ZingTruyen.Asia

(Lăng Việt) Thiên sứ

Chương 21.1

Junjunzi

Lúc Lộc Phương Ninh nhìn thấy Lăng Duệ và Vương Việt đi tới, hai người  bọn họ đang nắm tay nhau, nói chính xác là tay to bao lấy tay nhỏ. Lộc U U nhìn quanh khắp nơi, nhóc và mẹ gần như đồng thời nhìn thấy hai người kia tới bèn vui vẻ kêu lên: "Anh Tiểu Việt! Ba!" Lăng Duệ thả lỏng tay, rất tự nhiên ôm hờ eo thiếu niên.

Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu, Lăng Duệ điểm vào mũi con trai, "Thích anh Tiểu Việt đến vậy sao, còn không gọi ba trước?" Lộc U U hào phóng trả lời: "Con thích anh Tiểu Việt."

Lăng Duệ truy hỏi nhóc con, "Thích anh Tiểu Việt ở điểm nào?"

"Anh Tiểu Việt trông rất đẹp...nên thích..." Nghe xong Vương Việt cũng hơi xấu hổ, cậu thẹn thùng cúi đầu lén nghịch dây áo hoodie.

Người phục vụ đứng  bên cạnh chờ "một nhà bốn người" có chút đặc biệt này gọi món. Đây là nhà hàng phương Tây mà Lộc U U thích, nhưng Vương Việt chưa từng tới những nơi thế này, cũng chưa từng tiếp xúc với hoàn cảnh như vậy, cậu cầm thực đơn nhìn hồi lâu cũng không nói gì, chỉ có lông mày ngày càng nhíu chặt. Lăng Duệ ngồi bên cạnh Vương Việt, biết cậu khó xử liền nhích người lại gần nhìn cùng cậu, bả vai hai người lập tức dán chặt vào nhau.

"Tiểu Việt còn chưa nghĩ ra mình muốn ăn gì, có muốn U U đề cử vài món không?"

Vương Việt gật đầu đưa thực đơn cho bạn nhỏ đối diện. Giống như nhận được một nhiệm vụ vinh quang, tiểu đại nhân Lộc U U bèn giới thiệu món ăn bình thường mình thích nhất cho Vương Việt. Nhóc mới năm tuổi, còn chưa có năng lực biểu đạt, giới thiệu món nào cũng không qua được một câu "ngon", nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, Vương Việt kiên nhẫn nghe nhóc nói, cuối cùng cũng nghiêm túc đáp lại: "Cảm ơn U U."

Sau khi ăn xong, U U nói muốn đi vệ sinh. Tuy nhiên nhà hàng lại không có, cho nên cần phải đi đến nhà vệ sinh công cộng của trung tâm. Bình thường lúc dẫn U U ra ngoài, Tiểu Lộc tổng luôn mang theo bảo mẫu hoặc trợ lý giúp đỡ chăm sóc con trai. Nhưng nếu có Lăng Duệ đi theo, vậy thì mọi việc sẽ do hắn đảm đương, dù sao Tiểu Lộc tổng cũng không muốn dẫn một bé trai đã mấy tuổi đi phòng vệ sinh nữ.

Nghe Lộc U U nói, Lăng Duệ liền biết mình phải làm gì. Vừa định đứng dậy lại đột nhiên phát hiện, nếu mình đưa U U đi, không phải trong nhà hàng chỉ còn lại hai người là Tiểu Việt và Lộc Phương Ninh sao? Hai người bọn họ cũng không quen biết lắm, cứ ngồi như vậy cũng quá xấu hổ.

"Con muốn anh Tiểu Việt đi cùng." Lộc U U nhảy khỏi ghế đi tới trước mặt Vương Việt, nhóc kéo tay cậu, "Anh Tiểu Việt, chúng ta đi thôi. "

"Được." Vương Việt đứng lên muốn đi, một tay lại bị giữ chặt, cậu quay đầu lại, thấy Lăng Duệ rất dịu dàng nói: "Chờ chút". Hắn cũng đứng lên, không giải thích gì đã cầm lấy khăn ăn khẽ chấm bên miệng Vương Việt, mãi đến khi mảnh vụn được lau sạch, hắn mới sửa lại tóc cho Vương Việt, "Được rồi."

