ZingTruyen.Info

Linh Moi Phong Luu Thu Ngoc


[289] Linh Môi - Nợ Của Lâm Niệm Từ (1)

****

Sau khi Phạn Già La đi rồi, môn đồ của phái Thiên Thủy rốt cuộc cũng tìm được Huyền Thành Tử ngồi xổm bên hồ nước đen.

Thường Tịnh đại sư cũng nghe tin chạy tới, cực kỳ kinh ngạc nhìn màn sương mù dày đặc lượn lờ trên mảnh hồ. Liếc nhìn lại thì chỉ thấy tội nghiệt, ác nghiệp, âm khí, sát khí, và vô số trẻ con, phụ nữ đang kêu khóc, gào thét.

"Cực ác chi địa?" Ông thật sự không dám tin vào mắt mình, run giọng nói: "Nhân gian sao lại có cực ác chi địa chứ?"

"Vì sao lại không?" Huyền Thành Tử quay đầu lại, lộ ra gương mặt đang không ngừng trở nên già yếu. Sau khi đạo tâm vỡ nát, tu vi của hắn đang cấp tốc tan biến.

"Cực ác chi địa không phải chính là nơi này sao?" Hắn chỉ hồ nước đen, lại chỉ trái tim mình.

Thường Tịnh đại sư ngoại trừ không ngừng niệm Phật thì đúng là không nói được lời nào.

Bắt đầu từ hôm nay, Thường Tịnh đại sư liền dựng một cái lều ở bên hồ, ngày ngày tụng kinh siêu độ. Nhưng chỉ vô ích, không quản ông thành kính thế nào cũng không thể làm hồ nước này trong suốt trở lại như ngày xưa.

Hồ này, khẳng định chính là con đường từ nhân gian thông tới địa ngục.

Huyền Thành Tử rời khỏi thôn Hương Hỏa thì không gấp gáp quay về tông môn mà đi tới B thị.

"Sư phụ, ngài đang làm gì vậy?" Tri Phi đạo trưởng một đường đi theo, càng đi lại càng cảm thấy hành động của Huyền Thành Tử rất kỳ quái. Hắn phá hỏng những con sư tử đá ở các tòa kiến trúc, có khi chọt thủng mắt, có khi bẻ gãy hàm răng hoặc sừng, có khi trực tiếp dùng sét phá nát, không cái nào giống cái nào.

Huyền Thành Tử không giải thích, chỉ yên lặng đảo quanh thành phố này, bận rộn ba ngày ba đêm, phá hỏng bảy bảy bốn mươi chín con sư tử đá mới mệt mỏi xua tay: "Về thôi."

Lúc này đoàn người mới quay về Thiên Thủy Cung ẩn trong dãy núi Ngọa Long, lúc đi tới chỗ tấm bia đá sừng sững trước cổng tông môn, Huyền Thành Tử đứng lại, đôi mắt đỏ ửng chăm chú nhìn dòng chữ khắc bên trên.

Cứu Giúp Sinh Linh, Bảo Vệ Lê Dân, Trấn Giữ Huyền Môn, Trợ Giúp Quốc Gia, Mở Rộng Chính Khí Khắp Trời Đất, Bảo Vệ Đại Đạo Chính Thống.

Mỗi câu mỗi chữ trên đó, Huyền Thành Tử vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng, nhưng trong cuộc đời này hắn đã làm được bao nhiêu chứ? Nghĩ tới đây, gương mặt đang không ngừng già yếu của Huyền Thành Tử lại hằn sâu thêm những vết nhăn, dáng người cao ngất cũng khòm xuống, thoáng chốc đã tuổi già sức yếu, gần đất xa trời.

"Sư phụ!"

"Sư tổ!"

Nhóm môn đồ ra đón đứng yên tại chỗ hỏi, không dám tiến tới; nhóm môn đồ theo Huyền Thành Tử xuống núi, đồng thời đã trải qua buổi phán xét của Phạn Già La, lại thấy thảm trạng của thôn Hương Hỏa thì nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt bi ai.

Đệ tử chưa từng rời khỏi tông môn có lẽ vẫn chưa biết phái Thiên Thủy đã bị người ta xem là tà giáo. Chính phủ thì dỡ bỏ đạo quan của bọn họ, cả huyền môn không cho phép bọn họ tồn tại. Ở trên đời này, bọn họ đã không còn nơi sống yên ổn.

Từ nay về sau, chỉ cần bọn họ dùng danh nghĩa phái Thiên Thủy hoạt động thì người của huyền môn nhất định sẽ hợp sức tấn công, người thế tục cũng sẽ báo cảnh sát bắt bọn họ.

Đó đều là công lao của Tống Ân Từ, đồng thời cũng là công lao của Huyền Thành Tử. Nuôi dưỡng ra một người học trò như vậy, Huyền Thành Tử sao còn mặt mũi đứng trước tấm bia đá này, chiêm ngưỡng lời răn dạy mà tổ tiên lưu lại chứ? Lẽ nào hắn không sợ chọc tổ tiên tức giận tới mức sống lại à?

Nghĩ vậy, đám Trường Sinh liền lộ ra vẻ mặt oán giận.

Huyền Thành Tử cảm giác được, quay đầu lại liếc nhìn bọn họ, liền thấy bọn họ vội vàng cúi đầu như muốn giấu đi tâm tình của mình, hắn không khỏi phát ra tiếng cười khổ.

Huyền Thành Tử quỷ xuống, dập đầu ba cái với tấm bia đá, sau đó từng bước bước lên bậc thang không thấy điểm cuối. Thiên Thủy Cung lẳng lặng đứng trên dùng bậc thang, ở trên đỉnh núi cao thật cao, ẩn trong làn mây mù trắng mờ ảo, lộng lẫy hệt như tiên cảnh.

Nhưng trong lòng Huyền Thành Tử thì Thiên Thủy Cung từ lâu đã là một mảnh đổ nát thê lương.

Hắn đã già tới mức đi không nổi, mỗi một bước chân là trái tim lại nhức nhối. Đệ tử đi ở phía sau muốn đỡ nhưng bị hắn đẩy ra. Ngày hôm nay cho dù chết thì hắn cũng muốn bò vào sơn môn, chết ở trước mặt tổ tiên.

Cũng may thân thể Huyền Thành Tử không tệ đến mức độ đó, cuối cùng sau hơn một giờ leo bậc thang cũng tới được điện Anh Linh.

"Mang linh vị của Huyền Dương Tử tới đây." Huyền Thành Tử thở hồng hộc nói.

Tri Phi đạo trưởng vội vàng đi dời linh vị.

Môn đồ đứng xung quanh vội lên tiếng ngăn cản: "Sư tổ, Huyền Dương Tử là tội nhân chém long mạch, sao ngài lại có thể đưa linh vị của hắn vào điện Anh Linh chứ?"

"Các người nói bậy bạ gì đấy! Huyền Dương Tử sư thúc tổ không phải tội nhân!" Huyền Thành Tử còn chưa lên tiếng, Trường Sinh đã phẫn nộ rống lên.

Trường Sinh cố đè nén cơn giận, công bằng kể lại đoạn lịch sử đã qua, trong đó có nhiều chỗ bôi xấu phái Thiên Thủy nhưng Huyền Thành Tử không hề lên tiếng phản bác.

"Chuyện chính là như đại sư huynh các trò đã kể, vì thế, các trò còn cho rằng linh vị Huyền Dương Tử không xứng được đặt trong điện Anh Linh nữa không?" Chờ Trường Sinh kể xong, Huyền Thành Tử mới trầm giọng nói.

Lần này, tất cả mọi người đều yên lặng, biểu cảm trên mặt tỏ ra xấu hổ. Ngay sau đó bọn họ cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì không cùng sư tổ xuống núi, bằng không chẳng phải đã mất mặt chết rồi sao?

Với thân phận môn đồ của phái Thiên Thủy đứng trong trường hợp đó, khẳng định còn khó chịu hơn cả bị lột da.

Vậy phái Thiên Thủy còn tương lai nữa sao? Đạo đã bị cắt đứt, còn sửa gì nữa chứ?

Tâm tư mọi người cũng bắt đầu xoay chuyển, Huyền Thành Tử cảm nhận được nhưng không quá để ý, chỉ đưa tay nhận lấy linh vị của Huyền Dương Tử, đoan đoan chính chính đặt lên bàn thờ, đốt ba cây nhang, dập đầu ba cái, chầm chậm nói: "Từ nay về sau, ta không còn là chưởng môn phái Thiên Thủy nữa."

Tri Phi đạo trưởng trợn tròn mắt, cảm thấy sửng sốt.

Đám Trường Sinh thì bình tĩnh tiếp nhận sự thật này. So với Huyền Dương Tử sư thúc tổ, so với Phạn Già La sư thúc, Huyền Thành Tử thật sự không xứng đứng ở đây.

Huyền Thành Tử tựa hồ biết bọn họ nghĩ gì nên gật đầu nói: "Không sai, ta không xứng. Cuộc đời này, tất cả những quyết định của ta đều là sai lầm: bức ép Phạn Già La sử dụng ngọc bội song ngư cứu sống Huyền Dương Tử là sai; muốn để Tống Ân Từ làm linh tử là sai; lấy ngọc bội từ chỗ Phạn Già La tặng cho Tống Ân Từ là sai; cưng chìu Tống Ân Từ bất chấp hết thảy nguyên tắc là sai; không chút giữ lại truyền thụ tất cả cấm thuật của phái Thiên Thủy cho Tống Ân Từ là sai; ngăn cách phái Thiên Thủy với thế tục là sai; khinh thường người bình thường, là sai."

"Ta có hai sai lầm lớn nhất, một là trách oan Phạn Già La, làm hắn phải chết oan nơi đất khách; hai là mưu tính thành thần. Đời này ta tựa hồ không làm được quyết định nào chính xác, vì thế mà phái Thiên Thủy cũng bị liên lụy mà lưu lạc tới nước này."

Huyền Thành Tử chậm rãi ngồi xuống bồ đoàn, mệt mỏi xua tay: "Các trò hãy đi đi, từ nay về sau, trên đời không còn phái Thiên Thủy nữa."

"Sư phụ!" Tri Phi đạo trưởng kinh hãi hô, nhưng cũng lập tức phản ứng được, phái Thiên Thủy từ lâu đã không còn như ngày xưa nữa rồi. Một tổ chức tà giáo căn bản không có chỗ sinh tồn trong thế tục, danh tiếng trong huyền môn cũng thực thối nát, còn có nhiều kẻ thù như vậy. Nếu không đi, lẽ nào tất cả cùng chịu chết?

"Đi đi, đi hết cả đi. Nếu các trò thật lòng muốn nghiên cứu đạo thuật thì tu hành ở đâu cũng giống nhau cả thôi. Nếu các trò chỉ muốn học được bản lĩnh rồi ra thế tục mưu sinh, dùng danh nghĩa của phái Thiên Thủy thì chỉ liên lụy tới thanh danh của các trò, còn không bằng làm tán tu."

Huyền Thành Tử ôn hòa nhã nhặn nói: "Các trò hãy đi đi, ta mệt rồi."

Mọi người sớm đã có tâm tư, nghe vậy liền lục tục rời đi.

Trường Sinh và Trường Chân yên lặng quỳ xuống, dập đầu ba cái rồi cũng rời đi.

Lâm Niệm Ân nước mắt lả chả nói: "Sư phụ, sư tổ, con không biết phải đi nơi nào." Hắn là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên trong đạo quan, sớm đã xem nơi này là nhà.

Huyền Thành Tử yêu thương nhìn Lâm Niệm Ân, cuối cùng quay sang nói với Tri Phi đạo trưởng: "Trò ra ngoài lập môn hộ khác đi, tốt xấu gì cũng lưu lại một nhánh của phái Thiên Thủy. Nhưng trò phải nhớ kỹ, sau này khi thu nhận đồ đệ nhất định phải xem kỹ phẩm hạnh của bọn họ, đừng để dạy ra một Tống Ân Từ. Sai lầm của ta, trò ngàn vạn lần đừng tái phạm."

Tri Phi đạo trưởng lệ rơi đầy mặt quỳ xuống: "Sư phụ, con nhất định sẽ tiếp tục kéo dài truyền thừa của phái Thiên Thủy. Cứu Giúp Sinh Linh, Bảo Vệ Lê Dân, Trấn Giữ Huyền Môn, Trợ Giúp Quốc Gia, Mở Rộng Chính Khí Khắp Trời Đất, Bảo Vệ Đại Đạo Chính Thống. Những dòng chữ khắc trên bia đá, con không dám quên một phút một giây nào. Mấy năm nay con cũng đã phạm rất nhiều sai lầm, phái Thiên Thủy lưu lạc đến nước này, con cũng phải gánh vác trách nhiệm. Là con không dạy dỗ tốt đồ đệ, là con đã phá hủy môn phong. Là con kiêu ngạo tự phụ, khinh thường người bình thường, cho nên đã phá hủy đi tâm tính của các trò ấy. Lỗi của con cũng không hề ít hơn ngài."

"Sư phụ, con sẽ dùng quãng đời còn lại để sửa chữa lại những sai lầm này." Tri Phi đạo trưởng cốp cốp cốp dập đầu ba cái, người đã lớn tuổi nhưng lại khóc tới nước mắt giàn giụa, khổ sở như một đứa nhỏ không có nơi nương tựa.

Từ nay về sau, hắn đã không còn nhà.

Huyền Thành Tử nhắm lại đôi mắt đầy nước mắt, nức nở nói: "Trò biết sai là tốt rồi. Đi đi, hãy lưu lại chút chính hướng cho phái Thiên Thủy, tổ tiên trên trời đang nhìn trò, trò làm tốt thì bọn họ sẽ phù hộ trò. Trò ngàn vạn lần đừng như ta, sai rồi lại sai, tất cả đều là sai."

"Con biết rồi sư phụ. Con nhất định sẽ làm thật tốt." Tri Phi đạo trưởng dập đầu tới chảy máu mới lưu luyến rời đi.

Lúc này Huyền Thành Tử mới nhìn sang Lâm Niệm Ân nói: "Trò đã không còn chỗ để đi, vậy ở lại đi."

"Cám ơn sư tổ." Trái tim hoảng loạn của Lâm Niệm Ân lúc này mới bình ổn lại.

"Một ngày nào đó nếu trò muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào." Huyền Thành Tử suy nghĩ một chốc, lại nói: "Tên của trò không tốt lắm, để ta giúp trò sửa lại đi."

Niệm Ân, Niệm Từ, ghép lại chính là tưởng niệm Ân Từ, một kẻ như vậy có gì tốt mà tưởng niệm chứ?

Huyền Thành Tử thấm ướt đầu ngón tay, viết xống hai chữ: "Từ nay về sau, trò gọi là Lâm Chính, là chính của thiên địa hữu chính khí."

"Cám ơn sư tổ." Lâm Chính lập tức quỳ xuống dập đầu. Sau khi biết được những chuyện năm đó, kỳ thật hắn cũng rất ghét bỏ cái tên của mình, chỉ là hơi khó nói ra mà thôi.

"Trò đi đi, ta muốn ở với các vị tổ tiên một hồi." Huyền Thành Tử ra lệnh đuổi người.

Lâm Chính lập tức rời đi.

Trong điện thoáng chốc an tĩnh lại, chỉ có tiếng nến cháy lách tách, giống như tiếng tiếng ai khẽ thở dài. Huyền Thành Tử tập trung lắng nghe một chốc, vành mắt dần dần ửng đỏ rồi mới cố chống đỡ thân thể không ngừng già yếu của mình đi ra hậu điện, từ trong ngăn tủ kín lấy ra một cái hộp, run run mở ra.

Bên trong đặt mấy quyển trận pháp, mấy tờ giấy đã ố vàng nhưng ghi chú bằng chu sa ở bên trên thì trông như mới.

Huyền Thành Tử vuốt ve những con chữ kia, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Những quyển trận pháp này là của Huyền Dương Tử, ghi chú bên trên cũng là Huyền Dương Tử ghi. Sau khi hủy đi trận thế thiên, Huyền Dương Tử đã quên hủy bỏ những sách vở mà mình từng tham khảo, cũng quên đi ghi chú mà mình ghi lại bên trên.

Có thể trở thành đệ nhất cao thủ huyền môn, ngộ tính của Huyền Thành Tử đương nhiên không kém, chỉ với vài nét bút này đã hiểu được trận pháp tế thiên, thậm chí còn cải tiến nó. Sau khi Tống Ân Từ 'chết', hắn dã từng tuyệt vọng tới không thể kiềm chế, vì thế tâm ma bất ngờ bộc phát, tâm tình cũng biến đổi.

Năm đó Huyền Dương Tử chỉ nghĩ chứ chưa hành động; mà Huyền Thành Tử thì đã bí mật đi tới B thị, chia trận pháp tế thiên thành những trận nhỏ bày trong bảy bảy bốn mươi chín con sư tử đá, bố trí ở cách vị trí mắt trận tương ứng.

Chỉ cần khởi động một trong số mắt trận thì hắn có thể dùng tính mệnh của tám triệu dân số B thị để tế thiên thành thần. Sau khi thành thần rồi hắn muốn tìm ra hồn phách Tống Ân Từ trong địa phủ, giúp cô ta tái tạo nhục thân.

Mà thứ Phạn Già La tiên đoán được chính là thảm trạng của B thị sau khi trận pháp tế thiên bị khởi động. Máu tươi của tám triệu người đủ để tụ thành một biển máu đỏ au lưu chuyển trong thành phố, vô số oan hồn lượn lờ gào thét trên biển máu, phát ra tiếng kêu khóc không cam lòng.

Giờ phút đó, trời đất bi thương, nhật nguyệt biến sắc, nhân gian cũng biến thành địa ngục...

Nếu Phạn Già La không xuất hiện, không bóc trần, không hung hăng thức tỉnh Huyền Thành Tử, tương lai đó nhất định sẽ xảy ra.

Lúc này Huyền Thành Tử cầm những bản vẽ nghịch thiên này, từng bước đi ra ngoài điện rồi đốt chúng đi, cuối cùng quỳ gối trước linh vị tổ tiên sám hối.

Sau khi quỳ ba ngày ba đêm, Huyền Thành Tử vỗ một chưởng vào đỉnh đầu mình, tự sát.

Lại qua ba ngày thì Lâm Chính mới phát hiện thi thể Huyền Thành Tử, liền tan vỡ òa khóc.

Phái Thiên Thủy hiển hách mấy nghìn năm, cuối cùng đã ầm ầm sụp đổ, không còn tồn tại.

...

Lâm Niệm Từ suốt đêm trốn chạy tới thị trấn Tiểu Đường, sau đó mượn điện thoại của người đi đường gọi một cuộc điện thoại, không tới nửa tiếng đồng hồ sau đã có một chiếc xe sang trọng kín tiếng tới đón, đồng thời một đường chăm sóc cẩn thận, đưa tới khu trung tâm của tỉnh bên cạnh.

"Thánh nữ, ngài bị thương rất nặng, chúng tôi sẽ đưa ngài tới bệnh viện trước nha?" Người đàn ông áo đen bảo vệ Lâm Niệm Từ suốt quãng đường cung kính nói.

"Ta cần linh vận." Lâm Niệm Từ nói xong câu này thì ôm ngực, cảm thấy tim mình đập thật nhanh. Nháy mắt vừa nãy tựa hồ có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra.

"Hàng triển lãm trong viện bảo tàng có thể tráo đổi đã đổi cả rồi, hàng có khí vận trên thị trường đã rất khó tìm." Người áo đen kia nói: "Chỉ là chúng tôi vừa phát hiện được một niềm vui bất ngờ, ngài nhất định sẽ thỏa mãn."

"Niềm vui bất ngờ gì?" Lâm Niệm Từ ho ra một ngụm máu tươi, không có cách nào tự hỏi tới dự cảm không may vừa nãy nữa.

Người đàn ông đồ đen kia nhìn chằm chằm đôi môi dính đầy máu tươi của Lâm Niệm Từ, ánh mắt lóe sáng.

"Ngài tới xem thì biết ngay." Hắn lấy ra một cái khăn tay, giọng nói thật ôn nhu: "Trước tiên ngài lau khóe miệng đi đã."

Lâm Niệm Từ lung tung lau máu dính trên mặt, sau đó dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi. Đám người áo đen này đều là giáo đồ của cô, rất trung thành.

Trong hơn một trăm năm rời khỏi phái Thiên Thủy, Lâm Niệm Từ đã lén tạo dựng một giáo phái gọi là Thánh Nữ Giáo. Cô ta sớm đã phát hiện lời chúc phúc của mình có thể làm người bình thường có được sức mạnh thần kỳ, vì thế liền dùng phương pháp này lôi kéo một đám tín đồ.

Người trung thành càng tận tâm thì cô ta sẽ ban cho họ càng nhiều sức mạnh hơn, kẻ có lòng dạ khó lường thì sẽ hút khô sinh mệnh lực của bọn họ, dùng đó để giết gà dọa khỉ, dần dà liền nuôi ra được một đám chó ngoan ngoãn nghe lời.

Ở trước mặt con chó, Lâm Niệm Từ đương nhiên có thể an tâm mà ngủ say.

Nhưng lần này, cô ta lại tính sai.

Sau khi cô ta ngủ, người đàn ông áo đen kia dùng túi zip đựng chiếc khăn tay dính máu kia, lặng lẽ đưa cho tên trợ lý ngồi ở hàng ghế trước. Trợ lý nửa đường xuống xe, mang khăn tay tới phòng thí nghiệm.

Mà Lâm Niệm Từ thì bị đưa tới một ngôi biệt thự ở một vùng núi xa xôi, gặp một người đàn ông đang điêu khắc một khối ngọc thật lớn.

Người đàn ông áo đen kia chỉ bóng lưng người đang bận rộn bên kia, nhẹ giọng nói: "Hắn ta tên là Dịch Giang Nam, hắn có thể khắc ra tác phẩm nghệ thuật có linh vận. Có hắn thì ngài không cần rầu rĩ vì thiếu linh khí nữa."

[end 289]

[290] Linh Môi - Nợ Của Lâm Niệm Từ (2)

****

Ngọc thạch mà Dịch Giang Nam đang điêu khắc cũng không tính là có chất liệu tốt, một vành ngọc bích mỏng mà nông kéo dài từ hai đầu trái phải của tảng đá, hai phần trên và dưới là khoáng chất màu đen, màu xám hoặc là màu xanh đậm, thoạt nhìn rất xấu xí. Mà phẩm chất của phần ngọc mảnh kia cũng không tính là tốt, ở giữa xen lẫn rất nhiều điểm trắng, không thể nào chế tạo thành vật trang sức.

Nói thẳng ra là tảng đá này chính là phần đầu thừa đuôi thẹo mà giải chuyên gia tách đá cắt ra rồi vất sang một bên mà không ai thèm lấy.

Nhưng Dịch Giang Nam liếc mắt liền nhìn trúng, chỉ tốn mấy nghìn đồng mua về đặt trong phòng làm việc, ngày xem, tối xem, xem suốt năm sáu năm mới bắt đầu điêu khắc, sau đó lại tốn ba năm mới chế tạo nó thành dáng vẻ ngày hôm nay.

Phần ngọc mỏng kia được Dịch Giang Nam khắc thành dòng sông lớn sóng nước cuồn cuộn, những đốm trắng kia trở thành điểm sáng lóng lánh, mà phần khoáng chất màu đen, màu xám, màu xanh thì khắc thành lùm cây tùng cao chót vót, kèm theo đó là những nhành liễu rũ lãng mạng và gốc đa lớn vững chải.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không ai tin tưởng tảng đá đầu thừa đuôi thẹo xấu xí kia lại biến thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mĩ như vậy.

Nhìn từ xa thì nó giống như bức tranh dòng sông sống động; tới gần thì giống như một thế giới chân thật vậy. Lúc ở thật gần, bạn thậm chí có thể ngửi thấy mùi của nước và nghe thấy tiếng sóng ào ào.

Lâm Niệm Từ kinh ngạc nhìn bức điêu khắc này và người đàn ông đang khắc nó.

Linh khí nồng đậm đến kinh người tuôn trào ở trước mắt làm Lâm Niệm Từ suýt chút nữa đã nhào tới.

Nhưng bây giờ vẫn chưa được, Lâm Niệm Từ cảm thấy linh khí vẫn đang không ngừng tăng lên, không ai biết khoảnh khắc khi nó hoàn thành sẽ có linh khí tứ phía, vận thế bức người. Nó quả thực có thể sánh với những món quốc bảo được lưu truyền nghìn năm.

Người đàn ông Dịch Giang Nam này không hề biết chính mình đang tạo ra một kỳ tích như thế nào.

Nội tạng Lâm Niệm Từ đã hư thối, cổ họng dâng lên dòng máu có mùi tanh hôi nhưng bị cô ta cố nuốt xuống. Làn da cũng đang trở nên già yếu, nếp nhăn khắc sâu trên gương mặt vốn mỹ lệ vô song làm sự nôn nóng của cô ta tăng lên theo mỗi phút mỗi giây.

Lâm Niệm Từ đi qua một bên, loạng choạng ngồi xuống, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bức điêu khắc giang hà, giống như một con mãnh thú đã đói meo đang chăm chú nhắm tới con mồi của mình.

Nhưng Dịch Giang Nam không hề cảm giác được ánh mắt của Lâm Niệm Từ, thậm chí cũng không biết có sự hiện diện của cô ta.

Hắn đã dốc hết toàn bộ thể xác, tinh thần, thậm chí là cả linh hồn mình vào trong tác phẩm này.

Ba ngày sau, Dịch Giang Nam buông công cụ, chăm chú nhìn bức tranh tuyệt vời này, đôi mắt sáng ngời dần dần tràn ra giọt lệ.

Chín năm, Dịch Giang Nam rốt cuộc cũng khắc ra được sơn hà tráng lệ trong lòng mình, cũng dốc tâm huyết của mình vào đó, hóa thành một tác phẩm truyền thế. Hắn chậm rãi lui ra sau, khóe môi nhếch lên thành nụ cười hạnh phúc.

Nhưng nụ cười này chỉ kéo dài được một chớp mắt đã hóa thành khủng hoảng và không dám tin.

Dịch Giang Nam nhìn thấy một đôi tay gầy như cành khô đặt tay lên tác phẩm của mình, sau đó không biết đối phương đã làm gì, bức điêu khắc giang hà từng chút từng chút hòa thành tro tàn ở ngay trước mắt hắn.

Thật sự là biến thành tro tàn chứ không phải cách nói quá nói lố, dày của Dịch Giang Nam thậm chí còn bị phủ một tầng tro bụi thật dày.

Dịch Giang Nam quay đầu nhìn sang chủ nhân đôi tay, sững sờ hỏi: "Cô đã làm gì bức điêu khắc của tôi vậy?"

Lâm Niệm Từ căn bản không thèm để ý tới Dịch Giang Nam, chỉ thỏa mãn tiêu hóa linh vận thơm ngọt như quỳnh tương ngọc dịch này. Cho nên cô ta mới yêu tha thiết những món báu vật truyền thế này như vậy, bởi vì hấp thu chúng nó không cần phải chịu khổ, ngược lại đó chính là sự hưởng thụ. Không như long mạch, mỗi khi tiêu hóa một chút lại có cảm giác bị lưỡi dao cùn cắt da cắt thịt.

Gương mặt già nua của Lâm Niệm Từ theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khôi phục dáng vẻ thanh xuân mỹ lệ như lúc ban đầu.

Mà Dịch Giang Nam cũng nhận ra người này chính là Lâm tiểu thư đã cung cấp cho hắn rất nhiều bảo vật quốc gia để tham khảo và khích lệ hắn không ngừng tôi luyện tài nghệ. Hắn vẫn cho rằng cô ta là người tốt.

"Cô đã làm gì tác phẩm của tôi?" Dịch Giang Nam hỏi lại lần nữa, giọng nói bình tĩnh, biểu cảm cũng thực chất phác. Hắn là một người có chứng tự kỷ rất nặng, có thể làm hắn chủ động mở miệng nói chuyện đã rất khó rồi.

Lâm Niệm Từ thản nhiên nói: "Tiếp tục công việc đi, tôi sẽ cung cấp cho anh càng nhiều ngọc thạch hơn nữa. Anh còn cần gì nữa thì cứ nói với bọn họ." Cô ta chỉ nhóm vệ sĩ đứng ngoài cửa, sau đó không quay đầu lại rời đi.

Dịch Giang Nam rất nhiệt tình với điêu khắc, chỉ cần có thể không ngừng cung cấp nguyên vật liệu cho hắn thì hắn sẽ không ngừng sáng tác ra những tác phẩm nghệ thuật xuất sắc. Hắn không cảm thấy mệt mỏi, không oán giận, cũng không cần tự do. Toàn bộ cuộc sống của hắn chính là điêu khắc.

Chính vì thế mà Lâm Niệm Từ căn bản không coi Dịch Giang Nam là con người.

Nhưng cô ta đã quên rằng, cho dù Dịch Giang Nam tự kỷ thế nào thì hắn quả thực chính là người, một con người có máu có thịt, có cảm giác, có suy nghĩ. Dịch Giang Nam có thể dốc hết chính mình vào điêu khắc, tự nhiên cũng sẽ ký gửi linh hồn mình vào trong tác phẩm.

Lâm Niệm Từ hủy đi tác phẩm của Dịch Giang Nam, cũng chính là hủy diệt linh hồn hắn. Hắn sẽ đau đớn, sẽ căm hận, sẽ phản kháng.

Huống chi chỉ số thông minh của Dịch Giang Nam rất cao, hắn là một thiên tài, gần như chỉ trong nháy mắt đã hiểu được những chuyện mà ngày xưa hắn căn bản không nghĩ tới.

Lâm Niệm Từ có thể hủy đi tác phẩm này của hắn, vậy những tác phẩm trước thì sao? Quốc bảo bị cô ta tráo đổi thì sao? Hủy diệt có phải là số mệnh chung của chúng nó không?

Đối với một nhà nghệ thuật mà nói, hành vi này sánh ngang với tội ác tày trời.

Dịch Giang Nam ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất đầy tro bụi, nước mắt từng hạt từng hạt nhỏ xuống tạo thành những lõm nhỏ. Hắn há miệng phát ra tiếng gào rú im lặng, trái tim truyền tới cơn quặn đau làm hắn suýt chút nữa đã té xỉu.

Hắn quỳ ở đó cả một đêm, ngày hôm sau người đàn ông đồ đen mở cửa phòng làm việc, hối thúc: "Lâm tiểu thư bảo mày tranh thủ thời gian bắt đầu làm việc đi."

Dịch Giang Nam cứng ngắc quay đầu sang, lộ ra gương mặt tiều tụy và đôi mắt đỏ ngầu.

Nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của hắn, người đàn ông đồ đen kia có vẻ rất kinh ngạc nhưng vẫn lặp lại: "Động tác nhanh một chút."

Dịch Giang Nam đứng dậy, lấy công cụ rồi đi tới trước một tảng đá màu đen cao xấp xỉ mình, bắt đầu đục đẽo. Từ trước tới nay hắn vẫn không thích nói chuyện, chỉ biết làm việc, người đàn ông đồ đen kia thấy Dịch Giang Nam khôi phục 'bình thường' liền đóng cửa lại, rời đi.

Dịch Giang Nam không hề nghỉ ngơi điêu khắc suốt bảy ngày bảy đêm, lòng bàn tay bị mài tới rách da, máu thịt be bét nhưng hắn cũng không dừng lại. Nếu không phải trợ lý thường xuyên tới canh chừng, đưa cơm đưa nước, có lẽ Dịch Giang Nam đã chết trong phòng làm việc luôn rồi.

Người đàn ông đồ đen kia nghe thấy hành động dị thường của Dịch Giang Nam liền chạy về biệt thự xem một chút, ánh mắt liền đông cứng. Bởi vì tác phẩm lần này của Dịch Giang Nam là một pho tượng hộ pháp phẫn nộ, gương mặt dữ tợn như quỷ, đôi mắt hừng hực lửa giận như được rót vào sức sống và linh vận vô hạn.

Chỉ vừa nhìn thấy nó, người đàn ông đồ đen đã hoảng sợ lùi về sau.

Ngay sau đó hắn phát ra tiếng hô kinh hãi. Bởi vì bên cạnh bức tượng hộ pháp kia còn có một đoàn sát khí hình người nồng đậm, nó đặc đến mức giống như ác quỷ tu la mới bò ra từ địa ngục vậy.

Người đàn ông đồ đen này đã từng được Lâm Niệm Từ chúc phúc nên có thể cảm ứng được rất nhiều thứ không tầm thường. Trực giác mách bảo với hắn, sát khí hình người và vị hộ pháp trừng mắt này đều là thứ cực kỳ nguy hiểm.

Lúc trợ lý hỏi hắn có vấn đề gì hay không, hắn không nói gì, chỉ nhếch môi cười bí ẩn rồi nhanh chóng rời đi.

Lại qua thêm nửa tháng, Dịch Giang Nam rốt cuộc hoàn thành bức tượng hộ pháp phẫn nộ kia. Thân mình và tay chân chỉ được tạc tạo hình đơn giản, duy chỉ có gương mặt phẫn nộ kia được hắn mài dũa nhiều lần, chỉnh sửa nhiều lần, làm chúng giống hệt như thật, cực kỳ sống động.

Sát khí hình người chờ đợi đã lâu yên lặng nhập vào trong pho tượng, hóa thành một tia thần vận trong con ngươi của hộ pháp.

Dịch Giang Nam kinh ngạc nhìn pho tượng này, sau đó sinh ra cảm giác khó hiểu. Nháy mắt vừa nãy hắn cảm thấy giống như nó sống dậy, có hơi thở, có nhịp tim, có tư tưởng. Sự phẫn nộ của nó rõ ràng như vậy, cũng khiếp người như vậy, thông qua cặp mắt của nó, Dịch Giang Nam đã nhìn thấy một địa ngục đẫm máu được lát bằng dung nham.

Dịch Giang Nam lùi lại hai bước, đầu ngón tay run run, không cầm nổi dao khắc.

Nghe thấy âm thanh công cụ rơi xuống đất, trợ lý mở cửa tiến vào, nhìn thấy hai mắt hộ pháp lóe sáng thần quang mà sợ tới hét chói tai.

Vì thế một tiếng sau, bức tượng hộ pháp không tầm thường kia được chuyển tới một điểm dừng chân khác của Lâm Niệm Từ.

Linh khí mà bức điêu khắc giang hà kia cung cấp đã bị Lâm Niệm Từ tiêu hao sạch sẽ, cô ta lại một lần nữa trở nên già nua, suy yếu, xấu xí. Trước khi tìm được phương pháp triệt để chặt đứt nhân quả, cô chỉ có thể dựa vào việc hút linh khí để sống.

Pho tượng đầy ắp linh vận này được chuyển tới rất đúng lúc, vì thế Lâm Niệm Từ nhìn cũng không nhìn đã đặt tay lên gương mặt tượng hộ pháp, hấp thu lấy phần mĩ vị thơm ngon này.

Nhưng lần này cô ta đã nghĩ nhầm rồi, thứ chảy vào trong cơ thể cô ta không còn là linh khí tinh khiết nữa mà sát khí hóa thành những cây kim châm mảnh như lông trâu. Chúng nháy mắt đâm xuyên mạch máu, chảy trong kinh mạch, trong cơ thể, thậm chí là mỗi tế bào, mang tới đau đớn vô tận.

Nỗi đau này so với lần bị lăng nhục trước đó chỉ hơn chứ không kém, bởi vì nó cắm rễ thật sâu trong linh hồn, có làm thế nào cũng không thoát được.

Nội tạng Lâm Niệm Từ cơ hồ là nháy mắt bị khuấy thành thịt nát, dòng máu đen đặc từ cổ họng cô ta không ngừng trào ra. Nhóm tín đồ đông đảo canh giữ ở bên cạnh không chỉ không đỡ không ta mà lại lấy ra một cái ly bạc, thay phiên nhau tới hứng máu.

Lâm Niệm Từ đau đến lăn lộn dưới đất, cơ thể một chốc già yếu chỉ còn bộ xương khô, một chốc lại đẫy đà xinh đẹp như một đóa hoa. Mà linh hồn của cô ta thì đang không ngừng bị xé rách rồi khép lại, tái diễn một quá trình sống không bằng chết.

Lâm Niệm Từ đưa tay cầu cứu nhóm tín đồ, nhưng những kẻ đó chỉ dùng ánh mắt tham lam chăm chú nhìn cô ta.

Lâm Niệm Từ ngẩng đầu nhìn bức tượng hộ pháp phẫn nộ kia, nhưng đột nhiên phát hiện gương mặt của nó giống Bạch Mạc như đúc. Ánh mắt khẽ rũ xuống, đôi ngươi như tóe lửa, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười điên cuồng.

Lâm Niệm Từ sợ ngây người, đang muốn xem rõ ngọn nguồn thì tóc bị một tên tín đồ túm lấy, kéo cô ta đi tới mật thất ở bên cạnh. Một đám tín đồ mặc áo choàng mũ trùm màu đen vây ở xung quanh Lâm Niệm Từ, miệng phát ra tiếng kêu chói tai, giống như đang tham gia một buổi cuồng hoan.

Mỗi người bọn họ đều cầm một cái ly bằng bạc, bên trong chứa đầy máu tươi của Lâm Niệm Từ.

Tên đàn ông dẫn đầu uống cạn ly máu của mình rồi lẳng lặng cảm nhận.

Những người khác thì nín thở nhìn hắn.

Có vài người nhanh chóng trói chặt Lâm Niệm Từ lên tế đàn hình tròn, tay chân khóa bằng vòng sắt.

"Thế nào?" Có người thấp thỏm hỏi.

"Tin tức bên huyền môn là thật, máu của cô ta chính là thần dược bất lão! Tôi đã cảm nhậm được rất nhiều sức mạnh, thật đấy!" Gã đàn ông kia giơ cao chiếc ly bạc, rít lên như dã thú.

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt hắn, những người khác cũng vội vàng uống sạch máu trong ly của mình.

Hiện trường vang lên âm thanh nuốt xuống, âm thanh này vọng vào trong tai Lâm Niệm Từ chẳng khác nào tiếng rít của lũ quỷ. Cô ta hiểu được đám người này có ý gì. Bọn họ cũng giống như đám quái vật ở thôn Hương Hỏa, chuẩn bị ăn thịt cô, uống máu cô.

Không không không, sẽ không! Tín đồ của cô sẽ không tàn nhẫn như vậy!

Nhưng suy nghĩ lừa mình dối người này của cô ta nhanh chóng bị phá vỡ. Phát hiện máu của Lâm Niệm Từ quả nhiên có công hiệu thần kỳ, những kẻ này tiếp tục lấy ra dao nhỏ, đứng xếp hàng đi lên tế đài, lóc da thịt của cô ta.

"Cảm tạ thánh nữ ban ân." Tất cả bọn họ đều quỳ gối ở cạnh người Lâm Niệm Từ, dùng giọng điệu thành kính nói ra những lời này, nhưng lúc ra tay lại không hề nể tình.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, bắp đùi phải của Lâm Niệm Từ đã bị lóc một mảng lớn, lộ ra xương trắng âm u.

Lâm Niệm Từ đau đến không ngừng kêu la thảm thiết, muốn hút sạch sinh mệnh lực của đám người này nhưng Bạch Mạc lại hóa thành một đám sương mù chui vào trong cơ thể cô, vững vàng khóa lại từ trường để cô không thể phản kích. Một khi hồn thể của Bạch Mạc không kiệt quệ thì từ trường của cô không thể thả ra.

Mà hồn thể của Bạch Mạc rốt cuộc mạnh đến cỡ nào chứ?

Mười đời thiên sát hợp lại một chỗ, thật sự đủ vây chết Lâm Niệm Từ ở nơi này.

Cực hình lăng trì cuối cùng cũng kết thúc, đám người này cầm một lát thịt mỏng, nuốt sống tại chỗ.

Có người cảm thấy chưa đủ nên tham lam nhìn một cái chân khác của Lâm Niệm Từ.

Người đàn ông đồ đen nọ quát lớn: "Đừng có làm chuyện mổ gà lấy trứng, để cô ta dưỡng thương đã."

Đám người nhao nhao đồng ý, sau đó nuối đuôi nhau rời đi. Một lát sau, vài tên bác sĩ tới giúp Lâm Niệm Từ xử lý vết thương. Bọn họ vậy mà lại muốn vĩnh viễn nhốt Lâm Niệm Từ ở nơi này, trở thành súc vật cung cấp thịt và máu tươi. Đây là hành vi đáng sợ đến mức nào chứ?

Lâm Niệm Từ hỏng mất, bắt đầu gào khóc như một đứa bé, thân thể gầy yếu run run như sắp vỡ thành mảnh nhỏ.

Đám bác sĩ kia chỉ thờ ơ rút vài ống máu của Lâm Niệm Từ, sau đó xách thùng thuốc, không quay đầu lại rời đi.

Ngoại trừ Huyền Thành Tử, Lâm Niệm Từ chưa từng dành nửa điểm chú ý tới người khác. Từ trước đến nay cô ta chỉ chia nhân loại thành hai loại, một là mình và sư phụ, một là công cụ. Vì vậy hiện giờ, những công cụ này cũng dùng thái độ tương tự để đối xử với cô ta, làm cô ta không ngừng rơi vào địa ngục bị nhục nhã, bị hành hạ.

Trong lúc đau đớn cực hạn, Lâm Niệm Từ hoảng hốt nhớ tới lời Phạn Già La từng nói--- tôi tiên đoán được, cô còn ba món nợ phải trả...

Cho nên, những gì cô đang gặp phải chính là trả nợ à?

Món nợ thứ nhất là Bạch Mạc, món nợ thứ hai là Dịch Giang Nam, món nợ thứ ba là đám tín đồ kia. Thì ra tất cả những người vây ở bên cạnh cô lại là chủ nợ của cô.

Nghĩ tới đây, nước mắt của Lâm Niệm Từ tuôn trào, phẫn nộ và tuyệt vọng giống như hỏa nghiệp đang thiêu đốt trái tim cô.

Lâm Niệm Từ có chút oán hận thầm nghĩ: những chuyện xấu này đều là người khác làm, có liên quan gì tới mình chứ? Ông trời thật không công bằng!

Ngay sau đó cô ta lại nhớ tới một câu nói khác của Phạn Già La--- không dung hợp dương ngọc thành một thể hoàn chỉnh rồi luyện hóa nó thành một phần cơ thể thì ở trong mắt tôi cô vĩnh viễn chỉ là một kẻ đáng thương có thể tùy ý nghiền ép.

"Không, tao không phải kẻ đáng thương. Phạn Già La, mày chờ đấy, lần này tao sẽ giết mày." Lâm Niệm Từ hung hăng cắn chặt khớp hàm, bắt đầu cấp tốc luyện hóa long mạch, sau đó vừa kêu la thảm thiết vừa dùng vòng sắt sắc bén cắt đứt tay chân mình.

Bạch Mạc ẩn trong cơ thể Lâm Niệm Từ cũng bị cô ta luyện hóa.

Cảm giác được sức mạnh cuồn cuộn mãnh liệt mênh mông hội tụ lại trong cơ thể mình, Lâm Niệm Từ đột nhiên lĩnh ngộ ra.

Thì ra con đường thành thần cách cô gần như vậy, gần đến mức chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy!

[end 290]

[291] Linh Môi - Vận Mệnh Cuối Cùng (1)

****

Sống hơn hai trăm năm, Lâm Niệm Từ chưa từng độc ác với chính mình đến vậy, không chút do dự dùng vòng sắt cắt đứt tay chân, từ trên tế đàn cao cao ngã nhào xuống.

Lâm Niệm Từ nằm dưới đất đau đớn gào khóc nhưng đã không còn tay để lau nước mắt, càng không có chân để chạy trốn.

Trong đau đớn cực hạn đó, Lâm Niệm Từ không khỏi nghĩ tới người đã che chở mình cả cuộc đời, vì thế đôi môi tái nhợt khẽ hé mở, lẩm bẩm gọi một tiếng: "Sư phụ."

Nước mắt theo hốc mắt đỏ au của Lâm Niệm Từ không ngừng rơi xuống, nhưng người sẽ dịu dàng giúp cô lau nước mắt lại vì nhìn rõ bộ mặt thật của cô mà không bao giờ nguyện ý liếc mắt tới cô thêm lần nào nữa.

Ngày đó cô không quay đầu lại chạy đi như vậy không phải vì lòng lang dạ sói, cũng không phải không quyến luyến, mà ngược lại, chính vì yêu quá sâu, quá coi trọng nên mới không dám đối mặt với ánh mắt trách móc và thất vọng của sư phụ.

Nếu như không có Phạn Già La thì tốt rồi, nếu thời gian có thể quay trở lại, mình có thể triệt để xóa sạch hắn thì có phải cuộc đời mình sẽ khác không? Trong suy nghĩ của sư phụ, mình cũng vĩnh viễn là dáng vẻ tốt đẹp nhất.

Ý nghĩ này bùng lên từ sâu trong đáy lòng Lâm Niệm Từ, sau đó hóa thành chấp niệm, quanh quẩn trong đầu cô.

Nhưng ai có thể xóa sạch Phạn Già La đây? Ai có thể khiến thời gian quay ngược?

Ngoại trừ thần, Lâm Niệm Từ không thể tìm ra đáp án thứ hai.

Vì thế cô ta khẽ bật cười, sau đó nhắm mắt lại, yên lặng triệu hoán tất cả những điểm sáng đã từng bị cô ta xem là phúc lợi ban phát ra ngoài.

Từ camera giám sát nhìn thấy hành vi điên cuồng của Lâm Niệm Từ, một đám người mặc đồ đen vội vàng mở cửa tiến vào, đặt Lâm Niệm Từ lên cán cứu thương, đưa tới bệnh viện. Bọn họ không ngờ vào thời điểm mấu chốt vị thánh nữ đại nhân này lại có thể độc ác với mình đến vậy, chỉ sợ là điên rồi mới làm được như vậy.

Nhưng khi bọn họ vừa rời khỏi căn phòng bí mật thì đầu gối liền nhũn ra rồi quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Lâm Niệm Từ trên cán cứu thương ngã nhào xuống, đau đến co giật nhưng miệng lại phát ra tiếng cười điên cuồng.

Những đốm sáng đang giãy giụa trồi ra khỏi cơ thể đám người mặc đồ đen kia rồi bay về phía cơ thể bê bết máu tươi của Lâm Niệm Từ, làm cô ta nhanh chóng mọc ra hai tay và hai chân. Lâm Niệm Từ đỡ tường đứng dậy, theo hành lang quanh co đi ra ngoài, lưu lại một chuỗi dấu tay và dấu chân máu.

Cô ta giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, trong mắt tràn đầy sát ý điên cuồng.

Đám tín đồ này đã từ bỏ cô, vậy thì cô cũng sẽ vất bỏ chúng. Công đức, tín ngưỡng, nhang khói nhân gian, hành thiện tích đức thành thần gì đó đều là gạt người. Thì ra con đường thành thần lại đơn giản đến vậy, chỉ cần có được ngọc bội, luyện hóa nó, chỉ như vậy mà thôi.

Lâm Niệm Từ một đường triệu hồi điểm sáng phân tán ở khắp nơi trên thế giới, thậm chí ngay cả hai điểm sáng trong cơ thể Huyền Thành Tử cũng triệu về.

Mà Phạn Già La đang ngủ say trong minh huyệt cũng thức tỉnh, phát ra tiếng thở dài.

"Em tỉnh rồi hả?" Cứ cách một tiếng đồng hồ Tống Duệ sẽ tới tầng hầm kiểm tra một chút.

"Ừm, tỉnh rồi." Phạn Già La đi tới huyền quan, thay giày da, bình tĩnh nói: "Thời khắc cuối cùng, đã tới rồi."

Trái tim Tống Duệ giật thót, gương mặt mỉm cười suýt chút nữa đã không duy trì được. 'Thời khắc cuối cùng', nghe không giống lời tốt đẹp chút nào.

"Em đi đâu vậy? Anh đưa em đi." Nhưng Tống Duệ không hỏi nhiều, chỉ thuận theo tất cả hành vi và cử chỉ của người này.

"Trước tiên tìm Phạn Khải Toàn, sau đó đón Dương Dương về nhà, chúng ta cùng ăn một bữa cơm gia đình được không?" Phạn Già La cười hỏi.

"Được, anh sẽ gọi điện cho Phạn Khải Toàn, hỏi xem anh ta đang ở đâu, sau đó tới trường đón Dương Dương rồi đi siêu thị mua thức ăn." Tống Duệ thực tự nhiên đáp lại, sau đó lại hỏi: "Anh nhớ em và Dương Dương không có vị giác mà đúng không?"

"Ừm, nhưng ăn cơm chỉ là nghi thức mà thôi, người cả nhà quây quần bên nhau là tốt rồi."

"Không, không chỉ là nghi thức, anh còn muốn bù đắp lại khuyết điểm của bọn em. Tay nghề nấu ăn của anh tốt như vậy, bọn em không được nếm thì không phải rất đáng tiếc à? Anh sẽ nghĩ cách." Tống Duệ khởi động xe, khẳng định nói.

Phạn Già La yên lặng nhìn Tống Duệ, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười vui sướng: "Trong lòng em, không có chuyện gì là anh không thể làm cả. Anh nói có cách thì khẳng định là có. Em rất mong chờ đấy."

"Đột nhiên anh cảm thấy áp lực lớn quá." Tống Duệ khẽ thở dài, cuối cùng lại thành bật cười: "Có điều em thật sự có thể kỳ vọng một chút."

Hai người nhìn nhau thật sâu, đôi ngươi sáng ngời tràn đầy ôn nhu và hạnh phúc, mặc dù cả hai người đều hiểu, thời khắc cuối cùng có thể là bắt đầu lại, cũng có thể là mọi thứ sẽ kết thúc.

...

Phạn Khải Toàn tự mình tới cửa công ty đón hai người.

Phạn Già La trực tiếp hỏi: "Xin hỏi Đinh Vũ tiên sinh ở đâu?"

"Em ấy ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, cậu tìm cậu ấy có việc à?" Phạn Khải Toàn lấy điện thoại ra: "Tôi lập tức gọi em ấy về."

"Vâng, hãy bảo anh ta nhanh một chút, bởi vì nếu muộn thì anh sẽ không thể tồn tại nữa." Phạn Già La dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra những lời làm người ta kinh sợ.

"Cậu nói là tôi sẽ biến mất sao?" Phạn Khải Toàn sửng sốt.

"Đúng vậy, vì thế Đinh tiên sinh phải mau một chút. Anh không muốn để anh lại một mình trên cõi đời này đúng không?" Phạn Già La nghiêm túc hỏi.

Sắc mặt Phạn Khải Toàn cứng ngắc, sau đó lập tức bấm số điện thoại của Đinh Vũ. Tống Duệ ở bên cạnh nhàn nhạt nói: "Anh cũng không muốn bị bỏ lại một mình trên đời."

Lần này tới phiên Phạn Già La sửng sốt. Cậu nắm lấy bàn tay còn lạnh hơn cả tay mình của Tống tiến sĩ, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không biết kể từ đâu: "Sẽ không, anh phải tin tưởng em, cho dù phải rơi xuống địa ngục, em cũng sẽ một lần nữa bò ra."

Phạn Già La nghiêm túc hứa hẹn: "Em đã làm được một lần thì có thể làm lần hai. Không quản là khi nào, anh đừng quên ước hẹn của chúng ta, anh phải vững tin là chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Tống Duệ nắm chặt tay Phạn Già La, không nói gì. Sẽ gặp lại nhau, tin tức ẩn trong lời nói này làm trái tim anh đông cứng. Điều kiện tiên quyết của gặp lại chính là chia lìa; phải vững tin là kỳ hạn có lẽ rất xa vời.

Có đôi khi Tống Duệ thật sự rất chán ghét năng lực nắm bắt chi tiết của mình. Nghe vào tai người khác đó có lẽ là lời nói rất an tâm, nhưng nghe vào tai anh thì sẽ bị bóc ra ý nghĩa nguyên thủy nhất, cũng là chân tướng tàn khốc nhất. Anh hiểu được, Phạn Già La đang tạm biệt mình.

Hoặc nên nói là tử biệt lại càng chuẩn xác hơn.

Trong sự im lặng không tầm thường này, Đinh Vũ đầy mồ hôi chạy vào phòng làm việc, còn chưa kịp ngồi xuống đã thở hồng hộc hỏi: "Phạn lão sư, Khải Toàn lại xảy ra chuyện gì sao?"

"Hãy ước nguyện một lần nữa, ước rằng chỉ cần anh còn sống thì Phạn Khải Toàn cũng sẽ sống. Ở trên thế giới này anh ta là nước không có nguồn, không hề có huyết thống ràng buộc, chỉ vì một chuỗi nhân quả mà tồn tại. Hiện giờ có người muốn chặt đứt chuỗi nhân quả này, vì thế anh ta sẽ biến mất."

"Nếu anh chịu ước nguyện vọng này, kéo chuỗi nhân quả từ mảnh ngọc chuyển lên người mình thì cho dù mảnh ngọc biến mất thì anh ta cũng vì sự tồn tại của anh mà tồn tại."

Phạn Già La quay sang hỏi Phạn Khải Toàn: "Anh không có ý kiến gì chứ?"

Phạn Khải Toàn đã từng rất sợ bị người ta khống chế vận mệnh, thế nhưng lần này chỉ bật cười không hề sợ hãi: "Không có ý kiến gì cả. Cậu nói không sai, tôi vốn vì Tiểu Vũ mà tồn tại. Em ấy chết, tôi cũng sẽ chết, hai chúng tôi vĩnh viễn sẽ luôn cùng nhau."

Vành mắt Đinh Vũ đỏ ửng, không khỏi ôm lấy vai người yêu, áp sát người đối phương.

Tống Duệ rất xúc động, ánh mắt không khỏi run rẩy. Chết cùng một chỗ quả nhiên là kết cục tốt đẹp nhất cho câu chuyện tình yêu.

Phạn Già La tựa hồ nghe thấy được tiếng lòng của anh nên đột nhiên quay sang nhìn anh, nghiêm túc nói: "Tống tiến sĩ, anh tuyệt đối không nên học theo bọn họ."

Tống Duệ lập tức khép cửa lòng của mình lại, không để bất cứ ý nghĩ nào phát tán ra ngoài nữa.

Phạn Già La muốn nói thêm gì đó nhưng chỉ sững sờ một nháy mắt, sau đó lập tức đưa ngọc bội cho Đinh Vũ, hối thúc: "Mau ước nguyện đi, cố gắng dùng thành ý lớn nhất để thức tỉnh nó."

Tình yêu của Đinh Vũ đối với Phạn Khải Toàn là không thể nghi ngờ, vì vậy không bao lâu thì nguyện vọng của anh đã được thực hiện. Phạn Khải Toàn rõ ràng cảm giác được mình và người yêu có thêm một loại ràng buộc, so với huyết thống càng đậm hơn, so với tình yêu lại càng sâu hơn, thậm chí còn vượt cả giới hạn sinh mệnh, chân chính là kết nối linh hồn.

"Nguyện vọng này thật tốt đẹp." Phạn Khải Toàn đặt tay lên trái tim nỉ non.

Nghe thấy lời này, Đinh Vũ có sự đồng cảm cũng nhịn không được cười rộ lên.

Nhưng chớp mắt tiếp theo đó, vẻ mặt hai người biến thành sửng sốt. Chỉ thấy ngọc bội kia biến thành một điểm sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh bay về một nơi xa không biết tên. Nếu không phải Phạn Già La chạy tới kịp lúc, có lẽ Phạn Khải Toàn cũng đã đột nhiên biến thành điểm sáng rồi biến mất như vậy.

Nghĩ tới tình cảnh đó, Đinh Vũ không khỏi túa mồ hôi lạnh đầy người, đang xúc động rơi nước mắt muốn nói vài câu thì đã thấy Phạn Già La nắm tay Tống Duệ đứng dậy, lễ phép cáo từ.

Phạn Già La có vẻ rất gấp, tới vội vàng, đi cũng vội vàng, không để người ta có cơ hội giữ lại.

...

Sáu giờ ba mươi phút tối, một nhà ba người lần đầu tiên vây quanh bên bàn cơm, nhìn thức ăn nóng hổi.

"Anh trai, chúng ta cũng ăn cơm ạ?" Hứa Nghệ Dương liếm liếm môi, muốn ăn nhưng không dám động đũa. Với bé mà nói, thức ăn mà bé từng rất khao khát đã trở thành thứ không cần thiết, tuy hương vị trong trí nhớ rất thơm ngon nhưng bây giờ ăn vào miệng thì chỉ là một nắm bùn mà thôi.

"Từ nay về sau, em muốn ăn gì cũng được." Phạn Già La yêu thương xoa đầu Hứa Nghệ Dương.

"Nhưng mà ăn không ngon ạ." Hứa Nghệ Dương mím mím môi, lắc đầu.

"Đồ ăn anh làm khẳng định ăn rất ngon." Tống Duệ gắp một khối thịt kho tàu bỏ vào miệng nhấm nuốt, sau đó đưa tay trái tới: "Nắm lấy tay anh."

Phạn Già La liền đặt tay lên, thông qua từ trường cảm nhận mà 'nhấm nháp' được hương vị của miếng thịt kho tàu trong miệng Tống tiến sĩ, béo mà không ngán, nạc mà không dai, nước thịt rất thơm, vừa bỏ vào miệng liền tan ra. Phạn Già La ngẩn người, sau đó giống như một đứa bé mà liếm liếm đôi môi đỏ thẫm của mình, giống như đang liếm nước thịt bóng nhẫy dính trên môi.

Nhìn 'tướng ăn' đáng yêu của Phạn Già La, Tống Duệ không khỏi cười khẽ.

Gương mặt Phạn Già La đỏ ửng, sau đó cũng nhịn không được bật cười. Cậu nắm lấy tay Hứa Nghệ Dương, chia sẻ cảm giác này cho cậu bé.

Hứa Nghệ Dương lập tức hưng phấn kêu lên: "Ăn ngon quá đi! Thịt kho tàu ngon siêu cấp luôn!"

Tống Duệ gắp một khối thịt cá tươi ngon làm hai anh em không ngừng liếm môi, miệng tứa ra thiệt nhiều nước bọt.

Ba người nắm tay nhau tạo thành một vòng vui vẻ chia sẻ bữa cơm này. Tống Duệ ăn gì, hai người kia sẽ phát ra tiếng khen ngợi, một màn này có chút hài hước lại ẩn giấu chân tướng thực chua xót.

Cơm nước xong, Hứa Nghệ Dương hài lòng nói: "Anh Tống Duệ, sau này mỗi ngày chúng ta có thể ăn cơm như thế này không ạ?"

Nụ cười trên mặt Tống Duệ nhạt đi, Phạn Già La từ trong túi áo lấy ra một cái lọ nhỏ chứa đầy chất lỏng màu đỏ, vừa cười vừa nói: "Trước đó anh đã nói rồi mà, từ nay thì em có thể ăn cơm như những đứa bé bình thường, em có thể thỏa thích hưởng thụ món ngon trên đời."

Lời hứa này làm Hứa Nghệ Dương kêu lên vui sướng. Bé chưa bao giờ nghi ngờ bất kỳ lời nào anh trai nói.

"Đi xem tivi đi." Đề nghị của Phạn Già La lập tức dời sự chú ý của đứa nhỏ, vì thế Hứa Nghệ Dương vui sướng hớn hở chạy tới phòng khách, mở tivi.

"Em lừa thằng bé à?" Tuy nói vậy nhưng Tống Duệ lại nghĩ là không có khả năng, bởi vì Phạn Già La chưa bao giờ lừa gạt.

"Anh giữ kỹ cái lọ này nhé. Chờ đến khi tất cả kết thúc thì anh đút cho Hứa Nghệ Dương uống."

"Em không thể tự đút cho thằng bé à? Tức là có khả năng em sẽ không quay về được đúng không?" Tống Duệ nhận lấy cái lọ nhỏ, lắc đầu cười khổ.

Phạn Già La cúi đầu giấu đi sự khổ sở của mình. Mà Tống Duệ cũng không truy đuổi tới cùng, chỉ dùng hai tay cầm lấy một cái ly thủy tinh chứa đầy nước, ôn nhu nói: "Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Em nói rằng nước biết tất cả đáp án, vì thế anh sẽ không hỏi gì em cả, cũng không biểu lộ gì cả, tự em cảm nhận đi."

Anh đặt ly nước tới trước mặt Phạn Già La, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.

Qua thật lâu sau, sau khi bình ổn lại tâm tình Phạn Già La mới bưng ly nước lên, một hơi uống cạn nước trong ly, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Cậu cứ cho rằng Tống tiến sĩ sẽ rót đầy cay đắng, xoắn xuýt, khổ sở, đau buồn vào ly nước này, nhưng sự thật là không hề có một giọt tâm tình tiêu cực nào cả, ngược lại chỉ đầy nhớ nhung, yêu say đắm, cổ vũ, ủng hộ.

Ly nước này tràn đầy vị ngọt tinh khiết, là vị thơm ngọt mà khi còn sống Phạn Già La cũng chưa từng được thưởng thức.

Cậu nắm chặt cái ly rỗng, trái tim được lấp đầy, sau đó kìm lòng không đặng mà cười rộ lên.

...

Màn đêm buông xuống, vô số điểm sáng lóe trên bầu trời giống như một cơn mưa sao băng.

Người bình thường không nhìn thấy được tình cảnh đó, nhưng nhóm linh giả Nguyên Trung Châu lúc này đang đừng ở một nơi trống trải, ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt không phải biểu tình say sưa khi thưởng thức cảnh đẹp, ngược lại chỉ lộ ra sầu lo nồng đậm.

Bọn họ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phạn lão sư, đồng thời không hẹn mà cùng nói một câu: "Tai họa lớn lại tới rồi."

"Tôi sẽ xử lý, mọi người không cần lo lắng. Có thể là họa cũng có thể là phúc, tai họa này rất có thể sẽ là một chuyện tốt." Phạn Già La an ủi mọi người.

Rất nhanh, lời tiên đoán của Phạn Già La đã thành sự thật. Sau khi những điểm sáng này được triệu hồi, những kẻ dị nhân ẩn mình trong bóng tối liền hiện nguyên hình, đồng thời cũng mất đi năng lực quỷ dị có thể gieo họa cho xã hội.

Trên báo, trên mạng xã hội, trên các thiết bị truyền thông công cộng không ngừng có tin tức quái lạ tuôn ra, vì dụ như một gã đàn ông có thể tàng hình đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người trong một ao nước nóng chuyên dành cho phụ nữ.

Một thủ lĩnh tổ chức tà giáo tuyên bố mình có thể bay lên trời chui xuống đất, không gì là không thể, trong quá trình muốn biểu diễn khả năng 'bay lên trời' của mình với nhóm tín đồ đã ngã xuống bị thương nặng.

Một gã đàn ông đang đi trên đường thì đột nhiên thân thể bị nứt ra, từ trong bụng có một con mèo mun chui ra, lưu lại đó một cái túi da trống rỗng.

Một gã đàn ông cường tráng đang định giở trò cướp bóc đột nhiên co quắp teo lại thành một con gà bệnh gầy tong teo.

Sự kiện kỳ quái tương tự xuất hiện ở khắp nơi, giống như đám yêu ma quỷ quái đang ẩn mình trong bóng tối đột nhiên mất đi sức mạnh, hiện nguyên hình vậy. Hiện tượng này đối với quần chúng có thể nói là khủng hoảng, nhưng đối với chính phủ thì chính là chuyện rất tốt.

Mạnh Trọng nghĩ hết mọi cách cũng không tóm được đám dị nhân nguy hiểm này, hiện giờ thì rối rít quy án, thế giới thoáng chốc đã trở nên an bình hơn rất nhiều.

Nhưng không ai biết ẩn sau phần an bình này chính là một tai họa rất lớn.

[end 291]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info