ZingTruyen.Asia

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[19.20.21] Linh Môi

caokhin01

[19] Linh Môi - Sức Mạnh Cường Đại Của Ý Thức

****

Phạn Già La chỉ là một quý công tử tay trói gà không chặt, mà Trang Chân chính là bộ đội đặc chủng đã trải qua nhiều trận chiến, sức chiến đấu của hai người căn bản không thuộc một cấp bậc. Theo lý mà nói, Phạn Già La căn bản không có cách nào khống chế Trang Chân. Nhưng kỳ quái là lúc bàn tay cậu ta chạm vào tay mình, Trang Chân bị một loại từ trường vô hình vây lấy, hoàn toàn không có sức lực phản kháng cũng không có sức lực cảm nhận ngoại giới.

Giờ phút này, Trang Chân mới phát hiện ra chỗ đáng sợ của Phạn Già La. Người này nếu như muốn khống chế ai đó thì căn bản không cần sử dụng vũ lực hay ngôn từ, chỉ cần chạm nhẹ một cái là được. Thậm chí, có đôi khi ngay cả chạm cũng không cần, chỉ cần dùng đầu ngón tay từ xa xa chỉ vào người đó.

Đó là loại sức mạnh thế nào? Còn có thể dùng khoa học giải thích không?

Trang Chân cố gắng tập trung tư duy, ý đồ giãy giụa thoát ra khỏi sự khống chế của từ trường, ngăn cản cảm xúc bị hút ra, tuy nhiên lại hoàn toàn thất bại. Thân thể anh đã không còn là thân thể anh, đầu óc anh cũng không còn là đầu óc anh, nó trở thành mô kẽ bị Phạn Già La nắm trong tay.

Thẳng đến lúc này, Trang Chân mới nhớ tới một câu nói của Phạn Già La--- hết thảy mọi thứ trên thế gian đều có thể trở thành môi giới của tôi! Thì ra là vậy, đó lại không không phải là một lời nói bừa!

Lúc Trang Chân kinh hãi giãy giụa, Phạn Già La nhìn về phía Tống Duệ, chầm chậm nói: "Anh từng nghe tới thí nghiệp khe Young chưa? Biết lưỡng tính sóng-hạt không?"

Tống Duệ không biến sắc nhìn đối phương, không nguyện ý bị vấn đề của cậu lôi kéo.

Liêu Phương thì nghi hoặc lắc đầu, không rõ vì sao Phạn Già La lại chuyển đề tài tới thí nghiệm khoa học.

Phạn Già La tiếp tục nói: "Lúc đặt một máy giám sát ở bên cạnh nguồn sáng để quan sát quỹ tích vận động của chúng, sau đó cũng dựng một tấm ngăn có hai khe hẹp rồi phóng nguồn sáng để chúng xuyên tới màn ảnh phía sau, mục đích là muốn tìm ra nguyên lý của chúng. Nhưng lúc mở thiết bị giám sát, ánh sáng căn bản chỉ xuyên qua một khe hở rồi tạo thành hai đường vân ánh sáng song song trên màn ảnh. Mà lúc máy giám sát tắt đi, thì ánh sáng sẽ xuyên qua cả hai khe hở, tạo thành vô số đường vân giao thoa trên màn hình. Điều này chứng minh cái gì?"

Tống Duệ vẫn im lặng, Liêu Phương thì bị đề tài này hấp dẫn, ngơ ngác lặp lại: "Là cái gì?"

Phạn Già La cười khẽ: "Vì sao một sóng ánh sáng có thể đồng thời xuyên qua hai khe hở, cũng giống như một quả bóng cùng lúc rơi vào hai khung thành? Vì sao lúc máy giám sát mở thì nó chỉ là hạt cơ bản, mà khi tắt đi lại thành gợn sóng? Là cái gì đã thay đổi hình thái của ánh sáng?"

Lòng hiếu kỳ của Liêu Phương cũng tăng cao, gấp gáp nói: "Đúng vậy, là vì sao chứ?"

Phạn Già La nắm chặt tay Trang Chân, giống như thở dài nói: "Cô nghe không hiểu à? Lúc không bị nhân loại quan sát, nó chỉ là hạt cơ bản nhưng khi nhân loại quan sát, nó lại biến thành gợn sóng, ý thức của chúng ta quyết định hình thái của ánh sáng. Nói cách khác, tư tưởng cùng ý thức của chúng ta quyết định hình thái của thế giới này. Chúng ta nhìn thấy, nghe thấy, tiếp xúc cũng chưa chắc là thật, nhưng chúng ta đăm chiêu, suy nghĩ, cảm giác thì lại có thể dò xét được căn nguyên của thế giới. Tình cảm cùng ý thức là sức mạnh cường đại nhất của con người, giống như lúc chúng ta đang tức giận, phân tử nước ở xung quanh chúng ta sẽ trở nên hỗn loạn phân tán, là lúc chúng ta vui sướng, chúng nó lại trở nên gắn kết mỹ lệ, kiên cố như lúc ban đầu."

Phạn Già La dừng lại một chốc, sau đó từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Tình cảm cùng ý thức của chúng ta có thể xuyên thấu qua hết thảy những thứ vô hình hoặc hữu hình để tác động tới chúng. Nói cách khác, chỉ cần chúng ta muốn, chúng ta sẽ có năng lực thay đổi thế giới này."

Liêu Phương nghe tới ngây người, cái này rốt cuộc là khoa học hay thần học? Sao càng nói lại càng mơ hồ vậy?

Phạn Già La không hề chớp mắt nhìn Tống Duệ, khóe miệng cong lên mang theo ý giễu cợt: "Tống tiến sĩ, anh nghĩ rằng mình kiên cố không gì phá nổi, không có bất kỳ tình cảm nào có thể ảnh hưởng tới anh, cũng không có loại ý thức nào có thể rung động anh, đúng không? Nhưng quan điểm của tôi vừa vặn ngược lại với anh, ngay cả năng lực thay đổi chính mình mà anh cũng không có, còn nói gì tới chuyện thay đổi thế giới này? Lúc anh vứt bỏ người khác thì anh đã bị chính thế giới này vứt bỏ từ lâu rồi. Mạnh mẽ bên ngoài không phải mạnh mẽ thật sự, nội tâm mạnh mẽ mới là mạnh mẽ thật sự. Loại mạnh mẽ này do nhiều loại vật chất tạo thành, có yêu, có hận, có bi thương, có khổ đau, mà anh thì chỉ có hai bàn tay trắng. Một bức tường băng vừa dày lại vừa cứng rắn, muốn đánh vỡ nó căn bản không cần dùng sức lực, chỉ cần để nó lộ ra giữa ban ngày, nó sẽ tự hòa tan."

"Tống tiến sĩ." Phạn Già La rốt cuộc cũng buông tay Trang Chân, cười khẽ nói: "Anh có dám thả tâm mình ra giữa ban ngày không?"

Bắp thịt trên mặt Tống Duệ căng chặt, tựa hồ giây tiếp theo sẽ nứt toạt. Anh im lặng làm bầu không khí trong phòng thẩm vấn càng quỷ dị hơn.

Trang Chân cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập loạn của mình, cảm giác bị người ta khống chế rút ra cảm xúc cùng ý thức quá tệ, có lẽ cả đời này anh cũng không quên được cuộc thẩm vấn ngày hôm nay.

Liêu Phương nhìn trái rồi lại nhìn phải, vẻ mặt như đang nói--- tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Vừa mới xảy ra chuyện gì? Con mẹ nó Phạn Già La nói nhiều như vậy nhưng một câu cô cũng không hiểu được a!

Lưu Thao cùng Tiểu Lý trong phòng giám sát nhạy cảm nhận ra thâm ý trong những lời này.

"Có phải Phạn Già La ám chỉ tâm của Tống tiến sĩ có vấn đề không? Không yêu không hận, không đau không khổ, trên thế giới này có người như vậy sao?"

"Có, còn không ít." Lưu Thao nghiêm túc gật đầu, nhưng điều mà anh không nói ra miệng là--- người không có tình cảm cùng tâm như vậy được một nhà tâm lý học tội phạm Lombroso của Ý xếp vào loại tội phạm trời sinh. Bọn họ là những nhân vật cực kỳ nguy hiểm, không biết bất cứ lúc nào sẽ thực hiện hành vi phạm tội.

Tiểu Lý không tin lắc đầu: "Phạn Già La bịa chuyện đi? Tống tiến sĩ tính tình tốt như vậy, đối nhân xử thế cũng rất chân thành, sao lại có thể không có tình cảm? Em không tin!"

Lưu Thao không tiếp lời. Quanh năm suốt tháng anh vẫn luôn ở tuyến đầu chiến đấu với tội phạm, hơn ai hết, anh hiểu rõ một điều--- tri nhân tri diện bất tri tâm. Tiến sĩ Tống Duệ rốt cuộc là hạng người gì, ngoại trừ anh ta, ai biết được?

Hai căn phòng kế sát nhau chìm vào trầm mặc, qua một lúc lâu, Trang Chân mới thoát hẳn ra khỏi cảm giác bị hút trống rỗng kia, lạnh lùng nói: "Phạn Già La, bây giờ chúng tôi đang tra hỏi cậu, cậu lôi Tống tiến sĩ ra nói làm gì?"

Liêu Phương giống như tỉnh lại khỏi giấc mộng, vội vàng cầm cầm bút ghi chép lại.

Phạn Già La liếc vẻ mặt cứng ngắc của Tống Duệ, cười khẽ: "Tôi chỉ đang chứng minh lời khai của mình mà thôi. Tôi là nhà ngoại cảm, không phải là người mang tội giết người mà bọn anh tưởng. Trang cảnh quan, anh có thể mở ly giữ ấm để nghiệm chứng xem lời tôi vừa nói rốt cuộc là thật hay giả."

"Lời khai của cậu có liên quan gì tới ly giữ ấm chứ? Đừng có ra vẻ với tôi, thành thật trả lời vấn đề trước đi!" Giọng nói của Trang Chân cực kỳ nghiêm khắc, cũng không muốn bị đối phương nắm mũi dẫn đi. Nhưng xui rủi là anh lại có một cô bé đồng đội heo, lúc anh không kịp phản ứng, Liêu Phương đã mở nắp ly giữ ấm, uống một ngụm nước lạnh bên trong.

"Phụt!" Giây tiếp theo, giọt nước văng lên đầy bàn, tiếp sau đó là tiếng kêu la của Liêu Phương: "Đội trưởng, anh bỏ hoàng liên vào ly nước hả, sao lại đắng như vậy? !"

"Đắng?" Trang Chân vội vàng giật lấy ly giữ ấm nếm thử một ngụm, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi. So với bất cứ ai khác, anh biết rõ ràng trong ly này chỉ có nước ấm bình thường, không có bất kỳ mùi vị nào cả, bởi vì ngay mấy phút trước anh còn từng uống qua. Nhưng bây giờ nước này hoàn toàn chính xác là rất đắng, còn là đắng khủng khiếp, suýt chút nữa đã đắng tới tê dại đầu lưỡi của anh.

Phạn Già La động tay động chân ở trong nước sao? Là đầu độc hay thế nào? Ý niệm này vừa xuất hiện đã bị Trang Chân gạt bỏ. Ly giữ ấm được chế tạo từ vật liệu thép, nắp che rất chặt, mà Phạn Già La từ đầu tới cuối vẫn luôn đè chặt tay anh, không hề chạm vào ly, lại càng không có cách nào cách lớp nắp dày như vậy thay đổi chất lượng nước.

Như vậy nước sao lại thay đổi? Thật sự là dùng tình cảm cùng ý thức của mình tác động sao? Đầu óc Trang Chân trống rỗng, quả thực không biết nên giải thích chuyện này thế nào.

Liêu Phương sợ mình nhầm nên lại giành lấy ly nước nếm lại hớp nữa, sau đó lại tiếp tục phun phì phì.

