ZingTruyen.Asia

(Lăng Việt) Thiên sứ

Chương 14.2

Junjunzi

Có kinh nghiệm ôm ấp ở bệnh viện, Vương Việt ở trước mặt Lăng Duệ càng thêm lớn mật, cử chỉ của hai người cũng càng thêm thân mật, hiện giờ cậu đang cực kỳ vui vẻ, ngay lập tức nhào tới ôm cổ Lăng Duệ, vừa nhảy vừa nói "Chú tốt nhất, chú yên tâm đi, trước kia cháu từng đi huấn luyện quân sự rồi, chắc chắn không thành vấn đề!"

Nếu là bình thường, Lăng Duệ sẽ không thể tránh khỏi thầm mắng đứa nhỏ này trước kia không có ai thương, nhưng bây giờ Lăng Duệ lại đột nhiên hiểu được, có lẽ Tiểu Việt thật sự muốn cùng chơi với bạn bè. Tuy rằng tập quân sự vừa bẩn vừa mệt, nhưng sẽ quen thuộc với tập thể lớp hơn, cũng hiểu biết thêm về bạn bè, là lúc rất thích hợp để làm quen bạn mới, nếu bỏ lỡ thật đúng là có chút đáng tiếc.

Lăng Duệ vẫn không thể sửa được tật xấu quan tâm thái quá, tuy nhiên đứa trẻ này quả thật đáng để quan tâm. Hắn bận rộn mấy tiếng đồng hồ thu dọn hành lý cho Vương Việt. Biết rõ Vương Việt phải mặc quân phục, cho nên hắn đi xem dự báo thời tiết hai tuần tới, lại cất cho Vương Việt vài cái áo thun hút mồ hôi. Cuối tháng tám vẫn còn nóng, không có điều hòa, chắc chắn đứa nhỏ này sẽ đổ rất nhiều mồ hôi, vì thế lại cho cậu một chiếc quạt nhỏ, đồ ngủ cũng mang theo hai bộ. Đồ vệ sinh cá nhân và các nhu yếu phẩm hàng ngày tất nhiên cũng không kém, mang theo hai lọ kem chống nắng, còn cố ý dặn dò Vương Việt mang theo một cái bên người, lúc nghỉ ngơi lại bôi thêm lần nữa.

Cuối cùng Lăng Duệ lấy một hộp băng vệ sinh mới từ trong toilet ra, lại dùng túi vải đen bọc lại, sau đó cẩn thận nhét vào góc vali.

"Bảo bảo... Có trường hợp đặc biệt gì thì nhớ gọi ngay cho chú, chú lập tức đến đón cháu." Lăng Duệ rất chân thành nhìn Vương Việt, "Trước tiên, không nói bí mật nhỏ của chúng ta cho giáo viên, được không? Nhưng nếu bảo bảo muốn nói với giáo viên thì cũng được, khi chú đi vắng, giáo viên cũng có thể tạm thời chăm sóc cháu."

Vương Việt gật gật đầu, trịnh trọng nói: "Dạ."

Trong nhà lại chỉ còn một mình Lăng Duệ.

Hắn đã tìm được thẻ cơm từ rất lâu trước đó rồi, nó bị rơi xuống dưới khe tủ, hôm đó một cái bàn làm việc mới được chuyển tới văn phòng, tủ cũ bị dịch một chút, tấm thể màu lam in ảnh đẹp trai của Lăng Duệ xuất hiện trước mặt mọi người, Lăng Duệ lạnh nhạt nhặt lên cất vào túi.

Hắn vẫn giấu thẻ cơm của mình trong văn phòng, lúc về nhà cũng không hề nhắc đến nó. Trưa hôm sau, bạn nhỏ Tiểu Việt lại mang theo hai hộp cơm xuất hiện ở cửa bệnh viện, Lăng Duệ vẫn giống như trước kia vui vẻ nhận lấy đồ vào trong tay.

Trước ngày Vương Việt đi tập quân sự, hắn mang thẻ cơm về nhà, làm bộ mới nhặt được ở dưới gầm giường của mình, vừa "báo tin vui" cho Vương Việt vừa gãi đầu nói: "Có thể là hôm nào đó do chú thay quần áo nên vô tình làm rơi, cũng tại chú vô ý quá. Mấy ngày vừa qua vẫn làm phiền Tiểu Việt. Thế nhưng rất đúng lúc, ngày mai Tiểu Việt không thể mang cơm trưa cho chú nữa."

Lăng Duệ cầm thẻ cơm của mình, đi mua bữa ăn mình thích nhất, lại ngây ngẩn ăn hết một cách vô vị. Hai ngày nay hắn đều không phải trực đêm, hết giờ làm là có thể đi về, nhưng trong nhà không có ai, hắn cũng lười nấu cơm, liền cùng đồng nghiệp trực đêm đi ăn ở căng tin rồi mới về.

Buổi tối, hắn ngồi xem TV một mình, vẫn là đài truyền hình kia, vẫn là chương trình kia, nhưng lại thiếu đi mùi mật đào thanh đạm, khiến hắn luôn cảm thấy thiếu vắng. Lăng Duệ lấy điện thoại ra, mở nhóm wechat phụ huynh lớp 10.3 —— lúc về đến nhà hắn vừa mới xem qua một lần, ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, giáo viên chủ nhiệm đã chụp rất nhiều ảnh, hắn lật từng tấm hình tìm kiếm đứa nhỏ nhà hắn đang ở đâu, thế nhưng sau khi tìm được lại cảm thấy, nỗi nhớ nhung trống rỗng dường như còn lớn hơn trước một chút.

Lúc chưa có Vương Việt, bình thường Lăng Duệ cũng như vậy, đi làm một mình, xem TV một mình, cuộc sống cũng không có khó khăn gì. Nhưng hắn đã có một đứa nhỏ vẫn luôn ở nhà chờ hắn, mà bây giờ cậu lại đột nhiên không có ở bên cạnh hắn nữa. Lăng Duệ lập tức hiểu được, tại sao có một khoảng thời gian mỗi ngày con trai đều muốn chơi đồ chơi cá mập, không cho chơi nó sẽ vừa khóc vừa náo loạn.

Lăng Duệ sẽ không la lối khóc lóc như trẻ con, hắn chỉ rất muốn nghe âm thanh của Vương Việt. Giống như động vật đi săn bị thương, cần phải dựa vào bạn lữ để chữa lành. Hắn mở giao diện trò chuyện riêng với giáo viên chủ nhiệm, muốn nói rõ mục đích, lại nhìn thấy thời khoá biểu phía dưới, bây giờ đang là thời gian tự học buổi tối do nhà trường sắp xếp, học sinh tập luyện ở ngoài trời cả một ngày đã rất mệt mỏi, hiện tại lại yên lặng chuẩn bị chương trình học, nếu giáo viên chủ nhiệm gọi Tiểu Việt ra ngoài nghe điện thoại trước mặt mọi người, có phải sẽ làm cho Tiểu Việt có chút đặc biệt không?

Lăng Duệ từ bỏ ý niệm gọi điện thoại, gõ chữ trò chuyện với chủ nhiệm lớp một phen, biết được biểu hiện của Tiểu Việt rất tốt, tư thế đứng quân rất chuẩn, thân thể cũng không có gì không thoải mái, Lăng Duệ mới thoáng yên tâm.

Cuối cùng vẫn không thể nhịn được, hắn nhờ chủ nhiệm lén chụp một tấm ảnh Tiểu Việt đang học cho mình xem. Bạn nhỏ trong bức ảnh đang đọc sách ngữ văn, cậu không hề biết có một chiếc máy ảnh đang đối diện với chính mình, cho nên vẫn lặng lẽ cúi đầu, máy ảnh chụp nét đến mức ngay cả lông mi dài của đứa nhỏ cũng rất rõ ràng.

Lăng Duệ như lấy được chí bảo nhìn đi nhìn lại, thậm chí còn phóng to hình ra như một tên ngốc biến thái, hắn thưởng thức chóp mũi tinh xảo của Tiểu Việt, và cả đôi môi mím thành một đường kia.

Hắn biết môi của cậu rất mềm mại, ban đầu là chăm sóc làn da, sau đó còn hình thành thói quen thoa son dưỡng môi, miệng cậu mềm mại như thạch, vừa nhìn đã thích hợp hôn môi.

Hắn từng vụng trộm hôn lên trán Vương Việt, nhưng còn chưa hôn vào môi cậu. Hắn biết đứa nhỏ này thích mình, còn có rất nhiều tâm tư kiều diễm đối với mình, video giám sát trong điện thoại của hắn, cùng với bàn chải đánh răng tản ra mùi tanh ám muội trong thùng rác, tất cả đều là chứng cứ chứng tỏ Vương Việt thích hắn.

Đứa trẻ nhìn nhút nhát sợ hãi lại cực kì ngoan ngoãn, mấy ngày gần đây mới hoạt bát một chút nhưng vẫn đơn thuần ngây thơ. Tuy nhiên thực chất lá gan lại lớn ngoài dự liệu của mọi người, có thể nói là gan to tày trời, còn có một loại dâm dục trời sinh tao mà chính cậu hình như cũng không biết, thật sự là muốn lấy mạng Lăng Duệ.

Người đàn ông ba mươi tuổi đã sớm khai bao ở chung một phòng với Vương Việt, sớm chiều ở chung, biết rõ mình cũng thích cậu khát vọng cậu, nhưng vẫn nhẫn nhịn đến tận bây giờ không ra tay, Lăng Duệ đột nhiên cảm thấy mình vĩ đại gần như sắp siêu thoát.

Biểu hiện cụ thể chính là, ở trước mặt Vương Việt và những người khác, Lăng Duệ làm một người chú tốt. Ở loại trường hợp chỉ có một mình Lăng Duệ như bây giờ......Hắn cầm điện thoại lên, tìm đến video giám sát duy nhất không bị xóa, ngay cả tai nghe cũng không kịp đeo đã nhấn phím phát.

Lăng Duệ nhìn đôi chân thẳng tắp của thiếu niên trong hình, duỗi tay hai ba cái liền cởi quần ra, bàn tay to che đầu cột đảo quanh, rất nhanh trong lòng bàn tay đã dính nhớp tanh tanh, "Tiểu Việt...Chú ở đây..."

Từ việc tưởng tượng Vương Việt rồi tự an ủi, cho đến xem video thủ dâm của Vương Việt xoa nắn, từ im lặng loát động, cho đến tiếp lời Vương Việt trong video, Lăng Duệ vui vẻ chấp nhận biến hóa này, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn. Hắn thấy Vương Việt trùm bộ đồ ngủ có mùi mồ hôi của hắn lên đầu, da thịt trắng nõn trên đùi đẫy đà sung sướng run thành những con sóng nhỏ, hai mắt nhìn đăm đăm, đạo mạo đã sớm bị hắn ném lên chín tầng mây, há miệng liền phun ra lời thô tục "Dâm quá, bảo bảo...Chồng chơi em có sướng không?"

Trong màn hình truyền đến tiếng rên rỉ sụp đổ của thiếu niên: "Cho Tiểu Việt!...Chú thật là lợi hại!..."

Lăng Duệ tăng nhanh lực đạo và tốc độ trên tay, nhưng bàn tay khô khốc lại làm cho hắn đau đớn, hắn đi vào phòng tắm, bóp sữa tắm của Vương Việt ra lòng bàn tay làm bôi trơn, thứ này vừa ướt vừa dính, tản ra mùi hương của Vương Việt, Lăng Duệ coi đó là âm hộ mềm mại của Vương Việt, bị chính mình cắm đến rỉ nước, bởi vì ở rìa cao trào mà co rút lại.

"Cho cháu, cho cháu hết. Tinh dịch của chú đều để cho Tiểu Việt..."

"Bắn! Tiểu Việt, bắn... Bị ba chơi hỏng rồi..." Đứa nhỏ này kêu vừa dâm đãng lại ngọt ngào, mặc kệ đã xem bao nhiêu lần, Lăng Duệ đều sẽ bị tiếng "ba" này buộc phải đầu hàng. Dịch nhầy tanh phun lên ngón tay, trộn lẫn với sữa tắm tạo thành hai mùi vị đan xen. Lăng Duệ hoảng hốt, còn tưởng rằng mình đã làm bẩn Tiểu Việt.

Không có. May mắn là không có. Lăng Duệ lau rửa sạch sẽ, cuối cùng nằm trên giường lớn của mình. Thứ tâm tư lệch lạc không thể nào nhìn thẳng này, hắn còn phải giấu giếm bao lâu nữa đây?

Thích một đoá hoa, cách tốt nhất không phải là hái nó xuống trước khi nó nở rộ, mà là để cho nó nỗ lực trưởng thành. Lăng Duệ lại trở về làm "thánh nhân" cứu khổ cứu nan ngày thường, nghĩ ít nhất phải chờ Vương Việt tốt nghiệp cấp ba mới làm sáng tỏ với cậu, như thể người vừa rồi xâm phạm Tiểu Việt trong ảo tưởng không phải hắn.

Nhưng... Lăng Duệ trở mình, "Nhưng sau khi Tiểu Việt đi học, bên cạnh cậu toàn là nam thanh nữ tú bằng tuổi cậu. Bây giờ em ấy thích mình, đó là bởi vì bên cạnh em ấy không có người khác, nhưng nếu như bên cạnh em ấy có rất nhiều người khác...Em ấy còn xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích, chờ đến lúc đó, Tiểu Việt còn có thể thích một ông chú già như mình sao?"

"Tiểu Việt tốt nghiệp cấp ba còn chưa đến 20 tuổi, đây cũng là lúc đi ra ngoài tìm hiểu kiến thức thế giới, mà khi đó mình cũng đã 33 rồi, một bác sĩ khoa phụ sản ở địa phương nhỏ này cũng chẳng có tương lai gì, đã vậy còn từng ly hôn. Sao em ấy phải từ bỏ những người trẻ tuổi ưu tú hơn để ở bên cạnh mình? Làm gì có chuyện vô lý như vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia