ZingTruyen.Info

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[223.224.225] Linh Môi

caokhin01


[223] Linh Môi - Tình Huống Đáng Sợ Nhất Đã Xảy Ra

*****

Nhìn căn nhà hỗn loạn không có một bóng người, Mạnh Trọng tức giận tới suýt chút nữa đã đá văng bàn trà ở bên cạnh. May mà anh vẫn giữ được một tia lý trí, biết mình phải bảo vệ hiện trường.

Trang Chân cầm ly mì vẫn còn đang tỏa ra độ ấm, khẳng định nói: "Hắn chỉ vừa đi không lâu."

"Đi vội vàng như vậy, xem ra đã cảm nhận được gì rồi. Bên chúng ta chắc chắn không lộ tin, có khi nào bên thang máy đã xảy ra vấn đề không?" Tống Duệ phân tích.

"Tôi gọi điện hỏi thử." Mạnh Trọng nghiêm nghị lấy điện thoại ra, vẻ mặt đầy cáu giận.

Phạn Già La dạo một vòng trong nhà, sau đó chậm rãi đi tới trước giường Mã Du.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Tống Duệ lập tức hỏi: "Em phát hiện được gì à?"

"Nơi này có âm khí rất nặng." Phạn Già La hơi nâng cằm.

Tống Duệ đeo bao tay vào bắt đầu kiểm tra chiếc giường này, cuối cùng ở dưới tấm nệm lôi ra một chiếc túi platic màu đen.

"Này là cái gì?" Thành viên tổ chuyên án lập tức xúm tới.

Tống Duệ không trả lời, chỉ chậm rãi mở nút thắt, để đồ vật ở bên trong lộ ra ngoài ánh sáng. Mùi hôi thối lập tức xộc vào mặt làm thành viên tổ chuyên án suýt chút nữa đã hít thở không thông. Bọn họ nhao nhao quay đầu đi hít thở, sau đó quay lại cẩn thận nhận dạng rồi lộ ra biểu tình kinh hãi pha lẫn tức giận.

Chỉ thấy bên trong túi là từng mảnh móng tay nhuốm máu. Tên súc sinh Mã Du này thật sự xem chúng là chiến lợi phẩm mang về nhà, mỗi ngày gối chúng ngủ, hắn thật sự vẫn còn là con người sao?

Lúc mọi người chìm đắm trong cơn giận, Mạnh Trọng đang nói chuyện điện thoại với lãnh đạo cũng đi tới, thấy đồ trong túi thì không khỏi ngây người.

Lãnh đạo nhiều lần xác minh: "Các cậu thật sự đã xác nhận Mã Du là hung thủ? Có chứng cứ gì không?"

Mạnh Trọng quyết đoán cúp điện thoại, chuyển sang video call, lạnh lùng mở miệng: "Ngài tự xem đi!"

Camera bị Mạnh Trọng chỉa thẳng vào số móng tay nhuốm máu kia, có một số móng được sơn và đính hạt, chứng tỏ chủ nhân của chúng từng có một cuộc sống tuyệt vời như thế nào; còn có móng dính thịt nát đã khô cho thấy chúng bị cường ngạnh rút ra từ trên thân thể người sống, không khó tưởng tượng chủ nhân của chúng đã phải chịu nỗi đau đớn đến nhường nào.

Thấy một màn này, lãnh đạo vốn còn ôm chút may mắn mong manh nhất thời chìm vào trạng thái im lặng chống đỡ. Ông há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại bị hối hận nghẹn ngào chặn lại ở cổ họng. Ông căn bản không nghĩ tới chỉ dời mắt một chút mà thôi, đám đạo sĩ này đã phá hỏng kế hoạch của cảnh sát tới mức độ này!

"Diêm bộ trưởng, ông có nhìn thấy không? Chỉ suýt chút nữa chúng tôi đã bắt được hắn, thật sự chỉ thiếu một chút mà thôi!" Mạnh Trọng tức giận tới mức giọng nói cũng khàn đặc.

Bên kia trầm mặc thật lâu mới khàn khàn hỏi: "Còn có hi vọng bắt hắn không?"

Vấn đề này Mạnh Trọng không có cách nào trả lời, Phản Già La trả lời giúp anh: "Không bắt được, hắn và chúng ta sinh tồn trong hai không gian khác biệt."

Những lời này đã đủ rõ, trừ phi cảnh sát có thể phá được bức tường thứ nguyên, bằng không muốn bắt người chỉ là mơ mộng. Hung thủ có thể tự do ra vào hai không gian, muốn xuất hiện ở đâu thì xuất hiện ở đó, muốn biến mất ở đâu thì biến mất ở đó, muốn giết ai thì giết người đó, có thể nói là hoành hành vô kỵ. Cho dù cảnh sát bắn một viên đạn bay tới, hắn có thể nháy mắt biến mất vào lúc viên đạn bắn tới. Hắn đã từ người triệt để biến thành quỷ, không có nơi nào không có mặt!

Ý thức được hậu quả này, lãnh đạo có cảm giác trời đất đảo lộn. Ở phía sau lưng là Vương Uyển và cha mẹ đang ôm nhau khóc nỉ non, hình ảnh đoàn tụ ấm áp động lòng người này lại làm ông lạnh toát cả người. Chỉ cần chờ thêm mười phút nữa thôi, hung thủ sẽ sa lưới, chỉ mười phút mà thôi!

Lãnh đạo đi tới một góc xa hơn, trầm giọng hỏi: "Phạn lão sư, sau khi trốn thoát hung thủ sẽ làm gì?"

Phạn Già La lắc đầu nói: "Tôi nói rồi, tôi nhìn thấy tử vong, một người nối tiếp một người."

Tống Duệ bước vào ống kính, lạnh lùng mở miệng: "Tình huống đã hoàn toàn mất khống chế, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng điều duy nhất tôi có thể khẳng định là Mã Du sẽ không thu tay, hắn sẽ càng tàn sát nhiều người hơn."

Phạn Già La bổ sung: "Ông đã xem qua hồ sơ bí mật của Tiêu Ngôn Linh rồi đúng không? Mã Du là cùng loại người với cô bé, bọn họ giết càng nhiều người thì sức mạnh lại càng mạnh mẽ hơn. Nói cách khác, hiện giờ hắn cần một khoảng thời gian ngắn để vây nhốt và giết một người, tương lai hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn vây giết nhiều người."

Tống Duệ nói tiếp: "Có lẽ hắn đã phát hiện bí mật này, cho nên tương lai hắn sẽ không xem giết người là thú vui nữa, hắn sẽ xem đó là chuyện tất nhiên. Hắn là người cực kỳ tự ti, mà người càng tự ti lại càng khao khát trở nên mạnh mẽ. Cho nên các người cần phải chuẩn bị tốt tâm lý, tiếp theo đó, hắn sẽ đại khai sát giới."

Nghe thấy những lời này, lãnh đạo đặt mông ngồi bệt trên bậc thang.

Phạn Già La suy đoán nói: "Là vì người của phái Thiên Thủy tự ý cứu người nên đánh động hung thủ đúng không?"

Người lãnh đạo đã hối hận tới tột đỉnh, chán nản nói: "Là bọn họ. Tôi chỉ đi ra ngoài gọi điện thoại thôi, quay vào thì bọn họ đã cứu người rồi."

"Vậy ông chặn bọn họ lại, đừng để bọn họ đi." Phạn Già La nói.

"Cậu muốn làm gì?" Lãnh đạo lên dây cót tinh thần hỏi.

"Tôi muốn bọn họ dạy trận pháp càn khôn na di cho tôi, linh lực của bọn họ đã cạn, không thể cứu được nhiều người hơn, nhưng tôi thì có thể."

"Được được được, tôi sẽ giúp cậu giữ bọn họ lại, các cậu mau quay lại đi. Không thể để chết người nữa, thật sự không thể chết thêm ai nữa." Lãnh đạo lập tức bật dậy, đi nhanh tới chỗ nhóm Trường Sinh. Hiện giờ ông đã hối hận muốn chết, nhìn thấy đám đạo sĩ này thì sắc mặt làm gì còn chút tốt đẹp nào. Nếu sớm biết hai vị cố vấn mà Mạnh Trọng mời tới chính là cao nhân của phương diện này, ông căn bản sẽ không làm chuyện thừa thãi.

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Trọng lập tức phân công nhiệm vụ: "Mọi người đã nghe thấy cả chưa? Phạn lão sư cần phải về học trận pháp cứu người kia, tôi và Trang đội cũng về bên đó, mọi người lưu lại tiếp tục lục soát nhà Mã Du, xem xem còn chứng cứ nào khác hay không."

Tống Duệ đỡ Phạn Già La đi ra ngoài, nhắc nhở: "Tiểu Lý, cậu dùng số điện thoại của Mã Du, kiểm tra ghi chép trò chuyện và mạng xã hội xem hắn có bạn bè nào thân thiết hay không. Hắn là con người, biết đói biết khát, hắn nhất định sẽ quay trở lại hiện thực. Có thể mai phục ở chỗ bạn hắn."

"Đã hiểu, Tống tiến sĩ." Tiểu Lý lập tức mở laptop của mình, lạch cạch gõ bàn phím.

Nhóm người vội vàng chạy trở về, cùng lúc đó lãnh đạo đã nhốt Trường Sinh, Trường Chân, Lâm Niệm Từ, Lâm Niệm Ân trong một phòng họp, nghiêm cấm bọn họ không được tự ý rời đi. Nếu là bình thường, một cánh cửa sao có thể ngăn cản bọn họ. Thế nhưng bây giờ tu vi đã bị trận pháp hút sạch, có thể miễn cưỡng ngồi thẳng đã không tệ rồi, nào còn sức để phản kháng.

Tình huống tệ nhất hiển nhiên là Lâm Niệm Từ, mái tóc đen kịt đã trắng phau, trên mặt còn xuất hiện những lằn vân nhỏ, thoáng chốc đã già đi mười mấy tuổi. Vì cứu Vương Uyển, cô đã phải trả một cái giá rất nặng nề.

Lâm Niệm Ân đỡ vai Lâm Niệm Từ xông ra ngoài cửa kêu la: "Mấy người nhốt bọn tôi ở đây là ý gì? Không thấy sư tỷ tôi đã rất suy yếu, sắp xỉu rồi sao? Chị ấy cần được trị liệu!"

Trường Sinh dùng sức mở cửa, hô lớn: "Diêm bộ trưởng, ông làm vậy thật sự quá đáng. Ông mời chúng tôi tới cứu người, chúng tôi đã làm xong rồi, sao ông lại bắt nhốt chúng tôi? Diêm bộ trưởng, ông mau thả chúng tôi ra, bằng không... tôi sẽ trách cứ tới cấp trên của ông!"

Diêm bộ trưởng tự mình thủ ngoài cửa, căn bản lười nói chuyện với bọn họ. Ông đã cầu xin bọn họ chờ một chút, đừng vội, thế mà ngay cả một cuộc điện thoại bọn họ cũng không chịu chờ. Vụ án này vốn đã có thể thuận lợi kết thúc lại biến thành cục diện khó có thể khống chế như vậy, trách nhiệm nằm hết trên người đám đạo sĩ này.

Tương lai sẽ chết bao nhiêu người? Hiện giờ đã là sáu người rồi, tương lai có khi nào là sáu, là mười hai, mười tám người hay không? Một ngày chưa bắt được hung thủ, cả Kinh thị này đều bị bóng ma của tên cuồng sát này bao trùm.

Tưởng tượng tới cảnh dân chúng vui vẻ ra ngoài rồi từng người từng người vô hình biến mất, sau đó biến thành thi thể xuất hiện, mà cảnh sát thì ngay cả cái bóng của hung thủ cũng không bắt được. Giết càng nhiều người, sức mạnh của hung thủ lại càng gia tăng, vì có được sức mạnh, hắn lại càng đắm chìm vào giết chóc, mãi mãi không chịu dừng tay. Hắn sẽ mang tới tử vong và khủng bố vô tận cho Kinh thị!

Diêm bộ trưởng ôm mặt, không dám nghĩ sâu hơn, nghĩ tới cấp trên sẽ truy cứu trách nhiệm, trái tim của ông lại càng lạnh hơn. Hiện giờ ông chỉ hận không thể đập chết chính mình ở hai tiếng trước, vì sao lại không chịu nhìn bọn họ chằm chằm, chạy ra ngoài gọi điện thoại làm cái gì? Chỉ mới dời mắt một chút mà thôi...

Diêm bộ trưởng đi tới một góc không người báo cáo tình huống với cấp trên, đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm của mình. Là lỗi của ông, ông phải gánh chịu.

Cùng lúc đó, Trường Sinh cách cánh cửa lớn giọng chất vấn: "Diêm bộ trưởng, lẽ nào chúng tôi cứu người cũng là sai sao? Ông nhốt chúng tôi là có ý gì?"

"Cứu người không sai, nhưng nếu tôi để ông lựa chọn, ông sẽ làm thế nào?" Phạn Già La đẩy cửa tiến vào, đi theo sau là Tống Duệ, Mạnh Trọng và Trang Chân. Nghe thấy động tĩnh, Diêm bộ trưởng lập tức kết thúc trò chuyện với cấp trên, quay trở vào phòng họp.

Trường Sinh bị hơi thở lạnh băng của Phạn Già La làm cho lùi lại không ngừng, sau đó ngã ngồi xuống ghế sô pha.

Phạn Già La đi tới đối diện với bọn họ, biểu tình hờ hững, nói tiếp: "Hiện giờ tôi cho các người một lựa chọn, bên này là một người, bên này là một trăm người, các người chọn cứu bên nào?" Cậu đưa ra hai tay trái và phải của mình.

Trường Sinh khinh thường: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

Phạn Già La quay sang nhìn Trường Chân, Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ, ba người rõ ràng không muốn phản ứng tới cậu nhưng căn bản không quản được miệng mình, bị ánh mắt sâu thẳm của cậu nhìn tới liền răm rắp đáp: "Cả hai bên đều phải cứu!"

"Xem ra suy nghĩ của các người rất cao thượng, nhưng vì sao hành động lại trái ngược như vậy?" Phạn Già La chậm rãi ngồi xuống, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Khi các người mở không gian, hung thủ đã cảm ứng được nên trốn đi, mà khi đó chúng tôi đang ở ngoài cửa, chỉ suýt chút nữa là bắt được hắn. Các người biết chỉ một suýt đó thôi đã tạo thành hậu quả gì không? Là giết chóc không ngừng! Hung thủ sẽ đại khai sát giới trong thành phố này. Các người cứu một người nhưng lại hại chết một trăm người."

Sắc mặt Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ nhất thời trắng bệch như tờ giấy. Môi Trường Chân cũng khẽ nhúc nhích, không biết nên nói gì. Bọn họ thật sự không ngờ mọi việc lại trùng hợp đến vậy.

Trường Sinh ngoan cố nhất cắn răng phản bác: "Một trăm người là mạng, một người không phải là mạng sao? Chỉ cần là mạng, chúng tôi đều phải cứu!"

"Nói đến cùng, một người cũng cứu, trăm người cũng cứu, tôi và các người suy nghĩ giống nhau." Phạn Già La nhẹ nhàng vỗ tay, giọng nói đầy chất vấn: "Nhưng lúc rời đi chúng tôi rõ ràng đã nói chỉ cần chờ ba tiếng đồng hồ mà thôi, để chúng tôi có thể bắt lấy hung thủ, như vậy một trăm người có thể bị hại trong tương lai cũng sẽ được cứu. Rõ ràng phương pháp vẹn toàn đôi bên đặt ở ngay trước mắt, tại sao các người lại làm như không thấy?"

Trường Sinh im bặt.

Tống Duệ liếc nhìn hắn, bóc trần mặt nạ dối trá của hắn: "Bởi vì ánh mắt và tư tưởng của ông chỉ thấy được trong phạm vi một mét xung quanh mình mà thôi, không thấy được xa hơn, cũng không muốn chạm tới cảnh giới sâu hơn. Ông chỉ thấy được trước mắt, không thấy được đại cục, nếu không phải chính phủ dùng một số tiền lớn để mời, ông căn bản sẽ không tới. Thực tế, mạng của một người hay một trăm người đều không phải là mạng trong lòng ông. Đối với ông mà nói, cứu bọn họ là tình cảm, không cứu là an phận."

Trường Sinh lập tức phản bác: "Anh nói bậy! Chúng tôi tới là để cứu người!"

Diêm bộ trưởng gật đầu: "Đúng, mấy người vì bốn triệu nên tới cứu người, mỗi người một triệu, ngay cả chi phiếu tôi cũng đã đưa mấy người rồi."

Gương mặt Trường Sinh nháy mắt vặn vẹo.

Tống Duệ nói: "Lâm Niệm Từ và Lâm Niệm Ân sớm đã nhúng tay vào vụ án này, sau khi bọn họ rời đi lại lục tục có bốn người bị giết hại. Nếu các người thật sự muốn quản thì sẽ không chờ tới tận bây giờ. Cho nên quên đi, đừng có dùng từ cao thượng để tự tâng bốc chính mình nữa, mạng người trong lòng các người không phải là mạng, các người vội vàng cứu Vương Uyển chẳng qua vì sợ phải gánh chịu trách nhiệm mà thôi."

"Thối lắm!" Trường Sinh tức giận tới phát run nhưng lại không nói được lời phản bác. Đúng vậy, trước khi chính phủ tìm tới thì bọn họ đã biết về vụ án này nhưng căn bản không nghĩ tới chuyện nhúng tay, bởi vì Phạn Già La là cố vấn cảnh sát, bọn họ không muốn dính líu tới. Cuối cùng bọn họ lại tới cứu người quả thật chính vì tiền, chuyện này không thể nào bàn cãi.

Mắt thấy sư huynh bị chận họng tới không còn lời nào để nói, Lâm Niệm Từ không thể không đứng dậy khom người: "Tôi cho rằng Vương Uyển đã sắp không chịu nổi nên mới tự ý cứu cô ấy ra. Tôi không ngờ hung thủ lại bị chúng tôi kinh động, xin lỗi."

"Một câu xin lỗi có thể bù đắp được tất cả sai lầm sao?" Ánh mắt sắc bén của Phạn Già La tựa hồ muốn đâm xuyên Lâm Niệm Từ đã già nua đi rất nhiều: "Theo lời cô nói thì quả thực cô rất giống Tống Ân Từ, tính cách của hai người quả thực giống như đúc, đều thích dùng danh nghĩa lương thiện để làm chuyện ác. Cô ta ôm vọng tưởng trở thành thần để gieo rắc tội nghiệt khắp nhân gian, mà cô dùng danh nghĩa cứu người để càng nhiều vô tội hơn phải chịu nguy hiểm. Lúc tình huống chuyển biến xấu đến mức không thể khống chế, cô có gánh vác được phần trách nhiệm này không?"

Thân thể Lâm Niệm Từ lảo đảo muốn ngã, giọng nói cũng biến thành nghẹn ngào: "Tôi... xin lỗi, tôi thật xin lỗi, tôi không ngờ được sự tình lại phát triển thành như vậy."

Phạn Già La lắc đầu: "Không phải cô không ngờ được mà là cố ý bỏ qua. Bởi vì tôi sớm đã đặt kết quả ở trước mắt cô, tôi rõ ràng đã nói nếu hành động trước thời gian thì hung thủ sẽ thế nào. Mà chính vì tôi tuyên bố rõ kết quả nên cô lại càng muốn chống lại. Cứu người không phải là mục đích thật sự của cô, đối nghịch với tôi mới là điều cô muốn. Chúng tôi nói các người đợi là đang dùng mạng của một người ra đánh cược, như vậy khi các người tổn hại đại cục, tùy ý hành động chính là mang một trăm mạng người trong tương lai ra đánh cược. Tôi nắm chặt trăm phần trăm tiền cược của mình, các người có được như vậy không?"

Lâm Niệm Từ bị ép hỏi tới á khẩu không thể trả lời, sau đó đột nhiên gục xuống ôm lấy ngực mình, giống như bệnh nhân bị bệnh tim phát bệnh. Ý nghĩ xấu xí nhất trong nội tâm cô đã bị người này lôi ra, đặt ngoài ánh sáng.

Lâm Niệm Ân đỡ lấy bả vai sư tỷ, quát lớn: "Cái gì mà một người sống trăm người chết, mày đừng có ở đó mà nói chuyện giật gân! Sư tỷ của tao chỉ cứu người mà thôi, phần công đức này là sự thật, hiện giờ không có người nào chết cả, này cũng là sự thật. Cho dù tương lai có người chết thì cũng không có quan hệ gì với sư tỷ, là lỗi của hung thủ."

"Quan hệ rất lớn, các người là người tu đạo mà ngay cả nhân quả báo ứng cũng không hiểu rõ. Các người cứu Vương Uyển làm hung thủ chạy mất, để hắn tránh được một kiếp, các người vì thế mà kết nhân với hắn, mà ác quả mà hắn trồng ra khẳng định có một phần của các người. Tội lỗi của hắn, mỗi người các người đều phải thay hắn gánh chịu."

Phạn Già La nhìn một vòng đám người, đột nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện: "Biết Tống Ân Từ vì sao lại ngã xuống ở giữa đường thành thần không?"

Lời nói của cậu làm nhóm Trường Sinh đang phẫn nộ cứng đờ, ánh mắt cũng sáng quắc nhìn qua. Thân là người tu đạo, nghịch thiên thành thần là mộng tưởng của mỗi người.

"Bởi vì cô ta trực tiếp hoặc gián tiếp cứu quá nhiều người tội ác tày trời, tội nghiệt nặng nề của những người này đang chất chồng trên đầu cô ta, tiêu hao hết công đức của cô ta." Phạn Già La từng câu từng chữ nói: "Cô ta cho rằng mình đang hành thiện nhưng kỳ thực lại là tạo nghiệt, cô ta không chết thì ai chết? Cái gọi là thánh nữ Trạch Châu chẳng qua chỉ là một người không có tuệ căn, ngu si tột đỉnh, không biết mùi vị tục nhân mà thôi. Nếu cô ta có thể thành thần thì đúng là chuyện cười thiên hạ."

"Cậu đừng nói nữa, mẹ tôi không phải người như vậy!" Lâm Niệm Từ kích động tới lảo đảo như sắp ngất xỉu. Hình tưởng của mẹ ở trong lòng cô là tôn quý không gì sánh bằng. Mọi người trong tông môn vẫn luôn nói với cô, mẹ cô là người phụ nữ vĩ đại biết bao nhiêu, là sự tồn tại xứng đáng với danh nghĩa thần linh, là con người toàn vẹn không có tỳ vết.

Cô vẫn luôn kiêu ngạo vì mẹ mình, nhưng phần kiêu ngạo này lại bị Phạn Già La đánh nát không còn sót lại chút nào. Hắn rõ ràng đã rút đi xương sống của cô, để cô, thậm chí là mẹ cô, biến thành một kẻ hèn mọn đáng khinh.

Lâm Niệm Từ kích động tới trước mắt hóa thành màu đen, ngực và bụng đau nhức, đã bị nội thương nghiêm trọng.

Trường Sinh vỗ bàn, nổi giận: "Phạn Già La, mày ngậm máu phun người!"

Phạn Già La nhìn sang, chầm chậm nói: "Tôi có ngậm máu phun người hay không, chờ tôi tìm ra Tống Ân Từ thì chân tướng sẽ rõ ràng. Các người có thể đi nhưng phải giao ra trận pháp càn khôn na di. Hung thủ đã bị các người chọc giận, tiếp sau đó sẽ giết hại càng nhiều người hơn nữa, mà tôi có thể thông qua trận pháp cứu bọn họ ra, giảm bớt tội lỗi của các người."

Trường Sinh có chút sững sờ, sau đó hiểu ra: "Giỏi thật, mày nói nhiều như vậy hóa ra là muốn cướp trận pháp truyền thừa của phái Thiên Thủy bọn tao! Nghĩ hay quá nhỉ, bọn tao tuyệt đối sẽ không dạy cho mày!"

"Cho dù bên ngoài sẽ chết rất nhiều người, các người cũng không dạy?" Phạn Già La lạnh lùng ép hỏi.

Trường Sinh có một thoáng do dự, sau đó giống như chém đinh chặt sắt nói: "Không dạy, trận pháp đó có thể nghịch chuyển âm dương, nếu rơi vào tay mày thì không biết sẽ hại chết bao nhiêu người."

"Tôi có hại người hay không thì không nhất định, nhưng trên đầu các người đã treo rất nhiều mạng người. Xem ra ở trong lòng các người, mạng người quả nhiên không hề đáng giá."

"Mày nói hung thủ sẽ giết rất nhiều người, hắn thật sự sẽ giết người sao? Tao nói hắn sẽ thu tay lại đấy! Mày đừng có ở đó mà nói lời đe dọa, tao tuyệt đối sẽ không giao truyền thừa của phái Thiên Thủy cho mày! Năm đó ngay cả những thuật đơn giản sư tổ cũng chưa từng dạy cho mày, chính vì tâm tư mày quá xấu, ngài vẫn luôn phải đề phòng mày. Kết quả chứng minh cách làm của sư tổ là đúng, ngay cả sư thúc luôn xem mày như con ruột mà mày cũng có thể sát hại, có chuyện gì mà mày không dám làm?"

Nghe đối phương nhắc tới sư thúc, gương mặt bình tĩnh của Phạn Già La có một thoáng vặn vẹo. Một giây đó tâm tình mà cậu không thể ức chế đã bùng nổ, từ tường ầm ầm trút xuống suýt chút nữa đã đè chết mọi người. Ngoại trừ Tống Duệ, không ai cảm nhận được uy hiếp chí mạng ập tới.

Tống Duệ nắm lấy tay Phạn Già La, trầm thấp tới gần như không thể nghe thấy nói: "Không quản người khác nói gì, tôi vẫn sẽ vô điều kiện tin tưởng em."

Phạn Già La nắm chặt tay Tống tiến sĩ, giọng nói khàn khàn: "Năm đó lúc tôi vào sư môn, sư phụ từng nói với tôi, thân là môn đồ của phái Thiên Thủy, tế thế cứu nhân, giúp đỡ chính nghĩa, trảm yêu trừ ma là trách nhiệm mà tôi không thể trốn tránh. Nếu tôi trốn tránh trách nhiệm thì không xứng đáng tự xưng mình là người của phái Thiên Thủy. Mà bây giờ chỉ qua trăm năm ngắn ngủi, các người lại có thể xem mạng người như cỏ rác, thật sự làm tôi mở rộng tầm mắt. Rốt cuộc là tôi chối bỏ tông môn hay tông môn chối bỏ tôi?"

Cậu mở mắt ra, một lần nữa ép hỏi: "Các người thật sự có thể làm như không thấy với những người bị hại trong tương lai sao? Nếu có thể, mời các người đi đi, tôi sẽ không ngăn cản." Cậu chỉ cánh cửa mở rộng.

Trường Sinh đỡ Lâm Niệm Từ dậy, không chút do dự rời đi, Trường Chân và Lâm Niệm Ân lập tức đuổi kịp, không một lần quay đầu.

Phạn Già La chậm rãi đi tới cửa, nhìn bóng lưng của bọn họ, lạnh lùng nói: "Phái Thiên Thủy đã sa đọa tới mức độ này, còn cần thiết tồn tại nữa không?"

Bước chân Trường Sinh khựng lại, cảm giác sợ hãi.

[end 223]

[224] Linh Môi - Hung Thủ Trả Thù

*****

Sau khi rời khỏi tòa nhà, Trường Sinh và Trường Chân đỡ Lâm Niệm Từ lên một chiếc SUV, Lâm Niệm Ân vội vàng bò lên vị trí ghế lái, dựa vào bản đồ hướng dẫn chạy tới bệnh viện gần nhất. Nhìn thấy bóng dánh cảnh sát vất vả xuất hiện trong kính chiếu hậu, hắn có chút tức giận nghĩ: ngoại trừ đầu tóc bạc trắng và gương mặt già đi rất nhiều, sư tỷ tựa hồ còn bị nội thương rất nghiêm trọng. Chị bỏ ra cái giá lớn như vậy, những kẻ này dựa vào cái gì mà chỉ trích chứ!

Nhưng cùng lúc đó, nội tâm hắn lại bị cảm giác đau buồn lặng lẽ chiếm cứ.

Trường Chân và hắn cùng nghĩ tới một điểm, vì thế lo lắng hỏi: "Sư huynh, nếu tên hung thủ kia thật sự đại khai sát giới thì phải làm sao?"

"Sau khi trở về ta sẽ bảo người huyền môn truy bắt hắn." Trường Sinh vỗ vỗ ghế ngồi phía trước, hối thúc: "Mau lái xe đi, còn ngây người ra đó làm gì!"

"Ah vâng vâng." Lâm Niệm Ân khởi động máy, trong bụng nghẹn một câu nhưng không dám hỏi, Trường Chân lại hỏi giúp hắn: "Nếu không bắt được thì sao?"

Kỳ thực khả năng này là rất lớn, sở hữu một không gian song song, hung thủ có thể ẩn núp ở bất cứ xó xỉnh nào trên thế giới này. Trừ phi đầu óc hắn hư rồi nên chủ động chui ra tự thú, bằng không khả năng bắt được hắn nhỏ hơn 0.1%.

Trường Sinh bị vấn đề này làm cho đen mặt, tức giận nói: "Vậy thì chờ đến khi đó hãy nói."

Lâm Niệm Ân càng nghe lại càng bất an, nhịn không được hỏi: "Sư huynh, nếu hung thủ thật sự giết rất nhiều người, chúng ta sẽ phải gánh chịu tội nghiệt thay hắn sao? Gánh chịu tội nghiệt ý là sau khi chết sẽ xuống địa ngục à?"

Trường Sinh sững sờ, hơn nửa ngày cũng không nói chuyện. Trường Chân day day huyệt thái dương, chán nản nói: "Người bình thường trồng nhân quả sau khi chết sẽ kết toán, nhưng người tu đạo chúng ta nếu trồng nhân quả thì sẽ bị phản hồi ở ngay hiện thế, bởi vì chúng ta tu hành là đang nghịch thiên, ông trời sẽ gia tăng hạn chế với chúng ta. Nhân quả trên người chúng ta cũng bị phóng đại hơn. Có biết ngũ tệ tam khuyết là gì không?"

Lâm Niệm Ân nghe mà rét run, giọng nói khàn khàn: "Em biết, chính là quan, quả, cô, độc, tàn." [góa bụa, cô đơn, lẻ loi, tàn tật]

Trường Chân thở dài nói: "Đạo gia chúng ta coi trọng nhân quả tạo hóa, tức là có nhân tất có quả, kết quả vì có nhân. Đạo trời sáng tỏ, nhân quả tuần hoàn. Một khi nhân quả mà chúng ta dính vào bắt đầu xoay chuyển thì nó còn thảm hơn cả coi số đoán mệnh. Bọn họ ít nhiều gì cũng có thể sống sót, mà chúng ta sẽ ngừng trệ tu vi hoặc thụt lùi. Cho nên rất nhiều người đạo môn mới lánh đời, bởi vì lánh đời thì sẽ đảm bảo né tránh được nhân quả."

Lời nói của Lâm Niệm Ân đã không còn suông sẻ được nữa rồi: "Vậy, vậy nếu nhân quả của chúng ta và hung thủ bắt đầu vận chuyển thì chúng ta sẽ thế nào?"

"Có lẽ cả đời này tu vi của chúng ta cũng không tăng lên được, trừ phi có thể làm ra công đức trung hòa được tội lỗi này." Trường Chân là người thẳng tính, có sao nói vậy.

Nhưng Trường Sinh thì nghe không nổi nữa, vừa xoa dịu Lâm Niệm Từ đang run lẩy bẩy vừa răn dạy: "Nói bậy bạ gì đó, ai biết Phạn Già La nói là thật hay giả, ta nghi nó căn bản không tìm được hung thủ, chỉ vì muốn đùn đẩy trách nhiệm và cướp đi trận pháp càn khôn na di mới cố ý làm khó dễ chúng ta. Nhân quả này có kết hay không vẫn khó nói, các đệ đừng có loạn."

Trường Sinh vốn chỉ muốn trấn an sư đệ, sư muội vài câu, không ngờ cũng tự thuyết phục chính mình, giọng nói không khỏi thả lỏng: "Hừ, tin lời hắn chính là kẻ ngu! Hắn cũng không ngại mồm mà nói tới môn quy của phái Thiên Thủy chúng ta, còn chửi chúng ta không xứng đáng làm người của phái Thiên Thủy. Hắn đã giết sư thúc tổ và sư cô Ân Từ, hắn đã sớm không xứng làm người của phái Thiên Thủy rồi!

"Cũng đúng, loại người không hề có nguyên tắc như hắn không đáng tin." Trường Chân vỗ vỗ đầu, tâm tình nhất thời bình ổn lại.

Lâm Niệm Từ đang cố chống đỡ, nghe đến đây cũng an tâm ngất xỉu.

Nhưng bọn họ hiển nhiên đã quên mất, từ khi Phạn Già La xuất hiện trên thế giới này, mỗi câu mỗi lời cậu ta nói vẫn luôn được nghiệm chứng, mỗi sự việc mà cậu ta tiên đoán đều chân thực phát sinh. Bọn họ hết lần này đến lần khác bỏ lơ cảnh báo của cậu, rốt cuộc là nóng lòng cứu người hay muốn đối nghịch?

Nhóm Trường Sinh cũng không ý thức được tâm tính của mình xảy ra vấn đề, nhưng khi bọn họ đi rồi, Phạn Già La sắc bén nói: "Trái tim tu đạo của bọn họ quá hạn hẹp, căn bản không chứa nổi thiên địa to lớn, không hiểu về thiên địa vĩnh viễn sẽ không ngộ đạo được. Cả đời này bọn họ cũng chỉ như vậy mà thôi, phái Thiên Thủy quả thực đời này không bằng đời trước."

Tống Duệ khoát tay nói: "Em không cần để tâm tới bọn họ, mọi người đều có số mệnh của mình."

"Đúng vậy, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình." Những lời này chạm tới một điểm nào đó trong trái tim Phạn Già La, làm cậu chìm vào trầm mặc.

Diêm bộ trưởng đứng dậy cam đoan: "Phạn lão sư, nếu thật sự sự tình phát triển tới mức không thể cứu vãn, chính phủ sẽ tạo áp lực bắt Thiên Thủy Cung giao trận pháp ra. Mấy năm gần đây Thiên Thủy Cung hương khói thịnh vượng, vẫn luôn tìm kiếm địa phương để xây dựng thêm chi nhánh, hạng mục này vẫn còn đang nằm trên bàn làm việc của tôi, tôi có thể chặn đơn xin của bọn họ lại. Phạn lão sư, ngày hôm nay thật sự đã làm phiền cậu rồi, sau này có tình huống gì xin cậu giúp đỡ chúng tôi. Bây giờ tôi phải về báo cáo tình huống với cấp trên, thật ngại quá, tôi xin đi trước."

"Ngài cứ đi đi." Phạn Già La đứng dậy tiễn, sau đó nhìn sang Tống tiến sĩ, thở dài: "Hung thủ vẫn chưa bị bắt, hôm nay chúng ta không về, tiếp tục tra án nhé?"

Tống Duệ thực tự nhiên nói: "Trước tiên em theo bọn họ về cục nghỉ một lát đi, tôi tới trường đón Dương Dương."

"Tôi đi cùng anh." Phạn Già La đưa tay khoác lên vai Tống tiến sĩ.

Hai người cùng rời đi, Mạnh Trọng nhìn mà mí mắt giật liên hồi. Không biết vì sao, bóng lưng hai người thoạt nhìn rất ăn khớp.

...

Hơn một tiếng sau, Phạn Già La nắm bàn tay nhỏ bé của Hứa Nghệ Dương, Tống Duệ xách một chiếc túi màu sắc rực rỡ đẩy phòng làm việc tiến vào.

"Làm bài tập ở đây đi." Phạn Già La chọn chiếc bàn sạch sẽ nhất cho bé.

Tống Duệ dùng khăn khử trùng lau bàn sạch sẽ, lại sắp xếp đồ dùng gọn gàng, sau đó mới xoa xoa đầu Hứa Nghệ Dương, ôn nhu khen bé: "Ngoan."

Hứa Nghệ Dương mỉm cười ngọt ngào lấy sách bài tập ra, bắt đầu cặm cụi viết, dáng dấp quả thực rất ngoan.

Ba người này rõ ràng không hề có chút quan hệ, lại càng không có huyết thống ràng buộc, nhưng ở chung với nhau lại càng hạnh phúc hòa hợp hơn một nhà ba người bình thường.

Mạnh Trọng nhìn chằm chằm bọn họ cả buổi tối, suýt chút nữa ngay cả vụ án cũng quên béng đi mất. Lúc anh sững sờ, Tiểu Lý đột nhiên dùng sức vỗ mặt bàn, căm phẫn mắng: "Đệt con mẹ nó, tên Mã Du này điên rồi!"

"Tình huống gì?" Mạnh Trọng lập tức lấy lại tinh thần.

Tống Duệ lấy tai nghe ra chụp vào tai Hứa Nghệ Dương, mở một bản nhạc êm dịu, lúc này mới cùng Phạn Già La đi tới bàn làm việc của Tiểu Lý, nhìn màn hình máy tính của cậu ta.

"Số điện thoại của Mã Du có đăng ký vài ứng dụng mạng xã hội, em điều tra động tĩnh của hắn trên mạng, phát hiện vừa nãy hắn đã đăng rất nhiều bình luận. Mọi người mau qua xem đi, có phải hắn điên rồi không?" Tiểu Lý dùng khung đỏ đóng khung bình luận của Mã Du, làm mọi người liếc mắt là có thể nhìn thấy rõ.

Bởi vì lực ảnh hưởng của vụ án đang kéo dài và lên men, lại có phóng viên không có lương tâm lấy được camera giám sát, công bố lên mạng, tạo thành khủng hoảng cho quần chúng. Rất nhiều cư dân mạng tin tưởng những vụ án này do lệ quỷ gây ra, còn ngụy tạo lai lịch con quỷ, trước sau logic lưu loát, cứ hệt như đã thấy tận mắt.

Mà Mã Du nhìn thấy tin tức này và bình luận của cư dân mạng liền gửi tin--- [Giết bọn nó không phải là quỷ, là thần!]

[Quỷ làm sao có thể sở hữu năng lực thống trị không gian?]

[Chỉ có thần mới có thể.]

[Trời đất không nhân từ, vạn vật vô số chó rơm*, bọn nó chính là chó rơm] (chó bện bằng rơm, ngày xưa hay dùng làm vật hiến tế)

[Bọn mày cũng là chó rơm.]

[Con người trên toàn thế giới này đều là món đồ chơi trong tay thần.]

[Giá trị tồn tại của các người chính là cung cấp thú vui và sức mạnh cho thần.]

[Tao chính là thần, tao thống trị thế giới này!]

[Tao chuẩn bị chọn lựa một ít đầy tớ và tế phẩm, bọn mày đã chuẩn bị xong chưa?]

Bình luận của hắn bị bao trùm bởi đủ loại ngôn luận, cho dù có người thấy cũng chỉ châm biếm một câu 'sửu nhi' mà thôi, không quá quan tâm. Nhưng trong mắt thành viên tổ chuyên án thì những câu chữ này cực kỳ chấn động.

"Một khi có được sức mạnh khó có thể tưởng tượng, nhân loại vẫn luôn tự cho mình là thần linh." Phạn Già La trầm giọng nói: "Là cái gì cho bọn họ ảo giác như vậy?" Phản cảm của cậu đối với hai chữ 'thành thần' ngày càng gia tăng, mà sự thật cũng chứng minh hai chữ này có sức phá hoại đáng sợ nhường nào.

Cậu dừng một chốc, giọng nói trở nên nghiêm nghị hơn: "Thần có tư tưởng như thế nào? Là coi rẻ chúng sinh, bốn chữ coi rẻ chúng sinh này ẩn chứa bao nhiêu lạnh lùng và tàn nhẫn, các người khẳng định không thể tưởng tượng nổi. Nó kỳ thực còn một từ đồng nghĩa là vô cảm. Mã Du hiện giờ chính là đang đi theo hướng vô cảm, coi rẻ chúng sinh."

Tống Duệ chắc chắn nói: "Hắn nhất định sẽ đại khai sát giới. Hắn sẽ không chút e dè bắt nhốt dân chúng, thuận mắt thì giữ lại làm đầy tớ, ngứa mắt thì giết chết để gia tăng sức mạnh, đó chính là đầy tớ và tế phẩm mà hắn đã nói. Hắn tuyệt đối không phải đang nói đùa."

Người của tổ chuyên án nghe mà trắng bệch mặt.

Tiểu Lý vẫn còn đang kiểm tra ngôn luận của Mã Du, không biết nhìn thấy gì mà phát ra tiếng hít sâu hoảng sợ. Khi cậu ta dùng vòng tròn đỏ khoanh lại tin tức mới xuất hiện, biểu tình mọi người cũng trở nên vặn vẹo.

Chỉ thấy Mã Du dùng weibo share tin tức Vương Uyển được cứu, công khai biểu lộ: [Tế phẩm không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi, người phụ nữ này chết chắc rồi!]

"Mau tới bệnh viện, Vương Uyển gặp nguy hiểm!" Tống Duệ lập tức phản ứng.

Mặc dù biết làm vậy là vô ích nhưng Mạnh Trọng vẫn lập tức chộp lấy điện thoại gọi điện cho đồng nghiệp ở bệnh viện. Không ai có thể ngăn cản Mã Du, hắn tự xem mình là thần, mà năng lực của hắn quả thực cũng có thể làm hắn dễ dàng lấy đi tính mạng của con người.

Thành viên tổ chuyên án nhao nhao chạy đi, Tống Duệ và Phạn Già La cũng chỉ kịp dặn dò Hứa Nghệ Dương một tiếng rồi cũng vội vàng chạy đi.

Tiểu Lý không ngừng gõ bàn phím, giọng nói khàn khàn: "Ngày khốn nạn gì vậy chứ, tao nhất định sẽ túm mày!" Cậu nỗ lực truy lùng dấu vết điện thoại Mã Du nhưng đều thất bại. Ngôn luận điên cuồng của Mã Du không ngừng xuất hiện trên mạng nhưng lại không biểu hiện được vị trí cụ thể, không gian của hắn có thể ẩn giấu tín hiệu.

...

Cùng lúc đó, Trường Sinh, Trường Chân, Lâm Niệm Ân đang trông chừng bên giường bệnh của Lâm Niệm Từ. Cô quả nhiên đã bị tổn thương nội tạng, cần phải nằm viện quan sát.

Thấy vẻ mặt bọn họ quá nghiêm trọng, Lâm Niệm Từ mỉm cười: "Sư huynh, sư đệ, mọi người không cần lo lắng, chờ linh lực hồi phục một chút thì sẽ nhanh khỏe lại thôi."

"Tóc còn có thể đen lại không?" Trường Sinh lo lắng xoa mái tóc bạc trắng của sư muội.

"Đương nhiên là có thể rồi."

"Còn nếp nhăn..."

"Nếp nhăn khẳng định cũng sẽ biến mất, ngồi thiền mười ngày nửa tháng là có thể khỏe lại thôi, mọi người đừng quá lo nghĩ." Lâm Niệm Từ lơ đễnh xua tay.

Trường Chân lắc đầu nói: "Sợ nhất là tên hung thủ kia sẽ giết người. Hắn giết người thì chúng ta sẽ dính vào ác nghiệt, tu vi sẽ bị ảnh hưởng. Lỡ như tu vi sư muội bị đình trệ, linh lực không tăng trưởng, sư muội phải làm sao đây?"

Nụ cười của Lâm Niệm Từ đông cứng trên mặt.

Trường Sinh lập tức quát lớn: "Đệ nói bậy bạ gì đó! Hung thủ giết người thì có liên quan gì với chúng ta, cũng đâu phải chúng ta thả hắn đi!"

"Sư huynh, anh xác định sao?" Trường Chân lấy điện thoại ra: "Em vẫn cứ cảm thấy lo lắng, để em tìm người bên huyền môn bàn bạc một chút, xem xem nên làm sao bắt hung thủ."

Mặc dù Trường Sinh rất bất mãn với nghi vấn của sư đệ nhưng cũng hiểu được bắt giữ hung thủ mới là biện pháp tốt nhất, vì thế liền khoát tay: "Đệ ra ngoài mà gọi, đừng làm sư muội lo lắng."

Trường Chân đi ra ngoài, vài phút sau mang theo một giỏ chuối tiêu đi vào: "Sư huynh, Vương Uyển cũng ở bệnh viện này, vừa nãy em thấy ba mẹ Vương Uyển, bọn họ tặng cái này cho sư muội."

Đều là vì nội tạng tồn thương cần phải nằm viện quan sát, Vương Uyển và Lâm Niệm Từ được xếp ở phòng bệnh cùng tầng lầu. Nghĩ tới duyên phận này, Trường Sinh từ trong tủ lấy ra một hộp sữa nói: "Đi thôi, qua đó thăm một chút. Tốt xấu gì cũng là người chúng ta đã cứu, để nó có một kết thúc vẹn toàn thôi nào."

"Em cũng đi." Lâm Niệm Từ xốc chăn.

"Chị đi làm gì, nghỉ ngơi đi." Lâm Niệm Ân ấn bả vai sư tỷ mình.

"Mọi người không ở đây, chị sợ." Không biết vì sao, Lâm Niệm Từ cảm thấy rất bất an.

Thấy sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt lo sợ bất an, Trường Sinh biết ngày hôm nay sư muội khẳng định đã chịu không ít kích thích, không thể làm gì khác hơn là đồng ý cho cô đi theo. Kỳ thực Lâm Niệm Từ bị thương nặng như vậy không chỉ vì cố gắng khởi động trận pháp, mà còn vì những lời nói tổn thương của Phạn Già La về mẹ mình.

"Chuyện hôm nay sư muội đừng để trong lòng, những lời Phạn Già La nói không tin được đâu. Hắn cũng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt sư thúc tổ chỉ định mình làm linh tử mà thôi." Trường Sinh vỗ nhẹ vai sư muội.

Lâm Niệm Từ gật đầu, sắc mặt có chút nguôi ngoai.

Bốn người vừa mới tới cửa phòng bệnh, chỉ thấy vài cảnh sát chạy như điên tới, la lớn: "Nhường một chút, nhường đường một chút!"

Bốn người lập tức chạy vào cửa, nấp ở một bên nhường đường cho nhóm cảnh sát này. Cảnh sát vọt vào phòng bệnh, thấy Vương Uyển đang nằm trên giường lướt máy tính bảng thì không khỏi thở dài một hơi. Cha mẹ Vương Uyển nghi hoặc: "Mọi người làm sao vậy?"

"Mã Du ở trên mạng gửi lời uy hiếp, nói là muốn tới bắt Vương tiểu thư, chúng tôi tới kiểm tra một chút." Nhóm cảnh sát vừa nói chuyện vừa rút súng ra quan sát tình huống xung quanh.

Vương Uyển sợ tới toàn thân cứng đờ, mẹ của cô vội vàng ôm lấy cô, không chút khách khí nói: "Mọi người làm ơn chú ý một chút được không? Uyển Uyển nhà chúng tôi vừa mới được cứu ra, tâm tình còn rất yếu đuối. Lần này hung thủ sẽ đổi người khác, Uyển Uyển nhà tôi sao lại xui xẻo như vậy được! Tôi sẽ ôm con bé, tôi xem xem ai có thể cướp con bé đi từ trong lòng tôi!"

Đối với cha mẹ Vương Uyển mà nói, mạng của người khác căn bản không phải mạng, chỉ có con gái mình là quan trọng nhất. Nhưng đó cũng chỉ là phản ứng bình thường của con người, tuy cảnh sát có chút khó chịu nhưng cũng không thể chỉ trích bà.

Lâm Niệm Từ lại kinh hoảng truy hỏi: "Hung thủ còn có thể giết người sao?"

"Hắn là kẻ giết người liên hoàn, trước khi bị bắt chắc chắn vẫn còn giết người." Một cảnh sát trả lời, vẻ mặt cực kỳ bất mãn. Nếu không phải vì nhóm người này không chịu lấy đại cục làm trọng, cảnh sát cũng không rơi vào hoàn cảnh sứt đầu mẻ trán thế này.

"Lại nữa rồi, cảnh sát mấy người thích nói chuyện giật gân thật đấy! Dọa sư tỷ tôi sợ vui lắm à?" Lâm Niệm Ân đi tới bên giường bệnh Vương Uyển ngồi xuống, cười lạnh nói: "Tôi ở đây trông chừng, xem xem hắn có dám tới hay không! Chúng tôi có thể cứu Vương Uyển một lần thì cũng có thể cứu lần hai."

Trường Sinh và Trường Chân yên lặng không nói lời nào đi tới bên cạnh giường bệnh, mỗi người tự lấy ra bùa chú và pháp khí của mình, sẵn sàng đón địch.

Được nhóm thế ngoại cao nhân vây xung quanh, Vương Uyển và cha mẹ lập tức khôi phục bình tĩnh, sau đó không ngừng nói những lời cảm động tới rơi nước mắt. Hiện giờ bọn họ cảm thấy rất an toàn, mặc dù bị bắt thì cũng có thể nhanh chóng cứu ra, sợ cái gì chứ!

Nhưng nụ cười vừa xuất hiện bên khóe miệng bọn họ thì Vương Uyển được bảo vệ ở vị trí trung tâm liền biến mất, đột ngột như vậy, khó lòng phòng bị như vậy! Mẹ Vương đang ôm chặt con gái chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, sau đó phát ra tiếng hét chói tai kinh hoàng.

[end 224]

[225] Linh Môi - Ác Nhân Ác Quả

*****

Mẹ Vương vốn tưởng chỉ cần ôm chặt con gái thì hung thủ không thể nào bắt con bé đi. Nhưng sự thật chứng minh bà đã quá ngây thơ rồi, thế giới này quỷ dị như thế nào, người bình thường như bà không thể nào tưởng tượng ra, cũng không thể nào hiểu được. Bà chỉ có thể hoảng sợ nhìn vòng tay trống rỗng của mình mà phát ra tiếng gào khóc thảm thiết.

"Con gái của tôi, Uyển Uyển của tôi, con bé biến mất rồi! Con bé biến mất rồi! A a a a...." Đầu óc mẹ Vương đã mất đi năng lực suy nghĩ, hai tay quơ quào trong không trung, tựa hồ muốn kéo con gái trở lại.

Ba Vương sợ tới há hốc, qua một hồi lâu mới nhào qua xốc chăn kiểm tra, sau đó lại quỳ rạp dưới đất kiểm tra đáy giường. Ông cho rằng một màn vừa nãy chỉ là ảo thuật thần kỳ hay thủ thuật che mắt, thực tế thì con gái vẫn còn ở đây.

Nhóm cảnh sát giơ súng nhắm xung quanh nhưng căn bản không tìm được mục tiêu. Bọn họ biết Vương Uyển vẫn còn trong phòng nhưng không phải là không gian này, nghe rất ảo diệu nhưng thật sự chính là như vậy. Súng ống không thể nào dọa nạt hung thủ, tự nhiên cũng không cứu được Vương Uyển, lúc này cô ta chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Cảm giác vô lực dâng tràn trong đầu nhóm cảnh sát, làm tay cầm súng cũng bắt đầu run rẩy.

Đồng thời run rẩy còn có nhóm bốn người Trường Sinh, bọn họ vừa sợ lại giận, luống cuống tung bùa trong tay ra nhưng chỉ bốc cháy vô vọng trong không trung, căn bản không có tác dụng gì. Hung thủ kia là người, mà phương pháp của bọn họ chỉ có thể dùng để đối phó với ác quỷ.

Cha mẹ Vương Uyển thấy bùa đốt thành tro liền nhớ tới trận pháp lóe sáng trước đó, lập tức ôm cánh tay Trường Sinh cầu xin: "Đại sư, ngài mau vẽ trận pháp bát quái cứu Uyển Uyển nhà tôi ra đi, mau đi!" Bọn họ là người đứng xem, chỉ thấy bốn người đồng tâm hiệp lực không tới năm phút đã cứu được con gái mình ra, nhưng căn bản không biết bọn họ đã phải trả cái giá như thế nào. Người đứng nói chuyện vĩnh viễn không cảm thấy đau thắt lưng.

Trường Sinh lộ ra vẻ mặt khó chịu, Lâm Niệm Từ trốn ở phía sau, sợ bị cha mẹ Vương Uyển túm lấy cầu xin.

Trường Chân tàn nhẫn phá vỡ hi vọng của bọn họ: "Trước đó vì cứu Vương Uyển, bọn tôi đã hao hết toàn bộ công lực, hiện giờ ngay cả trận pháp hoàn chỉnh cũng không vẽ được. Xin lỗi, chúng tôi bất lực."

Ba mẹ Vương căn bản không tin lời bọn họ, chỉ Lâm Niệm Từ la to: "Nhưng vừa nãy cậu ta còn nói mấy người có thể cứu Uyển Uyển một lần thì cũng có thể cứu lần hai!"

Lâm Niệm Ân bị chỉ mũi chất vấn nhất thời trắng bệch mặt. Vừa nãy hắn đã nói mà không suy nghĩ, thân là đạo tu của phái Thiên Thủy có thực lực đứng đầu, hắn đã quen cao cao tại thượng, mọi việc đều thuận lợi. Hắn luôn cho rằng thế gian này không có chuyện gì mà mình và sư môn không thể giải quyết, thế nhưng hắn không biết chỉ mấy năm mình không xuống núi, Kinh thị đã biến đổi rất lớn. Tung hoành trong thành phố không còn là lệ quỷ nữa, mà là nhân loại hóa thành yêu ma.

Hắn cho là mình có thể nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Hắn giơ tay lên, giống như một tên lính quèn đang đầu hàng, giọng nói vì áy náy mà run rẩy: "Bác gái, xin lỗi, chúng tôi thật sự không cứu được Vương Uyển."

"Sao lại không cứu được, trước đó mấy người đã dễ dàng cứu con bé ra mà!" Mẹ Vương níu lấy cổ áo Lâm Niệm Ân, điên cuồng lay lắc: "Các người mau vẽ trận pháp đi, mau vẽ đi! Vừa nãy không phải các người nói có thể cứu con bé sao! Tôi không quản, mấy người phải phụ trách, mấy người nhất định phải cứu Uyển Uyển nhà bọn tôi ra!"

Trong tình huống không có chút manh mối và biện pháp nào, mẹ Vương chỉ có thể nắm chặt Lâm Niệm Ân, bắt ép cậu ta cứu người. Bà biết hành động của mình là bức ép, là làm khó người khác, nhưng vậy thì sao chứ? Đám đạo sĩ này đã chủ động ôm lấy trách nhiệm, là bọn họ nói là muốn làm!

Lâm Niệm Ân một lần nữa giải thích: "Bác gái, không phải chúng tôi không muốn cứu, mà là chúng tôi không còn khả năng nữa. Bác chỉ nhìn thấy máy bay bay lên trời nhưng lại không biết mỗi lần bay như thế phải hao tốn bao nhiêu nhiên liệu. Chúng ta cứu Vương Uyển đã hao tốn rất nhiều năng lượng, ít nhất cũng cần ba tháng mới có thể hồi phục! Bây giờ cho dù chúng tôi đánh cược tính mệnh cũng không thể nào mở trận pháp! Bác nhìn sư tỷ tôi đi, chị ấy đã già đi mười tuổi, tóc cũng bạc trắng, còn bị nội thương rất nghiêm trọng. Vì cứu Vương Uyển, chúng tôi đã bỏ ra cái giá không nhỏ, bác thông cảm giùm đi!"

Mẹ Vương bấu vào cổ Lâm Niệm Ân, giọng the thé: "Tôi không thông cảm được! Các người phải cứu con gái tôi ra! Các người không đánh cược tính mệnh thì làm sao biết mình không thể cứu con bé chứ? Các người hãy thử một lần đi!"

Tâm tình Lâm Niệm Ân từ hổ thẹn dần dần chuyển thành phẫn nộ khó nói nên lời, nắm tay siết chặt buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt, cuối cùng cũng không phát ra oán giận với mẹ Vương, chỉ bị động tiếp nhận cơn phẫn nộ của bà. Lâm Niệm Từ muốn giải vây giúp sư đệ nhưng lại bị ba Vương đẩy ra. Hai vợ chồng tựa hồ muốn sống chết bám lấy đám đạo sĩ này.

Đầu bị lắc tới sắp rụng ra khỏi cổ, Lâm Niệm Ân chỉ có thể rơi nước mắt lã chã nhìn sang đại sư huynh. Trường Sinh tức tới xanh mặt nhưng cũng không có cách gì. Trường Chân vài lần muốn ra tay ngăn cản ba mẹ Vương nhưng nghĩ tới môn quy lại cố nhẫn nhịn.

Hai nhóm người lôi kéo giằng xé làm phòng bệnh hỗn loạn. May mắn là vì tiện cho việc lấy khẩu cung, cảnh sát đã sắp xếp phòng bệnh một người cho Vương Uyển, bằng không nhất định đã dọa hỏng những bệnh nhân khác.

Xét về khóc lóc om xòm, Lâm Niệm Ân đương nhiên không phải đối thủ của mẹ Vương, trên mặt đã bị cào vài vệt máu, bỏng rát đau đớn. Kiên nhẫn của hắn tựa hồ đã đạt tới cực điểm, hắn giữ lấy tay mẹ Vương, lớn tiếng thét lên: "Bà đừng có không chịu nói lý như vậy! Chẳng lẽ chúng tôi cứu con gái bà là sai à?"

"Không lấy đại cục làm trọng chính là lỗi của các người." Tống Duệ mở cửa tiến vào, nhàn nhạt nói.

"Vương Uyển đã xảy ra chuyện à?" Mạnh Trọng thở hồng hộc chạy vào hỏi.

"Vâng Mạnh cục, cô ấy đột nhiên biến mất." Nhớ tới tình cảnh quỷ dị đó, nhóm cảnh sát nhịn không được sờ sờ da gà nổi trên tay.

"Muốn cứu Vương Uyển thì dạy trận pháp càn khôn na di cho tôi." Phạn Già La bước vào phòng bệnh.

Nhóm người đang hỗn loạn ngây dại. Trường Sinh phản ứng trước nhất, chém đinh chặt sắt nói: "Mơ tưởng!"

Phạn Già La đưa tay cảm ứng hư không, trầm giọng nói: "Cô ấy ở đây, chỉ cần dạy trận pháp cho tôi, tôi có thể thả cô ấy ra. Một mạng người và một trận pháp, bên nào nặng bên nào nhẹ?"

Trường Sinh không cần suy nghĩ đã trả lời: "Đương nhiên là trận pháp quan trọng."

"Sau này sẽ có rất nhiều người bị hại, hơn mười mạng người, thậm chí là mấy trăm mạng người, so với trận pháp, bên nào nặng hơn?" Phạn Già La lại hỏi.

Trường Sinh chỉ do dự một giây đồng hồ, cắn răng nói: "Trận pháp quan trọng."

Bàn tay lơ lửng trên không của Phạn Già La chậm rãi nắm chặt thành quyền, gò má nhu hòa vì tâm tình quá căng thẳng mà lộ ra sắc lạnh và lạnh băng hiếm thấy: "Cho nên, môn quy đầu tiên của phái Thiên Thủy--- mạng người lớn hơn trời, đã bỏ rồi?" Cậu quay sang nhìn nhóm Trường Sinh, con ngươi lóe ra tia sáng cực kỳ nguy hiểm.

Bị ánh mắt của Phạn Già La đè ép tới thở không nổi, Trường Sinh nhịn không được cố kiềm chế nhịp tim đập điên cuồng của mình, cắn răng nói: "Chính vì mạng người lớn hơn trời nên tôi mới không giao nó cho cậu. Nếu cậu nghịch dương vi âm, chết không phải một người mà là hơn mười vạn người, thậm chí là mấy triệu người." Nói tới nói lui, bọn họ vẫn không thể tin tưởng nhân phẩm của Phạn Già La. Mạng người rất quan trọng, nhưng giá trị của mạng người cũng tỉ lệ thuận với số lượng, chuyện này tất cả mọi người đều thừa nhận.

Phạn Già La qua thật lâu vẫn không nói gì, mẹ Vương thì nghe không nổi nữa, túm lấy tóc Trường Sinh, ở bên tai hắn mà gào tới khản giọng: "Mạng con gái tôi ở trong mắt mấy người không phải là mạng sao? Các người mau giao trận pháp ra đây! Trận pháp quan trọng hơn mạng người, lời này sao các người có thể nói ra chứ? Các người là súc sinh à? Các người là đạo sĩ của môn phái nào, môn phái của mấy người là môn phái chó má nào hả?"

Trường Sinh đứng im tại chỗ chịu đòn, không phản kháng, cũng ngăn cản sư đệ sư muội muốn tới giải vây giúp mình. Hắn không chịu cứu Vương Uyển, bị ba mẹ cô ta đánh một trận cũng không oan.

Tam quan Lâm Niệm Ân lung lay sắp đổ, run run hỏi: "Thật sự không cứu sao? Đó là một sinh mạng..."

Trường Chân yên lặng lắc đầu, Lâm Niệm Từ đỏ ửng hai mắt. Bọn họ biết trận pháp kia có uy lực lớn cỡ nào, đương nhiên cũng biết nếu để kẻ có lòng dạ khó lường nắm giữ nó thì sẽ gây ra tai họa khủng khiếp cỡ nào.

Phạn Già La nhắm hai mắt lại nói: "Lúc ông truyền thụ trận pháp, tôi sẽ tự niệm vong tự quyết, cứu người xong tôi cũng sẽ quên nó đi."

Trường Sinh cắn răng cự tuyệt: "Ai biết cậu làm thật hay giả, lỡ như cậu chỉ làm dáng thì chúng tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Cậu đừng có phí lời, chúng tôi sẽ không dạy trận pháp cho cậu!"

Đã nói tới mức này rồi, Phạn Già La chỉ có thể từ bỏ. Cậu biết khi tông môn truyền thừa cho đệ tử sẽ bố trí một tầng cấm chế để đề phòng tà môn ma đạo soát hồn. Cho dù cậu thôn phệ toàn bộ ký ức của bọn họ thì cũng không lấy được thứ mình muốn.

Phạn Già La lắc đầu, giống như có lời muốn nói nhưng chỉ một lần nữa lắc đầu, im lặng không lên tiếng. Giờ phút này ba chữ vàng óng ánh 'Phái Thiên Thủy' và sơn môn nguy nga đồ sộ như nằm trên trời cao trong ký ức từng chút rút đi sắc màu thần thánh, biến thành một bức họa cuộn tròn bị tàn phá đến không thể chịu nổi.

"Không cần chờ sau này." Phạn Già La nhìn chằm chằm Trường Sinh, sau đó chuyển một vòng sang Trường Chân, Lâm Niệm Ân, Lâm Niệm Từ, trầm giọng nói: "Hiện giờ các người đã là tội nhân thiên cổ."

Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ cúi đầu né tránh ánh mắt Phạn Già La, Trường Sinh và Trường Chân khinh miệt bĩu môi, cười nhạt với lời nói của cậu.

"Trường Chân, đệ gọi điện cho người huyền môn, bảo bọn họ phái vài cao thủ tới khởi động càn khôn na di trận pháp! Không có Phạn Già La thì chúng ta vẫn có thể cứu người!"

Đây là lý do hắn dám khẳng định trận pháp quan trọng hơn mạng người. Môn quy phái Thiên Thủy không đổi, môn nhân cũng không sa đọa, cũng chưa từng coi mạng người như cỏ rác. Hắn dám coi trời bằng vung nói ra những lời như vậy vì hắn có tự tin mình có năng lực xoay chuyển cục diện. Huyền môn bây giờ tuy nhân tài hiếm hoi nhưng phái vài cao thủ tới mở trận pháp thì vẫn rất dễ dàng.

Mẹ Vương đang cố gắng cấu xé nghe vậy thì dừng lại, lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

Biểu tình của Phạn Già La càng lúc càng lạnh hơn. Tay vẫn đưa lơ lửng trên không trung, nắm tay siết thành quyền chậm rãi mở ra như đang cảm ứng rồi chầm chậm khép lại, thu tay lại. Cậu quay lưng lại, đầu cúi thấp, hai mắt nhắm lại. Tống Duệ là người hiểu cậu nhất, vì thế cũng quay lưng lại, nhìn bức tường sơn trắng như tuyết.

Mạnh Trọng đang nghi hoặc sao tự dưng bọn họ lại diện bích thì phía giường bệnh đột nhiên ào ào đổ xuống một trận mưa máu, lại có những khối lớn tay cụt chân cụt rơi xuống, một cái đầu người từ trên nệm chăn lăn xuống, lông lốc lăn tới bên chân Trường Sinh, mặt hướng lên trên lộ ra gương mặt hoảng sợ của Vương Uyển. Cô chết rồi! Thi thể bị cắt thành mười mấy khúc, mặt cắt trơn nhẵn như bị cắt bằng máy chuyên dụng vậy.

Hung thủ dùng phương pháp phá vỡ không gian để giết chết Vương Uyển, căn bản không có dự định để cô sống nhiều hơn một ngày. Sức mạnh, thực lực, và đường lui của Trường Sinh, kỳ thực ngay từ khi bắt đầu đã không tồn tại.

Tất cả mọi người ngây dại nhìn giường bệnh máu me bê bết, thi thể chất thành khối kia. Không, nó đã không còn là giường nữa rồi, nó là địa ngục có hình người! Trái tim bọn họ run rẩy, con ngươi bị đâm đau nhói nhưng lại không có cách nào dời mắt.

Chỉ có Phạn Già La và Tống Duệ đưa lưng về phía giường bệnh tránh né được một màn chấn động khủng khiếp này.

Lúc mùi máu tươi nồng đậm làm người ta buồn nôn lan tràn trong phòng, Phạn Già La rốt cuộc phá vỡ an tĩnh. Giọng nói của cậu lạnh như băng, từng câu từng chữ khắc sâu vào tim: "Tôi nói rồi, các người đã sớm là tội nhân thiên cổ."

Trường Sinh cứng đờ đứng tại chỗ, tròng mắt nổi đầy tơ máu như sắp lăn ra khỏi hốc mắt. Hắn không ngờ Vương Uyển lại chết nhanh và thảm đến như vậy! Hắn cứ tưởng cũng giống như lần trước, có ba ngày để cứu; hắn cho rằng mình nắm đại cục trong tay nên mới không sợ hãi; hắn cho rằng một cuộc điện thoại của mình là có thể giải quyết vấn đề...

Hắn có quá nhiều 'cho rằng''chắc chắn', nhưng lại không đoán được chỉ trong nháy mắt, tất cả những suy tính tự cho là đúng của hắn đã bị máu tươi lấp đầy!

Cảm giác mồ hôi ướt đẫm và lạnh như băng từ lòng bàn chân Trường Sinh dần leo lên, lại từ lòng bàn chân chui vào xương cốt, chậm rãi thấm tới tủy. Hắn run lên, sau đó cảm giác đan điền đột nhiên xuất hiện một luồng khí lạnh buốt. Tu vi đang chậm rãi hồi phục bị luồng khí này bế tắc, rơi vào trạng thái hoàn toàn đình trệ.

Ác quả mà ác nhân kết ra thật sự đã rơi lên đầu hắn, hắn đã nhiễm tội nghiệt...

Từ đầu đến cuối Phạn Già La chưa từng lừa dối bọn họ, hung thủ quả thực đã bị bọn họ thả đi, hơn nữa ngay vừa nãy, hành vi kiên quyết không chịu cứu viện của bọn họ đã trực tiếp chôn vùi một sinh mệnh. Đệ tử Thiên Thủy Cung phải đời đời kiếp kiếp xem cứu giúp muôn dân là nhiệm vụ của mình, lúc này đây, môn quy này có phải nghe rất nực cười không?

Hai chân Trường Sinh mềm nhũn bán quỳ xuống. Trường Chân, Lâm Niệm Từ và Lâm Niệm Ân tự nhiên cũng cảm nhận được tu vi đình trệ, thậm chí còn đang thụt lùi, vẻ mặt không khỏi lo sợ bất an.

Cha Vương sợ tới co quắp, mẹ Vương chỉ choáng váng một phút chốc rồi bắt đầu khàn giọng kêu khóc. Bà nhào tới cấu xé Trường Sinh, mắng hắn là súc sinh, sau đó lại đấm đá cảnh sát, giận dữ hét: "Cảnh sát mấy người sao lại vô dụng như vậy, ngay cả một người cũng không cứu được! Chúng tôi nộp nhiều tiền thuế như vậy để nuôi mấy người, chỉ nuôi được một đám rác rưởi như vậy thôi sao? Mấy người đền con gái tôi đây! Các người phải cứu sống con bé!"

Người chết sao có thể sống lại, này không phải cố tình gây sự sao?

Mạnh Trọng đỡ mẹ Vương, biểu tình bất đắc dĩ.

Tống Duệ xoay người, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm thi thể Vương Uyển, lãnh khốc nói: "Đừng la nữa, Vương Uyển chết, hai người cũng không thoát được trách nhiệm đâu. Biết cái gì là cái nhìn đại cục không? Cái nhìn đại cục chính là mỗi người chúng ta cầm một tấm ván, dựa vào thứ tự của mình để lấp một vị trí trên cầu treo. Mỗi người sẽ nằm rạp xuống để đặt ván gỗ, lưng để người phía sau giẫm lên, đau đớn là khó tránh, nhưng chỉ cần cố nhịn cho qua nỗi đau đó để đặt hết số ván thì tất cả mọi người đều có thể vượt qua khe rãnh."

Tống Duệ nhìn chằm chằm mẹ Vương: "Các người không nhịn được cơn đau nên rút đi miếng ván trong tay mình, làm cây cầu có lỗ thủng, như vậy người đi sau, bao gồm cả chính các người đều rơi xuống vực sâu vạn trượng."

"Biết không, khi các người nôn nóng muốn cứu Vương Uyển, chúng tôi chỉ suýt chút nữa đã tóm được hung thủ. Nếu các người có thể kiên nhẫn thêm mười phút, bây giờ Vương Uyển vẫn còn sống rất tốt. Cho nên tỉnh lại đi, đừng có đùn đẩy trách nhiệm, hại chết Vương Uyển không phải là người khác, là sự ích kỷ của mấy người."

Anh mở cửa phòng, lạnh lùng nói: "Đi thôi, ở đây đã không còn chuyện gì để chúng ta làm nữa rồi."

Phạn Già La gật đầu, gương mặt mệt mỏi rời khỏi căn phòng đầy máu tươi này.

Mạnh Trọng buông mẹ Vương ra, đối phương lập tức ngồi bệt xuống vũng máu, gào khóc thảm thiết, cực kỳ hối hận.

Trang Chân phái người bảo vệ cửa, không cho phép bất kỳ người nào tới gần, sau đó lấy điện thoại ra báo Chu pháp y tới khám nghiệm tử thi. Còn chưa dứt lời, Tiểu Lý đã kết nối vào cuộc gọi, lo lắng hô to: "Đội trưởng, xảy ra chuyện lớn rồi! Có rất nhiều người mất tích! Trong thang máy, trên đường, rõ ràng đang là ban ngày nhưng có rất nhiều người mất tích, giống như nhóm Vương Uyển vậy, vô duyên vô cớ đột nhiên biến mất, ước đoán sơ bộ thì ít nhất cũng ba bốn chục người! Lần này Mã Du đúng là điên rồi, không hề e sợ chút nào nữa, điện thoại của Cục cảnh sát chúng ta sắp bị dân chúng gọi nổ luôn rồi!"

Bởi vì Trang Chân mở loa ngoài nên mọi người trong phòng bệnh đều nghe thấy, tất cả đều biến sắc.

Trường Sinh vịn vách tường mới miễn cưỡng đứng dậy lại ngã quỵ xuống. Trường Chân, Lâm Niệm Từ và Lâm Niệm Ân sợ tới hoảng hồn, mồ hôi đầm đìa. Vào giờ phút này, trong đầu bọn họ không hẹn mà cùng vang lên lên lời nói khẳng định của Phạn Già La--- không cần chờ sau này, các người đã là tội nhân thiên cổ.

[end 225]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info