Lúc này Lưu Thao cùng Tiểu Lý cũng đứng ngồi không yên, hùng hùng hổ hổ chạy vào phòng thẩm vấn, tranh nhau uống cạn nước trong ly, sau đó bị đắng tới sặc sụa le lưỡi.

Tống Duệ cứng đờ ngồi yên tại chỗ, không lộ biểu cảm gì cũng không có động tác gì. Đây là lần đầu tiên anh bị người ta bức tới mức này, giống như bị lột đi quần áo lại bóc luôn lớp da, trần trụi máu me xuất hiện trước mặt người khác. Cảm giác đau đớn tột cùng từ trái tim anh truyền tới, kích thích thần kinh anh, cảm xúc này tựa hồ là kinh hoảng.

Qua một lúc lâu anh mới có thể thoát ra khỏi tâm tình xa lạ này, giọng nói khàn khàn: "Đừng uống, đưa cái ly tới khoa pháp chứng kiểm tra đi, xem xem vì sao nước lại biến thành đắng như vậy."

"Đúng đúng đúng, mau đưa nước tới khoa pháp chứng! Lỡ như có độc thì tiêu!" Lưu Thao dùng sức cào cái đầu đã gần như trọc lóc hết phân nửa của mình.

Trang Chân chăm chú nhìn Phạn Già La, lại thu gom số tư liệu tán loạn trên bàn lại, điều này làm nhóm Lưu Phương vội vội vàng vàng rời đi. Tống Duệ nâng gọng kính trên sống mũi, cũng mở cửa rời đi. Toàn bộ quá trình không dám nhìn mặt Phạn Già La, lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, bởi vì anh sợ cảm giác bị xuyên thấu linh hồn đó.

Phạn Già La bị lưu lại một mình trong phòng thẩm vấn, ánh đèn vẫn chiếu rọi gương mặt tái nhợt của cậu như cũ, làm làn da của cậu trông như trong suốt, nhưng ánh mắt đen kịt chói sáng không thể nào bỏ qua. Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, đôi chân thon dài biếng nhác bắt chéo, hai tay cũng giao lại với nhau đặt trên mặt bàn.

Cậu nghiêng đầu nhìn chính mình ở trong gương, con ngươi lại không hề có thứ gì; tròng mắt cậu đang chăm chú nhìn vào tay mình, sau đó dùng hai ngón cái trái phải đánh nhịp vào kẽ ngón cái, động tác trông cực kỳ có tiết tấu.

Hoàn toàn trái ngược với bầu không khí an tĩnh thanh thảnh bên Phạn Già La, hiện giờ tổ chuyên án đã rơi vào một mảnh hỗn loạn. Lưu Thao cầm cái ly giữ ấm xông vào khoa pháp chứng, gấp gáp yêu cầu nhân viên kỹ thuật lập tức tiến hành kiểm tra đo lường nước trong ly; Trang Chân cùng Tống Duệ tiến vào phòng làm việc, một lần nữa nghiên cứu kế hoạch thẩm vấn, Liêu Phương thì sôi nổi miêu tả sự thần kỳ của Phạn Già La với nhóm nữ cảnh sát; Tiểu Lý lưu video thẩm vấn vào máy tính, xem đi xem lại nhiều lần, cố gắng tìm kiếm kẽ hở của Phạn Già La, phía sau cậu ta vây một vòng người, người nào người nấy trợn mắt há miệng phát ra tiếng cảm thán khó tin; Dương Thắng Phi trốn trong cầu thang bộ hút hết điếu này tới điếu khác, lửa giận đang thiêu bỏng nội tâm cậu.

Phạn Già La thân là người hiềm nghi lại cực kỳ thả lỏng. Chỉ dựa vào vài câu nói đã thay đổi toàn cục, đào móc ra điểm yếu chôn sâu trong lòng mỗi người, lôi nó ra ngoài ánh sáng. Cậu mới là người nắm quyền chủ đạo trong cuộc thẩm vấn này, mà người của tổ chuyên án đến tận bây giờ vẫn chưa phát giác.

[end 19]

[20] Linh Môi - Hết Chiêu

***

Trong quá trình thẩm vấn, thành viên của tổ chuyên án đột nhiên chật vật bỏ chạy, để người tình nghi đơn độc ngồi trong phòng thẩm vấn, trong đó còn có cả tiến sĩ Tống Duệ nổi danh là 'Thợ Săn Tâm Linh', tình huống này tuyệt đối là có một không hai. Rất nhanh cục trưởng phân cục đã biết tin này, ông vội vàng chạy tới kiểm tra, mặt biến chuyển từ xanh đỏ đen trắng rồi khiển trách Trang Chân một trận, sau đó mới bảo Tiểu Lý lấy video thẩm vấn tới cho mình xem.

Sau khi xem xong, cục trưởng...

Tiểu Lý kích động giải thích: "Cục trưởng, ngài thấy không? Không phải bọn em vô dụng, là kẻ địch quá mạnh! Cách một mặt gương mà Lưu đội phó nhích tới đâu, cậu ta liền chỉa ngón tay tới đó, hơn nữa còn là chỉ thẳng vào chóp mũi, cứ như con mắt có thể nhìn xuyên qua tường vậy. Vừa nãy em còn đặc biệt chạy vào phòng thẩm vấn kiểm tra một phen, gương hai chiều không có vấn đề gì cả. Phạn Già La không chỉ nhìn xuyên qua vật thể mà còn có thể nhìn thấu lòng người, nói ra tính cách cùng quá khứ của bọn em kể ra rõ rành rành. Ngài tới chậm quá nên mới không kịp uống ly nước kia, bằng không... ngài nhất định sẽ hoài nghi nhân sinh! Em xem đoạn này rất nhiều lần rồi, cậu ta không hề chạm vào ly nước, cách một tầng thép dày như vậy mà có thể làm nước đắng ngét, ngay cả ảo thuật cũng không thể có năng lực này. Em không tìm ra được chút sơ hở nào, vì thế em có lý do tin tưởng những lời cậu ta nói trước kia là thật. Cậu ta thật sự là nhà ngoại cảm, Cao Nhất Trạch chết là những gì cậu ta đã nhìn thấy khi ngoại cảm."

"Ngoại cảm? Bây giờ là thời đại gì rồi mà các cậu còn tin mấy thứ thần linh thần đạo này hả? Tiếp tục thẩm vấn cho tôi, hôm nay nhất định phải có đột phá từ cậu ta!" Cục trưởng miệng hùm gan sứa quát lớn. Ông là lãnh đạo phân cục, đương nhiên không thể dẫn đầu tin tưởng mê tín, nhưng sâu trong nội tâm thì kỳ thực đã có chút rạn nứt rồi. Phạn Già La này thật sự rất tà môn, những lời cậu ta nói làm người ta nổi da gà toàn thân. Hơn nữa cậu ta giống như một khối nam châm, chỉ cần cậu ta muốn thì có thể lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh tập trung về phía mình.

Vừa nãy khi xem video cục trưởng phân cục đã phát hiện, sự chú ý của ông cơ hồ không có cách nào dời khỏi người Phạn Già La. Cách màn hình đã vậy, những người đó rốt cuộc có cảm nhận thế nào?

Nghĩ vậy, giọng nói cục trưởng không khỏi ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ điểm: "Tiểu Trang, cậu cùng Tống tiến sĩ bàn bạc quá lâu rồi, mau tiếp tục thẩm vấn đi. Lúc các cậu đang nghiên cứu đối sách, Phạn Già La nhất định cũng đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Bây giờ cậu ta đang chiếm cứ thế thượng phong, tâm lý rất ổn định, tư duy cũng rõ ràng, chờ các cậu nghĩ sách lược xong thì lý do thoái thác của cậu ta cũng chặt chẽ kín kẽ, một giọt nước cũng không lọt được. Các cậu chậm trễ bấy nhiêu thời gian thì chính là cho cậu ta bấy nhiêu cơ hội, hiểu chưa?"

Đạo lý này Trang Chân cùng Tống Duệ đương nhiên hiểu. Hai người gật đầu xác nhận, sau đó thu dọn tư liệu trên bàn, chuẩn bị tái chiến.

Trước khi rời khỏi phòng làm việc, cục trưởng đột nhiên nói: "Tống tiến sĩ, có thời gian cậu tới cơ sở chuyên môn làm kiểm tra tâm lý đi. Không phải chúng tôi không tin cậu, là quy định yêu cầu như vậy, chúng tôi cũng không có cách nào."

Tống Duệ sững sờ một chốc rồi ôn hòa lịch thiệp gật đầu: "Vâng cục trưởng, giải quyết xong vụ án này tôi sẽ đi làm kiểm tra tâm lý. Đã gây thêm phiền phức cho mọi người, tôi rất xin lỗi."

"Không có gì không có gì, đều là người mình cả mà, đâu có gì phiền phức." Cục trưởng cười ha hả rời đi, giọng nói cùng động tác lại lộ rõ ý xấu hổ.

Tiểu Lý không dám phát biểu ý kiến về vấn đề này, toàn bộ hành trình chỉ có thể im lặng như gà. Trang Chân đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tống Duệ, chăm chú nói: "Tống tiến sĩ, tôi tin tưởng anh."

Làm nhà tâm lý học hàng đầu, Tống Duệ có thể lừa dối bất cứ phần kiểm tra nào, vì thế bảo anh đi làm kiểm tra tâm lý căn bản là không cần thiết. Xuất phát từ quan hệ cá nhân, Trang Chân lại càng muốn tin tưởng đối phương là một người tốt hiểu được làm thế nào tự kiềm chế bản thân.

Tống Duệ trầm mặc gật đầu, không ai biết anh rốt cuộc đang nghĩ gì trong lòng.

Ba người, mỗi người ôm một xấp tư liệu thật dày đi tới phòng thẩm vấn, biểu tình kiên định, trong lòng lại tràn đầy do dự. Tiểu Lý đi đầu nhịn không được thấp giọng nói: "Đội trưởng, chúng ta làm sao cạy được miệng Phạn Già La đây? Cho dù chúng ta nghi ngờ lời nói của cậu ta nhưng chúng ta không tìm được bằng chứng hay kẽ hở nào cả! Người này thật sự quá khó nắm bắt!"

Trang Chân: "Thử phương pháp thẩm vấn mặt đỏ mặt trắng xem. Chơi chiêu tâm lý chúng ta không phải đối thủ của Phạn Già La, không bằng dùng phương pháp trực tiếp một chút.

Cái gọi là mặt đỏ mặt trắng chính là hai cảnh sát, một người đóng vai kẻ ác dùng lời lẽ nghiêm khắc bức cung, một người khác đóng vai người tốt dùng đủ lý do để giải vây cho người bị tình nghi. Người bị tình nghi sẽ bài xích người đóng vai ác và vô thức sản sinh ra cảm giác ý lại với người đóng vai tốt, trong câu hỏi kế tiếp sẽ vô thức giảm đi tính đề phòng, sẽ nói ra sự thật. Phương thức thẩm vấn này kỳ thực đã rất lâu rồi không còn ai sử dụng, thứ nhất là nó quá thô lỗ, thứ hai là quá vũ lực.

Tống Duệ khá hoài nghi với phương pháp này, anh hỏi: "Nếu cậu ta mềm không được cứng cũng không xong thì sao?"

Trang Chân quả quyết: "Vậy thì xa luân chiến, không ngừng ăn mòn sức chiến đấu của cậu ta."

Tiểu Lý nhất thời có chút tuyệt vọng, ngập ngừng nói: "Sếp, xa luân chiến thì cũng chỉ đánh được hai mươi bốn tiếng thôi! Không cạy được miệng cậu ta thì sau hai mươi bốn tiếng chúng ta phải thả người. Ngay cả cuộc chiến kịch liệt nhất cậu ta cũng đối phó được, tiếp sau đó nhất định cậu ta cũng sẽ không nói."

Trang Chân âm trầm nói: "Vậy thì tới khi đó lại nói." Không hề nghi ngờ, Phạn Già La là người bị tình nghi khó dây dưa nhất, biến hóa kỳ lạ nhất, cũng gian xảo nhất mà anh từng đối mặt. Mỗi câu mỗi chữ cậu ta nói đều tinh vi đến mức làm người ta không thể nào tìm ra được nửa kẽ hở.

Ngoại cảm? Trên thế giới này thật sự tồn tại chuyện vượt khỏi thực tế như vậy sao?

Đi tới trước phòng thẩm vấn, bước chân kiên định Trang Chân biến thành đặc biệt do dự, anh đứng thẳng ở bên ngoài một lúc lâu mới tiến vào. Tiểu Lý vốn định tiếp xúc gần gũi với thần nhân Phạn Già La nhưng bị Liêu Phương vội vội vàng vàng chạy tới huých qua một bên, giành lấy vị trí ghi chép viên.

"Ông qua phòng giám sát đi, để tôi." Cô gái lanh lẹ tiến vào phòng, âm thanh lộ rõ hưng phấn.

"Ôi chao ôi chao, sao bà lại như thế chứ?" Tiểu Lý đưa tay muốn nắm cổ áo Liêu Phương nhưng vẫn chậm một bước, chỉ đành đi vào phòng giám sát.

Hết thảy camera đều đang ghi lại nhất cử nhất động của Phạn Già La, Tiểu Lý tua video giám sát về trước một chút thì kinh ngạc phát hiện sau khi bọn họ rời đi thì Phạn Già La không hề thay đổi tư thế ngồi. Vẫn là tư thế ngồi dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, hai tay giao nhau, ngón cái tay phải nhẹ nhàng gõ nhịp vào kẽ ngón tay cái tay trái, không phát ra âm thanh gì. Mặt nghênh đón ánh đèn, hàng mi dày rậm hơi rũ xuống che đi đôi mắt đen như mực. Cậu ngồi trong ánh sáng rực rỡ, giống như một vì sao bất biến.

Thấy Phạn Già La như vậy, Tiểu Lý theo bản năng cảm thán: "Xong rồi, nhốt cậu ta trong đó lâu như vậy mà vẫn bình ổn hệt như ban đầu, phần thẩm vấn tiếp theo cũng vô ích rồi!"

Lưu Thao đi tới vuốt vuốt cái đầu trọc hơn phân nửa, mắng: "Mụ nội nó, chúng ta lấy cái gì đấu với cậu ta đây? Hết chiêu rồi!"

Trang Chân bước vào phòng thẩm vấn cũng đang suy nghĩ cùng vấn đề--- dùng chiêu gì đối phó người trước mặt mình đây? Mặt đỏ mặt trắng thật sự dùng được sao? Có khi nào lại thành trò hề không?

Mà hiện giờ Trang Chân đã không còn thời gian để suy nghĩ, anh hít sâu một hơi, đập mạnh chồng tư liệu ôm trong lòng lên bàn, lớn tiếng quát hỏi: "Phạn Già La, cậu giải thích thế nào về báo trước tử vong mà cậu công bố trên mạng? Cậu đang nhiễu loạn cảnh sát phá án, chúng tôi có quyền kiện cậu!"

Liêu Phương bị âm thanh cùng chấn động của mặt bàn dọa hoảng, nhất thời mặt mũi trắng bệch. Tống Duệ xưa nay gặp biến cũng không hề kinh sợ hơi ngừng lại một chốc, sau đó theo bản năng đẩy gọng kính. Đây là động tác anh thường làm khi điều chỉnh tâm tình.

Lưu Thao cùng Tiểu Lý cũng bị âm thanh này dọa giật thót, sau đó đồng thời vỗ ngực, dáng vẻ mới bị dọa sợ. Đội trường bùng nổ, ai gánh nổi đây?

Thế nhưng Phạn Già La lại gánh nổi. Cậu vẫn an tĩnh ngồi trên ghế như cũ, không chút sợ hãi, không ngẩng đầu, thậm chí ngay cả mi mắt cũng không rung động một xíu xiu nào. Đầu ngón cái từ đánh nhịp vào kẽ ngón tay chuyển thành đảo quanh nhau, động tác từ chán muốn chết nháy mắt chuyển sang có chút hứng thú.

Cậu hơi ngửa đầu ra sau, con ngươi sâu thăm thẳm như vực sâu liếc nhìn Trang Chân một vòng từ thấp tới cao, giễu cợt nói: "Trang cảnh quan, giải thích của tôi vừa vặn tương phản với anh. Tôi đăng weibo không phải muốn quấy nhiễu hay lừa gạt, mà là đang chỉ dẫn cho bọn anh. Nhưng chính bọn anh lại cứ thích đi nhầm đường, sao giờ lại trách tôi? Có thể nói tôi đã sớm nói rồi; có thể làm tôi cũng làm cả rồi. Tôi cảm thấy mình đã làm hết nghĩa vụ của một người công dân tuân thủ luật pháp, tôi không thẹn với lương tâm. Năng lực phá án không đủ tốt là chuyện của bọn anh, không nên úp cái nồi đen lên đầu tôi."

Trang Chân: "..."

Nói thật, hiện giờ anh cảm thấy mình quá nghèo nàn vốn từ, đầu óc nhanh chóng giải mã lời nói của Phạn Già La, vậy mà lại cảm thấy rất có đạo lý. Phạn Già La rõ ràng đã nói cho bọn họ biết con số người bị hại, chỉ là bọn họ vẫn không phát hiện mà thôi.

Lưu Thao: ....

Tiểu Lý: ...

Mẹ nó, đội một nhất định sẽ vì vụ án này mà mang vết nhơ vĩnh viễn! Phạn Già La thật sự không hề dối gạt bọn họ, ngược lại là bọn họ vẫn luôn nghĩ lệch đi!

Tống Duệ không hề có cảm giác vinh dự cùng lòng xấu hổ nên lập tức chỉ ra đúng trọng điểm: "Nhưng cậu vẫn luôn chơi trò chơi chữ với chúng tôi chứ không nói rõ tình huống cụ thể, này cũng tính là dối gạt đi? Nếu như trước đó cậu báo cảnh sát, hết thảy đã không phát sinh."

"Lời này của Tống tiến sĩ sai rồi." Phạn Già La mỉm cười xua tay: "Tôi đối chất thẳng mặt với bọn anh, bọn anh cũng không thể nào tiếp thu được, nếu tôi tùy tiện chạy tới đồn cảnh sát nói rằng mình ngoại cảm nhìn thấy mấy vụ án mạng, bọn anh dám cam đoan sẽ không tống tôi vào bệnh viện tâm thần? Anh nói tôi chơi chữ, vậy nếu tôi viết tỉ mỉ kỹ lưỡng tình tiết trên weibo, các anh có thể đảm bảo hung thủ sẽ không tìm tới cửa giết chết tôi trước không? Tống tiến sĩ, nói dễ hơn làm."

Tống Duệ: ...

Giỏi, miệng lưỡi sắc bén, anh cũng không phải đối thủ của Phạn Già La.

Mắt thấy đồng hồ trên cổ tay yên lặng tiến tới bốn giờ ba mươi phút chiều, Phạn Già La vui sướng nói: "Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Tôi khuyên bọn anh đừng lãng phí sức lực điều tra tôi, vụ án này không có liên quan gì với tôi cả."

Trang Thân không cam lòng, vì vậy cười lạnh: "Ồ? Cậu muốn đi đâu? Dựa theo trình tự bình tự, chúng tôi có quyền tạm giam cậu. Đương nhiên, cậu cũng có thể tìm một luật sư tới xử lý chuyện này, nhưng cậu có tiền để trả phí luật sư sao? Theo tôi được biết, bây giờ cậu đã thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng, ngoại trừ ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, cậu còn nơi nào để đi?"

Anh vừa dứt lời thì cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, một cảnh viên dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc tây trang sang trọng vừa nhìn đã biết là tinh anh xã hội đi tới, giải thích: "Sếp, có người nộp tiền bảo lãnh Phạn Già La, đây là luật sư của cậu ta. Thủ tục đã làm xong, cục trưởng bảo anh thả người."

Trang Chân: ...

Phạn Già La chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng phủi phủi bụi bặm không hề tồn tại trên vai, lịch thiệp gật đầu: "Vậy tôi đi trước đây. Trang cảnh quan, hẹn gặp lại."

[end 20]

[21] Linh Môi - Thần

****

Luật sư tới làm Trang Chân không kịp trở tay, nhưng pháp luật đã có quy định, anh không thể không thả người.

Kéo cửa phòng thẩm vấn, anh trầm giọng nói: "Phạn Già La, cậu có thể đi rồi."

"Cám ơn Trang cảnh quan." Phạn Già La hơi khom người, thái độ cực kỳ ôn hòa lễ độ. Lúc cậu cùng Trang Chân lướt thoáng qua nhau, đối phương đột nhiên cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, từng câu từng chữ nghiêm khắc nói: "Mặc kệ ngoài miệng cậu nói dễ nghe thế nào, nhưng tôi biết cậu đã không dốc hết sức ngăn cản vụ án này. Chỉ cần cậu muốn, cậu có trăm nghìn biện pháp để chúng tôi tin tưởng lời báo nguy của cậu. Đúng không?"

Đuôi mày Phạn Già La nhướng lên, không trả lời mà hỏi lại: "Trang cảnh quan, anh nghĩ chính nghĩa là thế nào?"

Trang Chân theo bản năng suy nghĩ, nhưng không chờ anh trả lời, Phạn Già La đã cho ra đáp án giống như là suy nghĩ của anh: "Đối với anh mà nói, chính nghĩa chính là pháp luật."

Không sai, pháp luật cũng có nghĩa là chính nghĩa, đó không thể nghi ngờ chính là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Trang Chân.

Phạn Già La áp sát bên tai anh, chầm chậm nói: "Với tôi mà nói, chính nghĩa là thiện có thiện quả, ác có ác báo. Mỗi người đều phải phụ trách về chuyện mà mình đã làm, cho dù đó là hành vi phạm tội mà pháp luật không có quy định, anh vẫn cho là nó đúng sao?" Cậu nhếch môi mỉm cười, đôi mắt đen kịt giống như được phủ lên một tầng sương mù, quỷ mị khó lường.

Trang Chân lui về sau một bước dài, rất muốn dùng lực xoa lỗ tai đã tê dại cùng gương mặt nổi đầy da gà của mình nhưng gắng gượng nhịn xuống. Anh lạnh nhạt nói ra một câu 'cậu đi đi' rồi chạy trối chết.

Phạn Già La theo vị luật sư kia rời khỏi phòng thẩm vấn, đi ra đại sảnh bên ngoài.

Một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng chờ ở cửa. Anh đứng nghiêng người, gò má trái hướng về phía ánh ráng chiều, má phải giấu trong ánh sáng lờ mờ, tay cầm một điếu thuốc nhưng không châm lửa, tuy là tư thế chờ đợi nhưng lại cực kỳ ưu nhã, trang trọng. Anh nhíu mày, tựa hồ không quá kiên nhẫn, nhưng chút ưu sầu đó không hề tổn hại tới gương mặt tuấn mỹ của anh.

Vì sự xuất hiện của anh, cánh cổng tò vò chật hẹp đơn điệu kia giống như trở thành một phần thiết kế của cung điện. Anh chính người mà trước kia Phạn Già La cầu mà không được, yêu lại không thể yêu, hận cũng không dám hận--- Triệu Văn Ngạn, tổng tài công ty giải trí Tinh Huy, đồng thời cũng là người đàn ông nắm giữ toàn bộ mạch máu của giới giải trí.

Theo lý mà nói, người này tránh Phạn Già La còn không kịp, sao lại chạy tới quản việc như thế này.

Thực tế, sau khi phát hiện người tới nộp tiền bảo lãnh cho Phạn Già La là Triệu Văn Ngạn, cục trưởng phân cục không khỏi càng hoảng sợ hơn.

Nhưng Phạn Già La không hề kinh ngạc, chỉ đi tới gật đầu một cái với Triệu Văn Ngạn coi như chào hỏi, sau khi tới đó liền lấy hộp quà của mình đã gửi ở chỗ quầy tiếp tân.

"Lần trước được cô chiếu cố, tôi thật sự rất cảm kích, đây là một món quà nho nhỏ, xin cô hãy nhận lấy." Phạn Già La xoay người, hai tay nâng hộp quà.

Liêu Phương kinh ngạc trừng mắt, sau đó vội vàng xua tay: "Không không không, cậu mau mang về đi, cục chúng tôi có quy định không thể nhận quà! Quan hệ của chúng ta là cảnh sát và người hiềm nghi, tặng quà thật sự không thích hợp, thật sự á!"

Phạn Già La cong khóe môi mỉm cười: "Cô nhạy cảm quá rồi, nó chỉ là một chiếc dù thôi, coi như tôi đền lại cây dù trước đó. Cái dù lần trước dính đầy dịch trứng, cho dù rửa sạch thì sao tôi có thể mang nó tới trả cho cô được? Cô xứng đáng có được một cái tốt hơn."

Lúc trêu tức, Phạn Già La có thể làm người ta tức chết, lúc làm người tốt thì có thể dỗ người ta mát ruột mát gan. Gương mặt kia vốn ôn nhu ấm áp, lúc cười lên thì rực rỡ hệt như mây ngũ sắc, làm Liêu Phương hoàn toàn không chống đỡ được. Vì vậy vô thức, cô đã đưa tay nhận lấy hộp quà, lúc lấy lại tinh thần thì người đã rời đi cùng Triệu Văn Ngạn cùng luật sư, bóng dáng thon dài chầm chậm bị ánh ráng chiều cắn nuốt.

Thành viên tổ chuyên án sớm đã xem qua video thẩm vấn nên đều rất tò mò với thần nhân như Phạn Già La, bọn họ chen đến bên cửa sổ lén nhìn bóng lưng của cậu, ánh mắt đầy tìm tòi nghiên cứu, hoài nghi, thậm chí có cả kính nể.

Trang Chân vỗ xấp tư liệu thật dày lên bàn, lớn tiếng quát: "Nhìn cái gì, không có chuyện gì cần làm à? Nếu vụ án này không phá được, cả đội một chúng ta đều bị ghi lỗi nặng!"

Nhớ tới vụ án liên hoàn vẫn chưa có đầu mối, các tổ viên lập tức ỉu xìu, không còn hứng thú vây xem Phạn Già La nữa.

Liêu Phương nhân cơ hội này mở hộp quà ra, phát hiện bên trong quả nhiên là một chiếc dù trắng, tuy là của nhãn hàng lớn nhưng giá cả cũng không đắt, vì thế cô thở dài một hơi. Vài nữ cảnh sát xúm lại, nhỏ giọng nói: "Phương Phương, cho tôi xem Phạn Già La tặng bà cái gì đi?"

"Ồ, thật sự là dù nha, cũng chỉ mấy chục đồng thôi, không đắt."

"Cậu ta rất có chừng mực."

"Phương Phương, bà tham gia cuộc thẩm vấn, bà nói xem Phạn Già La có thật sự là nhà ngoại cảm không? Cậu ta có Thần như vậy không?"

Liêu Phương đang định gật đầu thì một nữ cảnh sát đã đi tới cầm lấy cây dù đưa ra hướng mặt trời bung rộng ra, giễu cợt: "Thần gì mà Thần, chỉ là giỏi trong việc ghi sườn tâm lý mà thôi, ai học tâm lý học cũng biết. Nếu cậu ta thật sự là nhà ngoại cảm thì có thể đưa Phương Phương của chúng ta loại dù này à?"

Một nữ cảnh sát lập tức phụ họa: "Đúng vậy! Loại dù Phương Phương thích không phải loại này. Nếu cậu ta thật sự là ngoại cảm, sao lại không đoán được nỗi lòng của Phương Phương chứ?"

Nhưng hai người vừa dứt lời thì đồng thanh phát ra tiếng hét kinh hãi, vẻ mặt cũng biến thành không dám tin tưởng. Chỉ thấy cây dù trắng kia khi bị ánh mặt trời chiếu rọi thì chậm rãi biến thành màu đen tuyền, từng ngôi sao bạc lóng lánh trên thân dù hợp lại thành đồ án chòm sao sư tử.

Giờ phút này, hai người không hẹn mà cùng nhớ lại lời Liêu Phương đã nói--- tôi muốn một chiếc dù có đồ án sao trời, tốt nhất là chòm sư tử, là chòm sao của tôi, nền đen điểm ngôi sao bạc, từng điểm từng điểm lấp lóe ánh mặt trời.

Mà cây dù trước mặt không có điểm nào không phù hợp với lời Liêu Phương đã nói, thậm chí nó lại càng đẹp hơn tinh xảo hơn, giống như có người nào đó nghe thấy lời Liêu Phương đã nói, sau đó thi triển phép thuật triệu hoán cây dù giống như miêu tả trong lòng cô tới hiện thực.

Nếu là trước khi tra hỏi, nhóm nữ cảnh sát sẽ cho rằng đó chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng sau cuộc thẩm vấn, bọn họ không có cách nào không liên tưởng. Chẳng lẽ thuật đọc tâm có thể vượt qua được không gian cùng thời gian ngan cách, thậm chí không cần đối mặt cũng có thể tiên đoán được điều giống hệt như lời Liêu Phương sao?

Phạn Già La thật sự Thần như vậy? Vấn đề này tựa hồ đã không còn cần bất cứ người nào giải đáp.

Nữ cảnh sát cầm dù run rẩy hai tay, nữ cảnh sát còn lại thì vẻ mặt mờ mịt luống cuống.

"Ui! Cây dù này, cây dù này sao lại?" Liêu Phương sững sờ một lúc lâu mới chạy tới giật lại cây dù, ấp úng không nói được một câu hoàn chỉnh. Cô thật sự quá kinh ngạc.

Đương nhiên, hiện giờ bọn họ vẫn còn ở trong cục, không tiện nói chuyện này ra với mọi người, bằng không.... cục trưởng sẽ trách cứ bọn họ tuyên truyền mê tín. Nhưng ấn tượng của bọn họ về Phạn Già La đã hoàn toàn thay đổi. Cậu ta căn bản không phải kẻ lường gạt mà chính là Thần nhân bí hiểm.

"Phương Phương, mau cất dù đi." Một nữ cảnh sát đưa hộp quà qua cho Liêu Phương.

Liêu Phương luống cuống cất dù đi, đang cố gắng khôi phục tâm tình kích động thì thấy Lưu Thao cầm cái ly giữ ấm kia gấp rút chạy vào phòng làm việc, hô lớn: "Đội trưởng, kết quả kiểm tra có rồi, trong nước không có bất cứ thành phần nào khả nghi, chỉ là nước được đun sôi bình thường. Cậu nói coi là chuyện gì? Này rốt cuộc là chuyện gì? ! Không tăng thêm bất cứ thứ gì, sao nước lại biến thành đắng như vậy? Khoa pháp chứng dù sao cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ?"

Kỹ thuật viên của khoa pháp chứng theo Lưu Thao tới tức giận nói: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chất lượng nước không có vấn đề gì cả, là tâm lý của bọn anh có vấn đề, bằng không thì là do thân thể bọn anh có bệnh hoặc gai lưỡi biến đổi dị thường. Có thời gian thì tới bệnh viện kiểm tra một chút đi."

"Tôi cũng đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, thân thể chúng tôi căn bản không có vấn đề, tuần trước vừa mới làm kiểm tra toàn diện, nếu có chuyện sao bác sĩ không nói? Hơn nữa người cảm thấy đắng không chỉ một mình tôi, tất cả bọn họ đều cảm thấy như vậy! Bằng không cậu cũng nếm thử đi, cậu nếm rồi hãy nói!" Lưu Thao túm lấy cổ áo nhân viên kỹ thuật, cường ngạnh ép đối phương phải ực một hớp.

Mới đầu nhân viên kỹ thuật còn rất tức giận vì hành vi ngang ngạnh của Lưu Thao, nhưng khi đầu lưỡi đắng tới nổ tung thì lập tức biến sắc. Cậu khẳng định tâm lý cùng sinh lý của mình hoàn toàn không có vấn đề, nói cách khác, nước này thật sự có vị đắng! Nhưng báo cáo kiểm tra thì chất lượng nước không hề có vấn đề gì, nó phải vô vị mới đúng!

"Cậu nói coi phải giải thích thế nào hả? Cậu nói rõ ràng cho tôi!" Lưu Thao quyết không cho qua truy hỏi gắt gao.

Nhóm cảnh viên cũng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm kỹ thuật viên, hi vọng cậu ta có thể cho mọi người một lời giải thích hợp lý.

Cậu kỹ thuật viên suy suy tư tư một lúc rồi cười nói: "Cái này, cái này khoa học thật sự không có cách nào giải thích! Không thì bọn anh lại cho tôi thêm chút nước đi, tôi sẽ kiểm tra lại thêm vài lần. Trên lầu tôi còn việc, đi trước đây, hẹn gặp lại mọi người sau!"

Cậu nhân viên kỹ thuật giống như bôi dầu mà chạy biến đi mất, Lưu Thao vẫn còn cầm ly giữ ấm, miệng không ngừng lẩm bẩm. Thế giới của anh ngày hôm nay bị chấn động mạnh mẽ mà trước nay chưa từng có.

Trong lòng Trang Chân có tâm sự, cũng lười phản ứng Lưu Thao, anh cầm tư liệu đi tới phòng máy. Lúc này Tống Duệ đang ngồi trước màn hình xem lại video thẩm vấn nhiều lần, căn cứ theo yêu cầu của anh mà Tiểu Lý sẽ tua tới hoặc tua lùi, một số hình ảnh thì được chụp lại tỉ mỉ kiểm tra.

"Có phát hiện gì không?" Trang Chân trầm giọng hỏi.

"Có." Tống Duệ gỡ kính mắt xuống, day day mi tâm.

"Ồ? Nói nghe thử xem." Trang Chân lập tức nhìn về phía màn hình máy tính, biểu tình cực kỳ chuyên chú.

"Phạn Già La này không đơn giản." Tống Duệ chỉ một đoạn video nói: "Đây là ghi chép đoạn cậu ta nói mình là nhà ngoại cảm, anh nghe cẩn thận lời cậu ta nói."

Trang Chân quả nhiên nghe rất cẩn thận, trong màn hình Phạn Già La híp mắt lại, chậm rãi nói: "... mà tôi có tám giác quan, ngoại trừ sáu giác quan này, tôi còn hơn anh mạt na thức và tàng thức..."

Tống Duệ nhấn tạm ngừng, nhìn chằm chằm Trang Chân hỏi: "Anh biết cái gì là mạt na thức cùng tàng thức không?"

"Không biết, có vấn đề gì sao?" Trang Chân không cảm thấy những thứ này có liên quan gì tới vụ án.

"Thông qua những lời này, tôi đã biết đại khái Phạn Già La là loại người gì, cũng biết cậu ta công bố bức họa tử vong cùng báo trước tử vong xuất phát từ động cơ gì." Tống Duệ nhìn Phạn Già La trên màn hình, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp.

Tiểu Lý vểnh tai, ánh mắt lộ rõ trông mong. Cậu quá hiếu kỳ về Phạn Già La, rất muốn rất muốn biết thế giới nội tâm của người này.

[end 21] 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia