ZingTruyen.Com

Lang Viet Thien Su

Trường học của Vương Việt và bệnh viện số 3 thành phố cách khu nhà Lăng Duệ cũng không xa lắm, nhưng bởi vì ở hai phương hướng khác nhau, mỗi sáng Lăng Duệ đều lái xe đưa Vương Việt đi học, sau đó lại lái xe đến bệnh viện. Ban đêm náo loạn thành như vậy, sau nửa đêm mới đi ngủ, cho nên không nghỉ ngơi được bao nhiêu đã phải rời giường. Lăng Duệ ngáp một cái, lục tìm cho Vương Việt một cái áo thun mới, bảo cậu mặc ở bên trong áo đồng phục, tạm thời có thể giữ ấm và che chắn.

Tiểu Việt rất ngoan, ngồi trên xe liên tục cam đoan với chú sẽ chăm sóc tốt cho mình, mấy ngày này chắc chắn sẽ không ra ngoài chơi đùa. Lăng Duệ vỗ vỗ lưng cậu, đột nhiên tiến sát đến hạ thấp giọng hỏi: "Tiểu Việt, chỗ đó của cháu, bây giờ cảm giác thế nào?"

Vương Việt "A", một tiếng, cậu vẫn rất xấu hổ, nhưng ở trước mặt bác sĩ thì không cần phải ngượng ngùng, cho nên chỉ đành thẹn thùng nói: "Hôm qua, sau khi được chú xoa đã hơn nhiều rồi." Lăng Duệ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đáp lời cậu: "Tối nay về nhà chú lại xoa cho cháu, thứ bên trong phải nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, nếu không kì sinh lý sau này có thể sẽ lại đau."

Vương Việt gật đầu, thấy cổng trường càng lúc càng gần, bộ ngực vừa mới nói "ổn" lại trở nên đau đớn, Vương Việt theo bản năng dùng tay ấn, thân thể cũng cong lên. Động tác của đứa nhỏ đều bị Lăng Duệ nhìn thấy, biết ngoài miệng cậu không nói, nhưng trên người chắc chắn lại khó chịu, hắn lập tức tự chủ trương lái vào trong ngõ nhỏ phía sau trường.

"Chú......?"

Dừng xe xong, Lăng Duệ nhìn trái nhìn phải một phen, xác định không có người ở gần đó mới lo lắng mở miệng: "Tiểu Việt lại đau phải không?" Hắn nhìn lướt qua vẻ mặt của Vương Việt, chỉ thấy cậu đang nhíu mày, đầu gật nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, Lăng Duệ hít sâu một hơi, thăm dò hỏi: "Có muốn chú......xoa cho cháu nữa không?"

Vừa dứt lời, không khí trong xe rơi vào im lặng gần như quỷ dị, Lăng Duệ lập tức cảm thấy hối hận. Thay vì nói, mình xuất phát từ lòng nhân từ của bác sĩ, sự quan tâm của người lớn, thà rằng nói là đồ háo sắc, si mê thân thể ngây ngô lại thành thục của đứa trẻ này, còn dám đưa ra yêu cầu vô lý như vậy ở nơi người ta đi học. Hắn đã chuẩn bị chấp nhận việc đứa nhỏ sẽ lấy lý do sợ đi học muộn để từ chối, ai ngờ Vương Việt lại im lặng trong giây lát, sau đó lập tức cởi nút áo sơ mi của mình ra.

Con ngõ nhỏ này không có người, nhưng đầu hẻm cách đó mấy trăm mét lại gần đường chính, xuyên thấu qua kính chắn gió là có thể nhìn thấy, toàn bộ đều là thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục đeo cặp sách, mà Vương Việt lại ở nơi cách bạn học một bước chân cởi áo cho người đàn ông trước mặt nhìn. Mặc dù trong xe ấm hơn bên ngoài một chút, nhưng khi bụng bị lộ ra dưới vạt áo, Vương Việt vẫn bị lạnh đến hơi run, tuy nhiên cậu vẫn mặc kệ chuyện này, cố chấp bày hai nụ hoa giống như thiếu nữ mười hai mười ba tuổi của mình cho Lăng Duệ.

Tối hôm qua ngực mới bị nắn trong lòng bàn tay, Lăng Duệ ngắm nhìn hai vú đã khôi phục trạng thái nặng trịch. Vừa sờ đã biết bên trong nhất định lại chứa đầy sữa, hai núm vú cứng lên tựa như đậu đỏ, may mà cậu có mặc áo thun lót bên trong, nếu không nhất định sẽ bị bạn học nhìn ra. Vương Việt thật sự khó chịu muốn chết, Lăng Duệ còn chưa xoa được mấy cái, cậu đã kêu ai ai ngã vào ngực chú. Hơi thở ngọt ngào thuộc về Vương Việt bao vây Lăng Duệ, hắn vươn một tay ôm eo cậu, ngón cái còn xấu xa vuốt ve eo của cậu. Vương Việt khó nén được âm thanh rên rỉ, tiếng rên rỉ vụn vặt tràn ngập trong xe hơi nhỏ hẹp có vẻ cực kì rõ ràng, đồng thời còn lộ ra một loại triền miên khó nắm bắt. Lăng Duệ nghe được liền nóng người đỏ mặt, hắn ngước mắt liếc nhìn một cái, có thể thấy nóc nhà nhòn nhọn cao nhất của khu dạy học trong trường, giữa lúc giật mình dường như có tiếng đọc sách vang vọng bay vào lỗ tai hắn, âm thanh đó đan xen cùng với tiếng thở dốc của Vương Việt trong xe.

Lăng Duệ không hiểu sao lại cảm thấy hưng phấn, bàn tay mất khống chế to gan hơn một chút. Hắn lập tức nghe thấy Vương Việt "ư" một tiếng dồn dập, đầu ngón trỏ dính một ít nước ấm.

Trong xe không có điều kiện chườm nóng, Lăng Duệ vốn còn tưởng chỉ cần xoa vài cái là có thể giảm bớt sự khó chịu của nhóc con, lại không ngờ sẽ khơi thông làm cậu phun sữa. Hắn ngay lập tức dùng khăn giấy lau đi, và nói "Xin lỗi" như một đứa trẻ đã làm điều gì đó sai trái. Vương Việt lắc đầu, vừa nhìn đã biết là đang xấu hổ, thế nhưng cậu lại không có chút ý tứ không vui nào. Sau khi buông vạt áo xuống, cậu chỉ chỉ đồng hồ, "Chú, cháu, cháu phải đi học..."

Lăng Duệ luống cuống tay chân ném tờ giấy đi, lại duỗi tay đóng cúc áo sơ mi cho cậu, Vương Việt ngoan ngoãn ngồi chờ Lăng Duệ đóng xong cái cúc dưới cùng, sau đó đột nhiên mở miệng: "Tối nay, còn phải làm phiền chú." Nói xong, cậu liền cầm lấy cặp sách nhảy xuống xe, chạy được vài bước lại xoay người lại vẫy tay với chiếc xe màu đen của Lăng Duệ, cuối cùng cất bước chạy ra ngoài.

Chờ chạy đến đường chính, Vương Việt mới ngừng lại, cậu vừa thở dốc vừa nâng khuôn mặt nhỏ bị nóng cháy của mình lên. Cậu cũng không thể tin được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nhớ lại đầu óc vẫn còn có chút ngây ngẩn. Cậu và Lăng Duệ dựa sát vào nhau, toàn bộ hơi thở của Lăng Duệ đều chui vào lỗ tai mẫn cảm của cậu, làm cho toàn thân cậu trở nên tê dại. Vương Việt đá văng hòn đá nhỏ dưới chân, cậu cũng không biết việc mình tiết ra sữa có tốt hay không, nhưng cậu thật sự muốn ở lại với Lăng Duệ một lúc nữa. Tuy nhiên nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ có cậu đi học muộn, mà ngay cả chú cũng đi làm muộn.

"Chú..." Vương Việt lại chìm đắm trong hồi ức, tay phải đặt trên ngực thuận tiện vỗ vỗ, cảm giác hai vú vừa được vuốt ve dường như còn lưu giữ nhiệt độ trong lòng bàn tay Lăng Duệ, cả người cậu đều sắp say.

Đột nhiên, vai phải bị vỗ một cái, cậu theo bản năng nhìn sang phải, không có ai, giọng nói của Nhậm Nhất Hiệp lại vang lên từ bên trái: "Vương Việt, nghĩ gì đó? Sắp........."

