ZingTruyen.Com

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[40.41.42] Linh Môi

caokhin01

[40] Linh Môi - Cừu Con Bị Mê Hoặc

***

Tựa hồ Phạn Già La cảm thấy rất thú vị với sự thay đổi của Tôn Ảnh, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn một hồi, khóe miệng đỏ au còn nhếch lên.

Tôn Ảnh tiến tới vài bước, dán sát lưng Tào Hiểu Phong, cố gắng tìm kiếm chút sưởi ấm từ đối phương. Không hiểu sao lúc bị Phạn Già La nhìn chăm chú như vậy, Tôn Ảnh có cảm giác ngay cả da lẫn xương của mình cũng bị nhìn thấu.

Tào Hiểu Phong cũng lặng lẽ nhích tới gần Tôn Ảnh, cười ha hả nói: "Tiểu Phạn, bây giờ cậu xoay người rồi, danh tiếng cũng cao, hoàn toàn có thể tới bàn điều kiện với công ty, tiếp tục ký hợp đồng. Nếu cậu tin tưởng thì cứ giao chuyện bàn hợp đồng cho anh, anh sẽ giúp cậu cầu tình với công ty, miễn giảm một phần phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Tám chục triệu cũng không phải là con số nhỏ!"

Phạn Già La vươn ngón tay nhỏ dài nhấn nút tầng cao nhất, mỉm cười nói: "Không làm phiền ông, hôm nay tôi tới chính vì muốn giải quyết chuyện bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ tự nói chuyện với Triệu Văn Ngạn."

"Cậu tự mình nói chuyện với Triệu tổng?" Da mặt Tào Hiểu Phong run lên, tựa hồ có chút lo lắng: "Trước giờ Triệu tổng chưa từng nể tình ai bao giờ, cậu trực tiếp tìm tới như vậy, chỉ sợ cũng không bàn được gì đâu."

"Tôi có tính toán, không phiền ông." Phạn Già La mỉm cười gật đầu, mỗi cử động đều rất có hãm dưỡng, so với bộ dáng âm tình bất định trước kia giống hệt như là hai người.

Tào Hiểu Phong suy đoán người trước mặt có lẽ không phải nhân cách chính mà là một nhân cách phụ, đang nghĩ cách tìm lời để tìm hiểu lai lịch của đối phương thì cửa thang máy đột nhiên mở ra, đã tới tầng của hắn. Tào Hiểu Phong đứng im tại chỗ không muốn đi, Tôn Ảnh đưa tay đẩy hắn ra ngoài, sau đó lại còn kéo hắn chạy trối chết.

Phạn Già La chậm rãi lùi về sau, hơi co chân lên dựa vào vách kim loại trơn bóng như gương, tư thế cực kỳ nhàn nhã, giống như không phải tới đây đàm phán mà là tới tìm bạn tri kỷ trò chuyện.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, tiếp tục nhanh chóng di chuyển lên trên.

Mấy phút sau, Phạn Già La đã chờ ngoài cửa phòng làm việc của tổng tài.

Một nữ trợ lý bưng một tách cà phê tới, khom người nói: "Phạn tiên sinh, xin ngài chờ một chút, hiện giờ Triệu tổng đang có khách." Cho dù không có mắt thì cô cũng biết gần đây Phạn Già La đã trở mình đỏ lên, công ty nhất định muốn giữ cậu ta lại. Cậu ta chủ động tìm tới là chuyện tốt, không thể vì không có hẹn trước mà đuổi người đi.

Phạn Già La nói cám ơn, sau đó đặt tách cà phê lên bàn trà, hai mắt hơi khép lại, tay đan vào nhau, ngón tay cái nhẹ nhàng gõ gõ kẽ ngón cái, kiên trì chờ đợi.

Cửa phòng tổng tài đóng kín nhưng bởi vì vị khách kia quá kích động nên âm thanh cũng lớn, người bên ngoài vẫn có thể nghe rõ chuyện xảy ra bên trong.

Một giọng nam già nua chất vấn: "Triệu Văn Ngạn, anh có biết quyết định này của anh sẽ kéo tập đoàn Triệu thị xuống vực sâu không? Anh điên rồi à? Hố lửa đó không phải chỉ là vấn đề sáu tỉ, mà là hơn mười tỉ, còn có lẽ cả đời này cũng không gỡ lại được. Đầu óc của anh đâu rồi? Đi đâu rồi? Ngoại trừ tình yêu, những thứ khác anh không nghĩ tới sao? Tôi thật sự quá thất vọng vì anh! Còn nữa, anh xác định đây là tình yêu sao? Anh moi tim moi phổi giúp người ta, nhưng người ta thì chỉ biết vung tiền của anh như rác, chuyện có lợi chưa bao giờ tìm anh, bị người ta lừa thì mới nhớ tới anh! Anh không cảm giác được hay sao? Anh có còn chút tự trọng nào không?"

Giọng điệu của Triệu Văn Ngạn rất bình thản, có chút nghe không rõ.

Giọng nói già nua kia lại tăng cao âm lượng lên vài bậc: "Câm miệng! Tôi không muốn nghe mấy lời ngụy biện của anh! Anh đã mất lý trí rồi! Nếu anh cứ ngoan cố như vậy thì tôi sẽ mở cuộc họp cổ đông cắt chức anh! Anh không xứng làm chủ tịch tập đoàn!"

Cửa đột nhiên bị kéo ra, một ông cụ vóc người thon gầy khí chất cực kỳ mạnh mẽ từ bên trong bước ra, là ông nội của Triệu Văn Ngạn, Triệu Quốc An. Ông đã về hưu cả chục năm rồi, ngày thường không hề quan tâm tới chuyện nội bộ tập đoàn, hơn nữa cũng rất ít khi ở trong nước. Có thể làm ông vội vàng trở về nước, lại còn xung đột với cháu trai tới mức muốn giành lại quyền quản lý thì khẳng định không phải chuyện nhỏ.

Toàn bộ tầng đỉnh cũng bàng hoàng với sự xuất hiện của Triệu lão tiên sinh. Triệu Văn Ngạn đi ở sau lưng ông, mặt mũi xanh mét, mắt lóe hung quang.

Triệu lão tiên sinh quay đầu lại liếc nhìn một cái, phát hiện đứa cháu trai trông cực kỳ hung ác thì giơ cây gậy batoong lên quất một trận, cực kỳ đau xót nói: "Có phải anh điên rồi không? Hả? Sớm biết anh sẽ biến thành như vậy, năm đó tôi đã không lướt qua cha anh cùng các chú bác của anh, để anh tiếp nhận vị trí của tôi! Vì người phụ nữ kia mà anh đã làm quá nhiều chuyện điên rồ, tạo thành tổn thất rất lớn tới công ty, anh có từng tính toán lại không? Mắt tôi thật sự đã mù rồi!"

