ZingTruyen.Com

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[202.203.204] Linh Môi

caokhin01

[202] Linh Môi - Đó Không Phải Sát Khí, Là Ác Nghiệp

*****

Lúc Phạn Già La gọi điện tới, nhóm Giản Nhã đã về tới chỗ ở bí mật của Nghê Tâm Hải, đang lo lắng chờ đợi sư tỷ của Lâm đạo trưởng. Nghe nói vị sư tỷ này là một nhân vật có suy nghĩ rất tân tiến, mấy năm trước đã xuất ngoại du học, gần đây vừa mới trở về.

Lâm đạo trưởng cũng vì đón sư tỷ mới rời khỏi sơn môn, trùng hợp gặp Nghê Tâm Hải mặt đầy hắc khí ở sân bay nên đã đưa tờ giấy ghi số điện thoại của mình cho đối phương. Bởi vì Lâm đạo trưởng mặc đạo bào, dáng vẻ lại rất tuấn tú, khí chất có chút xuất trần nên Nghê Tâm Hải đã giữ lại số điện thoại của đối phương, không ngờ thật sự có đất dụng võ.

Cái này có lẽ chính là số mệnh an bài, có thể lăn lộn thành minh tinh tuyến một, tuyến hai nào có ai không sở hữu may mắn?

Vì giết thời gian, Giản Nhã đã mở máy tính bảng để chú ý động tĩnh trên mạng, thấy fans hâm mộ của mình lập tức nhảy ra mắng chửi Phạn Già La bịa đặt hãm hại, cô rốt cuộc cũng hài lòng mỉm cười. Lúc phóng viên phỏng vấn cô đã thông báo với nhóm Nghê Tâm Hải, nhất định phải kéo chủ đề lên đầu Phạn Già La, để fans hâm mộ hiểu là tiên đoán của Phạn Già La chẳng những mất linh mà còn là một loại phỉ báng, như vậy bọn họ không cần làm gì cả, fans sẽ tự động mắng Phạn Già La đến hoài nghi nhân sinh.

Thực tế, lời tiên đoán của cậu ta là chuẩn xác, nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ cần nhóm bọn họ sống chết không chịu thừa nhận, Phạn Già La vĩnh viễn sẽ là một kẻ lừa gạt!

Giản Nhã càng nghĩ lại càng đắc ý, nhịn không được mở video xin lỗi của Phác Lệ Ngọc ra thưởng thức, cười lạnh nói: "Nói xem cô ta hiện giờ thế nào rồi, mặt đã được chữa khỏi chưa?"

"Khẳng định là chưa rồi, bằng không vì sao cô ta lại không dám lộ diện chứ?" Nghê Tâm Hải cười hì hì suy đoán.

Lâm Niệm Ân lắc đầu nói: "Hẳn là không, không có bùa tiêu trừ của sư môn tôi phối hợp với linh lực sâu đậm của sư tỷ, người bình thường căn bản không thể đối phó với sát khí như vậy. Nói ra thì tôi cũng rất tò mò, mặt của mấy người rốt cuộc dính thứ quỷ gì vậy? Quỷ vương tu hành trăm năm tôi cũng từng gặp qua vài con rồi, cũng không nặng bằng sát khí trên mặt mấy người."

"Chúng tôi chỉ dùng mỹ phẩm dưỡng da này thôi, Lâm đạo trưởng không phải đã xem qua rồi à?" Nghê Tâm Hải chỉ mớ chai lọ trưng bày đầy trên bàn.

Lâm Niệm Ân mở một chai ra, quết chút kem ngửi ngửi rồi lắc đầu: "Nguyên nhân không phải là số mỹ phẩm dưỡng da này, tôi tinh thông trung y, có thể ngửi ra được thành phần trong này chỉ là một ít thảo dược, có vài loại rất quý, là đồ tốt."

"Nhưng ngoại trừ số mỹ phẩm dưỡng da này thì chúng tôi không làm gì khác cả." Nghê Tâm Hải kéo kéo áo khoác thật dày, cảm thấy toàn thân mình đang rét run.

"Dây chuyền! Ngoại trừ số mỹ phẩm này, Tô Phong Khê còn đưa cho mỗi người chúng tôi một sợi dây chuyền, sau đó khi cô ta xảy ra chuyện, không phải Trương gia đã phái người tới lấy sợi dây chuyền kia à? Phạn Già La cũng hỏi về sợi dây chuyền này, có thể thấy nó mới là vật then chốt!" Giản Nhã vỗ bàn nói.

Lâm Niệm Ân vội vàng truy hỏi chất liệu và dáng dấp của sợi dây chuyền kia, sau đó dựa theo miêu tả của mọi người vẽ lên giấy, nhìn trái nhìn phải đều không nhìn ra vấn đề.

"Không có điêu khắc ký hiệu hay chú ngữ gì cả, cũng không khắc pháp trận, sợi dây này không có điểm nào đặc biệt." Trong lòng hắn rất hoang mang, đúng lúc này Phạn Già La gọi điện tới.

Giản Nhã lập tức bắt máy, còn nhấn loa ngoài để tất cả mọi người nghe thấy: "Giản nữ sĩ, tôi nghĩ tôi cần phải nói cho cô biết, không quản cô tìm ai áp chế vết thương trên mặt, hiểu quả cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Hắn trị không hết được cho các người đâu, bỏ lỡ một giây phút nào thì tình huống của các người lại càng chuyển biến xấu hơn. Giản nữ sĩ, chỉ có tôi có thể cứu các người."

Đúng vậy, Phạn Già La nói không sai, Lâm đạo trưởng quả thực không thể trị hết tổn thương trên mặt bọn họ, chỉ tạm thời áp chế mà thôi, nhưng chuyện này Lâm đạo trưởng đã sớm nói, cũng hứa hẹn chờ sư tỷ tới sẽ giúp mọi người triệt để diệt trừ hậu hoạn. Phương diện này căn bản không hề lừa dối hay giấu giếm.

Phạn Già La nhìn thấy tin tức lập tức gọi điện tới, còn lảm nhảm nói chỉ có mình mới có thể cứu, dùng nó để biểu lộ năng lực và quyền uy của mình, mưu toan khống chế bọn họ trong lòng bàn tay, này cũng quá buồn cười rồi đi?

Nghĩ tới đây, Giản Nhã thật sự bật cười, khinh thường nói: "Phạn lão sư, mặt của chúng tôi không phiền cậu quan tâm, tự nhiên sẽ có người giúp chúng tôi chữa trị."

"Tạm thời áp chế cũng gọi là chữa trị?" Phạn Già La nhướng mày.

Giản Nhã nhìn sang Lâm Niệm Ân, im lặng hỏi đối phương có muốn tự mình nói chuyện hay không, Lâm Niệm Ân lại rũ mắt xua tay, thái độ rất lạnh nhạt. Hắn không muốn tiếp xúc với loại người mua danh trục lợi này, sẽ hạ thấp thân phận.

"Đương nhiên chúng tôi biết vết thương trên mặt chỉ là tạm thời áp chế. Đạo trưởng cứu chúng tôi đã nói rõ, ngài ấy trị không hết nhưng sư tỷ của ngài ấy thì có thể. Phạn lão sư, người ta là truyền nhân của Đạo môn chính thống, vẽ một tấm bùa, chỉ cần năm phút là có thể chữa lành vết thương trên mặt chúng tôi, cậu có thể sao? Cậu đừng tưởng mình có chút bản lĩnh là giỏi, trên thế giới này còn rất nhiều người lợi hại hơn cậu." Giản Nhã bắt chéo chân, nhàn nhã hút thuốc, dáng vẻ vừa kiêu ngạo lại khinh bỉ.

Cô ta đã tìm được đại sư lợi hại hơn, đương nhiên cũng không còn sợ nữa.

Phạn Già La vân vê chút hỗn hợp kem dưỡng trên đầu ngón tay, đồng dạng cũng dùng thái độ thờ ơ nói: "Giản nữ sĩ, trước đó có lẽ tôi đã không nói rõ nên mọi người đã hiểu lầm, bây giờ tôi sẽ nói rõ hơn một chút, ý của câu chỉ có tôi có thể cứu các người tức là--- trên thế giới này, chỉ có duy nhất một mình tôi, có thể cứu. Cô nghe rõ chưa?"

"Cậu nói cái gì?" Giản Nhã có chút tức giận.

Lâm Niệm Ân mở mí mắt nhìn chằm chằm điện thoại đặt trên bàn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên độ cung khinh miệt. Lần đầu tiên gặp một người ngông cuồng lại lớn lối như vậy, năm năm tuổi hắn đã lĩnh ngộ được đạo lý núi cao còn núi khác cao hơn, nhưng người này thì tựa hồ vẫn không rõ.

