ZingTruyen.Info

Linh Moi Phong Luu Thu Ngoc

[199] Linh Môi - Giản Nhã Hủy Dung

*****

Cao Thiên Thiên bị giam ở Cục cảnh sát cũng thực uất ức, vốn cho rằng Từ Vĩ Tiêu không đi học nên tố chất có chút thấp mà thôi, chậm rãi giáo dục thì sẽ dùng được, không ngờ hắn đã sớm dính vào ma túy. Vì không muốn Lưu Chiêu ra ngoài gây loạn rồi bị bắt, bất đắc dĩ chỉ có thể để hắn ở trong một căn nhà trọ nhỏ của mình, để hắn mau chóng làm xong chuyện.

Nào ngờ cô ta vừa mới rời đi, tên khốn Từ Vĩ Tiêu kia đã gọi đám bạn tới mở party, lại còn bị quần chúng nhiệt tình tố cáo, bị cảnh sát phá cửa ập vào bắt đi. Cao Thiên Thiên căn bản không biết đã xảy ra chuyện, thẳng đến khi đối mặt với Từ Vĩ Tiêu bị đeo còng tay ở hành lang, cô ta mới ý thức được mình đã bị người này liên lụy.

Tiên đoán của Phạn Già La giống như tia chớp xẹt lên trong đầu cô ta--- Cao Thiên Thiên, người mà cô hao hết tâm trí bảo vệ sẽ kéo cô cùng rơi xuống địa ngục.

Người mà cô hao hết tâm trí bảo vệ không phải đang ở trước mắt sao? Cô sẽ bị hắn kéo xuống địa ngục sao? Không tới mức đó đi, người hút ma túy là Từ Vĩ Tiêu chứ không phải cô.

Lúc làm kiểm tra nước tiểu, Cao Thiên Thiên vẫn rất tự tin, nhưng khi bị dẫn vào phòng thẩm vấn đối mặt với cảnh sát, cô mới hiểu được cái gì gọi là tuyệt vọng. Người phụ trách thẩm vấn cô vẫn là cảnh sát Trang Chân lần trước, diện mạo rất nghiêm nghị, giọng nói cũng lạnh lùng, vừa mở miệng đã nói: "Chứa chấp người khác hút ma túy sẽ bị trừng trị, bình thường sẽ bị xử phạt từ ba năm trở xuống. Cao Thiên Thiên, tố tụng của cô vẫn còn chưa được xử lý, sao lại cả gan làm chuyện như vậy?"

"Cái, cái gì?" Cao Thiên Thiên khản giọng: "Tôi phải ngồi tù?"

"Chứng cứ rất xác thực, cô đương nhiên sẽ ngồi tù, cơ hội duy nhất để cô xin giảm hình phạt là thành thật khai báo tình tiết vụ án. Tôi hỏi cô, ma túy của các người lấy từ đâu..."

Lỗ tai Cao Thiên Thiên ong ong, nói gì cũng không nghe thấy, trong đầu chỉ là hai chữ 'ngồi tù'. Cô vốn đã đạt được mục đích, nhóm cổ đông kia đã giúp cô lo liệu vụ kiện tụng kia, cùng lắm cô chỉ bị xử phạt quản chế mà thôi, không cần ngồi tù. Chờ phiên tòa bí mật kết thúc, cô vẫn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, còn có thể dùng gương mặt của Từ Vĩ Tiêu để tiếp tục nhận đãi ngộ của ảnh đế phu nhân. Nhưng bây giờ thì không được rồi, cô ta đã bị hủy, lúc bị cảnh sát bắt đi paparazzi đã chụp được hình cô mang còng, cô đã không còn đường xoay chuyển nữa rồi!

Hóa ra đây chính là rơi xuống địa ngục mà Phạn Già La đã nói! Cô thật sự đã bị người mình liều mạng bảo vệ kéo xuống địa ngục. Giữa chồng và Từ Vĩ Tiêu, tại sao cô lại chọn Từ Vĩ Tiêu? Lẽ nào là vì gương mặt đó cùng giá trị kinh doanh và danh dự địa vị của nó sao?

Cao Thiên Thiên chậm rãi gục đầu xuống, che mặt, thấp giọng nức nở. Cảnh sát hỏi hỏi gì cũng không trả lời, chỉ khóc, khóc đè nén lại bi thương. Rốt cuộc cô cũng hiểu được những năm tháng qua mình đã sai lầm như thế nào, những thứ mà cô vẫn dồn hết tâm trí để theo đuổi căn bản chả là gì cả.

Nếu lựa chọn chồng mình, cùng anh chống đỡ sóng gió sau khi đổi mặt, cuộc sống tuy có chút khó khăn nhưng rồi cũng sẽ bình ổn. Chỉ là thay đổi gương mặt mà thôi, có thể quan trọng hơn người sao? Có thể quý trọng hơn linh hồn mỹ lệ ẩn bên trong túi da kia sao?

Cao Thiên Thiên hiểu ra, hối hận, chính là nhận thức này đã tới quá muộn, mà cô đã sớm chìm vào địa ngục. Hình ảnh cô bị còng tay bị giải lên xe cảnh sát đưa về cục đã truyền khắp mạng internet, Từ Vĩ Tiêu hút ma túy bị cưỡng chế mang đi cũng bị phóng viên bao vây, tin tức của hai người liên tiếp xuất hiện trên các trang báo, một lần nữa nghiệm chứng tiên đoán của Phạn Già La.

Người bạn Lâm Trung Viễn Hạc kia đã ẩn mất, cũng không biết chui vào góc nào giả chết rồi. Vẫn luôn có người chạy tới weibo hỏi hắn có đau mặt hay không, hi hi ha ha cực kỳ náo nhiệt. Fans hâm mộ của Lưu Chiêu cũng an tĩnh, có người chân thành xin lỗi Phạn Già La, có người yên lặng rời đi, cái gì cũng không muốn nói.

Video Văn Tư Vũ quỳ trên bồ đoàn than thở khóc lóc xin lỗi phát hỏa, ở phần cuối cô ta chắp tay nói: "Phạn lão sư, cầu ngài lại chỉ một con đường sáng cho tôi đi." Chỉ tiếc người đã mấy lần chỉ đường cho cô ta đã không còn onl weibo nữa rồi, không quản là nói xấu hay xin lỗi, cậu vẫn yên lặng không hề đáp lại.

Có người chỉnh lý lại những tiên đoán mà Phạn Già La đã tuyên bố, từng cái từng cái chỉnh tề, còn dùng màu đỏ tươi để làm dấu: tiên đoán thứ nhất: Văn Tư Vũ trở thành sao băng (đã thành hiện thực); tiên đoán thứ hai: Tô Phong Khê là hủ quái (đã thành hiện thực); tiên đoán thứ ba: cuộc đời của Lưu Chiêu sụp đổ (đã thành hiện thực); tiên đoán thứ tư, Cao Thiên Thiên rơi xuống địa ngục (đã thành hiện thực)---

Bây giờ chỉ còn lại tiên đoán thứ năm: nhóm Giản Nhã có bị hủy dung hay không? Dưới lớp mặt nạ hoàn mỹ của bọn họ rốt cuộc là cái gì?

Nick weibo này liên tục gõ mấy dấu chấm hỏi, kỳ thực đã mơ hồ đoán được, nhóm Giản Nhã nhất định cũng đã xảy ra chuyện, bằng không tuyệt đối sẽ không im lặng trốn tránh như vậy. Nếu mặt của bọn họ thật sự bình yên vô sự, quay video báo bình anh là chuyện rất đơn giản.

Người tin tưởng lời tiên đoán ngày càng nhiều, fans hâm mộ của nhóm Giản Nhã đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng vào weibo hối thúc bọn họ bày tỏ thái độ, nếu không sẽ trực tiếp chạy tới công ty hoặc là nhà riêng của bọn họ kiểm tra tình huống, có người còn trực tiếp báo cảnh sát.

Cùng lúc đó, người nhấc lên trận giông bão này đang ngồi trước cửa nhà tổ Phạn gia, tay ôm hũ sành màu đen chuyên tâm luyện hóa. Điện thoại của cậu đặt trên bàn, chỉnh chế độ yên lặng, cứ qua một chốc màn hình lại sáng lên, hiện ra dãy số khác biệt.

Cậu không tiếp cuộc gọi nào, chỉ mím môi lẳng lặng nhìn đứa bé đang vui vẻ chơi đùa dưới ánh mặt trời. Trong tay đứa bé cầm một cái đầu lâu khô cùng búp bê minion có đôi ngươi đảo tròn, thỉnh thoảng lại nói vài câu với đầu lâu và búp bê minion, sau đó phát ra tiếng cười kha kha kha.

Vì vậy Phạn Già La cũng cười theo, đôi mắt đen kịt được ánh mặt trời ấm áp nhuộm thành màu hổ phách. Đúng lúc này lại có một dãy số lạ xuất hiện trên màn hình, chớp lóe chớp lóe. Cậu liếc nhìn một cái, không bỏ lơ như trước kia mà bắt máy.

"Phạn Già La, bao nhiêu tiền thì cậu mới bằng lòng cứu tôi?" Giọng nói của Giản Nhã mệt mỏi khản đặc rồi lại lộ ra cường thế. Cô ta có tiền, cho nên cô ta chắc chắn mình có thể dùng tiền để giải quyết tất cả phiền phức.

"Tôi cũng không thiếu tiền." Chút ấm áp trong mắt Phạn Già La biến mất.

"Sao lại có chuyện cậu không thiếu tiền chứ? Tiền tích góp của cậu đều mang ra trả phí vi phạm hợp đồng rồi đúng không? Tống Ôn Noãn keo kiệt muốn chết, cũng chẳng trả cho cậu được bao nhiêu phí di chuyển, tiền gửi ngân hàng của cậu bây giờ được hơn mười triệu không? Đủ cho cậu dùng mấy tháng?" Giản Nhã trực tiếp ra giá: "Chữa mặt cho tôi, tôi cho cậu hai chục triệu."

Phạn Già La đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Giản nữ sĩ, có phải Tô Phong Khê đã tặng cho cô một mặt dây chuyền có hình cá không?"

Giản Nhã sửng sốt vài giây mới nói: "Đúng vậy, phàm là nghệ sĩ ký hợp đồng sẽ được cô ta tặng cho một sợi dây chuyền, nói là bùa may mắn đã được cao tăng làm phép, chính cô ta cũng có một sợi, mỗi ngày đều đeo. Cô ta nói mình có thể đỏ lại nhanh như vậy cũng vì sợi dây chuyền kia rất linh nghiệm."

"Cho nên mấy người liền tin, cũng đeo nó mỗi ngày như cô ta?"

"Đúng vậy. Sợi dây chuyền kia có vấn đề sao?"

"Hiện giờ vẫn chưa biết, cô có thể để tôi xem sợi dây chuyền đó không?"

"Không thể, đêm qua tôi vừa mới về tới nhà, người của Trương gia đã lấy sợi dây chuyền đi rồi. Không chỉ tôi, dây chuyền của những người khác đều bị lấy đi rồi, tôi có thấy bọn họ nói chuyện này trong group chat. Mặt của bọn tôi có liên quan tới sợi dây chuyền kia đúng không? Nó đã bị lấy đi rồi, sẽ không sao chứ?" Giọng nói của Giản Nhã đầy hi vọng, cô ta đang hưng phấn vì tưởng tượng của mình.

Phạn Già La lại trực tiếp tạt cho cô ta một gáo nước lạnh: "Không, Giản nữ sĩ, mặt của cô và sợi dây chuyền kia không có chút quan hệ nào. Tôi có thể thành thật nói cho cô biết, nếu cô còn giữ sợi dây chuyền kia thì chính là chuyện tốt. Lúc này nó đã bị lấy đi, tình cảnh của mấy người lại càng nguy hiểm hơn."

"Vì sao chứ, sợi dây chuyền đó rốt cuộc là gì? Mặt của chúng tôi bị làm sao?" Tâm tình Giản Nhã sụp đổ, gần như tan vỡ.

"Chính bản thân cô chẳng lẽ không biết sao?" Phạn Già La hỏi ngược lại.

"Tôi thật sự không biết." Giản Nhã run giọng nói: "Tôi chỉ mua vài sản phẩm dưỡng da của cô ta, đều là thuốc đông y đơn thuần, tôi đã đưa tới cơ quan kiểm duyệt kiểm tra rồi, không hề có thành vật hay chất gì độc hại cả.

Phạn Già La nhìn hồ nước xa xa, lễ phép hỏi: "Vậy tôi có thể xem những sản phẩm đó không?"

Giản Nhã không trả lời mà hỏi lại: "Cậu có thể cứu tôi không?"

"Tôi có thể." Phạn Già La nhếch môi, giọng nói ôn hòa: "Nhưng phải xem xem cô làm thế nào. Trước khi muốn cầu cứu tôi, không phải cô nên xin lỗi tôi à? Trước đó vài ngày tôi bị cả mạng xã hội công kích, phía sau không phải có dấu tay của Giản nữ sĩ sao."

Giản Nhã: "...tôi không có."

Phạn Già La cười khẽ nói: "Giản nữ sĩ, tôi là nhà ngoại cảm."

Những lời này đủ để gạt bỏ toàn bộ phản biện của Giản Nhã. Đúng vậy, cậu ta là nhà ngoại cảm, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cậu ta đã nhìn được tương lai của cô ta, cũng biết được hiện tại của cô ta. Khi đó cậu ta còn từng đưa tay, lẳng lặng chờ đợi cô đặt tay lên để cứu rỗi. Nhưng bởi vì một chút thành kiến mà cô đã hung ác đẩy cậu ta ra, thậm chí còn chửi rủa cậu ta.

Nghĩ tới chuyện này, Giản Nhã đưa tay che mặt, ý thức được tình huống của mình bây giờ nên phải kiềm chế lại.

"Xin lỗi Phạn tiên sinh, tôi sai rồi." Giọng nói nghẹn ngào của cô ta từ trong loa truyền ra.

"Chỉ xin lỗi riêng tư vậy sao được." Phạn Già La thờ ơ nói.

"Cái gì?" Giản Nhã ngẩn người.

"Fans hâm mộ của cô đến bây giờ vẫn còn đang công kích tôi, lẽ nào cô không nên ra mặt nói chuyện?"

"Cậu muốn tôi công khai xin lỗi?"

"Như vậy rất khó sao?"

Giản Nhã tức giận tới bật cười, cố nén nước mắt nói: "Phạn tiên sinh, một khi tôi đứng ra xin lỗi cậu, công chúng sẽ biết tôi gặp phải chuyện gì, sự nghiệp diễn xuất của tôi sẽ bị hủy diệt! Nếu cậu nguyện ý cứu tôi thì xin cậu rũ lòng thương xót, đừng triệt để hủy tôi như vậy. Phạn tiên sinh biết không, gương mặt chính là sinh mệnh thứ hai của người phụ nữ, cậu lặng lẽ chữa trị cho tôi không được sao? Tôi không muốn để người khác biết chuyện tôi bị hủy dung."

"Cho nên tôi cứu mạng cô lại không nhận được một câu xin lỗi của cô?" Phạn Già La bật cười khẽ: "Giản nữ sĩ, đây là logic gì vậy?"

Giản Nhã: ...

Logic của Giản Nhã là: tôi có thể có lỗi với bạn nhưng bạn không thể tổn thương tôi, bởi vì bây giờ tôi là người bị hại nhỏ yếu, tôi cần giúp đỡ.

Phạn Già La lắc đầu nói: "Giản nữ sĩ, logic của cô chính là logic của kẻ cướp, vì thế tôi không thể tiếp thu được. Sự nhân từ của tôi không phải để mấy người phung phí. Tôi đã từng cho cô một cơ hội, đây là lần thứ hai, sự bất quá tam, cho nên sẽ không còn lần thứ ba."

Tim Giản Nhã đập điên cuồng.

Phạn Già La dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lằn vân trên hũ sành, giọng nói trở nên mờ mịt: "Giản nữ sĩ, tôi nhìn thấy một chiếc gương hình oval, xung quanh có khung gỗ màu đen, có họa tiết chạm trổ sơn vàng hình hoa hồng ở trên khung, trông tao nhã, xinh đẹp lại quý giá. Nhìn vào mặt gương, tôi nhìn thấy một gương mặt, nó đang sưng phù lên, làn da từ màu hồng chuyển sang tím sau đó bắt đầu biến thành màu đen, tiếp đó xuất hiện những vệt nứt bị bể ra. Dịch mủ màu vàng nhỏ giọt xuống tỏa ra mùi hôi thối, một bàn tay mảnh khảnh cầm lấy tăm bông cẩn thận lau đi dịch mủ, nước mắt mặn chát lăn xuống, chảy xuôi qua mết thương mang tới đau đớn làm gương mặt kia vặn vẹo biến hình..."

Nói tới đây, cậu đúng lúc dùng lại một chốc, sau đó đầu dây bên kia liền truyền tới một trận kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

Theo lời miêu tả của Phạn Già La, nhìn gương mặt mình ở trong gương, nhìn những đóa hoa hồng chạm trổ. Ánh mắt cô ta bắt đầu trợn to rồi cúi đầu nhìn cây tăm bông cùng giọt nước mắt vì đau đớn mà rơi xuống của mình.

Cô ta trốn ra ngoài mấy chục km, kéo chặt rèm cửa sổ, đoạn tuyệt liên hệ với tất cả mọi người, nhưng Phạn Già La vẫn có thể miêu tả chuẩn xác tình trạng, hành động lẫn biểu tình của cô hiện giờ. Tựa hồ Phạn Già La đang trốn ở trong gương, dòm ngó từng hành động của cô.

Ý nghĩ đáng sợ này làm gương mặt Giản Nhã vặn vẹo, sợ hãi kêu la liên tục, sau đó giơ tay chộp lấy bình hoa đập vỡ chiếc gương. Trước kia sao cô lại cho rằng Phạn Già La là một tên lường gạt chứ? Vì sao cô lại nhẹ dạ cả tin quái vật Tô Phong Khê kia mà khiêu khích người này? Cậu ta rõ ràng đáng sợ như vậy!

Gương vỡ nát, bình hoa bể, đồ trang điểm trên bàn rơi vãi đầy đất, lúc này tiếng hét the thé của Giản Nhã mới bình tĩnh trở lại, nhìn cuộc gọi vẫn còn tiếp tục.

"Phạn lão sư, cầu cậu đừng nói nữa, xin lỗi, tôi thật sự biết lỗi rồi, cậu buông tha tôi đi!" Giản Nhã khóc, tùy ý để nước mắt rơi xuống làm đau xót làn da bị thối rữa.

"Biết sai thì nên xin lỗi, cho tôi một lời công bằng, này cũng không quá đáng đi?" Phạn Già La bình tĩnh nói.

"Nhưng nếu tin tức truyền ra thì sự nghiệp của tôi sẽ bị hủy. Tôi không thể để người khác biết tôi bị hủy dung, tôi thật sự không thể." Giản Nhã lại càng khóc thương tâm hơn. Nếu thời gian có thể quay ngược, cô sẽ quay trở lại ngày hủy hợp đồng với Tinh Huy. Lúc Phạn Già La đưa tay lẳng lặng chờ đợi, cô nhất định sẽ không chút do dự nắm lấy.

Chỉ tiếc trên đời này không có nếu như, cho dù cô khóc thảm thương thế nào, Phạn Già La cũng không hề cảm động.

"Giản nữ sĩ, thời gian của cô không còn nhiều lắm, nếu để vết thương thối rữa đến dưới lớp da, cho dù xua tan đi hết hắc khí thì mặt của cô cũng đầy vết sẹo. Đề nghị của tôi xin Giản nữ sĩ suy nghĩ thật kỹ, tạm biệt." Phạn Già La cúp điện thoại, tiếp tục tôi luyện tro cốt cùng huyết nhục trong bình gốm. Cậu nguyện ý cứu người nhưng điều kiện hàng đầu là phải có được đầy đủ sự tôn trọng.

Mà ở một đầu khác, Giản Nhã đối diện với microphone kích động hô to: "Phạn lão sư, cậu chờ chút, cậu đừng cúp điện thoại, chúng ta thương lượng một chút, tôi sẽ trả thêm tiền, tôi thêm tiền không được sao?"

Tiếng tút tút tút báo cho cô ta biết, người kia ngoại trừ một lời xin lỗi thành tâm thành ý thì không cần gì khác. Nhưng một câu xin lỗi công khai sẽ hủy đi danh dự và sự nghiệp của Giản Nhã. Cô cắn răng, tức giận tới bật khóc, nhìn chính trong những mảnh gương vỡ thì sợ tới mức ngay cả khóc cũng quên mất.

Đáp ứng đi, chỉ còn một con đường sống này thôi! Nghĩ như vậy, Giản Nhã không thể không cầm điện thoại gọi cho dãy số mà mình phí hết tâm tư từ chỗ khác hỏi được.

Đúng lúc này, Nghê Tâm Hải gọi điện tới, mở miệng nói: "Chị Nhã, chị không cần cầu xin Phạn Già La đâu, em tìm được một đạo sĩ, hắn nói sư tỷ của hắn có thể trị khỏi mặt của chúng ta. Hơn nữa hắn còn có thể vẽ bùa để tạm thời áp chế vệt nứt trên mặt chúng ta. Vừa nãy em đã dùng bùa rồi, bây giờ đã khỏi hẳn, chị mở video đi, em cho chị xem mặt em bây giờ!"

Mặt của Nghê Tâm Hải bị thối rữa còn nghiêm trọng hơn Giản Nhã nhưng sau khi mở video, cô ta tiến tới gần camera, không chút keo kiệt khoe làn da trắng sứ của mình. Cô ta đã khỏi hẳn rồi, lần trò chuyện trước chỉ mới qua vài giờ mà thôi, gương mặt thối rữa đến sắp lộ cả xương ra ngoài nhưng giờ đây đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp ngày xưa!

Ánh mắt Giản Nhã nháy mắt sáng ngời, cái gì mà công khai xin lỗi, thừa nhận sai lầm, ngăn cản hành vi không lý trí của người hâm mộ chứ, tất cả đều bị cô ta quên đi hết!

[end 199]

[200] Linh Môi - Linh Tử Đạo Môn

*****

Nhìn thấy gương mặt của Nghê Tâm Hải đã hoàn toàn khôi phục, Giản Nhã sao ngồi yên được, lập tức bịt kín mít chạy tới gặp vị đạo trưởng kia. Khi đến địa chỉ bí mật mà Nghê Tâm Hải báo, cô mới phát hiện không chỉ có mình, Vạn Thi Thư, Thạch Vĩnh Hạo, Lạc Cửu Nguyên, Tất Trạch Thái cũng tới, người nào người nấy đều mặc áo đội nón đeo kính đeo khẩu trang, hoàn toàn không dám để lộ ra gương mặt.

Thì ra là vậy, Giản Nhã có thể nhìn ra chút đầu mối từ những phần da thịt bị lộ ra, bọn họ cũng giống như cô, gương mặt sưng phù, thối rữa, chảy mủ, không còn nhìn ra dạng người, cho dù là mùi Cologne nồng nặc cũng không lấn át được mùi hôi thối quen thuộc.

Tất cả mọi người đều rất lo lắng, Tất Trạch Thái nhỏ tuổi nhất thậm chí đã hỏng mất, lúc này đang co ro trên sô pha khóc nức nở.

Nghê Tâm Hải đưa khăn giấy cho bọn họ, an ủi: "Đừng khóc, đại sư đang tĩnh tọa, chốc nữa sẽ xuống ngay, hắn nhất định có thể chữa lành cho mọi người. Xem mặt tôi nè, hiện giờ đã không sao rồi."

Tất Trạch Thái lau mũi, không dám tin hỏi: "Mặt của chị thật sự đã từng thối rữa sao?" Cậu nhóc nhìn chằm chằm gương mặt không chút tỳ vết của Nghê Tâm Hải, hoàn toàn không thể tin chỉ mới mấy tiếng trước, người này cũng biến đổi giống như bọn họ. Đương nhiên, trước khi Tô Phong Khê lộ ra bộ mặt thật, ai tin nổi lời tiên đoán của Phạn Già La chứ? Quái vật, đó không phải thứ chỉ xuất hiện trong những câu chuyện xưa huyền huyễn thôi sao?

"Nếu em sớm tin tưởng Phạn Già La thì tốt rồi, khi đó hắn nói trên mặt chúng ta có hắc khí, rất nhanh sẽ thối rữa. Chỉ tiếc chúng ta quá tin tưởng Tô Phong Khê, căn bản không nghe lời hắn nói. Hắn còn đưa tay nói muốn chữa trị cho chúng ta, kết quả chúng ta không thèm để ý tới."

Tất Trạch Thái càng nói lại càng hối hận, nức nở nói: "Hiện giờ nhắm mắt lại, trong đầu em liền hiện ra bàn tay của Phạn Già La. Bàn tay mềm mại tinh tế, lòng bàn tay sạch sẽ, kiên nhẫn đợi chúng ta đặt tay lên. Khi đó em hoài nghi hắn là một tên lừa gạt, nhưng bây giờ em biết hắn thật lòng muốn giúp chúng ta, em thật hối hận. Chị Nhã, hu hu hu..."

Thất Trạch Thái khóc ngày càng thương tâm, dáng vẻ nhắm mắt đầm ngực có chút đáng thương lại buồn cười.

Nghê Tâm Hải phì cười, lơ đễnh xua tay: "Đừng nghĩ tới Phạn Già La nữa, hắn không có chịu cứu đâu. Em không nghe chị Nhã nói à, muốn hắn giúp thì phải nói xin lỗi trước, hơn nữa còn phải công khai ở trước mặt tất cả mọi người, yêu cầu này thật quá đáng. Với tình huống như chúng ta, nói xin lỗi một cái không phải trực tiếp thừa nhận chúng ta bị hủy dung à?"

Da của Tất Trạch Thái rất đau, chỉ có thể duỗi cổ tới trước, úp mặt xuống sàn nhà, để nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Nước mũi cũng kéo thành từng sợi dài nhỏ xuống, Nghê Tâm Hải nhìn mà muốn trợn trắng mắt.

"Xin lỗi không phải nên làm sao?" Cậu nhóc ấp úng nói: "Trước đó chúng ta cũng coi như từng phỉ báng Phạn Già La, chẳng lẽ không nên xin lỗi?"

"Nếu vị đạo trưởng kia thật sự có thể trị khỏi mặt của chúng ta, không ai được phép xin lỗi!" Giản Nhã đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng.

"Vì sao chứ?" Tất Trạch Thái cực kỳ khó hiểu.

"Bởi vì tôi sẽ không để hắn được như nguyện. Hắn muốn mượn chuyện này để áp chế tôi, hủy danh dự và sự nghiệp của tôi, nằm mơ đi! Mấy người nói xin lỗi chính là tôn vinh hắn, mà tôn vinh hắn chính là bẽ mặt tôi, mấy người đừng có nghĩ tới nữa." Nghĩ tới những lời Phạn Già La ngoại cảm tình cảnh mình ngồi trước gương, Giản Nhã liền hận người này thấu xương. Hắn dám đe dọa cô, mà cô tuyệt đối sẽ không để hắn thực hiện được! Giản Nhã cô đây mới không bị hù dọa.

"Đúng vậy, sao lại phải nói xin lỗi hắn chứ. Lâm đạo trưởng nhất định có thể chữa lành cho mọi người, mọi người cứ yên tâm 120% đi. Đến khi đó chúng ta xuất hiện với diện mạo sáng ngời, tiên đoán của Phạn Già La tự nhiên sẽ sụp đổ. Bây giờ người trên mạng đều đang cười nhạo chúng ta, đến khi đó toàn mạng sẽ cười nhạo hắn." Nghĩ tới tình cảnh như vậy, Nghê Tâm Hải liền đắc ý nói: "Chị Nhã, chị nói xem thấy dáng vẻ hoàn hảo không chút tổn hao của chúng ta, hắn có bị dọa giật mình không?"

Giản Nhã cười khoái chí: "Tâm Hải, khi nào vị đại sư kia mới tới?"

"Chắc mấy chục phút nữa, mỗi ngày hắn đều phải ngồi thiền một giờ." Nghê Tâm Hải xem đồng hồ.

Tất Trạch Thái đảo tròng mắt nhìn một vòng rồi hỏi: "Chị Tâm Hải, sao không thấy chị Phác Lệ Ngọc vậy?"

Nghê Tâm Hải liếc mắt: "Tôi không gọi cô ta."

"Vì sao ạ?" Tất Trạch Thái có chút gấp gáp, cậu nhóc và Phác Lệ Ngọc có quan hệ rất tốt, đương nhiên cũng biết mặt đối phương thối rữa nghiêm trọng tới cỡ nào. Hơn nữa Phác Lệ Ngọc cũng là ca sĩ nên ăn rất nhiều kẹo dưỡng cổ họng của Tô Phong Khê tặng, hiện giờ ngay cả nói chuyện cũng không ra hơi. Tình huống hẳn là tệ hại nhất.

Nghê Tâm Hải liếc nhìn Giản Nhã, không nói chuyện. Kỳ thật cô và Phác Lệ Ngọc căn bản không có xích mích cá nhân gì cả, dù sao cũng là một người bên mảng đóng phim, một người bên mảng ca hát, tuy ở cùng một giới nhưng rất hiếm khi gặp mặt. Nhưng Giản Nhã và Phác Lệ Ngọc có đụng chạm khá sâu, nguyên nhân là Giản Nhã bị một tiểu thịt tươi mình coi trọng từ chối, sau đó quay đầu theo đuổi Phác Lệ Ngọc, hung hăng vả vào mặt Giản Nhã.

Sự tình khá loạn khó nói rõ, nhưng Giản Nhã cùng Phác Lệ Ngọc bằng mặt mà không bằng lòng là khẳng định. Nếu không phải Tô Phong Khê nhìn trúng giọng hát của Phác Lệ Ngọc, muốn bồi dưỡng thành người nối nghiệp thì Giản Nhã căn bản không muốn ký hợp đồng chung công ty với Phác Lệ Ngọc.

Nghê Tâm Hải hiểu ý người, sau khi chữa lành mặt liền thông báo cho Giản Nhã trước tiên, lúc mở phương thức liên lạc của Phác Lệ Ngọc thì chợt nhớ tới chuyện này, vì thế đã không gửi thông báo.

Cảm nhận được ánh mắt Nghê Tâm Hải, Giản Nhã cười lạnh: "Không thông báo cho cô ta, cũng đâu phải chúng ta không chừa lại đường sống cho cô ta. Cô ta có thể tìm Phạn Già La xin giúp đỡ mà."

Lạc Cửu Nguyên vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói: "Phác Lệ Ngọc tìm Phạn Già La xin giúp đỡ thì phải công bố xin lỗi, cô ta vừa lộ diện thì người của toàn thế giới đều biết chuyện chúng ta bị hủy dung."

Biểu tình Giản Nhã ngưng trọng, Nghê Tâm Hải lập tức cười nhạt: "Nếu cô ta đứng ra xin lỗi thì chúng ta cứ lập thể xuất hiện lên tiếng, để phóng viên cùng mọi người nhìn kỹ gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết của chúng ta. Cô ta bị hủy dung là chuyện riêng của cô ta, liên quan gì tới chúng ta?"

"Vị đại sư kia thật sự có thể chữa lành mặt của chúng ta sao?" Lạc Cửu Nguyên hỏi.

"Tôi chính là ví dụ tốt nhất, anh không thấy à? Tôi còn từng video call với chị Nhã, chị ấy biết mặt tôi trước đó đã thối rữa nghiêm trọng tới mức nào. Lâm đạo trưởng lợi hại hơn Phạn Già La nhiều, không tới mười phút mà tôi đã hoàn toàn khôi phục."

"Không phải hoàn toàn khôi phục." Một giọng nói ôn hòa từ trên đầu truyền tới lời nhóm Giản Nhã đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một người thanh niên vóc người cao lớn từ trên cầu thang xoay tròn chậm rãi đi xuống, trên người mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean đơn giản, dưới chân mang đôi giày bằng vải bông, dáng vẻ nhàn nhã lại có khí chất hiện đại, hoàn toàn không có chút dính dáng nào với hình tượng đạo sĩ trong truyền thuyết. Nhưng khí chất thì lại rất đặc biệt, giống như thác nước trong khe núi thổi tới một luồng gió nhẹ, cực kỳ tươi mát, cực kỳ tự nhiên.

"Tôi tên là Lâm Niệm Ân." Cậu ta gật đầu mỉm cười: "Tôi và Phạn Già La không có cách nào so sánh, không phải vấn đề ai mạnh ai yếu, mà là năng lực căn bản không thuộc về một hệ, không thể so sánh."

"Xin chào Lâm đạo trưởng!" Mọi người vội vàng đứng lên chào hỏi, ngay cả Giản Nhã là người kiêu ngạo nhất cũng cúi người thật thấp, thái độ cung kính.

"Chào mọi người, đều ngồi cả đi." Thấy gương mặt máu thịt be bét của Tất Trạch Thái, ánh mắt của Lâm Niệm Ân tựa hồ không hề kinh sợ, vẫn bình tĩnh nói: "Người như Phạn Già La ở trong giới huyền học chúng tôi gọi là linh giả. Linh giả trời sinh sở hữu linh lực, thiên phú là thứ mà từ khi sinh ra đã được định sẵn. Mà tôi là tu giả, phải dựa vào tự mình tu luyện mới có thể từng bước trưởng thành. Ông trời tự nhiên thiên vị cho linh giả, nhưng tôi lại càng tin tưởng dựa vào nỗ lực của mình để giành lấy thành tựu hơn."

Nhóm Giản Nhã liên tục gật đầu, không ngừng khen ngợi.

Tất Trạch Thái có chút ngờ nghệch hỏi: "Lâm đạo trưởng, vậy Phạn Già La có đẳng cấp nào trong số linh giả vậy?"

"Hắn rất lợi hại, là vị linh giả mạnh thứ hai mà tôi từng thấy." Lâm Niệm Ân cười cười.

"Vậy người mạnh nhất là ai?" Tất Trạch Thái mở to mắt.

"Đương nhiên là sư tỷ của tôi. Kỳ thực tôi chỉ có thể tạm thời áp chế sát khí trên người mọi người mà thôi, muốn hoàn toàn loại trừ nó còn phải dựa vào sư tỷ của tôi. Sư tỷ tôi từ nhỏ đã có linh lực mạnh mẽ, được sư môn tôn là linh tử. Linh tử chính là thiếu chủ của môn phái chúng tôi, có ý nghĩa tương tự với phật tử Phật môn. Chẳng những từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, chị ấy còn rất nỗ lực tu luyện, là niềm kiêu ngạo của sư môn tôi, cũng là kiêu ngạo của cả Đạo môn. Nói tới sư tỷ tôi, giới huyền học không có ai không biết. Chờ sư tỷ tôi tới, chị ấy sẽ giúp mọi người xóa bỏ sát khí. Nhưng bây giờ chị ấy đang trên máy bay quay về nước, chờ vài ngày mới được." Lâm Niệm Ân không khỏi kiêu ngạo nói.

"Lâm đạo trưởng, sư tỷ cậu thật sự có thể chữa lành cho chúng tôi sao?" Giản Nhã vẫn có chút không yên lòng.

"Đó là đương nhiên, không quản là sát khí gì cũng không thể tổn hại sư tỷ tôi, theo sư phụ nói thì linh khí của sư tỷ vừa thuần khiết lại nồng đậm, là khắc tinh của hết thảy sát khí trong thiên hạ. Sư tỷ tôi phất tay một cái là có thể hàng phục được cương thi nghìn năm, chữa cho mọi người chỉ là chuyện nhấc tay một cái mà thôi." Lâm Niệm Ân lấy vài lá bùa ra nói: "Nếu mọi người không tin, tôi có thể giúp mọi người tạm thời áp chế sát khí."

Giản Nhã vội vàng khom người: "Vậy làm phiền Lâm đạo trưởng rồi."

Lâm Niệm Ân xua xua tay, cũng không nói nhiều, làm pháp quyết dán bùa lên trán Giản Nhã. Đừng thấy động tác đơn giản, cũng không niệm chú gì nhiều, nhưng chỉ một giây thôi, ký hiệu chu sa trên lá bùa đã tỏa ra ánh sáng đỏ giống như bị đốt cháy, sau đó da thịt trên mặt nhanh chóng khép lại, từng chút từng chút khôi phục dáng vẻ nhẵn nhụi trắng nõn trước kia.

Năm phút sau, lá bùa tự nhiên bong ra, ký hiệu đỏ tươi đã biến thành màu đen mơ hồ, cũng tỏa ra mùi tanh tưởi, nhưng Giản Nhã thì đã biến thành Giản ảnh hậu chói lọi, rực rỡ ngày xưa, nào còn nửa điểm vết tích hủy dung.

Nhóm Tất Trạch Thái xem tới ngây người, Nghê Tâm Hải thì lộ ra biểu tình đắc ý. Trị cho những người này, sau này bọn họ có thể không ghi nhớ ân tình này sao?

"Lâm đạo trưởng, cậu thật sự đã quá khiêm nhường, tôi thấy cậu lợi hại hơn Phạn Già La kia nhiều! Hắn chỉ biết khua môi múa mép chứ chẳng làm được chút chuyện chính sự nào. Đám dân mạng kia thổi hắn lên tận trời nhưng lại không biết cao nhân thì phải giống như cậu vậy, không thích lộ mặt, cũng không mua danh chuộc tiếng." Thạch Vĩnh Hạo nãy giờ không nói lời nào lập tức vuốt đuôi nịnh nọt.

Lâm Niệm Ân xua tay, thái độ vẫn rất thản nhiên.

Giản Nhã lấy gương ra soi gương mặt đã hoàn hảo như lúc ban đầu của mình, mừng tới chảy nước mắt, sau đó đứng dậy không ngừng khom người cám ơn Lâm đạo trưởng. Cô nhìn ra được, vị Lâm đạo trưởng này thật sự khiêm tốn, cũng thật sự thản nhiên, nhưng ẩn phía sau phần khiêm tốn cùng thản nhiên này chính là kiêu ngạo không ai bì nổi. Người này căn bản rất khinh thường người lỗ mãng như Phạn Già La, đương nhiên sẽ không màng tranh đua.

Cái này nói lên điều gì? Nói rõ năng lực của người này lợi hại hơn Phạn Già La gấp trăm ngàn lần, huống chi sau lưng hắn còn có một vị sư tỷ lợi hại hơn cùng một Đạo môn chính thống. Phạn Già La có thể so sánh với những vị đại sư huyền học nội tình thâm hậu này sao? Nói hắn là khiêu lương tiểu sửu là đã quá coi trọng hắn rồi!

Giản Nhã lại càng tin tưởng Lâm đạo trưởng cùng sư tỷ mà đối phương nói, trái tim thấp thỏm đã hoàn toàn thả lỏng.

Nhóm Tất Trạch Thái cũng tự nhận một lá bùa, sau năm phút liền khôi phục dáng vẻ cũ. Bọn họ thiên ân vạn tạ Lâm Niệm Ân, nhao nhao bày tỏ nhất định sẽ có tạ lễ, Lâm Niệm Ân xua tay từ chối, dáng vẻ xuất trần thoát tục: "Tôi cứu mọi người vì cơ duyên trùng hợp, không cần tạ ơn, nếu mọi người thật sự muốn cám ơn tôi, sau này làm nhiều việc thiện một chút là được."

"Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ tham gia hoạt động từ thiện nhiều hơn!" Cả đám người luôn miệng đáp ứng, lại hẹn ngày gặp Lâm đạo trưởng và sư tỷ của hắn.

Sau khi những người khác rời đi, Tất Trạch Thái sờ sờ gương mặt bóng loáng của mình, lại nghĩ tới dáng dấp nửa người nửa quỷ của Phác Lệ Ngọc, cuối cùng vẫn không đành lòng nên lén gọi video call cho đối phương, nói rõ chuyện Lâm Niệm Ân.

Phác Lệ Ngọc bị mọi người xa lánh chỉ có thể vừa nghe vừa cười thảm. Thứ mà cô bị thối rữa không chỉ có gương mặt mà còn cả cổ họng, nói chuyện một cái cổ họng liền giống như bị dao cứa, đau tới chết đi sống lại. Cô không có cách nào nói chuyện với Tất Trạch Thái, chỉ có thể viết lên giấy: [Chả trách chị gửi tin trong group nhưng không ai thèm để ý tới. Thật tốt quá, Tiểu Thái, em có thể khôi phục diện mạo, chị thật sự vui cho em. Nhưng em không cần giúp chị liên lạc với Lâm Niệm Ân đạo trưởng đâu, dù sao hiện giờ hắn đang ở chỗ Nghê Tâm Hải, nếu chị có động tác gì, Nghê Tâm Hải nhất định sẽ nói với Giản Nhã. Giản Nhã sẽ đoán được là em mật báo, như vậy em sẽ đắc tội với tất cả bọn họ.]

"Chị, em không sợ đắc tội bọn họ đâu, em sẽ giúp chị hỏi phương thức liên lạc của Lâm đạo trưởng." Tất Trạch Thái vội nói.

Trong đôi mắt đỏ bừng của Phác Lệ Ngọc lộ ra kiên định, từng nét viết: [Không cần đâu Tiểu Thái, sát khí trên mặt em vẫn chưa được xóa bỏ triệt để, hiện giờ tốt nhất không nên đắc tội bọn họ. Tự chị sẽ nghĩ biện pháp, em đừng lo lắng.]

"Chị có thể có biện pháp gì chứ? Chị đừng cố chấp mà..."

Tất Trạch Thái còn chưa nói hết, Phác Lệ Ngọc đã chủ động cúp máy. Cô cầm lấy tấm bảng viết chữ, nặng nề viết một hàng chữ rồi giơ lên cho người đại diện xem: [Anh Phùng, quay video giúp em đi, em muốn xin lỗi Phạn lão sư.]

Người đại diện không chút nghĩ ngợi ngăn cản: "Em điên rồi sao? Lỡ như em xin lỗi rồi mà Phạn Già La vẫn không chịu giúp em thì sao? Không phải em đã tự hủy tiền đồ của mình rồi à? Em tìm Tất Trạch Thái nghĩ cách đi, bằng không thì cứ xin lỗi Giản Nhã, nhờ cô ta giới thiệu em với Lâm đạo trưởng. Tôi cảm thấy Lâm đạo trưởng kia đáng tin hơn Phạn Già La. Không phải chỉ cúi đầu nhận sai với Giản Nhã thôi sao, cũng không thiếu mất khối thịt nào."

Phác Lệ Ngọc lắc đầu, chăm chú viết: [Phạn lão sư sẽ giúp, em không có tìm thủy quân hãm hại cậu ấy, nhưng fans ca nhạc của em đã công kích cậu ấy mà em không hề ngăn cản hành vi quá khích của bọn họ, đó là sự thật không thể chối cãi. Không quản có giúp em hay không, em cũng nên xin lỗi cậu ấy.]

Người đại diện vẫn không ủng hộ: "Em cũng biết cái miệng của Phạn Già La chẳng tha cho ai, cậu ta không thích ai thì sẽ tuyên bố tiên đoán, tôi cảm thấy cho dù em nói xin lỗi thì cậu ta cũng chẳng giúp em đâu. Em quy phục Phạn Già La thì bên Giản Nhã tuyệt đối sẽ không giúp đỡ em đâu, em làm vậy là đang tự cắt đường sống của mình."

Phác Lệ Ngọc cười khổ: [Anh không hiểu Phạn lão sư. Ngày hủy hợp đồng, là cậu ấy chủ động đưa tay nói muốn giúp bọn em, nhưng bọn em lại không để tâm tới lời nói của cậu ấy. Từ khi gương mặt thối rữa, gần như mỗi phút mỗi giây em đều nghĩ tới đôi tay lẳng lặng chờ đợi của cậu ấy, nhớ cặp mắt bình thản lại bao dung của cậu ấy, nhớ rõ biểu tình của cậu ấy. Em rốt cuộc cũng hiểu được, khi đó cậu ấy đã nhìn thấu vận mệnh của bọn em, cũng muốn cứu giúp bọn em, là tự bọn em đã bỏ qua cơ hội. Cậu ấy là một người rất ấm áp, em nguyện ý tin tưởng cậu ấy.]

Người đại diện không ngừng khuyên nhủ: "Nhưng em xem cũng thấy mặt của Tất Trạch Thái rồi mà, thằng bé đã hoàn toàn khôi phục rồi, trước sau chỉ cần có năm phút đồng hồ thôi, chẳng lẽ em không ước ao sao?"

Phác Lệ Ngọc tiếp tục viết, ý nghĩ kiên định không chút lay chuyển: [Khôi phục nhanh như vậy thật sự bình thường sao? Da khép lại cần có thời gian, chỉ vài phút đã khôi phục gương mặt máu thịt be bét của bọn họ hoàn hảo lại như lúc ban đầu, loại công hiệu thần kỳ này căn bản là cùng một chiêu trò với sản phẩm dưỡng da mà Tô Phong Khê đã bán cho bọn em, em làm sao yên tâm? Vị Lâm đạo trưởng kia là người lai lịch không rõ, so với hắn, em lại càng tin tưởng Phạn lão sư hơn. Hôm nay em đã xem xong Thế Giới Kỳ Nhân rồi, em cảm nhận được sự ôn nhu và bao dung của Phạn lão sư.]

Người đại diện khổ sở khuyên nhủ nhưng không thành, chỉ bất đắc dĩ cầm điện thoại, nhắm camera về phía Phác Lệ Ngọc đang đeo khẩu trang kín mít.

[end 200]

[201] Linh Môi - Phạn Lão Sư: Chỉ Có Tôi Có Thể Cứu Các Người

*****

Phác Lệ Ngọc từ nhỏ đã thích ca hát, tiến vào giới giải trí này không phải vì gặp may, cũng không vì kiếm tiền, mà là muốn nhiều người được nghe âm nhạc của mình. Cô hi vọng mình có thể sáng tác ra một album kinh điển đủ để lưu truyền lại trăm năm sau, giống như Micheal Jackson, giống như Andy Williams, giống như hết thảy các vị tiền bối vĩ đại đã cống hiến hết thảy vì sự nghiệp ca hát.

Sở dĩ cô gia nhập công ty Tô Phong Khê không phải vì tiền hay tài nguyên, mà vì hâm mộ thành tựu âm nhạc của đối phương. Cô cho rằng Tô Phong Khê giống như mình, đều là người chân chính yêu thích âm nhạc, nhưng hiện thực lại nói cho cô biết, Tô Phong Khê căn bản không hề nghiên cứu âm nhạc, xét về phương diện ca hát cũng không hề có chút thành tựu nào. Tiếng ca mỹ lệ, kỹ thuật cao siêu của cô ta, hết thảy chỉ là một loại yêu thuật mê hoặc lòng người! Cô ta căn bản là quái vật.

Sau khi Tô Phong Khê bị cảnh sát bắt đi, Phác Lệ Ngọc đã mở bài hát của Tô Phong Khê nghe lại lần nữa, sau đó cả người đều suy sụp, cũng hiểu ra mình không phải nghệ thuật gia giám định và thưởng thức phi phàm tài giỏi gì cả, chỉ là một người bình thường không có tuệ căn, bằng không cũng không xem tiếng ồn chói tai này thành tiếng trời. Có thể nghe ra âm thanh thật sự của Tô Phong Khê, toàn thế giới này chỉ sợ chỉ có mỗi mình Phạn Già La.

Nói không hối hận khi giải ước với Tinh Huy khẳng định là gạt người, nhưng khó chịu một trận, Phác Lệ Ngọc không sụp đổ mà nhanh chóng nghĩ cách tự cứu bản thân. Cho dù Giản Nhã nguyện ý giới thiệu cô với Lâm đạo trưởng, cô cũng không dễ dàng tin tưởng một người không rõ lai lịch.

Dùng hết một đêm xem lại toàn bộ chương trình của Phạn lão sư, Phác Lệ Ngọc sinh ra cảm giác rất thân cận với đối phương, cô lại càng tin vào trực giác của mình hơn. Sau khi video được quay xong, Phác Lệ Ngọc xem lại thì thấy không đủ thành ý, vì thế đã lên weibo hẹn fans hâm mộ vào ngày mai sẽ phát sóng trực tiếp, công bố tình hình gần đây của mình.

Hành động của Phác Lệ Ngọc làm người đại diện tức giận tới gõ đầu cô nhưng lại không có biện pháp nào. Phác Lệ Ngọc chính là người như vậy, hoặc là không làm, hoặc là phải dốc hết toàn lực ứng phó, cho dù chỉ là xin lỗi thì cô cũng sẽ dốc ra trăm phần trăm thành ý.

Ngày hôm sau, tới thời gian đã hẹn, Phác Lệ Ngọc chỉnh lại khẩu trang rồi làm dấu với người đại diện để bắt đầu buổi livestream. Fans hâm mộ vẫn luôn tag tên thần tượng, không ngờ mình thật sự triệu hồi được thần tượng lại thấy một gương mặt mặc dù đeo khẩu trang kín mít vẫn khó che giấu được gương mặt loang lổ vệt thối rữa.

Tiên đoán của Phạn Già La một lần nữa trở thành sự thật, bên dưới lớp khẩu trang chính là một gương mặt đang héo rút thối rữa, tình cảnh thảm thiết. Trán, quanh mắt Phác Lệ Ngọc đều xuất hiện vết nứt, một thứ giống như dịch mủ đang chậm rãi chảy ra. Chỉ phần trên gương mặt đã khủng khiếp như vậy rồi, không khó tưởng tượng nửa dưới tệ hại đến cỡ nào.

Fans hâm mộ của Phác Lệ Ngọc hoảng sợ bật khóc, thảng thốt hô: "Phạn lão sư, mau tới cứu đứa nhỏ nhà tôi đi!"

Phác Lệ Ngọc đưa tay vuốt ve cổ họng của mình, lấy ra một tờ giấy A8 viết chữ thật to từ sớm, tuyên bố một tin tức xấu hơn: [Cổ họng và mặt của tôi, đều đã bị hủy rồi.]

Phòng livestream đột nhiên chìm vào an tĩnh hoàn toàn, không quản là fans hâm mộ hay người qua đường cũng đều ngây dại. Không biết là người bạn nào dùng dòng chữ to bự đỏ chót gửi lời tiên đoán của Phạn Già La lên màn hình--- [Vẻ ngoài xinh đẹp chỉ là túi da giả tạo, lớp thịt ẩn bên dưới túi da đang chầm chậm héo rút, hư thối. Cuối cùng có một ngày, các người sẽ không còn là các người nữa mà chính là dáng vẻ của u linh tử vong, hết thảy vinh quang rồi sẽ trở về với cát bụi.]

Đã không còn gương mặt xinh đẹp và giọng hát động lòng người, Phác Lệ Ngọc đã biến đổi đến mức không còn là Phác Lệ Ngọc nữa, cô quả nhiên đã mất đi hết thảy vinh quang.

Fans hâm mộ thấy những lời này thì không khỏi bụm mặt khóc nức nở, còn có người nghẹn ngào hô: "Chị à, chị mau đi khám bác sĩ đi, đừng quay livestream nữa, huhuhu...." Bọn họ gào nửa ngày mới ý thức được Phác Lệ Ngọc căn bản không thể nghe thấy, vì thế vội vàng gõ chữ.

Phác Lệ Ngọc tự nhiên cũng nhìn thấy lời tiên đoán này, chỉ cong cong mắt, mỉm cười tự giễu.

[Đúng vậy, chính là giống như Phạn lão sư đã tiên đoán, tôi đã mất đi tất cả.] Cô rút tờ giấy này đi, lộ ra tờ bên dưới: [Cho nên tôi muốn đứng ra xin lỗi Phạn lão sư.]

Fans hâm mộ của cô vừa bi thương lại uất ức hô: "Chị không cần phải xin lỗi hắn đâu! Đừng để hắn cười nhạo chị! Là hắn đã nguyền rủa chị! Chị đi bệnh viện là có thể trị hết mà, chúng ta lén lút điều trị là được rồi!"

Phác Lệ Ngọc tựa hồ có thể đoán được phản ứng của fans hâm mộ, vì vậy lại rút tờ giấy đi, bên dưới viết: [Đây không phải là nguyền rủa, là nhắc nhở.] Tấm tiếp theo: [Ngày đó tới Tinh Huy hủy hợp đồng, Phạn lão sư đã có nói, cậu ấy có thể giúp tôi.]

Lại một tờ: [Cậu ấy dự cảm được tình huống mà tôi sẽ gặp bây giờ.]

[Cậu ấy đã đưa tay tới, nói với tôi là: Nếu muốn tránh nguy cơ thì hãy đưa tay tới.]

[Từ khi giọng hát tôi vẫn chưa bị tổn hại, gương mặt vẫn chưa thối rữa, cậu ấy đã khuyên tôi nên né tránh thảm trạng bây giờ.]

Phác Lệ Ngọc vừa cười khổ vừa không ngừng rút giấy: [Nếu như khi đó tôi nguyện ý dành một chút tín nhiệm cho Phạn lão sư chứ không phải bị thành kiến che mắt, tôi đã không biến thành dáng vẻ bây giờ]

[Cho nên những lời đó không phải nguyền rủa, là nhắc nhở.]

[Nhắc nhở ở văn phòng, nhắc nhở ở trên mạng, Phạn lão sư một lần rồi lại một lần cố gắng nhắc nhở tôi rằng nguy hiểm đang tới gần.]

Mắt Phác Lệ Ngọc tràn ra nước mắt hối hận, fans của cô cũng bụm mặt nức nở. Nếu thần tượng không đứng ra nói rõ, bọn họ căn bản không ngờ trước khi Phạn Già La tuyên bố tiên đoán này, cậu ta đã từng nhắc nhở Phác Lệ Ngọc, đồng thời cũng nguyện ý vô điều kiện giúp đỡ.

Nếu quả thực giống như lời của đám dân mạng hạn hẹp kia, những lời tuyên bố điên cuồng của Phạn Già La chỉ vì muốn biểu lộ năng lực ngoại cảm mạnh mẽ của mình, để một lần nữa nổi tiếng, thì cậu ta đã không ba lần bốn lượt nhắc nhở nhóm Phác Lệ Ngọc, cũng không đưa ra đề nghị giúp đỡ trước khi tai nạn phát sinh.

Cậu ta muốn dập tắt tất cả nguy hiểm trước khi nó phát sinh, nhưng không có người nào nguyện ý tin tưởng! Cậu ta lựa chọn @ công khai, mục đích không phải khiêu khích mà là mạo hiểm bị fans hâm mộ điên cuồng công kích, một lần nữa nhắc nhở bọn họ.

[Trời ạ! Chúng ta đã hiểu nhầm rất lớn về Phạn lão sư rồi!] Fans hâm mộ của Phác Lệ Ngọc đỏ vành mắt gõ ra dòng chữ này.

[Hiểu lầm lớn rồi! Xem chương trình của cậu ta thì mấy người sẽ biết, cậu ta thật sự rất ấm áp!] Một dân mạng lập tức giải thích giúp Phạn Già La.

Phác Lệ Ngọc ngẩng đầu, cố nén nước mắt rơi xuống, tiếp tục rút giấy: [Mà tôi chẳng những hiểu lầm Phạn lão sư mà còn cự tuyệt ý tốt của cậu ấy, còn để mặc fans hâm mộ của mình công kích cậu ấy ở trên mạng, vì thế tôi phải đứng ra xin lỗi.]

[Phạn lão sư, xin lỗi.]

[Xin cậu tha lỗi cho tôi.]

[Cám ơn cậu trước đó đã chân thành giúp đỡ mà không đòi hỏi gì, cám ơn cậu trước khi nguy hiểm xảy ra đã đưa tay về phía tôi.]

Phạn Lệ Ngọc hướng ống kính cúi người thật thấp, sau đó giơ trang giấy cuối cùng: [Không quản sau này có thể khôi phục hay không, tôi cũng sẽ không từ bỏ âm nhạc. Cám ơn người hâm mộ đáng yêu của tôi, cám ơn mọi người đã luôn ở bên tôi suốt chặng đường này.]

Nhìn thấy lời nói giống như muốn tạm biệt giới giải trí, fans hâm mộ rốt cuộc hỏng mất, không ngừng có bình luận [chị ơi đừng mà] chạy trên màn hình, còn có người vội vàng @Phạn Già La, thật lòng nói xin lỗi với cậu, cũng cầu xin cậu giúp đỡ thần tượng nhà mình.

Đoạn video này nhanh chóng lan truyền trên mạng, mở weibo Phạn Già La thì thấy tràn ngập những lời bình luận quỳ lạy đại thần. Những lời tiên đoán của cậu đang dùng tốc độ điên cuồng ứng nghiệm.

Sau khi tắt phát sóng trực tiếp, Phác Lệ Ngọc cầm điện thoại lên, nơm nớp lo sợ bấm một dãy số mà khó khăn lắm mới tìm được. Người đại diện của cô cũng nín thở chờ đợi, giống như nhớ tới gì đó vội nói: "Giọng nói của em đã bị hỏng, để tôi giúp em nói chuyện với Phạn lão sư. Em yên tâm, tôi nhất định sẽ nói chuyện thật đàng hoàng, sẽ bày ra thái độ chân thành nhất. Em không nói thì tôi cũng không biết cậu ấy đã nhiều lần nhắc nhở em như vậy, cũng từng vô điều kiện đưa tay muốn giúp đỡ em. Người như vậy, ở trong giới chúng ta thật sự quá hiếm thấy."

Phác Lệ Ngọc gật đầu, đang định đưa điện thoại cho người đại diện thì đầu bên kia đã bắt máy, rõ ràng là số điện thoại lạ nhưng đối phương lại khẳng định nói: "Phác Lệ Ngọc nữ sĩ."

Phác Lệ Ngọc theo bản năng giật lại điện thoại, muốn nói xin chào Phạn lão sư nhưng cổ họng đau đớn làm cô không nói được lời nào, ngay cả chút khí âm ngắn ngủi cũng bị tầng khẩu trang bông thật dài hấp thu sạch sẽ.

Nhưng thần kỳ là thanh niên lại mỉm cười đáp lại: "Chào cô."

Phác Lệ Ngọc ngây ngẩn cả người, thoáng nhìn qua bàn tay duỗi tới của người đại diện thì đột nhiên không muốn giao điện thoại ra. Cô kéo khẩu trang, không âm thanh hỏi: "Phạn lão sư, cậu có thể giúp tôi không?"

Thấy hành động khó hiểu của Phác Lệ Ngọc, người đại diện không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng. Anh hoài nghi nghệ sĩ của mình đã điên rồi, nhưng giây tiếp theo, chuyện càng điên cuồng hơn đã xảy ra, đầu bên kia lại truyền tới tiếng nói ôn hòa của thanh niên: "Tôi đương nhiên có thể giúp cô."

Chỉ một câu thôi, nước mắt mà Phác Lệ Ngọc cố nén thật lâu liền ầng ật trào ra. Trực giác của cô không sai, Phạn lão sư nguyện ý giúp đỡ cô, cậu ấy là người rất tốt, vẫn luôn như vậy! Rốt cuộc những người đã từng điên cuồng nhục mạ, nghi vấn, thậm chí là phỉ báng cậu ấy đã nghĩ gì vậy? Sao bọn họ lại đối xử như vậy với một người tốt đến nhường này chứ?

Lúc Phác Lệ Ngọc cảm thấy bất bình vì Phạn Già La, người đại diện lại kéo tóc mình, lộ ra biểu tình kinh hãi. Hai người này rốt cuộc làm sao câu thông mà nói chuyện vậy? Một người căn bản không nói ra lời, chỉ có thể dùng khẩu hình, một người thậm chí còn không nhìn thấy, thật sự không thể nào tin được!

Trùng hợp, nhất định chỉ là trùng hợp! Lúc người đại diễn nghĩ như vậy, Phác Lệ Ngọc đã dùng khẩu hình miệng kích động nói: "Phạn lão sư, cám ơn cậu, thật sự rất cám ơn cậu!"

"Không cần cám ơn, tôi đã nhìn thấy lời xin lỗi của cô, fans hâm mộ của cô cũng đã xin lỗi tôi."

Phác Lệ Ngọc: "Đây là chuyện tôi phải làm. Phạn lão sư, bây giờ tôi nên làm thế nào? Tôi đã khám bác sĩ rồi, cũng bôi thuốc, châm cứu rồi, nhưng tất cả đều vô dụng."

"Khám bác sĩ đương nhiên vô dụng, thứ làm làn da bị thối rữa là hắc khí, không xua tan hắc khí, tình huống của cô chỉ ngày càng nghiêm trọng hơn."

"Tôi bôi mỹ phẩm dưỡng da của Tô Phong Khê thì sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn."

"Đó chỉ là uống rượu độc giải khát, không thể bôi nữa. Nói địa chỉ của cô cho tôi, tôi sẽ tới xem giúp cô."

"Vâng vâng, địa chỉ của tôi là đường XX khu chung cư XXX lầu 3 phòng 1901. Phạn lão sư, cám ơn cậu!"

"Không cần cám ơn, tôi lập tức tới ngay." Bên kia đã cúp máy, mà Phác Lệ Ngọc thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô vỗ ngực, sau đó cố nén đau đớn uống một ngụm nước ấm, mở mắt ra thì phát hiện người đại diện đang dùng đôi mắt to hơn cả chuông đồng nhìn mình chằm chằm.

"Làm sao vậy?" Cô dùng khẩu hình miệng hỏi.

Người đại diện liếm liếm đôi môi khô ran, nhỏ giọng hỏi: "Em và Phạn lão sư rốt cuộc làm sao trao đổi được vậy? Em căn bản không thể nói chuyện, nhưng không quản em dùng khẩu hình nói ra cái gì, bên kia đều có thể lập tức đáp lại, hơn nữa còn không hề sai lệch!"

Phác Lệ Ngọc cẩn thận suy nghĩ, sau đó dùng điện thoại gõ ra một hàng chữ: [Em đã điều tra tài liệu về nhà ngoại cảm rồi, người giống như Phạn lão sư có thể dùng ý niệm để trao đổi, hơn nữa rất nhiều đồ vật ngoại giới có thể trở thành công cụ cảm nhận ý niệm của người khác. Không phải bọn em đang nói chuyện điện thoại à, điện thoại chính là vật môi giới để truyền tín hiệu, dựa vào những thứ này, cậu ấy có thể cảm ứng được tôi muốn nói gì.]

Đầu gối người đại diện mềm nhũn, suýt chút nữa đã quỳ rạp trước sự thần kỳ của Phạn lão sư, xua tay nói: "Không phải có thể đâu, là cậu ta thật sự cảm ứng được, cậu ta có thể nghe thấy trong lòng em đang nghĩ gì. Bây giờ tôi tin rồi, tin triệt để! Em nói coi người có bản lĩnh như vậy sao lại hành sự khiêm tốn vậy chứ? Trên mạng có rất nhiều người mắng chửi cậu ta nhưng không thấy cậu ta giải thích một lời nào. Cậu ta tuyên bố những tiên đoán này cũng chỉ vì báo hiệu cho người khác biết mà thôi."

