ZingTruyen.Info

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[145.146.147] Linh Môi

caokhin01

[145] Linh Môi - Phạn Già La: Có Tin Tôi Chỉ Nói Một Câu Là Có Thể Đánh Anh Quay Về Nguyên Hình Không


*****

Đinh Vũ dẫn theo Phạn Già La cùng Tống Duệ gió bụi mệt mỏi cấp tốc chạy tới bệnh viện, lúc này Khổng Tinh đang nháo loạn đòi đổi phòng bệnh cho Phạn Khải Toàn.

Vài bác sĩ vây quanh bên người bà cố gắng khuyên nhủ: "Phạn phu nhân, phòng bệnh thường tuy rộng rãi thật nhưng thiết bị chắc chắn không đầy đủ bằng phòng ICU. Tình huống của Phạn tổng không ổn định, chúng tôi cần dùng thiết bị trong phòng ICU tiến hành giám sát cùng kiểm tra 24/24, đảm bảo cậu ấy không đột nhiên rơi vào trạng thái suy kiệt."

"Không ổn định gì chứ? Mấy người nhìn nhịp tim, huyết áp, mạch đập con tôi đi, không phải đã khôi phục bình thường à? Bộ dáng nó bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều, nếp nhăn cũng ít đi rồi! Nó đang khôi phục! Mấy người chuyển nó qua phòng bệnh thường thì tôi còn có thể nắm tay nó trò chuyện với nó, bây giờ mấy người cách ly nó như vậy làm tôi không làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chịu khổ, trong lòng tôi khổ sở cỡ nào mấy người có mấy không? Mấy người xem đi, dáng vẻ nó bây giờ hình như cũng rất khó chịu! Không bằng chúng ta hỏi ý kiến của Khải Toàn đi, tôi cảm thấy nó bây giờ rất thanh tỉnh, có thể tự làm chủ."

Khổng Tinh vừa phản bác bác sĩ vừa mở micro, lớn giọng hỏi: "Con trai, mẹ muốn chuyển con sang phòng bệnh thường, con đồng ý không?"

Từ trước đến nay Phạn Khải Toàn vẫn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của mẹ mình, hơn nữa anh quả thực cũng cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều, vì thế gật đầu nói: "Chuyển sang phòng thường đi, tôi không muốn ở nơi quá trầm lặng này." Phút cuối của cuộc đời, anh muốn ở nơi có nhân khí một chút, nếu có thể ở cạnh mẹ mình thì thật sự quá tốt.

"Nghe thấy không? Con tôi cũng không thích ở nơi này! Thân thể nó đã khôi phục hơn phân nửa rồi, số liệu các hạng mục đều rất khả quan, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Mấy người lập tức chuyển phòng ngay đi!" Khổng Tinh gấp gáp ra lệnh, tựa hồ đã có chút không đợi nổi.

Bác sĩ cùng y tá không rõ bà ta đang gấp chuyện gì, nhưng Đinh Vũ đứng ở khúc quanh yên lặng nhìn một màn này lại biết, bà ta chờ không kịp muốn chuyển con trai mình sang phòng bệnh thường, sau đó sẽ liên hệ luật sư cùng nhân viên công chứng để tiến hành công chứng tại chỗ. Đối với bà ta mà nói, quan trọng nhất không phải tính mạng của con trai, mà là mấy chục tỉ tài sản kia.

"Rốt cuộc bà ta làm sao làm được?" Đinh Vũ nhìn Phạn Già La đứng bên cạnh mình dùng ánh mắt đen kịt khó lường đánh giá Khổng Tinh, trầm giọng hỏi: "Bà ta làm thế nào làm Khải Toàn bị thứ quái bệnh này vậy? Bỏ độc? Trên thế giới này có loại độc làm người ta nhanh chóng già yếu đi như vậy sao? Rồi bà ta làm thế nào khiến Khải Toàn khôi phục? Lúc bác sĩ cấp cứu, bà ta căn bản không thể tới gần Khải Toàn, bà ta làm thế nào cho Khải Toàn dùng thuốc giải chứ?"

"Có phải cậu xem phim võ hiệp nhiều quá rồi không, gì mà thuốc độc rồi thuốc giải." Phạn Già La còn chưa lên tiếng, Tống Duệ đã bật cười khẽ: "Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú nhưng lại chưa đủ phong phú. Bà ta làm sao làm được, chờ một hồi nữa cậu sẽ biết."

"Nói cứ như ông biết rõ lắm vậy." Đinh Vũ mỉa mai.

"Xin lỗi, có lẽ tôi biết rõ hơn cậu, tôi có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì." Tống Duệ gỡ mắt kinh trên sống mũi cao thẳng, lộ ra gương mặt sắc bén đầy tuấn mỹ của mình. Anh có hứng thú nồng đậm với Khổng Tinh đứng cách đó không xa, đó là một người phụ nữ bị dục vọng thúc giục. Không, bà ta đã trở thành hóa thân của dục vọng rồi.

"Ông đoán được gì? Có bản lĩnh thì nói đi, ông nói ra tôi mới tin." Đinh Vũ cố gắng dùng phép khích tướng, nhưng dưới ánh mắt hời hợt của Tống Duệ thì chỉ cảm thấy bị chỉ số IQ nghiền ép khuất nhục.

"Đi thôi, tới phòng bệnh trước đã." Thấy vài y tá đẩy Phạn Khải Toàn chuyển tới phòng bệnh VIP ở cùng tầng, Phạn Già La lập tức đuổi kịp. Lúc này Đinh Vũ mới kiềm nén nghi hoặc trong lòng, đuổi theo.

Lúc ba người tiến vào phòng bệnh, bác sĩ vẫn còn đang tận tình khuyên nhủ Khổng Tinh: "Phạn phu nhân, hiện giờ chuyển phòng bệnh thật sự rất bất lợi cho bệnh tình của Phạn tiên sinh, chúng tôi không biết tình huống bây giờ là thật sự khôi phục hay là chút chuyển biến ngắn ngủi trước khi lại trở xấu, theo ý của tôi thì nên ở phòng ICU thêm hai ngày, chúng tôi có thể quan sát kỹ hơn."

"Con trai tôi mà tôi không quan tâm được sao? Nó nhất định đang khôi phục, mấy người đừng có mà nguyền rủa nó!" Khổng Tinh chỉ vào mũi bác sĩ, thái độ rất ngang ngược. Mặc dù gả cho Phạn Lạc Sơn, trở thành quý phu nhân, nhưng sống trong khu ổ chuột nước Mỹ mấy chục năm làm bản tính thô lỗ của bà rất khó sửa đổi, từ trong xương vẫn chỉ là một người phụ nữ thô tục dốt nát dát vàng trên người mà thôi.

Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ đứng ở cửa thì lập tức lộ ra biểu tình mừng rỡ như điên. Đương nhiên ông đã vội vàng khống chế biểu tình, ho khan một cái, giả vờ trấn định nói: "Đây không phải là Phạn Già La tiên sinh sao? Cậu tới là..."

Ánh mắt sáng đến dọa người của ông đảo qua đảo lại giữa Phạn Khải Toàn và Phạn Già La. Tới rồi, tình cảnh mà ông mong chờ đã lâu rốt cuộc cũng tới rồi! Phạn lão sư rốt cuộc có thể phá giải bí ẩn căn bệnh cấp tính của Phạn Khải Toàn hay không, đáp án sẽ có ngay thôi!

Nhưng thực tế quá tàn khốc, cho dù bác sĩ chỉ hận không thể dính chân mình vào sàn nhà phòng bệnh này thì vẫn bị Đinh Vũ vô tình xua đuổi: "Bác sĩ, y tá, mọi người ra ngoài trước đi, chúng tôi có chút chuyện riêng muốn nói."

"Mọi người không cần lưu lại một bác sĩ đề phòng à?" Bác sĩ vùng vẫy giãy chết, đống thời áp tới bên tai Đinh Vũ nói nhỏ: "Phạn tiên sinh chính là do tôi đề nghị cậu mời tới, cậu không thể qua cầu rút ván a Đinh tổng."

