ZingTruyen.Asia

Lang Viet Thien Su

Vừa về đến nhà, Lăng Duệ liền không nhàn rỗi.

Cửa ra vào, phòng khách, phòng ngủ, đều bị hắn lật tung lên.

"Tiểu Việt, cháu có nhìn thấy thẻ cơm của chú không? Nó có màu xanh, trên đó còn có một bức ảnh của chú"

Vương Việt cẩn thận nhớ lại, cũng gia nhập hàng ngũ lục lọi, "Cháu chưa thấy bao giờ. Chú không tìm được thẻ cơm sao?"

Lăng Duệ lật tấm thảm ở cửa ra vào, "Trưa nay lúc ở căng tin, chú lục tìm thẻ trong túi nhưng không thấy đâu. May mắn có đồng nghiệp giúp chú quẹt thẻ, sau đó về văn phòng tìm lại cũng không thấy, chú còn nghĩ mình tiện tay để ở nhà. "

Vương Việt đổ đồ đạc trong hộp đựng ra bàn, cẩn thận kiểm kê xong lại lắc đầu, "Ở đây cũng không có...Chú, bình thường chú để thẻ cơm ở đâu?"

"Trong túi áo làm việc, " Lăng Duệ bất đắc dĩ nói, "Bỏ đi, Tiểu Việt, tạm thời đừng tìm nữa, chúng ta ăn cơm đi. Thẻ cơm bị kẹt trong túi áo làm việc sao có thể mang về nhà chứ? Tìm cũng vô ích."

Nghe thấy chú nói như vậy, Vương Việt lập tức thu dọn bàn rồi đi vào phòng bếp. Cậu vốn đã đói bụng từ lâu, chuẩn bị xong bữa tối chỉ chờ Lăng Duệ về nhà để ăn.

"Chú đừng lo, ngày mai tìm lại trong văn phòng xem. Nếu thật sự không thấy, vậy làm thêm một cái được không."

Lăng Duệ suy sụp nói: "Thêm thẻ cơm phải tốn hai mươi tệ."

Mặt Vương Việt cũng suy sụp, vành mắt mơ hồ đỏ lên, "Chú, quán trà sữa dưới lầu đang tuyển người, ngày mai cháu sẽ đi..."

Vương Việt nhẩm tính trong lòng, hai tháng nay Lăng Duệ đã phải tiêu không biết bao nhiêu tiền cho cậu và anh trai, tuy rằng Lăng Duệ là bác sĩ nên thu nhập cũng không thấp, nhưng chú cũng không thể hoang phí như vậy.

Cậu làm chú tiêu đến mức ngay cả hai mươi tệ cũng không có, vậy mà từ trước đến giờ chú cũng chưa từng phàn nàn cậu, không giống như mợ, ngày nào cũng đều nói một lần "Không có tiền, nuôi hai đứa mày đâu dễ dàng gì".

Trong lòng vừa khổ sở vừa sốt ruột, những gì cậu nợ Lăng Duệ sớm muộn gì cũng phải trả, vậy thì tốt hơn hết nên bắt đầu từ kỳ nghỉ hè này, bắt đầu từ ngày mai. Đồ ăn trong nhà cũng sắp cạn, vại gạo cũng thấy đáy, mong rằng quán trà sữa trả lương theo ngày, như vậy làm là có thể làm thẻ cơm cho chú trước, sau đó đi mua chút thức ăn.

Lăng Duệ chỉ không muốn uổng phí tiền vì thứ này, không ngờ Vương Việt lại cho rằng hắn nghèo đến mức ngay cả hai mươi tệ cũng không có. Nhìn vành mắt đỏ hoe kia của nhóc con, chắc chắn đã tự đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình.

"Tiểu Việt, chú nói cho cháu biết, thật ra nuôi cháu và anh trai cháu cũng không tốn bao nhiêu tiền. Ngoài tiền lương ra, chú còn có những nguồn thu nhập khác, trước đây cũng tiết kiệm được một chút, thế nên đừng lo lắng. Nếu cháu cảm thấy ở nhà quá nhàm chán, muốn đi ra ngoài thực tiễn rèn luyện bản thân, chú sẽ đồng ý với cháu, nhưng nếu Tiểu Việt vì lý do khác để đi làm việc, vậy chú sẽ không cho phép. "

Nhận ra là do mình nghĩ nhiều, Vương Việt có chút xấu hổ, vành mắt đo đỏ nhạt đi, nhưng màu đỏ trên mặt lại đậm lên. "Chú...Cháu, cháu..."

Lăng Duệ bật cười, "Chú chỉ không muốn tốn hai mươi tệ vì một cái thẻ nhỏ mà thôi, cảm giác không đáng giá lắm. "

Hai mươi tệ làm thêm thẻ cơm không muốn trả, vậy mà tốn cho mình vài chục ngàn tệ...lại dễ dàng như vậy... Chẳng lẽ điều này đối với chú mà nói là đáng giá sao?

Vương Việt bị phản ứng đầu tiên trong đầu làm cho khiếp sợ, cảm xúc lập tức từ xấu hổ chuyển thành thẹn thùng, chỉ có màu đỏ ửng trên mặt là không thay đổi. Cậu ngay lập tức cảnh cáo mình không nên có ảo tưởng không thực tế, cố gắng chuyên tâm ăn cơm, thế nhưng lại bị Lăng Duệ phát hiện ra manh mối.

"Tiểu Việt, sao cháu chỉ ăn cơm thế? Ăn nhiều thịt nữa đi." Nói xong, Lăng Duệ liền gắp cho cậu một miếng, Vương Việt lập tức nhét vào miệng.

Đáng ghét...cảm giác càng xấu hổ hơn...

Lăng Duệ thu hết chút cảm xúc nhỏ của Vương Việt vào đáy mắt, nhưng hắn lại không biết Vương Việt ngượng ngùng vì lí do gì, cũng chỉ coi như là hiện tượng bình thường của trẻ vị thành niên.

Lăng Duệ lại nói tiếp: "Chú cảm thấy, nhất định thẻ cơm đã bị rơi ở trong văn phòng, nhưng chú lại không thể tìm thấy nó. Trước khi tìm thấy thẻ cơm, chú phải ăn trưa bằng gì đây? Thật ra đồ ở căng tin cũng không ngon lắm, gọi đồ ăn ngoài lại không lành mạnh......"

Vương Việt chớp chớp mắt nhìn hắn.

"Nói đi nói lại, đồ ăn ở đâu cũng không ngon như ở nhà, cơm nhà vừa vệ sinh lại lành mạnh." Nói xong, Lăng Duệ lập tức gắp một đũa rau lớn bỏ vào bát cơm, trộn vài cái liền và vào miệng.

Vương Việt thăm dò nói: "Chú, nếu không thì, trước khi chú tìm được thẻ cơm, để cháu đưa cơm cho chú nhé. Dù sao cháu đều ở nhà cả ngày, cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút."

Lăng Duệ buông bát đũa xuống, nửa người trên dựa sát vào Vương Việt, hai mắt chớp chớp liên tục nói: "Thật sao Tiểu Việt, có làm phiền cháu quá không?"

Gương mặt như thiên sứ cách gần như vậy, ngay cả việc hô hấp Vương Việt cũng cảm thấy khó khăn, cậu cũng không biết bản thân mới nói cái gì, dù sao cuối cùng Lăng Duệ cũng đáp lại: "Tiểu Việt thật tốt."

Bàn tay to của người đàn ông lại xoa xoa đầu cậu, tim Vương Việt liền biến thành một viên kẹo tan chảy. Tuyệt quá, mình lại có thể giúp đỡ cho chú.

Vương Việt nghĩ thầm, mình cũng thật là, chỉ biết làm chú tốn tiền, còn để chú chăm như chăm trẻ con. Nếu như mình giúp đỡ chú nhiều hơn, có lẽ sẽ có thể khiến chú vui vẻ hơn một chút,  càng ngày càng không thể rời khỏi mình, càng ngày càng thích mình?

Không phải trưởng bối thích vãn bối, mà là loại "thích" giống như mình thích chú.

Đơn vị của Lăng Duệ cách nhà không tính là quá xa, cần phải qua ba trạm xe buýt, tính cả thời gian chờ xe, cả đi cả về cũng chỉ hơn hai mươi phút.

Vương Việt xách theo một cái túi đồ kẻ sọc đi vào phòng làm việc của Lăng Duệ.

"Chú, đây là bữa trưa ngày hôm nay."

Rất đúng lúc, giờ nghỉ trưa vừa mới bắt đầu chưa tới năm phút, lúc này đồng nghiệp hẳn là đã đi ăn cơm, mà Lăng Duệ cũng nhận lấy hộp cơm tình yêu.

"Tiểu Việt, vất vả rồi." Lăng Duệ lấy hộp cơm ra bày trên bàn, "Tiểu Việt, sao lại chỉ có một phần, của cháu đâu? Cháu ăn chưa?"

Vương Việt một lòng muốn đưa cơm cho Lăng Duệ, tranh thủ thời gian nấu cơm liền đóng hộp ra ngoài, nào còn bận tâm đến bản thân mình? Cậu sợ chú đau lòng vì cậu chưa ăn, đành phải nói, "Chú, cháu còn chưa đói, chờ về nhà cháu sẽ ăn ngay."

Lăng Duệ vốn tưởng Vương Việt sẽ ở lại ăn cùng hắn, tối hôm qua còn mới mua mấy hộp cơm, kết quả nhóc con này lại chỉ mang theo một phần ăn, hoàn toàn bỏ quên mất chính mình. Lăng Duệ sợ Vương Việt đói, không tiện giữ cậu lại bên mình, chỉ có thể để cậu nhanh chóng về nhà.

Cứ như vậy, sau khi ăn trưa trở về, đồng nghiệp liền nhìn thấy trên bàn Lăng Duệ có thêm một hộp cơm Snoopy.

"Này, lão Lăng, đây là...?"

Lăng Duệ gãi gãi đầu, "Ai da, không phải là do không tìm thấy thẻ cơm sao...đặt đồ ăn ngoài lại không lành mạnh, nên......"

"Có người đưa cơm cho cậu?" Đồng nghiệp giơ ngón tay cái lên, "Lão Lăng, cậu được lắm"

"Tôi được cái gì đâu...Đây đều là... Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ..." Ngoài miệng hắn nói "chuyện nhỏ", ý cười bên khóe miệng lại hoàn toàn không giấu được, rõ ràng là bộ dạng vừa muốn khoe khoang lại vừa muốn khiêm tốn chờ người khác truy hỏi.

Một đồng nghiệp khác nói: "Lão Lăng có người đưa cơm tôi không thấy có gì lạ, dù sao cũng là một cành hoa của bệnh viện số ba, lại còn độc thân. Nhưng điều tôi thấy kì lạ là...hộp cơm hoạt hình này, không phải phong cách của lão Lăng."

"Ha, không phải là cậu không hiểu đấy chứ? Đàn ông bình thường lại dùng loại hộp cơm này sao, vừa nhìn đã biết là..." Đồng nghiệp nháy mắt, trong phòng làm việc lập tức phát ra tiếng cười vang.

"Ôi, lần này không biết sẽ có bao nhiêu nữ bác sĩ, nữ y tá, nữ bệnh nhân trong bệnh viện chúng ta đau lòng."

Nhân vật là trung tâm đề tài-Lăng Duệ vẫn cười mà không nói, trong lúc đồng nghiệp còn ồn ào, hắn cẩn thận cất hộp cơm vào trong túi, lại bỏ vào trong tủ cất kỹ. Toàn bộ quá trình đều rất cẩn thận thỏa đáng giống như kiểm tra cho bệnh nhân.

Thời gian nghỉ trưa của Bệnh viện số 3 thành phố chỉ có một giờ, mỗi lần Vương Việt đều đợi qua năm phút nghỉ trưa mới xách túi kẻ sọc vào phòng làm việc của Lăng Duệ.

Chú dặn cậu phải mang theo hai phần cơm trưa, sau đó hai người ăn cùng nhau trong văn phòng, không được về nhà mới ăn. Mà Vương Việt lại sợ đồng nghiệp của Lăng Duệ phát hiện, mình là nam bệnh nhân kì quặc đến phẫu thuật vào mấy tháng trước, cho nên vẫn luôn nghĩ cách tránh né. Mỗi lần, cậu đều chờ đồng nghiệp gần như rời khỏi văn phòng rồi mới vào, sau đó lại tìm đủ loại lý do không mang theo phần cơm trưa kia của mình, kiên trì đòi về nhà ăn. Có đôi khi, Lăng Duệ bảo Vương Việt không cần đi nhanh như vậy, bảo cậu ở trong phòng điều hoà nghỉ ngơi một lúc. Thế nhưng vì sợ đồng nghiệp ăn cơm trưa xong sẽ về ngay, cậu ngay lập tức lại tìm cách từ chối.

Rất nhiều lần Vương Việt vừa buông cơm xuống liền đi, thế nhưng lại chưa một lần gặp trúng đồng nghiệp của Lăng Duệ. Nhóc con âm thầm cảm thấy may mắn, đồng thời lại vì có thêm một lần được nhìn thấy chú trong ngày mà vui sướng. Tuy nhiên, Lăng Duệ lại khác.

Mặc dù hắn và Vương Việt đã sớm chiều ở chung, nhưng hiện tại lại có thêm một cơ hội gặp mặt buổi trưa, trong phòng làm việc lại không có ai, tất nhiên hắn muốn ở chung với Vương Việt lâu hơn một chút. Hơn nữa đứa nhỏ phải đội nắng đưa cơm không hề dễ dàng, nhưng ngay cả một ngụm nước Vương Việt cũng không uống liền đi mất, giống như đang trốn tránh hắn.

Hôm nay, nhóc con đã thay một cái túi đựng màu vải đay, cái túi trước đó giặt còn chưa khô. Vừa xoay người đi, cậu liền bị Lăng Duệ giữ chặt, "Tiểu Việt, sao lần nào cháu cũng đi nhanh như vậy?"

"Cháu, cháu về nhà ăn trưa đó."

Lăng Duệ chắc chắn đứa nhỏ này chưa nói thật, lại hỏi: "Cháu mang phần cơm trưa của cháu tới đây, chúng ta cùng ăn không được sao, cần gì phải lăn qua lăn lại như thế?"

Vương Việt chột dạ không dám nhìn Lăng Duệ, "Chú, cháu quên mất..."

"Lần nào cũng quên? Hả? Chú nhắc nhở cháu bao nhiêu lần rồi, mang cơm đến cùng nhau ăn. "

Chút tâm tư nhỏ bị nắm bắt, Vương Việt giống như một quả bóng cao su xì hơi, cậu ấp úng nói không nên lời, đầu cúi càng thấp không dám nhìn Lăng Duệ.

"Rốt cuộc là sao, Tiểu Việt?" Lăng Duệ tiến lên một bước, nửa ngồi xổm xuống đỡ vai Vương Việt, hắn thở dài dùng giọng điệu thăm dò hỏi: "Có phải là Tiểu Việt không thích bệnh viện không? Hay là, không thích...chú?"

Vương Việt ngẩng đầu mở to mắt, "Thích, thích chú..." Cậu bịt miệng, hai mắt tròn xoe nhìn vào mắt vị bác sĩ chỉ cách mình vài cm.

Lăng Duệ đối mắt với cậu vài giây, sau đó thoải mái cười cười, "Được rồi, Tiểu Việt, vậy rốt cuộc là vì cái gì? Có thể nói cho chú biết không?"

Nhóc con còn chưa kịp mở miệng, vành mắt đã nhuộm màu, cậu cắn môi, giống như đang suy nghĩ một chuyện rất khó lựa chọn, cuối cùng mới lắp bắp nói ra: "Cháu sợ, sợ đồng nghiệp của chú biết cháu...đến khám bệnh...ngày hôm đó"

Lăng Duệ sững sờ tại chỗ. Hắn chỉ nghĩ Vương Việt mang đến cho hắn hộp cơm đáng yêu, bữa trưa ngon miệng, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng Vương Việt sẽ bị đồng nghiệp nhận ra. Nếu Vương Việt bị những người khác nhận ra, cho dù các bác sĩ luôn tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, không tiết lộ sự riêng tư của bệnh nhân, nhưng bụng người cách một lớp da, ai biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào, rốt cuộc vẫn là Vương Việt phải chịu sự tổn thương vô hình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia