ZingTruyen.Asia

(Lăng Việt) Thiên sứ

Chương 15.1

Junjunzi

Buổi đầu tiên huấn luyện quân sự của tân sinh viên thuận lợi kết thúc, Vương Việt nằm trên giường nghe các bạn cùng phòng tán gẫu.

Mọi người vừa mới quen biết, nội dung tán gẫu không ngoài việc kể về quá khứ của mình, học cấp hai ở đâu, thi khảo sát được bao nhiêu điểm.  Vương Việt không có cách nào dung nhập vào đề tài của bọn họ, vì vậy bèn xoay người đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện tường, lại dùng chăn che mình lại, cắn môi, không dám mở miệng.

"Không biết lúc này chú đang làm gì..." Vương Việt nhìn bức tường trắng, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt anh tuấn cười dịu dàng của Lăng Duệ, nhóc con nhẹ nhàng hít mũi, cậu nhớ nhà.

Chuẩn xác mà nói, là nhớ Lăng Duệ.

Năm người bạn cùng phòng vẫn đang tán gẫu, bây giờ đã nói đến chuyện bạn nữ nào đẹp nhất trong lớp. Thời cấp ba chính là lúc thiếu niên tràn ngập trí tưởng tượng về người khác phái, Vương Việt chớp chớp mắt nghĩ thầm, ngay cả nữ sinh trong lớp trông như thế nào mình cũng không có ấn tượng, làm sao bọn họ biết được ai đẹp nhất đây?

Vương Việt nhẹ nhàng thở dài. Cậu không thể hoà hợp với câu chuyện của bạn bè cùng trang lứa, nghe bọn họ trò chuyện đến phát hoả, cậu lại càng thêm nhớ Lăng Duệ- người mặc kệ mình nói gì làm gì cũng đáp lại.

Sao bọn họ lại không nhớ nhà chút nào nhỉ? Vương Việt thẳng thắn nói thầm trong lòng.

"Lúc hoạt động tự do chiều nay tôi có thấy một bạn nữ đứng im lặng, vóc dáng khá cao. Tôi cảm thấy bạn ấy đẹp nhất, nhưng tôi lại không biết tên cô ấy là gì, lúc huấn luyện nhìn mấy bạn nữ trong hai hàng cũng không có cô ấy, kì lạ thật đấy" Người nói chuyện hình như tên là Tống Vũ Hàng, mấy người trước nói xong, đến phiên hắn nói cô gái xinh đẹp nhất trong lớp.

Hai nam sinh "ồ" lên, một trong số đó nói: "Hừ, không biết là ai, cậu còn nói làm gì. Có khi cô ấy cũng không phải là người trong lớp chúng ta."

Một nam sinh khác nói tiếp: "Tôi ngắm qua hết rồi, lớp chúng ta không có bạn nữ nào quá cao đâu."

Vương Việt cũng nói thầm trong lòng, cô gái này hoạt động trong phạm vi lớp mình, lúc huấn luyện lại không thấy bóng người, vậy rốt cuộc xuất hiện từ đâu ra.

Mấy người trầm mặc một hồi, lại một nam sinh mở miệng: "Người cậu nói, không phải là Vương Việt đấy chứ?"

Cậu ta tên là Nhậm Nhất Hiệp, là nam sinh ở bên cạnh Vương Việt suốt lúc huấn luyện quân sự và tự học buổi tối, là bạn học đầu tiên trong lớp này nói chuyện với cậu. Cho nên bởi đoạn duyên phận nho nhỏ này, lúc Nhậm Nhất Hiệp vừa mở miệng nói chuyện, Vương Việt liền dựng thẳng tai lên nghe. Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Nhậm Nhất Hiệp tiếp tục nói: "Lúc hoạt động tự do, tôi thấy Vương Việt vẫn đứng im một chỗ, vẻ ngoài đúng là......"

Cậu ta không nói.

Tống Vũ Hàng rất hưng phấn hỏi cậu ta: "Vương Việt? Đâu đâu? Cậu ấy đứng ở vị trí nào, tại sao tôi lại không nhìn thấy?"

Nhậm Nhất Hiệp nói: "Cậu ngốc sao, lớp ta chỉ có một Vương Việt, cậu ấy ở trong ký túc xá của chúng ta."

"Hả???"

Vừa nói xong, bốn người còn lại đều choáng váng, nhất thời cả ký túc xá liền mồm năm miệng mười "Mẹ ơi, không thể nào, Tống Vũ Hàng, em gái xinh đẹp mà cậu coi trọng lại là nam, ha ha ha ha ha..."

"Vương Việt đang ở trong ký túc xá của chúng ta? Tại sao cậu ấy lại không nói chuyện?"

"Đúng là tôi không có chú ý tới người này, ngày mai tôi nhất định phải xem Vương Việt đẹp cỡ nào."

"Suỵt, nhỏ giọng chút, người ta không nói lời nào có thể là vì đang ngủ."

"Vương Việt? Vương Việt? Cậu ngủ rồi à? Dậy nói chuyện không?"

Vương Việt xốc chăn lên, nhỏ giọng nói: "Tôi chưa ngủ..."

"Ôi trời!!!" Năm nam sinh đều giật nảy mình, lại bắt đầu tranh nhau nói "Cậu cậu cậu, kiểu của cậu là đáng sợ nhất, im lặng nghe chúng tôi nói chuyện, bản thân lại không nói gì."

"Người đẹp trai cao lãnh như vậy sao?"

"Sao cậu lại không nói lời nào, cậu không nói thì làm sao chúng tôi biết cậu?"

"Có phải chúng ta nói lớn quá không, thế nên người ta mới không ngủ được?"

Nhậm Nhất Hiệp nói: "Chúng tôi học chung cấp hai. Vương Việt, trước lúc thi, hình như tôi đã gặp cậu ở khu giảng dạy ở trường cấp ba."

"Mẹ kiếp, tình huống gì đây!"

Hiện giờ, lực chú ý của năm người đều rơi vào người Vương Việt, cậu cũng không thích bị người khác nhìn chăm chú, trải nghiệm trong quá khứ nói cho cậu biết, làm người ta chú ý chắc chắn không phải chuyện tốt —— nhưng sâu trong nội tâm cậu vang lên tiếng nói của Lăng Duệ, âm thanh này nói cho cậu biết: Dũng cảm một chút, hiện tại là khởi đầu mới, mọi chuyện đều đang tốt lên. Vương Việt liền lấy hết dũng khí, ăn ngay nói thật: "Đúng vậy, tôi chuyển trường từ học kỳ một, nhưng bởi vì, bởi vì một số nguyên nhân, tôi phải chọn học lại lớp 10......"

Nói xong, Vương Việt thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nắm chặt góc chăn thoáng thả lỏng ra.

Nhưng có một điều làm cậu ngạc nhiên là, mọi người cũng không hỏi cậu vì sao lại học lại, cũng không hỏi cậu sao lại chuyển trường, chỉ nói, "Wow, cha mẹ cậu vậy mà lại đồng ý cho cậu học lại một năm!"

Vương Việt nhẹ nhàng nói: "Cha mẹ tôi đã qua đời từ nhiều năm trước rồi. Hiện giờ tôi và anh trai đang được......" Cậu lại nghĩ đến Lăng Duệ, trong lòng chua xót, lúc mở miệng còn mang theo giọng mũi rất nhỏ, "Được chú nhận nuôi..."

Tiếng nức nở trong đêm yên tĩnh nghe cực kì rõ ràng, năm nam sinh tưởng cậu đang đau lòng nhớ cha mẹ đã qua đời, liền lần lượt xin lỗi cậu, nhất thời, cả ký túc xá lặng ngắt như tờ.

Ai ngờ, Vương Việt lại cười một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Không sao, không sao, đó đều là chuyện rất lâu trước kia rồi, bây giờ chú của tôi đối xử với tôi rất tốt, tôi sống rất vui vẻ."

Đám Nhậm Nhất Hiệp cũng cười theo. Thật ra bọn họ cũng không thể lý giải được niềm vui dào dạt của Vương Việt, bởi vì bọn họ không biết, ngay mấy tháng trước thôi, Vương Việt còn bị cười nhạo bắt nạt vì không có cha mẹ, mà cũng vì cậu không có cha mẹ, cho nên khi bị bắt nạt, ngay cả một người có thể bảo vệ cậu, đòi lại công lí cho cậu cũng không có. Bọn họ cũng không biết, để nói ra sự thật cha mẹ đã sớm qua đời, Vương Việt phải tốn mất bao nhiêu dũng khí của. Cậu nghe theo giọng nói của Lăng Duệ, bây giờ sẽ bắt đầu lại từ đầu, lấy tương lai ba năm tới vẫn bị chỉ trỏ làm tiền đặt cược, lựa chọn tiếp tục tin tưởng thế giới này một lần nữa.

May mắn, Vương Việt thắng rồi, cậu gặt hái được thiện chí cùng dịu dàng từ các bạn cùng lớp còn chưa quen thuộc, hơn nữa còn cảm thấy mình đột nhiên trở nên may mắn.

Vương Việt vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói như máy hát, cậu cùng năm người bạn cùng phòng thiên nói đủ loại chuyện trên trời dưới đất. Giường của cậu ở gần cửa nhất nên phụ trách canh chừng, mỗi khi ánh đèn pin của dì quản lý xuất hiện gần đó, cậu lập tức ra hiệu cho các bạn cùng phòng ngừng nói, chờ nguồn sáng đi xa mới lại nói thoả thích.

Mấy thiếu niên vẫn tán gẫu đến nửa đêm mới ngừng lại. Vương Việt ôm chăn xoay người, ngày mai bọn họ còn phải dậy sớm, hẹn sau khi huấn luyện xong cùng nhau ăn cơm, vừa nghĩ đến việc Vương Việt liền hưng phấn không ngủ được.

Bạn, có phải cậu có bạn rồi không?

"Chú, hình như Tiểu Việt làm quen được bạn mới rồi, Tiểu Việt rất vui......"

*

Thời gian huấn luyện quân sự trôi qua từng ngày, Vương Việt và bạn cùng phòng càng thêm thân thiết. Đặc biệt là Nhậm Nhất Hiệp, bởi vì hai người ở gần nhau trong đội ngũ, cho nên lúc nghỉ ngơi tại chỗ liền cùng nhau nói chuyện. Có bạn bè cùng trang lứa, Vương Việt dần dần nảy sinh cảm giác lệ thuộc, cả sự cẩn thận lúc ở trường trước kia lẫn tinh thần căng thẳng đều dần biến mất, cả người đều thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều, ngay cả số lần nhớ nhà cũng trở nên rất ít. ( Thôi xong, có trai trẻ là quên luôn chú già 😢)

Cậu không hề biết, ngày nào Lăng Duệ cũng xin giáo viên chủ nhiệm lặng lẽ chụp ảnh cậu. Trong những ngày cậu xa nhà, mỗi đêm Lăng Duệ đều phải kìm nén xúc động muốn gọi điện thoại cho cậu, hắn chỉ có thể dựa vào mấy tấm ảnh chụp lén để an ủi tâm hồn cô đơn của mình.

Lăng Duệ cũng không rõ tâm trạng này của mình rốt cuộc xuất phát từ lập trường gì, là nỗi lo lắng của người cha già cho đứa con xa nhà, hay là một người đàn ông sống một mình nhớ vợ? Hắn chỉ không chịu nổi căn nhà lại trở nên trống rỗng, không chịu nổi chỉ nấu bữa tối cho mình, không chịu nổi việc thiếu đi đứa nhỏ thơm thơm, ấm áp bên cạnh lúc xem TV.

Bác sĩ bắt đầu chủ động tăng ca, trước khi bạn nhỏ về nhà, hắn thà rằng về thật khuya, sau đó quấn mình trong chăn, giống như một con chim bị thương ở cánh tự xây tổ một mình.

Giáo viên chủ nhiệm cũng nói hôm nay Vương Việt biểu hiện rất tốt, hòa hợp với bạn học, đã làm quen bạn mới, phụ huynh Vương Việt không cần lo lắng.

Lăng Duệ thò đầu ra khỏi chăn: "Tốt, tốt quá, tôi không có lo lắng... Tôi lo lắng gì chứ... Tiểu Việt làm quen bạn mới, bắt đầu cuộc sống bình thường của người ở tuổi này, tôi vui còn không kịp... Tiểu Việt không gọi điện thoại cho tôi, nhất định là, nhất định là do các bạn học khác không nhớ phụ huynh, cho nên nó ngại nói mà thôi. Hừ, tên nhóc này, thích nhất là giả làm người lớn, giả bộ thành thục..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia