ZingTruyen.Asia

Lichaeng Cover Quy Y Sat

Khi Lạp Lệ Sa tỉnh lại thì đã là buổi trưa của ba ngày hôm sau.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm nàng có chút chói mắt, tiếp tục nhắm lại một lần nữa rồi mới nhíu mày mở ra.

Khi thích ứng thì đã có một bàn tay tiến lại, mùi hương quen thuộc xông vào trong mũi.

Lông mi Lạp Lệ Sa run rẩy.

"Tỉnh rồi à? Có muốn uống nước không?".

Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa cuối cùng cũng tỉnh dậy, nhẹ giọng hỏi. Tuy là câu hỏi, nhưng cũng bắt đầu hành động, đi về phía bàn rót nước.

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn về phía bóng dáng Phác Thái Anh, ánh nắng đem làn váy màu xanh nhạt chiếu sáng. Dáng người mềm mại đứng bên cạnh bàn dừng một chút, sau đó xoay người một lần nữa đi về phía giường, lúc này trong tay đã cầm một chén nước.

Lạp Lệ Sa nâng tầm mắt, đồng tử tối đen có chút thả lỏng, nhưng vẫn sâu hun hút không nhìn rõ như trước. Có một tầng ánh sáng mỏng manh hơi mở ra trong mắt, thoạt nhìn có thêm mấy phần ấm áp. Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh ngồi xuống mép giường, cúi người đến đỡ nàng dậy.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa chớp nháy, mi mắt hạ xuống hướng về cánh tay của Phác Thái Anh, sau đó nàng tiếp nhận chén nước rồi uống hết.

"Cảm thấy thế nào?". Phác Thái Anh thu hồi chén lại, cúi đầu hỏi.

"Tốt lắm". Lạp Lệ Sa đem tầm mắt dời khỏi người Phác Thái Anh, cúi đầu lên tiếng.

Xung quanh tràn ngập không khí thiếu tự nhiên, có chút xấu hổ lạ thường.

"Ngươi đã hôn mê ba ngày". Phác Thái Anh đột nhiên mở miệng, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn bình thường, "Đại phu nói ngươi mất máu quá nhiều, sau đó lại sốt cao, vô cùng nguy hiểm".

"Lâu vậy sao?". Lạp Lệ Sa nghe xong cũng không có nhiều phản ứng, chỉ thản nhiên hỏi lại một câu.

"Ừ. Mọi người đều rất lo lắng ngươi." Phác Thái Anh đưa tay kéo chăn cho Lạp Lệ Sa cẩn thận, sau đó ôn nhu nói: "Nhất là A Nô, nàng vẫn tự trách bản thân".

Lạp Lệ Sa nghe vậy, tầm mắt dừng ở trên người Phác Thái Anh, chăm chú nhìn nàng một lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười cười: "Vậy Thái Anh thì sao, có lo lắng không?".

Tay Phác Thái Anh ngưng lại một chút, ánh mắt lại hạ xuống như trước, cũng không đối diện Lạp Lệ Sa, chỉ nói: "Tất nhiên". Dừng một chút, giống như do dự, sau đó mới bổ sung: "Ta...... rất ngạc nhiên. Thật ra ngươi không cần phải làm như vậy".

Nghe Phác Thái Anh nhắc tới, trong mắt Lạp Lệ Sa lập tức hiện lên một tia tức giận, lời nói ra liền có vẻ tàn nhẫn: "Ngươi là người của ta, nào có thể để người khác khi dễ". Dừng một chút, lại nói: "Lần này không may để hắn chạy thoát, nếu như để ta bắt được......". Câu nói vẫn chưa hoàn thành, không cần nói cũng biết được kết cục. Lạp Lệ Sa mím môi, cả người lộ ra một hơi thở lạnh như băng.

Phác Thái Anh lẳng lặng nhìn về phía Lạp Lệ Sa, sau một lúc lâu mới mềm giọng nói: "Được rồi, mọi chuyện cũng đã qua, không cần tức giận nữa. Đại phu nói, ngươi phải tĩnh dưỡng nhiều mới được".

