ZingTruyen.Com

Lang Viet Thien Su

Thiếu niên lớn mật đưa ra hạ thể dị dạng, lại e lệ quay đầu đi, mái tóc quá dài che khuất vẻ mặt cậu, Lăng Duệ chỉ nhìn thấy vành tai cậu đỏ như sắp nhỏ máu.

Lăng Duệ chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu liền bật ra một tiếng "rầm", hắn lập tức cầm lấy một cái gối ôm che trước mặt, lại giống như nhớ tới cái gì đó, vội vàng dùng gối ôm ngăn trở hạ thể.

Hắn lại cứng.

Hình ảnh trước mắt đối với hắn tựa hồ có lực hấp dẫn trí mạng, sắc dục yên lặng hồi lâu trong nháy mắt bị thiếu niên vừa thanh thuần vừa khiêu dâm trước mắt này khiêu khích.

Không được, không thể như vậy.

"Em, em, em làm gì vậy? Nói lung tung cái gì..." Lăng Duệ luống cuống tay chân, không biết nên nhìn về phía nào, cũng không biết mình có nên khép chân Vương Việt lại hay tìm thứ gì đó che đi cho cậu.

Âm thanh của thiếu niên run rẩy, còn mang theo giọng mũi, "Bác sĩ Lăng, anh dẫn em về đây, không phải là... Em, em nguyện ý... Anh là một người tốt, em không sợ, anh đến đây đi..." Giọng nói gần như khóc nức nở biểu hiện ra nỗi sợ hãi của cậu, đã hoảng đến mức này mà còn dám to gan cố ý quyến rũ hắn, mở lời mời đàn ông mới chỉ từng gặp qua hai lần chơi mình.

Cổ họng Lăng Duệ ngứa đến phát đau.

Hắn vội vàng tìm một cái chăn nhỏ đắp ở bên hông thiếu niên, "Tôi không có ý đó. Tôi là đang bị, bị coi như biến thái? Em đừng hiểu lầm, tôi không muốn..."

Phía dưới hắn lại trướng đến đau đớn "Tôi không có..."

Hắn nuốt nước bọt rất lớn tiếng.

"Ý tôi là, tôi đưa em về nhà, không phải để làm điều này!"

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lại chứa đầy nước, cậu hít hít mũi, bộ dạng lã chã chực khóc, nhẹ nhàng mềm mại nói, "Vậy là vì điều gì... Bác sĩ Lăng, có phải anh chê em không sạch sẽ không...?"

Tuy rằng đang nhìn Lăng Duệ, nhưng ánh mắt cậu lại trống rỗng, tự mình nói: "Em đã tắm rửa rồi, cũng cọ rất nghiêm túc... Bọn họ đều nói chơi em rất sướng, dùng qua rồi thì sẽ không dừng lại được... Bác sĩ Lăng, thật sự không thử xem sao?"

Lăng Duệ khó có thể tin nhìn đứa nhỏ trước mắt, "Em có biết em đang nói gì không?" Tu dưỡng tốt làm cho hắn không có cách nào nói nặng lời.

Thiếu niên gục đầu xuống, nghẹn một tiếng, "Anh đối tốt với em như vậy, em không có thứ gì khác có thể báo đáp cho anh..."

Bác sĩ cũng thường gặp được rất nhiều bệnh nhân khó giao tiếp, đối với những người như vậy, Lăng Duệ luôn rất kiên nhẫn, tranh thủ dùng phương thức dễ hiểu nhất để giảng giải rõ ràng. Bây giờ hắn sẽ giải thích giáo dục từng chút một cho cậu nhóc trước mắt.

"Vương Việt, tôi muốn nói cho em hai chuyện, em nghe cho kĩ."

"Đầu tiên, tôi đưa em và anh trai em về nhà chỉ là vì muốn chăm sóc các em. Môi trường sống ban đầu của em quá xấu. Hơn nữa bây giờ tôi đã mang hai người tới đây, cũng không có thể đưa về được. Tôi là bác sĩ, tôi chỉ muốn giúp đỡ em, tôi không có mục đích gì khác. "

"Cuối cùng, tôi hy vọng em nhớ kĩ một điều, bất cứ lúc nào, bất cứ điều gì, bất cứ ai, cũng đều không xứng đáng để em phải đánh đổi thân thể. Cơ thể của em là của riêng em, em phải bảo vệ bản thân thật tốt, quý trọng cơ thể của mình, nếu có ai đó làm những gì em không thích với cơ thể của em, em phải phản kháng. "Lăng Duệ suy tư một lát, "Chờ sau khi em 18 tuổi, gặp được một người mà em rất thích, người đó cũng rất thích em, trân trọng người yêu thương em, vì vui vẻ, em mới có thể làm như vậy. Mà không phải để đổi lấy, hay trả ơn. "

"Còn nữa, tôi đã xem giấy tờ tùy thân của em rồi, năm nay em mới 16 tuổi, tôi không có hứng thú lên giường với trẻ vị thành niên."

Nói xong, Lăng Duệ đổi sang vẻ mặt thoải mái, lại bắt đầu dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói: "Cho nên sau này đừng nói những lời như vậy nữa, em tin tưởng chú có được không?" (Này là Lăng Duệ tự xưng chứ ko phải t tự ý đổi xưng hô đâu nha😂)

Vương Việt gật gật đầu.

Lăng Duệ ngồi gần lại một chút, giang tay ôm lấy thiếu niên gầy yếu trước mắt. Vương Việt giống như gà con tìm được mẹ, rúc đầu vào trong ngực Lăng Duệ, cậu nắm lấy vạt áo Lăng Duệ khóc không thành tiếng.

"Được rồi, Tiểu Việt, cứ khóc đi...Tiểu Việt của chúng ta phải chịu nhiều ấm ức rồi... Sau này sẽ tốt thôi...ngoan."

Thời khắc dịu dàng như vậy bị tiếng kêu của Vương Siêu cắt đứt, anh không tắm được phía sau nên bảo em trai đến giúp mình. Vương Việt lau nước mắt, hô "Em đến ngay đây", sau đó nói với Lăng Duệ: "Thật sự xin lỗi, bác sĩ Lăng..."

Lăng Duệ lắc đầu, "Không sao, mau đi đi. Muộn rồi, tắm rửa xong cho anh trai rồi vào phòng đó ngủ đi, tôi đã dọn giường rồi, vất vả hai người chen chúc một đêm."

Nửa đêm, Lăng Duệ bị cơn buồn tiểu làm tỉnh, có thể là do đêm nay ăn mì nước, lại uống quá nhiều nước lạnh sau khi Vương Việt đi tắm rửa cho anh trai.

Hắn rửa tay, đi ngang qua phòng cho khách thấy cửa mở ra một khe không lớn không nhỏ.

"Đứa nhỏ này, cửa cũng không đóng chặt, không biết ngủ như thế nào, có đắp chăn hẳn hoi chưa."

Hắn đi vào định xem hai đứa trẻ có ngủ ngoan không. Rèm cửa sổ phòng cho khách là màn lụa màu vàng nhạt, Lăng Duệ mượn ánh trăng xuyên thấu qua nhìn về phía chiếc giường đơn, hình ảnh trước mắt làm cho vài phần buồn ngủ vốn có của hắn bị quét sạch không còn dấu vết.

Chỉ thấy hai thiếu niên trước mắt nằm ôm nhau. Vương Siêu mặc quần đùi áo ba lỗ, đầu vùi vào ngực em trai, hơi nóng thở ra đều phun vào hai cái bánh sữa nhỏ phồng lên của Vương Việt, bởi vì đang nằm nghiêng, cho nên giữa hai bánh sữa bị đè ép ra một cái rãnh. Toàn thân Vương Việt trần trụi không một mảnh vải. Dưới ánh trăng, thân thể của cậu trắng đến phát sáng, từng vết đỏ sau lưng càng có vẻ chói mắt, hiển nhiên là vừa mới bị mợ đánh không lâu. Thiếu niên cuộn chân, mông to bị Lăng Duệ đứng ở cửa đối diện nhìn thấy, âm hộ nhiều thịt bị chen dẩu ra ngoài, cứ như vậy không hề phòng bị bại lộ trước mặt Lăng Duệ, còn có chút ánh nước như bị ướt. Dương vật phấn nộn phía trước vểnh lên, cái đầu không lớn, đang ma sát với vải vóc trong đũng quần Vương Siêu, không biết Vương Việt đang mơ gì, cậu chỉ cau mày phát ra tiếng kêu rỉ và nói mớ.

Muốn mạng.

Lăng Duệ choáng váng, phía dưới lại cứng rắn. Hắn lui về phía sau hai bước, vừa vặn nhìn thấy bên trên ghế bên cạnh bày áo và quần của Vương Việt, chúng đều ướt sũng, có lẽ là lúc tắm rửa cho Vương Siêu không cẩn thận nên dính nước.

Lăng Duệ không dám nhìn nữa, ngay cả chăn cũng quên đắp lại cho đứa nhỏ, hắn luống cuống tay chân chạy về phòng ngủ của mình.

Ngày mai, ngày mai sẽ liên lạc với đàn anh kiểm tra toàn diện cho Vương Siêu, tranh thủ ngày mai đưa nó đến viện điều dưỡng. Sau đó, mua cho Vương Việt vài bộ đồ ngủ để thay đổi.

Lăng Duệ nghĩ như vậy, lăn qua lộn lại trên giường lớn của mình, vừa rồi đứng tiểu cũng suýt chút nữa ngủ quên, bây giờ ngay cả ánh mắt cũng không dám nhắm lại.

Vừa nhắm mắt lại hắn sẽ lại nhìn thấy bông hoa thịt màu hồng phấn dưới thân Vương Việt, giữa khe hở còn tràn đầy nước mật trong suốt.

Lăng Duệ cứng đến mức không ngủ được.

Một đêm này, hắn chỉ bởi vì Vương Việt mà cứng đến ba lần, khi còn là một xử nam hắn cũng không có cứng rắn như vậy.

Xem ra thiếu niên song tính này không chỉ có ngoại hình phù hợp với thẩm mỹ của hắn, mà còn có thể dễ dàng khơi mào tình dục của hắn. Lăng Duệ đặt tay lên ngực tự hỏi mình không phải là người trọng tình dục, nhưng dù sao từ sau khi ly hôn chuyển nhà hắn cũng chưa từng giải tỏa, lúc này dục hỏa cuồn cuộn thiêu hắn không còn buồn ngủ.

Lăng Duệ khẽ cắn môi lấy ra một cuộn giấy vệ sinh, sau đó lục tìm ảnh cưới đã lưu nhiều năm trước trong điện thoại, nhìn chằm chằm mặt người phụ nữ trong hình để tự an ủi.

Khoái cảm quen thuộc rất nhanh đánh úp lại, hắn nghĩ, quả thật chỉ có Lộc Phương Ninh mới có thể thỏa mãn hắn, hắn đè nén rên rỉ, đẩy nhanh tốc độ, nhưng khoái cảm chồng chất giai đoạn trước dần dần hóa thành hư vô. Hắn đang chờ sự bộc phát cuối cùng, dương vật không có chút dấu hiệu yếu ớt, nhưng dù khoái cảm như thế nào cũng khó có thể bắn ra.

"Phương Ninh...Ninh Ninh......" Lăng Duệ liều mạng nhớ lại Lộc Phương Ninh, làm bộ là thân thể của vợ cũ bao bọc lấy hắn, nhưng kí ức lại như thủy triều xuống, hắn có giữ thế nào đi nữa, cũng càng bay càng xa —— lần gần nhất thân thiết cùng Lộc Phương Ninh đã là chuyện hơn một năm trước.

Lăng Duệ khổ sở nhắm mắt lại hít sâu một hơi, trước mắt lại xuất hiện Vương Việt mặc áo trắng quần đùi đỏ.

Hai mắt thiếu niên sáng lấp lánh, chóp mũi đỏ hồng nằm trước mặt hắn. "Bác sĩ Lăng...Tới đây, chơi em đi........"

Tầm mắt bị âm hộ đầy đặn mềm mại của thiếu niên chiếm cứ, vật nhỏ liên tục mở ra khép lại phối hợp với âm thanh giống như cái móc nhỏ của thiếu niên, "Bác sĩ Lăng, Tiểu Việt rất muốn anh... Anh đến đây đi...", Cực kì dâm dục, giống như một trong những con điếm non nớt lại mê người nhất.

Thiếu niên lắc lắc mông, dùng một tay mở hai cánh môi thịt, để lộ ra mị thịt đỏ tươi bên trong, sau đó đưa tay cầm lấy dương vật của Lăng Duệ, trong nháy mắt chạm vào thiếu niên lập tức rụt tay lại, nhỏ giọng oán giận nói: "Lớn quá. Chú, chú thật lớn, lát nữa cắm vào, có phải muốn chơi chết Tiểu Việt không." Cậu chu cái miệng nhỏ như cánh hoa, vừa rồi còn lắc mông cầu xin, bây giờ lại không thèm để ý tới Lăng Duệ.

Lăng Duệ tăng nhanh tốc độ vuốt, trong miệng vô thức phát ra tiếng rên rỉ.

Vương Việt trong ảo tưởng của hắn liếm liếm môi cười tủm tỉm nói: "Vậy thì làm chết Tiểu Việt đi...... Tiểu Việt dâm như vậy, thích nhất là dương vật lớn của chú."

Vương Việt mở âm hộ non nớt mềm mại của mình ra, tay kia đỡ dương vật Lăng Duệ từng chút từng chút đưa vào, "Chú, Tiểu Việt không chờ được nữa..."

Đầu óc Lăng Duệ trống rỗng giống như có pháo hoa đang nổ tung, trong lúc hỗn loạn hắn cầm lấy hai tờ khăn giấy, tinh quan buông lỏng bắn ra.

Ném cục giấy vào thùng rác, Lăng Duệ thất thần nhìn trần nhà.

Hắn vừa rồi, đã làm cái gì...?

Lăng Duệ tự giễu cười, ba mươi năm qua, hắn chưa từng nghĩ mình lại là một tên biến thái hay ra vẻ đạo mạo, thế mà lại ảo tưởng một đứa nhỏ đơn thuần đáng thương để thủ dâm, tưởng tượng một nạn nhân bị xâm hại tình dục thành bộ dạng dâm đãng bất kham, sau đó còn sung sướng rối tinh rối mù.

Không phải từng nói không có hứng thú lên giường với trẻ vị thành niên sao?

Hắn thật sự cảm thấy may mắn, thể trạng của thiếu niên 16 tuổi thoạt nhìn đã không kém người lớn quá nhiều, hắn cũng chưa được tính là hoàn toàn biến thái.

Hôm sau, Lăng Duệ bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Đồng hồ sinh học của hắn luôn rất chuẩn, nhiều năm qua duy trì thói quen ngủ sớm và dậy sớm, mặc dù hôm nay không đi làm, hắn vẫn thức dậy đúng giờ.

Không ngờ hai anh em nhà Vương Việt còn dậy sớm hơn hắn. Hai thiếu niên rón rén rửa mặt trong phòng tắm, đại khái là sợ đánh thức hắn, ngay cả vòi nước cũng không dám mở lớn.

"Suỵt —— anh nhỏ giọng một chút, bác sĩ Lăng còn chưa dậy đâu."

Vương Việt đang bóp kem đánh răng lên bàn chải Vương Siêu, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp lười biếng của đàn ông, "Chào buổi sáng, Tiểu Việt, Vương Siêu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com