ZingTruyen.Info

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[208.209.210] Linh Môi

caokhin01


[208] Linh Môi - Mỗi Con Đường Mà Phạn Lão Sư Vạch Ra Đều Là Đường Sống

*****

Sau khi cúp điện thoại của Tất Trạch Thái, Phạn Già La nhìn về phía thác nước bàn bạc ở rặng núi xa, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.

Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau vòng tới ôm lấy cậu, sau đó một lồng ngực rộng rãi ấm áp dán lên lưng cậu, mùi đàn hương thanh nhã tươi mới chui vào chóp mũi làm người ta thoải mái. Cậu kinh ngạc quay đầu liền thấy Tống tiến sĩ cũng đang nghiêng đầu nhìn mình, ánh mắt thâm thúy lại đầy chuyên chú.

Hai người dùng tư thế ôm nhau đứng thật lâu, an tĩnh nhìn nhau, không ai nói chuyện.

Bầu không khí có chút cổ quái làm Hứa Nghệ Dương đang cúi đầu làm bài tập cũng nhìn sang, sau đó đặt bút xuống lạch bạch chạy tới, dò xét vươn tay, đồng dạng cũng ôm lấy hông Phạn Già La.

Phạn Già La bị ôm cứng ngắc nhịn không được mỉm cười: "Hai người đang làm gì thế?"

"Tôi cảm thấy em bây giờ cần một cái ôm." Tống Duệ ôn nhu nói.

"Anh trai, ôm một cái, anh trai không khó chịu." Hứa Nghệ Dương nói xong thì lại càng ôm chặt hơn.

Phạn Già La lắc đầu, muốn nói mình cũng không khó chịu nhưng không biết vì sao lại đột nhiên từ bỏ hơi ngửa về sau, hoàn toàn dựa vào lòng Tống tiến sĩ. Đôi tay vốn chỉ nhẹ nhàng vòng quanh che chở, cuối cùng biến thành chặt chẽ ấm áp.

Tống Duệ lặng im mỉm cười, dùng đầu ngón tay vuốt ve sợi tóc của thanh niên, cùng cậu cùng nhìn thác nước bàn bạc ở phía xa, trong lòng tràn đầy ôn nhu, sự ôn nhu này dần dần tràn ra, truyền tới cho Phạn Già La, làm cậu cũng nhếch cánh môi mỏng cười rộ lên.

Không cần thế giới đối xử ôn nhu với em, tôi sẽ đem hết toàn bộ ôn nhu trao cho em. Mật ngữ từ trái tim này, cũng không biết đối phương có thể nghe thấy hay không.

...

Cùng lúc đó, video xin lỗi và cầu xin giúp đỡ của Tất Trạch Thái cũng được gửi lên mạng, hiển nhiên cũng kéo theo một đợt sóng lớn. Mặc dù đeo khẩu trang to nhưng phần trán, quần mắt, thậm chí là tai cũng có dấu hiệu thối rữa rất rõ ràng, nếu không phải âm thanh của cậu nhóc quá dễ nhận biết, fans hâm mộ suýt chút nữa đã không nhận ra.

[Xin chào mọi người, tôi là Tất Trạch Thái, giống như mọi người nhìn thấy đấy, mặt của tôi đã bị hủy rồi.]

Ngay câu nói đầu tiên, cậu ta đã làm fans hâm mộ sợ hãi.

[Bởi vì sử dụng mỹ phẩm dưỡng da của Tô Phong Khê, tôi cũng biến thành quái vật giống như cô ta.] Câu nói thứ hai rốt cuộc cũng giải đáp được thắc mắc của fans và người qua đường. Dáng dấp nửa người nửa quỷ của Tô Phong Khê đã khắc sâu trong lòng mọi người, kết hợp với thảm trạng của Tất Trạch Thái bây giờ, thật sự làm người ta không dám tin.

Đoán tới đoán lui, Tô Phong Khê biến thành như vậy không phải biến dị, không phải virus, không phải yêu quái, mà vì mỹ phẩm dưỡng da có độc, hơn nữa cô ta còn đưa mỹ phẩm cho thần tượng, vì thế mặt của thần tượng cũng bị hủy! Tiên đoán đáng sợ của Phạn Già La một lần nữa được nghiệm chứng!

[Từ lúc tôi và Giản Nhã cùng tham dự sự kiện sản phẩm mới của HUV, mặt của tôi đã xuất hiện dấu hiệu thối rữa nhưng dùng phương pháp để che giấu đi. Khi đó tôi cứ cho rằng mặt mình nhất định có thể chữa lành, vì thế đã chọn lừa dối và giấu giếm. Phạn lão sư không hề bịa đặt hãm hại tôi, ngược lại là tôi đã trách mắng ngài ấy tung tin vịt để người người bôi nhọ ngài ấy, hết thảy những gì ngài ấy nói đã thật sự xảy ra. Phạn lão sư, xin lỗi.] Tất Trạch Thái ở trong video cúi đầu thật lâu.

Toàn bộ fans hâm mộ của Tất Trạch Thái đều ngẩn người, ngón tay cứng ngắc đặt trên bàn phím mà lại không biết nên làm sao. Trên khung chat của bọn họ vẫn còn hiện ra vài dòng chửi rủa vẫn chưa gõ xong, có lời độc ác, có lời sắc bén, có lời cay độc, nhưng bây giờ nhìn lại thì tất cả đã biến thành chê cười.

Khi bọn họ cố bảo vệ thần tượng của mình thì cũng cố gắng châm chọc tiên đoán của Phạn Già La chỉ là c*t chó, thần tượng sớm đã chịu đựng nỗi khổ của tiên đoán. Chuyện này quá hoang đường!

Nhưng bọn họ nhanh chóng phản ứng, giải thích: [Cho dù tiên đoán của Phạn Già La là thật thì hắn cũng không nên công khai nói thần tượng nhà chúng ta ở trên mạng như vậy! Như vậy sẽ làm thần tượng khó xử cỡ nào chứ? Nếu hắn đã thấy được tương lai, không thể nhắc nhở riêng sao? Nói trắng ra là hắn muốn hút truyền thông, hút sự chú ý, dùng những tiên đoán này để chứng tỏ mánh khóe và thực lực của hắn! Tính cách người này rõ ràng có vấn đề, chúng ta mắng hắn không sai đâu!]

Bình luận này được phần lớn mọi người tán đồng. Nếu Phạn Già La thật sự là người tốt, cậu ta nên nhắc riêng nhóm minh tinh này chứ không phải công khai loại ngôn luận kinh khủng như vậy. Này rõ ràng là đang hù dọa đi? Đồng thời cũng biểu đạt quyền uy đi? Tưởng là nhà ngoại cảm thì ngon chắc? Chọc tới thì sẽ nguyền rủa người khác gặp tai nạn, đây là đạo lý gì?

Gần như tất cả người hâm mộ đều bị nhận định này ảnh hưởng, làm ác cảm của bọn họ dành cho Phạn Già La lại tăng thêm mấy phần. Nhưng lời tiếp theo của Tất Trạch Thái giống như một bạt tai vung vào mặt bọn họ với tốc độ ánh sáng.

[Kỳ thực Phạn lão sư đã từng nhắc nhở riêng, nói rằng mặt của tôi đã bị ăn mòn, nói không chừng sẽ hỏng mất, ngài ấy còn muốn giúp đỡ tôi. Nhưng khi đó tôi bị dư luận internet ảnh hưởng nên không tin tưởng, hơn nữa còn đẩy bàn tay muốn giúp đỡ của ngài ấy đi.]

Nhóm fans hâm mộ mới vừa nãy còn oán trách Phạn Già La không chịu nhắc riêng thần tượng nhà mình lập tức bụm cái mặt bị vả đau.

Tất Trạch Thái cười khổ lắc đầu, nước mắt lăn xuống: [Sau đó vì không còn cách nào nên Phạn lão sư mới @ toàn bộ bọn tôi, cố gắng làm bọn tôi tỉnh ra. Hôm nay tôi mới biết, sau khi tuyên bố tiên đoán đó, Phạn lão sư vẫn luôn chờ đợi bọn tôi gọi điện tới nhờ giúp đỡ, vẫn hi vọng bọn tôi coi trọng lời của ngài ấy, sau đó thay đổi tương lai được dự đoán kia.]

Gương mặt của nhóm dân mạng nói nhân phẩm Phạn Già La có vấn đề khi nãy đã đỏ như rỉ máu. Bọn họ trách Phạn Già La không nhắc riêng thần tượng nhà mình, nhưng kỳ thật người ta đã sớm nhắc rồi; bọn họ trách người ta thờ ơ lạnh nhạt, nhưng người ta đã sớm đưa tay muốn giúp, chỉ là bị lạnh lùng cự tuyệt; bọn họ trách hành vi tuyên bố ngôn luận công khai là không thích đáng, nhưng người ta làm vậy cũng vì muốn người trong cuộc coi trọng chuyện này. Phác Lệ Ngọc nói không sai, tiên đoán này không phải đe dọa, là nhắc nhở.

Lý do bọn họ chán ghét và công kích Phạn Già La không hề có cái nào đúng đắn, lại càng không có cái nào là sự thật!

Lúc fans hâm mộ của Tất Trạch Thái rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh, Tất Trạch Thái nức nở nói: [Hôm nay Phạn lão sư đã hỏi tôi một vấn đề, hiện giờ tôi cũng hỏi mọi người. Mọi người có biết tiên đoán là gì không?]

Fans hâm mộ gửi bình luận: [Tiên đoán chính là chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.]

Mà đáp án Tất Trạch Thái nói ra lại khác biệt một trời một vực với suy nghĩ của bọn họ: [Phạn lão sư nói với tôi, tiên đoán không phải chuyện nhất định sẽ phát sinh trong tương lai, nó chỉ là một lời nói suông. Chỉ cần bọn tôi nguyện ý, bất cứ lúc nào bọn tôi cũng có thể thay đổi tương lai trong lời tiên đoán kia. Nếu bọn tôi chịu tin tưởng ngài ấy, trong khoảng thời gian nửa tháng sau khi lời tiên đoán được công bố, mỗi phút mỗi giây đều là cơ hội để thay đổi, mà chuyện bọn tôi cần làm chỉ là gọi điện cho ngài ấy, nói một câu: 'xin lỗi, xin hãy cứu tôi' mà thôi.]

Tất Trạch Thái khóc không thành tiếng: [Ngài ấy vẫn, vẫn luôn chờ đợi bọn tôi nhờ giúp đỡ, nhưng bọn tôi lại chủ động bỏ qua cơ hội được cứu rỗi. Ngày hôm nay ngài ấy nói với tôi, ngài ấy rất hi vọng tiên đoán của mình có thể sai một lần, chỉ cần một lần thôi là tốt rồi.]

Tất Trạch Thái không nói nổi nữa, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời, cố điều chỉnh tâm tình đã sắp mất khống chế của mình.

Hiểu được toàn bộ chân tướng, fans hâm mộ của cậu nhóc đã sớm khóc bù lu bù loa, mà người qua đường cũng không biết nên biểu lộ nội tâm chấn động như thế nào. Bọn họ không ngờ ở phía sau lời tiên đoán này, Phạn Già La cư lại ẩn giấu nhiều kiên nhẫn cùng chờ đợi như vậy. Hi vọng mình có thể sai một lần, đây là tâm tình rộng mở cỡ nào chứ? Người phỏng đoán Phạn Già La làm vậy vì biểu lộ quyền uy và thực lực của mình lại ích kỷ hẹp hòi đến cỡ nào!

Hai thái độ đặt lên so sánh với nhau, lòng người thuần khiết và lòng người tà ác lại lại đối lập rõ rệt đến vậy. Những người được Phạn Già La nhiều lần nhắc nhở chỉ quan tâm danh lợi, mà Phạn Già La thì lại quan tâm tới mạng người nhiều hơn. Khi tuyên bố tiên đoán thoạt nhìn kinh khủng như vậy, nội tâm của cậu ta lại đang nói--- hãy để tôi sai một lần, cho dù tất cả mọi người vả vào mặt tôi cũng không sao cả, chỉ cần có thể chặn lại tai nạn này.

Đây là tấm lòng gì vậy chứ? Là tấm lòng từ bi, tấm lòng nhân ái, tấm lòng quan tâm không có giới hạn. Rốt cuộc cũng hiểu được Phạn Già La là người như thế nào, nhóm dân mạng mới giây trước vẫn còn tức giận mắng chửi, giây sau đã rút khăn giấy, chật vật chậm nước mắt. Bọn họ cố gắng xé lớp da của Phạn Già La, kết quả lại phát hiện túi da của mình lại xấu xí như vậy.

Tất Trạch Thái thật khó khăn nén xúc động muốn gào khóc xuống, lúc này mới nức nở nói: [Phạn lão sư là người tốt, xin mọi người đừng công kích ngài ấy nữa. Ở đây, tôi xin chân thành xin lỗi ngài ấy, xin lỗi, tôi sai rồi.]

Fans hâm mộ của Tất Trạch Thái vừa gạt lệ vừa xóa bỏ những lời nhắn ngôn từ độc ác của mình, cũng xóa cả bình luận và status liên quan với Phạn Già La trước kia, thay vào đó là những lời xin lỗi. Fans hâm mộ của Phác Lệ Ngọc cũng gia nhập, quy tụ thành một sức mạnh cường đại đánh bật đám fans hâm mộ của nhóm Giản Nhã.

Tất Trạch Thái hít mũi, cuối cùng nói: [Biết được tình trạng của tôi, Phạn lão sư không để tâm tới hiềm khích lúc trước gọi điện tới, nói cho tôi biết nên làm sao để được giải thoát. Những người hâm mộ thân yêu của tôi, những người bạn của tôi, nếu mọi người nhìn thấy đoạn video này, làm phiền mọi người cầm lấy quyển Kinh Địa Tạng, mỗi ngày mặc niệm đọc cho tôi một đoạn kinh văn, coi như là cầu phúc cho tôi được không? Niệm tới một ngày nào đó mọi người cảm thấy phiền thì xin hãy ngừng lại, tôi chỉ cần giúp đỡ như vậy thôi. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi xuất hiện trên màn ảnh, xin mọi người hãy dùng đoạn kinh văn này làm món quà tiễn biệt tôi đi, cám ơn, cám ơn, ngàn lần cám ơn.]

Tất Trạch Thái cúi người, lần này đã khóc tới không đứng dậy nổi.

Hình ảnh của đoạn video dừng lại ở một màn này, nhìn dáng vẻ bất lực tới đáng thương của Tất Trạch Thái, ngay cả người qua đường cũng nhịn không được mà download một quyển Kinh Địa Tạng, thành tâm thành ý vì cậu nhóc tụng niệm một lần kinh văn. Bọn họ không biết mình làm vậy có ý nghĩa gì, chỉ là cảm thấy cũng không khó khăn, không tốn tiền, cũng không phí sức, nên cứ làm thôi.

Fans hâm mộ của Tất Trạch Thái thì hiển nhiên rất lo lắng, gấp rút tổ chức những nhóm nhỏ, mỗi ngày tập trung báo danh niệm kinh vì thần tượng. Phương thức tiếp ứng như vậy quả thực chưa nghe thấy bao giờ, cũng chưa nhìn thấy bao giờ.

Đoạn video này vừa mới công bố không bao lâu, weibo của Vạn Thi Thư cũng đăng lên một video có nội dung tương tự, một lần nữa dẫn tới náo động. Fans hâm mộ của hai nhà lập tức ngừng hành vi công kích trang chủ weibo Phạn Già La, hoảng hốt vội vàng nói xin lỗi, sau đó tập hợp lại niệm kinh.

Trái ngược với bọn họ, Giản Nhã, Nghê Tâm Hải, Thạch Vĩnh Hạo, Lạc Cửu Nguyên cũng lục tục đăng video nhưng nội dung là bác bỏ tin đồn, cố gắng phủ nhận chuyện mình bị hủy dung.

Tiên đoán của Phạn Già La tựa hồ chỉ ứng nghiệm được phân nửa nhưng sức ảnh hưởng của cậu đã đạt tới mức thấm sâu vào lòng người. Trang chủ weibo đầy ngôn từ ngột ngạt bẩn mắt hiện giờ đã trong sạch tinh khiết, trở thành một trang xin lỗi, thỉnh thoảng cũng có fans hâm mộ của Giản Nhã nhảy ra mắng chửi vài câu nhưng lập tức bị fans hâm mộ nhà Phác Lệ Ngọc hung ác đánh trả, chạy trối chết.

Sau khi để điện thoại xuống, Tất Trạch Thái cùng Vạn Thi Thư ôm đầu khóc rống, mà nhóm Giản Nhã thì thờ ơ đứng ở bên cạnh, thậm chí là ghét cay ghét đắng nhìn hai người. Nếu không phải hai người này phản bội, video bác bỏ tin đồn mà bọn họ vừa đăng sao lại bị nghi hoặc như vậy, hiện giờ đã có cư dân mạng tinh thông kỹ thuật muốn phân tích video của bọn họ, xem xem có phải ngụy tạo hay không.

Nếu video bị khôi phục, sự nghiệp của bọn họ sẽ bị đả kích nặng nề, nhưng bọn họ hiển nhiên đã quên mất, ngay từ khoảnh khắc hủy dung, sự nghiệp của bọn họ đã ầm ầm đổ nát rồi, chỉ là bọn họ sống chết không chịu đối mặt với hiện thực mà thôi.

"Aiz, có người tuệ căn độc đáo, có người u mê bất tỉnh, bản tính ngu si chính là căn nguyên của tất cả luân hồi đau khổ, mà những nỗi khổ này vẫn cứ kéo dài mãi không kết thúc." Thường Tịnh đại sư nhìn hai nhóm người tốt xấu phân chia rõ ràng, không khỏi lắc đầu cảm khái, sau cùng hô: "Các vị thí chủ xin mời lại đây ngồi xuống, chúng ta sẽ bắt đầu siêu độ."

"Bắt đầu ngay luôn sao, không cần bố trí pháp đàn, tắm rửa sạch sẽ, thắp chút hương nến dầu vừng gì sao?" Giản Nhã vội vàng nói: "Đại sư cần gì xin cứ nói, tôi lập tức bảo người mua tới."

Thường Tịnh đại sư lắc đầu: "Không cần, giống như Phạn thí chủ đã nói, chỉ cần thành tâm là đủ." Ông nhìn tăng nhân bên cạnh, căn dặn: "Chuẩn bị một quyển Kinh Địa Tạng cho mỗi vị thí chủ."

Tăng nhân nhanh chóng mang tới một chồng quyển kinh sách, nhóm Giản Nhã phân biệt cầm một quyển, khoanh chân ngồi trên pháp đàn, sau đó cùng chúng tăng gõ mõ tụng kinh. Trường Sinh, Trường Chân, Lâm Niệm Ân cũng mở kinh sách, thành tâm thành ý cầu xin cho Lâm Niệm Từ.

Lâm Niệm Từ là bị hỏa nghiệp của Giản Nhã lan tới thiêu đốt, hơn nữa linh khí của bản thân có tác dụng chữa trị nên rất nhanh đã được giải thoát. Chỉ siêu độ hai giờ, đôi tay đã bong lớp nám đen, tái sinh ra một tầng thịt non hồng hào.

Trường Sinh tinh thông y dược, sớm đã điều chế thuốc xúc tiến da thịt sinh trưởng cho Lâm Niệm Từ ngâm tay, số còn thừa lại đưa cho tăng nhân, để bọn họ phun lên mặt nhóm minh tinh. Tai vạ dù sao cũng do người của phái Thiên Thủy bọn họ gây ra, xét về tình hay xét về lý, bọn họ đều phải giải quyết tốt hậu quả.

Loại thuốc kia dung hợp các loại thảo dược quý giá, sau đó còn được Lâm Niệm Từ rót vào một ít linh khí, hiệu quả đương nhiên rất lớn. Lúc ác nghiệp bị đánh tan đi một tầng, mặt của Tất Trạch Thái và Vạn Thi Thư đã ngừng thối rữa, dấu hiệu này làm bọn họ cảm thấy rất phấn chấn. Hoàn toàn trái ngược với tình cảnh của bọn họ, ác nghiệp trên mặt nhóm Giản Nhã lại thủy chung không hề tiêu giảm, vì thế số thuốc kia chỉ có thể ức chế đau đớn, không có công hiệu trị liệu.

Cứ vậy trôi qua bảy ngày, ác nghiệp trên mặt Tất Trạch Thái và Vạn Thi Thư đã hoàn toàn tiêu trừ, so với dự tính của Thường Tịnh đại sư rút ngắn được bốn mươi hai ngày, đó chính là sức mạnh tín ngưỡng của quần chúng ở khắp mọi nơi. Đề nghị của Phạn Già La là chính xác, cậu ta quả thực đã chỉ rõ con đường sống cho hai người này!

Chóp mũi Vạn Thi Thư vốn bị hư hối một phần nhưng bây giờ miệng vết thương đã khép lại, thoạt nhìn có hơi lệch, sau khi xuống núi tìm một vị bác sĩ chỉnh hình giỏi, tốn hơn nửa năm điều trị, nói không chừng có thể sửa lại nguyên dạng. Tình huống của Tất Trạch Thái tốt hơn một chút, những chỗ thối rữa đều đã khỏi rồi, chỉ lưu lại vài vết sẹo hồng hồng, chỉ cần làm phẫu thuật tẩy sẹo là ổn, có lẽ sẽ lưu lại chút tỳ vết nhưng hoàn toàn có thể dùng vật phẩm trang điểm che đậy.

Kết quả như vậy so với tưởng tượng lạc quan nhất của bọn họ còn tốt hơn rất nhiều. Lúc rời khỏi pháp đàn, hai người ôm chầm lấy nhau lớn tiếng òa khóc, sau đó bắt đầu báo tin bình an cho fans nhà mình. Nếu có thể trở lại vòng giải trí, bọn họ nhất định sẽ dốc hết toàn lực để hồi báo tình yêu thương mà người hâm mộ đã dành cho mình.

Lúc bọn họ khóc tới khó kiềm nén, gương mặt của nhóm Giản Nhã vẫn còn không ngừng thối rữa, ác nghiệp chỉ tản đi được một chút nhỏ bé, căn bản không đủ để cải thiện tình trạng, mỗi ngày phun nước thuốc cũng chỉ giảm bớt đau đớn mà thôi. Thẳng đến lúc này bọn họ mới cực kỳ hối hận phát hiện, mỗi câu mỗi chữ Phạn Già La nói ra đều chuẩn xác, mỗi con đường hắn vạch ra đều là đường sống!

Vì sao lại không tin? Vì sao hi vọng ở ngay trước mặt nhưng hết lần này tới lần khác lựa chọn từ bỏ? Vì sao chứ? Quyển kinh sách Giản Nhã nâng trong tay rơi xuống pháp đàn, trước khi ngất đi, bên tai cô tựa hồ vang lên tiếng thở dài của Thường Tịnh đại sư: "Vì sao thế nhân vẫn cứ u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy, lẽ nào buông bỏ cố chấp khó như vậy sao?"

Khó sao? Giản Nhã chảy nước mắt tự hỏi mình, sau đó hối hận nhắm mắt lại--- thật sự không khó.

[end 208]

[209] Linh Môi - Phạn Già La Phản Bội Sư Môn

*****

Tất Trạch Thái và Vạn Thi Thư thực cao hứng chuẩn bị xuống núi trở về nhà, người đại diện của bọn họ sớm đã nhận được tin chạy tới đón, biểu hiện lại khác một trời một vực. Chóp mũi Vạn Thi Thư thiếu mất một khối, hủy dung khá nghiêm trọng, muốn chỉnh sửa lại cũng tốn thời gian khá lâu, hơn nữa cho dù thành công thì cũng không thể nào tốt bằng hàng nguyên đai nguyên kiện, một ngôi sao tiền đồ tốt rốt cuộc cũng đã bị hủy.

Vì thế người đại diện vừa tới đã lạnh mặt, lạnh nhạt hỏi vài câu liền hối thúc Vạn Thi Thư lên xe, thái độ rất tệ. Nhưng bản thân Vạn Thi Thư lại rất vui vẻ tươi sáng, ló đầu ra ngoài cửa sổ, vẫy tay tạm biệt với Tất Trạch Thái và các vị hòa thượng, nụ cười rất xán lạn.

Trải qua chuyện như vậy, cô gái đã kiên cường hơn, cũng nghĩ thoáng hơn rất nhiều. Trong bảy ngày này, cô không làm gì cả, chỉ niệm kinh, suy nghĩ, hối lỗi, sau đó tâm tình hỗn loạn hoàn toàn bị quét sạch, chỉ còn lại bình thản. Vết thương trên mặt nhanh chóng khép lại rõ ràng nói cho cô biết: có rất nhiều người đang vì mình mà niệm kinh cầu nguyện, có rất nhiều người thật lòng thích mình, mình có lý do gì buông bỏ chính mình chứ?

Cô sớm đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với tất cả khó khăn, mặc dù bị người đại diện mặt lạnh coi thường nhưng chỉ cần còn hi vọng và dũng khí, cô nhất định có thể một lần nữa đứng dậy.

Sau khi xe của Vạn Thi Thư đã đi xa, người đại diện của Tất Trạch Thái mới lộ ra biểu tình vui vẻ, thở dài nói: "Thấy ảnh chụp của paparazzi, anh đã chuẩn bị tâm lý đối diện với chuyện gương mặt nhóc hoàn toàn bị hủy, thật không ngờ lại có thể khôi phục tốt như vậy!"

"Ít nhiều cũng nhờ Phạn lão sư giúp đỡ." Tất Trạch Thái chỉ chỉ về hướng trong chùa, hạ thấp giọng nói: "Chỉ có em và Vạn Thi Thư dựa theo lời Phạn lão sư nhờ fans hâm mộ giúp đỡ, mấy người kia sống chết không chịu nghe, bây giờ gương mặt vẫn còn thối rữa."

"Thật à? Em còn đồ đạc gì ở trong chùa không, anh vào lấy giúp em." Người đại diện lấy cớ chạy vào Long Ẩn Tự, liếc mắt liền nhìn thấy Giản Nhã ngất xỉu cùng nhóm Nghê Tâm Hải ở trên pháp đàn. Mặt của bọn họ quả nhiên vẫn còn thối rữa, từng mảng từng mảng máu me nhầy nhụa, quả thực so với hình chụp lén của paparazzi còn đáng sợ hơn gấp mấy trăm lần. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, người đại diện căn bản không dám tin Tất Trạch Thái cũng bị thương cùng một lúc với bọn họ.

"Cho nên bọn em làm theo đề nghị của Phạn lão sư thì nhanh chóng khôi phục?" Sau khi vào phòng, người đại diện một lần nữa xác nhận. Vốn hắn không cảm thấy Tất Trạch Thái khôi phục được như vậy là hiếm có hay khó khăn gì đó, nhưng thấy tình trạng của nhóm Giản Nhã mới biết, nghệ sĩ nhà mình đã làm được kỳ tích.

"Dạ, khi đó Phạn lão sư nói sẽ chỉ cho em một con đường sống, em liền không chút do dự nghe theo, công bố video nhờ giúp đỡ, khi đó anh còn gọi điện tới mắng em!" Tất Trạch Thái trừng mắt lườm người đại diện của mình.

Người đại diện sờ sờ chóp mũi, cười ha hả không ngừng: "Sao anh biết Phạn lão sư nói linh đến vậy chứ! Nhưng hiện giờ thì mọi người đều biết Phạn lão sư là nhà ngoại cảm hàng thứ thiệt rồi, giờ số lượng fans hâm mộ trên weibo cậu ta đã hơn trăm triệu rồi, ngày ngày đều có người thúc giục cậu ta tuyên bố tiên đoán. Rất nhiều siêu sao tuyến một muốn gặp cậu ta để nhờ vả nhưng không tìm được người. Hiện giờ cậu ta đỏ rực luôn rồi, so với Lưu Chiêu thời đỉnh cao còn nổi hơn."

Người đại diện chỉ chỉ bên ngoài, bĩu môi nói: "Chỉ có fans hâm mộ của nhóm người kia vẫn còn công kích Phạn lão sư, nói tiên đoán của Phạn lão sư không chuẩn, thần tượng của mình không hủy dung, lớn lối lắm, cứ như đám Giản Nhã còn lợi hại hơn cả nhà ngoại cảm ấy. Chậc chậc chậc, nhóc nói coi để đám fans đó biết tình trạng thật của nhóm Giản Nhã thì sẽ có phản ứng gì?"

"Đại khái là rất thương tâm, thất vọng đi, nhóm Giản Nhã quả thực đã xem người hâm mộ của mình như công cụ lợi dụng. Fans hâm mộ của em đáng yêu hơn nhiều, em nhất định phải hảo hảo báo đáp bọn họ." Hiện giờ trong lòng Tất Trạch Thái chỉ còn tràn đầy yêu thương và ôn hòa, nói chuyện cũng không còn bộp chộp như trước kia.

Cậu nhóc sờ sờ mặt, nghiêm túc nói: "Anh à, nếu em có thể trị được hết sẹo trên mặt, sau này em nhất định sẽ cố gắng nâng cao năng lực nghề nghiệp, em không muốn yêu nữa, cũng không muốn phản nghịch nữa, em sẽ dành hết thanh xuân tươi đẹp của mình cho người hâm mộ, để bọn họ cảm thấy kiêu ngạo vì em. Không có bọn họ sẽ không có em bây giờ."

Bởi vì tâm tính tuổi thiếu niên chưa chín chắn, lại vì kiếm được nhiều tiền nên cảm thấy rất thỏa mãn, trước kia Tất Trạch Thái vẫn luôn càng quấy, nháo loạn ầm ĩ đòi làm này làm kia. Cái gì người đại diện không cho phép thì lại càng muốn làm, hút thuốc, uống rượu, đi quẩy quán bar, cho phép mình thỏa thích tung bay.

Vì cậu phản nghịch mà fans hâm mộ cũng lo lắng không thôi, cậu còn ngông cuồng đăng một cái weibo cực kỳ khiêu khích: "Thích làm thì cứ làm thôi, mấy người đừng có xía mỏ vào." Nhưng bây giờ, cậu nhóc này tựa hồ đã trưởng thành chỉ sau một đêm, hiểu được cái gì là biết ơn, cũng hiểu được mình cần phải cố gắng.

Người đại diện suýt chút nữa bị minh tinh nhà mình làm cho cảm động tới phát khóc, liên tục gật đầu nói được.

Tất Trạch Thái kỳ thực không có gì để thu dọn, chỉ có hai bộ tăng bào để thay đổi hằng ngày và một quyển Kinh Địa Tạng, những thứ này vốn nên trả lại cho chùa nhưng cậu lại luyến tiếc, vì thế đặc biệt chạy tới hỏi Thường Tịnh đại sư, xin phép được mang đi.

Tất Trạch Thái gấp tăng bào gọn gàng, lại đặt quyển kinh ở trên cùng, cực kỳ quý trọng mà nâng trong tay. Lần lữ trình này đối với cậu nhóc có thể nói là tai nạn, cũng có thể nói là sống lại.

Trước khi lên xe, Lâm Niệm Âm đột nhiên chạy tới đưa cho Tất Trạch Thái một cái hũ lớn, áy náy nói: "Cái này là thuốc xóa sẹo do sư huynh tôi điều chế, còn hòa lẫn linh khí của sư tỷ tôi, khẳng định tốt hơn bất cứ sản phẩm nào ngoài thị trường. Cậu mang về kiên trì bôi thuốc, gương mặt nhất định có thể hồi phục như cũ. Tay sư tỷ tôi cũng nhờ bôi thuốc mỡ này mới khôi phục." Hắn chỉ Lâm Niệm Từ đứng ở cửa chùa, chỉ thấy đôi tay cô ta đã khôi phục dáng vẻ trắng nõn nhẵn nhụi như cũ.

Người đại diện tùy ý liếc nhìn một cái, lập tức chấn động, Tất Trạch Thái thì vẫn giữ thái độ bình thản, khẽ gật đầu tạm biệt. Sức ảnh hưởng của mỹ sắc đối với cậu đã trở nên cực kỳ nhỏ bé, bởi vì trái tim của cậu bây giờ chỉ có thể chứa đựng người hâm mộ của mình mà thôi.

"Cám ơn. Thuốc này có thể thúc đẩy da khép lại không? Dáng vẻ này có lành được không?" Tất Trạch Thái mở list bạn bè, để Lâm Niệm Ân xem hình chụp Phác Lệ Ngọc vừa đăng hôm nay. Bảy ngày gần đây cô vẫn luôn ghi chép lại trạng thái của mình, không hề chỉnh sửa hay trang điểm gì, thỏa thích lộ ra diện mạo chân thật nhất, ngôn từ dùng trong status cũng cực kỳ tích cực phấn chấn. Mặt của cô vẫn còn vài vệt đỏ, mảng sưng đã hoàn toàn biến mất, mơ hồ có thể nhìn ra phong thái ngày xưa.

Lâm Niệm Ân xem hình chụp, gật đầu nói: "Được, cô ta cũng có thể dùng. Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu dùng hết thuốc thì có thể tới tìm tôi lấy thêm. Xin lỗi, là vì tôi quá võ đoán làm hại cậu biến thành như vậy, tôi sẽ cố gắng bù đắp."

"Không sao, tôi biết anh cũng vì cứu người mà thôi." Tất Trạch Thái mỉm cười cởi mở, sau đó vỗ vỗ người đại diện vẫn chưa hoàn hồn, hối thúc đối phương mau rời đi.

Sau khi xuống núi, Tất Trạch Thái chia thuốc mỡ thành hai phần rồi mang tới nhà Phác Lệ Ngọc. Thấy gương mặt đầy mảng đỏ nhưng không hề khó coi của cậu em này, Phác Lệ Ngọc cực kỳ vui mừng, ôm cậu nhóc khóc rống lên, nhảy nhót vui sướng. Niềm vui của cô cũng lây nhiễm sang Tất Trạch Thái, rốt cuộc làm cậu nhóc có cảm giác 'trở về thật là tốt'.

Hai người đụng đầu một cái, cười đến híp mắt, người đại diện quay phim lại một màn này, chỉnh sửa một chút rồi gửi lên weibo hai người, chỉ ghi chú kèm theo một câu--- bọn tôi đã về rồi.

Bởi vì nghiêng đầu, nghịch chiều ánh sáng, lại có một tầng filter nên mảng đỏ và vết sẹo trên mặt hai người không quá rõ ràng, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ tuấn mỹ xinh đẹp ngày xưa, trong mắt lại lắng đọng rất nhiều tình cảm và cố sự, làm người ta có cảm giác rất thoải mái, cũng cực kỳ động lòng người.

Fans hâm mộ của hai người vốn đã chuẩn bị tinh thần vĩnh viễn từ biệt thần tượng, không ngờ thần tượng không chỉ không rời khỏi giới giải trí, ngược lại có bắt đầu mới, không khỏi phát ra tiếng hét chói tai: A a a a a a! thần tượng về rồi! Mặt của thần tượng không bị hủy, thật sự tốt quá rồi!

Sau đó, hai người cùng cám ơn Phạn lão sư và rất nhiều người liên quan. Tất Trạch Thái còn đặc biệt viết bài cám ơn người hâm mộ, tường thuật lại quá trình mình được cứu vớt khỏi tuyệt vọng.

Thẳng đến lúc này cả fans hâm mộ và người đi đường mới hiểu được, mỗi ngày bọn họ đọc một lần kinh văn có ý nghĩa như thế nào đối với Tất Trạch Thái. Cảm giác kéo người ra khỏi vũng bùn, đồng thời ban tặng cuộc sống mới cho đối phương thật sự quá tốt đẹp, thì ra tặng cành hồng tay còn vươn mùi thơm chính là ý như vậy!

Cũng đến lúc này bọn họ mới hiểu Phạn Già La rốt cuộc đã dùng tâm tình như thế nào để nói ra câu 'hãy để tôi sai một lần'. Danh tiếng và danh lợi lạnh như băng sao có thể so sánh với hi vọng và cứu rỗi ấm áp. Nhìn hai người mỉm cười rực rỡ như ánh mặt trời, sự xúc động trong giờ phút này thật sự không có cách nào hình dung.

Fans hâm mộ của Tất Trạch Thái và Phác Lệ Ngọc vui tới điên rồi, đồng loạt ùa vào weibo Phạn Già La nói cám ơn.

Cùng lúc đó, Giản Nhã từ từ tỉnh lại sau khi ngất xỉu lợi dụng thời gian nghỉ trưa loát weibo, sau đó khó tránh nhìn thấy hình chụp chung của Tất Trạch Thái và Phác Lệ Ngọc đang nhanh chóng leo lên hotsearch.

Bên chính phủ đang lo không biết nên giải thích chuyện Tô Phong Khê biến dị như thế nào, video xin giúp đỡ của Tất Trạch Thái đã cung cấp một hướng tốt, vì thế bọn họ liền dựa vào đó làm bằng chứng, nói rằng Tô Phong Khê sử dụng mỹ phẩm dưỡng da có độc nên mới dẫn tới tình trạng thân thể teo tóp thối rữa. Cũng vì thế mà video của Tất Trạch Thái và Vạn Thi Thư không chỉ không bị cắt bỏ mà còn được chính phủ đẩy lên hotsearch, dùng nó làm bằng chứng mỹ phẩm dưỡng da có độc.

Hiện giờ Tất Trạch Thái đã bình phục, vì muốn bình ổn tâm tình kinh sợ của dân chúng, chính phủ đương nhiên sẽ đẩy tin tức này lên hotsearch.

Thấy Tất Trạch Thái không chỉ giảm mà còn tăng danh tiếng và nhiệt độ, Giản Nhã ghen tỵ tới đỏ cả mắt. Cô ta không ngờ Phạn Già La thật sự chỉ ra một con đường rộng thênh thang cho Tất Trạch Thái, để nó nhanh chóng thoát ra khỏi hiểm cảnh, có được cuộc sống mới.

Nếu khi đó mình cũng nghe theo lời Phạn Già La thì tốt biết bao nhiêu! Không không không, nếu ngay từ khi bắt đầu mình đã chọn xin lỗi, hoặc là càng sớm hơn, lần đầu tiên gặp mặt ở văn phòng của Triệu Văn Ngạn liền nắm lấy tay của Phạn Già La thì sẽ có kết quả như thế nào?

Kết quả mặt sẽ không hỏng, tiên đoán cũng không thành hiện thực, bây giờ mình vẫn là nàng ảnh hậu có giá trị tiền triệu, nắm giữ vô số hợp đồng quảng cáo, hợp đồng đóng phim cũng đếm không xuể. Càng nghĩ, Giản Nhã lại càng hối hận, trong lòng đau đớn như bị dao cắt.

Cô ta cũng không nhịn nổi nữa, đi tới góc an tĩnh gọi điện cho người đại diện: "Tôi cũng muốn quay video nhờ fans hâm mộ giúp đỡ. Tất Trạch Thái đã xuống núi rồi mà mặt tôi thì vẫn như cũ, cứ tiếp tục như vậy thì không được. Phạn Già La nói đúng, để fans hâm mộ hỗ trợ cầu phúc thật sự có hiệu quả."

Người đại diện quả thực muốn điên rồi, cầu xin nói: "Chị Nhã, chị đừng khẳng định như vậy! Đoạn video thế thân chúng ta quay hôm trước đã bị cao thủ khôi phục rồi, tôi đây mỗi ngày đều phải thay chị bác bỏ lời đồn, nói rằng mặt chị không bị hủy dung, còn tốn rất nhiều tiền tìm tới một streamer phẫu thuật thẩm mỹ rất giống chị chụp rất nhiều hình ở bên ngoài để làm an lòng người hâm mộ. Chị đừng có làm loạn thêm nữa. Fans hâm mộ của chị ngày ngày chạy tới weibo của Phạn Già La khoe khoang, nói rằng ai cũng hỏng mặt chỉ có mỗi chị là chẳng sao cả, bây giờ chị ra mặt xin giúp đỡ thì khác nào vả vào mặt người hâm mộ chứ? Bọn họ có thể cam tâm tình nguyện giúp chị sao?"

Giản Nhã thật không ngờ mình đã tự lấp kín đường sống cuối cùng, không khỏi bật khóc: "Vậy bây giờ tôi phải làm sao đây? Thường Tịnh đại sư nói ác nghiệp trên người tôi căn bản không tiêu trừ được bao nhiêu, siêu độ bốn mươi chín ngày vẫn không đủ, còn phải tiếp tục làm pháp sự. Ác nghiệp này một ngày không tiêu hết thì mặt của tôi sẽ không thể nào lành lặn lại, hiện giờ chỉ là một đống thịt vụn, còn kéo dài thì ngay cả xương cũng nát vụn ra mất. Xương nát thịt thối, tôi còn có thể sống sao? Không nhờ người hâm mộ giúp đỡ, tôi chỉ có thể chờ chết, anh định trơ mắt nhìn tôi chết sao?"

Người đại diện có máu lạnh cỡ nào cũng không dám hại tới mạng người, do dự nửa ngày vẫn chỉ có thể đồng ý: "Vậy chị đăng đi, nhưng tôi cảnh báo trước, phản ứng của fans hâm mộ có lẽ sẽ ngược lại với mong muốn của chị đó. Nói khó nghe một chút thì chính là khoảng thời gian này, chị dắt mũi bọn họ tới tới lui lui chẳng khác nào chó cả."

"Sẽ không, bọn họ rất trung thành với tôi, cho dù có một số thất vọng nhưng thấy tình cảnh đáng thương của tôi cũng sẽ tha thứ thôi." Giản Nhã đầy tự tin cúp điện thoại, sau đó quay một đoạn video up lên mạng.

Nghê Tâm Hải chọt chọt cánh tay Lạc Cửu Nguyên, bĩu môi ra hiệu về phía Giản Nhã, nhỏ giọng nói: "Khẳng định là cô ta đang quay video xin giúp đỡ, chúng ta cũng làm đi. Bốn mươi chín ngày thật sự quá chậm, hiện giờ tôi cũng sắp điên mất rồi!"

Tất Trạch Thái cùng Vạn Thi Thư xem lễ siêu độ là trải nghiệm và món quà quý giá, mà Nghê Tâm Hải lại xem là giày vò, dằn vặt. Có tuệ căn và không có tuệ căn biểu hiện cực kỳ khác biệt khi cần phải lựa chọn lấy hay bỏ, nhân sinh cũng phát triển theo hướng khác biệt.

Lạc Cửu Nguyên đã xem qua weibo của Tất Trạch Thái, trong mắt chỉ có ước ao chứ không hề có đố kị. Hắn lắc đầu nói: "Muốn làm thì cô làm đi, tôi không làm. Cô quên rồi sao? Mỗi lần chúng ta nghe theo lời Giản Nhã đều bị hố nặng. Cô ta không cho phép chúng ta xin lỗi Phạn lão sư, chúng ta chỉ có thể nhờ Lâm Niệm Ân giúp đỡ, kết quả biến thành hình dáng chẳng khác nào quỷ này; cô ta không chịu nhờ fans hâm mộ giúp đỡ, ngược lại còn đăng video bác bỏ lời đồn, chúng ta học theo cô ta, kết quả Tất Trạch Thái cùng Vạn Thi Thư sớm đã khỏi hẳn rồi, chúng ta vẫn còn ở đây chậm rãi thối rữa. Nếu cô cảm thấy lời cô ta đáng tin thì cô cứ tiếp tục nghe, tôi thì chẳng bao giờ theo cô ta nhảy vào hố lửa nữa đâu."

Nghê Tâm Hải nghĩ lại những chuyện đã qua, trái tim không khỏi co rút. Đúng vậy, Giản Nhã này đặc biệt quỷ dị, mỗi lần chọn lựa đều làm cô ta rơi sâu vào vực thẳm hơn. Nhóm bọn họ theo sau cô ta cũng lục tục rơi vào vực sâu, cố bò thế nào cũng không leo lên được. Ngược lại Tất Trạch Thái và Vạn Thi Thư sau khi chọn lựa con đường khác thì đã nhanh chóng thoát khỏi hố lửa, Phác Lệ Ngọc ngay từ lúc ban đầu không chịu làm bạn với Giản Nhã lại càng không có chút tổn hao nào.

Những chuyện này chứng minh lời Giản Nhã tuyệt đối không thể nghe, ai nghe sẽ gặp xúi quẩy! Nghĩ như vậy, Nghê Tâm Hải lập tức từ bỏ ý định đăng video, tức giận bất bình mắng: "Cô ta đúng là cái đồ tai tinh!"

Lạc Cửu Nguyên bình tĩnh nói: "Cô ta không phải tai tinh, cô ta quá ngu si, lúc nên buông không nỡ buông, lúc nên cầm lại không chịu cầm, từ bỏ cũng không chịu, nói lại không chịu nói, tự mình làm cho hỏng bét. Vẫn là giống như Thường Tịnh đại sư đã nói--- tâm bất loạn, tự khắc có thể kết thúc đau khổ luân hồi. Tâm của chúng ta nhất định phải kiên định."

Nghê Tâm Hải dùng ánh mắt mới lạ quan sát Lạc Cửu Nguyên, chợt nói: "Anh tựa hồ đã hiểu ra rồi."

Lạc Cửu Nguyên hé miệng cười, hắc khí trên mặt lại tiêu tán không ít. Người khác niệm nhiều kinh văn cầu nguyện, sao có thể so với nội tâm mình trong một thoáng nhận biết sinh ra tỉnh ngộ chứ. Thời khắc vinh quang nhất của sinh mệnh cũng không bằng thời khắc tâm tính thức tỉnh.

Thấy một màn này, Thường Tịnh đại sư chắp tay, mỉm cười niệm một câu niệm Phật, sau đó quay sang nhìn Giản Nhã u mê không chịu tỉnh ngộ, nhịn không được than thở một câu 'si nhi'.

Video xin giúp đỡ của Giản Nhã nhanh chóng được công bố, nhiệt độ không ngừng tăng cao, nhưng phản ứng của fans hâm mộ lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô ta. Đầu tiên là bọn họ bối rối, sau đó điên cuồng gặng hỏi nếu mặt sớm đã bị hủy, vì sao đến tận bây giờ mới chịu nhờ giúp đỡ, những hình ảnh và video đăng trên weibo mấy ngày hôm nay là ai, chẳng lẽ thật sự giống như hacker phân tích, là tìm thế thân ngụy tạo?

Những vấn đề Giản Nhã không trả lời được, cũng không có ý trả lời, cô ta chỉ không ngừng hối thúc người hâm mộ download Kinh Địa Tạng cầu phúc cho mình.

Có fans hâm mộ theo bản năng nghe theo, cũng có người đột nhiên tỉnh ngộ, lòng nguội như tro tàn.

Một fan hâm mộ cấp bậc nguyên lão vẫn luôn ủng hộ Giản Nhã, đồng thời cũng vì Giản Nhã thành lập hội fans lớn nhất sau một thời gian dài suy nghĩ đã gửi tin ly biệt: [Xin lỗi, lần này tôi sẽ không cầu phúc cho cô, bởi vì cô không xứng.]

Chỉ mới một câu mở đầu đã hấp dẫn vô số fans hâm mộ và người qua đường vây xem.

[Để tôi kể cho cô biết suốt mấy ngày nay bọn tôi đã vì cô mà làm cái gì. Cô nói Phạn Già La bịa đặt hãm hại cô, bọn tôi chạy tới phá sập weibo cậu ta, vì cô quyên góp một khoản tiền để kiện Phạn Già La tội phỉ báng; cô nói mặt của cô chẳng bị làm sao, bọn tôi liền mang hình ảnh xinh đẹp của cô đi phát tán khắp nơi, giúp cô làm sáng tỏ; cô quay video nói rằng mình rất ổn, hacker kiểm tra ra cô dùng kỹ thuật ghép mặt để ngụy tạo, bọn tôi vẫn ủng hộ cô, trách mắng bọn họ nói vậy; cô tìm streamer chụp hình ngoài đời để giả vờ, bọn tôi tin tưởng không chút nghi ngờ. Cho dù người ta mang chứng cứ bày ở trước mặt khẳng định cô đang nói dối, bọn tôi vẫn liều mạng giúp cô phản bác.]

[Bởi vì cô, bọn tôi chiến đấu với fans của Phạn Già La, tranh luận với fans của Phác Lệ Ngọc, xé mặt túi bụi với fans của Tất Trạch Thái và Vạn Thi Thư. Cả thế giới nói cô là kẻ lừa đảo, bọn tôi vẫn như cũ che chắn ở trước mặt cô, kiên định tin tưởng cô!]

[Nhưng giờ đây cô lại đứng ra, chính miệng nói cho bọn tôi biết cô là kẻ lừa đảo, bọn tôi rốt cuộc là cái gì đây? Bọn tôi chiến đấu, bảo vệ, quý trọng, rốt cuộc được cái gì? Bọn tôi là người hâm mộ của cô, cũng là công cụ để cô công kích người khác, nói xấu người khác, ngụy trang chính mình, quảng cáo rùm beng sao?]

[Nhưng những chuyện này vẫn không đủ làm tôi hoàn toàn thất vọng về cô, điều cô làm tôi cảm thấy sợ nhất chính là... Phạn lão sư từng nhiều lần nhắc nhở cô, đồng thời cũng sẵn sàng cứu giúp cô, nhưng cô lại lợi dụng niềm tin mù quáng của bọn tôi để công kích cậu ta. Đây rốt cuộc là tâm tình gì? Tôi nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc cũng hiểu được, cô hận Phạn lão sư đúng không? Bởi vì cô rơi vào vực sâu, cho nên cái người từng đưa tay muốn cứu cô nhưng bị cô hung ác đẩy ra lại biến thành kẻ thù của cô. Cô quy kết hết thảy bất hạnh của mình lên người Phạn lão sư, cô hận cậu ta không tan xương nát thịt, không tiếc đại giới, mặt dày mày dạn, nịnh nọt bợ đỡ, gấp gáp chạy tới cứu cô!]

[Lời nhắc nhở và khuyên nhủ của Phạn lão sư lại biến thành lý do làm cô thù hận. Cô làm tôi nghĩ tới con sói mà Đông Quách tiên sinh đã cứu, con rắn mà người nông dân ủ ấm, trái tim của cô là một trái tim không biết cám ơn, một trái tim lãnh khốc vô tình, vì tư vì lợi, hạn hẹp cố chấp! Cho dù là tới giờ phút này, cô vẫn không muốn thẳng thắn cho bọn tôi một lời công đạo, cô chỉ nhiều lần nhấn mạnh mình đáng thương cỡ nào, hi vọng bọn tôi cầu phúc giúp cô. Bọn tôi đối xử tốt với cô, vậy cô sẽ ghi nhớ được bao nhiêu đây?]

[Cô sẽ không nhớ cái gì cả, bởi vì cô căn bản không có trái tim! Nếu có thì vì sao đến tận bây giờ cô vẫn không nguyện ý xin lỗi Phạn lão sư? Xin lỗi, cô như vậy làm tôi cảm thấy rất xấu hổ và sợ hãi, cho nên tôi sẽ không niệm kinh vì cô. Tôi đi đây, bạn bè trong group muốn ở lại thì ở, xin cứ tự nhiên.]

Vị người hâm mộ này gửi xong một bài văn thật dài liền xóa bỏ hết thảy nội dung có liên quan tới Giản Nhã trên weibo mình, sau đó hủy theo dõi.

Fans hâm mộ của Phạn Già La, Phác Lệ Ngọc, Tất Trạch Thái vây xem náo nhiệt, không ngại làm lớn chuyện mà nhao nhao share bài viết này, một phát đẩy lên top nhiệt độ.

Vị fan hâm mộ này có lực ảnh hưởng rất lớn trong group fans của Giản Nhã, cô ta vừa đi, rất nhiều người cũng tự cảm thấy không đáng cho bản thân, lại cảm thấy nhân phẩm Giản Nhã thật sự có vấn đề nên cũng lục tục rời đi. Số fans hâm mộ download Kinh Địa Tạng về bị chuyện này ảnh hưởng, trong lòng sinh ra nghi ngờ, lúc niệm kinh sao có thể chuyên tâm thành kính? Không thành kính, Giản Nhã tự nhiên không có được sức mạnh tín ngưỡng.

Người qua đường xem náo nhiệt lâu như vậy, tự khắc cũng nhìn rõ nhân cách Giản Nhã. Người này vì tư vì lợi, lòng dạ hẹp hòi, nói dối thành tính, lãnh khốc vô tình, tất cả những phẩm chất xấu xa của con người đều có thể tìm được trên người cô ta, không giẫm bẹp cô ta là tốt lắm rồi, nào có chuyện giúp cô ta đọc kinh chứ?

Đoạn video này công bố không chỉ không thu được hiệu quả mong muốn, ngược lại làm sức ảnh hưởng và danh dự của Giản Nhã suy giảm kịch liệt. Trải qua sự việc lần này, đời này chỉ sợ cô ta đừng mơ tới chuyện Đông Sơn tái khởi, quay trở lại giới giải trí nữa. Nhóm Nghê Tâm Hải cũng bị cô ta liên lụy, liên tiếp bị tuôn ra tin đồn làm giả video, danh tiếng xuống dốc không phanh.

Lúc Thường Tịnh đại sư một lần nữa lập đàn làm phép thì phát hiện hắc khí trên mặt Giản Nhã không hề tiêu giảm, ngược lại lại tăng lên mấy phần, không khỏi thầm cảm thán thế nhân quá si ngốc.

Cùng lúc đó, Trường Sinh gọi nhóm sư đệ, sư muội tập trung tới phòng mình, nghiêm nghị nói: "Vừa nãy sư phụ gọi điện tới, nói chúng ta phải nhìn chằm chằm Phạn Già La, không được để hắn chạy trốn, hắn chính là linh tử đã đánh cắp bảo vật trấn phái của phái Thiên Thủy chúng ta hơn trăm năm trước."

"Cái gì, hơn trăm năm, hắn còn sống sao?" Lâm Niệm Ân kinh hãi.

"Sư tổ không phải vẫn sống rất tốt à? Người như bọn họ đã gần như bán thần rồi, sao lại có thể dễ dàng chết chứ? Năm đó chỉ mới năm tuổi đã có thể dùng từ trường bảo phủ cả một trấn nhỏ, bây giờ là thực lực gì chứ? Sư phụ sợ chúng ta gặp bất trắc nên không cho phép chúng ta giao chiến chính diện, chỉ bảo chúng ta giám thị hắn, không được hành động thiếu suy nghĩ. Không bao lâu nữa sư tổ sẽ xuất quan, đến khi đó sư tổ sẽ đích thân đối phó tên phản đồ này!" Trường Sinh đấm mặt bàn, vẻ mặt phẫn nộ.

Thân thể Lâm Niệm Từ lảo đảo, giống như sắp té xỉu.

Lâm Niệm Ân vội vàng đỡ lấy, an ủi: "Sư tỷ, chị đừng kích động, chúng ta đã tìm được người hại bác Ân Từ, chị nhất định phải bình tĩnh, sư tổ sẽ lấy lại công đạo cho bác mà."

Nước mắt Lâm Niệm Từ cuồn cuộn tuôn rơi, nức nở nói: "Tìm hơn trăm năm, cuối cùng cũng tìm được hắn, là mẹ chị ở trên trời linh thiêng không để chúng ta từ bỏ đúng không? Niệm Ân, chị muốn tự tay báo thù cho mẹ!"

Tống Ân Từ, mẹ của Lâm Niệm Từ năm đó vì cướp lại bảo vật trấn phái mà đại chiến một trận với Phạn Già La, sau đó hai người cùng mất tích, qua nhiều năm sau, Tống Ân Từ mang về một nửa bảo vật trấn phái, còn bị thương rất nặng, vẫn chưa được trị hết. Sau đó bùng nổ sự kiện hộ long chi chiến, vì cứu sư tổ, Tống Ân Từ vốn đã bị thương lại càng nặng hơn, cứ vậy bỏ mạng, khi chết ngay cả thi thể cũng không tìm được, chỉ lưu lại một đứa bé gái nằm trong vũng máu. Nửa bảo vật trấn phái khó khăn lắm mới cướp về được cũng thất lạc.

Năm đó sư tổ đoán rằng cái chết của Tống Ân Từ là do Phạn Già La gây ra, như vậy một nửa bảo vật hiển nhiên cũng đã bị hắn mang đi. Suốt bao nhiêu năm qua, phái Thiên Thủy vẫn luôn tìm kiếm tên phản đồ này, thật không ngờ hắn lại dám can đảm xuất hiện trên TV, hắn không sợ bị phát hiện sao?

[end 209]

[210] Linh Môi - Phạn Lão Sư Là Phật Tu Hay Đạo Tu?

*****

Vì muốn giám thị Phạn Già La, Trường Sinh đã bảo người huyền môn ở Kinh thị tìm một ngôi nhà để bọn họ ở tạm, sau đó dẫn Trường Chân xuống núi trước. Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ lưu lại chăm sóc nhóm Giản Nhã, họa dù sao cũng do bọn họ gây ra, giải quyết cũng nên do bọn họ hoàn thành.

Sau Tất Trạch Thái và Vạn Thi Thư, Lạc Cửu Nguyên tiêu trừ ác nghiệp vào ngày siêu độ thứ hai mươi hai, má trái lưu lại một vết sẹo lớn, trạng thái tinh thần lại đặc biệt an tĩnh. Tựa hồ đã lĩnh ngộ được gì đó, Lạc Cửu Nguyên cũng không vội vàng chạy xuống núi mà tiếp tục ở lại Long Ẩn Tự niệm kinh.

Thạch Vĩnh Hạo và Nghê Tâm Hải không được may mắn như vậy, phải tới ngày bốn mươi chín mới hoàn thành siêu độ, dung mạo không giữ được, cả gương mặt lưu đầy sẹo, ngũ quan cũng vặn vẹo, thoạt nhìn người không ra người quỷ không ra quỷ, cực kỳ đáng sợ. Sau khi pháp sự kết thúc liền chờ không kịp nhảy xuống pháp đàn, tìm hòa thượng hỏi mượn một chiếc gương, sau đó liền đập nát gương, khóc tới thở không nổi.

Thường Tịnh đại sư độ được vong linh, độ được ác nghiệp, lại độ không được tâm của bọn họ, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Giản Nhã vận may kém nhất, sau bốn mươi chín ngày mà ác nghiệp vẫn còn tràn đầy trên mặt, chung quy vẫn luôn không giảm mà tăng. Cứ tiếp tục như vậy, cho dù tăng nhân của toàn bộ Kinh thị đều tới thay cô ta niệm kinh siêu độ chỉ sợ cũng không xua nổi ác nghiệp, bởi vì lệ khí trong lòng cô ta đã nối liền với ác nghiệp, tương hỗ lẫn nhau, bạn tăng lên thì tôi sẽ sinh ra, bạn sinh ra thì tôi sẽ tăng lên, cả đời vẫn luôn quanh quẩn quấn lấy sinh mạng của cô ta.

Thường Tịnh đại sư bất đắc sĩ niệm một câu A Di Đà Phật, khuyên nhủ: "Thí chủ, chúng tôi vì thí chủ mà niệm mấy trăm lần kinh văn siêu độ cũng không bằng cô thành tâm tụng niệm một lần. Tâm của cô không thành, pháp sự này có làm cả đời cũng không xong."

Giản Nhã không hiểu lời ông, chỉ khàn khàn kêu to: "Tôi có tiền, tôi thuê mấy người niệm kinh còn không được sao? Một ngày mười ngàn NDT có đủ không? Bốn mươi chín ngày chính là bốn mươi chín vạn, như vậy cũng không mua được thành kính của mấy người sao? Vậy mấy người muốn bao nhiêu, trực tiếp ra giá đi."

Thường Tịnh đại sư quả thực không có cách nào câu thông với Giản Nhã, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Thấy dáng vẻ của Giản Nhã, Lâm Niệm Ân liền kéo sư tỷ mình qua một bên, nhỏ giọng nói: "Bỏ đi, chúng ta cứ xuống núi trước đi, đừng chờ cô ta nữa. Với dáng vẻ u mê này của cô ta, không đợi được tới lúc ác nghiệp tiêu trừ, xương sọ của cô ta đã nát trước rồi, xương sọ mà nát thì có Đại La thần tiên cũng không cứu ta nổi!"

"Nhưng dù sao cô ta cùng vì chị mới bị hại thành như vậy." Lâm Niệm Từ lắc đầu, vành mắt có chút đỏ lên. Từ khi xuất sư đến nay, cô đã cứu rất nhiều người, nhưng tổn thương người khác, thậm chí là làm người ta phải bồi hồi bên bờ vực sinh tử thì chính là lần đầu tiên, trong lòng cô cảm thấy thực khó chịu.

"Sư tỷ, chị nghĩ nhiều quá rồi, cô ta không phải bị chúng ta làm hại, cô ta bị chính mình làm hại. Nếu không phải cô ta vẫn luôn oan uổng người vô tội thì nghiệp hỏa có thể thiêu đốt tay chị sao? Em không tính sổ cô ta thì thôi, cô ta dựa vào cái gì mà oán với trách? Mấy ngày nay em bôi cho cô ta biết bao nhiêu linh dược, chị vì cô ta mà trích ra bao nhiêu linh khí chứ? Nhưng chị nhìn cô ta đi, có thay đổi được xíu nào không? Cho dù là người bị thiêu đốt toàn thân, chúng ta không tiếc đại giới trị liệu như vậy thì cũng đá sớm khỏi bệnh rồi, mà cô ta thì ngày càng nghiêm trọng hơn. Bây giờ trời đất đã không còn linh khí, tu vi của chị phải dựa vào mỗi ngày minh tưởng ngồi thiền tích góp từng chút một nhưng chỉ ngắn ngủi một tháng nay đã bị cô ta móc rỗng, chị còn muốn bù đắp thế nào nữa?"

Lâm Niệm Từ nghĩ tới bản thân không còn bao nhiêu linh lực, chân mày không khỏi nhíu chặt.

Lâm Niệm Ân đưa tay kéo sư tỷ nhà mình: "Đi, chúng ta xuống núi trước, cùng lắm thì thường xuyên quay về chùa xem cô ta. Em đoán cô ta phải ở trong chùa hơn nửa năm, thậm chí là càng lâu hơn nữa. Cô ta là loại người hoàn toàn không có chút tuệ căn nào, thiên đường có đường lại không đi, địa ngục không lối lại cứ muốn đi, một tấm bảng hiệu tốt lại bị đập nát vụn như vậy, aiz...."

Trong tiếng thở dài than thở của sư đệ, Lâm Niệm Từ cũng bỏ qua, vuốt cằm nói: "Đi, chúng ta đi thôi. Chỉ cần nghĩ tới Phạn Già La ở ngay dưới chân núi, trong lòng chị cũng thực bất an."

"Có gì mà bất an, tu vi của hắn cao tới đâu cũng đâu thể cao hơn sư tổ? Sư tổ đập vài phát là đánh chết hắn rồi. Đi thôi, chúng ta về phòng thu dọn đồ đạc." Lâm Niệm Ân nửa kéo nửa lôi túm sư tỷ nhà mình về phòng nhưng cánh cửa khóa chặt không biết đã bị ai đẩy ra, trên chiếc bàn tròn đặt đối diện cửa đặt một cái hộp màu đen cột dây lụa màu xanh, đóng gói rất sang trọng tinh xảo. Từ vẻ ngoài chứng tỏ thứ đặt bên trong khẳng định cũng không rẻ.

"Ai đưa tới vậy?" Lâm Niệm Ân cảm thấy sửng sốt. Phải biết lễ siêu độ của Giản Nhã được tiến hành ở khoảng sân trống trước bảo điện Đại Hùng, vị trí đối diện cổng chùa, nếu có người xa lạ ra vào, bọn họ không có khả năng không phát hiện.

"Đừng đụng vào, để chị cảm ứng một chút." Lâm Niệm Từ vội vàng kéo tay sư đệ.

"Sư tỷ, chị cẩn thận!" Lâm Niệm Ân nhìn chằm chằm cái hộp, cảm thấy không ổn cho lắm.

Lâm Niệm Từ đặt tay lơ lửng phía trên chiếc hộp, cố gắng cảm ứng, gương mặt vốn căng thẳng dần dần bao phủ một tầng nghiêm trọng, qua năm sáu phút thì lắc đầu: "Không cảm ứng được, có một sức mạnh rất lớn mạnh ngăn cản từ trường của chị."

"Mở ra xem đi, không có khả năng tặng một quả bom cho chúng ta đâu." Lâm Niệm Ân dán một tấm bùa trần sát lên người mình, nhanh chóng cởi dây lụa rồi mở nắp hộp, bên trong là một thứ gì đó rất giống đậu tằm, còn có một tấm thiệp gấp rất đẹp.

Hắn mở thiệp ra xem thử, hô hấp liền đông cứng lại.

Lâm Niệm Từ sáp qua xem thử, con ngươi không khỏi phóng đại.

Chỉ thấy trên thiệp có một dòng chữ rồng bay phượng múa: [Nếu muốn báo thù cho mẹ mình thì cấy hạt giống này vào thân thể Phạn Già La.]

Lâm Niệm Âm lập tức cầm lấy hạt giống quan sát, lại dùng điện thoại chụp hình lại, chuẩn bị gửi cho hai vị sư huynh, nhờ bọn họ giám định giúp.

Lâm Niệm Từ cản lại, lắc đầu nói: "Đừng nói chuyện này cho ai biết, chị muốn suy nghĩ thật kỹ." Cô dùng đôi tay mềm mịn của mình nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay đang cầm hạt giống của sư đệ, một lần nữa cảm ứng.

Được sư tỷ tiếp xúc gần gũi như vậy, Lâm Niệm Ân nhất thời không nghĩ được gì, chỉ có thể đỏ mặt si ngốc nhìn Lâm Niệm Từ, sau đó sợ hãi tỉnh táo lại, chật vật quay đầu đi.

Qua một lúc lâu, Lâm Niệm Từ mới buông tay sư đệ, lắc đầu: "Chị không cảm ứng được nó là cái gì nhưng sức mạnh của nó rất lớn, tựa hồ tràn đầy sức sống nhưng lại toát ra chút tử khí hủ bại."

"Vừa sống lại vừa chết, khẳng định không phải thứ tốt. Sư tỷ, chị định làm thế nào? Không quản chị muốn làm gì, em đều sẽ giúp chị, nhưng điều kiện tiên quyết là chị không thể trực tiếp tìm Phạn Già La báo thù, em sợ chị gặp nguy hiểm." Lâm Niệm Ân thận trọng nhắc nhở.

Lâm Niệm Từ cầm lấy hạt giống, nhỏ giọng nỉ non: "Chị sẽ suy nghĩ thật kỹ, chị muốn tự tay báo thù nhưng đương nhiên cũng biết thực lực của mình vẫn chưa đủ. Em nói coi hạt giống này phải làm thế nào mới có thể cấy vào cơ thể một người mà không bị phát hiện?"

"Em cũng không biết, không bằng chúng ta nghiên cứu chuyện này một chút đi?" Lâm Niệm Ân biết sư tỷ chắc chắn đã động lòng với lời đề nghị của người thần bí này, hạt giống này làm hắn có cảm giác không may, nếu đưa cho kẻ thù thì có lẽ sẽ có được kinh hỉ.

"Ừm, cứ cất nó đi. Sư đệ, chuyện này là bí mật của hai chúng ta, em tuyệt đối không được nói ra." Lâm Niệm Từ chăm chú căn dặn.

"Em tuyệt đối sẽ không nói với ai." Lâm Niệm Ân làm động tác kéo dây kéo ở miệng, trong lòng vui sướng. Có bí mật này, khoảng cách của hắn và sư tỷ nháy mắt đã kéo gần hơn rất nhiều.

Lâm Niệm Từ mỉm cười cảm kích, sau đó chậm rãi thu hồi từ trường, phát hiện hạt giống cũng theo từ trường biến mất mà chậm rãi hư hóa, sinh cơ và tử khí nương theo từ trường dung nhập vào kinh mạch tích tụ ở đan điền. Khí tức của hạt giống này giống hệt như sinh cơ của con người, nếu không phải nó chủ động toát ra chút tín hiệu, Lâm Niệm Từ căn bản không có cách nào cảm nhận được mình bị nó xâm lấn, nó vậy mà lại có sinh mạng và linh trí!

Trong khoảnh khắc, Lâm Niệm Từ đột nhiên hiểu được phương thức để 'cấy' nó. Hạt giống này lại có thể giống như không khí dung nhập vào từ trường của linh giả, lặng yên ẩn giấu trong đan điền, sau đó mọc rễ nẩy mầm.

Sau khi mọc rễ nẩy mầm sẽ phát sinh chuyện gì, Lâm Niệm Từ không biết, chỉ có thể đoán được một chút. Đan điền bị dị vật ký sinh, người còn có thể sống được sao? Đáp án đương nhiên là không.

Cô vội vàng thả từ trường ra ngoài, vì thế hạt giống cũng từ trạng thái bán trong suốt ngưng tụ thành thực thể. Kỳ cảnh này làm Lâm Niệm Ân xem ngây người, cũng làm hắn ngộ được gì đó.

"Sư tỷ, em hiểu rồi! Chỉ cần cảm ứng được từ trường của linh giả, nó sẽ tự cấy vào cơ thể."

"Hình như là vậy. Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?" Lâm Niệm Từ nhanh chóng đặt hạt giống vào hộp quà, sau đó liều mạng lau tay, trong lòng đầy kinh sợ.

"Tìm người mang theo hạt giống này để Phạn Già La ngoại cảm." Đầu óc Lâm Niệm Ân xoay chuyển rất nhanh.

"Tìm ai?" Ánh mắt Lâm Niệm Từ sáng ngời.

Lâm Niệm Ân nghẹn, không ngừng vỗ đầu mình, sau đó quả quyết nói: "Trước tiên cứ để người huyền môn điều tra nội tình bên Phạn Già La một chút, xem hắn thường tiếp xúc với ai. Đi thôi, chúng ta cứ xuống núi trước đã!"

Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó mang theo hành lý đơn giản vội vàng xuống núi.

---

Một tuần sau, Phạn Già La gọi điện thoại cho Bạch Mạc, hẹn đối phương tới tiêu trừ vận rủi.

Bạch Mạc do dự một hồi lâu mới đáp ứng, giọng nói có chút khàn.

Ánh mắt Phạn Già La lóe sáng, tựa hồ có cảm giác nhưng cũng không truy cứu sâu xa. Cậu cầm một cái hũ sành, đeo túi vải buồm, cầm theo gậy đầu lâu, cùng Tống tiến sĩ leo lên sau núi.

Núi rừng vẫn luôn mờ mịt âm u lúc này đã tản sương mù, thác nước rừng cây đều sáng ngời ngời. Trong rừng, trên đường mòn, trên những tảng đá, khắp nơi đều là là khô héo úa, cũng có những điểm sáng lốm đốm lộ ra sức sống và tinh thần cực kỳ phấn chấn. Thác nước trên đỉnh núi phát ra tiếng nước đổ ầm ầm vang dội nhưng không hề đinh tai nhức óc, mà giống như bản hòa âm hùng hồn mãnh mẽ.

Ngọn núi này và khu chung cư ở dưới chân núi, bao gồm cả cái hồ nhỏ trong khu chung cư, tất cả khác biệt một trời một vực, giống như một bức hình trắng đen nháy mắt được nhuộm đầy màu sắc sặc sỡ.

Tống Duệ đứng trên một tảng đá lớn nằm bên cạnh thác nước ngắm nhìn phong cảnh dưới chân, chắc chắn nói: "Sau này khu chung cư Nguyệt Lượng Loan nhất định có thể bán được giá."

"Không đến mức đó, hiện giờ chỉ tàm tạm mà thôi. Nhưng nếu Bạch Mạc có thể san bằng khu cây cảnh bên kia, xây dựng một cánh cổng, trước cổng xây một cái hồ ngắm cảnh và suối phun, thế lao tù vây hãm biến thành cửu khúc hồi chuyển thủy thì chỉ trong vòng nửa tháng, phòng ốc ở nơi này có thể bán sạch." Phạn Già La chỉ ra vấn đề trong kết cục phong thủy của nơi này.

Tống Duệ nhướng mày: "Em biết phong thủy, em từng tu đạo à?"

"Ừm." Phạn Già La gật đầu thừa nhận.

Tống Duệ mỉm cười thỏa mãn, lại chỉ hũ sành để mở dưới đất hỏi: "Chúng ta nên làm thế nào, trực tiếp vung ra ngoài à? Tôi tưởng em đã sớm xử lý tro cốt của bọn họ rồi." Trong hũ chứa tro cốt của Tiêu Ngôn Linh và cha mẹ cô bé, đã được đặt ở chỗ Phạn Già La hai tháng.

"Trước tiên niệm một lần kinh văn siêu độ. Khi đó phong thủy khu chung cư vẫn còn chưa tốt, không thích hợp an bài cho bọn họ." Phạn Già La từ trong túi lấy ra một quyển Kinh Địa Tạng và một cái mõ.

Tống Duệ nhận kinh sách qua loa lật xem một lần rồi hỏi: "Trực tiếp niệm là được à?"

"Ngồi xuống niệm đi, thành tâm là đủ rồi." Phạn Già La vỗ vỗ bãi cỏ ở bên cạnh.

"Bọn họ không phải đã sớm hồn bay phách tán rồi à? Niệm kinh siêu độ cũng vô ích đi?"

"Chỉ cầu an tâm."

"Được, chỉ cầu an tâm." Tống Duệ nghiêm túc khoanh chân ngồi xuống, mở kinh sách ra tụng niệm từng câu từng chữ. Có đánh chết anh cũng không nghĩ tới một người chỉ tôn trọng hắc ám và tử vong như mình lại ngồi trong núi rừng hoang dã, niệm kinh siêu độ cho ba người không hề quan hệ. Thành tâm? Thế nào mới tính là thành tâm?

Nhìn thanh niên mi mắt rũ xuống, biểu tình an tưởng ở bên cạnh, đột nhiên anh hiểu được thế nào là thành tâm. Đem sự thành ý dành cho thành niên dời đi một chút, rót vào trong tiếng tụng kinh, như vậy đã đủ thành tâm rồi đi? Nghĩ như vậy, tròng mắt của anh trở nên sâu lắng, tâm cũng an tĩnh, tiếng ngâm tụng mang theo một tia nguyện lực.

Phạn Già La liếc nhìn Tống tiến sĩ, có chút kinh ngạc với sự thành kính của anh, cũng vui sướng mà mỉm cười, sau đó mới rũ mi mắt tiếp tục gõ mõ. Tiếng tụng kinh không nhanh không chậm, cao thấp, tựa hồ rất bình thản nhưng lại ẩn giấu một loại sức mạnh tinh khiết, mang tới cho người ta có cảm giác như bầu trời, mênh mông, bát ngát, vô biên vô tận.

Vô thức, gió xung quanh ngừng lại, âm thanh thác nước đổ ầm ầm đã rời xa, chỉ có tiếng niệm Phật quanh quẩn, bồi hồi bên tai cùng đầu óc, khi nó từ từ tiêu tan, Tống Duệ mở mắt ra thì có cảm giác giống như đã qua mấy đời rồi.

Anh nhìn sang Phạn Già La, con ngươi lóe ra ánh sáng u ám, tựa hồ có lời muốn hỏi nhưng cố kiềm chế. Phạn Già La vẫn không chú ý tới nghi hoặc của anh, chỉ nâng hũ sành kia đi tới bên thác nước tràn ngập sương mù, mở nắp đậy.

Không cần cậu vốc tro vẩy ra ngoài, một cơn gió lạnh mùa đông đã chui vào hũ sành, cuồn cuộn nổi lên từng sợi màu trắng kéo lên không trung. Cơn gió gào thét khắp bốn phương tám hướng thổi tới, mang đi chút tàn tích cuối cùng còn lưu lại trên đời của một nhà ba người, cũng mang đi oán hận và thù hận của bọn họ.

Đôi môi mỏng của Phạn Già La hé mở, từng câu từng chữ cầu nguyện: "Dùng sức mạnh tu hành và chân lý: cầu mong tất cả chúng sinh được an vui, hạnh phúc; cầu mong tất cả chúng sinh thoát khỏi đau khổ; cầu mong chúng sinh không bao giờ rời xa hạnh phúc rơi vào bể khổ; cầu mong tất cả chúng sinh thoát khỏi chấp nhất và lòng thù ghét, có được tâm bình an."

Lúc tiếng nói của cậu tiêu tan trong gió, bụi trắng lả tả cũng hoàn toàn tiêu tán, cho dù là linh hồn đang giãy giụa trong địa ngục cũng nhận được giấc ngủ an lành vĩnh viễn.

Ánh mắt Tống Duệ lóe sáng nhìn thanh niên, khẳng định nói: "Em cũng từng tu bên Phật môn đúng không?"

"Đúng vậy." Phạn Già La thẳng thắn gật đầu.

"Vừa tu Đạo lại tu Phật, em không loạn à?" Tống Duệ cảm thấy càng tìm hiểu sâu hơn, người này lại càng là một bí ẩn không thể lý giải.

"Tâm không loạn, đạo sao lại loạn?" Phạn Già La mỉm cười, ánh mắt tinh khiết nhưng tĩnh mịch cùng an tường.

[end 210]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info