ZingTruyen.Com

Liễu Tiên Phá Vu

Chương 3

bachhoamot

Mấy ngày sau, Ngô Bằng ngày nào cũng đến đón đưa tôi đi làm, buổi trưa cũng đến công ty tìm tôi cùng đi ăn cơm.
Dỗ dành tôi, kêu tôi đừng giận nữa, nói mấy ngày nay mẹ chồng cũng không nhắc đến việc để tên con của Ngô Di dưới danh nghĩa của chúng tôi nữa rồi, Ngô Di cũng yên ổn lại rồi, bảo tôi về nhà ở đi.

Tuy rằng Ngô Bằng rất có chí tiến thủ, rất nỗ lực, nhưng chung quy, vẫn tự ti về xuất thân của mình.

Nhìn anh ra sức dỗ dành thế này, tôi cũng ngại nói gì mẹ chồng nữa, trong lòng thấy hơi xót xa.

Nhưng tôi vẫn quả quyết nói với anh rằng nếu mẹ chồng và Ngô Di vẫn còn ở lại, tôi sẽ không về.

Ngô Bằng hứa nhất định sẽ tìm cách để mẹ chồng cùng Ngô Di dọn ra ở riêng, làm Ngô Di phá thai rồi đừng làm phiền tôi nữa.

Tôi thực sự không hiểu, Ngô Di mang thai mà anh ta lại năm lần bảy lượt nhấn mạnh với tôi rằng muốn bỏ đứa trẻ đi, thay vì đi tìm người đàn ông đã gây ra mọi chuyện!

Nếu không phải đó là em gái của Ngô Bằng, chuyện Ngô Di mang thai, vốn chẳng liên quan quái gì đến tôi cả.
Ngô Bằng vô cùng kiên trì, ngày nào cũng đến nhà đón tôi từ sáng sớm, khiến cho bố mẹ bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt như thể kẻ không hiểu chuyện chính là tôi vậy.

Cứ kéo dài như thế mấy ngày, ngay lúc tôi đang nghĩ có lẽ mẹ chồng đã hiểu thái độ tuyệt đối không nuôi giúp con cho cô em chồng của tôi, thì bỗng một đêm, bụng dưới của tôi chợt đau dữ dội.

Ban đầu tôi cứ nghĩ mình đã ăn nhầm thứ gì đó không sạch sẽ, nửa đêm tỉnh lại định đi vệ sinh, nhưng vừa dựng người dậy thì đột nhiên máu tươi theo bắp đùi chảy xuống ồ ạt, thậm chí còn có từng cục, từng cục máu đông lớn rơi ra.

Kinh nguyệt của tôi rất bình thường, tính ra thì phải mấy ngày nữa mới tới, nhưng bụng lại càng ngày càng đau khủng khiếp, hệt như có con dao thọc vào trong, khuấy đảo liên tục vậy.

Lúc trước nghe nói có người lúc đến tháng đã đau đến ngất xỉu, tôi cứ ngỡ chỉ là phóng đại, thế mà giờ cơn đau khiến cho hai mắt tôi lập loè đốm sáng, đầu óc cũng choáng váng, máu tươi cùng những cục máu đông đó chảy ướt sũng cả chân tôi.

Tôi hoảng loạn gõ cửa phòng bố mẹ, mẹ tôi nhìn thấy vậy cũng bàng hoàng, tưởng tôi bị sảy thai, vội kêu bố lái xe đưa tôi đến bệnh viện ngay.

Trên đường vẫn liên tục chảy máu, đau đớn đến tột cùng.

Khi tôi tới bệnh viện, bác sĩ thấy lượng máu ra nhiều như thế cứ tưởng là sẩy thai rồi, tôi muốn nói là không phải, nhưng tôi đau đến mức không thể nói nổi, toàn thân run rẩy choáng váng.

Mãi tới khi tiêm thuốc giảm đau và cầm máu, tôi mới mệt mỏi ngất lịm đi.

Khi thức dậy trời đã sáng, mẹ lau người và giúp tôi mặc quần an toàn vào.
 
Bác sĩ điều trị nói, ra máu ồ ạt như vậy là do u xơ tử cung gây ra nên đã ký rất nhiều y lệnh để tôi đi kiểm tra trước, có lẽ phải phẫu thuật.

Mẹ tôi vội hỏi: "Vậy có ảnh hưởng gì đến việc mang thai sau này không?"

Vấn đề nhạy cảm như vậy, bác sĩ chỉ liếc nhìn mẹ tôi rồi kêu bà vào phòng mạch để lấy đồ.

Mẹ tôi lúc đó hoàn toàn choáng váng, nhưng vẫn phải mỉm cười an ủi tôi: "Diêu Dao, con đừng sợ, bác sĩ lúc nào cũng báo tình hình nghiêm trọng hơn thực tế, họ thường cho chúng ta biết trước kết quả xấu nhất vậy thôi. Bố con đi mua đồ ăn sáng rồi, đợi chút sẽ quay lại, giờ mẹ đi lấy y lệnh trước đã."

Thật ra chính bà cũng biết rằng nếu đã bị gọi riêng ra có nghĩa là tình hình vô cùng nghiêm trọng rồi.

Dù đã dùng thuốc giảm đau nhưng tôi vẫn cảm thấy mơ hồ đau quặn thắt nơi bụng dưới, trái tim cũng bắt đầu hoảng loạn, thỉnh thoảng lại căng thẳng nhìn ra cửa.

Tôi đang tìm kiếm thông tin về u xơ tử cung bằng di động thì nghe thấy tiếng bố trở lại, đi theo còn có Ngô Bằng và mẹ chồng tôi nữa.

Ngô Bằng thấy tôi đang nằm trên giường, chạy đến ngay hỏi tôi cảm thấy thế nào.

Bố tôi chào hỏi để mẹ chồng ngồi xuống, kể với tôi rằng sáng sớm Ngô Bằng đến đón tôi nhưng không thấy người đâu cả, thế là gọi điện thoại cho tôi, mẹ nghe máy, bảo rằng tôi đang ở trong viện.

Nhưng tôi nhìn mẹ chồng một cái, bà ta thế mà lại cười hớn hở giúp bố tôi bày đồ ăn sáng lên giường.

Tôi liếc mãi, Ngô Bằng đến đón tôi đi làm, mẹ chồng xưa nay chưa từng quan tâm sao bỗng nhiên lại đi theo?

Khi mẹ tôi ra khỏi phòng khám, nhìn thấy rất nhiều người như thế, bà ở ngoài cửa vẫy tay với bố tôi, ra hiệu cho ông ấy đi ra ngoài, lại còn hướng về phía Ngô Bằng cười gượng.

Thấy bà như vậy, tim tôi lại bắt đầu đập thình thịch.

Ngô Bằng nhìn danh sách kiểm tra do bác sĩ cấp, gọi điện thoại xin nghỉ phép, ở lại bệnh viện để tiện đưa tôi đi khám.

Ấy vậy mà mẹ chồng lại đưa cốc sữa đậu nành cho tôi, lời tấm thía nói: "Diêu Dao à, con xem, bây giờ con đã không thể sinh con được nữa rồi. Hay là cứ làm theo lời mẹ nói đi, nhận con của Ngô Di làm con, dù sao cũng vẫn là máu mủ nhà chúng ta, luôn tốt hơn là nuôi con người khác chứ, đúng không?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com