Triệu Văn Ngạn cúi đầu, thành thật chịu đựng bị đánh, sau đó từ hàm răng nghiến chặt phun ra một câu: "Ông nội, không phải con bất kính với ngài, càng không phải hận ngài. Chỉ là con thật không cam lòng, con thật sự không cam lòng..." Nhưng vì sao không cam lòng thì lại không nói ra được.

Không ai phát hiện vài giọt máu đỏ thẫm theo khóe miệng của anh nhỏ xuống đất nhưng đã bị bước chân lảo đảo của Triệu lão tiên sinh cùng trợ lý chạy tới khuyên can giẫm lên. Triệu Văn Ngạn hận tới cắn tứa máu răng nhưng lại không có cách nào thay đổi...

Ai có thể phát hiện được sự bất lực của anh, ai có thể kéo anh ra khỏi vực sâu? Cả đêm anh mơ thấy ác mộng, mà cơn ác mộng đó lại kém xa hiện thực khủng khiếp mà anh đã trải qua.

Triệu Văn Ngạn nhanh chóng liếm đi vệt máu bên khóe miệng, được trợ lý hỗ trợ cẩn thận đưa Triệu lão tiên sinh vào thang máy.

Triệu lão phẫn nộ khó nén vừa dùng gậy gõ mặt đất vừa mắng: "Nghiệp chướng, anh chờ rơi đài đi! Tôi sẽ không trơ mắt nhìn anh phá hủy tập đoàn Triệu thị đâu!"

Triệu Văn Ngạn cúi đầu khom lưng chào. Nháy mắt cửa thang máy khép lại, anh nhìn thấy mắt ông rướm lệ, tròng mắt cũng ửng đỏ. Anh đứng ở cửa thang máy, lặng im bất động nhìn cánh cửa đã sớm khép lại thật lâu. Qua khoảng chừng ba bốn phút mới mặt lạnh xoay người, đối mặt với một đôi mắt đen kịt sáng ngời.

Anh đã từng thấy qua đôi mắt này, hơn nữa còn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, nó làm anh có chút sững sờ.

"Phạn Già La, sao cậu lại tới đây?" Triệu Văn Ngạn đã bình phục tâm tình, đưa tay mời: "Vào trong nói chuyện."

Phạn Già La cong khóe môi đi vào phòng làm việc.

"Muốn uống chút gì không?" Triệu Văn Ngạn lịch thiệp hỏi.

Phạn Già La đang định từ chối thì điện thoại của Triệu Văn Ngạn vang lên, anh lập tức nghe máy, sau đó lẳng lặng nghe mẹ mình khuyên nhủ; cuộc điện thoại này vừa dứt lại có cuộc khác gọi tới, là bác cả, tiếng trách mắng nghiêm nghị của ông vọng vào màng nhĩ; tiếp đó, các vị trưởng bối lẫn người cùng vế trong gia tộc Triệu thị lục tục gọi tới, khuyên nhủ, trách móc, hoặc dạy bảo...

Da mặt Triệu Văn Ngạn căng cứng, bắp thịt bên má căng tới sắp nứt toát nhưng vẫn kiên trì nói: Cho dù phải bán tất cả tài sản cùng cổ phần công ty của mình, thậm chí là những công ty một tay anh sáng lập, anh cũng phải cứu vớt khoản đầu tư ở Tây Xuyên của Tô Phong Khê.

"Có phải ông đã trúng cổ của Tô Phong Khê rồi không?" Một thành viên Triệu thị chất vấn, sau đó thất vọng cùng cực kết thúc cuộc nói chuyện. [cổ = sâu độc, trùng độc]

Triệu Văn Ngạn nhìn chằm chằm điện thoại, ánh mắt lóe ra tia sáng u ám. Đột nhiên, tiếng chuông lại vang lên, thấy tên người gọi, anh vội vàng bắt máy, khàn giọng hỏi: "Thế nào?"

"Triệu tiên sinh, tôi thật sự không tra được vấn đề gì, ngài tìm người khác nghĩ cách thì hơn. Không phải cổ, tôi có thể khẳng định." Người nọ chỉ nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy, sống lưng thẳng tắp của Triệu Văn Ngạn đột nhiên sụp xuống, sau đó chậm rãi dựa vào lưng ghế, gương mặt đẹp trai bị phủ một tầng u ám, vẻ mặt chán chường.

Hiện giờ anh trông giống như một con thú bị vây nhốt trong vực sâu cắm đầy chông nhọn, vô luận leo lên từ hướng nào thì chờ đợi chính là đau đớn, tuyệt vọng cùng máu me đầm đìa. Anh không có cách nào tự cứu lấy mình, lại càng không thể trông cậy người bên cạnh cứu giúp, nhìn lại nửa đời trước, lại nhìn quãng đời rất xa phía trước giống như một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể nào thức tỉnh, nếu muốn giải thoát thì chỉ có thể tự hầm chết mình.

Triệu Văn Ngạn đưa tay đỡ trán, tay còn lại nắm chặt điện thoại, âm thanh kẽo kẹt chứng tỏ chiếc máy yếu ớt này rất có thể sẽ đi tong vì tâm tình kích động của anh.

Phạn Già La tựa hồ không nhìn thấy Triệu Văn Ngạn đang vùng vẫy trong cơn đau khổ, cậu ngồi trên ghế da, bắt chéo đôi chân dài, nói thẳng: "Triệu tổng, tôi hi vọng công ty có thể miễn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của tôi."

Triệu Văn Ngạn trầm mặc hồi lâu mới khàn khàn lên tiếng: "Cậu biết rõ đó là chuyện không có khả năng. Tuy bây giờ cậu đã đỏ lại nhưng tổn thất cũng đã tổn thất rồi, công ty đã phải bồi thường rất nhiều tiền vì cậu, tôi chỉ có thể giảm một phần cho cậu mà thôi, phần còn lại vẫn phải do chính cậu chi trả. Cậu có thể ký hợp đồng với công ty, chịu khó nhượng bộ vài điều khoản."

Lúc đối mặt với Phạn Già La, không biết vì sao mặc dù đang rất khó chịu nhưng Triệu Văn Ngạn vẫn có thể ôn hòa bình tĩnh nói chuyện. Xung quanh Phạn Già La có một loại khí chất đặc biệt làm người ta an tâm.

