ZingTruyen.Com

Liễu Tiên Phá Vu

Chương 8

bachhoamot

Ban đêm bố tôi không dám về nhà nên ông ở luôn đây để trông chừng tôi.

Mẹ tôi cũng giúp tôi lấy dây chuyền Phật vàng, khuyên tai ngọc bích trừ tà gì gì đó, toàn bộ đeo hết lên, còn dặn tôi nhất định phải chạm vào chiếc vòng bằng lá liễu kia thì mới được ngủ.

Còn đi ra ngoài để xin người ta ít gạo, bao trà, ớt cay hay gì đó để xuống dưới gối của tôi.

Cứ nghĩ rằng những chuyện này đều đã giải thích rõ ràng rồi, tôi cũng buông tay rồi, mẹ Ngô Bằng đáng ra đã nhận thấy quyết tâm của tôi rồi mới phải, bà ta sẽ không làm gì thêm nữa.

Nhưng trước khi đi ngủ thì không sao, ngủ đến nửa đêm, tôi đột nhiên lên cơn sốt cao và co giật toàn thân.

Lần này, tôi thậm chí không thể ngồi dậy để nôn mửa nữa, chỉ vô thúc sùi bọt mép, doạ mẹ tôi sợ đến nỗi phải vội vàng đè chặt tôi lại, bảo bố tôi cấp tốc chạy đi gọi y tá.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau, cũng biết mình đau ở đâu, biết bố mẹ tôi đang làm gì nhưng miệng ngoại trừ sùi bọp mép ra thì không thể nói được.

Y tá nhét thứ gì đó vào miệng tôi để tránh tôi cắn phải lưỡi.

Nhưng càng làm vậy, cơ thể tôi càng co giật dữ dội, chiếc giường bệnh đóng từ khung sắt cũng bắt đầu kêu cót két, cho dù miệng bị nhét kín, nhưng bọp mép vẫn cứ trào ra ngoài.

Y tá khiếp hãi, vội bảo bố mẹ tôi giữ chặt tôi lại, còn cô ấy thì đi gọi bác sĩ.

Mẹ tôi sợ đến mức khóc nấc lên, bắt bố tôi cố sức đè tôi xuống, bà tháo chiếc vòng bạc trên tay tôi ra, giống như bà bác già đêm hôm đó cạo vào trán tôi.

Đêm đó, sau khi bà bác già cạo trán tôi, tôi đã thấy tỉnh táo ngay. Thế nhưng lần này khi mẹ cạo cho tôi, tôi trợn trắng mắt, thấy được sau khi cạo, chiếc vòng bạc cứ như bị đổ mực, dần chuyển sang màu xám và sẫm hẳn lại.

"Liễu Tiên phù hộ! Liễu Tiên phù hộ!" Mẹ tôi vừa cạo vừa niệm.

Nhưng càng cạo chiếc vòng càng sẫm màu, tôi vẫn sùi bọt mép như cũ.
Chỉ cho đến khi bố tôi tức giận nói nó vô ích... Chiếc vòng đội đầu bện từ cành liễu để trên đầu giường có vẻ không được bện chắc lắm, đột nhiên bật tung ra, rơi từ trên bàn cạnh giường phủ xuống mặt tôi.

Cành liễu đã đặt đó cả ngày, vừa bung ra, bên trong dường như vẫn còn tích nước, những mảnh lá liễu chợt quét qua mặt, tôi cũng theo đó mà giật nảy mình ngồi thẳng dậy, bản năng nắm chặt lấy cành liễu.

Lúc mẹ vội vàng ôm tôi và lớn tiếng gọi bác sĩ, cửa lại bị đẩy ra, nhưng người tới không phải bác sĩ, mà lại là người ngồi dưới gốc cây liễu khi đó, Liễu Thăng.

Anh ta cầm một chiếc nhẫn đan bằng liễu mới trên tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi, sau đó nắm tay lấy tôi, dùng sức đeo vào.

Hình như tôi nghe thấy ai đó hét lên một tiếng, sau đó lại mềm nhũn gục xuống giường.

...

Bệnh này đến nhanh, đi cũng nhanh.

Ngay khi Liễu Thăng vừa xuất hiện, tôi đã khỏi hẳn, ngừng sùi bọp mép và co giật cơ thể.

Mẹ ôm tôi khóc lớn, khi bác sĩ và y tá chạy đến, bố nhanh chóng kéo Liễu Thăng lặng lẽ đứng sang một bên.

Bác sĩ kiểm tra xong thì chỉ nói bị sốt cao dẫn đến co giật, hạ sốt là ổn rồi.

Đo nhiệt độ chỉ là sốt nhẹ nên chỉ kê mỗi đơn thuốc hạ sốt.

Lúc rời đi, bác sĩ liếc nhìn chiếc vòng đan bằng cành liễu trên đầu tôi một cái, thở dài nhưng không nói gì nữa.

Y tá dặn dò chúng tôi chú ý một chút, rồi cũng vội vàng đi theo. Những người trong bệnh viện vốn đã nhìn thấy nhiều điều kỳ lạ hơn chúng ta rồi, vì thế họ cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên cả.

Đợi bác sĩ và y tá rời đi, bố tôi miễn cưỡng kéo Liễu Thăng lại, xin anh ta nhất định phải ngồi đây bảo vệ cho tôi, nói rằng chỉ cần tôi khỏe lại, ông sẽ giúp truyền bá chuyện Liễu Tiên có bao nhiêu linh nghiệm, quyên góp tiền tu bổ lại ngôi miếu đá kia.
Nhưng bất kể cha tôi có nói gì, Liễu Thăng vẫn bình tĩnh ngồi đó, như thể ngồi trong bệnh viện với ngồi dưới một cây liễu cũng chẳng có gì khác nhau cả.

Dù không quá quan tâm đến ai nhưng vì anh ta quả thật là có năng lực, với lại có vẻ như sẽ không bỏ đi, bố mẹ tôi cũng yên tâm phần nào.

Khi tôi tắm xong bước ra, thấy anh ta vẫn ngồi đó không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi.

Bố tôi thỉnh thoảng vẫn nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta không đáp lại.

Mẹ tôi bảo anh ta ngủ trên giường dành cho người nhà, còn hỏi làm sao mà anh ta tìm được đến đây, nhưng vẫn không nhận được hồi đáp nào, cuối cùng bà đành bỏ cuộc.
Có Liễu Thăng ở đây, tôi lại uống thuốc hạ sốt rồi mê man ngủ thiếp đi.

Buổi sáng tỉnh lại, Liễu Thăng đang đứng trước cửa sổ, tắm ánh nắng bên ngoài chiếu vào, thoạt trông khiến người ta tâm tình vô cùng thoải mái.
Nhưng cảnh đẹp này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, Ngô Bằng đã trầm mặt đi tới.

Bố mẹ tôi không có thiện cảm gì với hắn nữa nên chỉ bảo hắn đợi một lát, đợi tôi tắm xong rồi mới đến Cục Dân chính.

Nhưng Ngô Bằng đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm đầu, ở dưới mặt đất mệt mỏi vô lực nói: "Diêu Dao, mẹ anh chết rồi."

Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng: "Mẹ anh nguyền rủa Diêu Dao sắp chết, còn làm mấy thứ bàng môn tà đạo đó, bây giờ anh lại đi rủa mẹ mình chết đi à."

Nhưng nhìn vẻ mặt của Ngô Bằng, có vẻ như thật sự đã chết người.

Tạm thời không biết là thật hay là giả, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Ngô Bằng ngồi chồm hổm trên mặt đất, không chút hình tượng lẩm bẩm nói với tôi: "Tối qua anh bảo sẽ tiễn bọn họ về quê, tìm người quen đưa Ngô Di đi phá thai."

Ngô Bằng có vẻ rất ân hận, bứt đầu giật tóc: "Ngô Di cứ ngồi trong phòng khóc, mẹ thì liên tục mắng anh. Anh bị mắng cũng phát phiền nên đã đẩy bà ấy ra, bảo bà ấy đưa Ngô Di cút đi! Anh không phải là con ruột, Ngô Di mới là con ruột, bảo Ngô Di đi theo mẹ cô ấy về đi."

"Mẹ anh giận quá thu dọn hành lý luôn, nhưng Ngô Di lại không muốn đi, bọn anh cứ thế giằng co, cũng không biết là làm sao, mẹ anh bỗng ngã phải cửa sổ lồi, đầu đập vào đó chảy rất nhiều máu..." Cả người Ngô Bằng dường như đều rơi vào trạng thái mơ hồ, nhìn chằm chằm đôi bàn tay của mình: "Khi anh đưa bà ấy đến bệnh viện, bà ấy cũng đã tắt thở rồi."

Ngô Bằng thật ra vẫn rất hiếu thảo, hồi xưa bố mẹ tôi chấp nhận hắn, cũng là bởi vì vừa ý điểm này của hắn.

Nhưng bây giờ bảo chúng tôi an ủi hắn, chúng tôi cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Bố tôi chỉ đành vỗ vỗ hắn: "Ra đây hút điếu thuốc đi."

Sau đó nói với tôi, "Đàn ông với nhau dễ nói chuyện hơn."

Đợi họ rời đi rồi, mẹ tôi mới nhàn nhạt nói: "Trong mấy căn phòng của nhà con, chỉ có phòng ngủ chính là có cửa sổ lồi thôi, mẹ nhớ cái hồi trang trí nhà, vì hai phòng khác nhỏ quá nên đã phá cửa sổ lồi đi rồi, đúng không?"

Nói cách khác, cuối cùng Ngô Di vẫn vào ở trong phòng ngủ chính.

Mặc dù tôi đã nhờ bố mang những thứ quan trọng đi nhưng quần áo và một số đồ riêng tư vẫn còn lại đó, vậy mà Ngô Bằng vẫn để cô ta vào ở.

Nhưng mẹ hắn đã chết rồi, tôi cũng không muốn vướng bận thêm nữa.

Chỉ là cảm thấy chuyện này có chút ghê tởm, so với việc Ngô Bằng ngoại tình tìm người khác còn ghê tởm hơn.

Bởi vì trong mối quan hệ giữa Ngô Bằng và Ngô Di, cứ luôn có cảm giác rằng tôi mới là người đến sau chen chân vào giữa họ vậy.

Mẹ tôi liếc nhìn Liễu Thăng vẫn đang đứng trước cửa sổ ngắm mặt trời lên, đỡ tôi dậy, nhỏ giọng nói: "Mẹ nghe nói người hạ chú gì đó, nếu có ai lợi hại hơn giải được thì sẽ bị cắn trả."

"Nhìn bộ dạng tối qua của con, bà ta giống như hạ quyết tâm nhất định phải giết chết con. Nếu không phải có Liễu Thăng, có lẽ con đã chết thật rồi. Con nói xem liệu có phải..." Mẹ chỉ vào Liễu Thăng, nhỏ giọng nói với tôi: "Cắn trả rồi..."

Những chuyện này tôi không hiểu quá nhiều, nhưng nếu mẹ của Ngô Bằng thật sự đã chết, thôi thì tôi chỉ bảo mẹ tôi đừng nói thêm gì nữa.

Mẹ tôi có vẻ yên tâm rồi, đợi tôi tắm rửa xong, xác nhận tôi đã ổn, bà mới nhờ Liễu Thăng ở cùng tôi tại đây, sau đó mới đi mua đồ ăn sáng.

Trước khi đi còn gọi cho bố tôi hỏi ông đang ở đâu, bảo chuyện gì nên làm thì cũng phải làm cho xong đi.

Kết quả là bố tôi lại bảo đang giúp Ngô Bằng làm tang sự, tối qua Ngô Di bị doạ sợ lại phải nhập viện, Ngô Bằng đang làm thủ tục nhập viện, lại còn phải lo hậu sự cho mẹ chồng, hắn quá trẻ tuổi, không hiểu mấy thứ này.

Con người bố tôi ấy mà, lúc nào cũng rất nhiệt tình.

Mẹ tôi nghe thế thì tức chết đi được, đặc biệt là khi biết Ngô Di cũng nhập viện này, bà vẫn có chút lo lắng.

Nhưng nghĩ một hồi, bà lại an ủi tôi, nói: "Mẹ Ngô Di mất rồi, con không cần phải lo lắng về những chuyện khác nữa. Ngô Di lúc nào cũng chỉ biết khóc thôi, con đừng mềm lòng là được rồi."

"Cô ta không chỉ biết khóc thôi đâu." Tôi cười với mẹ, trấn an bà: "Đây là bệnh viện, có nhiều người như vậy, cô ta sẽ không dám làm gì đâu ạ."

Ngô Di thoạt trông vô hại đấy, nhưng lòng dạ thâm sâu không nhường ai.
Mẹ tôi xác định chắc chắn rằng Liễu Thăng vẫn luôn ở đó, lại giúp tôi đội chiếc vòng đội đầu bằng liễu lên, sau đó mới vội vàng đi mua đồ ăn sáng.

Liễu Thăng cứ đứng ở cửa sổ tắm nắng, như thể anh sắp thực hiện cả quá trình quang hợp vậy.

Ngay khi mẹ tôi vừa đi, Ngô Di lại đến, cô ta chưa thay đồng phục bệnh nhân, chỉ mặc một chiếc váy dài màu đen vừa vặn ôm lấy người, bụng nhỏ thế mà đã có chút nhô lên, đứng ở cửa, nhẹ giọng đáng thương gọi tôi một tiếng, "Chị dâu."

Sau đó còn như thể sợ tôi sẽ làm gì, cô ta ôm bụng, lùi về sau một bước, cúi đầu, liếc nhìn Liễu Thăng đang đứng bên cửa sổ, thấy anh ấy không hề nhúc nhích, lúc này mới nhẹ giọng nói với tôi: "Em xin lỗi."

Tôi nghe mà bật cười một tiếng, nhìn chiếc váy trên người cô ta, nói: "Cô mặc nó rất vừa vặn đấy, giờ tôi cũng không mặc nổi nữa rồi. Ngô Bằng cũng thật là, trong tủ nhiều quần áo như thế mà không lấy bộ nào rộng rãi cho cô mặc, cứ phải lấy bộ bó sát như vậy, không sợ động vào bụng cô sao."

"Không trách anh trai, là em tự mình chọn mà." Ngô Di lập tức bênh vực Ngô Bằng.

Nhưng ngay sau khi nói những lời này, cô ta lại biết mình đã sai, thế là cái đầu vốn đang vô cùng đáng thương cúi xuống kia lại ngẩng lên nhìn tôi.

Tướng mạo cô ta thiên về vẻ đơn thuần, rất dễ để giả bộ như một bông hoa trắng nhỏ bé.

Tôi cười ha hả nhìn cô ta: "Ồ, hoá ra là tự chọn à."

"Mẹ em đi rồi, em không đem quần áo theo, trong tủ của chị chỉ có bộ này là màu đen thôi." Ngô Di lại liếc nhìn Liễu Thăng, thấy anh vẫn chưa để ý, mới đánh bạo tiến lại gần.

Cô ta bẽn lẽn ngồi cạnh giường bệnh, nhẹ giọng nói nhỏ với tôi: "Chị dâu, em xin lỗi".

Tôi nhìn cô ta, tự giễu cười cười một cái, rồi nghiêng đầu quay đi. Bất chợt, tôi phát hiện ra Liễu Thăng, người vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng quay đầu lại, đôi mắt vốn luôn thờ ơ đạm mạc lại hiếm có hứng thú quan sát Ngô Di.

Quả nhiên, đàn ông luôn có hứng thú kỳ lạ với "hoa trắng nhỏ*".

(*Tiểu bạch hoa: Chỉ người yếu đuối, mong manh, trong sáng, có vẻ dễ tổn thương, bắt nạt)

"Đợi mẹ em hỏa táng xong, em sẽ cùng anh trai đưa bà về quê. Chị dâu, chị đừng ly hôn với anh trai em, cũng đừng nghe lời mẹ em nói bậy bạ, đứa trẻ này không phải của anh trai em đâu." Ngô Di trông có vẻ rất sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy phần bụng dưới, nói nhỏ với tôi: "Là có người thấy em về nhà liền... liền..."
"Anh trai sẽ thừa nhận cũng vì sợ em buồn thôi." Sắc mặt Ngô Di trắng xanh, cẩn thận duỗi tay ra kéo tôi: "Chị dâu, anh trai rất yêu chị, chị nhất định phải tin tưởng anh ấy. Nếu chị không tin, trong phòng em có camera giám sát, có thể chứng minh đó không phải là anh trai em."

Ý cô ta là, cô ta đã bị một kẻ bám đuôi cưỡng bức, sau đó có thai, vì muốn sinh đứa bé ra nên Ngô Bằng mới giúp cô ta lấp liếm, thậm chí còn thừa nhận cả chuyện đứa bé chính là con mình?
Vậy thì cô ta thực sự quá đáng thương, còn Ngô Bằng thì quá vĩ đại đấy.

Chuyện này từ miệng cô ta nói ra với từ miệng Ngô Bằng nói ra hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Ngô Bằng còn tình nguyện vì cô ta mà sẵn sàng thừa nhận trước mặt tôi rằng đứa trẻ là của hắn.

Cô ta lại có thể vì Ngô Bằng mà nói mình bị kẻ bám đuôi cưỡng bức mới mang thai.

Không cần biết ai nói thật ai nói dối, bọn họ khiến người ta có loại cảm giác như sẽ hy sinh bất cứ giá nào vì nhau, không dung tôi chen vào giữa.

Cô ta vẫn từng tiếng từng tiếng gọi "anh trai", vừa nói nước mắt vừa rơi như mưa, cứ như thể chính tôi bắt cô ta phải kể câu chuyện chẳng biết thật giả thế nào này ra vậy.

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com