"Cho nên, tôi rất cám ơn ông." Đinh Vũ ngoài cười nhưng trong không cười dứt khoát đẩy bác sĩ ra ngoài.

Âm thanh chói tai của Khổng Tinh từ trong khe cửa dần khép lại truyền tới: "Sao cậu lại tìm nó tới đây! Nếu không phải nó nguyền rủa Khải Toàn, Khải Toàn có thể bị bệnh sao? Cậu bảo nó lập tức cút đi ngay cho tôi!"

Đinh Vũ chỉ lẳng lặng đi tới bên giường bệnh kiểm tra tình huống của bạn tốt, thấp giọng an ủi đối phương, căn bản không để ý tới Khổng Tinh. Phạn Già La cùng Tống Duệ thì chậm rãi đi tới cửa sổ, tao nhã ngồi xuống ghế sô pha.

"Khổng nữ sĩ, bà thật sự tin tưởng một câu nói của tôi có thể làm con bà bị bệnh à? Không phải bà vẫn luôn nói tôi là kẻ lừa gạt sao? Thái độ của bà đối với tôi hình như có sự mâu thuẫn." Phạn Già La bắt chéo đôi chân thon dài, đôi mắt đen kịt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Khổng Tinh.

Khổng Tinh: "..."

Bà há miệng, hơn nửa ngày cũng không nói ra lời phản bác đối phương. Đúng vậy, nếu Phạn Già La là tên lừa gạt thì lời tiên đoán của hắn chẳng khác nào c*t chó, sẽ không ảnh hưởng chút nào tới con trai bà, bà hoàn toàn không cần để tâm tới. Nếu cậu ta không phải tên lừa gạt, bà lại càng không cần phản cảm cùng chống cự, càng phải hoan nghênh nhiệt liệt, bởi vì cậu ta có thể cứu con trai bà. Thân phận của bà hiện giờ là một người mẹ tuyệt vọng, một người mẹ vì cứu con trai mà có thể làm bất kỳ điều gì, bà hoàn toàn không có lý do gì xua đuổi Phạn Già La...

"Hình như bà rất sợ đối mặt với tôi? Bà đang giấu giếm chuyện gì à?" Câu tiếp theo của Phạn Già La đã trực tiếp đâm thủng nỗi sợ sâu trong nội tâm Khổng Tinh, mà chính bà cũng không biết mình sợ cái gì.

Khổng Tinh hốt hoảng nhìn người xung quanh, sau đó ánh mắt như có như không ngừng lại trên người con trai mình. Bà yên lặng cầu khẩn sự giúp đỡ, bà biết con trai sẽ đứng về phía mình.

Phạn Khải Toàn quả nhiên không làm bà thất vọng, bình tĩnh nói: "Phạn Già La, tôi đại khái có thể đoán được cậu tới để làm gì. Cậu cũng thấy rồi đó, tình huống của tôi đang chuyển biến tốt đẹp, cơ năng sinh lý đã ổn định ở trạng thái năm mươi tuổi, không bao lâu nữa sẽ khôi phục. Trước giờ tôi không tin trên đời này tồn tại nhà ngoại cảm tiên đoán, siêu năng lực gì cả. Tôi chỉ bị bệnh chứ không phải bị nguyền rủa, lại càng không ứng nghiệm với lời tiên đoán của cậu. Có thể thông qua sắc mặt cùng thân thể mà nhìn ra được tôi sẽ bị bệnh, muốn thông qua tôi làm bước đệm nâng đỡ sự nghiệp của mình, nhưng rất xin lỗi, tôi sẽ không phối hợp với cậu, mạng của tôi là do bác sĩ cứu, tôi hoàn toàn không cần sự trợ giúp của cậu, mời cậu đi giùm."

"Khải Toàn!" Đinh Vũ lo lắng đè lại bả vai bạn tốt.

Phạn Già La lơ đễnh cười cười: "Anh thật sự cho rằng mình đang chuyển biến tốt đẹp?"

Phạn Khải Toàn hất tay Đinh Vũ, chỉ chỉ thiết bị chữa bệnh đang biểu hiện bình thường, ý tứ không cần nói cũng biết. Anh ta chỉ tin khoa học, không tin quỷ thần, cũng không muốn bị người ta sắp đặt.

Phạn Già La vuốt cằm nói: "Anh có tin tôi chỉ nói một câu là có thể đánh anh về nguyên hình không?"

"Đừng!"

"Cậu thử xem."

Đinh Vũ cùng Phạn Khải Toàn trước giờ vẫn luôn đồng lòng đồng chí lần đầu tiên xảy ra tình huống chia rẽ ở trước mặt người khác. Hai người cùng nhìn nhau, đều nhìn thấy bất mãn mãnh liệt cùng nghi hoặc trong mắt nhau.

"Được, để tôi thử." Phạn Già La đáp ứng, sau đó nhìn về phía Khổng Tinh, chầm chậm nói: "Phạn phu nhân, thật ra luật sư đã gạt bà, di chúc bà bảo Phạn Khải Toàn lập đã bắt đầu có hiệu lực, nói cách khác nếu bây giờ anh ta chết đi, bà có thể nhận được toàn bộ di sản."

"Cái gì?" Lực chú ý của Khổng Tinh lập tức bị Phạn Già La hấp dẫn.

"Nếu bà không tin có thể gọi điện cho luật sư, nói rằng Đinh tổng đã nói thật rồi, ông không cần lừa gạt nữa." Thấy Khổng Tinh rõ ràng đã động tâm nhưng lại ngại cảm nhận của Phạn Khải Toàn mà không dám nhận, Phạn Già La nhìn qua Đinh Vũ nói: "Đinh tổng, dùng điện thoại của anh gọi điện giúp bà ta đi."

"Được." Đã quen với chuyện thanh niên nói gì thì nghe nấy, Đinh Vũ thật sự gọi điện cho luật sư, mở loa ngoài: "Phần di chúc kia ông đã công chứng xong chưa?" Anh cố ý dẫn dắt.

"Đã công chứng rồi, chuyện Phạn tổng tự mình giao phó sao tôi dám chậm trễ. Đinh tổng, sao ngài lại muốn tôi lừa gạt phu nhân vậy? Có phải có chuyện gì không?" Luật sư run sợ nói: "Đinh tổng, nếu Phạn tổng thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ công bố phần di chúc này, tôi có thể giúp ngài tạm thời giấu giếm phu nhân nhưng không thể vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi, tôi không thể bóp méo nội dung di chúc..."

Bên kia vẫn còn lải nhải càm ràm, vẻ mặt Khổng Tinh đã từ không tin biến thành khiếp sợ, cuối cùng lại từ từ biến thành vặn vẹo khó có thể hình dung. Không quản là người nào cũng không thể nhìn ra được ý tưởng chân thật nhất của bà ta từ gương mặt vẹo vẹo kia.

Đinh Vũ chắn trước giường bệnh, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm Khổng Tinh, đề phòng bà ta ra tay với bạn tốt của mình.

Phạn Khải Toàn lại không hề tiếp nhận tình cảm của bạn mình, đẩy đối phương ra, lớn tiếng chất vấn: "Mấy người đang chơi trò gì vậy? Mấy người gạt mẹ tôi à? Đinh Vũ, tôi vốn tưởng rằng tôi có thể tin tưởng cậu trong lúc nguy cấp nhất."

"Làm gì là làm gì, đương nhiên là cứu cậu! Phải lừa bà ta là cậu chết rồi thì bà ta mới không nhận được di sản, cậu mới có thể sống lại đấy! Cái tên ngốc này, cậu thế mà lại nghi ngờ tôi!" Đinh Vũ phẫn nộ gào thét, lần đầu tiên cảm thấy bạn tốt không ưu tú như mình tưởng, nào còn chút quả quyết nào, cũng không cơ trí.

"Cho nên, hiện giờ biết di chúc đã có hiệu lực thì mẹ tôi sẽ giết tôi sao? Đinh Vũ, tôi thấy đầu óc ông bị hư..." Phạn Khải Toàn còn chưa nói hết câu đã ôm ngực ngã xuống, gương mặt mới khôi phục lại chút trẻ trung một lần nữa lấp đầy nếp nhăn, nhịp tim ổn định hoàn toàn mất đi khống chế, huyết áp lần mạch đập đều tăng vọt. Chỉ trong nháy mắt, anh ta một lần nữa trượt xuống vực sâu tử vong.

"Bác sĩ, bác sĩ! Phạn Khải Toàn phát bệnh rồi, mấy người mau tới đây!" Đinh Vũ vội vàng chụp mặt nạ dưỡng khí cho bạn thân, sau đó xông tới bộ đàm lớn tiếng kêu cứu.

Phạn Khải Toàn cố hút dưỡng khí, đồng thời cố mở to mắt nhìn mọi người trong phòng bệnh. Anh nhìn thấy Phạn Già La vẻ mặt bình tĩnh không buồn không lo, sau đó là Tống Duệ thờ ơ lạnh nhạt cười như không cười, Đinh Vũ hoảng loạn đỏ bừng vành mắt, cuối cùng là mẹ mình đang không ngừng lắc đầu lộ ra biểu tình sợ hãi. Trong mắt bà không có bi thương, chỉ có hiểu ra, mà loại hiểu ra này rốt cuộc đã làm bà sợ tới lạnh run, sau đó không ngừng lùi lại.

Bà không phải là người đầu tiên xông tới kiểm tra tình huống con trai, ngược lại lại hốt hoảng xoay người chạy về phía cửa. Lúc con trai sắp chết đi, bà lại lựa chọn chạy trốn, vì sao chứ? !

Con ngươi Phạn Khải Toàn nháy mắt phóng đại, bóng lưng dứt khoát chạy đi của mẹ giống như một bức ảnh lưu sâu trong đầu óc anh.

Bác sĩ vội vàng chạy vào phòng bệnh đụng trúng Khổng Tinh, ồ ạt chạy vào. Năm sáu y tá đóng kín cửa phòng, tay bưng khay thuốc có để sẵn ống tiêm chứa adrenalin và các loại thuốc khác không biết là gì, Khổng Tinh không có cách nào bảo bọn họ nhường đường, cũng không thể rời đi vào lúc con trai sắp chết, vì thế bà lặng lẽ lui lại, giả vờ như mình chưa từng có ý niệm muốn bỏ chạy.

Bác sĩ vừa kiểm tra chỉ số của Phạn Khải Toàn vừa tiến hành cấp cứu, giận dữ hét lên: "Tôi đã sớm nói không nên chuyển phòng bệnh rồi, tình huống của cậu ta rất không ổn định! Mấy người nhìn đi, cơ năng của cậu ta lại suy yếu rồi, hơn nữa so với trước khi tiến vào phòng phẫu thuật còn bết bát hơn!"

Đinh Vũ giơ tay lùi về trong góc, vành mắt đỏ bừng nhìn tình cảnh hỏng bét trước mặt. Anh phát hiện mình có thể đấu với Khổng Tinh, nhưng không thể đấu lại Phạn Khải Toàn, cậu ta chỉ tin tưởng mẹ mình, cự tuyệt bất luận người nào khuyên nhủ.

Vào giờ phút này, Đinh Vũ đột nhiên hiểu được cảm nhận của Phạn Già La, cảm giác không được tin tưởng này mang tới đau nhức như bị lột da, nó cũng làm năng lực tự bảo vệ rơi xuống mức thấp nhất, bạn sẽ bắt đầu hoài nghi chính mình, sau đó phủ nhận chính mình, sẵn tiện hoài nghi toàn thế giới, phủ nhận toàn thế giới. Bạn thật lòng đối đãi với bằng hữu nhưng hắn lại dùng mũi dùi cùng tường băng cự tuyệt bạn, để cả người lẫn trái tim bạn phải lạnh băng.

Đinh Vũ vẫn cứ giơ tay như vậy, giống như một kẻ đào ngũ vô lực phản kháng, sững sờ lại mờ mịt nhìn đám người ầm ĩ nháo loạn chạy tới chạy lui. Anh bắt đầu chán ghét hết thảy trước mắt, chán ghét Khổng Tinh, thậm chí chán ghét cả người bạn thân ngu dốt của mình. Anh không hiểu Phạn Già La mỗi ngày đều đối mặt với loại chất vấn này rốt cuộc làm sao kiên trì nổi, anh chỉ bị ánh mắt đề phòng cùng chất vấn của Phạn Khải Toàn liếc qua một cái thì trái tim đã đau nhức như bị súng bắn trúng rồi!

"Không được, tim ngừng đập rồi, chuẩn bị adrenalin!" Bác sĩ gầm lên chấn động màng nhĩ mọi người, rốt cuộc cũng gọi lại Đinh Vũ đang thất thần. Anh buông thỏng đôi tay đang giơ cao, dùng ánh mắt khẩu cầu nhìn Phạn Già La. Đến cuối cùng anh vẫn không có cách nào từ bỏ, nghi vấn, chán ghét, phản cảm, đề phòng từ Phạn Khải Toan anh đã sớm trải qua nhiều lắm rồi, có thêm một lẫn nữa cũng đâu là gì.

Phạn Già La khẽ thở dài, ngân nga: "Phạn phu nhân, kỳ thực vừa nãy chúng tôi chỉ lừa bà thôi. Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, di chúc làm sao công chứng có hiệu lực được chứ."

Khổng Tinh trừng muốn rách mí mắt nhìn chằm chằm Phạn Già La, không muốn tin tưởng lời nào của cậu nữa.

Phạn Già La cười khẽ đứng lên, không nhanh không chậm bước ra ngoài cửa: "Bà đoán không sai, tôi và Phạn Lạc Sơn quả thực đang bắt tay với nhau, ông ta cần tiền gấp, mà tôi biết rõ làm thế nào để lấy được di sản của Phạn Khải Toàn, vì thế chúng tôi đã lợi dụng bà. Cám ơn bà đã giúp đỡ nhiệt tình, tạm biệt."

Tống Duệ đeo cặp kính đã được lau chùi tới sáng bóng của mình, cũng tao nhã lịch thiệp gật đầu: "Tạm biệt."

Vẻ mặt Khổng Tinh vốn còn kiên định, lúc này giống như bị một bàn tay vô hình vả mạnh một phát, suýt chút nữa đã té bật ngửa. Bà ta vội vàng quay đầu nhìn lại con trai đã sắp tử vong, lộ ra vẻ mặt kinh hãi hối tiếc. Trong nháy mắt, toàn bộ thiết bị đang báo động lập tức an tĩnh, biểu hiện tăng giảm trên màn hình cũng lập tức bình ổn, Phạn Khải Toàn giây trước còn nguy cấp tới thần tiên khó cứu, giây sau đã khôi phục hô hấp bình thường.

Anh dùng sức giữ lại bàn tay của bác sĩ đang chuẩn bị tiêm adrenalin vào tim mình, không dám tin nhìn về phía mẹ mình. Mặc dù anh đã sắp chết nhưng ý thức thì vẫn có thể tự do quan sát cùng nghe thấy toàn bộ cử động cùng lời nói của mọi người.

Trong mơ hồ, anh tựa hồ hiểu được gì đó!

[end 145]

[146] Linh Môi - Thân Thế Của Phạn Khải Toàn

*****

Ông tiêm chỉ suýt chút nữa là đâm thẳng vào trái tim Phạn Khải Toàn. Anh nhìn chằm chằm mũi kim lóe tia sáng sắc lạnh kia, con ngươi cũng theo đó mà co rụt một chút, giọng nói khàn khàn: "Bác sĩ, tôi không sao nữa rồi, mọi người ra ngoài đi."

"Phạn tổng, có ổn hay không cậu nói không tính, chúng tôi nói mới tính." Bác sĩ đánh giá gương mặt mướt mồ hôi của anh, thấy hô hấp đều đặn, thần trí thanh tỉnh, lúc này mới thu hồi ống tiêm, bảo y tá kiểm tra mạch đập cùng huyết áp, lại rút một ống máu mang đi xét nghiệm.

Thiết bị trị liệu cũng khôi phục bình thường, chứng tỏ thân thể Phạn Khải Toàn cũng đã khôi phục bình ổn, chỉ số trên màn hình rất ổn định, nếu không tận mắt nhìn thấy, bác sĩ thật sự rất khó tưởng tượng người này mới vài giây trước còn đang thống khổ giãy giụa như cá rời khỏi nước.

Sống và chết, trẻ và già, hai trạng thái hoàn toàn trái ngược này lại xảy ra trên người một người trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, hiện tượng quỷ dị này không thể nào dùng khoa học giải thích, cũng là chứng bệnh nan y không thể nào dùng y học trị liệu. Hết thảy những gì đang phát sinh, kỳ thực có lẽ Phạn Già La đã sớm dự kiến rồi nhưng khi đó không ai tin tưởng cậu, ngay cả bản thân bác sĩ chủ trị cũng từng chỉ mặt cậu trong TV mà cười phá lên.

"Số liệu thân thể cũng đã khôi phục bình thường, trạng thái già yếu cũng bị áp chế." Sau khi tổng hợp số liệu, ánh mắt bác sĩ nhìn về phía Phạn Già La cực kỳ phức tạp. Mặc dù vốn đã rất tin tưởng người này nhưng khi tận mắt nhìn thấy hiện tượng quỷ dị này, ông vẫn bị chấn động, thỉnh thoảng cũng lén tự hỏi mình một câu--- này là thật sao?

Ngay cả bản thân người trong cuộc cũng bị thanh niên chấn động tới hoài nghi nhân sinh, huống chi là người vẫn luôn không chịu tin tưởng, tiếp nhận, bao dung Phạn Già La? Thế giới này thuộc về người bình thường, người đặc biệt cơ hồ không có không gian sinh tồn, không giống với người khác là nguồn gốc tai họa, đó mới là chân tướng Phạn Già La bị bài xích. Giả sử cậu hiểu được ngụy trang chính mình thành người bình thường, nói vài lời dối trá, làm ít chuyện duy tâm một chút, có lẽ cậu sẽ sống tốt hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng cậu không muốn, cậu kiên trì dùng chân thật để đối mặt với thế giới này, thức tỉnh thế giới này, vì thế cậu mới bước đi gian nan như vậy.

Nghĩ như vậy, trong lòng bác sĩ liền tràn ra cảm giác bi thương, không cần Phạn Khải Toàn thúc giục lần nữa đã dẫn y tá rời khỏi phòng bệnh: "Phạn tổng, có chuyện gì cậu cứ ấn chuông, chúng tôi sẽ tới ngay." Ông nhìn về phía Phạn Già La, cẩn thận nói: "Phạn lão sư, rất vui được gặp cậu."

"Tôi cũng vậy, cám ơn." Phạn Già La mỉm cười gật đầu, thái độ bình thản lại an bình.

Bác sĩ thực hài lòng rời đi, hoàn toàn từ bỏ ý định muốn rình xem bí mật của người khác. Nếu chỉ là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thì xem Thế Giới Kỳ Nhân là đủ rồi, trong cuộc sống thì nên để Phạn lão sư được thoải mái một chút.

Phạn Khải Toàn chờ bọn họ đi hết mới nhìn qua mẹ mình, từng câu từng chữ nói: "Mẹ, nếu con không cảm giác sai, hình như mẹ có thể khống chế sống chết của con đúng không? Mẹ muốn con chết, bệnh tình con sẽ nguy kịch; mẹ muốn con sống, con sẽ bình yên vô sự, đúng không?" Anh không phải người ngu, quanh đi quẩn lại trên con đường tử vong nhiều lần như vậy, anh còn không hiểu sự thật rành rành này nữa sao.

Anh vốn tưởng Phạn Già La đang trêu đùa mình, không ngờ người chân chính mang mình ra làm trò khỉ lại chính là mẹ mình. Vì một bản di chúc không biết đã công chứng hay chưa, bà có thể làm anh chết đi, cũng có thể làm anh sống lại, cũng có thể làm anh sống không bằng chết. Rốt cuộc làm sao làm được, Phạn Khải Toàn không quá quan tâm, anh chỉ muốn hỏi rõ, ở trong lòng mẹ, mình rốt cuộc tính là cái gì.

"Tiền đối với mẹ quan trọng như vậy sao?" Phạn Khải Toàn nhìn chằm chằm mẹ mình.

Khổng Tinh đứng dựa vào tường, dùng sức lắc đầu phủ nhận: "Không không không, sao lại thế chứ, mẹ...."

"Đương nhiên quan trọng, tiền tài mới chính là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của anh." Phạn Già La thay Khổng Tinh nói ra đáp án chân thật nhất nhưng cũng ác nghiệt nhất.

Phạn Khải Toàn lập tức nhìn qua, vẻ mặt giống như bi thương lại giống như tức giận, phức tạp hỏi: "Cậu đã biết chuyện gì? Bệnh của tôi là sao?"

Đinh Vũ sớm đã rời xa giường bệnh, đi tới phía sau Phạn Già La. Ánh mắt nhìn về phía bạn tốt từ quan tâm lo lắng biến thành bình tĩnh an bình. Thấy tình huống của bạn đã ổn định lại, mà hết thảy tình huống đều bị Phạn Già La nắm giữ, anh mới hoàn toàn rút mình ra. Ngay khoảnh khắc bạn thân chọn lựa tin tưởng Khổng Tinh mà hoài nghi dụng tâm của anh, anh đã không còn chút chờ mong nào nữa. Anh vẫn còn đứng ở đây chẳng qua là vì muốn biết chân tướng mà thôi.

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Phạn Già La, duy chỉ có Khổng Tinh giống như phát điên muốn chạy tới cửa nhưng lại phát hiện không quản mình cố thế nào cũng không thể mở ra được. Nơi này đã trở thành lĩnh vực riêng của Phạn Già La, không được cậu cho phép, không quản là ai cũng không thể ra vào.

"Phạn Khải Toàn, vấn đề của anh nên hỏi thế này." Phạn Già La nhìn về phía Khổng Tinh đang liền mạng xoay nắm cửa, chầm chậm nói: "Sự tồn tại của anh rốt cuộc là chuyện gì."

"Sự tồn tại của tôi?" Phạn Khải Toàn nhìn bàn tay già nua khô héo của mình, vô thức nỉ non: "Sự tồn tại của tôi có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên là có vấn đề, anh vốn không nên tồn tại." Những lời này Phạn Già La đã đề cập tới hai lần nhưng vẫn luôn bị người bên cạnh nghi hoặc cùng trào phúng, nhưng lần này không còn ai dám dị nghị, mọi người đều nín thở chờ đợi lời nói tiếp theo. Ngay cả Khổng Tinh đang lạch cạch mở cửa cũng cứng đờ, xoay người lại, để phần lưng của mình dán sát vào ván cửa.

Con ngươi bà lộ rõ tơ máu như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, bà quả thực không thể tin nổi, ngay cả chuyện lâu đến như vậy mà Phạn Già La vẫn có thể nhìn trộm được. Cậu ta rốt cuộc là thứ gì?

"Những lời này có ý gì? Nếu tôi không nên tồn tại, vậy tôi rốt cuộc là gì?" Phạn Khải Toàn suy yếu ngã vào gối đầu, thân thể túa mồ hôi lại càng trông yếu ớt hơn. Nhưng anh ý thức được sự suy yếu này không quá rõ rệt, rõ ràng sức sống của anh lại một lần nữa xói mòn, chỉ là tốc độ so với trước kia chậm hơn rất nhiều, vẫn có thể chịu đựng được một chốc.

Nếu mẹ thật sự có thể khống chế sống chết của anh, như vậy lúc này bà rất có động cơ. Bà hi vọng anh chết đi trước khi chân tướng bị Phạn Già La vạch trần! Ý nghĩ này không đánh ngã Phạn Khải Toàn, ngược lại lại làm anh phát ra tiếng cười khàn khàn. Anh sống đến từng tuổi này mới phát hiện sự tồn tại của mình lại bị chính mẹ mình hoàn toàn phủ nhận.

Anh vừa cười vừa thở dốc, mồ hôi lạnh từ trán theo gò má trượt xuống cổ, làm ướt quần áo bệnh nhân, dáng dấp cực kỳ chật vật. Đinh Vũ đứng ở đối diện do dự nhiều lần rốt cuộc cũng đi tới, đeo chụp oxi lên cho Phạn Khải Toàn, lại đắp thêm một cái áo khoác, trầm thấp không thể nghe thấy nói: "Đừng cười, nghĩ thoáng một chút."

Làm sao có thể nghĩ thoáng? Mẹ chính là toàn bộ ý nghĩa của Phạn Khải Toàn. Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau hơn hai mươi năm, là người hiểu rõ nhau nhất, cũng là cột chống đỡ của nhau, sao lại phát triển thành tình huống hôm nay vậy chứ? Anh xua xua tay, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Phạn Già La, nhất quyết muốn hỏi rõ mình rốt cuộc là gì đối với mẹ mình!

Phạn Già La bình tĩnh nhìn anh, giống như than nhẹ nói: "Phạn Khải Toàn chân chính kỳ thực đã chết rồi, lúc Khổng nữ sĩ tới tìm mẹ tôi, cũng chính là người vợ đầu của Phạn Lạc Sơn, khi đó bà ta đã được sắp xếp một cuộc phẫu thuật phá thai. Thai nhi còn chưa thành hình này đã bị Khổng nữ sĩ bán với giá năm triệu, đúng không?" Cậu nhìn về phía cửa.

Khổng Tinh dán sát cánh cửa lạnh run, sau đó không ngừng lắc đầu, cố gắng phủ nhận chuyện năm đó, nhưng vẻ mặt kinh sợ cùng chột dạ của bà đã khẳng định đó là sự thật. Đúng vậy, Phạn Khải Toàn thật sự đã chết, bị người vợ đầu của Phạn Lạc Sơn phá bỏ, bà ta tình nguyện nhận nuôi một đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống cũng không muốn nuôi con riêng của chồng, bà chính là người tính tình rắn rỏi như vậy.

So với Phạn phu nhân tính tình cứng rắn, khôn khéo, quả quyết, xuất thân hiển hách, Khổng Tinh chỉ là một người phụ nữ không học vấn không nghề nghiệp, hư vinh nông cạn coi trọng đồng tiền. Bà ta vừa bước vào nhà tổ Phạn gia, còn chưa kịp tuyên bố 'tuyên ngôn bức vua thoái vị' thì đã bị dứt khoái giải quyết. Bà cầm một tờ chi phiếu, xám xịt tới nước Mỹ, bởi vì não thì kém kiến thức thì nông cạn, số tiền này nhanh chóng bị xài hết, bà ta chẳng còn đồng nào.

Không tới nửa năm, bà đã lưu lạc tới khu ổ chuột, trải qua cuộc sống như địa ngục. Lúc có thể vì một miếng Pizza mà bán mình, lúc bị đám côn đồ đầu đường xó chợ đánh tới xuýt gãy xương bỏ mạng, bà mới hiểu được không có tiền thì mình sẽ thảm thiết tới mức độ nào. Bà bắt đầu nhớ tới năm triệu ngày xưa, sau đó nhớ tới đứa nhỏ đã bị phá bỏ. Nếu bà lén lút sinh đứa nhỏ này ra rồi dẫn tới trước mặt Phạn Lạc Sơn thì sẽ có kết quả thế nào?

Bà bị đáp án không xác định này mê hoặc, gần như mỗi phút mỗi giây đều tính toán đủ loại khả năng, thậm chí ngay ở trong giấc mơ cũng trải qua những chuyện chưa từng phát sinh. Bà ta đã quá si mê nó!

Lời kể của Phạn Già La cơ hồ đồng bộ với hồi ức của Khổng Tinh, cậu thở dài nói: "Khoản tiền đó, rất nhanh đã bị Khổng nữ sĩ tiêu xài sạch sẽ, vì thế bà bắt đầu hoài niệm tới đứa nhỏ đã bị mình bỏ đi tới tẩu hỏa nhập ma. Bà ta khẩn cấp hi vọng đứa nhỏ đó có thể sống sót, trở lại trong tử cung của bà, trở thành nấc thang để bà leo lên trời. Một buổi sáng nọ, bụng bà thật sự lớn lên, sau đó, anh đã tới bên cạnh như ước nguyện của bà ta." Nói tới đây, Phạn Già La nâng ánh mắt nhìn Phạn Khải Toàn đang nửa nằm trên giường.

"Cái gì?" Cho dù Phạn Khải Toàn đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất cũng bị lời nói của Phạn Già La làm cho kinh sợ.

Đinh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ.

"Mày câm miệng! Đừng có nói nữa!" Khổng Tinh khàn giọng hét to, một lần nữa chứng minh lời nói của Phạn Già La.

Cùng lúc đó, nhịp tim, hô hấp, mạch đập và huyết áp của Phạn Khải Toàn bắt đầu tăng vọt rồi lại cấp tốc giảm xuống, cơ quan nội tạng chìm vào tình trạng cấp tốc suy giảm. Chỉ trong nháy mắt, mặt của anh đã đầy nếp nhăn, tóc rụng hơn phân nửa, hé miệng dùng sức hít thở lại lộ ra hàm răng đã mục nát biến thành màu đen. Anh lại một lần nữa bước vào vực sâu tử vong.

Lúc Khổng Tinh phủ nhận chuyện đã qua, sự hiện diện của anh cũng chính là điều mà bà ta muốn xóa bỏ.

Đinh Vũ đang chuẩn bị ấn chuông gọi bác sĩ thì Phạn Già La đã đi tới bên giường bệnh, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên đầu vai Phạn Khải Toàn. Toàn thân đối phương chấn động, lại hít sâu vài hơi, sau đó hòa hoãn lại. Anh đã yếu tới cực điểm, cũng già nua tới sắp hỏng mất, thế nhưng ý thức của anh lại bị thanh niên vững vàng khóa lại, đồng thời cũng khóa lại đường sống cuối cùng của anh.

Thanh niên buông tay, tình huống của Phạn Khải Toàn không tiếp tục chuyển biến xấu nữa, anh tạm thời thoát khỏi lực ảnh hưởng trí mạng của Khổng Tinh.

Phạn Già La trở về vị trí cũ, tiếp tục kể rõ: "Chỉ nghĩ thôi mà có thai, chuyện này có phải rất ly kỳ không? Nếu như anh kiểm tra DNA sẽ phát hiện kỳ thực mình không hề có liên hệ huyết thống nào với Phạn Lạc Sơn, tất cả của anh đều do Khổng nữ sĩ tặng cho, mà ý nghĩa sự tồn tại của anh chính là giúp bà ta trở lại Phạn gia, vì bà ta tranh đấu leo lên xã hội thượng lưu cùng một khoản tài sản đáng kể. Anh ra đời vì khát vọng tiền tại cực độ của Khổng nữ sĩ."

Phạn Già La khẽ thở dài: "Cho nên ngay từ nhỏ anh đã cảm thấy rất hứng thú với tiền tài, đồng thời cũng xem tiền là mục tiêu duy nhất để phấn đấu. Cuộc sống của anh gần như chỉ vây quanh hai chữ tiền tài, cố gắng học tập để kiếm tiền; liều mạng làm việc cũng để kiếm tiền; nghĩ điều người khác không dám nghĩ, làm việc người khác không dám làm, mục đích cuối cùng chính là vì kiếm tiền. Ngoại trừ tiền tài, cuộc sống của anh nghèo nàn đến đáng sợ, anh không để tâm tới tình thân, tình bạn, tình yêu, anh chỉ quan tâm tới tiền. Lúc đêm khuya thanh vắng, anh thường cảm thấy sinh mệnh mình trống rỗng, lạnh băng, thậm chí không tìm được động lực để mình tiếp tục sống."

Phạn Khải Toàn dùng ánh mắt sợ hãi bất an nhìn thanh niên, sau đó vô thức chảy xuống hai hàng nước mắt nóng hổi. Anh đã già tới mức nói không nên lời, nhưng trái tim mục nát của anh vẫn đau đớn khôn cùng vì những lời phân tích xuyên tim này.

Phạn Già La liếc nhìn Khổng Tinh, tiếp tục nói: "Nhưng mỗi khi anh trở về bên cạnh Khổng nữ sĩ, cảm giác đáng sợ đó sẽ biến mất, bởi vì tất cả của anh là do bà ta cho, thậm chí năng lực cùng suy nghĩ của anh cũng do bà ta định ra, bà ta có thể điều khiển ý chí của anh, cũng có thể cho anh đầy đủ cảm giác an toàn, đó là nguyên nhân mà anh không có cách nào cự tuyệt mọi yêu cầu của bà."

"Cho nên." Phạn Khải Toàn gỡ chụp oxi ra, cơ hồ khóc thảm phun ra một câu: "Tôi chỉ là một thứ phụ thuộc, trong lòng bà tôi chỉ là một công cụ kiếm tiền thôi sao?"

Khi anh ý thức được điểm này, rất nhiều hồi ức mơ hồ bắt đầu trở nên rõ ràng. Bắt đầu từ năm tám tuổi, anh đã phải làm công khắp nơi để nuôi sống mẹ mình; anh vui vẻ đưa hết tiền cho bà nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện một đứa nhỏ mới tám chín tuổi cực khổ làm lụng nuôi gia đình là có hợp lý hay không. Anh mang chi phí mấy năm đại học cho mẹ giữ, nhưng bà lại nói mình bị tên côn đồ đầu đường xó chợ nào đó cướp mất rồi. Là bị cướp, hay bà đã xài hết? Vì sao đoạn thời gian đó bà không ngừng mua quần áo mới giày mới, trang điểm xinh đẹp lộng lẫy đi hẹn hò?

Vì một lần nữa kiếm học phí, Phạn Khải Toàn suýt chút nữa đã dùng chính thân thể của mình để buôn thuốc phiện! Nhưng khi đó anh không hề hoài nghi gì mẹ mình.

Trong lúc cùng đường, mẹ đã dẫn anh tới khu người Hoa để ăn xin, sau đó trực tiếp gõ cửa căn biệt thự xa hoa nhất, suýt chút nữa đã bị chủ nhà bắn một súng chết tươi. Sau khi hiểu lầm được giải thích rõ, chủ nhân căn biệt thự kia rất cảm động với chí tiến thủ của anh nên đã tài trợ một khoản tiền, đồng thời cũng xem trọng mẹ anh, bắt đầu bao nuôi bà, cung cấp cho bà cuộc sống xa xỉ.

Khi đó Phạn Khải Toàn chỉ cảm thấy cảm động với sự hi sinh của mẹ, anh chưa từng nghĩ tới có phải bà đã sớm nhìn trúng vị đại gia đó hay không, có phải vì muốn tiến vào xã hội thượng lưu mà không chút lưu tình lợi dụng mình hết lần này tới lần khác hay không!

Ký ức dịu dàng thắm thiết này sau khi bị tách ra khỏi vầng sáng tình thân thì ác nghiệt đến như thế, nhưng làm Phạn Khải Toàn cảm thấy không thể nào chịu nổi là khi nhìn dáng vẻ chột dạ của mẹ mình, anh lại không hề có chút nào hận bà!

Anh là một người yêu ghét rõ ràng, tuyệt đối không có cách nào dễ dàng tha thứ cho người phản bội mình, nhưng ở trước mặt mẹ, anh chỉ có một loại tâm tình là thuận theo! Nó đủ để chứng minh anh không phải một con người hoàn mỹ, anh chỉ là một công cụ của đối phương mà thôi! Bà ta quả thực có thể chi phối hết thảy của anh, từ năng lực tới tư tưởng, đến cả cuộc đời cùng sinh mệnh!

Không cần mẹ mình trả lời một tiếng nào, Phạn Khải Toàn đã tìm được đáp án.

[end 146]

[147] Linh Môi - Nguyện Vọng Của Đinh Vũ

*****

Phạn Khải Toàn không dám nhìn mẹ mình nữa, lại càng không dám nhìn Phạn Già La, chỉ có thể vùi gương mặt già nua vào lòng bàn tay, phát ra tiếng cười đau khổ đầy tự giễu.

Đinh Vũ không biết làm sao an ủi bạn thân, thực tế thì chính anh cũng có chút chưa tỉnh hồn, chỉ có thể không ngừng vỗ về lưng bạn tốt. Có đánh chết anh cũng không ngờ tới chân tướng lại ly kỳ tới mức độ này! Thảo nào Phạn Già La vẫn luôn nói là bạn anh không nên tồn tại, hóa ra là ý này! Thế giới trong mắt cậu ta quả nhiên không giống với người bình thường!

Phạn Già La ngừng lại một chốc mới nói tiếp: "Đối với Khổng nữ sĩ, anh xuất hiện cũng là một chuyện ngoài ý muốn, vốn bà ta cũng không biết anh là con của ai, nhưng khi anh càng lớn thì diện mạo lại càng giống Phạn Lạc Sơn tới mức không cần xét nghiệm DNA cũng có thể xác định quan hệ huyết thống, bà ta đột nhiên ý thức được gì đó. Bà bắt đầu tính lại thời gian, sau đó kinh hãi phát hiện anh không phải con trai của ai cả, anh là do bà ta tưởng tượng ra, là một con ngựa có thể giúp bà ta thực hiện tham vọng trong lòng."

"Bà ta không dám lập tức mang anh về nước, bởi vì sự xuất hiện của anh quá quỷ dị, bà cần phải thử nghiệm tính ổn định của anh. Bà ta bắt đầu quan sát anh, xem anh rốt cuộc là thứ gì."

Nghe tới đây, Phạn Khải Toàn ngẩng đầu, thật chật vật nhìn về phía mẹ mình. Thử nghiệm tính ổn định, dùng từ này không giống như đang hình dung một vật thể có sinh mệnh, nhưng anh lại rõ ràng ý thức được---- Phạn Già La nói không sai, ở trong mẹ, anh vốn chỉ là một sản phẩm không quá ổn định.

"Lúc anh được tám, chín tuổi, bà ta xác định anh sẽ không đột nhiên biến mất như khi đột nhiên xuất hiện, bà ta chuẩn bị dẫn anh về nước. Nhưng bà ta bị người khác cản trở, là Phạn phu nhân vẫn luôn phái người giám thị hai mẹ con, không cho phép hai người về nước. Kế hoạch của Khổng nữ sĩ một lần nữa phá sản, bà ta không thể làm gì khác hơn là giãy giụa sống dưới tầng chót xã hội, lẳng lặng chờ đợi cơ hội. Năng lực kiếm tiền của anh mang tới rất nhiều kinh hỉ cho bà ta, mà bản tính dịu ngoan cùng mù quáng của anh lại càng là niềm vui to lớn hơn. Không quản bà ta lừa dối, lợi dụng thế nào, anh chưa từng hoài nghi, điều này làm bà ta rất hài lòng."

"Bởi vì anh, cuộc sống của bà ta bắt đầu có khởi sắc, bà ta nghĩ rằng cả đời này mình cũng không thể quay trở về nước được nữa, thế nhưng Phạn phu nhân qua đời, Phạn gia không có chủ mẫu, lòng tham của bà ta bắt đầu ngo ngoe, bành trướng. Bà ta không cho phép tài sản của Phạn gia rơi vào trong tay tôi, đó đáng ra phải thuộc về bà ta, vì thế bà ta dẫn anh về nước, dựa vào tài lực cùng sức ảnh hưởng của anh để như nguyện trở thành Phạn phu nhân."

Phạn Già La vuốt ve cánh môi mỏng, giọng nói lộ ra chút lạnh lùng cay nghiệt: "Lúc Phạn Khải Húc ra đời, sự tồn tại của anh đối với bà ta đã không còn ý nghĩa. Bà ta biết rõ anh không phải con của bà ta, anh thậm chí còn không thể xem là con người thật sự. Bà ta vừa lợi dụng anh rồi lại bài xích sự tồn tại của anh. Phạn Khải Húc ra đời đã triệt để thay thế vị trí của anh, thái độ của bà ta từ bài xích biến thành cự tuyệt. Sau đó bà ta phát hiện Phạn Lạc Sơn đã sắp phá sản, giấc mộng làm phu nhân giàu sang quyền thế của bà ta chỉ mới được ba năm đã sắp tan biến, đứa con yêu thương của bà không được thừa kế tài sản gì cả, ngược lại sẽ trở nên khốn cùng nghèo khó. Mà anh thì đạt được thành công to lớn, tất cả những gì của anh sẽ thuộc về vợ và con của anh trong tương lai, bà và Phạn Khải Húc chỉ có thể chia được một phần tư ít ỏi, hoặc là một phần năm, hoặc là càng ít hơn."

"Vì vậy thái độ của bà ta đối với anh từ cự tuyệt biến thành phủ nhận. Anh vốn là kết quả được ngưng kết từ dục vọng của bà ta, một khi bà ta bắt đầu phủ nhận sự tồn tại của anh, anh sẽ tiêu vong, đây mới là sự thật căn bệnh của anh."

Mi mắt rũ xuống của Phạn Già La khẽ run run, tia sáng tối tăm xẹt qua gương mặt Phạn Khải Toàn, nói thẳng: "Khi anh ký tên vào phần di chúc kia, anh đã tự ký tên vào giấy báo tử của mình."

Phạn Khải Toàn rốt cuộc không chịu nổi đả kích quá tàn nhẫn này nữa mà phát ra tiếng hít bi phẫn tuyệt vọng. Thì ra sinh mệnh của anh, cuộc sống của anh, tất cả phấn đấu của anh lại hoang đường và nực cười đến như vậy! Từ khoảnh khắc giáng sinh, anh đã định sẵn là một món đồ chơi trong tay người phụ nữ này!

"Làm sao người có thể đối xử với con như vậy hả mẹ?" Phạn Khải Toàn chảy nước mắt, dùng chút sức lực cuối cùng hỏi ra những lời này.

Khổng Tinh điên cuồng lắc đầu phủ nhận: "Không phải! Mẹ căn bản không muốn con chết! Mẹ vẫn luôn coi con là con ruột của mẹ! Mẹ thề đó, nếu như mẹ có ý muốn giết hại con thì cứ để ông trời đánh chết mẹ đi! Thấy con bị bệnh mẹ cũng rất sợ, mẹ căn bản không biết nguyên do. Là thật, là thật mà, con phải tin tưởng mẹ mà Khải Toàn!"

Khổng Tinh quỳ rạp dưới đất khóc thảm, cảm giác không được tin tưởng này đau khổ như phát ra từ nội tâm.

Tống Duệ lại nhìn chằm chằm cặp mắt đục ngầu của Khổng Tinh, trầm giọng nói: "Bà vẫn nghe không hiểu à? Là tiềm thức của bà tạo ra Phạn Khải Toàn, muốn gạt bỏ thì tự nhiên cũng là tiềm thức của bà. Có phải bà đã vô số lần tưởng tượng, nếu Phạn Khải Toàn chết đi, bà và đứa con nhỏ sẽ được chia bao nhiêu tài sản không? Những ý nghĩ này chính là mệnh lệnh ám sát, nó được tiềm thức của bà tiếp thu rồi từng chút từng chút cường hóa. Lúc bản di chúc được ký tên và có hiệu lực, tiềm thức của bà được phóng thích, không chút do dự buông cò súng đã níu giữ rất lâu. Bà không cần phủ nhận, bởi vì không biết phần di chúc đó có hiệu lực hay không mà Phạn Khải Toàn bị rơi vào tình thế sống chết lưỡng nan, nội tâm tham lam và lãnh khốc của bà cũng đã lộ rõ. Có giải thích cũng vô ích, sở dĩ cậu ta nằm ở đây đều là do bà tạo thành."

Khổng Tinh không biết nên làm sao phản bác, sau khi bị Phạn Già La trêu đùa nhiều lần, kỳ thực bà đã ý thức được bệnh tình của con trai tựa hồ có quan hệ với suy nghĩ của mình. Bà ôm mặt bi ai khóc thảm, thật sự không biết nên làm sao đối mặt với hết thảy. Sau khi suy nghĩ xấu xí đến không chịu nổi này bị triệt để vạch trần, bà mới cảm giác được xấu hổ cùng tan vỡ. Phạn Khải Toàn dù sao cũng là một miếng thịt từ trong cơ thể bà rơi ra, có tình cảm thâm sâu hơn hai mươi năm, nhưng bà không khống chế được tiềm thức của mình, thậm chí bà còn không biết hóa ra là muốn giết chết đứa nhỏ này!

Phạn Khải Toàn nhìn bà, trên mặt không có biểu tình. Tính mạng của anh không hoàn chỉnh, tình cảm cũng không trọn vẹn, cho nên anh không hận nổi người phụ nữ này, nhưng tình yêu của anh dành cho đối phương đã tan biến gần như sạch sẽ.

"Phạn lão sư, bệnh của Khải Toàn có thể cứu không?" Đinh Vũ quan tâm vấn đề này nhất.

Phạn Già La nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, sau đó gật đầu nói: "Trước khi nhìn thấy anh, tôi vốn định lợi dụng lòng tham của Khổng nữ sĩ để treo mệnh Phạn Khải Toàn, không thể sống lâu trăm tuổi nhưng thêm ba năm rưỡi vẫn có thể. Nhưng sau khi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy có thể để anh ta sống càng lâu hơn."

"Có ý gì?" Đinh Vũ gấp gáp truy hỏi.

"Ý là, người chân chính có thể cứu anh ta chính là anh, không phải tôi." Phạn Già La đi tới bên người Khổng Tinh, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, nhỏ giọng nói: "Buông tha đứa nhỏ này đi, anh ta đã gọi bà là mẹ hơn hai mươi năm; anh ta nuôi bà, cho bà cuộc sống xa xỉ mà bà hằng mơ ước, thậm chí vì bà mà tiếp nhận một người cha vì tư vì lợi như Phạn Lạc Sơn. Anh ta vì bà mà dâng hiến hơn hai mươi năm sinh mệnh, mà bà không cần làm gì vì anh ta cả, chỉ cần buông tha thôi."

"Bà buông tha đứa nhỏ cho dù đến tận giờ phút này vẫn không có cách nào hận bà, được không?" Phạn Già La chỉ con ngươi đã hoàn toàn tĩnh mịch của Phạn Khải Toàn.

Khổng Tinh vô thức nhìn theo đầu ngón tay của cậu, sau đó kinh hãi 'A' một tiếng. Tới bây giờ bà mới phát hiện mình đã dằn vặt đứa nhỏ này tới mức độ nào. Nếu sớm biết chỉ suy nghĩ trong lòng cũng có thể hại chết đứa nhỏ này, bà nhất định sẽ không buông thả tham dục của mình!

"Được, tôi buông tha, tôi buông tha nó! Tôi không muốn nó chết, thật sự! Hơn hai mươi năm, làm sao tôi lại không có chút tình cảm nào chứ, tôi thương nó mà, hu hu hu!" Khổng Tinh khóc tới thở không nổi, mà Phạn Già La cũng tin tưởng bà ta thật lòng sám hối, bởi vì một viên ngọc bội tỏa ra ánh sáng màu xám to cỡ ngón cái trồi ra khỏi lòng bàn tay bà, bị Phạn Già La nắm chặt.

"Đây chính là thứ đã tạo nên anh." Phạn Già La nắm viên ngọc bội hình cá này, đột nhiên nói với Phạn Khải Toàn vừa mở to mắt.

"Đinh tổng, đưa tay anh ra." Phạn Già La nhìn sang Đinh Vũ.

Đinh Vũ ngơ ngác đưa tay hỏi: "Phạn lão sư, cậu cần tôi làm gì?"

"Tôi cần anh ước nguyện để Phạn Khải Toàn tiếp tục sống. Thứ này có thể nghe thấy tiếng lòng của nhân loại, nếu nguyện vọng của anh có thể đột phá cực hạn để nó nghe thấy, nó sẽ giúp anh thực hiện. Trên thế giới này, ai hi vọng Phạn Khải Toàn sống sót nhất, tôi nghĩ người đó chỉ có anh thôi." Nói tới đây, Phạn Già La vẫn luôn lộ ra biểu tình nghiêm túc đột nhiên khẽ mỉm cười.

Nháy mắt nhìn thấy Đinh Vũ anh liền biết, người này hi vọng Phạn Khải Toàn được sống.

"Tôi, tôi ước nguyện sao? Chỉ có tôi mới được sao?" Đinh Vũ xưa nay bị người ta nói là con hổ biết cười lại đỏ mặt tới tận mang tai, lộ ra chút thẹn thùng.

Phạn Khải Toàn vô thức nhìn qua, gương mặt già nua không có cách nào lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhưng con ngươi đục ngầu kia lại lộ ra tia sáng ý tứ không rõ.

Đinh Vũ liếc nhìn anh một cái, chăm chú hỏi: "Nguyện vọng đột phá cực hạn là có ý gì? Nếu không phá nổi thì sao?"

"Phá tan cực hạn có ý là nguyện vọng Phạn Khải Toàn vượt hẳn những kế hoạch trong cuộc đời của anh, anh quan tâm tính mạng của Phạn Khải Toàn như quan tâm tính mạng của mình. Nếu dục vọng của anh không đạt tới trình độ này, anh ta chỉ có thể chờ chết. Anh nguyện ý thử một lần không?"

Gương mặt mo của Đinh Vũ đỏ ửng nhưng vẫn quyết đoán gật đầu: "Thử một lần, ngoại trừ tôi thì tựa hồ không còn người nào thích hợp để chọn."

Phạn Khải Toàn lại dùng hết toàn lực nắm lấy cổ tay Đinh Vũ, khẽ lắc đầu.

Đinh Vũ nhìn cặp mắt đục ngầu của bạn tốt, lập tức hiểu được. Bạn tốt lo sợ rằng nguyện ước này sẽ làm mình nhảy ra khỏi hố lửa của mẹ lại rơi vào hố lửa của Đinh Vũ. Bởi vì tính mạng của anh là do người khác ban cho, anh sẽ vô điều kiện phục tùng người kia, đó không phải điều mà anh mong muốn. Anh sợ hãi tình cảnh bị thao túng, cũng chống cự bị Đinh Vũ trói buộc, càng không muốn tiếp thu ân huệ của đối phương mà bị tình cảm ngược với quy luật tự nhiên ảnh hưởng.

Kỳ thực anh đã sớm biết Đinh Vũ có ý nghĩ khác với mình nhưng anh vẫn luôn giả vờ không biết, thậm chí còn lợi dụng tình cảm của Đinh Vũ để mưu cầu tư lợi và phát triển sự nghiệp. Nếu không phải Đinh Vũ không ngừng giúp đỡ cùng mạng lưới quan hệ rộng rãi của cậu ta, anh hoàn toàn không có khả năng chỉ cần vài năm đã phát triển tập đoàn Khải Toàn thành quái vật lớn như ngày hôm nay.

Quả nhiên anh chính là con trai Khổng Tinh, nội tâm đồng dạng cũng thực ích kỷ thực lãnh khốc, mặc dù là thời khắc sống còn cũng có thể chuẩn xác nắm bắt được suy nghĩ của Đinh Vũ. Anh hiểu được chỉ cần mình tỏ ra một chút xíu khó chịu và không muốn, đối phương sẽ thỏa hiệp vô điều kiện.

Nhìn đôi mắt đầy chống cự cùng tính toán của bạn tốt, Đinh Vũ đột nhiên bật cười thành tiếng.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện dư thừa." Anh chậm rãi đẩy tay 'bạn tốt', đặt lên bàn tay đang cầm ngọc bội của Phạn Già La, từng câu từng chữ nói: "Tôi, Đinh Vũ, hi vọng Phạn Khải Toàn có thể sống thật lâu, sống thật an khang khỏe mạnh."

Anh dừng lại một hồi lâu rồi khàn khàn nói tiếp: "Tôi hi vọng cậu ấy sống sót mà không bị bất kỳ kẻ nào chi phối, không bị bất kỳ người nào ảnh hưởng, chỉ là chính cậu ấy mà thôi, tự do tự tại, tùy tâm tùy tính mà sống một lần."

Viên ngọc bội này chợt phát ra một luồng sáng chói, sau đó chậm rãi dung nhập vào lòng bàn tay Phạn Già La, biến mất. Cùng lúc đó, gương mặt vốn già nua của Phạn Khải Toàn bắt đầu trở nên trẻ tuổi anh tuấn; thân thể gầy nhom chậm rãi đẫy đà; tóc bạc hoàn toàn rụng đi, tóc đen mọc lại; răng rơi rụng nhanh chóng mọc lại thành hàng chỉnh tề....

Chỉ trong khoảnh khắc, Phạn Khải Toàn đã khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh nhất, tròng mắt đục ngầu đã biến sạch, thay vào đó là tia sáng lấp lánh. Anh nhìn thân thể khỏe mạnh của mình, biểu tình không dám tin, cứ như tất cả những chuyện phát sinh chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Khổng Tinh phát ra tiếng kinh hô, Phạn Già La thì vẫy tay với Tống tiến sĩ, ý bảo anh cùng mình rời đi.

Đinh Vũ căn bản không nghĩ tới nguyện vọng của mình lại có thể thật sự được thực hiện, sau một phút vui sướng, trong lòng anh chỉ còn lại tràn đầy thoải mái. Anh vì người này mà từ nước Mỹ đuổi tới nước Hoa, từ New York liên tục chiến đấu tới chiến trường Kinh thị, mạo hiểm rất nhiều, thu được nhiều quyền lợi nhưng cũng mất đi chính mình. Không biết từ khi nào, tầm mắt của anh vẫn luôn xoay quanh đối phương, tâm tư cũng bị đối phương ảnh hưởng, thậm chí dính vào tật xấu thích uống rượu vì muốn tìm thấy sự an ủi hư ảo trong cơn say mê điên cuồng.

Nhưng đối phương rõ ràng biết hết tất cả nhưng một bên ôn hòa bảo anh uống ít rượu thôi, cho anh một chút hi vọng, một bên không chút kiêng kỵ lợi dụng anh để hoàn thành mục đích.

Được rồi, Đinh Vũ thầm tự nhủ trong lòng: nỗ lực như vậy là đủ rồi, để người này tự do tự tại cũng coi như là món quà tốt nhất cho phần tình cảm vô vọng này. Anh nhìn chằm chằm Phạn Khải Toàn đang chìm đắm trong mừng rỡ như điên, thỏa mãn khẽ mỉm cười, sau đó đẩy cửa phòng theo Phạn Già La rời đi.

Lúc Phạn Khải Toàn lấy lại tinh thần, trong phòng bệnh chỉ còn lại mẹ và mình, Phạn Già La đã đi rồi, Tống Duệ cũng đi, ngay cả Đinh Vũ cũng biến mất. Vì sao cậu ta không ở lại? Không phải cậu ta rất hi vọng anh khỏe mạnh, có thể sống thật lâu sao? Nguyện vọng của cậu ta có thể lấn át cả tham dục của Khổng Tinh, triệt để cứu vớt anh. Tại sao cậu ta lại yên lặng rời đi?

Phạn Khải Toàn nhíu mày, cảm thấy có chút tẻ nhạt, cuộc sống mới vừa giành lại được không có Đinh Vũ tham dự tựa hồ lại mất đi một phần lớn sắc màu cùng ý nghĩa. Anh không kịp mang giày đã đẩy cửa đuổi theo nhưng chỉ thấy một khoảng hành lang trống rỗng.

Bác sĩ chủ trị ở phòng bệnh đối diện bước ra, thấy dáng vẻ cùng trạng thái đã hoàn toàn khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao của Phạn Khải Toàn, ống nghe trong tay ông lạch cạch rớt xuống đất.

"Kỳ tích, kỳ tích! Phạn lão sư đã thật sự sáng lập ra kỳ tích!" Bác sĩ vừa hét to vừa chạy đi, không bao lâu sau, cả tầng lầu đã vì thế mà sôi trào.

Nhưng Phạn Khải Toàn nhìn cửa hành lang không một bóng người mà có chút khổ sở thầm nghĩ: kỳ tích này không phải Phạn Già La tạo ra, là người bạn thân của cuộc đời anh.

[end 147]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info