ZingTruyen.Info

Lichaeng Tong Tai Ac Ma Muon Can Toi Cover

Ba ngày sau đó, Seoul phồn hoa tung một cơn mưa tầm tã để chào đón vị khách từ phương xa là Chaeyoung.
Chaeyoung khổ sở phát hiện đã vào mùa mưa rồi, không khí quá ẩm, cô khó mà thích ứng được thời tiết thế này. Trước tiên thì cô cần tìm nhà trọ để ở tạm, sau đó mới đi tìm Lisa được. Chủ trọ thấy cô là người ở nơi khác tới, khẩu âm cũng lạ nên cười hề hề nói dối không chớp mắt:

“Xung quanh đây không có nhiều nhà trọ cho thuê với giá rẻ như vậy đâu, chắc giá năm trăm!”

Chaeyoung cảm thấy họ đã bị vẻ ngoài ngơ ngác của cô lừa rồi, cô cười với chủ trọ:

“Hai trăm rưỡi, chắc giá, hoặc tôi sẽ đi nơi khác.”

Mặc dù sẽ bị ướt thêm một chút, nhưng cô không ngại nếu người này còn chặt chém cô. Chủ trọ thấy cô không dễ lừa, đành xấu hổ nói:

“Vậy thì hai trăm rưỡi.”

So với những nơi khác thì giá này đã đắt hơn chút rồi, nhưng Chaeyoung bây giờ trong tay cũng còn chút tiền lấy từ chỗ Lee Jong Suk và tiền tích góp được, đủ cho cô sống ở Seoul này một tháng mà không phải làm việc gì.

Lên phòng, Chaeyoung thay quần áo ra, cầm điện thoại mới mua lên mạng tra thông tin về Lalisa Manoban nhưng không có. Anh là thiếu gia nhà giàu, lẽ ra nên có chút tin tức chứ nhỉ?

Chaeyoung không biết rằng vì tránh để người khác - đặc biệt là kẻ thù tìm hiểu thêm về mình sẽ gây ra rắc rối nên Lisa đã xử lý hết những tin tức nhắc tên anh. Thậm chí, tên của chủ tịch công ty cũng ẩn đi, người không có quyền hạn sẽ không xem được.

Chaeyoung lạc lõng giữa một thành phố lớn gấp chục lần quê nhà, không có người quen, không biết gì về những thứ hiện đại xung quanh. Cô mất thêm mấy ngày để tìm hiểu dần về nơi này.

Buổi trưa, Chaeyoung ra ngoài đi dạo trung tâm mua sắm để mua chút quần áo. Cô cảm thấy bản thân cần hòa nhập với người xung quanh, những thứ mà cô mặc thật sự có chút… nhà quê.

Lúc đi thang cuốn lên tầng trên, Chaeyoung liếc thấy một người đàn ông đang lén lút đưa điện thoại xuống dưới váy của cô gái phía trước.

Cô giật mình nhìn kỹ lại, sau đó xác nhận quả thật ông ta đang chụp lén! Trời ạ, cái này cô chỉ thấy trên báo chí đưa tin, lần đầu gặp tận mắt! Váy của cô ấy dài trên đầu gối một chút, không tính quá ngắn, nhưng vì tư thế đứng một cao một thấp nên ông ta chỉ cần đưa camera chếch về trước là có thể thấy được bên trong.

“Này!” Chaeyoung xông lên giữ tay ông ta, tiếng hét của cô làm người phía trước quay đầu lại.

Cô gái kia ngạc nhiên nhìn hai người họ, Chaeyoung nói nhanh:

“Ông ta vừa đưa điện thoại vào dưới váy cô để chụp ảnh!”

“Mày làm gì thế hả?” Người đàn ông chột dạ giật tay ra muốn chạy, nhưng Chaeyoung không ngờ lại rất khỏe. “Buông tay!”

Thang cuốn vừa đi đến cuối, cô gái kia vẫn đang loay hoay không hiểu chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy Chaeyoung dùng tư thế kỳ lạ quật ngã người đàn ông. Ông ta té mạnh xuống sàn, thấy cô sắp lấy được điện thoại thì kêu la:

“Buông ra! Ăn cướp! Ăn cướp!”

Bởi vì Chaeyoung đang vươn tay về phía điện thoại nên mọi người xung quanh cũng nhận định là cô là kẻ cướp, vội hô hào gọi bảo vệ. Vài người khác chưa dám xông lên vội mà đứng nhìn xem. Bây giờ ở đâu cũng có lừa đảo, tọc mạch vào chuyện của người khác khi chưa rõ sự tình rất dễ phạm sai lầm.

Bảo vệ khu vực vội vàng chạy đến và tiến hành tách hai người ra, Chaeyoung không hề giãy dụa làm họ khá bất ngờ. Không chờ họ hỏi, Chaeyoung đưa tay về phía cô gái đang ngơ ngác và giải thích:

“Tôi không cướp đồ của ông ta. Ông ta là kẻ biến thái, vừa rồi cố tình muốn chụp trộm cô ấy, bằng chứng ở trong điện thoại.”

Đến tận khi ấy, Kim Yerin mới phục hồi tinh thần mà nói với bảo vệ:

“Đúng thật tôi có nghe cô ấy hét lên như thế, anh bảo vệ, anh xem buông cô ấy ra trước đi.”

Bảo vệ thấy Chaeyoung ăn mặc có chút cũ kỹ nhưng ánh mắt của cô rất sáng, lời lẽ dõng dạc không giống phường trộm cắp nên do dự một lát rồi buông tay. Người đàn ông kia thì bị một bảo vệ khác khóa chặt, anh ta nhanh nhẹn lấy điện thoại của ông rồi nói:

“Phiền ngài hợp tác với chúng tôi, mở khóa điện thoại để kiểm tra.”

“Điện thoại có bao nhiêu thứ riêng tư của tôi, sao phải cho các người xem? Cô ta nói dối, tôi không hề chụp ảnh gì cả, tôi chỉ đang nghịch điện thoại thôi!”

Thấy ông ta sắc mặt hoảng hốt, lại còn liên tục muốn giật lại điện thoại, Kim Yerin thấy tin lời Chaeyoung rồi. Cô nàng cầm điện thoại lên, gọi cho anh trai mình:

“Anh, anh đến giúp em với!”

“Làm sao vậy?”

“Có tên biến thái chụp trộm em.”

Kim Yerin vừa dứt lời thì bên kia đã vang lên âm thanh tức giận:

“Là ai? Anh đến ngay! Em đang ở đâu?”

“Ở cạnh công ty, trung tâm mua sắm AE, tầng ba.” Kim Yerin quan sát người đàn ông kia, cảm giác ghê tởm chạy dọc sống lưng.

Hai vị bảo vệ cố giữ người đàn ông cách xa điện thoại để tránh ông ta xóa đi chứng cứ, nhưng ông ta lại làm ầm lên đòi gặp quản lý của nơi này.

“Các người buông ra! Buông tôi ra! Tôi sẽ kiện các người đó! Gọi quản lý đến đây, tôi muốn kiện các người!”

Chaeyoung đứng bên cạnh không nói lời nào, liếc nhìn ông ta một cách ghét bỏ. Nếu không phải cô tận mắt thấy cảnh vừa rồi thì còn nghĩ bản thân thật sự vu oan cho ông ta, kêu gào thật là to.

Bởi vì người đàn ông nọ không hợp tác nên người bảo vệ cũng hết cách, làm sao xác nhận điện thoại có ảnh chụp trộm hay không? Họ nhìn nhau, sau đó quyết định gọi quản lý đến xem sao.

Đúng lúc này, Kim Yerin đứng bên cạnh Chaeyoung vẫy tay rồi nói:

“Anh! Ở đây!”

Chaeyoung nghiêng đầu qua, một người đàn ông mặc tây trang vô cùng cao lớn đang đi về phía này. Anh ta đeo một chiếc kính gọng tròn đơn giản, sống mũi cao ngất, trông dáng vẻ lạnh lùng kia… Vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info