ZingTruyen.Com

[ Light Novel 1 ] Bungou Stray Dogs - Bài Thi Đầu Vào Của Danzai Omasu

Chương III - 10

tuocthien1104

Từ giờ cụm “Public Welfare” trước đây mình dịch “Văn phòng An ninh Xã hội” sẽ sửa lại thành “Văn phòng Bảo an”

“Giờ Aramta đang ở đâu?”

“Chúng tôi đã mất dấu hắn hai ngày trước. Giờ hắn đang ẩn nấp ở chỗ nào đó có thể tạo nên một vụ lùm xùm.”

Chết tiệt, để tìm đươc quả bom, chúng tôi phải tìm ra Aramta trước. Tuy nhiên, nhờ biết danh tính của hắn, cuộc điều tra đã có tiến triển. Có khả năng cao người tên Aramta này là “Người đưa tin màu xanh”. Lí do hắn gây hấn với Trụ sở vẫn chưa rõ, nhưng nếu động cơ của hắn là hận thù, hắn sẽ bị còng tay vì Trụ sở đã giải quyết vụ trước đó rồi.

“Vậy thì để đổi lại thông tin này, ông muốn gì, Ngài-gián-điệp?” – Dazai tủm tỉm hỏi.

“Tôi không muốn gì cả. Là công dân quốc tế, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ để hàng trăm người chết được. Vì công lý, tôi sẵn lòng trao thông tin cho các cậu.”

“Tôi không tin ông. Chẳng qua có Kunikida-kun ở đây, chứ thật ra tôi xấu xa lắm.”

Dazai cười đáp lại. Đúng, nhiệm vụ của Đặc vụ là bảo vệ cho sự an nguy của công dân.

Ngài đặc vụ trả lời sau một hồi suy nghĩ:

“Nếu phía cậu định bắt Aramta, đừng giao hắn cho Văn phòng Bảo an. Hãy giao riêng hắn cho chúng tôi. Tôi muốn bắt hắn khai ra danh sách khách hàng, dù bất cứ giá nào.”

“Ông nói đừng giao hắn cho Văn phòng Bảo an?” – tôi nhướng mày – “Nếu hắn là kẻ thực hiện vụ việc này, đáng lí phải giao hắn cho Cảnh sát Nhật tra khảo chứ.”

“Về chuyện đó, Kunikida-kun, để lấy thông tin, họ định tự mình tra khảo tên đó. Việc đó là trái với luật pháp quốc tế. Nếu ta phối hợp với Lực lượng cảnh sát ở nước khác, ta không được làm những chuyện như thế. Vì vậy ông ấy mới bảo ra bí mật giao hắn.”

“….”

Tôi nhìn người Đặc vụ trước mặt mình. Nét mặt ông ấy không cảm xúc và không trả lời câu hỏi của tôi, chứng tỏ ông ấy không chối cãi điều đó. Phá luật và thi hành bạo lực không phải chuyện tội phạm mới làm. Nhưng tôi chỉ là một công dân bình thường, nếu tôi phải dẫn dắt một tổ chức một cách khôn ngoan, tôi  cũng phải làm như thế.

“Buổi gặp mặt này được giữ kín. Ông không được để lộ thông tin với bất kì ai khác. Ông cũng không cần đền đáp lại thông tin này đâu. Đi thôi Dazai.” – tôi hối thúc Dazai và hướng ra phía cửa.

“Lần sau cứ nhắn quầy lễ tân là tìm gặp “Người trung chuyển Fenimore”, họ sẽ liên hệ với tôi. Năng lực của các vị rất ấn tượng. Nếu Trụ sở có sa thải các vị, gọi cho tôi. Tôi sẵn lòng ứng cử cậu cho vị trí Đặc vụ ngầm”

“Ông ta nói thế, tính sao đây Kunikida-kun?”

“Tôi không làm việc cho Tổ chức thậm chí còn không mảy may hành động khi nghe tin nước Nhật bị gài bom. Vậy đấy”

Không chờ trả lời, tôi rời đi. Ngài Đặc vụ không nói một lời nào.

–c—

Sau khi lấy được tập tài liệu, tôi và Dazai trở về Trụ sở. Còn tầm hai tiếng nữa là hoàng hôn. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ bắt được Aramta và buộc hắn khai ra vị trí đặt bom. Chỉ trong vòng hai tiếng.

Tuy nhiên, tin tốt lành đến.  Khi nghe tin đó, tôi phấn chấn hẳn lên. Chúng tôi có thể phá gỡ quả bom

“Ahahahah! Mấy người thật vô dụng! Thiếu tôi, cuộc điều tra không thể tiến triển được!” – vừa về đến nơi, tôi đã nghe thấy tiếng cười rõ to thường ngày.

“Ranpo-san, vụ án ở Kyushu thế nào rồi?”

“À, vụ đó hả. Chỉ cần nhìn sơ qua cái xác là tôi biết ai là kẻ phạm tội, cách hắn tiến hành rồi. Tôi nhanh chóng giải quyết rồi trở về đây.” – vừa lắc chai nước, Thám tử chính của Trụ sở Edogawa Ranpo trả lời. – “Này Kunikida-kun, có một quả bom thôi mà mọi người loạn hết cả lên. Có một thằng đệ tử vô vọng mệt lắm biết không? Bởi thế mà tôi phải hoãn kế hoạch ngắm cảnh Kyushu mà về đây giải quyết vụ này đây. Tôi muốn ăn trứng cuộn nóng!”

“Xin lỗi, nhưng tụi tôi cần năng lực của Ranpo-san ngay bây giờ.”

“Năng lực của tôi?”

“Phải,…đúng vậy, chúng tôi đáng lí ra phải tự giải quyết vụ này, nhưng tài hèn sức mọn không làm được nên phải nhờ cứu trợ của Ranpo-san. Chúng tôi thật sự lấy làm hổ thẹn.”

Sau khi nhìn tôi chằm chằm, Ranpo-san hít sâu và nói:

“Chà, không sao, không việc gì phải hổ thẹn cả Kunikida. Tại tôi tài giỏi quá mà! Năng lực “Siêu suy lí” của tôi là đỉnh của đỉnh các năng lực, chả trách cậu phải nhờ vả vào nó.”- vừa cười ha hả, cậu ta vừa vỗ vai tôi.

“Cậu nói chí phải” – tôi gật đầu cái rụp.

“Kunikida-kun, cậu ổn không đó? Cậu có chịu được không đó?”- Dazai hỏi nhỏ

Chịu đựng? Dazai nói gì vậy? Chẳng phải mọi chuyện đều như Ranpo-san nói sao?

“Dazai, đưa Ranpo-san tài liệu đi.”

“À vâng. Tôi là Dazai, nhân viên mới. Xin hãy quan tâm đến tôi.”

“À tôi có nghe rồi. Cứ tìm thật nhiều vụ án đi, tôi xử hết cho”

Khi nhận tập tài liệu, Ranpo-san chăm chú nhìn Dazai.

“Lính mới à? Dazai phải không? Công việc trước đây của cậu là gì?”

“Vâng?”

Ranpo-san bỗng nhìn Dazai chăm chăm, không cảm xúc, như thể anh ấy thấy thứ gì.

“Sau khi ra trường thì tôi không làm việc gì đặc biệt cả, chỉ luẩn quẩn đây đó thôi.”

Dazao trả lời rồi, Ranpo-san vẫn không rời mắt khỏi cậu ta. Vài giây sau, “Tôi hiểu rồi. Tốt lắm. Chà, làm việc chăm chỉ nhé.” Ranpo-san lại cầm tập tài liệu khủng bố như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com