ZingTruyen.Info

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[109.110.111] Linh Môi

caokhin01

[109] Linh Môi - Lời Nguyền 1400 Năm


*****

Hôm nay là ngày quay hình số thứ năm của chương trình Thế Giới Kỳ Nhân, Phạn Già La như thường lệ trước tiên tới trường đón Hứa Nghệ Dương. Chiếc xe thể thao hình dáng thon gọn này thật sự rất gây chú ý, nhưng ở bãi đậu xe gần trường học, một chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn toàn cầu đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người, một người phụ nữ diện mạo xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, dáng người yểu điệu bước xuống xe, chân mang đôi giày cao gót tinh xảo đắt tiền, thướt tha đi tới, âm thanh gót giày gõ xuống mặt đất thực trong trẻo, cộp cộp cộp, cộp cộp cộp, từ bãi đậu xe tới tận cổng trường.

Lúc gặp thoáng qua Phạn Già La, người phụ nữ thờ ơ liếc mắt một cái, sau đó gỡ cặp kính râm, lộ ra ánh mắt kinh ngạc, tựa hồ không ngờ lại gặp một vị đại minh tinh ở cổng trường tiểu học. Đúng vậy, Phạn Già La bây giờ có thể xem là đại minh tinh đang rất hot, tuy không tham gia hoạt động, cũng không ra tác phẩm, nhưng lượng fans đã lên tới bốn mươi năm mươi triệu, gần như mỗi tháng đều có vài lần hot search, nhiệt độ rất cao.

Người phụ nữ nhìn cậu một lúc lâu, sau đó nhìn nhóm gia trưởng bắt đầu rộn ràng tới đón đứa nhỏ tan học ở xung quanh, có chút nghẹn họng trân trối. Cô không hiểu được, một minh tinh đứng chình ình ngay cổng trường như vậy lại không hề xuất hiện tình trạng hỗn loạn hay chen chúc, lẽ nào người xung quanh mù hết cả rồi sao?

Ngay sau đó, người phụ nữ nhớ ra hình như đối phương tham gia một chương trình gameshow thực tế tên là Thế Giới Kỳ Nhân, hơn nữa biểu hiện rất xuất sắc, có thể coi là một nhà ngoại cảm có năng lực vượt trội. Một mình ra ngoài lại không mang theo vệ sĩ, cũng không hóa trang, đứng ở giữa đám đông, ngoại trừ cô thì người xung quanh tựa hồ không hề nhìn thấy cậu ta, cảnh tượng quỷ dị này có phải chứng minh biểu hiện của cậu ta trong chương trình căn bản không phải diễn xuất mà là tài năng thật sự không?

Nghĩ tới đây, sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, vội vàng nện bước trên đôi giày cao gót chen vào trong đám người, cố gắng rời xa vị đại minh tinh thần bí khó lường này.

Phạn Già La kỳ thực sớm đã phát hiện sự tồn tại của người phụ nữ nhưng không hề nhìn qua, thẳng tới khi đối phương đi xa mới quay qua, chăm chú nhìn bóng lưng có chút hoảng loạn của cô ta, con ngươi lưu chuyển tia sáng tối tăm khó nhận rõ. Người phụ nữ kia tựa hồ cảm giác được, lại càng cố sức chen tới chỗ đông đúc hơn, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Mười phút sau cổng trường mở ra, một đám học sinh tiểu học hoạt bát đáng yêu xếp chỉnh tề thành từng nhóm mười người đi ra ngoài, đứa bé đứng đầu tiên giơ cao một tấm bảng gỗ, bên trên viết khối và lớp, gia trưởng có thể căn cứ vào đó để tìm đứa nhỏ nhà mình, có giáo viên ở bên cạnh trông chừng, đề phòng người xa lạ đón đứa nhỏ đi.

Ngày hôm nay, người giơ tấm bảng gỗ [Lớp Hai Năm Tư] đổi thành một bé gái, gương mặt tròn trịa, đôi mắt rất to, tóc xoăn lọn, thoạt nhìn giống như một con búp bê tinh xảo. Cô bé tựa hồ rất được mọi người yêu thích, không chỉ giáo viên không ngừng đưa tay ra dấu khen cô bé làm rất tốt, những đứa nhỏ xếp hàng phía sau cũng không ngừng chen lên trước, cố gắng muốn nói chuyện với cô bé. Nếu đứa nhỏ nào nói nhiều vài câu sẽ bị những đứa nhỏ khác sẽ hợp lực đẩy đứa nhỏ này ra sau rồi giành vị trí gần cô bé nhất.

Đôi mắt to tròn của cô bé híp lại cong cong như mặt trăng khuyết, mỉm cười cực kỳ ngọt ngào đáng yêu. Hứa Nghệ Dương có lẽ là đứa nhỏ duy nhất trong lớp không có hứng thú với cô bé, chỉ lo nhón chân, rướn cổ, nhìn xung quanh.

Ánh mắt Phạn Già La dừng lại trên người cô bé, đợi đối phương nhìn qua thì thực tự nhiên nhìn sang Hứa Nghệ Dương. Không cần chen lấn, người xung quanh sẽ tự động tách ra nhường thành một con đường để cậu thông suốt đi tới khoảng trống trước lớp hai năm tư.

Hứa Nghệ Dương vội vàng giơ cao một bài kiểm tra tiếng Anh một trăm điểm, lay trái lay phải, sợ anh trai không nhìn thấy.

Phạn Già La nhịn không được bật cười trầm thấp, gương mặt đẹp trai trong khoảnh khắc tỏa ra mị lực kinh người. Nhưng người chú ý tới cậu chỉ có cô bé giơ bảng lớp cùng chủ nhiệm lớp hai năm tư.

Cô bé nhìn chằm chằm thanh niên như hạc đứng giữa bầy gà kia, đôi mắt đen nhánh toát ra tia sáng nóng bỏng, phần ham muốn cùng nóng bỏng kia thật sự không giống một đứa bé ngây thơ non nớt. Chủ nhiệm lớp cũng rất vui vẻ, nhưng so với cô bé thì trông nhã nhặn hơn rất nhiều.

"Phạn tiên sinh, hôm nay Hứa Nghệ Dương kiểm tra tiếng Anh được một trăm điểm! Lần trước bé chỉ được sáu mươi bảy điểm thôi, tiến bộ rất lớn. Ai nha, cậu xem đứa bé này đi, sớm đã lấy bài kiểm tra ra rồi, còn không phải còn chờ không kịp muốn cho cậu xem à." Chủ nhiệm lớp vẫy tay, Hứa Nghệ Dương lập tức từ trong hàng chạy ra, cặp sách lớn trên lưng xóc này trên dưới theo hành động của bé, có chút hài hước. Bé chạy tới bên cạnh thanh niên, dùng đôi tay ngắn ngủn ôm lấy phần eo nhỏ gầy của đối phương, quyến luyến cọ cọ, sau đó mới đưa bài kiểm tra trong tay tới.

Thanh niên nhận lấy khen vài câu, lại xoa đầu Hứa Nghệ Dương, cậu nhóc nắm quai cặp, thỏa mãn lại khờ khạo mỉm cười.

Lúc này cô bé giơ bảng vốn lười liếc mắt nhìn cậu bé cố chen lên đứng cạnh mình đột nhiên hất cằm hỏi: "Tên câm đó tên là gì? Đó là ba nó à?"

"Nó tên là Hứa Nghệ Dương, cô giáo không cho phép chúng ta gọi nó là kẻ câm, nó nói được, chỉ là nói rất ít thôi. Người kia là anh trai nó, tên là Phạn Già La, là một đại minh tinh!" Đứa bé nhiệt tình cung cấp tình báo.

Cô bé xùy cười, vẻ mặt đầy khinh thường, ánh mắt giống như có lưỡi câu vững vàng nhìn chằm chằm thanh niên tuấn mỹ cách đó không xa. Phạn Già La phảng phất không cảm giác được ánh mắt của cô bé, sau khi tạm biệt giáo viên liền dẫn đứa nhỏ rời đi. Chờ cậu ta đi xa rồi, người phụ nữ trốn trong đám người mới vội vàng chen ra, chạy tới vẫy tay với cô bé, dáng vẻ gọn gàng của người phụ nữ có chút chật vật.

"Hắn thật xinh đẹp, con muốn hắn chơi với con!" Cô bé không nhanh không chậm đi tới bên cạnh người phụ nữ, vừa mở miệng đã nói một câu ra lệnh lạnh lùng.

Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt khổ sở, rõ ràng muốn cự tuyệt nhưng lại không có lá gan đó. Diện mạo hai người khá tương tự, vừa nhìn đã biết là mẹ con, nhưng không biết vì sao vị trí lại hoàn toàn đảo ngược, con gái lại vênh mặt hất hàm ra lệnh cho mẹ mình, bà mẹ lại rất sợ hãi cùng kính nể con gái mình.

"Hắn rất có thể là nhà ngoại cảm, ngoại cảm đó con biết không, chính là người có siêu năng lực, hắn rất nguy hiểm đối với chúng ta, tốt nhất con nên cách xa hắn một chút, nói không chừng hắn có thể nhìn ra gì đó." Người phụ nữ cố khuyên bảo.

"Con không biết, con sẽ làm hắn chơi với con! Hắn còn xinh đẹp hơn cả con búp bê con mới mua, con muốn hắn, con muốn hắn, con muốn hắn..." Cô bé vừa lặp lại những lời này vừa tùy hứng giẫm chân, không cam lòng không chịu đi nữa, cũng không biết cuối cùng hai mẹ con này có thể thỏa hiệp hay không.

Ở một bên khác, Phạn Già La đang giúp Hứa Nghệ Dương cài dây an toàn, đồng thời hỏi: "Lớp em mới có thêm học sinh à? Tên là gì?"

"Không, biết." Hứa Nghệ Dương xua xua tay, tỏ ý mình căn bản không có hứng thú với cô bé đó.

"Vậy thì không cần biết nữa, sau này cách xa cô bé đó một chút, cũng đừng để cô bé tới gần em." Phạn Già La thận trọng căn dặn, sau đó cài dây an toàn cho mình thì bị Hứa Nghệ Dương giành làm. Chỉ mới ở chung với nhau hơn một tháng nhưng tình cảm của hai người đã từ xa lạ trở thành nương tựa lẫn nhau.

Phạn Già La nhìn cái đầu nhỏ lông xù của đứa nhỏ gục trong lòng mình, ánh mắt tỏa ra ý cười chân thật.

...

Sau khi tới đài truyền hình, Phạn Già La đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Mạc đã lâu không liên lạc, nói là ngày mai có một buổi tiệc trong giới kinh doanh, muốn mời cậu cùng tham gia. Đây là chuyện phụ, chủ yếu là muốn hỏi khi nào mới có thể tiến hành đổi vận, thời gian hơi lâu nên có chút bất an.

"Yên tâm, anh còn có thể chống đỡ được rất lâu, tới thời điểm tôi sẽ báo cho anh biết." Phạn Già La đang định từ chối lời mời, không biết nhớ tới gì đó, đột nhiên lại hỏi: "Buổi tiệc tối mai, Phạn Khải Toàn có tham gia không? Tôi xem tin tức thấy anh ta đã về nước, Phạn Lạc Sơn tựa hồ đang chuẩn bị để anh ta tiếp quản tập đoàn Phạn thị."

"Phạn tiên sinh chờ chút, tôi hỏi trợ lý một chút." Bên Bạch Mạc im lặng một hồi mới nói: "Đúng vậy, buổi tiệc tối mai Phạn Khải Toàn cũng sẽ xuất hiện. Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn, đã quên hỏi thăm tình huống Phạn gia, nếu cậu cảm thấy không tiện..."

Phạn Già La ngắt lời: "Không, rất thuận tiện, tối mai tôi sẽ có mặt đúng giờ, cám ơn anh đã mời."

Sau khi lịch thiệp nói tạm biệt, Phạn Già La cúp điện thoại, sau đó nắm tay Hứa Nghệ Dương đi tới phòng nghỉ nhưng giữa đường bị một nhóm nhân viên công tác chặn lại. Bọn họ không nói gì đã đeo bịt mắt thật dày lên mắt cậu, lại giao bạn nhỏ cho người đại diện Tào Hiểu Huy, miệng không ngừng xin lỗi cùng cứng rắn hối thúc cậu đi ra ngoài: "Xin lỗi Phạn lão sư, ngài thông cảm một chút, số này không quay hình ở đài truyền hình, là quay bên ngoài, về phần cụ thể là nơi nào thì bản thân ngài phải tự cảm ứng, chúng tôi không nói được. Bạn nhỏ cũng sẽ tới đó với ngài, ngài đừng lo lắng, chúng tôi có nhiều người lắm, sẽ giúp ngài trông coi đứa nhỏ. À đúng rồi, kiểm tra đã bắt đầu từ bây giờ, camera đã mở, mong ngài cẩn trọng lời nói và hành động của mình."

Phạn Già La bị đẩy lên xe, đưa tới một nơi không biết tên.

Cùng lúc đó trong một tòa kiến trúc cổ xưa không được tu sửa ở vùng ngoại ô phía Nam, vài cụ già tóc hoa râm đang cùng Tống Ôn Noãn và Tống Duệ quan sát nơi này. Bọn họ chỉ những thứ đổ nát, cũng không khó nhìn ra nơi này đã từng là một tòa cung điện vàng son: "Nói cho hai cô cậu biết, tòa kiến trúc này từng là hoàng cung triều Võ, theo lịch sử được gọi là Tử Vi Cung, diện tích gấp 4.6 Tử Cấm Thành, sau đó vì nhiều nguyên nhân mà bị bỏ hoang, đóng kín hơn một ngàn bốn trăm năm rồi. Sau khi triều Võ bị lật đổ, hoàng đế triều khác cũng từng chuyển tới nơi này nhưng không được bao lâu đã chạy trối chết, vì thế những đời sau đó, tòa cung điện nguy nga lộng lẫy này triệt để bị vứt bỏ. Tôi có thể để cô cậu xem dáng vẻ của nơi này được cục phục chế lại bằng hình vẽ, nó đẹp ngoài sức tưởng tượng của mọi người."

Ông cụ dẫn đầu lấy ra một chiếc máy tính bảng, mở màn hình, một bức hình 3D toàn cảnh xuất hiện trên màn hình, những viên ngói lưu ly vàng ươm, sáng loáng rực rỡ, góc mái nhà cong vút, hành lang uốn khúc, thật sự có thể nói là thiên thượng nhân gian.

Ngay cả Tống Ôn Noãn kiến thức rộng rãi cũng xem tới ngây người, miệng tấm tắc không thôi. Cameraman phụ trách quay hình bọn họ lập tức nhắm thẳng vào bức tranh, để khán giả kiến thức được kiến trúc kỳ công mà người xưa đã chế tác.

"Theo tôi được biết, Tử Vi Cung bị bỏ hoang là vì một lời nguyền rủa?" Tống Duệ thử dò hỏi: "Hơn nữa triều Võ diệt vong tựa hồ cũng có quan hệ với lời nguyền này. Sở dĩ bọn ông mời chúng tôi tới quay hình là muốn kiểm tra chân tướng của lời nguyền đúng không? Bọn ông cũng tin tưởng ngoại cảm?"

Ông cụ cười cười xấu hổ, nói thẳng: "Đúng vậy, chúng tôi thật sự muốn tìm hiểu chân chướng lời nguyền, đây là bí mật đã lưu truyền hơn một ngàn bốn trăm năm. Người biết rõ lịch sử đều biết triều Võ đã diệt vong hơn hai trăm năm trước, đời đời quân vương đều nổi điên mà chết, không ai có thể sống quá bốn mươi tuổi, tới khi một vị quân vương quyết định chuyển đi, cũng triệt để đóng kín tòa cung điện này, các đời quân vương sau đó mới tránh được vận mệnh. Theo sử sách ghi chép lại, đế vương ở trong tòa cung điện này vô luận mới đầu anh minh thần vũ thế nào, không tới ba năm sẽ bắt đầu điên điên khùng khùng, nổi tiếng nhất chính là sự kiện Huệ đế nổi điên chém giết quần thần ở trước triều. Hai người nghĩ đi, một vị đế vương, đột nhiên vô duyên vô cớ cầm bảo kiếm giết sạch sành sanh văn võ bá quan tới buổi triều sớm, đó là hành vi hoang đường cùng đáng sợ tới cỡ nào chứ, là cái gì đã kích thích hắn? Là cái gì đã kích thích các vị hoàng đế triều Võ?"

Tống Ôn Noãn lắm miệng nói: "Chẳng lẽ không phải vì lời nguyền của phế hậu Lư Khâu thị* à? Lư Khâu thị đã treo cổ ở núi Thúy Bình, đôi mắt đen ngòm của bà đến tận lúc chết vẫn nhìn về phía Kim Loan điện. Từ đó về sau, các đời hoàng đế triều Võ bắt đầu nổi điên đoản mệnh. Lúc chết bà từng nói, nguyền cho đời đời hoàng đế triều Võ cạn kiệt tinh lực mà chết, nguyền cho giang sơn triều Võ bị nghiền nát, máu chảy thành sông, những lời này không phải đều đã ứng nghiệm rồi sao? Trước khi Lư Khâu thị chết, hoàng đế triều Võ không phải sống rất tốt à, Thái Tổ hoàng đế là người trường thọ nhất, làm hoàng đế tới tận bảy mươi tám tuổi!" [thị: yên thị, là cách người Hung Nô thời Hán gọi vợ cả của vua]

Xem ra cô cũng có chút nghiên cứu về đoạn lịch sử này.

Tống Duệ bổ sung: "Theo người viết sử, nguyên văn của Lư Khâu thị là: phàm là người ta nhìn thấy, đều sẽ bị ta cắn nuốt."

Tống Ôn Noãn lập tức bổ sung: "Đúng đúng đúng, bà ấy đã nói như vậy, phàm là người bị ta nhìn thấy, đều sẽ bị ta cắn nuốt! Núi Thúy Bình là ngọn núi cao nhất Tử Vi Cung, bà ấy treo cổ trên cây tùng cao nhất ở đình núi, bà ấy có thể nhìn thấy toàn bộ cung điện, nói cách khác, tất cả mọi người trong tòa thành này đều nằm trong phạm vi tầm nhìn của bà ấy, nhất là hoàng đế. Vì thế mà lúc hạ táng, Mẫn đế đã tự tay móc mắt bà để hủy đi lời nguyền. Thế nhưng chuyện này cũng không thể trách bà ấy, ngôi vị hoàng đế của Mẫn đế là do gia tộc Lư Khâu thị hỗ trợ gầy dựng, con trai bà ấy phải làm thái tử mới đúng, nhưng Mẫn đế đúng là không ra gì, vì đứa nhỏ còn chưa ra đời của sủng phi mà diệt cả nhà Lư Khâu thị, lại ban chết cho hai đứa con trai và một đứa con gái của bà, còn phế tước vị hoàng hậu, nhốt bà vào lãnh cung cả đời chịu khổ. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, Mẫn đế quả thực còn độc ác hơn cả lão hổ!"

Tống Ôn Noãn càng nói càng hăng say, ông cụ lại bất đắc dĩ xua tay: "Cô xem dã sử à? Dã sử làm sao tin được, tôi thì cảm thấy căn bệnh điên này chỉ là một căn bệnh di truyền, vương triều thay đổi là xu hướng của lịch sử, không quan hệ gì với lời nguyền cả."

Tống Ôn Noãn liền tranh cãi: "Nếu không phải vì lời nguyền, vì sao các đời hoàng đế sau khi rời khỏi cung lại khôi phục bình thường? Vì sao các đời hoàng đế sau đó không dám ở đây nữa? Vì sao mấy ông lại tìm bọn tôi tới quay chương trình? Tôi nghe nói, ngày tòa cung điện này mới bỏ lệnh cấm, một nhân viên công tác của bọn ông không hiểu vì sao lại ngất xỉu trong Kim Loan điện, đúng rồi, chính là cái điện mà Huệ đế đã nổi điên chém giết quần thần. Lúc bọn ông phát hiện cậu ta, cậu ta còn nằm trên ghế hoàng đế, bởi vậy có thể thấy, chỉ cần là ai muốn ngồi lên vị trí đó, người đó sẽ phải gánh chịu lời nguyền của Lư Khâu thị."

Xem ra cô thật sự đã nghe ngóng tin tức cẩn thận từ cục bảo vệ văn vật.

Môi ông cụ khẽ nhúc nhích, lại im lặng chống đỡ. Chuyện này quả thực rất quỷ dị, bằng không ông cũng không ra hạ sách này.

Một ông cụ đứng phía sau thở dài nói: "Quên đi lão Lương, chúng ta cứ nói thật với bọn họ đi. Tống tiểu thư, Tống tiến sĩ, xin chào hai người, tôi họ Lục, con gái của tôi là hàng xóm của Phạn tiên sinh, cho nên tôi biết được chút chuyện của cậu ấy. Chính vì nghĩ tới cậu ấy nên tôi đã cố hết sức thúc đẩy chuyện này. Hai người nói không sai, tòa cung điện này quả thực có gì đó rất quái lạ."

Ông cụ chỉ tòa cung điện đổ nát nhất ở phía sau nói: "Đó chính là Kim Loan điện, là nơi hoàng đế triều Võ chấp chính, cũng là nơi bị phong cấm nghiêm khắc. Bắt đầu từ những năm cuối triều Võ, ngự lâm quân vẫn luôn cẩn mật canh gác nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, sau đó triều Võ diệt vong, những hoàng đế khác cũng tiếp nối cách làm này. Hiện giờ là thời đại mới, không còn người nào tin thần tin quỷ, nhưng cung điện này lâu ngày không tu sửa, không thích hợp mở cửa đối ngoại, vì thế chúng tôi vẫn luôn đóng kín. Khoảng thời gian trước, cấp trên chuyển cho chúng ta một khoảng kinh phí khổng lồ, để chúng tôi tiến hành tu sửa tòa cung thành này, sau một ngàn bốn trăm năm một lần nữa bước vào nơi này. Nhưng ngày đầu tiên bỏ lệnh cấm, nhân viên công tác phụ trách tu sửa Kim Loan điện quả thực đã gặp chuyện không may, đến giờ bác sĩ vẫn không có cách nào tra ra nguyên do, người có triệu chứng nghiêm trọng nhất đến giờ vẫn chưa tỉnh táo lại. Những người từng bước vào tòa cung điện này đều xuất hiện tình trạng không khỏe khác nhau, ví dụ như hoa mắt chóng mặt, thân thể suy yếu, buồn nôn, liên tục mơ thấy ác mộng. Rơi vào đường cùng, chúng tôi chỉ có thể nhờ mọi người giúp đỡ."

Ông cụ dẫn đầu bổ sung: "Đúng đúng, chúng tôi cũng không còn cách nào nên dứt khoát thử một lần, ngựa chết thành ngựa sống vậy."

Tống Ôn Noãn mặt cười hì hì, trong lòng lại thầm oán: tới địa ngục mà ngựa chết thành ngựa sống, nhà ngoại cảm của bọn tôi vừa ra tay, đảm bảo cho mấy ông hoài nghi nhân sinh luôn! Nhất là Phạn lão sư, chuyên trách dạy người ta đối nhân xử thế!

[end 109]

[110] Linh Môi - Tống Ôn Noãn Liên Tục Lật Xe

*****

Lúc còn trên đường, các vị tuyển thủ có biểu hiện khác nhau. Toàn bộ hành trình Phạn Già La vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào với nhân viên công tác, làm hại cameraman của cậu suýt chút nữa cũng ngủ mất. Nhóm Nguyên Trung Châu cũng ngồi thiền hoặc minh tưởng, nắm chặt thời gian để tiến hành tu luyện. Những thí sinh có năng lực không quá xuất chúng thì rất thích thu hút sự chú ý, không ngừng nói chuyện với nhân viên công tác ở bên người, dự đoán nội dung, biểu hiện cực kỳ hưng phấn.

Sau khi xe tới địa điểm, bọn họ bị nhân viên công tác dẫn tới phía trước Kim Loan Điện, đối mặt với Tống Ôn Noãn cùng nhóm người của cục bảo vệ văn vật. Bọn họ đeo chụp mắt nhưng vẫn có thể cảm ứng được khí tràng cổ quái bên trong, vì vậy nhao nhao chuyển động đầu 'nhìn' xung quanh.

"Bọn họ thấy được sao?" Lương lão của cục văn vật nhỏ giọng hỏi.

"Nhìn không thấy, nhưng bọn họ có thể cảm ứng được." Tống Ôn Noãn nhếch khóe môi, vẻ mặt cẩn thận nhưng ánh mắt lại lóe ra ánh sáng kiêu ngạo.

"Vậy cậu ta thì sao? Có phải cậu ta không cảm ứng được không?" Lương lão chỉ thanh niên an tĩnh đứng bên ngoài đám người, tựa hồ tách biệt với cả thế giới.

Tống Ôn Noãn thật sự muốn mỉa một câu 'ông còn non lắm' nhưng đúng lúc nhịn xuống, cười giả lả nói: "Cậu ấy là người cho dù bị bịt mắt cũng có thể đi lại bình thường, cho nên không cần cảm ứng."

"Thật sao, thí sinh của chương trình thật thú vị." Nụ cười của Lương lão còn giả hơn cả Tống Ôn Noãn. Gì mà bịt mắt vẫn có thể đi lại bình thường chứ? Tưởng bọn họ đang quay phim nỗi đau thanh xuân hay gì?

Nhưng Lục lão thì lại thận trọng lại có chút mong mỏi hỏi thăm: "Đó chính là Phạn Già La Phạn tiên sinh hả? Con gái tôi có tả về cậu ấy, con bé nói nhìn thấy người nào đặc biệt bắt mắt nhất trong đám người thì đó nhất định là Phạn tiên sinh. Thật sự tốt quá, tốt quá, rốt cuộc cũng chính mắt được nhìn thấy cậu ấy rồi! Quay hình xong, tôi có thể gặp mặt Phạn tiên sinh một chút không? Tôi có một phần quà muốn tặng cho cậu ấy." Ông xoa xoa tay, vẻ mặt khẩn trương, đã lớn tuổi như vậy rồi mà biểu hiện lại giống như fan cuồng vậy.

Tống Ôn Noãn cảm thấy mình được tôn trọng, vì thế liền vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên có thể, cậu ấy rất tốt."

"Tôi biết, cậu ấy quả thực là người rất tốt, tôi nghe con gái tôi kể rất nhiều về cậu ấy, mỗi lần con bé gọi điện về đều nhắc tới." Lục lão liên tục gật đầu, giọng nói tràn đầy cảm kích.

Lương lão không rõ lắm, cũng không hỏi nhiều. Nhưng chính vì thái độ tán dương Phạn Già La thái quá của bọn họ lại làm ông có ấn tượng xấu với người trẻ tuổi này, cho là cậu ta tính tình kiêu căng, ưu thế lớn nhất là xinh đẹp, am hiểu quan hệ xã hội chứ không có bản lĩnh thật sự. Nghe nói chương trình này là cậu ta bỏ tiền rất nhiều, người của tổ chương trình đều tâng bốc cậu ta.

Ngoại cảm gì chứ, xin quỷ thần giúp đỡ gì chứ, cởi bỏ lời nguyền gì chứ, đầu óc ông hư rồi mới nghe lão Lục khuyên mà làm ra chuyện xấu mặt thế này. Chương trình vẫn chưa bắt đầu quay mà Lương lão đã hối hận.

Nghe thấy tiếng gào to của nhóm thí sinh, các ông cụ còn lại cũng lộ ra biểu tình xấu hổ nhưng không mất đi nụ cười lịch thiệp. Quay thì quay, cứ để đám bọn họ ầm ĩ một phen rồi có thể bắt đầu khởi công, người bệnh trong bệnh viện nhất định là đã hít quá nhiều khí độc nên mới bị bệnh. Gỗ mục nát nhiều năm sẽ sinh mốc, nấm mốc sẽ phát ra bào tử cùng mùi vị rất khó ngửi, lại bị tụ lại suốt nghìn năm, độc tính khẳng định rất lớn. Đó mới chính là nguyên nhân thật sự làm người ta bị hôn mê.

Mọi người đều có suy đoán của riêng mình, vì vậy lại càng không ôm hi vọng với lần ngoại cảm này.

Lúc những thí sinh khác trầm mê trong không khí huy hoàng cuồn cuộn của tòa cung thành cổ xưa này, mũi chân của Phạn Già La lại khẽ hướng về phía Kim Loan Điện. Tống Duệ là người duy nhất chú ý tới phản ứng của cậu, vì thế anh chậm rãi đi tới.

Hôm nay Tống Duệ mặc một chiếc áo sơ mi đen được cắt may rất đặc biệt, quần tây màu đen, hông đeo dây nịt da trăn, trông đặc biệt cấm dục nhưng vai rộng eo thon, mông cong chân dài, đặc biệt khỏe khoắn. Anh xắn tay áo tới khuỷu tay, tóc bị gió thổi mất trật tự, tựa hồ rất cởi mở không chịu gò bó, chiếc kính gọng vàng cùng nụ cười nhàn nhạt bên khóe môi lộ ra cảm giác tinh tế, một hình tượng cực kỳ mâu thuẫn.

Anh còn phun chút nước hoa mùi Cologne ở phần động mạch, là mùi hoa chanh lẫn với mùi oải hương, hương vị tươi mát thanh nhã. Anh yên lặng không một tiếng động tiến tới gần người kia, vươn tay quơ quơ trước mặt miếng vải đen bịt mắt của đối phương, sau đó bị bàn tay lạnh băng kia nắm chặt, cơ thể chênh lệnh nhiệt độ quá cao của hai người giao hòa, cực kỳ thích hợp với mùa hè nóng bức này.

"Tống tiến sĩ, đừng tinh nghịch." Nụ cười của Phạn Già La đồng dạng cũng thực thanh khiết, không hề gò bó.

"Lần đầu tiên có người dùng từ tinh nghịch để hình dung tôi, có phải quá ngây thơ rồi không?" Tuy lời nói vậy nhưng nụ cười của Tống Duệ lại đặc biệt sung sướng. Không biết vì sao, ở trước mặt người này, anh có thể trở nên ung dung tự tại như một nhân loại bình thường.

"Vậy sau này anh sẽ quen thôi, Tống tiến sĩ." Phạn Già La buông tay đối phương, thật lòng cảm thán: "Mùi hương của anh rất dễ chịu."

Khóe môi Tống Duệ lập tức cong lên, sau đó bị ý chí mạnh mẽ của chính mình đè ép xuống. Anh ho khan một tiếng, xoay đầu nhìn về phía Kim Loan Điện, nhỏ giọng hỏi: "Em đã sớm cảm ứng được đúng không?" Miệng hỏi chuyện nghiêm túc nhưng kỳ thực trong lòng sớm đã đem lời nói của người này lên bàn mổ, phân tích mỗi câu mỗi chữ: sau này sẽ quen, nói cách khác là sau khi quay chương trình xong, bọn họ còn có sau này; sẽ quen thôi, tức là sẽ thường xuyên gặp mặt...

Không biết vì sao, anh cảm thấy tim mình đập rộn ràng, khóe miệng vứa mới cố gắng ghìm xuống một lần nữa nhếch lên. Nhưng không chờ anh nghĩ sâu hơn, Phạn Già La đã nhấc cao âm lượng hỏi: "Hôm nay Hà Tĩnh Liên có tới không?"

Tống Ôn Noãn trả lời ngay: "Có."

"Phạn lão sư, em ở đây." Hà Tĩnh Liên bị bịt mắt run rẩy giơ tay, sau đó không kịp chờ đợi nương theo âm thanh đi qua. Vừa nãy cô còn lo lắng không biết Phạn lão sư ở nơi nào, làm sao tìm được, không có Phạn lão sư, cô cảm thấy rất hoảng sợ.

"Cẩn thận, chậm một chút." Một âm thanh vang lên bên tai, ngay lập tức, cánh tay nhỏ gầy của cô được một bàn tay to hơn nắm lấy, nhiệt độ cao hơn người bình thường liên tục không ngừng truyền tới.

"A! Tôi, tôi không đi đâu, tôi đứng yên ở đây!" Hà Tĩnh Liên kinh hô một tiếng, sau đó co rụt bả vai đứng im không dám động. Là người kia, người đàn ông giống như vực sâu có thể cắn nuốt hết thảy ánh sáng lẫn bóng tối! Nhưng thật kỳ quái, ngày hôm nay anh ta lại rất vui sướng, trong lồng ngực giống như có một chú chim nhỏ chui vào, nó không ngừng hót vang, có chút ánh sáng lập lòe trong lòng anh ta! Vừa nãy cô đã nhìn thấy!

Hà Tĩnh Liên có chút thở hổn hển, bên tai lại truyền tới một tiếng cười khẽ: "Thật ngoan."

Đây rõ ràng là một lời khen nhưng Hà Tĩnh Liên lại kéo kéo vạt áo, suýt chút nữa đã bật khóc. Lúc người này ở đây, cô không nên tới gần Phạn lão sư!

Phạn Già La không biết 'thảm cảnh' của cô gái, tiếp tục nói: "Hà Tĩnh Liên, tôi đề nghị em rời khỏi lần kiểm tra này."

"Vì sao?" Hà Tĩnh Liên quay đầu qua, chỉ là câu hỏi đơn thuần, không hề mang theo chút tâm tình tiêu cực gì.

Nhưng mẹ Hà đứng ngoài sân quay hình, kiên trì bồi con gái tới đây lại nổi giận, lao tới chỉ thẳng vào mũi Phạn Già La chất vấn: "Cậu chính là Phạn Già La à? Là cậu nói con gái tôi rút lui khỏi cuộc thi đúng không? Giỏi thật, thì ra cậu lớn lên trông như vậy, thảo nào có thể dụ dỗ con gái tôi, để nó về nhà nháo loạn với tôi! Con gái tôi còn nhỏ tuổi, dễ bị người ta dụ, nhưng tôi thì không dễ bị dụ đâu! Đừng tưởng tôi không biết cậu có ý gì, cậu thấy năng lực con gái tôi đặc biệt mạnh, có khả năng giành được giải quán quân nên muốn dụ nó tự rút lui, giảm bớt đối thủ cạnh tranh đúng không? Ngay cả dụ dỗ con gái vị thành niên mà cũng dám làm, cậu đúng là xấu xa!"

Phạn Già La còn chưa tức giận, Tống Duệ đã nắm lấy ngón trỏ vô lễ của mẹ Hà, lạnh như băng nói: "Vị nữ sĩ này, vô cớ nói xấu người khác, tôi có thể kiện bà tội phỉ báng."

Mẹ Hà cảm giác được ngón tay mình sắp bị bẻ gãy, nhất thời đau tới nhe răng trợn mắt, nhưng bà còn chưa hét lên thành tiếng đã bị lời nói của Tống Ôn Noãn dọa sợ: "Bà làm gì vậy? Chúng tôi đang quay hình, bà xông ra đây làm gì? Nếu bà không chịu phối hợp như vậy, chúng tôi có quyền buộc con gái bà rời khỏi cuộc thi. Trên hợp đồng có viết rõ ràng, vô luận người nào dám quấy rối trường quay sẽ bị trục xuất vô điều kiện, còn phải bồi thường tiền! Có phải bà muốn con bà rời khỏi cuộc thi không? Muốn thì nói thẳng, tôi lập tức cho cô bé rời đi!"

"Đừng đừng đừng, tôi lập tức đi ra ngay! Con gái tôi không thể rời khỏi cuộc thi!" Mẹ Hà nóng nảy, ngón tay bị Tống Duệ nắm, chỉ có thể vừa rút tay vừa hô lớn: "Liên Liên, con đừng nghe lời tên Phạn Già La này, mẹ ở ngay bên cạnh bồi con, con đừng sợ! Học phí học kỳ sau của em con vẫn chưa có tiền đóng, năm nay em con lại thi hạng nhất, con phải nghĩ cho nó a! Sau này con nhất định sẽ có tiền đồ, em trai con nếu không có con thì chỉ có thể giống như ba con, làm cu li cả đời, con nhẫn tâm sao?"

Hà Tĩnh Liên có thể tưởng tượng được tình cảnh hỗn loạn ở trường quay, có chút nức nở cầu xin: "Mẹ, Phạn lão sư coi con là hậu bối, rất chăm sóc con, căn bản không xấu xa như mẹ nghĩ, mẹ nói ít vài câu được không? Coi như con xin mẹ đó! Con sẽ tham gia thi đấu mà."

Mỗi lần quay hình đều nhận được tiền, tham gia ít một lần sẽ mất đi mấy chục ngàn NDT, mẹ Hà đương nhiên không đồng ý. Huống chi hai tháng nay con trai tham gia trại hè quốc tế đã tốn hết tám chục ngàn NDT, bà chỉ là một người nội trợ không có thu nhập, làm sao kiếm được nhiều tiền như vậy? Nếu không bức ép con gái, bà cũng không có cách nào!

Hà Tĩnh Liên có thể cảm nhận được lo lắng cùng bất đắc dĩ của mẹ, nhưng tâm tình này có bao nhiêu là vì cô chứ? Trong lòng cha mẹ, cô chỉ là một cái cây rụng tiền đi? Cây chết khô, ngã xuống, không còn rơi tiền nữa, ai lại không khẩn trương? Chính là bản thân cái cây có vui sướng hay không, nhân loại chỉ sợ không cảm giác được, cũng sẽ không quan tâm đi?

Hà Tĩnh Liên khóc, nhưng nước mắt của cô bị miếng bịt mắt màu đen hút sạch, không ai phát hiện.

Tống Duệ buông tay mẹ Hà, rút khăn khử trùng tỉ mỉ, kỹ càng lau tay mình, vẻ mặt ôn hòa đã không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là tràn đầy chán ghét cùng mất kiên nhẫn, giống như vừa chạm vào một thứ đặc biệt bẩn thỉu.

Mẹ Hà biết anh là giám khảo, quyền lực rất lớn, vì thế giận mà không dám nói gì lùi ra ngoài trường quay.

Mọi người đều đang quan sát màn hài này, bao gồm cả thí sinh bị bịt mắt, tâm tình nhiệt tình hóng bái quái làm bọn họ vểnh tai, bổ não rất nhiều tình tiết 'thơm ngon' không thể nói với người khác. Phạn Già La bị suy đoán, thậm chí là bị hiểu lầm lại nhìn về phía vị trí Hà Tĩnh Liên, lặng lẽ thở dài. Ngay sau đó cậu tựa hồ có quyết định, nhìn về phía Tống Ôn Noãn, hỏi ý: "Như vậy, lúc kiểm tra, tôi có thể xếp vị trí ngay phía sau Hà Tĩnh Liên không?"

"Đương nhiên là được." Tống Ôn Noãn không chút nghĩ ngợi gật đầu.

Những thí sinh khác có chút mất hứng, phản đối: "Tống đạo, như vậy chúng ta còn cần rút thăm không? Hai bọn họ xếp liền nhau, vậy xếp thế nào? Lẽ nào chen ngang trước mặt người khác?"

"Đúng vậy, lần nào kiểm tra cũng là đơn độc tiến hành, sau đó liền ngăn cách ra, cấm chúng ta trao đổi lẫn nhau, này là đề phòng chúng tôi ăn gian hay để tiện cho mấy người làm giả? Biểu hiện của Phạn Già La trên TV là thật sao? Hay là trước đó mấy người đã tập luyện sẵn rồi? Tôi thấy không đáng tin chút nào!"

"Đúng vậy! Hắn biểu hiện thế nào chúng tôi căn bản không biết, người khác ở trên mạng hỏi, bọn tôi sẽ nói theo sự thật!"

Nghi vấn của nhóm tuyển thủ này cũng chính là nghi vấn của phần lớn bạn trên mạng với chương trình, hình thức quay hình khép kín quả thực rất thuận tiện để làm giả, bọn họ muốn nâng ai, chỉ cần để người đó luyện trước nội dung đề thi là được, không khác gì quay phim.

Nhóm Lương lão đứng ở một bên, vẻ mặt có chút vi diệu.

Bọn họ đều là người nổi danh có phẩm cách trong giới làm văn hóa, tác phẩm nghệ thuật đều rất xuất sắc, vậy mà thí sinh do chính mình nâng đỡ lại xem là một chương trình cây nhà lá vườn, loi nhoi chê cười. Tống Ôn Noãn vốn đã khó chịu lúc này lại càng phẫn nộ gấp bội, còn cảm thấy bị sỉ nhục, đang định dùng biện pháp cường ngạnh trấn áp thì lại nghe thấy tiếng nói êm tai kèm theo ý cười của anh họ truyền tới: "Nếu mọi người đã không hài lòng, vậy hôm nay đổi phương thức, chúng tôi sẽ an bài thứ tự thi đấu, không cần rút thăm, người kiểm tra xong cũng không cần rời đi, có thể gỡ bịt mắt, ở bên cạnh xem các thí sinh còn lại kiểm tra. Biểu hiện của các người như thế nào, chỉ cần xem là hiểu ngay."

"Tôi đồng ý." Nguyên Trung Châu từ đầu đến cuối vẫn duy trì trầm mặc là người đầu tiên lên tiếng.

"Tôi cũng đồng ý." Sau đó là Chu Hi Nhã.

A Hỏa: "Tôi không có ý kiến."

Hà Tĩnh Liên nuốt nước miếng: "Tôi, tôi cũng đồng ý."

Đinh Phổ Hàng giơ tay, phun ra một câu trào phúng: "Một lũ ngu xuẩn!"

Bốn thí sinh còn lại cho dù muốn nháo cũng không biết làm sao nháo, số ít phục tùng số đông, camera đang quay, mà bọn họ đã nhận được kết quả như mong muốn, còn chưa chịu hài lòng thì rất khó coi. Bọn họ làm ra vẻ suy nghĩ một phen rồi vui vẻ gật đầu, khóe miệng nhếch lên thật cao, đều cho rằng mình sắp được nhìn thấy tình cảnh xấu mặt của Phạn Già La.

"Đợi lát nữa! Cho dù như vậy thì mấy người cũng có thể giúp đỡ Phạn Già La gian lận! Các người có thể để cậu ta tập luyện trước khi quay hình, để cậu ta biết rõ cặn kẽ quá trình rồi, mà đám thí sinh ngu ngốc bọn tôi vẫn sẽ bị các người quay mòng mòng thôi." Thí sinh ăn mặc như Harry Potter này cũng không biết thù hận Phạn Già La bao nhiêu mà cứ sống chết túm điểm này không chịu buông lỏng.

Tống Duệ liếc nhìn Lương lão, cười khẽ: "Cái này thì cậu có thể an tâm, trường quay hôm nay rất đặc biệt, trước đó căn bản không có bất cứ người nào có thể tới gần, càng miễn bàn tới chuyện tiến vào. Sau khi gỡ bịt mắt, cậu tự nhiên sẽ hiểu."

Lục lão đã có chút nóng nảy lo lắng vội vàng hòa giải giúp Phạn tiên sinh: "Đúng vậy, đúng vậy, trước đây nơi này vẫn luôn đóng cửa, không có bất kỳ người nào có thể tới gần."

Tống Duệ bổ sung: "Người vừa nói chuyện là một trong số các vị ủy thác, có thể để lộ ra nhiều tin tức, chúng tôi không thể tiết lộ. Nếu các người còn cố ý dò hỏi, tôi có quyền khẳng định các người ăn gian, có thể buộc các người rời khỏi cuộc thi."

'Harry Potter' vốn định đưa ra nghi vấn với thân phận lão Lục, nghe lời nói lạnh như băng của Tống Duệ thì chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ trong đầu. Hắn cảm giác được, vị Tống tiến sĩ này thoạt nhìn ôn hòa nho nhã nhưng kỳ thực rất khó dây vào. Người khác đều nói Tống đạo lạnh lùng không để ý tới tình cảm, nhưng chỉ có đám ngoại cảm bọn họ mơ hồ cảm ứng được--- vị Tống tiến sĩ này mới chính là người lạnh lẽo nhất trên thế giới này.

Màn hài kịch rốt cuộc cũng kết thúc, Lục lão thở dài một hơi, Lương lão lại không nhịn nổi kéo Tống Ôn Noãn qua một bên nhỏ giọng hỏi: "Nè nè, Tiểu Tống, tôi hỏi một chút, bây giờ bọn tôi đổi ý còn kịp không? Bọn tôi không muốn quay nữa. Thí sinh của bọn cô còn chưa ngoại cảm đã tự đấu đá lẫn nhau rồi, tôi sợ bọn họ phá hủy chỗ này."

"Đúng vậy đúng vậy, càng xem càng thấy không đáng tin!" Học giả phụ họa theo ông không ít, sau khi tỉnh táo lại cùng nhìn rõ vấn đề, bọn họ bắt đầu ý thức được mình đã làm ra quyết định ngu xuẩn cỡ nào. Tới ngày chương trình phát sóng, toàn giới học thuật đều sẽ biết chuyện cười của bọn họ mất.

Tống Ôn Noãn: ! ! !

Mẹ nó, tính hủy chương trình của bà à! Giận tới muốn đánh người!

[end 110]

[111] Linh Môi - Tai Họa Ngập Đầu

*****

Không quay đương nhiên là không có khả năng, Tống Ôn Noãn lấy ra bản hợp đồng đã ký trước đó, chỉ chỉ khoản tiền bồi thường hợp đồng, Lương lão đã yên lặng bại lui. Mười triệu, không đền nổi, từ bỏ!

Tống Duệ lấy ra một bảng biểu, ôn hòa nói: "Bởi vì mọi người đều tỏ ra nghi vấn với biểu hiện của Phạn Già La, vì thế hôm nay chúng ta sẽ xếp cậu ấy lên sân khấu cuối cùng, như vậy tất cả mọi người đều có thể thấy rõ biểu hiện của cậu ta, mọi người không có ý kiến gì chứ?"

"Không có." Vị 'Harry Potter' kia là người đầu tiên trả lời. Hắn rất sợ tổ chương trình sẽ xếp Phạn Già La ở vị trí đầu tiên, như vậy thì khác gì hình thức quay hình khép kín đâu chứ?

"Phạn Già La xếp cuối, vậy Hà Tĩnh Tiên xếp thứ hai từ dưới lên. Hà Tĩnh Liên, cô không có ý kiến chứ?"

"Tôi không có ý kiến, tôi nhất định phải được xếp kế Phạn lão sư." Hà Tĩnh Liên rõ ràng thở phào một hơi.

"Như vậy những người còn lại do tôi an bài thứ tự kiểm tra, không có ý kiến chứ?"

"Không có ý kiến." Mọi người nhao nhao lắc đầu.

"Xếp số một là..." Tống Duệ dựa theo bảng biểu từng tên từng tên đọc ra, nhóm người nháo loạn khi nãy còn chưa kịp có phản ứng. Đinh Phổ Hàng đã giơ tay, nụ cười hung ác, cố ý lớn giọng: "Tống tiến sĩ, anh căn cứ vào đâu để xếp thứ tự cho chúng tôi vậy?"

Tống Duệ liếc nhìn một cái, nhếch khóe miệng: "Đương nhiên là dựa theo thực lực, thực lực yếu xếp trước, thực lực mạnh xếp sau, sao, có chuyện gì sao? Theo tôi được biết, đây là quy tắc cũ của chương trình."

Đinh Phổ Hàng nhịn cười lắc đầu: "Không có ý kiến, thực lực mạnh vốn nên xuất hiện cuối cùng."

Bốn người nháo loạn dữ nhất vừa vặn được xếp ở vị trí một, hai, ba, bốn, nhất thời tức giận tới đỏ mặt. Bọn họ biết camera đang quay hình, Tống Duệ làm vậy là hung ác tát một bạt tai vào mặt bọn họ trước mấy triệu người xem, trào phúng bọn họ không có bản lĩnh!

"Anh..." Harry Potter vừa định kháng nghị thì đã bị Tống Duệ nhàn nhạt cản lại: "Nếu muốn chứng minh chính mình, tranh cãi là vô dụng, tôi sẽ đứng ở bên cạnh quan sát, tôi chờ đợi biểu hiện xuất sắc của các cậu."

"Nháo đi nháo đi, người không có bản lĩnh nháo càng dữ, người xem lại càng cười nhạo. Vì tỷ lệ người xem của chương trình, mấy người cũng thực cố gắng, tôi còn phải cám ơn mấy người ấy!" Tống Ôn Noãn cười mà không cười mở miệng.

Nhóm bốn người Harry Potter rốt cuộc tỉnh táo lại, sau đó nắm chặt tay, quyết định dốc sức một phen.

Thấy bọn họ lộ ra vẻ mặt vặn vẹo, trong lòng Lương lão khổ sở không thôi. Ông đúng là hồ đồ rồi, sao lại đem cái đám ô hợp này vào Tử Vi Cung chứ? Này là hỗ trợ hay phá hư đây? Nhất định phải theo sát toàn bộ hành trình, tránh để đám người này phá hủy tòa cung điện sừng sững nghìn năm này!

Không có những âm thanh không hài hòa kia, phần kiểm tra cuối cùng cũng bắt đầu. Tống Ôn Noãn nói những thí sinh khác chờ đợi, sau đó dẫn thí sinh số một leo lên con đường bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng dài đến mức cơ hồ không nhìn thấy điểm cuối. Leo lên năm sáu phút, đoàn người thở hồng hộc đi tới một khoảng đất trống bằng phẳng, Tống Ôn Noãn ổn định lại hô hấp xong mới chỉ lên tấm biển treo trên đỉnh đầu đã bay mất nước sơn sàng nói: "Đây chính là nơi kiểm tra, cậu cảm ứng một chút đi, sau đó nói tin tức cảm ứng được cho chúng tôi biết. Tấm biển lớn kia viết bốn chữ --- Hoàng Kiến Hữu Cực.

Thí sinh số một 'Harry Potter' thường ngày có vẻ không chăm chỉ tập thể thao cho lắm, lúc này hai tay chống đầu gối thở hổn hển một lúc lâu mới lấy lại sức. Cậu ta chưa từng leo lên bậc thang nào cao như vậy, chứng tỏ nơi kiểm tra này có diện tích rất lớn, nhưng phỏng đoán cũng chỉ là phỏng đoán, sự trợ giúp dành cho hắn có hạn, nếu muốn trổ hết tài năng hất ngược lại cái tát vừa nãy thì phải dựa vào thực lực!

Nghĩ tới đây, hắn đưa tay lên rồi chậm rãi xoay quanh, bắt đầu dốc sức cảm ứng hết thảy xung quanh.

Mọi người đều thở dốc, duy chỉ có Tống Duệ vẫn hít thở bình ổn, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở một bên. Vì trở thành kẻ đi săn mạnh mẽ nhất của giới tự nhiên, anh từng dùng phương thức cực kỳ hà khắc rèn luyện chính mình, vì thế sức chịu đựng của anh vượt xa người bình thường.

Tựa hồ cảm thấy có chút buồn chán nên anh dẫn đầu bước vào tòa cung điện bị phong cấm nghìn năm này, đập vào mặt là mùi gỗ mục nát nồng nặc, mơ hồ còn có mùi kim loại rỉ sét tanh tưởi như mùi máu tươi, nếu người bình thường ngửi thấy mùi này lâu thì quả thực sẽ có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Nhưng Tống Duệ không hề có chút khó chịu nào, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới trước hoàng tọa cao cao, ngưng mắt nhìn ra xa. Anh không có ý định bước lên, bởi vì anh hoàn toàn không có hứng thú với quyền thế, nhưng đúng vào lúc này anh đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh, đôi mắt bị thấu kính che khuất lóe ra tia sáng sắc bén.

Vừa rồi tựa hồ có người nhìn anh chằm chằm, là ánh mắt tràn đầy ác niệm cùng sát ý!

"Sao vậy Tống tiến sĩ?" Lương lão theo tới kéo anh một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng ở đây quá lâu, coi chừng bị khí độc hun ngất." Không cần ngoại cảm, ông đã tự động quy hết căn bệnh của nhóm đồng nghiệp là do hít khí độc.

"Không sao, tôi chỉ nhìn một một chút thôi." Tống Duệ theo Lương lão đi tới một nơi khá thoáng gió, cách hoàng tọa kia càng xa, cảm giác bị giám thị lập tức biến mất, tòa cung điện này quả nhiên rất thú vị!

Cùng lúc đó, 'Harry Potter' đã cảm ứng xong, đang chầm chậm mở miệng: "Đây là một tòa kiến trúc cực kỳ cổ xưa, làm bằng gỗ."

Lương lão thấp giọng xỉa: "Còn không phải sao, mùi gỗ mục nát nồng như vậy, chỉ có kẻ ngu mới không ngửi ra."

Harry Potter: "Nó cực kỳ to lớn!"

Lương lão tiếp tục xỉa: "Leo bậc thang dài như vậy, còn chưa đủ lớn chắc?"

"Nó sở hữu lịch sử rất lâu đời, tôi nghĩ, nó chắc hẳn là một tòa cung điện."

"Diện tích lớn, lại cổ xưa, còn làm bằng gỗ, bậc thang dài mấy trăm mét, không phải cung điện thì là cái gì? Những chuyện này đều có thể dễ dàng suy luận ra đi?"

Đứng ở giữa hai người, Tống Ôn Noãn nghe thấy rất rõ ràng những lời này: ...

Giỏi a Lương lão, ngài không chỉ phá sập chương trình của tôi, ngài còn muốn phá sập hình tượng thí sinh đúng không? Tôi gọi ngài một tiếng chuyên gia phá đám, ngài không có ý kiến chứ?

Tống Duệ mỉm cười gật đầu, biểu lộ mình rất tán thành với ý kiến của Lương lão.

'Harry Potter' có chút sượng mặt, chỉ có thể nhắm mắt mò mẫm bước qua bật cửa thật cao, từng bước từng bước đi tới gần hoàng tọa, lảm nhảm: "Nơi này có một luồng sức mạnh rất mạnh, nó tới từ quá khứ xa xưa, tôi cảm ứng được, tôi cách nó ngày càng gần hơn, đây là cái gì? Bậc thang? Trong phòng còn có bậc thang?" Hắn từng bậc từng bậc leo lên, rốt cuộc chạm tới hoàng tọa trải qua nghìn năm vẫn chưa mục nát, vì thế sửng sốt: "Một băng ghế? Trên đài cao đặt một cái băng ghế? Cung điện?"

Tựa hồ nghĩ tới gì đó, nhưng còn chưa kịp há miệng nói rõ, cảm giác đau nhói mãnh liệt công kích huyệt thái dương của hắn, làm hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn ôm đầu từ hoàng tọa lăn xuống, giọng nói tràn đầy sợ hãi cùng bất lực: "Tôi, đầu tôi, giống như sắp nổ tung! Mau, mau đỡ tôi ra ngoài! Mau để tôi rời khỏi nơi này!"

Hắn căn bản không có thời gian kéo bịt mắt, chỉ một lòng một dạ muốn bò ra ngoài, hai chân quơ lung tung, tay cào lung tung, giống như một con thằn lằn bị trọng thương nhưng lại không tìm được đường sống. Nhân viên công tác vội vàng chạy tới đỡ hắn, vừa mới kéo ra ngoài điện, hắn đã quỳ rạp dưới đất ói tới choáng đầu hoa mắt, dáng vẻ chật vật không khác gì nhân viên tu sửa trước đó.

Lương lão vẫn luôn xỉa xói, nhưng lần này lại há miệng, rồi lại ngậm miệng!

"Cậu bị làm sao vậy, không sao chứ? Bác sĩ với y tá đâu? Mau gọi bọn họ tới!" Tống Ôn Noãn lớn tiếng gọi. Từ sau lần Hà Tĩnh Liên bất ngờ gặp chuyện không may, cô đã ra một khoảng tiền lương rất cao mời tới một đội chữa bệnh.

Một đám nhân viên y tế ôm theo hộp cấp cứu chạy tới, còn chưa kịp lấy hơi đã giúp 'Harry Potter' gỡ bỏ bịt mắt, đo huyết áp, mạch đập, cũng không ngừng hỏi tình huống. Mặc dù đã khôi phục ánh sáng nhưng hắn không có tâm tư quan sát xung quanh, chỉ không ngừng nôn mửa, ngay cả mật dịch cũng phun ra rồi, người cũng sắp ngất xỉu, mơ mơ màng màng nói: "Có rất nhiều cây kim đang ghim trong đầu tôi! Trong nháy mắt, tôi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi!"

"Mau đưa cậu ta tới bệnh viện, nhanh lên!" Tống Ôn Noãn lớn tiếng hối thúc.

"Không, tôi không đi, nôn xong đã đỡ hơn nhiều rồi, tôi muốn ở lại xem biểu hiện của Phạn Già La." Harry Potter tựa hồ rất chấp nhất với Phạn Già La, cũng không biết bọn họ có thâm thù đại hận gì.

Nhân viên y tế báo cáo: "Mạch đập cùng huyết áp của cậu ta gần như đã ổn định, tình huống trước mắt rất tốt. Chúng tôi đưa cậu ấy qua một bên chườm lạnh, để xem xem tình huống có ổn hơn không."

"Thực sự không sao à? Mọi người kiểm tra kỹ một chút!" Tống Ôn Noãn nhiều lần xác nhận.

"Hiện giờ tình trạng cơ thể cậu ta bình thường, nhưng nếu vẫn cứ nhức đầu như vậy, chúng tôi đề nghị cậu ấy nên tới bệnh viện chụp CT não, cậu ta vừa môn mửa dữ dội, chúng ta có thể chờ cậu ấy ổn định hơn rồi hãy di chuyển."

"Vậy đưa cậu ta qua một bên đi, cẩn thận một chút!" Tống Ôn Noãn rầu rĩ nhíu mày: "Mới vừa bắt đầu kiểm tra đã có người gặp chuyện không may, hay là chúng ta đừng quay nữa?"

Sợ nháo ra chuyện lớn hơn, Lương lão đương nhiên đồng ý, kết quả leo xuống dưới bậc thang hỏi ý một chút thì tất cả tuyển thủ đều không đồng ý. Nhóm Nguyên Trung Châu dĩ nhiên là vì biết mình tới một nơi rất đặc biệt nên không muốn bỏ qua; ba thí sinh khác thì kiên trì cho rằng tổ chương trình mượn cớ giúp Phạn Già La không bị vạch mặt. Sớm không có chuyện muộn không có chuyện, tới khi quyết định quay hình không khép kín lại gặp chuyện, này cũng quá trùng hợp rồi đi? Nói ra ai tin chứ?

"Chúng tôi nguyện ý ký giấy sinh tử, chương trình nhất định phải quay!" Lời nói chém đinh chặt sắt của thí sinh thứ hai được mọi người tán thành, suy chỉ có Phạn Già La đứng bên ngoài đám người, không hề phát ra chút âm thanh nào, mũi chân từ đầu đến cuối hướng về phía Kim Loan Điện, tựa hồ bị thứ gì đó lôi kéo.

"Mẹ nó, hôm nay đám mấy người nhất quyết muốn đối nghịch với tôi đúng không?" Tống Ôn Noãn nắm chặt tai nghe, tức giận quát: "Mang giấy cam kết sinh tử tới đây!" Làm một kẻ gian thương trong giới giải trí này, thứ đồ chơi giấy sinh tử này, sao cô lại không chuẩn bị chứ?

Mọi người được nhân viên công tác giúp đỡ đưa tay tới chỗ bên A, lập tức nhao nhao ký tên cùng lăn dấu tay, vì thế lúc thí sinh thứ hai bước lên bậc thang, tiến vào Kim Loan Điện. Sau năm phút, hắn được nhân viên công tác ba chân bốn cẳng khiêng ra, vừa mới đặt lên cáng cứu thương liền lật người nôn thốc nôn tháo, sau đó ôm đầu kêu đau. Nhưng kỳ quái là vô luận nhân viên y tế kiểm tra thế nào, số liệu thân thể đều rất bình thường.

Lương lão sợ tới trắng bệch mặt, ngồi trên bậc thang hoảng hoảng hốt hốt lẩm bẩm: "Sao lại như vậy, sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ không phải là khí độc?" Ông cũng từng tiến vào vào lần, hơn nữa còn là người lớn tuổi nhất, thể chất yếu nhất, cho dù có bất trắc thì ông phải là người đầu tiên gặp chuyện mới đúng.

Tống Duệ vốn định ngồi xuống bên cạnh ông, ánh mắt nhìn thấy Phạn Già La ở dưới bậc thang, lại nhìn trang phục mình tỉ mỉ chọn lựa, chỉ có thể tiếp tục đứng. Anh thấp giọng nói: "Lương lão, hẳn không phải là khí độc rồi."

Anh vừa dứt lời, hai vị cameraman phụ trách quay hình 'Harry Potter' cùng thí sinh thứ hai cũng nằm thẳng cẳng, đầu đau đớn, còn buồn nôn muốn ói, bệnh trạng nghiêm trọng hơn thì không có. Tình hình này, cách nói khí độc lại một lần nữa được khẳng định.

Liên tiếp có nhiều người gục xuống như vậy, Tống Ôn Noãn cũng khá hoảng hốt, cầm điện thoại đi tới một góc yên tĩnh gọi điện, sau khi quay trở lại cắn răng nói: "Tiếp tục quay!"

Được rồi, cấp trên đã có lệnh, vậy thì cứ tiếp tục thôi! Nhân viên công tác rối ren cũng không thể làm gì khác hơn là dẫn thí sinh thứ ba tới trước điện, giống như bình thường đi thẳng vào trong nhưng lại bò ngang đi ra, không nôn không ngất, chỉ túa mồ hôi đầy người, giống như vừa mới từ dưới nước bước ra.

"Có một sức mạnh bao trùm nơi này, nó rất dữ dằn, giống như vô số lưỡi dao có thể cắt lát tất cả cả những người tới gần! Không phải thân thể, là linh hồn! Đừng quay nữa, sẽ có tai nạn chết người!" Thí sinh thứ ba nắm chặt tay nhân viên y tế, dùng chút sức lực cuối cùng hò hét.

Lương lão cùng nhóm giáo sư trắng bệch mặt nhìn thí sinh thứ ba, sự tôn trọng cùng tín ngưỡng đối với khoa học lung lay sắp đổ. Ra ra vào vào nơi này mấy lần, kỳ thật bọn họ cũng bắt đầu cảm giác được cảm giác bị kim đâm trong đầu, càng tới gần hoàng tọa, cảm giác đó lại càng mãnh liệt, đó tuyệt đối không phải triệu chứng trúng khí độc.

Nhưng cảm giác đau đớn này đối với Tống Duệ mỗi phút mỗi giây chỉ muốn hủy diệt muốn xé nát mà nói thật sự quá nhỏ bé, lúc mọi người ngồi bệch dưới đất thở hồng hộc, anh đút tay vào túi, biểu tình trầm tĩnh đứng ở đầu gió, nhìn tòa hoàng thành nguy nga này. Dưới bậc thang Phạn Già La cũng có dáng đứng giống y hệt, tựa hồ đang suy nghĩ, tựa hồ đang hưởng thụ cảm giác dõi mắt nhìn về phía nơi rộng lớn hùng vĩ này.

Thực lực của thí sinh thứ tư càng mạng hơn một chút, đồng dạng cũng bị hoàng tọa hấp dẫn nhưng rồi chật vật ngã xuống, không nôn, chỉ là bị choáng rất lợi hại, tự mình lảo đảo chạy ra, cuống cuồng kéo bịt mắt, không dám tin quan sát xung quanh.

Thí sinh thứ năm là Đinh Phổ Hàng chậm rãi bước tới trước điện, dùng tư thể ung dung phun ra một câu kinh sợ: "Tôi sợ chết nên tôi sẽ không tiến vào. Nơi này là Kim Loan Điện của Tử Vi Cung, tôi nói không sai chứ?" Không đợi Tống Ôn Noãn đáp lại, hắn đã tự mình kéo bịt mắt, nhanh chóng lùi lại.

Trải qua đọc tâm, hắn đã sớm biết người bước vào tòa cung điện này sẽ gặp kết cục gì, nặng thì hôn mê bất tỉnh, nhẹ thì đầu đau như sắp nứt ra, có cho thêm một triệu hắn cũng không dám thử.

A Hỏa ở trước điện ngửi một cái, run giọng nói: "Cái này là mùi tử vong, rất nồng đậm, so với mùi tôi ngửi thấy năm sáu tuổi còn nồng hơn! Có vô số người đã chôn thây ở nơi này!"

Lần này Lương lão không xỉa, ngược lại hiếm thấy gật đầu, áp sát tai Tống Ôn Noãn nói: "Không sai, nơi này đã chết rất nhiều người! Chỉ riêng sự kiện Huệ đế thôi cũng hơn trăm người rồi, có thể nói là máu chảy thành sông."

A Hỏa xua tay nói: "Tôi không muốn vào đó đâu, lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi tử khí nồng như vậy đó, chỉ sợ ngay cả địa ngục cũng không hơn gì nơi này."

"Cậu có thể không tiến vào, đó là quyền tự do của cậu." Tống Duệ liếc nhìn Lương lão, từ từ phân tích: "Thí sinh có thực lực càng mạnh thì cảm ứng nguy hiểm cũng càng mạnh, giống như con kiến không thể nào nhìn thấy vực sâu gần trong gang tấc, mà nhân loại thì vừa nhìn đã biết ngay."

Nhóm bốn người Harry Potter bị ẩn dụ là con kiến: ...

MMP, bọn tôi vẫn còn ở đây đấy, anh có thể nói nhỏ một chút không vậy?

Chu Hi Nhã dập đầu ở trước điện, sau đồng dạng cũng từ chối tiến vào. Cô nói thẳng: "Đây là lời nguyền rủa, hơn nữa còn tồn tại hơn ngàn năm, không ai có thể cởi bỏ nó! Tôi thậm chí còn không tìm được ngọn nguồn của nó! Một khi có tiếp xúc với nó, tôi cũng bị nó để mắt tới, vô luận đi bao xa, cuối cùng nó cũng sẽ đòi mạng của tôi! Tất cả những người từng tiến vào cung điện đều trúng lời nguyền rủa của nó, điên tới chết là số mệnh của bọn họ! Tôi khuyên các người mau về nhà đi, ăn ngon một chút, chơi vui một chút, cố gắng quý trọng chút thời gian ít ỏi này."

"Cô ta, cô ta không phải đang nghiêm túc chứ?" Lúc này chuyên gia phá đám Lương lão thật sự ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp rồi.

"Đại khái là... nghiêm túc." Lời nói của Tống Duệ làm nhóm học giả còn lại kinh hãi tới túa mồ hôi như mưa.

Bình tĩnh nhất ngược lại lại chính là Lục lão có trái tim yếu ớt nhất. Ông nhìn ba người vẫn còn chờ dưới bậc thang, trấn an nói: "Đừng hoảng hốt, Phạn tiên sinh nhất định sẽ có biện pháp. Cứ chờ xem Phạn tiên sinh nói thế nào." Thông qua lời kể của con gái, ông biết người đó là sự tồn tại thần kỳ tới cỡ nào.

Cái đầu như sắp nổ tung của Tống Ôn Noãn nháy mắt khôi phục tỉnh táo, vội vàng hô: "Mau, mau dẫn thí sinh tiếp theo tới đây." Cô phải tăng tốc độ để Phạn lão sân xuất hiện, bởi vì tổ chương trình tựa hồ đã chọc trúng một ngọn núi lửa, sắp thiêu rụi hết cả rồi! Hi vọng năng lực của Phạn lão sư đủ cao, có thể chống đỡ nổi!

Lần này ngay cả chuông Nguyên Trung Châu cũng không dám rung, đi tới dưới tấm bảng, ông trầm ngâm nói: "Đây là lời nguyền."

Lời của ông giống hệt như Chu Hi Nhã, vì vậy tất cả mọi người còn hi vọng chút may mắn đều suy sụp, cũng dần dần biến thành tuyệt vọng, bởi vì bọn họ bắt đầu cảm giác được đầu mình đang phình ra, mỗi một giây đồng hồ đều có mười ngàn tế bào đang nổ tung trong đầu, tiếng nổ bụp bụp bụp không ngừng vang lên cùng cảm giác đau đớn ập tới thật sự có thể bức người ta nổi điên!

Cameraman thân thể cường tráng thậm chí ngay cả bảo bối kiếm cơm cũng không khiêng nổi, đầu gối chậm rãi khụy xuống, nửa quỳ mà quay hình, những người khác cũng ôm đầu lộ ra biểu tình thống khổ. Toàn bộ tổ chương trình vô thức bị đả kích mang tính hủy diệt!

Nguyên Trung Châu thở dài nói: "Bà ấy dùng linh hồn hiến tế để thi triển lời nguyền này, linh hồn tiêu tán, lời nguyền cũng không thể giải. Lần kiểm tra này, tôi từ bỏ." Ông nằm rạp dưới đất, đầu áp sát mặt đất thật lâu, tỏ vẻ kính nể với oan hồn, nhưng những người khác thì bởi vì sự khẳng định của ông mà nháy mắt rơi xuống địa ngục!

Sợ hãi ngập đầu bao phủ trong lòng mỗi người...

[end 111]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info