ZingTruyen.Com

[ Light Novel ] Natsume Yuujinchou

Câu chuyện thứ nhất - Chương 9

tuocthien1104

9

“Giấc mơ của ông đã thành hiện thực.”

Taki nói thế với tôi và Sư Phụ trong lúc chúng tôi đi dạo.”

“Hả?”

“Tớ đang nói về ông của mình.”

Sau cái ngày tôi trở về từ Sảnh Đèn, tôi đã giải thích vấn đề với Taki, bỏ ra một vài chi thiết không cần thiết. Ví dụ như đám mojibake trong mắt mình hay người trừ tà chính là diễn viên Natori Shuuichi.

Thế là tôi đành kể rằng khi tôi đến Sảnh Đèn, tôi tình cờ chứng kiến việc trừ tà và chị Yoshimi đã kể cho tôi nghe rất nhiều điều. Rồi thì bí mật của bức thư chính là về cờ vây. Mặc dù trong Sảnh Đèn có rất nhiều yêu quái, nhưng bởi người trừ tà rất giỏi nên có thể phong ấn toàn bộ chúng vào trong quân cờ. Thôi thì câu chuyện trên cơ bản là đúng.

Cuộc nói chuyện này diễn ra vài ngày sau đó. Taki nhận được bức thư biết ơn từ chị Yoshimi, và trên đường đi thì bắt gặp tôi và Sư Phụ, đang trở về từ tiệm Nanatsuji.

“Ông của tớ đã tìm kiếm yêu quái suốt cuộc đời mình, và ông không thể nhìn thấy chúng. Nhưng tính đúng ra thì ông đã chơi cờ với yêu quái đấy.”

“A, đúng thế.”

“Nghe cũng thật ngốc nhỉ khi chính ông ta không nhận ra điều đó?” Sư Phụ nói chen vào.

“Không phải vậy đâu, Sư Phụ. Tôi chắc là…”

Dù ông ấy không nhận ra, nhưng có thứ gì đó đã được truyền tải đi. Chính vì thế ông Shinichirou, lũ yêu quái và bà Ichiko mới cuốn hút vào cuộc đấu như thế.

“Đúng thế. Ước gì tớ cũng đến được cửa tiệm đó nhỉ.”

“Hả?”

“Này nhé, đó là ông của tớ mà. Tớ muốn được tận mắt nhìn thấy… Hì, nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu và Sư Phụ Mèo Con.”

Rồi, Taki nói khẽ.

“Với ông, bà Ichiko… là một người bạn vô cùng quan trong nhỉ.”

“Ừm.”

Khi tôi đi đến Sảnh Đèn, Taki đã tìm khắp nhà kho của mình và tìm thấy một chồng thư. Chúng được lưu trữ cẩn thận với chồng giấy tờ hình như mua được từ Sảnh Đèn.

Chúng được bọc trong lớp vải rất đẹp và được cất giữ cẩn thận… Cứ như thể ông đang cẩn thận bọc lại ký ức quan trọng của mình.”

Taki mỉm cười nhẹ nhàng khi nghĩ về điều đó.

“À, đúng rồi, bức thư của chị Yoshimi hơi kỳ quái.”

“Ồ? Sao thế?”

Tôi giật mình trước việc Taki đổi chủ đề quá đột ngột.

“Chị ấy gọi tớ là cậu Tooru. Cậu thấy sao?”

“A, cái đó, à…”

Taki nhìn chằm chằm vào tôi.

“Chị ấy đang nói về cậu có đúng không, Natsume?”

“À… phải.”

Thế rồi Taki bắt tôi phải giải thích chi tiết vì sao tôi lại bị gọi là Taki. Và tôi đã đáp rằng đó là do trò đùa dai của một thầy trừ tà nào đó. Đây là sự thật.

“Thôi được rồi. Tớ sẽ xem như cậu đi thay tớ vậy.”

Khi nói câu đó, tôi biết Taki đã tha thứ cho mình.

“Trong thư của chị Yoshimi cũng viết một điều thú vị khác nữa.”

“Ồ.”

“Cuộc gặp gỡ giữa tôi và cậu Tooru – trong trường hợp này là Natsume.”

“Ừ.”

“Cuộc gặp gỡ giữa tôi và cậu Tooru nhất định là mối liên kết tuyệt vời được tạo ra bởi một chuỗi ngẫu nhiên và tất nhiên. Đó là điều tôi nghĩ.”

“Một chuỗi ngẫu nhiên và tất nhiên ư?”

“Thế là tới cũng nghĩ tới nó.”

“Cái gì cơ.”

“Việc gọi tên cậu, Natsume, và cả việc cậu đáp lại tớ nữa – chúng nhất định chỉ là tình cờ ngẫu nhiên thôi, đúng không?”

“Ừ.”

“Nếu tớ gọi tên người khác và người đó cũng đáp lại… Chỉ nghĩ tới đấy thôi đã thấy đáng sợ rồi.”

“Ừ, phải.”

Nếu điều đó xảy ra, chuyện cực kỳ xấu sẽ xảy đến cho Taki và người bất hạnh đó.

“Nhưng rồi khi đọc được bức thư của chị Yoshimi, tớ thấy hơi nhẹ nhõm.”

“Vì sao?”

“Chuyện đó tuyệt đối không chỉ là tình cờ không đâu. Tớ nghĩ nhất định sức mạnh của vận mệnh đã khiến điều ấy xảy ra.”

“Sức mạnh của vận mệnh ư?”

“Lý do tới gọi tên cậu ra là bởi khi đó, tớ biết tới cậu như là một người với những lời đồn bí ẩn.”

“Thật ư?”

“Hạt giống vận mệnh giống thế được trải ra và thỉnh thoảng chúng đan xen với nhau tạo nhành các sự kiện chúng ta cho là ngẫu nhiên… Hi vọng cậu hiểu ý của tớ.”

Tôi hiểu được phần nào ý của cô ấy.

“Bởi vì lẽ đó, tớ đã được cứu, vì chúng ta đã gặp nhau, giờ đây tớ làm quen được với mèo con, Tanuma và nhiều người khác nữa.”

Taki nói, đi phía trước tôi một vài bước.

“Chính vì thế, dù khi đó tớ gọi tên cậu chỉ do tình cờ –“

Taki quay lại đối mặt với tôi.

“Tớ cho rằng đó là một tình cờ tuyệt vời.”

Nói rồi cô giơ ngón cái lên, nháy mắt đầy tinh nghịch.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com