Phạn Già La dùng hai tay chống mặt bàn, không ngừng áp sát Triệu Văn Ngạn, sau đó nghiêng đầu nhắm ngay tai anh, gần như thì thầm nói: "Công ty không thể xóa bỏ phí vi phạm hợp đồng của tôi. Nhưng Triệu tổng thì có thể dùng tiền riêng bỏ vốn cho tôi."

Triệu Văn Ngạn muốn lui về sau nhưng lại phát hiện mình bị một loại từ trường vô hình giam cầm, còn có chút gì đó theo hơi thở của Phạn Già La bay tới chui vào trong màng nhĩ anh, hòa lẫn với dòng máu đang lưu chuyển khắp cơ thể, kích thích từng dây thần kinh, thậm chí là từng tế bào của anh. Cảm giác này cực kỳ huyền ảo.

Phạn Già La vẫn tiếp tục áp tới gần, con ngươi đen láy lóng lánh đốm sáng, những đốm sáng kia chớp tắp hợp lại tản ra, cuối cùng tạo thành một ngôi sao sáng lóng lánh chói mắt, tuyệt vời tới khó diễn tả. Thì ra trên thế giới này thật sự có đôi mắt như vậy, chúng có thể chứng đựng một thế giới, cũng có thể chứa đựng cả vũ trụ.

Triệu Văn Ngạn xem tới ngây người, tâm tư vốn không quá rõ ràng lại càng hỗn loạn hơn. Dùng tiền riêng bỏ vốn cho Phạn Già La? Sao có thể? Nhưng anh lại không thể nào nói những lời này ra khỏi miệng, cảm giác kinh sợ nảy mầm trong lòng anh, nhú cao, va chạm, cuối cùng cọ xát ra tia lửa.

Đầu ngón tay nhỏ dài của Phạn Già La nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay anh, mang theo chút quy lại, tựa hồ như đang dụ dỗ, miệng lại nói ra những lời làm người ta khó hiểu: "Tôi dùng tám chục triệu đổi lấy mười tỉ cho anh, OK?"

"Cái gì?" Triệu Văn Ngạn đáp lại cực nhanh.

"Tám chục triệu đổi mười tỷ, anh lời rồi." Phạn Già La cầm lấy tay phải Triệu Văn Ngạn đặt vào lòng bàn tay phải của mình, sau đó nhẹ nhàng áp tay trái lên trên, nhắm mắt nói: "Được rồi, anh có thể bắt máy."

Vừa dứt lời, điện thoại Triệu Văn Ngạn liền đổ chuông, ba chữ 'Tô Phong Khê' xuất hiện trên màn hình. Nhìn thấy cái tên đại biểu cho tình yêu này, tròng mắt Triệu Văn Ngạn nháy mắt nổi đầy tơ máu, sâu trong con ngươi cũng lóe lên ý chống cự, căm thù, thậm chí còn có cả sát ý, đầu ngón tay nhịn không được run run, tựa hồ không muốn bắt máy chút nào.

Phạn Già La dùng hai tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của anh, thật dịu dàng dặn dò: "Đừng giãy giụa, nghe máy đi."

Triệu Văn Ngạn không khỏi cười khổ, giãy giụa thì sao chứ, điện thoại của Tô Phong Khê, thân thể anh không có khả năng từ chối. Nhưng rất nhanh anh đã ý thức được, Phạn Già La nói 'đừng giãy giụa' ý nói anh đừng giãy ra khỏi tay mình, chứ không phải đừng đấu tranh với tư tưởng.

Chuyện này thì dễ, chỉ là không biết Phạn Già La muốn làm gì. Không phải cậu ta cũng có tình cảm với mình giống như nhân cách chính chứ? Triệu Văn Ngạn vừa suy nghĩ miên man vừa nghe máy, sau đó lại nghe Phạn Già La nhỏ giọng dặn dò: "Không quản cô ta nói gì, anh có thể cự tuyệt tất cả."

Cự tuyệt Tô Phong Khê? Triệu Văn Ngạn thật sự sửng sốt. Chuyện này đối với anh mà nói chính là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.

[end 40]

[41] Linh Môi - Giải Cứu Cừu Con

****

Có lẽ nghe được tin tức Triệu Quốc An lão tiên sinh đã trở về nước, Tô Phong Khê trước nay vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh cũng có chút đứng ngồi không yên, vội vàng gọi điện tới dò xét tình huống. Cô ta không lo lắng bạn trai sẽ đổi ý, chỉ sợ lão già Triệu An Quốc kia làm khó làm dễ, phá hỏng kế hoạch của mình.

Triệu Văn Ngạn dùng ngón tay run rẩy ấn nút nghe, giọng nói ngọt ngào của Tô Phong Khê liền truyền tới. Giọng nói từng làm Triệu Văn Ngạn lưu luyến hiện giờ lại giống như tiếng kèn địa ngục, tiếng ngâm xướng của ma quỷ, bên ngoài bọc mật bên trong lại chứa đầy thuốc độc.

Mỗi khi cô ta dùng giọng nói ngọt ngào này thủ thỉ với Triệu Văn Ngạn, đầu óc anh giống như nổi lên một trận cuồng phong, toàn bộ lý trí bị xoắn nát, tan biến không còn chút vết tích, sau đó sẽ mơ mơ hồ hồ đồng ý những yêu cầu vô lý không thể tưởng tượng; khi cô ta ở bên cạnh thì giống như một con rắn độc từng vòng từng vòng quấn lấy anh, siết chặt; tay cô ta tựa hồ đang nắm một sợi dây thừng vô thừng, một đầu sợi dây thắt nút trên cổ Triệu Văn Ngạn, cô ta lôi anh, kéo anh, điều khiển anh phải đi theo phương hướng mà cô ta muốn. Một khi Triệu Văn Ngạn bắt đầu giãy giụa chống cự thì sợi dây sẽ siết chặt, ngắt lìa phần đầu ra khỏi thân thể anh.

Triệu Văn Ngạn đã không nhớ rõ vì sao mình lại thích Tô Phong Khê. Từ khi gặp cô ta, anh vẫn luôn sống trong mộng. Lúc đầu giấc mộng này được bọc một lớp màu hồng tốt đẹp, dẫn dụ anh chìm đắm vào đó, qua một thời gian thì lớp màn này bị bong ra, lộ ra bản chất nó chính là địa ngục đầy nham thạch nóng chảy với những con quỷ tởm lợm. Không thể nghi ngờ, những con quỷ kia chính là những bộ mặt của Tô Phong Khê.

Kỳ thực ngay từ khi yêu thích nhau, Triệu Văn Ngạn kỳ thực đã nhận ra chút quỷ dị, khi đó Tô Phong Khê vì tranh giành vai nữ chính của một bộ phim mà đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu hại chết một nữ diễn viên. Tuy nữ diễn viên đó tự sát, nghiêm chỉnh mà nói thì Tô Phong Khê không cần phải chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng người có nguyên tắc thì sẽ cung kính mà lánh xa cô gái này.

Nếu nói quái lạ thì Triệu Văn Ngạn rõ ràng là người rất có nguyên tắc, nhưng sau khi biết chân tướng lại còn giúp Tô Phong Khê chùi đít, sau khi xử lý xong thì để cô ta nhàn nhã đi quay phim. Hành động này thật sự trái ngược với đạo đức cùng lương tri của anh, cũng hổ thẹn với sự giáo dục cao đẳng mà anh nhận được.

Khi đó anh mãi chìm đắm trong sự biết ơn của Tô Phong Khê, cảm thấy rất vui, rất thỏa mãn. Nhưng sau khi bình tĩnh ngẫm nghĩ lại thì anh sợ tới túa mồ hôi lạnh. Khi đó anh mới đặt tay lên ngực tự hỏi--- người ban ngày thật sự là anh sao? Vì sao lại cảm thấy ả đàn bà tàn độc kia là một người xứng đáng để yêu chứ?

Thống khổ giãy giụa vẫn luôn phát sinh ở những thời điểm rời khỏi Tô Phong Khê, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói thánh thót hoặc bóng dáng xinh đẹp của đối phương, những suy nghĩ thắc mắc tới từ linh hồn này lại tan biến không sót lại một mảnh. Loại uể oải đần độn này đã kéo dài năm năm.

Trong năm năm này, anh cảm thấy mình không phải là người mà là một con chó bị Tô Phong Khê dắt mũi, cô ta chỉ hướng nào anh sẽ sủa hướng đó, tôn nghiêm cùng tự trọng đã hoàn toàn bị đối phương phá hủy, thậm chí ngay cả lương tri và đạo đức cũng đối mặt với nguy cơ.

Đối với Triệu Văn Ngạn mà nói, mất đi bản tâm và tư cách làm người còn khổ sở hơn cả cái chết. Nhưng anh thật sự không có cách nào, gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy, nói ra có ai tin? Anh có thể tìm ai cầu cứu chứ?

Anh biết mình sớm muộn gì cũng chết trong tay Tô Phong Khê, chỉ là không ngờ người phụ nữ này lại độc ác như vậy, muốn anh kéo toàn bộ tập đoàn Triệu thị chôn cùng! Anh nghe máy, thực dịu dàng gọi một tiếng 'Tô Tô' nhưng ánh mắt thì lại căm thù tới tận xương tủy.

Nhưng rất nhanh, sự phẫn nộ, thô bạo, kiềm nén, thống khổ tích lũy trong lòng anh cuộn lại nương theo huyết dịch tích tụ ở tay phải, sau đó bị đôi tay Phạn Già La hút đi. Cảm giác không ngừng bị hấp thu cực kỳ chân thật, cực kỳ mạnh mẽ, làm anh có muốn bỏ qua cũng không được.

Cảm nhận được Triệu Văn Ngạn sững sờ, Phạn Già La nâng mắt, nhỏ tới mức không thể nghe thấy nói: "Tiếp tục nói chuyện với cô ta."

Tình yêu tanh tưởi, thối rữa, bệnh hoạn này bị rút đi hết, thay vào đó là tỉnh táo và an tĩnh chưa từng có. Triệu Văn Ngạn lập tức tập trung ý chí, tiếp tục nói chuyện với người ở đầu dây bên kia: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Trực giác của Tô Phong Khê rất nhạy cảm, lập tức cảm nhận được ý lạnh trong giọng nói của đối phương, liền giả vờ lo lắng truy hỏi: "Văn Ngạn, anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à? Em nghe nói ông cụ đã về, có phải hai người đã cãi nhau không? Nếu thật sự khó quá thì chuyện kia cứ coi như thôi đi, em sẽ tự nghĩ cách."

Chiêu lấy lui làm tiến này Tô Phong Khê đã sử dụng rất nhiều lần, một khi nghe cô ta nói vậy, Triệu Văn Ngạn sẽ lập tức gánh vác hết tất cả gánh nặng thay cô ta, cho dù gánh nặng này có lẽ sẽ đè ép anh tới tan xương nát thịt. Cô ta không hề quan tâm anh có thể thoát ra khỏi hố lửa Tây Xuyên kia hay không, dù sao thì mất đi con chó này, cô ta vẫn còn trăm ngàn con chó khác.

Nhưng câu trả lời của Triệu Văn Ngạn lại làm cô ta kinh hãi, sau đó là cực kỳ phẫn nộ. Chỉ nghe đối phương thuận theo nấc thang, lạnh nhạt nói: "Vậy cô tự nghĩ cách đi, sau này tôi cũng không xen vào chuyện của cô nữa."

Tô Phong Khê sửng sốt hồi lâu, sau đó không dám tin hỏi: "Văn Ngạn, anh vừa nói gì vậy?"

Giọng nói của Triệu Văn Ngạn lại lạnh đi vài bậc: "Tôi nói, chuyện của cô, sau này tôi sẽ không xen vào nữa, cô tự giải quyết đi." Tiếp theo đó cuộc gọi bị chấm dứt.

Tô Phong Khê trừng điện thoại, biểu tình chậm rãi trở nên vặn vẹo dữ tợn. Triệu Văn Ngạn cự tuyệt ả? Hắn làm sao dám!

Một chiếc xe thể thao màu đỏ phóng như tia chớp, tốc độ 100km/h phóng tới tòa nhà Tinh Huy, ả nhất định phải đối mặt hỏi rõ ràng, con chó ả nuôi có thể bị vứt bỏ, bị làm thịt, nhưng không thể để nó chạy trốn!

Cùng lúc đó, Phạn Già La đã buông tay Triệu Văn Ngạn, lui về chỗ ngồi.

Triệu Văn Ngạn đang hồi tưởng lại cuộc gọi vừa diễn ra, lại sờ trái tim không hề nặng trĩu như mọi lần mà đang vui sướng nhảy tíu tít như một con chim tước, không dám tin nỉ non hỏi: "Cậu làm thế nào vậy? Cậu biết tôi gặp vấn đề gì sao?"

"Tình huống cụ thể thì chưa rõ, phải chờ Tô Phong Khê tới mới có thể xác định." Hai tay Phạn Già La đan lại, hai ngón cái xoay vòng lẫn nhau, dáng vẻ ung dung nhàn nhã: "Tôi sẽ ở đây bồi anh. Sao, anh có chịu chi tám chục triệu cho tôi hay không?"

"Cô ta sẽ tới sao?" Con ngươi Triệu Văn Ngạn co rút, lập tức lắc đầu cười khổ. Đúng vậy, một con chó nhẫn nhục chịu khó đột nhiên cắn ngược chủ nhân một ngụm, còn dự định bỏ trốn, người tự kiêu như Tô Phong Khê làm gì có chuyện không chạy tới kiểm tra tình huống? Với bản tính độc ác của cô ta, nếu Triệu Văn Ngạn thoát khỏi sự khống chế của mình, ả tình nguyện hủy anh đi cũng không cho anh có được tự do.

Sợ hãi cùng lo lắng cuộn trào ập tới làm thần kinh Triệu Văn Ngạn căng cứng, nhưng tâm tình này lại nhanh chóng tan biến vì sự tồn tại của Phạn Già La. Người này chỉ an tĩnh ngồi ở đối diện anh, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không, chỉ một câu 'tôi bồi anh' đã đủ trấn an tâm tình hỗn loạn của anh.

"Tôi sẽ dùng tiền riêng của mình giúp cậu trả phí vi phạm hợp đồng tám mươi triệu, còn cho cậu một hợp đồng nghệ sĩ cấp S, cậu thấy sao?" Triệu Văn Ngạn thành khẩn hỏi. Không biết vì sao, anh chợt nhớ tới chữ ký mà Phạn Già La vừa chỉnh sửa mấy ngày nay. Nhà ngoại cảm? Cậu ta thật sự là nhà ngoại cảm! Khó trách lại có thể giúp anh đối phó chuyện quỷ dị này!

Nếu như sớm biết Phạn Già La ẩn giấu một nhân cách đặc biệt đến như vậy, anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn với trận bạo lực nghiêm trọng trước đó. Anh đã bỏ mặc Phạn Già La rơi vào chỗ chết, nhưng đối phương lại đưa tay giúp đỡ trong lúc anh tuyệt vọng nhất, thật sự quá mỉa mai!

Cảm giác hối hận bắt đầu gặm nhắm trái tim cùng thần kinh Triệu Văn Ngạn...

Phạn Già La liếc nhìn anh một cái, giọng nói ôn hòa mang theo sức mạnh trấn an: "Chỉ cần bỏ tiền giúp tôi là được, chuyện khác thì cứ thuận theo tự nhiên đi."

"Hợp đồng sao có thể thuận theo tự nhiên? Hợp đồng của cậu chỉ còn lại ba tháng mà thôi, hết hợp đồng với công ty giải trí Tinh Huy thì cậu định đi đâu làm việc? Dựa vào cái gì mà sống?" Triệu Văn Ngạn thật lòng muốn giúp Phạn Già La, cũng thật lòng cảm thấy lo lắng cho cuộc sống của cậu. So với Phạn Già La trước kia, người này lại càng không rành thế sự hơn, lại càng không am hiểu nhân tình hơn, còn có chút không nhiễm khói lửa nhân gian. Rốt cuộc trong hoàn cảnh nào mới có thể dưỡng ra một nhân cách độc đáo như vậy?

Phạn Già La không trả lời câu hỏi của anh mà nhắm mắt lại cảm nhận một chút rồi nhắc nhở: "Cô ta đã tới."

"Ai? Tô Phong Khê? Nhanh như vậy?" Toàn thân Triệu Văn Ngạn cứng đờ.

An tĩnh không tới ba phút, Tô Phong Khê rầm một tiếng đẩy cửa tiến vào. Cô ta mặc một chiếc váy bó sát người màu đỏ rực như lửa, đôi chân thon dài bước trên đôi giày cao gót cao tám cm, mặt trang điểm rất đậm, cũng rất sắc bén, đôi môi đỏ mọng mím chặt, khí thế rất mạnh.

Đối mặt với cô ta, mỗi tế bào của Triệu Văn Ngạn đều kích động cảnh giác, tâm tình tiêu cực bị Phạn Già La hút sạch khi nãy lại bắt đầu chất chồng từng tầng từng tầng một, thân thể không thể khống chế muốn khuất phục. Tới rồi, cảm giác không thể giãy giụa đó lại tới nữa rồi, anh có thể thắng được cuộc chiến này sao?

Từ đầu ngón tay run rẩy của anh có thể suy đoán, hi vọng tựa hồ cực kỳ xa vời.

Tô Phong Khê đang định lên tiếng chất vấn, Triệu Quốc An lão tiên sinh cũng đã chống gậy batoong đi nhanh tới. Từ ngoài cửa phòng liếc thấy bóng lưng diêm dúa lòe loẹt kia thì đã dâng lên một luồng căm giận. Thì ra khi nãy ông vẫn chưa rời khỏi công ty mà tới phòng làm việc của các vị phó tổng, chuẩn bị liên hệ với nhóm nòng cốt và cổ đông lớn trong công ty, quyết tâm đuổi cháu trai mình rơi xuống đài.

Đang bàn đối sách thì chợt nghe tin Tô Phong Khê tới, ông lập tức chạy tới phòng làm việc của cháu trai, muốn đối mặt với ả yêu nữ này. Ông muốn xem xem ả yêu nữ này có ma lực gì có thể mê hoặc đứa cháu trai tài giỏi hơn người mà ông dốc lòng bồi dưỡng tới choáng váng đầu óc, ngay cả sức phán đoán cơ bản nhất cũng bị đánh mất.

Hai người một trước một sau tiến vào văn phòng, sau đó chăm chăm nhìn Triệu Văn Ngạn.

Triệu Văn Ngạn nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, trái tim vì quá kích động mà đau nhức. Này quả thực là tràng tu la cấp bậc địa ngục! Cách một đầu dây điện thoại cùng đối mặt gần trong gang tấc, lực ảnh hưởng của Tô Phong Khê đối với anh đương nhiên có khác biệt rất lớn. Anh có thể cự tuyệt giọng nói của cô ta nhưng lại không chắc chắn mình có thể cự tuyệt chính bản thân cô ta. Nhưng ông nội cũng đang ở bên cạnh chăm chú quan sát, anh căn bản không muốn để lộ bộ dáng xấu xí của mình khi quỳ liếm dưới chân một ả đàn bà.

Trong lòng ông nội, anh luôn là người thông minh tháo vát, giỏi bày mưu nghĩ kế, công tư rõ ràng, là người thừa kế hợp cách nhất của tập đoàn Triệu thị. Nhưng kể từ ngày hôm nay, ấn tượng sẽ bị hình ảnh ngu si không ai sánh bằng, không có tự ái, thậm chí là mất thể diện thay thế. Anh sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của gia tộc!

Tiếng sấm vang rền trong đầu Triệu Văn Ngạn, tia sét lóe sáng, thân thể tựa hồ bị đóng đinh ở tại chỗ.

Tô Phong Khê liếc nhìn Triệu An Quốc lão tiên sinh, dáng vẻ cực kỳ cao ngạo. Cô ta không quản trưởng bối Triệu gia có tiếp nhận mình hay không, cô ta chỉ quan tâm vì sao Triệu Văn Ngạn đột nhiên lại không chịu nghe lời. Nếu như muốn gả vào gia tộc quyền thế, có nơi nào mà cô ta không vào được?

"Anh làm sao vậy? Bị điên à?" Giọng nói ngọt ngào của cô ta trở nên chua ngoa.

"Còn cô thì sao? Cô có tư cách gì can thiệp quyết định nội bộ của tập đoàn Triệu thị? Cô bảo Văn Ngạn giúp cô đội cái chảo lớn như vậy, cô muốn hại chết nó à?" Triệu Quốc An lão tiên sinh chỉ hận không thể vung gậy quất Tô Phong Khê một trận. Người phụ nữ này quá vô tình vô nghĩa, xem cháu trai ông là một con chó mà sai khiến!

Triệu Văn Ngạn vẫn không nói lời nào, trán túa ra một tầng mồ hôi.

Đúng lúc này Phạn Già La vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế da đột nhiên đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng như mèo đi tới phía sau Triệu Văn Ngạn, dùng cánh tay mảnh khảnh của mình ôm lấy cổ đối phương, đôi môi mỏng dán sát bên tai, thổi ra làn hơi nóng: "Cự tuyệt cô ta, ngay bây giờ. Nói ra hết những lời mà từ trước tới nay anh muốn nói, toàn bộ."

Cậu hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn đường nét gò má căng thẳng trên mặt Triệu Văn Ngạn, thì thầm: "Có một từ là gì nhỉ? À đúng rồi..." Cậu lại càng áp tới gần hơn, đôi môi phun ra vài tiếng cười khẽ, ôn nhu lại mạnh mẽ ra lệnh cưỡng chế: "...Oán cô ta đi!"

[end 41]

[42] Linh Môi - Vạch Mặt

****

Triệu Văn Ngạn từng cảm nhận được tâm tình tiêu cực bị đôi tay của Phạn Già La rút đi từng chút một, nhưng lúc này thân thể đối phương hoàn toàn áp sát, kín kẽ dán chặt sau lưng anh, anh rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác vừa nãy căn bản không thể dùng từ mãnh liệt để hình dung, nó thật sự rất nhỏ rất nhạt, chỉ chậm rãi biến hóa, mà giờ phút này những gì xảy ra chẳng khác nào dời núi lấp biển, long trời lở đất.

Phạn Già La giống như một vòng xoáy khổng lồ liên tục không ngừng lại cực kỳ mạnh mẽ rút đi hết tất cả năng lực tiêu cực; đồng thời cũng giống như một cơn sóng khổng lồ đập nát vụn tình yêu say đắm bệnh hoạn dành cho Tô Phong Khê ở sâu trong đáy lòng, cũng cuốn trôi hết toàn bộ những thứ dơ bẩn cùng tà vật đã dằn vặt anh suốt năm năm qua.

Từng tế bào của anh được tẩy rửa, cái ôm chỉ ngắn ngủi tầm mười giây nhưng anh tựa hồ đã trải qua vô số lần trùng sinh, cũng được tinh lọc vô số lần, cảm giác này tuyệt vời tới khó có thể dùng lời nói để hình dung. Anh nghĩ, nửa đời trước của anh, thậm chí là cả quãng đời còn lại, có lẽ không có thời khắc nào có thể làm anh xúc động hơi lúc này. Toàn bộ khao khát được sống và được tự do của anh được phóng thích!

Anh nhịn không được nhắm mắt lại, chăm chú khắc ghi khoảnh khắc này. Người đàn ông dịu dàng ôm lấy anh vào giờ phút này đã hóa thành hậu thuẫn kiên cố nhất của anh, đồng thời cũng là chiếc áo giáp cứng rắn nhất, có thể giúp anh chặt đứt toàn bộ ma chướng, giúp anh thẳng tiến tới trước.

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng đầy ôn nhu là 'oán cô ta đi' lại làm Triệu Văn Ngạn nhịn không được bật cười. Anh nghiêng đầu, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn Phạn Già La, sau đó chậm rãi kéo lỏng cà vạt, lại cởi bỏ mấy chiếc nút áo trên cùng.

"Được." Anh ôn nhu đáp ứng, lúc nhìn về phía Tô Phong Khê thì ánh mắt nóng rực cùng chuyên chú trở nên lạnh lẽo hơn cả ngày đông giá rét. Căm giận cùng chán ghét trong mắt anh tựa hồ có thể ngưng kết thành thực thể phóng ra khỏi hốc mắt.

Tô Phong Khê kinh ngạc nhìn hai người đàn ông có hành động cực kỳ thân mật, không thể nào hiểu nổi hai bọn họ xảy ra chuyện gì. Triệu Văn Ngạn trước giờ không phải vẫn luôn cung kính mà lánh xa Phạn Già La à? Hiện giờ là sao, sao lại ôm nhau như vậy, lại có thái độ ám muội như vậy?

Triệu Quốc An lão tiên sinh cũng choáng váng. Không phải nói cháu trai lão mê muội ả Tô Phong Khê này à? Bây giờ ôm ôm ấp ấp với một người đàn ông ở ngay trước mặt ả là sao? Chuyển đối tượng rồi? Người yêu mới ra oai với người yêu cũ? Lão chạy tới đây xem cuộc vui hả, đúng không, là xem cuộc vui đúng không?

Ngoại trừ hai vị trợ lý, theo ông lão chạy tới còn có cả nhóm nòng cốt, nhân viên tầng đỉnh cũng không nhịn nổi tính bát quái lén chạy tới hóng.

Lúc này đám người tụ tập vây xem ở bên ngoài đã thấy hết những gì phát sinh bên trong. Tô Phong Khê tới, chuyện này không làm người ta kinh ngạc, làm người ta kinh ngạc chính là người đàn ông trẻ đang thân mật ôm cổ Triệu tổng. Là Phạn Già La! Phạn Già La từng chật vật suy sút, Phạn Già La mà Triệu tổng từng trốn tránh còn không kịp! Cậu ta bí mật phát triển tình cảm với Triệu tổng từ khi nào, lại còn hạ bệ vị chính cung nương nương Tô Phong Khê?

Không, nhìn kỹ thì diện mạo của Phạn Già La không hề thua kém nàng Tô Phong Khê nổi danh xinh đẹp, thậm chí xét về mặt khí chất thì còn vượt trội hơn. Tô Phong Khê không có chất thần bí, cậu có; Tô Phong Khê không có chất cao quý, cậu có; Tô Phong Khê không có chất ôn hòa ấm áp, cậu cũng có. Từ khi nào Phạn Già La lại có mị lực siêu phàm như vậy? Phẫu thuật thẩm mỹ căn bản không thể nào đạt được hiệu quả như vậy, cứ như biến đổi thành người khác vậy!

Mọi người sợ ngây người, rõ ràng biết không nên dính vào nhưng lại tò mò muốn biết sự tình sẽ phát triển như thế nào, vì thế liền mặt dày ở lại. Mà Triệu lão vì quá khiếp sợ nên cũng quên mất chuyện cần phải giúp cháu trai giải tán đám hóng hớt này.

Chỉ kéo lỏng cà vạt, cởi vài chiếc nút, nhưng Triệu Văn Ngạn giống như vừa thoát được gông cùm, có chút hăng hái cùng sảng khoái. Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ ở trước mặt hỏi: "Tô Phong Khê, cô có yêu tôi không?"

Triệu lão nhắm mắt lại, thầm mắng một câu không có tiền đồ! Đã sắp bị ả đàn bà này đùa giỡn chết rồi mà cháu lão vẫn còn chấp nhất với vấn đề ngu xuẩn này! Yêu cái rắm! Yêu mà có thể dồn người mình yêu vào chỗ chết như vậy sao?

Tô Phong Khê thả lỏng, lập tức đáp: "Đương nhiên là em yêu anh rồi!"

Triệu Văn Ngạn khàn khàn bật cười, tiếng cười lạnh lùng xen lẫn châm biếm: "Nếu cô thật sự yêu tôi, tại sao lại giao cục diện rối rắm bên Tây Xuyên cho tôi? Tại sao lại bắt tôi thay cô nhảy vào hố lửa? Cô biết nếu tôi mua nó, tôi phải trả cái giá thế nào không? Tôi sẽ táng gia bại sản, hai bàn tay trắng, càng tệ hơn là trên lưng còn phải gánh một khoản nợ khổng lồ, bị gia tộc vứt bỏ! Đừng lắc đầu..."

Triệu Văn Ngạn ngăn cản Tô Phong Khê muốn lắc đầu phủ nhận: "Đừng nói rằng cô không biết. Tô Phong Khê cô có thể dựa vào thủ đoạn xấu xa lăn lộn tới địa vị ngày hôm nay đã đủ chứng tỏ cô không phải kẻ ngu. Cô biết rõ nên làm sao để thao túng người khác, làm sao để hóa giải nguy cơ, làm sao để lợi dụng cơ hội leo lên. Thứ cô yêu không phải con người tôi, mà là tiền, là quyền lực, là địa vị của tôi."

Sắc mặt Tô Phong Khê trắng bệch. Có đánh chết ả cũng không nghĩ tới mình sẽ bị vạch mặt từ chính người say mê mình như Triệu Văn Ngạn. Điều này không có khả năng! Sao có thể chứ? Mị lực của ả sao lại đột nhiên mất đi hiệu lực?

Nghi vấn sau cùng cũng với là điểm sợ trí mạng của Tô Phong Khê. Ánh mắt Triệu Văn Ngạn nhìn ả không hề có chút nồng nhiệt cùng say mê, chỉ có triệt để căm hận.

"Em..." Ả cố gắng giải thích vài câu, hoặc có lẽ muốn dùng giọng nói ngọt ngào cùng gương mặt xinh đẹp của mình một lần nữa bắt giữ trái tim của người đàn ông này nhưng lại bị tuyệt tình cắt đứt.

Triệu Văn Ngạn: "Tôi không muốn nghe cô nói chuyện, tôi nhớ hết tất cả những gì mà cô đã đối xử với tôi. Trong lòng cô, tôi cùng lắm chỉ là một hòn đá kê chân mà thôi."

Sau khi gặp Tô Phong Khê, năng lượng tiêu cực không ngừng truyền tới công kích phòng tuyến của anh, đầu độc đầu óc anh, phá hủy lý trí của anh. Nhưng chỉ cần Phạn Già La ở đây, thủ đoạn ma quỷ này không thể nào phát huy công dụng. Triệu Văn Ngạn lùi ra sau dựa sát vào ghế, tay phải lặng lẽ nắm lấy tay Phạn Già La, cảm giác mình không phải đang ngồi trên ghế da mà là một pháo đài kiên cố, có thể không sợ hãi bất kỳ yêu ma quỷ quái nào.

Anh lắc đầu cười nhạt, giọng nói cũng lộ ra khinh bỉ: "Tô Phong Khê, đừng xem tất cả mọi người đều là kẻ ngu, cũng đừng tưởng rằng mình có chút nhan sắc là có thể hống hách làm bậy. Tới lúc mà người ta không thể tha thứ cho cô được nữa, ở trong mắt bọn họ, cô chỉ như một con giun con dế mà thôi. Cô có biết tại sao phần đầu tư Tây Xuyên lại thất bại không? Bởi vì cô đã ngủ với một tên đàn ông không nên ngủ, vợ của hắn là người có bối cảnh, bà ta tốn hơn một năm bày ra cái bẫy này cho cô. Số quan chức, phú thương, mối lái mà cô tiếp xúc chỉ là những tên bịp bợm mà bà ta tìm tới để diễn trò cho cô xem mà thôi. Thật tội nghiệp cho cô vẫn luôn đắc chí với mị lực của mình, cho rằng hạng mục bên Tây Xuyên nhất định có thể một vốn bốn lời. Bị nhiều thằng đàn ông luân phiên ngủ suốt một năm nhưng lại chỉ là trò vui cho hắc thủ sau màn, cái cô nhận được chỉ là một hố lửa, cô nói xem có đáng giá không? Có tởm không hả?"

Triệu Văn Ngạn dùng giọng điệu cay nghiệt mà trước giờ mình chưa từng dùng tới: "Tôi con mẹ nó cảm thấy cô tởm tới phát hoảng!"

Tô Phong Khê lùi lại hai bước, gương mặt vặn vẹo như nhìn thấy quỷ. Ả chưa từng bị một người đàn ông nào sỉ nhục như vậy! Triệu Văn Ngạn làm sao dám?

Sự thật chứng minh Triệu Văn Ngạn chẳng những dám mà còn rất vui vẻ. Anh uống một hớp nước, sau đó đưa ra sau, cố gắng muốn đút cho thanh niên tuấn mỹ vẫn ôm mình nãy giờ một chút nhưng bị từ chối. Anh lộ ra biểu tình tiếc nuối, sau đó lại cười lạnh nói: "Cô, một không có kỹ thuật diễn xuất, hai không có kiến thức trụ cột, ba không có khí chất, bốn không có IQ lẫn EQ, không có tôi chống đỡ, cô là cái thá gì? Rời khỏi tôi, cô có thể lăn lộn trong giới giải trí này sao? Cô biết dân mạng nói gì về cô không? Bọn họ gọi cô là ảnh hậu hủy diệt phim ảnh! Tất cả những tác phẩm hay rơi vào tay cô nhất định sẽ bị biến dạng. Cô đóng phim nào là hủy phim ấy, trái tim tôi phải rỉ máu vì chúng! Cô sỉ nhục nghệ thuật, sỉ nhục khán giả! Làm ảnh hậu có giải thưởng chất đầy kệ, cô đặt tay lên ngực tự hỏi xem, không có tôi dùng tiền để tạo quan hệ xã hội, cô xứng đáng cầm những giải thưởng đó sao? Khó khăn lắm mới có thể dùng cái danh đánh bóng tên tuổi đẩy cô tới Hollywood, có thể không cần nhìn thấy mặt cô hơn nửa năm, cô có biết tôi cao hứng tới cỡ nào không? Nếu có thể, tôi con mẹ nó chỉ hận không để một cước sút cô bay lên trời!"

Tô Phong Khê cắn răng, run rẩy nói: "Anh làm sao dám..."

Triệu Văn Ngạn lại một lần nữa cắt lời cô ta: "Cô tưởng tôi không biết quan hệ mờ ám của cô với Tô Miên sao? Cô tưởng tôi không biết cô và Stevie ăn chơi trác táng cỡ nào ở Mỹ sao? Kể cả chuyện thối nát của cô với Vu Nhất, Giang Kiền, Viên Thiếu Xuân, Tống Chí, Đặng Văn Bân, Tiếu Hoành Vĩ! Tôi con mẹ nó biết rành rẽ hết tất cả!"

Một lèo phun ra một chuỗi cái tên, Triệu Văn Ngạn thật sự đã kinh sợ tất cả đám người vây xem. Không ngờ đầu Triệu tổng lại xanh tới như vậy! Nếu hiện giờ là thời mạt thế thì chỉ cần một mình Triệu tổng cũng đủ sức xanh hóa toàn thế giới!

Mọi người không khỏi đồng tình nhìn Triệu Văn Ngạn, lại quay đầu dùng ánh mắt khá vi diệu nhìn Tô Phong Khê. Không thể nào ngờ Tô ảnh hậu lại có lá gan lớn đến vậy, lén lút cắm sừng sau lưng Triệu tổng! Này không còn cấp bậc xe buýt nữa rồi, rõ ràng là nhà vệ sinh công cộng!

Triệu Quốc An lão tiên sinh giận tới muốn phát điên! Lão vốn tưởng ả đàn bà Triệu Phong Khê này chỉ có chút tà quái, có chiêu trò để trèo cao mà thôi, không ngờ ả lại có thể làm tới nước này. Phủ xanh cỏ đầu cháu trai lão, hại nó gánh vác hố lửa thay mình mà táng gia bại sản, rốt cuộc ả ta lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy?

Triệu Quốc An lão tiên sinh vẫn còn giận dữ, Triệu Văn Ngạn đã một lần nữa không chút lưu tình mở miệng: "Cô dơ bẩn, cô tởm lợm như thế nào, có lẽ chính bản thân cô không biết đâu nhỉ?" Anh cúi người mở ngăn kéo dưới bàn, lôi ra mấy lọ thuốc, cười mà không cười nói: "Để tránh phải chung giường với cô, tôi đã phải uống thuốc chống trầm cảm suốt năm năm nay, bởi vì nó có thể giúp tôi loại bỏ đi hết thảy dục vọng. Tôi tình nguyện bị thiến cũng không muốn chạm vào cô, bởi vì cô quá bẩn!"

Triệu Văn Ngạn mở nắp lọ, hất hết số thuốc kia vào mặt Tô Phong Khê, giễu cợt nói: "Biết không, giòi bọ trong hầm phân còn sạch sẽ hơn cô, tôi con mẹ nó tình nguyện ăn phân cũng không muốn chạm vào thân thể cô! Cô nói coi cô có tởm không? Con mẹ nó có tởm không hả?"

Gương mặt Tô Phong Khê đã hoàn toàn vặn vẹo, gân cổ, gần như cuồng loạn gào lên: "Từ trước tới nay mày vẫn luôn gạt tao? Không phải mày không được, mà vì mày uống thuốc? Mày vẫn luôn giả bộ trước mặt tao? Tao không tin, tao không tin, chuyện này không có khả năng! Mày không có khả năng trốn thoát được mị lực của tao! A a a, tao muốn giết mày! Mày là thằng điên!"

Những lời nói độc ác của Triệu Văn Ngạn cho dù là phụ nữ bình thường nghe cũng sẽ cảm thấy khó chịu, huống chi là người có lòng tự tôn mãnh liệt như Tô Phong Khê. Cô ta không thể chịu được chút trái ý nào, huống chi nó còn tới từ một người đàn ông mà cô ta cho rằng đã bị mình khống chế, đùa giỡn trong lòng bàn tay!

Cô ta xem Triệu Văn Ngạn là một con chó, Triệu Văn Ngạn lại cảm thấy cô ta còn không bằng giòi bọ, còn nói chẳng thà ăn phân cũng không muốn chạm vào cô ta! Sự chênh lệch lớn như lòng sông so với mặt nước biển, vừa nhục nhã lại khó chịu!

Tô Phong Khê quay đầu lại, nhìn thấy Triệu lão cười mỉa mai cùng ánh mắt khinh bỉ của đám người, ả chỉ cảm thấy mình tức giận tới sắp phát điên rồi! Ả vốn tưởng thời gian ở viện mồ côi chính là khoảng thời gian khó khăn nhất, khổ sở nhất, thật không ngờ thời gian thấm thoát trôi qua, trong phòng làm việc của Triệu Văn Ngạn, chỉ ngắn ngủi vài chục phút mà ả phải chịu đựng nỗi nhục còn tồi tệ hơn năm mười chín tuổi ở viện mồ côi.

Mặt mũi của ả, tôn nghiêm của ả, chuyện xấu của ả, hết thảy đã bị Triệu Văn Ngạn lột sạch, còn để ở dưới lòng bàn chân, tàn nhẫn chà đạp!

[end 42]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com