ZingTruyen.Info

(Lăng Việt) Thiên sứ

Chương 8.2

Junjunzi

Khi Vương Việt tỉnh lại, bên cạnh đã trống rỗng không còn một bóng người.

Cậu gấp chăn của hai người lại, đánh răng xong liền đi đến phòng khách, thấy Lăng Duệ đang chuẩn bị bữa sáng, "Chú, chào buổi sáng. "

"Ừm, chào buổi sáng Tiểu Việt, rửa tay lại đây ăn sáng đi."

Đến khi hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Vương Việt mới phát hiện mắt Lăng Duệ có quầng thâm.

"Chú, tối qua chú ngủ không ngon? Có phải là bởi vì cháu...?"

"Không có, Tiểu Việt đừng nghĩ nhiều, chú, gần đây chú bị mất ngủ. Lát nữa chú sẽ liên lạc với hàng xóm lầu trên."

Lúc đang ăn cháo, Lăng Duệ vừa vặn nhìn thấy một mảng da nhỏ lộ ra từ cổ áo ngủ đối diện, hắn lập tức nhớ đến đêm qua, đứa nhỏ này ngủ rồi vẫn không quên ôm ấp quyến rũ mình, ngại ngùng vội vàng và cơm sạch sẽ rồi chạy đi làm.

"Tiểu Việt, cháu ăn đi, chú đi làm đây."

Vương Việt còn chưa lột xong vỏ trứng gà trong tay, Lăng Duệ đã xách túi ra khỏi cửa. Chú thật kì lạ, sao lại giống như trốn tránh mình...?

Chắc chắn là mình lại gây thêm phiền phức cho chú rồi, hy vọng lầu trên có thể sửa xong trong hôm nay, như vậy chú mới có thể ngủ thoải mái hơn một chút.

Thỉnh thoảng Vương Việt lại vào phòng xem chậu hứng nước, lo lắng nó sẽ tràn ra. Tần suất đi càng ngày càng siêng năng, buổi sáng một giờ đi một lần, buổi chiều gần mười phút liền đi một lần, mỗi lần đi xem đều cầu nguyện hàng xóm mau tìm thợ tới sửa chữa, thế nhưng cho đến khi Lăng Duệ về nhà, giọt nước trên nóc nhà vẫn không ngừng rỉ xuống.

"Tiểu Việt, thật ngại quá...Chú vừa liên lạc với hàng xóm, nhà cậu ấy không có ai, cậu ấy lại đi công tác nước ngoài, có khả năng phải mất một tháng mới về... "

"Hả?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Việt suy sụp. Vậy mình sẽ phải quấy rầy chú suốt một tháng sao? Cậu biết tư thế ngủ của mình không được tốt, nếu ngủ chung giường nhất định sẽ quấy rầy chú, ban ngày chú làm việc bận rộn như vậy...

"Ừm... Chỉ có thể để Tiểu Việt chịu khổ một thời gian." Chỉ có thể để Tiểu Việt chịu khổ chung chăn chung gối với người không có ý tốt này một tháng, Lăng Duệ nghĩ, điều này đối với mình mà nói chính là khảo nghiệm rất nghiêm túc, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại không thể đụng vào, như thế xem ra người chịu khổ phải là mình mới đúng.

Trước khi đi ngủ, Lăng Duệ cố ý hạ hai độ điều hoà, cho dù nửa đêm bị Vương Việt ôm lấy, hắn cũng sẽ không bị cơn nóng làm tỉnh dậy.

Vương Việt nằm bên cạnh hắn ôm chăn ngủ, Lăng Duệ sờ sờ ngọn tóc cậu, nghĩ thầm, đứa nhỏ này thật sự rất thích ôm đồ ngủ. Trước kia ôm Vương Siêu, sau lại ôm Lăng Duệ, không có gì ôm liền ôm chăn, trong lòng Lăng Duệ có chút khó chịu, nói như thế nào nhỉ, Vương Việt cũng chỉ là một đứa trẻ còn chưa trưởng thành, thiếu sự quan tâm, chỉ biết cô đơn một mình ôm chăn đi vào giấc ngủ, thật sự rất đáng thương.

Ngày mai tan tầm phải mua cho nó một con thú bông thôi, cũng không biết Tiểu Việt thích cái gì.

Lăng Duệ mở mắt ra lần nữa, trong mắt vẫn là khuôn mặt gần trong gang tấc của Vương Việt, hắn lại bị con bạch tuộc Tiểu Việt quấn lấy. Nhóc con này có dáng ngủ rất kì lạ, lúc bình thường nhìn rất thành thật giống như em bé, ai biết sau khi ngủ có thể làm ra tư thế xảo quyệt như vậy? Cũng may nhiệt độ điều hòa thấp, được một cậu bé ôm như vậy, Lăng Duệ cũng không cảm thấy quá nóng.

Nhưng Vương Việt cảm thấy lạnh. Trong mơ, cậu đi tới một vùng đất hoang phủ đầy băng tuyết, từng đợt gió lạnh thổi vào người, cậu rất vất vả mới tìm được một thứ để sưởi ấm, không khỏi càng ôm chặt Lăng Duệ hơn.

"Lạnh..."

Nhiệt độ điều hòa quá thấp khiến Vương Việt cảm thấy lạnh.

Lăng Duệ muốn xoay người lấy điều khiển điều hòa, nhưng cả người đều bị Vương Việt giam cầm. Thân thể thiếu niên cũng không nặng lắm, thậm chí có thể nói là hơi nhẹ, tuy nhiên cậu lại ôm chặt Lăng Duệ, căn bản không cho Lăng Duệ có cơ hội hoạt động.

Điều hòa vẫn đang làm việc, gió lạnh thổi qua từng trận buộc Vương Việt và Lăng Duệ dán chặt hơn, hai túp lều cương cứng phía dưới cũng thường xuyên cọ vào nhau.

Muốn mạng...

Lăng Duệ cũng bắt đầu rét run, hắn đành phải ôm Vương Việt sưởi ấm. Hắn không dám nhìn mặt Vương Việt, đành quay đầu nhìn điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, thứ đồ chơi này rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng bất luận như thế nào hắn cũng không thể lấy được, con số trên màn hình điều hòa giống như đang cười nhạo hắn tự cho là thông minh, lúc Lăng Duệ khóc không ra nước mắt, Vương Việt lại đỉnh đỉnh hông.

Lăng Duệ không còn nhớ rõ rốt cuộc mình ngủ như thế nào, lúc tỉnh lại, điều hòa còn thổi gió lạnh.

Hóa đơn tiền điện không phải là vấn đề, vấn đề là, hắn và Vương Việt đều bị cảm lạnh.

Lăng Duệ tìm thuốc cảm cho Vương Việt, lại nhắc nhở nhóc con uống đúng giờ, trước khi đi còn không quên lấy một quyển giấy nhớ, thuận tiện hỏi: "Tiểu Việt, cháu thích gấu nhỏ không?"

"Gì cơ ạ?" Vương Việt hít hít mũi.

"Chú định mua cho cháu một con thú bông, gấu nhỏ có được không?" Thiếu niên lập tức chu miệng nhỏ, "Cháu đã lớn như vậy rồi, còn mua thú bông làm gì."

Lăng Duệ sờ sờ đầu đứa nhỏ, "Lớn thì thế nào, đi ngủ không thể ôm đồ chơi sao? Mua một con gấu nhỏ ngủ chung với cháu, được chứ?"

Vương Việt nhỏ giọng nói thầm: "Cháu có chú ở bên cạnh..."

"Cái gì? Tiểu Việt muốn cái gì?"

Vương Việt lắc đầu, "Thích gấu nhỏ." Cậu kéo góc áo Lăng Duệ, "Chú, chú mua cho cháu một con đi."

Vương Việt không có khái niệm gì về thú bông, bởi vì đã rất nhiều năm cậu không đụng đến thứ đó. Khi còn bé, ba mẹ cũng mua cho cậu vài con, nhưng nghĩ đây là loại đồ chơi của bé gái, sợ cậu càng ngày càng không có nam tính, sau khi học tiểu học thì không cho cậu chơi nữa. Nhưng mà, nếu là chú muốn mua, Vương Việt cũng sẽ thích.

Lăng Duệ cực kỳ thích bộ dạng làm nũng này của cậu, sau khi sờ soạng mặt của đứa nhỏ này một hồi cuối cùng mới lưu luyến đi làm.

Lúc về nhà, bác sĩ mang theo một con gấu bông rất to, cũng may hắn lái xe đi mua, nếu không cũng không biết sẽ có bao nhiêu vây xem, nói không chừng còn hiểu lầm hắn đang đi cầu hôn.

Lăng Duệ bế công chúa con gấu lớn tiến vào phòng ngủ, Vương Việt ngây ngô đi theo phía sau hắn.

Hóa ra chú nói "Gấu nhỏ" là một con lớn như vậy sao?

Giường của Lăng Duệ vốn không lớn lắm, hai người ngủ miễn cưỡng cũng có chút dư thừa, đồng thời còn nhờ vào hình thể hai người đều hơi gầy. Tuy nhiên, bây giờ lại có thêm một con thú bông quá khổ nằm ở giữa, nó chen chúc không còn chỗ dư thừa nào, hai người chỉ có thể ngủ nghiêng.

Lăng Duệ tự giác ngủ ở mép giường, đồ chơi là hắn mua, tất nhiên hắn cũng ngại phàn nàn. Có đồ chơi ngăn cách hắn và Vương Việt, thứ nhất, Vương Việt có đồ ôm, thứ hai hắn có thể ngủ một giấc thật ngon, thứ ba......

Hắn không cần phải cự tuyệt cám dỗ, không cần hành vi hèn mọn, không cần phải chiến đấu giữa dục vọng cùng lương tâm ở trong đầu.

Như vậy, chịu khổ ngủ một tháng bên mép giường cũng đáng giá.

Trí tuệ của Lăng Duệ đã giúp hắn giành được thắng lợi, liên tục ngủ ba giấc ngon, ngay cả bệnh cảm cũng tốt hơn rất nhiều.

Cho đến buổi tối ngày thứ tư, đơn vị tổ chức tụ hội, Lăng Duệ gọi điện thoại bảo Vương Việt nếu mệt mỏi thì đi ngủ trước, hắn không muốn về trễ như vậy, cũng không muốn uống quá nhiều rượu, nhưng bầu không khí đang vui vẻ, bác sĩ Lăng cũng phải ứng đối cho hợp hoàn cảnh.

Chờ đến lúc đưa Lăng Duệ trở về nhà, đồng nghiệp liền nhìn thấy một thiếu niên đứng ở cửa huyền quan, đôi mắt to chợt lóe lên, vẻ mặt lo lắng nhận lấy Lăng Duệ.

"Ôi, đứa nhỏ nhà ai vậy?"

"Ở nhà lão Lăng thì chính là con trai lão Lăng."

"Hả? Lão Lăng mới bao nhiêu tuổi chứ, sao con trai lại lớn như vậy?"

Vương Việt xấu hổ cười cười, "Chào cô chú, cháu là con của người thân bác sĩ Lăng, hiện tại cháu đang đi học ở đây, cho nên mới ở nhờ nhà chú Lăng."

"Chăm sóc tốt cho chú cháu đi, cành hoa của bệnh viện số 3 chúng tôi liền giao cho cháu."

Đồng nghiệp nói xong liền rời đi. Vương Việt lau mặt, thay đồ ngủ cho Lăng Duệ. Cậu cũng cực kỳ buồn ngủ, cứ thế liền cùng Lăng Duệ và gấu lớn của Lăng Duệ nằm trên giường.

Lăng Duệ bị cơn đau đầu do say rượu ép tỉnh. Hắn đỡ đầu ngồi dậy, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ thấy trời đã hơi sáng, có một vài tia sáng lạnh lẽo đang chiếu vào.

Hắn không mặc áo sơ mi ngắn tay, mà là quần áo ngủ mềm mại —— nhất định là Tiểu Việt thay cho hắn.

Đúng rồi, Tiểu Việt.

Lăng Duệ quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Việt và gấu bông lớn quấn lấy nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực gấu bông lớn, một chân gấu bông cũng bị thiếu niên kẹp giữa hai chân...

Lăng Duệ xuống giường đi qua, thấy con gấu lớn kia thay thế hắn được thiếu niên vừa cọ vừa kẹp, thiếu niên bị vật chết không có sinh mệnh lấy lòng, nhẹ nhàng phát ra tiếng nói mớ như gọi giường, không biết mơ thấy cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang đỏ ửng.

Mẹ kiếp, không phải Tiểu Việt vừa mộng xuân vừa ôm thứ này thủ dâm đấy chứ?

Lăng Duệ cảm thấy đầu óc hình như càng đau thêm. Hắn nhìn món đồ chơi tự mình lựa chọn, lại tự mình vận chuyển về nhà, vẻ mặt của gấu lớn vừa ngây thơ vừa vô tội rõ ràng là đáng yêu lấy lòng, mà bây giờ hắn lại chỉ cảm thấy phiền muộn.

Thứ đồ chơi gì thế này?

Xấu như vậy mà cũng có người mua, vừa nhìn đã biết là đi lừa tiền trẻ con. Tức chết mất.

Lăng Duệ túm lấy chân kia của con gấu lớn, nó không chỉ không nhúc nhích mà còn bị Vương Việt ôm chặt hơn.

"Thứ đồ chơi hư đốn này, thật đáng ghét!" Hắn đánh mạnh vào đầu gấu.

Đến bữa sáng hôm sau, Lăng Duệ nói với Vương Việt: "Tiểu Việt à, cháu thích con gấu bông kia không?"

Vương Việt gật gật đầu, "Cháu thích lắm."

Lăng Duệ thầm nghĩ "Không ổn", hắng giọng lại nói: "Là như vậy, Tiểu Việt, món đồ chơi kia quá lớn, chú sợ cháu ôm nó ngủ sẽ dễ bị nổi rôm sảy, dù sao hiện tại trời cũng rất nóng đúng không? Nếu không chúng ta..."

"Chú, cháu biết rồi, tối nay cháu sẽ không ôm nó nữa."

Thật ra Vương Việt cũng không thích món đồ chơi kia lắm, lúc ôm còn có hơi nóng, nhưng đây là quà mà chú mua cho cậu, là bảo bối mà chú tỉ mỉ lựa chọn cho cậu, làm sao cậu lại không thích được?

Vương Việt có thể nghe ra ý tứ của Lăng Duệ, món đồ chơi quá lớn chiếm vị trí ngủ của Lăng Duệ, nhưng chú lại  nói rõ, đành phải nói là sợ cậu nổi rôm sảy. Vương Việt đều hiểu.

Hơn nữa, so với việc ôm đồ chơi ngủ, Vương Việt lại càng thích nằm chung không có ngăn cách với chú.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info