ZingTruyen.Info

(Lăng Việt) Thiên sứ

Chương 6

Junjunzi

Kỳ nghỉ của Lăng Duệ nhanh chóng kết thúc, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của hắn, thân thể Vương Việt cũng dần hồi phục. Cứ như vậy, mỗi sáng Lăng Duệ đều rời giường sớm hơn nửa tiếng nấu cơm trưa cho Vương Việt.

Hôm đó ngay sau khi tan tầm, Lăng Duệ chạy đến trung tâm thương mại cạnh bệnh viện mua một chiếc điện thoại cho Vương Việt dùng. Tuy rằng Vương Việt luôn chỉ ở nhà không ra ngoài, nhưng Lăng Duệ vẫn cảm thấy, trẻ con nên có một chiếc điện thoại để tiện liên lạc. Huống chi Vương Việt cũng sắp phải đi học, mặc dù trường học không cho học sinh mang điện thoại đến trường, có việc cũng có thể tìm giáo viên chủ nhiệm, nhưng hiện tại làm gì có đứa trẻ nào còn chưa có điện thoại di động chứ? Nhóm wechat lớp, nhóm QQ, không có điện thoại thì thêm vào làm sao? Ngày thường giao lưu với bạn học, về nhà còn phải thảo luận bài tập về nhà, cuối tuần ra ngoài đi chơi với bạn bè, không có điện thoại di động cũng quá bất tiện.

Lăng Duệ cầm di động mới đẩy cửa nhà ra, trông thấy Vương Việt mặc quần đùi áo ngắn tay đang vừa gọt vỏ khoai tây vừa xem TV.

"Tiểu Việt, chú về rồi đây, chú còn mua cho cháu một thứ này." Nghe thấy giọng nói của Lăng Duệ, Vương Việt lập tức thả khoai tây xuống, dép lê giẫm xuống sàn phát ra âm thanh vang vọng. "Thúc thúc!"

"Tiểu Việt ngoan. Hôm nay nhà trường gọi điện thoại nói mọi chuyện đã làm xong, bọn họ nhắc cháu mau chóng đi học, còn một tuần nữa là đến bài thi tháng. Chú đã nói với giáo viên rằng thứ hai tuần sau cháu sẽ đến, kỳ thi tháng tạm thời sẽ không tham gia, được không?"

Nghe đến chuyện thi cử, Vương Việt liền lui về phía sau một bước nhỏ, "Dạ..."

Có lẽ là bởi vì bận làm việc nhà, cho nên mái tóc hơi dài bị nhóc con buộc thành một cái bím tóc nhỏ ở phía sau, tóc mái ngắn xung quanh trán vô tình chỉnh trang lại khuôn mặt cậu, càng làm nổi bật lên ngũ quan vừa mềm mại tinh xảo lại có một chút phong tình của Vương Việt.

Lăng Duệ không nhịn được giơ tay vuốt ve mặt Tiểu Việt. Một khuôn mặt nhỏ nhắn giống như búp bê Barbie bị bàn tay to của hắn thưởng thức. "Sao vậy, Tiểu Việt, thân thể vẫn không thoải mái sao? Nếu không chờ thi xong thì mới đi học?"

Tay Vương Việt dính bùn đất trên vỏ khoai tây, cậu không biết nên đặt ở đâu cho nên cứ buông thõng ở hai bên người như vậy, nhìn qua có một loại cảm giác tay chân luống cuống vụng về, nhưng càng nhiều hơn là mềm mại đáng yêu. Cậu theo bản năng lắc đầu phủ nhận, "Không có...Cháu khoẻ rồi, có thể đi học......"

Cậu chỉ đang sợ kì thi mà thôi.

Kể từ khi học cấp ba đến nay, không có kì thi nào mà Vương Việt không đội sổ. Vương Việt lại lắc đầu.

Không nên thành ra như vậy. Thành tích thi trung học của cậu rất tốt, có thể thi đậu vào trường nổi danh là có điểm đầu vào cao, cậu rất vui vẻ, ngay cả mợ cũng rất vui vẻ, mợ nói sau này cậu nhất định có thể thi vào trường đại học tốt, về sau nhất định sẽ có tương lai.

Thành tích nhập học của cậu thuộc top 10 của trường, vốn là hạt giống mà giáo viên đặc biệt chú ý, nhưng ai biết trước khi khai giảng sẽ xảy ra chuyện như vậy...?

