ZingTruyen.Asia

(Lăng Việt) Thiên sứ

Chương 4.2

Junjunzi

"Chàng trai, tình huống mà cậu nói, chúng tôi thật sự không xử lý được. Cậu phải biết loại chuyện này, cho dù lúc đó nạn nhân đi kiểm tra thương tích, thậm chí còn có video làm chứng cứ cũng không thể làm gì."

"Thật sự không phải chúng tôi không muốn xử lý, càng không phải muốn bao che cho mấy tên côn đồ đó đâu."

Cuối cùng lại thêm một câu, "Thật sự không được, lần sau cậu đưa người trong cuộc đến nói kỹ một chút. "

Lăng Duệ rời đi.

Bảo Vương Việt nói cái gì? Lăng Duệ không có ý nghĩ xấu cho cảnh sát, nhưng hắn đã bắt được vẻ mặt nghiền ngẫm của người đàn ông trung niên.

Có lẽ ông ta cũng không muốn trợ giúp người bị hại, mà thực chất chỉ là muốn nghe thiếu niên song tính kể lại từng chi tiết bản thân bị xâm hại như thế nào, từng câu từng chữ tự xé rách vết thương trong lòng mình, để thoả mãn sự tò mò của bọn đàn ông này. Cho dù tìm được những tên tội phạm kia cũng sẽ bị cắn ngược một miếng, những người đó sẽ vì bản thân mà đổi trắng thay đen, quy kết hết thảy mọi tội lỗi cho Vương Việt, nói là do cậu dâm loạn hạ tiện.

Lăng Duệ nhớ lại ánh mắt cảnh sát liếc về phía mình mấy lần, có phải ông ta coi mình là người xấu giống mấy tên côn đồ kia không? Có lẽ ở trong mắt cảnh sát, mình chỉ là một người giả vờ giơ cờ "chính nghĩa", dùng chút ân huệ nhỏ nhoi để lừa gạt Vương Việt, thực tế cũng giống như bọn người kia, sinh ra dục vọng ti tiện với Vương Việt, là ác nhân vọng tưởng độc chiếm cậu?

Chẳng lẽ hắn không phải sao?

Lăng Duệ tự hỏi mình, mày dám nhìn thẳng vào nội tâm sao?

Nổi lên phản ứng sinh lý với Vương Việt, ảo tưởng ra hình ảnh Vương Việt mà thủ dâm cho đến khi xuất tinh, chẳng lẽ không phải cũng là ác nhân sao?

Hắn đóng mạnh cửa xe. Trước mắt là ngôi trường Vương Việt học trước đây.

Lăng Duệ cầm tài liệu đã chuẩn bị sẵn đi vào văn phòng giáo vụ.

Đối với sự xuất hiện của Lăng Duệ,  các giáo viên đều cực kì kìm nén kinh ngạc, Lăng Duệ trấn định tự nhiên, cũng không để ý tới ánh mắt nóng rực của các giáo viên nữ. Hắn nói hắn đến đây là vì chuyện chuyển trường của Vương Việt, lời này vừa nói ra có thể nói là một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng.

"Cái gì? Vương Việt? Ý anh là Vương Việt lớp 10 sao?"

"Anh là gì của nó?"

"Vương Việt còn có người thân? Nhưng người nhà nó không phải đã sớm..."

Lăng Duệ trầm mặc đưa tài liệu ra, chỉ nói: "Tôi là chú nó." Nữ giáo viên đối diện nói thầm: "Chưa từng nghe nói Vương Việt có một người chú..."

Vương Việt giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay, mà trường học này giống như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để cho cậu đi bất cứ lúc nào, thủ tục chuyển trường rất nhanh đã được xử lý thỏa đáng. Lăng Duệ nói một tiếng "Cảm ơn", đẩy cửa văn phòng ra rồi đóng lại.

Nhưng hắn không đi.

Trong nháy mắt đóng cửa lại, hắn nghe thấy tiếng thảo luận mồm năm miệng mười của mấy người phụ nữ từ bên trong truyền ra.

"Đã định khuyên Vương Việt nghỉ học từ lâu, đừng kéo chân chúng ta."

"Thật không ngờ nó còn có một người chú, nhưng người này từ đâu chui ra?"

"Nếu thật sự có một người chú thì nó cần gì phải sống với mợ? Người đàn ông này đẹp trai như vậy, thoạt nhìn cũng rất đàng hoàng, sao không nuôi Vương Việt từ sớm?"

"Ý cô là...? Trông anh ta không giống."

"Làm sao cô biết người ta có đam mê gì? Tôi thấy, tám phần là mợ Vương Việt đã bán đứa nhỏ cho người đàn ông này, dù sao cũng phải được nhiều hơn so với đám côn đồ kia chứ?"

"Ồ~ cô nghĩ đen tối quá nha, tôi thấy người đàn ông này không giống loại như vậy."

"Đừng tưởng rằng trông đẹp trai thì nhất định là người tốt. Mà dù sao Vương Việt cũng đã như vậy, dù theo ai cũng tốt hơn ở với mợ nó. Mặc kệ anh ta là chú thật hay chú giả, trường chúng ta cũng coi như đuổi được tên yêu tinh phiền phức này đi rồi, còn phải cảm ơn người đàn ông kia đấy chứ."

Đề tài của mấy cô nhanh chóng biến thành tin đồn của phụ huynh học sinh, Lăng Duệ không còn tâm tư nghe nữa, lặng lẽ đi về phía hành lang.

Hắn đại khái suy đoán được cuộc sống trước kia của Vương Việt.

Mợ mặc cho Vương Việt bị côn đồ xâm phạm, dẫn đến mọi người đều biết được chuyện của cậu, thậm chí còn truyền đến trường học. Các giáo viên đều biết rõ ràng nhưng lại khoanh tay đứng nhìn, thành tích học tập của cậu đại khái cũng rất tệ, rất có thể còn bị bắt nạt trong trường học -- nhưng phụ huynh mặc kệ, giáo viên cũng mặc kệ. Kết quả là, nhà trường định khuyên cậu nghỉ học, phụ huynh dự định để cho cậu đi mát xa kiếm tiền, Vương Việt bị mắc kẹt giữa một khe hẹp, một mình hứng chịu số phận bi thảm.

Lăng Duệ là một bác sĩ, hắn cũng đã từng gặp rất nhiều chuyện bất đắc dĩ và cả những số phận đáng thương. Thế nhưng, hắn vẫn không thể không cảm thán: Sao lại có một câu chuyện khủng khiếp như vậy?

Tuy là một người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng lúc này Lăng Duệ lại thầm cầu nguyện trong lòng, nếu trên thế giới này thật sự có thần, vậy nhất định người phải đến cứu Vương Việt.

Trong lúc chờ đèn giao thông, hắn nhìn thấy một tiệm bánh ở ngã tư bày vài loại bánh kem tinh xảo.

Hắn dừng xe rồi đi vào. Lúc đi ra xách theo một cái bánh lem trái cây, trên nền kem trắng như tuyết được điểm thêm mấy đóa hoa đầy màu sắc.

Nhân viên bán hàng hỏi hắn, là để ăn sinh nhật của bạn gái đúng không?

Lăng Duệ bật cười: "Trông tôi giống có bạn gái lắm hả?"

Cô gái trẻ nhìn hắn một cái, hai má đỏ ửng, "Tôi thấy anh thực sự không giống đang độc thân. Hơn nữa...trông anh có vẻ rất hạnh phúc, vừa nhìn liền biết đã có người trong lòng."

"Phải vậy không...?"

Một người đàn ông chỉ mới li dị cách đây không lâu, không có vợ, không có con, vì để chữa lành vết thương trong tim mà chạy trốn đến nơi nhỏ bé này trông sẽ rất hạnh phúc?

Lăng Duệ nhận lấy bánh ngọt, nói: "Là mua cho con nhà tôi."

"Con của anh nhất định rất đáng yêu." Khuôn mặt của nữ nhân viên vẫn còn đỏ bừng.

"Đúng vậy, Tiểu Việt rất đáng yêu."

Lúc Lăng Duệ mang bánh ngọt về nhà, Vương Việt đang xào rau.

Hắn bước nhanh vào phòng bếp, "Tiểu Việt, em...em đi xem TV đi, để tôi làm là được. "

Vương Việt mặc bộ quần áo mới mua ngày hôm qua, buộc tạp dề kẻ sọc, tay trái vẫy thìa. "Không sao đâu chú, cháu sẽ nấu ăn, lúc ở nhà mợ ngày nào cháu cũng nấu." (Chỗ này Tiểu Việt gọi chú xưng cháu nên t sẽ đổi xưng hô cho Lăng Duệ nhé😅)

Lăng Duệ gãi gãi đầu, "Quên nói với cháu, trên đường về tôi đã mua một cái bánh ngọt. Đêm nay chúng ta ăn bánh ngọt được không, mấy món này để ngày mai ăn?"

Vương Việt nhìn thấy hộp bánh ngọt trên bàn ăn, đôi mắt hạnh vốn tròn tròn mở to như mèo con, cậu vui vẻ định vỗ tay, nhưng lúc nâng tay phải lại kêu lên một tiếng, tay không nhấc lên được.

"Sao vậy?" Lăng Duệ vội vàng nắm lấy cánh tay phải của cậu, trông thấy cánh tay đã hiện ra một mảng xanh tím.

"Không có gì... Chỉ là, đèn phòng tắm bị hỏng, cháu thấy trong tủ có bóng đèn mới nên cầm đi thay, kết quả không cẩn thận bị ngã... Nhưng đèn sáng lên rồi. "

Lăng Duệ nghe được nhíu mày, "Ôi trời, bé ơi, cẩn thận một chút. Đèn bị hỏng thì đợi tôi về sửa, phòng tắm trơn trượt như vậy."

Vương Việt nhỏ giọng trả lời: "Sẽ làm phiền chú. Cháu sống ở nhà chú, chuyện gì cũng phải để chú giúp, cháu cũng muốn, làm nhiều hơn cho chú... Kết quả...ừm, là do cháu quá ngu ngốc."

"Cháu nói gì vậy."

Lăng Duệ tắt bếp, dẫn Vương Việt đi vào phòng khách, sau đó cẩn thận kiểm tra cánh tay thiếu niên, xác nhận thật sự chỉ là vết thương ngoài da, trái tim treo lơ lửng từ nãy đến giờ mới hạ xuống.

Hắn tìm thuốc mỡ cẩn thận bôi lên cánh tay xanh tím của Vương Việt, vừa xoa bóp vừa nhẹ nhàng thổi thổi, trong miệng còn lẩm bẩm, "Không đau, không đau nữa". (Tiểu Việt 16 tuổi gòi nha😂)

Vương Việt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lăng Duệ, không biết tại sao "phụt" một tiếng bật cười.

"Ngã thành như vậy còn cười?"

Vương Việt giơ tay trái che miệng, liều mạng lắc đầu, "Không phải, không phải..."

"Chú buồn cười lắm à? Hửm?"

Vương Việt bị hắn nói làm ngượng ngùng, "Không phải chú buồn cười... Chỉ là, cảm thấy chú giống như đang dỗ dành trẻ con...Cháu cũng lớn vậy rồi........."

Lăng Duệ thu dọn xong thuốc mỡ, dùng tay không chạm vào thuốc búng trán Vương Việt một cái, "Dù cháu có bao nhiêu tuổi thì cũng là đứa nhỏ của chú."

"Nào, đi rửa tay với chú, sau đó ăn bánh ngọt."

Tay phải Vương Việt không tiện, tay trái dùng nĩa làm nó nghiêng trái ngã phải. Lăng Duệ trông thấy rất sốt ruột, đành phải đút cho Vương Việt từng miếng một.

"Cái này có ngon không?"

Vương Việt nuốt miếng bánh có nhân dâu tây, nói: "Ngon lắm, cháu thích dâu tây... Khi còn nhỏ, cháu và anh trai sinh nhật, mẹ sẽ mua một miếng bánh kem có nhân trái cây, và thêm thật nhiều bơ..."

Lăng Duệ lại xúc một nĩa: "Thích sao, vậy sau này chú sẽ lại mua như vậy được chứ? Lần sau đi thăm Vương Siêu cũng mua một cái để hai đứa cùng ăn được không?"

Vốn tưởng rằng đứa nhỏ trước mắt sẽ gật đầu nói "Được", ai biết Vương Việt lại dẩu môi, nước mắt tí tách rơi xuống.

"Sao vậy bé cưng?" Lăng Duệ vội vàng cầm khăn giấy lau mặt cho Vương Việt.

"Chú...Chú đối xử với cháu tốt quá... Cháu, cháu..." Cháu rất rắc rối, cháu rất xấu hổ, ngu ngốc, cháu chỉ có hai bàn tay trắng, cháu và chú không phải là người của cùng một thế giới. Chú là thiên sứ của bầu trời, cháu là bùn bẩn dưới mặt đất, chú đối xử tốt với cháu như vậy, tốt đến nỗi cháu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Vương Việt ấp úng nói không nên lời, nước mắt lại càng rơi càng nhiều. Môi đỏ nhẹ nhàng chu lên, khóe miệng còn dính một chút kem trắng.

Lăng Duệ còn chưa làm gì đâu, sao cậu lại bày ra bộ dạng như bị ăn hiếp vậy..

"Chú ơi, cháu, cháu không khóc..." Xin lỗi, thật ra cháu không có thích khóc, lúc ở nhà mợ không hay khóc, cháu cũng phải người mau nước mắt..." Trên khóe miệng Vương Việt vẫn còn dính chút kem trắng.

"Cháu bị sao vậy...Chú, chú đừng chê cháu..." Vương Việt lung tung lau nước mắt.

Lăng Duệ giơ tay lên, "Tiểu Việt, đừng nhúc nhích. "

Vương Việt ngơ ngác ở đó, ngón tay đối phương truyền đến ấm áp giống như một chú thuật làm cho cậu không thể động đậy.

Gương mặt đẹp như diễn viên trên màn ảnh của người đàn ông dần tới gần, Vương Việt thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ rất nhỏ trên mặt hắn.

Bác sĩ Lăng, đẹp quá...

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Duệ ở bệnh viện, cậu đã cảm thấy diện mạo của vị bác sĩ trước mắt này giống hệt thiên sứ trong một quyển truyện tranh mà cậu từng xem khi còn bé.

Ngón tay người kia đặt ở khóe miệng, sau đó dịch sang bên cạnh, nhẹ nhàng cọ xát môi thiếu niên.

Ngứa quá. Một trận tê dại như điện giật lan tràn từ môi đến toàn thân. Lỗ chân lông toàn thân Vương Việt đều run rẩy, cậu không nhịn được muốn run.

"Được rồi, bơ dính hết vào khóe miệng này, mèo hoa nhỏ."

Lăng Duệ rụt tay lại, cọ ngón cái dính vào khăn giấy.

"À, ồ...Cháu, cháu không chú ý..." Vương Việt còn chưa lấy lại tinh thần, cậu vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí chỉ cách thiên sứ vài cm, tim đập nhanh như sắp nhảy khỏi cổ họng.

"Ăn xong rồi thì đi xem TV đi." Lăng Duệ xoa xoa đầu cậu.

Vương Việt đứng dậy thu dọn mặt bàn, một khắc đứng lên, quần lót nhão nhão dính dính dán vào âm bộ. Lúc này Vương Việt mới phát giác, trong mấy giây Lăng Duệ lau miệng cho cậu, cậu đã ướt đến rối tinh rối mù.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia