ZingTruyen.Com

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[127.128.129] Linh Môi

caokhin01

[127] Linh Môi - Gia Trưởng Cố Chấp


*****

Sau khi rời khỏi Cục cảnh sát, Tống Duệ vừa lái xe vừa hỏi: "Cô bé kia xảy ra chuyện gì?" Anh không nói tới chuyện dẫn Hứa Nghệ Dương tới bệnh viện kiểm tra, chỉ chỉ ngón tay sang bảng hiệu ven đường nói: "Em nhìn kỹ, thấy tiệm thuốc thì bảo tôi dừng lại, tôi mua chút thạch cao với băng vải."

"Mua thạch cao để làm gì?" Phạn Già La lộ ra biểu tình nghi hoặc.

"Để băng bột tay trái Hứa Nghệ Dương. Vừa rồi cảnh sát đã phái người tới trường hỏi thăm giáo viên, bên trường học chắc chắn đã biết chuyện cậu bé bị té ngã gãy tay, nếu ngày mai đi học không thấy cậu bé băng bột, lại còn khỏi hẳn, em đoán xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?" Nói tới đây, Tống Duệ nhịn không được phì cười. Ở một phương diện khác, thanh niên thật sự quá ngốc, nhưng cái ngốc này xuất phát vì cá tính chứ không phải chỉ số IQ. Cậu không thích nói dối, nên cũng không hiểu làm thế nào lừa dối người khác.

Chuyện có thể nói cậu sẽ nói, chuyện có thể làm cậu cũng sẽ làm, khi không thể nói lại không thể làm, cậu sẽ giữ im lặng, không hề tìm cớ. Vì thế người mới quen biết cậu sẽ rất dễ có hiểu lầm.

"Hiểu rồi, vẫn là Tống tiến sĩ suy nghĩ chu đáo!" Phạn Già La hiểu ra, sau đó xoa xoa đầu đứa nhỏ trong lòng mình, áy náy nói: "Xin lỗi." Tiếng xin lỗi này là vì cậu đã sơ sẩy, cũng vì cậu đã không thể làm tròn lời hứa. Đã sớm quyết định phải bảo vệ đứa bé này, kết quả lại để...

Còn nhiều lời nữa nhưng Phạn Già La không biết nên nói thế nào, vì thế cậu áp trán mình lên trán đứa nhỏ, để bé tự cảm nhận. Hứa Nghệ Dương chầm chậm nhắm hai mắt lại, cẩn thận bước vào thế giới nội tâm của anh trai, đang không biết nên làm thế nào thì đã bị sự ôn nhu của Phạn Già La vây lấy, sau đó chìm vào thần niệm bao la như biển lớn. Thần niệm này mang theo khí tức của anh trai, nó nhẹ nhàng nâng bé lên cao, để bé rong chơi trong ngân hà rực rỡ.

Vì vậy chỉ một chốc lát, đứa bé vốn nhíu mày liền cười ha hả. Bé biết hôm nay mình lại bị người ta giết chết một lần nữa, phần lĩnh ngộ tới chậm này đương nhiên làm bé sợ hãi. Nhưng bây giờ, khi chìm đắm trong thần niệm của anh trai, cảm thụ được cảm giác ấm áp cùng an toàn có một không hai này, bé cảm thấy mình có chết thêm lần nữa cũng được.

"Cảm thấy đỡ hơn chút nào không?" Phạn Già La vỗ vỗ đầu đứa nhỏ hỏi.

"Dạ." Hứa Nghệ Dương vui sướng gật đầu, ánh mắt sáng long lanh.

"Vậy ngủ một giấc đi, tỉnh dậy thì vết thương cũng sẽ tốt." Phạn Già La ôn nhu dỗ dành.

"Dạ..." Âm thanh của Hứa Nghệ Dương nhanh chóng trở nên mỏi mệt, không qua bao lâu đã ngủ say.

Tống Duệ chỉ chỉ đầu đứa nhỏ, khẳng định nói: "Hai người vừa trao đổi ý niệm à?"

"Xem là vậy đi." Phạn Già La không ngờ ngay cả chuyện này mà anh cũng đoán được, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Tống Duệ nhìn chằm chằm trán thanh niên một hồi, giả vờ lơ đãng nói: "Phải là người cực kỳ tín nhiệm mới có thể làm như vậy à?"

"Đương nhiên, nếu không đủ tín nhiệm thì làm vậy chính là tự sát."

"Vậy em nói xem, chúng ta có thể trao đổi ý niệm không?" Tống Duệ vừa gõ nhịp vô lăng vừa cân nhắc dùng từ: "Ý của tôi là, không phải hiện giờ, mà là sau này, sau khi chúng ta phát triển đủ tình hữu nghị cùng tín nhiệm."

Anh nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Chúng ta có thể coi là bằng hữu đúng không?"

"Đương nhiên." Phạn Già La vốn còn do dự, khi nghe thấy vấn đề sau đó lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định.

Tống Duệ mím chặt môi, bí ẩn mỉm cười. Tuy rất muốn thể nghiệm cảm giác trao đổi ý niệm với thanh niên, nhưng anh cũng biết yêu cầu này thật sự quá mạo muội. Xác suất bị thanh niên từ chối, thậm chí sinh ra mâu thuẫn là trăm phần trăm, nhưng nếu anh nhanh chóng đưa ra một thỉnh cầu khác, không cần tính cũng biết xác suất thanh niên đồng ý sẽ là tám mươi, chín mươi phần trăm. Đây là cách sử dụng hiệu quả hiệu ứng nóng và lạnh để kéo gần khoảng cách.

Trước đó, Tống Duệ chưa từng nghĩ tới mình lại vì kết giao bằng hữu mà hao tâm tổn trí đến như vậy, anh vốn vẫn luôn coi thường tất cả mọi người. Nhưng không thể không thừa nhận, thanh niên khẳng định quan hệ bằng hữu giữa hai người làm anh cảm thấy thật sung sướng.

Anh theo bản năng chỉnh lại cà vạt, lúc này mới phát hiện cà vạt sớm đã bị mình cởi ra cột tay Hứa Nghệ Dương, càng thần kỳ hơn là khi chạm vào đứa bé này, anh không hề cảm thấy ghê tởm.

Mấy chữ 'yêu ai yêu cả đường đi lối về' đột nhiên xuất hiện trong đầu...

"Ở khúc quanh phía trước có hiệu thuốc." Phạn Già La cắt đứt tâm tư của Tống tiến sĩ.

"Em và đứa nhỏ ngồi trên xe chờ đi, tôi sẽ ra ngay." Tống Duệ ôn hòa căn dặn, mười phút sau anh cầm theo một bao dược phẩm trở về.

"Cho nên, tình huống hôm nay là sao?" Anh một lần nữa đưa ra nghi vấn.

Phạn Già La xác nhận Hứa Nghệ Dương đã ngủ say mới chầm chậm nói: "Anh còn nhớ thứ tôi đã lấy ra khỏi người tên trộm kia không? Đó là một loại năng lượng, sau khi dùng phương thức nào đó tiến vào trong cơ thể con người nó sẽ ẩn đi, chờ đợi cơ hội thức tỉnh. Nếu vẫn không thức tỉnh, nó sẽ thoát ra sau khi ký chủ chết đi, tiến vào thân thể ký chủ tiếp theo; nếu thức tỉnh thì chúng nó sẽ trở thành một bộ phận của ký chủ, đồng thời sẽ hóa suy nghĩ nội tâm ký chủ thành hiện thực. Thứ mà chúng nó thức tỉnh chính là dục niệm của ký chủ, dục niệm cực kỳ mãnh liệt, cũng có thể nói đó nguyện vọng của ký chủ. Khi lòng khao khát của ký chủ đạt tới điểm giới hạn mới có thể kích hoạt loại năng lượng này, tiếp đó biến nguyện vọng thành sự thật."

Phạn Già La liếc nhìn Tống Duệ, thấy anh tiếp thu được mới nói tiếp: "Giống như tên trộm kia, nguyện vọng của hắn là trộm tiền nên mới mọc ra một đôi tay."

"Tôi hiểu, vậy nguyện vọng của Tiêu Ngôn Linh là gì?" Tống Duệ khá hứng thú hỏi.

"Đại khái là..." Phạn Già La lộ ra biểu tình một lời khó nói hết: "Làm công chúa của toàn vũ trụ."

Tống Duệ nhướng mày, sau đó lập tức hiểu ra: "Vậy thì khá phiền, công chúa đều là cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, không thể bị trách mắng, không thể làm trái ý, thậm chí cũng không thể không chú ý. Một khi công chúa cảm thấy mình chịu ủy khuất sẽ không chút kiêng kỵ phát tiết bất mãn cùng phẫn nộ trong lòng. Nếu như nguyện vọng của cô bé thật sự là vậy thì sức mạnh của cô bé rất mạnh mẽ, ngay từ lúc ban đầu là làm người xung quanh phải đảo quanh mình, đầu tiên là cha mẹ, họ hàng thân thích, tiếp đó là bạn bè, cuối cùng cô bé sẽ làm cả thế giới phải vây quanh mình. Nếu sức mạnh đến từ dục vọng, như vậy theo cô bé lớn lên, loại dục vọng này chỉ ngày càng mãnh liệt hơn chứ không phải yếu đi, ham muốn là một thứ có thể bành trướng vô hạn, đến khi đó cô bé sẽ từ công chúa trở thành nữ vương. Đến khi đó thật sự sẽ không xong, không, không cần chờ đến khi đó, hiện giờ đã rất không xong rồi, sự tà ác ngây thơ của đứa nhỏ đáng sợ hơn người trưởng thành ngàn vạn lần."

Phạn Già La vuốt cằm nói: "Tống tiến sĩ, anh phân tích rất đúng. Hiện giờ cô bé đó đã bắt đầu giết người rồi." Tay cậu nhẹ nhàng đặt lên cổ Hứa Nghệ Dương, trong mắt là một mảnh lạnh lẽo.

"Vậy em định làm thế nào? Em đã tấn công cô bé một lần rồi, hơn nữa còn bị bắt lên Cục cảnh sát, muốn tiếp cận lần nữa chỉ sợ không dễ."

"Hi vọng cha mẹ cô bé chủ động đưa cô bé tới tìm tôi, nếu chậm thì chỉ sợ ngay cả tôi cũng không đối phó được." Phạn Già La nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.

Tống Duệ lắc đầu, không nói lời nào. Anh biết, nếu năng lực của đứa bé kia thật sự có thể chủ đạo tất cả mọi thứ ở bên người, cha mẹ tuyệt đối sẽ không giao cô bé cho ai khác, bởi vì bọn họ cũng có dục vọng. Nhưng chuyện này đối với anh không quan trọng, quan trọng là hôm nay anh rốt cuộc đã tìm được lý do quang minh chính đại tới thăm nhà thanh niên, nhìn lén không gian riêng tư của người này, đây mới chính là chuyện quan trọng đối với anh.

Tình hữu nghị muôn năm...

Nửa tiếng sau, Tống Duệ theo đuôi thanh niên leo lên tầng mười tám, thở cũng không thở gấp, chân cũng không mỏi, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Không mời tôi vào à?"

"Không được." Phạn Già La theo thói quen cự tuyệt bất cứ ai tới gần.

"Vậy em biết bó bột thạch cao không?" Tống Duệ giơ bịch dược phẩm trong tay.

Phạn Già La: ...

"Tôi biết. Yên tâm đi, tôi có bằng bác sĩ, cam đoan rất chuyên nghiệp." Tống Duệ nghiêm trang nói.

"Mời vào." Phạn Già La rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, đẩy cánh cửa chống trộm vừa dày vừa nặng.

Một làn khí cực kỳ rét lạnh đập vào mặt, hai con ngươi đặt trên ban công lập tức nhìn về phía người tới thăm, sau đó phóng ra nguyền rủa. Nhưng hết thảy không hề làm Tống Duệ lộ ra biểu tình khác thường, đầu tiên anh tiến tới chỗ ban công, mỉm cười nhìn con ếch kia, sau đó đi vào phòng bếp không hề có đồ đạc gì, nhìn quanh một vòng mới hỏi: "Có ấm nấu nước không, tôi cần rất nhiều nước nóng để làm mềm thạch cao, còn cần một cái chậu, một cây kéo."

Phạn Già La lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt cục xúc mất tự nhiên: "Không có, chưa từng có."

Tống Duệ nhìn cậu, yên lặng thở dài một hơi, cũng không tỏ ra nghi hoặc với căn nhà không hề có xíu khí tức người sống nào, cũng không truy hỏi nguyên nhân. Cho dù Phạn Già La thế nào anh cũng có thể tiếp thu, tốt, xấu, thiện, ác, thậm chí là không phải nhân loại... cũng không sao cả, chỉ cần cậu chính là cậu, tất cả đều không đáng kể.

Tống Duệ giơ giơ chìa khóa xe, cười khẽ nói: "Đi thôi, chúng ta dẫn đứa nhỏ đi siêu thị."

Mới vừa tỉnh ngủ dậy, Hứa Nghệ Dương vẫn còn chút ngái ngủ lập tức chạy tới huyền quan đổi giày. Hiển nhiên bé rất hứng thú với hoạt động này, nhưng Phạn Già La lại xách bé quay trở lại, lột quần áo bỏ vào bồn tắm, sau đó cũng bỏ hai con ngươi đang đảo tròn vào trong, trầm giọng nói: "Ngoan ngoãn nằm chữa thương, một tiếng sau anh sẽ về, thương lành thì nhớ phải làm bài tập, anh sẽ kiểm tra."

"Em nghiêm khắc với cậu nhóc thế?" Tống Duệ cười khẽ. Căn nhà này không hề lạnh lẽo tịch mịch, ngược lại, bầu không khí đầy màu sắc rực rỡ đang dao động trước mặt anh.

"Tôi cũng vì tốt cho nó." Phạn Già La trả lời hệt như một người cha hi vọng con mình thành tài.

Tống Duệ lại cười khẽ, cảm thấy chuyến đi này thật sự không uổng phí. Rời khỏi trường hợp nghiêm túc, anh lại được nhìn thấy một Phạn Già La khác, lại càng chân thực hơn, càng đáng yêu hơn.

...

Một tiếng sau, Tống Duệ rời đi, lưu lại một chậu nước ấm, một ấm nấu nước bằng điện, một cây kéo, một bịch đầy băng vải cùng mấy bịch khăn khử trùng. Căn nhà vốn trống rỗng bị biến thành hỏng bét, nhưng Phạn Già La lại vừa quét tước dọn dẹp vừa nhếch môi mỉm cười.

Nhìn chiếc cà vạt bị Tống tiến sĩ tùy ý ném dưới đất, cậu khom lưng nhặt lên, bỏ vào trong chậu, rù rì nói: "Ngày mai phải tới siêu thị mua bột giặt."

"Anh, em cũng đi!" Hứa Nghệ Dương ngồi bên bàn trà ngoài ban công làm bài tập lập tức hô lớn. Hôm nay bị kích thích không nhỏ đã làm bé nói chuyện lưu loát hơn hẳn.

"Rồi, em còn muốn mua gì thì cứ mua, căn nhà này cũng quá trống trải, khách tới ngay cả ghế cũng không có, sẵn tiện chúng ta mua mấy cái ghế, không không không, mua sô pha đi, cái loại mà rất nhẹ ấy, tên gì nhỉ..." Phạn Già La lấy điện thoại ra tìm hiểu một chút, hiểu ra: "À, ghế sô pha lười."

Cậu hoàn toàn không nhận ra, điểm dừng chân tạm thời vốn trống rỗng này đã được mình bố trí ngày càng giống một căn nhà thật sự.

Hứa Nghệ Dương lớn tiếng dạ một tiếng, vẻ mặt vui sướng.

Giám sát đứa nhỏ làm bài tập xong, Phạn Già La lấy điện thoại ra đăng ngập nhóm gia trưởng, đối chiếu kiểm tra với 'ghi chú bài tập hôm nay' giáo viên gửi hôm nay. Giống như nhớ tới gì đó, cậu nhấn vào danh sách phụ huynh, tìm thử xem có thông tin gia trưởng Tiêu Ngôn Linh hay không, quả nhiên tìm được một thành viên có nickname là Mẹ Tiêu Ngôn Linh, cậu liền gửi tin cho đối phương: [Hai người nên nhanh chóng ngăn cản đứa bé lại.]

Ôn Quế Vân không trả lời, người trong group lại không ngừng @Phạn Già La, thái độ kích động: [Tôi nghe nói Phạn tiên sinh vì ác ý công kích Tiêu Ngôn Linh nên đã bị cảnh sát bắt đúng không?]

[Đúng rồi, tôi có đoạn camera giám sát, để tôi up cho mọi người xem.] Một vị gia trưởng thần thông quảng đại up đoạn video Phạn Già La xốc cô bé lên, đồng thời đặt tay lên đầu cô bé, chỉ xem qua hình ảnh đơn thuần thì tình cảnh thật sự rất đáng sợ.

[Trời ơi! Sao hắn lại có thể đối xử với một đứa bé như vậy?]

[Nghe nói bởi vì Hứa Nghệ Dương nhà cậu ta bị ngã cầu thang gãy tay nhưng lại nói dối là do Tiêu Ngôn Linh đẩy, cậu ta liền chạy tới tìm cô bé báo thù. Nếu mẹ Tiêu Ngôn Linh không chạy tới kịp, có trời mới biết cậu ta định làm gì!]

[Đúng rồi, tôi cũng nghe giáo viên nói vậy, đều là vì Hứa Nghệ Dương nói dối, nhưng bản thân Phạn Già La cũng có vấn đề, dù thế nào đi nữa hắn cũng không nên công kích một đứa bé!]

[@giáo viên chủ nhiệm, trong lớp có đứa nhỏ quen thói nói dối cùng gia trưởng có tâm lý biến thái như vậy, bên trường học có nói gì không? Chúng tôi tuyệt đối không đồng ý để người như vậy học trong lớp hai năm bốn! Hứa Nghệ Dương phải chuyển đi!]

[Đúng! Hứa Nghệ Dương phải chuyển đi!]

[@Anh trai Hứa Nghệ Dương, nếu cậu nhìn thấy lời chúng tôi thì tỏ thái độ đi!]

[Các vị gia trưởng xin hãy bình tĩnh, tôi sẽ nói chuyện riêng với Phạn tiên sinh, sau đó sẽ công bố quyết định của chúng tôi vào group, xin các vị kiên nhẫn chờ đợi.] Giáo viên chủ nhiệm vội vàng ra mặt hòa giải mâu thuẫn, nhưng Phạn Già La lại không để tâm tới lời bàn của họ, cậu chỉ gửi tin riêng cho mẹ Tiêu Ngôn Linh: [Cô biết con gái mình đã ngày càng nguy hiểm hơn đúng không? Mới đầu là giết chết chó thú cưng, sau đó là bạn học tiểu học, vậy kế tiếp thì sao? Hai người biết lý do cô bé công kích Hứa Nghệ Dương không? Chỉ đơn giản vì Hứa Nghệ Dương không thích cô bé, không muốn chơi cùng cô bé. Con gái của hai người đã lạnh lùng hung ác đến mức này, nếu hai người không muốn cô bé tiếp tục sai nữa thì hãy mang cô bé tới gặp tôi.]

Những lời này tựa hồ kích động Ôn Quế Vân, rốt cuộc cô cũng trả lời: [Phạn tiên sinh, chúng tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng chúng tôi không thể giao con bé cho cậu.]

[Cho nên, hai người dự định mặc kệ không quan tâm tới?]

[Không không không, chúng tôi sẽ giáo dục con bé, nhưng chúng tôi sẽ không giao con bé cho người xa lạ. Không có cha mẹ nào giao con mình cho người xa lạ cả, xin cậu hiểu cho.]

[Hai người không giáo dục tốt cô bé, thế giới của cô bé đã thành hình rồi, hơn nữa đã cố định.]

[Sẽ không, con bé còn nhỏ, con bé sẽ hiểu chuyện.] Này có lẽ chính là vọng tưởng mà tất cả người làm cha làm mẹ đều kiên trì.

Phạn Già La thở dài, thận trọng nói: [Nếu hai người kiên trì giữ cô bé lại bên người nhưng lại không có năng lực trói buộc tính tình cùng hành vi của cô bé, bi kịch sẽ liên tiếp phát sinh. Nghiêm khắc giáo dục mâu thuẫn với thiên tính nhiệt tình yêu tự do của trẻ con, một khi hai người chìu theo ý nguyện cô bé, hai người có lường trước được hậu quả không? Kế tiếp tử vong có lẽ sẽ phát sinh trong nhà các người, sau đó là trường học, cuối cùng lan ra xã hội. Các người có thể gánh chịu được trách nhiệm sao?]

[Phạn tiên sinh, cậu đừng nói chuyện đe dọa tôi, tôi hiểu con gái tôi, con bé sẽ không tổn thương bất kỳ ai, chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, con bé không phải cố ý! Huống chi không phải đứa nhỏ nhà cậu không xảy ra chuyện gì lớn à?]

Lại một câu thoại bênh vực hùng hài tử kinh điển xuất hiện trong cuộc trò chuyện làm Phạn Già La nhíu mày, cậu không chút lưu tình đâm thủng tâm tư đối phương: [Ôn nữ sĩ, cô vì lo lắng cho con mình nên không muốn giao cô bé cho tôi, hay là vì lòng tham của chính cô? Lòng tham bành trướng tới tận cùng thì sẽ bùng nổ, hi vọng cô có thể thừa nhận hậu quả như vậy.]

Cậu lắc đầu thở dài, không khuyên nhủ nữa, bởi vì cậu biết mình có khuyên gì cũng vô dụng, bọn họ sẽ không chịu nghe theo. Sau khi thoát ra khỏi giao diện trò chuyện riêng, cậu có chút phiền lòng phát hiện--- gia trưởng trong group từ tập thể thảo phạt mình cùng Hứa Nghệ Dương đã biến thành nhiệt tình khen ngợi Tiêu Ngôn Linh.

Có một vị gia trưởng không ngừng up hình chụp nghệ thuật khi làm người mẫu của Tiêu Ngôn Linh lên group, giới thiệu: [Đây là hình cô bé bị hại, Tiêu Ngôn Linh, liên tục ba năm được đánh giá là học sinh xuất sắc nhất tỉnh, nghe nói ở trường cũ mỗi lần thi đều xếp hạng nhất, vẽ, khiêu vũ, hát, đánh đàn, tất cả đều giỏi, lấy được rất nhiều giải thưởng!]

[Con gái tôi về nhà cứ không ngừng khen Tiêu Ngôn Linh với tôi, còn nói muốn cùng cô bé học khiêu vũ. Trước đây cho dù tôi khuyên cỡ nào, con bé cũng không chịu đi, nó sợ khổ.]

[Con trai tôi cũng đặc biệt thích Tiêu Ngôn Linh, nói là sau này trưởng thành muốn làm bạn trai cô bé, chọc tôi cười đau cả bụng! Hiện giờ cứ về nhà là thằng bé tự động làm bài tập, nói là Tiêu Ngôn Linh chỉ thích chơi với bạn học có thành tích học tập tốt. Hiện giờ thằng bé tiến bộ dữ lắm!]

[Đứa nhỏ nhà tôi ngồi cùng bàn với Tiêu Ngôn Linh, trước đây chỉ có thành tích khá tốt thôi, lần kiểm tra này lại lọt vào top mười. @Mẹ Tiêu Ngôn Linh, thật sự cám ơn con gái cô, cô bé làm đầu tàu thật sự rất tốt!]

[Cho nên mới nói có chơi cũng phải chọn bạn tốt mà chơi, như vậy mới có được ảnh hưởng tốt, ngàn vạn lần đừng chơi với đứa nhỏ tính tình âm trầm ngay cả nói chuyện cũng không nói như Hứa Nghệ Dương, không biết lúc nào sẽ học tật xấu của nó mất.]

[@Giáo Viên Chủ Nhiệm, đứa nhỏ nhà tôi có thành tích học tập rất kém, học kỳ sau có thể để con bé đổi bàn, ngồi chung với Tiêu Ngôn Linh không?]

[Tôi không đồng ý!] Gia trưởng của đứa nhỏ đang ngồi cùng bàn Tiêu Ngôn Linh lập tức phản đối.

Đứa nhỏ xinh đẹp, đa tài đa nghệ, thành tích học tập tốt như vậy, có gia trưởng nào không thích chứ? Thấy bọn họ tranh nhau tán dương Tiêu Ngôn Linh, đồng thời còn ủng hộ con cái mình tiếp xúc với Tiêu Ngôn Linh, Phạn Già La cực kỳ rầu rĩ suy nghĩ một hồi lâu rồi gửi một tin vào group: [Tiêu Ngôn Linh là nhân vật rất nguy hiểm, tai nạn sẽ luôn vây xung quanh cô bé, nếu không muốn những đứa trẻ khác xảy ra chuyện, xin mọi người hãy để con mình tránh xa cô bé.]

Gia trưởng trong group: ...

Qua một hồi lâu, một người đảm nhiệm vị trí hội trưởng hội phụ huynh nghiêm nghị nói: [Phạn tiên sinh, quay vài chương trình không có nghĩa cậu là nhà ngoại cảm chân chính, xin cậu chú ý lời nói một chút! Ngày mai chúng tôi sẽ đệ trình đơn yêu cầu lên nhà trường, yêu cầu Hứa Nghệ Dương nhà cậu phải chuyển trường! Vì sự khỏe mạnh và an toàn của đám nhỏ, chúng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại người tâm lý biến thái như hai người tồn tại!]

Phạn Già La nhíu mày, đang định giải thích rõ hơn thì lại phát hiện mình đã bị kích ra khỏi group.

Cậu không phải thần, cậu không cứu được tất cả mọi người...

[end 127]

[128] Linh Môi - Ác Đồng

*****

Bị tất cả mọi người vây công cùng xa lánh, Phạn Già La bị đuổi ra khỏi group gia trưởng. Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, mày nhíu chặt.

Đúng lúc này, tin nhắn nói chuyện riêng của giáo viên chủ nhiệm làm cậu chú ý, thái độ của đối phương rất kém, vừa mở miệng đã oán giận: [Phạn tiên sinh, tôi vẫn luôn nghĩ cậu là người tốt, không ngờ cậu lại dắt đứa nhỏ nhà người khác đi ở ngay trước mặt tôi, còn làm tổn thương cô bé. Bởi vì chuyện này mà tôi suýt chút nữa đã bị trường học sa thải! Lúc ở cổng trường tôi đã nói với cậu, Hứa Nghệ Dương tự mình không cẩn thận nên mới ngã xuống cầu thang, cậu lại không tin tôi, mà tin tưởng lời nói vô căn cứ của một đứa bé. Hành vi nói dối của Hứa Nghệ Dương làm tôi rất kinh ngạc, xem ra giáo dục gia đình thiếu sót đã ảnh hưởng không tốt đến cậu bé, Phạn tiên sinh, cậu phải chú ý tới sự phát triển tâm lý của cậu bé.]

Đôi mắt đen kịt của Phạn Già La đã hoàn toàn không còn chút ánh sáng nào, từng câu từng chữ viết: [Tôi tin tưởng đứa nhỏ nhà tôi, nó không sai, lại càng không nói dối.]

Qua thật lâu mà giáo viên chủ nhiệm vẫn không trả lời, khoảng năm phút sau mới gửi video tới, lời ít ý nhiều nói: [Phạn tiên sinh, tự cậu xem đi.]

Đây là video giám sát mà cô lấy bên trường học, bóng người được đánh dấu bằng vòng đỏ chính là Hứa Nghệ Dương, cậu bé đang đi trên hàng lang, thỉnh thoảng duỗi tay duỗi chân để tay chân cứng ngắc thả lỏng. Nhưng lúc đi tới cầu thang, không biết vì sao cổ chân cậu bé đột nhiên bị lệch đi, sau đó cậu bé chúi đầu ngã xuống. Có thể thấy rõ tất cả những đứa bé xung quanh đều cách đó một khoảng nhất định, không có khả năng đẩy Hứa Nghệ Dương ngã, mà Tiêu Ngôn Linh, người bị Hứa Nghệ Dương nói là đầu sỏ gây chuyện thậm chí còn không xuất hiện.

Trong mắt người bình thường, sự thật đã rất rõ ràng, rõ ràng là Hứa Nghệ Dương bịa chuyện, về phần động cơ? Đứa nhỏ không cần động cơ, chúng vẫn luôn tự dưng nói dối như vậy.

Mà trong mắt Phạn Già La, đoạn video này lại hoàn toàn không phải như vậy. Một luồng hắc khí bện thành một sợi dây thừng vững vàng kết nối Tiêu Ngôn Linh cùng Hứa Nghệ Dương, đồng thời lúc Hứa Nghệ Dương tới gần cầu thang, nó đã vướng chân cậu bé, để cậu bé ngã từ trên cao xuống. Đó là chứng cứ chứng minh Tiêu Ngôn Linh trong sạch, vừa vặn cũng chứng minh cô bé chính là hung thủ. Cơ chế ý niệm của cô bé khá tương tự lời nguyền rủa, mà năng lực của cô bé có tính tổng hợp, nếu phải dùng ngôn từ để hình dung thì có lẽ là 'tâm nghĩ sự thành'.

Năng lực khủng khiếp như vậy chỉ có đứa nhỏ mới có thể nắm giữ, bởi vì tâm hồn của trẻ con luôn tồn tại đủ loại tưởng tượng, mặc dù bị rất nhiều người phản bác, chỉnh sửa, nhưng chúng chưa bao giờ nghi ngờ những tưởng tượng đó. Nếu chúng cho rằng mình chính là vua của thế giới thì chúng sẽ kiên định với ý tưởng hoang đường này, đến tận ngày chúng chân chính trưởng thành. Tâm tư của đứa nhỏ có thể rất yếu đuối, nhưng có khi cũng rất mạnh mẽ.

Tưởng tượng của Tiêu Ngôn Linh là công chúa, vì thế cô bé trở thành một công chúa cần được mọi người vâng theo cùng tung hô. Những người không thuận theo, cuối cùng sẽ bị cô bé gạt bỏ.

Phạn Già La nhìn chằm chằm đoạn video này, con ngươi lưu chuyển bóng tối mờ mịt không rõ.

Giáo viên chủ nhiệm không biết thế giới mình nhìn thấy hoàn toàn khác biệt với thế giới Phạn Già La nhìn thấy, vì thế liền đưa ra yêu cầu: [Phạn tiên sinh, cậu xem rõ chưa? Tôi có một cách giải quyết, cậu xem xem có được không? Hiện giờ các vị gia trưởng đang rất phẫn nộ, không bằng ngày mai cậu dẫn Hứa Nghệ Dương tới trường công khai xin lỗi Tiêu Ngôn Linh đi. Nếu tình huống không được giải quyết, Hứa Nghệ Dương rất có thể sẽ bị các bạn học bài xích. Cậu cũng biết đó, cậu bé không thích nói chuyện nên không tiếp xúc, chơi đùa với các bạn, tâm lý của cậu bé có thể có vấn đề.]

[Đương nhiên, trường học rất đồng tình với cảnh ngộ của Hứa Nghệ Dương, nhưng cậu và Hứa Nghệ Dương tổn thương đứa nhỏ khác cũng là sự thật, chúng tôi cấn phải nghiêm phạt hai người. Giáo dục đạo đức cho trẻ nhỏ chính là một vấn đề lớn, Phạn tiên sinh, nếu cậu muốn tốt cho đứa nhỏ thì không nên thiên vị, cần phải để bé hiểu được cái gì là đúng cái gì là sai.]

Phạn Già La gửi qua một tin ngắn: [Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ dẫn Hứa Nghệ Dương tới trường làm thủ tục chuyển trường, xin lỗi là không có khả năng, cậu bé không sai.] Không cần phải giải thích, bởi vì người bình thường căn bản không có cách nào hiểu được thế giới mà cậu nhìn thấy.

Giáo viên chủ nhiệm: ...

Quả nhiên giống như biểu hiện trên Weibo, Phạn tiên sinh rất cứng!

[Nếu đã vậy, tôi tôn trọng quyết định của cậu.] Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm chỉ có thể yên lặng thở dài một hơi.

Sau khi rời khỏi giao diện trò chuyện, Phạn Già La nhìn chằm chằm điện thoại ngẩn người một hồi, gương mặt đẹp trai lộ ra biểu tình xoắn xuýt hiếm thấy, giống như gặp phải một chuyện cực kỳ khó khăn. Sau năm phút, cậu mím môi, thông qua một số điện thoại rất quen thuộc nhưng lại chưa bao giờ chạm tới, hé miệng nhưng không biết nên sắp xếp ngôn ngữ như thế nào.

Bên kia tựa hồ có thể cảm nhận được sự xoắn xuýt của cậu, trầm thấp mỉm cười: "Phạn Già La, vô sự bất đăng tam bảo điện, em cần tôi làm gì?"

"Tống tiến sĩ, chào buổi tối." Phạn Già La nhạt nhẽo chào hỏi một tiếng.

Cũng không biết những lời này chọt trúng huyệt đạo nào trên người Tống Duệ, làm tiếng cười trầm thấp hồn hậu của anh không ngừng truyền tới, cười một lúc lâu mới chịu thu liễm lại, giọng nói ôn nhu: "Ừ, chào buổi tối." Sau đó là một trận im lặng chờ đợi.

Phạn Già La cân nhắc một chút, sau đó lịch sự mở miệng: "Tống tiến sĩ, tôi gặp phải một chuyện khá phiền phức, không biết nên giải quyết thế nào."

"Em mà cũng gặp chuyện phiền phức sao?" Giọng nói của Tống Duệ có chút phập phồng, tựa hồ mang theo chút ý cười, tỉ mỉ lắng nghe lại không nghe thấy.

Phạn Già La thở dài nói: "Người sống trên đời, ai lại không có chuyện phiền phức chứ?"

Tống Duệ rốt cuộc không nhịn nổi, cười khẽ nói: "Được rồi, không dài dòng nữa, tôi có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Có phải nhóm phụ huynh ồn ào muốn khiếu nại bắt Hứa Nghệ Dương chuyển lớp hoặc là chuyển trường đúng không? Bên trường học vì muốn bình ổn nên yêu cầu bọn em công khai xin lỗi Tiêu Ngôn Linh?"

Phạn Già La: ...

Năng lực phân tích của Tống tiến sĩ thật sự rất mạnh mẽ.

Tống Duệ khẳng định nói: "Người sai vốn không phải Hứa Nghệ Dương, muốn em dẫn cậu bé nói xin lỗi là không có khả năng, cho nên em chuẩn bị chuyển trường cho cậu bé?"

Phạn Già La: ...

Tống Duệ lập tức đưa ra hứa hẹn: "Ngày mai tôi sẽ dẫn bọn em tới trường làm thủ tục, xong chuyện chúng ta về nhà chọn một trường học tốt hơn cho Hứa Nghệ Dương. Em yên tâm, tôi có chút quen biết với giới giáo dục, sẽ không để cậu bé thành trẻ em thất học đâu."

Phạn Già La không nói gì mà sự tình đã được giải quyết, biểu tình không khỏi thả lỏng, kèm thêm cảm kích.

"Cám ơn..."

Tống Duệ ngắt lời cậu: "Không cần cám ơn, sau này cho phép tôi thường xuyên tới thăm nhà em là được rồi. Nói thế nào thì tôi cũng từng là chủ nhân con ếch, tôi nên có quyền thăm hỏi nó." Phương pháp tới nhà kéo gần khoảng cách bị anh vận dụng cực kỳ nhuần nhuyễn.

Phạn Già La quả nhiên không chút do dự đáp ứng: "Được, hoan nghênh anh thường xuyên tới thăm."

Tiếng cười trầm thấp của Tống Duệ từ đầu dây bên kia truyền tới, sau đó là một câu nói đầy dịu dàng: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Phạn Già La bị động đáp lại, sau khi cúp máy thì phun ra một ngụm trọc khí, nhìn Hứa Nghệ Dương nằm úp sấp bên cạnh mở to đôi mắt nhìn mình, nghiêm túc nói: "Anh sẽ không để em trở thành đứa nhỏ thất học, cũng sẽ không để em phải xin lỗi vì một tội danh không tồn tại. Tuy tình huống của chúng ta không giống người khác nhưng học tập cũng rất quan trọng đối với chúng ta, em hiểu không? Cho dù không có linh lực mạnh mẽ, học được tri thức, giống như Tống tiến sĩ vậy, chúng ta cũng sẽ rất lợi hại."

"Dạ hiểu! Anh trai, em nhất định sẽ học thật giỏi!" Hứa Nghệ Dương gật mạnh đầu.

"Ngoan." Phạn Già La chỉ mới thả lỏng một chút thì một chuỗi tiếng chuông đã gấp gáp vang lên.

"Tôi đệt đệt đệt đệt! Phạn lão sư, có chuyện lớn rồi, cậu mau xem weibo đi!"

Phạn Già La không nói lời nào đăng nhập weibo, còn chưa tìm kiếm đã nhìn thấy tên mình chiếm cứ top một hot search, tiêu đề là ---- [Phạn Già La ức hiếp trẻ em].

Âm thanh của Tào Hiểu Huy dồn dập truyền tới: "Phạn lão sư, cậu thấy tin chưa? Sao cậu lại khi dễ đứa bé vậy? Nhất định là có nguyên nhân đúng không? Tôi không tin lời mấy người kia nói, cậu không phải loại người như vậy! Nhưng tình huống như vậy rất bất lợi với chúng ta! Ở trong giới giải trí này, có hai thứ tuyệt đối không thể đụng tới: một là ma túy, hai là trẻ em. Đoạn video này đã truyền khắp mạng rồi, cậu đánh đứa bé nhà cậu thì chúng ta vẫn có thể giúp cậu xử lý quan hệ xã hội, nhưng vấn đề là đó là đứa nhỏ nhà người ta, còn là một đứa bé có tiếng trong giới, fans hâm mộ có tới mấy triệu, fan mẹ fan ba fan anh fan chị có một đống lớn, danh tiếng còn tốt hơn cậu!"

Tào Hiểu Huy thở hắt một hơi, nói tiếp: "Chuyện cậu nguyền rủa Phạn Khải Toàn cùng Tô Phong Khê trước đó vẫn chưa kịp lắng, bây giờ lại xảy ra chuyện này, cư dân mạng đã sinh ra hoài nghi mãnh liệt về nhân phẩm của cậu, hiện giờ đang điên cuồng công kích tài khoản mạng xã hội của cậu cùng web công ty. Người ủng hộ cậu cũng bị liên lụy, bị mắng tới máu chó đầy đầu. Chuyện này ảnh hưởng rất ác liệt, bên phân cục thành Tây cũng phát thông cáo tình tiết vụ án, xác nhận lời đồn. Phạn lão sư, bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Fans của cậu đang điên cuồng suy giảm!"

Ông vừa mới dứt lời lại hét thảm một tiếng, tức giận nói: "Con người bây giờ sao lại xấu xa như vậy chứ! Phạn lão sư, những lời cậu gửi trong group trường bị một blogger công bố lên mạng rồi, hiện giờ dư luận đang nghiêng về phía thảo phạt cậu, nói cậu tẩu hỏa nhập ma tưởng mình là nhà ngoại cảm thật, thường xuyên tuyên bố lời tiên đoán, ngay cả đứa nhỏ vô tội cũng bị lợi dụng, còn nói đầu óc cậu có vấn đề, phải vào viện tâm thần. Viện con mẹ nó ấy! Đầu óc của đám người này mới là có chuyện, bọn họ biết chân tướng sao? Mẹ kiếp, thế đạo gì đây chứ!"

Phạn Già La lẳng lặng nghe Tào Hiểu Huy phát tiết, không tỏ vẻ gì. Cậu chậm rãi chuyển tới trang chủ weibo mình, phát hiện phần lớn bạn mang công kích cậu muốn cậu công khai xin lỗi một nhà Tiêu Ngôn Linh, còn dành lời nguyền rủa độc ác nhất cho Hứa Nghệ Dương, nói tương lai cậu bé chắc chắn là người bệnh thần kinh hoặc là kẻ giết người.

[Xin lỗi đi! Thân là nhân vật công chúng mà chút đảm đương này cũng không dám à?]

[Tổn thương một đứa nhỏ vô tội, thật mất nhân tính!]

[Khó tránh lại nhận nuôi Hứa Nghệ Dương, bản tính cả hai độc ác như nhau!]

[Xin lỗi đi, bằng không mau cút ra khỏi giới giải trí!]

[Có xin lỗi hay không cũng phải cút! Xã hội không dễ dàng tha chứ cho loại cặn bã này đâu!]

Ngôn luận của nhóm cư dân mạng đã kịch liệt tới mức những người từng lên tiếng ủng hộ Phạn Già La cũng bị bọn họ giận lây. Sau lưng rõ ràng có người kích động, nhưng quả thực không thể bỏ qua công lao của đoạn video kia. Chuyện này không có cách nào giải thích, vì thế Phạn Già La liền không quản.

Cậu chỉ gửi một câu đơn giản: [Đứa nhỏ nhà tôi không sai, không cần xin lỗi. Người bên cạnh ác đồng sẽ không ngừng xảy ra chuyện, ai đúng ai sai thời gian sẽ đưa ra đáp án, tôi đã nói những gì nên nói rồi.] Không cảnh báo mọi người, cũng không khuyên nhủ gia trưởng lớp hai năm bốn nữa, bởi vì nó vô dụng.

Tào Hiểu Huy nhanh chóng gọi tới, tâm tình đã hoàn toàn bình ổn: "Phạn lão sư, đứa bé kia có phải có vấn đề không? Cậu nói không xin lỗi thì chúng ta không xin lỗi, Triệu tổng cũng nói rồi, công ty sẽ ủng hộ cậu! Vừa rồi Tống đạo có gọi điện tới, nói Thế Giới Kỳ Nhân tuyệt đối sẽ không vì lý do này mà loại bỏ cậu."

Phạn Già La cười khẽ: "Ừ, cám ơn."

Cậu vừa đặt điện thoại xuống thì một tin wechat đã xuất hiện:

Tống tiến sĩ: [Mặc dù biết em không cần nhưng lời an ủi này vẫn phải gửi, nó chứng minh tình hữu nghị của chúng ta.]

Triệu Văn Ngạn: [Những chuyện tệ hại kia cậu không cần để tâm, cậu cứ làm chuyện của mình đi. Tôi đang tra xem là ai muốn hắc cậu, tìm ra thì diệt chết hắn luôn!]

Bạch Mạc: [Phạn tiên sinh, tôi tin tưởng cậu không làm chuyện đó.]

Tống Ôn Noãn: [Đứa bé đó rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy?]

Nha Nha: [Phạn lão sư, không cần lo liên lụy tới chúng tôi đâu, chúng tôi vẫn luôn ủng hộ cậu!]

Liêu Phương: [Phạn tiên sinh, sao không dẫn đứa bé đó tới phân cục bọn tôi? Bọn tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý vụ án này, ít nhất cũng không dễ dàng để đứa bé đó chạy đi. Tôi biết rất nhiều kẻ ác độc phạm tội, ví dụ như vụ sát hại James Bulger chấn động nước Anh, hung thủ chính là hai cậu bé tầm mười tuổi, chúng bắt cóc một đứa bé hai tuổi ở trung tâm thương mại, dẫn tới nơi vắng vẻ tạt sơn vào mặt cậu bé, lột giày và quần, dùng đá đập cậu bé, đấm đá cậu bé, cuối cùng hành hạ đứa bé tới chết. Sau khi đứa bé chết, hai kẻ ác đồng này còn đặt thi thể cậu bé trên đường ray, dùng đá che lại phần đầu đang không ngừng chảy máu, hi vọng xe lửa nghiền nát thi thể để tạo thành hiện trường giả... Phạn tiên sinh, tôi làm cảnh sát, hơn ai hết, tôi biết rõ đứa nhỏ ngây thơ có thể tàn nhẫn đến thế nào, cho nên tôi tin tưởng cậu! Sai chính là sai, đúng chính là đúng, không cần xin lỗi!]

Tin nhắn tương tự không ngừng chuyển tới: ủng hộ cậu, tin tưởng cậu, không cần lo lắng cho chúng tôi, không cần xin lỗi...

Không ai bị đoạn video thoạt nhìn rất chân thật kia lừa gạt, mặc dù phải đối địch với tất cả mọi người, bọn họ vẫn tin tưởng điều mình tận mắt nhìn thấy và cảm giác thân thiết.

Phạn Già La bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng lại lộ ra nụ cười bình yên.

Đó chính là nguyên nhân cậu yêu sinh mệnh như vậy...

...

Cùng lúc đó, phát hiện sự tình càng nháo càng lớn, Ôn Quế Vân thật sự hoảng hốt. Chuyện này không phải do cô tung ra, cô còn sợ người ta phát hiện dị thường của con gái mình, sao có thể chọc tới truyền thông chứ? Thậm chí cô còn không dám lên tiếng trong group chat phụ huynh.

Vẻ mặt kinh hoảng của cô làm Tiêu Nhuận Dân hoài nghi, ông giật lấy điện thoại kiểm tra ghi chép trò chuyện, sau đó nhịn không được chất vấn: "Em còn muốn che chở con bé tới khi nào nữa hả? Nó đã giết chết Đậu Đậu, lại làm hại một cậu bé té gãy tay rồi, tiếp sau đó con bé sẽ làm gì, em có nghĩ tới không? Tiền tiền tiền, trong mắt em chỉ có tiền, nếu không phải em nuông chìu, Linh Linh cũng không biến thành bộ dáng này! Phạn tiên sinh có thể giúp chúng ta, anh muốn dẫn Linh Linh tới gặp cậu ta!"

Tiêu Nhuận Dân trả di động cho vợ, chuyển sang kéo con gái đang ngồi làm bài tập ở bên kia.

"Ba ba, người làm gì vậy?" Tiêu Ngôn Linh hét toáng lên.

Ôn Quế Vân vội vàng nhào tới, túm lấy cánh tay chồng mình: "Đừng, anh không thể đưa con gái đi! Chúng ta căn bản không quen biết gì tên Phạn Già La kia, làm sao biết hắn là người tốt hay người xấu chứ? Em sẽ dạy dỗ con thật tốt mà, chồng à, cầu xin anh đó, anh cho con gái một cơ hội đi! Con bé vẫn còn nhỏ, chờ nó hiểu chuyện rồi thì mọi chuyện sẽ tốt mà!"

"Nó có thể hiểu chuyện sao? Nó biết mình làm sai sao?" Tiêu Nhuận Dân ngồi xổm xuống, dùng sức giữ chặt vai con gái, nghiêm nghị hỏi: "Tiêu Ngôn Linh, con nói cho ba nghe, hôm nay con làm sai chỗ nào?"

Đáp lại ông chính là ánh mắt hoang mang không hiểu của cô bé, thậm chí cô bé còn nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt thoạt nhìn thuần khiết nhưng đó rõ ràng chỉ là biểu tình được ngụy trang mà thôi. Cô bé biết rõ mình nên làm thế nào để qua mặt người khác.

Tiêu Nhuận Dân bi ai mỉm cười, đứng dậy cứng rắn kéo tay con gái: "Anh phải dẫn con bé tới gặp Phạn Già La, nó không thể cứ tiếp tục như vậy nữa!"

Hai lần nghe thấy tên Phạn Già La, lúc này Tiêu Ngôn Linh rốt cuộc cũng ý thức được ba muốn làm gì, vậy vậy cô bé bắt đầu giãy giụa, gào thét: "Con không đi, ba ba buông ra! Ba ba không thể giao con cho nó, nó muốn giết con! Ba ba buông ra, ba ba không thương con sao?"

Tiêu Nhuận Dân sao lại không yêu con? Chính vì yêu nên mới phải làm như vậy.

Nhưng chân ông lại bị vợ mình ôm chặt, không thể di chuyển.

Ôn Quế Vân ngẩng mặt, khóc thảm: "Chồng à, em cầu xin anh đừng mang Linh Linh đi! Tên Phạn Già La kia đã làm gì Linh Linh anh biết không? Lỡ như giải quyết mà hắn nói là giết chết con gái chúng ta thì sao? Anh chưa xem video camera giám sát sao? Ngày hôm nay hắn suýt chút nữa đã giết chết con bé rồi! Anh nghĩ kĩ lại đi mà, nhất định còn biện pháp khác, chúng ta có thể dẫn Linh Linh đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý có thể thật sự giúp con bé. Chồng, chúng ta thử đi bác sĩ đi, được không? Nếu thật sự không được thì chúng ta hãy đi tìm Phạn Già La, chồng à, em cầu xin anh đó!"

Vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Nhuận Dân buông lỏng.

Tiêu Ngôn Linh lập tức thoát khỏi cánh tay giống như kìm sắt của ông, chui vào trong lòng mẹ. Ở góc độ không ai nhìn thấy, con ngươi đã biến thành màu đỏ ngầu của cô bé đang lóe ra hận ý làm người ta sợ hãi.

[end 128]

[129] Linh Môi - Phản Phệ Bắt Đầu

****

Bởi vì vợ sống chết ngăn cản, cộng thêm ông thật sự không hiểu rõ phẩm hạnh của Phạn Già La, Tiêu Nhuận Dân cuối cùng cũng không đưa con gái đi. Tối hôm đó ông không thể nào ngủ được, không biết quyết định của mình rốt cuộc là đúng hay sai, mà Ôn Quế Vân cũng mở to mắt tới tận hừng đông.

Trong lúc hoảng hốt, Ôn Quế Vân nhớ tới lần đầu tiên phát hiện năng lực đặc biệt của con gái. Khi đó cô mở một tiệm quần áo trên taobao, bởi vì quảng cáo làm không tốt nên doanh thu rất tệ, mỗi tháng phải chi hơn ba mươi nghìn để up bài nhưng lợi nhuận thì chẳng kiếm được bao nhiêu. Kiên trì ba bốn tháng, cô đã hao tốn hơn một triệu, vì thế không thể không thế chấp nhà.

Nếu cửa hàng không khá khẩm hơn, cô biết mình sẽ kéo cả nhà vào vực sâu gian khổ. Vì thế vào ngày trưng bày một nhóm sản phẩm mới, cô khẩn trương ngồi chờ trước máy tính, giống như cầu may hỏi con gái: "Linh Linh, con nói cho mẹ nghe xem, quần áo của mẹ có bán được không? Nếu bán được, mẹ có thể mua cho con thật nhiều thật nhiều váy xinh đẹp."

Con gái còn nhỏ nhưng cũng rất thông minh, lập tức nói: "Quần áo của mẹ nhất định có thể bán hết nha!"

Thế là ngày đó, số vật phẩm cô đăng bán thật sự cháy hàng, tuy kiểu dáng không đẹp lắm, chất lượng cũng không quá tốt, chất liệu không quá ổn, nhưng vẫn khó hiểu bị người ta mua sạch sẽ, cô còn phải bổ sung thêm vài lần. Khi đó Ôn Quế Vân thật sự vui tới phát điên, lúc này con bé lại kéo vạt áo cô, thực bình tĩnh nói: "Mẹ xem, lời nói của con biến thành thật rồi, mẹ nhớ phải mua váy cho con đó!"

Sau khi nhận được bán hàng, Ôn Quế Vân đã mua cho con gái rất nhiều chiếc váy xinh đẹp, sau đó mỗi khi cửa hàng lên đồ mới, cô sẽ ôm con gái tới trước bàn máy tính, để cô bé nói ra nguyện vọng tốt đẹp. Ôn Quế Vân bắt đầu kiếm được từng đấu tiền lời, không cần tìm thiết kế giỏi chỉnh sửa kiểu dáng, không cần tìm bên sản xuất để cải tiến chất lượng, càng không cần phải hạ giá, cửa hàng của cô vẫn nhanh chóng phát triển.

Cô chuộc lại căn nhà cũ, mua một căn hộ cao cấp, xe hơi sang trọng, sống cuộc sống mà cô vẫn luôn tha thiết ước mơ. Cô bắt đầu ý thức được khả năng của con gái, cũng không chút e dè lợi dụng năng lực của cô bé để xử lý những việc phiền phức trong cuộc sống. Ôn Quế Vân cho rằng con gái mình là tiên nữ không có việc gì không thể làm, chỉ cần là điều con gái ước nguyện thì không có gì không thể thực hiện. Cô lợi dụng năng lực của con gái để kinh doanh, mở rộng khách hàng, ký kết đơn hàng lớn, lại để chồng được thăng chức, cho dù ông căn bản không có năng lực đảm đương chức vụ cao như vậy.

Lúc nhìn thấy chó cưng Đậu Đậu nằm trong vũng máu cùng con gái hầm hừ đứng bên cạnh nói 'đứa nhỏ không ngoan phải biến mất', nỗi sợ của cô đạt tới đỉnh điểm. Nhưng khi nhìn ngôi nhà sang trọng nguy nga, lại tra sổ sách công ty, cô đã khuất phục. Cô tự thuyết phục mình là con gái rồi sẽ lớn, sẽ hiểu chuyện, một ngày nào đó con bé sẽ hiểu được đúng sai, cũng sẽ kiềm chế năng lực quỷ dị này...

Nhưng bây giờ, cô thật sự không nắm chắc, nhưng cô có thể làm gì đây? Cửa hàng của cô ngày càng lớn, mỗi lần ra sản phẩm mới, vốn lên tới mấy chục triệu, thậm chí là cả trăm triệu, nếu bán được hết thì lợi nhuận tăng gấp bội, nếu thất bại thì cũng khó có thể gánh vác được thiệt hại.

Cô phải giữ con gái ở bên cạnh, bởi vì cô cần nguyện ước tốt đẹp của con bé. Không bao lâu nữa, cửa hàng sẽ ra sản phẩm mới, hơn nữa quy mô lần này rất lớn, làm sao cô có thể giao con gái cho Phạn Già La? Nguyện vọng của chồng cô là biến con gái thành người bình thường, ngoài mặt cô tỏ ra đồng ý nhưng sau lưng lại âm thầm hi vọng con gái có thể giữ được sức mạnh thần bí này, thậm chí càng mạnh mẽ hơn càng tốt.

Cô thừa nhận mình tham, nhưng trên đời này có mấy ai không tham? Chẳng lẽ thật sự để con gái biến thành người bình thường, sống cuộc đời bình thường, như vậy mới là tốt cho con bé sao? Con bé còn nhỏ, con bé rồi sẽ hiểu chuyện...

Nghĩ như vậy, Ôn Quế Vân cuối cùng cũng miễn cưỡng nhắm mắt.

...

Ngày hôm sau, một nhà ba người như bình thường thức dậy lúc bảy giờ rưỡi, ăn xong bữa sáng thì chuẩn bị ra ngoài.

"Ba ba, người cầm sách của con làm gì vậy?" Tiêu Ngôn Linh khó hiểu nhìn Tiêu Nhuận Dân xách đống truyện thiếu nhi của mình.

"Số sách này không thích hợp cho con xem, ba mang đi bỏ." Tiêu Nhuận Dân nghiêm mặt nói.

"Vì sao ạ? Đó là truyện con thích nhất, ba không được bỏ, buông ra!" Tiêu Ngôn Linh quơ tay muốn chụp lấy túi sách nhưng không thể với tới.

Ôn Quế Vân vừa trấn an con gái vừa trách cứ chồng mình: "Đang yên đang lành sao anh lại lấy sách của con làm gì? Anh có tức giận cũng không nên bỏ đồ của con bé chứ. Sao anh ngây thơ vậy?"

"Anh ngây thơ? Em xem lại xem em mua sách gì cho con vậy hả? Công chúa kỳ ngộ ký, công chúa vũ trụ mạo hiểm giữa các vì sao, công chúa và kỵ sĩ, công chúa công chúa công chúa, toàn bộ đều là công chúa! Em rõ ràng đã biến con bé thành công chúa, để con bé cho rằng người của toàn thế giới phải đảo quanh mình! Anh nói cho em biết, từ hôm nay trở đi, tuyệt đối không cho phép con bé xem loại sách này, chúng ta phải để con bé biết nó chỉ là người bình thường, không có quyền thống trị người khác!" Tiêu Nhuận Dân dùng đầu ngón tay nghiêm khắc gõ gõ mặt bìa những quyển truyện này, giọng nói lẫn biểu tình đều rất nghiêm khắc.

Ôn Quế Vân rất yêu chồng mình, lập tức thỏa hiệp: "Vâng vâng vâng, sau này em sẽ mua truyện cổ tích cho con bé xem, anh cứ vứt hết đi. Đừng giận mà, sau này chúng ta sẽ dạy bảo con bé thật tốt."

Tiêu Ngôn Linh lại la ầm lên: "Không được! Ba ba không được vứt sách của con! Con chính là công chúa! Không phải ba ba vẫn luôn nói con là tiểu công chúa của ba ba sao?"

"Đó là bởi vì ba ba không ngờ con cho rằng đó là thật. Không sai, ở trước mặt ba ba con chính là tiểu công chúa, nhưng ở trước mặt người khác thì không phải, con và mọi người đều là bình đẳng." Tiêu Nhuận Dân bước đi, lạnh lùng nói: "Đi thôi, anh đưa hai mẹ con đi."

"Ba ba xấu lắm! Nếu ba ba không trả sách lại cho con, con sẽ không yêu ba ba nữa đâu!" Tiêu Ngôn Linh òa khóc đuổi theo.

Ôn Quế Vân ở phía sau trấn an con gái, để cô bé nguôi giận, còn nói sẽ mua cho cô bé truyện khác càng đẹp hơn càng hay hơn. Hai vợ chồng không hề xem câu nói 'con không yêu ba ba nữa' là thật, bọn họ không ngờ được, trong một lúc đó cô bé thật sự rất nghiêm túc, qua lúc đó rồi, cũng chính là 'giận quá mất khôn' mà chúng ta thường nói, bọn chúng sẽ quên đi tâm tình tức giận, hoặc ủy khuất, hoặc là căm thù đó.

Tiêu Nhuận Dân lái xe đưa vợ và con gái tới cổng trường, Ôn Quế Vân vốn không định cùng con gái tới trường nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của hội trưởng hội phụ huynh, đối phương nhiệt tình nói: "Tiểu Vân, cô dẫn Linh Linh nhà em tới lớp xong thì qua văn phòng một chút nhá, chúng ta nói chuyện Hứa Nghệ Dương nghỉ học một chút! Hôm qua Phạn Già La tuyên bố sẽ không xin lỗi trên group trường, tiếp đó còn thông báo trên weibo, thái độ đúng là quá cao ngạo! Chúng ta phải để cậu ta biết sự lợi hại của hội phụ huynh!"

Biểu tình Ôn Quế Vân xoắn xuýt, đang cố vắt óc muốn từ chối thì đầu bên kia đã nói: "Cô xem weibo chưa? Cô biết Khổng Tinh không? Chính là phu nhân của Phạn Lạc Sơn tiên sinh ấy, bà ấy cũng share thông báo không xin lỗi của Phạn Già La, còn nói bốn chữ --- không có đạo đức! Tôi cảm thấy bà ấy nói quá đúng! Loại người không có đạo đức như vậy, sao chúng ta có thể để bọn chúng tiếp tục ở trong trường chứ, phải đuổi đi! Cô tới đi, tới rồi chúng ta bàn bạc một chút, mọi người đều đang chờ cô!"

Người ta đã nói tới mức này, cho dù Ôn Quế Vân không muốn đi cũng phải đi, mọi người đều vất vả vì chuyện của cô và con gái, cô không thể không tỏ vẻ gì. Như vậy khác nào phũ phàng lòng tốt của mọi người chứ?

Lúc cô không biết nên làm sao giải thích với chồng mình, Tiêu Nhuận Dân cũng đã nghe thấy, ông khoát tay nói: "Em đi đi, nói rõ sự thật với bọn họ, không nên đuổi học một đứa trẻ vô tội. Tuy người khác không biết nhưng chúng ta biết rõ, người gây họa chính là Tiêu Ngôn Linh, đứa bé kia chỉ bị té gãy tay đã có thể coi là may mắn trong xui rủi rồi, lần sau còn xảy ra chuyện thì khó nói. Kỳ thực anh cảm thấy người nên chuyển trường phải là Tiêu Ngôn Linh, không được, trước khi triệt để thay đổi được tình tình con bé, anh cảm thấy nên để con bé ở nhà là tốt nhất."

Ôn Quế Vân miễn cưỡng gật đầu nhưng căn bản không có ý định nói giúp Hứa Nghệ Dương. Người ta nhiệt tình giúp đỡ, sao cô có thể tát vào mặt người ta chứ?

Lúc nói chuyện hai vợ chồng không hề quay lại nhìn ghế sau, vì thế cũng không phát hiện con ngươi đỏ ngầu như máu của Tiêu Ngôn Linh đang nhìn chằm chằm bóng lưng ba mình. Cô bé đã mười tuổi, tự nhiên hiểu được lời của ông, cũng mơ hồ ý thức được ông đang chuẩn bị quản thúc mình. Ba trách mắng mình, vứt bỏ sách mình thích nhất, thậm chí còn định giam mình trong nhà, không cho mình tới trường, sao ba lại có thể xấu xa như vậy chứ?

Biểu tình của Tiêu Ngôn Linh ngày càng u ám, đúng lúc này, Ôn Quế Vân quay đầu nhìn lại, ôn nhu nói: "Linh Linh, xuống xe thôi con. Đi thôi, mẹ cùng con vào trường."

Chỉ một giây đồng hồ Tiêu Ngôn Linh đã biến trở lại bộ mặt ngoan ngoãn, ỉu xìu đáp một tiếng.

Sau khi xuống xe cô bé không vội đi vào trường mà ghé vào cửa sổ ghế lái, nhỏ giọng nói: "Ba ba, con biết lỗi rồi, con không nên khi dễ bạn học, sau này con sẽ ở chung với bọn họ thật tốt, ba ba đừng giận con nha?"

"Con sai chỗ nào?" Biểu tình nghiêm nghị của Tiêu Nhuận Dân có chút thả lỏng.

"Con không nên tổn thương người khác, con không phải công chúa, con chỉ là người bình thường, con phải hòa bình thân thiện với mọi người." Những lời này là ngày thường ba ba thường nói với cô bé, tuy không nghe lọt tai nhưng mở miệng thì vẫn nói ra được.

Tiêu Nhuận Dân rốt cuộc mỉm cười, đưa tay xoa đầu con gái, ôn hòa nói: "Con hiểu là tốt rồi, Linh Linh, ba ba yêu con nên mới nghiêm khắc với con như vậy. Ba ba không trông mong con xuất sắc hơn người, ba ba chỉ hi vọng con có thể khỏe mạnh vui sướng trưởng thành, trở thành một con người có nhân cách cao thượng. Được rồi, con cùng mẹ vào trường đi, ba ba đi làm đây, chào con." Ông yêu thương xoa xoa đầu con gái, sau đó chậm rãi khởi động xe.

Ôn Quế Vân hạnh phúc nhìn hai cha con, chỉ cảm thấy quyết định ngày hôm qua của mình là chính xác. Con gái quả nhiên đã lớn rồi, cũng thực hiểu chuyện, bắt đầu ý thức được sai lầm của mình. May mà đêm qua cô kiên định không để chồng đưa con gái tới chỗ Phạn Già La, bằng không một nhà ba người bọn họ sao có thể vui vẻ như hôm nay?

May mắn, thật may mắn! Quyết định của mình quả nhiên chính xác! Ôn Quế Vân nghĩ lại mà sợ vỗ vỗ ngực, lúc này cô nhìn thấy con gái vẫy tay với ô tô đang dần đi xa của chồng mình, hô to: "Ba ba, trên đường phải lái xe cẩn thận nha! Xảy ra tai nạn xe cộ sẽ chết người nha!"

Tiêu Nhuận Dân đã lái xe đi nên không nghe được con gái nói gì, chỉ có thể thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến của cô bé, vì thế ông vui mừng mỉm cười. Lúc này ông cũng cảm thấy may mắn vì quyết định tối qua, nhưng ông không biết sau khi mình quẹo qua cua quẹo, vợ mình đã có biểu tình tan vỡ như thế nào.

"Linh Linh, con vừa mới nói gì vậy? Con rốt cuộc nói gì vậy?" Ôn Quế Vân bán quỳ trước mặt con gái, dùng sức giữ chặt bả vai cô bé, trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng sợ hãi.

Tiêu Ngôn Linh ngoẹo đầu nói: "Con nói ba ba phải lái xe cẩn thận, bằng không sẽ xảy ra tai nạn. Tai nạn xe cộ thì sẽ chết người!" Cô bé tựa hồ không biết lời nói của mình sẽ tạo thành hậu quả như thế nào nên còn lặp lại lần nữa. Nhưng Ôn Quế Vân lại biết cô bé đang giả vờ, mặc dù chỉ mới mười tuổi nhưng cô bé đã rất thành thạo vận dụng loại năng lực đó. Con bé biết mình nói vậy sẽ hại chết cha mình nhưng con bé vẫn nói, vì sao chứ?

Ôn Quế Vân quả thực sắp điên rồi, không ngừng lay động bả vai con gái, từng tiếng từng tiếng chất vấn: "Sao con lại nói như vậy, đó là ba của con mà? Sao con có thể nguyền rủa ba mình chết chứ? Con mau thu hồi lời nói của con đi, mau lên!" Không thể nghi ngờ, Ôn Quế Vân yêu tiền, cũng yêu con gái, nhưng người cô yêu thương nhất chính là chồng mình. Là chồng đã giúp đỡ cô học xong đại học, lúc cha mẹ bị bệnh cũng dốc hết tiền của chăm sóc, lúc cô mới bắt đầu học kinh doanh còn dứt khoát thế chấp bất động sản, cũng không hề bực tức nửa câu khi cô thất bại.

Một người yêu vợ như vậy, Ôn Quế Vân sao lại không thương?

Chỉ cần nghĩ tới người này từ nay về sau sẽ vĩnh viễn biến mất trên đới, Ôn Quế Vân quả thực gấp tới sắp nổi điên!

Nhưng lời nói của con gái lại làm cô tuyệt vọng hơn: "Mẹ khờ thật, nói ra rồi sao có thể thu hồi nha?"

"Có thể mà! Người khác làm không được nhưng con làm được, con chỉ cần nói một câu ba ba sẽ không sao là được, con nói đi, con mau nói đi!" Ôn Quế Vân không ngừng lắc con gái, chỉ chưa lắc rụng cả xương con bé nữa. Cô quá hoảng hốt, quá hoảng sợ, quá choáng váng! Có đánh chết cô cũng không nghĩ tới con gái lại nói ra nguyện ước đáng sợ như vậy. Không, đó căn bản không phải nguyện ước, là nguyền rủa! Từ ngày Đậu Đậu chết, con gái cô đã từ thiên sứ biến thành ma quỷ, chỉ là cô vẫn không chịu coi trọng, vẫn còn mặc kệ...

Ôn Quế Vân không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ không ngừng rơi nước mắt, hoảng loạn nhìn con gái, dùng ánh mắt cầu xin cô bé, sau đó quỳ cả hai chân.

"Con mau nói đi, đó là ba của con mà!" Cổ họng cô đã bị khủng hoảng nghẹn lại, không thể nói càng nhiều hơn nữa.

Tiêu Ngôn Linh mím môi lẳng lặng nhìn Ôn Quế Vân, tựa hồ rất hưởng thụ sự hốt hoảng cùng bất lực của mẹ mình. Đám người lớn này vẫn luôn tùy ý chơi đùa quyền uy trước mặt cô, nhưng bọn họ không biết quyền uy thật sự vẫn luôn nằm trong tay cô. Chỉ cần một câu nói thôi, cô đã có thể dọa bọn họ oa oa gào khóc.

Tựa hồ thưởng thức đủ vẻ mặt lo lắng cùng thống khổ của mẹ mình, lúc này Tiêu Ngôn Linh mới vung tay, có lệ nói: "Rồi rồi, con thu hồi lời nói đó, ba ba sẽ không có chuyện gì." Mà cô bé không hề biết, lúc nguyện cho ba ba gặp bất sắc, suy nghĩ của mình nghiêm túc cỡ nào, mãnh liệt cỡ nào, nhưng khi nói thu hồi, ý niệm phát ra không hề mãnh liệt, vì thế căn bản không thể nào lấn át được nguyện vọng trước.

Tiêu Nhuận Dân sẽ gặp chuyện gì, hiện giờ không ai biết. Nhưng Ôn Quế Vân lại yên tâm, thân thể cứng ngắc lúc này đã mềm nhũn xụi lơ ngã ngồi dưới đất...

[end 129]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com