ZingTruyen.Com

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[118.119.120] Linh Môi

caokhin01

[118] Linh Môi - Xem Cho Tôi Một Quẻ?


*****

Rất hiển nhiên, cô gái này chính là vị hôn thê của gã đàn ông này, lúc này cô ta giống như một con mãnh thú phẫn nộ, chỉ hận không thể xé nát vị hôn phu của mình. Nếu không phải nể tình hắn ta si tình lại biết chăm sóc, cô đường đường là thiên kim Triệu gia sao lại có thể đính hôn với một nhị thế tổ nghèo túng chứ? Giờ nghĩ lại, si tình gì đó, ôn nhu săn sóc gì đó, tất cả con mẹ nó đều là đánh rắm!

"Con ả đó là ai? Anh nói đi? Nói mau!" Cô gái túm cổ áo hắn tát lia lịa. Lúc hai người lôi kéo tới lui, tất cả mọi người đều thấy rõ dấu son đỏ tươi trên sườn cổ áo.

"Thật sự là có! Phạn Già La làm sao biết được? Cậu ta nhìn thấy cảnh hai người kia hôn nhau à?"

"Chắc là vậy rồi, bằng không sao lại có thể nói cặn kẽ như vậy chứ?"

Lúc mọi người xì xào bàn tán, cô gái kia đã kịp phản ứng, hiểu ra sự tình: "Ban công nở đầy hoa hồng đỏ, rèm trắng thêu tơ vàng, đó không phải căn biệt thự ven hồ của anh à? Giỏi, anh dám dẫn con đĩ đó tới chỗ chúng ta đính hôn để lêu lổng, anh giỏi thật!" Cô gái xốc làn váy bước nhanh ra ngoài, muốn đi bắt ả nhân tình kia.

Gã đàn ông kia vác cái mặt sưng đỏ dấu bàn tay đuổi theo. Nàng nhân tình đó rất nghe lời hắn, hiện giờ nhất định vẫn còn chờ trong biệt thự, nói không chừng còn tắm rửa sạch sẽ trơn bóng nằm trên giường, nếu để vị hôn thê bắt tại trận thì quan hệ của hắn và Triệu gia sẽ triệt để tan vỡ, ba mẹ sẽ xé nhỏ hắn ra!

Sau khi hai người rời đi, lại có vài người nam nữ vội vàng đuổi theo, người đi hóng náo nhiệt, người đi khuyên nhủ, không quản là làm gì, nói chung là một vở kịch hay ho, mà người tạo ra vở kịch lại đang nhìn xung quanh, lịch thiệp hỏi: "Còn ai muốn xem bói nữa không?"

"Có!" Lúc người khác đều theo bản năng lùi lại, vậy mà vẫn có người gạt đám người bước tới, sắc mặt người này đặc biệt tái hơn người khác, dưới mắt mơ hồ có quầng đen, dáng vẻ không được nghỉ ngơi tốt, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt.

"Tôi biết cậu đang diễn trò xiếc gì, không phải ngẫu nhiên thấy người ta yêu đương vụng trộm thôi sao, có gì hay ho mà ra vẻ." Người này rút ra một xấp tiền mặt, nhướng mày nói: "Có bản lĩnh cũng đoán cho tôi đi!"

Lúc người này nói chuyện, người xung quanh đều lộ ra biểu tình sợ hãi, có thể thấy được địa vị người này vượt xa gã đàn ông khi nãy. Phạn Khải Toàn chưa từng mở miệng rốt cuộc cũng lên tiếng: "Thôi đi Đinh Vũ, đừng so đo với đứa nhỏ."

Thật ra Phạn Khải Toàn cũng chỉ hơn Phạn Già La năm sáu tuổi mà thôi, lúc này lại há miệng nói Phạn Già La là đứa nhỏ, một là làm dịu không khí, hai là muốn châm biếm thanh niên đang hành xử cực kỳ huênh hoang này. Ẩn ý nói với đối phương: thôi đi, địa vị của tôi và cậu sớm đã chênh lệch rất xa, nếu cậu thông minh thì nên tự hiểu lấy mình.

Nhưng Phạn Già La hiển nhiên không phải người tự hiểu lấy mình, lúc Đinh Vũ tỏ vẻ muốn bỏ qua, cậu lại rút đi xấp tiền trong tay đối phương, cười nói: "Vậy tôi thử xem."

Đuôi mày Đinh Vũ lại càng nhướng cao hơn, chỉnh lại vạt áo, bình chân như vại ngồi xuống chiếc sô pha ở bên cạnh. Phạn Khải Toàn thấp giọng thở dài, cũng thuận thế ngồi xuống ở bên cạnh. Hai vị đại lão đã ngồi xuống, người xung quanh cũng rối rít tìm chỗ ngồi.

Trong góc đại sảnh không lớn không nhỏ này, người còn đứng chỉ có Phạn Già La cùng Tống Duệ, động tĩnh của bọn họ tự nhiên cũng làm nhóm lớn tuổi chú ý, lúc này cũng đang đảo mắt nhìn qua, đề phòng người thanh niên gây chuyện này. Phạn Già La ở trong mắt bọn họ chỉ là 'gà lạc trong bầy hạc', một kẻ ngu không biết nặng nhẹ, người ta đã cho cơ hội giữ mặt mũi mà lại không chịu nắm lấy.

"Ngồi đi." Tống Duệ mỉm cười kéo một chiếc ghế dựa mềm, để Phạn Già La cũng ngồi xuống, chính mình thì nhàn nhã đứng bên cạnh.

"Có giấy bút không?" Cho dù ngồi hay đứng căn bản không có gì khác biệt với Phạn Già La, nhắm mắt cảm ứng một chút sau đó ngoắc tay với Tống tiến sĩ.

Tống Duệ lập tức gọi nhân viên phục vụ hỏi một cây viết cùng một quyển sổ.

Người thanh niên sắc mặt tái nhợt, cũng chính là Đinh Vũ, bạn thân Phạn Khải Toàn, lúc này đang dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát Tống Duệ, tựa hồ không nhận ra người này. Lúc còn ở bên Mỹ bọn họ đã từng hợp tác với Tống Duệ, cũng có ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Nói một câu tự diệt uy phong mình là: nếu không phải người này hoàn toàn không có hứng thú với tiền tài, chỉ thích tìm kiếm kích thích, trên thương trường căn bản không có cơ hội để Phạn Khải Toàn vùng dậy.

Trên bàn đàm phán, Tổng Duệ chưa từng chịu thiệt; quyết đấu tài chính, Tống Duệ giỏi bày mưu lập kế; trong phân tích thương nghiệp, Tống Duệ tinh chuẩn tới đáng sợ. Phạn Khải Toàn có thể đấu ngang cơ với đám cáo già phố Wall cũng nhờ có Tống Duệ chỉ điểm. Tại sao người này lại ở cùng với một chỗ với một minh tinh giỏi lòe thiên hạ chứ? Đối phương có điểm nào làm anh ta để mắt?

Vấn đề này hiển nhiên làm Đinh Vũ cảnh giác, ngay cả Phạn Khải Toàn cũng đề phòng, ánh mắt nhìn Phạn Già La không còn hời hợt xem nhẹ nữa, ngược lại có vài phần thận trọng. Có câu vật họp theo loài, đạo lý này bọn họ hiểu hơn ai hết, có thể có quan hệ thân thiết với Tống Duệ như vậy, còn để anh ta chạy tới chạy lui như tạp vụ, Phạn Già La nhất định không phải đèn cạn dấu.

Chỉ tiếc nhận thức này tới quá muộn, Phạn Già La đã bắt đầu viết vào trang giấy, viết xong một chuỗi số sẽ xé ra, theo mặt bàn đẩy tới trước mặt Đinh Vũ.

Chuỗi số đầu tiên là bảng số xe, vừa vặn chính là chiếc xe Đinh Vũ ngồi hôm nay, cái này ai cũng nhìn thấy, không có gì kỳ quái, vì vậy Đinh Vũ chỉ nhíu mày, một câu cũng lười nói; chuỗi số thứ hai là số điện thoại Phạn Khải Toàn, người ở đây có người biết có người không biết, Đinh Vũ cũng không phản ứng gì; chuỗi số thứ ba tương ứng với địa chỉ công ty Đinh Vũ, đồng dạng cũng có người biết có người không biết; chuỗi số thứ tư là số điện thoại, không ai biết; chuỗi số thứ năm, chuỗi số thứ sáu, chuỗi số thứ bãy...

Lúc này có người hì hì cười nói: "Ồ, này không phải là số điện thoại của tôi à?"

"Số của tôi cũng có, anh Đinh, có phải cậu ta sao chép danh bạ của anh không vậy? Này mà cũng là coi bói sao? Hài thế?"

"Ôi chao, số của tôi xuất hiện rồi, ha ha ha, chẳng lẽ cậu ta tưởng ghi hết số điện thoại của chúng ta ra là có thể dọa được chúng ta sao? Không phải trong điện thoại cậu ta có lưu số của chúng ta à? Viết ra được là hay à, đầu óc hư rồi sao?"

Nụ cười khinh miệt bên khóe môi Đinh Vũ từng chút trở nên cứng ngắc. Đúng vậy, phần lớn con số mà Phạn Già La viết ra là số điện thoại, nhưng lại không đơn giản là số điện thoại! Tựa hồ nghĩ tới gì đó, Đinh Vũ lập tức lấy điện thoại ra, mở ghi chép trò chuyện rồi bắt đầu so với các chuỗi số trên bàn; sáng sớm hôm nay, đầu tiên anh ta chọn chiếc Maybach màu đen, bảng số chính là cái Phạn Già La viết; ở trên xe anh ta đã gọi cho Phạn Khải Toàn, sau đó tới công ty, gọi một cuộc cho quản lý nghiệp vụ, địa chỉ công ty cùng số điện thoại của giám đốc nghiệp vụ vừa vặn chính là chuỗi số thứ ba, thứ tư, sau đó anh gọi cho a? Ai gọi tới cho anh?

Đầu ngón tay lướt trên điện thoại của Đinh Vũ khẽ run, bởi vì Phạn Già La dựa theo thứ tự trước sau chỉnh tề viết ra ghi chép trò chuyện của anh, không sai chút nào, mà có vài số điện thoại Phạn Già La vĩnh viễn không thể nào biết được, vì dụ như cuộc gọi đường dài tới từ nước Mỹ, đó là người đại diện bí mật của anh cùng Phạn Khải Toàn, không ai biết có người này tồn tại, mà đối phương vì muốn tránh né truy xét nên mỗi lần đều thay đổi phương thức liên lạc. Nói cách khác, cho dù một ngày gọi năm sáu cuộc điện thoại cho Đinh Vũ thì dãy số cũng không cố định, ngược lại giống như mật mã mà xuất hiện ngẫu nhiên.

Người này ngay cả Tống Duệ cũng không biết, Phạn Già La rốt cuộc làm sao biết được? Những số điện thoại xuất hiện ngẫu nhiên, thứ tự chuẩn xác như ghi chép cuộc gọi trong điện thoại, Phạn Già La rốt cuộc làm sao biết được. Thông qua từng chuỗi số này, cậu ta đã tiết lộ lịch trình suốt một ngày của Đinh Vũ! Chỉ có gián điệp mới làm được chuyện như vậy đi?

Đinh Vũ cười không nổi nữa, trầm mặc đưa điện thoại cho Phạn Khải Toàn. Phạn Khải Toàn mặt không biến sắc nhìn vài lần, lại đưa cho vệ sĩ ở bên cạnh. Vệ sĩ nhanh chóng tháo gỡ di động ra kiểm tra kỹ càng, sau đó lắc đầu--- không có thiết bị theo dõi, cũng không có phần mềm giám sát.

Thái độ của ba người làm người xung quanh đều không cười được nữa, vẻ mặt giễu cợt đóng băng ở trên mặt. Rất rõ ràng, Phạn Già La đã chọt trúng chỗ đau của Đinh Vũ, thậm chí là Phạn Khải Toàn. Khi bọn họ ý thức được điểm này, Đinh Vũ đã thu gom lại toàn bộ trang giấy, giống như tự nhiên nhét vào túi áo vest.

"Người có thể kết giao bằng hữu với Tống Duệ quả nhiên không giống người bình thường! Thật sự cao minh!" Đinh Vũ vỗ tay, lời nói thong thả nhưng lại giống như nặn ra từ kẽ răng.

Phạn Già La căn bản không để vào mắt, chỉ quay đầu qua nhìn Phạn Khải Toàn.

Tống Duệ cười gật đầu: "Có thể làm bạn với Phạn tiên sinh là vinh hạnh của tôi."

Lời này của anh lại càng làm vẻ mặt Đinh Vũ khó coi hơn. Bởi vì Đinh Vũ đột nhiên ý thức được, hình thức ở chung của hai người này căn bản không giống suy nghĩ của mình. Tống Duệ không phải muốn tỏ ra khí độ mà chăm sóc người, anh ta thật sự đặt mình ở vị trí thấp hơn Phạn Già La, nói cách khác, Phạn Già La làm chủ, anh ta làm phó. Nhưng trên thế giới này, có mấy người có thể làm Tống Duệ phục tùng chứ?

"Có thể kết bạn với Phạn tiên sinh cũng là vinh hạnh của tôi." Bạch Mạc thực phong độ đi tới, vừa cười vừa nói: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Có thể để tôi tham gia không?" Dứt lời liền đưa một ly sâm banh tới tay Phạn Già La, thực hiển nhiên, anh gấp gáp muốn tới chống đỡ cho cái vị đã từng là thiếu gia Phạn gia này.

"Hoan nghênh hoan nghênh, mời Bạch tiên sinh ngồi. Gần đây Bạch tiên sinh vùng lên như vũ bão nha?" Nụ cười của Đinh Vũ đã có chút vặn vẹo. Anh bắt đầu ý thức được, ngày hôm nay hình như mình đã đá trúng một tấm sắt, vô luận Phạn Già La làm sao biết được những bí mật này, anh cũng không thể tiếp tục truy cứu.

"Hôm nay cậu tới tìm tôi à?" Lời nói của Phạn Khải Toàn làm mọi người an tĩnh lại.

"Không sai, đặc biệt tới tìm anh." Phạn Già La gật đầu thừa nhận, không chút sợ hãi uy thế của đối phương. Thẳng đến lúc này mọi người mới phát hiện, luận về dung mạo, khí chất, thậm chí là tài nguyên giao thiệp, cậu ta không hề thua kém Phạn Khải Toàn.

"Vậy cậu cũng tính một quẻ cho tôi thử xem." Phạn Khải Toàn tốt tính cười nói, lời nói lại lộ rõ ý tứ thăm dò.

"Được." Phạn Già La nhìn thẳng Phạn Khải Toàn, con ngươi lóe ra chút mờ mịt thần bí, sau đó chầm chậm nói: "Anh vốn không nên tồn tại."

"Đối với cậu mà nói, tôi quả thực không nên tồi tại." Phạn Khải Toàn hớp một ngụm rượu đỏ, giọng nói thờ ơ.

Lời của anh làm người xung quanh phát ra tiếng cười giễu cợt. Bạch Mạc không vui nhíu mày, Tống Duệ cũng mỉm cười trào phúng, chỉ không biết rốt cuộc là cười nhạo ai.

Phạn Già La không bị phản ứng của mọi người quấy nhiễu, tiếp tục nói: "Anh sinh ra từ Phạn Lạc Sơn, cho nên mới có dáng dấp giống ông ta như vậy."

"Đương nhiên, chúng tôi là cha con." Phạn Khải Toàn tựa hồ cảm thấy có chút nhàm chán, anh để ly rượu xuống, nhìn chằm chằm người thanh niên đột ngột xuất hiện này.

"Không, hai người không phải cha con, anh chỉ sinh ra từ ông ta mà thôi, cùng lắm chỉ là một cái bóng. Sự tồn tại của anh đã không còn cần thiết nên chẳng mấy chốc nữa anh sẽ biến mất. Đoạn thời gian sắp tới, thân thể anh sẽ xuất hiện vấn đề rất lớn, lúc anh ngã xuống nằm trên giường bệnh, không thấy được tương lai nữa, anh có thể tới tìm tôi, có lẽ tôi là người duy nhất có thể giúp được anh." Phạn Già La viết một chuỗi số điện thoại, theo mặt bàn đẩy tới trước mặt Phạn Khải Toàn.

Phạn Khải Toàn mím đôi môi mỏng không nói lời nào, Đinh Vũ lại nổi giận nhảy bật dậy, lớn tiếng quát: "Con mẹ nó mày có ý gì?"

Phạn Khải Toàn vỗ nhẹ cánh tay Đinh Vũ, thái độ vẫn ôn hòa thong dong: "Cậu tiên đoán tôi sẽ bị bệnh?"

"Chứng bệnh phải chết." Phạn Già La phun ra bốn chữ làm người xung quanh câm như hến.

"Cậu rốt cuộc muốn có thứ gì từ tôi? Cậu sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này với tôi đúng không?" Phạn Khải Toàn căn bản không tin tin đoán của thanh niên, bởi vì từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị bệnh, thân thể mạnh khỏe hơn hẳn người bình thường, báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây cũng rất tốt, căn bản không có khả năng nhiễm bệnh. Nhưng anh rất muốn biết ý đồ của đối phương, cách làm điên khùng này có thể có chỗ tốt gì? Chỉ sợ có chút khó đi?

"Tôi muốn nhà tổ Phạn gia." Phạn Già La thẳng thắn.

Người xung quanh hít một hơi khí lạnh, cảm thấy quá kinh ngạc với tham vọng của Phạn Già La. Đó chính là nhà tổ Phạn gia a! Nó tọa lạc trên đỉnh núi, không chỉ vô giá mà còn là vốn gốc của Phạn gia! Phạn Khải Toàn sao lại có khả năng tặng nó cho một người ngoài không có huyết thống? Phạn Già La muốn tiền tới điên rồi sao? Cậu ta tưởng mình còn là đại thiếu gia Phạn gia sao?

Phạn Khải Toàn rốt cuộc cười rộ lên, lắc đầu thở dài: "Vậy thì chờ tới lúc tôi bệnh sắp chết rồi hãy nói." Ý là không muốn thương lượng.

Phạn Già La lại giống như nghe không hiểu ý cự tuyệt, đứng dậy gật đầu: "Được, lúc bệnh sắp chết nhớ liên hệ tôi."

Đáp lại là tiếng cười khẽ thờ ơ của Phạn Khải Toàn cùng cơn giận dữ của Đinh Vũ. Người xung quanh thì có cái nhìn khác xưa về Phạn Già La, vị thiếu gia này cũng là người mạnh mẽ, dám ở địa bàn Phạn gia kiếm chuyện với Phạn Khải Toàn, lại còn có thể toàn thân trở ra! Đương nhiên, nếu hôm nay không có Tống Duệ cùng Bạch Mạc đi cùng, rất có thể cậu ta đã bị lột mất một lớp da.

Sự tình đã xong xuôi, Phạn Già La không cần phải lưu lại đây nữa, Bạch Mạc muốn đi cùng nhưng vẫn còn vài hợp đồng cần thương lượng, chỉ có thể cười khổ nói tạm biệt. Anh chậm rãi cảm giác được, mình và Phạn Già La tựa hồ là người của hai thế giới.

Tống Duệ đỡ bả vai gầy của thanh niên, mềm mại nói: "Đi thôi, tôi đưa em về."

"Không bận rộn à?" Phạn Già La nghi hoặc nhìn anh.

"Em tới vì tìm Phạn Khải Toàn, tôi tới vì tìm em." Tống Duệ nói thẳng.

"Vậy cùng đi thôi." Phạn Già La đưa tay đỡ Tống Duệ, lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.

"Làm sao vậy?" Tống Duệ theo tầm mắt cậu nhìn qua, phát hiện là một người đàn ông trung niên dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp cùng một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi lẫn ở trong số khách mời.

Bọn họ tựa hồ là một nhà ba người, cử chỉ rất thân mật, nhưng trong mắt Tống Duệ thì hoàn toàn không phải như vậy, bởi vì thái độ của người phụ nữ đối với người đàn ông và thiếu niên kia trông có vẻ rất ôn nhu săn sóc, nhưng kỳ thực trong lòng lại tràn đầy chán ghét cùng mất kiên nhẫn. Mỗi tế bào cơ thể cô ta đều truyền ra tin tức---- tôi con mẹ nó đã chịu đủ mấy người rồi! Hai con heo!

[end 118]

[119] Linh Môi - Phạn Già La Sùng Bái

*****

Một nhà ba người bị Phạn Già La để mắt tới lúc này đang nói chuyện phiếm với vài vị khách, người đàn ông trung niên trừng mắt với người phụ nữ, cô ta vội vàng từ túi xách lôi ra hộp danh thiếp mạ vàng, cúi đầu khom lưng đưa qua. Có một vị khách não đầy phế liệu nhân cơ hội sờ tay cô, cô cũng chỉ híp mắt mỉm cười, không hề tức giận. Tựa hồ cô ta đã sớm quen với cuộc sống đẩy đưa này.

Thiếu niên không thể xen vào chuyện làm ăn của người lớn, cảm thấy buồn chán nên đòi về. Người đàn ông trung niên nhẫn nhịn dỗ vài câu, sau đó bảo người phụ nữ dắt đứa nhỏ qua bên bàn ăn ăn chút gì đó. Hai người cùng rời đi, dọc theo đường đi cười cười nói nói rất thân mật, lúc lấy thức ăn thiếu niên đút cả hai tay vào túi, giống như một ông lớn đứng bên cạnh, cả quá trình chỉ mở miệng ra lệnh. Hắn thích ăn gì, người phụ nữ trẻ kia sẽ giúp hắn gắp vào dĩa, lại giúp hắn lột vỏ tôm, chấm thịt vào nước chấm.

Thiếu niên ăn rất hài lòng, người phụ nữ trẻ ở bên cạnh tận tình hầu hạ, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn, lấy nước uống, cả quá trình hệt như một người mẹ cưng chìu con.

Tống Duệ hếch cằm nói: "Cô ta không phải mẹ đứa nhỏ, xét từ góc độ sinh vật học, bọn họ không có điểm nào tương tự, xét từ góc độ tâm lý học, đứa nhỏ rõ ràng ở vị trí chủ đạo, cô ta phải cố gắng lấy lòng đứa nhỏ, cũng cố gắng kiềm chế, không hề giống tình thương của mẹ. Ba người này chắc chắn là một gia đình thành lập tạm thời."

Phạn Già La gật đầu nói: "Tống tiến sĩ, ánh mắt của anh rất nhạy cảm, bọn họ quả thực không phải người một nhà, bởi vì tôi biết mẹ ruột của đứa nhỏ kia."

Cậu vừa dứt lời, thiếu niên ăn xong thức ăn trong dĩa đã xông tới gọi người phụ nữ trẻ kia là mẹ, sau đó bảo đối phương đi lấy thêm món ngọt tới. Tống Duệ mỉm cười lắc đầu: "Vậy người mẹ mà em biết cũng thực bi ai."

"Có lẽ cô ta không cảm thấy như vậy, thậm chí còn chuẩn bị làm ra chuyện càng bi ai hơn." Phạn Già La nghiêm nghị đi tới chỗ người đàn ông trung niên.

Tống Duệ lập tức đuổi theo, thấp giọng hỏi: "Em cảm ứng được gì?"

"Tôi cảm ứng được tử khí nồng nặc." Lúc Phạn Già La đi tới bên cạnh, người đàn ông trung niên kia đang nghe điện thoại, giọng nói khá mất kiên nhẫn: "Khúc Nhàn Phân, cô rốt cuộc đã nghĩ thông suốt hay chưa?" Hắn vốn đã kéo đen số vợ mình, thấy cô ta gửi tin nhắn đồng ý ly dị mới hủy đi.

"Cô đồng ý tịnh thân xuất hộ*? Khúc Nhàn Phân, cô đang nói chuyện cười đấy hả? Cho dù cô không đồng ý thì cô có tài sản chung của vợ chồng gì mà chia chứ? Tôi nói cho cô biết, thói đời đã thay đổi từ sớm rồi, lúc kết hôn nếu cô tịnh thân nhập hộ thì lúc ly hôn cũng phải tịnh thân xuất hộ, của cô thì sẽ là của cô, không phải của cô thì một cắc bạc cũng đừng mong lấy được! Tài sản trước khi cưới được pháp luật bảo vệ, là chuyện ai cũng biết, có ra tòa thì tôi cũng không sợ cô! Cô hầu hạ ba mẹ tôi thì sao, đó không phải do cô nguyện ý à? Con trai, con trai chẳng phải cũng là cô kiên trì muốn sinh à? Được rồi được rồi, tôi không muốn cãi nhau với cô, tôi còn đang bận đây này." [ra đi tay trắng]

Lúc người đàn ông chuẩn bị cúp máy, người phụ nữ đột nhiên thay đổi thái độ, ôn nhu nói gì đó.

Sắc mặt người đàn ông rốt cuộc cũng dịu lại, giễu cợt nói: "Được rồi, chờ buổi tiệc kết thúc tôi sẽ cùng Khai Khai về nhà. Cô muốn gặp Lý Lam? Cũng được, tôi thỏa mãn cô, thấy em ấy rồi cô sẽ biết cùng là phụ nữ nhưng cô và người ta thua kém cỡ nào."

Người đàn ông nhìn nhân tình cùng con trai ở cách đó không xa, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, không hề đề phòng bị một thanh niên xa lạ rút lấy điện thoại.

"Ôi chao, cậu là ai thế hả?" Người đàn ông giận tím mặt.

Thanh niên chỉ nhìn ghi chép trò chuyện của hắn, sau đó lại đút điện thoại vào túi tiền của hắn, một câu cũng không nói đã bỏ đi. Người đàn ông dáng vẻ cực kỳ cao quý ở bên cạnh thanh niên mỉm cười gật đầu với hắn, nhưng trong tròng mắt đen kịt kia lại lóe ra tia sáng cảnh cáo.

Người đàn ông trung niên nhanh chóng ý thức được hai người này ăn mặc cực kỳ sang trọng, người trẻ tuổi có khí chất rất đặc biệt, làm người ta đã gặp một lần thì rất khó quên; người thành thục chững chạc hơn thì chẳng khác nào cây NDT di động, bộ vest là hàng may riêng của G gia, mấy trăm nghìn NDT một bộ, càng miễn bàn tới chiếc đồng hồ trị giá hơn hai chục triệu NDT trên cổ tay.

Địa vị của hai người này khẳng định không nhỏ, chỉ lấy điện thoại xem một chút mà thôi, cũng không nháo loạn gì, vẫn là thôi đi vậy. Người đàn ông trung niên này thường xuyên tham gia các buổi tiệc danh lợi, tự nhiên biết người nào có thể trêu chọc, người nào cần phải lãng tránh, vì vậy nhanh chóng chọn lựa nén giận.

Thấy Phạn Già La nhíu mày sầu lo, Tống Duệ nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Một bi kịch đang diễn ra, tôi cố gắng ngăn cản." Phạn Già La chỉ người đàn ông trung niên: "Tử khí."

Lại chỉ về phía người phụ nữ trẻ và cậu thiếu niên, lời ít ý nhiều: "Tất cả đều là tử khí."

Tống Duệ hiểu được, chỉ điểm: "Gửi tin nhắn cho cô ta đi, nếu cô ta cài đặt tự động chọn đọc, tin nhắn sẽ xuất hiện trên màn hình."

Phạn Già La gật đầu, bắt đầu soạn tin nhắn. Trước tiên cậu gửi: [Khúc nữ sĩ, tôi là Phạn Già La, xin hãy nghĩ lại.]

Bên kia không có động tĩnh gì, cậu lại nói thêm: [Khúc nữ sĩ, buông bỏ đi, đừng để mình rơi xuống địa ngục.]

Thời gian giờ đợi tuy chỉ có bốn năm giây nhưng tựa hồ lại dài đằng đẵng. Bên kia không biết là tình huống gì, có thể là nhìn thấy nhưng không muốn để ý tới, hoặc là căn bản không nhìn thấy.

Phạn Già La suy nghĩ một chút, lại khuyên nhủ nói: [Cuộc hôn nhân như vậy không cần phải níu kéo, cô có thể chọn ly hôn, sau đó bắt đầu cuộc sống mới của mình. Cô có tay có chân, hoàn toàn có thể tự nuôi sống mình, không dũng cảm bước ra một bước, sao cô biết mình không làm được?]

Nói xong những lời này, cậu đặt điện thoại lên bàn, không chạm tới nữa. Đợi vài phút vẫn không được đáp lại, mà người đàn ông trung niên, người phụ nữ trẻ cũng cậu thiếu niên kia lại lộ ra tử khí nồng đậm hơn, chúng gần như che phủ mặt mũi bọn họ.

Vận mệnh thường là như vậy, không quản bạn khuyên nhủ bao nhiêu, làm bao nhiêu, nên phát sinh rồi sẽ phát sinh. Thượng Đế chỉ cứu được người biết tự cứu mình, châm ngôn này chuẩn xác ở khắp bốn bể. Khúc Nhàn Phân không muốn tự cứu, cho nên bọn họ khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng. Không muốn rơi vào địa ngục thì không nên từ bỏ cuộc sống, đó chỉ là những lời nói suông mà thôi, cô đã sống trong địa ngục mấy chục năm rồi, xuống tầng thấp hơn thì có gì đáng sợ đâu chứ? Có thể kéo tất cả mọi người xuống địa ngục bồi mình, cô lại càng mừng rỡ, mong đợi hơn.

Phạn Già La muốn thở dài nhưng vẫn nhịn được, chỉ dùng đầu ngón tay thon dài vuốt ve đôi môi mỏng khô ran của mình.

Tống Duệ cầm lấy di động của cậu thưởng thức, miệng chầm chậm nói: "Em nói tình huống đại khái xem tôi có thể giúp được gì không."

Phạn Già La suy nghĩ một chút, sau đó sơ lược nói: "Người vợ tuyệt vọng, mâu thuẫn với cha mẹ chồng, mâu thuẫn với con trai, mâu thuẫn với chồng, tịnh thân xuất hộ, tiểu tam chen chân, thân nhân đã mất, không còn chỗ đi."

Tống Duệ càng nghe đuôi mày lại càng nhướng cao hơn, tựa hồ muốn cười, nhưng liếc nhìn gương mặt nghiêm túc của thanh niên thì cố nhịn. Anh làm bộ như thương hại thở dài: "Cô ta đúng là thảm, đã cùng đường rồi nên định đồng quy vu tận à?" Anh căn bản không cần nghĩ cũng đoán được bi kịch đang diễn ra là gì, bi kịch tương tự như vậy đang diễn ra ở rất nhiều góc tối trên thế giới. Nếu mất đi tính độc lập, người phụ nữ rất dễ gặp khốn cảnh như vậy.

"Báo cảnh sát đi." Tống Duệ nhấn 110.

Phạn Già La lại nhẹ nhàng chặn mu bàn tay của anh: "Lại thử một lần đi, vì những kẻ này mà ngồi tù thực không đáng giá."

Tống Duệ trở tay lại nắm lấy tay thanh niên, mỉm cười nói được. Kỳ thực anh biết hiện giờ báo cảnh sát cũng vô dụng, mục tiêu vẫn còn đang ở buổi tiệc, căn bản vẫn chưa ra tay, cảnh sát có tới thì cũng trắng tay trở về, nói không chừng về rồi còn cáo ngược lại bọn họ báo án giả. Chạy về nhà ngăn cản lại càng vô dụng, nếu cô ta đã quyết tâm liều chết, cản được một lần thì cũng sẽ có lần hai, không phải tự tử chết cũng là kéo người khác cùng chết, không có gì khác biệt. Bọn họ cũng không thể nhìn chằm chằm cô ta mãi.

Cho nên trên đời mới có một câu nói--- nghèo khó sợ ngang tàng, ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng. Loại người liều mạng này, biện pháp tốt nhất là tránh xa.

Nhưng thanh niên hiển nhiên sẽ không tránh xa, mặc kệ có thể thay đổi vận mệnh hay không, nếu không thử một lần thì cậu không thể nào an lòng được. Kỳ thật không phải cậu không biết năng lực mình có hạn, có thể nói ra câu 'vận mệnh giống như chuyến tàu không thể nào thay đổi tuyến đường', cậu là người hiểu vận mệnh hơn ai hết, không thể chống lại, nhưng cậu lại ôm trái tim đầy kính sợ đó một lần lại một lần chống lại, sự quật cường cùng cố chấp của cậu làm ngay cả người có ý chí sắt đá như Tống Duệ cũng không có cách nào bỏ qua.

"Tuổi thơ của cô ta thế nào, có vui vẻ không? Cha mẹ đối xử với cô ta có tốt không?" Tống Duệ buông tay thanh niên, cầm lấy giấy bút.

Phạn Già La không rõ lý do anh hỏi như vậy nhưng vẫn nói ra những gì mình cảm ứng được: "Tuổi thơ của cô ấy rất vui vẻ, phần ký ức này vẫn luôn nằm ở nơi sáng sủa nhất trong nội tâm cô ấy, là nguồn suối tinh thần chống đỡ cô ấy suốt bấy lâu nay."

"Cô ta có quan hệ thân thiết nhất với ai? Cha, mẹ, hay vị trưởng bối nào khác?" Tống Duệ vừa hỏi vừa nhanh chóng tốc ký.

"Cô ấy có quan hệ rất thân thiết với mẹ và bà nội, ký ức khắc sâu nhất là hình ảnh cô ấy ngồi giữa mẹ và bà nội trên băng ghế, sáu bàn tay cùng lướt trên phím đàn dương cầm, khi đó cô ấy cười rất vui sướng." Phạn Già La nhắm mắt lại hồi tưởng, ký ức của người khác tựa hồ biến thành ký ức của cậu, làm cậu lộ ra nụ cười hạnh phúc vui vẻ.

Tống Duệ ngừng tốc ký, chăm chú ngắm nhìn gương mặt thanh niên vì nụ cười mà trông đặt biệt hồn nhiên non nớt, tâm tư đình chỉ. Lúc hàng mi thanh niên khẽ run rồi mở mắt ra, anh viết nhanh một dòng trên quyển sổ, chầm chậm nói: "Em gửi tin này cho cô ta."

"Hở?" Phạn Già La nhận lấy quyển sổ xem một chút, chỉ thấy trên đó viết một câu đơn giản: [Khúc Nhàn Phân, có lẽ mẹ và bà nội đang ở trên trời nhìn cô.]

Ánh mắt Phạn Già La sáng rực, lập tức cầm điện thoại gõ những lời này gửi qua.

Đầu kia vẫn không đáp lại, nhưng Phạn Già La cẩn thận quan sát 'một nhà ba người bên kia' một hồi thì mỉm cười thở dài: "Cô ấy đã bỏ qua rồi."

Tống Duệ gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Phạn Già La ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, giọng nói tha thiết: "Tống tiến sĩ, anh thật sự là một đặc biệt kỳ lạ. Anh biết không, năng lực của tôi thoạt nhìn rất mạnh mẽ, khi tôi bắt đầu hấp thu một người, tôi có thể dễ dàng nhìn thấu nhược điểm của đối phương, đâm vào đó, làm đối phương không có chỗ nào để ẩn giấu. Bởi vì linh hồn của đối phương trong suốt trong mắt tôi, có vết sẹo ở đâu, có lỗ hổng ở đâu, chỗ nào chảy máu chỗ nào mưng mủ, tôi có thể nhìn thấy rõ mồn một. Nhưng một khi người đó rời xa phạm vi tôi có thể hấp thu, tâm của người đó sẽ hoàn toàn chìm vào bóng tối, mà tôi vốn đang đứng trong ánh sáng cũng sẽ rơi vào bóng tối âm u, tất cả chỉ còn là một màu đen kịt. Cái gì cũng không thể nhìn thấy, bởi vì tôi quá ỷ lại vào năng lực của mình, đây là bệnh chung của phần lớn linh giả. Một khi mất đi năng lực, bọn tôi kỳ thực không khác gì người bình thường, cũng sẽ bất lực, khoanh tay chịu chết. Nhưng anh thì khác, năng lực của anh có thể phát huy bất cứ lúc nào, bởi vì anh không ỷ lại nó, mà là chân chính nắm giữ nó."

Tống Duệ nghiêng người nói: "Cho nên? Em thay đổi cái nhìn về tôi rồi sao? Tôi không còn là tường băng yếu ớt không chịu nổi một kích nữa à?"

Phạn Già La mỉm cười dựa vào lưng ghế, thật lòng thật ý cảm thán: "Không còn nữa, Tống tiến sĩ, rất vui được quen biết anh."

"Xem ra đây là lần đầu tiên chúng ta có chung nhận thức, tôi cũng rất vui khi được quen biết em." Tống Duệ đưa tay.

Phạn Già La đặt bàn tay lạnh như băng của mình lên bàn tay nóng bỏng của anh, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái. Hai người đã quen biết hơn mấy tháng nhưng đến tận bây giờ mới chân chính nhìn thấy sự tồn tại của nhau, cho dù đã từng vì đối lập quan điểm mà khẩu chiến, hiện giờ đều đã hóa thành thấu hiểu cùng thưởng thức lẫn nhau.

"Anh luôn biết nên làm sao để kích thích phần yếu ớt nhất trong tâm người khác, điểm này anh lợi hại hơn rất nhiều nhà ngoại cảm." Phạn Già La thở dài nói.

Tống Duệ nắm chặt tay thanh niên rồi lại chậm rãi buông ra, nhỏ giọng giải thích: "Đó chỉ là phân tích tâm lý đơn giản mà thôi. Từ em tôi biết được cuộc sống của Khúc Nhàn Phân nữ sĩ đã rất tệ hại, người hoặc vật ở xung quanh cô ấy không có điểm nào đại diện cho tốt đẹp, vì thế cô ấy có hủy diệt tất cả cũng không sao. Nếu em dùng hiện tại hoặc tương lai để khuyên nhủ, đương nhiên sẽ không kích động được tâm của cô ta, cô ta cho rằng mình là một người không có hiện tại và tương lai. Nhưng quá khứ lại chính là điều tốt đẹp nhất, cô ta sẽ không để bất kỳ ai vấy bẩn chúng nó, bao gồm cả chính mình. Cô ta là một người có khái niệm đạo đức bình thường, cô ta biết hành vi của mình là phạm tội, là xấu xa. Cho nên vào lúc này, em dùng thứ tốt đẹp nhất va chạm với hiện tại ghê tởm, cô ta nhất định sẽ nhượng bộ, bởi vì không nhượng bộ thì chẳng khác nào tự tay phá nát phần tốt đẹp này. Cô ta sẽ không, cô ta luyến tiếc."

Phạn Già La chăm chú lắng nghe, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay, hai mắt lóe sáng tràn đầy ca ngợi. Cậu chưa bao giờ vì năng lực đặc biệt của mình mà xem mình là sự tồn tại cao cao tại thượng, vừa vặn trái lại, cậu tôn trọng đồng thời cũng sùng bái bất kỳ người nào đặt được thành tựu ở lĩnh vực của mình.

Ý thức được thanh niên đang sùng bái mình, Tống Duệ nhịn không được che mặt. Đương nhiên anh sẽ không che đi cả gương mặt, như vậy trông quá ngại ngùng, anh chỉ che miệng và cằm mà thôi, như vậy ngược lại trông càng thâm trầm, càng ra dáng hơn.

Hai người ngồi trong góc câu có câu không trò chuyện, bầu không khí cực kỳ hòa hợp, hoàn toàn quên đi khi nãy bọn họ đã vội vàng muốn rời khỏi nơi danh lợi phù hoa ồn ào náo động này.

Cùng lúc đó, Khúc Nhàn Phân run run tay đổ một chai thuốc vào trong bồn cầu, sau đó nhấn nước xả đi hết, xả một lần rồi thêm lần nữa, sau khi xác nhận không còn chút sơ hở nào mới co quắp ngồi trên bồn cầu, dùng sức đập mu bàn tay run run của mình.

"Mày điên rồi sao? Sao mày có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Mày còn là bé ngoan của bà nội sao? Còn là con ngoan của mẹ sao? Sao mày có thể trở nên đáng sợ như vậy chứ?" Khúc Nhàn Phân đánh tay mình tới sưng đỏ, sau đó ngẩng đầu, nhìn lên không trung nức nở nói: "Bà nội, mẹ, xin lỗi, con đã làm hai người thất vọng rồi! Con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa! Cho dù có khổ thế nào, con nhất định sẽ kiên trì! Nhưng mà con thật sự rất mệt, con cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa rồi, nếu như con mệt chết luôn thì tốt biết bao nhiêu..."

Không ai đáp lại cô, khoảnh khắc đó, lời chửi rủa cay nghiệt của mẹ chồng lại vang lên ở ngoài cửa: "Đồ phá của, mày rớt xuống hố phân rồi hả? Mau lăn ra đây cho tao! Đã nói đi tiểu thì đừng có xả nước để đỡ lãng phí, mày xả nhiều lần như vậy là có ý gì? Mày không biết kiếm tiền mà lại còn dám lãng phí tiền của con tao kiếm được nữa hay sao?"

"Cái thứ phá của, lại kiếm chuyện nữa đúng không! Khúc Nhàn Phân, mày ra đây cho ông!" Tiếng chửi của cha chồng cũng nhanh chóng nhập cuộc, đó chính là cuộc sống hằng ngày của Khúc Nhàn Phân. Cuộc sống như vậy cô thật sự không chịu thêm được một ngày nào nữa, nhưng cô lại không thể làm bà nội và mẹ thất vọng.

Phải làm sao đây? Cuộc sống đau khổ như vậy đến khi nào mới kết thúc? Những lời chửi rủa kia quanh quẩn trong trái tim có trăm ngàn vết thương lở loét của cô, cũng vang vọng trong biết bao nhiêu trái tim người phụ nữ đang bị bạo lực ức hiếp mà bất lực không thể chống cự.

[end 119]

[120] Linh Môi - Một Góc Nhìn Khác, Một Thế Giới Khác

[cáo] không ăn uống khi đọc chap này

*****

Phạn Già Gia vốn định sẽ về sớm, sau đó lại cùng Tống Duệ trò chuyện tới tận khi nhân viên phục vụ bắt đầu dọn dẹp mới rời đi. Buổi tiệc đã kết thúc, khách đã lục tục rời đi từ sớm, chỉ có rất nhiều ly sâm banh bày trên màn chứng tỏ nơi này đã từng rất huyên náo.

"Thoáng cái đã muộn thế này rồi." Phạn Già La buồn cười, đây là lần đầu tiên cậu trò chuyện say sưa tới mức quên cả thời gian.

"Đi thôi, tôi đưa em về nhà." Tống Duệ thực tự nhiên đưa tay vòng qua ôm lấy vai cậu.

Hai người đi ngang qua đình nghỉ mát thì thấy một nhóm thanh niên mặc quần áo sang trọng vẫn còn ở trong vườn hoa chưa về, bọn họ xúm lại thực phấn khích nhìn chằm chằm điện thoại trong tay người nào đó, trong loa truyền ra tiếng mắng chửi cùng tiếng hét chói tai, còn có tiếng phụ nữ khóc lóc.

"Con bà nó, hiện trường siêu hot!" Người cầm điện thoại cười hì hì nói.

"Ôi chao, Phạn Già La tới kìa! Chuyện này là cậu ta khui ra!" Có người chỉ hai bóng người đang di chuyển trong hành lang.

"Phạn Già La, tiểu thư Triệu gia đang bắt tiểu tam nè, cậu có muốn xem phát sóng trực tiếp không?" Ngưới cầm điện thoại rướn cổ lên hô to, còn giơ điện thoại hướng về phía khúc quanh hành lang, vì vậy Phạn Già La chầm chậm đi tới vừa vặn nhìn thấy cô gái ăn mặc sang trọng đi vào phòng để quần áo của tên đàn ông ăn mặc hào nhoáng kia, lật xem cổ áo từng chiếc sơ mi một.

Nàng nhân tình này quả thực rất kiêu ngạo, hầu như tất cả các chiếc áo sơ mi đã mặc hay chưa mặc đều có dấu ấn môi son, những dấu son đỏ tươi, hồng, hoặc phấn hồng kia hệt như chiếc búa tạ nện vào mặt cùng tôn nghiêm của cô gái.

Cô vứt những chiếc áo sơ mi kia xuống sàn rồi giẫm lên, sau đó tiến tới chỗ ả tiểu tam đang bị nhóm chị em tốt của cô túm tóc. Gã đàn ông hào nhoáng kia khuyên không được mà không khuyên cũng không xong, chỉ có thể ôm đầu ngửa mặt lên trời thét dài. Hắn từng là người bạn tốt nhất của 'Phạn Già La', nhưng cũng là người bỏ đá xuống giếng tàn nhẫn nhất.

Mỗi ngày hắn đều gửi tin nhắc tới sỉ nhục, Phạn Già La xem cũng lười xem, trực tiếp xóa tin, nhưng bây giờ nhìn chằm chằm gương mặt sưng phù lộ rõ dấu bàn tay, hiếm khi cười khẽ một tiếng.

Ý thức được Phạn Già La đang cười trên nỗi đau của người kia, Tống Duệ cũng không khỏi bật cười. Hai người đứng bên rìa đình, chăm chú nhìn màn hình di động. Người gọi bọn họ lại vốn chỉ định kể chuyện cười, chế nhạo một chút mà thôi, nhưng lúc này lại không thể không ngoan ngoãn giơ di động, biến mình thành một cái giá đỡ di động hình người.

Cách gần như vậy người này mới phát hiện, Phạn Già La hoàn toàn khác với lời đồn. Cậu ta không tầm thường chút nào, lúc đi trên hành lang, người khác quả thực chỉ thấy được Tống Duệ ở bên cạnh, nhưng một khi cậu ta chú ý tới sự việc nào đó thì cũng để lộ sự tồn tại của mình, mọi người sẽ vô thức vây quanh cậu ta.

Phạn Già La cũng quá có khí chất đi? Lúc thanh niên yên lặng nhấm nháp thịnh thế mỹ nhan của Phạn Già La, đối phương đã bị Tống Duệ lôi đi, buổi phát sóng trực tiếp hiện trường đánh ghen cũng tới hồi kết. Tên đàn ông hào nhoáng kia lúc này đang quỳ dưới đất, bị mẹ mình đột nhiên xông vào biệt thự đập bôm bốp vào đầu, hôn ước có hủy hay không vẫn là ẩn số.

"Phạn Già La hôm nay gan thật, nguyền rủa Phạn Khải Toàn chết mà cũng dám nói!" Sau khi tắt điện thoại, thanh niên kia hưng phấn nói.

"Càng giỏi hơn chính là cậu ta lại bình an vô sự rời đi! Lợi hại!" Một đám thanh niên yên lặng thán phục hai người đang sóng vai đi tới trước.

...

Phạn Già La nắm tay Hứa Nghệ Dương về nhà, mới vừa bước vào huyền quan liền khựng lại sững sờ.

Hứa Nghệ Dương khó hiểu, bé khẽ níu vạt áo cậu.

"Em mở vở bài tập đặt trên bàn đi, anh ra ngoài một chút, trở lại sẽ giúp em kiểm tra." Cậu xoa xoa đầu đứa bé, giọng nói tràn đầy ôn nhu cùng áy náy.

"Anh trai, anh đi đi! Em có thể!" Hứa Nghệ Dương vỗ vỗ lồng ngực mềm nhũn của mình.

"Ừ, vậy anh đi, không tới mười phút nhất định sẽ trở lại." Phạn Già La chỉ đồng hồ đeo tay cam đoan, sau đó xoay người đi ra cửa, giống như nhớ ra gì đó lại bước nhanh trở lại, gỡ cái bình nhỏ treo trên ban công, thả vài con côn trùng vào hồ cá.

Lúc đóng cửa phòng lại, cậu nghe thấy Hứa Nghệ Dương ngọt ngào nói 'tạm biệt', còn có tiếng kêu to vang dội của con ếch, vì vậy đôi môi mỏng mím chặt rốt cuộc cũng nhếch lên một độ cung. Lúc lên tới sân thượng, vẻ mặt cậu một lần nữa trở nên nghiêm túc, đôi mắt có thể nói là lạnh lùng đang chăm chú nhìn Khúc Nhàn Phân đứng sát bên rìa sân thượng.

"Khúc nữ sĩ, cô định tìm cái chết sao?" Lúc nói lời này, Phạn Già La đã lẳng lặng đi tới bên cạnh người phụ nữ nhưng không kéo đối phương, chỉ cúi đầu từ độ cao sáu mươi, bảy mươi mét nhìn xuống bên dưới. Âm khí cùng sát khí nồng nặc kích động tham dục, ác dục cùng tư dục của con người, cũng phóng đại tuyệt vọng trong lòng bọn họ.

"Phạn tiên sinh, cậu đừng tới đây!" Khúc Nhàn Phân đi tới nơi càng nguy hiểm hơn, khóc thảm nói: "Tối hôm nay chồng tôi mang theo đơn ly dị trở về, tôi không còn gì nữa, con tôi cũng không nguyện ý đi theo tôi, tôi đã cùng đường rồi! Hiện giờ tôi chỉ muốn tới bồi bà nội và mẹ tôi thôi, không phải cậu nói bọn họ vẫn luôn ở trên trời nhìn tôi à? Tôi cũng lên đó thì có lẽ bọn họ sẽ rất vui vẻ đi?"

Nghĩ tới chính mình có thể một lần nữa biến thành một cô bé ngây thơ hồn nhiên vùi vào lòng bà nội và mẹ, trải qua cuộc sống không buồn không lo, gương mặt đầy nước mắt của Khúc Nhàn Phân lộ ra nụ cười mỉm đầy khát khao. Cái chết đối với cô đã thành lối thoát cuối cùng, cô không sợ chết, thậm chí còn vội vã muốn chết.

Lúc này đây ai cũng không thể khuyên nhủ được, nếu muốn một lần nữa có được tốt đẹp, cô chỉ có thể chọn con đường cùng này mà thôi.

Phạn Già La trước nay thông minh tài trí, lãnh tĩnh ung dung hiếm thấy đỡ trán, vẻ mặt không biết phải làm sao.

Khúc Nhàn Phân run rẩy nhích chân để lộ đầu ngón chân ra ngoài, mà Phạn Già La thì chậm rãi lùi lại hai bước, chọn lựa từ bỏ. Cậu không phải Thần, cậu không cứu được tất cả mọi người. Nếu bản thân nhân loại này không tìm được hi vọng, cô ta sẽ không ngừng tiến tới vực sâu tử vong, cậu có thể cứu một lần, hai lần nhưng không thể cứu ba lần, bốn lần, thậm chí là cả đời.

Ngay vào lúc này, cửa sân thượng bị đẩy ra, Hứa Nghệ Dương mang đôi dép size lớn rõ ràng không thuộc về mình lạch bạch đi tới, nhỏ giọng nói: "Anh trai, buồn ngủ."

Nhìn đứa bé sắc mặt tái nhợt, đã không thể giống như người bình thường thưởng thức thức ăn hay nếm trải tình thân, tình bằng hữu, chỉ có thể tránh xa tất cả mọi người, cô độc sinh sống, đôi mắt lạnh lẽo của Phạn Già La một lần nữa được nhuộm sắc màu ấm áp. Cậu thực bất đắc dĩ thở dài một hơi, chầm chậm nói: "Tôi cho cô một con đường sống, cô có muốn không?"

"Đường sống gì?" Khúc Nhàn Phân không ôm hi vọng hỏi.

"Để chồng cô một lần nữa soạn một bản ly dị, để cô có một phần tài sản đủ để cung cấp sinh hoạt sau này."

"Không thể, lúc chúng tôi chưa kết hôn ông ta đã làm bảo hộ tất cả tài sản rồi. Cả nhà bọn họ đều là người coi tiền như mạng, không có khả năng cho tôi một đồng tiền nào! Cậu biết không, người nhà bọn họ ngay cả đi vệ sinh cũng không chịu xả nước, chờ đến tận tối đi ngủ mới xả một lần, phân lẫn nước tiểu của tất cả mọi người dồn chung lại một chỗ, cả một thùng lớn xông nhà tắm hôi thối tanh tưởi. Cảnh tượng đó cậu có thể tưởng tượng được không? Đương nhiên, bọn họ đâu có quan tâm, bởi vì người phải lau chùi bồn cầu hằng ngày chính là tôi, người phải nhẫn nại với dơ bẩn với tanh hôi cũng là tôi, có liên quan gì tới bọn họ đâu chứ, bọn họ chỉ cần hưởng thụ cuộc sống là đủ rồi. Nhưng ngay cả một cái nhà như vậy, tới chết tôi vẫn không thể rời bỏ, bởi vì nếu rời đi, tôi sẽ sống còn khó chịu hơn cả chết, tôi đã không còn năng lực để độc lập sinh tồn, tôi biến thành một kẻ vô dụng, tôi đã phụ sự kỳ vọng của bà nội và mẹ tôi. Tôi rất hối hận, nếu đời người có thể làm lại, tôi nhất định sẽ không gả cho Phan Đại Vĩ, tôi nhất định phải học thật giỏi, phải nghiêm túc học đàn dương cầm, nhưng đời người làm gì có chuyện làm lại..."

Khúc Nhàn Phân vịn lan can bật cười, cũng không biết là đang cười ai.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho cô một con đường sống, cô leo xuống đi." Phạn Già La vừa vẫy tay với Khúc Nhàn Phân vừa đặt đầu ngón tay lên mi tâm mình, kéo ra một thứ nhỏ bằng hạt gạo đang tỏa sáng mờ nhạt.

Nhìn thấy thứ lấp lóe sáng lơ lửng ở giữa không trung kia, Khúc Nhàn Phân sửng sốt, lẩm bẩm: "Đó là cái gì?"

"Là thứ có thể giúp cô thực hiện nguyện vọng, không phải cô cảm thấy ly hôn rồi không đường nào để đi à? Sau khi trở về ngủ một giấc, bắt đầu từ ngày mai sau khi thức dậy, cô sẽ có năng lực thay đổi vận mệnh của mình. Nhưng cô chỉ có thời gian một ngày mà thôi, nên lấy hay bỏ, nên kéo những người này cùng mình chìm vào địa ngục hay bỏ qua tất cả chạy tới cuộc sống mới, tôi hi vọng sau ngày mai, cô sẽ nói cho tôi biết chọn lựa cuối cùng của mình. Thoát khỏi góc nhìn bây giờ, đứng ở lập trường của người khác nghiêm túc phán xét cuộc sống của mình hiện giờ, có lẽ cô sẽ tìm được một đáp án hoàn toàn khác biệt."

Lúc thanh niên nói chuyện, thứ phát sáng màu xám tro kia lơ lửng trên đầu ngón tay cậu, giống như tia sáng duy nhất trong đêm tối, hấp dẫn Khúc Nhàn Phân tới gần. Cô vô thức rời khỏi bệ cao nguy hiểm, nhảy xuống đất, đưa tay ra chụp lấy...

Điểm sáng kia biến mất ở trong lòng bàn tay cô, mà cô đột nhiên tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi: "Phạn tiên sinh, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?" Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, lại xoay vòng vòng sờ soạng trên người mình, không hiểu ánh sáng biến mất là cái gì, mà mình vì sao lại chủ động từ bỏ ý nghĩa muốn tự sát. Vừa nãy rõ ràng cô muốn chết như vậy, nhưng bây giờ chỉ muốn lập tức quay về nhà giải quyết chuyện ly dị, nhưng rốt cuộc nên giải quyết như thế nào, trong đầu cô lại trống rỗng, chỉ là không biết vì sao lại kiên định tin tưởng mình nhất định sẽ đạt được mong muốn.

Này là sao? Phạn tiên sinh tựa hồ không hề tầm thường! Cậu ta quả nhiên là nhà ngoại cảm! Lúc Khúc Nhàn Phân bị suy nghĩ hỗn loạn vây quanh, Phạn Già La đã nắm tay Hứa Nghệ Dương buồn ngủ không ngừng dụi mắt chậm rãi rời đi.

...

Khúc Nhàn Phân đứng trên sân thượng hóng gió lạnh một chốc, lại để nước mắt và nước mũi bị hong khô, lúc này mới trở về nhà mình ở tầng bốn. Lý Lam được cả nhà nhiệt liệt hoan nghênh đã rời đi, da mặt của cô ta không dày tới mức ngủ chung một nhà với người vợ chính thức.

Ba mẹ chồng sớm đã đi ngủ, con trai vẫn còn ở phòng sách chơi game, không hề chịu chút ảnh hưởng nào vì chuyện cha mẹ ly dị. Từ nhỏ nó đã quen nghe ông bà hạ thấp mẹ mình, cũng quen nhìn tình cảnh mẹ mình bị cả nhà sỉ nhục, vì vậy từ rất nhỏ đã có suy nghĩ mẹ mình chẳng qua là sự tồn tại thấp kém nhất trong nhà.

Một người cũng như không rời đi có khả năng làm nó khổ sở sao? Đương nhiên là không. Đó là lý do vì sao có đứa nhỏ có thể vung dao không chút do dự giết chết mẹ mình. Hoàn cảnh xã hội có thể chối bỏ giá trị của người phụ nữ, cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt đối với đứa nhỏ.

Khúc Nhàn Phân dán tai vào cửa phòng sách, yên lặng lắng nghe xem con trai đang làm gì. Trước đây cô cũng thường làm như vậy, không phải vì giám thị, chỉ là cô quá khao khát hiểu được cuộc sống của con trai. Cô cho rằng nếu mình đủ hiểu con trai thì có thể thân thiết với nó hơn.

Nhưng sự thật chứng minh đó chỉ là mong muốn một phía của cô mà thôi, con trai vẫn luôn chán ghét nói chuyện với cô, ảnh hưởng của ông bà đối với nó quá lớn. Nếu sau khi ly dị mang con trai đi, cùng nó nương tựa sống vài năm, hẳn là sự tình sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn đi?

Nghĩ như vậy, tay Khúc Nhàn Phân dán lên ván cửa, bắt đầu mỉm cười rơi nước mắt. Thứ duy nhất trong nhà này làm cô lưu luyến chính là con trai, cô cảm thấy ly hôn rồi mình sẽ không sống nổi cũng vì con trai không chịu ở cùng cô. Nếu con trai đồng ý đi cùng, cho dù cô ăn trấu cũng cảm thấy ngọt, cô sẽ có đủ can đảm để xây dựng một cái nhà cho con trai! Một mình cô sống không nổi, cô cần phải tìm cột trụ tinh thần cho mình, mặc dù cô tỏ ra mình là người trưởng thành nhưng trong nội tâm vẫn chỉ dừng lại ở thời kỳ hạnh phúc lúc bé mà thôi, cô muốn quay trở lại quá khứ.

Nghe thấy tiếng cười đùa của con trai mình cùng cư dân mạng, ánh mắt hoảng hốt của Khúc Nhàn Phân từng chút trở nên kiêng định. Cô đẩy cửa phòng khác, đi tới bên cạnh chồng mình đang nhắm mắt gáy vang, đặt tay trên phần cổ bóng loáng của hắn...

...

Ngày hôm sau, năm giờ rưỡi Khúc Nhàn Phân đã tỉnh lại, đứng im bất động trước gương thật lâu. Cô kinh hãi phát hiện mình lại đang ở trong cơ thể chồng mình, mà cơ thể mình thì nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, hô hấp yếu ớt. Cô đẩy thân thể mình một cái, không có động tĩnh, vì thế mơ hồ hiểu được gì đó.

Đó chính là đường sống mà Phạn tiên sinh đã nói sao? Cô biến thành chồng mình, sử dụng thân phận của hắn để làm những chuyện mà mình không thể làm được, ví dụ như chỉnh sửa lại nội dung ly dị, một lần nữa phân chia tài sản, lấy lại quyền nuôi dưỡng con trai.

Trái tim Khúc Nhàn Phân nảy lên kịch liệt, không kịp chờ đợi từ ngăn kéo lôi ra phần đơn ly dị kia, lật nhanh vài cái. Ngày hôm qua dưới sự uy hiếp của ba mẹ chồng và chồng, cô không thể không ký tên vào tờ đơn này, đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt giả vờ thương hại của Lý Lam cùng gương mặt hài lòng của chồng mình.

Cô run run cầm tờ đơn trong tay, vốn định xé nát nó nhưng lại hiểu được làm như vậy không có chút ý nghĩa nào, bởi vì bên luật sư vẫn còn bản sao, còn đã lập hồ sơ nộp lên, cô muốn chỉnh sửa thì nhất định phải liên hệ luật sư một lần nữa soạn ra một phần thỏa thuận mới, mang đi công chứng. Vì thế cô vội vàng dùng vân tay chồng để mở điện thoại, gấp gáp tìm kiếm số của luật sư.

Bên kia không có ai nghe máy, hẳn là vẫn còn ngủ, trái tim nóng hừng hực của Khúc Nhàn Phân giống như bị xối một gáo nước lạnh, lúc này đã khôi phục bình tĩnh. Cô đặt thân thể mình lên giường, đắp mền, sau đó mới mở các tài khoản xã hội của chồng mình, đây là chuyện mà trước kia ngay cả nghĩ cô cũng không dám.

[Bảo bối, sau khi anh ly dị với con mụ xấu xí kia xong, chúng ta lập tức kết hôn!]

[Cô ta có đòi chia tài sản không? Trong công ty anh có nhiều cổ phần như vậy!]

[Sẽ không, lúc kết hôn với ả anh đã sắp xếp xong hết rồi, cô ta không lấy được một cắc bạc nào đâu. Ngay từ đầu anh đã biết ả là thứ đào mỏ rồi, học đại học không chịu, vác cái bụng bầu đòi gả cho anh, còn không phải vì anh có tiền à? Nếu không phải vì mẹ anh dẫn ả đi siêu âm, biết cô ta mang thai con trai, em nghĩ ả có thể tiến vào cửa Phan gia nhà anh được sao? Anh sớm đã đề phòng ả rồi!]

[Honey, anh đừng nói như vậy, tốt xấu gì cô ta cũng đã làm người ở cho nhà anh mấy chục năm, cả ngày tối tăm mặt mũi, chịu đủ mệt nhọc, cũng không dễ dàng gì mà.]

[Đó là tự cô ta nguyện ý. Không gả cho anh, cô ta có thể sống an lành tới giờ sao? Không biết đã lăn tới đâu làm công cho người ta rồi.]

Phần sau Khúc Nhàn Phân không xem nữa, bởi vì hai mắt đã bị nước mắt làm nhòe. Thì ra trước lúc kết hôn, chồng đã xem cô là người như vậy---- một cô gái đào mỏ muốn gả vào nhà giàu! Cô từ bỏ con đường học hành và cả lý tưởng, hắn lại xem đó không đáng một đồng, kém xa tầm quan trọng của đứa nhỏ trong bụng cô. Ai thèm sự hi sinh của cô chứ? Ai thèm ghi nhớ sự trả giá của cô chứ?

Không gả vào Phan gia, cô sẽ không có ngày tháng an lành như bây giờ? Nhưng hiện giờ cô thật sự sống an lành sao? Có áo gấm sao? Có mỹ thực sao? Có tình yêu cùng tôn trọng sao? Nội tâm Khúc Nhàn Phân không hề có nửa điểm khó chịu cùng thống khổ, càng nghĩ chỉ càng cảm thấy nực cười!

Đứng ở góc độ của chồng xem lại quá khứ, cô rốt cuộc phát hiện mình từ đầu đến cuối chỉ là một chuyện cười! Nhưng càng buồn cười nhất chính là, người duy nhất có thể nói cô sống cũng không dễ dàng gì lại chính là cô nhân tình Lý Lam mà cô ghét nhất, chứ không phải những kẻ người nhà mà cô đã hi sinh trả giá hết thảy.

[end 120]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com