ZingTruyen.Info

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[124.125.126] Linh Môi

caokhin01

[124] Linh Môi - Dàn Bồ Nhà Đẳng Cấp Của Phạn Lão Sư


****

Status của Phạn Già La làm tất cả người công kích cậu sửng sốt, này là thao tác gì vậy? Không tắt bình luận, không tẩy trắng, thậm chí cũng không áy náy, hắn lại còn không sợ làm nghiêm trọng hơn mà tag hẳn tên Phạn Khải Toàn vào, hắn không muốn lăn lộn trong giới nữa sao? Đứng phía sau người ta không chỉ Phạn gia mà còn là một tập đoàn kinh doanh của riêng mình, đừng nói giậm chân, chỉ nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng thôi đã đủ thổi bay Phạn Già La rồi! Phạn Già La lấy cái gì mà đấu với người ta? Là Lương Tịnh Như* cho hắn thêm can đảm hả? [*Fish Leong, ca sĩ, nữ hoàng của những bản tình ca]

[Muốn tìm đường chết đến mức này, thật sự bó tay!]

Bình luận nói lên được tiếng lòng của phần lớn cư dân mạng, hành vi khiêu khích của Phạn Già La làm bọn họ rất khó hiểu. Trước mặt ống kính dùng từ quái vật để hình dung Tô Phong Khê, hai người vốn có thù riêng, có cơ hội liền diss người ta chứng tỏ nhân phẩm Phạn Già La có vấn đề, tình cảm thiếu hụt, nhưng hắn nguyền rủa Phạn Khải Toàn là vì cái gì, đó không chỉ là tình cảm thiếu hụt nữa rồi, là chỉ số IQ có vấn đề. Giả trang làm nhà ngoại cảm vài lần liền tưởng mình là nhà ngoại cảm thật?

Cư dân mạng bình thường đều cho rằng Phạn Già La xong đời rồi, quả nhiên không bao lâu sau, mẹ của Phạn Khải Toàn là Khổng Tinh up một bàn công hàm luật sư lên weibo, cảnh cáo Phạn Già La không nên ăn nói lung tung. Khổng Tinh kỳ thực sớm đã bí mật kết hôn với Phạn Lạc Sơn ở Mỹ, hai người còn sinh thêm một cậu con trai, hiện giờ đã được ba tuổi, chẳng những dáng dấp đáng yêu mà đầu óc cũng rất thông minh, tuổi còn nhỏ đã có năng lực rất mạnh, tính cách cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, là bảo bối của Phạn Lạc Sơn.

Một nhà ba người từ ba năm trước đã nhận nhau, bởi vì có vài nguyên nhân mà chưa công khai. Chỉ tội nghiệp cho Phạn Già La vì làm tấm mộc cho bọn họ mà bị công kích cùng hãm hại suốt ba năm qua.

Bây giờ đã đường đường chính chính trở thành Phạn phu nhân, Khổng Tinh liền nhắm thẳng mũi dùi về phía Phạn Già La, nghiêm chỉnh cảnh cáo: [Có chuyện gì cứ hướng thẳng tới tôi, đừng có quấy rầy con tôi. Phạn gia dưỡng dục cậu lớn khôn, để cậu sinh sống an nhàn sung sướng hơn hai mươi năm, căn bản không thiếu nợ cậu cái gì cả, còn con tôi đã lớn lên thế nào cậu có biết không...]

Người làm mẹ vẫn luôn cảm tính, sau khi công bố công hàm luật sư, Khổng Tinh lại đăng một bài thật dài, cặn kẽ kể lại những năm tháng gian khổ của mình và con trai khi còn bươn chải ở nước ngoài. Đương nhiên, bà ta đắp nặn mình thành một người phụ nữ lương thiện không muốn làm tiểu tam nhưng lại không nỡ vứt bỏ một sinh mệnh, thủ pháp tự sự tha thiết của bà ta thu được rất nhiều lời khen cùng đồng tình. Mà những chuyện từng trải của Phạn Khải Toàn của nước ngoài cũng rung động trái tim của rất nhiều người. Anh không giống Phạn Già La, từ nhỏ đã được Phạn gia nhận nuôi, hưởng thụ cuộc sống giàu có, ngược lại, anh cùng mẹ sống trong một khu ổ chuột có trị an rất tệ, gần như mỗi ngày đều bị ức hiếp, bị cướp bóc, thậm chí có nguy hiểm bị sát hại.

Nhưng Phạn Khải Toàn vẫn luôn nỗ lực vươn lên, chưa từng từ bỏ chuyện học hành, lúc những đứa bé khác vui vẻ chơi đùa, anh vừa cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình vừa theo kịp tiến độ học tập. Anh từng vì ngồi rửa chén trong nhà bếp nóng bức tù túng quá lâu mà ngất xỉu, đã từng ngủ ngoài đường mấy tháng trời, ăn bữa trước không có bữa sau; cũng từng vì mười đô la mà chấp nhận làm chuột bạch thử thuốc cho các công ty dược.

Anh ta phải nỗ lực gấp nhiều lần người khác mới nhận được thù lao tương ứng, bạn có thể tưởng tượng được tình cảnh khổ sở vì một đồng tiền hay không? Người khốn khổ như vậy còn rất ít trong xã hội hiện đại này đi? Nhưng Phạn Khải Toàn có thể nói cho bạn biết, trong túi không có tiền là chuyện làm người ta tuyệt vọng cỡ nào. Thời điểm gian nan nhất, suýt chút nữa anh đã phải nuốt túi ma túy vào bụng, dùng thân thể mình để vận chuyển ma túy.

Chỉ kém một chút thôi, anh đã bước lên con đường không có lối về, nhờ có Khổng Tinh an ủi cùng chống đỡ mà Phạn Khải Toàn mới không bước nhầm đường, kiên định hướng tới mục tiêu. Vì để con trai học đại học, Khổng Tinh thậm chí đã từng ăn xin ở khu người Hoa, chỉ suýt chút nữa đã bị xem là kẻ trộm mà bị bắn chết.

Nếu cuộc sống của Phạn Già La ở trong nước là thiên đường, như vậy cuộc sống của hai mẹ con bọn họ ở nước ngoài chính là địa ngục. Bây giờ hai người cuối cùng đã về đúng vị trí của mình, nhưng hàng giả vốn ở thiên đường vẫn tiếp tục ở thiên đường, không hề vì thế mà rơi vào túng quẫn. Sau khi trở về nước, Phạn Khải Toàn đã dành cho Phạn Già La sự bao dung cùng nhường nhịn lớn nhất, thậm chí còn cho cậu ta một khoản tài chính đủ để sinh sống cùng một phần bất động sản. Cậu ta còn điểm nào không thỏa mãn?

'Lòng tham không đáy' đại khái chính là câu nói chuẩn xác nhất mà dân mạng có thể nghĩ ra để hình dung Phạn Già La.

Ở cuối bài, Khổng Tinh viết: [...để trái tim mình rộng lượng một chút, cậu cũng sẽ phát hiện thế giới này biến thành rộng hơn, tôi vẫn như cũ chúc phúc cậu, đứa nhỏ.]

Thật rộng lượng! Quả nhiên là chủ mẫu Phạn gia, suy nghĩ khác với người bình thường! Đám cư dân mạng nhao nhao nhấn like status này, sau đó đặc biệt khen ngợi truyền kỳ nghịch tập của Phạn Khải Toàn, không ngừng đẩy bài viết này lên hot search. So sánh ra, Phạn Già La bị chế nhạo cùng hạ thấp cỡ nào cũng dễ tưởng tượng.

Tào Hiểu Huy nhìn bài viết phân trần thắm thiết này mà nhe răng, thở dài: "Gừng càng già càng cay, Phạn Khải Toàn căn bản không cần tỏ thái độ, mẹ cậu ta nói vài câu thôi đã đủ dìm chết chúng ta rồi. Hiện giờ dư luận hoàn toàn đứng về phía Phạn Khải Toàn rồi, quan hệ xã hội phải làm sao đây? Bà ta chơi trò bán thảm để giành tình cảm, lẽ nào chúng ta cũng chơi bán thảm? Nhưng cậu không thảm sao bán?"

Tào Hiểu Huy nhìn video biên tập hình ảnh của Phạn lão sư, chỉ cảm thấy người này không có chút liên hệ nào với chữ thảm. Ai có thể làm người này thảm? Thần tiên hả?

Phạn Già La cũng không đáp lại, chỉ có chút hứng thú mở tài khoản weibo của Khổng Tinh, xem từng bức hình bà ta đã up. Khi nhìn thấy tấm hình Phạn Khải Toàn một tay ôm em trai, một tay ôm Khổng Tinh mỉm cười ôn nhu nhìn ống kính, con ngươi cậu không khỏi lóe ra tia sáng khó lường.

"Không cần quan hệ xã hội, cứ để vậy đi." Cậu nhàn nhạt nói.

"Sao có thể để vậy chứ, bây giờ cậu bị mắng tới lên top một hot search luôn rồi! Ôi chao, đệt đệt đệt, gì nữa đây? Triệu tổng hóng náo nhiệt gì vậy chứ?" Tào Hiểu Huy trừng to mắt, quả thực không thể tin nổi thứ mà mình thấy.

Phạn Già La thuận thế liếc nhìn màn hình một cái, nhìn thấy Tào Hiểu Huy chỉa camera hướng về phía màn hình máy tính của mình, bất đắc dĩ hô: "Phạn lão sư, bây giờ chúng ta thật sự không có cách nào hòa bình giải quyết nữa rồi, Triệu tổng ngốc đã giúp cậu xé mặt rồi!" Chỉ thấy trên màn hình là status mới nhất của Triệu Văn Ngạn, một lời nói nhảm cũng không, trực tiếp @Phạn Khải Toàn, cảnh cáo nói: [Nhớ kiểm tra sức khỏe, bệnh nan y sẽ chết người!]

Cư dân mạng trợn tròn mắt, không hiểu nổi công ty giải trí Tinh Huy đang đi theo con đường nào. Dư luận cùng đạo nghĩa đều hướng về phía Phạn Khải Toàn, vì sao Tinh Huy sống chết bảo vệ Phạn Già La? Chẳng lẽ Phạn Già La công khai nguyền rủa người ta chết là đúng? Ngay trước mặt mấy triệu người xem sỉ nhục một người phụ nữ là quái vật, chẳng lẽ là đúng?

Phạn Già La đã bỏ sâu độc gì mà làm Triệu Văn Ngạn ngay cả trắng đen cũng không phân biệt được vậy? Nhưng rất nhanh, cư dân mạng phát hiện người bị Phạn Già La hạ độc không chỉ một người.

Tiếp sau Triệu Văn Ngạn, Bạch Mạc cũng tag Phạn Khải Toàn, giọng điệu ôn hòa, ý tứ lại không khác bao nhiêu: [Phạn tổng không nên quá bận rộn với công việc, cũng nên chú ý sức khỏe một chút, thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.]

Bạch Mạc cũng là truyền kỳ trong giới kinh doanh, thành tựu không hề thua kém Phạn Khải Toàn, trước nay vẫn luôn giữ phong cách làm việc khiêm tốn, đứng ở dưới gió, xé mặt như vậy đã rất đáng kinh ngạc rồi, càng kinh ngạc hơn là anh lại đứng về phía Phạn Già La chứ không phải Phạn Khải Toàn vốn có hợp tác với mình, chuyện này thật khó tưởng tượng!

Cư dân mạng đã sửng sốt một phen, lại tiếp tục kinh hãi thêm phen nữa. Tiến sĩ Tống Duệ trước nay chỉ xuất hiện trên bìa tạp chí khoa học hàng đầu lần đầu tiên up status không liên quan tới nghiên cứu cùng luận văn: [Theo số liệu điều tra, tám mươi phần trăm bệnh nan y phát hiện quá muộn, @Phạn Khải Toàn, xin hãy quý trọng tính mạng của mình.]

[Tình huống gì đây? Sao lại có nhiều đại lão theo phe Phạn Già La như vậy, tôi không hiểu? Phạn Già La không phải chỉ là một minh tinh nhỏ thôi sao?] Có cư dân mạng hỏi như vậy.

[Tôi cũng không hiểu, bồ nhà bên phe Phạn Khải Toàn hình như còn không đẳng cấp bằng phe Phạn Già La! Một ông trùm giới giải trí, một con cá sấu lớn giới kinh doanh, còn có một vị học giả nổi danh quốc tế, Phạn Già La có gì đáng giá để bọn họ hỗ trợ?]

Phần lớn cư dân mạng không dám mở miệng bình luận nữa, nhiều vị đại lão đích thân xuất trận như vậy, mở ra cục diện thần tiên tranh đấu như vậy, đám tiểu quỷ như bọn họ trốn đi thì hơn, cứ xem tình hình rồi nói sau, lỡ như sau đó có màn lật kèo thì sao?

Lật kèo quả nhiên đã tới, Phạn Khải Toàn tựa hồ bị những người này làm phiền đến không chịu nổi nên không nói lời nào, chỉ up báo cáo kiểm tra sức khỏe, thời gian là mười ngày trước, kết luận hoàn toàn bình thường, không có bệnh tật gì cả, đương nhiên lại càng không có bệnh nan y. Anh rất khỏe mạnh, tố chất thân thể còn khỏe mạnh hơn cả vận động viên chuyên nghiệp!

Báo cáo kiểm tra sức khỏe này giống như một bàn tay to mạnh mẽ giáng một tát vào mặt Phạn Già La vẫn luôn nói như đinh đóng cột là Phạn Khải Toàn mắc bệnh nan y, cũng gián tiếp vả vào mặt những người chống đỡ Phạn Già La.

Cư dân mạng: [Rát chưa đau chưa sợ chưa, bị vả mặt nhanh thật! Giờ phải làm sao đây? Thật muốn hỏi một chút @Tinh Huy Triệu Văn Ngạn @Đỉnh Thịnh Bạch Mạc @Tống Duệ, mặt mấy người có đau không?]

Mặt Triệu Văn Ngạn đương nhiên không đau, tiên đoán của Phạn Già La chuẩn xác đến độ nào, không ai có thể hiểu rõ hơn anh. Anh tiện tay gửi cảm xúc #ha hả#, ngồi chờ tới lúc Phạn Khải Toàn tới cửa cầu xin Phạn Già La. Người có xương cứng anh thấy nhiều rồi, nhưng mệnh cứng mới là cứng thật, đạo lý này Phạn Khải Toàn sớm muộn gì cũng hiểu được thôi.

Bạch Mạc cũng gửi cảm xúc mỉm cười, hoàn toàn thờ ơ với sự trào phúng cùng công kích của cư dân mạng.

Tống Duệ không rành vụ bày tỏ cảm xúc cho lắm, cũng không muốn nói thêm gì với đám người này nên yên lặng rời khỏi weibo.

Lúc mọi người đang chờ xem chuyện cười của Phạn Già La, Tống Ôn Noãn dẫn theo nhân viên tổ chương trình ùn ùn chạy tới, Xé Xé Tỷ giỏi nhất là xé mặt thậm chí còn mở phát sóng trực tiếp, diss Phạn Khải Toàn từ đầu tới cuối, hoàn toàn không quan tâm tới lời khuyên can của fans hâm mộ.

Nha Nha vẫn luôn ôn nhu cũng đăng một bài viết thật dài, ẩn dụ Phạn Khải Toàn cùng Khổng Tinh mới là cái người mắt không sáng tâm không rộng lượng. [...nếu thế giới của Phạn lão sư là thế này,] cô up một bức hình vũ trụ bao la, sau đó giễu cợt nói: [thì thế giới của mấy người chỉ có thể là thế này.] hình minh họa phía sau là một quả địa cầu đặt trên bàn, ngôn từ cực kỳ cay độc.

Nhân viên của tổ chương trình nhao nhao vào theo, điên cuồng @Phạn Khải Toàn, bảo anh ta mau đi kiểm tra sức khỏe.

[Tin tưởng tôi, không nên ỷ y, mỗi ngày kiểm tra sức khỏe một lần sẽ có kinh hỉ lớn!] Tống Ôn Noãn châm chọc viết. Cô thật sự chịu đủ đám gây sự Phạn gia rồi, lại dám sử dụng thế lực để đè ép Phạn lão sư, còn muốn khử chương trình của cô! Nếu không phải cô có người ở trên, mà Phạn lão sư chính là đối tượng được trọng điểm bảo vệ thì có lẽ đã rơi vào đường cùng! Nhất là Khổng Tinh, lời nói tỏ ra rộng lượng nhưng thực tế người ra tay tàn nhẫn nhất chính là bà ta, nhân phẩm gì vậy chứ? Ọe!

Tống Ôn Noãn còn @Khổng Tinh, nói thẳng: [Tiểu tam chính là tiểu tam, cho dù có tẩy trắng cỡ nào thì vẫn là tiểu tam! Sinh con cho một người đàn ông đã có gia đình, bà cho rằng mình rất cao quý à?]

Bên Phạn Khải Toàn cùng Khổng Tinh tạm thời vẫn chưa có động tĩnh, nhưng làn sóng người gia nhập quả thực đã thay đổi cục diện đang cực kỳ bất lợi cho Phạn Già La.

Tiếp theo sau đội quân Tống Ôn Noãn, rất nhiều người của phân cục thành Nam cũng dùng tài khoản cá nhân của mình bày tỏ thái độ:

Dương Thắng Phi: [Tôi ủng hộ Phản lão sư.]

Liêu Phương: [Theo đội Phạn lão sư!]

Lưu Thao: [Không chút nghi ngờ theo đội Phạn lão sư.]

Tôn Chính Khí: [Thế giới rất rộng lớn, không chỉ là một chút nhỏ bé ở trước mắt mấy người đâu.]

Hồ Văn Văn: [Lời Phạn lão sư nói nhất định phải nghe, bằng không chờ tới lúc hối hận thì đã muộn!]

Tiểu Lý: [Nói ra chiến tích của Phạn lão sư thì sợ chết mấy người!]

[...]

Rất nhiều người nổi tiếng và người vô danh gia nhập trận chiến dư luận này, quần chúng ăn dưa tỏ ra cực kỳ khiếp sợ. Lúc nước còn trong còn cạn, bọn họ cho rằng Phạn Già La chống lại Phạn Khải Toàn chính là lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức, nhưng khi nước bị khuấy đục hoàn toàn, bọn họ mới phát hiện, bên cạnh Phạn Già La đã vô thức tập trung rất nhiếu người, thái độ của bọn họ rõ ràng là đứng về phía Phạn Già La, kiên định ủng hộ cậu, thậm chí còn bỏ mặc cả đúng sai trắng đen cùng công lý đạo nghĩa, là vì sao chứ?

Một người dựa vào lừa bịp để sống, một minh tinh tuyến hai dựa vào tin đồn để nổi tiếng thật sự có lực triệu hồi cùng sức ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy sao?

Nhưng nghi vấn này còn chưa được cởi bỏ, các vị đại lão có địa vị trong giới khảo cổ đã tỏ thái độ làm quần chúng triệt để mờ mịt.

Lục Dậu: [@Phạn Lạc Sơn, dẫn con trai anh đi kiểm tra sức khỏe đi.]

Lương Thật: [@Phạn Lạc Sơn, nghe lời người xưa dạy chịu thiệt trước mắt đi, nghe tôi, dẫn con trai anh tới bệnh viện kiểm tra kỹ một chút.]

Lưu Nhân: [@Phạn Lạc Sơn...]

Một chuỗi dài các vị khảo cổ học cấp bậc quốc bảo @Phạn Lạc Sơn, bọn họ đã không thèm nhắc nhở Phạn Khải Toàn nữa rồi, trực tiếp xách đầu cha người ta ra.

Nhận được liên hoàn đoạt mệnh cue, Phạn Lạc Sơn không có cách nào giả chết nữa, chỉ có thể vừa cười vừa pha trò trên weibo: [Khỏe mạnh quả thật rất quan trọng, có thời gian nhất định sẽ dẫn con trai tới bệnh viện kiểm tra toàn diện. Cám ơn các vị trưởng bối]

Đến cuối cùng, vị gia chủ Phạn Lạc Sơn này ngược lại không thể không đứng ra hòa giải, nói tốt cho Phạn Già La.

Mặc dù vẫn còn rất nhiều cư dân mạng cảm thấy bất mãn với Phạn Già La nhưng làn sóng dư luận hiểm ác nhất rốt cuộc cũng đã bị đè xuống, fans hâm mộ Tô Phong Khê có ý muốn mượn thế lực Phạn gia đè ép, thậm chí là gạt bỏ Phạn Già La bị phá sản triệt để, chỉ có thể bất đắc dĩ lặng lẽ lui quân chờ lần sau tái chiến.

Cùng lúc đó, Phạn Khải Toàn vừa dùng tay lướt điện thoại vừa nói với mẹ mình: "Con đã sớm nói mẹ đừng trêu chọc cậu ta rồi mà, thế lực sau lưng cậu ta rất phức tạp, Phạn gia chúng ta không đụng nổi đâu."

Cách mặt bàn làm việc, Khổng Tinh nghi hoặc hỏi: "Mẹ cũng không ngờ hậu trường nó lại cứng đến vậy, rõ ràng không có bản lĩnh gì nhưng lại có nhiều người che chở như vậy, con nói coi có kỳ quái không?"

"Làm sao mẹ biết cậu ta không có bản lĩnh? Ngày đó khi cậu ta nhìn con chằm chằm, con suýt chút nữa đã tin lời cậu ta rồi. Ánh mắt của cậu ta có gì đó, sâu lường được." Phạn Khải Toàn day day mi tâm, vẻ mặt lạnh lùng. Mấy ngày nay mỗi khi rảnh rỗi anh lại nghĩ tới lời của Phạn Già La, cứ có cảm giác không thoải mái. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ sinh ra tâm bệnh mất.

Ánh mắt Khổng Tinh khóe sáng, biểu tình lại tỏ ra lơ đễnh: "Đừng có đoán mò, con xem tướng mạo của con đi, lại nhìn ba con đi, làm sao có chuyện hai người không phải cha con chứ? Ngay cả thói quen cuộc sống lẫn khẩu vị cũng giống nhau như đúc. Được rồi được rồi, mẹ phải về chăm sóc Húc Húc rồi, tối nay con có về nhà ăn cơm không? Húc Húc đòi gặp anh trai, dỗ thế nào cũng không được. Người nó thích nhất chính là con."

Nhớ tới em trai đáng yêu nhà mình, Phạn Khải Toàn vô thức lộ ra nụ cười ôn nhu: "Vâng, con sẽ về ăn cơm tối, mẹ bảo thằng bé chờ con, đừng nháo."

[end 124]

[125] Linh Môi - Đứa Bé Ngây Thơ, Ma Quỷ Tà Ác

*****

Phạn Già La @Phạn Khải Toàn kỳ thực cũng không ôm mục đích gì, chỉ muốn nhắc nhở một câu mà thôi. Cậu sẽ không gây hấn hay khiêu khích như bình luận đã nói, làm như vậy không có ý nghĩa. Nhưng lúc này đây, nhìn từng người từng người gia nhập vào trận hỗn loạn này, kiên định đứng về phía mình, cậu không khỏi lắc đầu, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại vui vẻ.

Nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những cái tên quen thuộc hoặc xa lạ này, cuối cùng gửi cảm xúc #chắp tay#.

Cảm ơn, cảm tạ...

Tào Hiểu Huy nhìn nhóm fans kích động ùa vào weibo Phạn lão sư, không khỏi hít sâu một hơi: "Phạn lão sư, không sao rồi, dư luận đã khống chế được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa còn phải quay chương trình. Đúng rồi, vừa nãy Tống đạo nói với tôi, chương trình quay ở Tử Vi Cung lần trước không phát sóng được, vì thế muốn quay thêm một phần nữa."

"Vì sao?" Phạn Già La thờ ơ lướt weibo. Không phải cái gì cậu cũng biết, trên thực tế nếu như không cần thiết, cậu căn bản sẽ không sử dụng năng lực của mình.

"Vì bảo vệ Tử Vi Cung. Lời nguyền của Lư Khâu thị quá đáng sợ, nếu chương trình này phát sóng, có lẽ sẽ có khán giả tò mò lén đột nhập vào Tử Vi Cung, tạo thành hư tổn đối với văn vật. Cậu cũng biết đó, bên đó đang tu sửa, nhân viên tới lui cũng khá phức tạp, an ninh khó tránh có chút sơ hở, lúc này không nên để ngoại giới quan tâm quá nhiều. Vì thế lần quay tiếp theo sẽ quay với thời gian khá dài, từ chín giờ rưỡi quay tới xong hai số mới thôi."

"Ừm, tôi biết rồi, đến khi đó ông giúp tôi đón Dương Dương tan học." Lúc nói lời này, Phạn Già La liếc mắt nhìn sân thượng, hai con ngươi đặt trên bàn tròn liền trừng qua, giống như thường lệ bắt đầu phát ra thần niệm công kích.

Phạn Già La nhếch môi chuyển tầm mắt, tròng mắt cũng chuyển sang nhìn con ếch trong hồ cá, lại một lần nữa phát ra thần niệm công kích. Nó muốn dùng sinh mệnh nhỏ này để tìm lại tôn nghiêm của mình! Nhưng cũng vô ích thôi, con ếch được một tầng từ trường vây lấy, căn bản không phát hiện chỗ đáng sợ của nó, thậm thí còn ồm ộp kêu vang vài tiếng.

Tròng mắt bắt đầu điên cuồng chuyển động, nếu có thể nói chuyện được, lúc này phỏng chừng đã bắt đầu mắng chửi rồi, nhưng rất nhanh sau đó nó phát hiện được mục tiêu mới nên lẳng lặng nhìn đứa bé mới vừa đi ra khỏi phòng tắm, ý lạnh trong con ngươi đen kịt ngưng tụ thành bốn chữ--- ta muốn mi chết!

"Ta, đã, chết, rồi." Hứa Nghệ Dương ở chung một thế giới với con ngươi, tự nhiên hiểu được ý của nó, bé quơ quơ bàn tay nhỏ cục xúc bất an giải thích. Tựa hồ rất áy náy vì không thỏa mãn được tâm nguyện của con ngươi.

Con ngươi bắt đầu điên cuồng xoay chuyển trong hũ lưu ly, trên trên dưới dưới, trái trái phải phải, thẳng đến khi biến mình thành một bóng dáng mờ ảo đen kịt.

Phạn Già La cười khẽ nói: "Nó tức giận."

"Châu Châu, đừng, mà!" Hứa Nghệ Dương vội vàng chạy tới ban công, hướng tròng mắt khom người một cái, sau đó thực mong đợi nói: "Ta, tới trường, mi, phải, nhớ, ta đó!" Bé phất tay một cái, sau đó lại phất tay với con ếch, tiếp đó nắm tay anh trai, nhún nhảy rời đi.

Bốn giờ rưỡi chiều, Phạn Già La đúng giờ xuất hiện ở cửa trường tiểu học. Mặc dù mình vừa lên hot search, lại bị tin tức phiến diện quấn thân nhưng cậu không hề hóa trang hay che đậy gì cả, hai tay đút túi, tư thế biếng nhác đứng dưới ánh đèn. Mọi người đều tự động vô thức không chú ý tới cậu, chỉ có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng hệt như chuột thấy mèo, vội vàng lẫn vào trong đám người.

Cậu liếc mắt nhìn người nọ, không để tâm.

Hơn năm giờ, cổng trường mở ra, cô bé đáng yêu hệt như búp bê giơ tấm bảng [Lớp Bốn Năm Hai] đi tới, lần này Hứa Nghệ Dương không đi cùng đội ngũ mà được giáo viên nắm tay, khập khiễng đi ở cuối cùng, trên cổ đeo vòng đệm, đầu không thể di chuyển, một tay rũ bên người, trên quần áo có dấu vết cọ xát, hiển nhiên đã bị thương.

Phạn Già La không để ý tới cô bé đang mở to đôi mắt long lanh nhìn mình, đi tới bên cạnh giáo viên, nhíu mày hỏi: "Em ấy bị làm sao vậy?"

Cô giáo cực kỳ áy náy, vội vàng khom lưng xin lỗi: "Phạn tiên sinh, thật ngại quá, trong giờ nghỉ Dương Dương đột nhiên bị ngã cầu thang, tay trái cùng chân trái bị thương nhẹ, cổ có chút trật, chúng tôi đã băng bó đơn giản giúp bé, nếu cậu không yên tâm thì có thể dẫn bé tới bệnh viện kiểm tra, là chúng tôi chiếu cố không chu toàn, chúng tôi sẽ phụ trách tiền thuốc men. Thật xin lỗi đã để xảy ra chuyện như vậy, nhưng Dương Dương thật sự rất kiên cường, bé vẫn kiên trì học xong tất cả tiết học, còn không để chúng tôi gọi điện cho cậu."

"Tôi sẽ dẫn em ấy đi kiểm tra, cám ơn mọi người đã chăm sóc." Phạn Già La ngồi xổm xuống xoa đầu Hứa Nghệ Dương, kỳ thực đang âm thầm chọn đọc ký ức ngày hôm nay của bé. Đại não cậu bé không chút do dự hoàn toàn mở rộng, cho nên cậu có thể dễ dàng thấy được những gì cậu bé đã gặp phải.

Cô bé lớn lên đáng yêu hệt như búp bê kia đi tới trước bàn học của Hứa Nghệ Dương, cười hì hì nói: "Mình có thể kết bạn với cậu không?"

Hứa Nghệ Dương chăm chú xem từ vựng tiếng anh, không để ý tới cô bé. Bé biết mình là người chết, phải cảnh giác giữ khoảng cách với tất cả người sống. Kết bạn là không có khả năng, nó sẽ mang tới tai họa cho anh trai và cho chính bé.

Vẻ mặt cô bé kia đông cứng lại, cố nén giận nói: "Sao cậu không để ý tới mình vậy? Mình cho cậu kẹo được không?" Cô bé lấy một khối chocolate trong túi ra.

"Không, ăn." Hứa Nghệ Dương lắc đầu, kiên định cự tuyệt.

Nụ cười trên mặt cô bé chậm rãi nhạt đi, độ ngọt ngào trong giọng nói lại đột nhiên gia tăng hơn: "Cậu không muốn kết bạn với mình sao? Cậu không thích mình sao?"

"Không muốn, không thích." Phong cách xử sự của Hứa Nghệ Dương cũng giống hệt như anh trai, có sao nói vậy, nghĩ gì làm đó, tuyệt đối không giả dối.

Nụ cười trên mặt cô bé đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt vốn long lanh sáng lúc này đã tan ra thành hai làn sương đen dày đặc, âm trầm tàn bạo hơn nhiều người trưởng thành. Cô bé chỉ tất cả học sinh trong lớp, sau đó chậm rãi áp sát bên tai Hứa Nghệ Dương, giọng nói trong veo khẽ thì thầm: "Nhưng mà cậu xem đi, bọn họ đều rất yêu thích mình. Cậu không thích mình chính là lỗi của cậu, đứa nhỏ phạm lỗi cần phải bị nghiêm phạt. Lúc đi đường cậu nhất định phải cẩn thận, nói không chừng cậu sẽ ngã từ trên cầu thang xuống. Té gãy tay gãy chân thì không sao, nhưng gãy cổ thì không tốt. Cậu biết không? Té gãy cổ sẽ chết đó, con chó đầu tiên của mình đã chết vì gãy cổ đó, hì hì hì."

Tiếng cười như chuông bạc của cô bé quanh quẩn bên tai Hứa Nghệ Dương, tựa hồ rất thuần khiết rất đáng yêu nhưng lại có chút rét lạnh mà Hứa Nghệ Dương không cảm giác được, vẫn tiếp tục ngốc nghếch đọc sách.

Cô bé nhìn chằm chằm Hứa Nghệ Dương một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu rời đi. Cô bé vừa ngồi xuống chỗ của mình, các bạn học liền xúm xít tới, líu ríu trò chuyện.

Đoạn nhạc đệm này không hề làm người nào chú ý, thậm chí cũng không làm Hứa Nghệ Dương đề cao cảnh giác, đến tận giờ nghỉ của buổi chiều, bé đang đi bình thường thì đột nhiên từ cầu thang tầng năm lăn tới tận tầng một, đầu đập cộp cộp vào bậc thang, thân thể không ngừng nện lên mặt sàn xi măng, phát ra tiếng vang làm người ta sợ hết hồn hết vía.

Giáo viên sợ tới mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy tới đỡ cậu bé dậy, trong lòng cực kỳ khủng hoảng. Từ nơi cao như vậy ngã xuống, đứa nhỏ nhất định sẽ gặp chuyện không may, thân thể của chúng vốn yếu đuối hơn người trưởng thành. Nhưng làm cô ngoài ý muốn là Hứa Nghệ Dương không hề có chuyện gì cả, không chỉ tự mình đứng dậy mà còn phủi phủi bụi dính trên quần áo.

Nhưng cổ của bé tựa hồ không xoay được, không nâng lên nổi, cũng không thể chuyển động, chân trái cũng khập khiễng, bước đi có chút khó khăn. Bác sĩ phòng y tế thấy bé vẫn có thể hành động bình thường, biểu tình cũng không có vẻ đau đớn nên cũng không kiểm tra kỹ hơn, sau khi băng bó đơn giản, đeo đệm cổ thì cho về.

Nhưng Phạn Già La có thể cảm giác được, Hứa Nghệ Dương chẳng những xảy ra chuyện, nếu chuyện này đổi thành một đứa bé bình thường nào khác đều sẽ gặp phải kết cục chắc chắn phải chết! Bởi vì phần cổ sẽ bị gãy lìa hoàn toàn, một người bị gãy đứt đầu thì làm sao sống được? Mà hết thảy những chuyện này không phải vì bé đã phạm tội ác tày trời gì, chỉ vì bé thành thực nói 'tôi không thích bạn, tôi không muốn chơi với bạn' mà thôi.

Lúc thu tay lại, trên mặt Phạn Già La vẫn còn lưu giữ nụ cười ấm áp, nhưng đôi mắt đã hoàn toàn lạnh băng. Cậu xoay người, nhìn chằm chằm cô bé đang giơ bảng gỗ.

Cô bé lập tức giao bảng gỗ cho người bạn học ở bên cạnh, vui sướng chạy tới: "Anh là Phạn Già La à? Tôi rất thích anh, anh có thể chơi với tôi không?" Cô bé khờ dại mỉm cười, đầy niềm tin là tất cả mọi người đều nghe theo ý mình.

Phạn Già La mặt không biến sắc nhìn cô bé một hồi, sau đó lộ ra nụ cười đầy mê hoặc: "Được, tôi chơi cùng." Lúc cậu muốn phát huy mị lực của mình, tất cả mọi người sẽ chết mê chết mệt vì cậu, vì vậy cô bé bị cậu nắm tay dẫn đi, chủ nhiệm lớp đứng ở bên cạnh nhìn nhưng không hề ngăn cản. Thậm chí còn không cảm thấy Phạn tiên sinh dẫn đứa nhỏ nhà người khác đi có gì không ổn.

Tay phải Phạn Già La nắm tay cô bé, tay trái dắt Hứa Nghệ Dương, chậm rãi đi tới một con hẻm sâu tối tăm. Hai đứa bé cách người thanh niên nhìn lẫn nhau, một trẩn trương lo lắng, một đầy ác ý. Cô bé nhìn chằm chằm cổ bé trai, ánh mắt lóe ra tia sáng nghi hoặc.

"Nhìn cái gì?" Phạn Già La ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô bé, chầm chậm nói: "Cổ của cậu bé không té gãy như em mong muốn, có phải em cảm thấy rất kỳ quái không?"

Cô bé mỉm cười thật ngây thơ, nhưng bước chân lại lui về sau: "Phạn Già La, anh đang nói gì vậy?" Mặc dù cô bé luôn miệng nói thích nhưng khi nói chuyện lại không hề dùng xưng hô kính trọng, ví dụ như anh chị chú dì này nọ, cô bé vẫn luôn gọi thẳng tên họ của tất cả mọi người, ẩn ý chút coi thường.

"Không thích em chính là sai, không chơi với em cũng là sai, không làm theo ý em lại càng sai, vậy em là gì, là người thống trị thế giới sao? Tất cả mọi người đều phải xoay quanh em?" Phạn Già La lạnh lùng chất vấn.

Cô bé ngoẹo đầu nhìn Phạn Già La, thái độ đương nhiên: "Đúng vậy, thế giới vốn xoay xung quanh tôi."

Phạn Già La gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu nó không xoay quanh nữa?"

Cô bé kiên định nói: "Tôi có thể làm nó xoay quanh tôi."

Phạn Già La chỉ chỉ Hứa Nghệ Dương, giọng nói ôn hòa: "Nhưng sẽ luôn có ngoại lệ, ví dụ như Dương Dương nhà tôi, lúc này em sẽ làm thế nào?"

Cô bé suy nghĩ một chốc rồi vỗ tay mỉm cười nói: "Rất đơn giản, để bọn họ biến mất là được rồi. Ba ba nói, đứa nhỏ làm sai chuyện phải bị trừng phạt." Trừng phạt của người lớn là chỉ quở trách, chép phạt, học thuộc lòng này nọ mà thôi, nhưng trong mắt cô gái, trừng phạt là đồng nghĩa với hoàn toàn biến mất. Cô bé muốn mình đạt được tất cả, chán ghét những thứ không được phép lại xuất hiện trước mắt mình, như vậy thế giới mới hoàn mỹ.

Thế giới của trẻ con chính là đơn giản như vậy, tốt xấu, trắng đen, ở trong mắt chúng tuyệt đối không có chuyện lẫn lộn giới hạn, không có khu vực trung gian. Tình cảm của chúng rất mãnh liệt, thích thì cực kỳ thích, mà ghét cũng sẽ cực kỳ ghét, nhưng thích rất có thể sẽ biến thành không thích, ghét cũng có thể chớp mắt biến thành không ghét. Chúng không hiểu được cái gì gọi là ẩn nhẫn, chỉ biết thẳng thừng phát tiết khó chịu, tùy ý phát giận.

Nói con nít giống như thời tiết ngày tháng sáu thật sự rất đúng, trở mặt nhanh như trở trời vậy.

Phạn Già La nhìn chằm chằm cô bé, chầm chậm nói: "Tôi hiểu suy nghĩ của em rồi, như vậy hiện giờ em cũng làm sai chuyện, có phải cũng nên tiếp nhận trừng phạt không?"

Trừng phạt = biến mất, khái niệm này đã cắm rễ trong đầu cô bé, vì thế cô bé lập tức lui lại, xoay người muốn chạy trốn nhưng bị Hứa Nghệ Dương chặn lại đường đi, nghiêm khắc đẩy một cái.

Thì ra không phải anh trai có ý muốn nhận nuôi cô bé này, làm hại bé khẩn trương cả nửa ngày!

Cô bé ngã ngồi xuống rãnh nước bẩn, gương mặt vẫn luôn lộ ra nụ cười vui vẻ rốt cuộc cũng lộ ra tâm tình sợ hãi: "Bọn mi phải chết, bọn mi phải chết, bọn mi phải chết!" Cô bé hung tợn mắng, sau đó trừng mắt trông mong nhìn một lớn một nhỏ.

Nhưng không có chuyện gì xảy ra, Phạn Già La dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô bé, Hứa Nghệ Dương nhặt một hòn sỏi nhỏ ném vào mặt cô bé, đồng dạng dùng giọng điệu hung ác nói: "Không cho phép, mắng, anh trai! Xấu xa!"

Đứa nhỏ nhà người ta hung ác, đứa nhỏ nhà mình thì vừa ngốc vừa khờ, vẻ mặt lạnh băng của Phạn Già La có chút co quắp, lửa giận trong mắt lại càng phừng lên mãnh liệt hơn. Cậu đưa tay níu lấy áo cô bé, nhấc cô bé lên, tay kia đặt trên đầu cô bé, từng câu từng chữ nói: "Thế giới này không thuộc về em."

"Mi muốn làm gì? Buông ra!" Cô bé rốt cuộc cuộc cảm nhận được khí tức nguy hiểm cùng cực tỏa ra từ thanh niên, vì thế bắt đầu liều mạng giãy giụa, một điểm sáng màu xám lớn cỡ hạt đậu tằm chậm rãi trồi lên từ mi tâm cô bé, dung nhập vào lòng bàn tay thanh niên.

"Ba mẹ ta là quốc vương cùng vương hậu vũ trụ, ta là công chúa điện hạ, sao mi lại dám đối xử với ta như vậy? Mi chỉ là một người bình thường, mi không đối phó được ta! Mi không lợi hại bằng ta! Mi không lợi hại bằng phân nửa ta! Ta nhất định sẽ giết chết mi!" Cô bé bắt đầu nói những lời kỳ quái, có thể thấy lúc ở nhà cô bé đã xem không ít truyện cổ tích, cô bé kiên định tin tưởng mình là công chúa tôn quý, mà lòng tin này lại có thể chống đỡ được từ trường cùng thần niệm của Phạn Già La.

Vì vậy điểm sáng màu xám kia vẫn cắm chặt ở mi tâm cô bé, không tiến ra ngoài nhiều hơn.

Phạn Già La lơ đễnh nhếch môi, gia tăng lực hấp thu.

Cảm giác điểm sáng bắt đầu buông lỏng, đồng thời dần dần thoát ra khỏi sự khống chế của mình, cô bé rốt cuộc nóng nảy, thét lên: "Mẹ mau cứu con!" Cô bé nhắm mắt lại, con hẻm bị từ trường của Phạn Già La phong kín lập tức mở rộng với thế giới bên ngoài, một người phụ nữ chạy tới như bay, dùng túi xách đắt tiền của mình đập mạnh vào cánh tay Phạn Già La, giận dữ quát: "Mau buông con bé ra! Cứu mạng, cứu mạng, giết người rồi, mau báo 110!"

Đầu hẻm nhanh chóng tụ tập rất nhiều người, camera giám sát bị từ trường nhiễu loạn cũng bắt đầu hoạt động bình thường, Phạn Già La không thể không buông cô bé ra, thu lại thần niệm. Vì thế điểm sáng màu xám kia một lần nữa chui vào thân thể cô bé, biến mất không thấy đâu nữa.

Người phụ nữ ôm lấy cô bé nhỏ giọng an ủi, Phạn Già La dùng con ngươi đen kịt nhìn hai người, trầm giọng nói: "Đứa bé này đã mất khống chế, các người đã nuôi dưỡng ra một con ma quỷ."

Động tác dỗ dành của người phụ nữ cứng đờ, gương mặt biến sắc.

[end 125]

[126] Linh Môi - Lại Vào Cục Cảnh Sát

*****

Người phụ nữ ôm không nổi con gái đã cao lớn, chỉ có thể nửa kéo nửa ôm con bé ra ngoài hẻm: "Linh Linh, đi thôi, chúng ta mau về nhà." Cô cúi thấp đầu né tránh ánh mắt Phạn Già La, thậm chí không dám đòi một câu trả lời hợp lý.

Nhưng cô bé lại quật cường giãy giụa, gào thét: "Con không đi, con không đi, con muốn giết nó!"

"Linh Linh ngoan, chúng ta mau đi thôi! Đừng làm rộn!" Cơn giận của người phụ nữ cũng tăng vọt, nhưng khi đối diện với ánh mắt oán hận của con gái thì mềm dịu nói: "Mẹ dẫn con tới bệnh viện kiểm tra, cổ con bằm xanh rồi kìa!" Lúc bị Phạn Già La nhấc lên không, cổ áo đã siết cổ cô bé tạo thành vết hằn, nhưng chút bằm ấy chẳng là gì so với vết thương gãy lìa cổ của Hứa Nghệ Dương.

"Không đi, con muốn báo thù! Con muốn giết nó!" Cô bé nháo loạn cào mặt mẹ mình, miệng nói ra những lời làm người ta sợ run lên. Ở trước mặt mẹ mình, cô bé đã tập thành thói quen duy ngã độc tôn, cao cao tại thượng rồi, vì thế cô bé cũng cho rằng tất cả mọi người cũng phải đối xử với mình như vậy.

Cô bé hung ác nhìn chằm chằm Phạn Già La, ánh mắt thâm độc giống như một con thú đã hoàn toàn mất đi tính người, nhưng năm nay cô bé cũng chỉ mới mười tuổi mà thôi.

Kỳ thực nhân loại khi chào đời không khác biệt gì thú vật, nếu không có cha mẹ dốc lòng giáo dục, chúng sẽ không có nhân tính, sẽ không hiểu thiện ác, cũng không biết sử dụng ngôn ngữ cùng trí tuệ. Có thể nói nhân tính chính là quý giá nhất mà cha mẹ tặng cho đứa bé, nhưng cha mẹ của đứa bé trước mặt đã làm ngược lại, lúc cô bé bắt đầu có ý thức độc lập bọn họ lại chậm rãi tước đoạt đi tính người của cô bé, để cô bé biến thành ma quỷ.

Bởi vì năng lực đặc biệt cùng lòng tin kiên định, cô bé có thể làm những đứa bé tư tưởng đơn thuần dễ dàng yêu thích mình, nhưng người trên thế giới này có quá nhiều, vẫn có vài người không thích cô bé, lẽ nào những người này nên bị cô bé xem là dị giáo mà xóa bỏ? Khi cô bé tiến vào thế giới người trưởng thành, phát hiện càng nhiều người không thích mình hơn, lẽ nào cần phải giết hết toàn bộ?

Người xuất hiện ở xung quanh chúng ta có rất nhiều, ví dụ như người nhà, họ hàng, bằng hữu, người yêu, đồng nghiệp v..v... trong số những người này, có 30% yêu thích mình đã tốt lắm rồi, số còn lại có người không thích, có người không có nghĩa vụ phải thích, bọn họ đều có cuộc sống của mình. Mà 70% người này ở trong mắt cô bé chính là cần phải xóa bỏ, như vậy có phải là máu lạnh không?

Phạn Già La nhìn chằm chằm cô bé, ánh mắt cũng hung ác đáng sợ. Nếu cô bé kia là một con mãnh thú vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, vậy cậu chính là một con cự thú cắn người.

Trong màn giao chiến không một tiếng động này, cô bé rốt cuộc cúi đầu, lộ ra vẻ mặt sợ sệt. Đương nhiên loại sợ sệt này chỉ là một loại phản ứng rất yếu ớt, đứa nhỏ đều là nhớ ăn không nhớ đánh, một khi rời xa Phạn Già La, trở về hoàn cảnh làm cô bé cảm thấy an tâm thoải mái, cô bé sẽ tiếp tục nảy mầm vững chắc. Giáo dục đứa nhỏ là chuyện rất gian nan, không phải một hai lần thất bại là có thể uốn nắn được.

Thấy con gái không còn giãy giụa la hét chói tai nữa, người phụ nữ vội vàng kéo cô bé ra ngoài. Nhưng quần chúng vây xem lại không đồng ý, chặn đầu hẻm lại, hô lớn: "Đừng đi, bọn tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát tới ngay thôi!"

"Kẻ đánh cô bé nhìn quen quen!"

"Là Phạn Già La! Tôi nhận ra được!"

"A, chính là Phạn Già La nguyền rủa Phạn Khải Toàn bệnh chết, còn ở trên TV mắng Tô Phong Khê là quái vật hả? Sao ngay cả đứa nhỏ mà hắn cũng đánh chứ, đúng là quá quắt mà!"

"Người này đúng là tệ hại! Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa! Không được để hắn đi, nhất định phải báo cảnh sát bắt hắn lại!"

"Mau nhường đường, mau nhường đường, cảnh sát tới rồi!"

Vì vậy nửa tiếng sau, Phạn Già La liền ngồi trong phòng thẩm vấn của phân cục thành Tây, hai cảnh sát đang hung hăng hùng hổ thẩm vấn cậu, mà thần niệm của cậu lúc này đang phân liệt ra thành hai, một nửa giám sát cô bé kia, một nửa trông coi Hứa Nghệ Dương. Hiện giờ cậu đã biết cô bé kia tên là Tiêu Ngôn Linh, năm nay mười tuổi, chẳng những tướng mạo xinh đẹp, thành tích cũng rất xuất sắc, còn làm người mẫu cho các hãng quần áo trẻ em, có một số fans hâm mộ; mẹ là Ôn Quế Vân, có một cửa hàng quần áo ở khu trung tâm, buôn bán rất tốt, năm gần đây kiếm được tài sản trăm triệu, có thể coi là nhà giàu mới nổi ở Bắc Kinh, cha tên là Tiêu Nhuận Dân, là giám đốc một công ty khoa học kỹ thuật, hiện giờ đang trên đường chạy tới Cục cảnh sát.

Lúc này Tiêu Ngôn Linh đang nằm trong lòng mẹ mình, cùng cảnh sát xem camera giám sát.

"Không quay được, camera bị hư rồi." Cảnh sát chỉ màn hình trắng xóa nói.

Ôn Quế Vân thầm thở phào, Tiêu Ngôn Linh lại không chịu bỏ qua, giọng nói the thé: "Khẳng định quay được, không có hư! Xem lại lần nữa, mau xem đi!"

Thái độ hất mặt sai khiến của cô bé làm cảnh sát có chút khó chịu nhíu mày, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn trả lại đoạn phim camera giám sát. Lần này chuyện quỷ dị đã xảy ra, hình ảnh vốn trắng xóa trở nên rõ ràng, Phạn Già La nắm tay đứa bé trai và bé gái chậm rãi đi vào con hẻm, sau đó ngồi xổm xuống nói gì đó với cô bé, cô bé tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm nên xoay người muốn chạy nhưng lại bị cậu bé kia đẩy ngã xuống rãnh nước, chọi một cục đá. Phạn Già La không chỉ không ngăn cảnh hành động bắt nạt của cậu bé, còn dùng một tay xách cô bé lên, tay kia đặt trên gương mặt cô bé, giống như muốn làm cô bé bị ngộp chết.

"Con mẹ nó, một lớn một nhỏ này đều là ác bá mà!" Nhóm cảnh sát vây quanh màn hình vi tính hô to kinh ngạc.

Cô bé cũng the thé nói: "Như vậy có thể bắt hắn chưa? Có thể xử tử hình hắn không?"

"Đương nhiên có thể bắt, tử hình thì có chút khó, còn phải tra hỏi nửa." Cảnh sát phụ trách kiểm tra camera giám sát trấn an: "Cô bé đừng sợ, người xấu sẽ bị trừng phạt."

"Đúng, kẻ xấu phải bị trừng phạt, hắn phải biến mất!" Giọng nói chói tai cùng vẻ mặt độc ác của cô bé làm mọi người có chút khó chịu nhưng cũng không nghĩ nhiều. Con nít chính là nói năng không suy nghĩ như vậy, huống chi cô bé lại vừa bị hoảng sợ như thế.

Mẹ của cô bé, Ôn Quế Vân ngồi yên bên cạnh suốt quá trình, hoàn toàn không có quyền lên tiếng, giữa chân mày lộ ra một tầng mờ mịt. Sự tình đã phát triển vượt khỏi mong muốn của cô, cô vốn muốn rời xa Phạn Già La nhưng cuối cũng vẫn đụng vào hắn. Ba của đứa nhỏ biết chuyện nhất định sẽ tức giận.

Cô ôm mặt, mệt mỏi nghĩ.

Ở một đầu khác, Hứa Nghệ Dương được an bài ở phòng nghỉ đang được hai nữ cảnh sát hỏi chuyện. Đương nhiên thái độ của bọn họ rất dịu dàng, cẩn thận, không dám để đứa nhỏ có suy nghĩ hoảng sợ, bởi vì bọn họ đã điều tra sơ qua tình huống của đứa bé này, biết được cậu bé từng bị ngược đãi, trong lòng vẫn còn vết thương chưa thể khép lại.

"Dương Dương, uống chút nước nha." Một nữ cảnh sát đưa một ly sữa ấm tới.

"Em muốn, anh trai." Hứa Nghệ Dương lắc đầu, vẻ mặt mong ngóng.

"Anh trai em còn việc, chốc nữa sẽ qua ngay." Tạm thời không cần nói với sự việc vừa xảy ra, Phạn Già La đối xử tốt với đứa bé này là chuyện chắc chắn, bằng không đứa bé cũng không dính cậu ta như vậy.

"Một chốc, là, bao lâu?" Bởi vì quá gấp, ngay cả nói chuyện Hứa Nghệ Dương cũng nói lưu loát hẳn.

"Cái này thì chưa biết được. Dương Dương, sao bọn em lại đối xử như vậy với Tiêu Ngôn Linh? Nếu em không chịu nói rõ, anh trai em còn phải chờ ở bên kia rất lâu đó, em cũng muốn mau mau được gặp anh trai đúng không?" Nữ cảnh sát dẫn dụ từng chút một.

Hứa Nghệ Dương hiểu, liền chỉ chỉ tay trái vẫn luôn rũ bên người của mình: "Cô ấy khi dễ em!" Bé chỉ quá thiện lương đơn thuần thôi chứ bé không ngốc, vì thế bé biết không thể để người khác thấy phần cổ và chân trái đã gãy lìa của mình, bởi vì nếu hai nơi này bị thương, bé không thể nào đi lại bình thường như vậy. Bé chỉ cần chỉ một phần tổn thương không ảnh hưởng tới hành động để giành được sự đồng tình của mọi người.

Quả nhiên, nữ cảnh sát vén tay áo kiểm tra, sau khi kiểm tra xương cốt lập tức kinh hô: "Tay trái đứa nhỏ này đã bị gãy rồi!"

Một nữ cảnh sát khác cũng cảm thấy thật khó tin: "Thật sự bị gãy à? Nhưng cậu bé không hề kêu đau! Nó làm sao chịu được chứ?"

"Có lẽ vì từng trải trước kia làm cậu bé có phản ứng chậm chạp với đau đớn! Mau lên, mau dẫn cậu bé tới bệnh viện, không thể kéo dài thêm nữa!"

Hai nữ cảnh sát chuẩn bị ôm Hứa Nghệ Dương đi lại bị bé né tránh. Bé linh hoạt nhảy xuống ghế, mở cửa chạy ra ngoài, những cảnh sát khác thấy vậy định bắt lại nhưng bị hai nữ cảnh sát hô to cản lại: "Đừng đụng, tay trái của cậu bé đã bị gãy rồi! Lúc này không biết đau thế nào nữa! Trời ạ, đứa bé này thật là..."

Bọn họ quả thực không biết nên làm sao hình dung đứa nhỏ kiên cường này, sự phẫn nộ đối với Phạn Già La cũng vì cảnh ngộ của cậu bé mà giảm mạnh. Nếu vì đứa nhỏ nhà mình bị khi dễ mà đối xử với đứa nhỏ khác như vậy, cũng có thể hiểu được. Tay của đứa bé đã gãy luôn rồi, có vị gia trưởng thật tình yêu thương đứa nhỏ nào kiềm nén được cơn giận này chứ?

Hứa Nghệ Dương không cần chỉ dẫn đã có thể theo thần niệm của anh trai chạy tới cửa phòng thẩm vấn, dộng cửa ầm ầm.

Cảnh sát bên trong tưởng là đồng nghiệp, hỏi cũng không hỏi đã ra mở cửa, dưới nách đột nhiên chui vào một bóng dáng nhỏ bé, chạy tới chỗ Phạn Già La thủy chung không nói lời nào, ôm chặt lấy cánh tay cậu, mắt ầng ật nước.

"Ui! Sao đứa nhỏ này lại chạy tới đây? Người phụ trách trông coi nó đâu?"

"Bọn em tới rồi, bọn em tới rồi đây! Đội trưởng, anh ra ngoài chút đi, bọn em báo cáo tình huống một chút." Hai nữ cảnh sát nhìn một lớn một nhỏ rúc vào một chỗ, lúc này mới vẫy tay với cảnh sát phụ tránh thẩm vấn.

Mười mấy phút sau, hai người cảnh sát quay lại, ánh mắt nhìn về phía Phạn Già La đã không còn lạnh lùng như trước: "Chúng tôi đã điều tra rồi, Hứa Nghệ Dương tự mình té bị thương, không liên quan tới Tiêu Ngôn Linh."

"Đứa bé đó rất nguy hiểm, nếu còn tiếp tục như vậy bên cạnh cô bé sẽ không ngừng xuất hiện tử vong." Phạn Già La ôm đứa nhỏ vào lòng, rốt cuộc nói ra câu nói đầu tiên từ khi tiến vào Cục cảnh sát.

"Cô ta xấu lắm!" Hứa Nghệ Dương kiên định gật đầu, hàng mày nhíu lại như một con sư tử con tức giận.

"Bạn nhỏ, nói dối là không đúng, giáo viên trường em đã nói rồi, là em bất cẩn ngã xuống, không liên quan tới ai cả. Còn nữa, Phạn tiên sinh, xin cậu đừng nói những lời như vậy trước mặt đứa nhỏ, sẽ ảnh hưởng không tốt tới cậu bé." Cảnh sát bất đắc dĩ đỡ trán. Lúc đầu hắn cho rằng Phạn Già La là kẻ biến thái thích ấu dâm hoặc là kẻ điên, kết quả nháo loạn nửa ngày thì ra là trút giận cho đứa nhỏ nhà mình! Này cũng thật là...

"Phạn tiên sinh, cậu bé quả thực đã bị ngã rất nghiêm trọng, chúng tôi cũng hiểu được tâm tình của cậu, nhưng hành vi của cậu thật sự đã quá quá khích. Như vầy đi, cậu giao đứa nhỏ cho đồng nghiệp của chúng tôi, chúng tôi sẽ dẫn cậu bé tới bệnh viện điều trị, cậu lưu lại chờ cha của Tiêu Ngôn Linh, sau đó chúng tôi sẽ tiến hành hòa giải hai bên được không? Đứa bé bị thương quan trọng hơn."

Phạn Già La khẽ vuốt cánh tay Hứa Nghệ Dương, không tỏ thái độ, Hứa Nghệ Dương lại vội vàng hô to: "Không đi! Chỉ cần, anh trai!"

Hai cảnh sát còn định khuyên nhủ thì cửa phòng thẩm vấn một lần nữa bị gõ cửa, một cảnh sát trẻ tuổi ló đầu vào, nhỏ giọng nói: "Có người tới bảo lãnh Phạn tiên sinh, cha của Tiêu Ngôn Linh cũng đã tới rồi, nói là sẽ không kiện."

Hiện giờ hai đứa bé đều không xảy ra chuyện gì lớn, vẫn không đến mức phạm tội hình sự, vì thế cơ quan cảnh sát cũng không thể khởi tố, tất cả đều phải xem ý nguyện của thân nhân người bị hại. Nếu người nhà hai bên chủ trương muốn truy cứu trách nhiệm, bọn họ chỉ có thể trình đơn lên tòa án, nếu bọn họ không muốn truy cứu thì chuyện này chỉ có thể bỏ qua, cơ quan cảnh sát cũng không có quyền can thiệp.

Sau khi hiểu được ngọn nguồn sự tình, hai người cảnh sát này đã sớm không còn ác cảm với Phạn Già La, tuy hành động hơi quá một chút nhưng không thể không thừa nhận một điều: Cậu ta có thể đối xử với Hứa Nghệ Dương như con của mình như vậy, chứng tỏ cậu ta không phải người xấu.

"Phạn tiên sinh, cậu có thể đi rồi, xét thấy đứa bé đang bị thương, hơn nữa chỉ tin tưởng một mình cậu, chúng tôi sẽ không tạm giam cậu, cậu mau dẫn đứa bé tới bệnh viện đi." Cảnh sát mở rộng cửa phòng thẩm vấn nói.

"Cám ơn. Còn đứa bé kia..." Phạn Già La đi tới cửa thì dừng lại, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại yên lặng thu hồi lời vẫn chưa nói ra. Hiện giờ cho dù cậu nói gì cũng không có ý nghĩa, trước khi bi kịch chân chính phát sinh, sẽ không ai cho rằng đứa nhỏ ngây thơ đáng yêu có thể tạo thành tai nạn hủy diệt người khác, thậm chí là cả xã hội này.

Cậu nắm tay phải Hứa Nghệ Dương rời khỏi phòng thẩm vấn thì nhìn thấy Tống tiến sĩ đứng nghiêng bên cửa sổ nhìn về phương xa. Nghe thấy tiếng bước chân, anh lập tức quay đầu nhìn qua nhưng không hỏi gì cả, chỉ kéo cà vạt tinh xảo của mình làm thành dây treo, đeo vào cổ đứa nhỏ, sau đó cẩn thận treo cánh tay của bé lên.

Phạn Già La biết đứa nhỏ không đau nên căn bản không nghĩ tới chuyện này, nhưng mặc dù vậy, tròng mắt đen kịt của cậu vẫn đầy cảm kích.

"Tống tiến sĩ, anh là cơn mưa ngày nắng sao?" Cậu cười khẽ. [giúp đỡ kịp thời]

Tống Duệ cũng thấp giọng mỉm cười, vòng tay ôm lấy bả vai thanh niên nói: "Đi thôi, đưa hai người về nhà. Vừa nãy tôi đã nói chuyện với người nhà bên kia rồi, bọn họ đã ký giấy đồng ý bỏ qua."

Nhớ tới đứa nhỏ ác ma kia, đôi mắt ôn nhu của Phạn Già La lập tức bị một tầng sương lạnh bao trùm. Cậu nhìn thoáng qua phòng tiếp khách, phát hiện một người đàn ông đẩy cửa bước ra, vẻ mặt tràn đầy lo nghĩ cùng giận dữ. Thoáng nhìn thấy Tống Duệ, người nọ có chút sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được thân phận của Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương.

Nhưng biểu hiện của ông không giống người nhà người bị hại, ngược lại đi nhanh tới cúi thấp người: "Xin lỗi Phạn tiên sinh! Đứa nhỏ bị thương thế nào vậy? Có cần chúng tôi cùng cậu tới bệnh viện không? Chúng tôi sẽ phụ trách toàn bộ tiền thuốc men, thật sự rất xin lỗi!"

"Tiêu tiên sinh, ngài không cần phải như vậy, Hứa Nghệ Dương bị thương không liên quan tới con gái ngài." Một cảnh sát vội vàng cản lại hành vi ngớ ngẩn của hắn.

Tiêu Nhuận Dân chỉ cười khổ một tiếng, không có cách nào giải thích. Ông hiểu rõ chân tướng hơn bất cứ ai, sau khi con gái giết hại con chó trong nhà ông đã biết, đứa nhỏ này đã bị bọn họ hủy rồi. Nhưng ông không ngờ ngay cả đồng loại mà con bé cũng dám ra tay!

Lúc nhận được điện thoại của vợ, lo sợ cùng nghi hoặc trong lòng ông thật sự rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung.

Mà lời nói của Phạn Già La lại càng làm ông rơi vào vực sâu khủng hoảng: "Có một thì sẽ có hai, dục vọng một khi đã bị mở van thì sẽ không thể đóng lại, đứa nhỏ kia đã mất khống chế."

"Sẽ còn nhiều người bị hại hơn sao?" Sắc mặt Tiêu Nhuận Dân biến đổi, sau đó bi ai nói: "Đương nhiên rồi, tôi sớm phải nghĩ tới, tính tình của con bé ngày càng tệ, là chúng tôi đã hại con bé, chúng tôi không dạy dỗ tốt con bé."

"Nếu ông muốn tìm giúp đỡ thì có thể tới tìm tôi." Phạn Già La theo bản năng sờ sờ túi quần thì phát hiện bên trong không có danh thiếp, không khỏi sửng sốt.

Tống Duệ tự nhiên từ trong cặp sách móc ra một tấm danh thiếp in chữ vàng.

Phạn Già La nhếch môi nhận lấy đưa qua cho Tiêu Nhuận Dân, chầm chậm nói: "Thông qua số điện thoại này, ông có thể tìm được tôi." Đúng vậy, đây là danh thiếp của Tống tiến sĩ nhưng không sao cả, tìm được Tống tiến sĩ đồng nghĩa tìm được cậu, huống chi tình huống khẩn cấp, Tống tiến sĩ có thể giải quyết được rất nhiều phiền phức.

Tiêu Nhuận Dân dùng đôi tay run run nhận lấy danh thiếp, mà Tống Duệ cũng nhanh chóng đi tới trước. Anh sợ vẻ mặt vui vẻ của mình bị thanh niên phát hiện.

[end 126]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info