ZingTruyen.Info

(Lăng Việt) Thiên sứ

Chương 2.2

Junjunzi

Hắn rống xong những lời này, cả thế giới đều đột ngột im lặng.

Người phụ nữ kia sững sờ tại chỗ, ở góc phòng, hai thiếu niên còn đang ôm nhau, thiếu niên ốm yếu sợ sệt nhìn Lăng Duệ.

Lăng Duệ bình tĩnh nói: "Chị không muốn nuôi con, vậy thì để tôi nuôi cho."

Mãi cho đến khi xe dừng ở cửa tiểu khu, Lăng Duệ ôm một thùng carton, theo sau là "hai đứa con", hắn mới phản ứng được vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hình như là khí huyết hắn dâng lên, adrenaline tăng vọt, trong cơn tức giận cướp hai đứa nhỏ về nhà.

Còn trả cho người phụ nữ độc ác kia hai vạn tệ (68.648.800 đồng tiền Việt)???

Lăng Duệ suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Bỏ đi, mỗi tháng vợ cũ cũng cho hắn tận hai vạn tiền tiêu vặt, cho nên tiền bạc không phải là vấn đề.

Vấn đề là...

Lăng Duệ nhìn thiếu niên xinh đẹp lại ốm yếu phía sau kia, xấu hổ lại không mất lễ phép hỏi: "Ừm...Em tên là gì?"

"Vương Việt." Thiếu niên nói, "Em tên là Vương Việt. "

Một thiếu niên khác giơ tay lên, lớn tiếng nói: "Em trai tên là Vương Việt! Tôi tên là Vương Siêu!" Nói xong liền cười ha ha.

Lăng Duệ thấy thế, nghĩ thầm: Phải nhanh chóng tìm cho đứa nhỏ này một bệnh viện để chữa trị đầu óc.

Trước khi mở cửa, Lăng Duệ hỏi Vương Việt: "Em cứ đi với tôi như vậy sao? Em không sợ tôi là người xấu hả? Lỡ tôi lừa bán em thì sao? "

Vương Việt lập tức nắm chặt Vương Siêu, "Em cảm thấy anh không phải người xấu. Cho dù anh là người xấu, em cũng không sợ... Chỉ là, bất kể đưa em đi đâu, cũng đừng tách em và anh trai ra, không có em anh ấy không chịu nổi."

"Ngốc quá. Nào có người xấu nào nói mình là người xấu, em còn muốn ra điều kiện với người xấu sao?"

Vương Việt nghĩ thầm, đúng là vậy. Trước đây, bất kể cậu có cầu xin như thế nào, những chú đó cũng đều không chịu buông tha cho cậu.

Tiểu khu của Lăng Duệ với phố cổ nhà mợ là ở hai đầu thành phố, thuộc về khu nhà mới mới xây dựng được gần mười năm, hoàn toàn không giống với tiểu khu cũ nát của Vương Việt, là điển hình của tiểu khu kiểu mới, không chỉ rộng rãi sáng sủa, hơn nữa còn to gần gấp đôi nhà mợ.

Nhìn căn nhà sạch sẽ ngăn nắp hầu như không có dấu vết người ở trước mắt. Vương Việt đứng ngốc tại cửa, không dám bước vào, ngay cả Vương Siêu cũng bị kinh hãi đến không phát ra được tiếng.

"Đứng ở cửa làm gì, mau vào đi."

Lăng Duệ buông thùng carton đựng toàn bộ hành lý của hai đứa nhỏ xuống, lại lấy ra hai đôi dép lê từ trong tủ ra hiệu cho hai anh em tiến vào.

Vương Việt nhìn đôi dép lê nhựa mình đã nhiều năm, đế dép bẩn thỉu, mũi dép cũng có chút đen. Cậu xấu hổ rụt rụt đầu ngón chân, thứ bẩn thỉu như cậu không phù hợp với nơi này, cậu không dám đi một đôi dép như vậy vào trong nhà.

Ngược lại là Vương Siêu, anh đi dép lộp cộp chạy vào phòng khách, "Em trai! Em trai!"

Lăng Duệ nở nụ cười, sờ sờ đầu Vương Siêu, "Thích nơi này sao?"

"Thích! Em trai, thích!"

Mặt Vương Việt rất đỏ, cậu chạy tới lôi kéo Vương Siêu, "Nơi này là nhà bác sĩ Lăng, anh, chúng ta phải ngoan ngoãn không được chạy lung tung."

"Sau này cũng là nhà của hai người, không cần quá câu nệ." Nói xong, Lăng Duệ liền đi vào phòng bếp, tìm trong tủ lạnh, sau đó thò nửa người qua cửa ngó ra phòng khách nói: "Trong nhà không còn gì ăn, vốn định làm một bữa ăn ngon cho em... Tôi thường giải quyết một ngày ba bữa tại bệnh viện."

Hắn lúng túng gãi đầu, lại nói: "Vẫn còn một ít mì sợi, muốn ăn không?" Hai người thích ăn cái gì, bây giờ gọi đồ ăn ngoài vẫn kịp."

Vương Việt biết Lăng Duệ chuyển cho mợ hai vạn tệ.

Hai vạn tệ, cậu chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy trong đời. Bác sĩ Lăng đã vì cậu và anh trai mà phải tốn rất nhiều tiền, cậu sao còn không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu? Cho dù hiện tại Lăng Duệ không cho cậu ăn, thay vào đó là bảo cậu đi mua thức ăn về nấu cơm hầu hạ hắn, Vương Việt cũng sẽ lập tức đi làm.

"Mì sợi cũng được... Cảm ơn, Bác sĩ Lăng."

Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, hoà cùng giọng nói trầm thấp ôn hòa của bác sĩ Lăng, "Không sao, về sau chính là người một nhà rồi, cảm ơn cái gì. "

Người một nhà?

Ngoại trừ anh trai và mợ, Vương Việt lại có thêm một người nhà sao? Bác sĩ đẹp trai, sạch sẽ và đàng hoàng này sẵn sàng làm người nhà của cậu. Thật lạ.

Trong lòng Vương Việt trống rỗng, cảm giác chua xót dâng lên, cậu ngồi bên cạnh sô pha, sợ quần mình làm bẩn mất ghế sofa mềm mại sạch sẽ.

Vì sao vậy. Bác sĩ Lăng, vì sao?

Mì sợi hiện ra màu trắng mềm mại, nước canh hơi vàng, mặt nước nổi lên một lớp dầu, rau mùi hành tây xếp chồng lên nhau, một quả trứng to nằm ở giữa bát.

Bữa tối vừa bưng lên, Vương Siêu liền vỗ tay nói "Thơm quá thơm quá". Lăng Duệ cười cười xoa đầu Vương Siêu, lại đưa cho anh một đôi đũa, "Nào, nếm thử xem rốt cuộc có ngon hay không. "

Vương Việt nhẹ nhàng nói "Cảm ơn", cậu nhìn bát mì trắng đến sáng bóng, miệng bát có một vòng hoa văn màu vàng rất đẹp, trước kia Vương Việt chưa từng được thấy loại chén bát như vậy. Bát của mợ không phải là hoa văn màu xanh, thì là được che phủ bởi mấy bông hoa lớn màu tím, miệng bát còn có vết rạn nứt, khi uống canh sẽ vô tình chọc vào miệng.

"Ngại quá, trong nhà thật sự không còn thức gì, lục tung tủ đồ mới tìm được mấy quả trứng gà. Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ một ngày, ở nhà với hai đứa để làm quen với môi trường. Hai đứa thích ăn gì, tôi sẽ thử xem có thể làm được không, hoặc là chúng ta sẽ ra ngoài ăn. "

"Đều được..." Vương Việt cẩn thận ăn một ngụm mì.

"Ăn thịt! Muốn ăn thịt!" Vương Siêu kêu lên.

"Anh, lúc ăn cơm không được nói chuyện, anh quên rồi sao." Vương Việt vội vàng vỗ vỗ anh trai, quay đầu ngượng ngùng cười xin lỗi Lăng Duệ.

Vương Siêu buông đũa xuống, lùi về phía sau, "Đừng đánh... Đừng đánh... Không đánh em trai..."

Vương Việt lại dỗ dành anh, "Anh, không sao, bác sĩ Lăng không đánh người. Ngoan một chút, ăn mì xong đi được không, bác sĩ Lăng đã phải vất vả làm cho chúng ta."

Lăng Duệ cũng nói: "Vương Siêu, đừng sợ, tôi không đánh người." Hắn biết mợ Vương Việt thích đánh trẻ con, còn thích cầm chổi đánh, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy đau. Vương Siêu không trao đổi như người bình thường, đoán chừng bị đánh cũng không nhớ lâu, cho nên mọi tức giận đều trút hết lên người Vương Việt ngoan ngoãn. Lăng Duệ lắc đầu, đúng là một đứa trẻ đáng thương.

Sau bữa tối, Vương Việt chủ động đi rửa bát. Cậu mặc một chiếc áo trắng rộng thùng thình, nhìn qua cũng biết đã mặc rất nhiều năm, vải vóc giặt đến mức nhão ra để lộ làn da bên trong, còn loáng thoáng trông thấy quầng vú màu nâu nhạt, Lăng Duệ không dám nhìn nhiều nữa. Phía dưới là một chiếc quần đùi đỏ cũng rất cũ, ống quần dài đến giữa đùi làm lộ ra một nửa đùi đẫy thịt, cẳng chân vừa mảnh vừa dài, tỷ lệ vô cùng hiếm có. Lăng Duệ không nhịn được liếc mắt một cái, lại trông thấy cái mông thiếu niên bị bọc chặt dưới quần đỏ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là "To quá, cũng rất tròn", giống như móc câu lôi kéo mắt Lăng Duệ. Hắn lại nghĩ đến cảnh thiếu niên cởi quần ở sâu trong hẻm nhỏ, bắp đùi run rẩy dưới ánh trăng được phủ lên một tầng sáng bóng, giống như sữa đông lạnh.

Lăng Duệ tự véo mình một cái, thầm mắng mình không biết xấu hổ, vô đạo đức, còn yên lặng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần "em ấy là trẻ vị thành niên". Vừa mở mắt ra liền trông Vương Việt mặc áo trắng ướt đẫm đứng trước mặt mình, vải vóc nửa trong suốt dán lên vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên để lộ ra màu trắng nõn.

"Bác sĩ Lăng, em rửa bát xong rồi, còn có chuyện gì em có thể làm không?"

Lăng Duệ vội vàng tránh tầm mắt đi, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp động lòng, ánh mắt ngây thơ trong suốt cùng vẻ mặt chờ mong nhìn mình.

Năm nay Lăng Duệ đã ba mươi tuổi, cũng đã kết hôn, không phải tiểu nhóc mười bảy, mười tám tuổi còn chưa sờ qua phụ nữ, huống chi thiếu niên trước mắt thanh thuần như thế, giống như một con thỏ trắng, hắn không nên, ít nhất còn chưa đủ......

Nhưng hắn lại nổi lên phản ứng, không thể khống chế được.

"A, a, rửa sạch rồi sao...À, cũng không có gì, bình thường tôi ở nhà cũng không làm gì....Cứ như vậy đi, quần áo của em ướt rồi, đi tắm trước đã, tôi sấy khô đồ ngủ cho em, sau đó ở phòng ngủ phụ có một chiếc giường nhỏ, vất vả hai người chen chúc một chút, được chứ?"

Vương Việt ngoan ngoãn gật gật đầu.

Cậu theo Lăng Duệ vào phòng tắm, Lăng Duệ dạy cậu cách dùng vòi hoa sen, lại tìm cho cậu bàn chải đánh răng và khăn mặt mới.

"Vương Việt, em đưa áo cho tôi. Lát nữa chuẩn bị xong tôi sẽ để ở cửa.", Nói xong, Lăng Duệ xoay người, mu bàn tay đưa ra phía sau lắc lắc.

Vương Việt ngoan ngoãn cởi ra giao cho hắn. Trong lòng nghĩ, bác sĩ Lăng thật kì lạ, rõ ràng đã từng nhìn thân thể của mình, vậy sao bây giờ còn muốn trốn.

Tắm rửa ở nhà mợ không thuận tiện như vậy, trong nhà mợ cũng không có sữa gội đầu và sữa tắm dễ ngửi như vậy, càng không có đồ rửa mặt chuyên dụng gọi là sữa rửa mặt. Phòng tắm của mợ chỉ có một miếng xà phòng, tay, mặt, trên người, tất cả đều được rửa sạch bằng cái đó.

Trên người cậu luôn rất bẩn thỉu, nhất là mông luôn chảy ra chất lỏng kì lạ, còn bị bắn chất lỏng kì quặc gì đó, rất tanh, cũng rất bẩn. Sau khi về nhà, việc đầu tiên cậu làm là xông vào phòng tắm rửa sạch, vừa rửa vừa đau đến rơi nước mắt. Ngoài cửa, mợ lại mắng cậu, nói cậu lại đi ra ngoài làm loạn, nói cậu cũng không biết rửa sạch xong mới trở về, nước không phải tiền sao, ngu dốt.

Cậu cũng muốn rửa sạch sẽ sau đó mới về nhà, nhưng những người đó ngay cả phòng rẻ nhất cũng không dẫn cậu vào, không phải ở sâu trong ngõ nhỏ, thì lại là ở nhà kho bỏ hoang, bọn họ sử dụng cậu như sử dụng một tờ khăn ăn, dùng xong liền ném đi. Cậu phải tự mặc quần áo lên, tự đeo cặp xách, đôi khi may mắn còn có thể nhặt được tiền mà họ đã ném xuống đất. Nhưng sau đó lại bị mợ lấy đi, lý do là nuôi hai anh em bọn họ không hề dễ dàng, hiếu kính với người lớn chút thì có làm sao.

Khăn mới sạch sẽ mềm mại chà lau lên thân thể, Vương Việt nghĩ, sau này sẽ không cần như vậy nữa, không cần để cho đàn ông vốn không quen biết sờ loạn, sẽ không bị mắng bởi vì dùng nước tắm rửa, tốt quá. Bác sĩ Lăng thật tốt.

Cậu mặc quần áo xong, dẫn Vương Siêu vào phòng tắm, đem chuyện vừa rồi Lăng Duệ giao cho cậu nói với Vương Siêu một lần, sau đó đi tới trước mặt Lăng Duệ.

"Bác sĩ Lăng..."

Vương Việt nhẹ nhàng gọi một tiếng, thấy Lăng Duệ đang nhìn mình, cậu cắn môi nhanh chóng cởi quần đùi đỏ của mình ra, không đợi bác sĩ kịp phản ứng, hai chân cậu đã mở rộng, xấu hổ lại lớn mật hiến dâng ra hạ thể dị dạng.

"Bác sĩ Lăng, anh chơi em đi...Xin anh, em, em nguyện ý... Bọn họ đều nói chơi em rất sướng......"

Vcl, mới có hai chương thôi mà chương nào bs Lăng cũng bị gạ, nghĩ cũng tội ghê😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info