Lạp Lệ Sa có chút không nghe theo, bĩu môi: "Ta cũng đã tỉnh lại, tất nhiên tốt hơn so với đại phu tới mấy trăm lần, miệng vết thương này cũng không tính là cái gì". Nói xong, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì liền hỏi: "A Nô cùng Bách Hiểu Sinh đâu?".

Phác Thái Anh có chút bất đắc dĩ nhìn Lạp Lệ Sa: "Còn không phải có cùng suy nghĩ giống ngươi sao. A Nô biết được ngươi bị người lần trước hạ độc vào thức ăn gây thương tích, khi hỏi ta tình huống thì liền nổi giận, đem ngươi giao lại cho ta chăm sóc, sau đó đi tìm người kia báo thù. Nàng nói nhất định phải đem người đưa tới trước mặt cho ngươi xử lý. Ta có chút không yên lòng, liền để Bách Hiểu Sinh đi theo nàng".

Lạp Lệ Sa nghe vậy, liền cười khẽ lên: "A Nô này, hiếm khi nào làm cho ta vừa lòng".

Dường như Phác Thái Anh đoán được phản ứng của Lạp Lệ Sa, giận Lạp Lệ Sa liếc mắt một cái, không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nói: "Tốt nhất ngươi nên nằm nghĩ cho khỏe lại, những chuyện kia thì trước tiên không cần quan tâm".

Lạp Lệ Sa hướng Phác Thái Anh trừng mắt nhìn, mày giãn ra: "Vậy thì phiền toái Thái Anh một thời gian thôi".

Đáy mắt Phác Thái Anh xẹt qua một tia bất đắc dĩ: "Được, được, ngươi nằm nghĩ trước đi, ba ngày không có ăn gì rồi, chắc đói bụng lắm đúng không. Để ta đi nấu chén cháo mang lại đây".

Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.

Khi Phác Thái Anh cầm chén cháo đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy thần sắc Lạp Lệ Sa có chút hốt hoảng, nghe được động tĩnh của nàng thì mới hồi phục tinh thần lại, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía mình.

"Đang nghĩ gì?". Phác Thái Anh ngồi xuống, đem Lạp Lệ Sa đỡ dậy, thuận miệng hỏi.

Nét mặt Lạp Lệ Sa đang trầm ngâm: "Ta có chút nghi ngờ, người đến mang ngươi đi là ai. Thuốc kia......". Nói đến đây, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên nhíu nhíu mày, "Thuốc kia không phải xuân dược bình thường, khi đó ta nghĩ sẽ dùng ngân châm bức ra, sau đó thì phát hiện dược tính rất khác thường. Xuân dược bình thường sẽ mượn chuyện giao hợp để làm thuốc hết tác dụng. Ta dùng ngân châm đẩy ra thì cũng có hiệu quả tương tự. Nhưng mà ta phát hiện cũng không phải như vậy. Dùng ngân châm cũng bị phản tác dụng, ta chỉ có thể lấy chân khí áp chế vào một chỗ, sau đó tiếp tục dùng ngân châm đã thông kinh mạch, chậm rãi thanh lọc." Nói xong, thần sắc Lạp Lệ Sa đông cứng nhìn về phía Phác Thái Anh, "Cũng có nghĩa là, nếu như ngươi cùng hắc y nam tử kia làm chuyện đó, sợ cũng không thể giải độc, mà kinh mạch còn bị đảo lộn, đứt mạch máu mà chết. Ngươi có cảm thấy, chuyện này thật sự không giống như chuyện một tên dâm tặc hái hoa thường làm hay không?".

Phác Thái Anh nghe vậy, sắc mặt vốn bình tĩnh lúc này hơi nổi lên gợn sóng, dừng một chút, sau đó mới nói: "Ngươi nói như vậy, ta cũng nhớ người nọ từng nói với ta, thuốc này không phải của hắn, mà là người khác cho hắn. Nếu như vậy thì chắc là có một khả năng...... hắn cũng không biết thuốc này không phải là xuân... dược bình thường". Khi nhắc tới bốn chữ cuối cùng, thần sắc Phác Thái Anh cứng đờ, đáy mắt vội hiện lên một tia thẹn thùng. Mặc dù khi sống ở phủ Nguyễn gia thì nàng cũng coi như là một nửa người của giang hồ, nhưng mà nàng không tiếp xúc nhiều với chuyện giang hồ, mấy chuyện này nọ chỉ được xem qua sách. Bây giờ đề cập đến, nhớ tới hình ảnh đêm đó, không khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Lạp Lệ Sa vẫn chú ý tới phản ứng của Phác Thái Anh, lúc này nhịn không được cười khẽ ra tiếng, cố ý hạ giọng êm ái nói: "Đúng rồi, nếu như đó là xuân dược bình thường thì với khả năng kiềm chế của Thái Anh, nói không chừng còn có thể chống chọi được, cũng sẽ không rối loạn thần trí, mất bình tĩnh...... như đêm đó". Lời càng nói càng nhỏ, trong đầu Lạp Lệ Sa liền hiện ra thân thể ửng hồng như mây, một Phác Thái Anh tràn ngập dụ hoặc, trong mắt che kín sương mù, khi dược tính phát tát, ý thức mê ly, lộ ra nhu tình vô hạn, khiêu khích người ta muốn tới chiếm đoạt.

Phác Thái Anh nghe ra ý tứ của Lạp Lệ Sa, biểu cảm trên mặt càng cứng nhắc. Chuyện đêm đó nàng cũng không nhớ rõ, nhưng cũng biết được tình huống của nữ tử khi bị trúng xuân dược. Càng nhớ không rõ lắm thì càng cảm thấy có chút bất an, nhưng cũng không muốn hỏi tình trạng của mình hôm đó là thế nào. Lúc này thoáng nhìn qua ánh mắt Lạp Lệ Sa mang theo tìm tòi nghiên cứu, gương mặt càng thêm ửng đỏ, đành phải ho nhẹ, ánh mắt đang nhìn Lạp Lệ Sa cũng chuyển hướng, sau đó mới nói: "Xem ra tất cả sự thật chỉ có người gây ra mới biết được. Ăn cháo trước đi, nói nhiều như vậy cũng không sợ đói sao?".

Lạp Lệ Sa nghe vậy liền cười: "Thái Anh không muốn nói, vậy sẽ không nói nữa".

Phác Thái Anh thấy thế mới múc một muỗng cháo đưa tới bên môi Lạp Lệ Sa.

Mắt Lạp Lệ Sa vòng vo, mỉm cười nuốt xuống, sau đó mới từ từ nói: "Chuyện như vậy sẽ không có lần thứ hai đâu".

Phác Thái Anh múc thêm một muỗng cháo nữa, nghe được Lạp Lệ Sa nói liền nhìn nàng thản nhiên lên tiếng: "Ngươi không thấy tần suất rất cao hay sao? Mới rời Vinh Tuyết Cung mấy ngày thì lại bị thương".

"Có giang hồ đệ nhất mỹ nhân hầu hạ, bị thương cũng không sao?". Lạp Lệ Sa cúi đầu ăn cháo, ánh mắt lại mang theo ý cười nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh bình tĩnh đút cháo cho Lạp Lệ Sa: "Ngươi có thể nghĩ thoáng như vậy, cũng tốt. Nghĩ đến ngươi là Quỷ Y, cũng không sợ trên người có thêm vài vết sẹo. Mặc dù tạm thời nhìn thấy có chút đáng sợ, nhưng sau này chắc cũng không quá xấu xí".

Lạp Lệ Sa nghe được Phác Thái Anh nói, thân thể liền cứng đờ.

Dừng một chút, ánh mắt có chút u oán liếc về phía Phác Thái Anh: "Thái Anh đều nhìn thấy hết?".

"Không cởi quần áo, làm sao băng bó cho ngươi?". Sắc mặt Phác Thái Anh thản nhiên, như không có chuyện gì, "Áo của ngươi dính đầy máu. Ta sợ ngươi mất máu quá nhiều, ta liền tìm A Nô lấy thuốc cầm máu, sau đó đem miệng vết thương băng bó lại".

Nói xong, Phác Thái Anh lập tức nhớ tới tình cảnh rạng sáng hôm đó.

Khi Lạp Lệ Sa ngã xuống người nàng, Phác Thái Anh có chút giật mình.

Một khắc ấy, trong lòng bình tĩnh như hồ nước giống như bị một viên đá nhỏ làm cho nổi lên tia gợn sóng. Mặc dù khi rút trâm cài để tại yết hầu của mình thì Phác Thái Anh rất thản nhiên, nhưng mà lúc nhìn thấy Lạp Lệ Sa vì mình mà chảy nhiều máu như vậy thì vẫn có chút bối rối.

Cứ việc như thế, Phác Thái Anh dù sao cũng là Phác Thái Anh, rất nhanh ổn định tinh thần, lần theo hành lang, đi tới gõ cửa phòng A Nô.

A Nô có chút thống khổ xoa cổ đi ra mở cửa. Cả người nằm úp sấp trên bàn một đêm, khi nghe được tiếng đập cửa tỉnh lại thì cảm thấy toàn thân đau nhức, mở cửa nhìn thấy Phác Thái Anh liền có chút nghi ngờ. Không ngờ khi Phác Thái Anh mở miệng lại nói: "Lạp Lệ Sa bị thương, làm phiền A Nô cô nương mau lấy thuốc cầm máu tới, ta phải băng bó cho nàng ấy." A Nô đang muốn hỏi, thì bị Phác Thái Anh cướp lời, nàng nói: "Ta biết A Nô cô nương có rất nhiều nghi vấn, nhưng mà chuyện quá khẩn cấp, băng bó cho nàng trước rồi ta sẽ nói mọi chuyện cho cô nương rõ". Đến khi A Nô đem thuốc cầm máu ra, Phác Thái Anh lại nhờ A Nô đi tìm một đại phu lại đây, còn mình thì lấy nước ấm mang trở về phòng.

Bên ngoài, sắc trời đã dần sáng, nắng sớm mờ mờ, đem người đang nằm trên giường hiện rõ, mồ hôi trong suốt lấp lánh trên trán. Mày nhíu chặt, môi mím thành một đường, mồ hôi chảy qua vết máu, chất lỏng trong suốt liền mang theo màu đỏ nhàn nhạt, một đường chạy dọc xuống, tích tụ lại dưới vạt áo.

Tầm mắt Phác Thái Anh nhìn xuống y phục dính đầy máu của Lạp Lệ Sa bị ném xuống đất, ánh mắt có chút sợ hãi.

Thoát y phục dính máu trên người Lạp Lệ Sa còn khó hơn so với nàng tưởng tượng.

Vài vết máu đã khô lại, tróc ra bên dưới da thọt, tay Phác Thái Anh cẩn thận cởi bỏ. Nhưng mà dù vậy, rất nhiều máu vẫn tiếp tục chảy ra, đỏ rực, giống như muốn đem da thịt nhiễm đỏ. Lạp Lệ Sa đau đớn, bên môi vô ý thức tràn ra một hai tiếng kêu rên nhỏ, mặc dù lúc này không còn ý thức nhưng vẫn theo thói quen nhẫn nại.

Rốt cuộc khi thoát lớp áo cuối cùng, đồng tử Phác Thái Anh vẫn hơi nhắm chặt.

Dáng người hiện đầy vết xanh tím do bị đao chém, da thịt hiện rõ bên dưới miệng vết thương, toàn thân đều là mồ hôi. Mà phía đầu vai trái, rõ ràng hiện ra một lỗ vết thương đầy máu, sâu đến nỗi thấy rõ xương cốt, khi nhìn vào làm cho nàng cảm thấy vô cùng đau lòng.

Mặc dù Phác Thái Anh cũng mơ hồ biết được Lạp Lệ Sa bị thương rất nặng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, dường như không thể tìm ra một chỗ da thịt lành lặn.

Bàn tay xử lý vết thương cũng nhẹ nhàng một chút.

Trong đáy mắt, dường như hiện ra chút thở dài.

Khi đại phu tới, Phác Thái Anh đã thay quần áo hoàn hảo cho Lạp Lệ Sa.

Mạch tượng suy yếu, chân khí kiệt quệ, nguyên khí bị tổn thương, sợ là sẽ để lại di chứng. Xem hoàn cảnh bây giờ, thật không ổn. Miệng vết thương hở quá lâu, chắc chắn sẽ nhiễm trùng. Đại phu tiếp tục bắt mạch, nhíu mày nói.

Quả nhiên, đêm đó Lạp Lệ Sa liền bắt đầu sốt cao. Ý thức dần mơ hồ.

Phác Thái Anh cùng A Nô không dám ngủ, vẫn canh giữ ở bên cạnh, giúp Lạp Lệ Sa lau mồ hôi cùng đổi băng vải. Bách Hiểu Sinh đảm đương chạy vặt, thỉnh thoảng đổi nước ấm.

Trong lúc đó, A Nô biết được ngọn nguồn câu chuyện. Đương nhiên, Phác Thái Anh vẫn chưa đề cập chuyện mình bị hạ thuốc, chỉ đại khái nói mình bị tên ban ngày bắt đi. Còn Lạp Lệ Sa thì chạy tới cứu nàng, mới bị thương đến nông nỗi này. A Nô vốn ghi hận trong lòng với kẻ đã bỏ thuốc vào đồ ăn của nàng, nghe xong tất nhiên liền nổi giận, một đôi mắt dường như muốn phun ra lửa.

Dù sao thì đại phu kia cũng chỉ là một đại phu bình thường, hắn chỉ kê đơn vài loại thuốc bổ và hạ sốt. May mà Lạp Lệ Sa mang theo một ít thuốc bổ có tác dụng phục hồi nguyên khí, thoa trên miệng vết thương vô cùng hữu hiệu, mới khó khăn qua được mấy ngày.

A Nô nhìn thấy Lạp Lệ Sa tạm thời thoát khỏi hiểm cảnh, không thể đợi nữa, phủi mông liền đi ra ngoài bắt người, tuyên bố phải bắt được hung thủ, sau đó đưa chủ nhân xử trí cho hả giận.

Chỉ còn lại một mình Phác Thái Anh chiếu cố Lạp Lệ Sa, cho đến khi Lạp Lệ Sa tỉnh lại.

Trong lúc đó đã xảy ra một chuyện.

Đó là lúc buổi tối hôm A Nô đi ra ngoài. Phác Thái Anh vì thuận tiện chiếu cố Lạp Lệ Sa, cho nên luôn túc trực trong phòng Lạp Lệ Sa, ý định chỉ cần dựa trên bàn qua đêm.

Nửa đêm, dường như Lạp Lệ Sa gặp phải ác mộng, thất thanh hàm hồ nói thứ gì đó, làm Phác Thái Anh đang dựa trên bàn cũng tỉnh lại.

Phác Thái Anh đốt nến lên, đến gần bên giường nhìn Lạp Lệ Sa.

Trên mặt Lạp Lệ Sa thấm ra chút mồ hôi, thần sắc hình như có chút đau khổ, thân mình hơi hơi lay động.

Phác Thái Anh theo bản năng cúi người sờ trán Lạp Lệ Sa, sợ sốt cao lại tái phát.

Lạp Lệ Sa lại cầm lấy cổ tay nàng, sau đó thất thanh hô lên.

Cuối cùng Phác Thái Anh cũng nghe rõ.

Câu nói kia là: "Thái Anh, cẩn thận".

Ngữ khí bối rối hoảng loạng, như là mơ thấy chuyện gì làm người ta sợ hãi. Lòng bàn tay nắm chặt cổ tay Phác Thái Anh che kín mồ hôi, lạnh như băng.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa nhíu mày, trong mắt liền có chút rõ ràng.

Một lát sau, mới nhè nhẹ vỗ về mu bàn tay của Lạp Lệ Sa, ôn nhu trấn an: "Không sao, ta ở đây".

---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia