ZingTruyen.Info

Liễu Tiên Phá Vu

Chương 9

bachhoamot

Tôi liếc cô ta một cái, thờ ơ nói: "Cô đi về đi, lát nữa anh trai cô không thấy cô, tìm tới đây, lại tưởng tôi bắt nạt cô đấy."

"Chị dâu, em chỉ còn có anh trai thôi." Ngô Di ngước mắt lên nhìn tôi, nước mắt chảy dài trên mặt, thoạt trông gương mặt nhạt nhẽo của cô ta lại còn có vài phần như hoa lê dính mưa*.

(*Hoa lê dính mưa: Câu nói miêu tả dáng vẻ xinh đẹp của Dương Quý phi khi khóc)

Cô ta một tay che bụng dưới, một tay lau nước mắt: "Bố mẹ em chị cũng biết rồi đấy, bố em ngoại trừ làm việc ra, không hề nói chuyện với ai, mẹ em vừa mở miệng ra là mắng chửi người khác."

"Từ nhỏ đến lớn, chỉ có anh trai mới nói chuyện tử tế với em, cũng chính anh ấy đã dắt tay em vượt qua hai ngọn núi, cõng em qua sông để xuống thị trấn đi học."

Giọng nói của Ngô Di nghẹn ngào, dường như không ngồi nổi nữa, ôm bụng nằm sấp luôn trên giường bệnh: "Em làm không tốt bài kiểm tra, mẹ chỉ biết mắng mỏ, bố thì vốn chẳng quan tâm, chỉ có anh trai chỉ bảo em sai sót ở đâu, phải làm thế nào, phải học sao mới có thể tiến bộ được."

"Anh ấy lớn hơn em đến tám tuổi, khi em mới vào lớp một, anh ấy đã học cấp ba. Anh ấy sợ em tự trèo đèo lội suối đi học không an toàn nên bỏ ngoài tai những lời mắng mỏ của bố mẹ, nói nhất định phải đưa em xuống thị trấn học, anh ấy sẽ chiếu cố em, chỉ có mỗi anh ấy và em..." Ngô Di khóc như thể sắp tắt thở vậy.

Nghẹn ngào nói tiếp: "Chị dâu, chị không biết đâu, lúc đó anh trai em học cấp ba, người khác thì thuê trọ, anh ấy vì muốn đưa đón em mà chỉ có thể đi bộ đi học. Bố mẹ em không nỡ bỏ tiền, anh ấy chỉ đành thuê một cái lều rẻ mạt nhất bên ngoài, năm mươi tệ một tháng, là cái loại lều mà người ta thường dựng bên đường để gom đồng nát ấy."

"Cái lều đó thậm chí còn không có điện, bọn em chỉ có thể đốt than, thắp nến, cục than còn là do anh em mua than vụn về trộn với đất tự đóng lấy, đốt lên khói sặc mù mịt, anh ấy sợ em tự đốt sẽ không an toàn, không cho em đốt, bảo em đợi anh ấy về đốt cho."

"Mỗi ngày chín giờ tối anh ấy mới tự học xong đi về, còn phải đốt bếp than lên đun nước tắm, còn phải chuẩn bị bữa ăn cho ngày hôm sau."

Ngô Di càng khóc nhiều hơn, như đã hoàn toàn chìm vào hồi ức, cô ta lẩm bẩm: "Mùa đông vẫn còn tốt, đốt than tuy ngạt nhưng cũng ấm. Mùa hè thì khó chịu chết đi được, người lớn lên ở thành phố như chị làm sao có thể hiểu chứ."

"Trong lúc đun nước nóng, anh ấy sẽ thắp một ngọn nến giúp em kiểm tra bài tập về nhà. Sau đó em sẽ vào cái liều nhỏ đến mức ngoại trừ đặt được hai cái giường, cũng chỉ có thể xếp thêm một cái thùng kia, đi tắm trước, còn anh ấy thì nhặt rau nấu cơm, bày sẵn vào trong hộp."

Lưng Ngô Di run rẩy, giọng thổn thức: "Mùa đông thì có thể để trên bếp than cho ấm, nhưng mùa hè, có khi sáng thức dậy sẽ bị thiu, thế nên anh trai em chỉ có thể đặt vào trong xô nước lạnh. Nếu bị thiu hết thì anh ấy sẽ cầm cả hai hộp đi, cho em hai tệ để mua bánh bao ăn."

"Trong suốt ba năm đó, tất cả quần áo em mặc đều là do bạn học nữ của anh ấy đưa cho. Các chị ấy đều thích anh trai em, đồng cảm với anh ấy, bởi vì anh ấy luôn là người đứng đầu trong trường." Ngô Di nói đến đây, hít hít mũi, tự hào nhìn tôi: "Anh trai em vô cùng tốt đấy."

Tôi liếc nhìn cô ta: "Anh trai cô khó khăn lắm mới bay ra được, cô càng không nên phá hủy anh ta mới phải. Sau khi anh trai cô học xong, điều kiện của cô không phải tốt rồi sao? Tại sao cô không noi gương anh ta, học hành cho tốt đi!"

"Bởi vì anh trai em đã không còn ở bên em nữa!" Ngô Di hai mắt đỏ hoe nhìn tôi: "Khi em lên lớp bốn, anh trai đã trúng tuyển vào đại học rồi, các lãnh đạo huyện thậm chí còn đến cái lều của bọn em, khen ngợi anh ấy, nói dù phải chăm sóc em gái nhưng anh vẫn học tập tốt như vậy."

"Huyện cũng cấp tiền thưởng, nhưng anh đã để lại tất cả cho em và sắp xếp cho em học tại một trường tiểu học gần cấp ba của anh ấy khi trước."

"Lúc đó em cũng không còn nhỏ nữa, em không muốn làm người kéo chân anh trai em, em không muốn..." Ngô Di khàn giọng gầm gừ với tôi, rồi lại từ từ không còn sức lực gục xuống.

Giọng điệu dường như đã không còn thổn thức như trước mà lại có vẻ lạnh lùng nói: "Hồi học đại học, anh ấy vẫn luôn đi làm thêm và gửi tiền về cho em, nên khi học cấp hai, cấp ba, em đã không còn thiếu tiền nữa. Nhưng em vẫn không thể hạnh phúc, bởi vì không có anh ấy, em thà rằng cứ sống trong cái lều tồi tàn không có đèn đuốc, phải đốt than thắp nến kia..."

"Học đại học được nghỉ hè, anh ấy không dám về nhà vì phải đi làm thêm kiếm tiền, sau này đi làm rồi, mỗi kỳ nghỉ phép anh ấy đều sẽ đến trường thăm em." Ngô Di nói đến đây, có vẻ đã ổn định hơn một chút.

Nhưng sau đó cô ta dường như nhớ ra điều gì, chợt lạnh lùng nói: "Kể từ sau khi quen biết chị, nghỉ phép anh ấy cũng không còn quay về nữa, nói muốn ở bên cạnh chị. Đồ mà anh ấy mua cho em, cũng nói là chị từng dùng thử rồi, cảm thấy rất hợp với con gái nên mới mua cho em."

"Thậm chí là cả quần áo, anh ấy cũng sẽ nói rằng chị mặc gì đó trông có vẻ rất đẹp, thế là cũng mua cho em, đồ ăn cũng thế, chị nói ăn ngon, anh ấy cũng đặt trên mạng cho em. Có vẻ như cái gì anh ấy cũng là vì chị nên mới..." Giọng nói của Ngô Di càng ngày càng nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự không cam tâm trong đó.

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info