ZingTruyen.Info

Linh Moi Phong Luu Thu Ngoc


[46] Linh Môi - Chuyện Mình Không Muốn Thì Đừng Đẩy Cho Người


****

Bạch Mạc không ngờ mình vừa mới tới khu chung cư đã gặp Phạn Già La chậm rãi tới gần. Anh lập tức dừng lại ở ven đường, mắt nhìn chằm chằm gương mặt tựa hồ đã trắng hơn một chút, cũng tuấn mỹ thêm một chút, cổ họng khô khốc.

Đúng vậy, anh đang khẩn trương, bởi vì anh không biết lần tới thăm này, mình nên trả giá ra sao. Trên thế giới này không có bữa ăn miễn phí, bạn muốn có gì đó thì phải trả một cái giá tương đương, thậm chí là một cái giá càng đắt đỏ hơn để trao đổi. Cũng giống như ba mẹ Bạch đã tìm Bạch Lâm tới làm cột trụ mạng cho anh, cái giá phải trả chính là sinh mệnh của họ cùng một phần mười tài phú của Bạch gia.

Phạn Già La là một người cực kỳ thần bí, tâm tính cũng có chút bất định, anh phải trả cái giá như thế nào? Bạch Mạc không đoán được, vì vậy anh mang theo hết những gì mình có thể mang tới. Tiền tài đối với anh chính là cái giá đứng đầu, thứ hai là nhân mạch, tài nguyên, nhân tình.

Cùng lúc đó, một cảm giác sâu lắng khuấy đảo trong lòng anh, làm anh phải trằn trọc, lo nghĩ không thôi. Nếu Phạn Già La không cần những thứ này thì phải làm sao? Nếu cậu ta lại càng tham lam, càng cay độc hơn cả Bạch Lâm thì phải làm sao? Nếu cậu ta muốn tự do, sinh mệnh hoặc thậm chí là linh hồn của anh thì phải làm sao? Anh có thể tiếp nhận nổi giao dịch như vậy hay không? Có thể cự tuyệt hay không? Phải biết rằng, một người bình thường như Bạch Lâm cũng đã có thể bức anh tới đường cùng, mà Phạn Già La lại có năng lực thần bí khó lường, chuyện mà cậu có thể làm ra thật sự có quá nhiều...

Trên đường tới đây, đầu óc Bạch Mạc vẫn luôn suy nghĩ những vấn đề này. Không nên trách anh có suy nghĩ về con người quá tiêu cực, thật sự là thế giới này hắc ám hơn những gì con người nhìn thấy. Vì kéo dài gia tộc, vì quyền lợi của mấy ngàn nhân viên, cũng vì chính mình, chuyến này, Bạch Mạc không thể không tới.

Thấy Phạn Già La xuống xe, lại nói vài câu với tài xế, anh vô thức lùi lại vài bước, một lần nữa tự hỏi chính mình--- quyết định của mày là chính xác sao? Sẽ không giẫm lên vết xe đổ chứ? Sẽ không kéo một Bạch Lâm khác tới bên người rồi lại rơi vào nước sôi lửa bỏng thảm thiết?

Lúc Bạch Mạc do dự giãy giụa, Triệu Văn Ngạn cũng đang tò mò quan sát hắn, trong lòng ngầm suy đoán ý đồ của hắn. Hẳn là vì Phạn Già La mà tới, bởi vì mệnh cách của người này hình như có chút kỳ quái, sau khi người anh nuôi rời đi thì cứ không ngừng gặp chuyện xui xẻo, đủ tai nạn kỳ quái, chuyện này sớm đã trở thành chuyện tán gẫu trong các buổi trà rượu gặp gỡ của nhóm thương giới.

Nhưng gần đây không biết vì sao lại đột nhiên nghịch thiên cải mệnh, chi nhánh ở hải ngoại đào được một mỏ dầu dùng mãi không hết lấy mãi không cạn, danh tiếng của công ty ở trong nước cũng nghịch chuyển, giá cổ phiếu tăng vọt. Người anh trai nuôi kia bị hắn chỉnh tới táng gia bại sản, phải bán cả hai công ty cũng không có cách nào giải quyết, còn thiếu một khoản nợ mấy triệu.

Từ hoàn cảnh cùng đường tràn ngập nguy cơ xoay chuyển thành như bây giờ, Bạch Mạc chỉ tốn thời gian một tuần. Hiện giờ người người trong thương giới đều bàn tán thủ đoạn cao siêu của hắn, nhưng tới lúc này, Triệu Văn Ngạn tựa hồ đã hiểu được gì đó. Người này có thể nghịch thiên cải mệnh rất có thể là nhờ Phạn Già La giúp đỡ.

Nhưng anh không hỏi gì cả, chỉ một lần nữa chân thành nói: "Cám ơn, nếu như không có cậu, có lẽ bây giờ tôi đã tự sát rồi. Cậu biết không, tôi không có năng lực thoát khỏi sự khống chế của Tô Phong Khê, nhưng tôi có năng lực làm thân thể này không bị cô ta lợi dụng."

"Ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ như vậy, tử vong không phải là kết thúc, nó là bắt đầu của tất cả khổ nạn." Nụ cười trên mặt Phạn Già La nhạt đi, vẻ mặt chậm rãi trở nên nghiêm túc.

Triệu Văn Ngạn hoảng hốt, tay chân luống cuống nói: "Xin lỗi, tôi nói sai rồi. Sau này cho dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn cỡ nào tôi cũng sẽ kiên trì, bởi vì mình vĩnh viễn không biết khi nào hi vọng sẽ đột nhiên giáng xuống." Mà cậu chính là hi vọng của tôi.

Phạn Già La nhìn sâu vào mắt anh, đột nhiên cong khóe môi mỉm cười: "Anh nói đúng, kiên trì, hi vọng sẽ xuất hiện."

Phát hiện thanh niên rốt cuộc cũng khôi phục dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn như trước, Triệu Văn Ngạn không khỏi thở phào một hơi. Không biết vì sao, anh rất sợ chọc Phạn Già La không vui, nhưng cảm giác này không phải cảm giác bị người ta nắm giữ tình cảm cùng tư tưởng ở trong lòng bàn tay như trước kia, nó là tình cảm xuất phát từ bản tâm cùng khát vọng của anh.

Anh rất hi vọng có thể bù đắp phần thua thiệt với người này.

Nhưng Phạn Già La lại không cảm giác được tâm tình của anh, hoặc có lẽ là... không cần phải cảm nhận. Cậu hơi khom người, lịch sự nói tạm biệt.

Triệu Văn Ngạn còn muốn lôi kéo cậu nói thêm vài câu nhưng lại không tìm được chuyện thú vị, chỉ có thể hậm hực lái xe rời đi.

Phạn Già La đi tới chỗ Bạch Mạc, phát hiện đối phương căng thẳng lui lại vài bước rồi cứng đờ đứng im bất động, đuôi mày không khỏi nhướng lên, lộ ra vài phần hứng thú: "Anh đang sợ à? Vì sao vậy?"

Bạch Mạc mím mím đôi môi khô ráo, hỏi ý: "Phạn tiên sinh, chúng ta có thể vào trong nói chuyện không?"

Phạn Già La không có dự định để đối phương lên nhà mình. Căn nhà đó ngoại trừ một cái giường lớn, một cái ghế cùng một cái bồn tắm thì căn bản không còn thứ gì khác. Cho dù cậu sống tách biệt với xã hội nhưng vẫn hiểu được, đó không phải nơi thích hợp để tiếp khách. Khoảnh khắc cậu xuất hiện, đám dế đang gáy vang trong bụi cỏ đột nhiên im bặt, lũ chim chóc cũng đập cánh bay khỏi ngọn cây, bốn phía trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Bạch Mạc vẫn không phát giác, nhưng nhóm vệ sĩ phụ trách bảo vệ anh đã bắt đầu cảnh giác quan sát xung quanh, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh hoảng đề phòng. Sự an tĩnh này quá dị thường, phải biết rằng, nơi này chính là vùng núi, hệ sinh thái cũng được bảo vệ rất tốt, không có khả năng hoang vu an tĩnh như một vùng đất cằn cỗi. Trong chỗ tối mà mắt thường khó nhận biết nhất định đang ẩn giấu thứ gì đó rất đáng sợ.

Phạn Già La không muốn để bọn họ phát hiện ra càng nhiều điểm quỷ dị hơn nên hối thúc: "Chúng ta nói chuyện ở đây đi, anh tìm tôi là vì chuyện gì?"

Bạch Mạc vô thức sờ sờ vết thương bị rao dọc giấy rắt đứt trên tay mình.

Phạn Già La hiểu ra, áy náy nói: "Xin lỗi, hình như tôi đã dùng quá nhiều rồi." Nhưng rốt cuộc là dùng cái gì thì cậu lại không nói.

Bạch Mạc đang định hỏi thì Phạn Già La lại một lần nữa lên tiếng: "Trong này đều là tiền mặt à? Anh xách chúng đi rêu rao khắp nơi như vậy không sợ nguy hiểm à? Có một thứ rất tiện dụng được phát minh hình như gọi là chi phiếu, đúng không?"

Bạch Mạc câm nín, khô khốc nói: "Tôi tưởng là cậu thích tiền mặt hơn."

Nhớ tới chuyện lần trước mình đã đòi đối phương hai ngàn NDT tiền mặt, Phạn Già La không khỏi cười khẽ, tiếng cười xua tan không khí tĩnh mịch ở xung quanh, cũng làm buổi đêm đầu hạ này se lạnh hơn. Cậu xua tay nói: "Không, tôi không thích tiền mặt. Có lẽ Bạch tiên sinh đã hiểu lầm gì rồi."

Bạch Mạc không chỉ không cảm thấy bình tĩnh, ngược lại lại càng căng thẳng hơn, hô hấp cũng dồn dập hơn. Không lấy tiền thì vừa vặn chính là cục diện bết bát nhất mà anh tưởng tượng, bởi vì thứ càng trân quý hơn tiền tài thì lại càng dễ chạm tới điểm mấu chốt của anh. Nếu Phạn Già La đòi một cái giá mà anh không trả nổi, tất cả những thành tựu mà anh đạt được trong những ngày qua sẽ một lần nữa tan biến. Anh hận thấu xương vận mệnh này, lại không thể thay đổi.

Gương mặt vốn đã tái nhợt nhanh chóng suy sụp với tốc độ mắt thường có thể nhận ra, tiếng nói khàn khàn: "Vậy cậu muốn cái gì?" Cùng lúc đó, đầu óc anh cũng nhanh chóng vận chuyển, nỗ lực muốn tìm được chút lợi thế trong cuộc đàm phán này.

Nhưng câu trả lời của Phạn Già La lại làm anh không thể tin vào tai mình: "Anh muốn trao đối may mắn với tôi à? Hai ngàn NDT lần trước chỉ là chuyện đùa thôi, Bạch tiên sinh, kỳ thật anh không cần phải trả cái gì cho tôi cả."

"Cái gì?" Tiếng nói của Bạch Mạc khàn khàn, cổ họng không ngừng co rút.

Phạn Già La cười khẽ giải thích: "Phải nói thế nào với Bạch tiên sinh nhỉ--- một thứ rác rưởi bị người ta vứt bỏ, sau khi tiến vào nhà máy xử lý rác thì có thể biến thành bảo vật có giá trị. Tương tự như vậy, vận rủi mà Bạch tiên sinh xem là tai nạn đối với tôi lại chính là bảo vật. Hai chúng ta kỳ thực chỉ trao đổi theo nhu cầu của nhau mà thôi, không cần nói tới chuyện ai nợ ai, ai giúp ai."

Bạch Mạc trầm mặc thật lâu mới khô khốc nói: "Phạn tiên sinh, kỳ thực cậu có thể không cần phải giải thích rõ với tôi. Cậu có thể dùng nó để đòi hỏi rất nhiều từ tôi. Cậu cũng biết, bị vận mệnh thao túng, tôi giống như một con dê con chờ bị làm thịt."

Những lời này hoàn toàn không giống Bạch Mạc thông minh giỏi tính toán sẽ nói, đáng ra anh phải lập tức đồng ý với lời của Phạn Già La rồi yên tâm thoải mái để đối phương một lần nữa giúp mình cải mệnh. Thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen kịt sâu thẳm nhưng lại trong suốt sáng ngời kia, anh lại lựa chọn thẳng thắn thành khẩn, nguyên do là người này đáng giá.

"Tôi không thích cảm giác bị vận mệnh thao túng. Không, không phải là không thích, mà là căm hận. Nếu đã vậy, tại sao tôi lại phải dùng phương thức mình căm hận nhất để đối xử với người khác chứ?" Phạn Già La nghiêm túc hỏi ngược lại.

Bạch Mạc suy nghĩ--- chuyện mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác, một đạo lý đơn giản cỡ nào, phàm là người có học đều có thể dễ dàng nói ra, nhưng chân chính làm được thì có mấy người? Mà người ở trước mắt, vào thời điểm nghèo khổ nhất, chán nản nhất, thất vọng nhất vẫn có thể kiên trì giữ vững bản tâm...

Gò má Bạch Mạc chậm rãi từ tái nhợt chuyển thành đỏ ửng, xanh xấu hổ, xấu hổ vì suy nghĩ hạn hẹp cùng u ám của mình.

"Xin lỗi, tôi..." Anh còn chưa dứt lời đã bị Phạn Già La vây ở giữa tường cùng hai cánh tay cậu. Phạn Già La chỉ cao một mét tám, cần phải ngẩng đầu nhìn anh nhưng khí thế lại mạnh mẽ như người thống trị.

"Đừng chống cự!" Phạn Già La vừa hé mở đôi môi mỏng đỏ thẫm thì thầm vừa chậm rãi tiến tới gần Bạch Mạc, như sắp hôn môi anh.

Toàn thân Bạch Mạc cứng ngắc, trái tim mơ hồ nóng lên. Đáng ra anh cần phải giãy giụa nhưng thân thể lại tuân theo mệnh lệnh của Phạn Già La, không chống cự, không lui lại.

Nhóm vệ sĩ xách thùng tiền nhìn mà sửng sốt, quay mặt nhìn nhau dò hỏi: "Làm sao bây giờ? Tình huống này khách hàng có cần chúng ta bảo vệ không?" Đáp án đương nhiên là không cần, vì thế bọn họ đứng thành một vòng, quay lưng lại.

Bạch Mạc chỉ có thể trơ mắt nhìn Phạn Già La chậm rãi tới gần. Gáy cổ bị đối phương giữ lấy, mười ngón tay luồng vào trong tóc anh, nhẹ nhàng ấn da đầu anh, làm anh phải hạ thấp đầu, để môi bọn họ ngày càng gần, gần hơn gần hơn nữa, gần đến mức ngay cả hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể giao hòa lẫn nhau.

"Chuẩn bị xong chưa?" Phạn Già La một lần nữa thấp giọng hỏi, hơi thở phà ra xông đỏ mặt Bạch Mạc.

"Chuẩn bị xong." Bạch Mạc khàn khàn trả lời, nhưng thực tế thì anh căn bản không biết mình phải chuẩn bị cái gì. Hôn nhau với đàn ông? Hình như anh là thẳng nam, nhưng vì sao lại không thể chống cự?

Giây tiếp theo, Phạt Già La đột nhiên hít một hơi thật sâu, cùng lúc đó thứ xui rủi bao phủ Bạch Mạc, xâm nhiễm Bạch Mạc, công chiếm Bạch Mạc bắt đầu mãnh liệt xoay tròn, cấp tốc thoát ra rồi liên tục không ngừng bị hút vào miệng mũi Phạn Già La, trở thành chất dinh dưỡng bồi bổ thân thể cậu, cường đại thần thức cậu.

[end 46]

[47] Linh Môi - Giành Lấy Cuộc Sống Mới

***

Trước đây Bạch Mạc đã từng trải nghiệm cảm giác bị Phạn Già La hấp thu, nhưng lần này lại hoàn toàn khác biệt với lần trước. Khi đó Phạn Già La tựa hồ chỉ 'nếm thử' mùi vị của anh mà thôi, nhưng lần này là cọ rửa từ trong ra ngoài cực kỳ triệt để.

Cảm giác lạnh lẽo vẫn luôn quanh quẩn ẩn sâu trong trái tim Bạch Mạc giống như dòng nước hung mãnh chảy ngược lại dòng nước biển, điên cuồng cuốn tới chỗ Phạn Già La, mà Bạch Mạc mất đi chúng nó chẳng những không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại bắt đầu tỏa nhiệt, nóng hổi, nhũn ra, cả người giống như đang được ngâm trong suối nước nóng, thoải mái tới khó nói nên lời.

Cũng thẳng tới lúc này mới sâu sắc nhận ra--- thứ bị Phạn Già La hút đi ảnh hưởng tới sức khỏe cùng sinh hoạt của anh tới mức nào. Trước đây anh giống như đoạn cành khô gãy lìa mốc meo, hoàn toàn mất đi sức sống; mà bây giờ thì hệt như cành cây đang nhảy chồi non được đắm mình dưới ánh mặt trời chói chang, tẩy đi hết thảy mốc meo làm anh chậm rãi hư thối, sau đó ngâm mình trong suối nước, làm từng tế bào đang hôn mê sống lại.

Dòng nước sâu lạnh băng bị dòng nước ấm áp thay thế, tử khí bị sinh cơ xua đuổi, Bạch Mạc bị giam cầm ở giữa hai cánh tay Phạn Già La, tựa hồ chỉ có khoảng trời đất một mét vuông này có thể cứu vãn, lại giống như phát hiện được một thế giới kỳ dị. Anh nhìn chằm chằm người trước mắt, đầu óc hỗn loạn, trái tim dần dần trở nên nóng hổi.

Tựa hồ qua thật lâu nhưng kỳ thực chỉ có vài chục phút, Phạn Già La đã ngừng hấp thu, lộ ra biểu tình như đang say. Bạch Mạc bị vây ở trong lòng cậu cố nén chấn động trong lòng, khàn giọng hỏi: "Được chưa?" Hiện giờ toàn thân anh túa đầy mồ hôi, mà mồ hôi lại bị nhiệt độ cơ thể quá cao hun nóng hóa thành làn sương mờ, dáng dấp thật sự cực kỳ chật nhưng lại có cảm giác thoải mái cùng biếng nhác mà trước kia chưa từng có.

Không có xui rủi, sát khí cùng vận xui ảnh hưởng, Bạch Mạc cảm thấy máu cùng xương thủy của mình tràn trề sức sống, sùng sục dâng trào, nếu có điều kiện thì có thể một hơi leo lên ngọn núi cao mấy ngàn mét, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời!

Phạn Già La đã bình ổn lại cảm giác thân thể cùng thần hồn đồng thời được lấp đầy. Cậu chậm rãi lùi ra sau, mỉm cười thỏa mãn: "Được rồi. Lần này đại khái có thể làm Bạch tiên sinh may mắn rất lâu."

Bạch Mạc lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của cậu, nhưng cũng không quá thất vọng: "Không có cách giải quyết triệt để sao?" Kỳ thực hiện giờ anh cũng không còn chấp nhất với phương pháp giải quyết vĩnh viễn nữa rồi, bởi vì Phạn Già La là một người hợp tác rất tốt.

"Không có, mạng của anh không thể thay đổi, vì thế vận rủi cùng sát khí sẽ tiếp tục không ngừng sản sinh trong cơ thể anh, tới khi tích lũy tới một mức nhất định. Khi đó, anh có thể tới tìm tôi một lần nữa." Phạn Già La tiếp tục lui lại, giơ bàn tay trắng như có thể phát sáng quơ quơ trong bóng đêm.

Bạch Mạc đi theo cậu tiến tới trước, cân nhắc một hồi lâu mới có thể khô khan nói một câu: "Tạm biệt." Tựa hồ nghĩ tới gì đó, ánh mắt ảm đạm của anh đột nhiên trở nên sáng ngời: "Phòng ở của cậu bây giờ để tôi mua lại rồi chuyển sang danh nghĩa của cậu được không? Tôi biết bây giờ cậu vẫn không có nơi ở chính thức."

Phạn Già La lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi sẽ không ở lại nơi này quá lâu."

Tia sáng trong mắt Bạch Mạc phụt tắt.

Phạn Già La suy nghĩ một chút lại nói: "Nhưng tôi có một vấn đề nhỏ muốn hỏi Bạch tiên sinh."

Bạch Mạc lập tức gật đầu, gấp gáp hỏi: "Cậu hỏi đi!"

Hai người một chậm rãi đi lùi, một chậm rãi đi tới, giống hệt như đôi tình nhân đang trong thời điểm cuồng nhiệt nhất không nỡ tạm biệt nhau. Đám vệ sĩ vây bọn họ ở giữa, không hề quấy rầy tới bầu không khí an tĩnh của hai người.

"Bạch tiên sinh có quen Thẩm tiên sinh, Thẩm Hữu Toàn không?" Mặc dù Phạn Già La không quay đầu lại nhưng vẫn có thể chuẩn xác né tránh tất cả chướng ngại vật.

Bạch Mạc định kéo cậu lại nuối tiếc rụt tay lại, gật đầu nói: "Quen, ông ấy là tổng tài tập đoàn KN Á Châu. Tập đoàn KN nắm giữ bảy thương hiệu BloodBlue, nếu cậu có ý định muốn làm người đại diện thương hiệu thì tôi có thể tranh thủ giúp cậu. Đúng rồi, cậu có cần tài nguyên không? Muốn đóng phim không? Quay quảng cáo? Game show? Tôi có thể giúp cậu!"

Bạch Mạc vội vàng biểu đạt ý nguyện của mình. Anh muốn dùng hết khả năng của mình trợ giúp cùng chăm sóc người này toàn diện nhất, không phải vì năng lực của đối phương, cũng không phải vì lợi ích của mình, chỉ là anh muốn làm như vậy mà thôi. Lúc sinh mệnh anh lạnh lẽo nhất, dày vò nhất, thống khổ nhất, Phạn Già La đã cho anh cảm giác ấm áp nhất, cũng là hi vọng duy nhất của anh.

Phạn Già La lắc đầu: "Không cần tài nguyên, cũng không cần đóng phim. Tôi có hai vụ kiện liên quan tới tập đoàn KN. Tới tòa án không phải là chuyện tốt, vì thế tôi muốn hỏi là có thể hòa giải riêng hay không."

"Tôi sẽ giúp cậu làm hòa giải, được không?" Bạch Mạc gần như cầu xin nói: "Ở trên thương trường tôi cũng có chút mặt mũi, Thẩm Hữu Toàn sẽ đáp ứng lời mời của tôi. Chúng ta tìm một nơi riêng tư để nói chuyện, tôi có thể giúp cậu giải quyết mọi chuyện." Kỳ thực hòa giải bên ngoài tòa án không đơn giản như anh nói, có mặt mũi cũng vô ích, đàm phán cũng vô dụng, bồi thường phí vi phạm hợp đồng mới là cách giải quyết. Chỉ cần chi tiền thì nguyên cáo sẽ lập tức rút đơn kiện, mà tiền lại chính là thứ Bạch Mạc không thèm để ý nhất.

Phạn Già La lại cự tuyệt: "Không, tạm thời tôi vẫn chưa dự định gặp ông ấy. Anh có tư liệu về ông ấy không? Có thể cho tôi xem qua một chút không? Tôi muốn biết về người này."

Bạch Mạc lại một lần nữa cảm thấy thật thất vọng. Trước khi tới anh sợ Phạn Già La sẽ đòi hỏi vô độ, sau khi tới anh mới biết, thứ làm anh cảm thấy khó chịu hơn đối phương đòi hỏi vô độ chính là đối phương hoàn toàn không có yêu cầu gì cả. Anh cố đè nén tâm tình kỳ lạ trong lòng, tha thiết nói: "Tôi sẽ lập tức bảo người thu thập tư liệu của ông ta."

"Vậy cám ơn anh, Bạch tiên sinh." Phạn Già La lui tới dưới một ngọn đèn đường, gương mặt mỉm cười lập lòe sáng dưới ánh đèn mờ ảo: "Tiễn tới đây được rồi, chúng ta gặp lại sau. Đúng rồi, cám ơn anh đã tạo danh tiếng tốt cho tôi ở trên mạng, nickname máy giám định nhân phẩm này cũng thực thú vị."

Bạch Mạc không thể không đứng im tại chỗ, cứng ngắc nặn ra một nụ cười, miệng nói tạm biệt, không cần khách sáo, không cần cám ơn, mà tâm thì lại buồn thỉu buồn thiu. Anh ngơ ngác nhìn người kia đi ngày càng xa, sau đó biến mất trong bóng tối.

Nhóm vệ sĩ cao lớn vạm vỡ đứng ở xung quanh chờ đợi, nhưng đợi vài chục phút vẫn không thấy anh cử động. Tư thế này, tựa hồ anh muốn đứng dưới ngọn đèn đường này cả đêm, chỉ hôn một cái thôi mà, có cần nhớ mãi không quên vậy không?

...

Phạn Già La cũng không biết có một người vì mình rời đi mà lo lắng. Cậu theo thường lệ đi lên cầu thang, sau đó nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong tòa cao ốc này. Người có thể dọn đi đều dọn đi cả rồi, lưu lại không phải có chuyện khó nói thì cũng là đã chìm sâu vào hoàn cảnh âm u này.

Người phụ nữ có địa vị thấp nhất trong hộ gia đình ở tầng bốn vẫn tiếp tục bị cha mẹ chồng và đứa con trai dằn vặt, mà chồng của cô ta chưa từng xuất hiện; người chồng ở tầng bảy vẫn tiếp tục bạo hành vợ mình, hẳn là đồ đạc trong nhà đã được đổi mới; đi tới tầng mười bốn, Phạn Già La dừng lại ở khúc quanh cầu thang, có hai người phụ nữ đang tranh giành một người đàn ông ở căn hộ tầng mười bốn, người đàn ông kia tuy vẫn cố gắng khuyên can nhưng khóe miệng nhếch lên cùng ý cười trong đáy mắt đã tiết lộ sự đắc ý của hắn.

Không chút nghi ngờ, hắn đang rất hưởng thụ, hai người phụ nữ đố kị, thương tâm, không cam lòng, thống khổ, tất cả những cảm xúc tiêu cực đó hóa thành những món ngon trân quý bồi bổ cho tinh thần của hắn.

Cuối cùng, hắn kéo một cô gái vào lòng mình rồi nói với một người khác: "Cô nháo đủ chưa? Cô thật sự làm tôi mệt mỏi chết đi được! Mỗi phút mỗi giây ở bên cạnh cô làm tôi mệt mỏi tới hít thở không thông. Tôi đã sớm nói cô rồi, tôi không tin tình yêu, cũng căn bản không có khả năng một lòng một dạ thích một người. Cô buông tha cho tôi đi!"

"Em không muốn! Rời khỏi anh em phải sống thế nào đây?" Cô gái bị vất bỏ khóc lem cả lớp trang điểm, dáng dấp cực kỳ chật vật nhưng vẫn túm chặt góc áo người đàn ông không chịu buông.

Người đàn ông dùng sức gạt ngón tay cô gái rồi ôm cô gái kia vào nhà, trước khi đóng cửa phòng lại, hắn giống như vô ý nhưng kỳ thực lại cực kỳ ác ý nói: "Vậy cô đi chết đi là được, cô chết rồi tôi sẽ tin tưởng trên đời này thật sự có tình yêu."

Cô gái giống như bị sét đánh đứng lặng im nhìn ván cửa ngây người thật lâu.

Chân mày Phạn Già La khẽ nhíu lại rồi trực tiếp đi thẳng lên trên, tới tầng mười bảy thì quả nhiên nhìn thấy đứa bé đang co ro ngồi trong góc. Đứa nhỏ không giống con đà điểu giấu đầu lộ đuôi tự bao lấy thân thể mình nữa, nó dùng đôi mắt tròn vo đen láy như mực khát vọng nhìn Phạn Già La, còn vươn đầu lưỡi phấn hồng vô thức liếm liếm cánh môi khô ráo.

Phần da thịt lộ ra bên ngoài không có vết thương nhưng mi tâm lại ngưng tụ tử khí vừa dày vừa nồng, gần như đã bao phủ hết gương mặt đứa bé.

Phạn Già La khẽ thở dài, sau đó đưa qua một cái bánh có tạo hình con nhím.

Đứa bé đưa tay cẩn thận nhận lấy bánh, lạo xạo mở phần giấy bọc, ngồm ngoàm ăn. Ánh mắt Phạn Già La nhìn hai xoáy tóc đáng yêu trên đỉnh đầu, biểu tình có chút do dự. Qua chừng vài phút, cậu thở dài rồi vươn ngón trỏ tới, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm đứa bé.

Trải qua một khoảng thời gian uy thức ăn, đứa bé đã rất tín nhiệm cậu, nó chỉ ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái rồi tiếp tục ăn. Bé biết anh trai này sẽ không tổn thương mình.

Làn khí màu đen mà mắt thường không thể nhìn thấy nhanh chóng quấn lấy đầu ngón tay Phạn Già La, từng chút từng chút chui vào trong thân thể cậu, lúc cậu rời đi, vẻ mặt tái nhợt của đứa bé đã khôi phục lại chút hồng hào, lúc này trên mặt dính đầy vụn bánh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Phạn Già La.

"Cám ơn anh trai." Khẩu hình của bé như vậy, nhưng dây thanh quản vì ngày qua ngày bị ngược đãi nên đã mất đi năng lực rung động.

Phạn Già La tựa hồ nghe thấy gì đó, cũng không quay đầu lại quơ quơ tay. Về tới nhà không bao lâu thì nhận được mail Bạch Mạc gửi tới, bên trong là toàn bộ tư liệu về Thẩm Hữu Toàn, từ bối cảnh gia đình đến quan hệ xã hội, từ quá trình học ở trường tới khi đi làm, quả thực cần cái gì có cái đó, bao quát hết thảy.

Trong đó còn có vài video phỏng vấn Thẩm Hữu Toàn, nội dung từ cuộc sống tới công việc, từ hình tượng công chúng đến đời tư cá nhân, đề tài cũng khá rộng.

Phạn Già La nhanh chóng tiếp thu những tin tức này, tiếp thu một lượng dữ liệu lớn đối với cậu chỉ là liếc mắt một cái mà thôi. Cậu nửa nằm trong bồn tắm, nước thấm ướt áo sơ mi, da cùng sợi tóc của cậu, làm cậu lộ ra vài phần biếng nhác, thờ ơ, cho đến khi nhìn thấy một tin tức không quan trọng, không bị bất luận người nào chú ý.

Trong một cuộc phỏng vấn, tổ tiết mục cũng đưa người nhà tới trường quay, an bài bọn họ ngồi ở hàng ghế đầu, mỉm cười nhìn con trai, chồng, ba ba và MC trò chuyện. Vợ Thẩm Hữu Toàn ôm một đứa bé trai gầy yếu trong tay, tay kia đẩy một cô bé ra xa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm khắc.

Đó là cặp thai long phượng mà cô đã sinh cho chồng mình, lúc ở trong tử cung em trai đã bị chị gái mình cướp đi rất nhiều dinh dưỡng nên thân thể rất gầy yếu, động một chút là sinh bệnh, bé chính là tiêu điểm của cả nhà. Bé gái từ nhỏ đã khỏe mạnh, tính tình bướng bỉnh, thường xuyên giành đồ chơi với em trai mình, không được mẹ yêu thương. Không chỉ vậy, bởi vì Thẩm Hữu Toàn xuất thân nghèo hèn, cha mẹ kiến thức không cao, cũng không đọc nhiều sách, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã sớm ăn sâu trong máu, vì vậy lại càng không xem trọng cháu gái.

Lúc bé gái bị vợ Thẩm Hữu Toàn đẩy ra, bà nội cũng trách móc bé vài câu, ông nội thì nghiêm mặt, biểu tình có thể coi là hung ác. Cô bé sợ tới mức oa oa khóc lớn, lập tức bị một trợ lý ôm đi. Vì thế lúc MC mỉm cười mời người nhà Thẩm tổng lên sân khấu, khán giả chỉ nhìn thấy ông bà, cha mẹ cùng con trai, cô con gái đã bị triệt để loại ra ngoài.

Tình cảnh này chỉ được camera vô tình quay được, cũng không có gì đặc biệt nhưng Phạn Già La lại nhấn lại nhấn tua lại rồi tạm dừng, nhìn chằm chằm hai đứa bé đang cố lôi kéo áo nhau trong màn hình.

[end 47]

[48] Linh Môi - Chỉ Có Tự Cứu Mình Mới Có Thể Giải Thoát

****

Ban đêm, Phạn Già La thức tỉnh lại khỏi giấc ngủ mơ, cậu đưa tay đỡ trán, tay kia vỗ nhè nhẹ thành bồn tắm, mày hơi nhíu lại, tựa hồ đang phiền não chuyện gì đó. Bên ngoài là bóng đêm đen kịt, chim không hót côn trùng không kêu, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa sổ mang theo chút vùi vị âm u không may mắn.

Phạn Già La lắc đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng từ bỏ giãy giụa đứng dậy khỏi làn nước đen lạnh băng, khoác lên người chiếc áo ngủ bằng tơ, mở cửa phòng, đi lên sân thượng.

Cánh cửa sắt lên sân thượng rất nặng, lúc bị đẩy ra không khỏi phát ra tiếng két vang dội. Một giọng nữ hoảng loạn hỏi: "Ai?"

Phạn Già La không trả lời, chỉ im lặng đi tới.

Cô gái đứng trên lan can mở to mắt, sợ hãi bất an nói: "Đừng có tới đây!" Chờ đến khi thấy rõ người tới, không biết vì sao bất an cùng giày vò trong lòng cô lại giảm đi rất nhiều. Đó là một người thanh niên rất đẹp mắt, sợi tóc mềm mại bị gió thổi lất phất, ánh mắt sáng ngời lấp lánh ánh sao. Mặc dù đang đi trong bóng tối nhưng cả người tựa hồ đang tỏa sáng, ánh sáng đó giống rực rỡ như chiết xạ từ ánh trăng, hoặc là từ chính cơ thể cậu ta tỏa ra.

Cô gái ngơ ngác nhìn đối phương, ngay cả mục đích mình lên đây cũng quên mất.

Phạn Già La thừa dịp cô gái thất thần chạy nhanh tới bên cạnh, tiếng nói nhẹ nhàng như làn gió ấm: "Xuống đi, ở trên đó rất nguy hiểm."

Cô gái lập tức lấy lại tinh thần, liên tục lắc đầu: "Không không không, tôi không xuống. Tôi phải chết cho ảnh xem!" Bạn trai của cô gái này chính là người đàn ông ở căn hộ tầng mười bốn.

Phạn Già La ngẩng đầu nhìn cô gái, đột nhiên đưa ra một yêu cầu khó hiểu: "Có thể đưa tay cô cho tôi không?"

"Cái gì?" Cô gái ngẩn người, không biết nên phản ứng thế nào. Cô cứ tưởng người này sẽ nói ra một đống đạo lý khuyên bảo mình, không thì cũng gọi điện thoại báo cảnh sát. Nhưng vô ích thôi, ngày hôm nay cô nhất định phải nhảy xuống từ nơi này, để Lâm Khâm biết được trên thế giới này thật sự có tình yêu, có một người nguyện ý vì anh mà bỏ ra tất cả.

"Đưa tay của cô cho tôi." Phạn Già La bỏ qua bước hỏi ý, trực tiếp ra lệnh.

Cô gái quả nhiên không hề nghi vấn đưa tay tới theo bản năng, lúc phản ứng ra định rụt lại thì đầu ngón tay đã bị đối phương nắm lấy. Lực nắm rất nhẹ, chỉ là hơi nắm lấy tay cô mà thôi; da thịt đối phương thật lạnh, giống như một miếng ngọc bị chôn vùi dưới lòng đất; thái độ cẩn thận từng li từng tí, biểu lộ đủ tôn trọng cùng lịch thiệp.

Cô gái đang lo nghĩ lập như ngay lập tức từ bỏ giãy giụa, tùy ý đối phương nhẹ nhàng chạm vào mình, mặc dù cô hoàn toàn không biết làm như vậy có ý nghĩa gì.

"Tôi sẽ không cứu cô." Phạn Già La nghiêm túc nói: "Người có thể cứu cô chỉ có chính cô. Xin hãy nhắm mắt lại hảo hảo hồi tưởng lại năm xưa, thấy rõ bản chất của những người đó hoặc là chuyện đó. Nếu sau khi mở mắt ra cô vẫn muốn nhảy xuống từ đây, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản."

Cô gái sửng sốt một lúc lâu mới nói: "Nhắm mắt lại hồi tưởng?"

"Đúng vậy." Phạn Già La gật đầu nói: "Hảo hảo hồi tưởng lại tình cảnh mà hai người ở bên nhau, tôi sẽ không quấy nhiễu bất kỳ quyết định nào của cô."

Cô gái rốt cuộc hiểu được người này muốn làm gì. Cậu ta tựa hồ muốn cô bình tĩnh lại, sau đó sẽ khuyên cô thay đổi chủ ý. Nhưng cậu ta hiển nhiên đã dùng sai cách rồi. Vào lúc này hồi tưởng lại những kỷ niệm với Lâm Khâu chỉ khắc sâu thêm tuyệt vọng cùng thống khổ, làm cô càng kiên định với quyết tâm muốn chết hơn. Dù thế nào thì cô cũng phải chết trước mặt Lâm Khâm, để anh xem kỹ cái gì gọi là tình yêu bất chấp tất cả. Trong quãng đời còn lại, Lâm Khâm sẽ luôn tưởng nhớ tới cô, sẽ luôn yêu cô nhưng vĩnh viễn không thể gặp lại cô, đây là hình phạt nghiêm khắc nhất đối với anh!

Cô gái mỉm cười bi thương, lại thương hại nhìn Phạn Già La, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu hồi tưởng. Nhưng cô không biết, lúc suy nghĩ cùng tình cảm của cô bắt đầu quấn lấy nhau, tâm tình tiêu cực ở trong lòng từng chút từng chút bị Phạn Già La hấp thu thông qua đầu ngón tay kết nối của hai người.

Cô gái nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Lâm Khâm, vì chia tay với người bạn gái là mối tình đầu, anh uống say mèm rồi nằm gục trên quầy bar, ôm chai rượu rỗng khóc thảm như một đứa bé lạc đường, miệng nói không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa, ánh mắt cũng đầy nước mắt.

Cảm giác đau lòng xâm chiếm thần kinh cô, làm cô đi tới chỗ Lâm Khâm. Cô mặt dày tiếp cận anh, khuyên anh quay về nhà, cố gắng an ủi vết thương của anh. Cô nghĩ rằng sự xuất hiện của mình có ý nghĩa cứu vớt.

Đoạn ký ức này vốn đượm nước mắt, nó cũng là ánh sáng chói lóa trong trí nhờ của cô, làm cô mỗi lần nghĩ tới đều nhịn không được mỉm cười. Thế nhưng giờ phút này, không biết vì sao những chi tiết chưa từng bị cô chú ý lại phóng đại vô hạn.

Mặc dù đã say như chết nhưng Lâm Khâm vẫn có thể vững vàng ngồi trên chiếc ghế chân cao có thể xoay tròn, toàn thân lộ ra dáng vẻ chán chường nhưng không hề giàn giụa nước mắt, ngã trái ngã phải như ma men; lúc hắn tưởng nhầm cô là mối tình đầu mà ôm chặt thì người bartender đứng trong quầy còn nháy mắt mỉm cười với hắn, tựa hồ rất thường xuyên nhìn thấy trò hề này; lúc hắn kể lại nỗi đau, ánh mắt hắn lại tràn đầy tình tự tự đắc cùng khinh miệt...

Hết thảy những biểu hiện giả dối mà hắn cố gắng bày ra đều bị vạch trần rõ mồn một trong trí nhớ.

Theo hồi tưởng kéo dài, cô gái nghĩ tới lần hẹn hò đầu tiên của bọn họ, lần tiếp xúc thân mật đầu tiên, lần ở chung đầu tiên... Lâm Khâm nói: tính tình em kém như vậy, ngoại trừ anh thì còn ai có thể dễ dàng tha thứ cho em như vậy? Nhưng kỳ thực tính tình của cô rất tốt, bên cạnh có rất nhiều bạn bè có chung chí hướng, chỉ là sau khi kết giao với Lâm Khâm mới dần dần xa lánh bọn họ, cuối cùng biến thành người cô đơn.

Lâm Khâm nói: Đừng làm việc nữa, anh sẽ nuôi em! Nhưng kỳ thật tiền chi tiêu sinh hoạt của hai người vẫn do cô phụ trách, từ trước đến giờ Lâm Khâm không hề chi một đồng nào cả, thiếu nợ ở bên ngoài cũng phải nhờ cô chia ra thành nhiều kỳ trả giúp.

Lâm Khâm nói: Không có anh, sau này em phải làm sao đây? Nhưng kỳ thực không có hắn, cô vẫn sống rất tốt, có thể dùng số tiền mình kiếm được dùng trên người mình hoặc lo cho cha mẹ mình, chứ không phải cung phụng cuộc sống xa xỉ của Lâm Khâm mà không hề nhận được một lời khẳng định nào.

Nhớ tới đây, cô gái cảm thấy tuyệt vọng cùng cực, bước chân hơi nhích tới trước.

Phạn Già La đột nhiên siết chặt đầu ngón tay cô gái, nhưng giây tiếp theo lại nhẹ nhàng buông ra.

Cô gái đứng yên bất động, gương mặt lộ ra biểu tình giãy giụa. Cô bắt đầu hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp năm xưa, rồi mỗi khi trầm mê trong đó lại phát hiện sự xấu xa cũng kinh tởm ẩn giấu ở bên trong. Mũi chân cô không ngừng tiến tới trước, lui lại lui lại, sau đó lại tiến tới trước, cả người giống như một chiếc lá khô đang lụi tàn trong gió.

Rốt cuộc, hết thảy những hình ảnh có liên quan tới Lâm Khâm hội tụ thành một đoạn ngắn đặc tả. Hắn híp mắt phun ra vòng khói, dùng giọng nói khinh bỉ pha lẫn tang thương cuộc đời nói: "Nếu cô nguyện ý chết vì tôi, tôi sẽ tin vào tình yêu."

Chết vì Lâm Khâm? Linh hồn của cô gái đang kịch liệt giãy giụa, cô chợt phát hiện, câu nói này của Lâm Khâm không phải muốn biểu lộ khát vọng tha thiết với tình yêu chân thành mà là một loại dẫn dụ. Hắn đang thúc ép cô đi tới, để cô phải ngã xuống vực sâu tử vong! Đó không phải là yêu, đó là mưu sát!

Hắn không hề chăm sóc cô, chỉ biết đòi hỏi và hủy diệt. Hắn móc rỗng thân thể cùng tiền tài của cô, cũng phá hủy tự tôn lẫn tự tin của cô. Hắn biến cô từ một con người kiện toàn thành mảnh vỡ mất đi tính độc lập, mà hiện giờ hắn đã tìm được mục tiêu mới nên muốn ném mảnh vỡ này đi.

Trong mắt hắn, cô không phải người bạn gái hoạn nạn có nhau, mà là một con mồi, một tấm bia, một con rối. Nếu hôm nay cô thật sự nhảy tới, đó không phải hình phạt nghiêm khắc dành cho Lâm Khâm, thậm chí cũng không phải hình phạt nghiêm khắc dành cho cô, mà là hình phạt tàn nhẫn nhất dành cho cha mẹ, người thân và bạn bè vẫn luôn yêu thương cô.

Trước đây nhìn không thấu, giờ phút này đã hoàn toàn nhìn thấu, trước kia nghĩ không ra, giờ phút này đã hoàn toàn thông suốt. Lâm Khâm ngoài miệng nói yêu nhưng ánh mắt lại tràn đầy tia sáng ác nghiệt. Chàng lãng tử bị tổn thương vì tình chỉ là tầng màu sắc tự vệt mà hắn tự thêu dệt nên mà thôi, dưới sự che đậy của nó, một con độc xà đủ màu sặc sỡ đang ngẩng cao đầu, bổ nhào tới.

Cô gái sợ tới hét chói tai, sau đó mới phát hiện mình đang đứng sát bìa lan can sân thượng, chỉ cần tiến thêm một bước nữa sẽ rơi xuống tan xương nát thịt. Trước đó cô còn thề son sắt nói rằng mình muốn chết ở trước mặt Lâm Khâm, để hắn biết trên thế giới này có một người toàn tâm toàn ý không oán không hối mà yêu hắn. Bây giờ nghĩ lại, cô chỉ cảm thấy mình thật ngu xuẩn, thực đáng buồn, cũng thực đáng trách!

Vì một kẻ chẳng ra gì như vậy mà kết thúc tính mạng của mình, cô quả thực sống như một trò đùa! Cô gái thở phì phò, sau đó bắt đầu cười rộ lên. Cô nhảy xuống lan can rồi ngồi xổm xuống bên chân tường, vùi đầu vào giữa hai chân, không biết đang nghĩ gì.

Phạn Già La thu tay lại, lẳng lặng chờ đợi một chốc, thấy cô gái đã không còn ý định muốn chết nữa mới yên lặng không một tiếng động rời đi, cũng giống như khi tới.

Lúc cánh cửa sắt nặng nề khép lại, cô gái khàn khàn nói: "Cám ơn cậu đã cứu tôi!"

"Là cô đã tự cứu chính mình." Phạn Già La không quay đầu lại xua tay.

Cô gái vội vàng đi tới cửa nhưng phát hiện đối phương đã biến mất. Cô ngây người đứng im một hồi, sau đó vỗ đầu mình, bật thốt: "A! Nhớ ra rồi, cậu ta hình như là Phạn Già La!"

Chỉ ngắn ngủi vài phút, cô gái đã từng mất hết hi vọng trở nên thông suốt, lại càng tràn đầy sức sống hơn. Nhưng cô không hề cảm thấy loại chuyển biến này quá đột ngột hay quỷ dị, ngược lại còn vì thế mà vui mừng. Thình thịch chạy xuống lầu, giống như một con chim vui vẻ tung cánh, xuống tới tầng mười bốn thì mở thùng chữa cháy lấy ra cấy búa to, đập cửa nhà Lâm Khâm nát rụn.

Tầng này có vài hộ gia đình, động tĩnh lớn như vậy nhưng không ai muốn chạy ra xem tình huống.

Lâm Khâm bị đánh thức, phát hiện một cây búa to đang đập cửa nhà mình thì sợ tới tái cả mặt. Lá gan của hắn rất nhỏ, căn bản không dám phản kháng, luống cuống tay chân mò điện thoại gọi 110 nhưng lại phát hiện tầng lầu này hoàn toàn không có tín hiệu. May mà sau khi đập nát cánh cửa thì cây búa kia cũng chỉ bị đóng vào ván cửa, không có dự định tắm máu nơi này, sau đó hắn nghe thấy một loạt tiếng bước chân đi xa dần.

Người hành hung đã đi rồi, lúc này Lâm Khâm mới dám mở cửa phòng, ra vẻ hung hăng chửi mắng với hành lang vắng lặng không hề có bóng người vài câu.

...

Ngày hôm sau, Phạn Già La vừa mới mở mắt ra liền gửi tin nhắn cho Bạch Mạc, nhờ anh giúp mình hẹn Thẩm Hữu Toàn ra ngoài nói chuyện.

[Nếu có thể, hãy nói Thẩm Hữu Toàn tiên sinh dẫn theo cả vợ con mình.] Cậu gửi mail qua.

Bạch Mạc cơ hồ là lập tức trả lời: [Được, tôi sẽ lập tức an bài cuộc gặp. Đây là số di động của tôi, cũng là số wechat, sau này có việc chúng ta có thể liên hệ bằng số này, tiện hơn mail.]

Phạn Già La liền nghe theo thêm bạn Bạch Mạc, vừa mới minh tưởng mười phút thì đối phương đã gửi tin tới--- mười hai giờ trưa gặp mặt ở ghế lô nhà hàng Hà Đường Dạ Sắc, nếu cần, tôi có thể dẫn luật sư cao nhất của tập đoàn Đỉnh Thịnh theo.

Phạn Già La khá ấn tượng với hiệu suất làm việc rất cao của Bạch Mạc, sau khi chân thành nói cám ơn thì cự tuyệt ý tốt của đối phương: [Luật sư thì không cần, tôi muốn nói chút việc riêng, người ngoài không tiện có mặt.]

[Cho nên ý là tôi không phải người ngoài?] Bạch Mạc gửi tin tới, không quá hai giây đã gỡ bỏ, quy củ đổi thành: [Được, khi đó gặp.]

Phạn Già La khẽ nhướng mày, mỉm cười hứng thú, nhưng cũng không trả lời thêm gì nữa.

[end 48]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info