ZingTruyen.Com

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[58.59.60] Linh Môi

caokhin01

[58] Linh Môi - Được Em Tán Thành Là Vinh Hạnh Của Tôi


****

Phương Hổ bị chấn động bên mặt gương truyền tới làm cho hoảng sợ, khẩn trương hỏi: "Ai ở bên đó?"

Tiếng dộng hơi ngừng lại, Tiểu Lý phụ trách làm biên bản ngẩng đầu nhìn mặt gương đối diện, có chút lo lắng, mà Tống Duệ thì từ đầu đến cuối vẫn thực bình thản, tiếp tục hỏi Phương Hổ các vấn đề liên quan tới tình tiết vụ án.

Cuộc thẩm vấn không hề bị chút nhạc đệm này cắt đứt, tất cả thoạt nhìn rất bình thường, nhưng ở đối diện phòng thẩm vấn, trong căn phòng giám sát nhỏ hẹp, Thẩm Hữu Toàn bị hai cảnh sát bắt chéo tay ra sau lưng ấn chặt lên tường, cưỡng chế ông phải bình tĩnh lại.

Nhưng Thẩm Hữu Toàn làm sao bình tĩnh được chứ? Đầu tóc ông bù xù, cặp mắt đỏ ngầu, môi khô nứt, trong lòng bị cảm xúc nghĩ lại mà sợ cùng hối hận sâu đậm cấu xé. Đến tận bây giờ ông mới chính thức hiểu được ý nghĩa của những lời mà Phạn Già La đã nói với mình ngày hôm đó.

Nó căn bản không phải là ẩn dụ về tương lai không may, mà là một viễn cảnh cực kỳ tàn khốc sẽ xảy ra trong hiện thực sắp tới, là một dự đoán về một vụ mưu sát! Sau khi hết thảy chân tướng bị vạch trần, ông mới biết dự đoán này chuẩn xác đến mức nào.

Ngày đó, Phạn Già La chỉ còn kém kéo lỗ tai ông, từng câu từng chữ nói: "Ông có biết không? Con gái của ông căn bản không có thứ gọi là tương lai, cô bé đã sắp bị người thân cận nhất bên cạnh ông giết chết! Mà người này còn muốn cướp đi toàn bộ mọi thứ của Thẩm gia!"

Cái gọi là tu hú chiếm tổ hóa ra chính là nghĩa đen chứ không phải nghĩa bóng ví von này nọ. Giống như trong phóng sự về loài chim, lũ chim cắt sẽ liên hợp đẩy đứa con gái đang kêu khóc đòi ăn của ông xuống khỏi cành cao, ngã chết tươi! Ông vốn tưởng sự tưởng tượng của mình đã quá quá tàn nhẫn đáng sợ rồi, thì ra ông đã đánh giá quá thấp sự độc ác của nhân tính.

Có một ít người ngay cả nhân tính mà bọn họ cũng không có, bọn chúng ác tới tận cùng, ác tới mức làm người ta lạnh gáy. Vốn ông cho rằng Thẩm Ngọc Nhiêu chỉ là một kẻ cướp đoạt, cướp đi tình thân cùng tài nguyên của con gái ông, nhưng hóa ra ngay cả tánh mạng của con bé, bọn chúng cũng muốn lấy đi! Bọn chúng căn bản sẽ không để con bé có cơ hội lớn lên, ngay cả chút tài sản không đáng giá dành để nuôi lớn con bé, bọn chúng cũng coi đó là tài sản của mình, không chia cho con bé một xíu xiu nảo!

Mà ông thì sao? Lúc thảm kịch không một tiếng động lẳng lặng diễn ra, ông lại đang ở nơi nào?

Nghĩ tới đây, Thẩm Hữu Toàn gào khóc tới nứt vỡ tâm can, bởi vì đột nhiên ông phát hiện ra, nếu không có Phạn Già La nhắc nhở, ông đã không hề hoài nghi; sự việc cứ âm thầm phát sinh, mà ông thì vô tri vô giác không hay biết gì. Ông mặc kệ dã tâm của lũ cướp bóc này, nuôi lớn lòng tham của bọn họ, thậm chí còn đảm nhiệm vai trò đồng lõa, trơ mắt nhìn con gái mình bị đối xử lạnh nhạt cùng coi nhẹ.

Nếu không có Phạn Già La, ông tuyệt đối sẽ không đi xét nghiệm DNA, cũng sẽ không đón một mình con gái đi, sau đó, vụ bắt cóc sẽ xảy ra giống như kế hoạch của Long Thành Sinh. Ông sẽ xoay sở hết tất cả những gì mình có bây giờ, cuối cùng đổi lại được một đứa con hoang cùng một thi thể nguội lạnh! Mà cả đời này cũng mờ mịt không hề hay biết gì, đến chết cũng không biết cốt nhục duy nhất của mình sớm đã không còn; đứa nhỏ mà ông dùng máu của mình nuôi nấng chẳng qua chỉ là một kẻ cướp đoạt sở hữu gen phạm tội; gia đình của ông đã bị hủy trong buổi sáng ngày hè bi thảm kia, mà ông vẫn còn đắm chìm trong niềm may mắn mất mà có lại nên đã quên đi nỗi thống khổ vì mất đi con gái...

Đứa con duy nhất của ông cuối cùng đã biến mất khỏi đầu óc ông, giống như chưa từng tồn tại.

Thẩm Hữu Toàn không có cách nào tưởng tượng được nữa, nước mắt của ông không ngừng trào ra cứ như muốn chảy khô mới thôi. Vụ án đã thuận lợi phá giải, nhưng sống lưng của ông lại nặng tới mức ép ông phải khòm xuống. Nỗi sợ đã vô thức xâm nhập vào trái tim ông, làm ông ngay cả thở cũng như đang giãy giụa trong nỗi tuyệt vọng.

Mặt của ông bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt vặn vẹo, con ngươi cũng bị nỗi sợ nhuộm thành màu đỏ sậm, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ vô nghĩa, giống như một con dã thú bị thương. Hai vị cảnh sát suýt chút nữa đã không giữ được ông, ba mẹ Thẩm vốn vẫn chưa thể tiếp thu sự thật này lập tức quên đi nghi vấn cùng trốn tránh trong nội tâm, vội vàng cầm lấy tay con trai, không ngừng an ủi: "Hữu Toàn, bây giờ Niếp Niếp rất an toàn, con nghe thấy không? Con bé không xảy ra chuyện gì cả, con đừng suy nghĩ nhiều mà con ơi. Đó không phải lỗi của con, là Chung Tuệ Lộ cùng Long Thành Sinh tạo nghiệt. Con mang dáng vẻ này về nhà, con bé sẽ bị hù dọa mất!"

Hai chữ 'Niếp Niếp' chạm tới một góc mềm mại nhất trong trái tim Thẩm Hữu Toàn, ông nhắm chặt mắt lại, cuối cùng từ gầm lên phẫn nộ biến thành gào khóc. Giống như con gái của mình, khóc rất lớn, rất chật vật, hoàn toàn không để tâm tới có mất thể diện hay không, có làm trò hề hay không. Ông đã quá sợ hãi, cũng quá vui mừng, cảm xúc vui buồn quá lớn mãnh liệt công kích tâm trí ông, làm ông khó có thể chịu đựng.

Ba mẹ Thẩm cũng nghẹn ngào, không ngừng lặp đi lặp lại: "Hữu Toàn, con bé vẫn còn ở đây, vẫn yên lành, nhà chúng ta vẫn chưa ly tán. Ông Trời vẫn còn phù hộ chúng ta!"

"Không phải ông Trời, là Phạn Già La." Thẩm Hữu Toàn cho dù đang khóc vẫn không quên bổ sung. Hiện giờ ông sợ bao nhiêu thì cũng cảm kích bấy nhiêu, cảm kích người đột nhiên xuất hiện kia, cũng cảm kích mỗi câu nói chỉ dẫn của đối phương.

Chờ Thẩm Hữu Toàn bình tĩnh lại, bên kia Tống Duệ đã lấy xong khẩu cung của Phương Hổ. Phương Hổ khai, Chu Viện tự nhiên cũng sẽ khai; Chung Tuệ Lộ là người có tâm lý kém cỏi nhất, tự nhiên là người khai sớm nhất; Tống Duệ đặt bản khẩu cung của ba người này xuống trước mặt Long Thành Sinh, hắn tự nhiên cũng không chống đỡ được, thành thành thật thật nhận tội.

Lúc đám bọn họ bị dẫn tới trại tạm giam, Chung Tuệ Lộ gặp Thẩm Hữu Toàn cùng ba mẹ Thẩm ở hành lang. Ánh mắt hoảng sợ của cô ta nổi lên xúc cảm cuồn cuộn, cố gắng đưa tay nắm lấy góc áo chồng mình nhưng lại bị né tránh, chỉ có thể đau khổ cầu xin: "Hữu Toàn, xin anh hãy đối xử tốt với Nhiêu Nhiêu!" Nhận ra lời nói của mình có hàm nghĩa khác, cô ta vội vàng sửa lại: "Không không không, anh không cần đối xử tốt với nó đâu, chỉ cần cho nó miếng cơm ăn là được! Hữu Toàn, anh không thiếu chút tiền đó đâu mà, coi như em cầu xin anh! Coi như em van xin anh mà!"

Cảnh sát kéo Chung Tuệ Lộ tới trước nhưng cô ta vẫn cố chấp quay đầu lại, dùng hết toàn lực vươn tay, chỉ muốn có được một lời cam đoan.

Thẩm Hữu Toàn cười lạnh nói: "Đến tận bây giờ mà cô vẫn chỉ lo cho một mình Thẩm Ngọc Nhiêu, cô chưa từng nghĩ tới Linh Linh sẽ thế nào sao? Lúc cô đồng ý với kế hoạch bắt cóc của Long Thành Sinh, cô rốt cuộc đã nghĩ gì vậy? Linh Linh cũng do cô sinh ra, làm sao cô nhẫn tâm để bọn chúng giết chết con bé chứ?"

"Em thật sự không biết Long Thành Sinh muốn giết Linh Linh, bằng không em tuyệt đối sẽ không đồng ý! Hữu Toàn, anh tin em đi mà! Hữu Toàn, cầu xin anh đừng vứt bỏ Nhiêu Nhiêu!" Chung Tuệ Lộ bị cảnh sát dẫn đi nhưng tiếng thét chói tai của cô ta qua thật lâu vẫn không tiêu tan.

Chung Tuệ Lộ vừa đi, một nữ cảnh sát đã dẫn Thẩm Ngọc Nhiêu tới Cục cảnh sát. Thân thể cậu bé có chút suy yếu, nhưng không bị đánh đập đã có thể coi là may mắn trong bất hạnh. Cùng lúc đó, cảnh sát cũng dẫn Thẩm Ngọc Linh tới, Thẩm gia không có người lớn nào ở nhà, Thẩm Hữu Toàn tự nhiên lo lắng khi để con gái một mình với đám người giúp việc. Ngay cả người thân thiết nhất ở bên gối còn đáng sợ như vậy, ông còn có thể tin tưởng ai?

Nhìn thấy Thẩm Ngọc Nhiêu đã khóc tới vành mắt đỏ bừng, ba mẹ Thẩm theo bản năng tiến tới đón, muốn ôm vào lòng hôn một cái nhưng đột nhiên lại đứng im một chỗ, không dám tới gần. Tình yêu bọn họ dành cho đứa bé này không phải giả, nhưng tình yêu này xuất phát từ giới tính của cậu bé, cũng chính là 'ngôi vị hoàng đế của Thẩm gia ta cần có người thừa kế'. Nhưng bây giờ người thừa kế lại là một đứa con hoang, chẳng những cướp đi tất cả mọi thứ của Thẩm gia mà còn hủy diệt căn cơ Thẩm gia, phần yêu thích kia dĩ nhiên sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí còn sinh ra oán hận.

Lúc nữ cảnh sát dẫn đứa bé tới, bọn họ đã quay lưng, ngoảnh mặt đi, vẻ mặt thờ ơ đến đáng sợ. Thẩm Hữu Toàn thì ôm đứa bé nhẹ nhàng đặt lên ghế, sau đó ôm con gái đưa lên đầu vai, dùng sức hôn hai cái.

Thẩm Ngọc Linh căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, ôm đầu ba ba cười ha hả. Lúc Thẩm gia chìm trong dầu sôi lửa bỏng, cô bé được bảo vệ rất tốt.

Thẩm Ngọc Nhiêu nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười sáng lạn của Thẩm Ngọc Linh, miệng mím chặt nhưng vẫn không nói câu nào như bình thường, chỉ yên lặng nhảy xuống ghế, tập tễnh đi tới bên cạnh Thẩm Hữu Toàn, dùng bàn tay nhỏ bé cẩn thận nắm lấy ống quần ông. Ngẩng gương mặt trắng nõn đáng yêu của mình, nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống, giống như một con thú nhỏ chịu đủ kinh hãi.

Nếu là bình thường, Thẩm Hữu Toàn sớm đã buông con gái xuống, đổi thành ôm Thẩm Ngọc Nhiêu. Nhưng bây giờ Thẩm Hữu Toàn chỉ chăm chăm nhìn cậu bé, nhìn thật lâu, sau đó nhẹ nhàng lùi lại phía sau, né khỏi lôi kéo của cậu bé. Đứa bé nhỏ như vậy đã biết dùng vẻ ngoài yếu đuối của mình để lật đổ chị em của mình, giành được sự yêu thương cùng quyền lợi lớn nhất, thứ mà cha mẹ lưu lại trong huyết mạch của đứa bé này cũng tàn ác hệt như loài chim cắt vừa mới nở đã biết giết hại những con chim non khác ở trong tổ, thật sự làm người ta sợ hãi.

Nếu như ông nuôi lớn đứa bé này, liệu nó có cảm thấy biết ơn không? Gen ẩn trong huyết mạch của nó liệu có thay đổi không? Thẩm Hữu Toàn không biết đáp án, cũng không muốn hi sinh một phần quyền lợi của con gái để làm một người tốt. Vì tương lai của Thẩm Ngọc Nhiêu, Long Thành Sinh đã muốn bóp chết tương lai của con gái ông, chỉ điểm này thôi cũng đủ làm Thẩm Hữu Toàn triệt để từ bỏ suy nghĩ nhận nuôi Thẩm Ngọc Nhiêu.

Ông gọi điện thoại cho mẹ của Chung Tuệ Lộ, may mà vị phu nhân này tâm địa thiện lương, cũng rất quan tâm tới cháu ngoại, mặc dù không thể nào tiếp thu nổi hiện thực nhưng vẫn bằng lòng dẫn cháu trai đi. Lúc bà ôm Thẩm Ngọc Nhiêu lên xe, Thẩm Ngọc Nhiêu rốt cuộc ý thức được gì đó, cậu bé vẫn luôn rất thông minh, thậm chí còn thông minh tới mức đáng sợ, cậu bé không ngừng hô to: "Ba ba, người không cần con nữa sao? Ông nội bà nội, hai người không muốn Nhiêu Nhiêu sao? Nhiêu Nhiêu sẽ ngoan, mọi người dẫn Nhiêu Nhiêu về đi mà."

Ba mẹ Thẩm chảy nước mắt quay mặt đi, Thẩm Hữu Toàn mặt không biến sắc ấn đầu con gái vào ngực mình, bảo tài xế tạm thời lái xe đi.

Thẩm Ngọc Nhiêu trước giờ vẫn luôn lặng im chảy nước mắt, lúc này đây cậu bé khóc rất lớn, khóc như xé rách tim phổi...

...

Vụ bắt cóc có số tiền chuộc lớn tới năm mươi triệu cứ vậy được phá giải, từ lúc Thẩm Hữu Toàn tới báo án tới khi đứa bé được giải cứu, toàn bộ quá trình chỉ hao phí tám tiếng đồng hồ, một lần nữa đổi mới lịch sử ghi chép của phân cục thành Nam. Cục trưởng được đơn vị cấp trên khen ngợi nhiệt liệt, sau khi trở lại phân cục thì mặt mày hồng hào nói: "Phân cục chúng ta lại lặp công lớn, tất cả thành viên của tổ chuyên án đều được thưởng!"

"Wow! Có tiền thưởng luôn ~!" Mọi người vui vẻ cười đùa, mà Tống Duệ thì chỉ yên lặng thu thập túi công văn của mình, tựa hồ hoàn toàn không hòa hợp với bầu không khí sôi động này.

Sau lần thẩm vấn Phạn Già La, anh đã làm kiểm tra tâm lý, kết quả cho thấy tâm lý của anh rất khỏe mạnh, có thể tiếp tục đảm nhiệm vai trò cố vấn của Cục cảnh sát. Nhưng bây giờ anh đã không còn mỉm cười ôn hòa nữa, giống như biến thành một người khác.

Là một người đã từng nghi ngờ Tống Duệ, cục trưởng cảm thấy khá xấu hổ, ông ho khan một tiếng rồi mới nói: "Lần này cũng nhờ có Tống tiến sĩ, nếu không phải Tống Tiến sĩ cao minh có bước đi mới lạ, dùng một đoạn ngón tay giả thành công dò xét Long Thành Sinh cùng Chung Tuệ Lộ, cũng phá vỡ phòng tuyến tâm lý của bọn họ, lấy được lời khai, bằng không vụ án cũng không phá giải nhanh như vậy. Tống tiến sĩ, công đầu chính là thuộc về anh."

Tống Duệ chậm rãi xả tay áo xắn lên khuỷu tay xuống, môi mỏng hơi mím lại một chút, thở dài nói: "Cục trưởng quá khen rồi, ngài biết rõ công đầu của vụ án này thuộc về ai. Nếu không có Phạn Già La chỉ điểm, Thẩm Hữu Toàn sẽ không đi xét nghiệm DNA, cũng sẽ không đón con gái mình trước giờ tan học, cũng lén người nhà tới báo cảnh sát. Trong ba bước này chỉ cần sai một bước thì chờ đợi Thẩm gia cùng Cục cảnh sát chúng ta chính là một hoặc nhiều mạng sống. Tuy chúng ta đã phá được án nhưng không có gì đáng tự hào, bởi vì chúng ta tham gia một phần thi mở, mà đáp án đã được Phạn Già La báo cho chúng ta biết từ sớm, chúng ta chỉ cần dựa vào đáp án đẩy ngược quá trình là có thể bắt được bọn bắt cóc, cứu đứa bé. Đổi lại tôi, đổi lại bất cứ ai trong tổ, vụ án vẫn sẽ được phá, công lao không đáng nói tới, chỉ là cực khổ một chút mà thôi."

Nhóm tổ viên đang vui mừng lần lượt an tĩnh, sau đó lộ ra biểu tình xấu hổ. Đúng vậy, Phạn Già La đã mở ra chân tướng ở trước mặt bọn họ, đổi lại là người khác cũng có thể phá được vụ án này, thật sự không có gì hay mà vui mừng.

Cục trưởng nhìn mọi người xung quanh, lại sâu sắc nhìn Tống Duệ, lắc đầu nói: "Tôi không hề cảm thấy nỗ lực của mọi người là không đáng giá, không có mọi người, vụ án tuyệt đối không thể nào phá giải trong tám tiếng đồng hồ, đứa nhỏ cũng không thể bình an trở về. Tiến sĩ Tống Duệ, gần đây hình như anh không quá tự tin với mình, nhưng anh có nghĩ tới không, vì sao Phạn Già La chỉ nhớ kỹ anh, còn đề cử anh với Thẩm tiên sinh? Bởi vì cậu ta biết, anh am hiểu nhất là tấn công tâm lý, mà trong vụ án này, anh quả thực đã nhìn thấu suốt tâm lý của đám bắt cóc, cũng bắt trúng nhược điểm của chúng, sau đó một kích trí mạng! Thủ thuật tâm lý của anh vừa vặn chính là mấu chốt để phá án nhanh nhất. Tôi xin lỗi vì trước kia đã hoài nghi anh, xin anh tha thứ, cũng xin anh tiếp tục bắt tay hợp tác với chúng tôi."

Ánh mắt Tống Duệ lóe sáng, tựa hồ có chút cảm động, sau một lúc lâu trầm mặc thì chủ động đưa tay tới, cùng cục trưởng bắt tay.

Nhìn thấy một màn này, thành viên của đội hình sự một đều vui mừng mỉm cười.

Sau khi rời khỏi phân cục thành Nam, Tống Duệ lái xe tới mộc góc an tĩnh, đầu tiên là rút ra một tấm khăn ướt khử trùng lau tay, nhiều lần chà lau bàn tay vừa bắt tay với cục trưởng, thậm chí ngay cả vô lăng cũng lau đi lau lại nhiều lần, sau đó mới lấy di động ra, bấm một số đã lưu từ rất lâu nhưng không có dũng khí đụng tới. Trăng thanh gió mát tựa hồ gần trong gang tấc, mà nụ cười khẽ của đối phương thì quanh quẩn bên màng nhĩ của anh, làm tóc gáy anh lặng lẽ dựng đứng, chết lặng rồi lại nóng hổi.

Cho dù cách biệt rất xa nhưng ảnh hưởng của Phạn Già La vẫn mãnh liệt như vậy. Cậu cười khẽ gọi một tiếng 'Tống tiến sĩ', ba chữ này phát ra từ đầu lưỡi của cậu liền có sức lôi cuốn kỳ lạ không thể nào nói rõ.

Tiếng nói của Tống Duệ đột nhiên khô khốc, im lặng thật lâu mới vô nghĩa tiếp lời: "Là tôi."

"Đứa nhỏ được cứu rồi à?" Tuy là câu hỏi, nhưng giọng rõ ràng là khẳng định.

"Được cứu rồi." Tống Duệ kéo cà vạt, thầm hít sâu một hơi: "Vì sao lại chỉ định tôi phá án? Tôi nghĩ rằng cậu rất ghét tôi?"

"Hửm?" Phạn Già La không để tâm than nhẹ một tiếng, Tống Duệ gần như có thể tưởng tượng hình ảnh cậu nghiêng đầu áp tới gần. Ánh mắt của cậu liệu có còn vừa đen láy sâu thăm thẳm lại sáng bừng như lần trước không?

"Tống tiến sĩ hình như đã hiểu lầm chuyện gì rồi, từ trước tới giờ tôi chưa từng chán ghét anh. Vừa vặn ngược lại, tôi cảm thấy Tống tiến sĩ rất đặc biệt, tôi rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta." Phạn Già La lại một lần nữa khẽ mỉm cười, mà Tống Duệ chợt kéo di động ra xa tai mình, kinh sợ lại lúng túng nhìn màn hình. Khoảnh khắc vừa nãy, anh cảm thấy phần tai kề sát di động của mình bị một thứ vô hình nào đó đâm đau nhói, sau đó lại nóng bỏng tới chết lặng.

Là điện thoại bị rò điện sao? Nhưng anh không có cách nào vứt chiếc điện thoại bị hỏng này đi, cũng không biết nên nói gì với Phạn Già La, vì thế thật chật vật lại vội vàng cúp máy. Qua thật lâu sau anh mới dần dần ý thức được mới nãy Phạn Già La nói gì, đôi môi mỏng không thể cong lên một vệt nhợt nhạt, trầm thấp gần như không thể nghe thấy nói: "Được em tán thành là vinh hạnh của tôi."

Mặc kệ Phạn Già La là nhà ngoại cảm hay một kẻ lừa gạt giỏi sử dụng ngôn từ, không thể nghi ngờ, cậu là người đặc biệt nhất trên thế giới này, không ai có thể thay thế được cậu, không có...

Phạn Già La nhìn chằm chằm màn hình di động đang dần mờ tối, khó hiểu đáp một câu: "Ngài quá khiêm tốn rồi."

[end 58]

[59] Linh Môi - Thế Giới Kỳ Nhân

****

Sau khi chuyện nhà được giải quyết, Thẩm Hữu Toàn cấp tốc xử lý hai vụ kiện tụng của Phạn Già La. Phí vi phạm hợp đồng vốn do ông quyết định, mà ông đã hạ mức phạt xuống mức thấp nhất theo quy định của pháp luật, cũng chính là 30% catse, tổng cộng là mười sáu triệu, trước đó ông đã bán một số cổ phiếu, vừa vặn có thể bù đắp cho lỗ hổng này.

Nhưng Phạn Già La lại từ chối sự giúp đỡ của ông, bình tĩnh nói: "Tôi vừa mới bán một phần bất động sản, số tiền này tôi sẽ tự trả. Thẩm tiên sinh, tôi đề nghị ngài dùng số tiền này vào việc từ thiện, như vậy rất có lợi cho người nhà của ngài."

"Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ quyên góp số tiền này. Phạn tiên sinh, sắp tới ngài có rảnh không? Tôi định dẫn Niếp Niếp tới gặp ngài một lần, chúng ta cùng ăn bữa cơm được không?" Thẩm Hữu Toàn cực kỳ niềm nở nói. Hiện giờ ở trong lòng ông, lời nói của Phạn Già La không khác gì thánh chỉ.

"Không được, nhân quả của chúng ta dừng lại ở đây, sau này con của ngài sẽ rất thuận lợi." Phạn Già La cúp máy, sau đó chuyển phí bồi thường tới tài khoản của công ty KN. Cậu đã bán đi phần bất động sản Phạn Khải Toàn tặng mình, lại dùng tấm chi phiếu năm triệu kia giải quyết xong hết toàn bộ mười mấy vụ kiện tụng còn lại, hiện giờ thật sự là một thân nhẹ nhàng.

Thẩm Hữu Toàn nhìn chằm chằm màn hình di động, trong lòng tràn đầy thất vọng cùng mất mát, nhưng nghĩ tới lời nhắn của Phạn Già La dành cho con gái, lại nhẹ nhõm mỉm cười.

Phí bồi thường hợp đồng cao tới một trăm ba mươi triệu cứ vậy được giải quyết chỉ trong phòng vài ngày. Phạn Già La thay một bộ quần áo khá chính trang đi tới trụ sở chính của công ty giải trí Tinh Huy, cùng lúc đó, Triệu Văn Ngạn vẫn còn đang chiến dư luận với Tô Phong Khê.

Sau khi bị công ty giải trí Tinh Huy kiện ra tòa, luật sư của Tô Phong Khê đã giải thích rất rõ: "Vụ kiện này cô không thắng được, bởi vì bên kiện nắm giữ chứng cứ quá đầy đủ, nếu cô không muốn ngồi tù thì nên tìm kiếm quan hệ để đi cửa sau, cố gắng hòa giải riêng."

Vì vậy Tô Phong Khê liền tung ra lá bài tẩy của mình, chủ tịch tập đoàn tài chính Trương thị chuyển lời tới Triệu Văn Ngạn, bảo hắn phải một vừa hai phải thôi. Triệu gia nắm giữ mạch máu của giới giải trí, Trương thị là ông trùm vui chơi giải trí, gia chủ Trương gia có giao tiếp với cả hai giới quân chính, đặc biệt là ông cụ trong nhà, thủ đoạn thông thiên, không phải người bình thường có thể chọc nổi.

Triệu Văn Ngạn hiểu rõ thực lực Trương gia sâu không lường được, không thể không đồng ý hòa giải riêng.

Ván này, Tô Phong Khê thắng.

Nhưng hòa giải riêng không có nghĩa là mọi chuyện êm đẹp, nếu hai bên không thể thỏa thuận thì cuối cùng vẫn sẽ đưa ra tòa án mà thôi. Triệu Văn Ngạn muốn Tô Phong Khê phải trả lại gấp mười những tổn thất mà giải trí Tinh Huy phải chịu, cũng chính là hơn ba tỷ, Tô Phong Khê đang đứng ở bờ vực phá sản, làm sao đưa ra được nhiều tiền như vậy? May mà bên cạnh cô ta có rất nhiều người coi tiền như rác, một trong số đó cũng có chút thực lực, đã chủ động tìm tới trả nợ giúp Tô Phong Khê.

Triệu Văn Ngạn có chút tức giận, vừa vặn có quen biết vợ của người này, mà bằng chứng giường chiếu của Tô Phong Khê với người này anh cũng có, vì thế lén gửi hình cho vị phu nhân nhà nọ. Thế lực của vị phu nhân này lớn hơn vị đại gia coi tiền như rác này, vì thế ba tỷ sắp tới tay lại bị đóng băng.

Ván này, Triệu Văn Ngạn thắng.

Tô Phong Khê tức tới phát điên, lợi dụng đủ con đường lấy được video quay lén ngày mình và Triệu Văn Ngạn xé mặt từ tay một vị trợ lý nào đó, cắt bỏ đầu đuôi cùng âm thanh, trực tiếp tung lên mạng, lại post hình chụp màn hình chat thời yêu đương ngọt ngào của mình với Triệu Văn Ngạn, lên án nói [Nếu không còn yêu xin cũng đừng tổn thương nhau, để em im lặng rời đi không được sao?]

Trong video, Tô Phong Khê nghiêng người đứng thẳng, vẻ mặt đau khổ, mà Phạn Già La thì nhẹ nhàng ôm cổ Triệu Văn Ngạn, cả người dán sát lưng anh, dán sát bên tai thì thầm, tư thế cực kỳ thân mật. Phối hợp với hình chụp những tin nhắn yêu đương dỗ dành ngon ngọt mà Triệu Văn Ngạn từng gửi cho Tô Phong Khê, hình ảnh đó thật sự quá châm chọc.

Fans hâm mộ của Tô Phong Khê lập tức nhận định Triệu Văn Ngạn là người đàn ông bạc tình, Phạn Già La là kẻ thứ ba, lập tức bắt đầu công khai lên án. Người qua đường cũng có chút không vừa mắt, mắng Triệu Văn Ngạn bạc bẽo vô tình, qua cầu rút ván. Danh tiếng vừa mới có chút khởi sắc của Phạn Già La nháy mắt đã sắp bị nhuộm đen.

Triệu Văn Ngạn cũng không cam lòng yếu thế, theo sát đó công bố ảnh chụp hẹn hò của Tô Phong Khê với ngôi sao Vu Nhất ở quán cà phê, còn kèm theo dòng chữ: [Đây chính là im lặng ra đi mà cô nói?]. Trong hình, Tô Phong Khê cùng Vu Nhất dán sát đầu ngồi trong góc nói chuyện, ánh mắt dây dưa, vẻ mặt ngọt ngào, động tác mập mờ, mỗi một chi tiết lộ ra đều chứng tỏ quan hệ của bọn họ không tầm thường.

Quần chúng còn chưa kịp tiêu hóa lượng tin tức từ tấm hình này, Tô Phong Khê đã up bức hình gốc, thì ra bên cạnh hai người còn có Giang Kiền, ba người đều đang cầm điện thoại di động, tựa hồ là đang chơi game, bởi vì chơi quá nhập tâm nên khó tránh hành động có chút thân thiết.

Tô Phong Khê không khách khí châm chọc: [Tâm thế nào mà nhìn cái gì cũng thấy bẩn!]

Vu Nhất cùng Giang Kiền lập tức đứng ra ủng hộ Tô Phong Khê, luôn miệng nói mình chỉ xem Tô Phong Khê là tiền bối, là Triệu Văn Ngạn có tâm tư xấu xa, thủ đoạn bỉ ổi, buổi cà phê ba người cũng bị nói thành yêu đương vụng trộm, thật sự là mở rộng tầm mắt!

Quần chúng ăn dưa đã chuẩn bị xong bàn phím, đang chuẩn bị cào phím phỉ nhổ Triệu Văn Ngạn. Không ngờ Triệu Văn Ngạn liên tiếp up ba tấm hình, địa điểm là ghế lô KTV có ánh đèn led, bóng người hỗn loạn, từ cách ăn mặc thì có thể nhận ra mốc thời gian trùng khớp. Tấm hình đầu tiên, Tô Phong Khê kéo cổ áo Vu Nhất hôn thắm thiết, tấm thứ hai, Tô Phong Khê ôm cổ Giang Kiền hôn nồng nhiệt; tấm thứ ba Tô Phong Khê ngồi dựa vào ghế sô pha, đôi môi đỏ mọng hôn Vu Nhất, tay lại ôm cổ Giang Kiền, kéo đối phương tới bên người. Sau khi hôn Vu Nhất xong cô ta rất có thể sẽ thưởng cho Giang Kiền một nụ hôn, vẻ mặt mong chờ lại ngượng ngùng của Giang Kiền ngay cả ánh đèn led loang lổ cũng không che giấu được.

Triệu Văn Ngạn kèm theo lời nhắn: [Ai bẩn?]

Quần chúng ăn dưa: Wow wow wow! Quan hệ loạn thành như vậy thật sự không dễ dàng mà!

Hình tượng nữ thần cao quý không thể với tới của Tô Phong Khê triệt để bị hủy, mà tới tận lúc này cô ta mới ý thức được, Triệu Văn Ngạn cố ý post tấm hình bị cắt kia lên để dụ mình phản bác, sau đó hắn sẽ lên tiếng làm sáng tỏ, như vậy sẽ được dân mạng đồng tình cùng bảo vệ, hắn tung ra một lúc ba tấm hình ôm hôn nóng bỏng như vậy để đảo ngược tình thế, sau đó một phát đánh chết cô. Cô từng bước từng bước đi vào bẫy rập của hắn mà không hề hay biết. Nếu không thể bứt ra khỏi luồng nước xoáy này, còn nhuộm một thân vết bẩn, sau này đừng mong nghĩ tới chuyện tẩy trắng.

Vu Nhất cùng Giang Kiền đã im lặng rúc vào mai rùa, không có người nào đứng ra nói chuyện giúp Tô Phong Khê, bởi vì bản thân họ cũng khó bảo toàn.

Ván này, Triệu Văn Ngạn thắng.

Bên Tô Phong Khê không có động tĩnh, cô ta không biết Triệu Văn Ngạn có bao nhiêu chứng cứ trong tay, vì thế không dám lộ mặt khiêu chiến. Mấy năm nay vì ỷ vào mị lực của mình mà hô gió gọi mưa, tung hoành ngang ngược trong giới giải trí, Tô Phong Khê xưa nay chưa từng nghĩ tới người đàn ông vẫn luôn răm rắp nghe theo lời mình vẫn luôn thanh tỉnh, lại còn tàn bạo như vậy. Một mặt hắn hùa theo cô, mặt khác lại lưu lại những bằng chứng có thể dồn cô vào chỗ chết, tâm cơ của người này thâm trầm đáng sợ cỡ nào chứ!

Tô Phong Khê sợ hãi thối lui, Triệu Văn Ngạn cũng ngừng lại động tác. Quả nhiên, con bài chưa lật phải bóc từng lá từng lá một mới phát huy được công dụng lớn nhất. Anh vừa mới lấy hơi đã nghe trợ lý nói Phạn Già La tới, lập tức khẩn trương chỉnh lại cà vạt.

"Già La, cậu muốn uống chút gì không?" Triệu Văn Ngạn từ phòng trà nước lấy tới một túi trà, một bịch cà phê cùng một chai nước trái cây.

"Tôi không uống, cám ơn." Phạn Già La đi tới hướng có ánh mặt trời chói lọi nhất ngồi xuống, da thịt trong suốt tựa hồ đang phát sáng. Gương mặt lạnh nhạt bị ánh mặt trời chói chang nhuộm lên chút tươi đẹp, con ngươi đen láy hơi rũ thấp, trầm ngâm nói: "Tôi dự cảm thấy có công việc rất thích hợp với tôi nên đã tới."

"Công việc gì?" Triệu Văn Ngạn kéo ghế tới gần, cùng cậu đối diện. Ánh mặt trời chiếu rọi làm nóng da dẻ Triệu văn Ngạn, nhưng anh không hề có chút khó chịu nào.

"Anh gọi Tào Hiểu Huy tới một chuyến đi, ông ta biết." Phạn Già La đưa tay muốn nắm lấy một tia sáng nhưng không nắm được gì cả.

Triệu Văn Ngạn lập tức gọi điện thoại bảo Tào Hiểu Huy lên tầng cao nhất, thuận tiện còn bảo trợ lý đặc biệt mang hết toàn bộ tài nguyên tốt nhất tới văn phòng mình, bao gồm tất cả từ điện ảnh, phim truyền hình, chương trình giải trí, đại diện thương hiệu, quảng cáo.

Lúc vào cửa, Tào Hiểu Huy nhìn thấy tổng tài nhà mình ngồi rất gần Phạn Già La, tay cầm một bản hợp đồng, chăm chú tỉ mỉ giảng giải điều khoản trên đó, lại phân tích phần tài nguyên này tốt ở chỗ nào, có đạo diễn cùng diễn viên nào, mức đầu tư bao lớn, chọn vai nào thì tốt, catse phim bao nhiêu.

Toàn bộ công việc của người đại diện đã làm hết rồi, lại còn không hề có chút nóng nảy nào. Ngược lại Phạn Già La ngồi dưới ánh mặt trời sáng lạn, nhắm mắt lại, biếng nhác gật gật đầu giống như đang ngủ gật.

Cái này nào giống minh tinh nhỏ với tổng tài chứ? Rõ ràng là hình ảnh của tiểu tổ tông với thái giám mà? Tào Hiểu Huy đại nghịch bất đạo thầm nghĩ, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy nhưng thái độ cẩn thận lại càng dè dặt hơn. Ông rón rén chạy tới, giọng nói lộ rõ nịnh nọt: "Triệu tổng, ngài tìm tôi sao?"

"Chỗ ông dạo gần đây có tài nguyên gì tốt không? Đưa cho Già La chọn." Lời tuy là nói vậy nhưng Triệu Văn Ngạn không cho là tài nguyên Tào Hiểu Huy tìm được lại tốt hơn tài nguyên chỗ mình.

Tào Hiểu Huy suýt chút nữa đã ôm lấy chân Triệu Văn Ngạn khóc rống. Chút tài nguyên đó có thể so với tổng tài công ty sao? Đừng tưởng vừa nãy ông không phát hiện, hợp đồng Triệu tổng cầm trong tay chính là bộ điện ảnh võ hiệp lớn mà Trương đạo* chuẩn bị đề cử cho giải Oscar, có tài nguyên như vậy ở trước mắt, Phạn Già La có thể để ý tới mấy thứ tôm tép trong tay ông sao? [*đạo diễn]

Tào Hiểu Huy đang chuẩn bị nịnh nọt vài câu vỗ mông ngựa thì Phạn Già La chợt mở mắt nhìn thẳng qua. Con ngươi đen nhánh của cậu tựa hồ đang bốc cháy dưới ánh mặt trời chói chang, làm tầm mắt kia giống như có được năng lực xuyên thấu, tiếng nói thì lạnh lẽo như nước mưa, dễ dàng rót vào trong nội tâm người nghe, khống chế suy nghĩ của bọn họ: "Ông nghĩ thật kỹ, có liên quan với tôi, với ngoại cảm."

Ngoại cảm? Một tia sáng xẹt trong đầu Tào Hiểu Huy: "Tôi nhớ ra rồi, quả thực có một công việc như vậy!" Ông vỗ tay nói: "Đài truyền hình Quả Chanh chuẩn bị quay một chương trình gameshow thực tế gọi là Thế Giới Kỳ Nhân, chuyên mời những người có khả năng đặc biệt trong tin đồn tham gia khiêu chiến, nếu giành được thắng lợi cuối cùng có thể quang vinh nhận được một triệu tiền thưởng. Tài nguyên mà ngài muốn có phải là cái này không? Bên bọn họ muốn mời ngài tham gia, tôi nghĩ trong tay ngài khẳng định không thiếu công việc tốt, không cần phải tới đó tham gia giúp vui với một đám người kỳ kỳ quái quái nên đã từ chối rồi."

Khóe môi Phạn Già La nhếch lên, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Tôi muốn tham gia chương trình này. Ông giúp tôi sắp xếp đi."

Tào Hiểu Huy nào dám cãi lệnh, đương nhiên là khúm núm đáp ứng.

Bên kia, Triệu Văn Ngạn đã điều tra xong thành viên làm chương trình, lên tiếng ngăn cản: "Già La, tôi cảm thấy công việc này không thích hợp với cậu. Cậu biết đạo diễn có mục đích gì khi quay chương trình này không? Cô ta thật ra là người theo chủ nghĩa vô thần, mời nhiều kỳ nhân tới chính vì muốn bọn họ bị lật xe, dùng nó thu hút tỷ lệ người xem. Cô ta sẽ nghĩ ra những vấn đề thực khó khăn cho người tham gia, để bọn họ xấu mặt, mất mặt, lộ tẩy, mà khán giả cũng thích xem cái này nhất. Người khác chỉ là người bình thường, hình tượng có xấu cũng không sao cả, chỉ cần có tiền là được. Nhưng cậu là minh tinh, cậu sẽ phải thừa nhận áp lực cùng chê trách rất lớn. Gốc gác của cô ta rất cứng, nếu cô ta ác ý cắt nối biên tập hình ảnh của cậu, cố ý bắt cậu làm trò cười thì tôi cũng không chắc mình có thể làm cô ta thay đổi chủ ý. Tôi đề nghị cậu đừng nhận công việc này, nếu cậu thiếu tiền, chúng ta có thể đóng phim điện ảnh, phim truyền hình, việc gì phải hạ thấp phẩm cách của mình? Năng lực của cậu không cần bất luận kẻ nào khẳng định."

Phạn Già La chậm rãi đi tới bên cửa, trong ánh sáng chói chang quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời như ngọn lửa, phần kiên định này hoàn toàn khác biệt với phong cách an tĩnh lạnh nhạt ngày thường: "Triệu Văn Ngạn, anh không rõ, tôi không phải vì tiền tài hay danh vọng, mà vì tôi cần phải đứng ở một nơi đủ ánh sáng và danh vọng để người nên nhìn thấy có thể nhìn thấy."

"Cậu muốn để ai nhìn thấy? Lẽ nào đóng phim không thể thấy sao?" Triệu Văn Ngạn thật sự không hiểu rõ Phạn Già La đang nghĩ gì.

Phạn Già La không quay đầu lại xua tay: "Đã là thế giới kỳ nhân, đương nhiên là để kỳ nhân nhìn thấy. Xin hãy an bài công việc cho tôi, cám ơn."

Câu cuối hiển nhiên là nói với Tào Hiểu Huy, đối phương vội vàng khom lưng chín mươi độ, cực kỳ lo sợ đáp ứng.

[end 59]

[60] Linh Môi - Không Thể Thay Đổi Vận Mệnh?

****

Phạn Già La mang theo một túi bánh mì quay trở lại khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, từng bước từng bước theo cầu thang xoắn ốc đi lên. Các tầng lầu vào ban ngày hoàn toàn khác biệt với ban đêm, giống như một con thú đang say ngủ, an tĩnh gần như có chút quỷ dị. Tầng bốn, tầng bảy, tầng mười bốn, tội ác ẩn giấu trong những căn hộ kia tựa hồ chưa từng tồn tại, hoặc là bị ánh mặt trời chói chang chiếu rọi nên đã biến mất sạch sẽ.

Nhưng ở tầng mười bảy lại xảy ra chút ngoài ý muốn, hai người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát đang tra hỏi người phụ nữ ở tầng lầu này, một người phụ nữ trẻ đeo mắt kính đang bảo vệ đứa con trai của người phụ nữ ở phía sau, cẩn thận lại yêu thương mà xoa nhẹ lên vết bầm trên cánh tay bé.

Người phụ nữ ở căn hộ tầng mười bảy nói chuyện rất lớn tiếng, thái độ cũng rất ác liệt, không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói: "Tôi đánh con trai tôi thì sao chứ, phạm pháp à? Nó không nghe lời chẳng lẽ còn không cho tôi dạy nó?"

Người phụ nữ trẻ đeo kính tức giận phản bác: "Cái đó mà gọi là dạy à? Đó là ngược đãi! Ngày nào Dương Dương cũng mang theo một thân vết thương đi học, hôm nay lại càng quá đáng hơn, cả phần lưng đều đã bầm xanh, bác sĩ nói nó bị đánh rất nghiêm trọng, ngay cả nội tạng cũng tổn thương! Đây là báo cáo nghiệm thương, cô xem cho kỹ đi! Đánh con ruột của mình như kẻ thù, cô có còn là mẹ không? Nếu không báo cảnh sát bắt cô, sớm muộn gì Dương Dương cũng sẽ bị cô đánh chết! Cảnh sát đồng chí, mọi người không được bỏ qua cho cô ta!"

Phạn Già La đứng ở cửa cầu thang, ánh mắt nhàn nhạt nhìn một màn này. Một trong hai vị cảnh sát kia cậu có quen biết, chính là cảnh hoa Liêu Phương của đội hình sự đội một phân cục thành Nam.

Liêu Phương trước nay làm việc lanh lẹ, không nói lời nào bắt mẹ của đứa bé lại, để đồng nghiệp dẫn về Cục cảnh sát, mà mình thì lưu lại nhà chờ cha của đứa bé về. Người phụ nữ trẻ đeo kính là giáo viên trường học, lát nữa còn vài tiết dạy nên xin đi trước.

Sau khi dùy đứa bé vào nhà, Liêu Phương theo thói quen nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, lúc này mới phát hiện một bóng dáng thon gầy đứng ở cửa cầu thang tờ mờ tối, mà đôi mắt đen kịt sâu thẳm kia thật sự làm cô khó có thể quên.

"Phạn tiên sinh, cậu đã về rồi! Vừa nãy tôi còn đang nghĩ không biết hôm nay có thể gặp được cậu hay không!" Liêu Phương thực vui mừng nói.

"Ừm, đã lâu không gặp." Phạn Già La chậm rãi đi tới cửa, ánh mắt chăm chú nhìn đứa bé biểu tình ủ rũ nhưng đôi mắt vừa to vừa sáng tha thiết nhìn mình. Hôm nay đứa bé lại càng gầy hơn, gò má lõm sâu, cánh tay cẳng chân chỉ còn một lớp da thịt thật mỏng, lúc đi lại giống như một bộ xương di động có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, mà vết thương đại diện cho thống khổ cùng tà ác trên bộ xương này lại càng dày đặc hơn. Có thể thấy, bạo lực của gia đình này đang thăng cấp.

Liêu Phương cũng nhận ra Phạn Già La đang nhìn nên nhè nhẹ vỗ đầu đứa bé, thở dài nói: "Phạn tiên sinh, cậu ở trên tầng mười tám, tình huống đứa bé này thế nào hẳn cậu cũng biết đi? Mẹ của nó là một người cuồng gia bạo, mỗi ngày đều chửi mắng đánh đập nó, không cho nó ăn cơm, thật đáng thương."

"Đừng nói những lời như vậy trước mặt đứa nhỏ." Phạn Già La đưa chiếc túi trong tay qua, lại dùng ngón trỏ đụng nhẹ vào mi tâm có tử khí lẩn quẩn của đứa nhỏ.

Đứa bé trai lập tức nhận lấy bánh mỳ, ánh mắt cũng lộ ra tia sáng nhún nhảy. Ngọn lửa sinh mệnh của đứa bé đang tắt, nhưng linh hồn của ngọn lửa lại dựa vào chút cầu sinh dẻo dai cùng ổ bánh mì nhận được mỗi ngày mà sinh ra hi vọng, liều mạnh bùng cháy.

Liêu Phương áy náy bụm miệng, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tôi sơ ý quá, vẫn là Phạn tiên sinh cẩn thận tỉ mỉ. Để tôi đi pha cho Dương Dương cốc sữa, ăn bánh mì xong thì dỗ cậu bé ngủ một giấc. Tình trạng thân thể của cậu bé thực không xong, nghe bác sĩ nói nội tạng có mức độ tổn thương không đồng nhất."

Phạn Già La không nói lời nào, chỉ đứng ở cửa yên lặng nhìn Liêu Phương tìm kiếm sữa bột. Đứa bé, cũng chính là bạn nhỏ Hứa Nghệ Dương nhận được bánh mì thì hé cái miệng nhỏ chóp chép ăn. Trong nhà không có người lớn, bé có thể từ từ hưởng thụ bữa ăn ngon này mà không cần lo lắng mẹ mình từ một góc nào đó đột nhiên lao ra, cướp đi mất.

Phạn Già La nhìn cậu bé, trong mắt lóe lên tia sáng u ám.

Liêu Phương không tìm được sữa bột, không thể làm gì khác hơn là rót một ly nước ấm cho Hứa Nghệ Dương uống, sau đó cố gắng dỗ bé lên giường ngủ. Cô rất muốn ôm lấy đứa bé đáng thương này, nhưng bởi vì quanh năm bị đánh đập nên bé có phản ứng cự tuyệt với hết thảy đụng chạm của mọi người, thậm chí cự tuyệt mở miệng nói chuyện. Cậu bé đang dần dần biến thành một con rối không thể phản kháng cũng không thể lên tiếng.

Hứa Nghệ Dương trốn tránh không chịu đi vào phòng ngủ, bé bò xuống ghế mở cửa tủ, tựa hồ đang tìm gì đó.

Liêu Phương liền nói: "Dương Dương ngồi xuống đi, con muốn tìm cái gì thì nói cho dì biết, dì sẽ tìm giúp con. Con làm vậy nguy hiểm lắm." Cô không dám đụng tới đứa bé này, bởi vì một khi đụng tới, đứa bé sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau đó há miệng tựa hồ đang phát ra tiếng hét chói tai. Tuy không hề phát ra chút âm thanh nào nhưng dáng vẻ sợ hãi của bé thật sự làm người ta đau lòng.

Liêu Phương gấp tới ứa mồ hôi, Phạn Già La lại không nhanh không chậm lấy một túi khăn giấy trong ba lô ra, nhặt bao bì cùng vụn bánh mì ở dưới đất dọn sạch sẽ, bỏ vào túi rác, chuẩn bị sau đó sẽ mang đi.

Nhìn thấy mặt đất đã sạch sẽ lại như cũ, lúc này Hứa Nghệ Dương mới nhảy xuống ghế, chầm chậm đi tới trước mặt Phạn Già La, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cậu. Vừa nãy bé muốn tìm khăn lau nhưng không tìm được.

Phạn Già La ôn nhu nói: "Đi ngủ đi."

Hứa Nghệ Dương ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi phòng ngủ. Liêu Phương bị hành động kỳ lạ của cậu bé dọa hoảng không khỏi nhìn tới ngây người. Cô biết là trên thế giới này không có người nào mà Phạn Già La không thể giải quyết được mà!

Phạn Già La quay qua nhìn cô, ôn nhu giải thích: "Mẹ của đứa bé không cho phép nó lén ăn đồ ăn người khác cho."

"Ah, thì ra là vậy! Không cho đứa nhỏ ăn đồ người khác cho nhưng lại cố ý bỏ đói nói, trên đời này sao lại có người mẹ như vậy chứ?" Liêu Phương lắc đầu thở dài: "Phạn tiên sinh, tôi biết cậu là người tốt, cậu có thể chú ý tới đứa bé này nhiều một chút không?"

Phạn Già La xách túi rác đi ra ngoài, đồng thời cho Liêu Phương một câu trả lời ngoài ý muốn: "Không quản được."

"A? Vì sao chứ?" Liêu Phương gấp gáp hỏi: "Cậu ở gần như vậy, bình thường nếu rảnh liếc mắt một chút là được mà, cũng không quá phiền phức."

Phạn Già La đã bước vào hành lang tối đen, gương mặt đẹp trai như ẩn như hiện, ánh mắt sâu thăm thẳm tựa hồ lóe ra ánh sáng: "Lúc cô nhờ người khác chăm sóc đứa bé này, tựa hồ cô đã quên mất trong nhà này vẫn còn một người cha?"

Liêu Phương lộ ra vẻ mặt chán ghét: "Nếu cha đứa bé đáng tin thì tôi đã không nhờ cậu. Người bạo hành chính là mẹ đứa bé nhưng cha nó thì vẫn cứ im lặng đứng xem cùng dung túng, đồng dạng cũng có tội. Trong tình huống cả cha lẫn mẹ đều không đáng tin, chỉ có thể dựa vào những người có lòng nhiệt tình mà thôi."

Phạn Già La lại một lần nữa lắc đầu, hơi rũ thấp mi mắt che đi ánh sáng trong mắt: "Xin lỗi, tôi không giúp được."

Liêu Phương nóng nảy: "Sao có thể, Phạn tiên sinh, vì sao cậu lại không giúp được đứa bé n ày? Mỗi ngày qua đây liếc mắt một cái cũng không có gì phiền phức mà? Tôi cũng có nghe nói tới vụ bắt cóc năm mươi triệu mà cục vừa mới phá, chỉ một câu nói của cậu đã có thể cứu được con gái của Thẩm tiên sinh, vì sao lại không cứu được Hứa Nghệ Dương? Chỉ cần cậu muốn, cậu nhất định có thể cứu được, tôi biết cậu có năng lực đó!"

Phạn Già La chậm rãi bước vào cổng tò vò u ám, giống như đó là một vực sâu tăm tối, chầm chậm nói: "Tôi hỏi cô một vấn đề, nếu như cô nhìn thấy một đoàn tàu lửa đang chạy tới trước, trên đường ray nó sắp tiến tới có năm người đang đứng, ở ngã rẽ thì chỉ có duy nhất một người, thắng của đoàn tàu đã không còn nhạy nữa, không mấy chốc nữa sẽ xảy ra tai nạn. Bên cạnh cô có một cái tay vặn, chỉ cần nhẹ nhàng gạt tay vặn là có thể thay đổi quỹ đạo vận hành của đoàn tàu, cô sẽ chọn lựa thế nào? Chọn tông năm người hay một người? Vì sao?"

Giọng nói của cậu đầy lạnh lẽo, giống như từ không gian khác truyền tới.

Liêu Phương đuổi theo hai bước, không chút do dự nói: "Đương nhiên là gạt tay vặn, chọn tông một người. Trong tình huống không có sự lựa chọn, dùng một mạng đổi năm mạng là đáng giá."

Phạn Già La chậm rãi bước lên cầu thang, tiếng nói cũng thực trầm thấp: "Vậy cô có nghĩ tới hay không? Năm người kia chạy lên đường ray là vì chơi đùa, bị tông vốn là vận mệnh của bọn họ; còn người kia vốn đang an lành đi trên đường, bình an trở về nhà là số mệnh của người này. Nhưng cô chỉ nhẹ nhàng gạt một cái thì đã đảo lộn hết thảy số mệnh của mọi người, cô cảm thấy như vậy là công bằng sao? Cô còn cảm thấy như vậy là đáng giá không?"

Lời nói thoạt nhìn nhẹ nhàng nhưng lại công kích thẳng vào linh hồn Liêu Phương, khóa chặt cô lại tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng thon dài kia đi tới góc khuất.

Tiếng nói kỳ ảo như giọt nước mưa lạnh lẽo từ trên đỉnh rơi xuống, lộ ra tràn đầy bất đắc dĩ cùng tịch liêu: "Nếu là tôi, tôi sẽ rời xa tay gạt kia, để vận mệnh làm ra tuyển chọn của mình. Bởi vì trước mặt vận mệnh, tất cả chúng ta đều bình đẳng, không hề phân biệt cao thấp, không hề có ai đáng giá hơn ai. Một khi cô cuồng vọng thay đổi vận mệnh, thứ mà cô phải gánh vác không chỉ là sống chết của một người hay năm người, mà là cả một thế giới nhân quả. Cô hiểu đó có nghĩa là gì không? Nghĩa là cô vĩnh viễn không có cách nào đối mặt trực diện, cuối cùng sẽ bị tông tới tan xương nát thịt. Nếu khua môi múa mép có thể cứu được một mạng người, tôi mài hỏng vô số lần thì có làm sao đâu? Nhưng đáng tiếc, đôi khi vận mệnh không phải là thứ mà bất cứ ai có thể thay đổi. Hiện giờ điều suy nhất tôi có thể làm là gẩy nhẹ sợi dây vận mệnh, cẩn thận tìm kiếm một chút cơ hội xoay chuyển, tôi không mạnh như cô tưởng tượng đâu."

"Nhìn chằm chằm người cha đi."

Sau khi lưu lại những lời này, tiếng nói của thanh niên hoàn toàn tiêu tán ở giữa không trung, lúc này Liêu Phương mới bước nhanh tới hai bước, nhìn cầu thang tối đen, sợ hãi lo lắng hỏi: "Phạn tiên sinh, lời cậu vừa nói là sao? Cha của đứa bé cũng có vấn đề sao? Cậu không thể giúp được Hứa Nghệ Dương, chẳng lẽ nó sẽ còn tiếp tục bị ngược đãi sao? Vận mệnh của đứa bé này không thể thay đổi sao?"

Tuy hỏi vậy nhưng Liêu Phương cũng biết, bị đánh là chắc chắn, bởi vì người đánh chính là mẹ của đứa bé, pháp luật sẽ xem xét xử nhẹ nhưng không thể mang đứa bé đi. Đến khi người mẹ được thả ra, nhất định cô ta sẽ tức giận phát tiết hết oán giận lên người đứa bé, sự hung ác của cô ta không chỉ không bị ngăn chặn mà ngược lại sẽ không ngừng thăng cấp.

Liêu Phương đã thụ lý rất nhiều vụ án tương tự, đứa bé có thể dựa vào sự giúp đỡ của cô mà chân chính có được cuộc sống mới không có bao nhiêu, ngược lại chỉ càng rơi vào hoàn cảnh bi thảm hơn. Cô không thể thay đổi hiện thực nên chỉ có thể gửi hi vọng vào Phạn tiên sinh, nhưng ám chỉ của Phạn tiên sinh lại làm cô càng cảm thấy bất an hơn.

Ngay cả Phạn tiên sinh cũng không giúp được thì đứa bé kia sẽ thế nào đây? Liêu Phương nắm chặt tay vịn cầu thang, trong lòng lạnh lẽo.

Gần tới chạng vạng, cha đứa bé rốt cuộc cũng đã trở về, dáng dấp rất nhã nhặn, lời nói cũng thực nho nhã, là người có tố chất khá cao. Ông ta mang theo cơm hộp cho Liêu Phương cùng con trai, còn mua thức ăn dinh dưỡng cho trẻ em, còn nhiều lần thay mặt vợ mình ăn năn nhận lỗi.

"Cô ấy mắc chứng trầm cảm rất nặng, tới hôm nay tôi mới biết. Là lỗi của tôi, công việc của tôi bận rộn quá nên không chú ý tới tình huống của vợ và con." Ông ta hối hận túm tóc mình.

Liêu Phương không biết nói gì cho phải, chỉ có thể yêu cầu người cha phải chăm sóc tốt cho đứa bé. Cô nhìn ra được, đối phương thật lòng ân hận chứ không phải diễn trò, hơn nữa mâu thuẫn của Hứa Nghệ Dương với cha mình cũng khá nhỏ, lúc cha vỗ đầu bé, bé không hề né tránh, chỉ cứng ngắc một chút rồi lại tiếp tục ăn.

Liêu Phương yên tâm, tạm biệt hai cha con rời đi, nhưng cô không đi hẳn mà ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên tầng chót. Trong đầu tựa hồ xuất hiện bóng dáng một đoàn tàu lửa phóng băng băng trên đường ray nhìn không thấy điểm cuối, một người, năm người, bọn họ đang đứng trên hai đoạn quỹ tích vận mệnh, cùng chờ đợi va chạm sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Chung quy vào một thời điểm nào đó, vận mệnh sẽ đưa tất cả bọn họ đi, nhưng cô lại cuồng vọng muốn động vào tay gạt để quyết định sống chết của bọn họ!

Trái tim Liêu Phương run lên bần bật, lúc này mới cảm thấy sợ hãi cùng cực. Cái người một lời đã định đoạt sống chết của người khác khi nãy chính là cô sao? Sao cô lại cuồng vọng tự đại như vậy? Cô dựa vào cái gì mà cho rằng mạng sống của năm người có giá trị hơn một người? Có phải mọi người trên thế giới đều có thời khắc quên hết tất cả như vậy không? Cảm thấy giá trị quan của mình cao hơn giá trị quan của người khác?

Tựa hồ cũng chỉ có Phạn Già La vẫn luôn sáng suốt mà sống, cũng cô độc mà sống. Liêu Phương gật đầu, từng bước rời khỏi nơi này, không hề hay biết ở trên không trung phía trên có một vòng xoáy màu đen đang điên cuồng gào thét, xoắn lại, càn quét khu chung cư này.

...

Vì bảo trì trạng thái tốt nhất, Phạn Già La ngủ tới ngày thứ năm thì bị tiếng chuông di động đánh thức. Tào Hiểu Huy dùng giọng điệu tranh công nói với cậu, phần chuẩn bị chương trình đã xong, bảy giờ tối nay sẽ chính thức bắt đầu quay hình, quy trình không khác tuyển chọn của mấy cuộc thi đấu là bao, trước tiên sẽ là vòng tuyển chọn, qua được vòng này sẽ tiến vào vòng đấu loại, cuối cùng là chung kết.

"Báo danh tuyển chọn đã kết thúc lâu rồi, tôi lợi dụng quan hệ Tinh Huy giúp đỡ nhét cậu vào đội. Chuyên đề mùa này là ngoại cảm, rất thích hợp với cậu." Tào Hiểu Huy tràn đầy lòng tin nói: "Một triệu này chắc chắn thuộc về cậu rồi!"

"Ừm, sáu giờ tôi sẽ tới đài truyền hình." Phạn Già La nhìn giao diện điện thoại một chút, phát hiện thời gian không còn nhiều lắm, vì thế liền đứng dậy khỏi bồn tắm, giọt nước màu đen chạy xuôi trên cơ thể tái nhợt của cậu, mà cơ thể cậu tựa hồ lại càng mềm dẻo hơn, mỗi độ cung mỗi đường nét đều hoàn mỹ như tác phẩm của Thượng Đế, còn có phù văn thần bí chi chít rậm rạp lóe lên ánh sáng xám trắng trên cơ thể rồi dần tắt đi.

Cậu mặc chiếc áo sơ mi màu đen cắt may tinh xảo cùng quần tây đen, theo cầu thang chậm rãi đi xuống dưới, vừa vặn tình cờ gặp được Hứa Nghệ Dương tan học trở về nhà.

Đứa bé tựa hồ đã mập lên một chút, vết bầm trên người cũng tan bớt rớt nhiều, có thể thấy bé được cha mình chăm sóc rất tốt. Nhìn thấy Phạn Già La, ánh mắt của bé không khỏi lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, không biết nên chào hỏi thế nào.

Phạn Già La đứng ở cửa cầu thang chăm chú nhìn cậu bé, ánh mắt lộ rõ giãy giụa. Gió ở bên ngoài vù vù thổi tới, tựa hồ có một đoàn tàu cao tốc đang lao tới húc bay tất cả chướng ngại vật. Ầm một tiếng, là âm thanh cửa sổ nhà nào đó bị cơn gió lớn chấn động.

Phạn Già La tiếp tục nhịp bước trong tiếng động vang dội kia, chậm rãi đi tới bên cạnh đứa bé, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mi tâm, trầm thấp gần như đang thì thầm: "Rời xa cha em đi."

Đứa bé há miệng ngơ ngác nhìn cậu, tựa hồ không hiểu được lời của cậu. Tại sao lại phải rời xa ba ba? Ba ba không đánh cũng không mắng bé, còn mang đồ về cho bé ăn, so với mẹ tốt hơn nhiều lắm.

Phạn Già La thu hồi đầu ngón tay, khẽ thở dài.

[end 60]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com