ZingTruyen.Com

Lang Viet Thien Su

Kim đồng hồ chỉ vào tám giờ, tiếng chuông tan học vang lên. Nhậm Nhất Hiệp đã thu dọn xong cặp sách, chờ chuông vang liền chạy đến bên cạnh Vương Việt. Vương Việt luôn học đến tận giây cuối cùng, nhưng cậu có thói quen học môn nào mới lấy sách của môn đấy, sách trên bàn học cũng không bị chất cao thành chồng, ngay cả đồ dùng học tập cũng được bỏ vào túi bút ngay sau khi sử dụng, vì vậy việc thu dọn cũng không tốn bao lâu —— thời tiết càng ngày càng lạnh, cậu không muốn chú phải ở bên ngoài chờ quá lâu.

Vung tay chào tạm biệt Nhậm Nhất Hiệp, Vương Việt lập tức đi tới nơi đã hẹn với Lăng Duệ, nhưng ngoài dự đoán, chiếc xe màu đen quen thuộc lại không có ở chỗ này.

"Lạ quá, sao hôm nay chú lại đến muộn"" Vương Việt lẩm bẩm, "Có lẽ hôm nay chú có chuyện gì đó nên phải trì hoãn, chú sẽ đến sớm thôi." Vương Việt tự thuyết phục bản thân, lại ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ, thỉnh thoảng còn nhìn trái nhìn phải, giống như ngay giây sau xe của Lăng Duệ sẽ xuất hiện.

Bông tuyết vẫn rơi xuống như trước, học sinh đi ra khỏi cổng trường càng ngày càng ít, Vương Việt không mang theo điện thoại —— có lẽ nên đi về nhà trước, sau khi lấy được điện thoại thì liên lạc lại với chú, cậu do dự nhưng chưa tiến lên, cuối cùng đành bỏ đi suy nghĩ này, "Nếu mình vừa đi, chú lại tới thì làm sao, chú không tìm được mình nhất định sẽ rất sốt ruột."

Cậu lại không có đồng hồ đeo tay, cũng không biết qua bao lâu, lúc quay đầu lại chỉ thấy tòa nhà dạy học đen kịt, dưới màn đêm, ánh đèn trước cửa phòng bảo vệ có vẻ rất cô độc.

Dưới đất đã tích tụ một lớp bông tuyết mỏng, giày thể thao Vương Việt đang mang đã hơi ướt, chờ cậu sực tỉnh lại thì hai chân đã lạnh lẽo từ lâu. Cậu lại bước hai bước về phía đường chính, xe cộ qua lại đều sáng đèn vội vàng chạy qua, không có một chiếc nào có ý định dừng lại.

"Chú...sao chú còn chưa đến..." Vương Việt xoa xoa hai tay thổi một hơi, sau đó tự an ủi mình: "Nhất định là do đường tuyết trơn trượt, cho nên chú phải lái xe thật chậm..." Cậu lại không nhịn được miên man suy nghĩ, "Không phải chú đã xảy ra chuyện gì chứ?" Vương Việt rùng mình một cái, sau đó lắc đầu thật mạnh, "Không đâu không đâu."

Một khi suy nghĩ đã nảy sinh thì sẽ mất khống chế tràn ra, mặc dù Vương Việt cảnh cáo mình nhiều lần rằng không nên suy nghĩ lung tung, nhưng càng ngày càng có nhiều ý nghĩ thái quá chiếm cứ đại não của cậu. Vừa ngẩng đầu lại trông thấy từng mảng lớn bông tuyết bay bay rơi xuống, chúng tựa như những ánh sao rơi, không hiểu sao mũi Vương Việt lại chua xót, cậu bắt đầu nhớ anh trai, nhớ ba mẹ, nhớ tới nhớ lui lại phát hiện mình cũng không có bao nhiêu người để nhớ, cậu liền bắt đầu nhớ Lăng Duệ.

Cậu chạy về phía phòng bảo vệ. Nơi đó còn sáng đèn, có lẽ bên trong vẫn còn người, cậu có thể mượn điện thoại của chú bảo vệ để gọi cho chú. Đúng, chỉ cần nghe giọng nói của chú, miễn là chú nói "chờ thêm một chút nữa", cậu luôn sẵn sàng chờ đợi trong đêm tuyết này.

Vương Việt đã đứng ở cửa phòng bảo vệ, vừa mới giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, phía sau lại vang lên một giọng nam quen thuộc, "Tiểu Việt!" Vương Việt kinh ngạc, cậu đợi không biết bao lâu chỉ vì muốn nghe thấy một tiếng gọi này, vì thế bèn lập tức xoay người, còn suýt chút nữa trượt ngã. Sau khi lảo đảo vài bước mới đứng vững, cậu lại không trông thấy chiếc xe màu đen quen thuộc của Lăng Duệ đâu.

Chỉ có một chiếc xe jeep màu đen nhìn vô cùng cao cấp, cửa sổ ghế sau được hạ xuống một nửa toả ra ánh sáng vàng ấm áp nhu hòa, Vương Việt nghi hoặc chớp chớp mắt, lúc này mới thấy mặt Lăng Duệ xuất hiện phía sau cửa sổ xe.

Lăng Duệ mở cửa bước xuống, hắn vẫy vẫy tay với Vương Việt ở cách đó không xa.

Vương Việt không chút do dự đi tới, lại dừng bước ở vị trí cách Lăng Duệ ba bước.

Cậu thấy được. Tài xế là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, tuổi tác xấp xỉ với Lăng Duệ, từ trang điểm, kiểu tóc đến phụ kiện, trang phục, đều rất vừa vặn, có lẽ đây chính là "xinh đẹp quý khí" mà Vương Việt chưa từng được thấy suốt 16 năm qua. Ở hàng ghế sau là một cậu bé khoảng 4-5 tuổi đang ngủ, đứa bé đó ăn mặc như một hoàng tử trong phim hoạt hình Disney, với một chiếc vương miện nhỏ trên đầu. Bên cạnh nó bày đầy các loại túi quà đẹp đẽ, Vương Việt liếc mắt một cái, có rất nhiều nhãn hiệu cậu cũng không biết, đành phải suy đoán là quà mà tiểu thiếu gia nhà giàu được tặng, thứ duy nhất cậu có thể nhìn ra chính là mấy túi đồ ăn vặt đầy ắp, chúng còn nhiều hơn lượng quà vặt cậu và Vương Siêu ăn trong một năm.

Hôm nay Lăng Duệ cố ý tạo kiểu tóc, dù đã là buổi tối nhưng mái tóc vẫn tỉ mỉ như trước, áo khoác lông màu nâu nhạt làm nổi bật dáng người cao ngất của hắn, trông vừa dịu dàng lại sạch sẽ, Vương Việt cúi đầu nhìn mũi giày ướt sũng của mình, không biết tại sao bản thân lại dừng ở đó, dù là một bước cũng không dám tiến lên.

"Tiểu Việt, xin lỗi cháu." Lăng Duệ lo lắng tiến lên một bước giải thích với Vương Việt: "Hôm nay là sinh nhật của con trai chú, chơi với nó cả ngày, đến tối mới phát hiện điện thoại hết pin, vất vả lắm chú mới liên lạc được với chủ nhiệm lớp cháu, nhưng cháu lại tan học rồi. Đã rất lâu rồi U U không có gặp chú, cho nên chú không thể về sớm được, không còn cách nào, chú đành phải bảo mẹ nó đưa chú tới đây, không ngờ lại vẫn đến muộn... Tiểu Việt......"

Hóa ra "chuyện" của chú là tổ chức sinh nhật cho con trai.

Vương Việt thở phào nhẹ nhõm lắc đầu nói "không sao", tuy nhiên cậu vẫn đứng im như trước.

