ZingTruyen.Com

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[268.269.270] Linh Môi

caokhin01


[268] Linh Môi - Cây Rụng Tiền

****

Ngày càng nhiều xe cảnh sát chạy tới bao vây vườn trái cây này. Vườn trái cây ở vùng ngoại ô Kinh thị đã không được phép cung ứng hàng hóa ra ngoài, hoa quả ở siêu thị và các tiệm trái cây đều bị tiêu hủy. Chuyện này khẳng định tạo thành tổn thất cho nhà buôn, nhưng so với an toàn tính mệnh của mọi người, cấp trên chỉ có thể làm vậy.

Thời kì đặc biệt cần phải dùng phương pháp đặc biệt.

Chủ vườn trái cây Hồng Tinh vốn khá bức xúc về quyết định này, thậm chí còn chuẩn bị liên hợp các nhà vườn và nhà buôn đề đơn kháng nghị kêu oan với ban ngành liên quan. Chuyện ghim kim trong hoa quả thực sự quá hoang đường, bọn họ căn bản không hề nghe nói tới!

Nhưng giờ phút này, nhìn thấy thi thể ở bên trong thân cây táo, tất cả phẫn nộ, không cam lòng, ủy khuất của chủ vườn đều biến thành sợ hãi. Nhìn cảnh sát đang ngay ngắn trật tự kéo dây ngăn cách, lại nhìn pháp y kéo thùng dụng cụ chuẩn bị khám nghiệm tử thi, lúc này chủ vườn với ý thức được mọi người tựa hồ rất bình tĩnh, giống như đã thường thấy tình cảnh quỷ dị như thế này.

Nói cách khác, vụ án ghim kim vào hoa quả căn bản chỉ là giả? Vấn đề thật sự chính là cây ăn quả?

Nghĩ tới lúc bình thường mình rất thích ăn táo của cái cây này, chủ vườn liền quay đầu đi ói một trận. Nghe thấy âm thanh nôn khan của chủ vườn, Đoàn Tiểu Vân cũng nhịn không được nôn một trận tối tăm mặt mũi.

Kỳ thực chủ vườn đã hiểu lầm, nhóm Mạnh Trọng cũng chẳng bình tĩnh gì cho cam, chỉ là đã quen quản lý biểu tình của mình mà thôi. Bọn họ cũng đã ăn quả táo bán trên thị trường, trong số đó rất có thể có quả tới từ vườn trái cây này, lớn lên từ cái cây này. Dạ dày của bọn họ cũng cuộn lên khó chịu, chỉ là vụ án có được đột phá lớn làm bọn họ quên đi cảm giác này.

Mạnh Trọng lấy ra sổ ghi chú hỏi: "Phạn lão sư, có phải cậu đã sớm cảm ứng được trong cây có thi thể nên mới làm gãy nó không?"

"Tôi không hề làm gì cả, tôi vẫn chưa kịp cảm ứng, chỉ mới đặt tay lên thì tự nó đã gãy rồi." Phạn Già La lắc đầu phủ nhận.

Mạnh Trọng nghi hoặc nói: "Vậy sao đột nhiên nó lại khô héo như vậy?"

Chu pháp y dùng dao giải phẫu sắc bén rạch thi thể và thân cây, cố nén cảm giác sợ hãi nói: "Có lẽ tôi biết vì sao cái cây này lại héo rũ rồi. Kỳ thực nó không phải là một cái cây, là hai."

"Có ý gì?" Mạnh Trọng lập tức truy hỏi.

"Anh nhìn thi thể đi, có phải có rất nhiều lỗ thủng và khoang rỗng không? Anh lại nhìn thân cây này đi, có phải cũng có khoang rỗng trải rộng như mạch máu trong cơ thể người không? Có thể thấy trong thi thể và thân cây chính là một thứ có hình ống tròn."

Chu pháp y rạch một cành cây nhỏ, giải thích rõ hơn: "Thứ này phân tán tới cành nhánh thì lại càng mảnh khảnh, giống như mao mạch vậy, sau đó tập trung ở nơi kết quả. Tôi đoán công năng của chúng cũng như mạch máu, là cung cấp chất dinh dưỡng cho quả. Một cái cây căn bản không tồn tại mạch máu, anh nói coi cái gì đã tạo thành số khoang rỗng này.

Mạnh Trọng sợ hãi nói: "Là dây leo, hình dáng của chúng rất giống mạch máu!"

Chu pháp y gật đầu, rạch mở cánh tay phải của thi thể nói: "Anh nhìn đi, bên trong thi thể cũng có đầy lỗ như bị ký sinh trùng đục khoét. Cho nên đây thực ra là hai cái cây, bên ngoài một cây, bên trong ẩn giấu một cây, giống như lớp họa bì của nữ quỷ vậy."

Nhóm Lưu Thao cũng xúm tới, một màn này thật sự làm người ta cảm thấy rất bất an.

Phạn Già La đứng bên ngoài, chầm chậm nói: "Gốc dây leo kia ký sinh bên trong cây táo này, dùng thi thể này làm chất dinh dưỡng mà kết quả. Số trái cây kia kỳ thực được đúc kết từ máu thịt của con người, khó trách Đoàn nữ sĩ ăn quả táo này vào liền khóc, thực tế thì thứ cô ăn là máu thịt của chồng cô."

Nhóm Mạnh Trọng bị miêu tả của Phạn Già La dọa sợ tới tê cả da đầu.

Bàn tay cầm dao giải phẫu của Chu pháp y run rẩy.

Đoàn Tiểu Vân vừa mới ngừng nôn lại tiếp tục nôn tới choáng váng, còn vừa nôn vừa khóc, đầu ngón tay móc sâu vào cổ họng, chỉ hận không thể moi dạ dày của mình ra.

Ông chủ vườn trái cây Hồng Tinh trợn trừng mắt nhìn cái cây gãy lìa kia, da mặt vốn xanh đen lúc này thoạt nhìn trắng bệch như tờ giấy.

Phản ứng của ông ta rất bình thường, nhưng Phạn Già La nhìn chằm chằm ông ta một hồi thì ánh mắt liền lóe ra tia sắc bén.

Mạnh Trọng lau mồ hôi trán, suy đoán: "Gốc dây leo kia biết chúng ta đến điều tra nó nên nó chui xuống đất chạy mất rồi? Mau đào lên xem!"

Nhóm Lưu Thao liền cầm lấy cuốc đào một phen, quả nhiên phát hiện một cái hang đen. Lần mò theo cái hang này là không thể, nó quá sâu.

"Mang thiết bị thăm dò tới đây." Mạnh Trọng ra lệnh.

"Không được, cái hang này quá sâu, chẳng mấy chốc thiết bị sẽ mất tín hiệu thôi." Chu pháp y lắc đầu.

Mạnh Trọng bất đắc dĩ vuốt mặt, lúc này mới đứng dậy, bắt đầu làm theo phương pháp điều tra truyền thống--- tra hỏi. Anh gọi chủ vườn tới cái lán cách đó không xa, tìm một bộ bàn ghế tới, sau đó mở quyển sổ tay hỏi: "Cây táo kia sinh trưởng ở đây đã bao lâu rồi? Có tình huống gì khác thường không?"

Ánh mắt chủ vườn lóe sáng, dáng vẻ cố gắng nhớ lại: "Cây này tôi trồng được ba năm rồi, sáu tháng trước thì bắt đầu kết quả. Không có gì dị thường cả."

"Ông xác định?" Mạnh Trọng nghiêm khắc hỏi.

Phạn Già La không hề chớp mắt nhìn đối phương, tròng mắt đen kịt như hai vòng nước xoáy làm người ta choáng váng.

Chủ vườn cuống quít cúi đầu, né tránh tầm mắt của Phạn Già La, yếu ớt nói: "Tôi xác định."

"Ông ta nói dối." Một âm thanh từ tính ở phía cửa ra vào truyền tới làm đôi mắt sâu không thấy đáy của Phạn Già La nổi lên một tầng ý cười rõ ràng.

"Ăn gì chưa?" Cậu vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh.

Tống Duệ vội vàng chạy tới vốn muốn lườm Phạn Già La một cái, nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú đẹp không tì vết của người này lộ ra vui sướng thì trái tim liền mềm nhũn.

"Nấu mì ăn rồi." Giọng điệu Tống Duệ nhu hòa, sau đó chuyển sang chủ vườn, vạch trần: "Ông ta che giấu rất nhiều chuyện."

"Tôi, tôi không có." Chủ vườn dùng tay áo lau mồ hôi trán, lại ôm bụng giải thích: "Tôi bị đau dạ dày, đầu óc khá hỗn loạn nên không nghĩ được gì."

"Vậy ông không cần nghĩ, đưa tay ra, tôi trực tiếp đọc ký ức trong đầu ông là được." Phạn Già La đặt tay lên bàn, lòng bàn tay ngửa lên, kiên trì chờ đợi.

Bị đôi mắt đen kịt sâu thăm thẳm lại bình lặng không chút gợn sóng của Phạn Già La nhìn chăm chú, mồ hôi lạnh trên trán chủ vườn túa ra càng nhiều hơn, hai cánh tay khoanh lại thật chặt, sống chết không muốn đưa ra. Hắn biết người này gọi là Phạn Già La, là nhà ngoại cảm lợi hại nhất Hoa quốc, có thể nhìn thấy bí mật ẩn sâu trong nội tâm mọi người. Có đánh chết hắn cũng không để cậu ta chạm vào mình.

"Tôi nhớ ra rồi." Tròng mắt chủ vườn đảo vài vòng, hoảng loạn nói: "Tôi nhớ ra rồi, ba năm trước khi cây này được chuyển tới trồng ở vườn trái cây của tôi thì có héo rũ một đoạn thời gian, lá cũng rụng sạch, cành cũng héo khô, tôi tưởng đâu không thể cứu sống được, thầm nghĩ hôm nào phải đào lên bỏ đi, tránh để đó chiếm chỗ, nhưng ngày hôm sau nó đã mọc ra rất nhiều lá non rồi sống lại."

Mạnh Trọng mở lời khai của Đoàn Tiểu Vân xem một chút, hỏi: "Nó sống lại vào ngày nào?"

"Ba năm rồi, làm sao tôi nhớ được chứ?" Chủ vườn lắc đầu, vẩy ra vài giọt mồ hôi lạnh.

"Để tôi trực tiếp xem giúp ông." Hai tay của Phạn Già La vẫn thủy chung đặt trên bàn.

Chủ vườn quýnh lên, vội vàng nói: "Ngày đó là, là... A! Tôi nhớ rồi, hẳn là đầu tháng tư, lúc sắp tới tiết thanh minh, tôi còn nói là chờ qua tiết thanh minh rồi mới xúc cây đi bỏ, sợ điềm xấu."

"Đầu tháng tư?" Mạnh Trọng trầm ngâm một phen, lại hỏi: "Ngoại trừ điểm này thì còn chỗ nào dị thường không?"

"Không, không có." Chủ vườn lắc đầu.

"Ba năm trước nhập cây giống từ đâu?" Tống Duệ hỏi.

"Từ chợ bán cây giống trên trung tâm mua sắm trực tuyến."

Trung tâm mua sắm trực tuyến này hội tụ nhà buôn khắp trời nam biển bắc, người mua có thể thỏa thích lựa chọn, đặt mua, chốt đơn, nếu thiếu hàng thì nhà buôn có thể điều hàng từ các tỉnh khác tới, quá trình này rất khó khống chế, vì thế gốc táo kia xâm nhập vào vườn trái cây ngoại ô Kinh thị có lẽ không phải do ai đó sắp xếp, là nó tự lựa chọn.

Từ các dấu hiện trước mắt thì có thể đoán được linh trí của nó rất cao, so với nhân loại cũng không kém hơn bao nhiêu.

Tống Duệ thầm nắm chắc rồi dựa vào lưng ghế, giọng nói chậm rãi: "Ông thành thật mà khai đi, đừng giấu giếm nữa. Cho dù ông không nói, chúng tôi cũng có cách biết được bí mật mà ông đang cố che giấu."

Phạn Già La mở to mắt nhìn thẳng chủ vườn, đôi môi đỏ sẫm hé mở, phun ra ba chữ đầy thú vị: "Cây rụng tiền?"

Vẻ mặt Mạnh Trọng ngơ ngác, sau đó nhanh chóng đi tới cửa sổ quan sát mấy gốc cây gần đó. Không phải bọn họ đang tìm yêu đằng à? Sao bây giờ lại xuất hiện cây rụng tiền? Ở đâu vậy?"

Cơ thể chủ vườn run lên, mồ hôi lạnh túa ra.

Phạn Già La thu hồi đôi tay mở ra của mình, giọng nói nhàn nhạt: "Tâm tình trong lòng ông quá mãnh liệt, không cần cảm ứng tôi cũng có thể nghe thấy rõ tiếng lòng của ông, ông đang không ngừng lặp đi lặp lại một câu: cây rụng tiền bị cắt đứt rồi... ông còn coi tôi là đầu sỏ gây chuyện, chỉ hận không thể cầm cuốc mà giết chết tôi. Nhưng ông không thể không nhịn, bởi vì xung quanh đều là cảnh sát. Ông chỉ có thể ôm lòng oán hận ngút trời và không cam lòng nhẫn nhịn, nhưng ý nghĩ kịch liệt trong lòng ông đã sớm bán nội tâm của ông cho tôi rồi. Sao đây, ông còn muốn tôi nói tiếp không?"

"Đừng nói nữa!" Tuyến phòng ngự trong lòng chủ vườn hoàn toàn bị đánh tan, mồ hôi lạnh lẫn với nước mắt trào ra, giống như một túi nước bị đâm thủng, dáng vẻ rất chật vật.

Phạn Già La nâng cằm, giọng nói đè thấp, mang theo ý tứ đầu độc: "Nói bí mật của ông ra đi."

Con ngươi của chủ vườn dần dần mất đi tiêu cự, hoảng hốt nói: "Cây táo bị gãy kia, chính là cây rụng tiền của tôi."

Mạnh Trọng đang đứng bên cửa sổ hưng phấn tìm kiếm cây rụng tiền nhất thời lúng túng.

"Bảy tháng trước, cái cây đó bắt đầu kết quả, sản lượng không khác gì những cây khác, nhưng hương vị thì rất ngon, trong veo. Khi đó tôi nói với bên nhà vườn phải chăm nom nó thật kỹ, sau này chiết cành của nó làm giống, nuôi trồng càng nhiều cây giống tốt hơn."

"Tôi cảm rất hứng thú với cải thiện chất lượng sản phẩm, bình thường cũng đích thân tới trông nom cái cây này, quan sát tình huống trái chín. Có một đêm nọ tôi tới vườn gác đêm, không biết vì sao liền đi tới trước cái cây kia, thuận lợi hái một quả cắn một ngụm."

Chủ vườn hít sâu một hơi, giọng nói bắt đầu run run: "Chuyện quỷ dị xảy ra vào lúc đó. Trên cành cây mà tôi vừa hái quả táo kia lại nhanh chóng mọc ra một quả khác, nó rất to rất đỏ, đã chín rồi. Tôi..."

Chủ vườn cố gắng bình ổn nhịp tim kịch liệt của mình, nói tiếp: "Khi đó tôi tưởng là mình hoa mắt nên lại hái một quả nữa, cũng là cái cành đó. Mấy người đoán coi xảy ra chuyện gì? Nơi đó lại mọc ra một quả táo khác chín muồi. Tôi thật sự không dám tin vào mắt mình, vì vậy lại tiếp tục hái mãi không ngừng, hái đầy cả một sọt, nhưng nó vẫn còn mọc ra, mọc ra không ngừng.

Mạnh Trọng nghe ngây người.

Phạn Già La và Tống Duệ thì vẫn luôn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chủ vườn.

Chủ vườn vẫn đang tiếp tục kể: "Cả đêm hôm đó tôi không ngủ, hái đầy một sọt lại đổi một sọt khác. Cũng là cái cành đó, cũng là nơi đó mà tôi hái được năm sáu kg táo, mà số lượng quả táo trên cây lại không hề vơi đi chút nào. Tới lúc trời sáng, tôi nghe thấy tiếng gà gáy, còn có tiếng ho của người làm vườn, lúc này mới ý thức được bí mật này tuyệt đối không thể bị phát hiện. Tôi ngừng lại, mà chỗ nhánh cây bị hái lại mọc ra một trái mới, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì."

Chủ vườn thấp giọng nói, giống như sợ người khác nghe thấy bí mật này: "Tôi tốn rất nhiều sức lực mới có thể khiêng hết mấy sọt táo đi giấu, sau đó lại dặn nhóm người làm vườn đừng hái quả trên cây táo kia, tôi muốn giữ lại dùng cho việc khác. Sau đó tôi gọi điện cho vợ và con trai, nói cho bọn họ biết chuyện này. Mới đầu bọn họ không tin."

"Sau đó con trai tôi chạy tới, né tránh nhóm người làm vườn lén hái một quả táo. Nhưng lúc này nó không mọc ra trái khác, con trai cho rằng tôi bị bệnh tâm thần, muốn dẫn tôi đi khám bác sĩ. Tôi liền đưa mấy trăm ký táo hái được tối qua cho nó xem, nhưng nó cũng không tin."

"Tôi có điên hay không, chẳng lẽ tôi không biết? Tôi nghẹn muốn chết! Vì thế tối hôm sau tôi lại gác đêm, sau đó lại hái một quả táo. Mấy người đoán coi thế nào? Nó lại mọc! Không quản tôi hái thế nào, nó vẫn sẽ mọc quả khác! Tôi vui sướng không thôi, lập tức gọi cho con trai và vợ, bảo bọn họ chạy tới xem."

"Bọn họ tới, rốt cuộc cũng tin, sau đó ba người chúng tôi bắt đầu hái táo suốt cả đêm, hái được mấy mấy trăm ký, quả nào cũng vỏ mỏng ruột giòn ngọt. Chúng tôi quả thực mừng như điên."

Nghĩ tới đây, chủ vườn liền nhịn không được bật cười: "Chờ tới khi trời sáng chúng tôi lại hái vài quả, lúc này mới phát hiện cái cây này rất thông minh, nó biết che giấu dị thường của mình. Lúc ban ngày nó chỉ là một cây táo bình thường, quả hái xuống cũng không mọc lại, phải là buổi tối mới được."

Chủ cười lại càng cười vui sướng hơn, gương mặt ngăm đen lộ ra biểu cảm tham lam điên cuồng: "Cây khác một ngày chỉ có được trăm ký, cây này thì mấy trăm ký, thậm chí là cả ngàn ký! Kia là bao nhiêu tiền chứ? Chỉ cần hái thì có thể kiếm ra tiền, mấy người nói coi, nó có phải là cây rụng tiền không?"

Nói tới đây, chủ vườn tựa hồ tinh táo lại, ngậm chặt miệng, không nói tiếp nữa.

Phạn Già La nhàn nhạt hỏi một câu: "Sau đó thì sao?"

Những lời này làm ánh mắt chủ vườn lần thứ hai mất đi tiêu cự, chìm vào hồi ức không thể tự kiềm chế: "Từ ngày đó, tôi bắt đầu tự mình trông nom đó. Ban ngày vẫn luôn vây quanh nó, thấy quả chín thì tự hái một sọt rồi mang người làm mang đi bán, để tránh bọn họ hoài nghi. Buổi tối thì tôi cùng với vợ và con trai, cố gắng hái táo rồi lén mang đi giấu.

"Số táo đó chất lượng rất tốt, màu sắc rực rỡ, vị ngon ngọt. Tôi lén liên lạc với một nhà buôn, thay đổi đóng gói, làm thành táo nhập khẩu để bán đi. Táo bình thường thì một ký mười đồng, loại táo này thì một ký hai mươi đồng. Chỉ cần trên cây còn một quả thì nó có thể không ngừng kết quả. Nó giúp tôi buôn bán được rất nhiều tiền, nó là cây rụng tiền mà ông trời đưa cho tôi!"

Nói tới đây, chủ vườn mắt đầu thở hồng hộc, giống như hưng phấn tới cực điểm.

Mạnh Trọng hung ác đập bàn: "Thôi đi! Nó căn bản không phải cây rụng tiền gì cả, nó là cây yêu quái! Nó xem thi thể người là phân bón, ông bán trái cây của nó có khác gì bán thịt người đâu hả? Trên thế giới này có dị nhân, ông cũng không phải không biết. Cục cảnh sát bọn tôi mỗi ngày tuyên truyền trên TV, nói người dân nếu phát hiện dị thường thì phải báo cáo, vì sao ông lại không báo? Vì tham số tiền kia sao? Ông có biết nếu mọi người ăn loại trái cây này thì sẽ có hậu quả gì không?"

Chủ vườn không nói, chỉ dùng ánh mắt căm thù nhìn Phạn Già La. Đến lúc này, bí mật bị vạch trần, hắn cũng không muốn giả vờ giả vịt nữa. Kỳ thực khi biết trong thân cây có thi thể, hắn cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại chỉ cảm thấy thông suốt.

Đúng vậy, một cái cây thần kỳ như vậy thì phải dùng phương pháp thần kỳ để nuôi sống. Ăn thịt người thì sao? Nếu sớm biết nó dựa vào thịt người để sống thì hắn đã ra ngoài mua vài đứa trẻ mồ côi về làm phân bón rồi. Mạng người tính là gì chứ, có thể quan trọng hơn tiền à?

Phạn Già La cảm ứng được suy nghĩ thối nát của chủ vườn nên cười cười mở miệng: "Một nhà bọn ông nghĩ nó là một gốc thần thụ, khẳng định đã ăn không ít quả của nó đi? Ông đoán thử xem ăn loại trái cây được đúc kết từ máu thịt con người sẽ xảy ra chuyện gì?"

Nghe thấy lời này, chủ vườn nhất thời có chút hoảng hốt.

Phạn Già La đưa tay đặt trước mặt hắn, nhắm mắt cảm ứng một chốc rồi nói: "Tôi khuyên ông nên lập tức gọi điện cho vợ và con ông đi, xem thử xem hiện giờ bọn họ đang ở đâu."

Chủ vườn vô thức sờ điện thoại.

Mạnh Trọng thì lập tức đi ra ngoài, bảo Lưu Thao phái một đội khác đi tìm vợ và con của chủ vườn. Mỗi câu mà Phạn lão sư nói ra sẽ không vô ích, hai người kia khẳng định đã xảy ra chuyện.

Sau khi trở lại lán, Mạnh Trọng không ngoài ý muốn nhìn thấy chủ vườn đã sắp phát điên, đang không ngừng gọi điện cho vợ và con của mình, con ngươi cũng trợn tới đỏ bừng. Mới khi nãy còn nghĩ rằng dùng mạng người nuôi cây cũng không có vấn đề gì, nhưng tới khi người nhà của mình xảy ra chuyện liền chịu không nổi.

Lại qua nửa tiếng, Trang Chân gọi điện về, trầm giọng báo: "Hai người đó mất tích rồi, nắm tay nhau biến mất ở đầu đường. Camera giám sát quay được bóng lưng của bọn họ, nhưng không quay được bọn họ đã đi đâu. Tôi gửi video qua, anh tự xem đi."

Nắm tay nhau biến mất ở đầu đường, lời này không phải có chút quen thuộc sao? Mạnh Trọng vội vàng mở lời khai của Đoàn Tiểu Vân ra xem, phát hiện khi miêu tả tình cảnh mất tích của chồng và con mình, cô ta cũng nói như vậy--- bọn họ nắm tay nhau, biến mất ở đầu đường...

Ba năm sau, thi thể chồng Đoàn Tiểu Vân xuất hiện trong một gốc táo, mà vợ và con của chủ vườn cuối cùng sẽ thế nào đây?

Liên tưởng kỳ quái, kinh khủng lại hoang đường xuất hiện trong đầu làm Mạnh Trọng túa mồ hôi lạnh đầy đầu.

[end 268]

[269] Linh Môi - Phạn Lão Sư, Sư Phụ Cậu Đã Tới

****

Trang Chân điều tra vòng ngoài rất nhanh sau đó đã gió bụi mệt mỏi gấp gáp trở lại, mang theo đoạn video vợ con chủ vườn mất tích cho tổ chuyên án xem, so sánh với video giám sát chồng con Đoàn Tiểu Vân mất tích ba năm trước.

"Phương thức đi đường của bọn họ rất kỳ quái." Tống Duệ phân tích: "Khớp gối có cảm giác cứng ngắc không cong gập được như người bình thường, hơn nữa động tác tay chân không phối hợp, giống như người máy vậy."

"Em thì thấy giống zombie." Trạch nam Tiểu Lý dùng một từ chuẩn xác hơn để hình dung.

"Tâm trí của bọn họ có lẽ đã bị mê hoặc, hoặc là trong trạng thái mất hồn." Phạn Già La đưa ra đáp án chính xác.

Vì thế nhóm cảnh sát tập trung trong lán đồng loạt phát ra tiếng hít khí lạnh.

"Bọn cậu xem lời khai của Đoàn Tiểu Vân đi." Mạnh Trọng gõ gõ bàn: "Chồng và con Đoàn Tiểu Vân mất tích vào tháng ba ba năm trước. Lại xem lời khai của chủ vườn này, cây rụng tiền này sống lại vào đầu tháng tư, các cậu nói xem khoảng thời gian này có liên hệ gì không?"

"Mạnh cục, anh nghi ngờ sau khi chồng Đoàn Tiểu Vân mất tích thì đã bị chết, sau đó chôn dưới gốc cây làm dinh dưỡng nuôi cây?" Lưu Thao nhe răng, suy đoán này làm anh khiếp vía.

"Chu pháp y, ông có thể các định thời gian chồng Đoàn Tiểu Vân đã chết không?" Mạnh Trọng không đáp mà hỏi.

Chu pháp y lắc đầu: "Không thể. Theo độ hư thối của thi thể thì hẳn là đã tử vong trong vòng hai mươi bốn tiếng. Nhưng một người mới chết hai mươi bốn tiếng làm sao chui vào trong cây khô? Lẽ nào bị nuốt vào? Còn nữa, quần áo trên người thi thể là bộ đồ ngủ đã mặc khi mất tích ba năm trước, trên cổ cũng là miếng bịt mắt đó, chuyện này không hợp với lẽ thường."

Chu pháp y day day mi tâm, nói ra phán đoán của mình: "Vốn vụ án này đã không theo lẽ thường rồi nên tôi có suy đoán là chồng Đoàn Tiểu Vân đã chết ba năm rồi, chỉ là thi thể vẫn duy trì độ tươi mà thôi."

Quan điểm mà Chu pháp y nói ra có vẻ rất sai, nhưng người của tổ chuyên án đều gật đầu, hiểu được. Không có cách nào, trải qua nhiều chuyện quỷ dị và khủng khiếp như vậy, bọn họ đã ý thức được càng là dự đoán không thể tin thì lại càng tiếp cận chân tướng.

Mạnh Trọng vuốt cằm nói: "Tôi tổng kết một chút. Vụ án là thế này, ba năm trước chồng Đoàn Tiểu Vân mơ mơ màng màng đi tới vườn trái cây này, không biết vì sao mà chết ở đây, sau đó thi thể được dùng để cung cấp dinh dưỡng cho yêu thụ kia. Sau đó, ngày hôm nay vợ và con chủ vườn cũng mất tích, liệu bọn họ có gặp phải tình cảnh giống như chồng Đoàn Tiểu Vân, cũng tới một vườn trái cây nào đó, trở thành phân bón cho yêu thụ hay không? Yêu thụ như thế có bao nhiêu cây, ở nơi nào? Con trai Đoàn Tiểu Vân lại đang ở trong gốc cây nào? Trên thế giới còn người khác bị hại hay không?"

Tống Duệ nhắc nhở: "Ông có thể tra ghi chép mất tích mấy năm nay, xem xem có án lệ nào tương tự hay không."

Mạnh Trọng nhức đầu kêu rên: "Ông anh ơi, ông biết mỗi năm Hoa quốc có bao nhiêu người mất tích không? Không phải tám trăm hay tám chục ngàn đâu, là tám triệu đó! Ông bảo bọn tôi tra thế nào đây?"

"Trong số tám triệu này có khả năng có mấy ngàn, thậm chí là mấy chục ngàn người trở thành phân bón của cái cây kia, nghĩ như vậy có phải ông có động lực để làm việc không?" Tống Duệ hỏi lại.

Mạnh Trọng cào cào đầu, lại càng đau đầu hơn, kêu rên cũng hóa thành gào thảm: "Con mẹ nó không phải có động lực, là càng tuyệt vọng hơn có được không? Thế giới này thật đáng sợ mà!" Tuy nói vậy nhưng anh vẫn gọi điện thoại cho Diêm bộ trưởng, vắn tắt báo cáo, sau đó để quân đội tìm kiếm người mất tích.

Lực lượng quân đội lớn như vậy, tám triệu hẳn là có thể tra được đi?

Nghe thấy Diêm bộ trưởng vì đau đầu mà vô thức bật ra tiếng kêu rên, Mạnh Trọng cúp máy xong liền cảm thấy thực an ủi.

Tống Duệ tiếp tục phân tích: "Gốc yêu đằng này có trí khôn, chúng ta có thể xem nó là hung thủ mà phân tích hành vi của nó. Đầu tiên có thể khẳng định, nó là kẻ giết người liên hoàn."

Mọi người gật đầu.

"Phân tích theo trạng thái tâm lý, kẻ giết người liên hoàn có sáu giai đoạn gây án: thứ nhất là giai đoạn khởi đầu, khi hắn bắt đầu mất lý trí và chìm đắm trong dục vọng giết hại; thứ hai là giai đoạn khống chế, kẻ giết người liên hoàn bắt đầu tìm kiếm người bị hại; thứ ba là giai đoạn theo đuổi, kẻ giết người liên hoàn sẽ dụ dỗ người bị hại; thứ tư là giai đoạn bắt giữ, hắn sẽ tóm lấy người bị hại; thứ năm là giai đoạn mưu sát, tâm tình của kẻ giết người tăng vọt, điên cuồng gây án; thứ sáu là giai đoạn ức chế, hắn sẽ ẩn núp chờ đợi lần gây án tiếp theo."

Tống Duệ viết sáu giai đoạn lên bảng, tiến sâu thêm một bước phân tích: "Mà kẻ giết người liên hoàn của chúng ta là thực vật, nó giết người vì cần phân bón để sinh trưởng chứ không phải khát cầu tình cảm hay thỏa mãn dục vọng, vì vậy tôi xóa đi giai đoạn thứ nhất và thứ sáu. Nó không có lý trí, giết chóc đối với nó là chuyện đương nhiên, cũng không có giai đoạn ẩn núp chờ đợi. Nó sẽ không ngừng giết người, thẳng đến khi chính mình héo rũ."

"Cách thức gây án của nó chính là thế này, đầu tiên, nó sẽ tìm con mồi; thứ hai, nó dụ dỗ con mồi; tiếp đó bắt giữ con mồi; cuối cùng nó giết chết con mồi. Tôi tin tưởng lúc mới bắt đầu, thực lực của nó không mạnh mẽ như vậy, có khả năng không thể tùy ý di động, như vậy nó làm sao kiếm được con mồi?"

Lúc tất cả mọi người đều suy nghĩ vấn đề này, Phạn Già La đã đưa ra đáp án: "Nó lợi dụng loại quả thần kỳ của mình để dụ dỗ người khác làm đao phủ cho mình, ví dụ như Trương Văn Thành. Nó không có cách nào chủ động ra tay, Trương Văn Thành muốn có được càng nhiều quả hơn thì tự nhiên sẽ tìm tới nó. Ngọn núi xương cốt kia cũng vì thế mà thành. Quả của nó có thể làm người ta bảo trì thanh xuân tươi đẹp, cứ nhìn Tô Phong Khê, Giản Nhã là hiểu; còn có thể làm người ta kéo dài tuổi thọ. Mạnh cục, anh còn nhớ Vạn lão kia không? Bây giờ nghĩ lại mới phát hiện, ông ta có thể không chết có lẽ là nhờ vào công lao của loại quả này, bằng không cũng không chống đỡ Trương gia."

Mạnh Trọng gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

"Quả của nó có thể kích phát tiềm năng con người, bồi dưỡng linh giả, hơn hai ngàn vật thí nghiệm chính là chứng minh tốt nhất." Phạn Già La nhắm mắt lại, thở dài nói: "Trước mặt nhiều mê hoặc như vậy, không quản là ai cũng sẽ nguyện ý trở thành con rối của nó, tìm kiếm phân bón cho nó. Nó dựa vào thi thể mà những con rối này mang tới mà chậm rãi trưởng thành, lớn mạnh, đến khi có thể tự do hoạt động trong lòng đất. Trương Văn Thành là quái vật đã sống một hai trăm năm, thời gian cung cấp nuôi dưỡng gốc yêu đằng kia khẳng định không ngắn."

"Giết người trong một khoảng thời gian dài như vậy, vì sao không có ai phát hiện chứ? Khả năng này không lớn đi?" Liêu Phương run run hỏi. Cô không thể nào tin được thế giới này lại đáng sợ đến như vậy.

"Không ai phát giác." Tống Duệ lắc đầu: "Một hai trăm năm nay đã trải qua chuyện gì? Là một triều đại bị diệt, là ngoại quốc hùng mạnh xâm lấn, là chiến loạn, nạn đói, hỗn loạn. Trong thời đại sinh linh đồ thán này, không quản chết bao nhiêu người cũng không có ai phát hiện."

Phạn Già La thuận thế tiếp lời: "Vì thế nó đã sinh ra trong một thời đại thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nó cấp tốc trưởng thành."

Tống Duệ nói tiếp: "Sau khi đã trưởng thành, nó có thể tự do hoạt động, cũng có thể tự chủ chọn lựa con mồi. Nó có được phương pháp giết chóc của riêng mình."

Thành viên tổ chuyên án run rẩy rút khăn giấy đặt trên bàn lau mồ hôi lạnh. Bọn họ cảm thấy mình không phải đang phân tích vụ án mà là đang nghe một chuyện khủng bố, càng làm người ta tuyệt vọng chính là, câu chuyện này đang diễn ra trong hiện thực.

"Phương pháp giết chóc của nó là gì?" Mạnh Trọng cố nén nhịp tim thình thịch của mình hỏi.

"Chi nắp ấm. Mọi người biết đúng không? Nó là loài sát thủ thành công nhất trong giới thực vật."

Tống Duệ giải thích rõ hơn: "Chi nắp ấm sẽ tiết ra một loại mật có hiệu quả gây tê, côn trùng men theo mùi hương thơm ngọn bò vào trong thân nó, sau đó chúng sẽ bị gây tê, bị ăn mòn, bị tiêu hóa hấp thu. Gốc yêu đằng kia cũng dùng phương pháp này. Nó không có phần lồng giam nhưng lại có hương mật càng hữu hiệu hơn, đó chính là quả của nó. Nó ngụy trang quả của mình thành hoa quả để người ta ăn, làm tâm trí người ta hỗn loạn, chủ động tìm tới nó, trở thành phân bón của nó. Nó là một tên giết người liên hoàn thủ đoạn thông thạo không có thời kỳ ẩn nấp chờ đợi."

Tống Duệ nhìn mọi người xung quanh, giọng nói đầy nghiêm nghị: "Vì thế nó sẽ không ngừng lặp lại giai đoạn gây án cuối cùng, đó chính là tâm tình tăng vọt, điên cuồng giết chóc."

Trong lán hoàn toàn im lặng, tất cả mọi người đều bị dự đoán khủng khiếp này dọa sợ ngây người.

"Nhưng khi thấy chúng ta nó lập tức chạy trốn, có lẽ nó không đến mức không kiêng dè chút nào đi?" Mạnh Trọng cố gắng phá vỡ bầu không khí yên lặng đầy tuyệt vọng này.

"Anh xác định nó trốn đi, chứ không phải ngại phiền sao? Tôi không cảm giác được chút sợ hãi nào từ nó cả." Phạn Già La mở đôi mắt đen như mực của mình ra, cho mọi người một kích thấu tim.

Đúng lúc này điện thoại của Mạnh Trọng đổ chuông, là tin tức được gửi tới, hơn nữa đều là tin tức xấu.

Tổ viên tới các vườn trái cây khác kiểm tra tình huống báo lại, loại cây rụng tiền này gần như mỗi chủ vườn đều lén giấu một cây, thậm chí là hai cây, hơn nữa còn đóng gói loại trái cây quỷ quái này thành trái cây nhập khẩu, tiêu thụ khắp toàn quốc. Nếu không phải vì chủ vườn muốn loại bỏ hoài nghi mà ban ngày có hái một ít quả của 'cây rụng tiền' lẫn vào số quả bình thường mang đi bán, tổ chuyên án đã không thể tra tới trên đầu bọn họ.

Tổ chuyên án vừa tới, 'cây rụng tiền' liền héo rũ gãy ngang, lộ ra vô số thi thể.

Càng đáng giận hơn là đám chủ vườn kia vẫn cứ lôi kéo cảnh sát không buông, cứ luôn mồm đòi Cục cảnh sát bồi thường tổn thất. Vì tiền, ngay cả lương tâm bọn họ cũng không cần nữa rồi.

Nghe xong tin báo về, Tống Duệ dùng bút gõ gõ mặt bàn, phân tích: "Xem ra biến thể của nó phân bố rất rộng. Phương thức săn giết của nó cùng loại với virus, có tính truyền nhiễm, môi giới chính là loại quả kia. Người ăn trái cây của nó, rất có thể một ngày nào đó sẽ biến mất ở trên đường."

Người ngồi ở đây, ngoại trừ Phạn Già La thì đều ăn qua loại hoa quả này, vì thế đều lộ ra biểu tình sợ hãi lại ghê tởm muốn nói.

Phạn Già La nắm tay Tống Duệ, giọng nói nhu hòa nhưng giọng điệu lại rất kiên định: "Em sẽ không để anh biến mất đâu."

"Vậy em phải giữ thật chặt đấy." Tống Duệ cùng Phạn Già La mười ngón tay đan xen, mỉm cười thoải mái.

Mạnh Trọng lập tức nói: "Phạn lão sư, khoảng thời gian này cậu có thể thu lưu tôi không?"

"Cả tôi nữa!" Lưu Thao lập tức giơ tay, tiếp đó là Liêu Phương, Hồ Văn Văn, Tôn Chính Khí, Tiểu Lý, cuối cùng ngay cả người cứng cỏi như Trang Chân cũng có chút xấu hổ nói: "Thêm tôi nữa."

Nụ cười trên mặt Tống Duệ chuyển thành cười nhạt.

Phạn Già La đưa tay tới nói: "Mỗi người có thể lấy đi một tia ý niệm của tôi, nếu mọi người biến mất, men theo ý niệm này tôi sẽ tìm được trước khi mọi người biến thành phân bón."

Mạnh Trọng vội vàng đặt tay mình lên lòng bàn tay Phạn lão sư, tuy không rõ ý niệm cụ thể là gì nhưng đột nhiên lại có cảm giác rất an tâm. Những người khác cũng rối rít làm theo, ánh mắt sợ hãi cũng lộ rõ thả lỏng.

Thứ bọn họ lấy được là không khí, nó tụ vào mũi, tiến vào phổi, trở thành cảm giác an toàn và chân thật.

Bầu không khí thả lỏng này chưa duy trì được bao lâu đã bị một cuộc điện thoại phá vỡ, Diêm bộ trưởng nói với Mạnh Trọng là Trương Dương, Lâm bộ trưởng và Trương sở phó đã mất tích.

"...mất tích cùng với bọn họ còn có hai trăm năm mươi ba người trong số hai ngàn vật thí nghiệm, không ngoài dự đoán đều là linh giả. Bọn họ lợi dụng dị năng khống chế quản lý ngục giam, lấy chìa khóa, thành công trốn chạy. Tôi gửi hình của bọn họ tới, bọn anh hỗ trợ Cục cảnh sát tìm kiếm."

"Rõ rồi bộ trưởng." Mạnh Trọng cúp điện thoại, đầu óc sắp nổ tung.

"Toàn bộ số người chạy trốn đều là linh giả?" Tống Duệ trầm ngâm nói: "Ông nói coi, có khi nào bọn họ cũng biến thành phân bón không?"

Mạnh Trọng sững sờ.

Phạn Già La đã tiếp lời: "Phân bón cũng phân chia đẳng cấp, nếu tôi là gốc yêu đằng kia, tôi khẳng định sẽ càng yêu thích phân bón là linh giả hơn. Thi thể người bình thường có thể nuôi dưỡng một gốc yêu thụ, thi thể linh giả có thể nuôi dưỡng một mảnh yêu lâm."

Mạnh Trọng che mắt, không dám tưởng tượng những người đó có thể sinh trưởng bao nhiêu yêu đằng. Thế giới này đang biến thành dáng vẻ đáng sợ nhất trong tưởng tượng của anh. Đầu tiên là Tô Phong Khê dùng tiếng hát đầu độc trăm ngàn người; tiếp sau đó là Mã Du giết người như ngóe; Trương Dương ăn sống tim người; Trương Văn Thành dùng thi thể nuôi yêu đằng; còn có kẻ đứng sau tráo đổi quốc bảo, đoạn tuyệt truyền thừa, mưu toan thành thần; cuối cùng là gốc yêu đằng gần như có thể cắn nuốt cả thành phố này...

Sau đó thì sao? Sau đó sẽ gặp loại quái vật gì nữa? Người thường còn đường sống sao?

Mạnh Trọng căn bản không dám nghĩ tiếp, bởi vì càng nghĩ anh lại càng cảm thấy tuyệt vọng. Nếu thế giới này không có Phạn lão sư, anh thật sự không biết nhân loại làm sao vượt qua được kiếp nạn này.

"Vụ án này phải tra thế nào đây? Cái cây kia rốt cuộc ở nơi nào? Nói là cho dù đào sâu ba mét cũng phải tìm cho ra nó, nhưng vấn đề là cho dù có đào ba mét cũng không thể tìm được nó đi? Nó có thể ẩn giấu bên trong bất kỳ loại thực vật nào, chẳng lẽ chúng ta phải chém sạch cây cối toàn thế giới này?" Mạnh Trọng thất thần líu ríu.

"Tôi biết nó ở đâu." Phạn Già La đặt tay lên đan điền.

Tống Duệ lập tức chụp lấy cổ tay Phạn Già La, lớn giọng cảnh cáo: "Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!"

Bọn họ sớm đã tâm linh tương thông, Phạn Già La vừa nổi lên ý nghĩ, Tống Duệ đã đoán được cậu muốn làm thế nào. Phạn Già La muốn rút đi không gian giam cầm, thả gốc dây leo ký sinh trong bụng mình ra, hút sinh khí để nó lớn mạnh, nương theo liên hệ của nó và mẫu thụ để tìm ra nơi ẩn giấu của gốc yêu đằng kia.

"Sau khi tìm được, thân thể của em sẽ hóa thành phân bón. Ngay cả chính mình em cũng không cứu được, em lấy gì mà cứu người?" Tống Duệ đè thấp âm lượng chất vấn.

Phạn Già La vỗ nhẹ sống lưng cứng ngắc của anh an ủi, không lên tiếng, lúc này có một nhân viên cảnh sát chạy vào, lo lắng nói: "Mạnh cục, ban nãy khi mọi người phân tích vụ án, Đoàn Tiểu Vân nữ sĩ núp ở sau cửa sổ nghe trộm bị tôi phát hiện, sau đó cô ta trộm đi một túi táo biến dị chạy mất rồi. Chúng ta có cần đuổi theo không?"

"Đuổi theo!" Mạnh Trọng quơ tay. Anh không biết Đoàn Tiểu Vân muốn làm gì, nhưng khẳng định là không phải chuyện tốt.

Nhân viên cảnh sát kia lập tức cùng vài đồng nghiệp đuổi theo.

Đúng lúc này, Diêm bộ trưởng gọi điện cho Phạn Già La, vừa mở miệng đã nói: "Phạn lão sư, sư phụ của cậu tới rồi, hắn nói mình có thể giải quyết gốc yêu đằng kia nhưng cái giá là chúng ta phải xây dựng lại đạo quan ở thế tục của phái Thiên Thủy, cậu xem xem chuyện này có đáng tin không? Cậu có đảm bảo mình có thể giải quyết được vụ án này không? Nếu cậu có thể, tôi sẽ từ chối sư phụ của cậu."

Mặc dù từ bỏ tâm tình mềm yếu như sợ hãi, hoảng loạn, khiếp đảm, Phạn Già La vẫn vì người đó tới mà không thể kiểm soát chìm vào trạng thái thất thần.

[end 269]

[270] Linh Môi - Sư Phụ Huyền Thành Tử

****

Phạn Già La im lặng một hồi lâu mới đưa ra đề nghị: "Đồng ý yêu cầu của ông ấy đi, tôi không nắm chắc vẹn toàn."

"Tôi đã đắc tội Thiên Thủy Cung rồi, chỉ sợ hắn sẽ không cố gắng hết sức, cũng có lẽ sẽ có tâm tư không đứng đắn." Diêm bộ trưởng lo lắng lẩm bẩm.

"Sẽ không. Tuy ông ấy không quan tâm nhân tình nhưng cũng không phải tiểu nhân thích lén lút động tay động chân, ông cứ đường đường chính chính mà nói chuyện với ông ấy." Giọng của Phạn Già La rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại xuất hiện gợn nước. Rốt cuộc cậu cũng chờ đến thời điểm mọi ân oán đều sẽ kết thúc. Ngày này đến thật nhanh, cũng thật chậm, thoáng cái đã qua trăm năm, rồi nháy mắt sẽ tan thành mây khói.

"Hắn đáng tin không?" Diêm bộ trưởng vẫn không quá yên tâm.

"Tin được." Phạn Già La khẳng định nói: "Đồng ý với ông ấy, trên thế giới này chỉ có hai thứ có thể làm ông ấy toàn lực ứng phó, một là phái Thiên Thủy bị đoạn tuyệt đạo thống; hai là sư tỷ của tôi. Ông đánh bậy đánh bạ túm được một trong hai nhược điểm của ông ấy, ông ấy sẽ dốc toàn lực giúp ông. Mà một khi ông ấy nghiêm túc thì sự tình sẽ được giải quyết nhanh chóng, tôi cũng sẽ hỗ trợ."

Phạn lão sư đã cam đoan như vậy, Diêm bộ trưởng cũng từ bỏ nghi ngờ. Ông vốn tưởng Phạn lão sư và sư phụ của mình có rạn nứt rất sâu, quan hệ có thể so với kẻ thù, không ngờ Phạn lão sư lại không hề nói một lời xấu nào về sư phụ mình.

Phạn lão sư là quân tử, người được cậu khẳng định chắc chắn không kém, chỉ là hình tượng của vị Huyền Thành Tử đạo trưởng kia đúng là nằm ngoài dự đoán của Diêm bộ trưởng. Lần đầu gặp mặt, ông suýt chút nữa đã xem người nọ là minh tinh điện ảnh.

Cùng lúc đó, một đám người huyền môn cũng yên lặng ngồi trong phòng đón khách, chờ Diêm bộ trưởng gặp mặt.

Bọn họ từng ẩn mình trong bóng tối, dùng danh nghĩa lánh đời mà mắt lạnh nhìn thành phố này chìm trong biển máu, rơi xuống địa ngục, xảy ra hỗn loạn, bóng tối lan tràn. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chủ động đứng ra cứu vớt thế giới này, trừ phi những kẻ phàm tục kia dâng hiến đất đai dồi dào, tài phú khổng lồ, tài nguyên phong phú và tín ngưỡng thành kính.

Hơn mấy trăm năm, cả ngàn năm nay, bọn họ chính là như thế mà phát triển lớn mạnh, lập đạo, ngự trị chúng sinh, cho dù là cấp bậc có thể xưng là người trên vạn người ở trước mặt bọn họ cũng phải khúm núm. Nhưng năm gần đây, chỉ vì những kẻ gọi là nhà ngoại cảm xuất hiện, nhất là Phạn Già La, không gian sinh tồn của bọn họ bị dồn vào tình cảnh khó có thể thở dốc.

Càng làm bọn họ không dám tin hơn nữa là phái Thiên Thủy được xưng là đệ nhất đại phái huyền môn mà ngay cả cứ điểm ở thế tục cũng bị tận diệt! Từ nay về sau, phái Thiên Thủy còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa chứ? Toàn bộ huyền môn làm sao còn chỗ đặt chân ở thế tục? Đây đúng là nỗi nhục không thể cọ rửa!

Cũng chính vì thế mà người huyền môn được mời tới đều cúi đầu không dám nhìn vị ngồi ở chủ vị, sợ đối phương cảm thấy mình đang bị thương hại, khinh bỉ, hay mạo phạm.

Nhưng thực tế thì ai dám thương hại, khinh bỉ, mạo phạm hắn chứ? Hắn là sự tồn tại gần với thần linh nhất trên thế giới này, nếu không phải ảnh hưởng tới chuyện tồn vong của phái Thiên Thủy, có lẽ cả đời này hắn cũng không đặt chân vào thế tục không sạch sẽ này.

Diêm bộ trưởng đứng ngoài cửa quan sát hồi lâu liền hiểu được tâm tình ngoan ngoãn như chim cút của nhóm huyền môn. Khi nhìn thấy vị đạo trưởng Huyền Thành Tử trong truyền thuyết này, ông cũng không dám tin vào mắt mình.

Có người nói người này đã sống một hai trăm năm, trong tưởng tượng của Diêm bộ trưởng thì phải là một ông cụ tóc bạc da đồi mồi với chòm râu bạc phơ, duy chỉ có mỗi cặp mắt là sáng ngời đầy thần thái, biểu lộ được khí chất tiên phong đạo cốt. Nhưng hiện thực thì người này trẻ tuổi đến mức làm người ta phải sợ hãi, cũng tuấn mỹ đến mức làm người ta hít thở không thông.

Phạn Già La đã có thể coi như có dung mạo gần như yêu ma làm người ta phải khiếp sợ rồi, mà người này cũng không hề thua kém, chỉ là khí chất lại càng lạnh lùng xa cách hơn, giống như nắm tuyết sạch sẽ nhất trên đỉnh Thiên Sơn. Mái tóc dài chạm vai của hắn phủ đầy màu sắc của sương và băng tuyết, gương mặt trơn bóng nhẳn nhụi không hề có một vết nhăn nào, đôi mắt hẹp dài đen láy tựa hồ ngưng tụ hết thảy thần bí và khó lường của thế gian, có thể câu đi hồn phách người ta.

Giờ phút này hắn đang rũ mắt chờ đợi, đạo bào toát ra ánh sáng màu lam nhạt càng nổi bật tư thái thần tiên. Tri Phi đạo trưởng rõ ràng là đồ đệ nhưng ngồi ở bên cạnh giống như ông nội của hắn, già nua tới khó coi.

Không nói tới thực lực, chỉ khả năng trú nhan thuật này thôi đã làm Diêm bộ trưởng cảm thấy hoảng sợ. Nhưng rất nhanh ông đã nghĩ tới, Phạn Già La hình như cũng là đồ đệ của vị này, vậy hẳn là người đồng lứa với Tri Phi đạo trưởng. Nếu nói vậy thì trú nhan thuật của Phạn lão sư cũng rất lợi hại!

Còn chưa vào phòng, Diêm bộ trưởng đã dựa vào hình thái đặc trưng và trạng thái tinh thần để xếp cấp bậc những người này. Vị Huyền Thành Tử đạo trưởng này hẳn là nhân vật lợi hại.

Quan sát xong, Diêm bộ trưởng đẩy cửa nói: "Đề nghị của ông, tôi đồng ý."

"Vậy ta xin cáo từ, không tới một ngày, ông sẽ nhận được tin tốt." Vị thần tiên như sương như tuyết kia chậm rãi đứng dậy, không nhanh không chậm rời đi.

Hắn không dây dưa dài dòng với Diêm bộ trưởng, cũng không biểu lộ phẫn nộ hay kháng nghị, sau khi tới quân đội chỉ nói hai câu: câu đầu tiên là, ta giúp ông giải quyết yêu đằng, ông khôi phục đạo quan của ta; câu thứ hai chính là câu vừa nói. Hắn trầm mặc ít nói, cũng lạnh nhạt xa cách, nhưng bên dưới sự bình tĩnh này lại ẩn giấu sự cuồng ngạo và tự dao tự đại của nhóm tu giả.

Lúc đối mặt trực diện với người này, Diêm bộ trưởng có thể cảm nhận được rõ ràng, đây là một người không có nhiệt độ. Nói người này là sự tồn tại gần với thần linh nhất cũng có vài phần đáng tin.

Huyền Thành Tử vừa đi, nhóm cao thủ huyền môn trước nay không lộ diện ở thế tục cũng rời đi sạch sẽ.

Diêm bộ trưởng nhìn chằm chằm bóng lưng nghênh ngang bỏ đi của đám người này, không biết vì sao lại cảm thấy ngứa răng. Ông thật hi vọng vụ án này có thể được Phạn lão sư giải quyết xong trước một bước, bằng không ông còn phải ra vẻ đáng thương với đám thần côn vẫn luôn tự cho mình tài trí hơn người này, như vậy thì khó chịu chết mất.

...

Sau khi rời khỏi quân đội, Huyền Thành Tử ngồi lên một chiếc xe sang trọng, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp chờ trên xe đã lâu thì sương tuyết trên người nháy mắt tan chảy.

"Niệm Từ." Hắn thở dài ôm thiếu nữ vành mắt đỏ bừng vào lòng, ngón tay luồn vào trong mái tóc dài suôn mượt của đối phương, khẽ vuốt ve. Tất cả ôn nhu và thương yêu của hắn đều dành hết cho người trong lòng.

"Xin lỗi sư tổ, con đã làm sai rất nhiều chuyện. Là con hại Thiên Thủy Cung bị hủy, cũng hại sư huynh sư đệ bị đình trệ tu vi. Sư tổ, người phạt con đi." Lâm Niệm Từ ngẩng đầu, ánh mắt đẫm lệ mông lung nói: "Mẹ con không chết, sư tổ, mẹ đã cứu con."

Nhắc tới Tống Ân Từ, trái tim bình tĩnh không một gợn sóng của Huyền Thành Tử liền nhấc lên một đợt sóng to. Nhưng hắn am hiểu nhất là che giấu tâm tình, vì thế không ai có thể nhìn ra dị thường.

Hắn áp đầu Lâm Niệm Từ vào trong lồng ngực mình, ôn nhu an ủi: "Sư tổ sẽ giúp con giải quyết tất cả phiền phức, con không sai, là sư tổ tới quá muộn, hại con phải chịu khổ. Đạo quan sẽ nhanh chóng được xây dựng lại, tu vi của sư huynh sư đệ con cũng sẽ khôi phục, ta cũng sẽ tìm Ân Từ trở về. Con chỉ cần an tâm lớn lên là tốt rồi."

Lâm Niệm Từ kỳ thật đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng trong mắt hắn vẫn chỉ yếu ớt hệt như một đứa bé. Hắn không cảm thấy con mình có lỗi, lỗi là của người khác, cũng là của thế giới này.

Lúc xe chuẩn bị lái đi thì đột nhiên bị một chiếc xe sang trọng khác chặn lại. Cửa xe mở ra, một ông cụ bước ra, mở cốp xe lấy ra một chiếc xe lăn, sau đó tới cửa xe mở rộng cố gắng đỡ một người đàn ông xuống.

Nhìn thấy rõ mặt người đàn ông trẻ tuổi này, Lâm Niệm Từ mới nhớ ra vẫn còn một cục diện rối rắm mà mình gây ra. Cô vội vàng rúc vào lòng sư tổ, khẽ thở gấp.

"Làm sao vậy? Hắn khi dễ con à?" giọng nói của Huyền Thành Tử đầy lạnh lùng.

Lâm Niệm Ân ngồi đối diện hai người gục đầu xuống, che đi biểu tình không đồng tình của mình. Sư tổ vốn vẫn luôn không phân biệt trái phải bảo vệ sư tỷ như vậy, cho nên sư tỷ gây ra bao nhiêu họa cũng cảm thấy không sao cả. Đạo quan phái Thiên Thủy bị dỡ bỏ thì chẳng khác nào đạo thống đoạn tuyệt, hết thảy đều là sư tỷ gây ra, nhưng sư tổ vẫn không hề cảm thấy có vấn đề, nếu đổi lại là người khác thì liệu còn mạng để sống hay không?

Lâm Niệm Từ lắc đầu, không dám nói lời nào.

Huyền Thành Tử vỗ về sợi tóc suôn mượt của cô, ôn nhu nói: "Không phải lo, sư tổ ở đây."

Lâm Niệm Ân rất muốn đại nghịch bất đạo hỏi một câu. Vậy nếu một ngày nào đó lão nhân gia ngài mất thì sao? Thế nhưng hắn không dám, chỉ có thể ngậm miệng.

Lúc đang miên man suy nghĩ, người đàn ông trẻ tuổi kia đã được ông cụ đẩy tới gần, tự giới thiệu: "Xin hỏi ngài là Huyền Thành Tử đạo trưởng đúng không? Tôi là Bạch Mạc, lần này tới là vì muốn hỏi một câu, chuyện Lâm Niệm Từ tiểu thư đáp ứng tôi, đạo trưởng có thể giúp cô ấy thực hiện hay không?"

Chỉ ngắn ngủi hai tháng, Bạch Mạc đã gầy tới không nhận ra, hai chân bó bột từ đầu gối trở xuống, trên gương mặt đẹp trai là một vết thương đáng sợ, dáng vẻ thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.

Sau khi rời khỏi chỗ Phạn Già La, Lâm Niệm Từ đã hứa sẽ giúp Bạch Mạc nghịch thiên cải mệnh triệt để biến mất, gửi tin không trả lời, gọi điện thoại không nghe máy, giống như lời hứa hẹn kia chỉ là một câu vui đùa.

Không bao lâu sau, Bạch Mạc gặp phải một vụ tai nạn xe cực kỳ nghiêm trọng, xương hai chân vỡ nát làm mất đi khả năng đi lại, suốt quãng đời còn lại phải vượt qua trên xe lăn. Mà công ty anh cũng vì lần sự cố này mà cổ phiếu rớt giá thê thảm, rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Anh đã ruồng bỏ Phạn Già La như thế nào thì hôm nay cũng bị số phận ruồng bỏ như thế ấy.

Kỳ thực từ lâu Bạch Mạc đã từ bỏ ý chí cầu sinh, bởi vì hiện giờ không ai có thể nghịch thiên cải mệnh giúp anh, cũng không thể chữa khỏi đôi chân của anh. Sự tuyệt vọng của anh chưa bao giờ có thời điểm kết thúc. Hôm nay anh tới chẳng qua chỉ muốn đòi nợ, muốn có một kết quả mà thôi.

"Con đã đáp ứng hắn ta cái gì?" Ngay cả dư quang khóe mắt mà Huyền Thành Tử cũng không muốn bố thí cho Bạch Mạc, chỉ nhìn Lâm Niệm Từ, giọng điệu cực kỳ ôn nhu, cũng thực dung túng.

"Con đáp ứng sẽ cải mệnh cho hắn. Sư tổ, người làm được đúng không?" Lâm Niệm Từ nắm chặt ống tay áo của người đàn ông giống như thiên nhân này, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm và sùng bái. Trong mắt cô, trên đời này không có chuyện gì mà sư tổ không làm được.

Lâm Niệm Ân sớm đã biết về giao dịch này, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng Trường Sinh và Trường Chân thì lại trao đổi ánh mắt kinh hãi, sau đó cùng cúi thấp đầu, không dám để ai phát hiện biểu tình biến hóa của bọn họ.

Phương pháp sửa mệnh không nhiều, nhưng có một điểm chung là đều là tà thuật, cần phải dùng mạng của người khác để trao đổi, chuyện này đâu phải sư tổ không biết chứ. Sư tổ định làm thế nào đây? Đồng ý hay không đồng ý?

Phái Thiên Thủy xưa nay không dính vào tà thuật, tiểu sư muội biết rõ mà vẫn hứa hẹn lung tung, sao cô ta lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Nghĩ tới đây, ấn tượng của Lâm Niệm Từ trong lòng Trường Sinh và Trường Chân rớt xuống thê thảm. Bọn họ không ngờ sư muội lại là người có tính tình lỗ mãng kích động hay gây họa như vậy. Mỗi một việc cô ta làm, thoạt nhìn xuất phát từ điểm tốt nhưng kết quả vẫn luôn làm người ta sứt đầu mẻ trán.

Tri Phi đạo trưởng cũng nhịn không được có chút biến sắc, từ chối nói: "Không được..."

Nhưng còn chưa nói xong đã bị Huyền Thành Tử cắt lời: "Tới gần đây, để ta xem xem." Hắn thật sự muốn giúp người này cải mệnh!

Tri Phi đạo trưởng lúng túng không dám nói thêm gì, mà Lâm Niệm Từ thì thở dài một hơi.

Trường Sinh, Trường Chân nhắm mắt lại, cố gắng giữ vững đạo tâm của mình và tôn kính sư môn, nhưng lại không thể ngăn chặn được dao động. 'Việc nên làm, việc không nên làm' của Phạn Già La đã ảnh hưởng rất lớn tới bọn họ, bọn họ vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.

Bạch Mạc được quản gia đẩy tới cửa xe.

Huyền Thành Tử nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Mạc, lại hỏi ngày sinh tháng đẻ bấm đốt ngón tay tính toán một chút, sau đó lắc đầu: "Mạng của cậu không ai đổi được. Cậu vốn là mệnh thiên sát cô tinh mười đời, phải qua hết mười đời mới có được cuộc sống mới. Nếu tôi cải mệnh thì không chỉ đổi đời này, phải đổi cả chín đời khác, nguyên do là vì chúng nối liền với nhau. Sửa đổi mệnh của mười đời như vậy, tạm thời ta không có năng lực đó, cậu trở về đi."

"Cho nên, các người căn bản không giúp được tôi nhưng lại lợi dụng tôi, đẩy tôi vào đường cùng?" Bạch Mạc lạnh lùng hỏi.

Huyền Thành Tử căn bản không có hứng thú muốn biết lợi dụng mà Bạch Mạc nói là gì, chỉ muốn Lâm Niệm Từ có thể bình bình an an lớn lên, Lâm Niệm Từ muốn làm gì cũng được.

"Đây là một tấm bùa cản sát, là đích thân ta vẽ, sau khi nó mất đi hiệu lực ta sẽ phái người đưa tấm khác cho cậu. Mạng của cậu không ai đổi được, đừng dây dưa vô vị làm gì. Gặp được Lâm Niệm Từ, có thể nhờ vào phương pháp này bảo vệ tính mạng, cậu đã đủ may mắn rồi." Huyền Thành Tử lạnh lùng ra lệnh: "Lái xe đi."

Tài xế lập tức lách qua xe Bạch Mạc, chậm rãi rời đi.

Thấy Bạch Mạc không nhận lấy lá bùa, Huyền Thành Tử liền tùy ý vứt nó ra ngoài cửa xe, lại áp gương mặt áy náy của Lâm Niệm Từ vào lòng mình, không để cô nhìn cái người không ra gì này.

Tri Phi đạo trưởng vì sư phụ không vận dụng tà thuật mà thở phào một hơi. Trường Sinh và Trường Chân siết chặt nắm tay, đè nén ý lạnh đang dâng trào trong lòng.

Quản gia bị dáng vẻ ta đây của bọn họ chọc tức tới nghiến răng nghiến lợi, cả người run run, Bạch Mạc chỉ nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười bi thảm. Cái gì gọi là có được phương pháp bảo vệ tính mạng thì đã đủ may mắn chứ? Một gương mặt bị hủy, một đôi chân nát bấy, kéo một hơi tàn sống quãng đời còn lại, đó chính là may mắn sao?

Mà anh vốn có thể nhận được ấm áp và an toàn từ Phạn Già La. Ở chỗ Phạn Già La, anh sẽ không có cảm giác mình thấp kém hơn một bậc như vậy, cũng không phải chịu nhục nhã như vậy. Vì sao anh lại tin tưởng Lâm Niệm Từ chứ? Tại sao lại tham lam như vậy? Gặp được Phạn Già La là anh đã đủ may mắn rồi, cứ vậy ở xa xa nhìn cậu ấy không phải tốt rồi sao, vì sao lại muốn thoát đi chứ?

Hối hận dâng trào trong lòng Bạch Mạc. Anh che mắt, nước mắt theo khe hở từng giọt từng giọt rơi xuống, có muốn chặn lại cũng không được.

Quản gia ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt lá bùa kia lên, cười gượng nói: "Tiểu Mạc à, không thể sửa mệnh thì thôi, có lá bùa này cũng được."

Bạch Mạc nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, lúc ngẩng đầu lên thì không ai phát hiện anh đã từng khóc. Anh cầm lấy lá bùa kia nhìn một hồi, sau đó tiện tay vứt vào đường cống ở bên cạnh. Cái mệnh này anh đã không muốn nữa rồi, chỉ muốn trả lại cho Phạn lão sư.

...

Sau khi trở lại địa điểm dừng chân tạm thời của phái Thiên Thủy, Huyền Thành Tử liền bảo người chuẩn bị pháp khí mình cần.

Tri Phi đạo trưởng nhắc nhở một câu: "Tên phản đồ Phạn Già La kia đang ở Kinh thị, chúng ta có nên giải quyết hắn trước không?"

"Trước tiên làm việc đi đã, hắn trốn không được, cũng không dám trốn." Giọng điệu Huyền Thành Tử thực lạnh lùng, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, không giống đang nói về nghiệt đồ, càng giống như bàn về một vật chết.

"Đồ nhi đã biết." Tri Phi đạo trưởng không dám nói thêm tiếng nào.

Có người của huyền môn trợ giúp, công cụ mà Huyền Thành Tử cần rất nhanh đã được đưa tới. Đêm đó, hắn đi tới tòa cao ốc cao nhất ở Kinh thị, leo lên cột thu lôi, dùng la bàn tìm kiếm vị trí của yêu vật.

Kim trên la bàn điên cuồng chuyển động chứng tỏ thành phố sầm uất này ẩn giấu bao nhiêu thứ mờ ám. Trong ánh mắt người thường không nhìn thấy, rất nhiều yêu khí và sát khí ngưng tụ thành từng đoàn mây đen lan tràn ra khắp bồn phương tám hướng.

Cho dù là Huyền Thành Tử vốn an định cũng khó tránh lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Hắn lập tức cắn nát đầu ngón tay, dùng máu tươi bôi lên la bàn rồi tiếp tục tìm kiếm.

Cùng lúc đó, Phạn Già La đột nhiên nhận được tin nhắn Đoàn Tiểu Vân gửi tới, một tin rồi lại một tin, liên tiếp không ngừng. Nói chính xác hơn, đó không phải tin nhắn mà là những tấm hình, thấy rõ nội dung trong hình, ánh mắt Phạn Già La đông cứng, lộ ra vẻ mặt hiếm thấy.

[hết chương 270]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com