ZingTruyen.Info

(Lăng Việt) Thiên sứ

Chương 4.1

Junjunzi

"Mẹ tôi sống ở đây. Và...con trai tôi cũng ở đây. "

Lời nói của Lăng Duệ giống như một cây kim châm không đau không ngứa đâm vào trong lòng Vương Việt. Cậu không biết nên bày ra vẻ mặt gì, đành phải cười gượng một chút.

"À..." Ý thức được ngữ khí của mình mất mát quá rõ ràng, Vương Việt vội vàng thêm một câu, "Thì ra là vậy sao", vẻ mặt cũng trở nên vui vẻ.

Thì ra bác sĩ Lăng đã kết hôn, còn có con trai... Vậy không trách được, không trách được......

Vương Việt ảo não nắm chặt ngón tay, tối hôm qua mình đã làm cái gì vậy chứ. Cậu đột nhiên cảm thấy lòng tự trọng đã sớm bị phá vỡ hình như lại xuất hiện, hiện giờ cậu đang ở cùng với Lăng Duệ trong một khoang xe chật hẹp bức bối, cảm giác xấu hổ dâng lên khiến cậu chỉ hận không thể nhảy xe chạy trốn.

Sao lại xấu hổ như vậy?

"Tôi ly hôn rồi, lúc có thời gian tôi liền đi thăm con trai cùng mẹ tôi, mà hai mẹ con bọn họ cũng không cần tôi."

"Sao có thể...?

Vương Việt có chút khó có thể tin được. Sao lại có người có được bác sĩ Lăng rồi lại nỡ buông tay, sao lại có người không cần bác sĩ Lăng?

Lăng Duệ cười nhún nhún vai, "Dù sao mọi chuyện cũng là như vậy. Tôi bị đuổi ra khỏi nhà lâu rồi."

Lăng Duệ chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại khiến lòng Vương Việt dậy sóng, cậu cảm thấy giống như mình phải chịu ấm ức lớn lao nào đó, liều mạng lắc đầu, "Không phải, bác sĩ Lăng...anh..."

Anh rất tốt, em rất cần anh, anh đã cho em một ngôi nhà mới, nhưng cậu lại không nói ra được. Sự xuất hiện của cậu thì tính là gì, cậu có tài đức gì để có thể so sánh với vợ con Lăng Duệ?

"Tôi gì cơ? Tôi rất biết dỗ dành trẻ con đúng không?" Lăng Duệ lại cười. Hắn nhìn ra được Vương Việt kích động, lại không biết cậu kích động cái gì. Hắn không hy vọng chuyện mình từng có gia đình làm cho Vương Việt cảm thấy bất an, một đứa trẻ thiếu tình yêu như Vương Việt nhất định có tâm tư rất nhạy cảm.

Vương Việt bị đề tài mới mở ra làm cho choáng ngợp, nhưng nghĩ đến Lăng Duệ đối xử với mình, còn an ủi anh trai mình, thật đúng là có loại cảm giác dỗ dành trẻ con. Cậu gật đầu.

Cậu biết kiểu người kiên nhẫn, thân thiết, nguyện ý nhẫn nại dỗ dành người khác rất quý hiếm.

Là con của hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Vương Việt bắt đầu hâm mộ con trai của Lăng Duệ, cậu bé mà cậu chưa từng gặp mặt.

Xe dừng lại ở trạm giao thông, tay Lăng Duệ dời khỏi vô lăng khoác lên tay Vương Việt vỗ nhẹ.

"Cho nên em không cần lo lắng, Tiểu Việt."

Tôi sẽ dỗ dành em, tôi rất có kiên nhẫn, vì vậy em không cần phải lo lắng. Em chỉ cần đến thế giới của tôi, là con của tôi, vậy là đủ rồi.

Bắt đầu từ hôm nay Vương Việt chính thức ở lại trong nhà, Lăng Duệ tính toán qua loa thấy còn rất nhiều chuyện cần làm.

Trong nhà có thêm một người, nhà bếp và tủ lạnh không thể để trống nữa, đứa nhỏ còn thiếu rất nhiều đồ dùng sinh hoạt chưa mua, nghĩ như vậy, Lăng Duệ dẫn Vương Việt đi đến siêu thị lớn nhất gần tiểu khu.

Đứa nhỏ vẫn rất ngoan, cậu đẩy giỏ hàng nhìn đông nhìn tây. Lăng Duệ biết cậu ngại không dám chọn đồ liền tự mình xem xét, thỉnh thoảng cầm hai loại hàng hỏi cậu thích cái nào, khuôn mặt đứa nhỏ có chút đỏ, nghiêm túc nhìn xong mới nói, "Muốn cái này. "

Để Vương Việt chủ động chọn đồ có chút khó khăn, nhưng cho cậu lựa chọn giữa hai món đồ lại rất đơn giản.

Đi ngang qua khu vực đồ vệ sinh cá nhân, Lăng Duệ nhìn thấy trong gian hàng dép của phụ nữ có treo một đôi dép in hình mèo con, con mèo màu cam mắt tròn thoạt nhìn rất giống Vương Việt. Hắn tìm kiếm bộ dạng chân trần của Vương Việt trong đầu, chân hình như không lớn, nhỏ hơn đàn ông trưởng thành bình thường rất nhiều, dép lê vốn cũng tương đối rộng rãi, lấy size nữ lớn nhất là được.

Lăng Duệ cũng không nói gì liền cầm đôi dép mèo con kia bỏ vào giỏ hàng.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi tới khu vực dao kéo, Lăng Duệ nghĩ, nên mua cho Tiểu Việt mấy cái cốc chuyên dụng, uống nước một cái, uống nước trái cây một cái, uống cà phê một cái. Hắn gọi Vương Việt tới chọn, đứa nhỏ chỉ chỉ chiếc cốc sứ trắng tinh mộc mạc nhất, Lăng Duệ trêu ghẹo cậu: "Ba cái cốc giống nhau như đúc? Em có thể phân biệt rõ cái nào là uống cái gì không?"

Vương Việt lại nhìn nhìn, nhỏ giọng nói: "Hình vẽ mèo con trên đó rất đáng yêu."

Lăng Duệ lập tức lấy cho cậu, "Con mèo nhỏ này giống em." Mặt Vương Việt nháy mắt liền đỏ lên, cậu không biết nên nói cái gì, chỉ đành nhận lấy chiếc cốc kia.

Lăng Duệ không trêu cậu nữa, bảo cậu ở đây từ từ chọn, sau đó tự mình đi xem những món đồ khác.

Có lẽ nên mua cho Tiểu Việt một cái bát nhỏ độc quyền, những cái bát trong nhà trông quá bình thường, không đủ kích thích sự thèm ăn của trẻ.

Lăng Duệ nhìn trái ngó phải, một cặp bát tình nhân mèo vàng chó shiba đặt trong tủ kính lập tức hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Cái này đẹp. Tiểu Việt không chỉ giống mèo con mà còn thích họa tiết mèo con, cái bát này rất phù hợp. Lăng Duệ bảo nhân viên lấy ra cho hắn xem, nhân viên cửa hàng liền khen ánh mắt của hắn rất tốt, đây là bát tình nhân mới nhập về, thích hợp nhất với người trẻ tuổi như Lăng Duệ, cùng với bạn gái mỗi người một con, miêu miêu cẩu cẩu rất xứng đôi.

"Ồ, vậy lấy luôn cả bát chó shiba cho tôi đi."

Lăng Duệ oán thầm: "Mình cũng không phải có ý gì khác, chỉ là không muốn nhìn cái bát nhỏ này cô đơn lẻ loi. Bây giờ ngay cả bát cũng có đối tượng, mình cũng ngại chia cắt người ta ra."

Nhân viên bán hàng đóng gói hai cái bát vào trong hộp rồi nói, "Chàng trai trẻ, cậu đối xử với bạn gái tốt thật đấy. Bây giờ có rất ít những chàng trai chủ động mua bát tình nhân, nói chung là tất cả các cô gái đều cảm thấy, sử dụng bộ đồ ăn đẹp thì cuộc sống cũng rất thú vị. "

Lăng Duệ không nhịn được nói: "Không phải cho bạn gái của tôi... Tôi cũng không còn trẻ......"

Nhân viên bán hàng ngạc nhiên nhìn hắn, "Chàng trai trẻ, cậu bao nhiêu tuổi." "

"Tôi ba mươi tuổi rồi, con trai tôi cũng đã đi học mẫu giáo."

"À, thì ra là mua cho vợ. Kết hôn nhiều năm như vậy còn muốn dùng đồ tình nhân với vợ, người đàn ông như cậu thật sự không có nhiều. "

Lăng Duệ xấu hổ cười cười, vừa định nói "Tôi đã ly hôn, không có vợ", lại trông thấy Vương Việt cầm hai cốc nước đi về phía mình. Hắn gật đầu cảm ơn nhân viên cửa hàng, vội vàng đẩy xe đến bên Vương Việt.

"Tiểu Việt, tôi mua cho em một cái bát nhỏ rất đáng yêu, hy vọng em dùng cái bát này có thể ăn nhiều cơm."

Vương Việt gật gật đầu, "Vâng."

Hai người đi dạo siêu thị một vòng, đi ngang qua khu thực phẩm, Lăng Duệ mua rất nhiều rau củ quả, thịt đông lạnh, còn xách theo một thùng dầu và một túi gạo.

"Ninh...Tiểu Việt, chúng ta mua chút đồ ăn chín ở đây đem về nhà ăn được không?" (Vãi ò, lộn tên là dở rồi 🤧)

Lăng Duệ có chút hoảng hốt. Hắn đã chừng này tuổi rồi nhưng cũng chỉ từng đi siêu thị với mẹ và Lộc Phương Ninh. Hắn luôn cảm thấy hai người cùng nhau đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt cho gia đình cũng coi như hẹn hò, cũng là một loại lãng mạn.

Nhưng Lộc Phương Ninh rất ít khi đến siêu thị như vậy, là thiên kim của tập đoàn Lộc Minh, làm sao cô có thể tự đi đến nơi đông người như siêu thị mua đồ? Tất cả giao cho dì giúp việc gia đình làm là được rồi.

Cô chỉ đi với Lăng Duệ một lần.

Người phụ nữ trong trí nhớ và thiếu niên trước mắt dần dần chồng chéo lên nhau, Lăng Duệ chớp chớp mắt, rốt cuộc xác nhận, hiện tại người đang ở siêu thị mua sắm cùng hắn là người thứ ba ngoại trừ mẹ cùng vợ cũ.

Vương Việt.

"Được đó, bác sĩ Lăng." Vương Việt hình như rất thích đi siêu thị, từ đáy mắt toát ra ý cười không thể che giấu.

"Tiểu Việt, hình như em rất vui vẻ nha."

Vương Việt nghiêng đầu nhìn Lăng Duệ, thần thái cực kỳ giống mèo con, "Đúng vậy. Khi còn nhỏ, em thường theo cả nhà tới đây, còn mua rất nhiều đồ... Sau đó em lại không thể đến...." Cậu chớp chớp mắt, tiếng ồn ào xung quanh làm cho giọng nói của cậu đứt quãng, Lăng Duệ mơ hồ nghe được Vương Việt nói, "Cùng nhau đi siêu thị, tựa như người một nhà vậy. "

"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Lăng Duệ nói, "Ý tôi là, tôi cũng thích. Tiểu Việt, sau này chúng ta thường xuyên cùng nhau đến đây đi. "

Vương Việt trịnh trọng gật đầu, "Ừm!"

Ngày hôm sau, Lăng Duệ vẫn chưa đi làm. Hắn không chỉ không đi làm, mà còn nhân cơ hội này  xin nghỉ phép vài ngày. Không còn cách nào khác, trong nhà có thêm một người mới cho nên cần phải làm rất nhiều chuyện.

Đầu tiên là làm một bữa sáng dinh dưỡng phong phú cho bạn nhỏ gầy yếu.

Sau đó sẽ dẫn bạn nhỏ đi xem hai trường trung học gần nhà.

Bởi vì khi còn nhỏ gia đình đột nhiên gặp biến cố, cậu phải học muộn một năm, cho nên năm nay đã 16 tuổi mà mới học lớp 10.

Lăng Duệ nghĩ, nếu muốn tạm biệt quá khứ bắt đầu cuộc sống mới, vậy tốt nhất nên đổi luôn cả trường học, không chỉ tiết kiệm thời gian đi học, còn có thể tránh gặp lại "người quen cũ" trước kia, ai mà biết bọn họ có bắt nạt Tiểu Việt hay không.

Gần nhà Lăng Duệ có một trường trung học tư thục và một trường công lập, hai trường đều rất coi trọng tỷ lệ lên lớp, các hoạt động ngoại khóa của trường trung học tư thục sẽ nhiều hơn, cũng sẽ chú ý hơn đến chất lượng giáo dục, nhưng học phí cao lại hơn nhiều so với các trường trung học công lập.

Nói thật, hai ngày nay đưa Vương Việt về nhà đã tốn quá nhiều tiền, cho dù Lăng Duệ ly hôn được chia rất nhiều tài sản, những hắn vẫn có chút đau lòng.

Hắn dẫn Vương Việt đi tham quan cơ sở hạ tầng của trường công lập, cảm giác cũng không có gì đặc biệt, đứa nhỏ bên cạnh cũng không có biểu tình gì, giống như hoàn toàn cho Lăng Duệ làm chủ.

Mãi đến khi hai người đến trường trung học tư thục, sau khi tham quan một vòng, Lăng Duệ quyết định đưa Vương Việt tới đây học tập.

Học phí hay gì đó không quan trọng, chủ yếu là đồng phục học sinh ở đây đẹp. Ừm không phải, chủ yếu là nhà vệ sinh ở đây, mỗi hố đều có một gian ngăn cách.

Thân thể Tiểu Việt nhà hắn tương đối đặc thù, tuy rằng giới tính trên giấy tờ là nam, nhưng tóm lại không hề giống như những cậu bé khác, có thể tránh thì phải tận lực né đi. Trường trung học công lập bình thường được xây dựng từ khá lâu rồi, nhà vệ sinh không chỉ dùng chung một chỗ, còn không có cửa —— không biết trường học cũ của Tiểu Việt có phải là loại này không, nếu như đúng, vậy bình thường cậu phải đi vệ sinh như thế nào đây, lỡ đâu bị bạn nam phát hiện......

Thiếu niên tuổi dậy thì xúc động lỗ mãng cỡ nào, lại tò mò về vấn đề"tình dục" bao nhiêu Lăng Duệ đều biết, cho nên hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

Tiểu Việt ở bên cạnh kéo góc áo Lăng Duệ, nhỏ giọng nói: "Chú, có phải nơi này quá đắt không..."

Lăng Duệ trêu chọc mái tóc ngắn mềm mại của cậu, "Bé ngốc, cũng không phải mỗi tháng đều phải nộp học phí một lần. Môi trường ở đây tương đối tốt, em học ở đây tôi mới yên tâm."

Vành mắt Vương Việt lại bắt đầu phiếm hồng, qua hơn một phút mới nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Lăng, anh đối xử với em thật tốt."

"Vừa rồi còn là chú, sao bây giờ lại trở về bác sĩ Lăng?"

"Ừm... Chú."

Lăng Duệ khom lưng lau khóe mắt cho cậu, "Sao mắt lại đỏ rồi? Tôi còn tưởng rằng em là một bé mèo cam nhỏ, nhưng hoá ra lại là một bé thỏ con."

Buổi trưa vẫn là Lăng Duệ nấu cơm, hắn xào một đĩa rau xanh, hầm một nồi sườn heo chua ngọt. Vương Việt luôn chỉ gắp rau ở gần mình để ăn, Lăng Duệ gắp sườn cho cậu vài lần, cuối cùng trực tiếp thay đổi vị trí sườn và rau. Mới đầu Vương Việt còn có chút ngượng ngùng, sau đó lại ăn thêm một miếng cơm nhỏ khiến cho Lăng Duệ vui mừng muốn chết.

Ăn cơm trưa xong, Lăng Duệ đi ra ngoài một mình.

Hắn lái xe đến cơ quan công an thuộc khu phố mợ Vương Việt ở.

Thật ra hắn cũng không ôm hy vọng gì về lần báo án này, nguyên nhân rất đơn giản, không có chứng cớ. Nhưng cho dù vậy, Lăng Duệ vẫn muốn thử một lần, làm có thể sẽ không có kết quả, nhưng không làm nhất định không thể nào có kết quả.

Kết quả đúng như hắn dự đoán, cảnh sát tiếp đãi nói chuyện với hắn gần mười phút, cuối cùng ném bút lên bàn, dựa lưng vào ghế nhún nhún vai.

Bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info