ZingTruyen.Info

(Lăng Việt) Thiên sứ

Chương 2.1

Junjunzi

Quần chất đống ở mắt cá chân, áo thun bị vén lên tận ngực, cho dù bây giờ mới là đầu hạ, thiếu niên gần như hoàn toàn trần trụi đứng ở đầu gió cũng rất khó tránh khỏi không bị bệnh.

Huống chi mấy ngày trước cậu vừa mới phá thai, lúc này chính là thời điểm suy yếu.

Nghĩ đến mấy ngày trước mình đã tự tay phẫu thuật cho cậu, Lăng Duệ mới tìm lại được một chút lý trí. Hắn nhìn thiếu niên run rẩy trước mắt, vội vàng kéo quần áo cậu xuống.

"Em đừng như vậy."

Thiếu niên còn đang khóc, "Bác sĩ, bác sĩ đừng tức giận được không. "

"Trước tiên mặc quần vào đi."

Thiếu niên khom lưng xách quần, đại khái là do thân thể quá mức hư thoát, cậu còn chưa bắt được quần, trước mắt đã tối sầm, như không có trọng lượng ngã xuống.

May mà Lăng Duệ phản ứng nhanh đỡ lấy cậu, nếu không rất có thể sẽ bị thương.

Lăng Duệ không nhịn được hỏi cậu: "Sao em lại ở đây? Tốt nhất là em đừng ra ngoài vào những ngày này, đừng để bị cảm. Mấy người vừa rồi là ai? Tại sao em lại cởi..."

Thiếu niên yếu đuối dựa vào tường, nhẹ nhàng nói: "Em đi học tự học, mợ bảo em mua thức ăn... Mấy người vừa rồi, em cũng không biết......"

"Em đã như vậy rồi còn đi học?" Lăng Duệ nghĩ đến mợ thiếu niên nói cậu "ra ngoài làm loạn", lại nghĩ đến vừa rồi cậu chủ động cởi quần, giọng điệu thêm vài phần trào phúng: "Em còn rất khắc khổ."

Thiếu niên nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, lại nói: "Nếu thành tích thi giữa kỳ này còn thấp như trước, em sẽ không được đi học nữa."

Lăng Duệ đi về phía sau giúp thiếu niên nhặt rau dưới đất, hắn sợ mình cách xa thiếu niên nghe không rõ, vì thế lớn tiếng hỏi: "Sao có thể không đi học được? Không đi học thì em đi đâu?"

Thiếu niên không còn sức lực nói chuyện, thẳng đến khi Lăng Duệ xách hai túi rau đứng ở trước mặt, cậu mới nói: "Mát xa."

Lăng Duệ sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, mợ em ấy đúng thật là đã nhắc tới nơi này, hình như bảo cậu đi mát xa kiếm tiền.

Nhưng chỗ đó dường như không phải là một nơi đứng đắn.

"Em, em tới đó làm gì?"

"Kiếm tiền." Thiếu niên thản nhiên nói.

"Kiếm được bao nhiêu tiền?" Giọng nói của Lăng Duệ sâu kín, tựa như còn chưa tiêu hóa xong lời của thiếu niên.

"Bọn họ đều rất thích...sờ em."

Ngữ khí của thiếu niên bình thản giống như đang nói "Hôm nay ăn cà chua chiên trứng vậy".

"Ý em là sao? Mấy người vừa rồi rốt cuộc đang làm gì?" Lăng Duệ nóng nảy, trong lòng hắn có một ý niệm mông lung, rất đáng sợ, hắn hy vọng chỉ là mình suy nghĩ nhiều.

Thiếu niên lại không giải thích gì nữa.

Lăng Duệ lại nói: "Tại sao em lại cởi quần ra, em muốn cho bọn họ sờ sao? Em có biết như vậy là không đúng không?"

Thiếu niên chậm rãi mở miệng: "Chai nước tương của em bị vỡ, bọn họ nói, cởi quần ra, sau khi bọn họ sung sướng sẽ mua cho em một chai khác."

Đây là lý do vớ vẩn gì vậy? Lăng Duệ tức giận bật cười, "Một chai nước tương thôi......"

Thiếu niên gật gật đầu.

"Em, em đùa tôi sao? Chỉ là một chai gia vị thôi, mua thêm một chai nữa không phải là xong rồi sao, em có biết em cởi quần trước mặt ba người đàn ông có ý nghĩa gì không? Em không sợ...? Em điên rồi sao?"

"Em không có tiền." Thiếu niên dừng một chút, giống như ngay cả nói chuyện cũng phải hao phí rất nhiều sức lực, "Mợ cho em vừa đủ tiền thôi, em không có tiền mua thêm. "

"Không có thì thôi, dù vậy em cũng không thể... " Lăng Duệ thấy thiếu niên lại rơi lệ.

Bả vai cậu run rẩy, lông mi cũng run run, cậu ngồi xổm xuống rụt lại thành một cục, thoạt nhìn nhỏ xinh như một bé mèo con còn chưa cai sữa đã bị vứt bỏ, còn là bé mèo con nhỏ yếu nhất.

"Mợ sẽ đánh em...đánh anh trai...sẽ gửi em đến...tiệm mát xa...sẽ có nhiều người chạm vào em hơn...sẽ có em bé......" Cậu khóc đến thở không ra hơi, cả người run rẩy, tựa hồ đắm chìm trong hồi ức đáng sợ. "Rất đau...có máu...rất nhiều chú, em không biết họ...em nói không muốn...đau quá... Không cần em bé. "

Trong lòng Lăng Duệ hình thành một sự thật đáng sợ. Nhưng hắn còn chưa kịp bổ sung thêm chi tiết, cũng không có thời gian khiếp sợ, thiếu niên bệnh tật trước mắt khóc đến sắp ngất xỉu, hắn vội vàng giữ chặt tay thiếu niên, "Tỉnh lại mau tỉnh lại, không có tiệm mát xa, cũng không có mấy chú kì lạ... Là tôi, là bác sĩ Lăng...em nhìn tôi đi."

Thiếu niên mở mắt ra, dưới ánh trăng, dung nhan của bác sĩ làm cho cậu nghĩ đến thiên sứ trong truyện cổ tích.

"Bác sĩ Lăng......"

Nếu thiên sứ áo trắng cũng là thiên sứ, vậy có thể cứu mình không.

Lăng Duệ đến siêu thị mua một chai nước tương mới. Hắn thấy bộ dạng thiếu niên mong manh yếu đuối, chủ động đeo cặp, xách đồ ăn, đưa cậu về nhà.

Đã từng gặp giáo viên đến thăm nhà học sinh, nhưng hắn chưa từng thấy bác sĩ đến thăm nhà bệnh nhân. Lăng Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đoán mợ thiếu niên sẽ không nghe theo dặn dò của bác sĩ, ừm, hắn chỉ đến nhắc nhở một chút thôi.

Thiếu niên chậm rãi đi ở phía sau cách hắn hai bước, im lặng không nói lời nào.

Lăng Duệ quay đầu lại nhìn thiếu niên một cái, nghĩ thầm, phải nghĩ cách thuyết phục mợ em ấy báo cảnh sát, xâm hại tình dục vị thành niên cũng không phải chuyện nhỏ, người xấu nhất định phải bị trừng phạt.

"Em đừng lo lắng, tôi sẽ nói chuyện với mợ em."

Trên mặt thiếu niên vẫn còn nước mắt, hai mắt đỏ như thỏ, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng lại lộ ra một nụ cười với bác sĩ.

"Ừm!"

"Như vậy không phải tốt hơn sao, cười nhiều một chút, em cười đẹp lắm." Nửa câu sau là em vốn cũng rất xinh đẹp, Lăng Duệ không dám nói tiếp, sợ giọng điệu ngọt xớt sẽ khiến cậu tưởng hắn là người xấu.

Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, cứ như vậy đến nhà của thiếu niên. Còn chưa mở cửa Lăng Duệ đã nghe thấy tiếng mợ mắng, "Mày còn biết về cơ đấy, lại đi lêu lổng chứ gì, lần này bọn nó có cho mày tiền không, tao nói cho mày biết, nếu mày mang thai lần nữa thì tự nghĩ cách phá thai đi. Thằng anh thiểu năng của mày còn đang kêu kia kìa, phiền chết mất, mau đến bảo nó đi!"

Bà ta mở cửa ra, trông thấy không phải là cháu trai nhút nhát, mà là một người đàn ông trưởng thành cao lớn. "Cậu là ai?"

Lăng Duệ mỉm cười nói: "Chào chị, tôi là Lăng Duệ ở khoa phụ sản bệnh viện số 3 thành phố."

Thiếu niên từ phía sau Lăng Duệ thò đầu ra, "Mợ..."

"A, thì ra là cậu. Muộn như vậy rồi, sao cậu lại ở cùng với cháu nhà tôi?"

Lăng Duệ tiến lên một bước, không mời mà đến đi vào trong nhà.

Trang trí phòng ốc rất cũ kĩ, nhà rất nhỏ, tản ra một mùi không tốt lắm, Lăng Duệ nhíu nhíu mày, nói: "Là như vậy. Hôm nay tôi có việc lái xe qua khu phố này, đột nhiên thấy em ấy bị ba thanh niên kéo vào một con hẻm không có người, sau đó bị ép phải cởi quần ra. Là cha là mẹ, tôi hy vọng chị có thể chú ý đến vấn đề này, rất rõ ràng, đây là quấy rối tình dục, con nhà chị còn chưa trưởng thành. " Người phụ nữ nghe xong những điều này liền lúng túng mỉm cười, "Nó với mấy tên kia đùa giỡn chút thôi, có gì mà phải ngạc nhiên, tôi nói bác sĩ này, cậu không nên nói lung tung khắp nơi như thế."

Lăng Duệ trợn mắt: "Rõ ràng là chị đi nói khắp nơi, ngay cả bác sĩ của khoa khác cũng nghe thấy. Thưa chị, xin chị hãy để ý đến chuyện này, đừng vừa coi như chuyện này không hề xảy ra, vừa nói những lời đó ở nơi công cộng, như vậy chẳng khác nào chị tự làm mất mặt con mình. Chuyện hôm nay tôi đều đã thấy, đứa nhỏ thực sự bị ép buộc, nếu tôi không đến kịp thời, hậu quả là không thể tưởng tượng được. Tôi kiến nghị chị mau báo cảnh sát càng sớm càng tốt, chuyện quấy rối tình dục chắc chắn đã xảy ra nhiều hơn một lần. Ngoài ra, tôi khuyên chị nên đưa con đến gặp bác sĩ tâm lí."

"Bác sĩ tâm lý? Được rồi, nói đi nói lại cũng là muốn tôi tiêu tiền đúng không? Đám bác sĩ tâm lí đều là bọn lừa tiền! Họ thì biết cái gì! Đồ bác sĩ thối nát không có lương tâm, còn thay đổi cách lừa tiền của tôi, một ca phẫu thuật phá thai mà phải mất đến mấy triệu, sao không đi ăn cướp đi!"

Lăng Duệ giải thích: "Tôi không có ý này. Tôi không ép buộc em ấy phải đi, quyết định về vấn đề này nằm ở em ấy. Hôm nay tôi đến, một là để nói với chị về việc báo cảnh sát, và thứ hai là bệnh nhân vừa mới phá thai, cần phải nghỉ ngơi và bổ sung dinh lượng, cố gắng đừng để em ấy đi ra ngoài."

"Nào có yếu đuối như vậy? Bác sĩ, cậu quản nhiều quá đấy."

Lúc này, Lăng Duệ mới ý thức được mình quả thật đã vượt quá giới hạn. Bác sĩ bình thường sẽ không chạy đến nhà của bệnh nhân để nói những điều này.

Nhưng người cũng đã đến rồi, cái gì cần nói cũng đã nói, vì vậy nhất định phải có kết quả.

"Bởi vì tình huống của bệnh nhân tương đối đặc thù, cho nên tôi cần quan tâm đặc biệt một chút."

Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, "Làm gì có ai lại vô cớ ân cần như vậy, chắc chắn còn có ý đồ khác."

Toàn bộ tu dưỡng hơn ba mươi năm của Lăng Duệ đều nằm trong tay người phụ nữ này, "Chị có ý gì?"

Người phụ nữ cũng nổi giận, "Tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu đầu tiên đấy! Ai mà biết được trong hẻm đã xảy ra chuyện gì! Nói không chừng chính là cậu cưỡng hiếp nó!"

Giọng nói của người phụ nữ quá sắc bén, phía sau cánh cửa phía trong phòng phát ra tiếng khóc của một người đàn ông, "Em trai! Em trai! Anh muốn em trai!"

Thiếu niên phía sau Lăng Duệ lập tức chạy tới.

Người phụ nữ phỉ nhổ, xoay người cầm chổi xông vào trong phòng, "Khóc cái gì mà khóc! Tao đánh chết mày! Mẹ kiếp nếu mày còn không quản được thằng ngốc này thì tao sẽ ném cả hai bọn mày đi!"

Lăng Duệ đi theo phía sau, trước khi cây chổi kịp rơi xuống thân hình đơn bạc của thiếu niên, hắn liền kéo cánh tay phải của người phụ nữ.

"Xin chị hãy bình tĩnh lại! Chị đánh con như vậy sẽ xảy ra án mạng!" Người phụ nữ điên cuồng la lối khóc lóc, "Đáng chết, nhà họ Vương chúng nó nên chết hết đi mới phải, chết chung mới cha mẹ chúng nó đi! Cậu nói thử xem, hai đứa nó sống còn có ý nghĩa gì, một người thiểu năng trí tuệ, một người bất nam bất nữ, là con điếm mà ai cũng có thể chơi! Chết sớm một chút cho yên bình!"

Lăng Duệ cũng không khống chế được giọng nói: "Chị nuôi con như vậy thì thà rằng đừng nuôi! Mẹ nó, chị có biết tôi muốn có một đứa con đến mức nào không! Còn không bằng để cho tôi nuôi."

Từ qua đến giờ toàn nghe bà mợ này chửi 😅😅😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info