ZingTruyen.Asia

(Lăng Việt) Thiên sứ

Chương 17.1

Junjunzi

Ngày 1 tháng 9 hôm nay, Vương Việt chính thức trở thành một học sinh lớp 10, bắt đầu một cuộc sống trung học hoàn toàn mới. Nói đến cũng trùng hợp, bạn cùng bàn của cậu lại chính là bạn cùng phòng kiêm bạn thân lúc huấn luyện quân sự, Nhậm Nhất Hiệp. Hai thiếu niên mới ra ngoài chơi bóng lần đầu, sau một đêm lại được sắp xếp trở thành bạn cùng bàn, không biết có bao nhiêu vui vẻ. Chỗ của Tống Vũ Hàng cùng mấy người bạn cùng phòng khác cũng rất gần nhau, mấy niên vừa tan học liền tụ tập lại, tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, Nhậm Nhất Hiệp liền ôm Vương Việt kề vai sát cánh đi về phía căng tin.

Ăn cơm trưa xong, Tống Vũ Hàng đề nghị đến sân bóng rổ chơi một hồi, Nhậm Nhất Hiệp lập tức đồng ý, còn nói nhất định phải dẫn theo Vương Việt, bởi vì lực bật của cậu cực kỳ tốt, chơi bóng rất lợi hại. Ai ngờ Vương Việt lại lắc đầu, nói có một bài toán trong tiết học buổi sáng cậu không hiểu rõ, muốn trở về phòng học sớm chút. Mấy thiếu niên không ngờ Vương Việt lại thích học như vậy, bọn họ nhao nhao lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, Vương Việt cảm thấy mình làm như vậy không hợp, đành phải bảo bọn họ chơi trước, ngày mai mình nhất định sẽ không vắng mặt.

Mấy anh em tốt biết Vương Việt là học sinh ngoan cố gắng học tập, lúc kéo bè kéo cánh ra ngoài chơi bóng cũng không ép buộc Vương Việt đi cùng, cũng không có hiềm khích gì khi cậu từ chối đi chơi. Thật ra, Vương Việt rất hưởng thụ cảm giác chơi bóng rổ cùng bạn bè, khi thấy đám Nhậm Nhất Hiệp cầm bóng rổ ra ngoài cậu ngứa tay ngứa chân, nếu không phải vướng bận chuyện học tập cậu cũng sẽ chủ động chơi đùa cùng bọn họ. Khi về nhà cũng giống như lúc trước, Lăng Duệ rót một ly sữa nóng, lại ngồi cùng cậu làm bài tập cho đến tận đêm khuya.

Một tuần đã trôi qua.

Nhóm thiếu niên chê áo sơ mi đồng phục kiểu phương Tây hạn chế động tác chơi bóng của mình, trước khi lên sân đã đi vệ sinh thay áo ngắn tay. Thời tiết đầu tháng 9 đột nhiên trở nên lạnh, việc mặc áo ngắn tay ngoài trời khiến Vương Việt có chút khó chịu. Thế nhưng, khi nhìn thấy bóng rổ nhảy múa trên sân bóng, Vương Việt cũng không rảnh lo đến những thứ này, cậu không chút lo lắng gia nhập cùng đám bạn.

Đúng như lời Nhậm Nhất Hiệp nói, Vương Việt có lực bật nhảy cực tốt, mèo con lên sân liền biến thành báo nhỏ, đập rổ rất hung dữ, ném rổ cũng rất chuẩn, gần như là bách phát bách trúng. Nhưng hôm nay, Vương Việt lại không có tâm trạng lắm, không chỉ động tác chậm hơn rất nhiều, để cho bọn Tống Vũ Hàng nhìn ra rất nhiều sơ hở, thậm chí ngay cả nhảy lên lấy đà cũng có chút mất sức, báo nhỏ lắc lư trái phải không đứng dạy nổi. Nhậm Nhất Hiệp cùng một nhóm cậu, tuy đã xem đến sốt ruột, nhưng cậu ta tự biết kỹ thuật của mình không bằng Vương Việt, thay vì cướp lấy bóng, thà rằng để Vương Việt tìm đúng cơ hội rồi ném. Vương Việt ngầm hiểu được, trùng hợp Tống Vũ Hàng bên này cũng lộ ra một sơ hở, Vương Việt mừng thầm nhanh chóng xông lên một bước, vừa chuẩn bị nhảy lên, ai ngờ bụng lại đau nhói, hai chân lập tức tê dại như giẫm lên bông. Tống Vũ Hàng đang tức giận, Nhậm Nhất Hiệp ở một bên hoan hô, ánh mắt những người khác đều đặt trên người Vương Việt, lại thấy thân thể Vương Việt nhoáng lên một cái, người và quả bóng cùng ngã xuống đất. Sân bóng ngay lập tức trở nên ồn ào.

Nhậm Nhất Hiệp vọt tới trước tiên, sau đó kéo Vương Việt chạy về phía phòng y tế, những người khác phản ứng lại cũng đi theo phía sau, bọn họ liên tục hỏi Vương Việt có bị nặng lắm không, có ngã bị thương ở đâu không, thân thể khó chịu chỗ nào. Mặt Vương Việt trắng bệch, cả người bủn rủn không còn sức lực, không chỉ bụng quặn đau, mà ngay cả hai bên vú cũng trướng đau dữ dội —— cậu đã quá quen thuộc với loại cảm giác này. Thấy phòng y tế càng ngày càng gần, Vương Việt liền dừng bước, một tay ôm bụng, chậm rãi khom lưng xuống, "Không cần đến phòng y tế. Tôi chỉ hơi lạnh nên đau bụng, không có gì... Chúng ta quay về đi..."

Nhậm Nhất Hiệp lại sốt ruột. "Thật sự không cần sao? Cậu vừa mới ngã đấy, rất đáng sợ."

Vương Việt đã xoay người đi về phía phòng học, còn khoát tay với Nhậm Nhất Hiệp, "Thật sự không có việc gì hết. Vừa rồi bị đau đột ngột, nên tôi không đứng vững. Quay lại đi, nhanh lên."

Vương Việt kiên quyết không đến phòng y tế, những người khác cũng đành phải giải tán, Nhậm Nhất Hiệp cùng Tống Vũ Hàng đỡ cậu về phòng học. Vốn tưởng rằng Vương Việt có thể nằm sấp xuống nghỉ ngơi, ai ngờ cậu lại lục lọi cặp sách rồi đứng dậy định đi ra ngoài.

"Cậu không nghỉ ngơi cho khoẻ đi, còn đi làm gì?"

Vương Việt liếc mắt nhìn Nhậm Nhất Hiệp một cái, rất nghiêm túc nói: "Tôi đau bụng, đi vệ sinh."

Cậu rón ra rón rén lẻn vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại, sau đó cởi quần, lại quan sát cẩn thận, thấy không có vết máu mới thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi tai nạn.

Bụng đau như vậy nhất định là vì đến kinh nguyệt, may mắn máu còn chưa chảy ra, nếu dính vào quần khiến các bạn học đều nhìn thấy, cậu biết phải giải thích như thế nào. Ngày khai giảng, Lăng Duệ tự tay giấu băng vệ sinh dạng ống trong cặp sách của cậu, còn nhớ rõ trước khi cậu vào cổng trường, Lăng Duệ còn cố ý dặn dò, nói thân thể cậu không quá khoẻ, ngày đến kinh nguyệt không thể đoán chắc chắn được, vì thế nhất định phải chuẩn bị băng vệ sinh bên người, sau đó hắn còn nói, chú ý giữ ấm, cố gắng tránh hoạt động quá mạnh.

Vương Việt gõ đầu, đáng ghét, sao lại quên mất hai câu cuối cùng.

Xé bỏ bao bì của dải bông, Vương Việt dựa theo hướng dẫn chuẩn bị tư thế. Kì kinh lần trước là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với băng vệ sinh dạng ống, lúc đầu còn không biết làm, không tìm được vị trí, vẫn phải nhờ Lăng Duệ cầm tay chỉ dạy, sau này tự nhét vài lần, càng ngày càng thuận tay, cũng không còn làm phiền Lăng Duệ nữa.

Dải bông được đẩy đến vị trí thích hợp, vỏ ống được bọc trong giấy vệ sinh rồi ném vào thùng rác. Ngực vẫn hơi trướng, cậu thử xoa hai cái cũng không giúp được gì, vì vậy liền dứt khoát không để ý nơi đó nữa. Vương Việt sửa sang lại quần, lẩm bẩm: "Kì lạ, sao lần đầu chú nhét cho mình có cảm giác rất thoải mái, đến khi mình tự đặt lại rất khó chịu."

Cả ngày nay Vương Việt đều buồn bã ỉu xìu, tối về nhà cũng là dáng vẻ mệt mỏi, Lăng Duệ vừa nhìn đã biết là xảy ra chuyện gì, cũng không nói hai lời, pha cho cậu một chén thuốc. Bạn nhỏ rất ngoan, ừng ực uống hết một ngụm, nhưng vẫn không có chút sức lực gì. Cậu nhẹ nhàng nói "Cảm ơn chú", Lăng Duệ nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu giống như một con mèo nhỏ vừa tỉnh ngủ, đưa tay xoa xoa đầu nhóc con một cái, đầu tóc quét vào lòng bàn tay hắn ngứa ngáy.

Bạn nhỏ vẫn rất chăm chỉ, cũng không vì thân thể có chút khó chịu mà lơi lỏng bản thân. Lăng Duệ đau lòng, bảo cậu nghỉ ngơi sớm một chút, thời gian ba năm trung học dài như vậy, thỉnh thoảng buông lỏng cũng không sao.

Nhưng đột nhiên Vương Việt lại rơi nước mắt, chắc hẳn là do đang ở trong kì sinh lý, tâm trạng vốn đã không ổn định, hơn nữa còn bị đau đớn ở bụng dưới cùng ngực tra tấn, tất cả khiến cho cậu càng không có cách nào khống chế. Vương Việt lau nước mắt, tiếng nức nở khó có thể đè nén, sau đó run giọng nói: "Chỉ vì thành tích kém, cho nên cháu mới phải học lại một năm...Cháu không muốn..."

Lăng Duệ hiểu được áp lực của Vương Việt, lại rút khăn giấy lau mặt cho cậu, kéo bàn tay nhỏ bé của cậu nói: "Tiểu Việt, cậu muốn tiến bộ, tranh hạng nhất, thi tốt đại học, tất nhiên là chuyện tốt, chú ủng hộ cháu. Nhưng đừng gây áp lực lớn cho bản thân. So với việc trở thành một người rất giỏi, chú lại càng hi vọng cháu có thể hạnh phúc, thuận lợi hoàn thành chương trình học cấp ba, tận hưởng cuộc sống trung học của cháu. Huống chi Tiểu Việt đã rất lợi hại, rất chăm chỉ rồi, vì thân thể không thoải mái nên cho mình một ngày nghỉ nhỏ, cũng sẽ không có ai trách cháu, cháu cũng không nên tự trách mình, được không."

Đôi mắt của người đàn ông này vừa to vừa sáng, hàng mi dày vểnh lên một độ cong đẹp mắt. Khi hắn nói chuyện, ánh mắt thật sự rất thành khẩn, dịu dàng như sắp chảy ra nước. Vương Việt bị đôi mắt nhìn chăm chú như vậy, tìm cũng quên nhảy lên, cả người đều không tỉnh táo, còn lo gì đến bài tập, hay học hành như thế nào nữa, Lăng Duệ nói cái gì thì là cái đó, cậu lập tức ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lăng Duệ dỗ nhóc con lên giường, sau đó đắp chăn lại đàng hoàng. Thấy Vương Việt nhắm mắt lại, hắn mới tắt đèn đi ra ngoài, cuối cùng bò lên giường mình.

Nửa đêm, Lăng Duệ ra khỏi phòng đi vệ sinh, lúc này lại mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Hắn dụi dụi mắt tỉnh táo lại đôi chút, phát hiện dường như có người vừa lăn lộn trong chăn vừa rên rỉ thở dốc.

Tiểu Việt!

Cơn buồn ngủ của hắn đã hoàn toàn biến mất, rửa sạch tay bằng nước lạnh xong bèn bước nhanh đến cửa phòng ngủ phụ, vốn định trực tiếp xông vào, lại nghĩ đứa nhỏ này đang ở tuổi thanh xuân nảy mầm, trong thời kỳ sinh lý lại dễ dàng nảy sinh dục vọng, lỡ nó đang làm chuyện ngại ngùng gì đó, mà mình lại tùy tiện xông vào, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao. Lăng Duệ xoa xoa tay lên quần ngủ, ngay sau đó liền gõ cửa phòng ngủ, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Việt, cháu không ngủ sao? Bị sao vậy?"

Tiếng rên rỉ trong phòng đột nhiên im bặt, sau vài giây im lặng, Vương Việt phát ra âm thanh áp lực lại run rẩy, giống như trẻ sinh non phát ra tiếng khóc đầu tiên, "Chú, cháu khó chịu. "

Lăng Duệ lập tức xông vào, sau khi bật đèn, hình ảnh trước mắt khiến hắn có chút trợn tròn mắt. Đầu đứa nhỏ này đầy mồ hôi, tưởng như chỉ cần nhíu mày cũng hao hết toàn bộ sức lực của cậu, cả người co lại bên cạnh giường, xoay người một cái là có thể rơi xuống. Thấy chú đến, Vương Việt ngẩng đầu, hai mắt giống như hồ nước chứa đầy nước mắt.

"Chú, cháu đau quá......"

Bác sĩ có kinh nghiệm phong phú nhìn bộ dạng này của cậu cũng hoảng hốt, hắn luống cuống tay chân nhét Vương Việt vào chăn, sau đó lập tức lục tìm thuốc giảm đau cho cậu. Ngay cả sức lực cầm cốc nước cậu cũng không có, cổ tay run rẩy, Lăng Duệ ngồi ở mép giường thấy thế lo lắng, một tay ôm cậu, một tay kéo chăn về, sau đó chậm rãi cho Vương Việt uống.

"Bảo bảo, sao lần này lại đau đến như vậy?" Lăng Duệ buông cốc nước xuống, còn thuận tay cầm giấy lau mặt cho Vương Việt. Cậu ngồi trên giường, suy yếu dựa vào lòng Lăng Duệ, lông mi còn ướt sũng, cái miệng nhỏ khẽ run rẩy, bộ dạng muốn nói lại thôi. Lăng Duệ biết ngoài giờ học cậu thích chơi bóng rổ, là do cậu tự mình nói, còn luôn chơi với tên nhãi tên Nhậm Nhất Hiệp kia. Chơi thể thao là sở thích tốt, Lăng Duệ cực kì ủng hộ, nhưng đối với thân thể đứa trẻ nhà mình mà nói, bóng rổ có thể hoạt động quá mạnh, hơn nữa thời tiết dạo này đã chuyển lạnh, tiến hành loại vận động này ở ngoài trời đúng là có chút không ổn.

"Chú, có thể là do hôm nay cháu chơi bóng nên hơi cảm lạnh...Cháu cũng không biết hôm nay sẽ tới..." Ngược lại là Vương Việt mở miệng trước, cậu bày tỏ như mình đã làm sai chuyện, còn hổ thẹn cúi đầu. "Chú, xin lỗi, đã muộn thế này rồi...Sau này cháu sẽ không như vậy nữa... Uống thuốc giảm đau, bây giờ đã cảm thấy khá hơn nhiều, chú đi ngủ đi."

Lăng Duệ cũng không trách cậu chút nào, nghe thấy cậu xin lỗi như vậy, trong lòng lại cực kỳ khổ sở. Hắn không chỉ không quay về ngủ, thậm chí còn ôm đứa nhỏ này chặt chẽ hơn. Bác sĩ nghiêng đầu xuống dán vào mái tóc ngắn của Vương Việt, vừa nắm tay cậu vừa nói: "Bảo bảo không cần phải xin lỗi. Là chú mời Tiểu Việt đến nhà chú, là chú muốn chăm sóc cho cháu thật tốt, không cần xin lỗi." Hắn thì thầm bên tai Vương Việt, dùng giọng điệu dịu dàng dính dính như kể chuyện trước khi đi ngủ cho trẻ con, "Chú còn chưa từng thấy dáng vẻ chơi bóng rổ của Tiểu Việt, có phải vô cùng đẹp trai không? Tiểu Việt ném rổ có chuẩn không? Nhất định rất chuẩn. Tiểu Việt nhất định rất lợi hại, cho nên tất cả mọi người đều thích chơi bóng với cháu, đúng không? Tiểu Việt bây giờ thì sao...có bạn bè, học tập cũng không tụt giảm, thích chơi gì thì chơi, học sinh trung học chính là như vậy. "

Thấy đứa nhỏ này bị mình dỗ dành nhếch khoé miệng, trong lòng hắn lập tức mềm nhũn, ôm người lại càng chặt hơn, "Nhưng trong kì sinh lý thì không thể chơi bóng. Hơn nữa sau này thời tiết càng ngày càng lạnh, cho dù không ở kì sinh lý, cháu cũng đừng vận động mạnh ngoài trời." Lăng Duệ che bụng Vương Việt xoa vòng, "Nếu không nơi này sẽ không vui."

Vương Việt dán lên ngực Lăng Duệ, "oa" một tiếng khóc lớn, đồng thời còn liều mạng gật đầu. Đồ phiền phức là cậu lại gây thêm phiền toái cho chú, nhưng chú lại không có chút ý tứ trách cứ cậu. Thà rằng chú cứ nói cậu vài câu, nghiêm lệnh cấm chơi bóng rổ, có lẽ cậu cũng sẽ không khóc như vậy. Nhưng chú quá tốt, chú đối xử với cậu thật sự quá tốt, giống như dù cậu có làm sai chuyện gì cũng không sao, mặc kệ cậu mang đến phiền phức gì cũng chẳng sao cả, cậu từ rác bẩn ai cũng tránh không kịp biến thành một món bảo vật quý giá được Lăng Duệ nâng niu.

Lăng Duệ ôm lấy đứa trẻ đang khóc thút thít vào lòng, bàn tay vuốt ve lưng cậu vỗ nhẹ. Trước kia, Tiểu Việt của hắn thật sự đã phải chịu rất nhiều uất ức, người khác đối xử với cậu không tốt, cậu tập mãi cũng thành thói quen, chỉ bình thản ung dung. Tuy nhiên khi người khác đối xử với cậu tốt hơn một chút, cậu lại càng không biết nên tự xử thế nào.

Lăng Duệ không biết nên yêu thương đứa nhỏ này làm sao, dù có móc toàn bộ tình cảm và tình yêu của mình cũng không thể nào bù đắp, nhưng thật ra, đối với người đã nếm qua rất nhiều khổ sở mà nói, chỉ cần một chút ngọt ngào là có thể lấp đầy cậu.

⚠️🆘: Chương sau có chi tiết trướng sữa ( Tiểu Việt được bác sĩ Lăng nặn giúp hí hí). Bà nào không đọc được thì né ngay nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia