ZingTruyen.Info

Liễu Tiên Phá Vu

Chương 5

bachhoamot

Buổi trưa khi mẹ mang canh vào cho tôi, nghe tin Ngô Bằng đi rồi, mặt nặng trĩu như sắp chảy nước, nhưng mẹ vẫn an ủi tôi, giúp tôi thổi nguội canh để uống.

Nhưng còn chưa kịp uống ngụm canh nào thì mẹ chồng đã gọi điện đến mắng mỏ, nói tôi không sinh được con là đáng đời, đau bụng đến chết cũng là đáng đời, còn bảo tôi ác độc, thế mà lại mưu đồ kêu Ngô Bằng bắt Ngô Di phá thai.

Lại nói đứa con trong bụng Ngô Di chính là của Ngô Bằng, nhất định phải để Ngô Di sinh ra.

Nếu tôi không để Ngô Di sinh, thì bà ta thà chết cũng sẽ giết tôi.

Giọng điệu của bà ta quá mức hằn học, vừa nguyền rủa vừa đe dọa.

Đặc biệt còn cứ luôn nhấn mạnh rằng, đứa con trong bụng Ngô Di là của Ngô Bằng, tôi cũng không biết đó là do bà ta muốn ép Ngô Bằng buộc phải nuôi dưỡng đứa trẻ đó bằng được, hay là thật sự đã phát sinh chuyện gì giữa anh em họ.

Tôi chỉ bình tĩnh nghe hết, còn ghi âm lại cuộc gọi này gửi cho Ngô Bằng và Ngô Di, để hai người đó cũng nghe xem.

Quả nhiên không bao lâu, Ngô Di lại gọi điện tới khóc lóc, van xin tôi đừng để Ngô Bằng ép cô ta phá thai, xác nhận đứa trẻ đúng là của Ngô Bằng.

Cô ta lúc nào cũng thích khóc, đặc biệt là khi đối diện với Ngô Bằng, còn chưa nói gì hết, mắt cũng đã long lanh ngấn lệ.

Tôi hỏi thẳng cô ta: "Ý của cô là, đứa trẻ trong bụng cô là do cô và Ngô Bằng tạo ra? Hai anh em các cô cùng nhau tạo ra?"

Ngô Di lập tức nghẹn ngào, cũng không biết có phải là lương tâm cắn rứt hay không, cúp điện thoại luôn.

Mẹ tôi ở bên cạnh giận đến bật cười: "Cho rằng con đã không thể sinh con, em gái nhà người ta đã giúp sinh luôn rồi. Thôi, ly hôn đi. Căn nhà kia trên sổ đỏ cũng có tên con, phí trang hoàng là bố mẹ trả cho công ty thiết kế nội thất, đến lúc đó đều đệ trình lên tòa án để chia tài sản đi."

Bà vốn đã giận Ngô Bằng bỏ tôi lại bệnh viện một mình rồi, lại thêm chuyện của mẹ chồng và Ngô Di, nên gọi thẳng cho Ngô Bằng bàn việc ly hôn luôn.

Trong điện thoại, Ngô Bằng rất sốt ruột, hơn ba giờ chiều đac lập tức chạy đến bệnh viện, còn kéo theo vali, mang giúp tôi hành lý quần áo tới, nói rằng mấy ngày này sẽ ở lại bệnh viện với tôi.

Tôi thấy nửa bên mặt hắn sưng đỏ, mờ nhạt hằn bốn dấu ngón tay, cằm còn có vết xước nhỏ, biết ngay là do mẹ chồng gây ra.

Có lẽ hắn đã chặn mẹ chồng và Ngô Di rồi, không cuộc gọi nào gọi tới hắn nữa mà  lại gọi thẳng đến cho tôi.

Ngô Bằng vừa nghe thấy di động đổ chuông, đã cầm ngay điện thoại tôi lên nhìn, sau đó giúp tôi chặn luôn, lại đi pha thuốc, từng thìa từng thìa bón cho tôi.

Hắn còn nịnh nọt mẹ tôi, nói đợi tôi xuất viện sẽ cùng tôi đưa bố mẹ tôi đi du lịch gì gì đó.

Thấy Ngô Bằng khổ sở nịnh nọt như thế, tôi cũng có chút không đành lòng.

Lúc chúng tôi kết hôn, tôi đã biết hắn có xuất thân không tốt, nhưng để đạt được vị trí như bây giờ, hắn đã phải chăm chỉ nỗ lực gấp mười lần những người khác, mà hắn cũng biết rõ cuộc sống hôm nay không dễ dàng gì nên càng quý trọng, càng ra sức nỗ lực hơn nữa.

Cũng như bây giờ, hắn biết là mẹ tôi đang rất bất mãn, hắn chỉ có thể hạ mình nịnh nọt khiến cho bà vừa lòng.

Nhưng đến buổi tối, mẹ chồng đã đưa luôn cả Ngô Di đến, nói Ngô Di cũng phải nhập viện, nếu không thì cả người lớn lẫn đứa bé đều sẽ không giữ nổi mạng nữa.

Ngô Bằng bảo làm thủ tục nhập viện ở đây, nhưng mẹ chồng lại nhất quyết muốn dùng căn cước của tôi để nhập viện, nếu không sau này sẽ gây bất lợi cho Ngô Di ra sao, thế nào...

Giọng bà ta còn không nhỏ, khiến người nằm giường bên cạnh tôi đều kinh ngạc nhìn bà ta.

Ngay cả hộ sĩ cũng bảo với bà ta rằng mượn căn cước để nhập viện là không thể được.

Nhưng bà mẹ chồng cứ khóc lóc om sòm mãi, nói nhiều rồi lại bắt đầu kêu đứa con trong bụng Ngô Di chính là của Ngô Bằng, bảo Ngô Bằng đã thế này thế kia với Ngô Di.

Ngô Bằng lúc đó sợ tới mức tái mặt, lập tức che miệng bà ta, quát Ngô Di chỉ biết đứng khóc thút thít một bên, cưỡng ép đuổi bọn họ đi.

Bên ngoài tụ tập rất đông người xem náo nhiệt, ai ai cũng nhìn tôi đầy thương cảm.

Mẹ tôi thở dài: "Những gì mẹ chồng con nói sẽ không phải là sự thật đấy chứ?"

Bà đang ám chỉ sự thật rằng đứa trẻ trong bụng Ngô Di chính là con của Ngô Bằng ư?

Tôi chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt, vô cùng khó chịu nên quay sang mẹ, đáp: "Con không biết."

Nếu mà là thật thì ai dám khoa trương như vậy nói ra chứ, không sợ làm hỏng bét thanh danh của Ngô Di sao?

Họ chính là anh em đấy!

Nhưng càng nghĩ lại càng thấy chán ghét, lại còn hơi ghê tởm.

Chẳng bao lâu sau, Ngô Bằng lại gọi điện, bảo rằng hắn đã tìm được một bệnh viện tư cho Ngô Di ở lại, đợi làm xong thủ tục thì hắn sẽ quay lại.

Cuối cùng, hắn còn như hứa hẹn nói, "Diêu Dao, em yên tâm, anh nhất định sẽ thuyết phục Ngô Di phá thai đi."

Nghe giọng điệu hắn, cảm giác chẳng khác gì hạ quyết tâm bắt tiểu tam phá bỏ đứa bé.

Chịu đựng cơn đau, tôi chế nhạo, "Đứa bé thật sự là của anh hả?"

"Làm sao có thể!" Ngô Bằng gần như nhảy dựng lên, còn muốn hứa hẹn với tôi điều gì đó thì mẹ chồng lại bắt đầu tru tréo lên.

Mắng chửi Ngô Bằng là đồ vô lương tâm, bao nhiêu năm nuôi nấng đều lãng phí, vất vả lắm mới đưa hắn vào học đại học, mà đọc sách cũng đều vứt đi.

Ngô Bằng vội vàng cúp điện thoại, tôi chỉ cảm thấy trái tim đã hoàn toàn cằn cỗi.

Nghĩ đến việc từ sau khi Ngô Di đến gần đây, tối nào cũng gọi điện cho Ngô Bằng, gọi hắn qua giúp đỡ, thỉnh thoảng còn không nói cho tôi biết.

Mẹ chồng nói những lời vừa rồi, cộng thêm việc chỉ cần bà ta không vừa lòng điều gì là sẽ lại lôi chuyện ngày xưa nuôi nấng Ngô Bằng ra để kể khổ.

Dựa trên phản ứng căng thẳng của Ngô Bằng ban nãy, cùng mỗi lần đùa rằng hắn y như hàng tặng kèm, hắn lại lập tức biến sắc...

Tôi vẫn gọi điện thoại cho bố tôi, kêu ông nhờ người chiến hữu cũ của ông đi về quê của Ngô Bằng để hỏi thăm tình hình.

Nếu Ngô Bằng và Ngô Di thực sự là anh em ruột, thì khả năng này là tương đối nhỏ, nhưng nếu không thì sao?

Lúc trước khi biết bố mẹ của Ngô Bằng đã ngoài sáu mươi tuổi, tôi cũng khá ngạc nhiên, nhưng mới hỏi Ngô Bằng vài câu thì sắc mặt hắn đã không tốt, chỉ nói rằng lúc trước trong nhà điều kiện không tốt nên sinh con muộn.

Mẹ tôi an ủi tôi, bảo tôi đừng để ý những chuyện tồi tệ này nữa, chỉ cần chú ý chăm sóc sức khỏe của mình là được rồi.

Vốn dĩ lúc chiều, truyền vài chai thuốc nước, máu dường như đã ngừng chảy.

Nhưng đến tối, khi tôi đang nằm yên ổn thì bỗng nhiên bụng dưới như bị thứ gì đó chọc vào một chút, đau đến nỗi tôi suýt thì lăn luôn từ trên giường xuống.

Theo cơn đau, máu loãng cũng chảy ra ròng ròng, trong bụng như có gì lăn lộn, khiến tôi không kìm được nôn ra ngay lập tức.

Đáng sợ là cái thứ đã bị nôn ra lại không phải là thức ăn, mà lại hơi giống nước cống, thậm chí còn có vô số vật giống như sợi tóc vụn trộn lẫn bên trong. Tôi vừa nôn ra, cả căn phòng đã tràn ngập mùi hôi thối.

Tôi đau đến mức toàn thân co quắp, nhưng trong đầu cứ như có ai đó đang gọi mình và thứ gì hết lần này đến lần khác đâm vào bụng dưới.

Ngay cả khi mặc quần an toàn, nhưng vì thân thể vặn vẹo nên máu loãng vẫn tràn ra bên hông...

Mẹ đỡ lấy trán tôi để tôi nôn ra dễ hơn, liên tục bấm chuông mãi mà không thấy y tá đến, đành kêu vội bà bác lớn tuổi giường bên cạnh đi gọi giùm hộ lý.

Bà bác lớn tuổi nhìn tôi thế này, bước thẳng tới, tháo chiếc vòng bạc trên cổ tay ra, cạo mạnh vào trán tôi.

Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy trán mình như bị tróc xuống thứ gì đó nóng rát đau đớn, sau đó thì ngay lập tức tỉnh thần, âm thanh gọi tên tôi nín bặt, cơn co giật không tự chủ được cũng ngừng, miệng đã không còn nôn ra cái loại dịch lỏng hôi thối như nước cống kèm theo tóc vụn nữa.

Mẹ tôi thấy vậy, nhanh chóng dựng thẳng người tôi dậy, tròng mắt sâu thẳm nhìn bà bác cao tuổi, sốt ruột đến nỗi giọng nói cũng biến đổi: "Đây là chuyện gì vậy?"

"Bị phù thủy nguyền rủa rồi!" Bà bác cao tuổi đó kéo quần áo của tôi ra, ấn chiếc vòng bạc vào cổ họng, kéo thẳng xuống tận bụng dưới của tôi.

Khi kéo đến bụng dưới, một dòng máu dường như bị ép chảy ra, cả phòng bệnh đều nồng nặc mùi máu.

Nhưng điều kỳ lạ là sau khi máu ra, toàn thân tôi nhẹ nhõm hẳn.

"Đi vào nhà vệ sinh tắm rửa trước đi." Bà bác lớn tuổi lấy lại vòng tay, ngâm xuống nước.

Ánh mắt mẹ tôi loé lên, vội dìu tôi vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.

Máu đó không hề giống như máu kinh nguyệt mà lại là loại máu có lẫn cả mủ đen, bốc lên mùi hôi thối, bên trong còn có một số thứ giống như tóc vụn.

Lúc tôi tắm xong đi ra ngoài, mẹ tôi đã dọn dẹp hết những thứ tôi vừa nôn ra.

Nhưng ngay cả khi sàn nhà đã được lau bằng bảy tám loại chất khử trùng thì vẫn không thể che giấu được mùi hôi thối lúc trước.

Bà bác lớn tuổi lại lấy một cây đàn hương từ trong hành lý, đốt lên, đặt trên bệ cửa sổ để xua tan mùi hôi.

Mẹ tôi lê bước trên sàn nhà, vẫn lo lắng không yên, chạy đi gọi bác sĩ trực đến kiểm tra lần nữa, nhưng vẫn không tra ra gì cả, chỉ nói là đã ăn phải đồ ăn hỏng.

Đợi bác sĩ trực đêm đi khỏi, mẹ tôi đóng cửa phòng lại, rồi nhìn bà bác lớn tuổi, thành kính hỏi chuyện vừa rồi.

"Chỉ là bị nguyền thôi." Bà bác già cầm khăn, không ngừng lau chùi chiếc vòng: "Khi đau đớn cô có nghe thấy ai gọi tên mình không?"

Tôi nghĩ về chuyện kỳ quái ban nãy, gật gật đầu.

Bà bác già lau sạch chiếc vòng rồi đưa cho tôi: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, tôi không thể giúp gì được cho cô cả, cô trước cứ đeo chiếc vòng này vào đi. Thành Nam có một vị Liễu tiên, các cô biết chứ? Tốt nhất là đi cầu xin ngài, nếu không, cái mạng nhỏ của cô chỉ sợ không giữ được."

Lúc này mới phát hiện, chiệc vòng kia có chạm nổi hoa văn cành liễu.

Bà bác già kể rằng chiếc vòng này là do lúc trước bà từng giúp người ta châm hương trong miếu Liễu Tiên, dâng lên trong miếu, ngày ngày cúng bái, cho nên rất linh nghiệm.

Mẹ tôi cũng tin những thứ này nên nhanh chóng nhận lấy chiếc vòng, móc điện thoại ra nói muốn chuyển tiền cho bà ấy.

Còn muốn nhờ người ta, ngày mai mang chúng tôi cùng tới đền Liễu Tiên.

Nhưng bà bác già chỉ lắc đầu nói việc của tôi hung ác như vậy, giờ bà già rồi, con gái còn đang mang bầu, không dám làm phật lòng loại người biết hạ chú nguyền rủa này.

Kẻ kia thoạt nhìn như muốn nguyền tôi đến chết, phá hỏng chuyện của hắn, sợ sẽ bị hắn ghi hận.

Sau đó cũng không cần tiền chiếc vòng, đỡ con gái đi tìm hộ sĩ trực đêm, nói trong phòng khí vị quá nặng, con gái bà ấy ốm nghén nặng, muốn xuất viện về nhà.

Mùi vừa rồi thực sự quá nồng, mặc dù đang trong đêm bệnh viện không cho phép rời đi, nhưng vì bà quá quả quyết nên cũng không còn cách nào khác.

Mẹ tôi vẫn còn muốn níu kéo, nhưng bà cô lớn tuổi đó chỉ lắc đầu, trước khi rời đi còn nhìn tôi, nói: "Tới tìm Liễu Tiên đi, tôi chưa bao giờ đeo chiếc vòng này, nhưng hôm nay khi tôi đến bệnh viện, đang thu dọn đồ đạc thì nó bỗng rơi ra, đây có lẽ chính là duyên phận!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info