ZingTruyen.Info

Linh Moi Phong Luu Thu Ngoc

[220] Linh Môi - Nạn Nhân Thứ Hai Xuất Hiện

*****

Video mà Tiểu Lý gửi tới rất ngắn, vỏn vẹn chỉ có một phút ba mươi sáu giây, thời gian biểu hiện là bảy giờ bốn mươi tám phút sáu ngày trước, chính là thời điểm người tới lui nhiều nhất. Một đám người kéo lê thân thể mệt mỏi sau một ngày làm việc bước vào thang máy, mà Khương Khả Khả cũng đang lẫn trong đám người, tay cầm một chiếc túi nylon màu đen.

Ngoài cửa thang máy có rất nhiều người, tính sơ qua thì khoảng mười ba mười bốn người, cửa vừa mở ra liền chen chúc ùa vào trong. Vóc người của Khương Khả Khả rất nhỏ gầy, bị kẹp ở giữa bọn họ vốn không hề bắt mắt, sau khi vào thang máy lại bị hai người cao lớn che khuất, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen kịt.

Nếu không phải Tiểu Lý dùng mũi tên đỏ chỉ vị trí của Khương Khả Khả, người xem có lẽ không thể phát hiện sự tồn tại của cô. Thang máy đang di chuyển, còn chưa tới được tầng đầu tiên thì đỉnh đầu màu đen ở bên dưới dấu mũi tên đỏ đã biến mất ngay trước mắt mọi người.

"Mới vừa nãy không phải tôi hoa mắt chứ?" Mạnh Trọng giơ cao điện thoại mình: "Lúc mười tám giây, có phải Khương Khả Khả không thấy đâu nữa không?"

Nhóm Hồ Văn Văn sắc mặt trắng bệch gật đầu: "Mạnh cục, không phải anh hoa mắt đâu, thật sự không thấy nữa!"

Mạnh Trọng khẽ cắn môi, tiếp tục nhìn video.

Từng người từng người tới được tầng lầu của mình, không ngừng có người rời đi, chỗ trống ngày càng nhiều hơn làm không gian chật hẹp này tựa hồ cũng rộng rãi hơn một chút. Hai người đàn ông cao lớn che khuất Khương Khả Khả lần lượt rời đi, lộ ra vị trí phía sau, mà nơi đó chỉ có vách tường kim loại lạnh như băng, không còn gì khác. Khương Khả Khả từ đầu đến cuối không hề bước ra khỏi thang máy, nhưng cô ta thật sự không thấy đâu nữa, người đi cùng chuyến thang máy với cô ấy lại không hề phát hiện hiện tượng đáng sợ này.

Bọn họ quay về nhà, ăn uống, nghỉ ngơi, mà trên thế giới này lại có một người lặng yên không một tiếng động biến mất, vĩnh viễn biến mất.

Xem video xong, Hồ Văn Văn nhịn không được ôm chặt chính mình. Nếu cô gặp phải chuyện thế này thì đáng sợ biết bao nhiêu? Nghĩ đi, ở bên cạnh bạn ẩn núp một người như vậy, hắn có thể bắt cóc bạn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, cũng có thể im hơi lặng tiếng giam cầm bạn đến chết, còn có thể núp sau thiết bị giám sát xem bạn giãy giụa tuyệt vọng, thậm chí thỉnh thoảng còn ban cho bạn chút hi vọng rồi hung ác đẩy bạn xuống vực sâu tuyệt vọng.

Nếu trên thế giới tồn tại cực hình đáng sợ hơn lăng trì thì khẳng định chính là nó. Nó không chỉ là tổn thương thân thể, nó còn tàn phá tinh thần!

Hồ Văn Văn càng nghĩ lại càng cảm thấy khủng bố, không khỏi nỉ non: "Tên hung thủ này thật sự là người sao? Sao tôi cảm thấy hắn không có chút tính người nào cả?"

Tống Duệ nói một câu lại càng làm cô cảm thấy khủng hoảng hơn: "Chỉ có nhân loại mới có thể làm ra chuyện vô nhân tính như vậy."

Đúng vậy, chỉ có con người mới phá vỡ nhân tính, là sinh linh duy nhất trên địa cầu sẽ vì tìm niềm vui mà tán sát đồng loại. Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.

"Đoạn video này chứng minh Khương Khả Khả đã bị bắt nhốt vào không gian trùng điệp vào sáu ngày trước, ngoài ra không còn giá trị lớn nào khác." Tống Duệ chỉ một tấm hình nói: "Tôi để ý tới số móng tay đầy đất này hơn. Mọi người ngẫm lại xem, thi thể và tất cả đồ đạc của Khương Khả Khả đều bị hung thủ lấy ra khỏi không gian, chỉ mang đi số móng tay kia, là vì sao chứ? Không có khả năng hắn bỏ sót đi? Nếu không phải bỏ sót mà là cố ý, vậy hắn giữ lại móng tay để làm gì?"

Mạnh Trọng từ từ phun ra ba chữ: "Chiến lợi phẩm."

Ánh mắt nhóm Hồ Văn Văn sáng lên, sau đó cả người lạnh run.

Tống Duệ vuốt cằm nói: "Tôi cũng đoán nó là chiến lợi phẩm của hắn. Hắn vốn định tiến vào không gian, thu thập số móng tay kia mang về cất giữ.

Phạn Già La nhíu mày nói: "Nhưng không gian đã bị tôi phá hủy, hắn cảm ứng được nên sẽ không quay trở lại. Hình như tôi đã phá mất cơ hội bắt hung thủ của mọi người rồi?"

Tống Duệ vội an ủi: "Cái này không liên quan tới em. Nếu không phải em tìm ra không gian kia, chúng ta cũng không thấy được tình huống bên trong, cũng không suy đoán được tâm lý của hung thủ, lại càng không ở nơi này cắm sào chờ nước, làm sao nói tới chuyện bắt hắn? Hai chuyện này căn bản không tồn tại quan hệ nhân quả, em đừng nghĩ nhiều. Chính vì em tìm được không gian, để chúng ta thấy được toàn cảnh vụ án, chúng ta mới có thể mò ra manh mối."

Anh đưa tay vỗ vỗ vai Phạn Già La, vì vậy biểu tình cứng ngắc từ từ thả lỏng.

Mạnh Trọng: ...

Hai người này tuyệt đối có chuyện mờ ám!

Tống Duệ soạn suy đoán của mình thành tin nhắn, gửi tới group phá án, nhóm Trang Chân đang ở bên ngoài tìm kiếm manh mối từ các hộ gia đình lập tức trả lời 'đã rõ'.

Quan hệ xã hội của Khương Khả Khả nhanh chóng được tra ra, cô ấy không yêu đương; bởi vì cả ngày đều làm việc ở nhà, cũng không có bạn bè đặc biệt thân thiết; càng không có chuyện kết thù trong công việc. Cô ấy là một người rất khép kín, quan hệ xã giao đơn giản tới đáng thương, thật khó tưởng tượng có một người căm hận tới mức muốn giết cô ấy chết bằng cách đói khát như vậy.

Manh mối bị cắt đứt ở đây, suy đoán của Tống Duệ và Phạn Già La đã được chứng thực. Cô ấy đã xuất hiện ở một thời điểm sai lầm, địa điểm sai lầm, sau đó bị hung thủ chọn trúng.

Tống Duệ cẩn thận lướt xem kết quả điều tra mà Trang Chân gửi tới, lại gửi lên một đầu mối mới: "Mọi người có phát hiện không, Khương Khả Khả là một đối tượng rất lý tưởng để vây giết. Vòng xã giao hạn hẹp, tính cách hướng nội, cho dù mất tích nhiều ngày cũng không có ai phát hiện, vì thế tôi hoài nghi hung thủ chọn trúng cô ta không phải vì ngẫu nhiên, mà là có hiểu biết nhất định về cô ta. Hắn đã quan sát cô ta một đoạn thời gian rồi."

"Tôi sẽ lập tức bảo Tiểu Lý kiểm tra camera giám sát của đoạn thời gian sớm hơn, xem thử xem có người đáng nghi theo dõi Khương Khả Khả hay không." Mạnh Trọng vừa soạn tin vừa nói.

"Ừm, trước mắt thì bọn tôi chỉ có thể cung cấp bao nhiêu đó manh mối thôi, bọn ông cứ điều tra đi, có gì thì bảo cho bọn tôi biết." Tống Duệ nhìn sang Phạn Già La, ý muốn hỏi cậu có bổ sung thêm gì không? Phạn Già La lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về nhà thôi."

Thật sao, hai người này há miệng ngậm miệng cứ luôn là bọn tôi, còn công khai ở chung một chỗ, này là dính với nhau rồi sao? Ánh mắt Mạnh Trọng lóe sáng, trong lòng hỗn loạn, sau đó lại nghe Tống Duệ tự nhiên nói: "Giờ này về nhà không thích hợp lắm, vừa về không được bao lâu đã phải đi đón đứa nhỏ tan học rồi, hay là tìm chỗ nào ở bên ngoài ngồi một chốc, tiêu thời gian."

Phạn Già La vuốt cằm nói: "Cũng được, vậy tới công viên Nhân Dân cho vịt ăn đi."

Tống Duệ trầm thấp mỉm cười, giọng nói lộ ra thân thiết khó có thể diễn tả: "Được, hôm nay tôi sẽ giúp em mua thêm một túi hạt bắp."

Khóe môi Phạn Già La không thể khống chế nhếch lên, cả người trông thật cao hứng. Hai người vừa trò chuyện về những chuyện vặt vãnh vừa rời đi, không khí đầy hơi thở cuộc sống.

Nhìn theo bóng dáng hai người, Hồ Văn Văn cảm thán: "Em cứ tưởng Phạn lão sư và Tống tiến sĩ là người đặc biệt cao lãnh chứ, không ngờ bọn họ cũng tới công viên cho vịt ăn. Hôm nào em cũng muốn đi."

Mạnh Trọng vỗ vỗ đầu để đánh rớt cái ý tưởng gay gay kia đi, tức giận nói: "Cho vịt ăn cái gì, tra xong vụ án đi rồi hãy nói."

Bên này vừa rời khỏi khu nhà trọ Hoa Hồng Vàng, Tôn Chính Khí đã gọi điện tới, giọng nói cực kỳ tiếc nuối: "Mạnh cục, manh mối của bộ đàm khẩn cấp bị cắt đứt rồi. Tôi đã hỏi bên trung tâm sửa chữa rồi, mấy tháng gần đây bọn họ không hề nhận được điện báo thang máy hỏng hóc nào, bên cục điện báo cũng cung cấp ghi chép trò chuyện cho chúng tôi, quả thực là vậy."

Mạnh Trọng đau đầu nói: "Nói cách khác, Khương Khả Khả ở trong không gian kia liên hệ với đường dây cứu hộ khẩn cấp, trạm cứu hộ bên chúng ta không tiếp nhận được, chỉ có hung thủ có thể kết nối."

Tôn Chính Khí suy đoán: "Có lẽ vậy."

Mạnh Trọng trầm mặc một hồi mới uể oải mở miệng: "Vậy chúng ta trở về cục họp trước đã, chải chuốt lại tình tiết vụ án, cậu thông báo với những người khác đi."

Tôn Chính Khí ỉu xìu đáp ứng.

Bận rộn hơn nửa ngày, tất cả đầu mối bọn họ tìm được đều đã bị cắt đứt, hung thủ giết người ẩn trong một góc không ai tìm được, tựa như một bóng ma xuất quỷ nhập thần, phương thức gây án cũng thần kỳ, không hề có dấu vết để tìm kiếm. Chính vì thế mà có vài cảnh sát bắt đầu hoài nghi với phán đoán của Tống tiến sĩ và Phạn lão sư--- hung thủ thật sự là nhân loại sao? Nhân loại có thể đạt tới trình độ này?

Cùng lúc đó, Phạn Già La và Tống Duệ đang ngồi trong xe cũng đang thảo luận vấn đề này.

Tống Duệ: "Hung thủ chắc chắn là nhân loại đúng không?"

"Là nhân loại, tôi không cảm nhận được âm khí trong không gian của hắn."

"Loại năng lực này rất quỷ dị, có khi nào có liên quan tới ngọc bội mà em đang thu thập không?"

"Tôi cảm thấy dục vọng giết chóc của hắn rất mãnh liệt, mà nó cũng chính là nguyên nhân thúc đẩy hắn kích phát năng lực đặc biệt."

"Cho nên tám chín phần mười là có liên quan tới loại ngọc bội này?"

"Đúng vậy."

"Miếng ngọc bội kia sao lại phải tách ra thành nhiều mảnh nhỏ như vậy?"

"Bởi vì việc thiện của thánh nữ Trạch Châu." Phạn Già La nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói sâu lắng: "Vào một thời điểm nào đó, anh cho rằng anh đang làm việc thiện nhưng anh không biết rằng những chuyện mình làm đã tạo thành tai họa khó có thể tưởng tượng đối với thế giới."

Thấy đối phương lảng tránh vấn đề của mình, Tống Duệ không truy hỏi sâu hơn, chỉ cảm thán nói: "Tôi hiểu ý em, em muốn nói có vài việc thiện chưa chắc là công đức, nó cũng có thể là nghiệp chướng. Ví dụ như em cứu một kẻ tội ác tày trời, sau khi sống sót hắn đã sát hại ngàn vạn người vô tội, mà ngàn vạn sinh mạng đó sẽ tính lên đầu em."

"Không sai biệt lắm, chính là ý này, nhưng tội lỗi của cô ta không chỉ như vậy." Phạn Già La lắc đầu, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Nếu Phạn Già La không muốn nói, Tống Duệ cũng không hỏi tiếp.

...

Vụ án giết người trong thang máy rốt cuộc vẫn trở thành một vụ án chưa giải quyết, đã nửa tháng trôi qua, cảnh sát vẫn không có tiến triển gì trong việc điều tra, trước khi chết Khương Khả Khả cũng không bị ai theo dõi, hướng điều tra này cũng bị cắt đứt. Phía trên cũng biết loại án này người bình thường không thể nào tra rõ nên cũng không tạo áp lực, ngược lại đặt trọng điểm vào chuyện khống chế dư luận.

Lại một tuần trôi qua, lúc Mạnh Trọng sắp từ bỏ điều tra thì một cuộc điện báo làm anh ý thức được tình huống đang phát triển theo hướng xấu. Một nữ thi đột nhiên xuất hiện trong thang máy nhà trọ, tình huống tương tự với vụ Khương Khả Khả, cũng mở to mắt không cam lòng nhìn trừng trừng bộ đàm khẩn cấp, oán khí rất nặng.

Mạnh Trọng vội vàng chạy tới hiện trường, nhóm Chu pháp y đang ngồi xổm bên cạnh thi thể tiến hành kiểm tra sơ bộ.

Tiểu Lý đang cầm máy tính bảng nói: "Mạnh cục, đây là video giám sát, anh xem trước đi, tôi đi tìm video ngày cô ấy mất tích."

Trang Chân thành thục nói: "Tôi đi hỏi thăm các hộ gia đình."

Chu pháp y rút thiết bị kiểm tra nhiệt độ ra khỏi thi thể, tính toán một chút rồi nói: "Cô ta đã chết hơn mười hai tiếng."

"Khương Khả Khả chết hơn một ngày thì được thả ra, lần này nạn nhân chỉ chết mười hai tiếng đã xuất hiện, tựa hồ hung thủ đã trở nên vội vàng hơn." Mạnh Trọng phân tích.

Một âm thanh trầm thấp từ phía sau truyền tới: "Không phải vội vàng hơn, là hắn đã thuần thục hơn. Mỗi lần giết người, hung thủ liền đúc kết được kinh nghiệm, cho nên thời gian tiêu phí càng lúc càng ngắn. Móng tay của cô ta cũng mất." Tống Duệ mặc tây trang thẳng thớm đi tới cửa thang máy, chỉ đôi tay máu thịt be bét của nữ thi nói.

Mạnh Trọng theo bản năng hỏi: "Sao Phạn lão sư không tới chung với ông, không phải hai người vẫn luôn dính chặt không rời à?"

Tống Duệ nhướng cao đuôi mày, sâu xa nhìn Mạnh Trọng.

Mạnh Trọng giơ tay lên tự đánh miệng mình. Thật ngại quá, lỡ lời.

Tống Duệ chờ Mạnh Trọng tự phạt xong liền cười khẽ nói: "Phạn lão sư đang đỗ xe, lập tức tới ngay."

Mạnh Trọng cảm thấy miệng mình bị đánh quá oan uổng rồi. Mẹ kiếp, Tống Duệ đúng là biết đùa giỡn người ta mà! Nhưng ổng như vậy thì ngày càng có hơi người hơn.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, Phạn Già La không nhanh không chậm đi tới, giọng nói mang theo sầu lo: "Quả nhiên người này đã biến thành kẻ sát nhân liên hoàn?"

Mạnh Trọng lắc đầu: "Hiện giờ chỉ mới là nạn nhân thứ hai mà thôi, vẫn chưa xác định. Lỡ như nạn nhân lần này có quen biết với Khương Khả Khả, đồng thời cũng có kết thù oán với hung thủ thì sao? Chúng ta vẫn chưa tra quan hệ thời đi học của bọn họ, có thể động cơ giết người ẩn giấu trong quá khứ. Nói chung hai vụ án này có rất nhiều khả năng, cứ chờ điều tra rồi hãy nói."

Trang Chân nhanh chóng mang kết quả điều tra về, lắc đầu: "Nạn nhân tên là Lữ Nhạc, là tác giả mạng, tính cách hướng nội, vòng xã giao hẹp, không có kẻ thù, cũng chưa từng yêu đương, hai ba tháng không ra khỏi cửa là chuyện bình thường, cao lắm là xuống siêu thị nhỏ dưới lầu mua đồ dùng hằng ngày mà thôi. Cô ta là người ngoài tỉnh, quỹ tích sinh hoạt căn bản không có khả năng quen biết Khương Khả Khả."

Tống Duệ nhìn sang Mạnh Trọng, lắc đầu: "Suy đoán mới vừa nãy của ông đã sai rồi, Lữ Nhạc và Khương Khả Khả không hề quen biết nhau, hai người căn bản không có khả năng đồng thời đắc tội hung thủ. Ông có thấy phương thức sinh hoạt của hai bọn họ rất giống nhau không, cái này tuyệt đối không phải trùng hợp, là kết quả đã được hung thủ chọn lựa kỹ càng. Không thể nghi ngờ, hắn đang từng bước phát triển theo hướng kẻ sát nhân liên hoàn, có người bị hại thứ nhất, người bị hại thứ hai, rồi sẽ có người thứ ba, người thứ tư."

Mạnh Trọng vuốt mặt, cảm giác vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

"Mọi người đoán xem hung thủ có lấy móng tay của cô ta đi không?" Tống Duệ nâng cằm chỉ nữ thi trong thang máy.

Chu pháp y nói: "Xung quanh thi thể không có móng tay, tôi đoán chúng nó đã bị hung thủ lưu lại trong không gian trùng điệp. Về phần hắn có lấy chiến lợi phẩm đi hay không, chúng ta không có cách nào biết được đáp án, trừ phi Phạn lão sư mở không gian ra, nhưng mở ra cũng không có ý nghĩa, hung thủ cảm ứng được sẽ từ bỏ."

Ánh mắt Mạnh Trọng sáng lên: "Không bằng tôi phái cảnh viên tới đây cắm sào chờ nước?"

Tống Duệ lắc đầu: "Lần trước hắn tới chậm một bước, mất đi chiến lợi phẩm chắc chắn vẫn canh cánh trong lòng. Lần này hắn nhanh chóng thả thi thể ra như vậy, tôi đoán hắn nhất định sẽ lấy chiến lợi phẩm. Nếu bọn ông muốn cắm sào chờ nước thì cũng được, dù sao bây giờ bọn ông cũng không còn biện pháp nào khác. Nhưng tôi đề nghị bọn ông kiểm tra camera giám sát từ khoảng thời gian sau khi nạn nhân chết tới khi phát hiện, có lẽ lúc hung thủ tới lấy móng tay đã bị camera quay lại.

Tinh thần Mạnh Trọng lập tức phấn khởi, sau đó lập tức bị Phạn Già La rót một gáo nước lạnh: "Nếu hắn dám tới thì nhất định sẽ làm ngụy trang. Tôi có thể dùng từ trường che chắn mình tùy ý đi lại ở bên ngoài, hắn cũng có thể dùng không gian bao bọc chính mình, lang thang khắp nơi. Tôi cảm thấy khả năng phát hiện tung tích của hắn từ camera giám sát không lớn, nhưng dù sao bây giờ mọi người cũng không có cách nào khác, cứ thử xem."

Mạnh Trọng thở hổn hển, suýt chút nữa bị nghẹn chết. Mẹ kiếp, hai người này có phải lây bệnh cho nhau không vậy, cách nói chuyện ngày càng giống là sao? Kéo tâm tình của anh lên cao rồi lại kéo rớt xuống, chơi vui lắm à?

[end 220]

[221] Linh Môi - Phạn Già La Và Sư Môn Xung Đột

*****

Tuy Phạn lão sư nói kiểm tra camera giám sát vô dụng, Tống tiến sĩ nói cắm sào chờ nước vô dụng, nhưng Mạnh Trọng vẫn phái người làm, tuy nhiên thật sự không có kết quả. Mỗi ngày bọn họ mai phục trong cao ốc chờ đợi hung thủ, Phạn Già La cũng dành chút thời gian ghé qua xem thử, sau bốn ngày, cậu xua tay với Mạnh Trọng: "Trở về đi, hung thủ sẽ không tới. Ngay vừa nãy, không gian kia đã sụp đổ rồi."

Ngay cả không gian cũng sụp đổ, chiến lợi phẩm cũng hóa thành bọt nước, hung thủ chắc chắn sẽ không quay trở lại. Mạnh Trọng chỉ có thể dẫn đội trở về, sắc mặt đen như mực nước.

Sau mười tám ngày, thi thể thứ ba xuất hiện, cũng là trạch nữ có tính cách hướng nội, hai tay loang lổ vết máu, thân thể cuộn lại nằm trên sàn nhà, đầu hơi ngước lên nhìn chằm chằm bộ đàm. Không thể nghi ngờ, hung thủ khẳng định có tiến hành giao lưu với nạn nhân.

Lần này cảnh sát vẫn không thể tìm được chút manh mối nào, chỉ có thể từ camera giám sát trơ mắt nhìn người bị hại biến mất, sau đó xuất hiện trong hình thái thi thể.

Mặc dù biết là vô ích nhưng Mạnh Trọng vẫn mai phục ở cao ốc, mỗi ngày Phạn Già La cũng tới xem. Liên tục ba ngày, cậu thở dài nói: "Mọi người có thể rút, không gian đã sụp đổ."

Mạnh Trọng hung ác đá thùng rác ở bên cạnh, vẻ mặt không cam lòng.

Sau mười lăm ngày, giống như mọi người đã đoán, thi thể thứ tư xuất hiện, dựa nghiêng ở góc thang máy, chết không nhắm mắt nhìn vào bộ đàm. Ngày hôm đó Phạn Già La tới xem, cùng ngày hôm đó cậu bảo thành viên tổ chuyên án không cần cắm sào chờ nước, bởi vì ngay khoảnh khắc thi thể xuất hiện thì không gian đã sụp đổ rồi.

Cảm xúc của Mạnh Trọng đã đạt tới ranh giới mất khống chế, nhìn thấy cô gái biến mất trong video, anh suýt chút nữa đã đập nát máy tính bảng. Nhóm cảnh sát cũng nghẹn một bụng lửa, rất muốn tìm chỗ phát tiết nhưng không thể làm được gì.

Ngoài căm giận ngút trời, nội tâm bọn họ còn lạnh lẽo, sợ hãi.

Kẻ giết người liên hoàn này có thể trồn trong không gian tự do đi lại, giết người, không ai nhìn thấy hắn, cũng không ai bắt được hắn, mà hắn thì có thể tùy ý giám thị, theo dõi, thậm chí là bắt giết bất kỳ ai. Lúc cảnh sát phân tích tình tiết vụ án, hắn trốn ở một bên đắc ý quan sát; lúc người bị hại chưa bị vây nhốt, hắn vẫn luôn rình rập ở bên cạnh, nhìn trộm bọn họ làm việc, ăn, ngủ.

Hắn không giống con người, ngược lại càng giống như một con quỷ, một con quỷ dùng sợ hãi của con người làm thức ăn, lấy tuyệt vọng của con người làm niềm vui, sau đó không chút do dự cướp đoạt tính mạng của bọn họ. Nếu có thể bắt hắn lại, đưa hắn ra trước tòa án phán quyết, có bắn chết hắn một trăm lần cũng không oan uổng!

Mạnh Trọng vừa tức vừa gấp lại vừa sợ, tóc bắt đầu rụng từng bó từng bó lớn. Không thể nghi ngờ, đây chính là vụ án khó khăn nhất mà anh từng gặp, cũng là hung thủ khó bắt nhất, không gian kia giúp hắn trốn thoát được sự tra xét của bất kỳ ai.

Mà trước khi bắt hắn, nên làm thế nào bảo vệ dân chúng vô tội đã trở thành vấn đề khẩn cấp. Sau vài cuộc họp bàn bạc, lãnh đạo cấp trên đã quyết định thông báo sự tồn tại của kẻ giết người liên hoàn với công chúng nhưng che giấu đi những điểm quỷ dị của vụ án, chỉ nói rằng đối tượng săn đuổi của hắn là nữ giới độc thân, địa điểm là các khu trọ sang trọng, yêu cầu người phù hợp với các yếu tố này cần phải bảo trì cảnh giác cao độ, cũng yêu cầu người nhà quan tâm tới bọn họ nhiều một chút, thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm tình huống.

Sau khi thông báo này xuất hiện trên TV, mạng xã hội, rốt cuộc cũng có được tác dụng nhất định. Sau sáu ngày, cảnh sát lần đầu tiên nhận được điện thoại báo người thân mất tích, người báo án là mẹ của nạn nhân, xem qua cảnh báo cảm thấy điều kiện của con gái mình có độ ăn khớp rất cao với mục tiêu nên lập tức gọi điện kiểm tra, nhưng gọi mãi vẫn không được.

Sau hơn một tiếng đồng hồ lo lắng, bà càng ngày càng cảm thấy bất an, vì vậy đã gọi 110. Theo lý thì cảnh sát sẽ không thụ lý những vụ mất tích không quá 24h, nhưng cấp trên đang rất coi trọng vụ án này, vì thế lập tức bảo tổ điều tra án đặc biệt của Mạnh Trọng kiểm tra.

Tiểu Lý nhanh chóng kiểm tra camera giám sát tòa nhà, sau đó báo cáo một tin xấu: "Sáu tiếng trước, Vương Uyển thật sự đã bị hung thủ bắt đi."

"Phải mau nghĩ cách cứu người, qua ba ngày thì Vương Uyển sẽ gặp nguy hiểm." Mạnh Trọng đứng trước thang máy gọi điện cho Phạn Già La và Tống Duệ.

Nửa tiếng sau, hai người gió bụi mệt mỏi chạy tới, không trò chuyện câu nào đã bắt đầu kiểm tra tình huống hiện trường.

"Tôi không cứu được cô ấy." Phạn Già La lắc đầu thở dài: "Tôi chỉ có thể túm lấy không gian kia nhưng không thể mở nó ra, nếu tôi dùng từ trường mạnh mẽ va chạm, Vương Uyển sẽ bị nghiền nát cùng không gian kia."

Ánh mắt sáng ngời của Mạnh Trọng ảm đạm đi, nhóm cảnh sát ôm đầy hi vọng cũng đỏ vành mắt. Bọn họ biết rõ người bị hại ở nơi nào, cũng biết nguy hiểm trí mạng đang ép sát lại không thể cứu giúp. Càng tệ hơn, bọn họ phải thủ ở nơi này, chờ đợi thi thể của cô gái xuất hiện, trải nghiệm như vậy chẳng khác nào bị một con dao sắc bén cứa vào tim, tạo thành vết thương mà cả đời này cũng khó có thể lành lại.

"Điều này thật sự quá tàn nhẫn!" Hồ Văn Văn và Liêu Phương nắm tay nhau ngồi bệt xuống đất, nước mắt không thể khống chế chảy ra ngoài.

"Rốt cuộc là loại người nào mới có thể máu lạnh tới mức độ này chứ?" Tôn Chính Khí dùng sức đấm tường, gương mặt vì căm hận mà vặn vẹo.

Trang Chân và Lưu Thao đã là cảnh sát già dặn, tâm tình ổn định hơn nhưng trong mắt cũng cũng đầy phẫn nộ.

Duy chỉ có Tống Duệ lấy sổ ghi chép yên lặng lật xem, thỉnh thoảng ghi chú một chút.

Lần này cũng giống năm lần trước, hung thủ không lưu lại bất kỳ vết tích nào, video giám sát cũng chỉ quay được Vương Uyển bị bắt đi trong nháy mắt. Cảnh sát không cứu được cô gái, cũng không bắt được hung thủ, chỉ có thể đứng chờ bên ngoài. Bọn họ dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm thang máy mở rộng cửa, người này mệt thì đổi thành người khác, cả tiểu đội thay phiên nhau canh giữ, không ai muốn rời đi.

Người được đổi lượt cũng về nhà mà khoác áo khoác, trực tiếp nằm ngoài hàng lang nghỉ ngơi một chút.

Bọn họ từ xế chiều chờ đến tối, lại từ tối đến sáng hôm sau. Vô thức một ngày một đêm đã trôi qua, trong hoàn cảnh không có thức ăn nước uống, mỗi một phút trôi qua có nghĩa là sinh mệnh cũng đang suy yếu đi. Lúc này Vương Uyển đang làm gì? Có thể cô ấy đang điên cuồng cào cửa, hoặc là cố gào lên kêu cứu, không ai nghe thấy, cũng không ai nhìn thấy. Nhưng chính vì không nghe cũng không nhìn thấy, chỉ có thể tưởng tượng, cảm giác đó lại càng làm người ta khó chịu hơn.

Hồ Văn Văn và Liêu Phương đã khóc mấy lần, có khi chỉ nhìn cánh cửa thang máy mở rộng cũng có thể vô thức rơi nước mắt. Tâm tình của nam cảnh sát không lộ ra ngoài nhưng gương mặt ai ai cũng tiều tụy, vành mắt đỏ bừng.

Kỳ thực trong tất cả mọi người, Phạn Già La là người gần gũi với Vương Uyển nhất. Người khác không nghe được tiếng kêu cứu, cậu có thể; người khác không nhìn thấy cô ấy giãy giụa, cậu có thể, vì thế cậu gần như cả đêm không chợp mắt mà đứng trước cửa thang máy, ánh mắt đen kịt nhìn vào hư không.

Tống Duệ cũng một đêm không ngủ, quyển sổ bị anh lật tới sắp rách bìa. Mắt thấy sắc trời sáng choang, anh đột nhiên nói: "Vì sao hung thủ lại có ham muốn nhốt nữ giới đến chết trong thang máy? Nhất định phải có nguyên do. Mỗi một vụ án giết người liên hoàn, hung thủ đều có một nguyên do kích phát, vậy nguyên do của vụ án này là gì? Nếu chúng ta tìm được thì sẽ biết được thân phận thật sự của hung thủ ngoài đời thật. Dù sao thì khi đó hắn vẫn chưa thuần thục như vây giờ, không có cách nào hành động kín kẽ không có chút khe hở nào như bây giờ."

Lời nói của Tống Duệ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ngay cả Phạn Già La nhìn chằm chằm hư không cũng quay đầu nhìn qua.

"Trước khi phát hiện thi thể Khương Khả Khả, hung thủ nhất định đã từng gây án, bằng không hắn sẽ không thuần thục như thế. Phương pháp giết người của hắn cũng là luyện ra được, vậy hắn luyện tập từ đâu? Cái gọi là luyện tập có nghĩa là chưa thành thục, chưa thành thục có nghĩa là sẽ lưu lại manh mối." Một ngày một đêm không nghỉ ngơi, giọng nói của Tống Duệ đã trở nên khàn đặc.

Mạnh Trọng vỗ đầu, vội vàng hô to: "Tiểu Lý, cậu điều tra xem trước khi thi thể Khương Khả Khả bị phát hiện, Kinh thị có phát sinh vụ án nào tương tự hay không!"

Tống Duệ nhắc nhở: "Từ khóa là thang máy, nữ giới, bị nhốt."

Tiểu Lý vội vàng mở laptop, tiến nhập vào kho hồ sơ của cảnh sát, nhập từ khóa. Kết quả nhanh chóng xuất hiện, trước khi thi thể Khương Khả Khả xuất hiện, Kinh thị quả thật có hai vụ án tương tự phát sinh. Nạn nhân của vụ sớm nhất cũng là nữ, đi xem phòng ở một cao ốc chưa hoàn công, bên cạnh không có người bán đi cùng, chỉ một mình đi lên lầu.

Thang máy của tòa nhà chỉ mới được lắp đặt, chưa được kiểm tra an toàn, có viết rõ là không được sử dụng, cô ta lại ôm tâm lý may mắn ấn nút xuống tầng trệt, không ngờ nửa đường xảy ra vấn đề nên bị kẹt lại.

Trong tòa nhà vẫn chưa có hộ gia đình cư ngụ, cô ta kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, bấm bộ đàm khẩn cấp thì cũng không có ai trả lời. Điện thoại di động cũng hết pin, chỉ có thể ở trong thang máy chờ chết. May mắn trước lúc đi cô có thông báo hành trình với chồng mình, thấy vợ mình một đêm không về, người chồng đã dẫn cảnh sát tới cứu người, cứu được cô ta đang thiêm thiếp ở giữa lằn ranh sống chết.

Tòa nhà vẫn chưa hoàn công, bảo vệ không ở, trong phòng giám sát cũng không có nhân viên, bộ đàm khẩn cấp không gọi được cũng rất bình thường. Tất cả sai lầm phát sinh vì người phụ nữ này đã tự tiện xông vào, thế nhưng sau khi sự cố phát sinh, chủ tòa nhà vẫn sa thải toàn bộ nhân viên chịu trách nhiệm an ninh ngày hôm đó.

Vụ thứ hai xảy ra trong một tòa nhà trọ cũ kỹ, người bị hại là một người phụ nữ hơn bảy mươi tuổi, chỉ bị vây nhốt ba bốn tiếng đã vì bệnh tim tái phát mà qua đời, trước khi chết cũng đã bấm bộ đàm khẩn cấp nhưng không có ai trả lời, bỏ lỡ mất thời điểm cứu viện tốt nhất.

Đều là bị nhốt trong thang máy, đều là nữ giới cô độc, đều là bộ đàm không trả lời, hai vụ án này thoạt nhìn rất giống vụ án của nhóm Khương Khả Khả nhưng không được cảnh sát chú ý tới, không đáng lập án. Trong đó có nội tình chưa điều tra rõ hay không? Có điểm chung hay không? Có xuất hiện nhân vật khả nghi hay không?

Mạnh Trọng chỉ suy nghĩ một chốc liền gõ bàn nói: "Mau điều tra!"

Nhóm cảnh viên phấn chấn đáp ứng, thoạt nhìn không hề nhận ra bọn họ đều một đêm không ngủ.

Nhưng không chờ bọn họ phân công hành động, lãnh đạo cấp cao đã dẫn bốn người mặc đạo bào tới tòa nhà, trong đó có hai người rất quen mặt, chính là Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ, hai người đàn ông trung niên khác tựa hồ là trưởng bối của bọn họ, dáng vẻ ngẩng đầu bước đi có chút khí thế.

Mạnh Trọng lập tức nghênh đón, báo cáo tình tiết vụ án.

Lãnh đạo khích lệ: "Tốt, không thể bỏ qua bất kỳ đầu mối nào, các cậu điều tra đi."

"Bọn họ là?" Mạnh Trọng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang bốn vị đạo sĩ kia.

"Mấy vị này là cao nhân đạo hiệp, bọn họ có cách cứu Vương Uyển." Lúc lãnh đạo nói chuyện, hai người đàn ông trung niên đã bước nhanh tới trước thang máy, ra lệnh cưỡng chế: "Bảo người khép cửa lại, chúng tôi phải vẽ trận pháp." Bọn họ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng tựa hồ dừng lại trên mặt Phạn Già La, ánh mắt lại tràn đầy lửa giận, cũng có ẩn nhẫn và kiềm nén. Trước khi tới đây, bọn họ đã đáp ứng sư phụ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Phạn Già La phong độ gật đầu với bọn họ.

Bọn họ cắn răng, dời mắt.

Lãnh đạo lập tức bảo nhân viên kỹ thuật đóng cửa thang máy lại. Hai người lấy ra chu sa, máu gà, dây mực, la bàn, bắt đầu vẽ trận pháp trên cửa, đồng thời giải thích: "Đây là trận pháp càn khôn na di mà phái Thiên Thủy chúng tôi lưu truyền lại, có thể thông âm dương, tự nhiên cũng có thể thông tới không gian khác, cứu người ra."

Lãnh đạo liên tục gật đầu, hiển nhiên rất tín nhiệm bọn họ.

Phạn Già La nhướng mày: "Trận pháp lưu truyền của phái Thiên Thủy, sao tôi không biết?"

Trường Sinh và Trường Chân chỉ cười nhạt.

Phạn Già La suy nghĩ một chút liền hiểu, lắc đầu không hỏi nữa. Cậu không biết phái Thiên Thủy có loại trận pháp này bởi vì sư phụ chưa từng dạy, vì sao không dạy? Bởi vì từ trước tới nay sư phụ không xem người đồ đệ này là truyền nhân chân chính nên đã giấu đi.

Không ai có thể làm tất cả mọi người yêu thích, nhưng không thích thì có thể nói thẳng, có thể cự tuyệt, thậm chí có thể đuổi đi, vì sao một mặt tiếp thu, một mặt lại chèn ép, đối xử phân biệt? Lẽ nào cậu làm người ta chán ghét đến như vậy sao?

Phạn Già La nhìn hư không, ánh sáng trong mắt chớp lóe bất an. Hồi ức ngày xưa đối với cậu chính là một loại dày vò, cho nên cậu sẽ không để suy nghĩ của mình đắm chìm trong quá khứ đã qua. Cảm nhận được tay Tống tiến sĩ nhẹ nhàng xoa xoa lưng mình, Phạn Già La lập tức đè ép kí ức không vui, một lần nữa nhìn sang Trường Chân và Trường Sinh.

Tống Duệ trầm giọng hỏi: "Các người cần bao lâu để cứu người?"

"Khoảng một tiếng." Trường Sinh ngạo nghễ trả lời.

"Không được." Tống Duệ kiên định nói: "Có thể chờ ba tiếng rồi hãy cứu người hay không? Chúng tôi vừa tìm được manh mối, rất có thể lần theo manh mối này bắt giữ hung thủ. Nếu bên này các người mở không gian ra, hắn cảm ứng được sẽ lập tức bỏ trốn, chúng tôi muốn bắt người sẽ rất khó khăn."

"Anh có thể đảm bảo trong vòng ba tiếng đồng hồ có thể bắt giữ hung thủ sao? Lỡ như không bắt được thì sao? Vương Uyển đã bị nhốt hơn ba mươi tiếng đồng hồ rồi, nếu thể chất của cô ấy yếu thì bây giờ đã lâm vào trạng thái thoi thóp rồi, các người có thể phụ trách tính mạng của cô ấy sao? Chúng tôi chỉ hận không thể lập tức cứu người ra, các người lại yêu cầu chúng tôi chờ ba tiếng đồng hồ, các người nghĩ như thế nào vậy? Lấy mạng người ra làm trò đùa?" Trường Sinh giận dữ chỉ trích Tống Duệ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Phạn Già La.

Phạn Già La tiến tới một bước, chầm chậm mở miệng: "Tôi có thể đảm bảo trong vòng ba tiếng đồng hồ Vương Uyển sẽ không nguy hiểm tính mạng, bởi vì tôi có thể nhìn thấy cô ấy. Mà các người có thể đảm bảo sau khi cứu được Vương Uyển sẽ không có nhiều người bị hại hơn không? Các người kích động như vậy chỉ làm tình thế phát triển theo hướng xấu đi mà thôi."

Trường Sinh lơ đễnh cười nhạt: "Cứu người chính là cứu người, không cần phải nói lắm lời xàm xí như vậy! Chúng tôi đã gặp cha mẹ Vương Uyển, cũng cam đoan với bọn họ một tiếng đồng hồ sau sẽ đưa Vương Uyển về nhà. Loại người như cậu không hiểu được cảm giác đau khổ khi mất đi người thân chứ."

Hắn nhìn sang Lâm Niệm Từ, quả nhiên phát hiện hốc mắt cô đỏ ửng, trong lòng không khỏi thầm hối hận.

Giọng của Tống Duệ so với Trường Sinh còn lạnh hơn: "Các người biết hậu quả khi cứu Vương Uyển ra trước khi bắt giữ hung thủ là gì không?"

"Biết, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, chúng tôi đang tích đức." Trường Sinh quay đầu lại, tiếp tục vẽ trận, tốc độ rõ ràng nhanh hơn trước rất nhiều.

Biết rõ hai lão cứng đầu này sẽ không nghe lời khuyên, Tống Duệ vẫn muốn nói hết lời: "Các người làm vậy là đang chọc giận hung thủ. Sau khi bị chọc giận, hắn sẽ lập tức vây nhốt một người khác."

Phạn Già La lắc đầu nói: "Không phải vây nhốt một người, là rất nhiều người. Tốc độ không gian của hắn sụp đổ càng lúc càng nhanh, từ bốn ngày biến thành ba ngày, rồi một ngày, đó không phải năng lực của hắn đang yếu đi, ngược lại nó chứng tỏ năng lực của hắn đang mạnh lên. Hắn có thể tùy ý đóng mở không gian mà không phải bị động chống đỡ. Lòng ham muốn giết chóc đang thúc đẩy hắn nhanh chóng thuần thục, mỗi một sinh mạng mất đi đang tăng cường sức mạnh của hắn. Tôi đoán, hắn đã có thể liên tục sáng tạo không gian, thậm chí là đồng thời sáng tạo ra nhiều không gian."

Tống Duệ lập tức bổ sung: "Nói cách khác, bên này các người vừa cứu người ra, bên kia hắn sẽ lập tức sáng tạo một không gian khác để vây khốn người bị hại, thậm chí là đồng thời vây khốn nhiều người bị hại."

Trường Sinh và Trường Chân vẫn còn đang vẽ trận pháp, căn bản không thèm phản ứng tới hai người.

Lãnh đạo bất đắc dĩ xua tay: "Không sao, không quản hung thủ vây nhốt bao nhiêu người, các vị đại sư này đều có thể cứu ra."

Tống Duệ lập tức phản bác: "Các người có thể đảm bảo tất cả những người bị nhốt đều có thể phát hiện và cứu giúp kịp thời?"

Phạn Già La lắc đầu phủ định: "Không cứu được. Tuy tôi không biết loại trận pháp này nhưng tôi biết đặc tính chung của tất cả trận pháp. Trận pháp có công hiệu nghịch thiên như vậy cần phải hao tốn một lượng linh lực khổng lồ, phải hút hết tu vi của tất cả bọn họ mới có thể thực hiện. Nói cách khác, bọn họ cứu được một người thì trong vòng ba tháng không có cách nào cứu người thứ hai."

Trường Sinh và Trường Chân ngừng lại động tác vẽ trận pháp. Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ theo bản năng né tránh tầm mắt mọi người, vẻ mặt ẩn chứa lo lắng.

Xem ra Phạn Già La thật sự đã nói trúng trọng điểm.

Tống Duệ trầm giọng nói: "Lần đầu tiên sau khi thành công, hung thủ chỉ chờ nửa tháng đã có thể tiếp tục gây án, thế nhưng lần thứ hai thuận lợi, loại trừ đi thời gian không gian sụp đổ, hắn chỉ chờ mười ngày, sau đó là tám ngày, năm ngày, dục vọng của hắn đang tăng trưởng vô hạn, nhẫn nại lại đang từng chút cạn kiệt, nó đã triệt để tiến tới ranh giới điên cuồng rồi. Một khi hắn bị chọc giận, thủ đoạn sẽ càng nâng cấp hơn. Hiện giờ chúng ta đã có được manh mối, cho chúng tôi ba tiếng đồng hồ để ngăn chặn càng nhiều thảm án phát sinh, yêu cầu này cũng không tính là quá đáng đi?"

"Nếu các người không lấy điều kiện tiên quyết là bắt giữ hung thủ mà cứu Vương Uyển ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Phạn Già La nhắm mắt lại nói: "Tôi nhìn thấy tử vong, một người nối tiếp một người. Con đường dưới chân chúng ta dần tan biến trong một mảnh sương đen, bốn phía tràn ngập hơi thở tuyệt vọng."

Tiên đoán của Phạn Già La xưa nay vẫn luôn chuẩn xác, cộng thêm Tống tiến sĩ đã có manh mối suy đoán, không ai không bị thuyết phục. Vị lãnh đạo kia nghe tới túa đầy mồ hôi lạnh, vội vàng xua tay nói: "Vậy mau mau đi điều tra đi, tôi cho các cậu ba tiếng đồng hồ!"

"Cám ơn thủ trưởng!" Mạnh Trọng lập tức dẫn đội rời đi.

Trường Chân tiến tới bên tai Trường Sinh nói nhỏ: "Thật sự chờ bọn họ ba tiếng?"

Trường Sinh giễu cợt nói: "Chờ cái rắm, trận pháp vẽ xong lập tức cứu người ra. Hung thủ dễ bắt như vậy sao? Nếu chờ lại không bắt được hung thủ, lỡ như Vương Uyển chết thì đó là trách nhiệm của ai? Chúng ta đã thề với cha mẹ Vương Uyển, nhà bọn họ sẽ không tìm Cục cảnh sát gây phiền, cũng không tìm Phạn Già La, chỉ tìm chúng ta thôi! Chúng ta nhất định phải cứu người an toàn trở về."

"Nhưng bọn họ nói tựa hồ rất có lý." Trường Chân do dự.

Giọng điệu của Trường Sinh lại càng thờ ơ hơn: "Đệ nghe không hiểu à? Những gì bọn họ nói chỉ là suy đoán, không nhất định chuẩn xác, mà chúng ta thì có thể cứu người ra, đây mới là thân thật!"

Lúc hai người nói chuyện, cha mẹ Vương Uyển đột nhiên vọt tới, quỳ dưới đất dập đầu. Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ vội vàng chạy tới đỡ bọn họ rồi bị bọn họ ôm chân không ngừng cầu xin, ngôn từ thảm thiết không gì sánh bằng.

Trường Chân, Trường Sinh liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: trận pháp vẽ xong sẽ cứu người, không thể kéo dài được nữa.

[end 221]

[222] Linh Môi - Lâm Niệm Từ Tự Ý Cứu Người

*****

Mạnh Trọng dẫn đội đi thăm dò hai vụ án vây nhốt phát hiện sớm nhất, lúc xe tiến vào đường cao tốc, Tống Duệ viết tóm tắt bảng nhận diện nghi phạm: "Người bị hại đều là nữ giới, cho nên hung thủ có khả năng là nam giới rất cao. Dùng phương thức vây nhốt để giết người, trong đời thực có lẽ là một người có tính cách khá hướng nội, bình thường không thích nói chuyện, thân thể cũng không quá khỏe mạnh, nói chính xác hơn là có chút nho nhã yếu ớt."

Tống Duệ mở quyển sổ ghi chép đã muốn rách bìa, giọng nói khàn đặc: "Mỗi tên sát nhân liên hoàn đều có ảo tưởng về phương thức giết người từ rất sớm, đồng thời mỗi ngày vẫn luôn chìm đắm trong loại ảo tưởng đó cho đến một ngày nào đó gặp phải kích thích mãnh liệt và không thể kiềm nén được dục vọng trong nội tâm mình nữa, khi đó hắn sẽ biến ảo tưởng thành sự thật. Cho nên tuổi tác của hung thủ có lẽ nằm ở khoảng hai mươi lăm đến ba mươi, là giai đoạn ảo tưởng gần thành thục, dục vọng phát ra mãnh liệt nhất, lực chấp hành cũng đạt tới đỉnh điểm."

Anh ho khan một tiếng, không thể nói ra tiếng nổi nữa. Phạn Già La lập tức vặn nắp một chai nước suối đưa qua, đồng thời dùng ánh mắt ẩn chứa khích lệ nhìn anh.

Tống Duệ nhận lấy chai nước uống hơn phân nửa, không chỉ giọng nói trở nên ôn hòa hơn, ngay cả biểu tình mệt mỏi cũng toát ra chút ánh sáng rạng rỡ. Anh mở quyển sổ ghi chép, tiếp tục nói: "Vừa nãy tôi đã nói qua, hung thủ từ rất sớm đã sinh ra ảo tưởng về phương pháp giết người, nhưng nó sớm tới mức nào, mọi người có biết không?"

"Khoảng năm sáu tuổi sẽ có vài đứa nhỏ bắt đầu có những biểu hiện khác thường." Mạnh Trọng sâu xa liếc nhìn Tống Duệ.

Tống Duệ bình tĩnh nói: "Không sai, năm sáu tuổi, những người có tinh thần đặc biệt khác thường sẽ bắt đầu có dấu hiệu. Bọn họ sẽ làm ra những hành động phóng hỏa, đái dầm, ngược đãi động vật nhỏ. Kẻ tình nghi của vụ án chúng ta xem hành động vây nhốt giết người là thú vui, như vậy lúc nhỏ hắn nhất định đã thể nghiệm loại thú vui này, bằng không sẽ không nhớ mãi không quên như vậy. Mà đối tượng ngược đãi của một đứa nhỏ là gì?"

Hồ Văn Văn vội vàng giơ tay: "Là động vật nhỏ!"

Tống Duệ gật đầu: "Không sai, là động vật nhỏ, cho nên tôi đoán kẻ hiềm nghi của vụ án này có thói quen ngược đãi động vật nhỏ từ khi còn bé, mà mục tiêu chủ yếu của hắn là mèo hoang hoặc chó hoang, trong quá trình lùng bắt, mọi người có thể dựa vào chi tiết này để loại trừ."

Mọi người vừa gật đầu vừa ghi chép lại.

Tống Duệ tổng kết lại các yếu tố: "Cho nên, mọi người đang tìm một người đàn ông, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tính tình hướng nội, không giỏi giao tiếp, thân thể yếu ớt, có thói quen ngược đãi chó mèo. Người có tính cách này bình thường sẽ không làm những không việc có tính kỹ thuật quá cao hoặc cần mối quan hệ rộng, từ thủ đoạn giết người thì có thể nhìn ra ẩn núp trong bóng tối quan sát chính là thú vui của hắn, lúc tìm kiếm công việc hắn sẽ cố gắng lựa chọn để cố gắng thỏa mãn hứng thú."

"Núp trong bóng tối quan sát?" Trang Chân nhíu mày, bật thốt: "Có khi nào hắn là bảo vệ không? Bảo vệ thì có thể quan sát mọi người tới lui, cũng có thể thông qua camera giam sát để quan sát toàn bộ khu chung cư hoặc là tòa nhà."

"Khả năng rất lớn." Tống Duệ khép sổ tay lại, khoát tay nói: "Cứ thăm dò theo những manh mối này đi."

Mọi người cùng lên tiếng đáp lại, sau đó phân chia hành động. Tuy vụ án đã qua nhưng ký ức đối với người bị hại vẫn còn rất mới mẻ, cũng có thể cung cấp rất nhiều manh mối. Ông chủ của các tòa nhà cũng lập tức gọi tất cả bảo vệ tới, để bọn họ nhớ lại tình tiết vụ án ngày đó.

Có một người trong đó gấp gáp phủi sạch quan hệ: "Ngày đó bọn tôi không có ca trực, thật sự không biết chuyện xảy ra thế nào. Theo lý mà nói thì chắc chắn phải có người giám sát camera, nhưng hôm đó lại không có ai coi chừng, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài chơi bài."

"Không phải, tôi nghe lão Hà nói không phải bọn họ không trông coi, là máy tính trong phòng giám sát bị hỏng, màn hình đen thui không nhìn thấy gì cả." Một người khác giải thích: "Trước khi bị đuổi, lão Hà chính là đội trưởng đội bảo vệ, vận may của lão không tốt, vừa vặn bị an bài phụ trách nhóm bảo vệ hôm đó."

"Có thể gửi tư liệu bảo vệ ngày đó cho chúng tôi không?" Mạnh Trọng nhìn người phụ trách.

"Được được, tôi lập tức bảo người bên nhân sự mang tới.

Vài phút sau, Mạnh Trọng nhận được một xấp tài liệu về khẩu cung và hình chụp của nhóm bảo vệ ngày hôm đó.

Tống Duệ nhận lấy, phân phó: "Gửi một phần ảnh chụp cho Trang Chân, nói anh ta kiểm tra xem bên nhà trọ cũ có hình nào giống không."

Mạnh Trọng làm theo, Tống Duệ chăm chú xem hình, qua vài phút thì chỉ hình một người đàn ông gầy yếu da dẻ trắng nõn, diện mạo âm trầm hỏi: "Mọi người có quen người này không?"

Vài người bảo vệ lắc đầu liên tục: "Không quen, bọn tôi chỉ biết hắn tên là Mã Du, là người cùng quê với lão Hà, bình thường không thích nói chuyện, cũng không thích giao du với bọn tôi."

Một bảo vệ tựa hồ nhớ tới gì đó, chán ghét nói: "Thằng nhóc này không phải người tốt! Có một lần tôi và nó làm chung ca trực, có một con mèo hoang chạy vào công trường, dáng vẻ đáng yêu lắm, tôi định mang về nuôi, thằng nhóc kia cũng bảo nó muốn nuôi, kêu tôi nhường cho nó. Tôi thấy dáng vẻ nó non nớt trắng trẻo, nho nhã, có lẽ là người cẩn thận nên đồng ý. Kết quả ngày hôm sau tôi nhìn thấy thi thể con mèo nhỏ ở trong một ống cống xi măng, bốn chân bị chặt đứt, cả người quấn đầy sợi dây, bị chết thực thảm! Khi đó tôi ôm xác con mèo nhỏ tới tìm thằng nhóc đó hỏi chuyện, nó kiên quyết không thừa nhận, còn nói láo là không phải con mèo đó. Tôi bảo nó ôm con mèo tới đây, nó lại cứ kỳ kỳ kèo kèo không chịu, thật sự làm tôi tức muốn chết."

Người bảo vệ cắn răng nói: "Tôi biết con mèo nhỏ đã chết chính là con mà tôi muốn nuôi. Thằng khốn Mã Du kia làm chứ không ai khác!"

Tống Duệ và Mạnh Trọng liếc nhìn nhau, trong lòng dần dần có suy đoán. Dùng dây quấn mèo là hành vi muốn giam cầm sự tự do của nó, chặt chân tương tự với lấy móng tay, Mã Du này rất khả nghi.

Phạn Già La đặt ảnh chụp lên lòng bàn tay cảm ứng, chầm chậm nói: "Tôi nhìn thầy nội tâm đen tối và sát nghiệp vô tận của hắn, chắc chắn là hắn."

Tinh thần Mạnh Trọng phấn chấn, lập tức cầm xấp tư liệu tìm kiếm địa chỉ của Mã Du. Anh vừa mới tìm được chút manh mối, bên Trang Chân cũng gọi điện tới, báo ra một tin tức tốt làm tinh thần mọi người phấn khởi: "Mạnh cục, bên nhà trọ cũ này có một bảo vệ đã nghỉ việc, trước kia hắn làm bảo vệ bên vịnh Kim Sa, tên là Mã Du. Anh đoán xem vì sao hắn bị sa thải?"

Mạnh Trọng bật dậy hô lớn: "Còn có thể làm gì, là bị ông chủ cho nghỉ việc vì vụ vây nhốt trong thang máy."

Giọng nói của Trang Chân rất kích động: "Không sai, mỗi lần hắn bị đuổi việc đều là vì xảy ra tai nạn thang máy vây nhốt người, một lần rồi lại một lần, không thể nào là trùng hợp đúng không? Tôi đoán hắn chính là hung thủ mà chúng ta muốn tìm, tôi có địa chỉ rồi, chúng ta lập tức tới đó bắt người."

Mạnh Trọng: "Bên tôi cũng có địa chỉ, chúng ta so sánh một chút, xem xem hắn có chuyển chỗ hay không."

Hai người lập tức gửi địa chỉ so sánh, sau đó phát hiện sau khi xảy ra hai sự cố nghiêm trọng như vậy mà Mã Du vẫn ở nguyên chỗ cũ, đúng là lớn gan! Hắn ỷ mình có không gian nên không sợ cảnh sát tìm tới cửa sao?

"Bắt con mẹ nó lại!" Hai người đồng thanh nói.

Phạn Già La nhắc nhở: "Bắt hắn không phải chuyện dễ. Một khi bị quấy nhiễu hắn sẽ lập tức trốn vào không gian, chúng ta sẽ không thể làm gì được hắn."

"Vậy làm sao bây giờ?" Mạnh Trọng đau đầu.

"Tôi sẽ bố trí bẫy từ trường, mọi người tìm cách dụ hắn vào bẫy của tôi. Từ trường của tôi có thể cắt đứt sức mạnh của hắn, ngăn cản hắn trốn vào không gian." Phạn Già La suy nghĩ kế hoạch đại khái.

Tống Duệ lập tức giúp cậu hoàn thiện: "Chúng ta có thể mua một con mèo nhỏ đặt ở cửa nhà, nghe thấy tiếng mèo kêu hắn sẽ tự ra thôi. Loại người như hắn giống như chó không đổi được thói quen ăn c*t vậy."

Mạnh Trọng vỗ tay nói: "Cứ làm như vậy!" Sau đó hướng điện thoại vẫn chưa cúp máy hô: "Trang đội, bọn anh nghe thấy không? Lộ trình bên bọn tôi hơi xa, bọn anh đi mua mèo trước đi, sau đó phục kích ở dưới lầu chờ bọn tôi."

Trang Chân thở hổn hển đáp ứng, nghe âm thanh thì tựa hồ đang chạy như điên. Xung quanh mơ hồ truyền tới đủ loại âm thanh gấp gáp như 'mau mau mau, đi mua mèo, hung thủ chính là Mã Du'.

...

Bên Mạnh Trọng có đột phá lớn, bên Trường Sinh và Trường Chân đã vẽ xong trận pháp từ lâu, dưới sự yêu cầu của lãnh đạo miễn cưỡng chờ đợi nửa tiếng.

Cha mẹ Vương Uyển thấy bọn họ không có động tác thì không khỏi nóng nảy: "Đại sư, các vị mau cứu người đi!"

Lãnh đạo trấn an nói: "Chờ một chút, chúng tôi đã phái người đi bắt hung thủ rồi."

"Còn phải chờ bao lâu nữa?"

"Chờ thêm hai tiếng đồng hồ là được, tôi cam đoan hai tiếng sau nhất định sẽ để đại sư cứu người ra." Lãnh đạo cũng hiểu được yêu cầu này có chút quá đáng, vẻ mặt hiển nhiên rất khó xử.

Cha mẹ Vương Uyển thầm tính toán, nhất thời trước mắt biến thành màu đen: "Sao lại phải đợi hai tiếng nữa chứ? Tiểu Uyển nhà chúng tôi đã sắp bị nhốt hai ngày rồi! Không có nước uống, bị nhốt ba ngày sẽ chết, các người biết mà!"

Lãnh đạo túa mồ hôi lạnh. Đây dù sao cũng là chuyện lớn liên quan tới mạng người, ông không có khả năng không coi trọng. Trong vòng hai tiếng này Vương Uyển sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết cả, ông đang mang mạng người ra đánh cược, cược như vậy thật sự ổn sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Lãnh đạo không ngừng suy xét, thật sự không dễ phán đoán, vì vậy ông lấy điện thoại ra nói: "Tôi gọi điện hỏi thử, các người chờ chút. Không phải cảnh sát chúng tôi không muốn cứu người, thật sự là tình huống có chút phức tạp. Các người phải biết, nếu không bắt giữ hung thủ đã thả Vương Uyển ra thì hắn rất có thể sẽ nổi điên, sau đó sẽ hại chết càng nhiều người hơn. Chúng tôi cũng vì dân chúng..."

Không đợi lãnh đạo nói hết lời, cha mẹ Vương Uyển đã gào khóc kêu la: "Chúng tôi không quản người khác, chúng tôi chỉ muốn con gái mình khỏe mạnh! Chờ bắt được hung thủ mới thả con gái chúng tôi ra, vậy phải chờ đến khi nào? Các người định hi sinh tính mạng con gái tôi sao? Các người làm sao xứng làm cảnh sát nhân dân chứ? Các người nhìn đi, các người nhìn cho kỹ đi, một sinh mệnh đang trôi qua ở trước mắt các người, các người nhẫn tâm sao? Nếu con gái tôi chết, các người mới là hung thủ giết chết con bé! Đại sư, ngài mau thả con gái chúng tôi ra đi, cầu xin ngài!"

Hai người xô đẩy nhóm cảnh sát tranh cãi một hồi, sau đó xoay sang quỳ bên chân Trường Sinh, Trường Chân cầu xin.

Lãnh đạo bị xô đẩy tới chật vật nhưng cũng không nổi giận, bởi vì ông cũng có con, ông hiểu được tâm tình lo lắng của người làm cha làm mẹ. Nhưng thân là cảnh sát, vì bảo vệ an toàn cho dân chúng, ông không thể trốn tránh chức trách, ông không thể nào vì cứu một sinh mệnh trước mắt và không để ý tới sống chết của nhiều người khác. Tất cả mọi người đều được cứu mới là tốt nhất.

Ông khoát tay ra hiệu với hai nữ cảnh sát, ý bảo bọn họ trấn an cha mẹ Vương Uyển, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại.

Cha mẹ Vương Uyển ôm lấy chân Trường Sinh kêu khóc: "Đại sư, con gái của tôi từ nhỏ sức khỏe đã yếu, hở ra là cảm mạo nóng sốt. Người khác chịu được ba ngày nhưng con bé thì chưa chắc! Lỡ như trước khi bị nhốt nó đã đói bụng mấy ngày thì phải làm sao đây? Con bé vẫn luôn giảm cân, căn bản không ăn no, con bé không chịu nổi ba ngày đâu! Đại sư, tôi cầu xin ngài mau cứu con bé đi!"

Hiện giờ, giảm cân đã trở thành một loại trào lưu, không quản là cô gái gầy ốm thế nào cũng luôn treo chuyện giảm cân ở bên miệng, ngày thường ăn còn ít hơn mèo, nếu bị bắt nhốt thì nói không chừng một hai ngày đã nguy hiểm tính mạng rồi. Hiện giờ đã sắp hai ngày, tình huống của Vương Uyển khẳng định không lạc quan.

Suy nghĩ một chút, Trường Sinh và Trường Chân vốn đã không kiên định lại càng dao động hơn.

Lâm Niệm Từ vành mắt đỏ bừng nhìn ba mẹ Vương quỳ dưới đất cầu xin, lại nghĩ tới thân thế của mình, trong lòng làm ra quyết định. Cô bước tới trước trận pháp, đặt tay phải lên vị trí mắt trận, chậm rãi truyền linh lực, Lâm Niệm Ân vốn vẫn luôn vô điều kiện ủng hộ sư tỷ nhà mình lập tức đặt tay lên vai cô, chuyển tu vi của mình qua.

Cảm nhận được sóng linh lực ở sau lưng, Trường Sinh và Trường Chân cũng lập tức đi tới, đồng dạng cũng đặt tay lên vai Lâm Niệm Từ, độ toàn bộ tu vi của mình sang. Pháp trận đã khởi động thì không thể ngừng, bọn họ vốn đã muốn cứu người, lúc này còn do dự gì nữa!

Cùng lúc đó, từ Mạnh Trọng biết được tình tiết vụ án, đồng thời biết được hung thủ chẳng mấy chốc sẽ sa lưới, lãnh đạo phấn chấn quay trở lại thì kinh ngạc phát hiện đạo sĩ mình mời tới đã tự tiện chủ trương bắt đầu cứu người.

"Ôi chao, mấy người đang làm gì vậy, mau dừng lại!" Lãnh đạo gấp gáp chạy tới, không ngừng hô to: "Đồng nghiệp của chúng tôi đang trên đường bắt người rồi, các người mau ngừng lại, đừng có đánh rắn động cỏ! Các người để hắn chạy thoát thì sẽ hại chết càng nhiều người hơn, trách nhiệm này các người gánh vác nổi sao?"

Nhóm Lâm Niệm Từ căn bản không phản ứng tới ông, ngược lại càng gia tăng linh lực truyền vào hơn. Trận pháp đỏ như máu từng chút lóe thành ánh sáng trắng, cuối cùng hòa thành một thể, hóa thành một cánh cửa hư ảo, sau đó từ hư ảo ngưng tụ thành thật, tựa hồ nhẹ nhàng đẩy một cái cửa sẽ mở ra.

Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng lãnh đạo liền hiểu rõ, kế hoạch của cảnh sát đã bị phá hỏng!

Linh lực toàn thân Lâm Niệm Từ đều bị rút hết, cho dù phía sau có ba người chống đỡ cũng mệt mỏi rã rời. Sợi tóc đen kịt dần dần lấm tấm bạc, huyết sắc trên mặt cũng rút đi, lúc linh hồn của cô cũng bắt đầu bất ổn, trận pháp rốt cuộc hấp thu đủ linh khí, mở rộng cửa, lộ ra một không gian rỉ sét loang lổ có màu xanh u ám.

Vương Uyển nằm trong không gian, đang dùng lưỡi liếm láp máu trên tay mình. Trong tuyệt cảnh cô đã nghĩ tới phương pháp cầu sinh đau đớn tới cực điểm này, nguy lại càng nguy chống chọi được mấy chục tiếng đồng hồ. Thấy cánh cửa mở rộng và cha mẹ ở bên ngoài, Vương Uyển lập tức đứng dậy, lảo đảo xông ra ngoài, sau đó té ngã vào lòng Lâm Niệm Từ.

Hoàn toàn khác với tưởng tượng của ba mẹ Vương, Vương Uyển vẫn còn rất tỉnh táo, cũng có sức lực tự cứu bản thân, sau khi chạy ra ngoài thì không ngừng nói muốn uống nước. Ba mẹ Vương vội vàng chạy tới ôm lấy con gái, lại cho cô gái uống nước, trên mặt là nước mắt vui mừng.

Lúc cả nhà bọn họ đoàn tụ, một con mèo nhỏ vẫn chưa dứt sữa đang co ro trong hành lang tối lờ mờ không ngừng kêu meo meo nhưng vẫn không dẫn dụ được người trong căn nhà đối diện xuất hiện. Phạn Già La yên lặng không một tiếng động đi tới trước cửa, hai tay đặt trên ván cửa cảm ứng, sau đó lắc đầu thở dài: "Bên trong không có ai cả, hắn đã trốn thoát."

"Sao lại như vậy?" Mạnh Trọng nghi hoặc, bởi vì lúc vào khu chung cư bọn họ đã kiểm tra camera giám sát, xác định Mã Du sau khi tan tầm đã về nhà, đồng thời cũng không đi ra ngoài.

"Từ tòa nhà đối diện có thể thấy tình cảnh bên này, tôi qua đó kiểm tra thử." Trang Chân cầm ống nhòm chạy tới tòa nhà đối diện, một lát sau quay trở lại, không nói tiếng nào đã đạp văng cửa phòng.

Bên trong quả nhiên không có người, trên mặt đất là một ly mỳ ăn liền nóng nổi, nước canh và sợi mỳ văng tứ tung; TV bị gạt tàn thuốc đập thủng một lỗ đang lẹt xẹt nẹt điện, có thể thấy lúc trốn thoát, tâm tình của Mã Du đã phẫn nộ cỡ nào.

Tình huống bết bát nhất mà cảnh sát dự đoán vẫn xảy ra.

[end 222]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info