ZingTruyen.Info

Linh Moi Phong Luu Thu Ngoc


[250] Linh Môi - Phạn Già La: Phán Đoán Của Tôi Chưa Bao Giờ Sai

*****

Sau khi ống đựng bút tiến vào khoang quét hình, trên màn hình thiết bị hiện ra một vật thể ống đồng có màu lam.

Không ai biết hai người đang giở trò quỷ gì, nhân viên kỹ thuật phụ trách quản lý chiếc máy này rất tức giận chạy tới, bộp một tiếng nhấn nút tắt máy, để băng chuyền chuyển ống đựng bút trở ra.

Phạn Già La chậm rãi đeo bao tay trái, cầm ống đựng bút lên thoáng cảm ứng một chút.

Tống Duệ chỉ màn hình nói: "Một tia sáng, hình ảnh màu lam---- đồ sứ là vật vô cơ, mà vật vô cơ khi bị X quang chiếu qua sẽ có màu lam. Hình ảnh mà Phạn lão sư nhìn thấy khi ngoại cảm chính là máy X quang quét hình."

"Vậy thì sao? X quang quét hình có liên quan gì tới kết quả giám định à?" Nhân viên kỹ thuật lấy ra một mảnh vải nhung bắt đầu cẩn thận chà lau bàn điều khiển thiết bị, tựa hồ vì Tống Duệ chạm vào nên bị vấy bẩn.

Phạn Già La rút một túi khăn khử trùng trong túi ra đưa cho Tống tiến sĩ, ôn hòa nói: "Lau tay đi." Sau đó đưa ống đựng bút cho một nhân viên kỹ thuật khác, giọng nói bình tĩnh: "Dùng nhiệt huỳnh quang kiểm tra nó."

Nhân viên kỹ thuật kia không nhận ống đựng bút, chỉ châm chọc: "Cậu có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Phòng thí nghiệm chúng tôi không phải đồ chơi của cậu."

Phạn Già La không hề tức giận, chầm chậm nói: "Tôi nói ống đựng bút này có bốn ngàn năm lịch sử, anh có tin không?"

"Gì? Cậu điên rồi sao? Hay là để chúng tôi đưa cậu tới bệnh viện khám nhé? Toàn bộ chi phí cứ để phòng thí nghiệm bọn tôi chi trả." Nhân viên kỹ thuật nói chuyện có vẻ rất lịch sự, thế nhưng vẻ mặt thì hoàn toàn ngược lại. Hắn nhướng mày, kéo căng khóe miệng, tròng mắt lộ rõ khinh bỉ.

Mà vẻ mặt của Phạn Già La vẫn bình tĩnh như thế, cậu nhìn sang Diêm bộ trưởng, ôn hòa nói: "Nếu ông muốn một chân tướng thì bảo họ kiểm tra ống đồng này. Tôi ở đây, không chạy được, kiểm tra xong, tất cả trách nhiệm do một mình tôi gánh chịu."

Diêm bộ trưởng bị sự chân thành trong mắt Phạn Già La rung động. Người khác không hiểu Phạn lão sư là người thế nào, nhưng ông hiểu. Nói chuyện giật gân, chuyện bé xé to, mua danh chuột tiếng, tất cả những thứ này không hề dính chút nào với Phạn Già La. Ngược lại, cậu là một người rộng rãi, suy nghĩ đơn thuần, tính cách chân thành, cậu chưa bao giờ nói nửa lời nói dối.

Ngược lại cũng chỉ kiểm tra một cái ống mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Nghĩ vậy, Diêm bộ trưởng liền cung tay: "Kiểm tra!"

Ông sở hữu quyền lực tối cao nhất trong phòng thí nghiệm này, tuy nhân viên kỹ thuật kia có chút phê bình kín đáo trong bụng nhưng cũng không cự tuyệt nữa, chỉ có thể giật lấy ống bút kia, bỏ vào khoang quét hình.

"Ống đựng bút bốn ngàn năm lịch sử, chuyện cười này đủ để tôi cười cả năm. Mấy người coi coi trên ống đựng bút này viết cái gì---- càng nỗ lực càng may mắn. Thì ra bốn ngàn năm trước, câu canh gà này đã bắt đầu thịnh hành rồi sao? Ha ha ha..."

Lúc chờ đợi kết quả giám định, nhân viên kia không ngừng châm chọc. Nhóm Tôn viện trưởng cũng nhếch môi, lộ ra nụ cười khinh bỉ.

"Ánh mắt của hơn mười vị chuyên gia cộng với hơn mười thiết bị giám định tiên tiến cũng không đuổi kịp một câu nói của cậu. Cậu tưởng mình là ai? Thần tiên à? Cậu biết dám vận chuyện nhiều bảo vật quốc gia như vậy thì phải gánh vác bao nhiêu nguy cơ không? Biết hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực tài lực không? Có lẽ cậu thật sự có năng lực, nhưng cậu không nên quá xem trọng mình, nói cho cùng thì năng lực của cậu có thật hay không thì vẫn còn nghiên cứu thêm kiểm chứng thêm----"

Lời càm ràm của nhân viên kỹ thuật kỳ biến thành trầm mặc khó tả khi kết quả giám định xuất hiện. Hắn trợn to mắt, há to mồm, không dám tin mà nhìn màn hình.

Tôn viện trưởng và mấy chục vị chuyên gia đứng ở phía sau hắn, khom lưng nhìn một cái, nhất thời đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một con số không thể nào tưởng tượng nổi---- bốn ngàn năm! Cái ống đựng bút tạo hình hiện đại khắc dòng chữ 'càng nỗ lực càng may mắn' kia lại được máy quét hình giám định là có bốn ngàn năm lịch sử!

"Sao, sao lại thế này?" Nhân viên kỹ thuật kinh hãi tới mức quíu lưỡi.

"Không đúng không đúng, kết quả quét hình này khẳng định đã sai rồi! Ống bút này là tôi mua trong siêu thị, cả dãy có tới mười mấy cái, là sản phẩm sản xuất hàng loạt, tuyệt đối không phải đồ cổ!" Chủ nhân ống bút vội vàng giải thích.

Diêm bộ trưởng bối rối, hơn mười vị chuyên gia bối rồi, mà Tôn viện trưởng và Lưu viện phó thì triệt để đông cứng biểu tình đắc ý của mình.

Phạn Già La tiện tay cầm lấy cái ly sứ trên bàn làm việc đưa cho Tống tiến sĩ, ôn hòa nói: "Lại thử cái này xem."

Tống Duệ đặt ly nước lên băng chuyền, ấn phím khởi động.

Chờ tầm mười giây, Phạn Già La cầm lấy ly nước cảm ứng một chút, sau đó giao cho nhân viên kỹ thuật đã sắp rơi cằm xuống đất kia, thản nhiên nói: "Tôi nói cái ly này có ba ngàn năm lịch sử, anh có tin không?"

Nhân viên kỹ thuật không nói được lời châm chọc nào, chỉ sững sờ nhận lấy ly nước, đặt vào khoang kiểm tra đo lường.

Không bao lâu sau, kết quả giám định hiện ra, cái ly nước in hình con heo hồng phấn và chữ Sweet được máy giám định là có ba ngàn năm lịch sử.

Phạn Già La chỉ cần đưa tay cảm ứng một chút là có thể chuẩn xác báo ra kết quả, mà hai thứ đồ gốm sứ này rõ ràng đều là kết quả của công nghiệp hiện đại, tuyệt đối không có khả năng tới từ cổ đại, như vậy cái máy giám định này còn đáng tin không? Tại sao nó lại đưa ra kết luận hoang đường đến vậy?

Tất cả mọi người bối rối, chỉ có Tống Duệ gõ gõ máy quét X quang, không nhanh không chậm bóc trần đáp án: "Bị X quang chiếu qua, kết quả nhiệt huỳnh quang sẽ bị quấy nhiễu. Cái ống đồng trước đó bị X quang chiếu bốn mươi giây, tính ra bốn ngàn năm lịch sử, ly nước bị chiếu ba mươi giây, tính ra ba ngàn năm lịch sử, có thể thấy chỉ cần đặt đồ lên máy X quang này, một giây có thể bị biến đổi một trăm năm. Nếu nắm giữ kỹ xảo này, chỉ cần tạo ra ngoại hình hàng nhái giống thật trăm phần trăm rồi để vào máy quét X quang, chỉ định thời gian tương ứng thì có thể thuận lợi qua mặt giám định nhiệt huỳnh quang."

Tống Duệ chậm rãi đi tới trước chiếc bình sứ ông thọ, thở dài nói: "Kẻ làm giả sớm đã phá giải được phương pháp kỹ thuật hàng đầu trong miệng mấy người, cái bình này là thật hay giả cần phải kiểm tra thêm."

Phạn Già La cầm lấy một ly nước khác, thản nhiên nói: "Còn muốn thử nghiệm thêm lần nữa không?"

Chuyện thật như sắt thép diễn ra ngay trước mắt, nhóm kỹ thuật viên vốn còn tràn đầy kiêu ngạo, bao gồm cả nhóm chuyên gia nói chuyện chắc như đinh đóng cột, lúc này đều câm như hến, luống cuống, rối loạn.

"Không, không cần thử nữa. Chúng tôi sẽ lập tức tiến hành thêm một bước kiểm tra cái bình sứ này. Vấn đề là tất cả những biện pháp kiểm tra không tổn hại chúng tôi đã làm cả rồi nhưng lại không có cách nào đưa ra kết quả xác thực." Nhân viên kỹ thuật mới nãy còn trăm phần trăm tin tưởng phán đoán của mình, lúc này lại chính mồm phủ nhận công tác giám định trước đó.

Hắn liếc nhìn Phạn Già La, trong mắt mang theo kính nể khó có thể diễn tả bằng lời. Chỉ dùng tay cảm ứng một chút đã nắm bắt được nhiều tin tức bí ẩn như vậy, thậm chí nghiền ép cả thiết bị khoa học tân tiến nhất thế giới, người này thật sự là người sao? Năng lực của cậu ta không khỏi có chút đáng sợ đi!

Nhân viên kỹ thuật thu hồi ánh mắt, lấy lại bình tĩnh rồi mới nói tiếp: "Muốn tiến hành thêm một bước kiểm tra xem cái bình sứ này là thật hay giả thì chúng tôi nhất định phải kiểm tra nguyên tố vi lượng, mà muốn kiểm tra nguyên tố vi lượng thì cần phải thu thập mẫu, thu thập mẫu thì nhất định phải phá hỏng tính hoàn chỉnh của bình sứ, chúng tôi không có quyền hạn này."

Dứt lời, hắn nhìn sang Diêm bộ trưởng.

Diêm bộ trưởng cắn chặt răng suy nghĩ một chút, cuối cùng quả quyết nói: "Thu thập mẫu, tiến hành kiểm tra nguyên tố vi luyện!" Không có quyết đoán thì ông đã không thể bò tới vị trí này.

"Vâng." Nhân viên kỹ thuật kia đã bị phán đoán thần tiên của Phạn Già La kinh sợ, lập tức vùi đầu lấy mẫu. Nhân viên kỹ thuật cống hiến ly nước và ống đồng chủ động làm trợ thủ.

Lúc hai người bận rộn, Phạn Già La đi tới chỗ hai cái đỉnh đồng thau, hỏi: "Vì sao các vị kết luận rằng nó là hàng thật?"

Nhân viên phụ trách kiểm tra hai chiếc đỉnh này sớm đã thu lại tâm tư khinh thường, lập tức giải thích: "Chúng tôi lấy một chút rỉ sét của nó, phân tích nhân tố hóa học, xác định nó cùng thời đại với đỉnh đồng."

"Các vị lấy rỉ sét ở đâu?" Tống Duệ truy hỏi.

"Ở chỗ tay cầm."

Ánh mắt Tống Duệ lóe sáng, đang định mở miệng thì vị học giả chuyên gia phụ trách dùng nhãn học giám định hai cái đỉnh này liền cắt lời anh: "Tôi biết anh lại định nói tới chuyện ghép nối làm hàng giả, nhưng cái này là anh quá lo nghĩ rồi, hai cái đỉnh này tuyệt đối không phải giả. Chúng tôi có số liệu hoàn chỉnh của chúng, trong đó bao gồm mấy ngàn tấm ảnh chụp và mấy trăm đoạn video."

"Chúng tôi đối chiếu những số liệu này để kiểm tra cặn kẽ hai chiếc đỉnh, kết quả khẳng định không thể sai được. Chúng nó được tạo ra bằng phương pháp đúc khuông, trên bề mặt vẫn còn rất nhiều lằn khuôn, chúng tôi dùng kính lúp kiểm tra từng lằn một, không phát hiện điểm sai nào."

"Trọng lượng của nó theo thứ tự là 876.23 kg và 696.71 kg, hoàn toàn chuẩn xác với số liệu ghi chép, hơn nữa thể tích cũng không có chút biến hóa nào."

"Chứng cứ trực tiếp nhất chính là số rỉ sét này, anh dùng tăm bông chà lau một chút sẽ phát hiện phần gốc của rỉ hoàn toàn dung hợp với đỉnh đồng chứ không phải một tầng bên ngoài. Ý nghĩa là sao thì anh hiểu mà đúng không?"

Tống Duệ có tri thức uyên bác, đương nhiên hiểu được lời của vị học giả này.

Thấy hai mắt Phạn Già La trở nên tối om, Tống Duệ nhịn không được nhếch môi mỉm cười giải thích: "Ý của ông ấy là hai cái đỉnh đồng thau này tuyệt đối là hàng nguyên đai nguyên kiện. Lằn khuôn cũng không sai lệch chút nào, có thể thấy chúng được đúc ra từ khuôn mẫu, vì thế tuy có thể làm giả được nhưng độ khó rất lớn."

"Em xem trọng lượng của chúng đi, bởi vì trải qua mấy ngàn năm oxi hóa ăn mòn, chúng nó có cùng thể tích nhưng trọng lượng nhất định sẽ nhẹ hơn, điểm này không quản là phương pháp nào cũng không thể làm giả được."

"Nếu hàng giả muốn đảm bảo thể tích giống như hàng thật thì không thể nào đúng trọng lượng; nếu đúng trọng lượng thì thể tích sẽ tăng lên, hai điểm này không thể nào cùng đáp ứng nên cũng không có khả năng làm giả. Em xem bức quét hình X quang này đi, độ dày của chúng rất đều, không có chỗ rỗng, phân tích nguyên tố hóa học cũng cho thấy chúng nó thật sự là đồng. Độ dày không thành vấn đề, tính chất không thành vấn đề, có thể thấy chúng nó là thật."

Phạn Già La nghe xong liền hỏi thêm: "Tức là hai vật phẩm đồng thau, cái có lịch sử lâu đời hơn sẽ nhẹ hơn cái được chế tạo gần đây, chuyện này nếu không trải qua năm tháng ăn mòn thì không thể làm được, đúng không?"

"Chính là như vậy." Tống Duệ gật đầu, nói tiếp: "Em nhìn phần rỉ sét này đi, nó là từng chút từng chút mọc ra từ chính cái đỉnh, giống như một cái cây vậy, lột đi lớp vỏ ngoài thì vẫn còn phần ruột bên trong, nó vẫn giữ nguyên được phần gốc rễ. Nhưng đồ đồng giả sẽ không thể làm được như vậy, bởi vì rỉ sét màu xanh ở ngoài bế mặt là do hóa chất ăn mòn tạo thành, chỉ cần lau là rớt, không có gốc rễ."

Nhóm chuyên gia sớm đã vây xung quanh hai cái đỉnh đồng thau, nghe Tống Duệ nói xong lập tức bổ sung: "Gốc rễ sinh trưởng như cây cối vậy, phải trải qua năm tháng đọng lại. Rễ cây là một năm mọc một cây, mà rỉ sét đồng thau thì trăm năm mới mọc một cây. Rỉ sét dày như vậy, không tới mấy nghìn năm tích lũy thì căn bản không thể nào được như vậy, vì thế chúng tôi mới dám nói hai cái đỉnh đồng này là thật."

Thẳng đến lúc này, Lục lão vẫn duy trì trầm mặc từ đầu đến giờ mới thở dài nói: "Tuy khoa học kỹ thuật phát triển dẫn tới có rất nhiều phương pháp giám định đồ cổ, thế nhưng môn nhãn học này vĩnh viễn cũng không thể nào thất truyền. Phán đoán bằng mắt nhìn của chúng tôi là thứ mà máy móc vĩnh viễn không thể thay thế được. Phạn lão sư, lần này cậu thật sự nhìn nhầm rồi."

Phạn Già La dùng đầu ngón tay mang bao tay thuần trắng nhẹ nhàng vuốt phần rỉ sét đâm sâu vào trong chiếc đỉnh, lắc đầu nói: "Đôi mắt này của tôi, từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ nhìn nhầm bất cứ người nào, sự tình nào, hay sự vật nào. Tôi vẫn luôn tin tưởng vào phán đoán của mình."

"Cậu cũng quá cuồng ngạo rồi! Bình sứ kia có lẽ là chúng tôi nhìn nhầm thật, nhưng hai cái đỉnh này thì chúng tôi dám lấy mạng mình ra cam đoan, chúng nó tuyệt đối là thật! Chỉ bằng trọng lượng, thể tích, và rỉ sét của chúng, chúng tôi có thể đưa ra phán đoán như vậy. Toàn bộ học giả giới văn vật đều nhất trí tán đồng với quan điểm này. Cậu chỉ là một nhân sĩ nghiệp dư, ngay cả lời nói của chúng tôi cũng nghe không hiểu, cậu dựa vào cái gì mà nghi ngờ chúng tôi chứ?" Vị chuyên gia trẻ tuổi mới nãy bị kết quả ống bút và ly nước kinh sợ một lần nữa đứng ra, không phục phản bác.

Phạn Già La chậm rãi lột bao tay ra, thong thả nói: "Nếu như tôi nói, tôi có thể làm một khối đồng mới chỉ trong vòng vài phút mọc ra rỉ sét ngàn năm, các vị có tin không?"

Vị chuyên gia trẻ tuổi kia vốn định trào phúng một phen nhưng đột nhiên nghĩ tới hai câu hỏi mà đối phương đã hỏi trước đó--- tôi nói cái ống bút hiện đại này có bốn ngàn năm lịch sử, cậu có tin không; tôi nói cái ly này có ba ngàn năm lịch sử, cậu có tin không.

Khi đó không ai tin cả, nhưng khi có kết quả, mặt của mọi người đều bỏng rát đau đớn.

Hô hấp của vị chuyên gia trẻ tuổi nghẹn lại, không dám phản bác lời nói cực kỳ hoang đường này.

Tôn viện trưởng đẩy vị chuyên gia này ra, cười lạnh nói: "Tôi không tin! Cậu thử làm cho chúng tôi xem đi! Chỉ vài phút đã làm một khối đồng mới mọc ra rỉ sét ngàn năm, cậu tưởng mình là thần tiên chắc?"

Phạn Già La cũng không để ý, xoay sang nói với Diêm bộ trưởng: "Cho tôi một khối đồng mới, tốt nhất là nặng hơn một kí."

Diêm bộ trưởng lập tức bảo người chuẩn bị.

Sau mười mấy phút, một nhân viên kỹ thuật mang tới một khối đồng mới vàng óng, sáng long lanh.

Phạn Già La nhận lấy nó, lại hỏi: "Có cân điện tử không?"

Một nhân viên kỹ thuật khác lập tức mang cân tới.

Phạn Già La đặt khối đồng trên bàn cân, khom lưng nhìn màn hình một chút, nhắc nhở: "Nhìn kỹ, bây giờ nó đang là 1000 gam, chẳng những tôi sẽ làm nó mọc ra rỉ sét ngàn năm mà còn có thể khống chế trọng lượng của nó ở 988.88 gam."

Lời của Phạn Già La thật sự quá hoang đường, nó làm mọi người lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Tôn viện trưởng và Lưu viện phó khịt mũi, dáng vẻ rất khinh thường. Bọn họ muốn chờ xem Phạn Già La xấu mặt!

Phạn Già La cũng không để tâm tới phản ứng của mọi người, chỉ dùng năng lực của Mã Du tạo ra một không gian trong suốt bao lấy khối đồng kia, sau đó rót từ trường của mình vào trong không gian, từng bước áp súc.

Từ trường của cậu vốn có tính ăn mòn, tác dụng không kém gì mưa tuyết gió sương ở ngoài thiên nhiên, bởi vì không gian cầm cố và áp súc gia tăng mà chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi mức độ phá hoại đã bị đẩy tới mức độ mấy nghìn năm.

Vì vậy trong mắt mọi người, khối đồng mới này bắt đầu mọc ra rỉ sét màu xanh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Chúng nó từng chút từng chút lan tràn, từng tầng từng tầng dày đặc, xếp chồng lên nhau, rất nhanh đã hòa thành một thể với khối đồng, biến thành mảng rỉ không thể nào loại bỏ được.

Cùng lúc đó, con số trên màn hình cân điện tử cũng từng chút giảm xuống, đầu tiên là 999.99, sau đó là 999.98... khi con số này chuyển tới 988.88 thì Phạn Già La thu tay lại, vì thế khối đồng không còn phát sinh thêm chút biến hóa nào nữa.

Mấy phút trước nó vẫn là một khối đồng vàng ươm lóng lánh, chắc chắn, nhưng chỉ vài phút sau, nó đã mang đầy dấu vết tháng năm. Toàn thân đều là rỉ sét xanh biếc, mất đi sáng bóng vốn có, cộng thêm vì bị oxi hóa và ăn mòn mà giảm đi một ít trọng lượng.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, không ai tin nổi nó là một khối đồng mới.

Giờ phút này nhóm chuyên gia và nhân viên kỹ thuật giống như biến thành người câm điếc, ai ai cũng há miệng trợn mắt, không nói được nửa câu. Sự thực ở ngay trước mắt, không phải do bọn họ tin hay không tin, càng không cho phép bọn họ phản bác. Khi sức mạnh của một người đã vượt qua khoa học kỹ thuật, vượt qua tưởng tượng, vượt qua thường thức, người bình thường đã không có cách nào dùng phương thức tư duy của mình để phán định, thậm chí ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.

Trái tim Diêm bộ trưởng trầm xuống, hiểu được việc lớn không tốt.

Phạn Già La vỗ nhẹ thỏi đồng loang lổ rỉ sét, chắc chắn nói: "Nhìn thấy không? Chỉ có người giống như tôi mới có thể làm ra đồ đồng giả để đánh tráo, cho nên người đứng sau vụ án này chắc chắn phải là người trong huyền môn. Chuyện mà các vị cho là không có khả năng, đối với chúng tôi đều là có khả năng."

[end 250]

[251] Linh Môi - Con Đường Thành Thần Đáng Sợ

*****

Tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều bị động tác thần thánh của Phạn Già La dọa sợ ngây người. Cậu chỉ áp tay tới gần khối đồng này mà thôi, thế nhưng nó lại biến thành dáng vẻ rỉ sét loang lổ như vậy, rốt cuộc cậu ta làm sao làm được? Chuyện này thật sự quá khó tưởng tượng!

Nhưng sự thật phát sinh ở trước mắt, cho dù nội tâm chấn động lại khó có thể tin tưởng nhưng không ai nói ra lời phản bác.

Tôn viện trưởng và Lưu viện phó lập tức chộp lấy khối đồng mọc rỉ xanh biếc kia, dùng kính lúp kiểm tra từng tấc một, vẻ mặt kinh hãi tới khó nói nên lời. Bọn họ vội cái gì, sợ cái gì, tất cả mọi người đều biết. Thực tế thì không chỉ bọn họ, bầu không khí của phòng thí nghiệm này cũng vì khối đồng kia mà có biến hóa khá vi diệu.

Không khí phấn chấn, thả lỏng, vui sướng, giờ phút này đã tan biến không còn sót lại chút nào, chỉ còn lại trầm mặc làm người ta hít thở không thông.

Hai nhân viên phụ trách kiểm tra bình hoa vẽ hình ông thọ lập tức quay trở về bàn làm việc của mình, gia tăng tốc độ lấy mẫu kiểm tra, mà nhân viên phụ trách kiểm tra hai chiếc đỉnh Cửu Châu thì đặt tay lên trên chiếc cân, bắt chước động tác ngoại cảm của Phạn Già La.

Hắn cố gắng tìm hiểu nguyên lý, trong đầu lại cực kỳ hỗn loạn, căn bản không tìm được chút lý luận khoa học nào để giải thích những gì vừa phát sinh. Hắn đọc sách nhiều năm như vậy, tựa hồ quá vô ích rồi! Thì ra có vài người có năng lượt vượt khỏi quy tắc và tưởng tượng như vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy, có lẽ cả đời này người bình thường cũng khó mà hiểu được.

Nhóm nhân viên kỹ thuật ở đây đều biết Phạn Già La đã trợ giúp cảnh sát phá vụ án Mã Du, cũng biết cậu có vài phần bản lĩnh thật sự, nhưng không biết năng lực của cậu lại quỷ dị tới mức độ như vậy. Cậu ta thật sự chỉ là nhà ngoại cảm thôi sao? Cho dù là nhà ngoại cảm thật thì cũng không làm được tới mức này đi?

Mà Phạn Già La còn nói, người tráo đổi đồ cổ cũng có thể làm được loại trình độ này, nếu thế giới có loại người như bọn họ tồn tại, nó sẽ biến thành dáng vẻ gì đây?

Cảm giác nguy cơ sâu sắc dâng trào trong lòng mỗi người, để cổ họng bọn họ thít chặt, trái tim bị treo lên thật cao, sợ tới lạnh run.

Vị chuyên gia trẻ tuổi trước đó còn không ngừng trào phúng, trách cứ, quở mắng Phạn Già La, không biết từ khi nào đã co đầu rụt cổ núp sau lưng nhóm người, mím môi không dám nói lời nào. Nhóm chuyên gia khác cũng chọn lựa im lặng trước mặt sự thật cứng như sắt thép, cũng không nhắc tới chuyện ký tên cáo trạng.

Tôn viện trưởng và Lưu viện phó cẩn thận kiểm tra khối đồng rỉ kia một phen, sau đó vẫn không hết hi vọng chất vấn: "Khối này là đồng thật à? Không phải là phòng thí nghiệm mấy người liên kết với Phạn Già La giở trò quỷ chứ? Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, có trời mới biết khối này đã bị mấy người trộn lẫn thứ gì!"

Bọn họ biết rõ, nếu bây giờ không thể ép Phạn Già La xuống thì Diêm bộ trưởng nhất định sẽ tiếp tục kiểm tra hai cái đỉnh kia. Nếu kết quả kiểm tra chứng thực nó là giả, trách nhiệm nhất định sẽ rơi xuống đầu viện bảo tàng trung ương. Mà bọn họ thì chính là người quản lý số quốc bảo này, cho dù có bắt được kẻ đứng sau, bọn họ cũng phải ngồi tù vì không làm tròn trách nhiệm.

Số bảo vật quốc gia này có giá trị cao cỡ nào, bọn họ rõ ràng hơn ai hết, nếu dùng nó để cân nhắc thời hạn thi hành án, có lẽ suốt quảng đời còn lại bọn họ phải trải qua trong tù. Trách nhiệm này bọn họ không gánh nổi, cũng không thể gánh!

Cho nên bọn họ kiên quyết không thừa nhận những gì mình tận mắt thấy, thậm chí còn muốn tát nước bẩn lên đầu phòng thí nghiệm.

Nhân viên kỹ thuật vốn rất kính trọng hai vị học giả, cho rằng bọn họ bị Phạn Già La oan uổng, lúc này đều trợn tròn mắt.

"Tôn lão, Lưu lão, chúng tôi là nhà khoa học có phẩm đức, chúng tôi có thể phạm sai lầm nhưng tuyệt đối sẽ không giở trò bịp bợm." Người phụ trách phòng thí nghiệm lập tức phản bác.

"Mấy lời ra vẻ đường hoàng này ai mà không nói được chứ." Tôn viện trưởng quay đầu đi, không thẻm nhìn tới người phụ trách, tay không ngừng vặn vẹo khối đồng kia, cố gắng muốn bẻ gãy nó để chứng minh nó là giả.

Nhưng thật đáng tiếc, thật chính là thật, không thể nào giả được. Cho dù đã mọc đầy rỉ sét nhưng khối đồng này vẫn cứng rắn như lúc ban đầu, có bẻ thế nào cũng không tách ra được.

Lưu viện trưởng cũng nói thêm vào: "Chúng tôi đều là văn nhân, không hiểu được mấy thứ chiêu trò này, chúng tôi chỉ biết một khối đồng mới tuyệt đối không có khả năng chỉ trong vài phút đã biến thành như vậy. Thứ này rốt cuộc có phải đồng hay không, vừa nãy không kiểm tra rõ, chúng tôi không biết."

Lời lẽ bất chấp đạo lý của bọn họ chọc giận nhóm nhân viên kỹ thuật, cũng làm tan biến sự đồng tình mọi người dành cho bọn họ. Xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ không nghĩ tới chuyện tra rõ chân tướng, tìm ra hung thủ sau màn, bọn họ chỉ biết trốn tránh, đùn đẩy trách nhiệm, thảo nào nhiều món bảo vật trấn quốc bị tráo đổi mà bọn họ không hề hay biết gì.

Chuyện phát triển tới tình trạng này, hai vị viện trưởng viện phó chính là người phải gánh trách nhiệm lớn nhất!

Nghĩ tới đây, trong lòng Diêm bộ trưởng nổi lên lệ khí cuồn cuộn, hung ác chất vấn: "Hai người không phải là chuyên gia giám định à? Nếu ngay cả tính chất của đồ cổ cũng không phân rõ được thì còn làm chuyên gia gì chứ? Một khối sắc với một khối đồng mà mấy người cũng không phân biệt được, tôi thật sự nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của hai người."

Đúng vậy, ngay cả đồng, sắt, bạc mà cũng không phân biệt được, hai người này rốt cuộc làm sao lăn lộn trong giới văn vật này vậy?

Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía hai người đều tràn đầy khinh thường.

Tống Duệ thì trực tiếp hung ác cắm cho một dao: "Lục lão, mới nãy ông còn nói nhãn học vĩnh viễn không thể nào bị máy móc thay thế, nhưng ông xem đi, hai vị nhãn học quyền thế này ngay cả đồ vật bằng đồng hay bằng gì cũng không nhận ra được. Lẽ nào đây chính là tiêu chuẩn cao của giới nhãn học? Thảo nào thị trường đồ cổ lại hỗn loạn như vậy, chung quy cũng là do mấy người này gây rối."

Lục lão xấu hổ tới mức đỏ rần mặt, lúc nhìn Tôn viện trưởng và Lưu viện phó, ánh mắt đã tràn đầy thất vọng và phẫn nộ.

"Hai người rốt cuộc có biết mình đang nói gì không? Đùn đẩy trách nhiệm, trốn tránh hiện thực cũng có mức độ thôi. Mấy người làm nghề này mấy chục năm rồi, ở bên ngoài được xưng là chuyên gia quyền uy, vậy mà ngay cả một khối đồng cũng không phân biệt được, hai người không cảm thấy xấu hổ à? Chuyện đã xảy ra rồi, hai người có thể nhìn thẳng vấn đề rồi nghĩ cách giải quyết không? Đây là trách nhiệm mà hai người phải gánh, không phải mồm mép vài câu là đẩy đi được đâu. Nếu hai người dám đứng ra gánh vác, chúng tôi còn đánh giá cao hai người một chút. Chứ dáng vẻ có chết cũng không chịu gánh vác trách nhiệm của hai người bây giờ, chúng tôi chỉ càng khinh thường hơn mà thôi!" Lục lão chỉ thẳng mũi Tôn viện trưởng và Lưu viện phó mà mắng.

Lương lão thở dài: "Có người phụ trách như hai người, thảo nào viện bảo tàng lại phát sinh chuyện lớn như vậy."

Tôn viện trưởng và Lưu viện phó bị chửi tới không ngóc đầu lên được, chỉ cảm thấy danh dự và mặt mũi tích trữ được cả đời này của mình đã bị hủy hết vào ngày hôm nay. Nhưng bọn họ không dám nhận, cũng không thể nhận. Nhận thì phải gặp tai ương ngồi tù cả đời! Chuyện này đâu có phát sinh trên đầu mấy người, mấy người đương nhiên có thể nói hay như vậy.

Hai người lại muốn tranh cãi, Diêm bộ trưởng đã lên tiếng cắt đứt: "Tôi lười nghe mấy người nói xàm. Mắt thấy mới là thật tai nghe chính là giả, nếu Phạn lão sư có cách làm đồng biến thành đồ cổ thì hung thủ cũng có cách, kết quả giám định này không chuẩn xác, phải giám định lại!"

Da mặt ông co quắp một hồi lâu mới hung tợn mắng: "Đệt mợ nó lũ huyền môn! Mấy năm nay quốc gia chúng ta vẫn luôn nuôi bọn nó, dưỡng lớn gan luôn rồi đúng không? Dám ra tay với bảo vật trấn quốc, tìm được kẻ này rồi, ông nhất định phải lột da nó!"

Lương lão, Lục lão và nhóm học giả chuyên gia đứng bên cạnh ông cũng lộ ra vẻ mặt có chung mối thù. Thân là người bảo vệ di sản văn hóa, bọn họ có thể cảm nhận được nỗi căm hận tới cực hạn vì truyền thừa bị cắt đứt, văn minh bị hủy diệt.

Người phụ trách phòng thí nghiệm cũng không dám chắc chắn kết quả giám định của mình chuẩn xác trăm phần trăm nữa. Ánh mắt ông có chút trầm tư, môi khẽ nhúc nhích, tựa hồ có lời muốn nói nhưng lại cố nhịn xuống.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính nể len lén quan sát Phạn lão sư, ánh mắt nóng rực tập trung vào đôi tay thần kỳ kia, chỉ có Tống Duệ phát hiện phản ứng khác thường của người phụ trách, chỉ nghĩ một chút liền đoán được lo lắng của đối phương, vì thế anh nói thẳng: "Nếu muốn có kết quả giám định chuẩn xác nhất, tôi biết có một cách."

Ánh mắt người phụ trách lóe sáng, vẫn không dám lên tiếng.

Diêm bộ trưởng lập tức truy hỏi: "Cách gì."

"Nước ta vào đời nhà Thương, trong đồ đồng thau có lẫn hợp chất chì có độ phóng xạ rất cao, nhưng loại hợp chất này tới sau thời Chiến quốc thì tuyệt tích. Toàn thế giới bây giờ vẫn chưa nghiên cứu ra được kỹ thuật pha trộn đồng và chì này, làm giả cũng không thể nào làm được."

Tống Duệ chỉ Thanh đỉnh và Ung đỉnh, nói tiếp: "Theo khảo chứng thì hai chiếc đỉnh này là vật phẩm xuất hiện trước đời nhà Thương, như vậy nhất định chúng có nguyên tố chì ở bên trong, chỉ cần làm kiểm tra phân tích đồng vị chì là có thể xác định thật giả."

Diêm bộ trưởng lập tức đập tay: "Vậy còn chờ gì nữa, mau làm nhanh đi!"

Tống Duệ lại nói: "Nhưng có một vấn đề ông cần phải giải quyết thay chúng tôi."

"Vấn đề gì, anh mau nói đi." Diêm bộ trưởng hối thúc.

"Muốn tiến hành phân tích thì cần phải lấy mẫu, lấy mẫu thì nhất định phải phá hỏng tính hoàn chỉnh của hai cái đỉnh này, ông xem xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào?" Tống Duệ hỏi ra lời mà người phụ trách không dám hỏi.

Nếu là văn vật khác, lấy chút hàng mẫu cũng không sao, nhưng ý nghĩa của hai chiếc đỉnh này cực kỳ trọng đại, không ai dám phá hư nó, thậm chí là khinh nhờn nó cũng không được.

Diêm bộ trưởng cũng bị làm khó, cứng ngắc đứng im tại chỗ, hơn nửa ngày cũng không nói gì.

Lúc này người phụ trách phòng thí nghiệm mới thẳng thắn nói: "Tống tiến sĩ nói đúng, nếu muốn xác định niên đại của hai cái đỉnh này, chúng tôi nhất định phải phá hỏng nó để kiểm tra."

Tôn viện trưởng tựa hồ nắm được đằng chuôi, lúc này liền la lớn: "Mấy người thế mà lại muốn phá hỏng Thanh đỉnh và Ung đỉnh, muốn đục lỗ nó để lấy mẫu, làm sao mấy người dám làm vậy chứ? Chỉ cần còn tôi ở đây, ai dám đụng vào chúng, tôi sẽ lập tức báo lên cấp trên, để bọn họ phân xử!"

Tôn viện trưởng biết rõ tầm quan trọng của hai cái đỉnh này, vì thế liền gọi điện thoại cho lãnh đạo của mình, bô lô bô la một trận, còn mở loa ngoài.

Vị lãnh đạo kia đầy tức giận nói: "Không cho phép ai đụng vào hai cái đỉnh này! Ai dám đụng thì kẻ đó chính là tội nhân dân tộc! Kết quả giám định đã có, mấy người còn muốn kiểm tra cái gì nữa? Mau chuyển bảo vật về! Ngừng lại hết đi, đừng có nháo loạn nữa!"

Tất cả mọi người đều vâng vâng vâng không dám phản bác, ngay cả Diêm bộ trưởng cũng lộ ra biểu tình do dự, thầm nghĩ thôi thì bỏ qua đi? Phạn lão sư hoài nghi chỉ là suy đoán, nhưng kết quả giám định của phòng thí nghiệm lại rất rõ ràng, rất xác thực. Hơn nữa thực lực của Phạn lão sư mạnh mẽ như vậy, kẻ đứng sau chuyện này liệu có thể làm đồng thau mới mọc rỉ như vậy sao? Cũng chưa chắc đi? Khả năng này thật ra rất nhỏ. Trên thế giới này được mấy người được như Phạn lão sư chứ?

Nghĩ vậy, Diêm bộ trưởng không khỏi có chút dao động.

Phạn Già La nhìn thấu tâm tư của ông, vì vậy cậu nhặt lấy khối đồng rỉ kia lên, nâng trong lòng bàn tay, ôn hòa nói: "Diêm bộ trưởng, hậu quả để mặc kẻ đứng sau là gì, ông biết không?"

"Là gì?" Diêm bộ trưởng theo bản năng truy hỏi.

"Là hắn sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn và người bình thường các người lại tiếp tục đi theo hướng hủy diệt." Phạn Già La ước lượng khối đồng gỉ, khối đồng kia vỡ vụn trong tay cậu rồi hóa thành một đống bột phấn màu đen, theo kẽ ngón tay cậu rơi xuống.

Tình cảnh khó tin này làm mọi người kinh sợ.

Mà giọng nói của Phạn Già La cũng trở nên lạnh băng: "Nhìn thấy không? Kẻ đứng sau chính là đối xử với bảo vật trấn quốc như vậy. Có lẽ chúng nó đã bị hóa thành bụi bậm, phiêu tán trong gió. Các người hoàn toàn có thể trông coi những món đồ giả này, dựa vào ảo tưởng mà chiêm ngưỡng chúng nó cả đời. Nhưng các người có nghĩ tới hay không, linh vận và đại khí vận tích lũy mấy ngàn năm đã bị kẻ đứng sau hấp thu sạch sẽ, mà thực lực của hắn đã đạt tới trình độ nào chứ?"

Trái tim Diêm bộ trưởng không ngừng co rút, giọng nói cũng run rẩy: "Thực lực của hắn sẽ đạt tới trình độ nào?"

Phạn Già La khẽ vân vê cát bụi trong lòng bàn tay, từng câu từng chữ nói: "Tôi có thể nói cho các người biết, hắn sẽ dùng huy hoàng, xán lạn, vận mệnh, thiên địa linh khí của quốc gia này làm của riêng. Mảnh đất này không thể dựng dục được người có trí tuệ sung mãn, cũng không thể dưỡng ra rừng rậm xanh tươi và thảo nguyên rộng lớn. Không người không cây không cỏ, chỉ là một mảnh cát đất, các người có thể tưởng tượng được quốc gia này sẽ biến thành dáng vẻ gì không?"

Sườn má Diêm bộ trưởng cứng ngắc, hiển nhiên đã sợ tới cực điểm, cũng căm hận tới cực điểm.

Hơn mười vị học giả chuyên gia và nhân viên kỹ thuật bị miêu tả của Phạn lão sư dọa cho phát hoảng, sợ hãi không thôi. Nếu thật sự yếm chuyện này đi, từ nay về sau cứ giả câm giả điếc, như vậy quốc gia này sẽ dần dần biến thành vùng đất chết sao? Cũng như khối đồng mới tinh kia, chậm rãi mọc ra rỉ sét, sau đó từng chút xói mòn rồi hóa thành cát bụi!

Kẻ đứng sau rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn hủy Hoa quốc? Làm như vậy thật sự quá độc ác!

Cổ họng tất cả mọi người đều bị sợ hãi bóp chặt, duy chỉ có Tôn viện trưởng khàn giọng rống lớn: "Sẽ không, nhất định là cậu đang nói chuyện giật gân. Sự tình đâu có nghiêm trọng như cậu nói đâu chứ! Gì mà vận mệnh quốc gia, huy hoàng, linh khí chứ, đều là gạt người!"

Nhưng trước mặt đống cát mịn màu đen kia, lời nói của hắn không có chút thuyết phục nào.

Tống Duệ liếc mắt, lạnh nhạt nói: "Tôi đoán sự tình còn nghiêm trọng hơn các người tưởng. Kẻ đứng sau nếu đã dám đánh cắp bảo vật trấn quốc thì viện bảo tàng khắp toàn quốc liệu có bị động tới hay không? Theo tôi được biết thì gần như tất cả các viện bảo tàng lớn đều có bảo vật trấn quán của mình, chúng nó có phải cũng có linh vận hay không? Có khả năng đã bị đánh tráo hay không? Nếu là vậy thì vụ án này chính là vụ án lớn quy mô toàn quốc, có đè ép xuống cũng không đè nổi!"

Phạn Già La bổ sung: "Nếu kẻ đứng sau thật sự cướp sạch bảo vật linh vận toàn quốc thì tôi dám khẳng định, mục đích của hắn là muốn thành thần."

Cậu chăm chú nhìn Diêm bộ trưởng, hỏi: "Ông có biết một vùng đất muốn tạo ra một vị thần cần phải trả giá thế nào không?"

Diêm bộ trưởng sợ hãi bất an hỏi: "Phải trả cái giá lớn thế nào?"

"Thành thần chính là cướp đi vận phúc của đất trời, xâm nhập huyệt cơ nhật nguyệt. Một chữ cướp một chữ xâm đã đủ chứng tỏ con đường này hung hiểm tàn ác thế nào. Con đường thành thần, nói trắng ra chính là tàn sát muôn vàn sinh linh. Ông nghĩ đi, đất đai này vốn dưỡng dục vạn sự vạn vật, bây giờ lại vì một người muốn thành thần xâm chiếm cướp đoạt, vậy những người khác, động vật khác, thực vật khác, liệu có còn không gian để sinh tồn hay không?"

Diêm bộ trưởng há miệng, tựa hồ muốn nói chuyện, giọng nói khô khốc.

Phạn Già La lắc đầu thở dài: "Sẽ không. Mảnh đất này sẽ không dựng dục được nhân tài cơ trí nữa, cũng không mọc nổi cây cối xanh tốt, lại càng không thể sinh sôi nảy nở động vật đầy sức sống. Ngay cả kim cương, phỉ thúy cũng sẽ tuyệt tích, chỉ để cát bụi và thê lương. Nếu như là thuở ban sơ, thế giới vẫn còn nhiều vận phúc, có muốn thành thần cũng không sao. Nhưng vào thời mạt pháp linh khí khô kiệt, vạn vật khó khăn này, thành thần chính là tàn sát sinh linh. Lúc này chỉ biến mất một ít quốc bảo mà thôi, sau này sẽ có mấy ngàn vạn dân thường chết đi, đại dị biến mà thôi đã nói, chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu."

Hai chân Diêm bộ trưởng mềm nhũn, nhất thời co quắp ngã xuống ghế.

Tôn viện trưởng thở hổn hển: "Tôi không tin lời cậu! Dù sao thì việc này không ai hiểu cả, không phải tùy ý cậu muốn nói thế nào cũng được à? Gì mà dị biến, gì mà thành thần chứ, đúng là xằng bậy!"

Diêm bộ trưởng hung tợn trừng Tôn viện trưởng, sau đó trực tiếp gọi điện cho lãnh đạo tối cao. Tương lai mà Phạn lão sư đã đoán, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng trở thành sự thật thì ông cũng phải báo lên! Nhân nhượng kẻ đứng sau vụ án này chính là hủy diệt quốc gia!

[end 251]

[252] Linh Môi - Ngay Cả Làm Người Cũng Không Xứng, Còn Làm Thần Cái Gì?

*****

Diêm bộ trưởng chạy tới một góc tĩnh lặng gọi điện thoại.

Biết ông đang nói chuyện với vị lãnh đạo nào, mọi người trong phòng thí nghiệm đều câm như hến, ngay cả Tôn viện trưởng và Lưu viện phó mới nãy còn vừa tức lại vừa gấp cũng ngậm chặt miệng, không dám nói gì nữa. Nhưng trong tâm tư bọn họ thì chỉ cầu mong cuộc điện thoại xin chỉ thị của Diêm bộ trưởng sẽ không được cấp trên phê chuẩn.

Đây chính là bảo vật trấn quốc đỉnh Cửu Châu, là vật tượng trưng cho định quốc, định thiên, định vạn dân, ai dám khoan thủng chúng chứ? Ai dám nhẫn tâm khoan thủng chúng? Chuyện nặng nhẹ thế nào, lãnh đạo có lẽ sẽ hiểu. Kết quả giám định của chuyên gia và phòng thí nghiệm đã có, cứ vậy đè ép vụ án xuống không tốt sao?

Trong lòng bọn họ mơ hồ dấy lên chút hi vọng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Phạn Già La thì vô thức nghĩ tới cảnh tượng tương lai mà cậu ta miêu tả. Một người thành thần, vạn vật khổ sở. Quốc gia này sẽ không thể dựng dục ra nhân tài, mảnh đất này sẽ biến thành một mảnh hoang mạc, đó là cảnh tượng đáng sợ cỡ nào chứ?

Nếu lãnh đạo bị những lời này quấy nhiễu sức phán đoán thì nói không chừng sẽ thật sự đồng ý khoan thủng đỉnh Cửu Châu.

Nghĩ tới đây, Tôn viện trưởng và Lưu viện phó nhịn không được run rẩy. Hai người vẫn không phát hiện tâm tình của mình đã thay đổi, lúc ban đầu là kiên quyết không tin, càng về sau lại càng dao động, đến bây giờ là sống chết không chịu thừa nhận, lừa mình dối người. Vì sao bọn họ lại hi vọng vụ án này bị đè xuống? Đương nhiên là vì bọn họ cũng dự cảm được số bảo vật trấn quốc này đã thật sự bị tráo đổi.

Trong lòng vài người, lợi ích quốc gia là cao nhất; nhưng có một số người, lợi ích của mình mới là quan trọng nhất.

Mọi người sớm đã nhìn ra tâm tư và nhân phẩm của hai vị viện trưởng, lúc này chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn bọn họ.

Diêm bộ trưởng đi ra rất xa để gọi điện, hơn nữa còn đưa tay che lên má đề đề phòng người khác nhìn thấy khẩu hình miệng của mình. Đây là thói quen của ông, vì thế mọi người căn bản không nghe được ông nói gì, cũng không thấy được vẻ mặt của ông.

Phạn Già La nghiêng tai lắng nghe một chốc, mi tâm lộ ra chút hiểu rõ, sau đó đeo bao tay vào phân phó: "Lấy tới cho tôi một cái đỉnh đồng, một cây búa, một cây đục, một khẩu súng khò nhiệt độ cao."

Người phụ trách phòng thí nghiệm lập tức bảo nhân viên kỹ thuật chuẩn bị, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Cậu muốn những thứ này để làm chi?" Sau khi thấy được năng lực đặc sắc của người này, ông thật sự không thể nào dùng thái độ hờ hững như trước đó để đối mặt với đối phương.

"Chốc nữa cần dùng tới." Phạn Già La rút khăn giấy ra lau sạch bụi trên cân điện tử.

Nhân viên kỹ thuật vừa mới mang đồ ra đặt trên mặt bàn, Diêm bộ trưởng đã giơ điện thoại đi tới, nghiêm túc nói: "Phạn lão sư, thủ trưởng muốn nhìn xem cậu làm thế nào làm một khối đồng mới mọc rỉ, được chứ?"

Mọi người lén nhìn màn hình điện thoại, sau đó sợ tới run lẩy bẩy. Gương mặt này không phải gương mặt mà bọn họ vẫn thấy hàng ngày trong bản tin à?

"Được." Phạn Già La lịch sự gật đầu với người bên kia đầu dây: "Chào ngài, thủ trưởng." Thái độ không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, rất bình tĩnh.

Người bên kia cũng ôn hòa chào hỏi, sau đó ngắn gọn nói vài câu.

Thẳng đến lúc này, người phụ trách phòng thí nghiệm mới hiểu được Phạn lão sư muốn ông chuẩn bị những món đồ kia để làm chi. Cậu ta sớm đã biết yêu cầu của thủ trưởng, vì không muốn chậm trễ thời gian nên đã chuẩn bị trước tất cả. Cậu ta thật sự có thể đi trước mọi người một bước. Cậu ta nói từ khi sinh ra đến giờ đôi mắt của mình chưa từng nhìn nhầm bất cứ người nào, sự tình nào, sự vật nào, những lời này cũng là thật sao?

Nghĩ như vậy, người phụ trách lại càng sợ hãi vụ án này hơn. Nếu kẻ đứng sau thật sự thành thần, người bình thường như bọn họ còn đường sống sao?

Không chỉ người phụ trách, tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều sinh ra bất an, lo sợ.

Phạn Già La tựa hồ không cảm giác được bầu không khí nặng nề này, cậu chậm rãi di chuyển cái đỉnh đồng mới được sản xuất gần đây vẫn còn vàng ươm sáng bóng, bình tĩnh giải thích: "Đây là một chiếc đỉnh mới mà tôi bảo mọi người chuẩn bị, nặng 98.76 kg."

Cậu cầm búa và đục, đục thủng một lỗ ở phần tay nắm của chiếc đỉnh, nói tiếp: "Ngài có thể nhìn thấy, nó thật sự là một cái đỉnh đồng." Tiếp đó dùng súng khò nhiệt độ cao, đeo mặt nạ cách nhiệt, hòa tan lỗ hổng kia thành nước đồng.

Nhìn xong quá trình này, thủ trưởng gật đầu nói: "Nó là đỉnh đồng." Ông tin tưởng không có người nào dám làm giả ngay trước mắt mình, hơn nữa đang gọi video trực tiếp, không thể làm giả được.

Phạn Già La gỡ mặt nạ xuống, đặt tay ở hai bên trái phải chiếc đỉnh, nhắm mắt lại chế tạo ra một không gian trong suốt, sau đó rót từ trường của mình vào bên trong, không ngừng đè ép. Vì thế cái đỉnh mới tinh vàng ươm kia giống như khối đồng khi nãy, nhanh chóng mọc đầy rỉ sét, sau đó từ từ phân rã ra biến thành một đống bụi màu đen.

Nó được Phạn Già La đặt trên chiếc cân, con số ban đầu mà màn hình hiển thị là 98.760g, sau đó từng giây từng phút nhanh chóng giảm dần, đến cuối cùng biến thành 78g. Một chiếc đỉnh nặng như vậy mà chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi lại biến thành bột mịn chỉ có mấy chục gam, biến hóa như vậy không chỉ làm người ta chấn động, nó làm người ta cảm thấy tê dại da đầu.

Thủ trưởng chăm chú nhìn đống bụi màu đen kia thật lâu, không nói gì, vì thế mọi người cũng nín thở yên lặng chờ đợi.

Không khí tĩnh mịch lặng lẽ lan tràn khắp phòng thí nghiệm, thủ trưởng không lên tiếng cho thấy ông vẫn đang do dự, ông do dự tức là vụ án này cuối cùng có thể lập án hay không vẫn là một vấn đề. Biểu tình căng thẳng của Tôn viện trưởng và Lưu viện phó bắt đầu thả lỏng, môi run run, tựa hồ muốn cười nhưng lại cố nhịn.

Nhưng giây tiếp theo, âm thanh uy nghiêm của thủ trưởng từ trong điện thoại truyền ra: "Diêm Tuyền Lăng, tôi đã cho ông quyền hạn tối cao, bây giờ tôi sẽ cho ông thêm một tờ thủ lệnh để thuận tiện làm việc. Chỉ cần có thể bắt giữ kẻ đứng sau, bất cứ quyết định gì đều do chính ông cân nhắc, không cần báo cáo lên tôi từng chút một như vậy, sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất phá án. Vẫn là câu nói đó, kẻ dám dao động nền tảng lập quốc, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!"

Diêm bộ trưởng lập tức gật đầu nhận lệnh, cuối cùng do dự nói: "Thủ trưởng, vừa nãy tôi cũng đã nói với ngài, số quốc bảo kia chỉ sợ..."

Thủ trưởng một lần nữa rơi vào trầm mặc, qua một lát sau thì thở dài nói: "Ông cố hết sức là tốt rồi. Tôi chỉ có một yêu cầu, chính là phải bắt cho bằng được kẻ đứng sau chuyện này!"

"Rõ!" Diêm bộ trưởng chào kiểu quân đội.

Thủ trưởng động viên vài câu, lại chân thành cám ơn Phạn Già La rồi cúp điện thoại.

Đối mặt trò chuyện với một nhân vật lớn như vậy nhưng Phạn Già La lại không hề có chút biểu tình nào, tựa hồ không hề xem đó là vũ khí để triển khai công kích với Tôn viện trưởng và Lưu viện phó. Cậu chỉ cầm lấy một khối vải nhung, trầm mặc dọn dẹp bụi đen trên cân điện tử.

Ngược lại Tôn viện trưởng và Lưu viện phó thì run lẩy bẩy, muốn nói lại thôi, hiển nhiên là muốn giải thích nhưng lại bị dồn ép tới mức chỉ có thể cam chịu nhẫn nhịn. Biểu hiện của bọn họ làm nhóm chuyên gia lộ ra biểu tình chán ghét, lúc này nào còn dám đứng chung một chỗ với bọn họ nữa, đều nhao nhao tránh ra xa.

Diêm bộ trưởng nhìn đám người, trầm giọng nói: "Mọi người đều đã nghe thấy chỉ thị của thủ trưởng rồi đúng không? Những văn vật đã giám định trước đó, bây giờ giám định lại một lần nữa cho tôi, không quản là phương pháp có tổn hại hay không, chỉ cần có được kết quả chính xác trăm phần trăm thì cứ dùng cho tôi, có chuyện gì tôi phụ trách."

Tất cả mọi người ở đây đều đã bị Phạn Già La hung hăng vả mặt, lúc này đương nhiên không dám phản bác, ai về chỗ nấy vùi đầu làm việc.

Diêm bộ trưởng chậm rãi lùi ra sau, đứng chung một hàng với Tôn viện trưởng và Lưu viện phó, một câu cũng không nói, chỉ là toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo đã đủ làm hai người hoảng vía, mồ hôi tuông như nước.

Phạn Già La dọn sạch sẽ bàn làm việc xong liền lột bao tay, lẳng lặng chờ đợi.

Tống Duệ tiến tới bên tai cậu, nhỏ giọng hỏi: "Em căm giận thần linh đến vậy sao?"

"Tôi không căm giận thần linh." Phạn Già La lắc đầu.

"Không, em có. Anh dám khẳng định, mục đích em tỉnh lại chính vì đánh chết hết lũ người đang nỗ lực trở thành thần, đúng không?" Tống Duệ nhìn sâu vào mắt người này."

"Anh nói không sai, trên thế giới này, tất cả những kẻ nỗ lực thành thần, đều là kẻ địch của tôi." Phạn Già La thản nhiên thừa nhận, sau đó lại khẽ gật đầu: "Nhưng tôi không căm hận thần linh."

Tống Duệ cười khẽ hai tiếng, từ chối cho ý kiến.

Phạn Già La cũng nhìn sâu vào mắt anh, hỏi: "Anh biết tôi thích vị thần nào nhất không?"

"Em cũng có vị thần yêu thích à?" Tống Duệ cảm thấy thật bất ngờ, anh vẫn cho rằng Phạn Già La là người kiên định theo chủ nghĩa vô thần. Đúng vậy, cậu là nhà ngoại cảm, đồng thời cũng đã giải quyết rất nhiều hiện tượng thần quái không thể nào dùng khoa học giải thích, nhưng kỳ quái là cậu lại cho rằng trên thế giới không có thần, cậu không phải phải người theo chủ nghĩa vô thần, mà là cậu không cho phép thần tồn tại. Cậu thật sự quá mâu thuẫn.

"Vì sao tôi lại không thể yêu thích thần linh chứ?" Phạn Già La rũ mi mắt, giọng nói chậm rãi: "Lúc vạn vật sinh sôi, thế giới chỉ là một mảnh hỗn loạn, đại thần Bàn Cổ đã dùng sức mình mở ra trời đất, mắt trái hóa thành mặt trời, mắt phải hóa thành mặt trăng; tóc và râu biến thành vì sao đầy trời; thân thể biến thành tam sơn ngũ nhạc; máu biến thành sông dài biển rộng; răng, xương và tủy rải rác ra khắp nơi tạo thành tài nguyên khoáng sản trong lòng đất; da và tóc gáy sinh trưởng cây cỏ; mồ hôi hóa thành mưa."

Phạn Già La ngẩng đầu nhìn ánh đèn rực rỡ trên đỉnh đầu: "Ngài vì cô độc mà sinh ra, lại vì cô độc mà chết, ngài như kình lạc, mang tất cả của mình làm quà đáp lễ cho thế giới này. Từ đó về sau, ngài không còn cảm thấy cô độc nữa, bởi vì vạn sự vạn vật đều vì ngài mà sinh, trăng sao cũng vì ngài mà chuyển động, trời đất tháng năm cũng vì ngài mà có tình. Sau đó Tam Thanh đạo tổ, Ngọc Hoàng đại đế là dạng cảnh giới gì? Là thiên địa bất nhân lấy vạn vật làm chó rơm, là thánh nhân bất nhân lấy bách tính làm chó rơm, là vô tình vô ái, vô ngã, vô vật. So với Bàn Cổ đại thần, bọn họ tính là gì? Thọ mệnh trăm triệu năm có thể so sánh với vĩnh hằng trong nháy mắt sao?"

"Thọ mệnh trăm triệu năm không thể so với vĩnh hằng trong nháy mắt." Tống Duệ lặp lại đánh giá này, lắc đầu: "Không biết vì sao, khi nghe em nói như vậy, anh cảm thấy rất bất an." Bởi vì từ đáy mắt của Phạn Già La anh nhìn thấy được cô độc và tịch mịch giống như Bàn Cổ. Vị thần linh vĩ đại như vậy lại vì cô độc mà bổ ra trời đất, lại vì cô độc mà hi sinh chính mình, kết cục này có báo hiệu cho điều gì không?

"Tôi chỉ cảm thán mà chút mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều." Phạn Già La nắm tay Tống tiến sĩ, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay điểm nhẹ mu bàn tay anh, nói nhỏ: "Nếu thế giới này có thể thuận lợi vượt qua đại nạn, tôi hi vọng mình có thể biến thành người bình thường, được nếm mùi vị của cơm, được nhìn trời đất bên ngoài, bình an, an nghỉ."

Thân là một nhà ngoại cảm mạnh mẽ như vậy mà nguyện vọng của cậu lại giống như người thường, chỉ cần bình an, an nghỉ.

Những lời này xúc động tâm Tống Duệ rất sâu, anh khàn khàn nói: "Nguyện vọng của anh cũng là bình an, an nghỉ. Đương nhiên, nếu có thể thêm ba chữ thì tốt."

"Ba chữ gì?" Phạn Già La hiếu kỳ hỏi.

"Ở, Bên, Em." Tống Duệ giảm chậm ngữ tốc, từng tiếng từng tiếng nói.

Phạn Già La ngây ngẩn, qua một lúc lâu sau mới rút ánh mắt ra khỏi đồng tử sâu hun hút như vòng xoáy của Tống tiến sĩ, vội vàng nhìn sang nơi khác. Đôi môi mỏng của cậu khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chọn lựa im lặng. Thế cục chưa định, sống chết chưa rõ, cậu không có năng lực gánh vác ba chữ này.

Không nhận được câu trả lời thuyết phục, Tống Duệ cũng không thất vọng. Sinh mệnh của anh vốn là một mảnh hoang vu, bây giờ có được chút hi vọng đã đủ rồi.

Lúc hai người thì thầm trò chuyện, kết quả kiểm tra nguyên tố vi lượng của chiếc bình ông thọ kia đã có. Làm giả có thể nhái được nguyên tố hóa học giống hệt như hàng thật, nhưng thành phần hàm lượng chính xác tới mấy triệu, thậm chí là một phần mười ngàn thì chúng không tài nào giả được.

Hơn nữa phòng thí nghiệm trung ương sớm đã nắm giữ số liệu nguyên tố vi lượng của các chỗ trú thời xưa, nó có thể coi là kho dữ liệu trụ cột, mà số liệu này có tác dụng như đối chiếu DNA. Nhân viên kỹ thuật chỉ cần đặt hàng mẫu lấy được vào khoang kiểm tra, chương trình cài đặt sẽ tự động tiến hành phân tích và đối chiếu, nó là đổ cổ hay đồ dỏm, chỉ cần liếc mắt là biết ngay.

"Diêm bộ trưởng, cái bình sứ này là giả!" Nhân viên kỹ thuật giơ báo cáo giám định vẫn còn nóng hổi, giọng nói đầy hốt hoảng, luống cuống: "Từ phân tích nguyên tố vi lượng, nó thật sự được nung ở trấn Cảnh Đức, nhưng chỉ là đồ gần mười năm mà thôi."

Diêm bộ trưởng nhận báo cáo kiểm tra nhiều lần, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm nghị.

Hơn mười vị chuyên gia đã từng luôn mồm cam đoan chiếc bình này là thật lúc này đều câm tịt.

Nhưng đó chỉ là mới bắt đầu mà thôi, hơn hai mươi món báu vật được lục tục vận chuyển tới đây, lại lục tục được giám định là thật, bắt đầu từ chiếc bình sứ này giống như quân bài đô mi nô bị ngã rạp, sau khi kiểm tra đo lường chuẩn xác từ hàng mẫu, chúng liên tục được giám định là hàng giả.

"Diêm bộ trưởng, tòa Phật ngồi ngà voi này là giả."

"Diêm bộ trưởng, bức tranh thần nữ này là giả."

"Diêm bộ trưởng, cây đèn cung đình hình người này là giả."

"Diêm bộ trưởng..."

Tin tức xấu liên tiếp truyền tới làm không khí trong phòng thí nghiệm giảm xuống lạnh như băng, tới khi phân tích của Ung đỉnh và Thanh đỉnh cũng hoàn thành, lạnh lẽo giá buốt bị một tiếng sấm rền phá vỡ.

Một nhân viên kỹ thuật vội vàng đứng dậy, giơ báo cáo giám định mà tay cứ run mãi không thôi, giọng nói cũng theo đó mà run lên: "Diêm bộ trưởng, hai cái đỉnh này cũng là giả! Chúng tôi không tìm thấy vật chất phóng xạ cao trong chất đồng vị. Chúng nó tuyệt đối không phải được chế tạo trước thời Thương Chu, chuyện này chúng tôi có thể khẳng định trăm phần trăm."

Diêm bộ trưởng bước nhanh vài bước, nhận lấy giấy giám định, trong đầu hỗn loạn xà ngầu, căn bản không thể nào suy nghĩ. Ông từng hướng về phía ông trời cầu xin mấy trăm mấy ngàn lần, chỉ mong vận mệnh thảm thiết kia không phát sinh trên người số bảo vật trấn quốc này, không ngờ cục diện xấu nhất vẫn xảy ra.

Kẻ đứng sau rốt cuộc là ai? Là phần tử ngoại quốc hay người Hoa quốc? Phạn lão sư nói vụ án này do người trong huyền môn làm ra, nói cách khác kẻ đánh tráo nhất định là con cháu Hoa Hạ. Tâm địa kẻ này độc ác cỡ nào chứ? Đúng là không phải người mà!

"Mẹ kiếp, ngay cả người cũng không xứng, còn muốn thành thần? !" Thẳng đến lúc này, Diêm bộ trưởng mới bộc phát căm hận sâu sắc với kẻ đứng sau, sau đó chỉ Tôn viện trưởng và Lưu Viện phó, lớn giọng cưỡng chế: "Bắt hai người bọn họ lại, dẫn đi thẩm vấn!"

Khoảnh khắc nhìn thấy báo cáo giám định, Tôn viện trưởng và Lưu viện phó liền biết lần này mình rất khó xoay người. Nhiều bảo vật quốc gia như vậy bị tráo đổi mà bọn họ không hề hay biết, có mắng bọn họ một câu tội nhân dân tộc cũng không quá đáng. Bọn họ không thể nào đẩy được trách nhiệm này, thẩm vấn xong nhất định sẽ bị tống vào tù.

"Chúng tôi, chúng tôi thật sự không biết mà! Diêm bộ trưởng, chuyện này không liên quan tới chúng tôi..."

Lời giải bày của hai người rất nhanh đã biến mất ở ngoài cửa, Tống Duệ nhắc nhở: "Tra xét viện bảo tàng toàn quốc đi, cả những người nổi tiếng trong giới sưu tầm đồ cổ. Thế lực của kẻ đứng sau này rất khổng lồ, có đủ năng lực vơ vét sạch sẽ một lượng lớn bảo vật chứa linh vận và khí vận. Muốn đúc hai cái đỉnh như vậy, lại còn thần không biết quỷ không hay tráo đổi ra ngoài, không tốn bốn năm năm tiến hành chuẩn bị bố cục thì căn bản không có khả năng làm được. Tới bây giờ chúng ta mới phát hiện, chỉ sợ đã muộn rồi, cũng không biết có thể cứu về được bao nhiêu văn vật."

Trước mắt Diêm bộ trưởng biến thành màu đen, suýt chút nữa đã tắc nghẽn cơ tim. Vụ án này sao càng làm lại càng lớn thế này? !

[end 252]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info