Nhưng hắn chỉ coi thường trong lòng chứ không mở miệng nói lời nào với Phạn Già La, ban đầu cảm thấy không cần thiết, hiện giờ là thuần túy chán ghét và phản cảm. Loại người không biết trời cao đất rộng này cho dù từ nhỏ đã là linh giả cường đại thì môn phái bọn họ cũng sẽ không thu nhận. Điều lão tổ coi trọng nhất chưa bao giờ là thiên phú, mà là tâm tính, ngài ấy thích người có đạo tâm cứng cỏi, phẩm hạnh cao thượng như sư tỷ vậy.

Phạn Già La này quả nhiên không được, thảo nào trên mạng lại có nhiều người mắng chửi như vậy! Nghĩ như vậy, Lâm Niệm Ân khoát tay, ý bảo Giản Nhã hãy cúp điện thoại đi, hắn lười nghe người này lảm nhảm.

Giản Nhã gật đầu, đang định cầm lấy điện thoại thì lại nghe Phạn Già La chầm chậm nói: "Vị đạo trưởng kia có phải nói thứ trên mặt các người là sát khí không? Nếu là vậy thì thật đáng tiếc, phương pháp chữa trị ngay từ khi bắt đầu đã sai rồi."

Lâm đạo trưởng quả thật đã nói như vậy, nét mặt Giản Nhã vẫn rất coi thường, nhưng trong lòng lại bắt đầu căng thẳng.

Lâm Niệm Ân buông ngón tay xuống, sắc mặt không khỏi nghiêm túc hơn mấy phần. Không phải sát khí vậy là cái gì? Hắn muốn nghe xem người này có thể nói ra nguyên do gì.

"Hắn làm sai? Hắc khí trên mặt bọn tôi không phải sát khí thì là cái gì?" Giản Nhã dựa theo ý Lâm đạo trưởng hỏi.

Phạn Già La nhìn chằm chằm chút kem trắng trên đầy ngón tay, từng chữ nói: "Là ác nghiệp."

"Nói xàm!" Lâm Niệm Ân vốn không muốn nói một lời nào với Phạn Già La đột nhiên phẫn nộ nói: "Phạn tiên sinh, nhóm Giản tiểu thư đều là người bình thường, có lẽ sẽ bị lời nói của cậu hù dọa, nhưng tôi là truyền nhân của Đạo môn chính thống, cậu vừa lên tiếng thì tôi đã biết cậu có bao nhiêu cân lượng. Ác nghiệp, vậy mà cậu cũng dám nói! Cậu có biết ác nghiệp là gì không?"

Cuối cùng cũng có thể dẫn dụ chánh chủ ra mặt, Phạn Già La không khỏi nhếch môi chầm chậm nói: "Tôi đương nhiên biết cái gì là nghiệp. Nghiệp do tạo mà có, ý chỉ tất cả hành vi có ý thức của chúng sinh. Nghiệp của phàm nhân chia ra thành thiện nghiệp, ác nghiệp và vô ký nghiệp. Vô ký nghiệp là chỉ thứ không phải thiện nghiệp cũng không ác nghiệp, không cần ghi lại. Bởi vậy có thể thấy, nghiệp là từng tin tức ghi chép về tất cả hành vi của con người trong đời, nó là một phần nhật ký, chờ đến khi chết sẽ nộp cho luân hồi, để luân hồi tiến hành cân nhắc phán xét và thanh toán. Tích được thiện nghiệp, đời sau sẽ phúc báo, tích lũy ác nghiệp, sau khi chết sẽ rơi xuống địa ngục chịu khổ."

Lâm Niệm Ân giễu cợt nói: "Xem ra cậu cũng có chút nghiên cứu về giáo lý Phật giáo, vậy cậu nên hiểu nghiệp là một loại sức mạnh luân hồi tồn tại trong linh hồn mỗi người, nó không có khả năng lấy ra hay bỏ vào người người khác. Dùng nghiệp để trừng trị một người, đó là năng lực chỉ có thần linh có thể sở hữu. Phạn tiên sinh, tôi thấy cậu mất trí rồi!"

Phạn Già La không hề phản bác, chỉ vân vê kem dưỡng da trên đầu ngón tay, tinh tế cảm nhận rồi tiếp tục nói: "Trên mặt bọn họ dính ác nghiệp thuần túy, ác nghiệp chia làm ba nghiệp thân, khẩu, ý, ba nghiệp này có thể chia làm mười nghiệp, ba loại nghiệp thân là sát sinh, tà dâm, trộm cắp; bốn loại nghiệp khẩu: nói dối, nói ba phải, nói lời ác, nói lời đâm thọt khiêu khích; ba loại nghiệp ý là tham, sân, si. Mười điều ác nghiệp chỉ có thể bị rút ra rồi thanh toán trong luân hồi, vì vậy cho dù là tôi, ngay lần đầu tiên cũng không nhìn ra chân thực của loại hắc khí kia."

Cậu nghiêm túc nói: "Nếu cậu thật sự là truyền nhân của Đạo môn chính thống, vậy cậu biết phương pháp tiêu trừ nghiệp chướng là gì đi?"

Lâm Niệm Ân cười lạnh: "Cậu tưởng tôi sẽ tin tưởng lời nói của cậu sao? Dùng ác nghiệp hại người, chuyện thế này chưa nghe bao giờ."

Giản Nhã vốn có chút hoảng sợ, thấy Lâm đạo trưởng rất chắn chắn thì cũng tỉnh táo lại. Nghiệp báo là gì bọn họ đại khái cũng biết một chút, chính là khi người chết đi ở điện Diêm La chờ tuyên án, Diêm Vương gia sẽ lật xem bản ghi chép kia. Thứ kia chỉ có thần tiên mới lấy ra được đi? Trên thế giới này có thần tiên sao?

Nghĩ vậy, Giản Nhã cùng Nghê Tâm Hải liền liếc nhìn nhau, khinh thường mỉm cười.

Phạn Già La khuyên nhủ không có kết quả nên chỉ đành bỏ qua. Trước khi cúp điện thoại, cậu vẫn như cũ thận trọng nhắc nhở: "Phương pháp tiêu trừ nghiệp chướng chỉ có hai, một là mời cao tăng siêu độ, hai là dùng công đức hoặc tín ngưỡng để trung hòa, bằng không chỉ có thể đợi đến sau khi chết xuống địa ngục hoàn trả. Lâm đạo trưởng, cậu cho rằng trên thế giới này có mấy người có được công đức lớn? Đủ để cứu toàn bộ bọn họ sao?"

Lâm Niệm Ân bị bức ép tới không còn cách nào, chỉ có thể mỉa mai đáp lại: "Cậu cũng đã nói phương pháp tiêu trừ nghiệp chướng chỉ có hai, vậy cậu dựa vào cái gì mà cứu bọn họ? Cậu tưởng mình là thần sao?"

"Trên thế giới không có thần." Phạn Già La cúp điện thoại.

Lâm Niệm Ân giễu cợt một lúc lâu rồi bất đắc dĩ phun ra hai chữ: "Kẻ điên."

Giản Nhã lập tức phụ họa: "Đầy óc hắn quả thực có chút vấn đề, rất thích giảng thần giảng đạo."

Nhưng nếu những lời đó là thật thì sao? Tìm được bùa hộ mệnh nên cho rằng tương lai không còn gì phải lo ngại nên bọn họ đã quên mất, Phạn Già La chưa từng nói bất kỳ lời nói dối nào. Bọn họ sợ hãi với tất cả những gì nói ra từ miệng cậu, vì thế liền theo bản năng xem cậu là kẻ lừa gạt. Nói đến cùng, đó chỉ là thành kiến và trốn tránh của bọn họ mà thôi.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Phạn Già La mới phát hiện Phác Lệ Ngọc và người đại diện đang túa mồ hôi lạnh nhìn mình, ngay cả Tống tiến sĩ cũng ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình rất nghiêm nghị.

"Thứ trên mặt Phác nữ sĩ sao lại là ác nghiệp? Ác nghiệp là một loại sức mạnh của luân hồi, người có thể tùy ý sử dụng ác nghiệp rốt cuộc là ai chứ?" Tống tiến sĩ không hổ là Tống tiến sĩ, chỉ nghe đại khái cũng có thể bắt được trọng điểm.

"Tôi cũng rất hoang mang." Phạn Già La cầm lọ kem dưỡng trên tay, dùng từ trường vây lấy nó, cố gắng cảm ứng, nhưng tình huống quen thuộc lại một lần nữa xảy ra, hũ kem nhanh chóng sôi trào rồi nổ tung. Nếu không phải Phạn Già La sớm đã chuẩn bị, dùng từ trường tạo thành từng tầng từng tầng phòng hộ, chỉ sợ cả căn phòng đều bị ảnh hưởng.

Sau khi vất cái hũ xuống đất, chút kem dưỡng còn lại kia chậm rãi biến thành màu đen rồi hóa thành sương mù tiêu tan, số chai lọ còn lại đặt trên bàn cũng xì ra làn sương đen cùng mùi thối nồng nặc gay mũi.

Thấy một màn này, Phác Lệ Ngọc sợ tới choáng váng. Cô đã bôi thứ đáng sợ này lên mặt, chả trách đến cuối cùng lại bị hủy dung! Ác nghiệp, đó chính là thứ có thể khiến người ta phải rơi xuống địa ngục sau khi chết! Tô Phong Khê hại cô đời này, còn định hại cô cả đời sau sao? Làm vậy có chỗ tốt gì cho cô ta?

Nhà Phác Lệ Ngọc đã bị làn sương kia ăn mòn tới loang lổ hư hỏng, ngay cả quần áo trên người Phạn Già La cũng bị ăn mòn vài lỗ nhưng vẫn không quên dùng từ trường bao bọc lấy mỗi người, tránh để bọn họ bị ác nghiệp ảnh hưởng.

...

Cùng lúc đó, Lâm Niệm Ân cũng đang nghiên cứu số chai lọ mà nhóm Giản Nhã cung cấp, sau đó chuyển sang tờ giấy vẽ sợi dây chuyền kia, xem đi xem lại. Cuối cùng, hắn giễu cợt kết luận: "Hắc khí trên mặt mọi người đích thật là sát khí, đừng hốt hoảng, sư tỷ của tôi nhất định có thể cứu mọi người."

"Vậy ác nghiệp mà Phạn Già La đã nói..." Giản Nhã hiếu kỳ truy hỏi.

"Hắn nói mọi người dính ác nghiệp là chuyện không có khả năng, còn nói hắc khí kia dung hợp mười điều ác nghiệp, rõ ràng là nói xằng nói bậy." Lâm Niệm Ân giải thích: "Có thể đồng thời rút mười ác nghiệp ra rồi trộn lẫn thành một thể, đó là sức mạnh chỉ có thần linh mới có, mà thế giới của chúng ta căn bản không có thần linh, lại càng không có khả năng làm ra chuyện này với người bình thường."

Nói tới đây, Lâm Niệm Ân lại lộ ra chút buồn bã, tựa hồ nghĩ tới một thời từng có thần linh tồn tại, lại tựa hồ trông mong sức mạnh vĩ đại của thần linh. Lúc hắn chìm vào suy tư, có người tới gõ cửa nhà Nghê Tâm Hải, lúc tới thời gian đã hẹn, người sư tỷ trong truyền thuyết kia không sớm cũng không muộn một giây nào, chính thức xuất hiện.

Nghê Tâm Hải chạy đi mở cửa thấy rõ người tới thì ôm ngực sững sờ đứng tại chỗ, ba người Thạch Vĩnh Hạo, Lạc Cửu Nguyên, Tất Trạch Thái đều là nam giới, lúc nhìn về phía cửa cũng chìm vào trạng thái ngẩn ngơ khó có thể ức chế. Bọn họ đều là người lăn lộn trong giới giải trí, thường xuyên nhìn thấy người có nhan sắc, lúc này dám lấy tính mạng của mình ra thề, người con gái ở trước mắt tuyệt đối là người đẹp nhất mà bọn họ từng thấy từ khi sinh ra đến giờ.

Giản Nhã duyên dáng sang trọng nhưng vẫn thua kém một chút; Tô Phong Khê xinh đẹp yêu kiều thua một chút hàm súc, Nghê Tâm Hải xinh đẹp đáng yêu lại càng không có cách nào so sánh...

Ba vị tiểu thịt tươi xưa nay thiếu thốn tài văn chương lại không hẹn mà cùng nhớ tới một câu thơ văn dùng để hình dung giai nhân tuyệt thế--- muốn miêu tả mỹ nhân thì ví tiếng chim thánh thót là giọng nói, ví ánh trăng là thần thái, ví liễu là hình thái, ví ngọc là xương, ví băng tuyết là da thịt, ví nước mùa thu là dung mạo, thánh khiết vô ngần...

Nếu ngay cả mỹ nhân như vậy cũng có thể xuất hiện ở trước mắt, như vậy thần linh cũng thật sự tồn tại đi? Cô ấy rõ ràng là thần tích.

[end 202]

[203] Linh Môi - Cứu Người Lại Biến Thành Hại Mình

*****

Cô gái đứng ở cửa mặc một chiếc váy liền áo trắng tinh, áo khoác là một chiếc áo lông cừu màu nâu nhạt, tay cầm vali màu đen, lễ phép hỏi: "Xin chào, tôi tới tìm Lâm Niệm Ân, xin hỏi cậu ấy có ở đây hay không?"

Nghê Tâm Hải sững sờ nhìn chằm chằm gương mặt không nhiễm chút phấn son nào của đối phương, cố gắng tìm ra vết tích trang điểm hoặc phẫu thuật thẩm mỹ. Người đẹp như vậy thật sự tồn tại sao?

Giản Nhã vốn định đi tới chào hỏi, nhưng khi thấy rõ dung mạo của đối phương thì lập tức mất tiếng. Tất Trạch Thái, Thạch Vĩnh Hạo, Lạc Cửu Nguyên đã vô thức đứng dậy, hai tay khép lại dán chặt bên hông, cứ hệt như binh sĩ đang chờ tướng quân kiểm duyệt.

Thấy dáng vẻ làm dáng của bọn họ, Lâm Niệm Ân không khỏi lộ ra chút không vui, vội vàng đi tới giúp sư tỷ cầm vali, lạnh lùng nói: "Đây chính là sư tỷ của tôi, Lâm Niệm Từ."

"A, Lâm đạo..." Nhìn gương mặt xinh đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông kia, Nghê Tâm Hải thật sự không thể nào nói ra được hai từ đạo trưởng, đúng lúc sửa lời: "Xin chào Lâm tiểu thư, mau vào trong đi."

Giản Nhã yên lặng tránh qua nhường đường, nhóm Tất Trạch Thái khi đối diện chính diện với cô gái liền ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra nụ cười soái nhất của mình. Vạn Thi Thư kéo kéo ống tay áo Tất Trạch Thái, nhắc nhở là điện thoại đang đổ chuông mà cậu nhóc cứ mãi chìm đắm trong xao động vì mỹ nhân. Vẻ đẹp của cô tinh khiết trong lành, cũng ôn nhu dịu dàng, hệt như mặt hồ long lanh gợn sóng.

"Điện thoại của cậu đang kêu kìa." Lâm Niệm Từ đi tới gần, mỉm cười nhìn Tất Trạch Thái.

Tất Trạch Thái si ngốc đối diện với đối phương, qua vài giây thì đầu óc mới chậm chạp tiếp thu được tin tức, sau đó gương mặt đỏ bừng cầm lấy điện thoại. Thấy cái tên xuất hiện trên màn hình thì theo bản năng liếc nhìn về phía Giản Nhã, mà Giản Nhã cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: "Nghe đi, nghe xem cô ta muốn nói gì."

"Ah ah, vâng." Tất Trạch Thái nhận điện thoại, Phác Lệ Ngọc lo lắng nói: "Tiểu Thái, em mau qua đây đi, Phạn lão sư vẫn còn ở nhà chị chưa đi, mặt của em chỉ có cậu ấy chữa được thôi, em đừng có ngu ngốc làm trễ nãi bệnh tình nữa!"

Điện thoại đang bật loa ngoài, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy lời Phác Lệ Ngọc, vì thế đều khinh thường bật cười khẽ. Nghe thấy tiếng ồn ào tựa hồ là tiếng cười ở đầu dây bên kia, tâm tình lo lắng của Phác Lệ Ngọc nháy mắt đóng băng lại, yên lặng một hồi lâu mới khô khốc mở miệng: "Tiểu Thái, em ở cùng với bọn họ à?"

Tất Trạch Thái cảm thấy rất áy náy, luống cuống nói: "Dạ chị, vị đạo trưởng mà bọn em chờ đã tới rồi, cô ấy có thể trị hết cho bọn em."

Tâm Phác Lệ Ngọc đã nguội lạnh hơn phân nửa. Bởi vì lo lắng và quan tâm nên cô mới vội vàng gọi điện cho Tất Trạch Thái, nhưng Tất Trạch Thái lại mở loa ngoài, để tất cả mọi người vây xem, làm như vậy thật sự quá thiếu tôn trọng, cũng biểu lộ cậu nhóc đã triệt để trở thành đồng minh của nhóm người kia.

Cô sớm nên nghĩ tới mới phải, Tiểu Thái không phải đã theo Giản Nhã tham gia sự kiện, tiếp nhận phỏng vấn, phủ nhận tiên đoán của Phạn lão sư rồi sao? Cậu nhóc đã lựa chọn nương nhờ Giản Nhã. Nhưng cũng khó trách, Giản Nhã là siêu sao tuyến một, giao thiệp rộng tài nguyên nhiều, hiện giờ Tô Phong Khê sống chết không rõ, công ty giải trí mà Trương gia đầu tư vì cô ta cũng sắp sụp đổ, Tiểu Thái muốn tìm đường khác cũng không đáng trách.

Phác Lệ Ngọc nhanh chóng nghĩ thông suốt, nhưng vẫn không nỡ triệt để từ bỏ người bạn này, không khỏi truy hỏi một câu: "Người nọ có đáng tin không?"

Tất Trạch Thái đỏ bừng mặt liếc nhìn Lâm Niệm Từ, giọng nói cực kỳ chắc chắn: "Dạ, rất đáng tin, là một chị gái đặc biệt lợi hại!"

"Chị gái?" Xưng hô bọc đường ngọt ngào này làm Phác Lệ Ngọc chú ý.

Phạn Già La đang túm một luồng ác nghiệp chưa tiêu tan cẩn thận quan sát cũng nhìn qua, đột nhiên ngắt lời: "Người tới là nữ đạo sĩ sao? Hỏi xem người kia là người của môn phái nào."

Phác Lệ Ngọc gật đầu, vội vàng hỏi: "Đạo trưởng mà bọn em mời tới là người của môn phái nào vậy?"

Tất Trạch Thái nhìn sang Lâm Niệm Từ và Lâm Niệm Ân, hai người đều rũ mi không nói lời nào, có thể thấy rõ bọn họ không muốn để người linh tinh biết sơn môn nhà mình. Cao nhân đều là vậy, tính tình có chút cao ngạo, hơn nữa đặc biệt không thích giao tiếp với loại người mua danh trục lợi như Phạn Già La, có thể hiểu được.

Nghĩ như vậy, Tất Trạch Thái liền nhịn không được nói: "Chị ấy và Lâm đạo trưởng rất đáng tin, chị hỏi làm gì, có liên quan gì tới chị đâu chứ?"

"Lâm đạo trưởng, họ Lâm?" Tiếng nói của Phạn Già La từ trong loa truyền tới, không rõ ràng nhưng lại cực kỳ đặc biệt, giống như gió thổi trong không gian bao la, trống rỗng rồi lại ấm áp.

Lâm Niệm Từ vô thức nhìn sang điện thoại, sâu trong con ngươi lóe lên chút tia sáng.

Phác Lệ Ngọc ở bên kia nói: "Đúng rồi, vị đạo trưởng mà bọn họ tìm tới tên là Lâm Niệm Ân, Phạn lão sư, cậu quen biết sao?"

"Họ Lâm, tên là Lâm Niệm Ân, như vậy không phải còn một người gọi là Lâm Niệm Từ sao?" Phạn Già La thả sợi ác nghiệp kia ra, chậm rãi đi tới bên cạnh Phác Lệ Ngọc, tròng mắt đen nhánh chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm điện thoại, tựa hồ xuyên thấu qua nó nhìn người nào đó.

Lâm Niệm Ân cùng Lâm Niệm Từ cũng không duy trì được dáng vẻ lãnh đạm xuất trần, tư thế ngồi tao nhã đã chuyển thành căng thẳng cùng đề phòng.

"Làm sao cậu biết tên sư tỷ tôi, cậu là ai?" Lâm Niệm Ân giật lấy điện thoại của Tất Trạch Thái, lớn tiếng chất vấn.

Lần này tới phiên Phạn Già La mất kiên nhẫn, hướng Phác Lệ Ngọc lắc lắc ngón tay, ý bảo cô hãy cúp cuộc điện thoại này, Phác Lệ Ngọc liền không nói thêm lời nào, trực tiếp nhấn cúp máy, sau đó kéo số liên lạc của nhóm người kia vào sổ đen. Lúc kéo tới Tất Trạch Thái, cô hít sâu một hơi, thật không hiểu những người này suy nghĩ gì.

Lẽ nào Phạn lão sư đã cho bọn họ ít cơ hội sao? Cậu ấy một lần rồi lại một lần nhắc nhở ở ngoài đời, ở trên mạng. Cho dù bị bọn họ bắt tay ra oai, Phạn lão sư vẫn chủ động gọi điện thoại cho Giản Nhã, nhắc nhở lần cuối cùng. Rốt cuộc phải làm thế nào thì bọn họ mới chịu tỉnh ra, phải nói thế nào thì bọn họ mới chịu tin tưởng?

Vành mắt Phác Lệ Ngọc vô thức đỏ ửng, quyết tâm kéo số liên lạc của Tất Trạch Thái vào sổ đen, qua vài giây lại xóa đi, cứ vậy lặp đi lặp lại.

"Phạn lão sư, tôi rốt cuộc cũng hiểu được cảm nhận của cậu rồi." Cô lau khóe mắt, chật vật nói: "Bị nhiều người hoài nghi như vậy, cậu làm sao chịu đựng được vậy? Cậu thật sự quá khó khăn rồi!"

"Tôi không thẹn với người, cũng không thẹn với mình, sao lại khó chịu chứ." Phạn Già La cười nhạt xua tay.

Tống Duệ lạnh như băng nói: "Bọn họ tình nguyện bịt lại đôi tai, nhắm lại đôi mắt, không nghe cũng không nhìn, vậy đó chính là chuyện của bọn họ, không liên quan tới cô, cô không cần phải áy náy tự trách." Anh nắm tay Hứa Nghệ Dương đứng dậy, chuyển thành giọng điệu đặc biệt ôn nhu: "Già La, chúng ta trở về thôi, bên Nguyệt Lượng Loan còn chút đồ đạc cần phải thu dọn."

"Ừm." Phạn Già La đứng dậy tạm biệt, đầu lưỡi lại quanh quẩn hai từ không muốn nói--- Ân Từ.

Ở một bên khác, Lâm Niệm Từ vỗ vỗ bả vai sư đệ đã tức tới thở hổn hển, lãnh tĩnh phân tích: "Hắn nghe nói chúng ta là người của Đạo môn chính thống, lại có họ Lâm, sau đó từ tên của đệ phân tích ra tên của ta, có thể thấy người này biết sư tổ, cũng biết về mẹ của tỷ."

"Lời này là có ý gì?" Tất Trạch Thái rất tò mò với chị gái xinh đẹp này.

"Hai chúng tôi đều là trẻ mồ côi, họ của chúng tôi được đặt theo sư tổ, ngài ấy họ Lâm. Trong Đạo môn, họ Lâm là họ của thế gia vọng tộc uy danh hiển hách." Lâm Niệm Từ ôn nhu nhỏ nhẹ giải thích: "Tôi đỡ hơn Niệm Ân một chút, tuy không biết cha mình là ai nhưng mẹ của tôi là đệ tử thân truyền của sưu tổ, tên là Ân Từ. Sư tổ có rất nhiều đệ tử nhưng vẫn luôn coi trọng mẹ của tôi nhất, mà mẹ tôi vì cứu sư tổ nên đã chết, vì thế sư tổ vẫn luôn canh cánh trong lòng. Vì tưởng nhớ mẹ tôi, sư tổ đã đặt tên cho hai chúng tôi là Niệm Ân và Niệm Từ, ý là vĩnh viễn tưởng nhớ Ân Từ."

Nói tới đây, nụ cười của Lâm Niệm Từ lại càng ôn nhu hơn, thoáng nhìn qua thì khí chất thật sự rất giống Phạn Già La.

Lâm Niệm Ân nghe hiểu, lập tức nói: "Hắn nghe nói đệ là Lâm Niệm Ân nên lập tức đoán ra sư tỷ là Lâm Niệm Từ, có thể thấy hắn biết về môn phái của chúng ta, cũng biết sư tổ và sư cô Ân Từ."

"Hẳn là vậy. Ngay cả tên của mẹ ta cũng biết, xem ra có quan hệ rất sâu xa với Đạo môn." Lâm Niệm Từ nhíu mày, tựa hồ cảm thấy rất không thoải mái.

Thấy sắc mặt sư tỷ không tốt, tâm Lâm Niệm Ân run rẩy, vội vàng xua tay nói: "Thôi bỏ đi, mặc kệ hắn là ai, lẽ nào hắn dám động tới phái Thiên Thủy chúng ta sao? Hắn đã quen biết người trong Đạo môn, cũng biết sư thừa và lai lịch của chúng ta thì càng phải hiểu không nên trêu vào chúng ta."

Vẻ mặt hơi đau buồn của Lâm Niệm Từ thả lỏng một chút, nhìn về phía nhóm Tất Trạch Thái đang mong đợi nhìn mình thì liền mỉm cười ôn nhu: "Xin chào mọi người, đều ngồi cả đi, đừng câu nệ."

Giản Nhã đợi không nổi, chỉ mặt mình nói: "Lâm tiểu thư, cô có cách nào chữa trị cho chúng tôi không?"

Lâm Niệm Từ không trả lời, chỉ cẩn thận quan sát, sau đó nhìn sang mớ chai lọ trên bàn cùng tờ giấy vẽ sợi dây chuyền có mặt dây hình cá.

"Đây là cái gì?" Lâm Niệm Từ cầm tờ giấy lên, ánh mắt lóe sáng.

"Là sợi dây chuyền mà Tô Phong Khê đã cho chúng tôi, sau đó đã bị lấy đi." Nghê Tâm Hải vội vàng giải thích.

Lâm Niệm Từ nhìn chằm chằm bản phác thảo thật lâu, sau đó tỉ mỉ ngửi mớ chai lọ kia, ánh mắt có chút hoang mang: "Số mỹ phẩm dưỡng da này không có vấn đề, sát khí trên mặt mọi người rốt cuộc làm sao lại có? Vì sao chỉ nhiễm trên mặt? Nồng đậm như vậy thì phải tiếp xúc hàng ngày, ngoại trừ số mỹ phẩm dưỡng da này, mọi người không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác sao?"

Giản Nhã lập tức the thé rít lên: "Nếu bọn tôi biết nguyên nhân thì còn tìm cô làm gì?" Người này vào cửa nãy giờ, có thể trị thì nên sớm trị đi, vậy mà người này cứ kì kì kèo kèo, nói đông nói tây mà không chịu đề cập với vấn đề chính, thật sự làm cô khó nén tức giận.

Nghê Tâm Hải lập tức nắm lấy tay Giản Nhã, liên tục nháy mắt.

Vạn Thi Thư yên lặng ôm lấy chính mình, trong lòng có cảm giác rất bất an.

Tất Trạch Thái có thái độ hoàn toàn trái ngược với ba người, vội vàng lên tiếng bảo vệ: "Chị Nhã, chị gấp thế làm gì, Lâm tiểu thư chỉ muốn tìm hiểu ngọn nguồn để xóa bỏ triệt để tai họa ngầm mà thôi. Chị ấy cũng vì tốt cho chúng ta thôi mà."

Lâm Niệm Ân vốn định oán giận Giản Nhã, thấy nhóm Tất Trạch Thái cũng coi như thức thời mới bỏ qua.

Lâm Niệm Từ không lưu tâm xua tay, mỉm cười thật hiền hòa: "Không sao, tôi có thể hiểu được tâm tình của Giản tiểu thư. Mọi người đã sốt ruột rồi, để tôi giúp mọi người xua đi sát khí rồi mới tìm hiểu nguyên nhân." Cô đưa hai bàn tay thon nhỏ trắng nõn tới, giọng nói mềm nhẹ: "Ai tới trước đây?"

Động tác này thật sự quá quen thuộc, trong lúc hoảng hốt tựa hồ trùng điệp với dáng vẻ chờ đợi của Phạn Già La ngày đó. Thì ra thật sự chỉ cần đặt tay lên là có thể loại trừ đi hắc khí hành hạ bọn họ sống không bằng chết này sao? Vậy vì sao trước đây bọn họ lại cự tuyệt Phạn lão sư chứ?

Tất Trạch Thái bị mỹ sắc choáng váng đầu óc nháy mắt tỉnh táo, nhắm mắt lại, trong lòng dâng trào nỗi niềm hối hận cùng tự trách sâu đậm. Tại sao mình lại cùng nhóm Giản Nhã lên tiếng trước truyền thông, làm Phạn lão sư khó chịu chứ? Tại sao mình phải nghe lời Giản Nhã, kích động fans hâm mộ công kích Phạn lão sư chứ? Thật sự là không có đạo lý chút nào!

Tiên đoán của Phạn lão sư là thật, ngài ấy không làm chuyện gì không đúng với bọn họ cả, tại sao lại phải chịu đựng bọn họ lên án cũng trả thù? Phạn lão sư yêu cầu bọn họ công khai xin lỗi là quá đáng sao? Thật sự không quá đáng! Nghĩ như vậy, Tất Trạch Thái chen tới trước nhất lại có chút do dự. Nhưng cậu cũng không nghĩ tới chuyện rời đi, càng không nghĩ tới từ bỏ sự giúp đỡ của Lâm tiểu thư.

Cùng lắm thì chờ sau khi mặt được chữa lành rồi, mình sẽ lên weibo xin lỗi Phạn lão sư. Tất Trạch Thái mím mím môi, tâm tình phập phồng dần dần bình tĩnh lại.

Vào khoảnh khắc Tất Trạch Thái do dự, Giản Nhã đã giành trước đặt tay mình lên tay Lâm Niệm Từ, lo lắng bất an chờ đợi. Lâm Niệm Từ ôn nhu thoải mái nói: "Đừng khẩn trương, linh khí của tôi rất ôn hòa, quá trình loại trừ sát khí tuyệt đối sẽ không tổn thương cô."

"Vâng, tôi biết rồi." Giản Nhã gật đầu, tâm tình quả nhiên thả lỏng rất nhiều.

Giọng nói của Lâm Niệm Từ sở hữu ma lực trấn an lòng người, khi cô ôn nhu nhỏ nhẹ nói chuyện, chim bay trên trời cũng phải chăm chú lắng nghe lời cô nói, huống chi là con người có tình cảm và năng lực nhận thức bình thường. Vì vậy vô thức, tâm tình nôn nóng bất an như bị lửa đốt của nhóm Nghê Tâm Hải được xoa dịu, sau đó nhao nhao tụ lại ở bên cạnh, an tĩnh chờ đợi.

Lâm Niệm Ân chống má, chăm chú nhìn sư tỷ, ánh mắt đầy kiêu ngạo.

Từ trường của Lâm Niệm Từ giống như dòng suốt mát lành ôn nhu bao bọc lấy Giản Nhã, lặng yên không một tiếng động xoa dịu thân thể cô.

Tuy Giản Nhã nhìn không thấy nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp xuôi theo tay lan tới bả vai, cổ và mặt mình, sau đó hoàn toàn bao trùm hết cả đầu. Lỗ chân lông của những bộ phận này đểu thả lỏng, lại giống như không ngừng hấp thu linh khí, tống độc tố ra ngoài, làm cô cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.

Giản Nhã kích động tới run run cánh môi, nôn nóng bất an trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan, thuận tiện bị mừng rỡ như điên thay thế. Cô dám dùng tính mạng của mình để thế, Lâm tiểu thư khẳng định là cao nhân! Thực lực của Lâm tiểu thư chắc chắn cao hơn Phạn Già La! Chỉ nhẹ nhàng chạm vào đã làm người ta có cảm giác thay da đổi thịt, năng lực như vậy quả thực rất kỳ diệu! Nếu như mắc phải bệnh nan y, có lẽ Lâm tiểu thư cũng trị hết đi?

Người như vậy nhất định phải hảo hảo kết giao, cho dù phải tiêu tốn cái giá lớn thế nào cũng được! Giản Nhã thầm hạ quyết tâm, đang định nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác thoải mái khi dần dần bình phục, nhưng giây tiếp theo cô đã phát ra tiếng hét kinh hãi chói tai. Lâm Niệm Từ biến sắc, sau đó vội vàng buông tay.

Nhưng chuyện đã chậm, sự cố phát sinh quá đột ngột nên bọn họ không có cách nào ứng phó. Chỉ thấy một ngọn lửa màu đen nhạt như bụi bừng lên thiêu đốt gương mặt Giản Nhã, sau đó tựa hồ men theo linh khí nhu hòa lan xuống, bò theo cổ, bả vai, cánh tay, cuối cùng là đôi tay của Lâm Niệm Từ.

Ngọn lửa bùng lên thế nào không ai nhìn thấy, bọn họ chỉ cảm thấy thoáng một cái ngọn lửa đen kia đã bao lấy mặt Giản Nhã và tay của Lâm Niệm Từ. Hai người đều hét chói tai, ung dung và thanh nhã trước đó đều biến thành sợ hãi và kinh hoảng.

Lâm Niệm Ân vội vàng lấy bùa ra dán lên tay sư tỷ, sau đó lại dán lên mặt Giản Nhã nhưng đều vô dụng, lá bùa trong khoảnh khắc bị đốt rụi thành tro bụi. Vốn trước đó còn có thể dễ dàng áp chế sát khí nhưng lúc này lại giống như rơi vào đống thuốc nổ, căn bản không thể nào ngăn cản được vụ nổ. Rốt cuộc là thứ gì đã kích phát chúng nó? Tại sao lại biến thành lửa đen? Phải làm sao mới dập tắt được?

Những vấn đề này không ngừng xuất hiện trong đầu Lâm Niệm Ân, làm hắn hoảng sợ rồi lại không tìm được đáp án.

Lúc hắn hoảng loạn luống cuống, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ của Giản Nhã đã nhanh chóng thối rữa cùng chảy ra máu mủ, phần trán có tầng mỡ mỏng nhất đã lộ ra đầu lâu trắng hếu, tình cảnh cực kỳ thảm thiết này dọa mọi người giật mình. Mà tình trạng của Lâm Niệm Từ cũng không tốt hơn bao nhiêu, đôi tay vốn đẹp như tác phẩm nghệ thuật cũng đang bong ra từng mảng da chết, biến thành máu thịt be bét, sớm muộn gì rồi cũng hóa thành xương trắng.

"Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ?" Lâm Niệm Ân trước đó vẫn còn làm dáng cao nhân lúc này đã triệt để mất hồn mất vía, tay run run móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho sư phụ.

Lâm Niệm Từ thì cố nhịn đau nhức nói: "Sư đệ, cái này tuyệt đối không phải sát khí!"

Toàn thân Lâm Niệm Ân cứng đờ, điện thoại trong tay rớt xuống, màn hình xuất hiện vết nứt. Cùng lúc đó, lời nói của Phạn Già La giống như sấm sét nổ tung trong đầu hắn---- Đó là ác nghiệp!

[end 203]

[204] Linh Môi - Năm Lần Bảy Lượt Nghiệm Chứng Lời Tiên Đoán

*****

Hắc khí trên mặt Giản Nhã vốn chỉ lẳng lặng ẩn núp, nhưng khi sau khi tiếp xúc với từ trường ôn hòa của Lâm Niệm Từ thì giống như que diêm ném vào thùng xăng, nháy mắt phừng lên thành ngọn lửa hừng hực.

Nhìn nó thiêu rụi Giản Nhã đến không nhìn ra hình người, da mặt thối rữa, cũng nhanh chóng thiêu rụi tay Lâm Niệm Từ, làm xương cốt ẩn hiện lộ ra, Lâm Niệm Ân lại không có cách nào. Hắn cố gắng muốn dùng bùa thanh tẩy để áp chế sát khí nhưng không hề hữu dụng, lập tức bấm vài pháp quyết, miệng niệm chú trừ tà, thế nhưng vẫn không có tác dụng gì. Tất cả những thuật pháp mà sư môn dạy không có cách nào dập tắt ngọn lửa màu đen này, ngược lại càng làm nó bùng cháy dữ dội hơn.

"Sư đệ, mau gọi điện thoại cho sư phụ." Lâm Niệm Từ đã xụi lơ ở dưới đất, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, môi cắn ra vết máu thật sâu, có thể nhìn thấy cô đang chịu đựng nỗi đau kịch liệt đến cỡ nào.

Lâm Niệm Ân hoảng sợ vội vàng nhặt chiếc điện thoại bị bể màn hình của mình, gọi điện cho sư phụ. Lúc hắn nói chuyện với sư môn, Giản Nhã mặt mũi đầy lửa đen lăn lộn ở dưới đất thảm thiết kêu la, mắng chửi. Tiếng 'cứu tôi với' vang vọng trong phòng, còn có những tiếng kêu khóc xé lòng, dọa hoảng tất cả mọi người, cũng dọa vị đạo sĩ bên đầu dây bên kia.

Bên kia còn không hỏi rõ tình huống đã lập tức nói sẽ tới ngay rồi cúp máy, Lâm Niệm Ân cũng ngồi bệch xuống đất, con ngươi đỏ bừng nhìn đôi tay đã lộ ra xương trắng của sư tỷ, miệng không ngừng nỉ non: "Làm sao bây giờ, rốt cuộc nên làm sao bây giờ? Sư tỷ, em sai rồi, em hại chị rồi, em tưởng nó là sát khí!"

Lâm Niệm Từ không có hơi sức an ủi sư đệ, bởi vì hiện giờ cô cũng không mang nổi mình ốc của mình. Cô kinh hãi phát hiện từ trường của mình không có cách nào dập tắt ngọn lửa đen kia, cũng không có cách nào chữa trị cho đôi tay nám đen. Nếu cô cố nhẫn nại thì ổn, nhưng nếu can đảm truyền chút linh khí vào tay, ngọn lửa lại càng bùng lên dữ dội hơn. Linh lực của cô đã biến thành chất dẫn cháy!

Lâm Niệm Từ đau tới túa mồ hôi lạnh, ngũ quan vặn vẹo, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi, nào còn dáng dấp thần tiên thướt tha như trước đó nữa? Nhóm ba người Tất Trạch Thái cực kỳ si mê Lâm Niệm Từ đã sớm bị tình huống quỷ dị này dọa sợ, lúc này tất cả mọi người đều trốn đi thật xa, căn bản không dám tới gần.

Nghê Tâm Hải trừng to mắt, sợ hãi lo lắng nhìn Giản Nhã.

Dáng dấp của Giản Nhã bây giờ chỉ có thể dùng từ thê thảm để hình dung. Da trên mặt cô ta đã bong ra, lộ ra lớp thịt đỏ au và lớp mỡ màu vàng, phần mũi không có xương chống đỡ thậm chí đã bị đốt rụi hơn phân nửa, càng nhìn lại càng giống thi thể bị thối rữa chứ không phải người sống. Cô ta dùng tay che mặt, nhưng ngọn lửa lại xuyên qua khe hở của ngón tay, hừng hực cháy như cũ, tựa hồ sẽ không ngừng cũng không nghỉ, tiếng hét chói tai tựa hồ cũng không có điểm dừng, làm căn biệt thự to lớn này biến thành địa ngục nhân gian.

Nghe thấy tiếng gào thét của Giản Nhã, tất cả mọi người đều nhắm chặt mắt, cuống quýt bịt tai lại, cố gắng để mình không nhìn cũng không nghe thấy. Đây là thái độ đối mặt với những chuyện khủng bố mà bọn họ không rõ là gì, họ cho rằng chỉ cần không nhìn thấy không nghe thấy là có thể lẩn tránh được nguy hiểm, nhưng thực tế thì nó chỉ càng làm bọn họ rơi vào vực sâu nhanh hơn mà thôi.

Chỉ trong nháy mắt, mặt của Nghê Tâm Hải cũng bắt đầu nổi lên từng nốt ban đen, sau đó nó phần mép rìa của nốt ban bắt đầu thối rữa với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Sau đó là mặt của Vạn Thi Thư, Tất Trạch Thái, Lạc Cửu Nguyên... sợ hãi quá lớn làm bọn họ trì độn với cảm giác đau đớn, thẳng đến khi máu mủ nhỏ đầy áo mới hoảng sợ mở mắt nhìn nhau, sau đó cùng phát ra tiếng thét chói tai thảm thiết.

Trong phòng nhất thời loạn tùng phèo, khắp nơi đều tràn đầy mùi máu tươi cùng tiếng thét chói tai, cảm giác sợ hãi và bóng người lay động. Có người sợ tới ngồi bệt dưới đất, có người đau đớn lăn lộn, có người ném bình hoa đập vỡ hết thảy những đồ đạc thủy tinh có thể phản chiếu hình ảnh của bọn họ.

Nơi này rốt cuộc là nhân gian hay là địa ngục?

Nhìn hết thảy trước mắt, đầu óc Lâm Niệm Ân trống rỗng, muốn ôm sư tỷ để giúp đối phương thoải mái và có thêm chút sức lực, nhưng lại phát hiện chỉ chạm nhẹ thôi cũng làm sư tỷ đau đến run rẩy. Hắn chưa từng thấy đối phương chật vật đến vậy, mồ hôi cùng nước mắt tùy ý chảy xuôi trên gương mặt xinh đẹp làm sư tỷ giống như khối băng mới từ dưới nước lên, bất cứ lúc nào cũng có thể tan chảy.

"Sư tỷ, hắc khí này không phải sát khí thì là cái gì?" Lâm Niệm Ân nức nở hỏi, trong lòng lại không ngừng vang vọng lời cảnh báo của Phạn Già La--- Đó là ác nghiệp.

Nhưng sao lại có thể là ác nghiệp chứ? Không thể nào là ác nghiệp! Hắn hé miệng nhưng không dám nói đáp án hoang đường này ra khỏi miệng.

Lâm Niệm Từ lắc đầu, giọng nói đã yếu ớt tới mức gần như sắp tan biến: "Ta không biết, nhưng ta dám khẳng định hắc khí đó tuyệt đối không phải sát khí, cũng không phải quỷ khí, lại càng không phải âm khí." Cô chậm rãi tựa vào ghế sô pha, đầu rũ xuống, mí mắt khép lại, tựa hồ giây tiếp theo sẽ mất đi ý thức.

"Sư tỷ, chị cố kiên trì thêm chốc nữa, sư phụ sẽ tới ngay thôi." Lâm Niệm Ân bi thương gào lên.

Đột nhiên, một đôi tay sơn móng tay đỏ au vươn tới bóp cổ hắn, lớn tiếng chất vấn: "Không phải mày nói sư tỷ của mày có thể trị hết cho tao sao? Hả? Tên lừa gạt khốn khiếp này! Mày nhìn mặt tao đi, mày nhìn đi!"

Lâm Niệm Ân quay đầu nhìn lại, chóp mũi không khỏi hít một hơi. Chỉ thấy mặt của Nghê Tâm Hải đã bị vết ban màu đen bao trùm hoàn toàn, dịch mủ và máu loãn ồ ồ trào ra, làn da thối rữa từng miếng từng miếng rơi xuống, chớp mắt đã sắp biến thành dáng dấp nửa người nửa quỷ như Giản Nhã. Nếu cứ để tình huống tùy ý phát triển, nói không chừng lỗ mũi, lỗ tai, các bộ phận cảm quan đều sẽ rụng mất, như vậy thì ngay cả hình người cũng không giữ được.

Lâm Niệm Ân cực kỳ áy náy và luống cuống, vội vàng lôi hết bùa thanh tẩy ra, dán lên cho nhóm bọn họ. Nhưng vô ích, hắc khí vốn có thể dễ dàng bị áp chế lúc này đây tựa hồ có sinh mệnh, sau khi bị áp chế thì tựa hồ đã biến hóa lực phá hoại càng mạnh mẽ hơn, không chỉ lưu chuyển trên mặt nhóm người này mà đã bắt đầu ăn sâu vào khoang não và xương cốt. Chúng nó tùy ý cắn nuốt sinh mệnh lực của bọn họ, bọn họ càng yếu thì chúng nó lại càng hừng hực hơn, hình thái uyển chuyển cứ như vật sống!

Nhóm Giản Nhã vốn chỉ đối mặt với nguy hiểm bị hủy dung mà thôi, bây giờ nhìn lại thì có khả năng sẽ mất mạng.

Đời này Lâm Niệm Ân chưa từng gặp qua quỷ án nào khủng khiếp lại khó giải quyết đến như vậy, lúc này nào còn nửa điểm dáng vẻ cao nhân, chỉ sợ đến run lẩy bẩy, nước mắt chảy ròng ròng. Không biết tại vì sao, những lời Phạn Già La đã nói trước đó cứ quanh quẩn trong đầu hắn.

Phạn Già La từng thận trọng biểu lộ, hắc khí kia chỉ có hắn có thể cứu, bây giờ nghĩ lại, đó không phải ngạo mạn tự kiêu, mà là chắc như đinh đóng cột.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Niệm Ân dâng lên chống cự mãnh liệt, lắc đầu không ngừng nghĩ: không không không, sẽ không, chờ sư phụ tới, ngài ấy tự khắc sẽ có biện pháp. Hắc khí kia mới không phải ác nghiệp, nó là một loại thuật pháp nào đó!

Lúc lòng tin của Lâm Niệm Ân sắp bị lời nói của Phạn Già La phá hủy rồi lại không ngừng xây dựng lại, một ông cụ mặt hồng hào râu tóc bạc trắng dẫn theo hai người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng chạy tới biệt thự của Nghê Tâm Hải. Nhìn thấy thảm trạng trong nhà, cho dù bọn họ đều là người từng trải hiểu nhiều biết rộng, lá gan lớn hơn người bình thường cũng khó tránh kinh sợ.

"Sư phụ." Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lâm Niệm Từ đã rơi vào tình cảnh bán hôn mê lập tức ngọ nguậy tỉnh lại. Đã hơn bốn mươi phút rồi, đôi tay của cô vẫn còn đang bốc cháy, đốt đến mức xương cốt ở đầu ngón tay đã lộ, da thịt cũng cháy đen héo rút, nhưng đó không phải thảm nhất, thảm nhất là mỗi phút mỗi giây đều phải chịu nỗi khổ vì linh hồn bị thiêu đốt, tựa hồ phải chết đi vô số lần.

"Tiểu Từ, sư phụ tới rồi đây!" Ông cụ râu bạc lập tức lấy ra một lá bùa dán lên tay đồ đệ, thế nhưng lại kinh hãi nhìn nó bị lửa đen đốt rụi thành tro.

"Sao lại có thể như vậy!" Hai người đàn ông trung niên cảm thấy kinh hãi: "Đây chính là bùa thiên bảo trấn sát, ngay cả cương thi nghìn năm cũng bị trấn áp!"

"Đây không phải sát khí." Ông cụ cẩn thận quan sát ngọn lửa đen đang hừng hực bốc cháy, còn cả hắc khí trên mặt nhóm Nghê Tâm Hải, vẻ mặt ngày càng hoang mang hơn.

"Cũng không phải quỷ khí." Người đàn ông trung niên cầm một chiếc la bàn nói.

"Càng không phải là chướng khí, âm khí." Một người khác nhanh chóng phán đoán, sắc mặt cũng biến đổi: "Chẳng lẽ là ma khí?"

Ông cụ quyết đoán lắc đầu: "Không phải ma khí, nếu là ma khí thì đám người này đã sớm nhập ma rồi."

"Vậy nó rốt cuộc là gì?" Hai người đàn ông trung niên chết cứng hết đường xoay xở, trán đã vô thức túa đầy mồ hôi lạnh.

Lâm Niệm Ân thấy sư tỷ đã đau tới sắp mất đi tri giác, mà sư phụ và hai vị sư huynh cũng không có cách nào với hắc khí này, rốt cuộc ngập ngừng nói: "Có người nói, chúng nó là ác nghiệp."

"Cái gì?" Hai người đàn ông trung niên kinh ngạc mở to mắt.

Ông cụ lại giống như chém đinh chặt sắt nói: "Không có khả năng!"

"Không phải ác nghiệp, không phải quỷ khí, sát khí, âm khí, chướng khí, ma khí, vậy nó rốt cuộc là gì? Không tìm ra vấn đề ngọn nguồn, lẽ nào chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn sư tỷ bị chết cháy sao?" Lâm Niệm Ân hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.

"Dẫn bọn họ quay về tìm sư tổ!" Ông cụ khẽ cắn môi, quyết định.

Lâm Niệm Từ bán hôn mê giãy giụa gào lên: "Đừng, đừng mang con về tìm sư tổ, sư tổ trọng thương chưa lành còn đang phải bế quan, mọi người đừng vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy sư tổ!"

Từ sau trận hộ long chi chiến tám mươi năm trước, sư tổ vẫn luôn bế quan không ra ngoài, cũng không biết thương thế như thế nào, ông cụ vừa đưa ra đề nghị kia nghĩ ngợi một chút cũng từ bỏ ý định, quyết định thật nhanh: "Dẫn bọn họ tới Long Ẩn Tự tìm Thường Tịnh đại sư!"

Thường Tịnh đại sư tuy thấp vế hơn lứa sư phụ nhưng pháp lực rất cao cường, là người đệ nhất trong Phật môn, nhất định sẽ có biện pháp.

Nhóm người lập tức đỡ Lâm Niệm Từ và nhóm Giản Nhã, Nghê Tâm Hải tới bãi đậu xe, bởi vì tình huống quá khẩn cấp, bọn họ đã không kịp ngụy trang, vì thế lúc ra cửa vừa vặn bị paparazzi cố thủ ở gần đó chụp được.

Nhóm Giản Nhã đã hoàn toàn thay đổi, nhưng bọn họ vừa mới rời khỏi hoạt động sự kiện, quần áo trên người vẫn chưa thay, chỉ cần so sánh với ảnh chụp trước đó thì có thể nhìn ra dáng dấp đại khái của bọn họ.

Mấy chiếc xe hơi phóng như bay rời đi, paparazzi vẫn còn đứng im tại chỗ vỗ vỗ ngực, dáng vẻ vẫn còn chưa tỉnh hồn. Lúc ban đầu hắn vốn chỉ định chụp lén hình đám người này bí mật tụ hội mà thôi, sau đó tạo ra một cái tiêu đề quan hệ hỗn loạn chấn động rồi bán hình chụp được cho công ty của bọn họ, kiếm về một khoản tiền, không ngờ cuối cùng lại chụp được dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.

"Mẹ ơi, đúng thật là hủy dung rồi!" Paparazzi sờ sờ đầu, lúc này mới phát hiện mình đã túa đầy mồ hôi lạnh.

Không biết nghĩ tới gì đó, hắn lập tức lôi điện thoại trong túi ra, mở weibo của Phạn Già La, xem lại tiên đoán đã công bố trước đó--- Vẻ ngoài xinh đẹp chỉ là túi da giả tạo, lớp thịt ẩn bên dưới túi da đang chầm chậm héo rút, hư thối. Cuối cùng có một ngày, các người sẽ không còn là các người nữa mà chính là dáng vẻ của u linh tử vong, hết thảy vinh quang rồi sẽ trở về với cát bụi.

Túi da dần héo rút hư thối, dáng vẻ của u linh tử vong, những lời lẽ nghe có vẻ cực kỳ hoang đường này thế mà lại hoàn toàn trùng khớp với hiện thực, thậm chí không có chữ nào sai cả! Mà chỉ mới hơn một tiếng trước, nhóm Giản Nhã vẫn còn vai kề vai đứng chung một chỗ phản bác lời tiên đoán của Phạn Già La, son sắt thề rằng mình tuyệt đối sẽ không hủy dung.

Tư duy của paparazzi đã hoàn toàn hỗn loạn, không ngừng vỗ đầu mình, lải nhải hô: "Ông trời của tôi ơi! Ông trời của tôi ơi!" Sau đó tựa hồ nhớ ra gì đó, cuống quít rời khỏi weibo của Phạn Già La, gọi điện cho ông chủ nhà mình, vừa há miệng liền nói: "Sếp ơi, mấy phần bản thảo hắc Phạn Già La tuyệt đối đừng có đăng nha, tôi chụp được mấy tấm hình, sếp xem hình là biết người này không đắc tội được đâu! Sếp chờ chút, tôi lập tức chuyển hình qua ngay!"

Paparazzi bối rối một hồi lâu mới gửi hình được, làm ông chủ tòa soạn đang chuẩn bị hắc xạm mặt Phạn Già La: ! ! !

[Ảnh chụp là thật à? ! Trên mặt Giản Nhã sao lại có lửa?] Ông lập tức gõ chữ với tốc độ ánh sáng hỏi.

[Thật, là thật! Tôi núp ở bên ngoài biệt thự của Nghê Tâm Hải lén chụp được, trên người bọn họ vẫn còn mặc quần áo trước đó, sếp cứ so sánh với video một chút là biết ngay, nhất định là bọn họ! Tôi làm sao biết lửa trên mặt Giản Nhã là cái quỷ gì chứ, con mẹ nó quá đáng sợ mà!]

[Vậy sao cậu không chịu tiếp tục chạy theo chụp?]

[A! Tôi sợ quá, quên mất!]

[Mau, mau đuổi theo đi, chúng ta vớ được tin tức lớn rồi!]

Paparazzi lo lắng lái xe đuổi theo, đồng thời không ngừng gửi tín hiệu định vị để tòa soạn phái thêm vài người tới hỗ trợ. Ở một đầu khác, nhóm Giản Nhã trải qua hơn một giờ hành trình rốt cuộc cũng đã tới Long Ẩn Tự. Dọc theo con đường này, ông cụ cũng không nhàn rỗi, nghĩ hết biện pháp giúp bọn họ áp chế hắc khí và hắc hỏa, nhưng vẫn không thể thành công. Không quản là bùa, thuật pháp hay đan dược, tất cả đều vô hiệu với hắc khí, chúng nó rõ ràng là không có cách nào tiêu diệt.

Đến chân núi, nhóm người đã đau đớn đến mức căn bản không còn sức để bước đi, chỉ có thể nhờ một nhóm hòa thượng đỡ lên núi. Chủ trì Long Ẩn, Tự Thường Tịnh đại sư đã đợi sẵn ở ngoài cửa, nhìn thấy gương mặt máu thịt be bét của những người này thì không khỏi niệm Phật.

Ông bảo tăng lữ trong chùa đỡ người tới chỗ trống trên chính điện, sau đó cúi người cẩn thận kiểm tra, gương mặt ngày càng nghiêm túc. Ngọn lửa đen bập bùng trong mắt làm ông chìm vào suy tư.

Thấy ông bất động thật lâu, ông cụ nôn nóng hỏi: "Ngài có nhìn ra được gì không?"

Thường Tịnh đại sư chỉ xua xua tay, không nói lời nào, qua một hồi lâu mới khoanh chân ngồi xuống, vân vê tràng hạt ngâm tụng kinh văn. Nhóm tăng nhân nghe rõ nội dung ông đang đọc thì đều lộ ra ánh mắt nghi hoặc, sau đó giống như cố nén hoang mang, nhao nhao ngồi xuống cùng tụng kinh.

Ông cụ nghe thấy cũng kinh sợ, dáng vẻ nghẹn họng trân trối nào còn nửa điểm dáng vẻ cao nhân. Hai vị sư huynh của ông cũng giật giật mí mắt, trong lòng lo sợ bất an.

Lâm Niệm Ân rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, vừa nghe ra nội dung kinh chú đã kinh hãi hỏi: "Sư phụ, vì sao bọn họ lại niệm Kinh Địa Tạng vậy, đó không phải kinh văn siêu độ vong linh à?"

"An tĩnh." Ông cụ đồng dạng cũng rất nghi ngờ nhưng lại không dám quấy nhiễu Thường Tịnh đại sư cùng nhóm tăng nhân.

Nhóm Lâm Niệm Từ được đặt nằm xếp thành hàng trên chiếu, mắt nhắm chặt, hơi thở mong manh, hai tay nám đen hoặc gương mặt thối rữa, thoạt nhìn chẳng khác nào thi thể đang bị phân hủy. Một nhóm hòa thượng vây ở xung quanh bọn họ, vừa gõ mõ vừa niệm kinh, trận thế này nhìn thế nào cũng giống như đang siêu độ vong linh!

Lâm Niệm Ân sợ tới không ngừng lui về sau, ông cụ cùng hai người đàn ông trung niên cũng cứng đờ đứng yên tại chỗ, lộ ra biểu tình không biết phải làm sao. Đáp án mà Phạn Già La kia nói ra vốn là chuyện rất kỳ quái, thế nhưng nó lại đang từng chút từng chút ứng nghiệm.

Trong tiếng tụng kinh du dương trầm bổng, dư âm lượn lờ, ngọn lửa đen bao quanh tay Lâm Niệm Từ đã bị dập tắt, lửa cháy trên mặt Giản Nhã cũng tiêu tán, nhóm Nghê Tâm Hải đau đớn không chịu nổi cũng bình tĩnh lại. Bọn họ lại thật sự được siêu độ, nhưng bọn họ là người sống, có hô hấp, có nhịp tim, có thần trí!

Lâm Niệm Ân lại một lần nữa nhớ tới lời nói của Phạn Già La--- phương pháp tiêu trừ nghiệp chướng chỉ có hai, một là mời cao tăng siêu độ, hai là dùng công đức hoặc tín ngưỡng để trung hòa...

Mà hiện giờ, tầng hắc khí này thật sự đã bị cao tăng siêu độ! Mỗi một câu nói nói ra từ miệng hắn, thậm chí là mỗi lời đều được nghiệm chứng. Cậu ta không hề nói xằng nói bậy, cũng không cố tỏ vẻ huyền bí, lại càng không mua danh chuộc tiếng. Vừa vặn trái lại, thực lực và ánh mắt của cậu ta cao hơn bọn họ quá nhiều, vì thế lời cậu ta nói ra không ai có thể hiểu. Thứ cậu ta liếc mắt là nhìn thấu nhưng người khác nhìn trăm lần, ngàn lần cũng căn bản không phát hiện được bản chất.

Sau khi giúp nhóm Lâm Niệm Từ giảm bớt đau đớn, Thường Tịnh đại sư mới mở mắt ra, chầm chậm nói: "Khí này là ác nghiệp, lửa này là hỏa nghiệp."

Ông cụ, Lâm Niệm Ân và hai người đàn ông trung niên nhất thời kinh hãi.

[end 204]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com