Vương Việt ngơ ngác xoay người nhìn, cậu cũng không biết bản thân mình trong mắt Nhậm Nhất Hiệp là hai má hồng đào, mắt hạnh ngậm nước, bên cổ tản mát ra mùi mật đào, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái. Cậu chỉ tò mò vì sao cậu ta lại không tiếp tục nói tiếp, cả người còn đắm chìm trong ôn tồn ngắn ngủi với Lăng Duệ, cho nên giọng điệu vừa nhẹ vừa mềm, "Sắp cái gì?"

"Sắp...sắp muộn rồi!" Nhậm Nhất Hiệp hô lên một tiếng, lập tức túm Vương Việt chạy đến trường học, nhưng mặc kệ cậu ta có nói với mình như thế nào, Vương Việt chỉ là anh em tốt ra sao, cái loại rung động khác thường như bị móng mèo cào tim cũng không thể dừng lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến kỳ thi lớn đầu tiên của lớp 10. Trước khi vào phòng thi, bạn học Vương Việt vẫn có chút lo lắng, sợ kết quả học tập một tháng của mình vẫn sẽ kém, Lăng Duệ là phụ huynh nhưng lại thoải mái hơn rất nhiều, hắn vừa ôm cậu vừa nói: "Thi cũng đơn giản như làm bài tập ở nhà thôi."

Vài ngày sau, bảng điểm đã được gửi tới. Bởi vì đây là kì thi đầu vào cấp ba, thế nên cả lớp đều rất coi trọng, mọi người vừa quan tâm đến thứ hạng của mình, cũng vừa tò mò về thứ hạng của người khác. Vương Việt cũng không ngoại lệ, sau khi nhận được danh sách liền nhanh chóng nhìn lướt qua cột họ tên, không nhìn thấy mình, lại nhìn từ dưới lên trên, nhìn một hồi lâu mới tìm được hai chữ "Vương Việt".

"Ừm...vẫn ổn, vẫn ổn..." Vương Việt vỗ vỗ ngực thở một hơi. Tuy thứ hạng của cậu không thể nói là cao, nhưng ít nhất cũng ở nửa đầu, tóm lại không phải là đội sổ, thật may.

Nhậm Nhất Hiệp ở bên cạnh cũng xem xong điểm của mình, cậu ta chọc chọc Vương Việt, "Này, cậu thi thế nào?"

Dù Vương Việt khá vui, nhưng cũng tự hiểu được thứ tự của mình không cao, cậu chỉ vào tên mình nói, "Ở đây." Còn nói thêm: "Tôi cảm thấy rất ổn, may mắn không phải ở dưới cùng."

"Sao có thể chứ? Ngày nào cậu cũng nghiêm túc học bài vậy mà, tôi thấy cậu chắc chắn không chỉ có thứ hạng này, đến kì thi giữa kỳ nhất định cậu có thể đứng cao hơn."

Vương Việt thấy tên Nhậm Nhất Hiệp ở trên mình mấy bậc, trong lòng cũng vui mừng thay cho bạn, cảm giác như mình cũng thi được thứ hạng này vậy. Cậu mỉm cười nói với bạn cùng bàn: "Cảm ơn cậu. Cậu cũng vậy. "

Sau kỳ thi tháng, nhà trường đã điều chỉnh thời gian tan học của học sinh lớp 10, tăng thời gian tự học buổi tối, do đó thời gian tan học vốn là năm giờ rưỡi lại bị kéo dài đến tám giờ.

Tin này được Vương Việt mang về nhà cùng với bảng điểm. Lăng Duệ cầm tờ giấy kia đi tới đi lui trong phòng, tưởng như là thư báo trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa, hắn chỉ hận không thể treo nó lên. Vương Việt bị làm cho vô cùng ngại ngùng, cảm thấy chú quá khoa trương. Lăng Duệ rất vui vẻ, nói mấy ngày nay mình phải trực đêm, cuối tuần còn phải họp, chờ tới thứ hai tuần sau, sau khi Vương Việt tan học sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn cơm. Không ngờ Vương Việt lại lắc đầu, nói trường học thay đổi thời gian tan học, thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu thực hiện, nụ cười của Lăng Duệ thoáng chốc cứng đờ trên mặt, người bỏ tiền ra thưởng như Lăng Duệ còn khó chịu hơn người được thưởng là Vương Việt —— Lăng Duệ 30 tuổi, không chỉ mất đi một cơ hội khen thưởng cho Tiểu Việt, mà còn mất đi cơ hội ăn tối cùng Tiểu Việt mỗi ngày trong ba năm tới.

"Chú, chú sao thế?"

Cánh tay cầm bảng điểm vô lực rũ xuống, Lăng Duệ chậm chạp đi đến bên cạnh Vương Việt, hắn ngồi xuống hít sâu một hơi, "Vậy cuối tuần sau đi, cuối tuần sau chúng ta ra ngoài thư giãn một chút, vừa lúc cháu cũng mệt mỏi vì học cả tuần, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi sẽ càng nâng cao hiệu suất học tập."

"Còn nữa...tám giờ tan học là quá muộn, sau này trời ngày càng nhanh tối, chú sẽ đón cháu tan học, đứng ở cổng trường chờ chú, cháu đi học không mang theo điện thoại nên cũng đừng đi lung tung với các bạn cùng lớp."

Vương Việt gật đầu lấy lại bảng điểm của mình. Cũng không biết có phải gặp ảo giác hay không, cậu cứ có cảm giác chú đã trở nên tang thương hơn rất nhiều?

Giáo viên chủ nhiệm nói, kết quả kiểm tra hàng tháng chỉ mang tính chất tham khảo, không thể quyết định trình độ thực sự của học sinh, thứ hạng có thể biến động bất cứ lúc nào, hy vọng rằng các bạn có thành tích cao đừng mất cảnh giác, các bạn thành tích thấp cũng đừng quá thất vọng. Vương Việt ngồi ở phía dưới đăm chiêu gật gật đầu, nhiều năm kinh nghiệm chăm sóc anh trai thiểu năng trí tuệ làm cậu có đủ kiên nhẫn và sức chịu đựng, hơn nữa tuổi còn trẻ, dù ngồi trong lớp học đến tận tám giờ tối cũng có thể chịu đựng được.

Sau kỳ thi tháng, lớp bị thay đổi chỗ ngồi, cậu và Nhậm Nhất Hiệp không còn là bạn cùng bàn nữa, bạn cùng bàn mới là một cô gái nói chuyện nhỏ nhẹ. Hai người đều không phải là người thích nói chuyện, lúc lên lớp ngoại trừ hỏi đối phương "Lúc này cậu chép xong bài trên bảng chưa" thì không trao đổi nhiều, bọn họ ngồi cùng bàn hơn một tuần mà vẫn chưa thân quen được. Vừa nghỉ giải lao, cô bạn kia liền đi đến bên kia lớp tìm bạn thân của mình, mà Vương Việt lại vẫn chưa dịch mông ra, Nhậm Nhất Hiệp sát lại gần, cậu ta hớn hở kể chuyện tối hôm qua chơi trò chơi, hỏi Vương Việt lúc nào rảnh đến nhà chơi với cậu ta.

Cứ như vậy đến đầu tháng mười một, bảng điểm thi giữa kỳ được phát tới, Vương Việt đúng là đã nâng lên được mấy thứ hạng.

Cậu xoay người nhét bảng điểm vào trong cặp sách, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy bạn cùng bàn thích học tập của mình đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Vương Việt cũng nhìn theo, trời cuối thu mới hơn bảy giờ đã tối đen như mực, khu dạy học đối diện lộ ra từng mảng sáng hình vuông ấm áp. Vương Việt chớp chớp mắt, dưới ánh đèn đường chiếu rọi, hình như cậu trông thấy vài mảnh vụn bay bay theo gió.

Không biết là ai nói ra một câu "Tuyết rơi rồi" phá vỡ tiết tự học yên tĩnh trong lớp học. Thoáng chốc, cả phòng học đều phát ra tiếng sột soạt, đám học sinh vùi đầu học cả ngày rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"A, đúng thật, tuyết rơi rồi."

"Tuyết đầu mùa nhỉ, lãng mạn quá."

"Năm nay tuyết rơi sớm thật."

Giáo viên trông coi tiết tự học buổi tối cũng đi đến bên cửa sổ, sau khi thưởng thức một lát mới ý bảo mọi người im lặng. Học sinh nhanh chóng trở lại trạng thái học tập, lớp học cũng trở nên yên tĩnh.

Vương Việt không nói gì, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ mất hồn. Đêm tuyết rơi yên tĩnh, phòng học cũng yên tĩnh, bạn cùng bàn đang làm toán, tiếng "loạt soạt" của đầu bút ma sát giấy có vẻ cực kì rõ ràng, Vương Việt chợt nghĩ thầm: "Không biết lúc này chú đang làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com