ZingTruyen.Info

Lieu Tien Pha Vu

Cơ thể tôi không thể không chế được mà đi về phía cô ta, cô ta trông còn rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại lắc lư tay chân của con búp bê đó, tay chân tôi cũng lắc lư theo.

Cô ta cứ giữ khoảng cách hơn mười mét với tôi, hơn nữa con búp bê kia trông cũng giống như món đồ chơi của các bé gái hiện nay, nên những người tầng dưới đi ngang qua đều không đặc biệt chú ý gì đến cô ta, mà chỉ ngạc nhiên nhìn dáng vẻ đi đứng kỳ lạ của tôi.

Động tác tay chân của tôi ngày lúc càng lắc lư dữ dội, chùm chìa khoá va đập vào cổ tay, đau nhức không chịu được.

Các cơ bị kéo căng ra, tay chân cũng như sắp gãy đến nơi.

Muốn há miệng kêu cứu mà không thể nào nói ra được.

Nhưng trong đầu lại rất tỉnh táo, nhớ đến Liễu Thăng nói rằng chuyện này còn chưa kết thúc, hóa ra ngay từ đầu anh đã biết không phải mẹ của Ngô Di dùng vu thuật mà chính Ngô Di mới là kẻ dùng vu thuật.

Điện thoại trên tay tôi còn đang kết nối với bố, ông ấy nhấc máy, nhưng gọi hai tiếng lại thấy tôi không nói gì, cứ tưởng tôi nhầm số nên đã cúp máy.

Ngô Di đi phía trước khoảng mười mét, ôm con búp bê dẫn tôi theo.

Tôi không biết cô ta định làm gì, nhưng cơ thể đã hoàn toàn mất kiểm soát, không khí còn thoang thoảng bốc lên mùi xăng.

Đi mãi đến con sông phía sau khu nhà, Ngô Di dừng lại, dựa vào lan can bên sông, nhưng vẫn cầm con rối như cũ, nắn tay nắn chân nó, mỉm cười với tôi, miệng khe khẽ gọi tên tôi.

Tôi không tự chủ được mà bước tới, nhìn dòng nước không thấy đáy dưới lòng sông, tôi biết Ngô Di đã thật sự muốn giết tôi rồi.

"Diêu Dao."

Ngô Di sờ soạng con búp bê, cười hì hì nhìn nó: "Chị nói xem tại sao chị còn không vừa lòng chứ, anh trai tôi đã kết hôn với chị rồi, tôi cũng không muốn tranh giành với chị, tôi chỉ muốn sinh đứa con của anh ấy ra thôi, tại sao chị cứ nhất định phải ép tôi chứ?"

"Chị có biết con rối này được làm ra như thế nào không?" Ngô Di chọc chọc vào đầu con rối, nhẹ giọng nói, "Là do tôi nói muốn xem chị dùng loại mỹ phẩm nào, thế là anh tôi dẫn tôi vào phòng của hai người, tôi đã gỡ tóc của chị trên lược còn lấy cả quần áo của chị nữa."

Cô ta móc một ngón tay lên bộ quần áo của búp bê, vẻ mặt bình thản, vẫn là dáng vẻ như bông hoa trắng nhỏ lúc trước: "Trông có quen không, tôi cắt quần áo của chị may cho nó mặc đấy."

Tôi nhớ chiếc váy này, khi đó không tìm thấy, tôi hỏi Ngô Bằng thì hắn nói có khi phơi bên ngoài bị gió to thổi bay mất rồi, nhưng hoá ra chính Ngô Di đã trộm nó.

"Anh tôi đã cầu xin chị đến như vậy rồi, cầu xin chị đừng ly hôn, thế mà chị vẫn muốn đi, nhất định phải ép anh ấy cắt đứt quan hệ với chúng tôi, nhất định bắt anh ấy ép tôi phá thai." Giọng điệu của Ngô Di dần dần trở nên phẫn uất.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, nói: "Chị nói sẽ có con của riêng mình, tôi chỉ muốn làm chị không thể sinh con được nữa."

"Anh tôi nói tôi không thể chỉ dựa vào anh ấy, tôi còn có mẹ..." Ngô Di nói đến đây, lại xoa xoa đầu búp bê: "Chị biết không, mẹ tôi chỉ ngồi trong phòng ngủ chính của hai người, dựa vào cửa sổ lồi, khuyên tôi đừng có sinh con ra, bắt anh tôi hàng tháng đưa cho tôi một khoản tiền lớn, để sau này tôi không cần phải lo ăn lo mặc gì nữa. Có khoản tiền đó, lại dựa vào anh tôi, tôi có thể lấy được một người càng tốt hơn."

"Nhưng bà ta chưa bao giờ biết anh tôi đã phải vất vả như thế nào, chỉ biết hút máu của anh ấy, cũng không hề biết tôi muốn gì." Ngô Di đưa tay sờ đầu búp bê, ngước nhìn tôi.

Cười ha hả: "Tôi chính là đã bước tới, ôm đầu lấy đầu bà ta như thế này, đập thật mạnh vào bệ cửa sổ, rầm..."

Ánh mắt Ngô Di hơi lóe lên: "Không phải anh tôi nói tôi vẫn còn mẹ sao? Tôi không còn mẹ nữa, chỉ còn có anh trai thôi. Anh ấy biết là tôi động tay động chân, nhưng lúc nhìn thấy cảnh đó, trông anh ấy có vẻ như thở phào nhẹ nhõm, cũng không gọi xe cấp cứu mà chỉ lái xe đưa bà ta đến bệnh viện. Trên xe còn nói với tôi là nếu có ai hỏi thì cứ bảo tôi mang thai và muốn sinh nhưng mẹ tôi lại nhất quyết kéo tôi đi phá thai, ba người giằng co mới khiến bà ta đập đầu vào bệ cửa sổ."

"Loại chuyện gia đình này, nếu chúng tôi không báo cảnh sát, mẹ tôi tuổi đã lớn như thế thì sẽ không có ai đến điều tra đâu." Ngô Di nhìn tôi, cười ha hả.

Cô ta nắm đầu con rối, nâng nó từng chút một ra ngoài mặt sông.

Tôi cảm thấy cổ của mình bị nhấc lên từ từ, cứ như thể đang bắt đầu phát ra tiếng răng rắc vậy.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong tay tôi lại bắt đầu đổ chuông.

Bố tôi đang gọi lại, tôi rất muốn nhấc máy, nhưng tay không thể cử động được, điện thoại cứ thế liên tục đổ chuông.

"Các người không một ai biết phong cảnh ngày hôm nay của anh trai tôi, phía sau có biết bao nhiêu nỗ lực, anh ấy đã phải trả giá nhiều thế nào. Hồi còn học cấp ba, trong cái lều bé tí đó, tôi thường xuyên giật mình tỉnh vì quá nóng hoặc quá lạnh, lúc nào cũng thấy anh tôi đang thắp nến làm bài tập." Ngô Di liếc nhìn điện thoại trên tay tôi, cũng mặc kệ cho nó đổ chuông.

Cô ta lại đưa tay sờ sờ mặt búp bê: "Chị dâu, anh trai tôi cần chị, gia cảnh chị tốt, cha mẹ chị cũng tốt, có được chị, anh trai tôi sẽ càng ngày càng tốt hơn. Tôi chỉ là muốn sinh đứa bé này ra, rồi để các người nuôi, như thế nó sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như tôi và anh trai khi trước."

"Nếu để nó làm con của chị, nó sẽ có cha mẹ và cô yêu thương, cũng sẽ có ông bà ngoại, nó nhất định sẽ rất hạnh phúc." Ngô Di một tay nắm tóc búp bê, một tay sờ bụng dưới: "Nó chính là con của anh trai tôi. Rõ ràng chị biết thế, tại sao lại vẫn không cần nó chứ."

Tôi cảm thấy da đầu mình căng chặt như bị nhấc lên, đau đến mức tôi thở dốc một cái, nhưng vẫn không thể nói ra được.

Điện thoại ngừng reo rồi lại vang lên, lần này là Ngô Bằng.

Nhưng tôi vẫn không thể bắt máy như cũ, chỉ có thể nghe tiếng chuông càng lúc càng gấp gáp.

"Tại chị vẫn cứ muốn ly hôn, vì anh trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy ly hôn. Nếu chị chết, thì ngôi nhà kia sẽ thuộc về một mình anh tôi. Góa vợ cũng sẽ khiến anh ấy dễ tái hôn hơn là ly hôn." Ngô Di nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn cái tên Ngô Bằng với vẻ mặt bình tĩnh.

Nắm tóc con búp bê, cô ta lắc nhẹ.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy cơ thể mình quay cuồng, trước mắt nổi lên từng mảng từng mảng choáng váng.

Ngô Di vẫn thì thào: "Tôi rất thích búp bê. Khi anh tôi vào đại học, để tôi một mình ở trường nội trú, tôi đã sợ đến phát khóc. Lần đầu tiên anh tôi mua đồ chơi cho tôi, đó chính là loại búp bê này, mua ở quầy hàng ven đường, người bán đòi mười lăm tệ, anh tôi trả giá hồi lâu, cuối cùng cũng mua với giá mười hai tệ."

"Anh ấy nói rằng sau này con búp bê này sẽ thay anh ấy bầu bạn với tôi." Ngô Di cầm con búp bê, từ từ lắc lư nó.

Cô ta như đã chìm đắm vào hồi ức: "Đêm nào tôi cũng ôm nó ngủ, nói chuyện với nó và nghĩ rằng thật tuyệt nếu nó thực sự là anh tôi".

"Tôi đã tra rất nhiều sách, tìm rất nhiều phương pháp trên mạng. Có một ngày, một đứa bạn cùng lớp tôi đã xé con búp bê của tôi ra. Tôi rất tức giận, nhưng lại không biết đó là ai. Bởi vì bọn nó luôn phá hoại đồ đạc của tôi trong ký túc xá, nhét những thứ lung tung vào chăn tôi, còn bôi bẩn cả quần áo của tôi nữa.

"Nhưng đáng ra chúng nó không nên phá hoại con búp bê mà anh trai đã tặng cho tôi. Tôi rất tức giận, thế nên tôi đã thử vài thủ pháp trên mạng, rồi nhận ra rằng thực sự có thể khống chế người khác bằng búp bê." Giọng Ngô Di run lên vì kích động.

"Nhưng tôi không muốn khống chế anh trai mình, anh ấy đã khó khắn lắm mới vượt qua được mọi thứ, tôi không muốn hủy hoại anh ấy. Khi tôi học cấp ba, tôi đã không còn muốn đi học nữa, chỉ muốn ở bên anh ấy thôi, nhưng anh ấy lại không cho phép, bảo tôi nhất định phải học hành cho tử tế."

"Ngày nào tôi cũng học vu thuật, điểm số bết bát, thi thố rất tệ, anh ấy còn bảo tôi học lại. Anh ấy nói có điều kiện rồi, cố gắng chút thì sẽ làm bài tốt hơn, cho dù chỉ tốt hơn chút thì cũng sẽ khiến tương lai của tôi rộng mở hơn. Nhưng tôi không muốn thế, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy!" Ngô Di lại bắt đầu khóc.

Cô ta càng dùng sức lắc lư con búp bê, càng lúc càng mạnh, tôi cũng càng lúc càng chóng mặt, não như sắp bị chấn nát thành hồ dán, thậm chí tôi đã không còn nghe thấy tiếng chuông di động đang reo nữa.

Nhưng cô ta còn nói với tôi: "Chị dâu, phải xin lỗi chị rồi. Tôi biết chị biết bơi mà, bây giờ tôi làm chị choáng váng đi, đợi lúc rơi xuống nước, chị sẽ không chịu nhiều đau đớn đâu, không phải giãy giụa, chết cũng không khổ sở gì. Tên Liễu Tiên đó không còn cơ hội cứu chị đâu, chính hắn còn khó bảo toàn bản thân cơ mà."

"Nếu không phải tại hắn, hôm qua tôi có thể tới nhà lấy máu chị, lập tức giết chết chị rồi, cần gì phải chạy xa vậy, còn đến gần chị như này." Giọng nói của Ngô Di dần dần trở nên lúc ẩn lúc hiện.

Tôi biết cô ta thực sự muốn giết tôi, càng lắc càng khó mà chịu nổi.

Ngay khi tôi còn chưa biết Ngô Di định làm thế này đến bao giờ, giọng nói trầm thấp của Ngô Bằng lại đột nhiên vang lên phía sau: "Ngô Di!"

Đầu óc tôi choáng váng, nhưng mơ hồ biết Ngô Di muốn làm gì.

Quả nhiên, cô ta cầm con búp bê, nói với tôi: "Chị dâu, chị nói xem, nếu tôi và chị đồng thời rơi xuống nước, thì anh trai tôi sẽ cứu ai đây? Ồ, chị biết bơi cơ mà, tôi lại không biết, tôi còn đang mang thai đứa con của anh ấy mà...."

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info