ZingTruyen.Info

Linh Moi Phong Luu Thu Ngoc

[10] Linh Môi - Quỷ Xui Xẻo Không Xui Xẻo

****

Chu lão là một trong những vị đại sư phong thủy hàng đầu Hoa quốc, nếu như ngay cả ông cũng không có cách nào giải quyết vấn đề của khu chung cư Nguyệt Lượng Loan thì các vị đại sư khác khẳng định cũng bó tay. Ông cũng đã nói rất rõ, trừ phi dời núi lấp sông bằng không phong thủy của Nguyệt Lượng Loan không có khả năng thay đổi, đó không phải là vấn đề mà nhân lực cùng tài lực có thể giải quyết, mà là thần lực.

Bạch Mạc dẫn theo nhóm cấp dưới đi tới cổng chính khu chung cư, cuối cùng vẫn không chết tâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, lồng ngực tràn đầy bất đắc dĩ cùng bi thương. Lúc trước anh đã dốc hết tâm huyết đề cử hạng mục này, khi ấy cũng được vô số người khen ngợi. Tới giai đoạn thứ tư thì sẽ bắt đầu xây dựng khu biệt thự ở chân núi ven hồ, có thể nói là phong cảnh tuyệt mỹ, cảnh sắc tráng lệ, nhưng chưa kịp khởi công đã bị nhóm quyền quý cùng phú hào tranh giành sạch sẽ. Khi đó quang cảnh náo nhiệt đến cỡ nào, ai ngờ được chỉ nửa năm ngắn ngủi mà anh lại lưu lạc tới tình trạng này?

Ánh mắt Bạch Mạc u ám nhưng biểu tình thì vẫn trầm ổn, anh thu tầm mắt lại phân phó: "Đi thôi, trở về công ty mở họp."

"Bạch tổng, phong thủy không có cách nào thay đổi, những công trình sau phải làm thế nào?" Một vị phó tổng lo lắng hỏi.

"Tới buổi họp rồi thảo luận." Âm thanh Bạch Mạc mang theo vài phần uy nghiêm. Anh nhìn ra được, lòng người trong công ty đã bắt đầu rối loạn.

Các vị phó tổng há hốc mồm, có chút muốn nói lại thôi, đúng lúc này ở cách đó không xa đột nhiên truyền tới một giọng nói cười mà không cười: "Bạch Mạc, lâu rồi không gặp, gần nhất mày sống thế nào?"

Mọi người nhìn qua, vẻ mặt đều có chút quái dị. Bởi vì tất cả bọn họ đều biết người này, hơn nữa Đỉnh Thịnh Quốc Tế gặp phải nguy cơ hiện giờ có quan hệ rất lớn với người này. Hắn vốn là con nuôi của Bạch gia, tên là Bạch Lâm, từ nhỏ đã lên lên cùng với Bạch Mạc, từ lúc đi nhà trẻ tới đại học tới nghiên cứu sinh, gần như vẫn luôn học cùng lớp, chưa bao giờ tách rời, sau khi tốt nghiệp lại cùng tiến vào tập đoàn Bạch thị làm việc.

Ba Bạch Mẹ Bạch đối xử với Bạch Lâm giống như là con ruột, thứ gì Bạch Mạc có Bạch Lâm nhất định cũng sẽ có, chưa bao giờ nặng bên này nhẹ bên kia. Được Bạch gia nhận nuôi có thể nói là điều may mắn lớn nhất của cuộc đời Bạch Lâm, đáng lý ra hắn nên biết ơn mà hiếu thuận cha mẹ nuôi, dốc lòng phụ tá Mạc Bạch mới đúng, thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, dã tâm của hắn bắt đầu bành trướng tới mức khó có thể kiềm chế, hắn lợi dụng chức vụ để chiếm đoạt không ít tài sản công ty.

Nếu không phải tính cảnh giác của Bạch Mạc rất cao, ngay lập tức mời nhân viên kế toán cao cấp hàng đầu quốc tế cùng đoàn luật sư tới công ty kiểm toán thì có lẽ tập đoàn Đỉnh Thịnh Quốc Tế đã bị Bạch Lâm móc rỗng. Bạch Mạc cảm thấy cực kỳ thất vọng với hành vi của người anh em tốt, vốn đã định giao chứng cứ cho cảnh sát xử lý nhưng lại bị Ba Bạch Mẹ Bạch kiên quyết phản đối. Bọn họ gọi Bạch Lâm về nhà khiển trách một phen, sau đó lại hủy đi chứng cớ ở ngay trước mặt đối phương, cố gắng để hắn biết Bạch gia đối xử với hắn không tệ, muốn hắn hối cải.

Nhưng Bạch Mạc biết rõ, Bạch Lâm sẽ không hối cải mà sẽ càng trầm trọng hơn. Quả nhiên khi chứng cớ đã không còn, Bạch Lâm lập tức trở mặt với Ba Bạch Mẹ Bạch, sau đó mang theo số tiền mình chiếm đoạt được tự lập môn hộ, còn cực kỳ hoang đường nói--- nếu muốn giữ được mạng của con trai hai người thì phải mang toàn bộ tài sản Bạch gia ra để đổi!

Khi đó Bạch Mạc phẫn nộ tới bật cười, lại càng kiên định muốn cắt đứt quan hệ với Bạch Lâm, nhưng sắc mặt cha mẹ lại trắng bệch, trông có vẻ như đang lưỡng lự. Cũng vào đêm hôm đó, Bạch Mạc biết được mệnh cách của mình rất đặc biệt, bốn trụ trong bát tự bị khiếm khuyết, âm dương ngũ hành tương khắc, sinh ra đã phải ở trong lồng giữ ấm, bị ốm đau không ngừng dằn vặt, khó khăn lắm mới lớn được một chút thì lại gặp phải đủ loại nguy hiểm, hơn nữa còn đều là trí mạng.

Người ta hay nói xui tới mức uống nước cũng vướn răng, chuẩn xác là diễn tả về Bạch Mạc.

Sau đó không biết Ba Bạch Mẹ Bạch từ đâu tìm tới một vị đạo trưởng cải mệnh cho con trai, tình huống mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Đạo trưởng đưa cho Bạch Mạc một khối ngọc bội bình an đã được khai quang, lại đưa Bạch Lâm tới Bạch gia, nói là mệnh cách Bạch Lâm mặc dù không tốt nhưng vừa vặn có thể bổ sung bốn trụ bát tự của Bạch Mạc, chỉ cần hai người vẫn luôn ở cùng một chỗ thì Bạch Mạc có thể bình an cả đời. Bắt đầu từ khi đó, hết thảy nguy hiểm luôn cách xa Bạch Mạc, mà Bạch Lâm thì được an cư ở Bạch gia. Ngoài mặt là con nuôi Bạch gia nhưng thực tế là nhân trụ của Bạch Mạc, chống đỡ mệnh cách tràn ngập nguy cơ của đối phương.

Lúc Bạch Lâm được nhận nuôi thì Bạch Mạc chỉ mới hai tuổi rưỡi, không hề biết bí mật này, nhưng Bạch Lâm thì đã sáu tuổi, đã bắt đầu ghi nhớ được sự việc, vì thế cái gì hắn cũng biết, chỉ là giả vờ không biết mà thôi. Lúc đầu hắn còn nơm nớp lo sợ sống ở Bạch gia, sợ mình sẽ bị vứt bỏ, nhưng sau đó biết được Ba Bạch Mẹ Bạch thật tâm đối đãi với mình thì dần dần thả lỏng.

Năm mười sáu tuổi, Bạch Lâm tiến vào vòng xã giao thượng lưu mới hiểu được, con ruột và con nuôi chỉ khác biệt có một chữ nhưng đãi ngộ lại khác biệt như trời với đất. Vô luận bản thân hắn xuất sắc thế nào cũng chỉ có thể đứng bên cạnh Bạch Mạc, cam chịu làm nền cho đối phương. Bạch Mạc mới thật sự là thiên chi kiêu tử*, mà hắn thì chẳng là gì cả. [con cưng của trời]

Không biết bắt đầu từ khi nào, Bạch Lâm ngày càng căm thù Bạch Mạc, ác niệm cùng lòng hiếu kỳ cứ ngày càng gia tăng, hắn tìm cớ rời khỏi Bạch Mạc, ở bên ngoài chơi một ngày một đêm. Ngay ngày hôm đó, Bạch Mạc đã bị tai nạn xe cộ, nếu không phải Ba Bạch Mẹ Bạch đúng lúc tìm thấy Bạch Lâm đồng thời dẫn hắn tới phòng bệnh của Bạch Mạc, có lẽ bây giờ cỏ trên mộ phần của Bạch Mạc đã cao cả mét rồi.

Bạch Lâm đi vào phòng bệnh, nhìn thấy máy đo nhịp tim vốn đang vang lên cảnh báo chói tai vì mình xuất hiện mà khôi phục bình ổn, lại nhìn Ba Bạch Mẹ Bạch giống như túm lấy cọng rơm cứu mạng mà cầu xin mình đừng rời khỏi Bạch Mạc, ý tưởng không an phận trong lòng Bạch Lâm lập tức bùng nổ, cảm xúc mừng như điên cùng đắc ý dâng trào trong máu hắn. Thì ra hắn không phải con nuôi mà là người chi phối Bạch Mạc, vận mệnh của người này nằm trong tay hắn, hắn muốn Bạch Mạc sống thì Bạch Mạc sẽ sống, hắn muốn Bạch Mạc chết thì Bạch Mạc sẽ phải chết!

Đó là ngày Bạch Mạc cách thần chết gần nhất, cũng là ngày vui sướng nhất trong đời Bạch Lâm. Hắn không hề đau buồn hay lo sợ dè dặt nữa, hắn bắt đầu ngang nhiên cướp đoạt tất cả của Bạch Mạc, cho đến nửa năm trước Bạch Mạc dùng tội danh lợi dụng quyền hạn chức vụ trục xuất hắn khỏi công ty.

Bạch Lâm tức điên, bởi vì trong nhận thức của hắn, Bạch Mạc chỉ là một công cụ kiếm tiền của hắn mà thôi, sao nó lại dám phản kháng? Nó làm sao dám? Vì thế hắn quyết định sẽ cho Bạch Mạc một lần giáo huấn sâu sắc, mà hiện thực cũng làm hắn cảm thấy hài lòng. Không có hắn trấn áp, vận rủi của Bạch Mạc không chỉ ảnh hưởng tới chính bản thân anh, mà còn lan sang những người thân thiết nhất.

Sau khi Bạch Lâm rời đi nửa tháng, bệnh tim của Bạch lão phát bệnh làm ông đột tử tại nhà, lại qua nửa tháng Ba Bạch Mẹ Bạch gặp tai nạn xe cộ cùng lúc tử vong, Bạch Mạc vội vội vàng vàng tiếp nhận tập đoàn Bạch thị, vài hạng mục trọng điểm đầu tư ban đầu rất thuận lợi nhưng sau đó lần lượt rơi vào khốn cảnh, mắt thấy đã sắp kéo toàn bộ tập đoàn Đỉnh Thịnh xuống vũng bùn.

Bạch Lâm sớm đã coi chuyện chiếm đoạt tài sản Bạch gia dễ như chơi rốt cuộc không thể ngồi yên, vì thế hắn đã xuất hiện ở khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, muốn tìm Bạch Mạc nói chuyện một phen. Nhưng Bạch Mạc căn bản không thèm để tâm tới hắn, trực tiếp đi tới xe của mình.

Bạch Lâm chắn đường Bạch Mạc, cười lạnh: "Mày không muốn mọi người biết chuyện tệ hại của mày chứ?" Dứt lời, hắn liền ẩn ý liếc nhìn nhóm phó tổng.

Ánh mắt Bạch Mạc đầy căm hận nhưng vẫn đi tới chỗ an tĩnh, trầm giọng hỏi: "Mày muốn nói chuyện gì?"

"Lúc ba mẹ sắp chết có nói với mày không? Không có tao, một ngày mày cũng không sống nổi." Bạch Lâm có chút tự đắc bật cười.

"Mày không xứng gọi bọn họ là cha mẹ. Không có mày, nửa năm nay tao vẫn sống rất tốt." Hai tay đút trong túi quần của Bạch Mạc sớm đã siết chặt thành quyền, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình ổn. Vì cơ nghiệp của Bạch gia, anh có thể cúi đầu với bất kỳ ai nhưng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với Bạch Lâm.

"Thật sao?" Bạch Lâm chỉ sợi dây đỏ đeo trên cổ Bạch Mạc, cười nhạo: "Đừng có giả vờ, tao biết mày sống được đến giờ đều là nhờ vào miếng ngọc bội này. Tao nghe thím Lưu nói, hôm qua miếng ngọc đã nát rồi, nó cũng không bảo vệ được mày đúng không? Bằng không một kẻ không tin thần quỷ như mày sao lại mời Chu lão tới đổi phong thủy? Nửa năm nay mày gặp tai nạn bao nhiêu lần, tới bệnh viện bao nhiêu lần, có cần tao kể lại giúp mày không? Muốn sống thì mày ngoan ngoãn nhường ra vị trí tổng tài tập đoàn, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty trên danh nghĩa của mày cho tao."

Bạch Mạc dùng ánh mắt giễu cợt nhìn hắn, giống như đang nhìn một thằng hề. Đừng nói anh vẫn còn sống, cho dù anh chết thì tập đoàn Bạch thị vĩnh viễn vẫn là họ Bạch.

"Bạch Mạc, cho mày chút mặt mũi mày liền không biết xấu hổ à? Có tin hôm nay mày nhất định sẽ bị tai nạn xe cộ không? Không có tao trấn áp, ngay cả uống miếng nước mày cũng sẽ bị sặc chết!" Bạch Lâm tức giận tới nghiến răng, lúc đi ngang qua nhóm phó tổng lại nói: "Tôi cho các người một lời khuyên, từ nay về sau tốt nhất không nên ngồi cùng xe với Bạch Mạc, nó là sao chổi chuyển thế, sẽ mang tới vận rủi cho người bên cạnh. Ông cùng ba mẹ tôi chết thế nào, các người thấy không? Toàn bộ hạng mục công ty gặp nguy cơ, các người thấy không? Lăn lộn cùng một chỗ với nó sớm muộn gì cũng là một chữ chết!"

Những lời này của Bạch Lâm mang tới khủng hoảng. Cực kỳ chính xác, vận may nửa năm nay của Đỉnh Thịnh Quốc Tế thật sự kém tới cực điểm, đầu tư cái gì liền thua lỗ cái đó, làm cái gì cũng không thuận lợi, lỗ nhiều tới mức bộ tài vụ không dám tính toán sổ sách. Mà vận khí của Bạch gia lại càng tệ hơn, Bạch lão, Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân liên tiếp gặp chuyện không may, giống như bị nguyền rủa vậy.

Xa không nói, chỉ nói tới khu chung cư Nguyệt Lượng Loan này thôi, nhiều vấn đề phong thủy cùng bố cục dồn chung lại một chỗ như vậy thật sự chưa nghe tới bao giờ. Nếu không phải vận rủi cùng cực thì ai lại gặp phải tình huống này chứ? Sắc mặt nhóm cao tầng cực kỳ khó coi, đã có chút tin lời Bạch Lâm.

Tài xế đang chuẩn bị mở cửa xe cho Bạch Mạc cứng ngắc tại chỗ, đã tin trăm phần trăm. Thì ra một tháng nay ông gặp tai nạn mấy chục lần nhưng vẫn giữ được công việc là vì nguyên do này sao? Không phải kỹ thuật lái xe của ông quá kém mà là vận may của Bạch tổng quá tệ! Lái xe cho một người như vậy sớm muộn gì cũng có ngày bị tông chết!

Trán tài xế túa vài giọt mồ hôi lạnh, đang do dự xem có nên từ chức ngay và luôn hay không thì Bạch Mạc đã vòng qua ông ngồi vào ghế lái, đạp chân ga nhanh chóng rời đi. Sườn má lạnh băng như được điêu khắc từ một khối sắt lạnh băng, trái tim so với sắt thép còn cứng rắn hơn. Trước kia Bạch Mạc không tin vào vận mệnh, nhưng liên tiếp tiễn đưa người thân, anh không thể không đối mặt với hiện thực tàn khốc này. Nếu muốn anh quỳ bên chân Bạch Lâm để kéo chút hơi tàn, vậy anh tình nguyện chọn lựa tử vong.

Anh sớm đã lập xong di chúc, nếu anh chết thì toàn bộ tài sản của Bạch gia sẽ được hiến cho cơ quan từ thiện, ngoại trừ một đồng nợ lớn, Bạch Lâm sẽ không chiếm được gì.

Nhưng Bạch Mạc thật sự không cam lòng, anh có nhiều hoài bão, nhiều tâm nguyện chưa thực hiện như vậy. Cuộc đời của anh chỉ vừa mới bắt đầu nhưng lại kết thúc bằng phương thức hoang đường lại khốc liệt như vậy. Nếu anh vừa sinh ra đã bệnh chết thì tốt biết bao nhiêu? Như vậy, ông và cha mẹ cũng không bị anh liên lụy tới mất mạng.

Nhất thời Bạch Mạc suy nghĩ rất nhiều chuyện, chân ga cũng quên thả nhẹ, vì thế tốc độ của xe càng lúc càng nhanh hơn, Nguyệt Lượng Loan nằm ở lưng chừng núi nhưng đường xuống vẫn là hướng xuống dốc, cho dù vận may tốt mà lái xe nhanh như vậy cũng rất nguy hiểm.

Bạch Lâm biết chuyện Bạch Mạc đã lập di chúc, thấy Bạch Mạc tựa hồ muốn chết thì không khỏi giận tới giơ chân. Hắn không ngờ xương Bạch Mạc lại cứng đến vậy, cho dù liều mạng cũng không nguyện ý giao Bạch gia ra.

Nhóm phó tổng cũng lo lắng, vội vàng lái xe đuổi theo.

Đường núi quanh co khúc khuỷu, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ gặp chuyện không may, tâm tình các vị phó tổng đang rối loạn, nhiều lần suýt chút nữa đã húc vào đuôi xe phía trước, thế nhưng xe của Bạch Mạc lại né tránh được hết nguy hiểm, cực kỳ thuận lợi trở về khu vực nội thành, lái tới nhà cũ Bạch gia.

Cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng cản xe của các vị phó tổng ở bên ngoài, mà chiếc xe một đường phóng như bay kia đã bình an đậu lại trong gara xe Bạch gia.

Nhìn chiếc xe mình theo đuôi biến mất, một phó tổng ló đầu ra ngoài cửa sổ tức giận mắng: "Tên nào nói Bạch tổng là sao chổi vậy, đám chúng ta lái xe cẩn thận như vậy mà vài lần suýt bị đụng chết, Bạch tổng phóng như bay mà chẳng có chuyện gì cả! Tôi thấy vận may của Bạch tổng rõ ràng rất tốt!"

"Bạch Lâm rành nhất là nói mấy lời đe dọa láo lếu, lời của hắn có thể tin được sao? Đi thôi, hôm nay tâm tình Bạch tổng không tốt, chúng ta đừng quấy rầy."

Đoàn xe nhao nhao rời đi, Bạch Lâm chạy tới cuối cùng biết chuyện Bạch Mạc bình an về tới Bạch gia thì không khỏi trợn tròn mắt. Người lái xe thật sự là Bạch Mạch chỉ cần rời khỏi hắn hai mươi bốn tiếng là sẽ gặp đủ tai ương phải nhập viện cấp cứu sao? Giả đi!

[end 10]

[11] Linh Môi - Người Thứ Ba, Người Thứ Tư

***

Xe ngừng lại trong gara thật lâu, hai tay Bạch Mạc vẫn còn nắm chặt vô lăng, đầu lưỡi liếm nhẹ môi trên, nếm trải mùi vị của xúc cảm rung động lòng người. Mùi xăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ xe bay tới xộc vào chóp mũi anh, cũng làm huyệt thái dương của anh trướng lên, qua thật lâu sau mới chậm rãi lấy lại tinh thần, trái tim tĩnh lặng rốt cuộc bị lượng adrenalin tới chậm kích thích mà nảy lên kinh hoàng, mạnh mẽ như vậy, tràn đầy sức sống như vậy.

"Ah!" Anh áp trán lên vô lăng, trầm thấp mà vui sướng bật cười.

Bạch Mạc từng vì Bạch Lâm tự ý rời đi mà gặp phải một vụ tai nạn xe cộ cực kỳ nghiêm trọng, cảm giác tan xương nát thịt khi đó vẫn còn khắc sâu trong lòng anh tới tận bây giờ. Anh cứ cho rằng mình không thể nào tự mình lái xe được nữa, bởi vì ký ức chạm mặt tử vong đã trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn, trói chặt tay chân anh.

Hết thảy những lo nghĩ, bi thương, thống khổ, tự trách tích tụ trong lòng đều tiêu tán sau màn phát tiết này, sau khi ông và cha mẹ qua đời, đây là ngày Bạch Mạc vui sướng nhất. Anh cười tới đỏ vành mắt, tay cầm vô lăng vì quá dùng sức mà nổi gân xanh.

Một ông cụ chậm rãi tới gần chiếc xe, thấy rõ người ngồi ở vị trí ghế lái thì không khỏi lộ ra biểu tình bối rối: "Tiểu Mạc, con, sao con lại tự lái xe về? Trên đường có xảy ra việc gì không con?"

Bạch Mạc vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt bi thương đã bị nụ cười ấm áp thay thế: "Chú Lý, con không sao. Con tự lái xe về, trên đường không hề xảy ra tai nạn gì cả." Nói tới đây thì ánh mắt Bạch Mạc có chút lóe sáng, có chút sửng sốt. Mọi việc có thể thuận lợi như vậy là chuyện mà anh ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ kể từ khi dứt khoát mỗi người đi một ngã với Bạch Lâm.

"Thật không? Con mau xuống đi, mau nào!" Chú Lý quản gia lo lắng mở cửa xe, sợ nếu chậm một chút thì thiếu gia nhà mình lại xảy ra chuyện. Ông nhìn Bạch Mạc lớn lên, tự nhiên biết rõ mệnh cách kỳ quái của cậu.

Bạch Mạc né tránh bàn tay ông đưa tới, âm thanh vì hưng phấn cùng vui sướng mà có chút khàn: "Chú Lý, con thật sự không sao. Chú đừng đụng vào con, coi chừng lại gặp xui."

"Ôi chao, ta không đụng, con mau xuống đi." Gương mặt chú Lý vừa đau lòng lại bất đắc dĩ. Vì không muốn ảnh hưởng tới người bên cạnh, thiếu gia vẫn luôn tự giác giữ khoảng cách với người khác, cứ như vậy thì thiếu gia có phải sẽ ngày càng quái gở hơn không? Cuộc đời của thiếu gia lẽ nào sẽ vĩnh viễn như vậy sao?

Bạch Mạc rất muốn vỗ vai chú Lý để biểu lộ niềm vui của mình nhưng lại chỉ có tránh xa đụng chạm của đối phương. Chân anh vừa mới bước ra khỏi xe, chiếc xe sang trọng có độ an toàn cực cao này liền bùm một phát sụp xuống một khúc, khom lưng nhìn mới phát hiện cả bốn lốp xe đều bị nổ.

Chú Lý sợ tới mức run lập cập, mà Bạch Mạc thì nghi hoặc nhìn một màn này, sau đó mới ý thức được---- chỉ số may mắn của mình hôm nay còn cao hơn cả người trúng vé số độc đắc. Nếu anh về muộn hơn vài phút thì một vụ tai nạn giao thông thảm khốc là khó tránh! Trên đường trở về, anh đã cùng tử thần lướt qua nhau vô số lần, lại vô số lần bình an chạy trở về, nếu như vậy không gọi là may mắn thì trên thế giới này còn ai may hơn anh?

"Tiểu Mạc, sau này con tuyệt đối đừng tự mình lái xe nữa, con sắp hù chết chú Lý rồi! Con cũng biết vận may của mình kém thế nào mà!" Lời của chú Lý khựng lại, sau đó kinh hãi nói: "Không, không đúng! Tiểu Mạc, vận may của con hôm nay sao lại tốt như vậy? Con bình an về tới nhà rồi lốp xe mới nổ, tình huống này thật sự quá dị thường?"

Sau khi Bạch Lâm rời đi, Bạch Mạc đã trải qua đủ chuyện ngoài ý muốn, bị xe đụng, bị đồ rơi từ trên cao đập trúng, bị kẻ cướp đâm dao... nói chung mỗi ngày đều gặp phải hiểm cảnh cửu tử nhất sinh, sống như đang trải qua một cuộc chiến.

Bạch Mạc tự nhiên cũng biết mọi thứ xảy ra rất dị thường, vì vậy anh bắt đầu hồi ức lại, không phải Bạch Lâm, lúc lái xe hắn không ở bên cạnh; cũng không phải cấp dưới của anh, dù sao bọn họ cũng ngày ngày gặp mặt, nếu là một trong số bọn họ ảnh hưởng thì anh đã sớm nhận ra dị thường rồi; cũng không phải Chu lão, ông đã sớm nói mình không có cách nào cải mệnh giúp anh, cũng không thể tìm được nhân trụ khác, bởi vì số mệnh của mỗi người đều là duy nhất, nói cách khác, trên đời này không có người nào có thể thay thế được tác dụng của Bạch Lâm.

Còn ai nữa chứ? Rốt cuộc là ai đã ảnh hưởng tới anh? Bạch Mạc liều mạng suy tư, một gương mặt tỏa ra ánh sáng bàn bạc tựa như ánh trăng lơ đảng lóe lên trong đầu anh, lại loáng thoáng phai nhạt.

...

Phạn Già La ở trong bồn tắm ngủ ba ngày ba đêm, cùng lúc đó, đội hình sự đội một vẫn đang chờ đợi bước hành động tiếp theo của cậu. Thông báo tử vong của cậu đã qua hơn hai tuần lễ, Tôn Ảnh, Phạn Lạc Sơn, Triệu Văn Ngạn, Tào Hiểu Phong, những người nằm top đầu danh sách gặp nguy hiểm vẫn còn sống rất tốt.

Bởi vì bị cảnh sát bảo hộ 24/24 quấy nhiễu tới công việc cùng sinh hoạt ngày thường nên bọn họ bắt đầu cảm thấy bực bội chán ghét, cũng bắt đầu hoài nghi tính chân thực của thông báo tử vong.

"Cầu xin mấy anh đừng có đi theo tôi nữa! Mặc dù tôi là ngôi sao nhưng tôi vẫn cần có sự riêng tư mà! Báo trước tử vong của Phạn Già La căn bản chỉ là đùa giỡn mà thôi! Nhiều ngày như vậy rồi, nếu muốn thì nó đã ra tay từ sớm rồi!" Tôn Ảnh tùy ý ném đồ hóa trang lên bàn, dùng hành động để bày tỏ sự bất mãn của mình.

"Lỡ như Phạn Già La đang chờ đợi thời khắc này thì sao? Lỡ như bọn tôi vừa rút đi thì cậu ta ra tay thì sao?" Trang Chân sừng sững bất động đứng chắn ở cửa.

Sắc mặt Tôn Ảnh trở nên trắng bệch, hiển nhiên cũng lo lắng tới khả năng này, nhưng sau khi cầm di động lướt Weibo một phen thì một lần nữa tức tối: "Bọn anh coi coi đây là cái gì? Tôi đã sớm nói Phạn Già La đang đùa giỡn chúng ta rồi mà? Bọn anh đi đi, mau đi đi, tôi không cần bảo hộ, tôi sẽ tự thuê vệ sĩ!"

Trang Chân bước nhanh tới kiểm tra điện thoại Tôn Ảnh, ánh mắt lập tức đông cứng. Chỉ thấy tài khoản Weibo của Phạn Già La vừa đăng status vào một phút trước--- người thứ ba, nhưng tất cả những người có thù với cậu ta đều được cảnh sát bảo hộ nghiêm ngặt, ngay cả người bị hại thứ hai cũng không xuất hiện, làm sao tới lượt người thứ ba?

Trong nháy mắt, tư duy tinh tế của Trang Chân trở nên trống rỗng, qua một lúc lâu sau mới khôi phục vận hành bình thường. Anh lập tức gọi điện cho các tổ khác, biết được đối tượng được bảo vệ vẫn rất an toàn, không gặp nguy hiểm gì.

"Đội trưởng, người thứ hai, người thứ ba thật sự là chỉ đối tượng báo thù sao? Có khi nào chúng ta nghĩ sai rồi không?" Tổ viên thảo luận trong group chat.

"Có khi nào là người không có trong danh sách không?"

"Tiếp tục điều tra quan hệ xã hội của Phạn Già La! Rất có thể chúng ta đã bỏ sót nhân vật quan trọng nào đó!"

"Không có khả năng bỏ sót, cuộc đời của Phạn Già La quá đơn giản, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy người này thôi!"

"Đội trưởng, anh nói coi có phải cậu ta đang nói đùa không? Thời bây giờ đám ngôi sao vì muốn nổi tiếng mà cái gì cũng dám làm cả. Anh xem, trước khi đăng status, lượng người theo dõi chỉ có hơn mười triệu mà thôi, bây giờ đã lên hơn sáu mươi triệu rồi, có đỏ thẫm thì cũng là đỏ, anh nói coi có đúng không?"

"Có khả năng này!"

"Nói không chừng Cao Nhất Trạch cũng không phải bị mưu sát mà chỉ không cẩn thận trượt chân ngã xuống mà thôi. Hay là chúng ta nói khoa pháp chứng lại kiểm tra hiện trường thêm lần nữa đi?"

Mọi người càng phân tích lại càng cảm thấy Phạn Già La đang phô trương thanh thế, mà Trang Chân vẫn luôn nhíu chặt mày, chưa từng đáp lại. Chờ đến khi cuộc thảo luận kết thúc, anh mới trầm giọng nói: "Báo trước tử vong có thể là trò đùa, nhưng bức vẽ kia phải giải thích thế nào? Nếu không phải là kế hoạch sắp xếp từ trước, Phạn Già La không thể nào vẽ lại chuẩn xác hiện trường tử vong của Cao Nhất Trạch như vậy. Các cậu phái hai người tiếp tục giám thị Phạn Già La, phải quan sát nhất cử nhất động của cậu ta. Những người khác tiếp tục điều tra quan hệ xã hội, xem xem có phải chúng ta đã bỏ sót ai hay không. Hiện giờ tình tiết vụ án không rõ ràng, Phạn Già La là manh mối duy nhất của chúng ta, mọi người đừng bị hành vi kỳ quái của cậu ta mê hoặc, cần phải điều tra thế nào thì cứ điều tra thế ấy. Quan hệ xã hội của Cao Nhất Trạch cũng điều tra cho tôi, chúng ta cần có nhiều đầu mối hơn."

"Rõ, đội trưởng!

"Vâng, sếp!"

"Tuân lệnh!"

Mọi người rời khỏi group trò chuyện, phân công ra hành động.

Trang Chân không để ý tới sự phản đối của Tôn Ảnh, dẫn đối phương ra xe bảo mẫu, đưa về nhà. Đêm hôm đó, anh vẫn tiếp tục canh giữ ở dưới lầu, chưa từng rời đi, cũng không dám dịch tầm mắt. Anh ngồi ở ghế sau xe, cầm di động lướt xem toàn bộ status mà Phạn Già La từng đăng trên Weibo.

Phạn Già La từng là thành viên của nhóm nhạc nam, bởi vì diện mạo cực kỳ xuất chúng, gia thế hiển hách nên nhân khí có đôi khi vượt qua cả Cao Nhất Trạch. Fans hâm mộ gửi bình luận há miệng ngậm miệng đều là những lời bày tỏ như 'ca ca, em yêu anh, ca ca thật đáng yêu, ca ca thật giỏi'. [ca ca = cách gọi đặc biệt, giống như oppa]

Thế như bây giờ, khu bình luận toàn là những lời nguyền rủa chửi mắng sỉ nhục tệ hại, không hề có ranh giới. Lòng người rốt cuộc có thể độc ác tới mức độ nào? Đáp án của vấn đề này không cần đi đâu tìm kiếm, chỉ cần xem tài khoản Weibo của Phạn Già La là biết.

Trang Chân sớm đã biết mưa bom bão đạn, cũng từng trải qua cửu tử nhất sinh, tự xưng là trái tim cứng rắn như sắt thép, thế nhưng khi nhìn thấy những lời bình luận này anh cũng phải hít thở không thông một hai giây. Rút một điếu thuốc trong bao ra, nhận lấy hột quẹt tổ viên đưa tới châm lửa, hít một hơi thật sâu, khói đặc tràn vào cổ họng cùng xoang mũi, quả thực có chút cay sặc nhưng cũng mang đi hương vị tanh tưởi của những lời nguyền rủa, mắng chửi cùng sỉ nhục kia.

Tổ viên nhìn sang điện thoại di động của anh, than thở: "Phạn Già La này thật sự không đơn giản. Nếu như trao đổi vị trí của em với cậu ta, nhìn thấy mấy lời bình luận này em đã sớm hỏng mất rồi."

"Lời nói cũng giống như lưỡi dao." Trang Chân chầm chậm phun ra một làn khói, không biết vì sao có chút bội phục Phạn Già La. Cũng chỉ có người có tố chất tâm lý mạnh mẽ đến mức này mới có thể sắp xếp một vụ mưu sát hoàn mỹ như vậy đi?

Cùng lúc đó, Phạn Già La đã tỉnh lại, đang nằm trong bồn tắm nghịch điện thoại di động. Ánh trăng lặng lẽ xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu rọi nghiêng vào phòng, chiếu sáng đường nét gương mặt nhu hòa của cậu, cũng chiếu sáng thân thể không biết từ khi nào đã trở nên nõn nà có da có thịt, mảng bằm tím ghê rợn kia đã sớm biến mất, cánh tay trước kia gầy gò tới mức giống như chỉ cần gập lại là có thể gãy mất đã có một tầng bắp thịt mỏng, đường nét thực trơn tru, đẹp như được điêu khắc, phần xương sườn lộ rõ cũng được da thịt mềm mại bao bọc; thân thể này đã không thể dùng từ thon gầy để hình dung nữa rồi, bây giờ là da thịt cân xứng, non mềm nhẵn nhụi.

Phạn Già La vươn đầu ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng lướt xem tin tức ở khu bình luận, sau đó phát ra tiếng cười khẽ véo von. Đối với người khác thì những bình luận này giống như gió sương mưa tuyết, khốc liệt tàn bạo, tàn ác điên cuồng, nhưng đối với cậu thì chỉ là những mẩu truyện cười mà thôi. Càng tồi tệ thì cậu lại càng hấp thu được không ít chất dinh dưỡng để nuôi béo thân thể này.

[Mọi người giải tán đi, đừng chửi nữa. Tôi vừa hỏi thăm một chút, những người có thù với Phạn Già La bây giờ vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, căn bản không hề gặp nguy hiểm. Hắn đăng status chỉ vì ké fame mà thôi. Mọi người càng kích động chạy vào mắng thì càng trúng kế của hắn! Hắn muốn đỏ tới phát điên rồi, mọi người đừng bị dụ! Theo tôi thấy, mấy lời báo trước tử vong này đều là giả!]

[Đúng rồi ấy, tôi cũng cảm thấy là giả! Hắn căn bản không có gan đi giết người!]

[Đi thôi đi thôi, đừng tăng view cho tên tệ hại này nữa.]

[Chó cắn người thì không thể sủa, câu này hình dung Phạn Già La là quá chuẩn xác. Hắn chỉ là một con chó điên thích sủa gâu gâu mà thôi, nhìn thì hung hãn nhưng kỳ thực chỉ cần một gậy là đập chết.]

Người có lý trí nhao nhao tản đi, lưu lại phần lớn đều là dân xịt chỉ đơn thuần là muốn phát tiết tâm tình tiêu cực của chính mình. Phạn Già La liếm môi lắc đầu, vẻ mặt khá là thất vọng. Không còn náo nhiệt để xem nữa, cậu đặt di động xuống, tiếp tục ngủ say trong bồn tắm, hắc khí nồng nặc từ bốn phương tám hướng lan tới, từng sợi từng sợi chui vào nước trong bồn, lặng lẽ không một tiếng động bồi bổ cho thân thể mềm dẻo ở bên trong.

Ba ngày trôi qua, Phạn Già La một lần nữa thức tỉnh, gương mặt đã từng hốc hác lộ rõ cả xương lúc này ôn hòa hệt như bạch ngọc, cảm giác sắc bén cùng hung ác ở phần mi tâm đã hoàn toàn biến mất, vẻ đẹp nhu hòa cùng tĩnh lặng thấm sâu tới tận ruột gan tỏa ra từ nụ cười của cậu.

Cậu mở Weibo, nhập status--- người thứ tư.

[end 11]

[12] Linh Môi - Manh Mối Lớn

****

"Đội trưởng, Phạn Già La lại up Weibo rồi!" La Hồng giơ điện thoại hô to.

"Cái gì, cậu ta vẫn còn post sao?" Người của tổ chuyên án nhao nhao tụ lại một chỗ nhìn chằm chằm thông báo mới nhất trên điện thoại La Hồng. Vẫn là kiểu câu đó, cách thức đó, chỉ thay đổi từ số hai, ba tới bốn mà thôi, giống như không làm công chúng khủng hoảng thì quyết không chịu bỏ qua. Nhưng người trong danh sách nguy hiểm thì vẫn bình an khỏe mạnh, căn bản không hề phát sinh vụ án mưu sát liên hoàn nào cả.

Lúc Phạn Già La up status báo trước người thứ hai tử vong, cư dân mạng còn hô hào trên mạng bảo cảnh sát mau bắt tên cuồng sát biến thái này lại, nhưng tới người thứ ba, thứ tư thì đã hoàn toàn chết lặng. Bọn họ tự cho là nhìn thấu bộ mặt thật của Phạn Già La, tên này nào phải kẻ giết người hung hãn tàn ác gì, chỉ là một kẻ bệnh tâm thần vọng tưởng quá mức mà thôi. Hết thảy những gì hắn làm chỉ vì nổi tiếng!

Không chỉ cư dân mạng, ngay cả thành viên của tổ chuyên án cũng bắt đầu hoài nghi những phán đoán trước đó của mình.

Lưu Thao gió bụi mệt mỏi từ bên ngoài trở về sờ sờ cái đầu đã trọc mất hơn phân nửa của mình mắng to: "Đệt con mợ nó, Phạn Già La nhất định là đang đùa giỡn chúng ta! Ngay cả người bị hại thứ hai cũng không có, lấy đâu ra người thứ ba, người thứ tư chứ? Ông đây vì bảo vệ Tôn Ảnh mà chạy sắp đứt cả chân rồi, còn không được cảm thông. Tên nhóc kia cứ me có cơ hội là lén trốn đi, vì đuổi theo thằng nhóc này mà ông suýt chút nữa đã từ ban công tần sáu ngã lăn quay xuống đất hi sinh vì nhiệm vụ rồi! Nó còn chỉ vào mũi ông mà mắng là xen vào việc riêng tư của người khác. Rốt cuộc là vì ai, vì ai mà ông đây phải khổ vậy chứ?"

Cảnh viên phụ trách bảo vệ Phạn Lạc Sơn lại càng tức tối hơn: "Đội phó, anh cũng coi như tốt lắm rồi, em bị vệ sĩ của Phạn Lạc Sơn xách tới phòng gym thử tài kia kìa, bị đập tới không bò dậy nổi. Đám vệ sĩ hắn mời tới toàn là lính đánh thuê kinh nghiệm đầy mình, em chỉ là một tên lính cảnh sát nho nhỏ, sao có thể là đối thủ của bọn họ? Phạn Lạc Sơn rõ ràng là muốn sỉ nhục em, hắn căn bản không tin tưởng cảnh sát chúng ta!"

Cảnh viên vừa mới dứt lời, trợ lý của Phạn Lạc Sơm đã gọi điện tới, hung hăng chế nhạo cậu ta cùng chuyện Phạn Già La báo trước tử vong một phen: "Xem ra Phạn gia chúng tôi đã đánh giá quá cao năng lực xử lý vụ án của quý cục, một đám cảnh sát tinh anh vậy mà lại bị một tên bệnh tâm thần mắc chứng vọng tưởng dắt mũi. Phạn gia chúng tôi gần đây bận lắm, sau này có thời gian rảnh rỗi cùng dư thừa tinh lực thì không bằng dẫn Phạn Già La tới bệnh viện kiểm tra đầu óc đi."

Sau khi cúp điện thoại, cậu trai cảnh viên kia đỏ mặt tía tai lại cực kỳ xấu hổ.

Cảnh viên phụ trách bảo vệ Triệu Văn Ngạn, Tào Hiểu Phong cũng bị trực tiếp hoặc uyển chuyển đuổi về, lăn một thân bụi bặm không nói, đáng nói nhất là mấy ngày nay quả thực đã chịu đủ khinh thường cùng ủy khuất, ngay cả lòng tự trọng cũng bị tổn thương rất lớn. Trước đây khi yêu cầu những người này phối hợp điều tra bọn họ đã miêu tả tình huống nghiêm trọng bao nhiêu thì bây giờ mất mặt bấy nhiêu.

Lúc này toàn bộ tổ chuyên án đều uể oải chán chường, còn có chút hoài nghi nhân sinh, Liêu Phương mua cơm về cũng không ai thèm động tới, trực tiếp để cho nguội lạnh. Ăn cái gì mà ăn? Chưa phá được vụ án ngày nào thì bọn họ phải đeo cái danh giá áo túi cơm thêm ngày đó, đây là sỉ nhục đối với đội hình sự!

Trang Chân sắc mặt nghiêm túc nhìn Weibo Phạn Già La, không biết đang nghĩ cái gì. Nhóm tổ viên vây quanh bảng tóm tắt vụ án, mắt trừng to như chuông đồng cẩn thận xem số manh mối có được nhưng vẫn không nghĩ ra được gì. Nếu ánh mắt của bọn họ có thể hóa thành thực tể thì tấm bảng trước mắt chắc đã bị chọc thủng thành vô số lỗ.

Lúc này, cục trưởng cùng cục phó cũng tự mình chạy tới triệu tập bọn họ lại mắng chửi một trận, chỉ thẳng mặt nói là cực kỳ thất vọng về bọn họ, còn đặc biệt nhấn mạnh vụ án này ảnh hưởng tới xã hội ác liệt như thế nào. Nói túm lại một câu là nếu không phá được vụ này, phân cục bọn họ sẽ trở thành trò cười cho cả Kinh thị!

Sau khi tăng thêm một tấn áp lực cho tổ chuyên án, các vị lãnh đạo cuối cùng cũng rời đi, mọi người đồng loạt thở hắt ra một hơi, sau đó chìm vào lo nghĩ cùng mê man mà trước giờ chưa từng có.

"Phác họa sát nhân đã có, thân phận kẻ đứng sau màn cũng đã biết rõ, sao lại không thể tìm ra chứng cứ chứ? Rốt cuộc là ai đã giết Cao Nhất Trạch? Hắn làm sao lên sân thượng? Làm sao gây án? Những thông báo tử vong của Phạn Già La có phải là phô trương thanh thế hay không? Có phải đang nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta, chia nhỏ nhân lực của chúng ta, gây trở ngại điều tra hay không? Nếu không phân chia nhân lực ra bảo vệ nhiều đối tượng như vậy, có lẽ chúng ta đã sớm tóm được đuôi của Phạn Già La rồi đi?" Lưu Thao đập bàn đùng đùng: "Mẹ nó, ông đây trước giờ chưa thấy kẻ tình nghi nào lớn lối như vậy, gian trá như vậy, lại khó chơi như vậy!"

"Đúng vậy, Phạn Già La thật sự quá lộ liễu! Hắn tưởng chúng ta sẽ không tóm được nhược điểm của hắn sao?"

"Hắn rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra vậy chứ?"

"Có lẽ là vì hung thủ mà hắn đã thuê. Thủ đoạn giết người của đối phương thật sự quá quỷ dị!"

"Có bản lĩnh thì hắn cứ trêu chọc chúng ta cả đời đi, nhất định một ngày nào đó chúng ta sẽ túm cổ hắn ra công lý!"

Nhóm tổ viên nhao nhao tham gia hàng ngũ trừng trị Phạn Già La, mà Trang Chân thì vẫn im lặng suy tư, đồng thời liếc nhìn bảng tóm tắt tình tiết vụ án. Bên trên không có bất kỳ manh mối nào hữu dụng, tổ chuyên án đã triệt để rơi vào ngõ cụt, nếu muốn có đột phá mới thì phải thay đổi mạch suy nghĩ.

Chính là giống như bên ngoài nói, hiện giờ tổ chuyên án hoàn toàn bị Phạn Già La nắm mũi dẫn đi, bức họa cùng báo trước tử vong đã thu hút sự chú ý của cảnh sát lên người mình, nhưng cậu ta làm vậy vì mục đích gì? Thật sự là vì nổi tiếng sao? Cậu ta là người muốn nổi tiếng đến phát điên như vậy sao? Tình nguyện bị ngàn người lên án cũng không muốn bị thế nhân quên lãng?

Không biết vì sao, trong đầu Trang Chân đột nhiên xuất hiện hình ảnh Phạn Già La ngẩng đầu lên nhìn mình mỉm cười nhợt nhạt trong lúc thẩm vấn. Lúc đầu Phạn Già La ngồi nghịch ánh đèn, cả người bị bóng tối cắn nuốt, an tĩnh như không hề tồn tại, nhưng khi Trang Chân xoay đèn để ánh sáng chiếu rọi vào gương mặt cậu ta, chân mày cậu ta chưa từng nhíu lại vì bị ánh sáng chiếu chói mắt, vẻ mặt cũng không hề biến hóa. Lúc bị dò xét cũng không khẩn trương, bị buộc tội cũng không hoảng loạn.

Ngay vào lúc này, Trang Chân đã có phán đoán--- đây là một người có tâm trí sâu hơn cả biển, lực khống chế cơ thể cùng tâm tình của cậu ta vượt xa người bình thường. Một người như vậy có thể làm ra hành vi phản nghịch vì thu hút sự chú ý của đại chúng mà làm trò hề trên mạng sao? Cậu ta rốt cuộc đang nghĩ gì? Có phải ngay từ đầu bọn họ đã đi sai hướng rồi không? Vụ án này căn bản không liên quan tới Phạn Già La? Cao Nhất Trạch chết vì nguyên nhân khác?

Trang Chân một lần nữa chuyển tầm mắt về phía điện thoại, biểu tình tràn đầy mê man cùng thất bại. Tin tức mà Phạn Già La đăng trước giờ vẫn rất ngắn gọn, người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, không dư không thiếu một chữ nào, vẫn luôn bình tĩnh như vậy.

Lần đầu tiên Trang Chân cảm thấy sự thông minh của mình không đủ dùng. Anh đã từng đấu trí với những tên trùm thuốc phiện, với phần tử khủng bố gian xảo, nhưng phương thức suy nghĩ của bọn chúng còn không phức tạp bằng một phần vạn Phạn Già La. Trang Chân thật sự không đoán được cậu đang nghĩ gì, đang làm gì.

"Tiểu La, cậu liên lạc với tất cả phân cục Kinh thị, bảo bọn họ cung cấp toàn bộ tư liệu các vụ án mạng trước và sau thông báo tử vong cho chúng ta." Trang Chân không thể không thừa nhận mình không đấu trí lại Phạn Già La, vì vậy anh quyết định sẽ thay đổi phương hướng để thăm dò vụ án này. Trực giác mách bảo với anh, báo trước tử vong của Phạn Già La tuyệt đối không phải là lời nói đùa. Tâm của người này so với núi cao còn vững vàng hơn, làm sao có thể là một kẻ điên nói bừa trên mạng?

"Đội trưởng, anh cho rằng báo trước tử vong là thật sao?" Tiểu La hiện giờ cực kỳ hoài nghi với suy luận này.

"Các cậu phân công ra tìm kiếm. Tôi cho rằng báo trước tử vong là thật nhưng người bị hại có lẽ đã tìm sai hướng. Nếu Phạn Già La không phải kẻ đứng sau thì sao? Nếu cái chết của Cao Nhất Trạch không có liên quan tới cậu ta nhưng cậu ta chỉ ngẫu nhiên biết được một ít nội tình thì sao? Đi thăm dò đi, xem xem trong khoảng thời gian tuyên bố báo trước tử vong có phát sinh vụ án mạng nào đáng nghi hay không, giữa các vụ án có tồn tại điểm chung nào hay không, đặc biệt là quan hệ của nạn nhân với Cao Nhất Trạch. Chúng ta nên thay đổi lối suy nghĩ."

"Rõ, bọn tôi sẽ tới các phân cục khác lấy tư liệu. Tới đây, các cậu phân chia nhiệm vụ một chút."

...

Ba ngày sau, toàn bộ thành viên tổ chuyên án tập họp trong phòng họp, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tấm bảng dán đầy ảnh chụp cùng đường nối lẫn ghi chú.

Trang Chân mắt phủ đầy tơ máu cầm bút dầu chấm vào một tấm hình người bị hại, chầm chậm nói: "Người chết là Vương Vĩ, nam, hai mươi mốt tuổi, nghề nghiệp là thợ sửa ống nước, chết vào ngày thứ hai sau khi Phạn Già La công bố báo trước tử vong người thứ ba, địa điểm là một khách sạn giá rẻ trong khu đèn đỏ, nguyên nhân tử vong là ngạt thở cơ học, khi chết toàn thân xích lõa, không có vết tích quan hệ, hai ngón tay bị chính cái kìm dụng cụ hắn mang theo cắt đứt, ngón tay bị cắt không biết tung tích, cảnh sát phụ trách khu vực này cũng không phát hiện được bất kỳ manh mối nào có liên quan tới hung thủ ở hiện trường, cuối cùng kết án là cướp của giết người."

"Chú ý, hắn tốt nghiệp khóa 256 của trường trung học trực thuộc đại học Sư Phạm, mà Cao Nhất Trạch tốt nghiệp khóa 253, hai người là bạn cùng trường, có khả năng quen biết nhau. Chính vì thế, hắn nằm trong danh sách chú ý của chúng ta."

Trang Chân vẽ một mũi tên nối hình chụp của Vương Vĩ tới dòng chữ báo trước tử vong người thứ ba.

Sau đó, anh lại chỉ hai tấm hình khác: "Đây là Triệu Khai, nam, hai mươi mốt tuổi, sau khi tốt nghiệp trường trung học Đệ Nhất thì ra ngoài xã hội lăn lộn, không có nghề nghiệp đàng hoàng, chết vào ngày thứ ba sau khi báo trước tử vong người thứ hai công bố, nguyên nhân cái chết là bị vật nhọn sắc bén đâm thủng bụng; có phải cảm thấy tình tiết vụ án này rất quen không? Không sai, nó là vụ án phát sinh trong khu chúng ta quản lý, cuối cùng cũng được kết án là cướp của giết người."

Trang Chân nhìn một vòng xung quanh, mọi người nhao nhao cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, biểu tình xấu hổ.

Trang Chân không phải muốn truy cứu, dù sao thì ngay cả anh cũng không ngờ được một vụ án cướp của giết người không hề có gì đặc biệt này lại có liên quan tới vụ Cao Nhất Trạch ngã lầu. Anh chỉ tấm hình bên cạnh, tiếp tục nói: "Đây là Mao Tiểu Minh, nam, hai mươi mốt tuổi, bằng cấp cũng là trung học Đệ Nhất, chết vì dùng thuốc quá liều, thi thể được phát hiện trong nhà, thời gian tử vong là ngày thứ hai sau khi báo trước tử vong được công bố. Xét theo bề nổi thì hắn cùng Cao Nhất Trạch không hề có liên hệ gì, sở dĩ lại tiến vào phạm vi chú ý của chúng ta bởi vì, một, hai người là bạn tốt ở ngoài đời thực, nói chính xác hơn, Mao Tiểu Minh là bạn nối khố của Triệu Khai. Hai người bọn họ lần lượt bị chết oan, như vậy nguyên nhân cái chết của cả hai có liên quan gì với nhau hay không? Có khả năng xếp vào vụ án giết người liên hoàn này hay không?"

Trang Chân vẽ một dấu chấm hỏi ở cạnh hình hai người, phân tích: "Hai: thời gian tử vong của bọn họ khớp với thời gian báo trước tử vong của Phạn Già La; ba: vị trí trường trung học của bọn họ gần với trường trung học trực thuộc đại học Sư Phạm, có khả năng bọn họ quen biết với Cao Nhất Trạch cùng Vương Vĩ hay không? Bốn: bọn họ..."

Trang Chân còn chưa dứt lời, một cảnh viên đã cầm một bản ghi chép cuộc nói chuyện trên wechat vừa mới in ra, giọng nói cực kỳ phấn khích: "Sếp, đã kiểm tra, bọn em phát hiện Triệu Khai cùng Mao Tiểu Minh quả thực có khả năng quen biết Cao Nhất Trạch, anh xem!"

Trang Chân nhận lấy bản in, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.

Chỉ thấy cuộc nói chuyện có vài dòng: [Cao Nhất Trạch hả, tao biết nó. Nó vốn tên Cao Phi, tên này là tên mới đổi sau này.]

[Khẳng định nó có phẫu thuật thẩm mỹ! Mũi sửa ấy, mũi nó vốn không cao vậy đâu, xấu vãi nồi!]

[Thằng này nhân phẩm tốt? Ha ha ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất tao từng nghe đấy!]

[Thằng này ác khỏi bàn! Nó không phải con người đâu!]

[Không không không, tao uống say nên mê sảng đấy. Tao không biết gì cả, một đứa chỉ mới tốt nghiệp cấp hai như tao làm sao có khả năng quen biết Cao Nhất Trạch.]

Sau đó vô luận người khác truy hỏi thế nào, Triệu Khai cùng Mao Tiểu Minh vẫn nói chuyện rất thận trọng trong vấn đề liên quan tới Cao Nhất Trạch, không dám nói thêm lời nào nữa. Bạn bè chỉ cho là hai tên này đang khoác lác, cũng không để ý. Thế nhưng tổ chuyên án nắm giữ cuộc nói chuyện này lại không cho là như vậy. Nếu trước đó chỉ là nghi ngờ thì hiện giờ bọn họ có thể khẳng định, cái chết của ba người Vương Vĩ, Triệu Khai cùng Mao Tiểu Minh nhất định có liên quan tới vụ ngã lầu của Cao Nhất Trạch. Như vậy không thể nghi ngờ đây là một vụ giết người liên hoàn!

"Bắt Phạn Già La về đây! Nhất định cậu ta biết được nội tình!" Trang Chân chém đinh chặt sắt nói.

[end 12] 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info