Thiếu niên ngây người tại chỗ, hai mắt mở to, đồng tử cũng phóng đại, ngay cả Lộc Phương Ninh ở cách xa nhất cũng nhìn thấy vành tai cậu biến đỏ trong vài giây. Lộc U U nắm chặt một ngón tay cậu, lắc lắc, "Anh Tiểu Việt, chúng ta đi nhanh đi." Lúc này Vương Việt mới như bừng tỉnh khỏi mộng, không phải cậu chưa từng tiếp xúc thân mật với Lăng Duệ, thực tế lúc ở nhà, cậu và Lăng Duệ đã làm rất nhiều chuyện còn mập mờ hơn lau miệng.

Nhưng đây là nhà hàng, là nơi công cộng - tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, thậm chí Tiểu Lộc tổng còn đang ở bên cạnh.

Vậy mà Lăng Duệ lại không coi ai ra gì, hắn táo bạo trắng trợn làm ra chuyện này.

Việc này, không sao hả?

Nước máy lạnh lẽo dội xuống tay Vương Việt, cậu chà xát lung tung, lòng bàn tay cũng hơi đau đớn.

Cậu rất kỳ lạ, đúng không? Trước kia, những chuyện xấu xí mà cậu cùng rất nhiều đàn ông làm ra mọi người đều biết, cậu cũng thấy chẳng sao cả, nội tâm tê dại giống như một đầm nước chết. Nhưng bây giờ, chú chỉ mới lau khoé miệng cho cậu ở trước mặt mọi người, hay chỉnh một lọn tóc, chỉ là vài động tác nhỏ rất tự nhiên mà thôi, trái tim cậu lại như nổi trống, cậu vừa thẹn thùng lại khó nén vui sướng, hoảng hốt lôi kéo U U chạy đi, dùng cách hắt nước lạnh để khiến mình bình tĩnh.

"Là chú đang thiên vị mình sao?" Vương Việt nhìn bản thân trong gương, nhịn không được tự hỏi mình một câu.

Trong nhà hàng, Lộc Phương Ninh cắt miếng bít tết nhỏ cuối cùng trên đĩa ra làm hai, Lăng Duệ ngồi đối diện cô chậm rãi ăn salad còn sót lại, hắn im lặng đến mức gần như khác thường.

Lăng Duệ bắt đầu khác thường từ khi nào? Tiểu Lộc tổng từ từ nhớ lại.

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ đã là chuyện từ mấy tháng trước rồi. Hôm đó là cuối tuần, Lăng Duệ xách theo một chiếc bánh kem hình siêu nhân tới, nhưng hắn chỉ chơi cùng U U hai tiếng đồng hồ, sau khi đến giờ liền vội vàng muốn đi. Lộc Phương Ninh vẫn muốn hắn ở lại thêm một lúc, tránh hôm sau nhóc con kia lại ầm ĩ đòi ba, bởi một khi U U ầm ĩ sẽ rất nhức đầu. Cô vốn còn tưởng rằng, nhất định Lăng Duệ sẽ không từ chối mình giữ hắn lại, nào ngờ Lăng Duệ lại lắc đầu, nói hắn còn có việc.

Cũng trong ngày hôm đó, ảnh đại diện wechat của Lăng Duệ từ hình con trai một tuổi biến thành một mèo một chó.

Lúc trước, một nhà ba người bọn họ cũng thường ra ngoài ăn cơm, được khen "Hai vợ chồng son thật xứng đôi", "Nhìn thật hạnh phúc" là chuyện thường xuyên xảy ra, Lộc Phương Ninh lười giải thích cười cười cho có lệ, nhưng Lăng Duệ sẽ sáng mắt gật đầu, giống như chỉ cần hắn thừa nhận như vậy là có thể thay đổi sự thật- bọn họ đã ly hôn.

Nhưng ngày đó thì khác. Lăng Duệ vô cùng bình tĩnh nghe lời khen ngợi từ bàn bên, đáy mắt không hề gợn sóng,  sau đó hắn gật đầu nói cảm ơn, tựa như người kia chỉ nói "Bộ quần áo này của anh rất đẹp".

Lăng Duệ thay đổi.

Lộc Phương Ninh giật mình nhận ra, chồng cũ của cô thật sự đã bắt đầu rời khỏi sự quyến luyến ly hôn.

Làm sao một người lại đột nhiên thay đổi, là ai đã thay đổi hắn?

Câu trả lời rất rõ ràng.

Tiểu Lộc tổng nhấp một ngụm nước trái cây, "Lăng Duệ. "

"Sao vậy, Phương Ninh?"

Lộc Phương Ninh cười cười, "Chúc mừng anh, bắt đầu cuộc sống mới. "

Lăng Duệ hơi sửng sốt, "Ừ, cảm ơn em."

"Thật ra tôi cũng khá tò mò, sao anh lại đột nhiên nhận nuôi một đứa con lớn như vậy?"

"Lúc trước không phải anh đã nói với em rồi sao, thân thế của Vương Việt rất đáng thương, anh thật sự không nhìn nổi nên..."

"Anh và Vương Việt không chỉ đơn giản như vậy, đúng chứ?" Lộc Phương Ninh không thích vòng vo.

"Hả?" Lăng Duệ choáng váng.

"Lăng Duệ, anh không cần phải giấu tôi, tất nhiên, anh cũng không giấu được tôi." Lộc Phương Ninh hạ thấp giọng, "Vì đã từng là đồng bọn của anh, cho nên tôi muốn nhắc nhở anh, đồng chí Lăng Duệ, anh còn nhớ nghề nghiệp của anh là gì không?"

"Là bác sĩ..."

"Rất tốt. Bác sĩ... là một nghề rất được tôn trọng, có lý tưởng cao cả là cứu người bị thương..."

"Phương Ninh, rốt cuộc em muốn nói cái gì?"

Lộc Phương Ninh lườm hắn một cái, "Tôi chỉ định nhắc nhở anh một chút thôi. Được rồi, không nói linh tinh nữa. Hiện giờ Vương Việt vẫn còn là học sinh cấp ba, chưa đủ tuổi vị thành niên, tôi khuyên anh giữ đạo đức, đừng có chậm trễ việc học tập của đứa nhỏ, ít nhất là chờ người ta thi xong đại học đã."

Lăng Duệ không hiểu ra sao, "Em đang nói gì vậy?"

"Tóm lại, tôi không hy vọng sẽ có một ngày U U hỏi tôi, 'Mẹ, sao ba lại xuất hiện trên kênh pháp luật', tôi rất khó giải thích cho thằng bé biết thế giới người lớn đáng sợ thế nào."

Lăng Duệ không thể không im lặng suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Lộc Phương Ninh.

Mười mấy giây sau, gương mặt có thể sánh với ngôi sao điện ảnh của Lăng Duệ nhăn nhúm lại, hắn tra khảo Lộc Phương Ninh: "Anh là người quá đáng đến vậy sao?"

Lộc Phương Ninh gật đầu, "Con người rất khó nhìn thẳng vào nội tâm của mình, tôi hiểu."

Như một quả bóng cao su bị xì hơi, Lăng Duệ nhất thời nghẹn lời, mà lượng tin tức Lộc Phương Ninh quá lớn khiến hắn chỉ có thể xoa huyệt thái dương, từ từ nói, "Sao em nhìn ra được anh và Vương Việt? Không không không, anh với Vương Việt còn chưa có......"

"Ồ? Nói vậy, anh còn chưa xuống tay với người ta?" Lộc Phương Ninh nhạy bén nắm bắt trọng điểm.

Vài giây sau, mặt Lăng Duệ liền đỏ bừng, nhưng cũng không phủ nhận, "Được rồi, Lăng Duệ, ở chung nhà củi khô lửa bốc...Nhưng vẫn coi như anh còn có chút đạo đức..." Lộc Phương Ninh cũng không biết nên nói gì, thực ra, với thân phận của cô, cô thật sự không quản nổi Lăng Duệ, chênh lệch tuổi tác quá lớn cũng được, Vương Việt là nam cũng được, dù sao cũng không liên quan đến cô. Vậy nên điều duy nhất cô có thể làm đó là, sau khi Lăng Duệ bắt đầu cuộc sống mới, sẽ đưa ra một lời chúc phúc đàng hoàng, sau này ngoại trừ Lộc U U, cô và Lăng Duệ không nên, cũng sẽ không có bất kỳ điểm chung gì nữa.

"Rất tốt. Lăng Duệ, tôi có thể nhìn ra được hiện giờ anh rất hạnh phúc. "

Lăng Duệ thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn em."

Không thể ngờ được, người đầu tiên tán thành cho hắn và Vương Việt, lại là vợ cũ. Tính cách của Tiểu Lộc luôn rất phóng khoáng, hắn đã sớm biết, cũng không tính là ngoài ý muốn.

Chỉ là trong lòng Lăng Duệ vẫn có chút không kiên định, hắn chỉ chỉ mình, chân thành hỏi: "Nhìn qua, anh thật sự rất già sao?"

Lộc Phương Ninh "phụt" cười ra tiếng, cô ôm ngực, có chút hứng thú đánh giá người đàn ông trước mặt, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Dù sao cũng đã hơn ba mươi, bảo dưỡng được như vậy cũng rất tốt rồi, đến tuổi trung niên còn chưa mập ra, làm bác sĩ mà chưa hói đầu cũng coi như vượt qua 99% bạn bè cùng trang lứa, tiếp tục cố gắng đi."

Lăng Duệ xoa bụng theo bản năng, cách áo len xác nhận cơ bụng hình như còn chưa biến mất, sau đó tiếp tục vuốt ve đỉnh đầu, vuốt mớ tóc dày xuống phía dưới, thấy lòng bàn tay không có sợi tóc nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Lộc Phương Ninh nghẹn cười, làm bộ lơ đãng thêm một câu: "Nhưng so với thanh niên mười bảy mười tám tuổi thì đúng là kém xa."

Ngực Lăng Duệ như bị đấm một cái, hắn hóa đá tại chỗ.

Cảm thấy mình đùa giỡn hơi quá mức, đã làm tổn thương ông chú yếu ớt bất lực này, Lộc Phương Ninh lập tức rời đề tài: "Nhưng tôi nhìn ra được, Vương Việt cũng có hảo cảm với anh. Đừng nản lòng, anh có rất nhiều cơ hội."

Lăng Duệ nhất trí, "Anh biết." Hắn cười khẽ lắc lắc đầu, "Nhưng dù sao tuổi của em ấy cũng quá nhỏ, có lẽ còn chưa phân biệt được cái gì là ỷ lại, cái gì là thích. Trước đây em ấy đã quá khổ, anh không muốn em ấy hy sinh tuổi trẻ, tự do cùng rất nhiều cơ hội trong tương lai chỉ bởi vì anh."

Lộc Phương Ninh thu lại vẻ mặt trêu chọc, chính trực suy tư một lát, "Nếu —— ý tôi là, nếu như, khi Vương Việt lớn lên rồi làm rõ tình cảm với anh, sau đó chọn người khác, vậy anh phải làm sao?"

Tầm mắt Lăng Duệ không còn đối diện với người phụ nữ trước mắt nữa, nó trống rỗng di chuyển sang bên cạnh, cho đến khi bóng dáng Vương Việt mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, cuối cùng Lăng Duệ mới chớp chớp mắt, đáy mắt hơi ướt át nhưng hắn lại mỉm cười nói: "Ít nhất anh sẽ vui mừng, bởi vì Tiểu Việt có can đảm lựa chọn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia