ZingTruyen.Info

Linh Moi Phong Luu Thu Ngoc


[214] Linh Môi - Quá Khứ Đen Tối Của Tống Tiến Sĩ

*****

Lúc Phạn Già La mỉm cười nói muốn tặng một thế giới hoàn chỉnh cho anh, Tống Duệ kinh ngạc đến mức suýt chút nữa đã ngã nhào vào bồn tắm ở phía sau. Anh cố bình ổn tâm tình, dò xét hỏi: "Em nói một thế giới hoàn chỉnh là có ý gì?"

Người trẻ tuổi bây giờ khi bày tỏ với người yêu rất thích nói 'tôi sẽ tặng cả thế giới cho em'. Cả thế giới mà Phạn Già La nói, chính là dạng thế giới như vậy sao? Em ấy có tế bào lãng mạn như vậy sao? Tình cảm của Tống Duệ đang xoay chuyển theo hướng cực kỳ ngu ngốc, mà lý trí thì không ngừng nhắc nhở chính mình đừng nghĩ nhiều.

Thông qua tiếp xúc bàn tay, Phạn Già La cảm ứng được tâm tình của Tống Duệ đang rất hỗn loạn, cậu không khỏi kinh ngạc nhướng mày. Nhưng cậu rất tôn trọng Tống tiến sĩ, trong tình huống không được đối phương đồng ý, cậu tuyệt đối sẽ không tự ý xem trộm nội tâm của anh, vì thế chỉ có thể tò mò hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Tống Duệ thu lại cảm xúc, hỏi ngược lại: "Lời em vừa nói có ý gì?"

Phạn Già La lắ đầu, lại đặt câu hỏi: "Anh có thể cảm nhận được đau đớn của tử vong không?"

"Có thể."

Câu trả lời của Tống tiến sĩ làm Phạn Già La cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Vậy vui sướng thì sao?"

"Cũng có thể." Tống Duệ khẳng định gật đầu.

"Tình cảm của anh từ khi nào trở nên hoàn chỉnh như vậy? Sao tôi không biết?" Phạn Già La muốn buông tay Tống Duệ, cậu cho rằng đối phương cần món quà này, nhưng hiện giờ xem ra đã không cần nữa rồi.

Thế nhưng Tống Duệ lại nắm chặt tay cậu, vừa cười vừa nói: "Chỉ cần có em, tôi liền có thể cảm nhận được tất cả tâm tình. Tôi thông qua em cảm nhận được nỗi đau của tử vong, cũng cảm nhận được vui sướng của cuộc sống, em là một cánh cửa sổ để tôi nhìn thấy thế giới bên ngoài."

Phạn Già La hiểu ra, dùng đầu ngón tay gõ gõ cổ tay anh, suy đoán: "Là vì từ trường của tôi à, chúng nó hỗ trợ anh cảm nhận tâm tình của thế giới bên ngoài?"

Tống Duệ: ...

Anh đột nhiên cảm thấy, trước đó mình quả thực quá ngu xuẩn khi cho rằng Phạn lão sư có thể nói ra một lời tâm tình lãng mạn.

"Phạn Già La." Tống Duệ kéo người trước mặt tới gần hơn một chút, nhìn sâu vào đôi mắt đen kịt của cậu, nghiêm túc nói: "Tôi có thể thông qua em để cảm thụ tâm tình vì em chính là em, không liên quan tới năng lực của em. Em bi thương, tôi cũng sẽ bi thương. Em vui sướng, tôi cũng sẽ vui sướng."

Thấy thanh niên nhíu chặt mày, lộ ra biểu tình nghi hoặc, anh liền sửa lời: "Dù sao em cũng là bằng hữu duy nhất của tôi, tôi không thể không quan tâm cảm xúc của em."

Bằng hữu duy nhất, định nghĩ này đối với Phạn Già La rất quan trọng, vì vậy cậu lập tức hiểu được ý của Tống tiến sĩ, cười khẽ nói: "Anh dựa vào cảm nhận của tôi, chậm rãi học được cộng tình? Vậy người khác thì sao? Loại năng lực cộng tình này có hiệu quả với người khác không?"

Tống Duệ lắc đầu thở dài: "... vô hiệu."

Phạn Già La cảm nhận được cảm xúc uể oải, vô lực cùng bất đắc dĩ của Tống Duệ, cậu cho rằng anh cảm thấy khổ sở vì tình cảm của mình bị thiếu hụt, liền cúi đầu nói nhỏ: "Cho nên hôm nay tôi muốn tặng anh một món quà, để anh dùng tình cảm hoàn chỉnh cảm nhận diện mạo thật sự của thế giới này."

Tống Duệ kinh ngạc nhìn thanh niên, có chút nghe không hiểu lời của cậu.

Phạn Già La cùng anh đan xen mười ngón tay, chậm rãi nói: "Vừa nãy Hà Tĩnh Liên đã từ bỏ năng lực của mình, mà tôi mặc dù không thể chuyển nó cho anh nhưng có thể để anh khôi phục cộng tình trong một khoảng thời gian ngắn. Thế giới mà mắt thường nhìn thấy là thế giới không hoàn chỉnh, cần phải cộng thêm tình cảm và suy nghĩ nó mới từ mặt phẳng biến thành lập thể. Tống tiến sĩ, tôi muốn giúp anh đẩy cánh cửa đóng chặt, dẫn anh ra ngoài quan sát thế giới hoàn chỉnh, anh chuẩn bị xong chưa?"

Tống Duệ chấn động, qua một hồi lâu mới khàn khàn nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi. Phạn Già La, vì sao em lại phải làm như vậy?"

Phạn Già La thực đương nhiên nói: "Bởi vì tôi muốn anh trở nên hoàn chỉnh, tôi muốn anh biết thế giới mà mọi người cảm nhận là thế nào, tôi muốn để anh không còn tiếc nuối."

Tống Duệ bị tia sáng rực rỡ trong mắt thanh niên chói sáng tới choáng đầu hoa mắt, mới vừa nãy trái tim còn vì uể oải và vô lực mà thong thả an tĩnh lúc này đang đập điên cuồng. Thanh niên nhất định không tưởng tượng được lời nói này của mình mang tới chấn động lớn cỡ nào. Thì ra ý của em ấy là như vậy, em muốn bổ khuyết linh hồn và sinh mệnh sứt mẻ của anh; em ấy muốn nắm lấy tay anh, dẫn anh đi cảm nhận thế giới chân thật. Phần tâm ý như vậy, những lời bày tỏ đầu môi vĩnh viễn không thể nào so sánh, ngay cả châu báu có giá trị liên thành cũng kém xa.

Phạn Già La quả thực không có tế bào lãng mạn, nhưng sự thành thật, ôn nhu, săn sóc của em ấy chính là mị lực làm người ta không có cách nào kháng cự.

Tống Duệ nhìn Phạn Già La chằm chằm, qua một hồi lâu mới khàn khàn nói: "Phạn Già La, cám ơn em."

"Không cần khách sáo, chúng ta có thể bắt đầu chưa?" Phạn Già La cúi người, đôi mắt đen kịt đầy mong chờ.

"Bắt đầu đi." Tống Duệ nắm chặt mười ngón tay của cậu.

Phạn Già La chậm rãi khom lưng để trán mình áp lên trán Tống tiến sĩ, sau đó chậm rãi rót một luồng ý niệm vào bộ não của đối phương, để nó dung nhập vào nơi trống rỗng này. Quá trình này rất kỳ diệu, giống như nước lạnh và nước nóng trộn lẫn với nhau, giống như hai cơn bão va chạm với nhau, hai ý niệm hoàn toàn bất đồng lại thong thả lại cấp bách hội tụ lại một chỗ, từng chút từng chút trở thành một thể không thể phân biệt.

Là trong tôi có anh, trong anh có tôi, là tôi lấp đầy toàn bộ thiếu sót của anh, là nóng cháy của tôi hòa tan băng giá của anh. Bọn họ vốn là hai cá thể hoàn toàn độc lập, có tính cách hoàn toàn khác biệt, lúc này lại từ hai hợp thành một.