Sau đó, tất cả mọi người đều biết Vương Việt là một con điếm có thân thể dị dạng, ngay cả các giáo viên và bạn học trong trường cũng nghe được một chút. Cậu cũng muốn ở lại trường học để né tránh, rời xa khu phố mình đang sống, cách xa bàn tay của những người đàn ông đưa về phía cậu, nhưng trường học lại không có nơi nào để sống. Bị chế giễu, trêu chọc, sau đó biến thành đánh đập, bắt nạt, cậu không dám ăn uống bất cứ thứ gì ở trường, bởi vì mỗi lần nghỉ giữa giờ đều có bạn nam chặn cậu trong nhà vệ sinh, la hét muốn cởi quần cậu ra xem phía dưới người song tính sẽ trông như thế nào.

Cậu đi đến tìm giáo viên, nhưng giáo viên chỉ liếc nhìn cậu một cái liền thiếu kiên nhẫn nói, muốn tìm nguyên nhân thì soi lại bản thân mình đi.

Cậu tìm được rồi, nguyên nhân của tất cả chuyện này đều là do thân thể dị dạng của cậu.

Cậu muốn chuyên tâm học tập, những học sinh khác luôn oán thán trước việc phải ghi nhớ bài học, cậu lại cảm thấy, chỉ có đọc sách mới có thể mang đến cho cậu một khắc yên tĩnh, đây là chuyện duy nhất mà cậu có thể tự nắm giữ.

Nhưng hiện thực lại nói cho cậu biết, cậu không thể nắm giữ bắt bất cứ điều gì.

Sau khi công bố kết quả kì thi đầu tiên từ khi nhập học đến nay, giáo viên chủ nhiệm trực tiếp giáo dục trước mặt cả lớp, thành tích nhập học cao thì thế nào, nhiệm vụ học tập của trường cấp hai căn bản không thể so được với cấp ba, không cẩn thận sẽ dễ dàng thi trượt, nhân lúc còn sớm thì mau tỉnh lại, đừng dùng chút thông minh ở cấp hai mang lên cấp ba. Chẳng qua, nếu không đặt tâm tư ở trong việc học tập thì dẫu có thông minh như thế nào cũng vô dụng, huống chi nhìn bảng điểm mà xem, căn bản cũng không thông minh.

Mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, sau đó cười to.

Vương Việt nằm sấp trên bàn, không dám nhìn, không dám nghe.

Lúc mang bảng điểm về lấy chữ ký của phụ huynh, mợ đang chơi mạt chược ở dưới lầu. Vừa nhìn thấy Vương Việt đeo cặp sách đi tới, lập tức bảo Vương Việt lấy bảng điểm ra cho mấy chị em xem, con nhà mình ở trường trung học trọng điểm, học tập tốt, rất tương lai. Nhưng khi nhận lấy tờ giấy kia, bà ta trợn tròn mắt, tay run rẩy gần một phút đồng hồ, trong một phút này, Vương Việt ngay cả thở cũng không dám.

Cậu cũng không nhớ rõ là thứ gì đã đập vào trên người mình, ở đầu ngõ nhỏ ồn ào, dưới ánh mắt của đám người lui tới, cậu giống như xử nữ bị lột quần áo trước mặt mọi người, mà những chuyện khó xử này đều là do người duy nhất cậu có thể ỷ lại gây ra.

"Mẹ kiếp, nhà họ Vương chúng mày đều là đám thiểu năng! Mày còn học cái gì, cho anh trai mày đi thi còn được nhiều điểm hơn mày!"

"Thân thể dị dạng, đầu óc cũng dị tật luôn hả! Đầu óc bị thịt lấn át hết rồi đúng không?"

"Dm có phải ở trường mày cũng làm loạn không? Được điểm số như thế này mà mày cũng còn mặt mũi về đây? Tao đã tạo ra cái nghiệp gì mới phải nuôi loại thiểu năng như mày chứ! Còn trông cậy mày vào được đại học, có tương lai sáng lạn?"

"Nhân lúc còn trẻ, mày nhanh chóng tìm đàn ông bán mông vài năm đi, tuy rằng không sinh được con cho người ta, nhưng cũng có thể đổi lấy chút tiền! Chỉ với loại đầu óc này của mày, đưa đến trường kỹ thuật cũng không tốt nghiệp được!"

———

Vương Việt sợ thi cử.

"Tiểu Việt, Tiểu Việt, nghĩ cái gì vậy? Nếu cháu cảm thấy không còn vấn đề gì, vậy thứ hai tuần tới chúng ta đã đi học nha. Vẫn nên đi học càng sớm càng tốt, đừng để chậm tiến độ học tập, kì thi tháng này sẽ không cần kiểm tra, nhưng cháu không thể bỏ lỡ kì thi cuối. Tiểu Việt, cháu chăm chỉ học tập là được, không cần quá áp lực... Tiểu Việt, Tiểu Việt?"

Lăng Duệ vỗ vỗ vai cậu.

"Tiểu Việt, cháu bị sao vậy? Sao lại khóc?"

Lúc này Vương Việt mới tỉnh mộng. "Không có gì... Chú, được rồi, cháu đi học..."

Vương Việt lau nước mắt lung tung, bùn đất trên tay cọ dính lên mặt, Lăng Duệ vội vàng lấy ra một cái khăn ướt lau sạch sẽ cho cậu.

"Sao lại giống như bé mèo hoa thế..."

"Chú, cháu...cháu..."

Lăng Duệ một tay cầm túi mua sắm, một tay kéo Vương Việt quay lại phòng khách. Hắn biết Vương Việt đã từng trải qua bạo lực học đường, đối với trường học ít nhiều có chút bóng ma tâm lý, vì thế hắn nói với Vương Việt: "Bé ngốc, không có ai thích đi học hết, lúc chú lớn như cháu cũng không thích đi học." Hắn ngón trỏ chọc chọc chóp mũi Vương Việt, "Cho nên, đừng vì không muốn đi học mà cảm thấy mình là một đứa trẻ hư, sau đó tự trách mình. "

"Tiểu Việt, đừng khóc."

"Thay đổi môi trường mới, mọi thứ sẽ ổn thôi. Tin tưởng chú."

Vương Việt dùng sức gật gật đầu.

"Cái này cho cháu." Lăng Duệ lấy điện thoại mới mua từ trong túi ra, "Trước khi đi học, cháu có thể dùng nó để chơi game đó, nhưng sau khi đi học thì chỉ có thể chơi vào cuối tuần, được không? "

Bàn tay nhỏ bé của Vương Việt lơ lửng giữa không trung, do tay bẩn nên cậu không biết có nên nhận hay không. Trong lòng cậu vô cùng vui vẻ, ánh mắt còn ướt đẫm, khóe miệng đã mỉm cười.
"Nhóc con, nghe được chơi liền vui vẻ?" Lăng Duệ cầm một củ khoai tây đưa cho Vương Việt, "Đói bụng chưa, mau gọt xong mấy củ khoai tây này đi, chú mua đùi gà rồi, tối nay ăn khoai tây hầm gà. "

Vương Việt nhìn người đàn ông bận rộn ở trong phòng bếp, có một loại cảm xúc dần dần trào ra từ đáy lòng.

Không sao hết, chỉ là đi học rồi thi cử mà thôi, cũng không có gì to tát cả. Không ai ở trường mới biết về chuyện quá khứ của cậu, sẽ không có ai bắt nạt cậu, vì vậy không phải sợ.

Đừng sợ, Vương Việt, có chú ở đây, cho nên đừng sợ.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến thứ hai tuần sau, lúc Lăng Duệ không có ở nhà, Vương Việt liền tìm sách vở tự mình ôn tập trước.

Vốn dĩ nền tảng cơ bản của cậu đã không tốt, hơn nữa cũng rất lâu không động vào sách vở, từ ngữ trong sách giáo khoa cậu đều biết, nhưng khi ghép chung một chỗ lại như mấy con nòng nọc bơi tới bơi lui trong đầu cậu.

Cảm giác thất bại ập đến, Vương Việt lại bắt đầu buồn rầu. Rõ ràng đã thoát khỏi hoàn cảnh khổ sở trong quá khứ, nhưng bản thân lại vẫn dậm chân tại chỗ, ngoài ra, cậu còn phát hiện cậu đã học qua nội dung học kì này, nhưng hiện tại lại hệt như một bài mới.

Làm sao bây giờ, có nên nói cho chú không?

Vương Việt gập sách lại. Cậu nằm sấp trên bàn, đưa tay chạm vào điện thoại đang sạc.

Vẫn là không nên nói với chú. Chú đã phải làm rất nhiều thứ cho mình, nếu còn tiếp tục làm phiền chú sẽ ngại lắm, có lẽ đến trường mới rồi, tất cả các vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Vương Việt cầm lấy điện thoại đùa nghịch.

Hiện nay mọi người đều sử dụng loại điện thoại này, hình như được gọi là "máy thông minh", mợ cũng có một cái nhưng màn hình không lớn như chú mua. Chú có hai cái điện thoại di động, một để dùng cho công việc, một để dành cho cuộc sống riêng, thương hiệu cũng giống điện thoại của cậu, đều là một chuỗi các chữ cái tiếng Anh. Vương Việt nhìn ngắm hồi lâu, vắt hết óc tìm kiếm kho từ vựng của mình, cuối cùng nhìn thấy vỏ hộp điện thoại trên tủ viết hai chữ "Vinh Quang". À, hóa ra từ này có nghĩa là vinh quang.

Cậu mở khóa màn hình khóa điện thoại. Chú đã tải về giúp cậu một vài ứng dụng được cho là giới trẻ thường dùng, còn giúp cậu đăng ký WeChat và QQ, cậu đã ở chung với điện thoại vài ngày nhưng cũng không sử dụng nhiều lắm.

"Điện thoại thông minh, rốt cuộc thì trí thông minh ở đâu? Nó có nghĩa là rất thông minh? Thông minh hơn anh trai?" Nhóc con vừa tùy tiện trượt màn hình vừa lầm bầm lầu bầu.

Chức năng cơ bản nhất của điện thoại di động là thông tin, nhưng wechat, QQ và danh bạ điện thoại của cậu lại chỉ có một người liên lạc là Lăng Duệ. Vương Việt nhìn ảnh đại diện WeChat của Lăng Duệ, trong đó là một cậu bé mặc quần áo siêu nhân, nghĩ thầm: Không biết lúc này chú đang làm gì nhỉ?

Thật nhàm chán, nhớ chú quá à.

Cậu thở dài click mở khung tin nhắn của Lăng Duệ ra, ngón tay gõ gõ trên bàn phím, "Chú, chú có đó không?"

Thuận tay gửi đi.

"A! Sao lại gửi đi mất rồi! Lúc này chú có việc thì phải làm sao bây giờ, liệu có ảnh hưởng đến công việc của chú không." Vương Việt nhớ tới còn có chức năng thu hồi, vừa chuẩn bị thu hồi tin nhắn thì Lăng Duệ lại gửi tới.

"Chú ở đây."

"Tiểu Việt, làm sao vậy?"

"Sau khi tan làm chú sẽ về ngay. Tối muốn ăn gì?"

Vương Việt cầm điện thoại di động, hai ngón cái treo trên bàn phím nhưng không xuống tay được. Mặt cậu hoà cùng với màu sắc hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.

"Đều được..."

Vương Việt lại gửi, "Muốn ăn mì trộn tương."

Ảnh đại diện cậu bé mặc đồ siêu nhân lại bật ra, "Được, ngoan ngoãn ở nhà chờ chú, chú làm cho cháu. "

Chủ nhật là ngày cuối cùng Vương Việt được ở nhà, hôm sau cậu sẽ tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp học hành, lần nữa trở thành một học sinh cấp ba.

Lăng Duệ quyết định đưa cậu đi thăm Vương Siêu, chờ sau khi đi học bài vở chắc chắn sẽ rất nặng nề, viện điều dưỡng lại xa, không biết khi nào mới có thể dành thời gian đi được.

Hắn đặt trước hai chiếc bánh kem trái cây, sau đó lái xe dẫn Vương Việt qua lấy, một cái cho Vương Việt xách, một cái hắn tự cầm.

Vương Việt nhận lấy bánh ngọt, mặt mày tràn ngập nghi vấn nhưng cũng không nói gì. Lăng Duệ xoa xoa tóc hắn, "Cái này cho Tiểu Việt lát nữa ăn chung với anh trai, lần trước chúng ta đã nói rồi."

"Còn cái này..." Lăng Duệ cười cười xin lỗi, "Lần này chú không quấy rầy Tiểu Việt với anh trai nữa, chú còn có chuyện khác, chờ chú làm xong sau đó đến đón Tiểu Việt được không?"

Xuyên qua hộp nhựa trong suốt, Vương Việt nhìn thấy trên chiếc bánh ngọt của Lăng Duệ có hình vẽ siêu nhân, cậu đột nhiên nhớ đến ảnh đại diện wechat của Lăng Duệ cũng là hình cậu bé mặc đồ siêu nhân.

Cậu gật đầu, "Cháu biết rồi. "

Cái bánh ngọt kia, là bác sĩ Lăng mang đến cho con trai. Con trai bác sĩ Lăng nhất định rất đáng yêu, rất đẹp, ừm, dù sao cũng là con của bác sĩ Lăng.

Vương Việt vừa đi về phía phòng bệnh của Vương Siêu vừa nghĩ, bác sĩ Lăng đúng là một người cha tốt, cho dù đã ly hôn, con trai đi theo mẹ, nhưng chú cũng thường xuyên đến thăm con trai, còn nhớ mua quà nhỏ cho cậu bé.

"Chắc hẳn mình đã dùng hết sự may mắn để có thể gặp được người như vậy rồi?" Vương Việt dậm chân, "A! Trách không được trước kia mình xui xẻo như vậy!"

Cậu cắt bánh ngọt cho Vương Siêu, hai anh em mỗi người một miếng, Vương Siêu ăn đến mức nửa khuôn mặt đều dính kem, cũng không biết lau đi mà luôn miệng kêu "Ngon, ngon", sau đó lại nhét một miếng lớn vào miệng.

Vương Việt ăn hai miếng lại phải lau miệng cho anh trai, trước kia cơ hồ mỗi lần ăn cơm cậu đều phải lau miệng cho anh, lâu ngày không làm còn có chút không quen.

"Anh, ở đây thế nào? Có cảm giác gì không?"

Vương Siêu vẫn là vẻ mặt kia, anh vui tươi hớn hở nói, "Em trai, nhớ em...Em ở đâu?"

"Em đang ở nhà bác sĩ Lăng. Anh còn nhớ bác sĩ Lăng không?"

Vương Siêu nhíu mày, suy nghĩ một hồi mới hét lớn: "Nhớ rồi! Mua, mua đồ! Người tốt!" Anh mạnh mẽ vỗ tay.

"Mua đồ cho anh thì chính là người tốt. Cái bánh này cũng do bác sĩ Lăng mua. "

Vương Siêu lại vỗ tay, "Người tốt! Em trai, người tốt!"

Nhìn khuôn mặt không thông minh của anh trai tràn đầy vui vẻ, Vương Việt cũng âm thầm đồng ý,

"Bác sĩ Lăng là người tốt. Anh, cho tới bây giờ em chưa từng thấy người nào tốt như bác sĩ Lăng......"

Vương Việt ăn một miếng bánh ngọt, tỉ mỉ nhai lại tinh tế thưởng thức, bánh có nhân đào rất ngọt, ngọt ngào như tâm trạng của cậu khi nghĩ đến Lănng Duệ.

Quá ngọt ngào sẽ để lại một chút cay đắng nhè nhẹ.

"Anh, anh nói xem bác sĩ Lăng đối tốt với chúng ta như vậy, em cũng đã được trải qua, sẽ không bao giờ muốn mất đi nữa. Nhưng... Nhưng rốt cuộc vì sao chú ấy lại đối xử tốt với chúng ta như thế?" Vương Việt bưng bánh ngọt, "Có phải bởi vì chú ấy là bác sĩ, là thiên sứ áo trắng cứu khổ cứu nạn, chú ấy chỉ đang thương hại em...?

"Anh...em lén nói cho anh biết, bác sĩ Lăng có con rồi...Chú ấy còn thường đến thăm con trai mình...Anh, anh nói xem, có phải mọi người đều thích con ruột của mình hơn không?"

"Anh, liệu sau này sẽ có một ngày bác sĩ Lăng không cần em nữa không? Nhưng em...đã không thể rời khỏi chú ấy..."

Vương Siêu nhìn em trai vừa rơi lệ vừa mỉm cười, ngay lập tức ném bánh ngọt sang một bên, "Em trai! Đừng khóc! Ai, ai bắt nạt em? Mợ?" Anh ngây ngốc lắc đầu, "Không phải mợ...là, là, là bác sĩ Lăng! Không cho phép...bác sĩ Lăng bắt nạt em trai!......"

Anh phẫn nộ vung nắm đấm, tiếng kêu càng lúc càng lớn, Vương Việt sợ làm ầm ĩ đến bệnh nhân ở phòng khác liền vội vàng đỡ cánh tay anh, lắc đầu, "Không có, anh, bác sĩ Lăng không có bắt nạt em, chú ấy đối xử với em rất tốt, anh quên rồi sao?...."

"Vậy, em trai...sao lại khóc?"

Vương Việt dùng khăn giấy chấm chấm khóe mắt, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười xán lạn với anh trai.

"Bởi vì bác sĩ Lăng, đối xử với em rất tốt......"

"Anh, em nói cho anh một bí mật nhỏ... Ngày đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Lăng ở bệnh viện, trái tim em đã đập rất nhanh, em khẩn trương đổ rất nhiều mồ hôi, ngay cả liếc nhìn chú ấy một cái cũng không dám...Sau đó em mới nhận ra, cái này hình như gọi là......"

"Thích."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info