ZingTruyen.Com

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[262.263.264] Linh Môi

caokhin01


[262] Linh Môi - Lão Quái Vật

*****

Diêm bộ trưởng biết rõ nhóm dị nhân rất khó đối phó, nhưng không ngờ lại khó nhằn tới mức độ như vậy. Không quản là đạn hay pháo, bắn vào người hắn cứ như bắn vào tấm thép, cũng không thể làm chậm tốc độ chạy trốn của hắn.

Trước khi triệt để ẩn mình vào rừng rậm tối đen, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Nương theo lửa đạn sáng ngời, Diêm bộ trưởng nhìn thấy một gương mặt mà cả đời này khó có thể quên được. Xác thực mà nói đó căn bản không tính là gương mặt, nó là một cái đầu lâu khô được bọc da người, môi sớm đã biến mất chỉ lộ ra hàm răng vàng sắc bén, nước bọt sền sệt vãi ra thành những sợi chỉ bạc trên không trung, tựa hồ sẽ cắn xé người khác. Ánh mắt của hắn bị khảm trong hốc mắt lõm sâu, con ngươi đỏ ngầu lóe lên tia sáng tàn nhẫn, vô tình.

Khoảnh khắc đó, Diêm bộ trưởng tuyệt đối không nhận sai sát ý ngút trời trong ánh mắt hắn. Ngày hôm nay nếu để hắn trốn thoát thì ngày sau hắn sẽ gây ra một trận huyết án.

"Bao vây toàn bộ ngọn núi này, dùng hình thức trải thảm thăm dò! Mau mau mau!" Diêm bộ trưởng truyền lệnh xuống, sau đó lại vội vàng xua tay: "Khoan đã, quay lại đây! Không thể chia hành động, chỉ cần vây kín ngọn núi này là được!"

Ngay cả lửa đạn dày đặc như vậy cũng không thể làm gì được con quái vật này, để chiến sĩ tiến hành thăm dò chẳng khác nào đẩy bọn họ vào hoàn cảnh trí mạng. Diêm bộ trưởng biết rõ sức chiến đấu của đối phương rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại cả đội quân, vì thế lập tức trình yêu cầu lên trên, để cấp trên phái thêm một đội quân nữa tới hỗ trợ.

Ngọn núi và con đường xung quanh nhanh chóng bị phong tỏa, không quản là ai cũng không cho phép tiến vào.

Mấy trăm chiếc máy bay không người lái tiến vào khu rừng truy lùng tung tích thây khô. Tốc độ chạy của hắn rất nhanh, nương theo bóng đêm yểm trợ có thể di chuyển như quỷ ảnh, mắt người bình thường căn bản không thể nào bắt được vị trí của hắn, chỉ có thể nhìn thấy chạc cây không ngừng đung đưa khi hắn đã rời đi.

Chỉ tốn nửa giờ hắn đã vượt qua hai ngọn núi, chạy tới vùng biên giới hai tỉnh.

Diêm bộ trưởng không đuổi kịp tốc độ của hắn, cũng không thể dùng súng đạn tổn thương, căn bản không biết được lực chiến đấu của hắn cao tới cỡ nào.

Nhưng rất nhanh nghi ngờ của ông đã được chính quỷ ảnh kia tự giải đáp. Tựa hồ hắn đã chạy mệt nên tốc độ dần chậm lại, sau đó thay đổi lộ tuyến hình chữ S, chuyển sang chạy thẳng tới một hướng.

Có tảng đá lớn chặn đường, hắn chỉ dặm chân một cái là có thể phóng qua, sức bật cực kỳ kinh người, tựa hồ hoàn toàn thoát khỏi sức hút của trái đất; gặp sườn đồi thì trực tiếp nhảy xuống, khi đáp xuống đất thì để lại một cái hố sâu, bản thân mình thì bình an vô sự; gặp phải vách núi thì hắn dùng móng tay sắc bén bấu sâu vào mặt đá, hai ba phát đã leo qua được, tốc độ chẳng khác nào đi trên đất bằng...

Nói chung là không quản trước mặt có bao nhiêu trở ngại cũng không thể cản được bước tiến của hắn. Trong núi rừng nguy cơ tứ phía này, hắn lại không có gì không thể làm, hệt như cá gặp nước.

Nhìn hình ảnh máy bay trinh sát truyền về, Diêm bộ trưởng vô thức hít sâu một hơi.

Nhưng như vậy vẫn chưa xong, rất nhanh sau đó Diêm bộ trưởng phát hiện con quái vật này lại nhắm vào một trang trại nuôi mấy ngàn con bò sữa. Hắn dùng tay không kéo đứt lướt thép, xông thẳng tới chuồng bò, cái lưỡi dài đỏ au thò ra khỏi kẽ răng, nước bọt sền sệt nhỏ tí tách, dáng dấp thèm thuồng hệt như quỷ đói.

Chuồng bò được xây dựng rất rộng lớn, thoáng đãng, có một chiếc máy bay không người lái cũng theo vào bên trong, vì thế cũng quay chụp được tình cảnh làm Diêm bộ trưởng mơ thấy ác mộng suốt nửa tháng trời.

Chỉ thấy bộ thây khô kia dúi đầu vào bụng một con bò sữa, chỉ hai ba phát đã gặm thành một lỗ máu thật lớn, giống như một con ve chui vào trong cơ thể con người, có kéo cũng không kéo ra được vậy. Ăn trở thành ham muốn và động lực duy nhất của hắn.

Con bò sữa bị đau tớn tru lên, đám bò ở xung quanh cũng xao động bất an đạp đạp chân. Chúng nó được nuôi dưỡng béo tròn cường tráng, nhẹ thì hơn trăm kí, nặng thì ba bốn trăm kí, thậm chí có con nặng cả năm trăm kí, thế nhưng có giẫm lên người con quái vật kia cũng chẳng có tác dụng gì, cứ như muỗi cắn vậy.

Hắn tham lam gặm cắn con bò sữa kia, tốc độ rất nhanh, sau khi ăn được nửa người liền chui vào trong ổ bụng, từ bên trong cơ thể ăn ra bên ngoài. Phương thức và tốc độ ăn này đã hoàn toàn thoát ra khỏi phạm trù nhân loại, so với loài ác điểu ăn thịt còn khủng bố hơn.

Máy bay không người lái lơ lửng trên không trung chuyển hình ảnh tàn ác này về trung tâm kiểm soát không lưu làm Diêm bộ trưởng và tất cả mọi người có mặt phát ra tiếng nôn khan. Lập tức bọn họ nghĩ tới, con quái vật này ăn bò là vì không có sự lựa chọn, nếu như có thể lựa chọn thì sao? Hắn sẽ ăn cái gì?

Âm thanh nôn khan dừng lại, nhưng biểu tình của mọi người cũng trở nên rất khó coi.

Chỉ vài phút ngắn ngủi mà con quái vật kia đã ăn sạch một con bò, sau đó nó tiếp tục lủi vào bụng một con bò khác, tiếp tục gặm.

Cả chuồng bò vẩy đầy máu tươi, mà con quái vật kia giống như một con cá mập điên cuồng bơi bội trong biển máu, điên cuồng vồ mồi.

"Bộ trưởng, ngài nhìn thân thể hắn kìa!" Một vị phó tướng hoảng sợ nói.

Diêm bộ trưởng tập trung quan sát, mồ hôi lạnh cũng túa ra.

Thân thể con quái vật kia đã có một tầng bắp thịt mỏng, ăn càng nhiều bò thì hắn lại càng cường tráng hơn. Gương mặt hắn đầy nếp nhăn, da cũng ở trạng thái già nua, tóc bạc lưa thưa trên da đầu, muốn rơi mà không rơi được. Hắn già quắt queo như một khúc cây khô, sức lực lại mạnh mẽ có thể một quyền đập chết một con bò.

Sau khi liên tục mấy chục con bò, hắn liếm máu tươi dính trên hàm răng sắc bén, chuyển hướng sang chỗ ở của nhóm công nhân.

Máy bay trinh sát lập tức đuổi theo.

Mồ hôi lạnh trên trán Diêm bộ trưởng lại càng túa ra nhiều hơn, lạnh giọng nói: "Không ổn, hắn muốn ăn thịt người!" Này quả thực là kết luận không cần phải suy nghỉ nhiều. Nếu quái vật này có mối liên hệ nào đó với Trương Dương, mà Trương Dương thì thích ăn tim của người sống, kẻ này sao lại không chứ?

"Mau phóng tên lửa!" Diêm bộ trưởng lập tức ra lệnh.

Ông không ngờ con quái vật này lại chạy nhanh đến như vậy nên không kịp thông báo cho người dân ở biên giới hai tỉnh, là ông đã thất trách.

Vài chiếc máy bay không người lái lập tức đuổi theo quái vật, phóng tên lửa. Nhưng làm vậy cũng không có chút tác dụng gì, lúc còn là thây khô đạn đã không làm gì được hắn, hiện giờ đã tráng kiện như vậy, hắn làm gì còn sợ mấy viên đạn này chứ. Hắn nhảy lên thật cao, vung móng vuốt sắc bén cắt máy bay thành hai mảnh, sau khi rơi xuống thì nhẹ nhàng như một chiếc lá.

Vài chiếc máy bay không người lái khác truyền hình ảnh khủng khiếp này trở về.

"Lực chiến của hắn rất cao, nếu để chúng chạy ra khỏi vòng vây của chúng ta thì chuồng bò máu chảy thành sông này chính là hình ảnh của những nơi mà hắn sẽ đặt chân tới. Chỉ cần là thịt thì hắn sẽ ăn, bao gồm cả người!" Đưa ra kết luận này, Diêm bộ trưởng cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.

Cấp dưới của ông cũng trợn mắt há hốc nhìn hình ảnh truyền về, lo sợ bất an.

Cho dù binh sĩ trong quân đội có mọc cánh lập tức bay qua đó cứu viện thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Con quái vật kia trực tiếp phá vỡ cửa sổ, tiến vào bên trong, bắt đầu trận giết chóc điên cuồng.

Máy bay không người lái không có cách nào tiến vào bên trong quay hình, chỉ có thể truyền về những tiếng kêu la thảm thiết.

Một chốc lát sau, con quái vật toàn thân nhuốm máu kia không nhanh không chậm bước ra, dáng dấp của hắn hiện giờ làm nhóm Diêm bộ trưởng cảm thấy cực kỳ kinh hãi.

Liên tục ăn nhiều bò như vậy nhưng hắn chỉ mọc được một tầng thịt mỏng mà thôi, thế nhưng sau khi ăn thịt nhóm công nhân thì bắp thịt cả người hắn cũng bành trướng lên, thoạt nhìn rất mạnh mẽ, cứng cáp, điểm duy nhất không thay đổi chính là gương mặt già yếu hệt như cây khô của hắn. Nếp nhăn trên mặt vẫn còn rất sâu, rất dày đặc, từng nếp từng nếp giăng khắp gương mặt, làm gương mặt vốn đã khó coi của hắn trở nên rất dữ tợn.

Từ thể hình biến hóa có thể đoán được nhân loại quả nhiên là loại thức ăn mà hắn yêu thích nhất, nó có thể cung cấp năng lượng tốt nhất. Sau khi thoát ra khỏi ngọn núi này, hắn chắc chắn sẽ đại khai sát giới, điên cuồng ăn thịt.

Máy bay không người lái quay chụp đặc tả, mà nhân viên kỹ thuật của trung tâm chỉ huy thông qua hình ảnh này tìm được thân phận thật sự của hắn trong kho dữ liệu. Đầu tiên đương nhiên là có liên hệ với Trương Gia, nhân viên kỹ thuật vốn tưởng cần tốn chút thời gian, không ngờ thông qua phần mềm quét hình đã có ngay kết quả.

Diêm bộ trưởng khom lưng nhìn một cái, nhất thời hít một ngụm khí lạnh.

Những người khác cũng vây tới xem, người nào người nấy đều nghẹn họng trân trối, không thể nào tin được.

Ai tưởng tượng nổi con quái vật diện mạo xấu xí dữ tợn kia lại chính là cụ cố của Trương Dương, Trương Văn Thành đã qua đời hai mươi ba mươi năm trước của Trương gia chứ. Nói ra thì Trương Văn Thành cũng là một nhân vật truyền kỳ, trong thời kỳ kháng chiến đã hiến tặng hơn phân nửa gia sản cho quốc gia, sau chiến tranh đã nhận được vinh danh 'rường cột nước nhà', sau đó đã bỏ lại tất cả dẫn theo toàn gia di dân ra nước ngoài, né tránh mười năm hỗn loạn rồi quay trở về, phát triển Trương gia từ căn cơ yếu ớt thành quái vật lớn.

Lúc hắn chết, lãnh đạo quốc gia từng tới linh đường dâng hoa, không ngờ người này vậy mà vẫn còn sống! Tính ra thì hắn bao nhiêu tuổi rồi? Một trăm? Hay một trăm hai mươi?

Diêm bộ trưởng thầm tính toán trong lòng, nhất thời cảm thấy sợ hãi. Một người vốn nên chết từ lâu lại không chết, còn biến thành dáng vẻ quỷ quái này, vậy mấy năm nay hắn sống nhờ cái gì?

Diêm bộ trưởng lập tức tưởng tượng tới đàn bò bị gặm sạch và nhóm công nhân không hay biết gì bị tàn sát, gương mặt căng cứng phủ kín một tầng khí đen.

Người này tuyệt đối không thể lưu lại!

"Không thể bắt sống thì phải giết chết! Truyền hình ảnh tới cho thủ trưởng, xin lệnh phong tỏa khu vực này, điều pháo binh tới." Diêm bộ trưởng vỗ bàn ra lệnh, giọng nói vì sợ hãi và lo lắng mà trở nên khàn đặc.

"Pháo có lẽ không có tác dụng." Một vị phó tướng chán nản bụm mặt.

Lúc nói lời này, một chiếc máy bay chiến đấu rốt cuộc cũng tới được nông trường, nã một viên đạn pháo vào con quái vật toàn thân tắm máu kia. Hắn bị bắn trúng nhưng lại từ trong hố bom đầy khói súng bò ra ngoài, nhảy vài cái rồi biến mất trong núi rừng.

Diêm bộ trưởng đặt mông ngã ngồi xuống ghế, tóc và quân phục bị mồ hôi thấm ướt.

Ngay cả pháo đại bác cũng không làm gì được con quái vật này, còn ai ngăn được nó nữa chứ?

Ý nghĩ này xuất hiện, trong đầu Diêm bộ trưởng xẹt qua một tia sáng trắng như sấm sét, sau đó ông bật dậy, gấp gáp nói: "Mau thông báo cho Phạn lão sư, mau lên mau lên!"

Ông vốn tưởng chỉ cần phái một đội quân mấy ngàn người là đủ để bắt giữ kẻ này rồi, vì thế căn bản không nghĩ tới chuyện làm phiền Phạn lão sư. Dù sao đối phương cũng vừa giải quyết xong ba vụ thảm án, trước đó còn không ngừng nghỉ tiếp tục điều tra vụ án đồ cổ, nhất định đã rất mệt mỏi.

Nhưng bây giờ thật sự không tìm Phạn lão sư không được. Nếu trên thế giới này tồn tại một quái vật như thế, ngoại trừ Phạn lão sư, Diêm bộ trưởng không nghĩ ra được sự lựa chọn thứ hai.

Vừa nhắc tới ba chữ 'Phạn lão sư', trung tâm chỉ huy vốn đã tràn ngập hơi thở tuyệt vọng lập tức bừng lên sức sống. Tất cả mọi người đều phấn chấn hẳn lên, sau đó lập tức hi vọng vào cuộc điện thoại kia.

Cùng lúc đó, vài chiếc máy bay trinh sát không người lái rốt cuộc cũng đuổi kịp con quái vật kia.

Sau khi ăn xong, hắn có vẻ không còn vội vàng như vậy nữa mà nhẹ nhàng tung tăng bay nhảy trong núi sâu, hệt như một con vượn linh hoạt lang thang trong khu rừng. Qua vài chục phút thì hắn tiến vào một thung lũng hiếm dấu chân người, nhảy xuống vách núi sương mù dày đặc.

Vài chiếc máy bay lập tức bám sát, dùng tia hồng ngoại quét hình tìm kiếm bóng dáng hắn.

Nhiệt độ cơ thể của hắn rất thấp, giống như chỉ có trái tim có màu vỏ quýt, những phần thân thể khác gần như dung hòa vào sương mù, căn bản không thể nào phân biệt rõ. Máy bay không người lái dựa vào quả tim nho nhỏ đó để truy đuổi, vài lần suýt chút nữa đã mất dấu.

Rốt cuộc hắn cũng dừng lại, chậm rãi đi vài bước.

Vài chiếc máy bay từ sau lưng hắn bay vút qua, né tránh móng tay sắc bén của hắn quơ tới, lơ lửng trên độ cao mà hắn không thể với tới. Sau khi phạm vi tầm nhìn trở nên trống trải, hình ảnh mà camera có thể quay được cũng toàn diện hơn, chân thật hơn.

Nhìn rõ hình ảnh máy bay không người lái truyền về, Diêm bộ trưởng bụm chặt trái tim, loạng choạng ngã xuống.

Nhóm nhân viên kỹ thuật ngồi đối diện màn hình hoảng sợ lùi ra sau, vội vàng tới ngã lăn xuống.

Bọn họ đều là quân nhân đã trải qua chiến tranh và chết chóc, tố chất tâm lý mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng khi đối mặt với hình ảnh này, bọn họ lại không thể chống đỡ nổi sự sợ hãi khổng lồ phừng lên từ sâu trong nội tâm.

Con quái vật này đang đứng trên một ngọn núi nhỏ được tạo thành từ xương khô.

Đúng vậy, xương khô chất thành đống thật cao, ước chừng cũng phải hơn mười tấn, cứ vậy một số lượng xương khô nhiều không đếm xuể cứ vậy bị vứt bỏ trong thung lũng này, bị sương mù tanh tưởi lượn lờ. Càng làm người ta cảm thấy sợ hãi hơn chính là càng đi lên thì xương càng nhỏ, có phần xương chỉ lớn cỡ bàn tay, hiển nhiên là đứa nhỏ vừa mới sinh ra.

Tình cảnh như địa ngục này tuyệt đối có thể làm người ta phải mơ thấy ác mộng liên tục mấy tháng trời!

Mà con quái vật này khi tới nơi đen tối đáng sợ này lại tựa hồ được trở về nhà, thân thể căng cứng theo tốc độ mắt thường có thể nhận ra dần thả lỏng, sau đó từng bước từng bước bước lên núi xương khô, ngồi ở trên đỉnh. Hắn ngẩng đầu nhìn vài chiếc máy bay lượn lờ trên đầu mà cười cười.

Nhìn trực diện gương mặt giàn giụa nước bọt và máu tươi của hắn, trái tim Diêm bộ trưởng đau nhức kịch liệt. Ông biết con quái vật này đang khiêu khích mình, khiêu khích đội quân vũ trang đầy đủ của ông. Hắn khẳng định mình có thực lực rời khỏi ngọn núi này ngoài nên mới không hề gấp gáp như vậy.

Hắn trở về sào huyệt của mình nên ngồi xuống nghỉ ngơi, thái độ thực nhẹ nhõm, thoải mái.

Nhìn con quái vật trước mắt, nhóm phó tướng nhịn không được phát ra nghi hoặc: "Phạn lão sư thật sự có thể đối phó hắn sao?"

Ngay lúc này Phạn Già La cũng tiến tới, nhìn hình ảnh trên màn hình giám sát, lắc đầu: "Tôi không đối phó được."

Diêm bộ trưởng run run: "Không thể nào! Nếu ngay cả cậu cũng không thể đối phó được hắn thì trên đời này còn ai có thể giết hắn nữa chứ?"

"Lão tổ của phái Thiên Thủy có thể, nhưng ông ấy đang bế quan." Phạn Già La thực tế nói.

Diêm bộ trưởng vừa mới đắc tội triệt để phái Thiên Thủy cảm thấy đầu óc mình choáng váng.

Cùng lúc đó, không biết con quái vật kia lấy từ đâu ra một thứ trái cây màu xanh lam nhét vào cái miệng đầy răng nhọn của mình, tùy tiện nhai nuốt, sau đó làn da của hắn chậm rãi trở nên căng bóng trắng nõn, khôi phục lại diện mạo con người. Dáng vẻ của hắn lại rất tuấn mỹ, giống như vầng trăng sáng chói tỏa ra hơi thở ma mị trên bầu trời vậy. Chân mày hẹp dài, sóng mũi cao, môi mỏng đỏ thẫm, tất cả đều giống như tạo vật được thượng tế tỉ mỉ chế tác ra.

So với Phạn Già La, diện mạo của hắn không hề thua kém.

Nhìn thấy gương mặt này, Diêm bộ trưởng sợ ngây người.

Cái này, không phải là siêu sao Trương Lăng Tuyên xuất sắc nhất cả ba lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và ca hát thế kỷ trước của Hoa quốc à? Một ca khúc làm tan nát trái tim phụ nữ toàn quốc, một bộ phim cướp đi tình cảm của vô số thiếu nữ, ngày hắn qua đời có cả ngàn vạn người đổ xô ra đường đưa tiễn, đến giờ vẫn có mấy chục triệu người hâm mộ trên weibo!

Trương Văn Thành, Trương Lăng Tuyên, bọn họ thế mà lại là cùng một người?

Đầu óc Diêm bộ trưởng triệt để hoảng loạn, trái tim máy móc nảy lên, tựa hồ giây tiếp theo sẽ nổ tung.

"Phạn lão sư, chúng ta phải làm sao bây giờ? Bây giờ tôi sẽ tới quỳ trước cửa cung phái Thiên Thủy, cầu lão tổ bọn họ xuất sơn, liệu có còn kịp không?" Vì bảo vệ dân chúng, Diêm bộ trưởng sẵn lòng từ bỏ mặt mũi.

Phạn Già La vỗ vỗ hũ sành mình cầm trong tay, bình tĩnh nói: "Chuyện tôi không làm được, chúng nó có thể làm được. Tất cả thiện ác đều có nhân quả, đây không phải là câu nói suông."

Chúng nó? Chúng nó là ai? Diêm bộ trưởng nhìn phía sau Phạn lão sư không có một bóng người nào, lại càng cảm thấy mờ mịt sợ hãi hơn.

[end 262]

[263] Linh Môi - Gặp Lại Cố Nhân

*****

Sau khi Phạn lão sư tới trung tâm chỉ huy, tâm tình của Diêm bộ trưởng thật sự thấp thỏm. Lúc đầu ông cho rằng Phạn lão sư không có cách đối phó con quái vật kia, thấy cậu cầm cái hũ đi qua một bên thì dần dần ý thức được, Phạn lão sư nói mình không thể đối phó ý là nói thực lực của mình không đủ, không thể đối phó, nhưng cậu có phương pháp khác để xử lý.

Diêm bộ trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: "Phạn lão sư, đời này có phải cậu chưa từng nói dối không?"

Kỳ thực ông đã sớm phát hiện, Phạn lão sư nói chuyện rất nghiêm nghị, mỗi câu mỗi chữ từ miệng cậu thốt ra đều đã được cân nhắc trăm ngàn lần, cũng được thời gian và thực tế khảo nghiệm. Phạn lão sư căn bản là dùng tiêu chuẩn của thánh nhân để yêu cầu chính mình.

Thế nhưng câu trả lời của Phạn Già La lại làm Diêm bộ trưởng sửng sốt.

Cậu mở cái hủ kia ra, lại lấy ra bình nước mang theo bên người, lắc đầu nói: "Đương nhiên tôi có nói dối rồi, hơn nữa còn là nói dối như cuội."

Diêm bộ trưởng: ! ! !

"Là dạng nói dối như cuội thế nào vậy?" Ông thật sự là hiếu kỳ chết mất.

Phạn Già La lắc đầu không trả lời, chỉ là con ngươi trở nên trống rỗng, chìm vào hồi ức. Nhưng chỉ một thoáng thì cậu đã tỉnh táo lại, sau đó rót chất lỏng màu đen trong bình vào hũ sành, dùng tay khuấy nhẹ.

Không ai biết trong hũ sành này chứa cái gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi vị của nó rất quái dị, có chút tanh tanh như máu; có chút hương thoang thoảng như mùi đàn hương; còn có chút vị ngọt.

Người ngoài có lẽ không biết mùi hương hỗn tạp này là mùi gì, nhưng Diêm bộ trưởng đã có con trai lẫn con gái lập tức nhận ra, mùi này không phải mùi đứa bé mới sinh à? Mùi máu từ cơ thể mẹ; mùi thơm thoang thoảng của trẻ sơ sinh; còn mùi ngọt kia là mùi đặc trưng của sữa.

Trong hủ này rốt cuộc là gì? Không có khả năng là trẻ sơ sinh chứ?

Diêm bộ trưởng rướn cổ, nhón chân cố quan sát nhưng chỉ thấy một màu đen như mực và bàn tay trắng nõn như ngọc của Phạn lão sư.

Nhưng rất nhanh ông đã có được đáp án, sau khi khuấy đều thứ trong hủ, Phạn lão sư đã trút ngược nó ra đất rồi bắt đầu xoa nắn. Đó là một nắm bùn màu đen xì xì, trông cực kỳ mềm mịn, nó bị bàn tay trắng nõn như ngọc của Phạn lão sư vo thành viên tròn nhỏ đặt qua một bên.

Chỉ một thoáng, đống bùn kia đã được đôi tay tinh xảo kia chia ra thành hơn mười quả bi đất nhỏ, tròn vo, so với máy vo còn hoàn mỹ hơn.

Diêm bộ trưởng nhìn ngơ ngác mà không dám hỏi nhiều. Những người khác cũng không hiểu gì cả, chỉ có thể nín thở chờ đợi.

Phạn Già La cầm viên bi đất trong tay, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ một cái liền nặn thành hình hồ lô, sau đó dùng lưỡi dao mỏng sắc bén vẽ thành hai đường cong dài mảnh và một đường cung cong lên.

Diêm bộ trưởng tới gần quan sát, nhất thời không ngừng khen ngợi. Đừng thấy Phạn lão sư làm rất đơn giản, kỳ thực thành phẩm rất linh động đáng yêu, bừng bừng sức sống, rất giống một con lật đật xinh xắn. Chúng có cái đầu to và cái bụng trọn trịa, đôi mắt nhỏ dài cong cong, cái miệng nhỏ vểnh đô đô, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Làm xong mấy con lật đật này, Phạn Già La liền ôm chúng ra khỏi trung tâm chỉ huy, nhẹ nhàng đặt xuống đất, nhàn nhạt nói: "Đi đi."

Đi? Đi đâu? Diêm bộ trưởng bám theo đuôi Phạn lão sư, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, khi nghe cậu nói câu này xong thì lại xuất hiện thêm mấy dấu chấm than thật to.

Chỉ thấy mấy con lật đật này vừa chạm đất liền lắc lư lảo đảo một chút, đầu dúi xuống đất, biến mất. Chúng nó không có tay không có chân nhưng lại chạy rất nhanh.

"Phạn lão sư, chúng nó là vật sống à?" Ngay cả Diêm bộ trưởng đã quen nhìn thấy cục diện lớn cũng nhịn không được kinh sợ.

"Đã từng sống." Phạn Già La nói tiếp một câu làm ông phải sợ hãi: "Chúng nó đều là con của hắn."

Diêm bộ trưởng nhìn theo ánh mắt Phạn lão sư, quay đầu nhìn lại gương mặt vốn đã rất xấu xí nhưng hiện giờ đã tuấn mỹ tới câu hồn đoạt phách trên màn hình giám sát.

"Con của hắn sao lại ở trong tay cậu?" Diêm bộ trưởng vừa ngơ ngác lại vừa sợ hãi.

"Ông còn nhớ vụ án Tô Phong Khê không?" Phạn Già La nhắc nhở một câu.

Diêm bộ trưởng đã từng xem qua vụ án này, đương nhiên nhớ rõ, vì thế ông gật đầu.

"Cái hũ kia chính là thứ lấy được từ biệt thự của Tô Phong Khê, bên trong chứa rất nhiều tro cốt của đứa nhỏ, tôi đã ngưng luyện lại thành nhiêu đây. Mẹ của chúng là Tô Phong Khê, ông đoán xem cha của chúng là ai?"

Diêm bộ trưởng sửng sốt hồi lâu mới dùng ngón tay run rẩy chỉ con quái vật trên màn hình: "Là hắn hả?"

"Là hắn." Phạn Già La thở dài nói: "Khao khát tình thương của cha và mẹ là thiên tính của đứa nhỏ, chúng đương nhiên sẽ đi tìm cha, chúng ta chỉ cần ngồi chờ là được."

"Ah, vâng vâng." Diêm bộ trưởng đi theo sau mông Phạn lão sư, mơ mơ hồ hồ quay trở lại trung tâm chỉ huy. Ông nghĩ tới dáng dấp ban đầu của Trương Văn Thành khi bị quân đội truy bắt, hắn gầy đến độ chỉ còn lại một bộ xương, bên ngoài là phần túi da đen hôi bốc mùi, trên đầu lưa thưa vài mảng tóc bạc trắng, giống hệt như thây khô từ trong quan tài bò ra.

Lúc ở trong nhà của mình có lẽ là thời gian thả lỏng nhất, tự nhiên nhất, chân thật nhất, vì thế có thể thấy dáng dấp xấu xí kia chắc chắn là dáng vẻ lúc bình thường của Trương Văn Thành. Người bình thường nhìn thấy thôi đã sợ chết khiếp, vậy mà Tô Phong Khê có thể cùng hắn giao hợp sinh ra nhiều đứa nhỏ như vậy, cô ta rốt cuộc làm sao chịu nổi?

Diêm bộ trưởng càng nghĩ lại càng cảm thấy rợn gai ốc, sau khi ngồi xuống chỗ của mình thì nhịn không được rùng mình. Ông thật sự không thể nào hiểu được thế giới dị nhân, vì có được sức mạnh hoặc trường sinh, tựa hồ bọn họ có thể làm ra những chuyện xấu xa ghê tởm nhất trên đời.

"Phạn lão sư, Diêm bộ trưởng, bây giờ chúng ta phải làm gì? Có cần tiến hành bước hành động tiếp theo không?" Một vị phó tướng đứng ngồi không yên, sợ con quái vật kia sau khi hồi phục sức lực sẽ lập tức chạy ra khỏi thung lũng.

"Cứ chờ đi, ràng buộc huyết thống không thể nào cắt đứt." Phạn Già La bình tĩnh nói.

Diêm bộ trưởng gõ gõ nhịp nói: "Chờ xem đi, đừng vội. Ah đúng rồi, tối nay sao chỉ có mình cậu vậy? Tống tiến sĩ đâu?"

Phạn Già La: ...

Tròng mắt an tĩnh của cậu nổi lên từng vệt gợn sóng lăn tăn, trầm mặc một chốc mới nói: "Chắc anh ấy vẫn còn ngủ ở nhà mình. Tôi đi vội quá nên quên báo cho anh ấy biết."

Diêm bộ trưởng khó hiểu hỏi: "Hai người không phải ở chung với nhau à?"

Phạn Già La: ...

Cậu rũ mi mắt, không biết suy nghĩ gì đó, một lúc sau lắc đầu bật cười khẽ, tiếng cười trong sáng của cậu làm đêm tối tĩnh mịch rối ren này có chút thả lỏng. Ngừng cười, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho số điện thoại quen thuộc nhất.

Diêm bộ trưởng không dám rình xem đời tư của Phạn lão sư, vì thế chỉ có thể dời tầm mắt sang màn hình giám sát, sau đó đột nhiên phát hiện ngọn núi xếp từ xương trắng kia xuất hiện vài điểm đen kịt bé xíu. Lúc đầu ông cứ tưởng là mình nhìn nhầm, nhưng khi phóng to lên vài lần mới rốt cuộc xác nhận, điểm nhỏ đó chính là số lật đật mà Phạn lão sư thả đi khi nãy.

Chúng nó có thân hình bầu bĩnh ướt ẹp, vừa mềm lại mịn, cọ cọ trên đống xương khô nhún nhảy lên cao mà không phát ra chút tiếng động nào.

Con quái vật kia vẫn còn ngồi trên đỉnh núi nghỉ ngơi, đôi ngươi đỏ au đã bị mí mắt che đi, trông đặc biệt an tường.

Mặc dù đám búp bê kia đang không ngừng tiếp cận mục tiêu nhưng Diêm bộ trưởng không hề cảm thấy chúng nó có thể thay đổi điều gì. Một đám búp bê bằng bùn có thể làm gì con quái vật đao thương bất nhập này chứ? Phạn lão sư rốt cuộc muốn làm gì? Cứ chờ như vậy có ý nghĩa gì sao?

Diêm bộ trưởng cảm thấy bất an, tâm tình cũng không ổn định, thế nhưng bởi vì đã hợp tác rất nhiều lần, sớm đã có lòng tin không thể lay chuyển với Phạn lão sư nên không hề nói ra nửa lời phản đối.

Thế nhưng nhóm phó tướng thì không chịu được, không ngừng hối thúc hỏi: "Chúng ta còn chờ gì nữa vậy? Mấy cục bùn đó có thể có tác dụng gì chứ?"

Bọn họ vừa dứt lời thì mười mấy búp bê bùn kia đã dùng khí thế nhanh sấm sét không kịp bịt tai nhào lên người Trương Văn Thành đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn mở trừng mắt lộn ngược ra sau nhưng lại bị vài cục bùn phía sau lao tới cắn chặt.

Đúng vậy, là cắn, giống như con ve cắn vào thịt người, cũng giống như Trương Văn Thành cắn bò sữa, có chết cũng không chịu buông. Đám bè bùn này hé to miệng lộ ra hàm răng nanh sắc bén trắng hếu, thoáng chốc đã cắn thủng lớp da mà ngay cả đạn pháo cũng không thể tổn hại của Trương Văn Thành, sau đó lắc cái bụng tròn vo chui vào trong.

"Ba ba, ba ba, ba ba..." Chúng lại còn có thể nói chuyện, giọng nói non nớt sặc mùi sữa ngọt ngào, nghe vừa ngây thơ lại đáng yêu.

Nhưng âm thanh này vọng vào tai Trương Văn Thành thì chẳng khác nào bùa đòi mạng, làm gương mặt cực kỳ tuấn mỹ của hắn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Trước đó hắn còn rất phách lối cuồng ngạo nhưng bây giờ lại đang hoảng hốt luống cuống quay đầu nhìn loạn xung quanh, tựa hồ mỗi thân cây, mỗi ngọn cỏ, thẩm chí mỗi cái đầu lâu dưới chân đều chính là kẻ mà hắn sợ hãi nhất.

"Phạn Già La? Là mày đúng không? Có phải là mày không?" Hắn sợ đến mức ngay cả đứng cũng không vững, từ trên đỉnh núi xương khô ngã nhào xuống, dáng dấp chật vật hệt như một con chó nhà có tang.

Hắn bắt đầu lăn lộn trên đất, lớn tiếng kêu rên, giống như đau đớn tột cùng, hai tay hắn không ngừng gãi, cào, cấu người mình, rất nhanh đã làm túi da tuấn mỹ của mình trầy trụa đầy thương tích, máu me be bét. Mà đám búp bê bùn chui vào trong da thịt hắn lại giống như bùn rơi vào biển, nhanh chóng hòa tan, cho dù có làm thế nào cũng không lấy ra được.

Thân thể hắn bắt đầu hư thối từ bên trong, máu đỏ thẫm trào ra đầy đất. Hắn moi móc bò lên đỉnh xương khô, giống như loài bướm đêm theo bản năng bay tới nơi có ánh lửa, đã hoảng loạn tới mức ngay cả đường sống cũng không tìm thấy.

Diêm bộ trưởng và nhóm phó tướng há hốc mồm cứng cả lưỡi nhìn một màn này.

Bọn họ vốn tưởng không có gì có thể chiến thắng được con quái vật này, cho dù là lửa đạn hay ngàn vạn quân nhân cũng không thể, mà Phạn lão sư chỉ cần vo vài cục bùn đã có thể giải quyết xong xuôi.

Con quái vật này hiển nhiên quen biết Phạn lão sư, lúc này đang không ngừng gào rống tên cậu. Hiển nhiên nó rất sợ Phạn lão sư, bằng không cũng không tới mức vừa thấy mặt đã hoảng loạn đến vậy.

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng lăn lộn của con quái vật này, Diêm bộ trưởng đột nhiên lóe lên một cụm từ trong đầu--- sợ tới tè ra quần.

"Những đứa bé này vừa mới sinh ra đời đã bị hắn róc máu thịt và nội tạng, ép thành nước, xương lưu lại đốt thành tro." Phạn Già La chầm chậm nói: "Nỗi đau mà hắn đang phải chịu chính là một phần vạn nỗi đau mà những đứa bé kia đã từng cảm nhận. Tất cả thiện ác đều có nhân quả, ai cũng không thoát được."

Diêm bộ trưởng nhìn những  búp bê bùn đang rúc trong cơ thể Trương Văn Thành, đột nhiên cảm thấy khí lạnh thấu tận xương. Sự đen tối của lòng người đã biểu hiện cực kỳ rõ ràng ở trước mắt.

Nhóm phó tướng sớm đã xem tới ngây người, tuy trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn cứ cứng đờ ở đó không có cách nào chớp mắt.

"Đã không sai biệt lắm rồi, để tôi đi xử lý tàn cục. Trước khi xác định hắn đã triệt để mất đi lực công kích, tốt nhất mọi người đừng tới gần." Phạn Già La đứng dậy nói.

"Vâng vâng, tôi sẽ bảo trực thăng đưa cậu qua đó." Lúc này Diêm bộ trưởng mới giống như thoát khỏi hầm băng, bước nhanh ra ngoài.

...

Mấy chục phút sau, Phạn Già La từ trên thang dây đáp xuống mặt cỏ trong thung lũng, mấy trăm tay súng bắn tỉa mai phục trên sườn dốc nhắm họng súng thẳng về phía Trương Văn Thành. Thân thể vừa mới khôi phục của hắn lúc này đã bị tàn phá thảm thương, từng cái lỗ đen như mực đang ồ ạt trào máu, còn có phần nội tạng lộ ra ngoài.

Hắn bây giờ trông còn thê thảm hơn dáng vẻ thây khô trước đó.

Hắn trừng con ngươi đỏ lòm nhìn về phía máy bay trực thăng trên đỉnh đầu, tựa hồ ý thức được gì đó, hắn nghiêng đầu liếc nhìn bên dưới, ánh mắt sợ hãi vừa vặn chạm phải Phạn Già La đang từng bước tiến tới.

Thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng rơi xuống nhưng không chém đứt cổ mà đâm xuyên qua xương sống, làm thân thể và cả linh hồn hắn trở nên suy yếu. Hắn ngẩng cao đầu ngã xuống đống xương khô, nháy mắt trào ra hai hàng huyết lệ.

Mấy chiếc máy bay không người lái quay lại dáng vẻ hoảng sợ lại tuyệt vọng của hắn truyền về trung tâm chỉ huy để nhóm Diêm bộ trưởng thấy rõ mồn một. Đối mặt với gương mặt đầy huyết lệ như vậy, cho dù từng hoảng sợ như thế nào thì cũng đều hóa thành hư không. Trung tâm chỉ huy không ngừng vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm, còn có người khoa trương vỗ ngực một cái, giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Xuỵt, đừng lên tiếng." Diêm bộ trưởng xua tay ra hiệu cho mọi người im lặng.

Tất cả mọi người liền ngừng thở, chăm chú nhìn hai người đang quyết đấu trên màn hình.

Nói là quyết đấu chính diện thì cũng không thích hợp lắm, đúng hơn là một người nhàn nhã thoải mái, một người như gặp phải đại địch.

Thân thể Trương Văn Thành căng cứng, hai tay bấu chặt xương khô cố nhích ra sau để kéo giãn khoảng cách với Phạn Già La. Mà Phạn Già La thì lững thững đi tới trước, trên đường đi còn cúi người hái một đóa hoa băng sương sinh trưởng trong cương khô.

"Lan thạch anh, lấy thịt hối rữa làm thức ăn, nơi nó sinh trưởng cũng là nơi có tử vong, nó còn một cái tên khác là hoa tử vong." Phạn Già La nâng niu đóa hoa xinh đẹp nhưng lại có nguồn gốc làm người ta phải rợn tóc gáy kia, từng bước tiến tới bên cạnh Trương Văn Thành, cúi người đặt đóa hoa này lên lồng ngực đối phương, tựa hồ đang truy điệu cho người đã chết.

Lồng ngực phập phồng của Trương Văn Thành đông cứng, ngay cả hít thở cũng không dám.

Hắn vẫn còn cố lết ra sau, gương mặt tuấn mỹ vì quá sợ hãi mà vặn vẹo.

Phạn Già La ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay nâng cằm hắn, chăm chú quan sát gương mặt quen thuộc này, giọng nói thực nhẹ: "Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc. Bất năng đồng thế sinh, đãn cầu đồng quy thổ. Trương công tử độc nhất vô nhị, anh nên về với đất rồi." [2 câu thơ trong bài Khởi Liệu Uyên Ương Bổng, nghĩa là quân tử trên đời chẳng có người thứ hai, bước đi trên đường người đẹp tựa như ngọc, không thể cùng sống trên cõi đời, chỉ cầu được chôn cùng trong đất]

Những lời này giống như một lá bùa đòi mạng làm Trương Văn Thành triệt để từ bỏ ý nghĩ cầu sinh. Hắn ngửa mặt lên phì cười, sau đó bắt đầu cào cấu đồng xương khô dưới người mình rồi cố sức kéo một cái lồng chim bằng vàng đã vặn vẹo ra ngoài, nâng trong tay.

"Mày còn nhớ cái lồng chim này không? Trước đây khi trốn đi ma xui quỷ khiến thế nào mà tao đã mang nó theo. Nhiều năm như vậy, không quản là đi tới nơi nào tao vẫn mang theo nó. Tống Ân Từ luôn hỏi tao là vì sao, tao không trả lời được, khi đó tao có nghĩ nát cả óc cũng không đáp lại được. Nhưng bây giờ thì tao hiểu rồi, kỳ từ ngay từ ban đầu tao đã dự cảm được bọn tao ở trong mắt mày giống như cá chậu chim lồng, có bay cao bay xa tới đâu rồi một ngày nào đó cũng sẽ rơi vào trong tay mày mà thôi. Ha ha ha, ngay từ khi bắt đầu tao đã biết rồi..."

Phạn Già La rũ mắt nhìn hắn, ánh mắt lộ ra thương hại, nhưng thương hại này giống như tỏa ra từ một bức tượng Thần Phật, không hề có chút nhiệt độ và tình cảm nào.

[end 263]

[264] Linh Môi - Cá Chậu Chim Lồng

*****

Phạn Già La nhìn Trương Văn Thành cực kỳ chật vật nhưng vẫn không mất đi phong thái và diện mạo sáng ngời, con ngươi đen kịt giống như biển sâu không dậy nổi sóng lớn, bình tĩnh lạnh nhạt.

Trương Văn Thành bị nhìn tới hoảng sợ, thế nhưng lại không ngừng bật cười. Đã qua trăm năm nhưng người này thật sự không thay đổi một chút nào, khi cậu ta nhìn bạn, đôi mắt kia sẽ tràn đầy tình tự lưu chuyển, nhưng bi bạn đã chìm đắm trong đó tới không thể kiềm chế thì lại không chiếm được nửa phần quan tâm của người này. Đến lúc này bạn mới phát hiện, cậu ta chỉ đang nhìn bạn mà thôi, căn bản không hề đặt bạn trong mắt, huống chi là trong lòng.

Cậu ta và thế giới này từ trước đến nay vẫn luôn không hợp với nhau.

Trương Văn Thành cầm cái lồng chim bằng vàng đã vặn vẹo biến hình kia, lại càng cười lớn tiếng hơn.

Phạn Già La khom lưng, giọng nói trầm thấp: "Trương công tử, lâu rồi không gặp."

Đã cách nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn bình tĩnh như vậy lạnh nhạt như vậy, lúc phẫn nộ cùng cực cũng chưa từng biểu lộ đằng đằng sát khí, cứ như người phản bội cậu ta, giết chết cậu ta, cướp đi hết thảy của cậu ta không phải là Trương Văn Thành ở trước mặt vậy.

Nhưng Phạn Già La càng như vậy thì trong lòng Trương Văn Thành lại càng lạnh lẽo hơn. Đôi ngươi đỏ au của hắn từng chút mất đi tiêu cự, giọng nói xa xăm trống rỗng, tựa hồ đã tiến vào một thời không khác: "Phạn Già La, lâu rồi không gặp. Ha ha, tao biết mày nhất định không thể nào chết được. Cho dù bị Tống Ân Từ đâm xuyên tim, bỏ vào pháp trận có thể trấn áp hồn phách trăm vạn năm kia, tao cũng biết mày sẽ không chết. Tống Ân Từ sao có thể giết chết mày được chứ, ha ha ha..."

Phạn Già La nhìn hắn, không nói lời nào, đừng nói vẻ mặt, ngay cả ánh mắt cũng tĩnh lặng không chút dao động.

Trương Văn Thành tựa hồ chìm vào hồi ức, hắn vỗ vỗ cái lồng chim kia, cười thảm nói: "Còn nhớ con chim bị mèo hoang tha đi không? Mày chỉ vỗ nhẹ thân thể cứng còng lạnh băng của nó một cái, nó liền đập cánh sống lại. Mày nâng nó lên, để nó một lần nữa đập cánh bay cao, tình cảnh kỳ tích như vậy, cả đời này tao không thể nào quên được. Khi đó tao đang bị bệnh nguy kịch, ngay cả đứng dậy cũng không làm nổi, tao thật sự rất hâm mộ con chim kia! Tao nghĩ mày cũng sẽ cứu tao giống như cứu nó vậy, nhưng mày lại vô tình từ chối tao. Mày rõ ràng có thể làm được nhưng mày lại không cứu, vì sao chứ?"

Đôi mắt đỏ ngầu của Trương Văn Thành tràn đầy căm thù: "Mày nói mày không thể tùy tiện sử dụng sức mạnh của ngọc bội, nhưng vì sao mày lại cứu sống một con chim nhỏ ở ngay trước mặt tao, để tao sinh ra khát vọng điên cuồng vậy chứ? Đêm đó, con chim nhỏ kia bay mệt quay về tìm mày, nhưng mày đã dùng năm ngón tay của mình bóp chết nó. Tao và Tống Ân Từ núp trong bóng tối nhìn mày, thật sự kinh sợ."

"Khi đó tao không rõ mày làm vậy có ý nghĩa gì. Nhưng sau khi trải qua trăm năm phiêu bạt, biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ bây giờ thì rốt cuộc tao cũng hiểu được, mày cố ý để bọn tao nhìn thấy đúng không? Mày cố ý cứu sống con chim kia ở trước mặt bọn tao, lại cố ý bóp chết nó trước mặt bọn tao. Mày cho bọn tao hi vọng rồi lại để bọn tao tuyệt vọng. Mày biết rõ nguyện vọng lớn nhất của tao là sống sót, mày liền để nó ở nơi mà tao có thể nhìn thấy, có thể với tay tới, nhưng lại không cho tao có được."

"Mày đang dụ dỗ tao và Tống Ân Từ đúng không? Mày cố ý làm như vậy! Mày đặt chiếc bánh thơm ngon phía trên vực sâu vĩnh viễn không có ánh mặt trời."

"Mày bịa ra một lời nói dối! Mày nói với bọn tao là lấy được ngọc bội thì có thể trường sinh nhưng lại không cho bọn tao biết cái giá của nó chính là dáng vẻ quỷ dị này! Mấy năm nay, hết thảy những đau khổ mà bọn tao phải chịu có phải đều nằm trong dự tính của mày không? Con chim trong cái lồng này bị mày tự tay cho phép nó cất cánh bay lên rồi lại tự tay giết chết. Cái lồng này để không thì phí, để không lãng phí, mày đã bỏ tao và Tống Ân Từ vào đó, trở thành cá chậu chim lồng mới của mày."

"Đạo lý này tao nghĩ hơn trăm năm mới ngộ ra được, chỉ tiếc Tống Ân Từ vẫn không hiểu. Cô ta căn bản không tin rằng hết thảy đều là sắp xếp của mày! Phạn Già La, mày cố ý, đúng không? Mày bố trí vận mệnh của tao, cũng bố trí vận mệnh của Tống Ân Từ, thậm chí mày còn bố trí cả tử vong và sống lại của chính mày. Cái gì mày cũng biết, chắc chắn cái gì mày cũng biết! Mày nói cho tao biết đi, tại sao mày phải làm như vậy? Tại sao mày muốn dùng phương thức hoang đường như vậy để trêu chọc bọn tao, để bọn tao chìm vào đau khổ dài đằng đẵng như vậy chứ? Mày để tao chết được rõ ràng đi!"

Phạn Già La ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay nhỏ gầy cách một khoảng không miêu tả dàng vẻ của đóa lan thạch anh trước ngực Trương Văn Thành, bình tĩnh hỏi: "Đánh cắp ngọc bội, giết người diệt khẩu, phản bội sư môn, lẽ nào đều là tôi bức ép hai người?"

Trương Văn Thành há miệng nhưng chỉ phun ra được một ngụm máu. Hắn không tìm được lời để phản bác.

"Tống Ân Từ muốn chức vị chưởng môn phái Thiên Thủy, muốn được sư phụ thiên vị, muốn danh lợi, muốn thành thần; mà anh thì muốn sống, muốn trường sinh, muốn ngự trị thế giới này. Hai người muốn nhiều lắm. Mà tôi muốn gì, hai người có biết không?"

Phạn Già La thu hồi đầu ngón tay, chậm rãi đứng dậy.

Trương Văn Thành run run giọng hỏi: "Mày muốn cái gì?"

Phạn Già La nhếch môi, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn hủy diệt tất cả những kẻ giống như hai người vậy."

Trương Văn Thành giống như bị đóng băng cứng ngắc tại chỗ, đôi ngươi đỏ au trợn trừng, giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái đáng sợ nhất trên đời.

Trong lúc hốt hoảng, hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt người này.

Khi đó Phạn Già La mặc một bộ đạo bào đã giặt tới bạc màu, nghiêng đầu, híp mắt, cười khanh khách nhìn qua, gương mặt bị ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, giọng nói trong trẻo như băng tuyết tan chảy đầu xuân: "Trương công tử, có thể ở nhờ dinh thự nhà anh vài ngày không?"

Khi đó Trương Văn Thành đang bạo bệnh sắp chết, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người này thì tựa hồ nháy mắt tìm thấy cảm giác được sống. Sau đó vì sao hắn lại muốn giết chết người này nhỉ? Tại sao lại liên thủ với Tống Ân Từ, bước lên con đường không lối về này chứ?

Là vì dục vọng! Dục vọng muốn sống đã chiến thắng tình cảm, làm hắn dụ dỗ Tống Ân Từ, cùng cô ta bắt tay nhau làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy. Nhưng nếu không phải hành vi của Phạn Già La kích thích dục vọng của bọn họ, bọn họ đã không làm như vậy.

Rồi cuối cùng bọn họ chiếm được cái gì? Bọn họ quả thật đã sống, sống thật lâu, nhưng thân thể lại ngày một suy yếu, ngày một già yếu. Thẳng đến lúc này bọn họ mới hoảng sợ phát hiện thì ra trường sinh không phải là thanh xuân vĩnh cữu, nguyện vọng của bọn họ ngay từ khi bắt đầu đã là một lời nguyền.

Vì muốn hóa giải lời nguyền này, hắn và Tống Ân Từ mỗi người mỗi ngã. Cô ta làm thánh nữ, hắn làm quái vật...

Nghĩ tới đây, Trương Văn Thành lại bật cười, từng tiếng từng tiếng một, giống như cực kỳ vui sướng. Khi ngừng cười, hắn ngẩng đầu truy hỏi: "Tao và Tống Ân Từ chọn lựa hai con đường này, có phải ngay từ bắt đầu đã sai rồi không?"

Phạn Già La ngâm nga đáp: "Lựa chọn khác biệt, nhưng có cùng kết cục."

"Trăm sông đổ về một biển, trăm sông đổ về một biển, cho nên kết cục của tao bây giờ chính là kết cục tương lai của Tống Ân Từ? Ha ha ha.... điều này thật sự quá buồn cười, ha ha ha... Phạn Già La, quả nhiên cái gì mày cũng biết, không ai trong bọn tao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mày. Thật đáng thương cho Tống Ân Từ vẫn luôn cho rằng mình đã thắng, ha ha ha..."

Trương Văn Thành suýt chút nữa đã cười tới đau sốc hông, miệng phun ra từng ngụm máu, cuối cùng thở dài: "Phạn Già La, tao thật muốn biết khi thấy mày vẫn còn sống, Tống Ân Từ có vẻ mặt thế nào. Chỉ tiếc cô ta trốn quá tốt. Phạn Già La, tao cứ nghĩ rằng khi gặp lại, chúng ta sẽ có một trận chiến..."

"Chiến đấu với anh, bẩn tay tôi." Phạn Già La lùi về sau hai bước để tránh trong lúc nói chuyện sẽ bị máu của đối phương văng trúng mũi giày và ống quần.

Trương Văn Thành: ...

Không cam lòng và phẫn nộ trong lòng hắn bị những lời này đập nát bấy.

"Cho nên, ngay cả kết cục cuối cùng của tao cũng nằm trong sắp xếp từ sớm của mày rồi đúng không? Tao sai rồi, tao sớm phải hiểu rằng mình không đánh lại mày." Vành mắt Trương Văn Thành ồ ồ chảy ra huyết lệ, giọng nói đầy thê lương: "Nếu thời gian có thể quay trở lại, tao hi vọng mình không bao giờ gặp mày, hi vọng được chết an tường trầm tĩnh, hi vọng được làm một con người."

Trương Văn Thành dùng chút sức lực cuối cùng nghiêng phần đầu nặng như ngàn cân của mình đi, điên cuồng hộc ra một ngụm máu, sau đó mở to vành mắt như sắp nứt ra, tử vong. Nếu Phạn Già La chê hắn bẩn, vậy hắn liền giữ lại chút sạch sẽ cuối cùng cho đối phương, những giọt máu dính đầy tội nghiệt này không nên vấy bẩn lên người cậu ta.

Trương Văn Thành vốn là thân bất tử, thế nhưng lại không thể địch lại tội nghiệt mà mình tạo ra. Không quản năng lực hồi phục của hắn mạnh cỡ nào, nhóm búp bê bùn kia sẽ càng nhanh hơn mà gặm cắn ngũ tạng lục phủ của hắn. Một người ngay cả nội tạng cũng không còn, chỉ còn lại một cái túi da, có thể sống được sao?

Hiển nhiên là không được, vì vậy chiếc túi da độc nhất vô nhị của Trương Văn Thành từ từ xẹp xuống. Thừa dịp hắn và nhóm búp bê bùn chưa hoàn toàn hóa thành máu loãng, Phạn Già La tỏa ra từ trường tiến vào trong lồng ngực hắn, cố triệu hồi viên ngọc bội kia ra.

Thế nhưng không ngờ vào lúc này có mấy chục sợi dây leo xanh biếc đâm rách lồng ngực Trương Văn Thành, bao lấy viên ngọc bội đang lóe sáng kia, sau đó bấu chặt túi da của Trương Văn Thành, kéo vào sâu trong núi xương.

Dây leo này sắc bén như dao kiếm chặt đứt những bộ xương khô, lại đâm thủng bùn đất, kéo Trương Văn Thành tới tận cùng, Phạn Già La lập tức nhảy vào hang động mà đống dây leo kia đào ra nhưng không đuổi theo sâu hơn.

Cậu cảm giác được số dây leo kia ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, hiện giờ cậu không thể đối phó.

Lúc này cậu đang đứng bên trong chiếc núi tạo thành từ xương khô, phát hiện nó thế mà lại rỗng bên trong, bên ngoài bọc bằng xương cốt, bên trong lại chất đống rất nhiều tro cốt màu đen đắp thành lối đi có hình trụ như lỗ giun.

Nếu phải tìm một thứ gì đó để hình dung, Phạn Già La cảm thấy ngọn núi này giống như tổ kiến, nhưng ở bên trong này, từng chút từng chút đục mớ xương này thành tro rồi nuốt chửng không phải kiến, mà là mớ dây leo cực kỳ linh hoạt kia.

Trương Văn Thành chất xương ở đây không phải để cho đẹp mắt, hắn dùng số xương này để cung cấp chất dinh dưỡng cho một gốc cây. Và số hũ sành chứa tro cốt và hũ thủy tinh chứa máu loãng tìm được trong biệt thự Tô Phong Khê có lẽ cũng có công dụng như vậy.

Suy nghĩ một chút, Phạn Già La sờ bụng mình, củng cố lớp không gian bao bọc viên hạt giống kia; đồng thời liên tưởng tới loại trái cây màu lam giúp Trương Văn Thành không phục diện mạo, còn cả bí mật bảo trì thanh xuân tươi đẹp của Tô Phong Khê; và loại mỹ phẩm làm gương mặt nhóm Giản Nhã trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ; cả loại thuốc màu lam có thể kích phát tiềm năng con người, thậm chí là bồi dưỡng ra linh giả.

Những chuyện quỷ dị đầy điểm đáng ngờ này, tràn đầy bí ẩn kia rốt cuộc cũng đã lộ ra một góc núi băng. Hết thảy mọi chuyện đều là gốc thực vật này tạo thành. Nó tựa hồ có thể hấp thu tất cả tội nghiệt, ác nghiệp, sức sống, tử khí, sau đó kết thành quả để người ta duy trì thanh xuân hoặc là có được sức mạnh.

Loại quả này, khả năng có thể thực hiện nguyện vọng này rất giống với ngọc bội.

Phạn Già La ngẩng đầu nhìn cửa hang, không ngừng thở dài. Toàn bộ yêu ma ẩn mình trong bóng tối tựa hồ đã thức tỉnh, hơn nữa so với cậu dự tính còn mạnh mẽ hơn.

Lúc cậu đang cố gắng cảm ứng tương lai thì một âm thanh lo lắng từ bên trên truyền tới: "Phạn lão sư, cậu ổn không?"

"Tôi ở đây." Phạn Già La lập tức trả lời.

"Cậu có bị thương không?" Diêm bộ trưởng ló đầu vào xuất hiện ở cửa hang, sau đó là vài chùm sáng rọi xuống.

Con ngươi Phạn Già La đối diện trực diện với ánh sáng nhưng ngay cả mí mắt cũng không rung động: "Tôi ổn."

"Cậu chờ chút, chúng tôi sẽ kéo cậu lên ngay." Phát hiện bên dưới chỉ có một mình Phạn lão sư và một cái hang tối om, Diêm bộ trưởng lập tức thả dây xuống.

Vài phút sau, Phạn Già La đã leo lên phía trên, nhặt đóa lan thạch anh như băng sương kia lên, chăm chú quan sát, phát hiện nó không hề nhiễm vật bẩn mới ném nó vào trong hang xương kia.

"Phạn lão sư, con quái vật kia đâu rồi? Hắn chết rồi à? Sao từ ngực hắn lại mọc ra dây leo vậy?" Diêm bộ trưởng lo lắng hỏi.

"Theo lý mà nói, bị huyết nghiệt quấn thân thì hắn chắc chắn phải chết. Nhưng mớ dây leo mang hắn đi rất cổ quái, tôi cũng không dám khẳng định hắn chắc chắn sẽ chết. Đúng rồi, không phải bọn ông đang tìm kiếm nguyên liệu chế tạo loại thuốc màu lam kia à? Tôi đoán mớ dây leo kia chính là nó, nơi này từng ghim đầy rễ của nó."

Phạn Già La chỉ hang động dưới núi xương, suy đoán: "Nơi này có lẽ chính là nơi Trương Văn Thành nuôi trồng loại trái cây kia."

Diêm bộ trưởng vẫn còn sợ hãi nói: "Dây leo kia hình như là vật sống!"

"Không phải hình như, nó thật sự là vật sống. Nó có linh trí." Phạn Già La chậm rãi đi xuống chân núi.

"Lời này của cậu có ý gì? Ý là nó đã thành tinh à?" Diêm bộ trưởng lảo lảo đuổi theo truy hỏi.

"Đúng vậy."

Nghe thấy đáp án này, Diêm bộ trưởng liền ngã nhào một phen.

"Nó có nguy hại không? Nó muốn làm gì?" Diêm bộ trưởng căn bản không để ý tới một miệng đầy bùn của mình, chỉ vội vàng hỏi.

"Ông vẫn chưa ý thức được sao?" Phạn Già La đứng dưới ngọn núi xương cốt thật cao, đầu ngón tay vẽ một vòng thung lũng đầy sương mù và xương cốt này, nói rằng: "Nó lấy xương người, thịt người, máu người làm phân bón. Nếu nó tiếp tục sinh trưởng thì sẽ giết người, giết rất nhiều người."

Diêm bộ trưởng quay đầu nhìn đống xương nhiều không đếm xuể kia, giọng nói không kiềm được run rẩy: "Giết rất nhiều người là bao nhiêu?"

"Phỏng chừng giết sạch mới thôi." Phạn Già La dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra một đáp án khủng khiếp.

Đầu Diêm bộ trưởng ong một tiếng, ngã bệt xuống đống xương.

Ngay sau đó một nhân viên từ trong hang núi bò ra, hô lớn: "Bộ trưởng, dưới này có vết tích rễ thực vật sinh trưởng. Theo chúng tôi suy đoán thì kích cỡ của nó rất khổng lồ, thế nhưng nó đã biến mất rồi, giống như mọc chân chạy trốn khỏi lòng đất vậy! Diêm bộ trưởng, tôi thật sự không lừa ngài!"

"Tôi biết!" Diêm bộ trưởng rống lên, sau đó cả người bắt đầu suy sụp.

"Sao tui khổ vậy chứ? Ngay lúc tôi đảm nhiệm bộ trưởng bộ đặc biệt liền xảy ra nhiều vụ án kỳ quái như vậy! Bộ trưởng trước kia cao lắm cũng chỉ bắt dăm ba con lệ quỷ mà thôi, sao tới lượt tui lại toàn là yêu ma chứ! Phạn lão sư, vụ án này làm sao phá đây? Chúng ta đi đâu để bắt bụi cây kia? Nó từ trong đất chạy mất rồi, chúng ta cũng đâu thể nào chui xuống đất được chứ?" Diêm bộ trưởng chán nản đập đập gáy cổ mình.

"Nó đã chạy rồi, tạm thời không bắt được, trước tiên tìm ra kẻ đứng sau vụ án tráo đổi quốc bảo kia đã." Phạn Già La lãnh tĩnh nói.

Còn một vụ án đặc biệt lớn khác vẫn chưa phá được làm Diêm bộ trưởng nhất thời không có chút hình tượng nào ngã bẹp xuống, cảm thấy cuộc sống này thật sự khó khăn!

...

Phạn Già La ngay trong đêm quay trở lại nhà cũ, đi tới hầm ngầm dưới đất ôm lấy Hứa Nghệ Dương vẫn còn ngủ say sưa, tựa như mình chưa từng rời đi.

Cùng lúc đó, lúc hừng sáng Tống Duệ ngồi dậy uống uống thì phát hiện trong điện thoại có một tin nhắn chưa xem, hơn nữa còn là Phạn Già La gửi tới, vì thế anh lập tức mở ra kiểm tra rồi phun ra ngụm nước trong miệng, ho sặc sụa, sau đó lại không thể kiềm chế được mà cười rộ lên.

Anh dùng tay đỡ trán nhưng căn bản thể nào che được vô tận hạnh phúc và sung sướng trong ánh mắt sáng lóng lánh.

Đầu ngón tay khẽ chuyển động, nhanh chóng đáp lại một chữ 'Được'.

Phía trên tin nhắn là là một tin nhắn với giọng điệu thực bình thản của Phạn Già La: [Dọn tới ở cùng nhau được không?]

...

Ngày hôm sau, Tống Duệ và Phạn Già La hẹn nhau cùng dọn nhà, nửa đường lại bị Diêm bộ trưởng gấp gáp đón qua Hương Cảng, gặp mặt bốn nhà sưu tầm đồ cổ, thuận tiện giám định bảo vật bọn họ sở hữu.

Bốn nhà sưu tầm này cũng rất phối hợp mang tới tất cả đồ cổ mà mình sưu tầm được trước giờ.

Phạn Già La cảm ứng từng cái một, không ngừng lắc đầu: "Giả, giả, giả..."

Gương mặt cả bốn vị tái nhợt, giống như không dám tin, lại giống như sớm đã có chuẩn bị mà làm ra vẻ đau lòng muốn chết muốn sống.

Cuối cùng, lòng bàn tay của Phạn Già La lơ lửng trước một đóa sen được khắc từ ruby, lắc đầu nói: "Là giả." Sau đó lại không ngừng cảm ứng, tựa hồ đã phát hiện được vấn đề gì đó.

Diêm bộ trưởng bị cậu dọa một phen theo phản xạ bắt đầu khẩn trương.

[end 264]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com