Tống Duệ không biết được cảm nhận của Phạn Già La, nhưng anh lại cảm nhận được cảm nhận của mình là chấn động tâm trí. Lúc Phạn Già La hút ý niệm ra ngoài, anh suýt chút nữa đã kéo cậu ôm vào lòng, giam cầm cậu lại. Thông qua ánh mắt của Phạn Già La anh đã nhìn thấy một thế giới mới tinh, cũng thông qua ý niệm của cậu hiểu được cái gì gọi là hỉ nộ ái ố.

Anh vốn chỉ là một thế giới tối tăm, nhưng vào giờ phút này nó lại được nhuộm lên sắc màu rực rỡ. Anh bắt đầu không thể khống chế nhìn lại nửa đời trước của mình, ở trong mảnh nhỏ ký ức tìm kiếm bảo vật trân quý. Anh nhìn thấy khi mình còn bé đã nhận được món quà sinh nhật đầu tiên, vì thế cảm nhận được niềm vui sướng đến chậm; anh nhìn thấy mình thời thiếu niên trải qua lần thất bại đầu tiên, vì thế cảm nhận được chán nản tới chậm; sau đó anh nhìn thấy một chiếc ô tô móp méo biến hình cùng hai gương mặt nhuộm đầy máu ở bên trong, trái tim đột nhiên bắt đầu quặn đau...

Anh ôm ngực, phát ra tiếng kêu trầm thấp khàn đặc.

Phạn Già La vội vàng đỡ lấy anh, lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Tống Duệ thở dốc từng ngụm: "Tôi phải đi tới một chỗ, ngay bây giờ." Anh loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài, tựa hồ bị thương rất nghiêm trọng.

Phạn Già La lập tức chộp lấy chìa khóa xe rồi ngồi xổm xuống, giúp Tống tiến sĩ đổi giày, nhíu mày hỏi: "Có phải ý niệm của tôi đã tổn thương anh không?"

"Không phải, bây giờ tôi phải làm một việc." Tống Duệ đặt tay lên vai Phạn Già La, biểu tình giống như khóc lại giống như cười: "Tôi muốn đi bù đắp một tiếc nuối."

"Vậy thì nhanh lên." Phạn Già La nhanh chóng giúp Tống tiến sĩ cột chắc dây giày, chính mình thì tùy tiện xỏ một đôi giày rồi vội vàng đỡ người ra ngoài.

Đầu Tống Duệ túa đầy mồ hôi lạnh nhưng lại nắm chặt phần tình cảm lại mình đau đến không muốn sống này. Anh mở hướng dẫn để Phạn Già La dựa vào đó để lái xe, thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở vài câu. Phạn Già La không ngừng tăng tốc, tâm tình lại rất lo lắng. Hơn năm mươi phút sau, hai người đã tới một khu nghĩa trang công cộng, quỳ trước một tấm bia mộ, nhìn di ảnh chụp chung của hai vợ chồng ở trên đó.

"Đây là ba mẹ tôi." Tuy trên bia có viết rõ ràng nhưng Tống Duệ vẫn giải thích.

Phạn Già La chắp tay lại, thành tâm thành ý niệm kinh văn.

Tống Duệ thì chăm chú nhìn bức ảnh, bắt đầu kể lại: "Bọn họ chết khi tôi mười sáu tuổi. Năm đó tôi đang du học ở Mỹ, tiến hành thí nghiệm một hạng mục tâm lý, thí nghiệm về tẩy não và thống trị cưỡng chế."

Phạn Già La liếc nhìn anh.

Tống Duệ cười đắng chát: "Nói như vậy có lẽ em nghe không hiểu, tôi ví dụ thực tế thì em sẽ hiểu thôi. Chế độ phát xít chính là tẩy não và cưỡng chế, đó là một thủ đoạn khống chế cực kỳ tàn khốc. Tôi đã tập trung hơn một trăm người để làm thí nghiệm, đến cuối cùng tất cả bọn họ đều bị tôi tẩy não, thí nghiệm đạt được thành công. Nhưng sau khi thí nghiệm chấm dứt, có một người vì muốn biểu đạt lòng trung thành với tôi mà đã tự sát."

"Tôi không nhìn thấy sát nghiệp trên người anh." Phạn Già La lắc đầu.

"Hắn không thành công, tôi đúng lúc chạy tới cứu hắn." Tống Duệ day day mi tâm, giọng nói tràn đầy hối hận: "Vì chuyện đó mà tôi bị tố cáo, cha mẹ không thể không vứt lại công việc chạy tới Mỹ giúp tôi xử lý vụ kiện. Nếu tội danh thành lập, tôi có thể sẽ phải ngồi ba mươi mấy năm tù. Bọn họ cứ tưởng rằng tôi đã thay đổi, đã tốt hơn, lại không ngờ tôi vừa rời khỏi tầm mắt bọn họ đã gây ra họa lớn như vậy, bọn họ rốt cuộc ý thức được tôi triệt để là một con động vật máu lạnh, tôi chẳng khác nào Hitler."

Vành mắt Tống Duệ bắt đầu đỏ lên: "Bọn họ rất đau lòng nhưng vẫn không nỡ từ bỏ tôi, họ mời luật sư tốt nhất biện hộ cho tôi. Khi đó bọn họ không ngừng hỏi tôi, con biết lỗi chưa?"

Phạn Già La yên lặng cầm lấy bàn tay đã bắt đầu run rẩy của anh.

Tống Duệ hít sâu, giọng nói khàn khàn: "Tôi một lần rồi lại một lần nói với bọn họ--- con không sai. Tôi và bọn họ tranh cãi kịch liệt, tôi từ chối hết thảy trợ giúp của bọn họ, tốn hơn một tháng tự học chương trình học Pháp Luật, lại liên lạc với người tham gia thí nghiệm khi đó để bọn họ sửa lại khẩu cung. Cuối cùng tôi tự biện hộ cho mình, chiếm được toàn thắng, được phóng thích vô tội. Lúc bước ra khỏi tòa án, tôi mỉm cười nói với bọn họ, tôi chính là tôi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Phạn Già La nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh.

"Bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng vì tôi, đêm đó liền lái xe rời khỏi chỗ ở của tôi rồi gặp tai nạn trên đường, chết tại chỗ." Sống lưng thẳng tắp của Tống Duệ chậm rãi khòm xuống: "Tôi biết là mình đã hại chết bọn họ, nhưng tôi không cảm giác được đau đớn. Trong tang lễ của bọn họ, bác cả đã đè đầu tôi, muốn tôi vì bọn họ mà khóc, muốn tôi nói xin lỗi, nhưng tôi không làm được. Tôi biết như vậy là không đúng, tôi cũng biết cái gì là thiện, cái gì là ác, nhưng những thứ đó đối với tôi giống như vật triển lãm được trưng bày trong tủ kính, chỉ có thể nhìn, không thể chạm tới. Tôi biết cái gì là lương tri, nhưng tôi không cần thứ này."

Tống Duệ sờ sờ lồng ngực mình, lắc đầu nói: "Trái tim tôi đã chết rồi, không khác gì cha mẹ đang nằm trong quan tài, tôi làm sao có thể cảm nhận được đau đớn khổ sở. Đối với tôi khi đó, bởi vì bi thương, áy náy, đau đớn mà rơi lệ thì không bằng xé trái tim tôi rút ra dòng máu nóng, như vậy còn dễ dàng hơn."

"Bác cả nghe tôi nói như vậy, ánh mắt của ông nhìn tôi từng chút trở nên lạnh lẽo. Ông rốt cuộc cũng triệt để từ bỏ tôi, trục xuất tôi khỏi gia tộc. Tống gia không chấp chứa một kẻ không có trái tim, hoặc nên nói là cả thế giới này đều như vậy, vì thế từ đó về sau, tôi bắt đầu học cách ngụy trang."

Phạn Già La đặt tay lên vai anh, cố gắng để anh có được chút thoải mái.

Tống Duệ quay đầu nhìn cậu, trong mắt đột nhiên rơi xuống hai dòng nước mắt nóng bỏng: "Nhưng bây giờ, ký ức tối tăm lạnh lẽo ở trong đầu tôi đột nhiên có thêm nhiệt độ và màu sắc. Tôi nhìn thấy máu tươi chói mắt, cảm nhận được trái tim đau nhói, cảm nhận được hối hận đến chậm. Tôi rốt cuộc có thể trả lại cho bọn họ phần thua thiệt suốt mấy chục năm nay."

Tống Duệ đón được giọt nước mắt của mình rơi xuống, nâng tới trước bức hình trắng đen của cha mẹ, run run giọng nói: "Ba, mẹ, xin lỗi, con biết lỗi rồi. Con thay đổi rồi, hai người có nhìn thấy không?"

Hai người trên bia mộ lẳng lặng nhìn anh, nụ cười tựa hồ đã mềm mại hơn một chút. Xung quanh có gió lạnh thổi qua làm đung đưa cành lá, phát ra tiếng vang xào xạt, tựa hồ đang trả lời cho câu hỏi của anh. Nước mắt của anh cuồn cuộn trào ra, ngăn cũng không ngăn được, giống như muốn phát tiết hết thảy bi thương, hối hận và tự trách mà mình thiếu hụt suốt bao năm qua.

Anh cúi người, dùng sức dập đầu một cái, vì thế Phạn Già La cũng cúi người, dập đầu theo.

Tống Duệ cúi xuống, sau đó liền không đứng thẳng dậy, anh để trán mình áp lên mặt đất, cảm nhận cha mẹ mình được an nghỉ bên dưới lòng đất, dùng giọt nước mắt nóng bỏng của mình thấm ướt mộ huyệt của bọn họ. Tim của anh quặn đau, nhưng hắc ám ở sâu trong nội tâm đã hoàn toàn phóng thích.

Phạn Già La nói không sai, hiện giờ anh mới có thể xem là một thể hoàn chỉnh, là người có máu có thịt. Trải nghiệm như vậy cho dù chỉ là một nháy mắt, cho dù đau tới thấu tim gan thì cũng trân quý không gì sánh bằng.

Lúc Tống Duệ cúi người dập đầu, chăm chú sám hối, một ông cụ chống gậy chậm rãi đi tới, nhìn thấy hình ảnh này thì sửng sốt, người đàn ông trung niên đang đỡ ông cụ cũng lộ ra biểu tình khó tin. Hai người đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm, mà Tống Duệ thì không hề phát hiện, sau khi sám hối thì lại dập đầu một cái, rồi lại một lần nữa sám hối.

Trán của anh dính đầy bụi đất, mặt đẫm nước mắt, đau khổ trong mắt giống như biển sâu. Anh khóc tới run rẩy, thanh niên quỳ bên cạnh không thể không đỡ lấy cánh tay anh, ôn nhu khuyên nhủ.

Hai người lạy ba lạy, thành tâm niệm một đoạn kinh văn, sau đó mới cùng đứng dậy, cúi đầu xá ba cái mới bia mộ, nhỏ giọng cáo biệt.

"Ba mẹ, sau này con sẽ thường xuyên tới thăm hai người." Tống Duệ chắp tay hứa hẹn, sau đó xoay người thì đối mặt với bác cả và anh họ đang cực kỳ kinh ngạc. Anh không nói lời nào với bọn họ, chỉ gật nhẹ đầu rồi rời đi, nhưng ông cụ tóc hoa râm đã bị tình cảm nồng đậm trong mắt anh chấn động tâm hồn.

Ông cụ chống gậy bước nhanh tới trước bia mộ, liếc nhìn vệt nước mắt loang lổ trên mặt đất, Tống Duệ thật sự đã khóc, tuy đã muộn mấy chục năm nhưng đứa nhỏ này thật sự vì cái chết của cha mẹ mà cảm thấy bi thương, hối hận, tự trách. Nó tới đây để truy điệu bọn họ, thành tâm thành ý sám hối nhận sai, đây quả thực là chuyện mà ngay cả nằm mơ ông cụ cũng không dám.

Ông mờ mịt luống cuống nhìn chằm chằm bức hình của em trai và em dâu, qua một hồi lâu mới tỉnh lại, nhìn theo bóng lưng Tống Duệ hô lớn: "Này này, lần trước không phải nói muốn tới tiệc mừng thọ của tôi à? Sao không tới?"

Tống Duệ xoay người lại, kinh ngạc hỏi: "Bác cả, bác đang nói chuyện với con sao?"

"Không nói với anh chẳng lẽ nói với quỷ?" Ông cụ dùng cây gậy gõ vệt nước mắt dưới đất, bực mình nói: "Sau này tới thăm cha mẹ anh nhiều một chút."

"Đó là đương nhiên."

Thấy thái độ đương nhiên của Tống Duệ, ông cụ xua xua tay với anh, ý bảo anh mau đi đi, lúc xoay người lại thì trên mặt đã chảy dài hai hàng nước mắt, khẽ nỉ non đến không thể nghe thấy: "Anh đã nói trên thế giới này làm gì có trời sinh xấu xa chứ, chỉ cần là con người thì sẽ có trái tim, có trái tim thì chắc chắn sẽ thay đổi. Em trai à, em xem đi, con trai em đã biết lỗi rồi."

Người đàn ông trung niên ở bên cạnh vội vàng đưa khăn tay tới, ngoài miệng nói an ủi, trong lòng cũng thực bùi ngùi. Người em họ này tựa hồ đã thay đổi rất nhiều, là vì Phạn Già La sao?

[end 214]

[215] Linh Môi - Thi Thể Đột Nhiên Xuất Hiện

*****

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Tống Duệ ngồi bất động trong xe thật lâu, trán và tay dính đầy bụi đất, trên tóc còn dính một ít vụn cỏ, dáng dấp rất chật vật.

Phạn Già La không nói câu nào, chỉ yên lặng chờ ở bên cạnh. Cậu biết hiện giờ Tống tiến sĩ đang chăm chú cảm nhận cảm giác đau thấu tim gan này, đồng thời từ loại đau khổ này tìm kiếm ý nghĩa của sinh mạng. Người chưa từng trải qua đau khổ sẽ không hiểu được trọng lượng của hạnh phúc; cùng nguyên lý, người chưa từng đối mặt với tử vong sẽ không hiểu ý nghĩa của sinh mạng.

Cha mẹ là bức tường ngăn cản tử vong của chúng ta, khi sinh ra làm người, chúng ta vẫn luôn mù quáng truy cầu cuộc sống thoải mái, vui sướng, nhưng chưa từng suy nghĩ nên làm sao đối mặt với tử vong. Đối với mỗi người chúng ta, tử vong tựa hồ là chuyện rất xa xôi, đến khi cha mẹ đột ngột qua đời mới chợt thức tỉnh--- thì ra tử vong cách chúng ta gần như vậy!

Lúc một người hiểu được ý nghĩa của tử vong và đã chuẩn bị sẵn sàng, lý giải về cuộc sống sẽ càng sâu sắc hơn, thế giới trong mắt cũng bao la rộng lớn hơn.

Tống Duệ vẫn luôn cho rằng mình là người có trí khôn dồi dào, thế nhưng đến tận giờ phút này mới hiểu được lời nói 'con vĩnh viễn sẽ không thay đổi' của mình ngu xuẩn, nực cười đến dường nào. Ngoại trừ tử vong, trên thế giới này không có thứ gì vĩnh cữu bất biến.

Nếu khi đó anh chịu nói 'con xin lỗi, con sai rồi', cho dù chỉ là ngụy trang, có lẽ cuộc sống của anh đã không giống như bây giờ. Tâm tình tự trách từng chút dâng trào, lại theo vành mắt ướt át trào ra ngoài, có thể mang thứ dịch thể khổ sở này tới trước bia mộ ba mẹ sau mấy chục năm, Tống Duệ cảm thấy mình có chết cũng không tiếc.

Nhưng ngay lúc đó, ánh sáng nóng rực trong mắt anh bắt đầu nguội lạnh, cảm xúc điên cuồng xoay chuyển trong lòng cũng tiêu tan. Năng lực cộng tình như vậy không thuộc về anh, lúc con tim một lần nữa chìm vào vực sâu tối tăm, anh đột nhiên cảm thấy thái dương mình lành lạnh, quay đầu nhìn lại mới phát hiện Phạn Già La đang cầm một miếng khăn giấy lau mặt cho mình, đồng thời nhẹ nhàng gỡ nhánh cỏ dính trên tóc mình.

Ánh sáng dường như sắp tắt ngóm trong mắt anh lại bắt đầu lóe sáng, sau đó ngày càng nóng cháy hơn. Cánh cửa của thế giới hoàn chỉnh quả thực đã đóng lại, nhưng nó để lại một cánh cửa sổ, nương theo cánh cửa sổ này, anh vẫn nhìn thấy cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ.

"Tỉnh hồn chưa?" Thấy con ngươi tan rã của Tống tiến sĩ bắt đầu có tiêu cự, Phạn Già La cười hỏi.

Tống Duệ gật đầu, cũng rút khăn giấy giúp thanh niên lau trán. Lúc anh quỳ xuống, người này cũng quỳ xuống, còn niệm kinh siêu độ cho ba mẹ anh, trên thế giới này, bằng hữu tốt nhất cũng chỉ được đến vậy mà thôi.

"Cảm giác thế nào?" Phạn Già La đầy mong đợi hỏi.

"Rất đau khổ." Tống Duệ ấn lồng ngực mình, tựa hồ nơi đó vẫn còn lưu lại cảm giác bị dao cắt, sau đó lại nhếch khóe môi, hồi tưởng lại: "Cũng rất chân thực."

"Hiện giờ cảm thấy thế nào, tâm lý có còn chênh lệch như nước sông với nước biển nữa không?" Phạn Già La lo lắng quan sát.

"Nhìn thấy em thì không còn nữa." Không biết Tống Duệ nghĩ tới gì đó, đột nhiên hỏi một vấn đề: "Em có biết hai nguyện vọng của gấu trúc là gì không?"

"Cái gì?" Trọng tâm câu chuyện xoay chuyển quá lớn, Phạn Già La không theo kịp tư duy của Tống tiến sĩ.

Tống Duệ ném mảnh khăn giấy bẩn vào thùng rác trên xe, chầm chậm nói: "Nguyện vọng thứ nhất của gấu trúc là muốn xóa bỏ vành mắt đen; nguyện vọng thứ hai là chụp một tấm hình trắng đen."

Phạn Già La ngây ngốc nhìn anh, qua một lúc lâu sau mới vừa vỗ tay vừa cười sang sảng. Thỉnh thoảng cậu cũng lướt weibo xem chút chuyện cười, cũng xem vài tiết mục ngắn, nhưng nghe người ta nói chuyện cười ngoài hiện thực thì vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa người kể chuyện lại là Tống tiến sĩ, vì thế mức độ khôi hài của nó lại gia tăng gấp bội.

Thấy Phạn Già La cười xán lạn như vậy, Tống Duệ cũng nhịn không được cười khẽ vài tiếng, sau đó chăm chú nói: "Vành mắt đen và da lông trắng đen chính là bẩm sinh của gấu trúc, không có cách nào thay đổi, vì thế hai nguyện vọng này của chúng vĩnh viễn không có khả năng thực hiện. Phạn Già La, tôi cũng đã từng tưởng tượng, nếu có thể tôi muốn tới mộ của ba mẹ, sám hối trước hình của bọn họ, đau thương rơi lệ, bù đắp những thua thiệt tình cảm của bọn họ. Hai nguyện vọng này của tôi cũng giống như nguyện vọng của gấu trúc, vĩnh viễn không thể thực hiện, bởi vì tôi trời sinh không có tình cảm, cho nên tuyệt đối cũng không thể sám hối cùng bi thương."

"Bọn họ được an táng ở nơi này mấy chục năm, thân là con trai mà tôi chưa một lần tới viếng, không phải không muốn, mà là không xứng." Anh lắc đầu, giọng nói bình tĩnh: "Không hiểu được sám hối là gì, tôi vĩnh viễn không xứng đáng bước vào nơi này. Tôi cho rằng thẳng đến ngày mình chết đi cũng không thể tới được đây, nhưng Phạn Già La, em đã thực hiện được nguyện vọng của tôi, em làm tôi có thể lưu giữ một bức ảnh màu trong ký ức. Ngày hôm nay đối với tôi thật sự rất quan trọng, cám ơn em." Anh đưa tay ôm thanh niên vào lòng.

Phạn Già La nhè nhẹ vỗ lưng anh tỏ vẻ an ủi.

"Tôi còn một nguyện vọng." Tống Duệ nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt tràn đầy mong chờ.

"Nguyện vọng gì?" Phạn Già La bị chọc cười, vẻ mặt của Tống tiến sĩ bây giờ thật sự rất giống một đứa bé đang đòi kẹo, có chút trẻ con.

"Chúng ta chụp chung một tấm đi." Tống Duệ lấy điện thoại ra.

Phạn Già La ngẩn người, sau đó lắc đầu bật cười. Cậu nhích tới gần, đầu kề sát đầu Tống tiến sĩ, nhìn vào ống kính mỉm cười. Bọn họ quen biết nhau đã được một đoạn thời gian nhưng chụp hình chung vẫn là lần đầu, chụp xong thì có chút mờ mịt, sau đó nhìn nhau thích thú bật cười.

"Gửi lên vòng bạn bè đi." Đề nghị này đối với Tống Duệ chính là lần đầu tiên, vòng bằng hữu của anh chưa bao giờ đăng những thứ 'tầm thường' như vậy.

"Ừm." Phạn Già La tân tiến hơn anh nhiều, rất nhanh đã đăng hình lên, gõ chữ một hồi lại xóa đi, trực tiếp ghi chú một câu [Tôi và Tống tiến sĩ].

Tống Duệ nhấn like, sau đó đảo qua đảo lại cả nửa ngày mới chuẩn bị xong, lúc gõ chữ thì cũng gõ gõ xóa xóa một hồi lâu, cuối cùng viết: [Tôi và người bạn thân thiết nhất].

Phạn Già La thấy tin tức Tống tiến sĩ gửi cũng không khác mình là mấy, không khỏi vui vẻ nhếch khóe môi.

Tất cả bạn bè của hai người điên cuồng nhấn like, rắm cầu vồng không ngừng thả ra, gì mà 'hai gương mặt đẹp trai nhất thế kỷ rốt cuộc cũng nằm chung khung hình rồi', gì mà 'thịnh thế mỹ nhan', 'tôi tới liếm màn hình', Phạn Già La trả lời từng bình luận, thái độ nghiêm túc hệt như học sinh tiểu học, ánh mắt Tống Duệ ngừng lại ở bình luận của Tống Ôn Noãn.

Cô em họ này cười hì hì nói: [Anh họ, anh với Phạn lão sư quả thật quá xứng, hai người ghép CP luôn đi.]

Tống tiến sĩ học giả cổ lỗ sĩ lập tức chạy đi tìm hiểu nghĩa của CP, sau khi quay lại thì ném bao lì xì 9999 cho cô em họ.

Tống Ôn Noãn: ? ? ?

Hai người lướt weibo và vòng bạn bè thật lâu, ước chừng ba tiếng đồng hồ mới ý thức được nên tới trường đón Hứa Nghệ Dương tan học. Lúc một lần nữa lái xe trên đường, hai người càng nghĩ lại càng cảm thấy vui vẻ, tâm tình sáng ngời, cùng quay đầu đi, đưa lưng về phía nhau lén nhếch môi cười.

Tống Duệ đưa Hứa Nghệ Dương và Phạn Già La về khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, lại giúp bọn họ mang chút đồ đạc còn lại lên xe, chạy tới nhà cũ Phạn gia, nhìn thấy bọn họ thu xếp ổn thỏa, lại kiên nhẫn phụ đạo Hứa Nghệ Dương làm bài tập rồi mới về nhà.

Nhà của Tống Duệ cũng giống bản thân anh, lạnh băng, đơn giản, trống trải, trong tầm mắt chỉ có ba gam màu trắng, đen, xám, không còn màu sắc nào khác. Nhân viên dọn dẹp tựa hồ mới rời đi, trong không khí lưu lại mùi khử trùng, mặt bàn, đồ đạc đều được quét dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi, căn nhà trông đặc biệt tinh xảo xa hoa nhưng lại không hề có nhân khí.

Tống Duệ đã từng thích nhất là cảm giác nhạt nhẽo, lạnh băng, không có nhân khí này, thế nhưng bây giờ anh lại cảm thấy trái tim thật vắng vẻ, giống như thiếu mất một khối vậy. Anh đi vào phòng sách, ngồi trên ghế dựa mềm thoải mái một hồi, con ngươi không có tiêu tự quét nhìn một vòng xung quanh, sau đó ngừng lại ở một nơi đã từng làm anh cảm thấy tinh thần thoải mái nhất.

Anh đứng dậy nhấn cơ quan, bức tường kim loại mở ra, lộ ra một căn phòng bí mật, trên mặt tường căn phòng dán đầy hình chụp, trong mỗi tấm hình là một người bị chết thảm, có người bị cắt cổ, có người bị phanh thây, có người bị mổ bụng... hình ảnh cực kỳ đẫm máu, tàn nhẫn.

Nếu người bình thường tiến vào nơi này, hiển nhiên sẽ cảm thấy mình vừa bước vào địa ngục, ngoại trừ sợ hãi và ghê tởm thì tuyệt đối sẽ không có tâm tình nào khác. Nhưng những tấm hình này đối với Tống Duệ lại chính là cảnh đẹp ý vui đáng giá thưởng thức, mỗi khi phá được một vụ thảm án anh sẽ lưu lại một phần ảnh chụp của người bị hại, mang về nhà chậm rãi thưởng thức. Khi sáng tác luận văn hoặc phân tích vụ án mà không có linh cảm, anh có thể tìm ra linh cảm vô hạn trong căn phòng này.

Nhưng bây giờ, anh lại gỡ từng tấm từng tấm hình này xuống, ném vào lò sưởi đang hừng hực cháy trong tường, sau đó kết nối máy in với điện thoại, bắt đầu in lại những tấm hình đã chụp chung với Phạn Già La ngày hôm nay. Hai người vốn không thích kiểu cọ, chỉ chụp bốn tấm rồi thôi, sau khi in ra thì dán lên mặt tường rộng rãi trông đặc biệt trống trải. Nhưng không sao cả, bởi vì sau này bọn họ có thể chụp càng nhiều hình hơn, sáng tạo càng nhiều hồi ức hơn.

Tống Duệ lùi ra sau vài bước, chăm chú nhìn những tấm hình này, cuối cùng mím môi cười.

...

Phạn Già La triệt để rời khỏi khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, dọn tới nhà cũ Phạn gia. Sóng gió trên mạng về cậu đã sớm trở lại bình thường, hiện giờ cậu đã quy ẩn nhưng số lượng fans hâm mộ lại vượt quá một trăm triệu, danh tiếng cao tới mức làm người ta líu lưỡi.

Không có cậu, không có Giản Nhã và Lưu Chiêu, công ty giải trí Tinh Huy không chỉ không suy sụp mà giá cổ phiếu còn tăng vọt, hiện giờ đã bắt đầu bồi dưỡng vài người mới rất tài năng, vẫn là ông trùm trong giới. Công ty giải trí mà Trương gia và Tô Phong Khê liên kết sáng lập không có cách nào vượt qua đoạn thời gian bấp bênh, nhanh chóng sụp đổ, nghệ sĩ ký kết dưới trướng bọn họ đều đang tìm kiếm công ty khác, làm cả giới giải trí ngột ngạt, hỗn loạn.

Giản Nhã vẫn còn ở Long Ẩn Tự để được siêu độ, nghe nói gương mặt đã nát tới mức không còn nhìn ra hình người, bị paparazzi chụp được vài tấm hình phát tán trên mạng dẫn tới một đợt sóng lớn. Fans hâm mộ của Giản Nhã yên lặng rời đi hoặc từ fan biến thành antifan quay trở lại giẫm đạp, chỉ có lẻ tẻ vài người vì lòng thương hại mà giúp cô ta niệm Kinh Địa Tạng vài ngày, nhưng cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng.

Có hai chương trình giải trí về vũ đạo có lượng người xem đặc biệt cao, nâng lên không ít minh tinh, tổ chương trình cũng phanh phui phốt của Văn Tư Vũ, nói rằng bọn họ cũng từng mời Văn Tư Vũ nhưng đã bị từ chối. Nếu Văn Tư Vũ tin tưởng tiên đoán của Phạn lão sư, nói không chừng bây giờ đã một bước lên mây rồi.

Một tin tức khác cũng có liên quan tới Phạn Già La, Triệu Tiểu Tinh nghe theo lời khuyên của cậu tham gia một bộ phim điện ảnh nhỏ nhưng lại đạt được giải ảnh đế có giá trị rất cao ở nước ngoài. Tin tức vừa truyền về nước, mạng xã hội lập tức bùng nổ.

Tiên đoán của Phạn lão sư chuẩn cỡ nào, mọi người cẩn thận dò xét lại, sau đó sợ tới ngây người. Mà bài post đoán xem Phạn Già La tiên đoán cao bao nhiêu đã bị cư dân mạng lôi ra quỳ bái, tất cả những dấu chấm hỏi đỏ chét to đùng đều biến thành những dấu tick xanh. Mỗi câu mỗi chữ Phạn Già La nói đều đã biến thành sự thật.

Mỗi ngày đều có minh tinh, đại gia, chính trị gia cố gắng xin một cuộc hẹn với Phạn Già La, trò chuyện tâm sự một chút, thế nhưng tất cả đều vô dụng. Gọi điện thoại không nghe, nhắn tin không trà lời, mà dinh thự của cậu ta thì độc chiếm cả một ngọn núi, chân núi có cổng sắt che chắn và trạm canh gác, không được chủ nhân chấp thuận thì căn bản không có cách nào tiến vào.

Người của huyền môn ngày ngày ngồi thủ dưới chân núi, nhưng kỳ quái là Phạn Già La rõ ràng biết lão tổ của phái Thiên Thủy sắp tới Kinh thị bắt mình nhưng không hề có dấu hiệu muốn chạy trốn.

Thời gian bình ổn tựa hồ trôi qua đặc biệt nhanh, chớp mắt đã qua nửa tháng rồi, lúc Phạn Già La bấm đốt ngón tay tính toán xem khi nào sư phụ sẽ xuất quan thì Mạnh Trọng đột nhiên gọi điện tới, giọng nói rất lo lắng: "Alo, Phạn lão sư, bây giờ cậu có rảnh không?"

"Tôi rảnh, đã xảy ra chuyện gì?"

"Cậu có thể tới phân cục chúng tôi một chuyến không? Bên này có một vụ án rất quỷ dị, ở trong điện thoại không giải thích rõ được, cậu tới xem là biết ngay."

"Được, tôi lập tức tới ngay." Phạn Già La sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội thu thập ngọc bội nào, tự nhiên không nói hai lời lập tức xuống núi. Hơn một tiếng sau, cậu được Liêu Phương dẫn vào một phòng làm việc, bên trong rất an tĩnh, một đám cảnh sát vây quanh một chiếc máy tính, chăm chú nhìn gì đó.

Tôn Chính Khí rụt cổ kêu thảm một tiếng, tựa hồ bị hình ảnh trong máy tính dọa hoảng, vừa quay đầu sang thì phát hiện ở cửa có một người, lập tức kinh ngạc hô lên: "Phạn lão sư tới rồi!"

Mọi người vội vàng quay đầu lại, sau đó giống như ong vỡ tổ xông tới nhao nhao kể lại tình tiết vụ án, nhưng không ai có thể nói rõ. Mạnh Trọng ngồi trước máy tính lập tức nhường vị trí, vội vàng nói: "Phạn lão sư, đây là video camera giám sát, cậu mau tới xem một chút đi. Bọn tôi thật sự không có cách nào giải thích tình tiết rõ ràng với cậu, bởi vì chính bản thân bọn tôi cũng rất mơ hồ."

Hồ Văn Văn nhỏ giọng nói: "Bọn tôi đã tụm lại xem video giám sát suốt bốn tiếng rồi, đến giờ vẫn không hiểu gì cả! Chắc chắn đó là một vụ giết người nhưng phương thức thi thể xuất hiện thật sự quá quỷ dị."

Phạn Già La vừa gật đầu vừa đi tới trước máy tính.

Tiểu Lý đã tua đoạn video trở lại, bắt đầu phát lại từ đầu.

Trong màn hình xuất hiện hình ảnh trong thang máy, có sáu người đứng ở bên trong, bốn nam hai nữ, trong đó có một cặp tình nhân, hai người đứng ở vị trí gần cửa nhất; một người đàn ông mập lùn đứng ở phía sau bên trái cặp tình nhân; một người đàn ông trẻ mặc áo len đỏ đứng ở phía sau bên phải; một người phụ nữ trung niên đeo túi xách hàng hiệu đứng ngay phía sau cặp tình nhân; còn có một người đàn ông cao lớn đứng bên tay phải người đàn ông mập lùn, cũng chính là vị trí ở chính giữa thang máy.

Cặp tình nhân kia đang áp sát tai nhau thì thầm to nhỏ, bốn người còn lại đều cầm điện thoại chăm chú lướt xem. Trong không gian không lớn này, tất cả hành động của mọi người đều nhìn thấy không sót chút gì.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, lúc gần tới giây hai mươi bốn, Tiểu Lý nhấn nút tạm ngừng, khàn khàn nhắc nhở: "Phạn lão sư, tới chỗ mấu chốt rồi, cậu nhìn kỹ."

Phạn Già La gật đầu, không lên tiếng.

Tiểu Lý nhấn tiếp tục phát hình, tiến độ đoạn video tiếp tục chạy tới, sáu người an ổn đứng ở góc của mình, không can thiệp lẫn nhau. Lúc tiến độ chạy tới giây thứ ba mươi, màn hình máy tính lóe sáng, sau đó ở phía sau người đàn ông vóc dáng cao lớn, thi thể một cô gái trẻ ngồi bệch dưới đất đột nhiên xuất hiện, mà không gian nhỏ hẹp kia thì vẫn tiếp tục vận hành trong tòa nhà, không hề có lối ra, cũng không hề có lối vào, lại càng không hề ngừng lại.

Hai chân nữ thi giang rộng, đụng phải mắt cá chân người phụ nữ trung niên làm bà liền nhìn sang, sau đó phát ra tiếng hét chói tai...

[end 215]

[216] Linh Môi - Cái Chết Quỷ Dị

*****

Trong thang máy chật hẹp phong kín đang di chuyển, không ai có thể vào cũng không ai có thể ra, một giây trước vẫn còn bình yên vô sự, ngay giây tiếp theo lại xuất hiện một thi thể sớm đã lạnh băng, cảnh tượng như vậy có thể không dọa người sao? Vấn đề này có lẽ chỉ có sáu người trong thang máy có thể trả lời, bởi vì loại chuyện đáng sợ lại quỷ dị như thế này người bình thường có lẽ cả đời cũng khó có thể gặp phải, thậm chí là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, mà bọn họ thì thật sự gặp phải.

Thông qua camera giám sát có thể nhìn thấy người phụ nữ trung niên phát hiện thi thể đầu tiên đã sợ tới co quắp, tiếng hét chói tai của bà hấp dẫn sự chú ý của những người khác, bọn họ nhao nhao quay đầu lại, sau đó đều sợ tới mức hồn bay phách tán. Bọn họ chen chúc nhau ở cửa, lưng sính sát vào cửa thang máy, chỉ hận không thể xuyên qua tường, biến mất ngay tại chỗ.

Không biết là ai ấn trúng nút tầng trệt, cửa thang máy không hề báo động mở ra, sáu người lăn lông lốc ra ngoài. Người đứng chờ thang máy ở tầng này đang định bước vào, nhưng đầu ngón chân vừa đặt vào cửa thì đột nhiên rụt lại, tuy hiệu quả âm thanh của camera giám sát không tốt lắm nhưng tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Video chiếu tới nơi này thì ngừng lại, hình ảnh dừng lại trên thi thể cô linh. Tiểu Lý gõ phím, điều chỉnh cho hình ảnh của nữ thi phóng lớn để Phạn Già La quan sát, mà bản thân mình thì chạy tới bên cửa sổ, kéo ra một khe rồi hít sâu một hơi không khí mát lạnh ở bên ngoài.

Cậu là người phụ trách cắt đoạn phim chỉ hơn một phút đồng hồ này ra khỏi một đoạn video giám sát dài dằng dặc lại nhàm chán, vì thế kinh hách và chấn động cũng nhiều nhất, trực diện nhất. Không quản cậu tua ngược lại bao nhiêu lần, thả chậm hay tua nhanh thì thi thể của cô gái vẫn sẽ xuất hiện vào thời điểm ba mươi giây, cứ đột nhiên như vậy, không thể nào giải thích, không hề có căn cứ nào xuất hiện trong không gian chật hẹp này.

Tiểu Lý thậm chí còn nhờ chuyên gia kỹ thuật phân tích để đảm bảo tính chân thực của đoạn video.

Cô gái này bị ai giết, sau khi chết tại sao lại xuất hiện trong thang máy? Hai vấn đề thoạt nhìn rất đơn giản này lúc này đây lại trở thành bí ẩn khó giải thích giăng ngang trong lòng nhân viên phá án. Với kỹ thuật phá án của cảnh sát hiện giờ, vụ án này không có cách nào điều tra, cũng không thể nào giải thích!

Vì thế tất cả mọi người đều ký thác hi vọng vào Phạn lão sư, bọn họ nín thở chờ đợi nhìn cậu, hi vọng có được một đáp án rõ ràng từ cậu. Đối với cảnh sát lấy 'truy tìm chân tướng' mà nói, 'án chưa giải quyết' có lẽ chính là cụm từ mà đời này bọn họ căm ghét nhất, cũng khó buông bỏ nhất.

Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Phạn Già La quan sát kỹ nữ thi trong màn hình. Cô ngồi dựa vào vách tường thang máy, hai tay, hai chân giang rộng, đầu ngẩng lên thật cao, tròng mắt đục ngầu nhìn thẳng về phía camera giám sát, mặc dù thần hồn sớm đã tiêu tán nhưng sợ hãi và không cam lòng vẫn còn nồng đậm như cũ. Cách ăn mặc của cô khá xốc xếch, gương mặt lõm sâu gầy gò, trông như bị bệnh, trong tay nắm chặt một sợi dây da, sợi dây nối với chiếc túi xách, chiếc túi mở khóa kéo, đồ đạc bên trong đều rơi hết ra ngoài, rơi vãi đầy đất, có điện thoại di động, son môi, khăn giấy, bút bi này nọ...

Những thứ rơi vãi này cũng xuất hiện cùng lúc với thi thể, giống như từ không khí ngưng kết thành thực thể vậy.

Phạn Già La xem một hồi lâu, lắc đầu nói: "Tôi phải tới xem hiện trường phát hiện thi thể. Tống tiến sĩ đâu? Anh ấy có thể đọc được nhiều tin tức từ đoạn phim này hơn."

Mạnh Trọng đang chuẩn bị trả lời thì ngoài cửa truyền tới một giọng nói trầm thấp: "Tôi đến muộn vài phút, trên đường có chút kẹt xe."

Một giây trước biểu tình Phạn Già La còn có chút nghiêm nghị, giây tiếp theo quay đầu lại nhìn người tới liền vô thức lộ ra nụ cười. Phát hiện thần thái và tâm tình Phạn Già La biến hóa, Tống Duệ gió bụi mệt mỏi chạy tới cũng nhịn không được mỉm cười, ánh mắt đen kịt lóe ra tia sáng vui vẻ.

Hôm nay anh mặc áo khoác đen vải nỉ, kiểu dáng cắt may tinh xảo tôn lên cơ thể cao ngất. Sau khi cởi áo khoác, bên trong như thường lệ là một bộ tây trang đơn giản nhưng cực kỳ xa hoa, kèm theo đó là mùi nước hoa hương gỗ tươi mát.

Anh bước vào phòng làm việc, không gian bừa bộn chật chội lại có đủ loại mùi này giống như biến thành một tòa cung điện. 'Rồng đến nhà tôm' hóa ra là có thật, cũng thật sự có người như vậy, năng lực miêu tả của người xưa quả thực rất xuất sắc.

Lúc Mạnh Trọng thầm cảm thán ông bạn nhà mình càng lúc càng biết xòe đuôi thì Phạn Già La đã thực tự nhiên đứng dậy, nhường vị trí ngồi trước máy tính. Tống Duệ bước nhanh tới bên cạnh, nhẹ nhàng ấn cậu ngồi xuống ghế, chính mình thì cúi người nhìn màn hình, gò má gần như dán sát gò má thanh niên, mùi hương gỗ đặc trưng vững vàng bao lấy thanh niên, thì thầm bên tai: "Tình huống gì?"

"Một thi thể đột nhiên xuất hiện trong thang máy, tôi tua video lại cho anh xem." Phạn Già La nhấn con chuột.

Tống Duệ gật đầu, ánh mắt nhìn vào màn hình, hai tay khoát lên vai thanh niên, bày ra tư thế ôm lấy cậu từ phía sau.

Mí mắt Mạnh Trọng giật liên hồi, cứ cảm thấy tình hữu nghị của hai người này sặc mùi gay. Nhưng thời gian phát hình của đoạn video này quá ngắn, không đợi anh quan sát hơn thì Tống Duệ đã trầm giọng hỏi: "Đã tra ra thân phận người chết chưa? Báo cáo khám nghiệm tử thi đâu?"

"Báo cáo khám nghiệm tử thi và kiểm nghiệm vật chứng vẫn chưa có, thi thể vừa mới phát hiện không lâu, nhưng từ thi ban có thể đoán được cô ấy đã chết một hai ngày rồi." Mạnh Trọng nghiêm mặt nói.

"Tôi đoán cô ta là người ở trọ trong tòa nhà này, đại khái đã chết vì đói khát." Chỉ xem qua một lần, Tống Duệ đã đưa ra kết luận như vậy.

Mạnh Trọng lập tức hỏi: "Sao ông biết?"

Tống Duệ chỉ chiếc túi nylon màu đen và đồ bên trong ở bên chân thi thể nói: "Mọi người xem cái này, đây là một bịch băng vệ sinh, nó được đựng bằng túi nylon đen, kích cỡ rất lớn nên không thể bỏ vào chiếc xách tay nhỏ, chỉ có thể cầm trên tay. Một cô gái sẽ không mang theo món đồ riêng tư như vậy mà dạo quanh bên ngoài đâu, trừ phi cô ấy đã sắp trở về nhà. Vì thế tôi đoán cô ta chính là người ở đây."

Mọi người tập trung quan sát, lập tức gật gù liên tục. Không sai, một cô gái sẽ không xách một gói băng vệ sinh đi loanh quanh bên ngoài, trừ phi bọn họ có thể bỏ nó vào trong túi xách.

Mạnh Trọng lập tức gọi điện thoại cho Trang Chân đang tiến hành kiểm tra hiện trường vụ án, bảo anh tra xét danh sách các hộ gia đình trong tòa nhà.

Các căn hộ cao cấp trong tòa nhà này chỉ cho thuê chứ không bán, người ở trọ phần lớn đều là white collar worker độc thân, cũng có người của tộc độc thân làm việc tại nhà. Những người này nếu mất tích thì trong Cục cảnh sát sẽ không lưu giữ hồ sơ báo mất tích, phải một hai tháng sau, thậm chí là càng lâu hơn mới có người nhận ra bọn họ mất tích.

"Vậy sao ông lại suy đoán cô ta chết vì đói khát?" Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Trọng tiếp tục truy hỏi.

Tống Duệ đưa tay khoát lên vai Phạn Già La, tay kia chỉ một vật nhỏ bình thường ở trong video: "Mọi người nhìn thỏi son này, nắp đã mở nhưng son lại không thấy đâu, nhìn kỹ lại đoạn còn lại, có phải có dấu răng không?"

Phạn Già La liền cố gắng phóng lớn thỏi son trên màn hình nhưng không biết nên làm thế nào, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn Tống tiến sĩ.

Bị người này dòm lom lom, khóe miệng Tống Duệ vô thức nhếch lên nhưng rất nhanh đã giả vờ làm ra dáng vẻ nghiêm túc, tay đặt trên mu bàn tay thanh niên, cùng cậu cầm con chuột, ôn nhu nói: "Tôi dạy em cách phóng to."

Hai người nắm tay nhau cùng nghịch máy vi tính làm mí mắt Mạnh Trọng cứ giật điên cuồng. Hai người này quả thực càng nhìn lại càng kỳ quái!

Sau đó hình ảnh được phóng lớn, chỉ thấy trên thỏi son quả nhiên có lưu lại một hàng dấu răng, quả thật đã bị cắn.

"Trong thang máy không thấy đoạn son bị cắn đứt, vì thế có thể suy đoán nó đã bị người cắn nó ăn mất. Trong tình huống nào mà một người sẽ ăn một thỏi son?" Tống Duệ nâng mắt lên hỏi.

"Là người đã đói bụng tới mất lý trí." Hồ Văn Văn lập tức đáp.

Mạnh Trọng lại lắc đầu: "Có lẽ thỏi son đã bị cắn đứt, nhưng làm sao ông biết cô ta đã ăn hết? Chỉ dựa vào chi tiết trong thang máy không thể tìm thấy thỏi son sao? Ông phải biết, đến tận bây giờ chúng ta vẫn không thể xác định thang máy có phải là hiện trường vụ án hay không."

Tống Duệ lắc đầu cười khẽ: "Không phải hiện trường vụ án, vậy những món đồ tác loạn này là sao? Không có khả năng là hung thủ cố ý bố trí khi vứt xác đi? Huống chi vụ án này có hung thủ hay không vẫn còn là ẩn số, nếu có, hắn làm sao có thể đột nhiên đặt thi thể vào thang máy, mọi người có thể giải thích được không?"

Nhóm Mạnh Trọng không có cách nào giải thích, chỉ có thể nhìn nhau, sau đó im lặng.

Tống Duệ tiếp tục phân tích: "Tôi cho rằng cô ta chết vì đói khát, nhưng chính xác hơn là chết vì mất nước dẫn tới tới cơ quan nội tạng suy kiệt."

Mạnh Trọng nhìn về phía Phạn lão sư, hi vọng cậu có thể cho ra nhận định khác.

Phạn Già La lắc đầu nói: "Trước khi nhìn thấy thi thể và hiện trường phá án, tôi sẽ không có phán đoán. Quan sát hình ảnh và phân tích là chuyên môn của Tống tiến sĩ."

Mặc dù Phạn Già La không nói rõ nhưng rõ ràng vẫn đang khẳng định suy đoán của Tống Duệ, vì vậy Mạnh Trọng chỉ có thể từ bỏ nghi hoặc, để bạn tốt tiếp tục phân tích.

Tống Duệ chỉ một vài miếng băng vệ sinh màu vàng ở bên trái thi thể nói: "Mọi người có chú ý không, gói băng nguyên vẹn bị cô ta xé ra, cũng lôi vài miếng băng ra ngoài, lý do là gì? Mọi người có thể phóng lớn hình ảnh lên để quan sát."

Phạn Già La không quá thuần thục phóng lớn hình ảnh, sau khi thành công thì nhịn không được quay sang nhìn Tống tiến sĩ, biểu tình bình ổn, đôi mắt lại sáng long lanh.

Tống Duệ nhịn cười khen ngợi: "Làm không tệ."

Lúc này Phạn Già La mới cúi đầu, tiếp tục nhìn màn hình.

Mạnh Trọng: ...

Con mẹ nó, hai người này khẳng định có vấn đề! Bầu không khí ngọt ngào này là sao chứ?

Nhưng hiện trường ngoại trừ Mạnh Trọng thì không còn người nào chú ý tới không khí vi diệu giữa Phạn Già La và Tống Duệ. Mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm gói băng vệ sinh, khoảng cách của nó và ngón tay cô gái chỉ tầm mười cm, có thể nói là vừa tầm với, trên bao bì có một dấu ấn cong có màu đỏ.

Tiểu Lý cẩn thận quan sát một hồi thì đột nhiên hô to: "Là dấu răng, dấu răng có dính son môi, cô ta đã cắn gói băng vệ sinh này!"

Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, Tống Duệ đã nói ra một câu làm người ta rợn gai ốc: "Nhìn kỹ đi, miếng băng vệ sinh này có giống lát bánh mỳ không?"

Mọi người: ....

Hồ Văn Văn đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Kỳ thực con gái bọn em cũng hay gọi băng vệ sinh là bánh mỳ, bởi vì thoạt nhìn thực sự rất giống, lúc ngại nói thẳng ra thì thường dùng cách này để gọi."

Tống Duệ từng câu từng chữ kết luận: "Đầu tiên là ăn hết son môi, sau đó lại lôi băng vệ sinh ra gặm, hơn nữa mặt mũi cô ta còn gầy gò tiều tụy quá mức, tôi có thể khẳng định trước khi tử vong cô ta đã trải qua đói bụng quá độ. Lại nhìn miếng băng vệ sinh bị ném ra rất xa này, nó còn nhăn nhúm như thể đã bị vặn xoắn rất mạnh, mọi người nhìn ra được công dụng của nó không?"

Nhóm Mạnh Trọng cẩn thận quan sát một chút, tựa hồ nghĩ tới gì đó, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Tống Duệ vuốt cằm: "Không sai, tôi cũng nghĩ như mọi người, tôi cho rằng nó được dùng để thấm nước tiểu. Người chết đã tiểu lên miếng băng vệ sinh, sau đó vắt nó để uống. Một người vì sao lại phải uống nước tiểu của mình? Bởi vì cô ấy đã sắp chết khát rồi."

Nhóm Mạnh Trọng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nữ thi trên màn hình.

Bọn họ đã xem đoạn video này rất nhiều lần, nhưng lực chú ý vẫn luôn đặt ở vấn đề vì sao thi thể lại có thể đột nhiên xuất hiện, vẫn chưa để ý tới những món đồ này. Nhưng Tống Duệ chỉ xem lần đầu tiên đã có thể thăm dò được đầu mối bí ẩn. Sức quan sát của anh quả thực sắc bén đến dọa người.

Mạnh Trọng nhìn chằm chằm hình ảnh thật lâu, cuối cùng gật đầu nói: "Suy đoán của ông rất có hợp lý."

Phạn Già La vỗ vỗ tay Tống tiến sĩ vẫn đặt trên vai mình, im lặng truyền đạt khen ngợi và sùng bái.

Những người khác nhìn nhau một hồi, lại nhìn gò mà lõm sâu và ánh mắt tuyệt vọng của nữ thi, đột nhiên cảm thấy lạnh tới tận xương. Trong xã hội bây giờ, muốn tìm một người chết vì đói khát thật sự không dễ, trừ phi người bị hại bị nhốt trong một nơi không có thức ăn cũng không có nước uống. Nói cách khác, trước khi chết cô gái này đã bị giam cầm, mất đi tự do, ở nơi đó không có thức ăn, không có nước uống, cũng không trốn ra được, vì thế cô gái đã trải qua một khoảng thời gian giãy giụa tuyệt vọng, cuối cùng chết đi.

Nhưng đó rốt cuộc là nơi nào?

Nghi ngờ này vừa mới xuất hiện trong đầu, mọi người liền nghe Tống tiến sĩ khẳng định nói: "Cô ta bị nhốt trong cái thang máy này, không bị di động, cũng không có chuyện vứt xác."

"Không có khả năng!" Mạnh Trọng chém đinh chặt sắt phản bác.

Tống Duệ chỉ nữ thi nói: "Nhìn tư thế ngồi của cô ta đi, hoàn toàn dán sát thang máy, đồ đạc tán loạn thoạt nhìn không có thứ tự, thế nhưng kỳ thật đều bị vách tường trong thang máy chặn lại, lưu lại chút vết tích cơ học. Nếu là vứt xác, dáng vẻ rơi tán loạn của chúng sẽ không được tự nhiên như vậy."

Mạnh Trọng lập tức phản bác: "Nhưng ông xem tay cô ta đi, đầu ngón tay đã máu thịt be bét rồi, móng tay cũng bật ra, đó là vết thương khi cố cào tường để tìm kiếm đường sống. Nếu cô ta bị vây nhốt trong thang máy này đến chết thì vì sao cửa thang máy lại không có vết cào rướm máu? Thang máy này mỗi ngày đều có người đến người đi, hoàn toàn tự do ra vào sử dụng, sao có thể nhốt một người ở bên trong chứ?"

Tống Duệ suy tư nói: "Cho dù không phải bị vây chết trong thang máy này thì cũng phải là một không gian chật hẹp bị bịt kín tương tự. Từ tư thế ngồi và đồ đạc tán loạn, tôi càng thiên về phương hướng nơi này chính là hiện trường đầu tiên."

Mạnh Trọng bất đắc dĩ: "Không sai, từ tình huống hiện trường thì tôi cũng cho rằng nơi này có khả năng là hiện trường đầu tiên, thế nhưng vấn đề là bọn tôi căn bản không tìm được chứng cớ để duy trì suy luận này."

Anh vỗ vỗ cái đầu đau nhức, tiếp tục nói: "Nếu cô ta thật sự bị vây chết trong thang máy này thì vì sao camera lại không quay được? Thang máy này vẫn vận hành bình thường, gần như mỗi phút mỗi giây đều có người ra vào, nó không thể nào vây nhốt một người đến chết được."

Tôn Chính Khí giơ tay nói: "Em cảm thấy có phải chúng ta lệch hơi xa rồi không? Không phải chúng ta nên tìm hiểu xem vì sao thi thể lại đột nhiên xuất hiện trong thang máy à? Đây mới là điểm mấu chốt đi?"

"Cô gái này bị nhốt ở nơi nào mới là mấu chốt vấn đề: "Tống Duệ phản bác.

Tiểu Lý lại phản bác: "Lỡ như cô ta không phải chết khát thì không phải không tồn tại vấn đề bị nhốt nữa rồi à?"

Tiểu Lý vừa dứt lời thì một nhân viên khoa pháp chứng liền tiến vào, giơ báo cáo hô: "Mạnh cục trưởng, chúng tôi phát hiện dấu răng và vết son môi của người chết trên băng vệ sinh, trong miếng băng vệ sinh đã sử dụng phát hiện có lưu lại nước tiểu. Trải qua kiểm nghiệm thì nước tiểu đó thuộc về người chết, ba điểm đáng ngờ này rất quan trọng, ngài phải chú ý một chút."

Mạnh Trọng vừa mới nhận lấy báo cáo, pháp y đã gọi điện thoại tới, vừa mở miệng đã nói: "Mạnh cục trưởng, nạn nhân chết vì khát, thời gian chết là khuya ngày hôm trước. Căn cứ vào trình độ mất nước và dạ dày, bọn tôi đoán là cô ta đã không ăn không uống ít nhất ba bốn ngày."

Tiểu Lý: ...

Phạn Già La buông chuột, ngửa đầu nhìn Tống tiến sĩ, vô thức nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.

Tiến sĩ của tôi thật lợi hại!

[end 216]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info