ZingTruyen.Com

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[64.65.66] Linh Môi

caokhin01

[64] Linh Môi - Sự Tồn Tại Không Thể Nào Hiểu Được


****

Trước đó vẫn luôn tĩnh tọa trong bóng tối, chưa từng nhìn thoáng qua tấm màn sân khấu, cũng chưa từng trao đổi câu nào với bất kỳ ai, theo thời gian trôi tới giây cuối cùng Phạn Già La mới giao ra một bức phác họa--- một tấm phác họa giống như đúc tấm hình chiếu ở phía sau tấm màn sân khấu.

Lúc đạo diễn cắt lại hình ảnh bức phác họa cùng hình chiếu để cạnh nhau trên màn hình lớn, Tống Ôn Noãn há miệng, trợn mắt, kinh ngạc lại hoảng sợ nhìn một màn này.

Tống Duệ đưa tay che mặt, phát ra tiếng thở dài giống như thỏa mãn lại giống như tiếc nuối. Anh tận mắt nhìn thấy sự kỳ lạ của Phạn Già La, rốt cuộc cũng hiểu được tấm phác họa tử vong mà Tôn Ảnh giao cho cảnh sát đã được tạo ra một cách chấn động lòng người như thế nào. Nhưng khi bí ẩn được tiết lộ, nó không chỉ thỏa mãn sự tò mò trong nội tâm anh, ngược lại làm anh càng chìm sâu vào hoang mang hơn.

Anh loáng thoáng dự cảm được--- cho dù hao hết cả quãng đời còn lại, cho dù cố hết sức học tập, lý giải của anh về người này chỉ sợ chỉ là một chút ít không đáng kể mà thôi, có khả năng vĩnh viễn không thể nào hiểu được đây rốt cuộc là người như thế nào.

"Trên thế giới này sao lại có người như vậy?" Tống Duệ lắc đầu, lại một lần nữa phát ra tiếng thở dài. Anh không có cách nào tưởng tượng ra là hoàn cảnh như thế nào có thể thai nghén ra một người đặc biệt như vậy, anh muốn biết, cực kỳ khao khát muốn biết.

Ba vị giám khảo khác đã xem tới trợn tròn mắt, dùng đầu ngón tay run lẩy bẩy chỉ màn hình lớn, chấn động nói: "Cậu cậu cậu, cậu ta trực tiếp vẽ tấm hình ra!"

Gò má Tống Ôn Noãn từ trắng noãn chậm rãi biến thành đỏ như rỉ máu, liên tưởng tới những lời mình cố ý nhắm tới Phạn Già La trước đó, lại nhìn năng lực ngoại cảm mạnh mẽ hơn bất cứ người nào, thậm chí có thể nói là mạnh mẽ tới đáng sợ của cậu ta, lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ cùng khó chịu tới vậy. Cô há miệng nhưng lại khô khốc nói không nên lời, qua một lúc thật lâu mới khàn đặc nói: "Anh họ, bức họa tử vong kia..."

Cô đã quên mất chuyện cần phải che giấu quan hệ thật của mình và anh họ ở trước ống kính.

Tống Duệ gật đầu, tiếng nói lộ ra chút nhẹ nhàng: "A, trước đó quên nói cho em biết, cảnh sát đã kiểm chứng bức phác họa tử vong mà Tôn Ảnh cung cấp, thật sự là Phạn Già La đã tự tay vẽ ra trước khi Cao Nhất Trạch ngã lầu, camera giám sát vừa vặn quay được một màn này." Cho nên Phạn Già La mới trở thành đối tượng hoài nghi trọng điểm của cảnh sát, đương nhiên, lời này không nên nói với những người xa lạ ở đây.

Gương mặt Tống Ôn Noãn xấu hổ đỏ rực, con ngươi đảo một vòng, không dám tin hỏi: "Anh họ, anh đã sớm biết tấm phác họa tử vong kia là thật, sao vừa nãy anh không nói cho em biết? Anh cố ý để em bị xấu mặt hả?"

Nếu anh họ sớm giải thích về bức họa tử vong kia, cô chắc chắn đã không nói ẩu nói tả trước ống kính như vậy! Giờ thì hay rồi, cô vốn định vả mặt Phạn Già La, kết quả vòng kiểm tra đầu tiên kết thúc, cái tát vung ra khi nãy lại bật ngược về trên mặt cô, tát thật vang dội, thật mất mặt!

Hơn nữa cô hiểu rõ hơn ai hết, nếu muốn xuyên qua tấm màn này để cảm ứng nội dung tấm hình khó khăn cỡ nào. Bởi vì trước khi nhấn nút tạm ngừng, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết tấm hình nào trong kho hình mấy triệu tấm sẽ xuất hiện.

Cô có thể tưởng tượng được sau khi chương trình phát sóng, nhìn biểu hiện thần dị của Phạn Già La, khán giả sẽ dùng những ngôn từ cay cỡ nào để trào phúng sự cuồng vọng ngu si của cô.

Nghĩ tới đó, Tống Ôn Noãn kêu rên một tiếng, thật sự xấu hổ không dám gặp người.

Tống Duệ dùng ngón tay gõ bàn, ung dung nói: "Tôi nhớ rõ chương trình này là chân thật trăm phần trăm, cũng sẽ công bố trung thực biểu hiện của mỗi người, tuyệt đối sẽ không cắt nối biên tập? Những lời này có cần phải cân nhắc lại không?"

Tống Ôn Noãn rốt cuộc cũng hiểu được cái bụng của ông anh họ nhà mình đen cỡ nào, ổng đang nhắc nhở cô đừng có mong xóa bỏ hình ảnh mình muốn vả mặt Phạn Già La mới vừa nãy. Thật không ngờ anh lại bảo vệ một người chỉ mới gặp gỡ hai lần đến cỡ này!

Tống Ôn Noãn mạnh mẽ nở nụ cười, cắn chặt răng nói: "Đương nhiên em đã nói thì sẽ giữ lời. Trong chương trình này, được chính là được, không được chính là không được, em sẽ phát hình hết toàn bộ những chi tiết đặc sắc nhất." Cô hiểu được khi nội dung này được phát hình, những người đã lớn giọng châm chọc Phạn Già La giả thần giả quỷ sẽ khó tin cỡ nào, ngược lại, chương trình gameshow này sẽ bạo nổ trở thành đầu đề tin tức!

Biểu hiện của Phạn Già La càng xuất sắc thì chương trình của cô sẽ càng hot, sao cô lại không phát chứ? Tống Ôn Noãn quay đầu liền gửi tin cho đạo diễn, nói ông tăng thêm chút thời lượng xuất hiện cho Phạn Già La. Người này tuyệt đối là hắc mã lớn nhất trong chương trình!

Thời gian một lần nữa khôi phục về 30:00, phần kiểm tra thứ hai bắt đầu. Tống Ôn Noãn đẩy chiếc nút ấn tạm ngừng tới trước mặt Lâm tiến sĩ, mỉm cười đề nghị: "Năm người chúng ta mỗi người chọn một tấm, như vậy chương trình lại càng công bằng hơn."

"Được, cứ để tôi!" Lâm tiến sĩ nhìn về phía màn hình lớn ở chính giữa, trên đó đang xoay chuyển hình ảnh tới hoa cả mắt, gần như cứ mỗi ảnh lại xẹt qua hai ba tấm hình, làm người ta căn bản không thấy rõ hình ảnh cụ thể. Ông tùy ý chờ một chốc rồi nhấn nút, hình ảnh tua nhanh ngừng lại, một con rắn độc màu sắc sặc sỡ há miệng nhe nanh ngọn làm ra động tác công kích hung mãnh với ống kính, bức hình tràn đầy lực công kích.

"Chọn hay lắm, tôi rất thích loài bò sát." Tiễn tiến sĩ bật cười thích thú, hai vị tiến sĩ còn lại thì quay đầu đi, cảm thấy không thoải mái.

Cùng lúc đó, tấm hình này cũng xuất hiện trên hình chiếu phía sau tấm màn sân khấu, MC thông qua tai nghe biết được tin này liền vội vàng nói: "Tốt lắm, phần kiểm tra thứ hai đã bắt đầu, mời mọi người thi triển thần thông."

Dao động trong tấm hình này rõ ràng không lớn bằng tấm trước đó, vì thế người phụ nữ xinh đẹp và cô gái sắc mặt tái nhợt kia không thể không rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi tới chỗ sân khấu. Nhưng vị đạo sĩ trẻ tuổi thì vẫn đứng dưới đài như cũ, khinh miệt nhìn đám thí sinh đang tiến tới gần tấm màn sân khấu, liều mạng phát công.

Cẩn thận quan sát nhóm đối thủ cạnh tranh một lần, đạo sĩ quay đầu lại nhìn về phía Phạn Già La ngồi ở hàng cuối cùng, từ đầu đến cuối không hề rời khỏi chỗ ngồi, nụ cười lại càng khinh thường hơn.

Hắn cho rằng Phạn Già La căn bản không giao nộp được đáp án của lần kiểm tra trước, nhưng thực tế, cameraman phụ trách quay lại bức phác họa đứa bé đa đen đang sợ hãi nghĩ: đáp án đó thật sự chính xác sao? Phía sau tấm màn sân khấu chính là tấm hình này sao? Chắc là vậy đi? Nhất định là vậy!

Nhân viên làm việc trong hội trường kỳ thực cũng không biết phía sau tấm màn sân khấu kia ẩn giấu cái gì, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy bức phác họa này ra đời, cameraman lại ù ù cạc cạc tin tưởng--- trong cơ thể Phạn Già La nhất định có chứa đựng một thứ gì đó rất kỳ lạ, khí thế cậu ta hoàn toàn khác biệt với những người khác!

Đạo diễn cắt góc quay cận cảnh, bảy người có biểu hiện đặc sắc nhất xuất hiện trên màn hình giám sát.

Ông chú trung niên gương mặt tang thương mặc áo bào đen lại một lần nữa rung chuông đồng, tiếng chuông kéo dài quanh quẩn trong hội trường trống trải, đing ling, đing ling, đing ling.... dày đặc vang dội, mang về vô số tin tức hữu dụng hoặc vô dụng.

Cô gái sắc mặt tái nhợt đứng trước màn che, không biết vì sao mà đột nhiên không ngừng lùi ra sau, còn dùng hai tay che mặt, giống như đang đề phòng gì đó, mẹ cô gái vội vàng chạy tới ôm lấy cô, nhỏ giọng an ủi.

Người phụ nữ xinh đẹp hai tay đặt trước ngực, lưng thẳng tắp đứng trước màn sân khấu, hai mắt không ngừng ngưng tụ tia sáng, giống như đang thăm dò.

A Hỏa thì dán tới thật gần ngửi ngửi màn sân khấu, miệng lẩm bẩm gì đó.

Đinh Phổ Hàng hoàn toàn không quan tâm tới thứ phía sau tấm màn, ánh mắt sáng quắc nhìn người phụ nữ xinh đẹp, tựa hồ cảm thấy hứng thú với người này hơn.

Người trẻ tuổi mặc đạo bào đứng ở nơi có ánh sáng tờ mờ, môi nhếch lên, mỉm cười đắc ý.

Trên màn hình cuối cùng, hàng mi rũ thấp cũng gương mặt trầm tĩnh của Phạn Già La không hề biến đổi, thậm chí ngay cả bước chân cũng chưa từng nhúc nhích.

Tống Ôn Noãn nhìn chằm chằm gương mặt không hề có chút biểu cảm nào của Phạn Già La, tựa hồ muốn thông qua màn hình để nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

Ngay lúc này, Phạn Già La đột nhiên nâng mắt liếc nhìn vào một trong hơn mười chiếc camera giám sát trên đỉnh đầu. Ngay khoảnh khắc đó, màn hình ở trước mặt Tống Ôn Noãn xuất hiện ánh mắt sắc bén của cậu.

Tống Ôn Noãn bị ánh mắt nghiêm nghị sắc bén kia công kích, không khỏi giật mình nghĩ: thật sự thấy quỷ rồi, nhiều camera giám sát như vậy, nhiều màn hình như vậy, nhiều hình ảnh truyền về như vậy, làm sao lần nào Phạn Già La cũng có thể tìm đúng người đang rình coi mình, thông qua camera cùng màn hình để nhìn thẳng đối phương chứ? Lẽ nào cậu ta có thiên nhãn?

Thoáng nhìn thấy thất thố của cô em họ, Tống Duệ nhỏ giọng nhắc nhở: "Trực giác của Phạn Già La rất nhạy cảm."

"Bây giờ thì em biết rồi." Tống Ôn Noãn miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, sau đó mở xấp tài liệu thí sinh, theo màn hình giới thiệu từng người một: "Thí sinh áo bào đen này gọi là Nguyên Trung Châu, 46 tuổi, là một nhà tu hành, không phải tu Phật, không phải tu Đạo, là tu tâm.

Vị đạo sĩ trẻ này có đạo hiệu là Sùng Minh, tới từ Vân Đô Quan, từ nhỏ đã lớn lên ở trong đạo quan, năm nay 20 tuổi.

Vị mỹ nhân vóc dáng tuyệt vời này tên là Chu Hi Nhã, 25 tuổi, người Miêu tộc, tu tập vu thuật.

Cô gái trẻ xinh đẹp yếu ớt này tên là Hà Tĩnh Liên, năm nay vừa tròn 18 tuổi, thân thể hình như không tốt, hiện giờ đã nghỉ học, chỉ có thể cùng mẹ mình tham gia dự thi. Nhưng có người nói năng lực của cô gái này rất mạnh, người người ở khắp nơi đều tìm tới nhờ cô gái này ngoại cảm, rất nổi tiếng.

Vị soái ca này tên là Đinh Phổ Hàng, năm nay 27 tuổi, nghe nói đã mở vài công ty, tài sản hơn tỷ, là một vị nhân sĩ thành công, tới tham gia chương trình chúng ta chỉ vì vui đùa một chút mà thôi, nhưng hiện giờ xem ra năng lực của anh ta cũng không sai.

Đây là A Hỏa, tới từ thâm cốc Himalaya, tộc nhân Hồng Trát, năm nay 19 tuổi, khứu giác cực kỳ nhạy bén.

Vị này là Phạn Già La, hẳn tất cả mọi người đều đã biết."

Tống Ôn Noãn nhìn bảy người này, khẳng định nói: "Hiện giờ tôi coi trọng nhất chính là bọn họ, chương trình này thật sự không làm giả, sau một vòng, hai vòng, ba vòng so tài, tất cả mọi người đều sẽ lộ ra nguyên hình. Chúng ta cứ bình tĩnh chờ xem biểu hiện của bọn họ."

Lần kiểm tra này tựa hồ khó hơn lần trước, Nguyên Trung Châu vẫn còn đang lắc chuông, nếp nhăn trên mặt ẩn giấu hoang mang; Chu Hi Nhã cùng A Hỏa đứng cảm ứng trước màn sân khấu, đến giờ vẫn chưa có manh mối; nhưng Hà Tĩnh Liên cùng Sùng Minh tựa hồ đã nhận ra gì đó, đi tới một góc an tĩnh điều chỉnh tâm tư; Đinh Phổ Hàng đứng sát sân khấu liếc nhìn Hà Tĩnh Liên cùng Sùng Minh, cũng lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Lúc này Phạn Già La nhấc bút, bắt đầu lưu loát phác họa, nét bút tinh tế đảo tròn trên giấy vẽ thành một thân hình mạnh mẽ cuộn tròn; sau đó là cái đầu hình tam giác, ánh mắt lóe ánh xán lạnh, cái miệng há to lộ ra răng nanh sắc bén chứa đầy nọc độc, từng mảnh từng mảnh vảy dày đặc; cuối cùng tô các mảng tối sáng, làm bức tranh này mặc dù chỉ có ba loại màu sắc là trắng đen và xám nhưng trông rực rỡ như có đủ loại màu sắc.

"Mau mau mau, quay đặc tả!" Tiếng nói kích động của đạo diễn truyền vào tai nghe của cameraman phụ trách quay Phạn Già La.

Cameraman lập tức chuyển thành quay cận cảnh.

Đạo diễn vẫn chưa hài lòng, lớn tiếng quát: "Gần thêm chút nữa!"

Cameraman lại chỉnh tiêu cự gần hơn, đạo diễn vẫn không ngừng quát: "Gần nữa, gần nữa, gần xíu nữa! Được rồi được rồi được rồi! Được rồi, giữ im như thế!"

Vào giờ phút này, cameraman tựa hồ hiểu được gì đó, lúc nhìn về phía Phạn Già La thì ánh mắt lộ rõ chấn động cùng kính nể. Nếu bức phác họa kia không giống tấm hình phía sau sân khấu, đạo diễn cần chi phải kích động đến như vậy? Năng lực của Phạn Già La thật sự quá đáng sợ!

Bản phác họa được quay cận cảnh được phát trên màn hình lớn ở chính giữa, nhìn một bức phác thảo trắng đen cùng một tấm hình chụp màu sắc sặc sỡ nhưng toàn bộ chi tiết đều hoàn mỹ trùng khớp, các vị giám khảo trong phòng quan sát không nói được câu nào.

Cùng lúc đó, sáu nhà ngoại cảm có năng lực cảm ứng cực kỳ mạnh mẽ cũng lục tục viết ra đáp án của mình.

Nguyên Trung Châu: [Động vật, lạnh buốt, nguy hiểm.]

Sùng Minh: [Rắn.]

Hà Tĩnh Tiên: [Công kích!]

Chu Hi Nhã: [Động vật nguy hiểm.]

A Hỏa: [Loài bò sát.]

Đinh Phổ Hàng: [Rắn độc đang chuẩn bị phát động công kích.]

Bọn họ đã cảm ứng xong tấm hình này, có đúng một phần, cũng có đúng toàn bộ, nhưng biểu hiện thần kỳ của bọn họ ở trước mặt bức phác họa của Phạn Già La thực sự quá mờ nhạt yếu ớt, lại nhạt nhẽo tầm thường.

"Này tính là gì a?" Ánh mắt Tống Ôn Noãn lóe ra tia sáng kỳ dị, giống như đang cười lại giống như cảm thán: "Này tính là gì? Lúc người khác đau khổ cảm ứng, cậu ta đã nhìn thấu tất cả?"

Tống Duệ liếc nhìn cô, từng câu từng chữ nói: "Không biết em có từng nghe qua hay chưa, trên thế giới này có một loại người, bọn họ không cần tiếp xúc trực tiếp, chỉ cần là một ý tưởng hoặc một ý nghĩ chợt lóe lên thôi đã có thể biết được rất nhiều thứ. Ánh mắt của họ có thể nhìn rõ quá khứ, thấu triệt hiện tại và khám phá tương lai. Bọn họ có thể thông qua ánh mắt của em để nhìn thấy thứ em nhìn thấy, thông qua mũi của em ngửi thấy thứ em ngửi thấy, thông qua lưỡi của em nếm thứ em đang nếm, thậm chí có thể thông qua tâm của em, nhìn thấu suy nghĩ của em. Chỉ cần cậu ta muốn, cảm giác của em chính là cảm giác của cậu ta, suy nghĩ của em chính là suy nghĩ của cậu ta, quá khứ của em chính là quá khứ của cậu ta, hiện tại của em chính là hiện tại của cậu ta, mà tương lai của em cũng có thể là tương lai của cậu ta. Em chỉ có thể điều động thân thể để tìm hiểu thế giới này, mà cậu ta thì có thể điều động toàn bộ nhận biết, thậm chí là ý thức của cậu ta để thăm dò tất cả những gì không thể xác định. Hết thảy mọi thứ trên thế gian này đều có thể làm môi giới cho cậu ta."

Trong ánh mắt nghi hoặc của cô em họ, bổ sung thêm: "Đây là lời giới thiệu của Phạn Già La trong lần đầu gặp mặt. Sao, các người cảm thấy mình có thể hiểu được một người như vậy sao?"

Tống Ôn Noãn chậm rãi quay đầu, chậm rãi trợn to mắt nhìn thanh niên trên màn hình, sau đó chậm rãi lắc đầu, tiếng nói khàn đặc: "Em không thể, mặc dù tận mắt nhìn thấy, em cũng không thể nào hiểu được! Điều này thật sự vượt quá tưởng tượng của em rồi!"

Tống Duệ khẽ thờ dài, gần như không thể nghe thấy nói:"Tôi cũng vậy, nhưng tôi khao khát muốn tìm hiểu."

[end 64]

[65] Linh Môi - Nhà Ngoại Cảm Mạnh Nhất

****

Tấm hình thứ hai cảm ứng xong, theo thời gian một lần nữa trở về 30:00, lại một tấm hình được ngẫu nhiên chọn trúng, là bầu trời xanh thẳm ở Thổ Nhĩ Kỳ, trên không lơ lửng rất nhiều khinh khí cầu màu sắc rực rỡ, thành phố bên dưới được bảo phủ trong ánh trời chiều màu da cam đầy yên tĩnh và an tường.

Tống Ôn Noãn dần dần ý thức được--- những tấm hình phạm vi càng rộng lớn, không có hơi thở sự sống lại càng khó cảm ứng. Bọn họ đứng trước tấm màn sân khấu, lộ ra biểu tình nghi hoặc. Đương nhiên, những thí sinh không có tài năng thật sự nhưng tự cho mình có khả năng cảm ứng siêu quần vẫn tràn đầy tự tin nhín ống kính camera nói đáp án:

"Vẫn là mỹ nữ! Tổ chương trình đặc biệt thích mỹ nữ!"

"Lửa, là ngọn lửa, tôi cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, nhìn thấy không? Mặt của tôi cũng bị nóng đỏ lên này!"

"Là một buổi gặp gỡ, có rất nhiều người đang ca múa."

Tống Ôn Noãn không ngừng chuyển màn hình, có chút dở khóc dở cười nhìn đám người đang làm trò cười cho thiên hạ mà không hề hay biết chút nào này. Lúc cô định chuyển đổi hình ảnh trước mặt anh họ lại bị đối phương đè lại tay cầm chuột: "Đừng động."

"Anh cứ nhìn chằm chằm một mình Phạn Già La như vậy không thấy chán à? Cậu ta vẫn cứ ngồi ở đó, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên." Thực hiếm khi Tống Ôn Noãn nhìn thấy anh họ hứng thú với một người tới như vậy, quả thực đã tới mức độ say mê luôn rồi. Khẳng định anh cũng biết biểu hiện của mình sẽ bị camera ghi lại, cũng sẽ phát sóng, nhưng anh không hề bận tâm.

"Không chán." Tống Duệ không nói, anh sớm đã mang hết ghi hình của buổi thẩm vấn về nhà, lúc rảnh rỗi có thể nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn tựa hồ trong suốt dưới ánh đèn cường độ mạnh của đối phương cả ngày. Anh quan sát từng động tác, từng vẻ mặt, thậm chí là từng lần chớp mắt; cũng phân tích mỗi một câu nói, mỗi một chữ, thậm chí là từng lần ngừng lại, bắt được những thông tin vi diệu mà Phạn Già La vô tình hay cố ý ẩn giấu.

Như vậy sao có thể chán chứ? Thật sự là rất thú vị. Tống Duệ nhìn chằm chằm thanh niên trên màn hình, nội tâm thỏa mãn mà than thở.

Tống Ôn Noãn từ bỏ ý định chuyển đổi hình ảnh màn hình trước mặt anh họ, chuyển sang quan sát nhóm người được coi trọng nhất.

Nguyên Trung Châu đã đưa ra đáp án: [Xa xăm, bao la, vui cười cùng kinh ngạc bay bổng trên không trung.]

Sùng Minh: [Khinh khí cầu, thành phố.]

Chu Hi Nhã: [Mênh mông, bao la.]

Hà Tĩnh Tiên: [Yên tĩnh xa xăm.]

A Hỏa: [Mùi của hoàng hôn, thành phố tràn đầy hơi thở khói lửa bếp núc.]

Đinh Phổ Hàng: [Khinh khí cầu lơ lửng trên bầu trời, dưới bầu trời là hoàng hôn đang bao phủ thành phố.]

Lúc này đây, ngay cả Tống Ôn Noãn cũng nhìn thấu được chút vấn đề, chỉ Đinh Phổ Hàng nói: "Người này quả thực có chút kỳ quái, đáp án của hắn luôn là tổng hợp lại đáp án của các thí sinh khác. Nhưng hắn lại rất ít khi quan sát sân khấu, cũng không làm ra tư thế cảm ứng."

Tiễn tiến sĩ tựa hồ rất thưởng thức Đinh Phổ Hàng, khẳng định nói: "Nhưng không thể không thừa nhận, hắn có năng lực."

"Đúng vậy, chuyện này thì tôi thừa nhận." Tống Ôn Noãn chuyển hình ảnh sang bên Phạn Già La, phát hiện cậu ta đã giao một tấm hình trắng đen cho cameraman, hình ảnh mà người khác miễn cưỡng dùng ngôn ngữ miêu tả ra, cậu ta chỉ cần nhắm mắt là vẽ ra được.

"Thực lực nghiền ép!" Tống Ôn Noãn lắc đầu thở dài.

Bên hậu kỳ đã xử lý hình ảnh một chút, để bức phác thảo trắng đen của Phạn Già La trở nên nhạt đi gần như trong suốt, sau đó điều chỉnh tỷ lệ đặt chồng lên ba tấm hình, sau đó kinh hãi phát hiện, chúng thật sự hoàn toàn trùng khớp, giống như hai tấm hình xuất phát từ một chiếc máu in màu và một chiếc máy in trắng đen bình thường vậy.

"Số này phát sóng thì nhóm cư dân mạng sẽ nổ tung mất." Nhìn hình ảnh so sánh, Tiễn tiến sĩ vừa lắc đầu vừa bật cười hả hê: "Mặt của nhóm cư dân mạng mắng thiết lập nhà ngoại cảm của Phạn Già La chỉ là đồn thổi sẽ bị đánh sưng."

Tống Ôn Noãn theo bản năng sờ sờ mặt mình, vẻ mặt khó xử. Cô hình như cũng là thành viên của thành phần dân mạng kiến thức thiển cận tự cho mình là đúng kia.

Lại nửa tiếng trôi qua, tấm hình thứ tư đã kiểm tra xong, Phạn Già La vẫn nộp một tấm phác họa, mà nhóm giám khảo đã cảm thấy chết lặng với biểu hiện thần kỳ của cậu. Tấm hình cuối cùng do Tống Duệ chọn. Anh nhìn chằm chằm hình ảnh tua nhanh trên màn hình, hai giây vừa qua liền quyết định nhanh chóng nhấn nút dừng.

Một tấm hình trắng đen xuất hiện trên hình chiếu phía sau màn sân khấu, những tòa nhà đổ nát ở giữa những khóm cây cùng dây leo mọc lan tràn, mặt trời chói chang ở trên không trung, mà nơi đây chỉ là một quang cảnh hoang vắng.

"Nhà máy điện hạt nhân bỏ hoang Chernobyl!" Tống Ôn Noãn kinh hô. [tên raw dịch ra là Augustus, nhưng search baidu lại ra vụ Chernobul, số liệu thống kê cũng phù hợp]

Nhóm giám khảo cũng lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.

Nhà máy điện hạt nhân Chernobyl sở hữu địa vị rất quan trọng trong lịch sử nhân loại, bởi vì nó đã phát sinh ra vụ nổ hạt nhân khủng khiếp chưa từng có, ngay lập tức san bằng một thành phố nhỏ, còn ảnh hưởng tới hai thành phố lân cận. Vụ nổ phát sinh đã làm xấp xỉ hai trăm ngàn người chết đi, con số nạn nhân bị bức xạ hạt nhân ảnh hưởng đến tận ngày nay vẫn chưa thống kê được, có người nói rằng con số này đã lên tới con số hàng triệu. Từ đó thành phố này đã bị bỏ hoang, chỉ có tàn tích kiến trúc cùng nhóm động thực vật bị bức xạ ảnh hưởng vẫn còn thủ vững ở nơi đó.

Mà nhân loại thì không còn đặt chân tới.

"Tấm hình này hẳn là rất dễ cảm ứng đi?" Tống Ôn Noãn suy đoán.

Sự thực giống như cô đã đoán, rất nhiều thí sinh ở trước tấm màn sân khấu lộ ra biểu tình thống khổ, Hà Tĩnh Liên thậm chí ngay cả đứng cũng không vững, đã triệt để tê liệt ngã nhào vào lòng mẹ mình.

A Hỏa bịt mũi nhảy ra xa ba mét, không ngừng ồn ào nói mình bị hun sắp chết rồi.

Nguyên Trung Châu quỳ rạp dưới đất, lúc ngồi dậy nước mắt đã rơi đầy mặt.

Vẻ mặt đắc ý của Sùng Minh rốt cuộc biến thành nghi hoặc, tựa hồ hắn không hiểu vì sao mọi người lại kích động như vậy.

Chu Hi Nhã khoanh chân ngồi xuống, lẩm nhẩm đọc chú Vãn Sinh.

Đinh Phổ Hàng nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, tâm tình không hề dao động quá lớn.

Bọn họ lục tục viết ra đáp án của mình:

Nguyên Trung Châu: [Thần chết giơ cao chiếc liềm thu gặt trên mảnh đất này, mà nhân loại chính là nguồn gốc của thảm họa, mặc dù sức sống một lần nữa bùng lên nhưng mọi thứ đã không còn như trước kia.]

Hà Tĩnh Liên: [Tử vong, một mảnh chết chóc, tử vong trong nháy mắt, kéo dài suốt mấy năm trời dằn vặt nhưng vẫn như cũ là tử vong!]

Chu Hi Nhã: [Vong linh ở trên trời hội tụ thành mây đen, từ nay về sau đoạn tuyệt dấu chân người sống. Nơi này là thiên đường của động thực vật, nhưng lại là địa ngục của loài người.]

Sùng Minh: [Kiến trúc đổ nát, cây cối tươi tốt.]

A Hỏa: [Mùi thối! Nơi này khắp nơi tràn đầy mùi thối mà trước kia tôi chưa từng ngửi thấy, mùi này thối thêm mấy trăm năm nữa cũng sẽ không tiêu tan, tôi sắp thở không nổi rồi!]

Đinh Phổ Hàng: [Một vụ tai họa lớn chết rất nhiều người, lưu lại một thành phố đổ nát. Không thể trùng kiến, chỉ có thể trả lại cho thiên nhiên, là vụ nổ hạt nhân.]

Xem tới đây, các vị giám khảo thở dài nói: "Tấm hình này quả nhiên tiết lộ tin tức rất mãnh liệt, bọn họ đều cảm ứng được! Trong số thí sinh dự thi, tựa hồ chỉ có bọn họ đoán chuẩn xác nhất toàn bộ chủ đề của hình ảnh. Dự đoán của A Hỏa đã trở thành sự thật, bọn họ nhất định có thể tiến vào trận chung kết."

Tống Ôn Noãn chỉ màn hình trước mặt anh họ nói: "Chờ một chút, Phạn Già La vẫn còn chưa động bút."

"Sao cậu ta lại không bắt đầu vẽ? Tấm ảnh này kết cấu khổng lồ, chi tiết rất nhiều, nếu không vẽ thì sẽ không còn kịp mất. Chỉ còn lại tám phút thôi." Tiễn tiến sĩ lo lắng nói, người bà coi trọng nhất hiển nhiên chính là Phạn Già La, những vị giám khảo khác cũng vậy.

Quả nhiên, phát hiện thời gian còn lại không nhiều lắm, mọi người trong phòng giám sát bắt đầu lộ ra vẻ mặt lo lắng. Tống Ôn Noãn thậm chí còn lệnh cho đạo diễn: "Ông thông qua tai nghe nhắc nhở cameraman của Phạn Già La, nói cậu ta nhắc nhở Phạn Già La chú ý thời gian!"

Đạo diễn vừa đáp ứng, Phạn Già La đã bắt đầu động bút, cameraman vội vàng chuyển sang quay đặc tả.

Nhưng làm mọi người thất vọng là lần này cậu ta không vẽ phác họa, chỉ rồng bay phượng múa viết xuống bảy chữ--- nhà máy năng lượng nguyên tử Chernobyl. Đáp án đơn giản rõ ràng lại chuẩn xác đến thần kỳ, vẫn là thí sinh có biểu hiện xuất sắc nhất!

Tống Ôn Noãn cảm thấy khá thất vọng, thở dài: "Sao cậu ta không vẽ? Chẳng lẽ mệt rồi? Vẽ liền tù tì bốn bức phác họa quả thực rất mệt, nhưng nói đi nói lại thì bản lĩnh vẻ phác họa của cậu ta giỏi thật, so với mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp còn xuất sắc hơn! Aiz, trước đây rốt cuộc là ai nói Phạn Già La cái gì cũng tệ hại vậy? Lời đồn trên mạng quả nhiên không thể tin!"

"Ôn Noãn, cậu ta vẫn còn đang viết!" Tiễn tiến sĩ kinh hô.

"Đạo diễn, mau tiếp tục chuyển về quay đặc tả!" Tống Ôn Noãn vội vàng ra lệnh.

Màn hình thoáng lướt qua gương mặt xinh đẹp tuyệt vời của Phạn Già La, sau đó là bàn tay nhỏ dài, khớp xương không hề có nửa điểm thô to, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Cậu ta viết liền một lèo: [Sông băng dưới cực quang; đám người cuồng hoan; đóa hoa cắm trong bình, hoa hồng trắng, hoa hồng vàng, hoa chấm bi, hoa tiên ông; thiếu nữ tóc vàng mắt xanh; người chăn dê thổi sáo cùng bầy dê trong thâm cốc.]

"Này là cái gì?" Tống Ôn Noãn nhiều lần kiểm tra những văn tự này, hoang mang tột độ cùng thất vọng tột cùng nói: "Phạn Già La rốt cuộc đang viết gì? Cậu ta muốn phủ định đáp án trước sao? Cậu ta đang đoán bừa à? Để chúng ta chọn một đáp án đúng trong số đó?"

Tiễn tiến sĩ bóp cổ tay nói:"Sao thời khắc mấu chốt lại giống xe bị tuột xích vậy chứ! Đây đã là tấm hình cuối cùng rồi!"

Lâm tiến sĩ giảng hòa: "Suy nghĩ của cậu ta có chút hỗn loạn, dù sao thì người khác đều dùng từ ngữ để giải thích, mà cậu ta thì vẫn luôn vẽ phác họa, năng lượng tiêu hao lớn hơn người khác cũng thực bình thường."

Âu Dương tiến sĩ vội vàng bổ sung: "Không sai, có khả năng tinh lực* của cậu ta bị tiêu hao quá lớn nên mới xuất hiện vấn đề nhận biết. Còn trẻ mà háo thắng quá là không tốt, không đủ ổn định!" [*tinh thần & thể lực]

Tống Duệ nhìn chằm chằm thanh niên trên màn hình, chân mày từ nhíu chặt chậm rãi biến thành buông lỏng, cuối cùng triệt để biến thành cười khẽ. Nếu không phải anh hiểu biết về Phạn Già La nhiều hơn người bình thường một chút thì chỉ sợ lúc này đây anh cũng nghĩ đối phương đang đoán bừa. Nhưng đó là chuyện không có khả năng, Phạn Già La sẽ không bị nhiễu loạn, cũng sẽ không hời hợt, lại càng không tiêu hao tinh lực của mình vào chuyện không có ý nghĩa. Đối với cậu ta mà nói, thân thể chính là một tòa thánh điện, chỉ cần thánh điện trường tồn, sức mạnh của cậu ta vĩnh viễn sẽ không khô cạn. Cậu ta có lực khống chế siêu phàm với ý thức cùng cơ thể mình, cậu ta là một con quái vật không biết mệt mỏi.

Tống Duệ tỉ mỉ nhớ lại tất cả những chi tiết trước đó, trong đầu lóe lên một ý tưởng, sau đó thở dài nói: "Nói đạo diễn tua lại lúc tôi chọn hình, tôi sẽ giải thích cho mọi người hiểu đáp án của Phạn Già La."

"Cậu ta rốt cuộc có sai hay không?" Tống Ôn Noãn có chút nóng nảy.

"Cậu ấy sẽ không sai." Tống Duệ quả quyết nói.

"Đạo diễn, tua lại hình ảnh khi nãy đi!" Tống Ôn Noãn vừa dứt lời, trên màn hình lớn xuất hiện tình cảnh lúc Tống Duệ đang chọn hình, rất nhiều hình ảnh lướt nhanh qua, đủ loại màu sắc lóe lên làm người ta hoa cả mắt.

Tống Duệ chỉ chờ hai giây đã chọn trúng một tấm hình, trong hai giây này có vài tấm hình lóe lên rồi biến mất, chỉ dựa vào mắt thường tuyệt đối không có cách nào bắt được, thật sự chỉ loáng thoáng thấy được chút bóng dáng. Con ngươi hẹp dài của Tống Duệ híp lại quan sát một hồi, sau đó nói với Tống Ôn Noãn: "Em bảo bên hậu kỳ cắt hình, bắt đầu từ lúc tôi chọn hình tới khi tôi nhấn dừng, mỗi một tấm tua qua đều phải cắt ra."

"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Đạo diễn nghe thấy lời của Tống tiến sĩ không? Bảo bên hậu kỳ làm đi." Tống Ôn Noãn nói với tai nghe.

Nhân viên hậu kỳ nhanh chóng dùng phần mền cắt ra hình ảnh những tấm hình chuyển động cực nhanh, cũng tiến hành phóng đại cùng xử lý. Tiễn tiến sĩ nghẹn lời không nói được câu nào, Âu Dương tiến sĩ cùng Lâm tiến sĩ nhiều lần chà lau kính mắt, sợ mình xuất hiện ảo giác.

Tống Duệ chỉ năm tấm hình, không nhiều không ít nằm trên màn hình, chầm chậm nói: "Trước tấm hình mà tôi chọn trúng, sông băng dưới cực quang; tấm trước nữa, là một đám người cầm chai bia cuồng hoan; tấm trước nữa, một chiếc bình cắm đầy hoa. Tống Ôn Noãn, em có nhận ra tên các loài hoa này này không?"

Tống Duệ giả vờ không biết nhìn về phía em họ.

Tống Ôn Noãn cố nén nhịp tim đập thình thịch nói: "Hoa hồng trắng, hoa hồng vàng, hoa chấm bi, hoa tiên ông."

Tống Duệ chỉ hai tấm hình còn lại, tiếp tục nói: "Thiếu nữ tóc vàng mắt xanh; người chăn dê thổi sáo cùng bầy dê trong thâm cốc. Lúc tôi chọn ảnh chụp, Phạn Già La đã cảm ứng được tất cả những tấm hình mơ hồ chỉ có chút quang ảnh lóe lên chỉ trong một sát na ngắn ngủi trước mắt tôi. Mà em phải hiểu rằng, trong kho hình này có tới mấy triệu khả năng, sự xuất hiện của chúng là ngẫu nhiên, không thể nào dự đoán, một khi mở lại, toàn bộ trình tự sẽ thay đổi. Cho dù chúng ta lấy tấm hình nhà máy điện hạt nhân này quay ngược trở lại, năm tấm hình xuất hiện trong hai giây đó cũng không còn là năm tấm hình này. Em nói xem, cậu ta làm sao làm được? Cậu ta làm thế nào cảm ứng được hết thảy những gì tôi nhìn thấy, thậm chí ngay cả chính tôi cũng không biết những tấm hình này từng xẹt qua trước mắt mình."

Lúc bị hỏi, Tống Ôn Noãn mới suy nghĩ về vấn đề này, càng nghĩ lại càng cảm thấy đầu óc mình căng đau.

Lâm tiến sĩ là người huyền học, năng lực tiếp nhận sự kiện kỳ lạ tự nhiên rất mạnh, không khỏi hưng phấn nói: "Phạn Già La thật sự có thể ngoại cảm! Cảm giác của cậu ta có thể thăm dò vô hạn thế giới này, có thể dự đoán được mỗi khả năng có thể phát sinh trong tương lai! Hôm nay tôi thật sự đã được khai mở nhãn giới, tôi cảm thấy mình rất may mắn khi đáp ứng lời mời của chương trình, để được tận mắt nhìn thấy kỳ tích! Tôi phải ghi chép lại mọi thứ diễn ra hôm nay!"

"Thật sự không thể nào tin nổi!" Tiễn tiến sĩ dựa vào lưng ghế, ánh mắt đờ đẫn nhìn năm tấm ảnh trên màn hình.

Đáp án Phạn Già La đưa ra đều rất ngắn gọn, nhưng những chuyện mà cậu ta làm lại không hề bình thường. Cậu ta ở dưới hội trường, nhìn thấy tất cả những gì phát sinh trong phòng giám sát trên tầng lầu cách đó mấy chục mét. Cậu ta khám phá được bí mật ẩn giấu phía sau tấm màn sân khấu dày nặng, thậm chí chỉ trong chớp mắt thấy được tất cả những tin tức mình muốn. Trong mấy triệu tấm hình, vô số quy luật tổ hợp, tỷ lệ chọn trúng một phần ngàn tỷ, nhưng cậu ta lại quan sát được.

Lúc bạn dùng mắt trần của mình để quan sát, cậu ta có thể thông qua mắt của bạn để nhìn; lúc mắt trần của bạn không thể nào quan sát, cậu ta sẽ dùng tới ý thức của mình để nhìn. Vô luận xảy ra chuyện gì cũng không thể thoát khỏi cảm nhận của cậu ta, đó là năng lực đáng sợ cỡ nào chứ!

"Nhà ngoại cảm mạnh nhất nhất định chính là cậu ta!" Tiễn tiến sĩ chém đinh chặt sắc khẳng định.

Tống Ôn Noãn cố gắng bình ổn nội tâm đang cuồng loạn, đến tận lúc này cô mới hiểu được vì sao anh họ nhà mình thờ ơ với tất cả mọi người lại đặc biệt quan tâm Phạn Già La đến như vậy. Cậu ta tuyệt đối là nhân tố bí ẩn nhất trên thế giới này! Mặc dù đã tiếp cận cậu ta, nhìn trộm cậu ta, phân tích cậu ta nhưng bọn họ vẫn không thể nào hiểu được cậu ta rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào.

[end 65]

[66] Linh Môi - Cậu Ấy Không Ở Cùng Cấp Bậc Với Mọi Người

****

Năm phần kiểm tra kết thúc, MC đứng trên sân khấu nói: "Các vị thí sinh, biểu hiện của mọi người đã thông qua camera truyền hình ảnh tới phòng giám sát, mọi người có thể tiến vào vòng trong hay không cần phải chờ các vị giám khảo quyết định. Bây giờ mời mọi người nghỉ ngơi tại chỗ mười lăm phút, tổng đạo diễn chương trình sẽ mang kết quả tới, đến khi đó, phía sau tấm màn sân khấu này ẩn giấu cái gì, cô ấy sẽ tự mình tới công bố."

Nhóm thì sinh nhao nhao gật đầu đồng ý, sau đó chọn một góc bắt đầu nghỉ ngơi. Một thí sinh tràn đầy niềm tin nhìn ống kính nói: "Tôi đã liên tục phát công suốt hai tiếng rưỡi, linh lực đã cạn sạch rồi, cần phải minh tưởng mới có thể khôi phục, mấy người đừng có vây quanh tôi nữa, sẽ quấy nhiễu tôi. Nhưng mà phần kiểm tra của mấy người chẳng khó chút nào cả, tôi cảm ứng được hết."

Đạo diễn nhanh trí lập tức phát dự đoán của thí sinh này tới phòng giám sát, năm tấm hình đoán sai cả năm, chiến tích thật sự 'huy hoàng'.

Tống Ôn Noãn chỉ người này nói: "Tổng cộng 309 thí sinh báo danh, cuối cùng thành công tiến vào vòng trong chỉ có mười sáu người, đoán trúng cả năm chỉ có bảy, xem ra thí sinh giả thần giả quỷ vẫn chiếm phần lớn, rốt cuộc bọn họ nghĩ gì vậy, thật sự cho rằng có thể dựa vào vận may lấy được một triệu sao? Gameshow của chúng ta là chương trình thực tế, sẽ phát hình toàn bộ, lẽ nào bọn họ không sợ xấu mặt à?"

Lâm tiến sĩ chuyên về huyền học giải thích: "Tống tiểu thư, cái này cô không biết rồi. Kỳ thực ngoại cảm là một lĩnh vực rất duy tâm, có người sinh ra đã có thiên phú, thời gian lâu dài sẽ cảm nhận được chút cảm giác như có như không, liền cho rằng mình có thể ngoại cảm. Theo người xem thì bọn họ chỉ đang giả thần giả quỷ, nhưng kỳ thật bọn họ lại rất tin tưởng vời năng lực của mình, từ trước đến giờ bọn họ không hề cho rằng đó là một loại chủ quan."

Tống Ôn Noãn sờ sờ cằm: "Tôi hiểu rồi, cảnh giới cao nhất của lừa gạt người khác chính là phải lừa được chính mình, ngay cả chính bọn họ cũng đã bị lừa."

"Đúng vậy, chính là như vậy, cho nên có thể dễ dàng nhìn ra, những thí sinh tới ghi danh đều có lòng tin rất mạnh."

Sau lần thảo luận này, Tống Ôn Noãn nhìn qua anh họ nhà mình, hỏi một vấn đề mà mình cảm thấy rất hứng thú: "Tống tiến sĩ, mọi người đều biết anh là chuyên gia tâm lý học nổi tiếng thế giới, am hiểu nhất là quan sát cùng phân tích con người, như vậy anh có thể phân tích các thí sinh này không, cũng xếp theo thứ tự mạnh yếu không? Đây đây, làm phiền nhân viên lấy danh sách của các thí sinh tới, chúng ta giới thiệu một chút.

Nhân viên công tác nhanh chóng mang danh sách ảnh chụp tới.

Màn hình giám sát đã tắt, trong phòng giám sát không còn cách nào quan sát hiện trường dưới hội trường. Tống Duệ vừa lau mắt kính vừa hồi tưởng lại tất cả chi tiết có liên quan tới Phạn Già La, tựa hồ so với lần đầu gặp mặt em ấy lại càng thần bí khó lường hơn, hơn nữa diện mạo cũng có chút biến hóa, từ từ thoát ra khỏi cái khuôn của Phạn Già La ngày xưa, biến thành một người hoàn toàn khác biệt--- một người càng tuấn mỹ hơn, lại càng khép nín hơn. Lần gặp mặt kế tiếp, em ấy sẽ biến thành dáng vẻ gì đây?

Nghĩ tới đây, Tống Duệ không khỏi nhíu mày. Tống Ôn Noãn thấy ông anh họ nhà mình thất thần, chỉ có thể lặng lẽ giẫm chân đối phương một cái ở dưới bàn.

"Tôi chỉ có thể dựa vào quan sát của mình để đưa ra kết luận, không nhất định là chính xác." Tống Duệ chỉ mất một giây đồng hồ để cắt đứt suy nghĩ quay trở về hiện thực.

Anh cầm lấy ảnh chụp xào một chút, sau đó lựa chọn ra sáu tấm, bắt đầu giải thích: "Đây là Nguyên Trung Châu, một vị tu tâm giả, mỗi lần cảm ứng ông ta sẽ lắc chuông, cho nên tôi cho rằng năng lực của ông ta có liên quan tới thính lực, tương tự với sóng siêu âm của loài dơi."

Anh đặt hình của Hà Tĩnh Liên cùng Chu Hi Nhã song song một chỗ: "Năng lực của hai người này khá tương tự, đều dựa vào cảm nhận."

Anh cầm lấy ảnh chụp của Sùng Minh cùng A Hỏa: "Năng lực của hai người này cũng tương tự, một là thị giác, một là khứu giác. Chú ý, tôi nói là thị giác, cũng tương tự với khả năng nhìn xuyên tường hay được nhắc tới, bởi vì đáp án của Sùng Minh chỉ là miêu tả chính xác hình ảnh nhưng không thể thông qua đó cảm nhận được tình cảm mà người chụp bức hình muốn nhắn gửi."

Cuối cùng anh giơ ảnh chụp của Đinh Phổ Hàng: "Năng lực của người này tương tự với thuật đọc tâm, cụ thể làm thế nào thì tôi vẫn còn đang quan sát."

Anh gom hình lại một chỗ, tiếp tục nói: "Đây là những thí sinh mà tôi cảm thấy có năng lực ngoại cảm thật sự, những thí sinh khác vẫn còn là nghi vấn. Nếu bảo tôi xếp thứ tự, tôi sẽ xếp Nguyên Trung Châu ở vị trí thứ nhất, sau khi tổng hợp đáp án của ông ta, mọi người sẽ phát hiện cảm giác về cảnh tượng và tình cảm của ông ấy đều rất rộng lớn, xét theo một khía cạnh nào đó, ông ta thậm chí có thể thấy rõ quá khứ và tương lai, tuy tôi là người theo thuyết vô thần nhưng cũng không thể không thừa nhận năng lực của ông ấy."

"Xếp ở vị trí thứ hai hẳn là Chu Hi Nhã, cô ta có thể cảm ứng được khá toàn diện, tình cảm dao động cùng tình cảnh biến hóa đều nằm trong phạm vi có thể tiếp thu, nhưng so sánh về cảm ứng quá khứ, hiện tại, tương lai thì kém hơn Nguyên Trung Châu một chút."

"Xếp ở vị trí thứ ba chính là Hà Tĩnh Liên, cô bé không có cách nào cảm nhận được cụ thể tình cảnh, cũng không biết được quá khứ, hiện tại, tương lai, nhưng năng lực cảm nhận tình cảm lại là người mạnh nhất. Tấm ảnh đầu tiên là đói bụng, tấm ảnh thứ hai là nguy hiểm, tấm thứ ba là yên tĩnh, tấm thứ tư là vui sướng, tấm thứ năm là tuyệt vọng, cô bé có thể chuẩn xác cảm giác được những điều đó. Năng lực cảm nhận ưu tư của cô bé thật sự làm tôi thán phục."

"Xếp ở vị trí thứ tư chính là A Hỏa, cậu ta không những có thể ngửi được sự vật cụ thể, còn phát hiện được tình cảm ẩn chứa ở bên trong, đó là năng lực tương tự với trực giác của dã thú, rất tự nhiên."

"Xếp ở vị trí thứ năm chính là Sùng Minh, tôi đã sớm nói qua, người này chỉ có thể nhìn thấy hình tượng bên ngoài, không có cách nào khám phá bản chất, năng lực có tính hạn chế."

"Xếp sau cùng là Đinh Phổ Hàng, hắn chỉ là một kẻ đầu cơ." [đầu cơ trục lợi, nghĩa là lợi dụng]

Tống Duệ cầm ly nước lên uống, tựa hồ không tính toán nói thêm nữa, Tống Ôn Noãn dùng sức chỉ một tấm hình chụp, ám chỉ nói: "Chỉ vậy thôi á? Có phải anh đã quên ai rồi không?"

Tống Duệ liếc nhìn phần móng tay được cắt tỉa gọn gàng xinh đẹp của cô, chân mày không khỏi nhíu chặt. Anh rút tấm hình dưới đầu ngón tay cô em họ ra, nhẹ nhàng vuốt phẳng vết trầy nhàn nhạt trên đó, sau đó đặt ở trên cùng xấp hình, bình tĩnh nói: "Không phải đã quên Phạn Già La, mà tôi cho rằng, không thể nào xếp chung cậu ấy với những người này. Năng lực của cậu ấy đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của tôi, tôi không dám phỏng đoán."

Càng hiểu rõ Phạn Già La, Tống Duệ càng ý thức được--- chính mình đã từng ngạo mạn vô tri cỡ nào khi dám phân tích người này ở Cục cảnh sát. Muốn hiểu thấu được con người này, chỉ gặp mặt một hai lần làm sao đủ? Thậm chí mười năm, hai mươi năm cũng chỉ phí công.

Trước giờ Tống Ôn Noãn chưa từng thấy anh họ đánh giá người nào cao như vậy, không khỏi hỏi: "Cũng không cùng trình độ với cả anh à?" Đừng tưởng cô không biết, trong mắt anh họ, tất cả mọi người trên đời này có cũng được mà không có cũng được, ngu xuẩn tới cực độ, nhàm chán không thú vị, trước giờ anh chưa từng để ai vào mắt, càng miễn bàn là để trong lòng, anh là người ngạo mạn đệ nhất thiên hạ!

"Không, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi." Tống Duệ thực đương nhiên nói.

Tống Ôn Noãn kinh ngạc, mắt trợn tròn nhìn anh họ nhà mình, quả thực không thể nào tin được lời này chính là từ miệng đối phương nói ra. Thực không dễ dàng mà, có thể làm ông anh thoạt nhìn khiêm tốn nhưng kỳ thực lại ngạo mạn tự phụ không gì sánh bằng nhà cô nói ra những lời này, Phạn Già La thật sự rất giỏi!

"Các vị giám khảo khác có ý kiến nào khác không?" Tống Ôn Noãn cố đè nén chấn động trong lòng, nhìn qua ba vị giám khảo khác.

"Không hề nghi ngờ, Phạn Già La chính là người mạnh nhất." Ba người đồng thanh nói.

"Nhưng tôi cảm thấy thứ tự của Đinh Phổ Hàng có thể xếp phía trước A Hỏa." Tiễn tiến sĩ đưa ra ý kiến.

"Chúng tôi cũng cảm thấy thực lực của Đinh Phổ Hàng nên xếp trước, thập chí người này còn mạnh hơn Hà Tĩnh Liên cùng Chu Hi Nhã." Âu Dương tiến sĩ cùng Lâm tiến sĩ cũng đưa ra ý kiến.

Tống Duệ không có hứng thú với lời nói của ba vị giám khảo kia, chỉ nhìn chằm chằm ảnh chụp Phạn Già La. Cameraman lặng lẽ điều chỉnh quay cận mặt, phát hiện Tống Duệ không phải đang trầm tư, chỉ đơn thuần đờ người ra mà thôi, ánh mắt hẹp dài tụ lại ánh sáng, chăm chú, trầm mê, hết thảy mọi thứ đều bị loại trừ, ngoại trừ tấm hình kia.

Tống Ôn Noãn cùng ba vị giám khảo thảo luận một lúc lâu mới thống nhất được thứ tự thí sinh, lúc này Tống Duệ mới tỉnh khỏi cơn, chỉ điểm một câu: "Lúc tuyên bố kết quả dẫn vài bảo vệ theo, thí sinh số 12, 66, 109 rất dễ mất khống chế. Tôi xong việc rồi, đi trước."

"A? Anh đi hả?" Tống Ôn Noãn còn chưa kịp ngăn cản, Tống Duệ đã cầm theo ảnh chụp Phạn Già La rời đi, bóng lưng dứt khoái.

Tống Ôn Noãn không còn cách nào, chỉ đành dẫn bảo vệ đi xuống hội trường tuyên bố kết quả, cô bảo người kéo màn sân khấu, sau đó lần lượt chiếu năm tấm hình, vừa cười vừa nói: "Có qua được vòng kiểm tra hay không, có lẽ trong lòng mọi người đều đã có đáp án đúng không? Bây giờ mọi người có thể mở tấm thẻ trong tay mình xem một chút, không có chữ là bị loại, có chữ thì qua phòng kế bên với tôi."

Thấy Tống Ôn Noãn xinh đẹp tao nhã, ánh mắt Đinh Phổ Hàng chợt lóe sáng, sau đó phong độ đi tới, cố gắng bán chút nhân tình: "Người đẹp, nhớ phải chú ý thí sinh số 12 với..."

Còn chưa dứt lời, thí sinh số 12, số 66 và số 109 đã bắt đầu ồn ào, một trong số đó còn rút dao ra cắt tay mình, nói là muốn dùng máu tươi để nguyền rủa chương trình này. Bọn họ không tiếp nhận được sự thật là mình bị loại bỏ, còn luôn miệng nói tổ chương trình đang đùa giỡn bọn họ, năm tấm hình chiếu kia nhất định là giả, cảm ứng của bọn họ mới là thật.

Nếu không có anh họ chỉ điểm trước, có lẽ hiện giờ Tống Ôn Noãn đã sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng may cô rất tin tưởng ông anh nhà mình, nhân viên bảo vệ dẫn theo sớm đã ẩn núp xung quanh ba người này, nháy mắt nhào tới khống chế cả ba người này.

Đinh Phổ Hàng hậm hực lui về chỗ, tùy ý liếc nhìn tấm thẻ trong tay thì phát hiện bên trên ngoại trừ hai chữ 'Tấn Cấp' thì còn ghi chú một số 6, này là cái gì?

Phạn Già La căn bản không mở thẻ, chỉ đứng lên phủi phủi chút bụi không tồn tại trên vai trái, sau đó trầm mặc đi theo Tống Ôn Noãn ra khỏi hội trường. Ba vị cameraman vây quanh cậu không hình ghi hình, hoàn toàn không dám bỏ qua góc quay sườn mặt, chính diện và phía sau, từ vẻ mặt, từ dáng đi, thậm chí là ánh mắt lơ đãng biến hóa. Vô số camera giám sát ở phía trên cũng di chuyển theo hướng hành động của cậu, hoàn toàn xem cậu là tiêu điểm.

Thí sinh có thể tiến vào vòng loại phần lớn đều là người có cảm giác nhạy bén, đương nhiên đều ngầm phát hiện đối đãi khác biệt dành cho Phạn Già La. Bọn họ có phản ứng khác biệt với chuyện này: Nguyên Trung Châu vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của mình, không chú ý tới người bên ngoài; Chu Hi Nhã tò mò nhìn Phạn Già La vài lần rồi dời tầm mắt; Đinh Phổ Hàng một đường đi theo Tống Ôn Noãn, tìm kiếm đủ loại cơ hội để tiếp cận, hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện ống kính có quay mình hay không; nhưng Sùng Minh ngoài mặt không màn danh lợi lại là người đỏ mắt với đãi ngộ mà Phạn Già La nhận được, lén trừng cậu vài lần.

Phạn Già La đi trong hành lang chật hẹp lại giống như đi trên cánh đồng bát ngát không một bóng người, chỉ có một thế giới của riêng mình.

Dần dần Hà Tĩnh Liên mặc dù được mẹ ôm vào lòng vẫn cảm thấy kịch liệt bất an nhiều lần nhìn về phía Phạn Già La, ánh mắt lộ ra giãy giụa cùng khát vọng. Thấy A Hỏa hào hứng đảo quanh Phạn Già La, mặc dù không bị để ý tới nhưng cũng không bị đuổi đi, cô gái rốt cuộc đẩy mẹ mình ra, lảo đảo đi tới bên cạnh người kia.

Trong nháy mắt, cả thế giới trở nên yên lặng, tất cả tâm tình ầm ĩ, lạnh lẽo, tham lam, ghen tị đều biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự ấm áp, trong trẻo như nước suối. Gương mặt tái nhợt của Hà Tĩnh Liên nháy mắt khôi phục hồng hào, cô gái tăng nhịp bước đuổi theo thanh niên chói mắt kia, giống như một vì sao đang truy đuổi ánh trăng.

Mẹ cô gái ở phía sau gọi to tên con gái, vẻ mặt lo lắng.

"Mẹ, mẹ về đi, bây giờ con tốt lắm rồi. Một mình con cũng có thể." Hà Tĩnh Liên quay người lại vừa đi tới vừa xua tay, trên mặt là nụ cười thoải mái chưa từng có.

Mẹ Hà bị nhân viên công tác chặn lại ở bên ngoài, dù sao bà cũng không phải thí sinh, căn bản không có tư cách tham gia ghi hình chương trình.

Cánh cửa dày nặng có hiệu quả cách âm đóng lại, Tống Ôn Noãn nói mọi người cứ tùy ý chọn vị trí ngồi xuống. Phạn Già La vừa mới ngồi xuống hàng ghế cuối, hai vị trí trống ở bên cạnh đã bị A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên cấp tốc chiếm cứ, bởi vì quá gấp nên hai người thậm chí còn va vào người nhau, suýt chút nữa dẫn tới tình cảnh người ngã ngựa đổ.

Thẳng đến lúc này, Phạn Già La mới ngẩng đầu lên lẳng lặng quan sát mười sáu thí sinh được tuyển chọn. Ánh mắt thâm thúy của cậu xẹt qua gương mặt nhóm người nhưng lại chăm chú dừng lại người nhóm Nguyên Trung Châu.

Gần như ngay lập tức, Nguyên Trung Châu cảm ứng được ánh nhìn chăm chú này, ông quay đầu lại tìm kiếm kẻ nhìn trộm mình, ngồi phía sau là ba người trẻ tuổi, sáng dấp đều rất đẹp, hai người có năng lượng tràn đầy, một người có hơi thở rất yếu, không có gì đặc biệt. Nguyên Trung Châu thu lại tầm mắt, tóc gáy vẫn dựng đứng, tim đập không thể khống chế. Loại cảm giác bị mãnh thú nhắm tới này ông chỉ mới trải nghiệm một lần, mà lần đó, ông chỉ cách tử vong có 0.01 giây mà thôi.

Phạn Già La nhếch môi, tiếp tục quan sát những người khác, sau đó toàn bộ ánh mắt tập trung vào Sùng Minh, đuôi mày bên trái nhướng cao, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.

Sùng Minh đang cầm tấm thẻ Tấn Cấp nói chuyện với Tống Ôn Noãn: "Tống tiểu thư, mấy chữ này có ý là gì?"

"À, đó là sắp xếp thứ hạng của mọi người." Tống Ôn Noãn không quá để tâm nói.

"Sắp xếp thứ hạng của chúng tôi? Dựa vào thực lực mạnh yếu à?" Giọng nói của Sùng Minh lộ rõ tức giận.

"Đúng vậy, chúng tôi căn cứ vào biểu hiện của mọi người để xếp thứ hạng, cậu xếp thứ bảy, thành tích rất tốt!" Tống Ôn Noãn đã bắt đầu kiếm chuyện.

Sùng Minh cười lạnh: "Các người dựa vào cái gì mà xếp hạng cho bọn tôi? Các người biết được thực lực chân chính của bọn tôi sao? Sáu người xếp trước tôi là ai, có thể cho tôi biết không?"

Tống Ôn Noãn lần lượt đọc tên mười sáu thí sinh, phát hiện người xếp đầu tiên là Phạn Già La, nhóm thí sinh lập tức xì xào bàn tán, cũng lộ ra biểu tình không cam lòng. Bọn họ kiên định cho rằng Phạn Già La có thể tiến vào vòng loại là vì tổ chương trình đã mở cửa sau. Nhưng chuyện này cũng không khó hiểu, dù sao bọn họ cũng chỉ là người bình thường, mà Phạn Già La chính là minh tinh, còn có danh tiếng và sức hút, có thể giúp chương trình nâng cao tỷ lệ người xem.

Nhưng cho dù là vậy, tổ chương trình cũng không nên để cậu ta xếp đầu bảng xếp hạng, như vậy thật sự không thể phục chúng, không sợ sau khi phát sóng sẽ bị khán giả mắng chết hay sao?

Nhóm thí sinh nhao nhao tỏ ra kháng nghị, nháo lợi hại nhất tự nhiên là Sùng Minh. Hắn còn quá trẻ lại quá tự phụ, căn bản không chịu tiếp thu sự thật mình bị sáu người đè trên đầu, tuyên bố muốn rời khỏi cuộc thi. Đinh Phổ Hàng tựa hồ cũng rất bất mãn, đang định nghiêm chỉnh nói chuyện với Tống Ôn Noãn, nhưng khi nhìn vào con ngươi đối phương thì có chút ngẩn người, sau đó lộ ra biểu tình hoảng sợ cùng không dám tin.

Đinh Phổ Hàng có chút mất tự nhiên ngậm chặt miệng, lặng lẽ ngồi xuống chỗ ngồi. Đúng lúc này, Phạn Già La lơ đãng liếc mắt nhìn hắn, thái độ mặc dù lơ đãng nhưng ý xăm xoi trong mắt không hề giảm bớt chút nào.

Bắp thịt bên sườn má Đinh Phổ Hàng giật giật, biểu tình gần như hoàn toàn sụp đổ.

[end 66]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com