ZingTruyen.Info

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[160.161.162] Linh Môi

caokhin01

[160] Linh Môi - Phạn Lão Sư, Anh Không Được Rồi!


*****

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Phạn Già La đi tới trung tâm trường quay, tất cả ánh mắt đều nhìn cậu, lóe ra tia sáng trông mong, mà cậu trước tiên cùng Tống tiến sĩ nhìn nhau một chút, sau đó mới nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi bên cạnh bàn.

"Trên người cậu có một luồng sức mạnh rất mạnh mẽ." Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, anh đã chậm rãi mở miệng với thiếu niên.

"Thật sao? Em rất mạnh à?" Thiếu niên nắm chặt bàn tay đặt trên bàn, dáng vẻ kích động khó nhịn lại mơ hồ lộ ra chút hiếu kỳ.

Phạn Già La không hề chớp mắt nhìn thiếu niên, sau đó thong thả lắc đầu: "Tôi nghĩ cậu hiểu nhầm rồi, sức mạnh này không thuộc về cậu, nó đang chấn động nhưng không hề nhiễm hơi thở của cậu, có thể thấy cậu không phải một người mạnh mẽ."

Thiếu niên đang cố giả trang khờ dại ngây thơ, nhưng kiêu căng hống hách khinh thường đã sắp tràn hẳn ra ngoài. Cậu ta khinh thường tất cả mọi người ở đây, cũng cho là mình rất mạnh mẽ, vì thế khi nghe Phạn Già La nói câu đầu thì khó có thể giấu được chút vui vẻ, nhưng khi nghe thấy câu sau thì đã quên mất việc ngụy trang, lộ ra gương mặt vặn vẹo.

Ánh mắt của thiếu niên lóe ra tia hung ác, khóe miệng gắng gượng cong lên lộ ra nụ cười khẩn trương đầy ngượng ngùng, phối hợp với gương mặt non nớt làm người ta có cảm giác phân liệt.

Sau khi ngồi xuống Phạn Già La không còn nhìn người khác nữa, hai mắt vững vàng khóa chặt vào thiếu niên, mà thiếu niên cũng giống vậy. Ánh mắt hai người chạm nhau ở giữa không trung, xem nhau là con mồi mà triển khai một màn chém giết trong yên lặng. Trong mắt người bình thường, bọn họ chỉ đang đối mặt tĩnh tọa, tựa hồ cũng rất bình thản, nhưng trong không gian khác mà người bình thường không nhìn thấy có hai luồng từ trường đang lặn lẽ lan tràn, thăm dò, sau đó hóa thành mũi giáo nhịn hoặc lưỡi kiếm, tranh đấu với nhau.

Cảm nhận của Tống Duệ nhạy bén hơn bất kỳ người nào, vì thế lúc này anh ngồi rất nghiêm chỉnh, cũng đổi thành biểu tình nghiêm nghị.

"Anh trai, anh tựa hồ cũng không mạnh mẽ cho lắm. Anh làm em có cảm giác rất yếu ớt." Thiếu niên ngoẹo đầu châm chích một câu, giọng nói thực non nớt thực ngọt ngào, lại còn giòn giã gọi một tiếng anh trai, thế nhưng lời nói ra lại làm người ta cảm thấy tởm lợm.

Phạn Già La khẽ nhíu mày, thật sự khó có thể nhẫn nhịn đứa nhỏ giả tạo tới mức này.

"Có thể bắt đầu chưa?" Cậu lễ độ hói.

"Anh trai, anh bắt đầu đi. Đầu tiên em nói quy tắc một chút, anh không thể chạm vào em cũng không thể chạm vào vật phẩm riêng của em, anh chỉ có thể cách cái bàn này để ngoại cảm. Nếu như anh không cảm ứng được tình trạng thật sự của em thì anh phải tự thừa nhận mình là một tên lừa đảo ở trên truyền thông. Anh trai, anh dám không?" Thiếu niên mỉm cười, giọng nói vẫn ngượng ngùng như vậy nhưng lời nói ra thì lại rất cứng rắn.

Diện mạo bên ngoài cùng nội tâm của cậu ta quả thực giống như hai thái cực, mà cha mẹ thiếu niên không hề cảm thấy chuyện này có vấn đề, ngược lại còn lộ ra biểu tình kiêu ngạo. Thiên tài cần phải có ngạo khí giẫm nát tất cả những kẻ bình thường ở dưới lòng bàn chân mình! Trải qua chuyện này, danh tiếng của con trai bọn họ sẽ càng lớn hơn nữa, tiền đồ tương lai cũng ngày càng sáng sủa hơn.

Thực rõ ràng, lần này bọn họ có chuẩn bị mà tới, nếu có thể giải quyết vấn đề của con trai thì đương nhiên là rất tốt, nếu không thể giải quyết thì cũng có thể nương theo chương trình có tỷ lệ người xem rất cao này để bò lên, để con trai giành được danh tiếng. Thiên tài như nó đáng được mọi người coi trọng! Tốt nhất là quốc gia có thể nhúng tay vào chuyện này, tìm bác sĩ khoa thần kinh giỏi nhất trên thế giới tới xem bệnh cho nó.

Đúng vậy, bọn họ biết con mình bị bệnh cần phải khám bệnh, nhưng bọn họ chỉ là người làm công bình thường, thật sự không có tiền nhưng lại muốn mời bác sĩ giỏi nhất cho con trai nên mới đánh chủ ý lên chương trình Thế Giới Kỳ Nhân. Con trai bọn họ trâu bò hơn đám nhà ngoại cảm này nhiều!

Không khí trong trường quay lại càng căng thẳng hơn, không biết bắt đầu từ khi nào, khách quý cùng nhân viên công tác của tổ chương trình lại biến thành hai phe cánh hoàn toàn đối nghịch nhau.

Phạn Già La mặc kệ trong lòng bọn họ giấu giếm cái quỷ gì, chỉ bình tĩnh nói: "Bắt đầu đi."

Lúc này Tống Duệ lại nắm lấy tay cậu, ánh mắt ẩn chứa lo lắng. Lòng phòng bị của Thẩm Đồ rất mạnh, lại có một sức mạnh kỳ lạ bảo vệ, anh sợ thanh niên sẽ bị tổn thương trong quá trình đọc tâm. Anh nhớ kỹ cậu từng nói, quá trình ngoại cảm cũng giống như đánh trận, cũng có nguy hiểm tới sinh mệnh.

"Kỳ ngộ mà tôi nói nằm ở trên người cậu ta." Phạn Già La liền tiến tới bên tai Tống tiến sĩ hạ thấp giọng đến gần như không thể nghe thấy giải thích. Trận đánh này cậu phải tham dự, không có khả năng lui bước.

Tống Duệ bình tĩnh nhìn cậu một hồi, sau đó rút tay mình lại.

"Anh trai, có phải anh không được không?" Thiếu niên một lần nữa mở miệng kích thích.

Tống Duệ liếc mắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đảo qua, sát ý mạnh liệt dâng trào nhưng đã dựa vào ý chí của mình đè xuống. Chỉ là sát ý lần này mãnh liệt tới mức làm đầu ngón tay anh không thể khống chế mà run rẩy.

Bàn tay lạnh như băng của Phạn Già La đột nhiên đưa tới, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay anh, ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm thiếu niên, mỉm cười nói: "Tôi thử trước một lần."

"Được, người em mong đợi nhất chính là anh trai đó. Vấn đề của em thật sự rất nghiêm trọng, ngoại trừ anh trai, em không biết còn có ai có thể giúp em nữa. Anh trai, anh nhất định có thể đúng không?" Thiếu niên khen ngợi Phạn Già La nhưng ngôn từ lại không hề dễ nghe chút nào. Cậu ta dựa vào lưng ghế, ánh mắt cong thành mặt trăng khuyết, gương mặt tròn trịa hồng hào, non mềm như một cục bột.

Nhưng một màn này ở trong mắt Phạn Già La thì giống như một con mãnh thú rốt cuộc cũng lộ ra răng nanh sắc bén của mình. Từ trường vờn quanh quanh người thiếu niên đột nhiên biến đổi thành những mũi giáo nhọn hoắc, chỉ cần chạm nhẹ vào đã có thể đâm kẻ xâm lấn thương tích đầy mình. Gần như chỉ trong chớp mắt, thiếu niên đã từ một cục bột hóa thành một quả bom.

Nếu là bình thường, nếu kẻ địch dùng giáo mác, Phạn Già La cũng sẽ dùng binh đao đáp lại, nhưng hôm nay không giống, cậu đang bị thương rất nặng, ngũ tạng lục phủ đều bị đánh nát, đau đớn kịch liệt đang từng phút từng giây cắn nuốt linh hồn của cậu, làm cậu rơi vào tình trạng suy yếu. Cậu không có đao, cũng không có mác, càng không có khiên kiên cố, chỉ có lòng kiên trì và can đảm vĩnh viễn không lùi bước trước bất cứ khó khăn nào.

Cả đời cậu chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, lời này không phải nói dối.

Cậu đưa lòng bàn tay giơ trước mặt thiếu niên, sau đó nhắm mắt lại, để thần niệm nhỏ như sợi tóc bao lấy năng lượng mạnh mẽ kia, sau đó từng chút từng chút thẩm thấu, xâm lấn. Thời gian tựa hồ dừng lại, thiếu niên cứng ngắc ngồi trên ghế, hai tay đặt trên phần bụng phập phồng của mình, kiên trì chờ đợi, trên mặt là nụ cười nhạt nhẽo, mà Phạn Già La thì vẫn luôn nhắm mắt, nhíu mày, cảm ứng thật lâu.

Người xung quanh khẩn trương nhìn bọn họ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.

Năm phút trôi qua, ba mẹ Thẩm bắt đầu nhịn không được hối thúc: "Còn chưa xong sao? Này cũng quá lâu rồi đi? Nhà ngoại cảm của mấy người rốt cuộc có được không vậy? Chẳng lẽ người này cũng là kẻ lừa đảo? Hắn không phải thí sinh mạnh nhất của mấy người à?"

"Mấy người nói ai là lừa đảo? Nhóm Nguyên Trung Châu cảm ứng không được không có nghĩa bọn họ là kẻ lừa đảo, là con trai mấy người có vấn đề!" Tống Ôn Noãn vỗ bàn phản bác, nhưng lại bị anh họ dùng sức bấm bả vai đè lại.

"An tĩnh." Giọng nói uy nghiêm của anh pha tan bầu không khí, gương mặt căng thẳng cho thấy anh đang phải cố gắng kiềm chế tâm tình nóng nảy của mình.

Ba mẹ Thẩm là loại người sợ kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu điển hình, vì e ngại quyền uy của Tống Duệ nên chỉ có thể không cam lòng ngậm miệng.

Lại qua thêm năm phút, Phạn Già La mới chậm rãi buông tay xuống mở mắt ra, sau đó không kịp chuẩn bị ho khan vài tiếng. Cậu đưa tay bụm miệng, ngăn chặn vị rỉ sắt ở sâu trong cổ họng đang dâng lên. Bởi vì lần giao chiến này, nội tạng sớm đã bị trọng thương của cậu lần thứ hai bị nghiền ép, bây giờ đã hóa thành máu loãng trào lên miệng, lưỡi cậu nếm được mùi vị vừa tanh lại mặn nhưng đã bị cậu yên lặng nuốt xuống.

Tiếng ho của cậu rất nhỏ, vẻ mặt cũng không đau đớn, người khác chỉ nghĩ là cổ họng cậu khó chịu, nhưng thiếu niên cùng Tống Duệ lại cùng lúc khẽ giật chóp mũi như ngửi thấy mùi gì đó, sau đó một người chuyển thành vẻ mặt đắc ý, một người sắc mặt tái nhợt.

Nắm tay giấu dưới bàn của Tống Duệ siết chặt thành quyền, rất muốn nói một câu 'được rồi, đủ rồi', nhưng thanh niên không bảo ngừng lại, anh cũng không dám.

Thẩm Đồ không chút cố kỵ hô to: "Phạn Già La, anh bị thương à? Tại sao vậy? Là do em quá mạnh à? Anh cảm ứng được gì?"

Phạn Già La không chút dấu vết nuốt xuống một ngụm máu, lắc đầu nói: "Tôi đã nói rồi, sức mạnh đó không thuộc về cậu, cậu cũng không mạnh mẽ."

Thiếu niên liều mạng khống chế chính mình để tránh lộ ra biểu tình dữ tợn, sau đó chậm rãi đảo mắt: "Nếu anh không cảm ứng được nội tâm của em, kỳ thực em có thể cho phép anh đi cửa sau một chút, người khác không có được cơ hội như vậy đâu. Tới đây, anh có thể nắm tay em." Cậu ta duỗi hai tay mình tới, đầu ngón tay ngoắc ngoắc, vẻ mặt hứng thú dào dạt, động tác rất cao ngạo, giống như chủ nhân đang gọi thú cưng nhà mình tới.

Sát ý của Tống Duệ đã không thể khống chế nổi, vì vậy anh không thể không gỡ mắt kính xuống, dùng một miếng vải nhung cẩn thận lại chậm rãi chà lau. Thực tế thì trong đầu anh thứ muốn chà lau chính là thi thể thiếu niên bị ngược đãi tới nghiền nát vỡ vụn.

Hai tay thiếu niên rất nhỏ nhắn, rất trắng mịn, thoạt nhìn có chút đáng yêu. Nhưng một màn này ở trước mắt Phạn Già La là một cảnh tượng khác. Đôi tay kia không phải là tay mà là móng vuốt sắc bén, chỉ chờ con mồi chui vào bẫy rập sẽ xé nát bấy. Một khi chạm vào thì từ trường kỳ lạ lại mạnh mẽ kia sẽ kéo thần niệm của Phạn Già La, thừa dịp cậu suy yếu mà triệt để cắn nuốt cậu.

Phạn Già La không cảm giác sai, thiếu niên này chính vì cậu mà tới, lại xem việc trêu chọc cậu, khiêu khích cậu làm niềm vui, đó là trò mèo vờn chuột điển hình.

"Anh làm sao vậy? Sợ à? Tới đây, tới đây nha, nếu không nắm lấy cơ hội này, anh phải thừa nhận mình là kẻ lừa đảo trên TV đó! Như vậy rất mất mặt nha!" Thiếu niên ngoắc ngoắc tay, dáng vẻ rất nghịch ngợm, cũng rất đáng yêu. Cha mẹ thiếu niên nhìn con mình mỉm cười, nhân viên công tác thì dần dần cảm nhận được Phạn Già La đã lực bất lòng tâm.

"Phạn lão sư, nếu trạng thái cậu không tốt thì chúng ta nghỉ một chốc đi?" Tống Ôn Noãn lo lắng nói.

"Cho tôi một ly nước." Phạn Già La xua xua tay, hai mắt không có khoảnh khắc nào rời khỏi gương mặt thiếu niên.

"Mau rót cho Phạn lão sư một ly nước!" Tống Ôn Noãn lớn tiếng hô, chỉ một lúc sau đã có nhân viên mang tới một ly nước ấm.

Ba mẹ Thẩm không khỏi hối thúc: "Các người cảm ứng xong chưa? Đã mấy chục phút rồi, sao hắn không nói gì cả vậy? Im lặng cho đã rồi lại đòi uống nước, chẳng lẽ muốn kéo dài thời gian? Chương trình của mấy người quả nhiên là muốn gạt người! Hay là chúng ta đừng quay nữa, về thôi về thôi!"

Hai vợ chồng muốn kéo con trai rời đi, Thẩm Đồ lại cười híp mắt khuyên: "Cho Phạn Già La một cơ hội nữa đi, thí sinh con thích nhất chính là hắn, con tin tưởng hắn có thể. Phạn Già La, tới đây, chúng ta tiếp tục!" Thiếu niên đưa tay tới, xòe mười ngón tay, động tác này không giống chọc chó nữa, mà chuyển thành trêu đùa trẻ nhược trí.

Rắc một tiếng vang nhỏ, Tống Duệ đã bóp nát mắt kính của mình, lúc này mặt không biến sắc ném vào thùng rác.

Phạn Già La liếc nhìn anh một cái, khẽ lắc đầu tới không thể nhận ra, sau đó bưng ly nước hớp một ngụm. Ly thủy tinh trong suốt nên khi đôi môi mỏng của cậu rời khỏi miệng ly, tất cả mọi người liền nhìn vệt máu đỏ nhức mắt. Cậu đã hộc máu!

Tống Ôn Noãn hét ầm lên: "Phạn lão sư, sao trong miệng cậu lại có máu? Cậu làm sao vậy?" Cô sợ tới mặt mũi trắng bệch, đôi mắt mở to hoảng sợ nhìn thanh niên.

Thẩm Đồ thì vỗ bàn cười rộ lên: "Hắn bị nội thương, các người không biết à? Hắn không khát, hắn chỉ muốn dùng nước để rửa đi máu trong miệng mà thôi. Phạn Già La, ha ha ha, tôi thật sự không ngờ anh lại yếu tới vậy, xin lỗi, sớm biết vậy tôi đã không làm khó dễ anh rồi. Tôi rất xin lỗi, nhưng đã đánh cuộc thì không thể không giữ lời, anh hiểu chưa?" Thiếu niên cười lên gương mặt liền vặn vẹo, giọng nói lộ ra cảm giác âm tà không thể diễn tả bằng lời.

Thiếu niên giả vờ ngượng ngùng hơn nửa ngày rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật của mình. Nhân viên ở xung quanh đều bị vẻ mặt biến đổi của thiếu niên dọa hoảng, duy chỉ có cha mẹ cậu ta không hề cảm thấy có vấn đề, còn giúp con mình châm chọc Phạn Già La: "Đúng vậy, đánh cuộc vẫn phải thực hiện, các người rõ ràng là đang lừa dối khán giả! Chúng tôi nhất định phải vạch trần mấy người!"

"Chúng ta tiếp tục." Phạn Già La chậm rãi đẩy ly nước tới trung tâm bàn tròn, nhàn nhạt mở miệng. Nếu không phải trên hàm răng trắng bóc của cậu vẫn còn lưu lại chút vệt máu đỏ tươi, người ngoài nhìn vào căn bản không thể nhận ra cậu đã đau đớn đến nhường nào.

"Anh còn tiếp tục sao?" Thiếu niên giả bộ như kinh ngạc trợn to mắt: "Ngay cả tay tôi anh cũng không dám nắm, là điều gì làm anh có dũng khí tiếp tục? Là Fish Leong à? Phạn Già La, bỏ đi, tôi là người mà cả đời này anh không thể nhìn thấu cũng không thể đối phó nổi. Có đôi khi anh cần phải thừa nhận sự mạnh mẽ của người khác."

Phạn Già La nhẹ giọng mỉm cười, sau đó chậm rãi chuyển dời ánh mắt tới ly nước trong suốt kia. Không quản người khác nói gì, làm gì cũng không thể quấy rầy nhịp điệu của cậu.

Thiếu niên nương theo ánh mắt của Phạn Già La nhìn sang, khinh thường nhếch môi.

Lại một trận giao chiến không một tiếng động diễn ra, lần này từ trường của Phạn Già La đổi thành chống đỡ ở bên ngoài thân, ương ngạnh chống đỡ tập kích, mà từ trường của thiếu niên thì giương nanh múa vuốt, không ngừng xông tới, càn quét trong phòng.

Màn giao chiến không một tiếng động này tựa hồ chỉ có một mình Tống Duệ cảm nhận được, bởi vì anh đã đặt hai tay lên bàn, yên lặng kiềm chết, giống như một con dã thú có thể phát động công kích bất cứ lúc nào. Không ai phát hiện có một mảnh thấu kính sắc bén bị anh kẹp ở giữa ngón tay, chỉ cần nhẹ nhàng rạch một cái là có thể cắt đứt động mạch.

Tống Ôn Noãn nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, sắc mặt ngày càng trắng. Cô có chút lo lắng nghĩ: xem ra chương trình của bọn họ hôm nay coi như xong rồi đi? Đã gần hai mươi phút rồi mà Phạn lão sư không cảm ứng được chút tin tức nào, còn không biết vì sao lại bị nội thương, còn ai có thể ngăn cản cơn sóng dữ này đây? Ai có thể mạnh hơn Phạn lão sư nữa chứ? Xong rồi xong rồi!

Nhưng giây tiếp theo ánh mắt của cô trợn tròn, miệng hét lên một tiếng kinh ngạc.

Chỉ thấy ly nước bị Phạn Già La chuyển tới chính giữa chiếc bàn tròn đã từ trong suốt từng chút biến thành đục ngầu, từ đục chuyển thành xám đen, cuối cùng đen đặc như mực, toàn bộ quá trình không hề bị người nào đụng tới, cứ vậy diễn ra ngay trước mắt bọn họ.

Phạn Già La vẫn nhìn chằm chằm ly nước, ánh mắt chăm chú, thiếu niên chỉ xem thường cười cười: "Làm sao vậy, đây là trò ảo thuật của anh à? Xin lỗi, tôi phải nói một câu có lẽ không được xuôi tai cho lắm, trò ảo thuật này cũ quá rồi, vừa nãy khi chạm môi vào nước có phải anh đã thêm chất hóa học gì vào không? Đồng sunfat?"

Phạn Già La không nói gì, chỉ bưng ly nước lên, một hơi cạn sạch ly nước đục ngầu như mực kia.

Thiếu niên giả vờ kinh hoảng kêu la: "Ai nha đừng uống, đồng sunfat có độc đấy! Nếu số lượng quá nhiều sẽ dẫn tới suy yếu, đau bụng, buồn nôn, đi vệ sinh ra máu, càng tệ hơn là có thể mất mạng! Mau mau mau, mọi người mau bảo anh ta nôn ra đi! Phải công khai thừa nhận mình là kẻ lừa đảo trên mạng cũng thôi đi, mất mặt thôi mà, việc gì phải tự sát chứ! Tôi chỉ muốn đùa với mấy người một chút thôi, không có ác ý!"

Miệng nói ra lời quan tâm nhưng ánh mắt lại sáng dị thường, môi còn nhếch lên cao, có thể thấy thiếu niên này rất hưởng thụ cảm giác dồn người khác tới đường cùng.

Ngoại trừ Tống Duệ, tất cả mọi người đều trắng bệch mặt, Tống Ôn Noãn thậm chí còn đụng ngã ghế, hét to bảo người gọi nhân viên y tế tới.

Ba mẹ Thẩm lùi ra vài bước, lớn giọng hò hét: "Nếu hắn chết thì không liên quan gì tới chúng tôi hết! Chúng tôi cũng đâu có ép hắn uống thuốc độc, là chính bản thân hắn không có bản lĩnh lại lẩn quẩn trong lòng mà thôi! Ông trời ơi, thế giới sao lại có người như vậy chứ, sao lại vô dụng như thế! Chết thật thì xui rủi quá!"

Hành động của hai người làm nhân viên trường quay đang hoảng loạn một lần nữa khắc sâu một đạo lý---- phía sau hùng hài tử chính là một đôi hùng gia trưởng! Nếu không phải Thẩm Đồ không ngại thiên hạ bất loạn, Phạn lão sư cũng không ra hạ sách này!

Mọi người rối ren một hồi nhưng Phạn Già La lại xua tay từ chối động tác đỡ của nhân viên y tế, thong thả nói: "Tôi không sao." Đôi mắt của cậu vẫn như cũ nhìn chằm chằm thiếu niên, giọng nói ôn hòa: "Đã quên nói cho cậu biết, ngoại trừ từ trường xâm lấn cùng cắn nuốt, tôi còn một năng lực khác là hấp thu. Tôi đã từng nói qua, hết thảy mọi thứ trên thế gian đều có thể trở thành môi giới cho tôi hấp thu, bao gồm cả thể xác cậu, đồ vật riêng cùng ý niệm, đương nhiên cũng bao gồm cả vạn vật vạn sự trong tự nhiên. Trong giới tự nhiên, thứ lấy cắp thần niệm mãnh mẽ nhất là gì, cậu có biết không?"

"Là cái gì?" Vẻ mặt của thiếu niên vẫn rất khinh thường, ánh mắt lóe sáng.

"Là nước, lúc suy nghĩ đảo qua, nước có thể biết đáp án." Phạn Già La gõ gõ ly thủy tinh, ánh mắt lóe lên ý cười: "Khi cậu nói cám ơn với nước, chúng nó sẽ ngưng kết chặt chẽ, tạo thành kết cấu phân tử cực kỳ xinh đẹp, khi cậu nói lời thô tục với nước, chúng nó sẽ tán loạn vô hình. Nước chảy qua con đập mặc dù lướt đi vạn dặm cũng không quên được đau khổ vì bị cắt ngang, lúc mùa đông qua đi, nguồn nước khác sẽ ngưng kết thành tinh thể xinh đẹp mà chúng chỉ có thể tan rã khiếm khuyết, chúng nó có ký ức. Cùng nguyên lý này, nước trong ly này đã mang theo ký ức ác niệm của cậu thẩm thấu vào, chúng nó nói cho tôi biết trong lòng cậu đang suy nghĩ điều gì."

"Nghe có vẻ rất lợi hại!" Thiếu niên hưng phấn vỗ tay, ánh mắt u ám vài phần, khóe miệng vẫn luôn nhếch cao vô thức mím lại thành một đường thẳng. Cậu ta đã bắt đầu khẩn trương.

Tống Duệ đột nhiên nghĩ tới ly nước bị tâm tình ác liệt của Trang Chân biến thành đắng chát tới không thể chịu nổi kia, sau đó day day huyệt thái dương khẽ mỉm cười. Đáng ra anh nên tin tưởng thanh niên, mặc dù là thời điểm suy yếu nhất, cậu cũng có đầy đủ năng lực đối phó với khiêu khích cùng nguy hiểm.

Tất cả mọi thứ trên thế gian đều là môi giới của tôi--- đây là chuyện cậu đã tuyên bố ngay từ đầu, quả nhiên cậu không nói dối.

[end 160]

[161] Linh Môi - Tổ Tông Thì Chính Là Tổ Tông

*****

Phạn Già La uống chén nước đen như mực kia xong thì rũ mi mắt, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ đang cảm ứng gì đó. Hai tay đặt trên đùi, hai đầu ngón tay se se, tựa hồ đang quấn lấy một sợi dây vô hình, mà đầu khác của sợi dây này đang kết nối với cái gì thì không ai biết.

Trong khoảnh khắc, trong đầu Phạn Già La lóe lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt, cũng có vô số âm thanh vang vọng, mà cậu cần phải tìm ra điểm quan trọng nhất, cũng là điểm mấu chốt nhất trong làn nước lũ hỗn loạn bao la này.

Cậu chìm vào im lặng đáng kể.

Lần này Tống Ôn Noãn thật sự khẩn trương, trán đã toát ra một tầng mồ hôi mịn. Cô hiểu được, chương trình này đã hoàn toàn đặt trên vai Phạn lão sư, nếu Phạn lão sư thất bại, cô quả thực không dám tưởng tượng tình cảnh toàn bộ nhân viên thừa nhận mình là kẻ lừa đảo trên TV. Sau này bọn họ thật sự rất khó có chỗ đặt chân trong giới này!

Chuyện liên quan tới sự nghiệp cuộc đời, không quản là người ở tại hiện trường hay thông qua màn hình quan sát, tất cả đều khẩn trương tới cổ họng khô ran. Duy chỉ có Tống Duệ yên lặng thu hồi mảnh thấu kính sắc bén kia, không phát ra âm thanh cười cười.

Thẩm Đồ thì vẫn như cũ lười biếng ngồi trên ghế, tay đặt trên bụng rất có kiên nhẫn, tựa hồ rất yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc. Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ánh mắt thiếu niên đã trở nên u ám, gương mặt non nớt mềm mại cũng căng ra cứng ngắc.

Cha mẹ thiếu niên thì vẫn không hay biết gì, che mũi ghét bỏ nói: "Người này là người gì vậy, nước bẩn như vậy mà cũng uống hết cho được! Muốn làm tụi tôi mắc ói à? Sao hắn lại bắt đầu ngẩn người rồi, lại muốn kéo dài thời gian đúng không? Thật hối hận khi tham gia chương trình này của mấy người!"

"Không sai, các người nên hối hận." Phạn Già La đang yên lặng đột nhiên mở miệng rồi ngẩng đầu lên, giọng nói thâm trầm: "Tôi có thể ra ngoài gọi điện thoại không?"

"Không được!" Thẩm Đồ cười híp mắt xua tay: "Anh chỉ có thể hành động ở trước mắt tôi mà thôi. Anh muốn gọi điện bảo người ta điều tra về tôi à? Tổ chương trình của mấy người chỉ có được mấy trò gian lận cũ xì vậy thôi sao?"

Thật sự muốn bóp chết thằng oắt này! Mẹ kiếp, nhìn chỗ nào cũng thấy chán ghét! Mới đầu còn cảm thấy nó thành thật chất phác, chắc chắn là mắt mình bị mù rồi! Tống Ôn Noãn tức giận tới mức cắn răng, sau đó lo lắng nhìn qua Phạn lão sư. Cô cho rằng cậu vẫn không cảm ứng được gì, đã tới đường cùng rồi.

"Ôi chao đúng vậy! Vẫn là Đồ Đồ nhà tôi nghĩ sâu xa! Không được, cậu muốn gọi điện cũng được nhưng chỉ có thể gọi ở đây thôi, còn phải mở loa ngoài để tất cả mọi người đều nghe thấy! trời mới biết cậu muốn dùng điện thoại để làm gì!" ba mẹ Thẩm cũng giúp con trai mình gây khó dễ.

Phạn Già La cũng không kiên trì, lễ phép gật đầu với nhân viên công tác ở bên cạnh: "Có thể làm phiền anh lấy điện thoại của tôi tới không? Đặt trên bàn trang điểm trong phòng nghỉ của tôi."

"Được, Phạn lão sư chờ một chút." Nhân viên lập tức chạy ra ngoài, chỉ một chốc sau đã mang điện thoại tới.

Phạn Già La đặt điện thoại lên bàn tròn, dùng đầu ngón tay thon dài mở danh bạ, chậm rãi tìm kiếm, qua khoảng chừng mười giây thì dừng lại ở một số điện thoại, nhấn gọi.

"Alo, là Phạn lão sư hả? Sao cậu lại gọi điện cho tôi?" Đầu dây bên kia truyền tới giọng nam giới cực kỳ phấn chấn, giọng nói lộ ra vui sướng cùng vừa mừng vừa lo.

"Tiểu Phi, cậu về Kinh thị chưa? Có ở Cục cảnh sát không?" Phạn Già La liên tục đặt câu hỏi, cũng không nói chuyện dư thừa.

"Tôi về Kinh thị rồi, bây giờ đang ở trong cục, Phạn lão sư, có phải cậu có chuyện gì không?" Xuất phát từ khứu giác nghề nghiệp, Dương Thắng Phi cảm nhận được giọng nói của Phạn lão sư rất nghiêm túc, vì thế thái độ cũng có chút căng thẳng.

"Hiện giờ tôi sẽ báo cho cậu vài địa điểm, cậu lập tức dẫn người của đội hình sự chạy tới, có bom, phải cẩn thận." Phạn Già La dùng giọng nói cực kỳ bình tĩnh nói ra một vấn đề cực kỳ đáng sợ, sau đó nhìn sang nhân viên công tác đang kinh hãi, hạ thấp giọng nói: "Rót giúp tôi thêm một ly nước nữa được không?"

"A? À vâng! Tôi lập tức đi ngay!" Nhân viên công tác cuống cuồng chạy đi, thật nhanh chóng bưng một ly nước quay trở lại, trong đầu chỉ vang vọng hai chữ---- có bom!

Phạn lão sư làm sao biết là có bom? Thật khó hiểu, vì sao cậu ấy đột nhiên lại kéo tới chuyện bom mìn? Tất cả nhân viên đều đang suy đoán, trong lòng cực kỳ hoảng loạn, lại không dám tin tưởng. Chuyện này thật sự quá mơ hồ, hơn nữa tính nhảy vọt quá lớn, bọn họ rõ ràng đang ngoại cảm, sao tự nhiên lại chuyển sang báo cảnh sát? Có phải đây là chiêu trò gây nhiễu loạn của Phạn lão sư không?

Nhưng hiển nhiên, Thẩm Đồ không nghĩ như vậy. Thiếu niên đang lười nhác ngồi trên ghế hơi tuột xuống một chút, sau đó vội vàng dùng cùi chỏ chống đỡ, khóe miệng cố treo ý cười nhưng ánh sáng trong mắt đã bắt đầu dao động, tựa hồ ngay cả hồn vía cũng bất ổn. Suýt chút nữa đã hoảng sợ hỏi ra câu 'Làm sao anh biết?', nhưng lại cắn chặt răng, gương mặt bánh bao trắng nõn lúc này căng cứng đến mức lòi ra góc cạnh, đã biến dạng hoàn toàn, không còn giống một thiếu niên non nớt nữa.

Ba mẹ Thẩm vẫn chẳng hay biết gì, biểu tình tỏ ra khinh thường, khẳng định đây là thủ đoạn trốn tránh của Phạn Già La.

"Phạn Già La, cậu cảm ứng không ra cũng thôi đi, gọi điện báo án giả làm gì? Coi chừng cảnh sát quay ngược lại bắt giữ cậu đấy!" Mẹ Thẩm rướn cổ hô to với điện thoại, sợ cảnh sát bên đầu dây bên kia không nghe thấy.

Nhưng đối phương tựa hồ không thèm để ý tới bà, ngược lại lập tức đáp ứng: "Tôi biết rồi Phạn lão sư, tôi lập tức báo cho đội trưởng, không không không, phải báo cho cục trưởng! Thành phố xuất hiện bom chính là án lớn! Cậu mau đọc địa chỉ đi, tôi ghi lại!" Đột nhiên cậu ta lớn giọng hô to: "Đội trưởng, đội trưởng, mau đi báo với cục trưởng là trong thành phố có bom! Người báo án là Phạn lão sư!"

Câu nói sau cùng giống hệt như tiếng chuông báo động, lập tức làm mọi người trong phòng làm việc của đội hình sự hành động, tiếng bàn ghế dịch chuyển vang lên nháo loạn, còn có một giọng nói uy nghiêm dần dần phóng đại: "Đưa điện thoại cho tôi, cậu đi báo cho cục trưởng! Alo, Phạn lão sư, cậu nói tiếp đi, tôi là Trang Chân."

Phạn Già La rũ mi mắt, vừa hồi tưởng vừa tự thuật: "Tất cả bom đều nằm ở trường cấp ba Thắng Lợi, tổng cộng chín quả, một quả ở tủ chứa đồ số 168 của khối mười hai; một quả trong vườn hoa hình tròn bên cạnh sân tập; một quả ở..." Rõ ràng chỉ điểm vị trí đặt bom, sau đó cậu mở mắt ra liếc nhìn Thẩm Đồ, tiếp tục nói: "Ngoài ra, anh phái hai đội chia ra tìm vật chứng cùng bắt giữ kẻ tình nghi, tôi sẽ đưa anh hai địa chỉ..."

Nghe thấy Phạn Già La đọc địa chỉ nhà mình, ba mẹ Thẩm rốt cuộc phát hiện ra sự tình không đúng, lập tức hô lớn: "Sao cậu lại nói địa chỉ nhà tôi với cảnh sát? Cậu có quyền gì chứ? Kẻ điên này, cậu uống lộn thuốc rồi sao..."

Bọn họ hùng hùng hổ hổ bật dậy muốn công kích Phạn Già La nhưng bị Tống Duệ phản ứng sớm cản lại, Tống Ôn Noãn cũng tỉnh táo lại, vội vàng bảo nhân viên cản hai người kia lại. Bên này cãi nhau ầm ĩ loạn thành một đoàn, Phạn Già La không hề bị ảnh hưởng chút nào, chỉ thận trọng nói: "Lập tức phái người tới đài truyền hình, kẻ tình nghi đang ngồi đối diện tôi."

"Được, chúng tôi lập tức tới ngay." Trang Chân nhanh gọn lẹ cúp điện thoại.

Thẩm Đồ vẫn còn đang trố mắt, ba Thẩm và mẹ Thẩm đã rít lên chói tai: "Mày lại dám báo cảnh sát tới bắt Đồ Đồ nhà tao? Mày dựa vào cái gì mà làm như vậy? Vì mày đánh cuộc thua à? Báo án giả là phải vào tù! Mày chờ cảnh sát tới bắt đi! Đồ Đồ nhà bọn tao không có việc gì đâu, kẻ xúi quẩy chính là đứa thiếu kiến thức pháp luật như mày đấy! Đồ điên, tất cả bọn mày đều là kẻ điên!"

Tống Ôn Noãn chỉ hận không thể tát rụng răng hai người này, để bọn họ ngoan ngoãn im lặng, nhưng trước mặt ống kính, cô chỉ có thể kiềm chế. Hiện giờ cô đã hiểu được, không phải Phạn lão sư không cảm ứng được gì, mà là cảm ứng được một bí mật quá lớn, quá khủng khiếp!

Nghĩ như vậy, cô không khỏi nhìn về phía Thẩm Đồ, phát hiện đối phương đã không còn biếng nhác cùng khinh thường như cũ, lúc này đang trợn trừng con mắt đỏ ngầu, hung ác nhìn chằm chằm Phạn lão sư, sau đó chậm rãi đứng dậy, hai tay chống mặt bàn, cúi người bễ ngễ nhìn xuống.

Tóc cậu ta dựng đứng, dáng vẻ khom lưng hệt như một con mãnh thú đang vận sức, một luồng khí đen từ trong cơ thể lan ra ngoài chậm rãi bao vây lấy cơ thể cậu ta, đồng thời trở nên dày đặc đậm màu hơn, bóng dáng của cậu ta chiếu rọi lên tường cũng cao lớn cường tráng hơn. Làn da trắng nõn biến thành màu xanh, cánh tay vốn mềm nhũn lúc này căng ra thành bắp thịt rắn rỏi, thể lực nháy mắt đột phá cực hạn của con người, biến thành một cỗ máy giết chóc có thể xé nát bất kỳ kẻ nào.

Một màn quỷ dị này làm tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Tống Duệ theo bản năng che chắn trước người Phạn Già La, miếng kính bể yên lặng không một tiếng động từ ống tay áo của anh trượt ra, bị anh kẹp chặt trong đầu ngón tay. Am hiểu giải phẫu học nên anh biết làm thế nào rút đi huyết dịch của một người trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Phạn Già La lại kéo anh ra sau vững vàng bảo vệ, nhỏ giọng trấn an: "Không có chuyện gì đâu, tôi có thể ứng phó."

"Em đối phó thế nào?" Tống Duệ vừa dứt lời đã nhìn thấy ly nước được nhân viên đặt ở góc bàn rồi bị tất cả mọi người bỏ quên. Nó đã biến thành màu đen, còn đang cuồn cuộn bốc ra khí lạnh. So với ly nước vừa nãy, màu sắc của nó tựa hồ lại càng đậm hơn một chút, tình chất cũng càng sánh hơn, bởi vì nó đã được từ trường của Phạn Già La đồng hóa cùng chải chuốt qua một lần nên nó đã trở thành môi giới của cậu, có thể giúp cậu thu lấy tất cả thần niệm.

Tâm tình của mọi người trong phòng đều bị nó yên lặng hấp thu, mà Thẩm Đồ chính là người có cảm xúc mãnh liệt nhất, tự nhiên cũng bị hấp thu nhiều nhất.

Nhìn thấy cái ly nước đen đặc kỳ quái kia, ánh mắt Thẩm Đồ tối sầm, không chút nghĩ ngợi vung tay gạt nó đi. Ly thủy tinh bị nắm đấm của cậu ta đập nát, giọt nước màu đen văng tứ phía rồi nháy mắt bốc hơi thành làn sương màu đen như lưới trời từ bốn phương tám hướng vọt tới, bao vây Thẩm Đồ.

Tâm tình trong nước vốn thuộc về cậu ta, từ trường trong nước vốn cũng thuộc về cậu ta, sức mạnh tự nhiên tự nhiên cũng thuộc về cậu ta, mà việc Phạn Già La phải làm chỉ là dao động từ trường của mình làm cho nước bốc hơi, thuận tiện khiến chúng nó tự quấn lấy Thẩm Đồ giao đấu. Cái gọi là dùng mâu để công kích khiên chính là như vậy.

Thẩm Đồ mới vừa nãy còn tràn đầy sức lực như có thể xé nát hết thảy, lúc này lại giống như bị rút sạch sức lực từ trên băng ghế ngã xuống, lăn lộn kêu la thảm thiết trong làn sương đen. Đèn tụ quang đặt xung quanh bị cậu ta đụng ngã tứ tung, ánh sáng hỗn loạn đến mức thậm chí không thể nhìn rõ làn sương kia.

Ba mẹ Thẩm đang nháo thành một đoàn với nhân viên công tác sợ ngây người, qua thật lâu mới nhào tới.

"Con trai, con trai, con làm sao vậy con trai? Phạn Già La, mày đã làm gì con trai tao? Mày tát axit vào nó đúng không!" Sức tưởng tượng của Mẹ Thẩm rất phong phú, nhưng khi xua tan làn sương kia ra mới phát hiện Thẩm Đồ hoàn toàn không tổn hại chút nào, chỉ là bên ngoài cơ thể túa ra một tầng mồ hôi thấm ướt hết toàn thân.

Thẩm Đồ giống như cục bột mềm nhũn co quắp ngã vào lòng mẹ mình, tay chân yếu ớt vô lực, hàm răng cắn chặt, không ngừng phát ra tiếng gừ như chó hoang, cứ hệt như bị bệnh thần kinh.

Ba mẹ Thẩm không ngừng vỗ vỗ mặt con trai, cố gắng để thằng bé tỉnh táo lại, nhưng làm thế nào cũng không thể kéo thần trí cậu ta lại được.

Thẳng đến lúc này Phạn Già La mới đứng dậy, không nhanh không chậm đi tới. Toàn bộ trường quay hỗn loạn, tấm vải nhung trải bàn không biết bị rớt xuống từ khi nào, nhăn nheo nằm dưới đất, ghế và đèn lăn lông lốc đầy đất, ánh đèn rọi tán loạn; thứ duy nhất vẫn còn ở nguyên chỗ của mình chính là chiếc ghế Phạn Già La vừa ngồi. Nó lặng lẽ đứng trong cột ánh sáng, vị trí nghiêm chỉnh, bề mặt sạch sẽ, lộ ra cảm giác mạnh mẽ cùng kiên định khó có thể diễn tả.

Tống Ôn Noãn nhìn Phạn lão sư chậm rãi đi tới trước, lại nhìn đồ đạc lăn đầy đất, cuối cùng nhìn chiếc ghế duy nhất vẫn còn ổn định nguyên chỗ, trong đầu đột nhiên văng ra một câu---- tổ tông chính là tổ tông!

Phạn Già La né đi chướng ngại vật cản đường, đi tới bên cạnh thiếu niên, đưa tay sờ ngực cậu ta.

Ba mẹ Thẩm lớn giọng chất vấn: "Mày làm cái gì vậy hả? Mày đừng có động vào con tao!" Nhưng lại nhát gan không dám đánh trả. Người như bọn họ giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu, nếu gặp người mạnh hơn, bọn họ chỉ biết còng lưng né tránh.

Quần áo Thẩm Đồ đã bị thấm ướt nhẹp, sờ vào là một mảng mồ hôi dính nhớp nháp, Phạn Già La nhíu mày lục lọi trên người cậu ta, cuối cùng từ trong túi quần lôi ra một thứ gì đó to cỡ nắm tay trẻ con được bọc trong giấy dầu. Giấy dầu gói kín bên ngoài bị mồ hôi thấp ướt một chút, đang tỏa ra mùi nồng nặc rất gay mũi làm mọi người xung quanh phải ngừng thở. Lúc thứ này vẫn còn trên người Thẩm Đồ, thế mà bọn họ lại không hề ngửi thấy chút nào cả.

Chân mày Phạn Già La nhíu chặt hơn, vừa mới xoay người lại thì thứ trong tay đã bị Tống tiến sĩ nhét vào trong một cái túi vật chứng trong suốt, bịt chặt miệng túi lại, sau đó lôi ra một tờ khăn giấy khử trùng nhanh nhẹn lau tay cho mình và thanh niên, ngay cả kẽ móng tay cũng lau thật kỹ.

Chân mày nhíu chặt của Phạn Già La lập tức thả lỏng, cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy có chút không đúng, nhất thời bất đắc dĩ bật cười: "Tống tiến sĩ, hình như tôi đã bị lây bệnh khiết phích của anh mất rồi. Sau này tôi vừa sợ bẩn lại vừa sợ mệt thì phải làm sao đây?"

"Vừa vặn ngược lại, tính khiết phích của tôi tựa hồ đã được em trị hết, sau này việc bẩn việc mệt nhọc cứ giao cho tôi làm." Tống Duệ nghiêm trang trả lời.

Hai người nằm chặt tay nhau, không khỏi phì cười, bầu không khí khẩn trương cũng có chút vui vẻ.

Kỳ quái là sau khi Phạn Già La lấy gói bọc giấy dầu kia đi rồi, Thẩm Đồ đang phát bệnh thần kinh lại tỉnh táo lại, không chút nghĩ ngợi lục lọi túi quần mình, phát hiện bên trong rỗng tuếch lập tức bật dậy, quát ầm lên: "Là ai trộm đồ của tao! Trả lại cho tao! Là ai? Là ai? !" Cậu ta gấp tới xoay mòng mòng, gương mặt trắng xanh lộ ra biểu tình hung ác, giống như một con ác quỷ.

Người bị ánh mắt Thẩm Đổ quét tới đều run bắn, thầm nghĩ nào phải là đứa nhỏ chứ, rõ ràng là một kẻ điên!

Phạn Già La quay trở lại chỗ ngồi, gõ gõ mặt bàn, bình thản nói: "Đồ là tôi lấy, không phải cậu muốn tôi ngoại cảm giúp cậu sao, bây giờ có thể bắt đầu rồi."

"Trả nó lại cho tao!" Thẩm Đồ giống như một quả đạn pháo nhào tới nhưng bị Tống Duệ chặn lại. Cánh tay cường tráng của anh dễ dàng xách phần cổ ướt nhẹp của thiếu niên, kéo cậu nhóc tới bên cạnh bàn, cường ngạnh ấn cậu ta ngồi yên trên ghế, sau đó đè chặt bả vai, áp sát tới gần cơ thể ướt nhẹp đang tỏa ra mùi mồ hôi nồng nặc kia nói nhỏ: "Ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi."

Giống như anh đã nói, chứng khiết phích của anh từ khi gặp thanh niên đã chậm rãi khỏi hẳn, nếu là bình thường làm gì có chuyện anh chạm vào thứ đồ chơi mới nhặt ra từ rãnh nước bẩn này chứ. Mà lúc này đây, tất cả việc bẩn việc mệt nhọc, anh bao hết.

Phạn Già La nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Tống tiến sĩ mà không khỏi mím môi cười khẽ, con ngươi mờ sương đã bị một ngôi sao sáng ngời chiếu sáng.

Sức lực của Thẩm Đồ sớm đã tiêu hao hết, bị Tống Duệ tạo áp lực một chút liền không có cách nào nhúc nhích.

"Hai vị cũng ngồi đi." Phạn Già La vẫy vẫy tay với ba mẹ Thẩm.

Nhân viên công tác sững sờ há hốc lúc này cũng bắt đầu dựng lại ghế và đèn đổ ngã, dọn dẹp một chút, khôi phục trường quay lại nguyên trạng.

Tống Ôn Noãn kéo ba mẹ Thẩm, lúc này hai người mới xanh mặt ngồi xuống chỗ của mình. Đầu óc bọn họ cũng loạn thành một đoàn, cũng không mù quáng đến mức ngay cả chuyện con trai đột nhiên biến đổi dáng dấp cũng không nhìn thấy. Trên người con trai khẳng định có vấn đề, tìm nhà ngoại cảm là đúng!

Phạn Già La đặt túi giấy dầu ở trước mặt, Thẩm Đồ lập tức bật dậy như muốn nhào tới cướp nhưng hai vai lại bị bàn tay to của Tống Duệ vững vàng giữ chặt.

Phạn Già La nhìn Thẩm Đồ đang nháo loạn, ngón trỏ đong đưa qua lại: "Thiên tài? Cậu chưa bao giờ là thiên tài."

Thẩm Đồ đang liều mạng giãy giụa đột nhiên cứng ngắc.

[end 161]

[162] Linh Môi - Sức Mạnh Vay Mượn Cuối Cùng Cũng Phải Trả Lại

*****

Lúc Phạn Già La lên tiếng mời khách quý quay trở về chỗ ngồi của mình, nhân viên công tác của tổ chương trình cũng lập tức khôi phục bày biện trong trường quay. Nhân viên ánh sáng nhặt đèn bị đổ ngã, điều chỉnh góc độ chiếu sáng cùng khoảng cách để camera có thể quay được hình ảnh rõ ràng nhất.

Hai ngọn đèn sáng nhất phân biệt an trí ở bên cạnh Phạn Già La cùng Thẩm Đồ, chiếu gương mặt của bọn họ cực kỳ rõ ràng. Mấy phút trước, Thẩm Đồ vẫn luôn bày ra dáng vẻ biếng nhác, cao ngạo, khinh thường, cũng thực thảnh thơi, thả lỏng, vui vẻ, cậu ta không hề để tâm tới chuyện người ta nhìn mình như thế nào, cậu ta chỉ muốn chơi thỏa thích.

Nhưng bây giờ lúc ánh đèn sáng ngời chiếu tới, cậu ta lại đưa tay che mặt mình, ngũ quan vặn vẹo thống khổ, nhất là khi nghe thấy Phạn Già La phủ nhận mình thì thân thể bắt đầu run rẩy dữ dội, mồ hôi túa ra như mưa.

"Thiên tài? Cậu chưa bao giờ là thiên tài!"

Những lời này đồng dạng cũng đánh bay sự kiêu ngạo của ba mẹ Thẩm, làm bọn họ phát ra lời phản đối: "Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy! Đồ Đồ nhà chúng tôi chính là thiên tài, người ta vẫn luôn nói thằng bé chính là thiên tài trăm năm khó gặp! Tương lai nó sẽ học ở Q đại, B đại, nó sẽ trở thành nhà khoa học vĩ đại như Hoắc Kim! Loại người bình thường như cậu thì biết cái gì!"

Phạn Già La ngay cả dư quang khóe mắt cũng chưa từng ban cho cha mẹ Thẩm, ngược lại vẫn là Tống Ôn Noãn bật cười, khóe mắt đuôi mày lộ ra lạnh lùng chế giễu.

"Cô cười cái gì? Cô cười gì hả? Vẻ mặt của cô là sao?" Mẹ Thẩm là người có lòng tự tôn rất cao, không chịu bỏ qua chỉ vào chóp mũi Tống Ôn Noãn chất vấn.

"Thật ngại quá, tôi chỉ cảm thấy lời nói của mấy người thật buồn cười." Tống Ôn Noãn gạt ngón tay đang chỉ vào mặt mình đi, từng câu từng chữ nói: "Nếu Phạn lão sư là người bình thường, vậy mấy người là gì? Côn trùng sâu bọ?"

"Cô, thái độ của cô là sao?" Mẹ Thẩm bị hỏi tới không nói nên lời nhưng vẫn càn quấy, không chịu bỏ qua. Con trai chính là niềm kiêu ngạo lớn nhất của bà, bà không cho phép bất kỳ người nào chửi bới nó!

Nhưng miệng của Phạn Già La hiển nhiên không phải chuyện bà có thể khống chế, cậu chậm rãi kể rõ: "Trước mười hai tuổi, cậu chỉ là một đứa nhỏ rất bình thường, không thông minh, không mạnh mẽ, lại càng không siêu phàm, thậm chí còn có chút vụng về, hai ba tuổi rồi vẫn chưa thể tự đi lại; trong lòng có lời gì, ngoài miệng lại không biểu đạt được, so với những đứa trẻ khác thì ngốc hơn trì độn hơn một chút." Cậu nhắm mắt lại, tìm kiếm trong số mảnh vỡ ký ức dày đặc, tìm ra hình ảnh mà mình muốn: "Cậu vẫn luôn buồn khổ về thành tích học tập, tri thức người khác xem qua vài lần là có thể học được, cậu lại cần ghi nhớ hết lần này tới lần khác, học thuộc lòng, sao chép, phải bỏ ra cố gắng gấp mấy trăm lần nhưng chỉ nhận được kết quả tạm được. Gần như mỗi ngày cậu đều sống trong đau khổ, sinh ra bình thường nhưng lại không cam lòng bình thường chính là nỗi thống khổ lớn nhất của cậu. Từ trước đến nay cậu vẫn luôn biết mình không mạnh mẽ, vừa vặn ngược lại, cậu nhỏ bé đến đáng thương. Trong một lớp năm mươi sáu mươi người, cậu luôn là người tầm thường nhất, cũng là người không được yêu thích nhất. Câu nói mà cha mẹ, giáo viên, bạn học thường nói với cậu nhất chính là--- sao cậu lại đần như vậy?"

"Anh nói bậy! Tôi là thiên tài, mỗi lần kiểm tra tôi đều được trọn điểm!" Thẩm Đồ liều mạng giãy giụa, hai tay vươn tới muốn túm lấy Phạn Già La nhưng bị đôi tay mạnh mẽ của Tống Duệ cố định ở yên một chỗ.

Ba mẹ Thẩm lộ ra biểu tình kinh hãi, tựa hồ bị những lời này chọt trúng tử huyệt.

"Không sai, sau đó cậu thật sự biến thành thiên tài." Phạn Già La hơi gật khẽ đầu, giọng nói lại càng lạnh lùng âm trầm hơn: "Sức chú ý sức tập trung, sức hiểu biết đều được nâng cao, tri thức trước đây xem không hiểu bây giờ chỉ cần chải chuốt một phen là có thể thấu hiểu. Thành tích nháy mắt tăng vọt đến trình độ có thể nghiền ép tất cả mọi người, cậu bắt đầu nhảy lớp, đó không phải xuất phát từ suy tính cho tiền đồ mà là một loại khoe khoang. Cuộc đời bình thường lại nhỏ bé của cậu đột nhiên xoay chuyển, vì thế cậu muốn để tất cả mọi người đều nhìn thấy--- cậu không phải người bình thường, cậu có thể vượt qua hết thảy, cậu giỏi hơn người bình thường. Bởi vì cậu thật sự quá nhỏ bé, cần phải có lớp ngoài bảo hộ này mới có thể sống, cậu là một cá thể mâu thuẫn, vừa tự ti rồi lại cao ngạo."

Phạn Già La nói hai ba câu đã lột lớp da của Thẩm Đồ, làm đối phương không thể không né tránh ánh đèn sáng ngời, giấu mặt vào bóng tối của đôi tay, phát ra tiếng gào thét chói tai. Cậu ta cố gắng dùng tạp âm để ngăn cản lời nói của thanh niên. Vốn đã từng rất vênh váo đắc ý đề nghị đánh cược, đồng thời cũng tùy ý để người khác cảm ứng nội tâm của mình nhưng bây giờ lại chật vật đến mức chỉ hận không thể biến mất ngay tại chỗ.

Phạn Già La xem tiếng rít của thiếu niên là nhạc đệm, vẫn như cũ dùng nhịp điệu bình ổn của mình tiến hành phân tích: "Kỳ thực sâu trong nội tâm cậu vẫn luôn hiểu rõ, sự thông minh này, ý chí siêu phàm này, cái nhìn mới mẻ độc đáo lại rất đặc biệt này, thậm chí danh xưng thiên tài hiếm có trên đời này từ trước tới nay không thuộc về cậu, chỉ là cậu mượn được. Cậu vẫn luôn là cậu, chưa bao giờ thay đổi, chính là đứa nhỏ bình thường, nhát gan, trì độn, vụng về kia mà thôi."

Nói tới đây, Phạn Già La lấy gói giấy dầu trong túi vật chứng ra, gõ gõ nhẹ.

Thẩm Đồ cách khe hở ngón tay nhìn Phạn Già La, con mắt trợn trừng tới cực hạn. Lúc người người khác vẫn không rõ Phạn Già La đang nói gì, bí mật sâu nhất của thiếu niên đã bị Phạn Già La xuyên thủng, vì vậy tiếng rít đột nhiên cất cao thêm vài đề xi ben đâm vào óc mọi người.

"Đứa nhỏ này điên rồi!"

"Đồ Đồ, Đồ Đồ, con đừng la nữa, mẹ ôm con, mẹ ôm con là tốt thôi mà." Mẹ Thẩm gấp tới độ bật khóc, Ba Thẩm vỗ bàn rống giận: "Cậu đừng có nói nữa, con tôi không muốn nghe! Cậu không thấy nó đã không chịu nổi rồi à?"

"Nhưng mà, đây không phải là yêu cầu của các người sao? Bây giờ mới nói không muốn nghe hình như đã quá muộn rồi, đánh cuộc không có khả năng hủy bỏ." Phạn Già La cười khẽ một tiếng, ánh mắt sắc bén ẩn giấu bên dưới lớp vẻ ngoài ôn hòa nháy mắt tỏa ra lực sát thương làm người ta sợ hãi. Cậu chưa bao giờ là một đối tượng để người ta tùy ý khiêu khích trêu đùa, Thẩm Đồ đã chọc nhầm người.

"Đánh cuộc bỏ đi, bỏ đi! Cậu đừng nói nữa!" Ba Thẩm gấp gáp, không ngừng hò hét.

Nhưng Phạn Già La không nghe theo ông ta, cũng không nhìn ông ta, giống như thái độ của bọn họ đối xử với mọi người vậy.

"Tự ti tột độ và cao ngạo tột độ cùng đan xen tồn tại làm cậu chìm vào khủng hoảng và lo nghĩ tột độ. Nhưng những thứ này chỉ là chút khổ não nhỏ nhặt không đáng là gì mà thôi. Giống như lời cậu đã nói, cậu có vấn đề, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, cậu bắt đầu nghe thấy một âm thanh xa lạ không ngừng vang lên bên tai--- giết, giết, giết, giết hết tất cả những kẻ dị loại kia đi!"

Thẩm Đồ đang giãy giụa nháy mắt xụi lơ, run rẩy dùng đôi tay che mặt mình, không thể nào giấu được tiếng thở dốc nặng nề. Lại một bí mật bị tiết lộ, giống như thi thể nằm trên bàn khám nghiệm, đầu tiên là bị cắt da, sau đó róc thịt, tiếp đó lấy ra nội tạng, cuối cùng tách cả xương cốt.

Trong mắt người này cậu ta hoàn toàn trong suốt, mà trước đó cậu ta vẫn cao ngạo tự đại xem thường đối phương, vênh váo đắc ý trêu đùa, không hề kiêng kỵ khiêu khích đối phương. Rõ ràng là đang tự tìm đường chết! Người đàn ông vẫn luôn vững vàng cố định cậu ta phát ra tiếng cười khẽ, làm cậu ta giống như bị điện giật mà run lẩy bẩy.

Nhóm Tống Ôn Noãn nghe tới sững sờ, trong lòng chỉ còn lại mỗi một chữ 'đệt'. Phạn lão sư không gì không thể đã trở lại rồi, cậu ấy biết hết! Chỉ cần cho cậu ấy một chút thời gian hoặc là một thời cơ, cậu ấy có thể cảm ứng được tất cả!

Phạn Già La chậm rãi mở ra tầng tầng lớp lớp giấy dầu, tiếp tục nói: "Âm thanh này mỗi ngày đều quanh quẩn bên tai cậu, nói với cậu những con người ngu xuẩn kia hèn mọn nhỏ bé như thế nào, bọn họ căn bản không cần tồn tại, bọn họ căn bản không phải đồng loại với loại người thông minh tuyệt đỉnh như cậu, có giết hết tất cả cũng không cần e ngại. Vì vậy cậu thật sự tin tưởng, cha mẹ trong mắt cậu ngày càng chán ghét; bạn học trong mắt cậu ngày càng phiền phức, tất cả người bình thường bị cậu xếp vào sự tồn tại dư thừa, cần phải bị thanh trừ. Cậu thật sự không có cách nào sinh tồn trong thế giới tràn đầy rác rưởi cấp thấp này nữa, cậu muốn chế tạo ra một thế giới mới."

"Cậu bị tẩy não, cậu bắt đầu nói chuyện với âm thanh kia, còn vui vẻ tiếp nhận tất cả quan điểm của nó, gọi nó là trí giả, mỗi phút mỗi giây mang nó theo bên người, coi nó là bạn thân. Nhưng cậu có biết nó thật sự là gì không?"

Thẩm Đồ co quắp trên ghế không nhúc nhích, chỉ không ngừng hồng hộc thở dốc.

Ba mẹ Thẩm mới vừa nãy còn cố gắng ngăn cản Phạn Già La phân tích, lúc này cũng nghe tới ngây người, còn kinh hãi cùng lo lắng đến nhịn không được bật hỏi: "Nó là cái gì? Nó rốt cuộc là cái gì? Con tôi bị đau đầu cũng là vì nó sao?"

Nhóm Tống Ôn Noãn cũng trợn tròn mắt, không dám chớp mắt nhìn Phạn lão sư.

Phạn Già La không đáp, chỉ chậm rãi lột tầng giấy dầu cuối cùng, để thứ nhỏ bằng nắm tay trẻ con kia lộ ra dưới ánh đèn.

"Đó là cái gì vậy?" Tống Ôn Noãn vội vàng nhào qua, dùng đầu ngón tay gẩy nhẹ mớ sợi hỗn loạn, cẩn thận kiểm tra thứ hình cầu ẩn giấu bên trong lớp sợi nâu đen kia, sau đó phát ra tiếng hét kinh hoảng chói tai: "A a a a! Nó là, nó là một cái đầu người!"

Ba Thẩm và mẹ Thẩm cũng áp sát tới gần lập tức ngửa người ra sau rồi ngã nhào xuống đất. Nhân viên công tác đứng trong trường quay cũng sợ hãi, rướn cổ nhìn thứ trên bàn nhưng không dám tới gần. Một vị camera man lớn gan bắt đầu lượn xung quanh quay đặc tả thứ hình cầu kia, thông qua hình ảnh được phóng đại, mọi người mới phát hiện thứ hình cầu này thật sự là một cái đầu người, cái mớ lộn xộn kia không phải sợi gai mà là phần tóc đã bị khô héo, trên hình cầu có mũi, mắt, miệng, lỗ tai, là một gương mặt người đàn ông vặn vẹo, dữ tợn.

Đầu người sao lại chỉ to bằng nắm tay trẻ con? Lẽ nào hắn tới từ thế giới người tí hon? Hay là yêu quái?

Lúc mọi người miên man suy nghĩ, Tống Duệ vẫn luôn giữ chặt Thẩm Đồ chậm rãi đưa ra lời giải đáp: "Đây là một loại bí pháp cổ xưa đã thất truyền, gọi là súc đầu thuật. Hắn không phải yêu quái mà là một người bình thường, phần đầu bị chặt ra ngâm trong thảo dược được điều chế đặc biệt nên xương sọ rút nhỏ, cũng bảo lưu được nguyên trạng."

Phạn Già La đã hoàn toàn không còn hứng thú với Thẩm Đồ, cậu đặt tay lơ lửng bên trên đầu người, chầm chậm nhắm mắt lại cảm ứng: "Hắn sống ở một thời kỳ rất xa xưa, từ khi sinh ra đã được định sẵn là người bất phàm. Lời hắn nói không ai nghe hiểu, chuyện hắn làm cũng không ai có thể hiểu, hắn là một kẻ dị loại cả cuộc đời không được thấu hiểu. Có máu tươi nhuộm đầy dưới chân hắn, cũng có cung điện đột ngột từ dưới đất mọc lên ở phía sau hắn, hắn mang tới khói lửa chiến tranh, cũng khép lại hòa bình, hắn là trí giả, cũng là vương giả, lại càng là cô độc giả."

Phạn Già La dừng lại thật lâu mới khàn khàn nói: "Thế nhân không hiểu được hắn, hắn cũng không hiểu được thế nhân, xung đột và mâu thuẫn này không có cách nào hòa giải. Hắn đã làm ra quá nhiều chuyện vượt quá giới hạn ở thời kỳ đó, vì thế người bình thường cảm thấy sợ hãi, bọn họ đã bắt hắn lên đài hành hình, cố gắng giết chết hắn. Hắn biết cuối cùng mình sẽ chết vì cô độc, nhưng thứ hắn sợ không phải tử vong mà là tín niệm tiêu tán, vì thế hắn tự mình cắt đầu của mình, bảo tồn lại chấp niệm mạnh mẽ nhất. Hắn xem người bình thường xem mình là dị loại chính là dị loại, hủy diệt bọn họ là sứ mệnh của hắn."

Phạn Già La mở mắt ra nhìn về phía Thẩm Đồ, lời lẽ sắc bén: "Nó cho cậu trí tuệ, cậu nhất định phải dùng máu tươi để rưới lên, cậu đã bị nó dẫn dắt từng bước từng bước đi theo hướng hủy diệt. Thẩm Đồ, sự mạnh mẽ của cậu là nhờ vay mượn mà có, một ngày nào đó cậu phải trả lại gấp bội. Sinh ra bình thường không phải là sai lầm, cũng không phải đau khổ, chỉ là bình thường thôi. Bình thường không tốt sao?"

Phạn Già La lộ ra biểu tình nghi hoặc, cậu thật sự cảm thấy 'bình thường' không có gì không tốt. Giống như loại người sinh ra đã bất phàm như cậu chưa từng sản sinh ra suy nghĩ ngạo mạn là 'tôi tài trí hơn người', 'tôi ngự trị chúng sinh' cả.

Bình thường và vĩ đại nên định nghĩa như thế nào? Có người cho rằng không tầm thường chính là vĩ đại, có người cho rằng tầm thường đã là vĩ đại, hai loại tâm cảnh cái nào cao cái nào thấp, chỉ cần nhìn một bên chật vật không chịu nổi, một cái đầu người tự cắt, một bên an tĩnh bình yên, đáp án đã rõ ràng.

Không cam chịu tầm thường là một loại tâm tình tích cực, nhưng một khi vượt quá giới hạn nó sẽ hóa thành lạnh lùng, cao ngạo, coi thường chúng sinh, kết quả sau cùng là trở nên siêu việt hoặc đi tới con đường hủy diệt. Sinh ra trên cõi đời chính là một loại cảnh giới, nhưng từ sinh ra tới tiến vào đời, lại nhìn cuộc đời này với ánh mắt bình đẳng thì lại là một cảnh giác khác cao hơn. Trong sử sách từ xưa tới nay, có được mấy người có thể làm được như vậy?

"Bình thường cũng là một niềm hạnh phúc!" Tống Ôn Noãn vỗ nhẹ mặt bàn, phát ra tiếng thờ dài.

Lúc này Tống Duệ mới buông Thẩm Đồ ra, trở lại bên cạnh Phạn Già La. Anh còn chưa ngồi vào chỗ của mình, thanh niên đã mở gói khăn khử trùng, rút một tờ ra rồi gấp lại thành kích cỡ phù hợp, cười khẽ nói: "Lau tay một chút đi, sau này tôi cũng sẽ luôn mang theo khăn tay bên người."

Gương mặt căng thẳng của Tống Duệ nháy mắt trở nên ôn hòa, vừa lau tay vừa bật cười khẽ.

Ba mẹ Thẩm hiển nhiên không có tâm tình nhàn nhã như vậy, bọn họ ôm con trai đã xụi lơ vào lòng, run giọng hỏi: "Đồ Đồ bị thứ quỷ quái này ảnh hưởng nên mới bị đau đầu đúng không? Thằng bé có thể khỏe lại không? Sau này nó không bị mộng du, mất tích, đập đầu, thần kinh nữa đúng không? Trí thông minh của thằng bé sẽ không giảm xuống, nó vẫn là cậu bé thiên tài đúng không?"

Tống Ôn Noãn cảm thấy thật bất đắc dĩ với cặp hùng gia trưởng này, cô gõ gõ mặt bàn nói: "Trọng điểm quan tâm của hai người có phải hơi sai sai không? Trọng điểm là IQ của thằng bé không suy giảm à? Trọng điểm là chuyện nó chế tạo bom! Nó muốn làm gì chứ? Nổ trường học? Giết chết bạn học và thầy cô? Nó đã bị hủy rồi, hai người không hiểu à?"

"Sẽ không, nó sẽ không làm chuyện đó!" Ba Thẩm và mẹ Thẩm điên cuồng lắc đầu, hoàn toàn không dám đối mặt với hiện thực.

Bọn họ hối hận, không phải hối hận vì đã không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, hay là không đúng lúc phát hiện thằng bé có vấn đề kỳ lạ mà ngăn cản. Bọn họ hối hận vì đã dẫn thằng bé tới tham gia chương trình. Nếu Phạn Già La không ngoại cảm, con trai bọn họ vẫn là đứa nhỏ được người ta gọi là tiểu thiên tài, đường tương lai của nó rất rộng mở!

Bọn họ hiển nhiên đã quên mất chuyện những quả bom kia. Cho dù không tới tham gia chương trình, không ngoại cảm, con trai của bọn họ cũng sẽ không trở thành người đứng trên người, nó chỉ trở thành tội phạm, là phần tử khủng bố! Chờ đợi cậu ta chỉ có tiền đồ bị hủy hoại, mất hết danh dự.

"Các người đều là kẻ lừa đảo! Các người đang bịa đặt, chúng tôi sẽ không tin tưởng các người đâu! Đồ Đồ, chúng ta về nhà thôi!" Mẹ Thẩm đẩy chồng mình, cường ngạnh nói: "Ông cõng con trai đi!"

Thấy ba người muốn chạy, nhân viên công tác lập tức xúm tới chặn lại, đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, Trang Chân dẫn theo một nhóm cảnh sát trang bị đầy đủ chạy vào, nhanh chóng quan sát tình hình rồi tập trung vào thiếu niên mồ hôi ướt sũng kia, tiếp đó lấy còng tay ra, lớn tiếng nói: "Thẩm Đồ, chúng tôi phát hiện một số lượng lớn công cụ chế tạo bom trong phòng ngủ của cậu, cậu đã bị bắt!"

Ba mẹ Thẩm ngẩn người, sau đó phát ra tiếng hét thảm thiết chói tai.

[end 162]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info