ZingTruyen.Info

[ Light Novel 1 ] Bungou Stray Dogs - Bài Thi Đầu Vào Của Danzai Omasu

Chương I - 6

tuocthien1104

“A, tôi hiểu rồi. Nhìn bức hình này đi, cả hai người bọn họ đều đeo kính. Tôi tìm thấy điểm chung của họ rồi. Nói cách khác, đây là vụ mất tích hàng loạt của những cái kính.

Tôi nhìn vào bức hình. Đừng là cả hai nạn nhân đều đeo kính, gọng đen và gọng bạc.

“Chà, Kunikida-kun, đến lượt cậu rồi”

“Lượt gì? Trong số các nạn nhân vẫn có người không đeo kính mà. Không thể gọi đó là điểm chung được.”

Tôi chợt nhớ lại: trong số chín nạn nhân, có bốn người đeo kính thuốc, hai người đeo kính mát và ba người kia không đeo gì cả.

“Chậc…chẳng còn lựa chọn nào khác. Chắc phải cho Kunikida-kun làm mồi nhử rồi. Mục tiêu của hắn là khách du lịch phải không? Vậy thì Kunikida-kun sẽ mang ủng cao su, vai đeo balo, mặc áo caro xanh đỏ, quần leo núi và đi lòng vòng trên đường phố Yokohama. Rồi cậu chụp ảnh người đi đường với cái máy ảnh thiệt to ở bên hông, và kết thúc vụ này bằng “zura”.

“Ai sẽ làm chuyện đó?”

“Ai sẽ làm cái zura đó?”

“Đó gọi là mưu mẹo. Mà thôi quên đi!”

“Quên zura đi!”

“Đừng mong chuyện đó xảy ra”

“Ể? Vậy để ai đó giả dạng Kunikida-kun đội mũ lụa trong lúc đạp xe một bánh quanh Yokohama, gào thét goute phụ nữ cậu ấy thích”

“Cậu lạc đề rồi đó”

“Chà, thế còn thanh tra Kunikida trong trang phục thằng hề thì sao?”

“Ông nữa, im đi”

Chết tiệt, bọn họ hùa nhau chọc tức tôi. Tôi giận sôi lên.

“Dazai, làm việc nghiêm túc đi. Tới khi nào cậu mới chịu nghiêm túc hả?”

“Ể? Lúc nào tôi cũng làm việc nghiêm túc mà. Chà hay chúng ta làm thế này đi: tôi hứa sẽ trở thành một thám tử nghiêm chỉnh. Tôi sẽ thật sự tiến hành điều tra, do thám và suy luận. Thanh tra Kunikida sẽ nghẹn lời và bắt đầu từ ngày mai sẽ tin tưởng giao phó tôi làm việc một mình. Tôi sẽ trở thành mẫu người xuất chúng mà cậu nghĩ đến”-Dazai dõng dạc tuyên bố nhưng tôi không tin cậu ta được.

“Vậy khi nào cậu làm điều đó?”

“Ngay sau khi ta bước khỏi chiếc taxi này”

“Ồ? Thật hả?”

“Tất nhiên. Một người tử tự không khoác lác bao giờ. Đổi lại, tôi muốn được đền đáp thứ gì đó”

Đấy, tôi biết ngay mà.

“Muốn đền gì? Nếu muốn đổi việc nhẹ lương cao thì đây không chấp nhận, rõ chứ?”

“Đâu phải thứ to tát như thế. Chỉ là ngay lúc này, tôi đang quan tâm vài thứ” – Mắt Dazai sáng loé lên. Cậu ta nhìn tay tài xế – “Để tôi lái xe cho”

…..

“GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

“WHÚUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU!TÔI LÀ NGỌN GIÓ”

“DAZAI CHẬM LẠI, LÀM ƠN . AAAAAAAAAARRRRGGHHHHHH”

“WHUUUUUUUUUUUUUUUU”

—-C—-

“Ta đến nơi trong vòng một nốt nhạc”

“Tôi sẽ không bao giờ…để cậu lái xe nữa….”

Cửa mở, Dazai nhảy bổ ngay ra ngoài, còn tôi thì bò ra. Tay tài xế nằm xỉu ở ghế hành khách. Chắc ông ta sẽ ớn lạnh cả đêm nay.

“Nè, anh bị say xe hả? Nhìn khó coi quá”

Nghe Dazai nói, tự dưng tôi muốn làm thịt cậu ta ghê gớm. Cái này không thể gọi là say xe được. Tôi đứng dậy, chân tôi run cầm cập. Đầu tôi quay mòng mòng. Giống như con nai con tập đứng dậy, cả chân tay tôi đều run rẩy. Ngay cả khoá học nghệ thuật căng thẳng nhất cũng không làm tôi kiệt sức thế này.

“Nào, bắt tay vào việc ngay thôi. Cậu đã hứa rồi, làm vụ này nhanh nhanh nào”

Phải một lúc sau, tôi mới nói được “Để tôi thở cái đã”

“Nơi được yêu cầu ở ngay đằng kia phải không?.Mà nè Kunikida-kun, cậu có sợ ma quỷ gì không?”

“Ma…?Từ khi tôi làm việc ở Văn phòng Thám tử vũ trang, tôi chẳng sợ cái gì hết. Có những lưỡi kiếm và khẩu súng còn khủng khiếp hơn cả thế lực siêu nhiên.”

“Nghe hay đó. Dù thế nào, chỗ chúng ta sắp điều tra lúc này cũng đại loại như vậy”

Mắt tôi nhìn theo hướng Dazai chỉ. Trong một hẻm núi bí mật, ta có thể thấy một toà nhà đổ nát. Bao trùm trong bóng đêm, đầy tử khí và mùi mục ruỗng, đó là một bệnh viện bỏ hoang.

Tại sao? Tại sao ta phải làm việc này lúc nửa đêm chứ?”

Khi con người còn sống, sẽ có thời điểm họ đổ bệnh. Linh hồn, thể xác không thể lành lặn, khoẻ mạnh mãi được. Để chứng minh cho điều đó, mọi người chết trong bệnh viện mà chúng ta sinh ra. Bệnh viện giống như một thế giới, và hơn nữa là biên giới giữa hai bờ sống chết. Nghĩ theo cách đó càng làm cho cái bệnh viện hoang tàn, phủ bụi này ma quái hơn. Ánh trăng lờ mờ trước ô cửa sổ vỡ tạo vệt sáng xanh rờn rợn trên nền nhà bể nát, nằm im trên vũng nước tím vô hồn trên nền nhà. Hoa lan nhện đỏ ối mọc hoang trên bãi cỏ.

“Tối quá… Tôi chẳng thấy gì cả.”

“Không phải đây là cảm giác rất tuyệt sao?”

Bước đi bên cạnh cái chân run run của tôi đến gần hẻm tiến vào trong bệnh viện, Dazai vượt lên trước tôi. Những bức tường đã rệu rã vôi vữa, dây nhợ lòng thong từ các bệ cửa. Đa phần khung cửa đã bị gỡ xuống, trộm mất nên giờ đây trở thành nhà của sâu bọ, côn trùng. Ai đời lại đi quậy phá rồi đột nhập vào chỗ này cơ chứ?!

“Yêu cầu của khách hàng là tìm ra nguồn gốc của tiếng động và ánh sáng hằng đêm. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy đến. Sẵn sàng vũ khí đi”

“ừ…  tất nhiên là tôi hiểu rồi, nhưng nè Kunikida-kun, hình như anh quá cẩn thận rồi đấy”

Tôi lườm Dazai.

“Cậu mới nói gì? Đánh giá thấp kẻ địch là lỗi ngu ngốc không thể chấp nhận được. Đoán trước tình huống tệ hại nhất và đón nhận nó là cách giúp cậu xứng đáng làm thành viên của Đội Thám tử vũ trang.”

Vô cùng thận trọng, tôi lò dò bước đi, chuẩn bị cho cuộc tấn công không lường trước suốt con hẻm.

“Anh đang sợ hả?”

“Tôi không có sợ, thằng đần này.”

“Vậy đi lẹ lẹ lên”

“Bậy, trong phim những cảnh kiểu này, nhân vật thường chạy tán loạn, làm mấy chuyện ngớ ngẩn, bất cẩn, vậy nên cậu tế thân đi trước đi”

“Ý anh là gì? “những cảnh phim kiểu này”?”

“Kệ đi, cứ đi trước. Tôi sẽ trông chừng đằng sau”

“Vậy ra anh không muốn đi trước, ồ đúng rồi, bởi vì nó tối thui, có tốt lành gì đâu, sao ta không thắp cái gì đó lên cho sáng?”

Tôi đã nghĩ đến chuyện đó. Tôi thật sự rất rất muốn thắp sáng thứ gì đó nhưng..

“Nếu có ai ở trong toà nhà này, hắn có thể phát hiện chúng ta nhờ nguồn sáng đó và bỏ chạy mất. Cứ đi trước đi, dựa vào ánh trăng ấy”

“Hahaa..”

Hai người bọn tôi bước đi trong bóng tôi. Toà nhà kêu kẽo kẹt khi gió thổi mạnh. Tiếng nước nhỏ giọt vọng từ góc nào đó. Bộ có hàng xóm nào quanh toà nhà hoang này sao? Thậm chí còn chẳng có toà nhà nào khác, chỉ có rừng, đồi núi bạt ngàn. Cơn gió thổi những cành cây, lá rụng lả tả. Tôi nhớ lại bức thư của khách hàng. Vậy ai là “những người sống kế bên”? Bán kính mấy mươi cây số quanh toà nhà này chẳng hề có chỗ nào để mọi người ghé đến. Chỉ có gấu, chồn mới sống gần đây. Vậy khách hàng này là ai? Thậm chí chẳng có tên. Có khi người đó còn hơn cả linh hồn ma quỷ.

Xung quanh chúng tôi, mọi thứ đều tối om, chẳng thể thấy thứ gì. Cơn gió hoang luồn qua kẽ nứt của toà nhà, gào rú như tiếng khóc của phụ nữ.

Tôi không tin có ma quỷ trên đời. Tôi là giáo viên dạy Toán, một nhà khoa học chuyên về Hoá, Lý. Những thứ như linh hồn oan uất không hề có thật, chỉ là người ta sợ bóng tối quá nên đã bịa đặt ra. Tôi không sợ. Tôi không ngán thứ gì hết. Tôi không khóc đâu.

“TRỜI ƠI, NÓ XUẤT HIỆN KÌA”

GYAAAAAAAAAA!

Quả tim tôi muốn rụng khi nghe tiếng thét của Dazai ở trước. Cậu ta quay mặt lại, nhìn tôi với cái miệng mở to, nhìn biểu cảm của tôi rồi cười thoả mãn.

Thằng khỉ gió này…

“Cậu sẽ bị sa thải đấy, biết không hả?”

“Không đâu, tại Kunikida-kun có vẻ bồn chốn quá nên tôi chọc anh chút thôi”

“Tôi cóc quan tâm tới cậu nữa”

Tôi đẩy Dazai sang một bên và đi trước. Chết tiệt, tối quá. Tôi chẳng thấy gì cả. Tôi bắt đầu có ảo giác khi nhìn vào bóng tối. Tôi nghe tiếng thở dài của ai đó trong bóng đêm. Tối, tối quá. Không chịu nổi nữa rồi.

“Độc bộ ngâm khúc. Đèn pin!”

Mọi thứ trở nên sáng sủa hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info