Cửa sổ phía ghế lái hạ xuống, người phụ nữ nhìn về phía Lăng Duệ, "Lăng Duệ, nghe giọng điệu nóng nảy của anh, tôi còn tưởng rằng anh nhận nuôi một đứa con để bắt U U gọi là anh trai."

Lăng Duệ lôi kéo Vương Việt đi tới, "Chính thức giới thiệu một chút, Phương Ninh, đây là đứa nhỏ anh nhận nuôi, Vương Việt. Tiểu Việt, đây là..."

"Lộc Phương Ninh, tổng giám đốc tập đoàn Lộc Minh, mẹ của Lộc U U." Cô không cho Lăng Duệ cơ hội nói tiếp, dựa vào tính tình hấp tấp của mình cắt đứt lời giới thiệu không rõ ràng của người đàn ông kia, "Chào cháu, Vương Việt."

Đồng phục của Vương Việt nhìn qua rất đơn bạc, bả vai và đỉnh đầu đã tích một tầng tuyết mỏng, chóp mũi bị lạnh đến đỏ rực, phối hợp với da mặt trắng trẻo thanh tú, thoạt nhìn liền khiến người ta đau lòng.

Chỉ là đứa nhỏ này vô cùng nhút nhát, dường như cậu không biết nên ứng phó với tình huống xã giao như thế nào, qua vài giây mới nói "Chào cô..."

Lộc Phương Ninh hiểu được sự lúng túng của cậu. Cô là vợ cũ của Lăng Duệ, còn Vương Việt thì sao, là đứa nhỏ Lăng Duệ nhận nuôi, gia đình cũ và mới đụng nhau, quả thật là có hơi xấu hổ, huống hồ đứa nhỏ này còn đang dậy thì, đây đúng là lúc nhạy cảm, bị Lăng Duệ bỏ ở cổng trường hứng tuyết mấy chục phút, chắc chắn trong lòng sẽ hụt hẫng, vậy mà còn phải biểu hiện lễ phép trước mặt vợ cũ của Lăng Duệ.

Cô nhếch lên một nụ cười tự cho là rất vui vẻ thân thiết, "Gọi tôi là Tiểu Lộc tổng cũng được, mọi người đều gọi tôi như vậy."

Thiếu niên lễ phép nói: "Chào cô, Tiểu Lộc tổng, cháu tên là Vương Việt."

Lộc Phương Ninh lại nói với Lăng Duệ: "Được rồi, cuối cùng cũng đưa anh đến bình an. Anh đưa đứa nhỏ của anh về nhà, tôi sẽ đưa con tôi về nhà." Cô quay đầu nhìn lại, "Nhân lúc U U còn chưa thức dậy thì mau đi đi, nếu không nó lại khóc đòi ba."

Vừa dứt lời, Lộc U U ở ghế sau liền mở miệng: "Hừ, không ngờ được phải không, con tỉnh lại từ lâu rồi."

Lộc U U vừa mở miệng, Lăng Duệ đã bị hấp dẫn đi tới, hắn ghé vào bên cửa sổ xe nhìn vào trong, Lộc U U trong xe bò qua, su đó dùng hai bàn tay nhỏ mũm mĩm nâng mặt ba lên.

"Ba, đã rất lâu rất lâu ba không ở nhà rồi. Có phải...ba không cần con với mẹ nữa không?"

Mặc dù sự thật là Lộc Phương Ninh không cần Lăng Duệ nữa, nhưng trong mắt Lộc U U, vấn đề chắc chắn nằm ở người ba "bỏ nhà đi" này. Lăng Duệ lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con trai: "Không có mà, sao ba có thể không cần U U chứ... Hôm nay không phải ba vẫn luôn ở bên con sao?"

Đại khái là di truyền chỉ số IQ cao của Tiểu Lộc tổng, Lộc U U mới năm tuổi không hề dễ lừa gạt như vậy: "Vậy, vậy tối nay ba ở nhà sao? Ba sẽ kể chuyện cho con nghe chứ? Ngày mai ba có nấu bữa sáng cho con không? Có đưa con đi, đi học mẫu giáo không?"

Trên thực tế, tối nay Lăng Duệ muốn về nhà cùng một đứa trẻ khác, sau đó rót cho đứa trẻ này khác một ly sữa trước khi đi ngủ, ngày hôm sau sẽ làm bữa sáng cho một đứa trẻ đó, cuối cùng đưa cậu đi học.

Lăng Duệ không biết phải làm sao.

Lộc U U nhìn thấu hết tất cả, nó "oa" một tiếng khóc lớn, "Đúng là ba không cần con, không cần con nữa! Ba không thích U U! Ba thích anh bé, ba làm ba của anh bé rồi..."

Không ai ngờ Lộc U U lại nói như vậy, nhất là Vương Việt, cậu như bị người ta bất ngờ đâm một dao, lại cảm thấy mình đáng bị đâm đến chảy máu đầm đìa —— cậu bừng tỉnh hiểu được, tất cả những gì mình có đều là trộm từ đứa bé này.

Hóa ra cậu buồn cười như vậy. Ăn cắp và bố thí lại có thể được coi là ban ân cùng cứu rỗi.

Vương Việt đành phải làm một người ngoài cuộc lúng túng. Việc quấy rầy một nhà ba người bọn họ, thật sự không phải ý định của cậu.

Lăng Duệ hoàn toàn rối loạn, hắn muốn dỗ dành con trai ruột, còn phải để ý cảm nhận của Vương Việt. Vương Việt chần chờ không chịu tiến lên, tự cho là hào phóng giới thiệu thì trong lòng sẽ không có khúc mắc, nhưng Lăng Duệ hiểu được, từ lúc hắn đến muộn cũng đã làm cho đứa nhỏ của hắn tủi thân.

"Lộc U U!" Tính tình của Lộc Phương Ninh không tốt như Lăng Duệ, cô lấy khí thế đàm phán công việc dạy dỗ con trai, "Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, ba và mẹ chỉ sống tách ra, ba có chuyện riêng phải bận rộn, cũng đâu phải là không cần con. Con xem đi, lúc con muốn ba, nhớ ba, có lần nào ba không đến với con chưa? Hôm nay là sinh nhật con, ba thường phải khám bệnh mệt mỏi nhưng cũng chơi cùng con cả một ngày, còn không thỏa mãn sao? Ngày mai ba còn phải tiếp tục đi làm để chữa bệnh cứu người mà? Nếu ba ở bên con mãi, những bệnh nhân cần ba phải làm sao đây."

Lộc U U hít hít mũi, nó cũng biết la lối khóc lóc với mẹ cũng vô dụng, vì thế chỉ đành sụt sùi dần yên tĩnh lại.

"U U, con đã lớn rồi, là một người đàn ông, không thể ngày nào cũng bám lấy ba,  có biết xấu hổ không? Còn nữa, hôm nay con không chịu thả ba đi, ba ở cùng con muộn như vậy, chuyện riêng của ba bị trì hoãn, con xem ba có yêu con hay không?"

Lộc U U gật đầu.

Đứa nhỏ có thể xem như đã bình tĩnh lại, Lộc Phương Ninh xoa xoa huyệt thái dương, tiếp tục nói: "Bởi vì chơi với con, ba cũng không kịp đón anh Tiểu Việt về nhà. Hôm nay còn có tuyết rơi, trời rất lạnh, anh Tiểu Việt phải đứng ở bên ngoài thật lâu, U U, mau xin lỗi anh Tiểu Việt. "

Lộc U U đúng là rất nghe lời, nó bám lấy cửa sổ xe nghiêm túc nói với Vương Việt: "Anh Tiểu Việt, em xin lỗi."

Vương Việt bất ngờ nhận được lời xin lỗi, trong lòng rối loạn, cảm giác chóp mũi cùng hốc mắt giống như bị ngâm dấm, đôi môi run rẩy vừa bối rối nói "Không sao không sao", vừa theo bản năng xua tay.

Đứa bé kia đột nhiên cười "ha ha", nó lấy một túi phô mai trong túi đồ ăn vặt đưa tới, dùng giọng sữa nói: "Anh Tiểu Việt đừng buồn, que phô mai có dinh dưỡng, ăn nhiều sẽ cường tráng, sẽ không sợ lạnh nữa."

Vương Việt lại xua xua tay không chịu nhận, Lăng Duệ vỗ vỗ lưng cậu, bảo cậu nhận lấy, vì vậy Vương Việt liền vươn hai tay ra thật cẩn thận nhận lấy, "Cám ơn em."

"Anh Tiểu Việt đẹp thật đó! Em thích anh Tiểu Việt!" Rốt cuộc, Lộc U U cũng không nhìn ba mình nữa, ngược lại lại nhìn chằm chằm Vương Việt, "Em muốn chơi với anh Tiểu Việt."

Lộc Phương Ninh tiếp tục xoa huyệt thái dương, "Vừa định khen nhóc con hiểu chuyện... U U, anh Tiểu Việt phải thi, rất bận."

Không ngờ Vương Việt lại tiến lên hai bước, tay vịn đầu gối đứng trước mặt Lộc U U, cậu nói: "Được, lần sau chúng ta cùng nhau chơi."

Trên đường về nhà, đèn đường kéo dài bóng dáng của người đi đường sau đó rút ngắn lại. Hai người sóng vai đi về phía trước, im lặng đến cửa tiểu khu, Lăng Duệ mới chậm rãi mở miệng: "Tiểu Việt, hôm nay thật sự xin lỗi cháu, để cháu chờ lâu như vậy, bị lạnh rồi phải không? Cuộc hôn nhân của chú và Phương... Tiểu Lộc tổng đã kết thúc từ lâu, phân chia rất hoà bình. U U hoàn toàn là mẹ lo, chú không nhúng tay vào được, lúc có thời gian cũng qua thăm một chút. Chú và mẹ thằng bé thường không liên lạc nhiều... U U rất thích cháu, nó nghĩ gì nói đó, trẻ con mà, cháu đừng để trong lòng......"

"Ừm, cháu biết." Ngữ khí của Vương Việt không có cảm xúc phập phồng gì. Từ sự hiểu biết của Lăng Duệ với cậu, hắn chắc chắn hiện giờ trong lòng Vương Việt không dễ chịu, nhưng Vương Việt quá ngoan, quá thích chịu đựng, tâm lý càng khó chịu, lại càng dệt cho mình một tầng kén thật dày,
giả vờ như mọi thứ hết đều tốt, coi như không có chuyện gì xảy ra. Hắn không nhìn ra được tâm trạng của Vương Việt, trong lòng mất khống chế trở nên hoảng loạn.

Lăng Duệ hoảng hốt không kịp lựa lời: "Tiểu Việt, nếu như không thoải mái, cháu cứ nói trực tiếp với chú là được...".

Vương Việt lắc đầu khiến Lăng Duệ khó có thể nắm bắt, ngữ khí của cậu lại nhẹ nhàng hơn: "Cháu không có... Tiểu Lộc tổng và U U đều rất tốt..." Bọn họ đứng trước tòa nhà, nương theo ánh trăng của đêm nay, Vương Việt nhìn về phía Lăng Duệ, thành khẩn nói: "Chú, con của chú, rất đáng yêu."

Bàn tay to đặt lên đỉnh đầu Vương Việt nhẹ nhàng nắm hai cái, đối diện với ánh sao trong đáy mắt cậu, Lăng Duệ không khỏi mỉm cười, "Đúng vậy, con của chú, thật sự rất đáng yêu."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com