ZingTruyen.Asia

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[217.218.219] Linh Môi

caokhin01

[217] Linh Môi - Lâm Niệm Từ Ngoại Cảm

*****

Kết quả kiểm tra vật chứng của khoa pháp chứng và báo cáo nghiệm thi của pháp y cho thấy suy đoán của Tống tiến sĩ là chính xác, nạn nhân nữ khi còn sống quả thực đã bị nhốt trong một nơi không có thức ăn nước uống, cuối cùng chết vì đói khát.

Nhưng nơi đó rốt cuộc là nơi nào? Cô ta không cẩn thận rơi vào đó hay là bị người ta giam cầm? Thi thể cô ta tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong thang máy? Đây chính là những vấn đề mà cảnh sát cần phải tìm hiểu.

Mạnh Trọng vỗ vỗ đầu, quyết đoán nói: "Phạn lão sư, tôi dẫn cậu tới xem thi thể."

Phạn Già La gật đầu đồng ý, nhóm người còn chưa kịp rời khỏi phòng làm việc, Trang Chân phụ trách kiểm tra các hộ gia đình trong tòa nhà đã gọi điện về: "Mạnh cục, đã xác nhận thân phận người chết, là một hộ ở tầng một, tên là Khương Khả Khả, năm nay hai mươi tám tuổi, là người phiên dịch tiếng Pháp, độc thân, cha mẹ đều ở Kinh thị nhưng bình thường rất hiếm khi liên hệ. Khi phiên dịch một tác phẩm, cô ta có thói quen tách biệt với mọi người, cũng tắt tín hiệu di động, cha mẹ cũng không biết cô ta gặp chuyện, bên ban biên tập lại càng không hay biết gì. Vừa nãy tôi đã gọi điện cho ba mẹ cô ta, bọn họ nói sẽ tới nhận diện thi thể, anh nhớ báo một tiếng với bên pháp y."

"Được, tôi hiểu, bây giờ bọn tôi cũng đang định qua đó xem thi thể đây." Mạnh Trọng cúp máy, nhịn không được liếc nhìn Tống Duệ, ánh mắt tràn đầy khâm phục.

"Thân phận nạn nhân đã tra ra, tên là Khương Khả Khả, là một hộ trong tòa nhà này. Nếu cô ta xách túi băng vệ sinh này định trở về nhà thì camera giám sát nhất định sẽ lưu lại hình ảnh, Tiểu Lý, cậu ở trong cục kiểm tra video giám sát mấy ngày trước, trọng điểm là ba đến bốn ngày trước, xem xem cô ta có trở về hay không." Mạnh Trọng vừa mặc áo khoác vừa căn dặn.

Tiểu Lý vội vàng đưa tay ra hiệu không thành vấn đề, sau đó liền chạy tới ngồi trước máy tính nhưng Tống tiến sĩ vẫn chiếm cứ vị trí này. Mọi người đều chuẩn bị rời đi, mà Tống tiến sĩ thì vẫn nhìn chằm chằm màn hình, tựa hồ cảm thấy khó hiểu vì lý do nào đó.

"Anh phát hiện gì hả?" Phạn Già La nhỏ giọng hỏi.

"Tôi phát hiện ánh mắt của cô ta không đúng lắm." Tống Duệ chỉ đôi mắt trợn to của cô gái: "Nếu cô ta bị nhốt tới chết thì trong không gian vây khốn này không có người thứ hai. Nhưng em nhìn ánh mắt cô ta đi, nó có tiêu cự, có phương hướng rõ ràng, tôi cảm thấy cô ta đang nhìn một người."

Phạn Già La chăm chú quan sát một phen, khẳng định nói: "Đúng vậy, tầm mắt của cô ta có mục đích."

"Chẳng lẽ đang nhìn hung thủ?" Mạnh Trọng suy đoán: "Có khả năng chỗ vây khốn đó có một cái cửa sổ nhỏ, cô ta có thể thông qua đó để nhìn thấy bên ngoài."

"Đại khái vậy. Xem thi thể xong tôi còn muốn xem thang máy đã phát hiện thi thể, chúng ta làm thí nghiệm mô phỏng hoàn nguyên." Tống Duệ căn dặn: "Chuẩn bị một phần đồ đạc tương tự, chúng ta tới hiện trường."

Hồ Văn Văn lập tức cầm lấy ảnh chụp hiện trường rồi đi ra ngoài mua vật phẩm liên quan. Thí nghiệm mô phỏng hoàn nguyên chính là xếp tất cả vật chứng vụ án giống như đúc hiện trường với tỉ lệ 1:1, sau đó tiến hành suy đoán tình tiết. Trong quá trình này, nhân viên phá án có thể thu được rất nhiều linh cảm.

Nhóm người nhanh chóng đi tới phòng cất giữ thi thể, phòng giải phẫu nghiệm thi cũng ở nơi này.

Bọn họ còn chưa tới gần đã có tiếng khóc khe khẽ từ trong khe cửa truyền ra, một người phụ nữ bi thương gọi tên Khương Khả Khả, một giọng nam khàn khàn không ngừng an ủi người phụ nữ nhưng giọng nói cũng lộ rõ nức nở. Xem ra cha mẹ Khương Khả Khả đã tới, hơn nữa cũng đã xác nhận thân phận người chết.

Nhóm người mở cửa phòng, sau đó lộ ra biểu tình kinh ngạc, bởi vì bên trong phòng giải phẫu không chỉ có Chu pháp y, trợ lý pháp y, ba mẹ Khương, người phụ trách tòa nhà, còn có một nam một nữ mặc đạo bào. Bọn họ rất trẻ tuổi, diện mạo rất xuất chúng, hoàn toàn không hòa hợp với mọi người trong phòng.

"Bọn họ là ai?" Mạnh Trọng nghi ngờ hỏi.

Tống Duệ cùng Phạn Già La lại lộ ra biểu tình cười mà không cười. Hai người này thực trùng hợp chính là Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ vừa giao chiến với bọn họ trước đó.

Người phụ trách tòa nhà vội vàng tiến tới giải thích: "Mạnh cục, đây là đại sư tôi mời tới. Vụ án này thật sự quá quỷ dị, hiện giờ đã truyền khắp các hộ gia đình, tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đối với công ty chúng tôi. Hiện giờ tất cả mọi người đều nói tòa nhà của bọn tôi có quỷ, không dám ở lại nữa, rất nhiều người hô hào muốn dọn đi."

Người phụ trách lau mồ hôi lạnh, buông tay nói: "Chúng tôi cũng không có cách nào, chỉ đành mời hai vị đại sư tới trừ tà, muốn trừ tà thì cần phải biết tai họa ở nơi nào, đại sư nói muốn xem người chết nên tôi dẫn bọn họ tới."

Người phụ trách hạ nhỏ âm lượng nói: "Hai vị đại sư này là bên đạo hiệp đề cử, là truyền nhân của Đạo môn chính thống, thực lực rất mạnh. Ngài cũng có thể nhờ bọn họ, nói không chừng sẽ có trợ giúp cho việc phá án." Ông ta giơ hai ngón tay, thái độ cực kỳ tôn sùng Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ.

Mạnh Trọng lắc đầu: "Không cần, cố vấn của cảnh sát chúng tôi mới là chuyên gia phương diện này, cám ơn ý tốt của ông."

Người phụ trách nhìn lướt qua nhóm người, lúc này mới phát hiện Phạn Già La biểu tình an tĩnh, khí chất vượt trội, nhất thời hiểu rõ. Thì ra cảnh sát cũng mời nhà ngoại cảm giúp đỡ, chỉ là không biết người này và hai vị đại sư kia ai lợi hại hơn. Hẳn là đại sư đi, nhất là vị nữ đại sư kia, vừa lên tiếng đã kể được mười tám đời tổ tông nhà ông, còn nói ra được những bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của ông từ nhỏ đến lớn, năng lực quả thực là nghịch thiên! Chỉ là đạo hiệp trước nay làm việc kín tiếng, không thích nổi tiếng, bằng không người vang danh bây giờ đã không phải vị minh tinh nhỏ này rồi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của người phụ trách nhìn về phía Phạn Già La không khỏi trở nên khinh thường, khi quay đầu lại thì cực kỳ nịnh nọt cười cười với Lâm Niệm Từ.

Phạn Già La căn bản không để tâm tới quan điểm của người khác, cũng không xem Lâm Niệm Từ và Lâm Niệm Ân ra gì, chỉ đi thẳng tới bàn giải phẫu, yên lặng nhìn người chết.

Lâm Niệm Từ lập tức mím môi đi tới, ánh mắt phừng lên ngọn lửa thù hận và không cam lòng.

Mẹ Khương khóc xong thì cố nén đau buồn hỏi: "Bác sĩ, con gái tôi rốt cuộc đã chết như thế nào?"

Chu pháp y còn chưa trả lời, trợ lý của ông đã săn sóc gánh vác trách nhiệm: "Chú, dì, để tôi dẫn hai người ra ngoài uống chén nước ấm rồi giải thích cho hai người biết Khương tiểu thư đã gặp phải chuyện gì nha, hai người thấy như vậy có được không?"

Nhiệt độ trong phòng giải phẫu rất thấp, mùi lại khó ngửi, gương mặt không có sức sống của con gái ở ngay trước mắt, kích thích đối với ba Khương và mẹ Khương là quá lớn. Bọn họ đã có chút đứng ngồi không yên, vì thế liền thuận theo được trợ lý đỡ ra khỏi phòng giải phẫu, để không gian lại cho nhóm Mạnh Trọng tới phá án.

"Sao mấy người không đi?" Chu pháp y chỉ người phụ trách tòa nhà và hai đạo sĩ.

"Tôi có thể cảm ứng được cô ta cụ thể đã xảy ra chuyện gì." Lâm Niệm Từ liếc nhìn Phạn Già La, giành nói trước.

"Chúng tôi đang phá án, người không có nhiệm vụ xin hãy rời đi." Chu pháp y lười nghe đám người này nói thần nói quỷ.

Lâm Niệm Từ lại làm như không nghe thấy lệnh đuổi khách của ông, đưa tay đặt lơ lửng phía trên thi thể, bắt đầu cảm ứng.

Chu pháp y đang định tiến tới kéo cô ta thì bị người phụ trách cản lại, đối phương không ngừng đảm bảo: "Bác sĩ, ông đợi thêm một chút rồi hãy đuổi, cứ nghe xem đại sư nói thế nào. Cô ấy thật sự rất lợi hại, ông tin tưởng tôi đi!"

Lúc hai người dây dưa, Lâm Niệm Từ đã vòng quanh bàn giải phẫu nửa vòng, hai tay đặt lơ lửng trên mặt nữ thi, chầm chậm nói: "Cô ấy bị vây nhốt trong một chỗ, rất chật hẹp, rất tối tăm, không có thức ăn nước uống, không có gì cả. Cô ấy đang kêu cứu, có một âm thanh đáp lại làm cô ấy mừng như điên, nhưng rất nhanh âm thanh kia lại biến mất, cô ấy một lần nữa chìm vào tối tăm và cô tịch. Ngày đầu tiên, cô ấy vượt qua trong sợ hãi cùng cực, không ngừng tìm kiếm xung quanh để tìm lối ra. Hai tay cô ấy vì điên cuồng cào móc mà bị tổn thương, móng tay cũng lật lên, bong ra, đầu ngón tay máu thịt be bét lộ ra xương trắng đáng sợ. Thế nhưng nơi này không có đường ra, vì thế tất cả những cố gắng của cô ấy đều là phí công."

Thi thể đang được đắp vải trắng, chỉ lộ ra gương mặt, ngoại trừ Chu pháp y và trợ lý, hiện giờ không ai biết kết quả kiểm nghiệm chính xác. Nhưng cô gái xinh đẹp mặc đạo bào này lại nói trúng một phần chân tướng.

Kèm theo lời tự thuật của cô ta, Chu pháp y vốn kiên quyết muốn đuổi Phạn Già La dừng động tác lại, sững sờ ở tại chỗ. Người phụ trách thấy vẻ mặt kinh ngạc của ông thì ánh mắt không khỏi toát ra cảm xúc đắc ý. Hắn sớm biết Lâm Niệm Từ chắc chắc có thể làm những người này nhìn mình với ánh mắt khác xưa, cô ta chính là đại sư có bản lĩnh thật sự!

Lúc Lâm Niệm Từ đi một vòng tới chỗ Phạn Già La, cậu chủ động lui ra sau hai bước, nhường đường cho cô ta.

Lâm Niệm Từ vừa chậm rãi xoay quanh vừa nói: "Cô ấy mệt mỏi co quắp ngã xuống, đầu ngón tay đau đớn nhức nhối, cô ấy cảm nhận được cảm giác rất đáng sợ." Đầu ngón tay giơ cao phía trên thi thể bắt đầu run rẩy: "Đó chính là khát và đói!"

Chu pháp y sờ sờ cằm, trầm thấp không thể nghe thấy mà nỉ non: "Có chút thú vị."

Người phụ trách húng hắng giọng, vẻ mặt kiêu ngạo.

Giọng nói trong veo của Lâm Niệm Từ đột nhiên trở nên khàn đặc: "Cô ấy rất khó chịu, cảm giác đói bụng và khát khô không ngừng hành hạ cô ấy, để cô ấy chìm sâu vào sợ hãi và tuyệt vọng. Cô ấy bắt đầu lục lọi túi xách của mình, cố gắng tìm kiếm thức ăn và nước uống, đồ đạc bị rơi lả tả dưới đất. Nhưng không quản cô ấy tìm kiếm thế nào, thức ăn và nước uống cũng sẽ không xuất hiện. Cô ấy đói tới điên rồi, ăn hết thỏi son của mình xong lại bắt đầu cắn một cái bao màu vàng.

Lúc nói tới đoạn này, không chỉ Chu pháp y cảm thấy khiếp sợ, ngay cả Mạnh Trọng đã từng thấy qua rất nhiều kỳ nhân dị sự cũng không khỏi liếc mắt. Năng lực của cô gái này thế mà lại tương xứng với Phạn lão sư!

Người phụ trách lén nhìn bản cáo báo khám nghiệm tử thi mà Chu pháp y cầm trong tay, phát hiện nguyên nhân cái chết thật sự là vì mất nước dẫn tới thận suy kiệt. Lâm Niệm Từ đại sư thật sự quá thần!

Lâm Niệm Từ một lần nữa giơ tay phía trên mặt người chết, giọng nói trở nên rất yếu ớt: "Cái gói màu vàng kia không phải thức ăn, cô ta cắn hai cái liền từ bỏ, bắt đầu khóc, nước mắt chảy xuống miệng đã làm cô ấy có linh cảm. Cô ấy..."

Lâm Niệm Từ dừng lại thật lâu mới nói: "... cô ấy uống cạn nước tiểu của mình, cô ấy cố gắng tự cứu mình, ý thức ngày càng mờ nhạt, vô thức ngày thứ hai đã trôi qua, cô ấy vẫn còn chìm sâu trong tuyệt vọng. Ngày thứ ba, cô ấy đã không đứng dậy nổi nữa, trước mắt biến thành màu đen, đột nhiên có một âm thanh vang lên trong không gian chật hẹp này, đánh thức thần trí của cô ấy. Hi vọng được cứu làm cô giãy giụa thức dậy, nhìn về phía người đang nói chuyện với mình. Cô ấy không ngừng gào lên cứu tôi với người đó."

Lâm Niệm Từ lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Cô ấy vẫn luôn kêu cứu tôi với, nhưng người kia không chịu nói chuyện với cô ấy nữa, cũng không chịu đưa tay giúp đỡ. Ngày thứ tư, cô ấy mang theo lời kêu cứu chìm vào hôn mê, đồng thời cũng trong hôn mê chậm rãi chết đi."

Lúc chữ cuối cùng phát ra, Lâm Niệm Từ không nhịn được nữa ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối mình, phát ra tiếng khóc kiềm nén. Quá trình ngoại cảm cũng là quá trình cộng tình, cảm giác của người chết giống như địa ngục truyền tải cho nhà ngoại cảm, mà nỗi thống khổ đó cũng tồn tại trong nội tâm bọn họ lâu hơn người bình thường.

Một người có ý chí không đủ kiên định thì không có cách nào trở thành nhà ngoại cảm, loại năng lực thần kỳ này trở thành một thanh kiếm hai lưỡi, có đôi khi mọi việc sẽ thuận lợi, có đôi khi lại hại người hại mình.

Lâm Niệm Ân vội vàng cởi áo khoác xuống khoác lên người sư tỷ mình, không ngừng an ủi bên tai đối phương.

Chu pháp y nhìn cô gái khóc tới run lẩy bẩy, lại nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi, biểu tình trên mặt có chút nghi hoặc, cũng có say mê.

"Mạnh cục, anh xem báo cáo một chút đi, tình huống cơ bản giống như lời cô ta đã nói." Chu pháp y đưa báo cáo cho Mạnh Trọng, chính mình thì đưa tay xốc tấm vải trắng, nâng tay người chết, giải thích: "Tất cả đầu ngón tay của cô ấy đều bị rách bươm, móng tay bật lên bong ra, nếu bọn anh tìm được hiện trường vụ án thì nhất định sẽ thấy vết cào dính máu của cô ấy. Trong dạ dày không có thức ăn, chỉ lưu lại chút kem của son môi, toàn thân mất nước dẫn tới cơ quan nội tạng bị tổn thương, cuối cùng chết vì thận suy kiệt. Tôi có thể khẳng định---"

Chu pháp y nhìn Lâm Niệm Từ, nói tiếp: "Giống như vị tiểu thư này đã nói, người chết có lẽ đã bị vây trong một nơi không có thức ăn, nước uống. Nếu nơi đó thật sự có người nói chuyện với nạn nhân thì vụ án này khẳng định không phải ngoài ý muốn, nó là mưu sát. Đương nhiên, chứng chứ liên quan vẫn cần bọn anh tìm kiếm, tôi chỉ căn cứ vào kiểm nghiệm thi thể để đưa ra phán đoán hợp lý mà thôi."

Mạnh Trọng vừa nghe Chu pháp y nói vừa nhanh chóng xem qua báo cáo kiểm nghiệm, sau đó truyền cho người khác.

Tôn Chính Khí nghi hoặc hỏi: "Vậy rốt cuộc cô ta bị nhốt ở đâu?"

Lâm Niệm Từ ngẩng đầu, yếu ớt nói: "Nơi đó bị một làn sương đen vây lấy, tôi nhìn không rõ lắm, chỉ biết là không gian rất hẹp, cũng xấp xỉ cỡ thang máy. Có một loại sức mạnh ngăn cản tôi dò xét, nhưng tôi dám khẳng định, cô ấy đã bị mưu sát! Tôi cảm nhận được ác ý của người đã nói chuyện với cô ấy! Đó là một loại ác ý rất sâu!"

Nói tới đây, Lâm Niệm Từ lại càng dùng sức ôm chặt chính mình hơn, gò má vì khóc mà đỏ bừng nháy mắt mất đi huyết sắc.

"Có người ở trong căn phòng đó sao?" Mạnh Trọng cũng đã tin lời Lâm Niệm Từ, bắt đầu hỏi.

"Đúng vậy, có người, hơn nữa còn là nhìn chằm chằm cô ấy, lúc cô ấy giãy giụa cầu sinh, ác ý của người kia cũng không ngừng sâu sắc hơn. Hắn vẫn luôn ở cùng cô ấy." Lâm Niệm Từ khẳng định nói.

Mạnh Trọng khép lại báo cáo, chỉ cảm thấy cảm giác rùng mình lan theo xương sống chui thẳng lên da đầu. Thủ đoạn giết người này quá tàn khốc, có khác nào chôn sống đâu chứ? Rốt cuộc là dạng thù hận sâu sắc đến cỡ nào thúc giục hung thủ làm như vậy?

Người phụ trách tòa nhà phát hiện cảnh sát thay đổi thái độ thì không khỏi đắc ý nói: "Tôi đã sớm nói Lâm Niệm Từ đạo trưởng rất lợi hại rồi!"

"Không, cô ta nói sai rồi, nơi đó không có người khác, vẫn luôn chỉ có một mình vị Khương tiểu thư này mà thôi." Phạn Già La vẫn im lặng không nói gì chợt lên tiếng phản bác lời Lâm Niệm Từ, sau đó đưa tay, theo đầu ngón tay máu thịt be bét của người chết chậm rãi cảm ứng.

Nhóm Mạnh Trọng lập tức rọi ánh mắt sáng rực sang. So với một đạo sĩ không rõ lai lịch, bọn họ đương nhiên càng tin tưởng phán đoán của Phạn lão sư hơn.

Cuối cùng tay Phạn Già La giơ lơ lửng trên mặt người chết, giọng nói bình tĩnh, lời nói ra lại làm long trời lở đất: "Cô ấy chỉ có một mình, bị nhốt đến chết trong thang máy kia. Không sai, chính là nơi mọi người đã phát hiện ra thi thể. Cô ấy gào thét, cầu cứu, giãy giụa, vẫn luôn là nơi đó, không phải nơi khác. Cô ấy vẫn luôn ở trong thang máy, bốn ngày bốn đêm, không hề rời đi."

Nhóm Mạnh Trọng: ! ! !

Người phụ trách tòa nhà và Chu pháp y đồng thanh hô lớn: "Này tuyệt đối không có khả năng!"

[end 217]

[218] Linh Môi - Phạn Già La Ngoại Cảm

*****

Nếu phần ngoại cảm của Lâm Niệm Từ mang tới kinh ngạc và rung động cho Chu pháp y và người phụ trách tòa nhà, như vậy phần ngoại cảm của Phạn Già La trực tiếp lật đổ tam quan của bọn họ.

Hai người lập tức lên tiếng phản bác, tâm tình rất kích động.

Chu pháp y mở laptop đặt bên cạnh, mở hình ảnh mà cảnh sát gửi cho mình, sau đó chỉ màn hình nói: "Cậu nói cho tôi biết, một cái thang máy sạch sẽ như vậy sao có thể là chỗ nhốt cô gái này chứ. Cậu xem cánh cửa này đi, vách tường nữa, có vết cào rướm máu nào không?"

Người phụ trách kéo tay áo Chu pháp y, gấp gáp hô: "Căn bản không phải là vấn đề thang máy có sạch sẽ hay không, có để lại vết máu hay không. Cảnh sát mấy người không phải đã lấy video giám sát thang máy về rồi à? Nếu cô ta thật sự bị nhốt bên trong bốn ngày bốn đêm, vậy những người ra ra vào vào thang máy mấy ngày đó rốt cuộc là gì? Là quỷ à? Vị Phạn tiên sinh này nói chuyện thật hoang đường!"

Tôn Chính Khí thì thì chỉ nữ thi trong màn hình nói: "Một cái thang máy sạch sẽ đang chuyển động với tốc độ cao như vậy lại đột nhiên xuất hiện thi thể của một cô gái đã chết một hai ngày, bản thân chuyện này đã rất hoang đường rồi. Nếu hai người không tin lời Phạn lão sư, vậy hai người giải thích cho bọn tôi nghe xem, nữ thi này làm sao xuất hiện trong thang máy?"

"Cái này, cái này..." Người phụ trách nghẹn lời.

Chu pháp y vuốt cằm, rơi vào trầm tư.

Phạn Già La căn bản không nghe nhóm bọn họ tranh luận, tay vẫn luôn lơ lửng trên mặt nữ thi, trầm ngâm nói: "Mặc dù cô ấy ở trong thang máy một mình nhưng lại có một đôi mắt chăm chú nhìn cô ấy, mỗi phút mỗi giây quan sát từng cử động của cô ấy, lạnh lùng nhìn cô ấy từ sống đến chết, từ hi vọng, mừng như điên rơi vào tuyệt vọng, bi thương. Đó không phải ngoài ý muốn, là mưu sát."

Tôn Chính Khí và Hồ Văn Văn hít một hơi. Nếu thật sự giống như Phạn lão sư hình dung, lúc chết Khương Khả Khả đã đau đớn cỡ nào? Tên sát nhân khốn khiếp kia có thù hận sâu cỡ nào với cô gái này chứ? Thảo nào đến tận khi chết rồi, biểu tình của cô ấy vẫn vặn vẹo đáng sợ như vậy!

Hai người nhìn nữ thi với gương mặt vặn vẹo trông xấu xí tới cực điểm trên bàn giải phẫu, không khỏi cảm thấy rợn da gà. Kẻ giết cô ấy thật sự quá hung tàn, tâm tính cũng lãnh khốc tới đáng sợ! Hắn trơ mắt nhìn Khương Khả Khả từng chút từng chút rơi vào tuyệt vọng mà không hề làm gì cả. Chẳng lẽ trái tim của hắn làm từ tảng đá sao?

Chu pháp y từ chối đưa ra ý kiến với phán đoán của Phạn Già La, người phụ trách tòa nhà lại cảm thấy rất tức giận. Này không phải cố ý muốn hất nước bẩn vào công ty bọn họ à? Không được, vụ án này nhất định không được để cảnh sát điều tra, tựa hồ bọn họ tin tưởng lời nói của minh tinh này hơn. Nếu bọn họ thật sự đẩy trách nhiệm lên đầu công ty, sau này nhà trọ bọn họ còn cho thuê được nữa không?

Nghĩ một chút, người phụ trách vội vàng chạy tới đỡ Lâm Niệm Từ dậy, nhỏ giọng nói: "Đại sư, tôi tin tưởng lời cô, cô khẳng định người không phải bị giết trong tòa nhà của bọn tôi. Tôi sẽ trả thêm tiền, cô nhất định phải giúp tôi tra rõ vụ án này!"

"Nếu đã nhận ủy thác của ông, chúng tôi nhất định sẽ phụ trách tới cùng." Lâm Niệm Từ lấy khăn tay ra lau nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn: "Tôi muốn tới chỗ thang máy kia, không biết hiện giờ có tiện hay không?"

"Tiện, tiện mà, tôi sẽ dẫn cô qua đó." Người phụ trách chỉ hận không thể lập tức bỏ lại đám cảnh sát này, nhanh chóng quay về tra rõ vụ án. Nhà trọ của bọn họ tuyệt đối không thể dính líu tới án mạng, bằng không phòng sẽ không cho thuê được.

Mạnh Trọng cũng lập tức lên tiếng: "Phạn lão sư, chúng ta cũng tới nơi phát hiện thi thể xem đi."

Phạn Già La chỉ đứng im tại chỗ, không đáp lời, mi mắt rũ xuống chăm chú nhìn nữ thi, tựa hồ đang im lặng câu thông với nạn nhân.

Chu pháp y là người rất tin tưởng khoa học, nghe phán đoán của Phạn Già La mà cổ họng ông giống như nghẹn lại, không khỏi càm ràm một câu: "Không quản là coi lại bao nhiêu lần, nơi đó khẳng định không phải hiện trường đầu tiên. Một chút tư duy logic cũng không có thì còn phá án cái nổi gì!"

Trong tiếng châm biếm của đối phương, Phạn Già La chậm rãi tụng niệm: "Án, Ma Ni, Bát Mê, Hồng; Án, Ma Ni, Bát Mê, Hồng..." Cứ vậy trầm thấp niệm bảy lần, chậm rãi, rõ ràng: "Án, Ma Ni."

Không biết tại sao khi Phạn Già La trầm thấp thì thầm, trong phòng xác lạnh băng đột nhiên nổi lên một trận gió nhẹ, cơn gió này không mang theo mùi tanh, không ẩn chứa run sợ, ngược lại lại có chút nhiệt độ, lướt qua gương mặt mang tới nhiệt độ rất thích hợp. Cùng lúc đó, chuyện kỳ quái hơn đã xảy ra, gương mặt vẵn vẹo đầy đau đớn và oán hận của nữ thi dần dần buông lỏng theo tiếng ngâm, khôi phục diện mạo bình thường.

Nhìn như vậy, Khương Khả Khả trông rất giống với tấm hình mỉm cười sáng lạn của cô mà cảnh sát tìm được. Cô đã chết rất lâu, mi tâm nhíu chặt lại đột nhiên thả lỏng, khóe miệng căng cứng từng chút giản ra, từng chút từng chút nhếch lên, giống như đang mỉm cười vì trút được gánh nặng.

Cô đã chết, nhưng tựa hồ sống lại trong tiếng ngâm tụng của thanh niên.

Sau khi làn gió êm dịu thoải mái kia tản đi, nữ thi ở trên bàn phẫu thuật đã có thay đổi rất lớn. Một màn này làm Chu pháp y hết lòng tin tưởng khoa học suýt chút nữa đã nhìn tới rớt tròng mắt, người phụ trách kia thì há hốc đứng bất động tại chỗ.

Tôn Chính Khí kích động nhất, cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Phạn lão sư, cậu làm gì cô ta vậy? Sao cô ta lại mỉm cười?"

"Tôi siêu độ giúp cô ấy." Phạn Già La thu tay lại, bình tĩnh nói: "Đi thôi, tới hiện trường xem một chút."

"À vâng vâng!" Tôn Chính Khí ngốc ngốc gật đầu, trong lòng kích động khó hiểu: tức là vong linh chìm sâu trong tuyệt vọng của Khương Khả Khả khi nãy đã chiếm được giải thoát chân chính? Lâm Niệm Từ kia là truyền nhân của đạo gia chân chính nhưng ngay cả vong hồn người chết cũng không trấn an được, chỉ lo khóc lóc. So với Phạn lão sư, thứ mà cô ta kém cỏi hơn không chỉ thực lực mà còn là cảnh giới tư tưởng. Trên thế giới này quả nhiên không có người thứ hai giống như Phạn lão sư!

Nghĩ tới đây, Tôn Chính Khí không khỏi lộ ra biểu bình kính phục.

Tống Duệ vẫn luôn ở bên cạnh chờ Phạn Già La nhẹ nhàng nói: "Cũng còn thời gian, vậy mọi người cùng cầu nguyện vì Khương Khả Khả tiểu thư đi." Anh dẫn đầu nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm kinh văn. Trước đó anh rất khó tưởng tượng bản thân tràn ngập bóng tối như vậy lại có một ngày đưa ra lời đề nghị ấm áp thế này.

Mạnh Trọng đã đi tới cửa lập tức quay lại, đứng bên cạnh bàn giải phẫu tiến hành mặc niệm. Những cảnh sát khác cũng tự giác nhắm mắt lại, thành tâm thành ý cầu phúc cho vong hồn Khương Khả Khả.

Mỗi lần giải phẫu, Chu pháp y vẫn luôn đứng trước thi thể cử hành nghi thức tương tự, đây là sự tôn trọng dày cho người chết, nhưng cũng vì thế mà thường xuyên bị đồng nghiệp cười nhạo. Bây giờ thấy mọi người đều làm như vậy, ấn tượng về Phạn Già La nháy mắt nâng cao rất nhiều. Đây rõ ràng là một người rất tôn trọng sinh mệnh, sở hữu một trái tim nhân từ như vậy, Phạn Già La chắc chắn không phải người xấu.

Chu pháp y cũng gia nhập đội ngũ mặc niệm, người phụ trách tòa nhà trước đó vẫn còn hò hét đòi đi, lúc này hai chân lại không thể khống chế đi tới, nhắm mắt lại, bắt chước Phạn Già La không ngừng lặp lại câu tâm chú kia, giúp siêu độ người chết. Ông không biết làm như vậy có tác dụng hay không, có phải đã quá muộn rồi hay không, nhưng trái tim đầy lo sợ và thấp thỏm của ông rõ ràng đã được an ủi.

Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ đứng ở cửa trở thành người khó xử nhất, bọn họ không muốn nhập bọn với Phạn Già La, nhưng lại cảm thấy tình cảnh này nếu không tham gia lại quá ích kỷ hẹp hòi.

Hai người liếc nhìn nhau, trên mặt lộ rõ một câu--- đi vào hay là không? Trong lúc bọn họ do dự, nghi thức mặc niệm đã kết thúc, mọi người nhao nhao đi ra ngoài, thấy hai người đứng im không nhích ở ngoài cửa thì ánh mắt lộ rõ khinh bỉ.

Ngay cả tôn trọng và cung kính vong hồn chết oan cũng không biết, còn dám nói mình là truyền nhân Đạo môn chính thống!

Sắc mặt Lâm Niệm Từ và Lâm Niệm Ân theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến thành màu đen. Hai người bước đi thật nhanh, cách đám người đủ xa mới nhỏ giọng nói.

Lâm Niệm Ân: "Em cảm thấy thủ pháp siêu độ vong linh của Phạn Già La rất cao minh. Câu hắn đọc chính là tâm chú của A Di Đà Vãng Sinh, hiệu quả siêu độ rất bình thường, chỉ có thể làm an lòng vong hồn, nhưng từ miệng hắn phát ra thì tựa hồ rất có sức mạnh."

Lâm Niệm Từ lắc đầu: "Ta nghe không hiểu hắn niệm cái gì, vẫn là sư đệ bác học."

Lâm Niệm Ân ngượng ngùng xua tay: "Không có đâu, chỉ là khi rỗi rảnh em có nghiên cứu Phật học một chút thôi. Phạn Già La không giống với tưởng tượng của em." Cụ thể là không giống chỗ nào thì hắn không dám nói. Có thể dễ dàng siêu độ oan hồn trở thành linh hồn thanh khiết, bản thân người niệm chú cần có trái tim tinh khiết. Phạn Già La thật sự là người xấu sao? Có vẻ không giống lắm.

Nghĩ tới đây, Lâm Niệm Ân không khỏi sinh ra hoài nghi với lời lưu truyền của tông môn, nhưng nghĩ tới sư cô Ân Từ chết thảm và sư tổ bị thương nặng, hắn lại nhanh chóng kiên định với quyết tâm muốn diệt trừ Phạn Già La.

...

Hơn ba mươi phút sau, đoàn người đã tới tòa nhà cho thuê trọ Hoa Hồng Vàng, tiến vào khu A, đi tới trước chiếc thang máy vẫn còn bị phong tỏa.

"Hai vị đại sư, đây chính là nơi phát hiện thi thể." Người phụ trách cách dãi băng phong tỏa của cảnh sát nói.

Thang máy bị dây phong tỏa ngăn cách ở bên trong đang mở rộng cửa, một nhân viên khoa pháp chứng đang ngồi xổm ở bên trong dùng bàn chải nhỏ quét một loại bột màu đen lên bàn phím, ngóc trách để thu thập dấu vân tay. Đây là nơi có nhiều người lui tới, dấu vân tay rất nhiều, mang về giám định từng cái một cũng là một công trình to lớn.

Thấy người phụ trách dẫn theo một nam một nữ đứng ở bên ngoài dây ngăn cách ló đầu nhìn vào trong, nhân viên kỹ thuật đang định đuổi người thì nhìn thấy Mạnh Trọng đang đi nhanh tới. Cậu ta vội vàng buông bàn chải chào hỏi: "Mạnh cục, anh đã tới rồi. Trang đội còn ở bên trên hỏi thăm các hộ gia đình, anh có muốn lên trên xem thử không? Bên này tôi vẫn còn đang lấy dấu vân tay, ít nhất cũng phải một hai tiếng nữa mới xong."

Mạnh Trọng xua tay nói: "Cậu cứ làm chuyện của mình đi, tôi dẫn Phạn lão sư và Tống tiến sĩ tới xem hiện trường."

"Vậy mọi người nhớ chú ý một chút, đứng phía bên trái ấy, bên đó đã lấy dấu vân tay xong rồi, không có gì đáng ngại. Đương nhiên, mọi người không tiến vào là tốt nhất." Nhân viên kỹ thuật dặn dò một câu rồi lại ngồi xổm xuống tiếp tục làm việc.

Mạnh Trọng gật đầu, sau đó hỏi ý: "Phạn lão sư, cậu muốn vào xem một chút không?"

"Không cần." Phạn Già La cùng Tống Duệ, mỗi người đứng một bên nhìn vào bên trong thang máy.

Chu pháp y không nén nổi hiếu kỳ theo tới chỉ vào thang máy sạch sẽ sáng ngời nói: "Mấy người xem đi, nơi này giống hiện trường đầu tiên của vụ án sao? Mấy người nhìn đi, nơi này chỉ có dấu vân tay thôi, làm gì có dấu vết bị vây nhốt tới chết chứ. Lại nhìn camera giám sát bên kia đi, nó cũng đâu phải đặt đó cho có, thang máy vây khốn một người sống sờ sờ ra đó, bảo vệ có thể không nhìn thấy sao?"

Người phụ trách vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, biện pháp an ninh của cao ốc chúng tôi trước giờ vẫn rất tốt, có người bị nhốt trong thang máy, chuông báo động nhất định sẽ vang, bảo vệ sẽ chạy tới cứu viện ngay lập tức. Nếu mấy người muốn điều tra vụ án này thì khẳng định phải tìm kiếm manh mối ở nơi khác, đừng có xoay mòng mòng trong tòa nhà của bọn tôi nữa, rõ ràng chỉ lãng phí thời gian."

Vì muốn cảnh sát mau chóng rời đi, muốn tòa nhà được bình ổn, người phụ trách cũng vắt hết óc suy nghĩ.

Chỉ tiếc Mạnh Trọng căn bản không thèm phản ứng tới ông ta, chỉ nhìn sang Phạn Già La dò hỏi: "Phạn lão sư, cậu có nhìn ra vấn đề gì không?"

Phạn Già La giơ tay lên, lặng im không nói.

Lâm Niệm Từ cũng không chịu thua kém đưa tay, cố gắng cảm ứng.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua... khi mọi người bắt đầu cảm thấy bất an, Lâm Niệm Từ nhắm chặt hai mắt lắc đầu nói: "Không, nơi vây khốn Khương Khả Khả không phải nơi này. Tôi không cảm ứng được sợ hãi và tuyệt vọng mà cô ấy lưu lại, đó là hai loại tâm tình tiêu cực nhất của nhân loại, chúng có thể lưu lại rất lâu trong không khí, cho dù là mười năm, hai mươi năm, thậm chí là hơn trăm năm cũng không thể tiêu tan. Nơi giam cầm cô ấy tuyệt đối không phải nơi này."

Người phụ trách vỗ tay hô lớn: "Tôi đã nói là tòa nhà của bọn tôi không liên quan gì tới vụ án mưu sát này rồi mà!"

Mạnh Trọng sâu xa liếc nhìn Lâm Niệm Từ, không nói gì. Anh đang chờ đợi phán đoán của Phạn lão sư.

Nhóm Tôn Chính Khí, Hồ Văn Văn nhìn Phạn lão sư không chớp mắt, căn bản không để tâm tới lời nói của Lâm Niệm Từ.

Thái độ khinh thường của bọn họ chọc giận Lâm Niệm Ân, vì thế hắn kéo ống tay áo sư tỷ nhà mình, cười lạnh nói: "Chúng ta đi thôi, không cần phải nói nhiều với đám người ngu xuẩn này đâu sư tỷ."

Lâm Niệm Từ lại lắc đầu nói: "Không, ta muốn cảm ứng thêm, có thể ta sẽ giúp bọn họ tìm được nơi giam cầm Khương tiểu thư."

Lâm Niệm Ân liếc nhìn đám cảnh sát, thầm mắng bọn họ không biết tốt xấu, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu: "Được rồi, vẫn là sư tỷ quá lương thiện. Người hiền quá sẽ bị người ta bắt nạt đó, bị không biết à?"

Lâm Niệm Từ lắc đầu mỉm cười, tiếp tục nhắm mắt cảm ứng.

Nhân viên khoa pháp cứng hiếu kỳ hỏi: "Mấy người đang làm gì vậy? Ngoại cảm à? Mạnh cục, phương thức xuất hiện của thi thể quả thực có chút kỳ quái, nhưng tôi dám đảm bảo với anh, cô ấy tuyệt đối không phải chết ở đây, anh xem..."

Cậu ta còn chưa nói hết, Phạn Già La đã chầm chậm mở miệng: "Cô ta chết ở đây---"

Nhân viên kỹ thuật: ...

Mạnh Trọng lập tức nhìn sang Phạn lão sư, kỳ vọng biết được đáp án từ cậu. Nhóm Tôn Chính Khí và Hồ Văn Văn vội vàng lôi sổ ghi chép và bút ra, nghiêm chỉnh chờ đợi.

Phạn Già La ngừng một chốc mới nói: "--- nhưng lại không phải chết ở đây."

Nhân viên kỹ thuật: ...

Mạnh Trọng: ...

Tôn Chính Khí, Hồ Văn Văn: ...

Những lời này thật sự quá vớ vẩn, làm Lâm Niệm Từ cũng phải ngừng cảm ứng, lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.

Lâm Niệm Ân phốc một tiếng bật cười, trên mặt viết rõ hai chữ 'vớ vẩn'.

Người phụ trách trước đó còn sinh ra chút tôn trọng Phạn Già La, lúc này đã không ngừng lắc đầu, trong lòng thầm mắng thần côn. Nếu không phải thần côn lừa đảo, ai lại nói ra mấy lời nước đôi nghe có vẻ huyền ảo nhưng nghĩ kỹ thì chẳng có chút suy luận nào như vậy chứ?

Chỉ có một mình Tống Duệ hứng thú hỏi: "Lời này có nghĩa là gì?"

Phạn Già La bước tới vị trí chính giữa cửa thang máy, nói với nhân viên kỹ thuật: "Có thể mời cậu ra ngoài một chút không?"

Nhân viên kỹ thuật không biết vì sao, chỉ là thật sự ngoan ngoãn đi ra.

Phạn Già La liền giang rộng hai tay chống đỡ hai bên cửa thang máy, để từ trường bao la như biển lớn của mình không ngừng trút vào không gian chật hẹp này. Chỉ vài giây sau đó, đèn trên trần bắt đầu chớp tắt, không gian lúc sáng lúc tối; ngay sau đó, ánh sáng màu trắng đột nhiên biến thành màu xanh âm u làm không gian bên trong thang máy trở nên cực kỳ khủng bố.

Nhìn thấy tình cảnh này, nhân viên kỹ thuật vừa nãy vẫn còn ngồi ở bên trong thang máy không khỏi lộ ra biểu tình kinh hãi, nhưng chuyện càng làm cậu ta sợ hãi hơn đã xảy ra, khi ánh đèn xanh âm u lúc tối lúc sáng kia ổn định lại, yên lặng chiếu sáng không gian thang máy, nhưng vách tường sáng bóng sạch sẽ tựa hồ biến thành một bức tranh thủy mặc, không ngừng trở nên loang lổ, ảm đạm.

Những làn sương đen lượn lờ bên trong, nơi chúng nó đi qua giống như bị tạt axit, kim loại nháy mắt bị rỉ sét; bên trên mặt rỉ bắt đầu xuất hiện từng vệt cào rướm máu, rậm rạp chi chít giăng đầy khắp nơi, nhìn mà giật mình, ngay cả trần nhà cũng lác đác vài dấu; sàn nhà vương vãi những vệt máu nhỏ, nhìn kỹ thì chính là những chiếc móng tay.

Thông qua những dấu vết này, mọi người không khó tưởng tượng khi bị nhốt ở nơi này, Khương Khả Khả đã trải qua một phen giãy giụa thảm thiết đến thế nào. Lúc này cửa thang máy đang mở, mọi người không nhìn thấy được dáng vẻ của cánh cửa, nếu nó khép lại thì bên trên khẳng định cũng tràn đầy vết máu. Cô ấy kêu trời, trời không nghe, kêu đất, đất không thấu, thứ duy nhất có thể đáp lại cô chính là âm thanh kia, nhưng nó lại tràn đầy mong chờ, thậm chí là vui sướng nhìn cô bước tới bờ vực tử vong.

Không gian này xuất hiện thật sự quá đột ngột cùng quỷ dị nên nó đã lấy đi ngôn ngữ biểu đạt của mọi người.

Những người khi nãy sống chết không chịu tin lời Phạn Già La lúc này chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn không gian thang máy loang lổ vết máu, trong đầu ngoại trừ kinh hãi thì chỉ còn lại trống rỗng. Cho dù là Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ có kiến thức rộng rãi cũng hoảng sợ không ngừng lùi về sau, vẻ mặt sợ hãi.

Hai mắt Mạnh Trọng trợn tròn, sững sờ tại chỗ. Cây bút trong tay Tôn Chính Khí, Hồ Văn Văn lạch cạch một tiếng rớt xuống đất, căn bản không nhớ tới chuyện nhặt lên.

Tống Duệ nhìn hai bên một chút, lặng im thở dài, sau đó cầm lấy máy chụp hình mà nhân viên kỹ thuật đặt bên cạnh, đi tới sau lưng Phạn Già La, vòng qua vai cậu chụp lại hình ảnh ở bên trong.

Thấy dáng vẻ không chút sợ hãi, ngược lại rất bình tĩnh ung dung của Tống Duệ, mọi người mới dần dần hoàn hồn lại.

Mà Phạn Già La thì chầm chậm mở miệng: "Khương Khả Khả tiểu thư chính là bị vây khốn đến chết trong không gian trùng điệp này."

Chu pháp y một lòng tin tưởng khoa học suýt chút nữa đã đặt mông ngồi bệt xuống đất. Thì ra không gian trùng điệp thật sự tồn tại! Làm sao làm được? Là ai làm? Có thể sáng tạo ra một không gian vây nhốt người ta đến chết, hung thủ rốt cuộc là thứ gì? Có thể tìm ra được không gian như vậy, Phạn Già La lại là cái gì?

[end 218]

[219] Linh Môi - Hung Thủ Là Người, Là Quỷ, Hay Là Thần?

*****

Thang máy sạch sẽ sáng ngời bị từ trường của Phạn Già chấn động, giống như một bức tranh bị chậm rãi lột bỏ sắc màu, trả lại diện mạo ban đầu. Nó có màu xanh u ám làm người ta có cảm giác bị đè ép, không có không khí chuyển động, không có âm thanh, chỉ có loang lổ và tĩnh mịch.

Chỉ đứng bên ngoài liếc nhìn một cái mà thôi mà nhóm Mạnh Trọng đã cảm thấy hít thở không thông, người chân chính bị giam cầm ở bên trong sẽ sợ hãi, sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào?

Không ai dám tiến vào kiểm tra, mặc dù là Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ đã nhận một khoảng phí dịch vụ kết xù cũng trắng bệch đứng ở một góc hành lang, căn bản không dám tới gần. Tống Duệ muốn tiến vào trong nhưng cơ thể lại bị một tầng từ trường vô hình cản lại, chỉ có thể gọi điện cho nhân viên kỹ thuật đóng cửa lại, hi vọng camera giám sát có thể quay hình được tình huống bên trong cánh cửa.

Phạn Già La dùng từ trường của mình vững vàng khóa chặt không gian trùng điệp này nhưng vẫn cảm nhận được nó đã lung lay sắp đổ. Hai luồng từ trường va chạm hệt như hai viên đạn đối đầu, không ai biết đầu đạn nào sẽ nổ trước, lại càng không biết viên đạn nào sẽ lệch khỏi quỹ đạo.

Nhưng hiển nhiên, từ trường của Phạn Già La lớn mạnh hơn, khi cậu thu lấy không gian này, cưỡng chế nó lộ diện đã làm nó bị sụp đổ. Trong tình huống không có quá nhiều thời gian này, cậu vẫn đang cảm ứng, sau đó chậm rãi miêu tả: "Lúc Khương tiểu thư từng chút từng chút tiến tới tử vong, hung thủ cũng ở nơi này."

Nghe thấy lời này, không biết vì sao Lâm Niệm Từ lại cảm thấy có chút thoải mái. Ít nhất ngoại cảm của của cô cũng không phải sai hoàn toàn, mặc dù hiện giờ cô đã không còn mặt mũi nào nữa rồi.

"Lại không có thực thể." Phạn Già La lập tức bổ sung: "Hắn chỉ là một tia ác niệm, là một đôi mắt dòm ngó, là một cái miệng làm người ta phát điên. Tôi có thể cảm giác được hắn rất vui sướng, lúc Khương tiểu thư ngày càng khổ sở và tuyệt vọng, mức độ vui sướng của hắn cũng bắt đầu tăng lên. Hắn giao lưu với cô ấy---"

Cảm ứng của Phạn Già La ngừng lại, thay vào đó là thở dài tiếc nuối: "Tôi không kịp dò xét lời nói của hắn, không gian này muốn sụp đổ rồi."

Cậu vừa nói xong, bức tranh loang lổ vết rỉ sét và vệt máu kia bắt đầu xuất hiện vết rách, trong khe nứt không gian đó, bóng tối vô tận và ánh sáng có thể thiêu đốt mọi thứ bắn ra tán loạn làm mọi người vội quay đầu đi che mắt lại, không dám nhìn thẳng.

Biến cố này phát sinh trong lặng im không hề có chút tiếng động nào, tựa hồ lại kèm theo tiếng thủy tinh vỡ giòn tan và tiếng tòa cao ốc cao chọc trời ầm ầm sụp đổ. Chỉ trong nháy mắt nó đã biến mất, không hề để lại chút dấu vết nào, mà thang máy ở trước mặt lại khôi phục sáng vẻ sạch sẽ sáng ngời như cũ.

Mọi người há hốc, đờ đẫn, ngây ngốc, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh.

Mà Tống Duệ thì lập tức bước vào bên trong, tra xét khắp nơi, bình tĩnh phân tích: "Vừa nãy tôi đã cố gắng đi vào bên trong để chụp hình nhưng lại bị một bức tường vô hình chặn lại, có thể thấy không gian kia và không gian này bị ngăn cách hoàn toàn. Tất cả những gì phát sinh bên trong không gian kia không hề lưu lại vết tích ở không gian bên này."

Nhân viên kỹ thuật sợ đến ngây người không biết nên làm sao hình dung tinh thần chuyên nghiệp của Tống tiến sĩ, đối mặt với chuyện quỷ dị lại đáng sợ như vậy, làm sao anh có thể vẫn bình tĩnh chăm chú vào tình tiết vụ án như vậy chứ?

Chu pháp y hết lòng tin tưởng khoa học thật sự đã cam nguyện chịu phục Tống tiến sĩ.

Mạnh Trọng vuốt mặt, chậm rãi kéo mình ra khỏi cơn kinh hãi, nêu ra một ý kiến phản bác: "Nếu hai không gian hoàn toàn ngăn cách thì Khương Khả Khả sao lại bị nhốt vào đó? Mà thi thể của cô ấy sao lại đột nhiên xuất hiện? Tôi cảm thấy hai không gian này nhất định có lối vào."

Tống Duệ gật đầu đồng ý với nhận định của Mạnh Trọng.

Phạn Già La bổ sung: "Người sáng tạo không gian này có năng lực tùy ý mở lối vào này."

"Phạn lão sư, ngài cũng có thể mở mà." Tôn Chính Khí lập tức nói.

"Tôi không thể." Phạn Già La lắc đầu: "Tôi chỉ cường ngạnh túm lấy không gian này rồi kéo nó vào hiện thực, để nó hiện ra. Lúc hai không gian và hai luồng từ trường va chạm với nhau, không gian bị sáng tạo ra yếu ớt hơn nên đã sụp đổ. Tôi không mở nó ra, bỏ người vào hay lấy ra được, tôi chỉ bạo lực phá bỏ và di chuyển nó tới nơi khác mà thôi."

Tôn Chính Khí hiểu ra, sau đó lại càng ý thức được thực lực của Phạn lão sư mạnh đến mức nào. Người có thể sáng tạo ra một không gian khác có lợi hại không? Đáp án đương nhiên là lợi hại, nhưng khi bị Phạn lão sư lôi ra, không gian đó lại chỉ chống đỡ được không tới bốn phút đồng hồ.

Người phụ trách vẫn luôn kín đáo phê bình Phạn Già La lúc này cực kỳ lễ độ, cung kính, nịnh nọt nói: "Phạn lão sư, Phạn lão sư cực khổ rồi! Vừa nãy cậu nói mình đã làm không gian kia sụp đổ là có ý gì? Có phải tòa cao ốc của chúng tôi sẽ không gặp chuyện đáng sợ như vậy nữa không?"

Phạn Già La vô tình đánh nát ước ao của đối phương: "Tôi không dám hứa chắc, bởi vì hung thủ vẫn chưa bị bắt, hắn có thể sáng tạo một không gian như vậy ở bất cứ đâu. Trên thực tế, xác suất hai quả bom rơi vào cùng một hố là rất cao."

Nhìn thoáng qua phần trán lấm tấm mồ hôi của người phụ trách, cậu bổ sung thêm: "Nhưng chúng ta vẫn chưa tra rõ động cơ của hung thủ, nếu hắn có thù oán với Khương Khả Khả tiểu thư, sau khi giết cô ấy rồi, hắn sẽ ngừng gây án."

Người phụ trách chậm rãi thở hắt một hơi, lại khom người chân thành tạ lỗi, thái độ nhún nhường khác hẳn một trời một vực với dáng vẻ cao ngạo trước đó.

Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ lấy danh nghĩa truyền nhân Đạo môn cao cao sáng chói xuất hiện lúc này lại giống như người dư thừa, bị mọi người tập thể bỏ quên.

Lâm Niệm Từ nhìn chằm chằm Phạn Già La, sắc mặt cực kỳ khó chịu. Lâm Niệm Ân kéo ống tay áo sư tỷ nhà mình, nhỏ giọng an ủi: "Sư tỷ, chị đừng nghĩ nhiều. Chị phải biết Phạn Già La chính là lão quái vật sống gần hai trăm tuổi rồi, lại còn là linh tử mạnh nhất đời sư tổ, chị mới bao tuổi chứ? Chị thua kém hắn là chuyện bình thường."

Lâm Niệm Từ muốn thả lỏng biểu tình, muốn cong khóe môi mỉm cười nhưng cố thế nào cũng không làm được.

Người phụ trách lấy ra một tờ chi phiếu hai triệu, nhiệt tình đưa cho bọn họ, còn nói cám ơn, thế nhưng chân thành trong mắt đã trở nên đầy giả tạo. Hối hận trong lòng ông ta nồng đậm đến mức căn bản không có cách nào che giấu, rõ ràng bị Lâm Niệm Từ cảm ứng được. Ông ta đang nghĩ: phí nhiều tiền như vậy mời tới hai tên đạo sĩ dỏm chả có rắm tác dụng gì, chuyến này lỗ nặng rồi.

Lòng kiêu ngạo làm Lâm Niệm Từ không có cách nào nhận lấy tờ chi phiếu này, nhưng Lâm Niệm Ân thì thực đương nhiên nhận lấy. Hắn cảm thấy sư tỷ nhà mình cũng đã ra sức, cũng cảm ứng được chân tướng, mặc dù không phải toàn bộ nhưng cũng giúp được cảnh sát và người phụ trách, nhận lấy số tiền này là xứng đáng.

Lâm Niệm Từ trách cứ liếc mắt nhìn sư đệ, Lâm Niệm Ân vội vàng nhỏ giọng nói: "Trở về chúng ta dành ra phân nửa tiền làm từ thiện."

Lâm Niệm Từ không lay chuyển được Lâm Niệm Ân, chỉ có thể từ bỏ, trong lòng lại giống như có một tảng đá đè nặng, cực kỳ khó chịu.

Đuổi được bọn họ, người phụ trách lại chuẩn bị một tấm chi phiếu hai triệu như vừa nãy, thật cung kính đưa tới cho Phạn Già La, nụ cười trên mặt tràn đầy chân thành và nhiệt tình.

Phạn Già La lại tránh đi, nhàn nhạt nói: "Tôi là cố vấn cảnh sát, điều tra rõ chân tướng là trách nhiệm, cần lãnh lương thì cũng là lãnh bên cảnh sát." Cậu bước vào thang máy, cùng nhóm Tống Duệ, Mạnh Trọng nhỏ giọng trao đổi, thái độ từ chối rất uyển chuyển nhưng cũng rất cứng rắn.

Người phụ trách không chỉ không vui sướng khi tiết kiệm được một khoản tiền, ngược lại chỉ hận không thể chọt hai cái lỗ tai của mình. Mẹ nó, trước đây tổng tài bảo ông tìm một đại sư tới trừ tà, sao ông lại quên mất vị ngoại cảm nổi tiếng ngút trời trên mạng internet này chứ? Cũng tại ấn tượng về mạng internet của ông trước đây quá kém, làm ông cho rằng những người nổi tiếng trên mạng đều là cố ý sắp đặt, kỳ thực không có bản lĩnh, nhưng không ngờ vị Phạn lão sư này lại chính là một viên kim cương lẻ loi trong đó, cậu ta có thể làm được mọi thứ!

Chính phủ quả nhiên là chính phủ, người bọn họ mời tới quả nhiên khác biệt. Nghĩ như vậy, người phụ trách chỉ có thể tự mắng mình kiến thức hạn hẹp, có mắt không tròng.

Lâm Niệm Từ bị bỏ lơ ở một bên, nhìn thấy Phạn Già La ra vẻ ta đây thì trên mặt giống như bị hung hăng tát một cái tóe lửa, vừa đỏ lại vừa đau. Vốn cho rằng lấy chi chi phiếu không có gì không đúng, lúc này Lâm Niệm Ân cũng cảm thấy tờ giấy mỏng trong tay có chút phỏng tay.

"Phạn Già La khẳng định là cố ý! Hắn ra vẻ thanh cao như vậy, mục đích chính là muốn làm chúng ta thấp kém đi."

"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi."

Lâm Niệm Từ cúi đầu, vội vàng rời đi. Lâm Niệm Ân cũng vội vàng đuổi theo, lúc đi tới cửa thấy bên cạnh có đặt thùng rác thì xé nát tờ chi phiếu kia rồi vứt vào thùng.

...

"Tới đây, mọi người xem hình tôi chụp được đi." Tống Duệ chuyển hình trong máy qua điện thoại, sau đó lại gửi vào group.

Mạnh Trọng hếch cằm với Tôn Chính Khí: "Tống tiến sĩ không chụp được hình phía sau cánh cửa, Tiểu Tôn, nhóc chạy tới phòng giám sát kiểm tra xem camera có quay được không."

"Rõ!" Tôn Chính Khí phóng đi như bay.

Mọi người cúi đầu nhìn điện thoại của mình, im lặng không nói. Không thể nghi ngờ, không gian trùng điệp bị Phạn lão sư tìm ra chính là nơi vây nhốt Khương Khả Khả, nhưng lại có càng nhiều vấn đề bí ẩn xuất hiện: người đã nhốt cô ta là ai, vì sao, làm sao làm được, cảnh sát có thể điều tra được thân phận của hắn hay không, có thể bắt hắn hay không?

"Tôi nghĩ, chúng ta nên điều tra quan hệ xã hội của Khương Khả Khả, trọng điểm là những người có thù oán." Mạnh Trọng phân tích.

"Đây là hướng cơ bản nhất." Tống Duệ gật đầu tán thành.

"Vậy tôi lập tức gọi điện cho Trang Chân, để anh ta điều tra người xung quanh Khương Khả Khả." Mạnh Trọng lấy điện thoại ra.

Phạn Già La bước vào thang máy, khoanh chân ngồi xuống mặt sàn bóng loáng, nhắm mắt minh tưởng. Cậu cố nhớ lại những gì mình cảm ứng được trong không gian đã vỡ nát kia, chậm rãi nói: "Ác niệm của hắn không chứa đựng yêu thương, cũng không chứa đựng hận thù---"

Mọi người đang nhỏ giọng thảo luận lập tức ngừng lại động tác, ngay cả nhân viên khoa pháp chứng và Chu pháp y cũng hướng ánh mắt sáng quắc nhìn sang thanh niên, tha thiết chờ đợi đáp án. Tận mắt nhìn thấy người này sáng tạo kỳ tích, bọn họ không có cách nào không tin tưởng người này. Nếu sớm biết Phạn lão sư là như thế này, trước đây khi cậu ấy bị bạo lực mạng, bọn họ đã dốc hết sức bảo vệ chứ không phải ngầm chế giễu rồi.

Tống Duệ ghi vào sổ ghi chép, trầm ngâm nói: "Tức là có thể loại trừ khả năng giết vì tình."

Lúc này nhóm Mạnh Trọng mới vô thức nhớ ra trọng điểm.

Phạn Già La chầm chậm nói: "---cũng không phải bị chọc giận mà ghi hận."

Tống Duệ: "Báo thù cũng có thể loại trừ."

"Không có tham lam theo đuổi lợi ích."

Tống Duệ: "Giết người vì tiền hoặc thuê mướn giết người cũng loại trừ."

Mọi người soạt soạt viết ghi chú.

Mạnh Trọng: ...

Ngay cả phá án cũng có thể ăn ý như vậy, hai người này càng nhìn vấn đề lại càng lớn!

Phạn Già La mở mắt ra, nhíu chặt mày: "Sát ý của hắn là ác niệm thuần túy, là dục vọng sinh ra khi xem sự đau khổ của người khác là chất dinh dưỡng. Lúc đau đớn của Khương Khả Khả tiểu thư đạt tới tận cùng, tôi cũng cảm nhận được niềm vui sướng của hung thủ cũng đạt tới đỉnh điểm."

Tống Duệ trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: "Như vậy động cơ giết người của hắn chỉ đơn thuần là thỏa mãn dục vọng giết chóc của mình. Nếu là vậy thì rất có khả năng hắn sẽ gây án lần thứ hai, bởi vì cảm giác vui sướng và thỏa mãn khi giết người rồi sẽ biến mất, hắn sẽ cảm thấy trống rỗng hơn trước, cảm giác đó sẽ thúc giục hắn tiếp tục tạo ra thảm án tương tự."

Tống Duệ gỡ kính mắt, nghiêm nghị nói: "Hắn có thể sẽ trở thành một kẻ giết người hàng loạt."

Nhóm Hồ Văn Văn hít một hơi. Ông Trời ơi, một kẻ giết người có thể tạo ra không gian khác đã rất đáng sợ rồi, nếu hắn chỉ giết người vì tìm niềm vui thì tương lai hắn sẽ gây ra bao nhiêu thảm án đây? Thủ pháp của hắn thật sự quá khó đề phòng, cảnh sát muốn cứu cũng không được!

Mạnh Trọng không dám tin hỏi: "Ông xác định sao?"

"Tôi cũng chỉ suy đoán thôi." Tống Duệ thận trọng trả lời.

Mạnh Trọng nhìn sang Phạn lão sư.

Phạn Già La suy nghĩ một hồi mới đáp: "Tôi chỉ có thể nói với anh, hắn rất hưởng thụ quá trình này."

Những lời này chính là gián tiếp ủng hộ quan điểm của Tống Duệ, nó làm đầu Mạnh Trọng đau nhức dữ dội. Anh không ngừng day day huyệt thái dương, suy tính đủ loại đối sách: Phạn lão sư tuy có thể cảm ứng được không gian mà hung thủ chế tạo ra nhưng Kinh thị này lớn như vậy, để cậu ấy kiểm tra loại trừ từng chỗ một thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, huống chi bọn họ cũng không biết hung thủ sẽ gây án vào lúc nào. Manh mối hung thủ lưu lại đã bị tiêu hủy theo không gian sụp đổ, cảnh sát căn bản không thu thập được chứng cứ liên quan. Hắn tựa hồ không có chỗ nào không có mặt, lại tựa hồ căn bản không hề tồn tại, bảo cảnh sát làm sao điều tra đây?

Mạnh Trọng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hỏi ra vấn đề làm mình cảm thấy khó giải quyết nhất: "Mấy người nói coi hung thủ rốt cuộc là gì? Người, quỷ, hay thần tiên?"

Phạn Già La khẽ lắc đầu: "Khẳng định không phải thần, nhưng hai cái còn lại thì đều có khả năng."

Mạnh Trọng thấp giọng rủa xả một câu, lại cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

Những nhân viên phá án khác cùng người phụ trách tòa nhà thì lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Có thể kéo người ta vào một không gian đáng sợ như vậy, thấy thế nào thì quỷ cũng có khả năng lớn hơn!

Tôn Chính Khí gấp gáp quay trở lại, share một đoạn video giám sát lên group, thực phấn khởi nói: "Camera quay được tình hình bên trong, rất rõ."

Mọi người mở ra xem thì thấy hai bên cửa dính đầy vết máu, trên mặt đất rơi tán loạn mảnh móng tay, là lúc Khương Khả Khả liều mạng muốn cạy cửa lưu lại. Ngoại trừ rỉ sét, vết máu, móng tay, dấu chân máu, trong thang máy không còn thứ gì khác, chỉ nhìn thôi cũng đủ giật mình.

Mạnh Trọng chuyển video sang cho nhân viên kỹ thuật khoa pháp chứng, căn dặn: "Trở về phân tích dấu chân một chút, xem xem ngoại trừ Khương Khả Khả còn ai khác đã tiến vào đó hay không."

Nhân viên kỹ thuật lén liếc mắt nhìn sang Phạn Già La, cố dồn dũng khí nói: "Mạnh cục, em có thể gia nhập group phá án của mọi người không? Sau này bên khoa pháp chứng có kết quả kiểm tra, em cũng có thể lập tức thông báo cho mọi người." Kỳ thực mục đích chủ yếu của cậu nhóc wechat của Phạn lão sư.

Chu pháp y cũng vội vàng chen vào hô to: "Thêm cả tôi nữa." Ông rất muốn thảo luận vấn đề lượng tử học với Phạn lão sư. Khương Khả Khả không chỉ là người bị hại, cô ấy còn là con mèo Schrödinger!

Người phụ trách cũng mặt dày tiến tới: "Thêm cả tôi vào đi, sau này mọi người cần tôi phối hợp điều tra cũng tiện liên hệ." Lấy được phương thức liên lạc của Phạn lão sư, ông sẽ mang tới cho tổng tài, ngày thăng chức tăng lương cũng không còn xa! Hơn nữa trên thế giới này lại thật sự có thứ quỷ quái kia, ông lại càng phải kết thiện duyên với vị cao nhân này.

Mạnh Trọng thêm nhân viên kỹ, Chu pháp y vào group, sau đó đuổi người phụ trách đi. Ai cũng đòi vào group phá án của bọn họ, tưởng group bọn họ là cái chợ chắc?

Tống Duệ điều chỉnh tâm tư một chút, căn dặn: "Tiểu Hồ, cô đã mang thứ tôi bảo cô chuẩn bị xong chưa? Chúng ta chuẩn bị mô phỏng lại hiện trường vụ án."

"Vâng Tống tiến sĩ, tôi lập tức bố trí." Hồ Văn Văn lập tức xách một chiếc túi vào thang máy, đặt từng vật phẩm như túi xách, son môi, bút bi, băng vệ sinh vào đúng vị trí khi phát hiện thi thể. Tống Duệ mở hình ra đối chiếu một chút, sau đó chậm rãi đi tới vị trí của Khương Khả Khả, dựa theo tư thế của cô ấy ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên, dùng góc độ và chiếu cao tương tự nhìn vị trí mà cô ấy đã nhìn lúc sắp chết, cuối cùng phát hiện bộ đàm khẩn cấp.

Thì ra trước khi chết Khương Khả Khả vẫn nhìn chằm chằm bộ đàm, hi vọng người nhốt mình có thể bộc phát lòng trắc ẩn mà thả mình ra ngoài. Cô không ngừng gào thét với nó, cầu cứu nó, thế nhưng chỉ chờ đợi được tiếng cười mỉa lạnh lùng.

"Hung thủ thông qua cái này để trao đổi với người chết. Âm thanh của hắn phát ra từ nơi này." Tống Duệ chỉ bộ đàm nói.

Phạn Già La chỉ phía trên bộ đàm, bổ sung: "Hắn thông qua camera giám sát để quan sát Khương Khả Khả tiểu thư, nó là ánh mắt của hắn.

Hai người đồng thanh kết luận: "Phải dựa vào khoa học kỹ thuật để giám sát nạn nhân, thực rõ ràng, hắn không phải thần cũng không phải quỷ, hắn là con người vì ngẫu nhiên mà có được năng lực đặc biệt."

Đối với cảnh sát, đây không thể nghi ngờ là một tin tốt. Người phụ trách núp ở một góc nghe lén cũng nhịn không được thở phào.

"Thăm dò theo một đầu khác của bộ đàm, nhất định có thể tìm ra hung thủ." Tống Duệ đưa ra đầu mối quan trọng.

Mạnh Trọng lập tức bảo Tôn Chính Khí đi kiểm tra.

Cùng lúc đó, Tiểu Lý cũng gọi điện thoại tới, giọng nói rất hưng phấn: "Mạnh cục, em biết Khương Khả Khả làm sao biến mất rồi! Em lập tức gửi video qua cho anh!"

[end 219]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia