ZingTruyen.Com

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[172.173.174] Linh Môi

caokhin01

[172] Linh Môi - Nhân Tính Xấu Xí

*****

Tống Duệ vốn định tới bên ngoài phòng giam kim loại đợi Phạn Già La nhưng lại bị Trương Dương chỉa súng vào đầu, vì vậy chỉ có thể đứng ở cuối hành lang từ xa xa cùng cậu nhìn nhau.

Phạn Già La cũng đồng dạng nhìn sang, thấy khóe mắt cùng khóe miệng Tống tiến sĩ đều có vệt máu bầm thì không khỏi nhíu mày: "Anh làm sao vậy?"

"Em nhìn chính mình trước đi rồi hỏi tôi." Tống Duệ tức giận bật cười.

Phạn Già La cúi đầu nhìn, nhất thời câm nín. Bởi vì chịu quá nhiều tổn thương nên quần áo cậu đã bị máu tươi thấm ướt, hơn nữa còn bị cắt rách như vừa chịu hình phạt róc xương lóc thịt. Kỳ thực nói vậy cũng không sai, Phạn Già La quả thực đã phải chịu nỗi đau róc xương lóc thịt dằn vặt, hơn nữa còn không phải một lần, là vô số lần, nỗi đau như vậy người bình thường căn bản không có cách nào tưởng tượng.

Tống Duệ không biết thanh niên ôm tâm tình gì đứng ở đó mỉm cười với mình, mặc dù là nhà tâm lý học nổi danh quốc tế thì lúc này anh vẫn có chút đoán không ra người này đang nghĩ gì, cảm giác cụ thể là gì, có lưu lại bóng ma trong lòng mà phát triển thành bệnh tâm lý hay không. Anh biết rất nhiều người tự xưng là mạnh mẽ nhưng không ai sở hữu sức nhẫn nại cùng ý chí kiên định phi phàm giống như Phạn Già La, người như vậy bình thường không phải là trời sinh, là trải qua vô số dằn vặt đau đớn, thậm chí là phải chọn lựa giữa sống và chết mới có thể luyện thành.

Em ấy rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Tống Duệ quả thực không dám nghĩ sâu.

"Đi tắm thôi." Tống Duệ đè nén tâm tư không ngừng phập phồng của mình, ôn hòa trấn an: "Tôi không sao, chỉ đánh một trận với Mạnh Trọng mà thôi, tôi chờ em ở bên ngoài."

"Ừm." Phạn Già La liếc mắt nhìn anh một cái thật sâu, sau đó bị vài tinh anh của bộ an ninh đặc biệt bao vây rời đi.

Mạnh Trọng nhìn về phía đội viên của mình, lớn tiếng chất vấn: "Không có mệnh lệnh của tôi, sao các cậu dám hành động hả? Phạn lão sư là khách quý tôi mời tới, không phải tù nhân!"

Những đội viên kia nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn gương mặt đang bừng bừng phẫn nộ của Mạnh Trọng, đội viên dẫn đầu bình tĩnh nói: "Bộ trưởng, rất xin lỗi, chúng tôi đã không còn là đội viên đội đặc công số một nữa rồi, không cần nghe theo sự điều khiển của anh. Chúng tôi đã xin rời đội, cấp trên đã phê chuẩn rồi." Hắn từ trong túi quần lôi ra một xấp giấy, là một chồng đơn đã được đóng dấu, mà Mạnh Trọng thân là bộ trưởng bộ an ninh đặc biệt, cũng là đội trưởng đội đặc công số một lại là người cuối cùng nhận được tin.

Anh nhận lấy xấp đơn kia, nhìn con dấu cùng chữ ký của bộ trưởng bộ nhân sự, bộ tài nguyên, chỉ cảm thấy bộ an ninh đặc biệt này đã hỗn loạn tới mức nực cười. Mà bộ trưởng trên danh nghĩa anh đây đã hoàn toàn bị người ta che mắt đùa giỡn mang ra làm công cụ để sử dụng.

Lòng người sao lại trở nên lạnh lẽo như vậy? Không cần ngày dài tháng rộng hao mòn, chỉ cần một bước ngoặt đã đủ làm người ta thất vọng rồi. Hôm nay tâm ý của Mạnh Trọng đã hoàn toàn nguội lạnh, không còn muốn nói gì nữa, chỉ lẳng lặng bật cười rồi trả xấp đơn lại.

Nhóm đội viên cho rằng Mạnh Trọng sẽ giận dữ, thật không ngờ anh lại có phản ứng bình thản như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng lại càng bất an hơn. Nếu đội trưởng chịu phát giận thì chứng tỏ anh vẫn còn tình nghĩa với bọn họ, sau này có thể tìm cơ hội hòa hoãn mối quan hệ, nhưng phản ứng của anh bây giờ rõ ràng là muốn triệt để từ bỏ bọn họ.

Bọn họ cũng không muốn, nhưng hiện thực không phải do bọn họ chọn lựa.

Thường Kỳ siết chặt xấp đơn này, giải thích: "Đội trưởng, thực lực của chúng tôi vốn là đội mạnh nhất, cũng là đội có tư cách sử dụng thuốc tiềm năng nhất, nhưng anh chẳng thà đưa cho tổ khác cũng không chịu để bọn tôi sử dụng nên chúng tôi đã suy sút đến mức phải nhập bọn với tổ hậu cần rồi, như vậy có công bằng với chúng tôi không? Loại thuốc đó đã được sở nghiên cứu khoa học quốc gia kiểm nghiệm nhiều lần, tuyệt đối an toàn lại không có tác dụng phụ, người khác đều uống, vì sao chúng tôi lại không được uống? Chúng tôi cũng khao khát thực lực mạnh mẽ, chúng tôi không giống anh, còn chưa ra đời đã được trang bị chủng loại gen mạnh mẽ nhất, chúng tôi phải dựa vào sự cố gắng của mình để tới được vị trí ngày hôm nay, chúng tôi dễ dàng sao? Phải dùng đau đớn và máu tươi để đổi lấy. Đội trưởng, anh nên suy nghĩ cho chúng tôi một chút."

Mạnh Trọng cười lạnh, trầm mặc một hồi lâu mới chỉ thi thể hai cô bé trong phòng giam: "Tôi suy nghĩ cho bọn cậu như vậy còn chưa đủ nhiều à? Tuyệt đối an toàn không có tác dụng phụ, vậy các cậu nói xem, tình trạng của Tiêu Ngôn Linh là sao hả?"

Gương mặt của những người này cứng đờ, ngăn không được ý lạnh trồi lên trong đầu.

Lúc này Trương Dương lơ đễnh mở miệng: "Rốt cuộc là cái gì làm Tiêu Ngôn Linh phát sinh dị biến, tao nghĩ rất cả mọi người đều biết rõ, mày không cần nói linh tinh. Mỗi ngày tao đều dùng nó như đồ uống, sao tao không bị gì cả? Lẽ nào tao tự hại mình à?" Nói xong, hắn lại móc ra một lọ thuốc rót vào miệng, dùng sự thật chứng minh độ an toàn của nó.

Nhiều đội viên lập tức an tâm.

Mạnh Trọng chỉ cảm thấy hoang đường, giễu cợt nói: "Mày dám cam đoan thuốc mày uống và thuốc mọi người uống là cùng một loại?"

"Có gì mà không dám chứ." Trương Dương đưa lọ thuốc đã uống được một nửa cho Thường Kỳ.

Thường Kỳ hiểu ý, vội vàng uống hết số còn lại, sau đó khẳng định nói: "Bộ trưởng, là giống nhau, thuốc mọi người dùng đều giống nhau. Bộ trưởng, chúng tôi tin tưởng tổ chức, cũng tin tưởng kết quả kiểm nghiệm của khoa học."

Đám người quanh năm tiếp xúc với sự kiện không liên quan tới khoa học bây giờ lại nói chắc như đinh đóng cột là tin tưởng khoa học, Mạnh Trọng không khỏi bị chọc cười, xua tay nói: "Thôi, tùy các cậu, xem ra hôm nay các cậu đã là người của đội chín rồi?"

Đám Thường Kỳ xấu hổ cúi thấp đầu, Trương Dương cười ha hả, vẻ mặt cực kỳ càn rỡ. Đội chín của hắn quả thật đã bị đoàn diệt, nhưng hắn có thể đào người từ đội khác, chỉ cần có đủ thuốc, việc này có gì là khó. Con người chính là sinh vật chạy theo cái lợi né tránh cái hại, cho đủ lợi ích thì không sợ bọn họ không tới.

Ánh mắt đầy luyến tiếc của Mạnh Trọng đảo qua gương mặt của tất cả đội viên, trong đầu xẹt qua hình ảnh từng kề vai chiến đấu của bọn họ, cuối cùng lắc đầu thở dài: "Người thường đi tới chỗ cao, nước thường chảy tới chỗ thấp, đạo lý này tôi hiểu, nếu tôi không thể cho các cậu thứ mà các cậu mong muốn, tôi chỉ có thể chúc phúc các cậu có được tiền đồ như mình mong muốn." Anh cởi mũ cùng quân hàm, quân chương, cầm trên tay xem đi xem lại, lại sờ sờ, vành mắt vô thức đỏ bừng. Người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng chẳng qua là chưa đủ thương tâm mà thôi, ngày hôm nay chính là ngày anh thật sự thương tâm, cũng lạnh tâm.

Ý thức được Mạnh Trọng muốn làm gì, đám Thường Kỳ vội vàng khuyên nhủ: "Bộ trưởng, anh không nên vì chúng tôi mà rời đi! Anh mãi mãi là thủ lĩnh của chúng tôi, thật sự! Chúng tôi vẫn rất tôn kính anh!"

Mạnh Trọng lắc đầu, không muốn nói thêm lời nào với bọn họ nữa, chỉ xoay sang bạn tốt của mình, cười bất đắc dĩ: "Ông nói đúng, bộ an ninh đặc biệt bây giờ đã biến thành tài sản riêng của một số người, không còn thích hợp với tôi nữa. Tôi sẽ rời đi cùng với bọn ông." Không có những thứ vinh dự này, anh ngược lại lại cảm thấy thực ung dung thoải mái. Ý tưởng của anh là bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, bây giờ bộ an ninh đặc biệt đã trở thành công cụ thu gặt danh lợi của một số người, hoàn toàn đi ngược với nguyện ước ban đầu khi thành lập, anh còn ở đây thì còn ý nghĩa gì nữa đâu?

"Ông nên đi từ sớm rồi mới phải." Tống Duệ lắc đầu, xoay người quay trở lại, hoàn toàn không thèm để ý tới khẩu súng trong tay Trương Dương.

...

Nửa tiếng sau, Phạn Già La đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ được người dẫn vào một kho lạnh, nhiệt độ bên trong thấp tới số âm, cho dù mặc áo bông thật dày vẫn cảm thấy lạnh. Nhưng càng làm người ta cảm thấy lạnh cả người chính là mấy trăm chiếc giường xếp chỉnh tề đặt thi thể đắp vải trắng ở bên trong.

Mạnh Trọng đứng bên cửa, trên người vẫn còn mặc đồng phục, nhưng những thứ quân hàm quân chương đại diện cho chức vụ địa vị đã bị anh gỡ xuống, Tống Duệ đứng ở bên cạnh, vết thương trên mặt vẫn chưa được xử lý, tựa hồ lại càng tím xanh hơn một chút. Trương Dương cùng vài nhân viên nghiên cứu mặc blouse trắng đang kề tai thảo luận gì đó, nghe thấy tiếng bước chân thì ánh mắt lập tức sáng quắc nhìn qua.

"Phạn lão sư cực khổ rồi, tới đây, bọn tao vẫn còn chuyện muốn làm phiền mày đấy." Trương Dương không chút sợ hãi ngoắc tay.

"Bọn mày còn muốn làm gì nữa hả?" Mạnh Trọng đã mất kiên nhẫn.

Trương Dương căn bản không thèm phản ứng tới Mạnh Trọng, đưa tay chỉ một vòng kho lạnh, cười hì hì nói: "Phạn lão sư, làm xong việc này thì mày có thể đi, thật đấy, bọn tao không lừa mày đâu."

Phạn Già La chậm rãi đi tới bên cạnh Tống Duệ, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe miệng tím xanh của anh, giọng nói lộ ra ác ý hiếm thấy: "Nếu tôi muốn đi, các người ngăn cản được sao?"

Tống Duệ nắm lấy đầu ngón tay lạnh như băng của thanh niên, hơi dùng lực một chút, ám chỉ mình rất ổn.

Trương Dương nhún nhún vai, mỉm cười khinh thường: "Ngăn không được, nhưng bọn tao có thể ngăn nó lại. Tống tiến sĩ, mày nói coi có phải không?" Hắn vừa dứt lời, một nhân viên nghiên cứu đã chỉa súng vào thái dương Tống Duệ, ý tứ không cần nói cũng biết. Ý niệm của Phạn Già La có thể nhanh hơn viên đạn sao? Trừ phi cậu ta là thần, bằng không căn bản không thể nào cứu được Tống Duệ.

Phạn Già La lắc đầu với Tống tiến sĩ khi thấy ánh mắt anh trở nên u ám, sau đó nhìn sang Trương Dương, vẻ mặt lạnh nhạt: "Anh muốn tôi làm gì?"

"Rất đơn giản, lấy thứ bên trong cơ thể bọn họ ra." Trương Dương đi ở giữa các hàng giường chỉnh tề đặt thi thể, xốc từng mảnh vải trắng lên, lộ ra thi thể ở bên dưới. Những thi thể này thay vì nói là nhân loại thì không bằng nói là quái vật, có người có đôi cánh dài, có người sở hữu ba đầu sáu tay, có người toàn thân đầy con mắt, còn có người căn bản chính là mãnh thú, chỉ có mỗi gương mặt thuộc về con người...

Mặc dù đã tự tay giải phẫu những thi thể này nhưng nhóm nghiên cứu vẫn lộ ra vẻ mặt bất an sợ hãi, lúc này đã quay đầu đi, không dám nhìn nữa.

Cho dù là lần đầu tiên tiến vào nơi này, Tống Duệ vẫn bình tĩnh như thường.

Phạn Già La thì càng không có phản ứng, chỉ dùng ánh mắt đen kịt sắc bén của mình đảo qua những thi thể kia, bình tĩnh như vốn đã quen nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Trương Dương một hơi xốc hơn mười tấm vải trắng trùm trên thi thể, phà ra sương lạnh nói: "Phạn lão sư, trong cơ thể đám này cũng có ngư châu nên bị ảnh hưởng sinh ra biến dị, bọn tao gọi loại người này là dị nhân. Theo tao biết, mày là người duy nhất bây giờ có thể cảm ứng được dị nhân, đồng thời có thể lấy ngư châu ra khỏi thân thể bọn nó, vì thế chúng tao muốn bày giúp một chuyện nhỏ." Hắn bĩu môi chỉ về phía những thi thể nằm trên giường, cười ha hả: "Phạn lão sư, hôm nay đúng là cực khổ cho mày, mày sớm làm xong việc thì bọn tao cũng có thể sớm thả bọn mày ra."

Miệng thì gọi là Phạn lão sư nhưng thái độ thì chẳng có chút tôn trọng nào, hiển nhiên chỉ xem Phạn Già La là một người làm công giá rẻ, có thể tùy tiện sai bảo. Một kẻ như hắn lại nắm giữ phần lớn sức mạnh của bộ an ninh đặc biệt, điều này lại càng làm Mạnh Trọng quyết tâm muốn rời đi hơn.

Mạnh Trọng cùng Tống Duệ đều đang nén lửa giận, Phạn Già La thân là người trong cuộc nhưng lại không hề có phản ứng kịch liệt. Cậu phải chịu nhiều phỉ báng cùng nghi vấn đến vậy, chặn đường này có thể nói là gió tanh mưa máu, nếu chuyện gì cũng tính toán thì chỉ sợ trái tim đã sớm nổ tung rồi.

Ánh mắt cậu đảo qua dò xét số thi thể này, lắc đầu sửa lời: "Anh nói sai rồi, những viên ngư châu kia không phải đầu nguồn làm bọn họ biến dị, là dục vọng của chính bọn họ gây ra."

Trương Dương không có hứng thú với chuyện này, thúc giục: "Phạn lão sư, rốt cuộc là cái gì làm đám này biến dị, tao không quan tâm, mày không cần nhiều lời, trực tiếp lấy đồ ra cho tao là được."

Phạn Già La liếc nhìn hắn, tiếp tục nói: "Cũng không phải tất cả thi thể đều còn thứ đó, anh phải biết chúng nó có sự sống, có thể từ ký chủ này chuyển sang ký chủ khác."

Nhân viên sở nghiên cứu Lục Hà gật đầu với Trương Dương, ám chỉ Phạn Già La nói thật. Kỳ thật bọn họ đã sớm chụp X Quang cho những thi thể này, tự nhiên biết cái nào có đốm sáng, cái nào không. Đương nhiên, cũng không phải tất cả đốm sáng đều bị thiết bị phát hiện, nó dựa vào độ mạnh yếu của năng lượng. Năng lượng yếu thì đốm sáng sẽ dễ phát hiện, năng lượng mạnh thì bản thân nó sẽ biết tự che giấu chính mình. Ví dụ như đốm sáng trong cơ thể Tiêu Ngôn Linh, lúc ban đầu có thể dùng thiết bị quét được, sau đó thì ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Bọn họ suýt chút nữa đã cho rằng thứ đó đã trốn ra khỏi cơ thể cô bé nên từng có suy nghĩ tới chuyện từ bỏ vật thí nghiệm Tiêu Ngôn Linh này, nhưng Phạn Già La đã chứng minh sự kiên trì của bọn họ là chính xác, năng lượng đó vẫn luôn ở đây, chỉ là có thủ đoạn ẩn nấp lợi hại mà thôi.

"Thi thể nào ẩn giấu ngư châu, tao nghĩ Phạn lão sư nhất định có thể cảm ứng được đúng không? Làm phiền mày lấy ra, bọn tao sẽ mua với giá mười NDT một viên." Trương Dương còn chưa dứt lời đã tự nhịn không được cười phá lên, xua tay nói: "Ha ha ha, tao đùa đấy, Phạn lão sư đừng tưởng là thật nhá. Bọn sao sao có thể mua mười NDT chứ, đương nhiên là một cắc cũng không cho mày. Mày lấy cũng phải lấy, không lấy cũng phải lấy."

Hắn liếc nhìn Tống Duệ, một nhân viên nghiên cứu nghiêm khắc dùng súng chỉa vào đầu Tống Duệ, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.

Mạnh Trọng đã tức tới sầm mặt, bàn tay cầm mũ run run. Phạn lão sư nói những thi thể nằm trên giường vì dục vọng mà biến dị, mà bộ an ninh đặc biệt cũng vì dục vọng mà mất đi tính chất kiên nghị, chính trực, dũng cảm từ lúc đầu thành lập, anh nên sớm rời đi chứ không phải đau đớn đến tận bây giờ.

Phạn Già La lạnh như băng liếc nhìn Trương Dương, lại trấn an nhìn Tống tiến sĩ một cái mới thong thả vòng quanh từng chiếc giường một, bàn tay đặt lơ lửng phía trên thi thể, cảm ứng tàn niệm của bọn họ.

Cậu lướt qua những thi thể bị Trương Dương xốc vải trắng, đi tới trước một thi thể phủ vải trắng, trầm ngâm nói: "Dâm dục dòm ngó."

Trương Dương xốc vải trắng, con ngươi không khỏi co rút. Dáng dấp thi thể này thật sự quá ngoài dự kiến của hắn, là một thân thể nhỏ dài như rắn, vẫn còn tay và chân, chỉ là xương cốt tựa hồ đã bị rút sạch, mềm nhũn dán vào thân thể. Da có màu trắng xanh, còn dính một lớp dầu mỡ vàng sẫm, dưới ánh đèn chiếu rọi lớp dầu kia tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc. Lúc chết đi nhất định rất thống khổ, gương mặt nhỏ dài lưu lại biểu tình hoảng sợ, thân thể mềm nhũn như rắn uốn éo, tạo thành hình chữ U.

Trương Dương bị dáng vẻ quái dị của thi thể này dọa hoảng, vội vàng ném bay tấm dra trắng, bịt mũi kinh hô: "Đệt, này con mẹ nó là thứ quỷ gì vậy? Cái tên này được tìm ra từ đâu đấy?" Hắn vẫn luôn biết dị nhân rất kinh tởm, chỉ là không ngờ có thể tởm đến mức độ này.

Mạnh Trọng đi tới bên cạnh Phạn Già La, giải thích: "Thi thể này là chúng tôi phát hiện được trong đường ống nước ký túc xá nữ sinh. Khi đó WC và bồn rửa cứ luôn tràn ra nước bẩn nên khu ký túc xá có mùi hôi thối, thông cỡ nào cũng không được. sau đó trường học mời nhân viên sửa đường ống thì phát hiện thi thể này. Khi đó cả người hắn chui vào trong đường ống rồi bị nghẹn lại ở khúc chữ U không chui ra được, bị chết ngộp ở đó. So với thân thể quái dị của hắn, chúng tôi càng muốn điều tra xem vì sao hắn lại chui vào trong đường ống hơn, chỉ tiếc người đã chết, vấn đề này vĩnh viễn không được giải đáp."

Tống Duệ trong sự uy hiếp của vài họng súng lửng thững đi tới bên chiếc giường đặt thi thể, lắc đầu nói: "Không phải Phạn Già La đã nói cho bọn ông biết rồi sao? Hắn chết vì dâm dục dòm ngó. Hắn là một người đàn ông, tại sao lại chui vào đường ống nước của ký túc xá nữ sinh? Ông ngẫm lại đi, nếu hắn không bị kẹt chết mà chui được ra ngoài, đích đến của hắn là nơi nào?"

Còn có thể là nơi nào? Đương nhiên là phòng ngủ của nữ sinh!

Vừa nghĩ vậy, Mạnh Trọng lập tức cảm thấy sự chán ghét đối với thi thể này tăng lên gấp trăm. Nếu thật sự để hắn chui ra ngoài, hắn sẽ làm gì những cô bé nữ sinh kia, đáp án không cần nói cũng biết. Dục vọng của con người quả thực là một thứ đáng sợ!

[end 172]

[173] Linh Môi - Người Trọng Tình Trọng Nghĩa Là Người Dễ Đối Phó Nhất

*****

Tay Phạn Già La lơ lửng trên thi thể hình rắn này thật lâu, không có động tác. Trương Dương liếc nhìn Phạn Già La, mím môi, động tác thầm cắn răng cùng căng cứng cơ bắp bên sườn mặt cho thấy hắn đã rất mất kiên nhẫn nhưng lại không mở miệng hối thúc, giống như sợ mình sẽ cắt đứt quy trình chắt lọc ngư châu.

Hai phút trôi qua, Phạn Già La đột nhiên buông tay, quay qua nhìn Tống tiến sĩ, bất đắc dĩ thở dài: "Anh thật sự đã lây bệnh khiết phích cho tôi, thứ trong thi thể này tôi không muốn lấy chút nào."

Tống Duệ buồn cười xắn tay áo: "Vậy không bằng để tôi làm? Tôi nói rồi, sau này những chuyện bẩn những chuyện mệt nhọc tôi bao hết."

Biết Tống tiến sĩ đang nói đùa nhưng cũng là biểu đạt thái độ chân thật của mình, Phạn Già La đỡ trán, nhịn không được bật cười trầm thấp. Hai người bị năm sáu họng súng chỉa vào đầu, xung quanh là đủ loại thi thể quái dị, nhưng tựa hồ không hề cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm này, tùy ý cười nói.

Trương Dương bị thái độ nhàn nhã của bọn họ kích thích, vung vẩy khẩu súng trong tay: "Phạn lão sư, tao thấy mày đúng là không sốt ruột chút nào. Không bằng như vầy đi, để bọn tao dẫn Tống tiến sĩ đi trị liệu thương tích, để mày an tâm làm việc, thế nào?"

"Trương Dương, sao mày dám dùng tư hình đối với dân chúng vô tội hả? Đừng quên bọn mày là nhân viên chính phủ, bọn họ đại diện cho lợi ích của quần chúng!" Mạnh Trọng che chắn trước người bạn tốt, ánh mắt tràn đầy lửa giận.

"Mạnh bộ trưởng, mày vẫn chưa biết sao, đơn xin kinh phí hoạt động của bộ an ninh đặc biệt bọn mày bị quốc gia xé nát rồi, nếu không phải Trương gia bọn tao đúng lúc cung cấp tài chính, sân bãi, nhân lực vật lực, chức bộ trưởng của mày đã sớm đi tong rồi. Bây giờ nó cũng giống như sở nghiên cứu Lục Hà, đều là sản nghiệp Trương gia, hiện giờ đã đổi tên thành công ty an ninh đặc biệt Long Đồ, hồ sơ liên quan chẳng mấy chốc sẽ gửi xuống, đến khi đó mày chỉ cần ký tên là được." Trương Dương nhếch mép cười cà phất cà phơ, biểu tình cực kỳ đắc ý.

Kỳ thực rất nhiều người biết tin tức này, chỉ là vẫn luôn giấu Mạnh Trọng mà thôi. Bây giờ Trương Dương chủ động báo ra, một là vì thưởng thức biểu tình đau đớn như cha chết mẹ chết của Mạnh Trọng, hai là vì muốn biểu lộ quyền uy của mình. Hắn có thể đi ngang trong bộ đặc biệt không phải là không có lý do.

Nhưng Mạnh Trọng không lộ ra biểu tình bị đả kích nặng nề như hắn mong muốn, chỉ ngẩn người rồi giống như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi. Khó tránh những người chính trực quả cảm mà anh biết đều đã rời đi mà không hề bàn giao một lời nào, thì ra không phải bọn họ từ bỏ lý tưởng, là nơi này đã không còn là miền đất thích hợp để bọn họ thực hiện lý tưởng nữa rồi.

"Tao sẽ ký tên, hi vọng thủ tục từ chức của tao cũng sớm được giải quyết." Mạnh Trọng bình tĩnh gật đầu.

"Không cần làm thủ tục từ chức, bộ này vừa giải tán, chức vụ của mày cũng tự động bị xóa bỏ. Từ tám trăm năm trước mày đã không còn là Mạnh bộ trưởng gì đó nữa rồi, bởi vì bộ an ninh đặc biệt đã không còn tồn tại. Ha ha ha, bọn nó sợ mày không tiếp thu nổi nên mới giấu mày, tính ra thì bọn nó cũng vì tốt cho mày." Trương Dương vừa cười phá lên vừa nói.

Vẻ mặt Mạnh Trọng đầy châm chọc: "Gì mà sợ tao không tiếp thu nổi chứ, nói trắng ra là muốn mượn lực ảnh hưởng hai giới quân chính của tao để ổn định giai đoạn hỗn loạn ban đầu mà thôi. Bọn mày rõ ràng chỉ xem tao như khỉ mà đùa giỡn." Thật đáng thương cho anh vì chiêu mộ thành viên mới cùng trùng kiến bộ an ninh đặc biệt mà chạy tới chạy lui, cố gắng hết sức, đến tận bây giờ mới biết người ta chỉ đang nghiền ép chút giá trị còn sót lại của anh mà thôi.

Mạnh Trọng càng nghĩ lại càng buồn cười, đối với Phạn Già La cùng Tống Duệ lại càng cảm thấy hối hận, tự trách hơn. Nếu không phải vì anh, hai vị này đã không theo anh nhảy vào đầm rồng hang hổ. Bây giờ cũng không biết có thể bình yên vô sự rời đi hay không, tên Trương Dương này thủ đoạn rất ác độc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.

Phạn Già La tựa hồ cảm nhận được lo lắng mãnh liệt, cậu xoay sang khẽ lắc đầu với đối phương, lòng bàn tay lướt nhanh qua thi thể hình rắn kia rồi hút ra một viên ngư châu to cỡ hạt mè.

Ánh mắt Trương Dương lập tức lóe sáng, nào còn tâm trí kích thích Mạnh Trọng, vội vàng nói: "Mau đưa cho cho tao!"

Phạn Già La ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi tới một thi thể khác.

"Mau đưa nó cho tao, mày có nghe thấy không?" Trương Dương rất lo lắng chạy theo sau, lại xoay chuyển ở bên cạnh Phạn Già La, cắn răng nghiến lợi quát: "Lỗ tai mày điếc à? Hay là để tao bắn thủng một lỗ trên đùi Tống tiến sĩ, thử thính lực của mày nhá?"

Phạn Già La mở lòng bàn tay, bình tĩnh nói: "Anh có thể thử." Chỉ thấy viên ngư châu to cỡ hạt mè kia giống như giọt nước mưa rơi vào mặt hồ, chầm chậm chìm vào lòng bàn tay, biến mất không còn vết tích. Ngoại trừ lấy ác niệm làm thức ăn, cậu còn giấu một đòn sát thủ chính là có thể lấy ngư châu ra khỏi cơ thể người khác bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, sau đó thu nạp vào cơ thể mình.

Nói cách khác, viên ngư châu của Tiêu Ngôn Linh cũng đã bị Phạn Già La thu nạp, thực lực của cậu ta bây giờ sánh ngang trạng thái đỉnh phong của Tiêu Ngôn Linh, đó là cảnh giới gì chứ? Lực sát thương lớn cỡ nào? Có thể là gấp bội, cũng có thể là gấp nhiều lần, cụ thể là bao nhiêu thì không có ai đoán được, cũng không có ai dám khiêu khích.

Trương Dương nhìn lòng bàn tay trống rỗng của Phạn Già La, trán cũng vô thức toát ra một tầng mồ hôi mịn. Rốt cuộc hắn đã biết mình đã sai lầm đến cỡ nào, Phạn Già La căn bản người mà hắn có thể trêu chọc lúc này.

Cổ họng hắn chậm rãi trở nên khô khốc, trái tim cũng đập thình thịch, nhưng tựa hồ nghĩ tới gì đó, hắn lại cực kỳ nắm chắc cười phá lên: "Phạn lão sư, nghe nói mày có nhận nuôi một đứa nhóc, tao thấy hình chụp của nó rồi, dáng dấp rất đáng yêu, lúc này đang học lớp bốn trường Khổng Phủ đúng không? Mày xem, hiện giờ thời gian cũng không còn sớm, không bằng tao phái người tới đón thằng nhóc tan học nhá?"

Một lợi thế không đủ, Trương Dương lại gia tăng thêm một lợi thế. Đối phó với loại người chưa mất đi lương tâm này, hắn hiểu rõ nhất, bởi vì hắn đủ tàn độc.

Phạn Già La không thay đổi biểu tình nhìn Trương Dương, qua một hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: "Tôi sẽ đưa tất cả ngư châu cho anh, anh đừng động tới bất kỳ người nào."

"Phạn lão sư, nếu mày giữ chữ tín, tao cũng sẽ làm theo quy củ." Trương Dương lại khôi phục dáng vẻ cợt nhã, bởi vì hắn không sợ.

Tống Duệ nhắm mắt lại, cố gắng đè nén sát ý trong lòng. Anh đã xé Trương Dương ra thành tám khúc ở trong đầu rồi, hơn nữa còn không phải một ảo tưởng hả tượng, là nhiệm vụ mà sau này nhất định phải làm, tuyệt đối không thể quên. Từ trước đến nay chưa có chuyện hỏng bét nào làm linh hồn anh bị xé rách đau đớn đến như vậy.

Phạn Già La đi tới bên cạnh, nắm lấy tay anh, ám chỉ anh tạm thời nhẫn nại. Hành động khích lệ lẫn nhau của hai người rơi vào trong mắt Trương Dương biến thành kinh sợ và cùng đường, vì thế hắn lắc đầu cười rộ lên: "Tao thật không hiểu nổi bọn mày, rõ ràng đã mạnh đến mức độ này, vì sao còn để thế tục liên lụy? Nếu tao là mày, tao sẽ vứt bỏ mọi thứ để theo đuổi sức mạnh cực hạn. Chờ tao đứng trên đỉnh núi rồi, giỏi hơn tất cả mọi người rồi, tao muốn cái gì mà không được chứ?"

Phạn Già La cũng không để ý tới hắn, chỉ buông tay Tống tiến sĩ, đi tới giường đặt thi thể tiếp theo, đưa tay cảm ứng một chốc thì nhướng mày, tựa hồ rất kinh ngạc.

"Sao thế? Thi thể này có gì không đúng à?" Trương Dương khẩn trương.

"Ác ma, có quan hệ rất sâu xa với Tống tiến sĩ." Phạn Già La thu tay lại.

Trương Dương lập tức xốc mảnh vải trắng lên, nhìn thấy đó là một thi thể nam giới rất bình thường, chỉ là hai bên đầu có một lỗ máu, giống như bị người ta đập chết.

Mạnh Trọng nhìn chằm chằm thi thể một hồi, rất nhanh liền nhận ra thân phận người chết, tự nhiên cũng nhớ tới vụ án liên quan, lập tức nhìn sang Tống Duệ, biểu tình có chút mất tự nhiên.

Tống Duệ chỉ cần một giây đồng hồ đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện, không khỏi cười nhạt: "Tôi nhận ra hắn. Mạnh Trọng, không phải ông nói với tôi hắn là một người bệnh vọng tưởng cho rằng mình là ác ma à? Hiện giờ là chuyện gì?"

Mạnh Trọng cúi đầu né tránh ánh mắt chất vấn của bạn tốt, không dám trả lời, Phạn Già La thông qua tàn niệm của thi thể, nhìn thấy đối phương giao đấu với Tống tiến sĩ:

Người này là thành viên của một tổ chức tà giáo, sùng bái Ma Vương, đồng thời cũng kiên định tin tưởng mình là một con ác ma có sức mạnh cường đại. Ngọc châu trong cơ thể nghe thấy tiếng lòng của hắn nên đã biến hắn thành một con ác ma dùng việc ăn tim nhân loại để sống. May mắn hắn chỉ mới gây ra hai vụ giết người đã bị bắt rồi, không tạo thành nguy hại quá lớn cho xã hội.

Nhưng ác ma không có cách nào bị nhân loại giết chết, ngoại trừ có người gọi ra được cái tên phi nhân loại của bọn họ. Người nọ vẫn luôn tin tưởng như vậy, vì vậy lại càng không sợ đao súng, sức mạnh rất lớn. Mạnh Trọng không có cách nào với hắn, từ miệng hắn lại không moi ra được tên thật, không thể làm gì khác hơn là tìm Tống Duệ nghĩ cách. Tên thật kỳ thật không phải là cái tên trong thẻ căn cước, là cái tên ác ma mà hắn tùy tiện chọn, ngoại trừ chính hắn thì không có người nào biết.

Vì giấu giếm sự tồn tại của dị nhân, Mạnh Trọng thật sự rất nhọc lòng, đã cưa đứt sừng của hắn, nói là kẻ mắc bệnh vọng tưởng bị thương ở đầu, mang tới chỗ Tống Duệ, nhờ anh nghĩ cách hỏi ra tên của tên này.

Khi đó Tống Duệ nào nghĩ tới chuyện trên thế giới này có chuyện lạ như vậy nên tin là thật, lấy ra một quyển từ điển lật từng trang từng trang cho người nọ xem, sau đó căn cứ theo phản ứng rất nhỏ từ biểu tình của hắn lựa ra vài tổ hợp từ, cuối cùng gọi ra được cái tên ác ma của đối phương.

Người nọ tin rằng mình sẽ chết, sau đó thật sự chết trong phòng làm việc của Tống Duệ, làm Tống Duệ ghét bỏ ngay ngày hôm sau đã thay đổi hết toàn bộ bài trí cùng đồ đạc trong nhà.

Vụ án tương tự như vậy, Tống Duệ đã giúp Mạnh Trọng giải quyết hơn mấy chục vụ nhưng chẳng hay biết gì. Anh không biết trên thế giới có dị nhân, quỷ hồn cùng những thứ mà nhân loại không có cách nào tưởng tượng tồn tại, cho đến khi Phạn Già La xuất hiện... kỳ thực anh sớm đã hãm sâu trong đó rồi, chỉ là đến tận ngày hôm nay mới biết được chân tướng.

Nhìn số thi thể rất quen mắt này, vẻ mặt Tống Duệ nhiều lần biến hóa nhưng vẫn không phát giận.

Mạnh Trọng cúi đầu, quả thực không có mặt mũi để đối diện với người bạn tốt này nữa. Ban đầu anh ngạo mạn tới cỡ nào mới kiên định cho rằng sự tình này chỉ có người của bộ an ninh đặc biệt biết, những người khác đều bị chặn lại ở ngoài chân tướng chứ? Nhưng người vẫn thủ vững ở tiền tuyến, thủy chung không lay chuyển tâm ý ban đầu lại không phải bộ an ninh đặc biệt, ngược lại chính là những người mà anh vẫn luôn lừa dối giấu giếm.

"Xin lỗi, tôi không biết khi đó tôi nghĩ gì nữa. Đáng ra tôi phải sớm nói chân tướng cho ông biết." Mạnh Trọng lắc đầu, nụ cười đắng chát.

Tống Duệ mặt không biến sắc nhìn chằm chằm thi thể, không nói được lời nào.

Lòng bàn tay Phạn Già La lướt qua thi thể, thoáng chốc đã lấy ra một viên ngọc châu to bằng hạt đậu phộng.

Môi Trương Dương khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn đòi nhưng lại cố khắc chế. Dù sao hắn cũng đã gửi tin cho đám cấp dưới, bảo chúng đi bắt Hứa Nghệ Dương, có hai con tin trong tay, hắn không sợ người này không nghe lời.

Phạn Già La một đường cảm ứng, rất nhanh đã lấy được hai mươi sáu viên ngọc châu, sau đó nói với Trương Dương đây là toàn bộ. Trương Dương không tin, nhưng lại không có cách nào chứng minh Phạn Già La nói dối, không thể làm gì khác hơn là dẫn người tới một căn phòng khách.

Vạn lão cùng cô gái trẻ kia sớm đã chờ ở nơi này, trên ghế sô pha đặt trong góc còn có một đứa bé đang co ro ngủ say. Nghe thấy tiếng mở cửa bé vội vàng dụi mắt ngồi dậy, ngọt ngào gọi anh trai, còn không phải Hứa Nghệ Dương thì còn có thể là ai.

Phạn Già La nhanh chóng đi tới chỗ đứa nhỏ nhưng bị hai đội viên đặc công chặn lại, lại có vài tên đội viên kéo Hứa Nghệ Dương đi tới phía sau Trương Dương, chỉa họng súng vào đầu cậu bé. Thấy một màn này, gương mặt xưa nay vẫn luôn ôn hòa của Phạn Già La đã triệt để trở nên rét lạnh, mà Tống Duệ thì vỗ nhẹ vai cậu, ý bảo cậu bình tĩnh. Hai người đi tới đối diện chiếc bàn dài, cùng chờ đợi hành động tiếp theo của Trương Dương.

Lửa giận của Mạnh Trọng đã không đè nén được, lúc này đấm bàn gầm nhẹ: "Không phải mày nói mày là người làm theo quy củ à? Tại sao còn bắt cóc con nít hả?"

Trương Dương bật cười ngã nghiêng: "Lời như vậy mà mày cũng tin sao Mạnh bộ trưởng, có phải trước giờ mày chưa từng lăn lộn trong xã hội không vậy, suy nghĩ ngây thơ thế? Nói cho mày biết, quy củ chính là không có quy củ. Ông đây thích làm thế nào thì làm thế ấy, chỉ cần đạt được mục đích là được." Hắn vỗ vỗ tay, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ra lệnh cưỡng chế: "Tới đây nào Phạn lão sư, giao thứ mày lấy được ra đây, bằng không tao sẽ để bé cưng này nếm mùi đạn dược đấy. Ah đúng rồi, cái đầu mày lấy được trong chương trình trước đó đâu, cũng giao ra đây, đó chính là văn vật, phải nộp lại cho quốc gia."

Lúc hắn nói chuyện, vài tên đặc công toát ra hơi thở nguy hiểm đã yên lặng không một tiếng động đi tới, trầm mặc đứng ở phía sau. Nếu A Hỏa có mặt ở đây, cậu nhóc nhất định sẽ sợ tới vỡ cả mật, bởi vì mùi máu tươi tỏa ra từ người đám người này quả thực quá nồng đậm, đó không phải giết một người mà bị nhiễm máu, là giết hơn mất trăm ngàn người, thậm chí còn từng ngâm mình trong núi thây biển máu. Trong ánh mắt bọn họ hoàn toàn không có ánh sáng, độ ấm, càng không có tình cảm, chỉ có hoàn toàn lạnh lùng và hung ác. So với súng, bọn họ với chính là uy hiếp lớn nhất.

Hứa Nghệ Dương cảm nhận được tình huống không đúng nên vội vàng che miệng, kiên quyết không chịu kêu cứu. Bé sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho anh trai.

"Không sợ, không có chuyện gì đâu, anh nhất định sẽ dẫn em về nhà." Phạn Già La cách chiếc bàn dài trấn an đứa nhỏ, sau đó móc chiếc đầu lâu teo nhỏ trong túi quần ra đặt trên bàn, tiếp đó lòng bàn tay lơ lửng trên không, không ngừng tách tất cả ngư châu lớn nhỏ, sáng hoặc tối, màu sắc bất đồng ra.

Một, hai, ba... Trương Dương thầm đếm trong lòng, đếm tới khi viên ngư châu của Tiêu Ngôn Linh cũng rơi xuống trên bàn mới khẽ thở hắt một hơi. Số ngư châu này và cái đầu lâu kia, hắn đều muốn, thậm chí còn muốn lưu lại cả mạng sống của Phạn Già La! Cho nên hắn khinh thường nhất chính là loại người có tình có nghĩa này, bởi vì muốn đối phó bọn họ thật sự quá dễ dàng, chỉ cần bắt vài con tin là giải quyết được.

Nụ cười của Trương Dương vừa tham lam lại tàn độc, vội vàng đưa tay muốn chộp lấy số ngư châu kia nhưng lại bị Phạn Già La cản lại.

"Mày muốn làm gì?" Hắn căng thẳng.

Năm ngón tay Phạn Già La quơ một cái liền gom tất cả ngư châu lại một chỗ, đặt trong lòng bàn tay chậm rãi nhào nặn, động tác rất có quy luật, lớn áp nhỏ, nhỏ áp nhỏ hơn, từng cái từng cái dính vào nhau chậm rãi nhào nặn, nặn hai mươi bảy viên ngư châu dung hợp lại thành một viên lớn hơn viên của Tiêu Ngôn Linh một chút, màu sắc cũng từ xám nhạt biến thành thuần xám.

Trương Dương xem tới ngây người, lập tức hoảng sợ truy hỏi: "Làm sao mày làm được? Mày dung hợp lại tất cả năng lượng của ngư châu sao?" Lúc hắn nhíu chặt mày kinh ngạc, Tống Duệ tựa hồ có chút suy nghĩ liếc nhìn hắn một cái.

Phạn Già La không đáp lời, chỉ nắm chặt viên ngư châu nhào nặn, sau đó nắn ra thành hai mươi bảy viên ngư châu có kích cỡ cùng ánh sáng giống nhau như đúc. Năng lực quỷ dị của Phạn Già La quả thực vượt khỏi tưởng tượng của mọi người, ngoại trừ lấy ra và hấp thu, cậu ta còn có thể dễ dàng dung hợp năng lượng này, cũng có thể phân tách chúng, giống như chúng nó vốn thuộc về cậu, để cậu có thể tùy ý điều chỉnh vậy.

Nếu để cậu ta nghịch tiếp sẽ phát sinh chuyện gì? Năng lượng trong ngư châu có bị cậu ta kích động mà bùng nổ hay không?

Trương Dương kinh hoảng, vội vàng quát lớn: "Đừng có lộn xộn, mau giao nó cho tao! Mày không muốn cái đầu của thằng chó con này nổ tung chứ hả?" Ngón tay cái của hắn rạch một cái, Hứa Nghệ Dương lập tức bị một đội viên tổ đặc công bóp cổ đẩy đầu tới trước.

Phạn Già La nhìn chằm chằm cậu bé mím chặt môi không dám lên tiếng cầu cứu mình, đôi môi lại càng mím chặt hơn, sau đó mới đè chặt ngọc bội ngư châu, trầm giọng nói: "Anh tìm tôi tới không phải chỉ vì số ngọc này đi?" Sau đó chuyển sang Vạn lão, nhắm mắt nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, thời gian còn lại không còn nhiều đâu."

Trương Dương đang định bùng nổ thì bị Vạn lão bấm mu bàn tay. Đúng vậy, thời gian của hắn thật sự không nhiều, có thể nhìn ra điểm này, Phạn Già La vẫn còn giá trị lợi dụng...

[end 173]

[174] Linh Môi - Thần Linh Thật Sự Tồn Tại

*****

Vạn lão bấm tay Trương Dương, cứng rắn nói: "Dương Dương, cho Vạn gia gia chút mặt mũi, để tôi nói chuyện với nó vài câu."

Trương gia hiện giờ vẫn còn muốn cầu cạnh Vạn gia, Trương Dương tự nhiên không dám xé mặt với Vạn lão, chỉ có thể buông súng, biểu tình âm trầm gật đầu.

"Nghe nói cậu là nhà ngoại cảm mạnh nhất bây giờ?" Cặp mắt đục ngầu của Vạn lão khóa chặt Phạn Già La, giọng nói khàn khàn chầm chậm, giống như bùn cát đã lắng đọng theo năm tháng: "Tôi hiểu được người như bọn cậu, có thể bắt quỷ, thông linh, nhưng lại khác với hòa thượng và đạo sĩ. Hòa thượng, đạo sĩ dựa vào tu luyện mới có được thực lực mạnh mẽ, mà bọn cậu trời sinh đã có năng lực đặc biệt, bọn cậu còn được gọi bằng một cái tên khác là linh giả, là trời sinh sở hữu linh thể. Sức mạnh của bọn cậu có thể thông qua tu luyện để gia tăng, nhưng càng nhiều hơn chính là thiên phú. Người khác thấy cậu nhỏ tuổi nên khinh thường, coi rẻ cậu, nhưng tôi thì không. Tôi biết người trong giới bọn cậu không dựa vào tuổi tác và kinh nghiệm tích lũy để phán xét thực lực, mạnh hay yếu, ngay từ nhỏ đã quyết định rồi."

Phạn Già La trầm mặc nhìn ông ta, sắc mặt tái nhợt không hề có chút biến hóa.

Vạn lão lơ đễnh cười, ôn hòa nói: "Cậu có thể nhìn ra vấn đề của tôi nằm ở đâu không?"

Tay phải Phạn Già La vừa khẽ động, Trương Dương đã giơ súng nhắm thẳng vào cậu, giống như gặp phải đại địch. Từ trường của nhà ngoại cảm chính là vũ khí mạnh mẽ nhất, hắn tự nhiên rất kiêng kỵ động tác giống như chuẩn bị phóng ra từ trường này.

Phạn Già La nhếch khóe môi, trong mắt lại không hề có chút ý cười nào, tay phải chậm rãi giơ lên, lòng bàn tay đặt lơ lửng trước mặt Vạn lão.

Vạn lão vỗ vỗ bả vai Trương Dương, tiếng cười khàn khàn: "Dương Dương đừng khẩn trương, để Phạn lão sư xem kỹ một chút." Sau cùng nhìn qua Phạn Già La, giọng nói đột nhiên âm trầm: "Phạn lão sư kiềm chế một chút, tôi đây đã già lọm khọm rồi, không chịu nổi bị cậu dày vò đâu." Xem ra quả nhiên ông lão này rất hiểu về ngoại cảm, biết rõ lúc đọc tâm bọn họ có thể lẳng lặng triển khai công kích.

Nhưng chính vì nắm Hứa Nghệ Dương trong tay nên ông ta cũng không hề lo lắng. Nhà ngoại cảm mặc dù mạnh, nhưng ý niệm của bọn họ không thể nào nhanh bằng viên đại. Phạn Già La có khả năng một mình thoát ra khỏi sở nghiên cứu Lục Hà này, nhưng nếu tăng thêm ba gánh nặng là Tống Duệ, Mạnh Trọng và Hứa Nghệ Dương, chỉ sợ cậu ta sẽ mệt chết thôi.

Phạn Già La cũng không thèm để ý tới lời cảnh cáo của Vạn lão, chỉ đưa tay, chậm rãi cảm ứng. Từ trường của cậu có thể sắc bén như lưỡi dao, mạnh mẽ như thủy triều, cũng có thể ôn nhu ấm áp như gió xuân. Cũng chính vì thế, Vạn lão nhanh chóng buông lỏng đề phòng, lộ ra vẻ mặt thoải mái, ngay cả Trương Dương cùng cô gái trẻ ngồi ở hai bên cũng vô thức thả lỏng.

Cảm ứng chừng bảy tám phút, Phạn Già La lắc đầu nói: "Tôi không giúp được ông."

Thịt hai bên má Vạn lão sụp xuống, cả gương mặt bị kéo ra thật dài: "Ồ? Lời này có nghĩa là gì?"

"Từ rất nhiều năm về trước ông đã chết rồi, hiện giờ ngồi ở đây chẳng qua chỉ là một thi thể miễn cưỡng duy trì một luồng sức sống." Phạn Già La thu hồi tay phải, đặt nó lên mu bàn tay trái của mình, ép viên ngọc bội ngư châu kia thật chặt, tiếp tục nói: "Tôi không biết ông dùng phương pháp gì, nhưng tôi có thể rõ ràng nói cho ông biết, ngoại trừ túi da ở bên ngoài, nội tạng trong cơ thể ông đã thối nát, linh hồn của ông đã không đã không chuyển động được thi thể lạnh giá cứng ngắc này nữa rồi, ông làm tôi nghĩ tới một người."

Đôi môi khô héo của Vạn lão run lên: "Ai?" Cô gái trẻ tuổi dựa sát bên cạnh Vạn lão lặng lẽ buông cánh tay của ông ta ra, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

"Tô Phong Khê." Đôi môi đỏ thẫm của Phạn Già La phun ra ba chữ.

Trương Dương vừa mới thả tay xuống, lúc này lại nhanh chóng giơ súng nhắm vào mi tâm Phạn Già La, bắp thịt trên mặt căng cứng như đá tảng, con ngươi hắn tràn đầy sát ý khó có thể khắc chế. Xem ra lòng thù hận thấu tận xương của hắn dành cho Phạn Già La có liên quan rất lớn với Tô Phong Khê. Hai người này có dây dưa.

Ánh mắt Vạn lão lóe sáng, giả vờ nghi hoặc thăm dò: "Cậu nói tình huống của Tô Phong Khê cũng giống như tôi?"

"Không sai, ông và cô ta đều là quái vật chưa chết, chỉ là tình huống của ông lại càng bết bát hơn cô ta, đã sắp không duy trì nổi nữa rồi." Phạn Già La cầm lấy một viên ngư châu to cỡ hạt mè đưa tới trước ánh sáng trên đỉnh đầu, giọng nói mờ ảo như sương như khói: "Cô ta có thứ này chống đỡ nên vẫn có thể sống sót. Phương pháp trước đó của ông đã không còn hữu hiệu nữa đúng không? Làm bậy tới một mức độ nhất định thì ông trời sẽ bắt đầu để mắt tới."

Vạn lão nhìn chằm chằm viên ngư châu lóe sáng kia, con ngươi đục ngầu lóe ra ánh sáng nóng rực: "Cậu nói là, loại hạt châu này có thể làm tôi tiếp tục sống sót?" Chỉ cần có thể sống, hắn mới không quản ông trời có để mắt hay không!

Phạn Già La một lần nữa đè ép ngư châu trong lòng bàn tay, giọng nói lại càng trống rỗng hơn: "Nhưng cũng chỉ là sống mà thôi, sẽ không có thân thể khỏe mạnh, gương mặt trẻ tuổi, vẫn luôn già nua mục ruỗng như thế này, mỗi lần hé miệng sẽ phun ra mùi hôi thối của nội tạng thối rữa, mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu nỗi thống khổ giòi bọ gặm cắn thân thể."

Phạn Già La thấp giọng thở dài, đưa ra kết luận cuối cùng: "Sống như vậy chi bằng chết đi."

Cảm xúc của Vạn lão rốt cuộc cũng bị kích động, giận dữ hét lên: "Mày thì biết cái gì chứ? Mày chưa từng trải qua tử vong, mày biết đó là cảm giác gì sao? Tao phải sống, tao muốn sống thật lâu thật lâu, bởi vì còn sống thì mới còn hi vọng! Nếu tình huống của Tô Phong Khê cũng giống như tao, vì sao cô ta lại có thể sở hữu thân thể khỏe mạnh và gương mặt trẻ tuổi chứ? Là những hạt châu này sao? Nuốt những hạt châu này thì tao cũng sẽ giống như cô ta?"

"Cái này ai biết được chứ." Phạn Già La càng không trả lời chuẩn xác, Vạn lão lại càng khẳng định suy đoán của mình. Thân thể gầy yếu của ông ta vì quá kích động mà run lập cập, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, cặp mắt vốn đục ngầu lại tỏa ra tia sáng sắc bén, ánh sáng đó ẩn chứa tham lam, hung ác cùng tính toán, lúc này nó đang khóa chặt lấy đôi tay áp chặt của Phạn Già La, chuẩn xác hơn chính là thứ đang bị cậu đè ép.

Vạn lão vốn không có hứng thú với mớ hạt châu phát sáng này, nhưng bây giờ lại rất muốn có, muốn có tất cả! Bởi vì ông ta muốn sống mấy trăm năm, mấy nghìn năm, thậm chí là vạn năm nữa! Ông ta muốn trường sinh bất tử!

Phạn Già La nhìn chằm chằm Vạn lão một hồi, sau đó bóc trần mục đích cuối cùng của ông ta: "Ông tới tìm tôi, chính vì muốn trường sinh bất tử."

Vạn lão thở gấp vài tiếng, khẳng định nói: "Cậu có cách giúp tôi trường sinh bất tử, tôi biết mà! Tôi đã điều tra cậu, bao gồm cả đứa nhỏ này. Hai người không cần ăn, uống, ngủ, có phải hai người đã trường sinh bất tử rồi không? Trong thân thể hai người có phải cũng có loại hạt châu này không?" Ánh mắt của ông ta ngày càng nóng rực, tựa hồ đã mang hết toàn bộ sức sống của mình ra thiêu đốt.

Phạn Già La lắc đầu cười khẽ: "Tôi có thể rõ ràng nói cho ông biết, trên thế giới này không có người nào có thể trường sinh bất tử."

"Ngay cả thần linh cũng không thể sao?" Vạn lão cố gắng phản bác.

"Thế giới này không có thần linh." Phạn Già La chém đinh chặt sắt phủ định, ánh mắt lưu chuyển tia sáng đột nhiên trở nên sâu thẳm u ám. Cậu cực kỳ chán ghét hai chữ này.

Vạn lão cười lạnh: "Cậu còn quá trẻ, tự cho là mình giỏi, kỳ thực chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Cậu căn bản không biết thế giới bên ngoài lớn cỡ nào. Tôi đã từng thấy thần linh rồi, đã từng thấy rồi!"

Lời nói của Vạn lão làm ánh mắt vốn đã rũ xuống của Phạn Già La ngưng tụ ánh sáng, không hề chớp mắt nhìn sang.

Trương Dương cũng bị hấp dẫn lực chú ý, quên mất lửa giận phừng phừng trước đó.

Vạn lão híp mắt, giọng nói tràn đầy kính nể: "Đó là lúc tôi còn rất nhỏ, cụ thể là năm nào thì tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ khi đó xảy ra trận lũ rất lớn, khắp nơi đều là người bị nhiễm ôn dịch. Lúc tất cả mọi người đang chờ chết, chết đói hoặc chết vì bệnh, hoặc là bị người ta giết để giành phần ăn, đó là một nơi mà ngay cả ác quỷ cũng không thể nào sống nổi. Đột nhiên có một ngày, có một người phụ nữ tới thôn, các người căn bản không thể tưởng tượng được dung mạo của người đó đẹp đến mức nào, đó là cảm giác như thế nào đâu."

Vạn lão tựa vào lưng ghế, biểu tình hốt hoảng, nụ cười lại đầy mong nhớ: "Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ấy, hồn phách cũng bị cướp mất, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện. Chỉ hận không thể làm đôi mắt kia vẫn luôn nhìn mình, nhưng lại cảm thấy như vậy là khinh nhờn cô ấy. Cô ấy thuần khiết đến mức tựa hồ không thuộc về nhân gian, là thứ xinh đẹp nhất trên thế giới này hóa thành, vì dụ như ánh mặt trời, như giọt mưa, như đóa hoa, như cụm mây... cô ấy bước đi ở giữa nhóm người bị ôn dịch, nhưng những con người bình thường vẫn luôn điên cuồng muốn kéo người ta theo mình xuống địa ngục lại chủ động lùi ra xa cô ấy, quỳ xuống, không đành lòng để cô ấy nhiễm chút dơ bẩn nào. Người người đều nhìn cô ấy, trong mắt vô thức trào ra nước mắt nhưng lại không rõ vì sao mình lại khóc. Tôi cũng khóc, chỉ ở xa xa nhìn cô ấy tôi đã cảm thấy rất cảm động, thật sự khó có thể ức chế được cảm giác đó, cảm động vì thế giới này vẫn còn một người tốt đẹp như vậy còn tồn tại. Không không không, khi đó tôi đã ý thức được, cô ấy tuyệt đối không phải là người, cô ấy là thần linh!"

Phạn Già La chăm chú nhìn chằm chằm Vạn lão, con ngươi đã sớm mất đi tiêu cự.

Tống Duệ nhìn Phạn Già La, đột nhiên ý thức được đối phương đang nhớ lại, hơn nữa còn là hồi ức khắc sâu. Em ấy đang nhớ tới người nào? Lẽ nào em ấy cũng biết vị thần nữ trong lời Vạn lão?

Bởi vì đặc tính đặc biệt của nhà ngoại cảm, Phạn Già La tuyệt đối sẽ không để ý thức của mình tiết lộ ra ngoài, trong đầu cũng rất ít khi sản sinh suy nghĩ. Nhưng lúc này đây, Phạn Già La lại đang phóng túng suy nghĩ của mình, tùy ý chúng nó rong ruổi trong dòng sông ký ức, hành động này rõ ràng rất khác thường.

Tống Duệ nhìn chằm chằm thanh niên thật lâu, mà đối phương vẫn không hề phát hiện.

Vạn lão vẫn còn tiếp tục kể lại chuyện xưa: "Sự thật chứng minh suy đoán của tôi là đúng, cô ấy quả nhiên là thần linh, cô ấy tới cứu vớt đám người phàm chịu khổ sổ chúng tôi. Cô ấy đi tới nhà lá của những người bị bệnh nặng nhất, vuốt nhẹ lên trán người bệnh, vì bọn họ mà ngâm tụng kinh văn. Kỳ tích xảy ra, người được cô ấy sờ qua đều sống lại, nháy mắt sống lại! Cậu có thể nào tưởng tượng được tình cảnh đó không? Tất cả mọi người đều sợ ngây người rồi đồng loạt quỳ xuống dập đầu, cô ấy mỉm cười rời đi, không hề nhận một phần thù lao nào, cũng không để lại một lời nào. Sau đó tôi nghe người lớn nói, cô ấy vẫn luôn đi lại ở những nơi có tình hình dịch bệnh nghiêm trọng nhất Trạch Châu, người được cô ấy cứu không phải chỉ một hai người, mà là ngàn vạn người. Chúng tôi gọi cô ấy là Trạch Châu thánh nữ. Lúc trận lũ kia rút đi, cô ấy cũng rời đi, rất nhiều năm sau đó, khi tôi trưởng thành thì lại một lần nữa được gặp lại cô ấy. Cậu tin nổi không, cô ấy vẫn trẻ tuổi hệt như lần tôi gặp lúc còn bé, một chút cũng không thay đổi, thân thể khỏe mạnh, làn da bóng loáng, ánh mắt sáng ngời! Năm tháng hoàn toàn dừng lại trên người cô ấy! Cô ấy chỉ cần vỗ nhẹ một cái vào trán, cho dù là người chết cũng có thể sống lại. Tôi tận mắt nhìn thấy, không sai được!"

Vạn lão nhìn chằm chằm Phạn Già La, lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt: "Cậu có thể nói cho tôi biết cô ấy là dạng tồn tại gì không? Nếu không phải thần linh thì cô ấy là gì? Nếu không phải vì tôi không thể nào tìm được cô ấy, cậu nghĩ tôi sẽ tìm tới cậu sao? Cậu là linh giả, từ khi sinh ra đã mạnh mẽ, nhưng cậu có nghĩ tới hay không, trên thế giới này vẫn còn nhân vật càng mạnh mẽ hơn cậu, bọn họ là đỉnh núi cao mà cả đời cậu cũng khó sánh bằng, là thần linh, là sự tồn tại thoát khỏi thế tục! Cậu tự cho là có chút bản lĩnh liền tỏ vẻ cao cao tại thượng, bao trùm chúng sinh, cái này không cứu, cái kia không giúp, tỏ vẻ mình đặc biệt có quyền uy. Nhưng linh giả mạnh mẽ thật sự không giống như cậu, sự nhân từ của cô ấy phủ khắp thế giới, ánh hào quang của cô ấy tỏa sáng rực rỡ, cô ấy nguyện ý cứu rỗi mọi người! Nếu như tôi có thể tìm thấy cô ấy, cô ấy nhất định sẽ cứu tôi! Cậu tính là cái gì? Hả? cậu con mẹ nó là cái gì?"

Vạn lão dùng sức gõ cây gậy, hoài niệm và hướng tới trong ánh mắt cực kỳ khinh thường của ông ta quả thực có thể hóa thành ngọn lửa, thiêu đốt chút linh hồn còn sót lại. Chỉ hai lần gặp gỡ đã làm ông ta chìm đắm vào mộng tưởng truy đuổi thần linh, nếu không nhờ vào giấc mộng này, ông ta cũng khó lòng kéo dài thi thể thối rữa này tồn tại một năm rồi lại một lăm. Trường sinh bất lão không phải mục tiêu cuối cùng, ông ta muốn trở thành thần!

Phạn Già La bị tiếng gọi khàn khàn của Vạn lão kéo lại thần trí, lúc này mới cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tống tiến sĩ tập trung trên mặt mình. Cậu vỗ nhẹ mu bàn tay anh, ý bảo mình không có việc gì, sau đó lạnh như băng nói: "Thật vừa khéo, tôi biết Trạch Châu thánh nữ mà ông nói là thứ gì, ông có muốn biết không?"

Vạn lão đang ho khan kịch liệt lập tức ngẩng đầu, ánh mắt tha thiết. Trương Dương cũng bị câu chuyện này hấp dẫn. Hắn biết Vạn lão không nói láo, lão già này có sự sùng bái cùng cuồng nhiệt khác thường với thần linh, tuyệt đối sẽ không mang chuyện này ra nói đùa.

Ánh mắt của Phạn Già La có chút trống rỗng mờ mịt, tựa hồ đang nhìn bọn họ, lại tựa hồ đang nhìn một nơi rất xa xôi, giọng nói không mang theo chút cảm tình nào: "Cô ta không phải thần linh siêu thoát khỏi thế tục, mà là ghẻ lở bám vào thế tục, là sự tồn tại thấp kém nhất." Dứt lời, trong ánh mắt của cậu rốt cuộc cũng có ánh sáng, nhưng là ánh sáng u ám, lạnh lẽo.

Phạn Già La rất am hiểu khống chế tâm tình của mình, đây là lần đầu tiên Tống Duệ nhìn thấy cậu để lộ tâm tình ra ngoài như vậy, mãnh liệt đến vậy, tiêu cực đến vậy. Người phụ nữ được gọi là thần nữ kia có liên quan gì với cậu sao? Tựa hồ cậu rất hiểu về cô ta?

Vạn lão vốn cho rằng mình sẽ được nghe thấy những lợi ca ngợi thần thánh nhất, hoặc là một đoạn cố sự truyền kỳ nhất, không ngờ thanh niên này lại dùng từ 'ghẻ lở' để hình dung thần nữ nên không khỏi có chút sững sờ.

Trương Dương chọt chọt lỗ tai, xác nhận hỏi: "Mày nói cái gì?"

"Ghẻ lở, mấy người nghe không hiểu à? Một loại ký sinh trùng đục lỗ làm ổ trên da. Người bị bệnh này thì da sẽ nổi lên những mảng sưng đỏ, ngứa, thối rữa, chảy ra mủ." Phạn Già La không có chút cảm tình nhếch môi: "Sinh lão bệnh tử chính là lẽ thường của con người, tới thời điểm, người nên chết tất phải chết, quay trở về với cát bụi, không còn tàn tích, cũng lưu lại một phần năng lượng để thanh lọc và tái tạo sức sống cho thế giới này. Mà người như cô ta, hoặc là như ông."

Phạn Già La khẽ nâng cằm nhìn Vạn lão, châm chọc nói: "Giống như ký sinh trùng gây ra căn bệnh ghẻ lở này, mà thế tục chính là lớp da mà các người ký sinh. Các người há miệng cắm sâu vào da thịt hút đi chất dinh dưỡng màu mỡ mà bất chấp làn da sẽ lưu lại vệt sưng đỏ, thối rữa cùng mưng mủ. Mỗi sinh linh sẽ trải qua quá trình sinh ra rồi chết đi, bọn họ không ngừng tiêu hao năng lượng của thế giới, sau đó vì tử vong mà trao tặng năng lượng lại cho thế giới, đây là một loại cân bằng, là quy luật không thể nào thay đổi. Mà các người lại cố gắng đánh vỡ loại quy luật này, kéo dài thời gian ở lại thế tục. Các người sống càng lâu, năng lượng tiêu hao lại càng nhiều, chỉ keo kiệt lấy đi mà không hề cho lại một chút gì, thế giới làm sao bảo trì cân bằng?"

Phạn Già La dùng sức ghìm chặt ngư châu, từng câu từng chữ nói: "Thế giới bảo trì cân bằng bằng cách tiếp nhận năng lượng mà các người tiêu hao từ những người khác. Nói cách khác, thời gian cùng sinh mệnh của các người đều là trộm được, nó không thuộc về các người! Các người sống càng lâu, mạng người cùng tội nghiệt phải gánh lại càng nhiều, các người đã trở thành ổ bệnh của thế giới này."

Những lời này giống như sấm rền, ánh mắt Vạn lão tan rã, tâm thần chấn động.

Ánh mắt Trương Dương cũng lóe sáng, mặt vàng như giấy tiền.

Dáng dấp chột dạ của bọn họ làm Phạn Già La lắc đầu than thở: "Thần linh gì chứ, chẳng qua chỉ là ghẻ lở ký sinh trên da hút máu người khác mà thôi. Các người tránh được sinh tử luân hồi, trộm đi sức sống và sinh mệnh của người khác, làm thế tục ngày càng hỗn loạn. Các người là ký sinh, là yêu ma hắc ám âm mưu cắn nuốt quang minh, là căn bệnh của thế giới, phải trị!" Đây là lần đầu tiên cậu lộ ra địch ý sâu như vậy với một người, ngay cả từ trường cũng hóa thành vô số mũi tên nhọn, chi chít xếp hàng trên không trung.

[end 174]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com