Người đại diện vỗ đầu cảm thán: "Tiểu Ngọc, tôi lăn lộn trong giới này mấy chục năm rồi, người như Phạn lão sư thật sự chưa thấy bao giờ. Người khác đều nói chẳng thà đắc tội quân tử chứ không nên đắc tội tiểu nhân, Phạn lão sư chính là quân tử như vậy, làm quân tử thì chịu thiệt, thật sự quá thua thiệt!"

Phác Lệ Ngọc suy nghĩ một chút rồi gõ một dòng chữ: [Phạn lão sư sẽ không cảm thấy thua thiệt, cậu ấy không so đo những thứ này.]

Người đại diện hiểu ra, vì thế lại cảm khái càng sâu hơn: "Đối nhân xử thế đến mức độ này thật sự quá hiếm có. Tiểu Ngọc, tôi cảm thấy lựa chọn của em rất đúng, chẳng thà chúng ta tình nguyện chân thành xin lỗi Phạn lão sư còn hơn tùy tiện tin tưởng một vị đạo sĩ không rõ lai lịch."

Phác Lệ Ngọc gật đầu, sau đó đầy mong đợi nhìn ra cửa sổ. Chỉ cần nghĩ tới Phạn lão sư đang trên đường chạy tới, tâm tình nôn nóng như lửa đốt của cô dần dần khôi phục bình tĩnh.

...

Hơn nửa tiếng sau, Phạn Già La không chỉ tự mình tới, phía sau còn có Tống Duệ và một đứa bé trai có gương mặt bầu bĩnh và đôi mắt to tròn.

"Thật ngại quá, hôm nay là chủ nhật, để đứa nhỏ một mình ở nhà tôi sẽ lo lắng, vì thế liền dẫn theo. Vị này chính là tiến sĩ Tống Duệ, tinh thông tâm lý học và y học, có thể cung cấp một ít phương pháp chữa bệnh thích hợp cho Phác Lệ Ngọc nữ sĩ." Phạn Già La chăm chú giải thích.

Phác Lệ Ngọc và người đại diện đi ra huyền quan đón bọn họ xua tay không ngừng nói không sao, sau đó lại khom người bày tỏ cám ơn.

Phạn Già La đổi dép xong liền ngồi trên ghế sô pha, giống như lần trước đưa tay tới, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Phác Lệ Ngọc nữ sĩ, nếu cô nguyện ý để tôi giúp, xin cô hãy đặt tay lên tay tôi."

Nghe thấy câu nói rất quen thuộc này, Phác Lệ Ngọc nhịn không được khóc rống thất thanh. Cô không ngờ sau khi mình bỏ lỡ một lần, hai lần, Phạn lão sư vẫn nguyện ý vô điều kiện giúp đỡ mình. Lúc ở cửa cô đã nghĩ rất nhiều thứ để cầu xin giúp đỡ, thậm chí chuẩn bị tâm lý quỳ xuống, nhưng không chờ cô mở miệng hay hành động, người này đã đưa tay mình tới. Cậu ta có thể cảm nhận được nội tâm lo lắng của cô, vì thế sau khi vào cửa, cậu ta liền kéo cô ra khỏi đau đớn giày vò.

Phác Lệ Ngọc khóc tới run rẩy, sau đó mới cẩn thận đặt tay lên lòng bàn tay của Phạn lão sư.

Người đại diện cũng dụi vành mắt đỏ bừng, cảm động trong lòng đã lên cao tới tột đỉnh.

Phạn Già La dùng từ trường bao lấy mặt của Phác Lệ Ngọc, chậm rãi hòa tan hắc khí trên mặt cô rồi hấp thu vào trong cơ thể mình. Lần đầu tiên tiếp xúc với tầng hắc khí này, đuôi này cậu nhướng cao lên rồi kinh ngạc 'ồ' một tiếng. Phản ứng dị thường của cậu làm Phác Lệ Ngọc sợ tới run lên.

Nhưng sau khi tỏ ra ngạc nhiên, Phạn Già La không ngừng hấp thu hắc khí, đồng thời nhắm mắt lại gia tăng từ trường phát ra. Người ngoài chỉ cảm thấy cậu rất nghiêm túc, mà Tống Duệ thì nhìn ra cậu tựa hồ đang phải đối mặt với đại địch, tư thế của anh lập tức từ biếng nhác chuyển thành sẵn sàng phát động. Con ngươi của búp bê minion được Hứa Nghệ Dương ôm trong lòng cũng khẽ đảo mắt, không chớp mắt nhìn qua.

Hơn nửa tiếng sau, Phạn Già La rốt cuộc thu tay lại, mà Phác Lệ Ngọc cùng người đại diện của cô đã gấp đến độ túa mồ hôi đầy người.

"Phác Lệ Ngọc nữ sĩ, hắc khí trên mặt cô đã được loại bỏ hoàn toàn, những nơi bị nứt chỉ cần bôi chút thuốc chống viêm, chậm rãi sẽ ổn. Cổ họng có lẽ đã không còn vấn đề, hiện giờ có thể nói chuyện."

"Tiểu Ngọc, mặt của em thật sự tốt lắm rồi! Để tôi lấy gương cho em nhìn!" Người đại diện giống như gió lốc lao vào phòng để quần áo, sau đó lại giống như gió lốc phóng trở lại, đặt một chiếc gương lên bàn.

Phác Lệ Ngọc cởi bỏ khẩu trang, không dám tin sờ trán và mặt mình, lại thử luyện giọng một chút rồi lộ ra nụ cười vui mừng. Vết nứt vẫn còn nhưng đã không còn chảy mủ nữa, vết thương cũng ít hơn nhiều, thoạt nhìn giống như bị dị ứng nghiêm trọng chứ không phải khủng khiếp như bị tạt axit nữa. Giọng nói đã hoàn toàn khôi phục, có thể nói chuyện, có thể ca hát, không hề bị chút tổn thương nào.

Cô không ngừng sờ mặt, không ngừng vuốt cổ họng, sau đó đứng dậy khom người với Phạn lão sư, không ngừng nói cám ơn, đến tận khi khóc tới nghẹt mũi.

Tống Duệ đeo bao tay khử khuẩn, lấy ra tăm bông dùng để chữa bệnh cẩn thận kiểm tra những vết nứt trên mặt Phác Lệ Ngọc, sau đó khẳng định nói: "Không tổn thương tới lớp da giữa, cũng không lưu lại sẹo, mỗi ngày bôi chút thuốc chống viêm, nửa tháng sẽ ổn. Nếu hai người cảm thấy không an tâm thì tôi có thể giới thiệu một chuyên gia về da cho hai người, bà ấy là chuyên gia về phương diện này."

Thấy Tống tiến sĩ đưa danh thiếp tới, nhìn cái tên người nổi tiếng trên danh thiếp, người đại diện vội vàng đứng dậy khom người nói cám ơn. Người tốt a, Phạn lão sư và bằng hữu của cậu ấy đều là người tốt!

Lúc Phác Lệ Ngọc và người đại diện chăm chú hỏi Tống Duệ về những phương diện liên quan tới chuyện bảo dưỡng da, Phạn Già La đã cầm lấy lọ kem dưỡng da đặt trên bàn cẩn thận kiểm tra, sau đó mở nắp gảy một chút, đặt bên chóp mũi ngửi ngửi.

Đúng vào lúc này thì trên TV xuất hiện nhóm Giản Nhã, Nghê Tâm Hải, Vạn Thi Thư, bọn họ hướng về phía ống kính tùy ý biểu lộ diện mạo xinh đẹp của mình, cũng son sắt nói: "Chúng tôi không biết mặt của Phác Lệ Ngọc là xảy ra chuyện gì, tiên đoán của Phạn Già La ứng nghiệm trên người cô ta thì sao? Sự thật tiên đoán của cậu ta về chúng tôi căn bản không chính xác! Đúng vậy, chúng tôi không tin tưởng hắn, cũng sẽ không xin lỗi. Lời bịa đặt của hắn làm chúng tôi bị ảnh hưởng, nói chúng tôi bị hủy dung, người phải xin lỗi là hắn mới đúng. Rồi rồi, tất cả giải tán đi thôi, fans hâm mộ cũng đã nhìn thấy mặt của chúng tôi rồi, kế tiếp công việc của chúng tôi sẽ tiến hành bình thường, xin mọi người cứ yên tâm. Ngộ nhỡ? Không có ngộ nhỡ gì cả, có chờ bao lâu thì chúng tôi cũng không hủy dung đâu, ai còn dám nói những lời như vậy nữa thì chúng tôi sẽ gặp mặt người đó ở tòa án."

Nhóm Giản Nhã được vệ sĩ bảo vệ nối đuôi rời khỏi hiện trường sự kiện của một thương hiệu nào đó, nhóm phóng viên đuổi theo chụp hình.

Phạn Già La nhìn chằm chằm mặt của bọn họ một lúc lâu, sau đó gọi điện thoại cho Giản Nhã, vừa mở miệng đã nói: "Giản nữ sĩ, tôi nghĩ tôi cần phải nói cho cô biết, không quản cô tìm ai áp chế vết thương trên mặt, hiểu quả cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Hắn trị không hết được cho các người đâu, bỏ lỡ một giây phút nào thì tình huống của các người lại càng chuyển biến xấu hơn. Giản nữ sĩ, chỉ có tôi có thể cứu các người."

[end 201]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info