ZingTruyen.Com

Lang Viet Thien Su

Cũng không biết Lăng Duệ đã rửa bao lâu, mãi đến khi đứa nhỏ gọi hắn một tiếng, hắn mới như tỉnh khỏi mộng tắt vòi nước đi. Lăng Duệ nhét cho Vương Việt một hộp giấy lớn bằng bàn tay, nói với cậu: "Tiểu Việt, đệm băng vệ sinh có thể sẽ không thoải mái, cho nên chú mua cho cháu cái này. Từ giờ đi học cũng mang theo cái này đi, dùng ở nhà vệ sinh nam cũng thuận tiện. Bên trong có hướng dẫn, cháu làm theo là được. "

Nói xong hắn liền đi ra ngoài, bỏ lại một mình Vương Việt trần mông ngơ ngác như lọt trong sương mù. Thiếu niên chưa bao giờ nhìn thấy băng vệ sinh đóng gói hộp giấy, vừa mở ra liền kinh ngạc trợn tròn mắt.

Nào có từng miếng từng miếng băng vệ sinh, trong hộp này chỉ có một cây gậy nhỏ thon dài.

Cái này...không giống như trong nhà mợ, nhưng dùng thế nào...

Nhóc con lấy hướng dẫn sử dụng ra đọc thật kỹ, xong xuôi liền kinh hồn bạt vía đỏ bừng mặt. Hóa ra cây gậy nhỏ này được gọi là băng vệ sinh dạng ống, nó được làm bằng bông, để đặt vào nơi...nơi xấu hổ đó.

Vương Việt mở một nhánh ra, là một vỏ nhựa có thiết bị đẩy. Cậu học theo hình ảnh trên sách hướng dẫn, một chân giẫm lên bồn cầu, tách chân mình ra càng nhiều càng tốt, một tay đẩy cánh thịt ra, một tay chống ống thông băng vệ sinh, để cho cái vỏ nhựa vừa lạnh vừa cứng kia ở giữa chân mình trượt tới trượt lui, chậm rãi lần tìm lỗ nhỏ chảy máu.

Công việc này thật sự không dễ làm, mặc dù mấy ngày trước Vương Việt mới ngồi trên bồn cầu này, dùng ngón tay liếm ướt cắm vào tiểu huyệt của mình, nhưng không biết vì sao bây giờ nơi đó lại ẩn đi, cậu tìm mãi cũng không được, ống nhựa chọc loạn trên thịt non khiến cậu vừa đau vừa phiền muộn.

"Tiểu Việt, sao còn chưa đi ra? Có cần chú giúp cháu không?" Vương Việt giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, lập tức trả lời "Dạ có". Cậu bị cây gậy nho nhỏ này tra tấn quá mệt mỏi, vốn dĩ trên người đã không còn sức lực, lúc này bụng lại bắt đầu đau, dù sao chú cũng đã rửa qua phía dưới cho cậu, bây giờ lại giúp cậu đẩy băng vệ sinh vào trong hình như cũng không có gì là không thể.

Lăng Duệ nhận lấy thứ đồ chơi kia, cũng không sốt ruột chọc vào bên trong Vương Việt, trước hết phải tìm được huyệt khẩu mới được. Hắn khom lưng quan sát, trông thấy bông hoa nhỏ bị hắn rửa sạch sẽ xấu hổ co rụt lại, như thế này cũng không được, Lăng Duệ rửa sạch tay, đầu ngón tay lạnh lẽo mở cánh thịt nóng hổi của đứa nhỏ ra, ngay cả môi âm hộ cũng bị kéo phẳng sang hai bên. Lần này Lăng Duệ có thể thấy rõ, khe thịt nhỏ bé bị mở ra đến cực hạn, phong cảnh bên trong lộ ra không sót một thứ gì. Hắn nhìn bên trong huyệt nhỏ kia, huyệt khẩu vốn mượt mà dưới đầu ngón tay dùng sức của hắn bị ép bẹp dúm.

Lăng Duệ nhìn miệng huyệt, lại nhìn ống nhựa trong tay, nghĩ thầm, tiểu huyệt của Tiểu Việt cũng quá nhỏ rồi, cho dù tìm được lối vào cũng không dễ cắm vào được.

Hắn đành phải kiên trì làm khuếch trương cho nhóc con, ngón tay vừa chạm vào huyệt khẩu, đứa nhỏ liền mẫn cảm run eo, nhẹ giọng "ư" một tiếng, giống như bị Lăng bắt nạt nhưng lại không dám nói.

Lăng Duệ dịu dàng dỗ dành cậu: "Tiểu Việt, bây giờ bỏ vào có thể sẽ hơi đau, chú giúp cháu một chút, lát nữa là ổn thôi." Nhóc con xấu hổ cúi đầu, cả người cứng đờ, cái mông mập mạp lại chổng về phía Lăng Duệ. Ngón tay Lăng Duệ đảo quanh vẽ vòng ở huyệt khẩu, cảm thụ được sự mềm mại nơi hạ thể của đứa bé 16 tuổi. Nhưng thân thể Vương Việt lại quá mẫn cảm, tiểu huyệt không khác gì một cái miệng nhỏ ham ăn, thỉnh thoảng mút đầu ngón tay Lăng Duệ một ngụm còn chưa tính, vừa bị sờ hai cái liền không nhịn được run rẩy, Lăng Duệ biết được cậu đang cắn môi, nhưng tiếng rên rỉ giống như mèo con phát tình vẫn tràn ra một chút.

Lăng Duệ nghĩ đến tiếng rên rỉ không lâu trước đây nghe được thông qua tai nghe, lại nghĩ đến giấc mộng hoang dâm hạ lưu kia của mình, Tiểu Việt trong mộng ngoan muốn mệnh, hoàn toàn là dáng vẻ mặc cho hắn tùy ý đùa bỡn, mà Tiểu Việt trước mắt cũng do hắn ra tay. Lăng Duệ đặt tay lên ngực tự hỏi, ý định ban đầu của hắn là mua băng vệ sinh cho Tiểu Việt, ý định ban đầu là đi vào đẩy băng vệ sinh cho Tiểu Việt, tất cả đều không mang theo một tia tà niệm, nhưng bộ dáng trước mắt của tên nhóc này dần dần chồng chéo lên đứa nhỏ trong mộng kia. Hắn cố ý trượt tay về phía trước gảy hạt thịt nhạy cảm, tiếng thở dốc của đứa nhỏ lại càng dồn dập hơn một chút, nhưng cậu cũng không hề né tránh.

"Tiểu Việt, không thoải mái thì nói ngay với chú nha."

Vương Việt không nói gì, chỉ tiếp tục run run eo, ngay cả hai cánh mông trắng lớn phía dưới cũng run lên.

Được Vương Việt ngầm đồng ý, Lăng Duệ càng không biết kiêng nể gì, hắn không chạm vào huyệt khẩu ướt át kia nữa, một tay kìm lấy eo nhỏ của Tiểu Việt, một tay hướng về phía hạt thịt nhỏ vừa gảy vừa ấn, chơi đến mức món đồ chơi nhỏ này cứng rắn đứng thẳng, phá vỡ da bao bọc biến thành một quả nhỏ sưng lên giữa hai chân.

Vương Việt vẫn luôn cắn môi dưới, dù biết làm như vậy cậu cũng sẽ kêu ra, nhưng nếu không cắn, cậu nhất định sẽ không khống chế được mà kêu dâm ngay trước mặt chú. Thân thể cậu còn nhớ rõ cảm giác nhân lúc chú tắm rửa rồi lẻn vào trong lần trước, cậu cũng ngồi trên bồn cầu này vừa sờ bên dưới vừa coi đó là chú làm.

Mà giờ đây lại thực sự là chú đang sờ. Chú chỉ giúp cậu nhét băng vệ sinh mà thôi, nhưng bé dâm Vương Việt lại vụng trộm sung sướng đến run rẩy. Hạt thịt nhỏ bị ngón tay thon dài linh hoạt của chú giữ lại vê tới vê lui, sau đó lại ấn nó xuống nhẹ nhàng xoa xoa.

Vương Việt cảm giác phía dưới mình đã ướt dầm dề, phơi trong không khí có chút lạnh, không biết là nước vừa rửa mông còn chưa khô, hay là...

Nhóc con run rẩy nói: "Chú ơi, có phải có máu chảy ra không?"

Máu ở đâu? Trái lại là nước dâm lại trào ra không ít, làm toàn bộ âm hộ đều lóe lên ánh nước. "Không có máu, Tiểu Việt, không cần gấp gáp, lần đầu tiên dùng băng vệ sinh phải chuẩn bị lâu một chút."

Nói xong hắn liền kéo tay phải đứa nhỏ, dẫn một đầu ngón tay cậu đến huyệt khẩu, "Tiểu Việt, chính là nơi này, tự mình sờ thử đi, về sau là có thể tìm được."

Vương Việt sờ soạng được một tay ướt đẫm, cậu vừa sợ vừa xấu hổ nghĩ thầm, sao mình lại không biết xấu hổ sờ tiểu huyệt ở trước mặt Lăng Duệ, nơi ướt nhẹp nước dâm kia lại giống như ngọn lửa làm cậu phỏng tay, Vương Việt vội vàng rụt ngón tay lại không dám chạm vào nữa.

Thế nhưng Lăng Duệ lại không hề biết xấu hổ, hắn mặt không đỏ tim không đập tiếp tục đùa bỡn âm vật của Vương Việt, ngón tay ấn mạnh lên hạt thịt nhỏ xoa xoa trái phải, khiến cho tiếng nước càng lúc càng dính nhớp. Nhóc con chịu không nổi kích thích có kỹ xảo như vậy, so với lần đó cậu tự thủ dâm thì thoải mái hơn rất nhiều. Vương Việt không khống chế được dần dần duỗi thẳng hai chân, chân cũng càng lúc càng kiễng cao lên. Cậu cũng biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng cậu lại không dừng được suy nghĩ, trong đầu toàn là ý muốn chú cứ tiếp tục đừng dừng lại.

"Ư ư......hức..." Tiếng rên rỉ nức nở từ trong miệng tiết ra, Vương Việt tự thấy may mắn vì mình đang đưa lưng về phía Lăng Duệ, nếu không chẳng phải sẽ bị chú nhìn thấy hết dáng vẻ trợn trắng mắt của mình?...

Đây là ý niệm cuối cùng trước khi đầu óc Vương Việt lóe lên một tia sáng trắng, cùng lúc đó, cậu biết có một vật cưng cứng gì đó cắm vào, làm cho bụng cậu có chút đau nhức, sau đó thì không biết gì nữa.

Lăng Duệ trơ mắt nhìn một loạt phản ứng của Vương Việt, đương nhiên là hắn cũng đều hiểu hết. Tiểu mỹ nhân hắn khát vọng đã lâu bị hắn ấn âm hộ chơi đùa, còn bị chơi đến mức nước chảy giàn giụa hệt như trong mộng, mắt thấy cậu sắp đến cao trào, sao Lăng Duệ có thể dừng lại?

Nhóc con "ưm ưm" kêu vài tiếng, ngay sau đó là một luồng dâm thủy phun xuống đất, Lăng Duệ lập tức thuận thế cắm ống thông nhựa vào, ngón cái đẩy lên, dải bông liền tiến vào cái lỗ nhỏ Lăng Duệ ngày đêm tơ tưởng, kết quả lại làm cho nhóc con tiến tới một đợt cao trào nhỏ.

Chờ Vương Việt tìm lại được thần trí, Lăng Duệ đã lau rửa sạch sẽ cho cậu. Nhóc con không rõ thể chất của mình dễ bị cao trào, cũng không biết mình ở trước mặt Lăng Duệ biến thành một con suối phun nước nhỏ, chỉ nói vừa rồi bụng không thoải mái nên cả người đều mềm nhũn. Lăng Duệ nhìn thấu nhưng không nói ra, lại lo lắng đứa nhỏ thật sự bị mình giày vò xảy ra vấn đề, chờ cậu mặc xong quần áo liền bế Vương Việt đưa đến giường phòng ngủ.

Hình như là thật sự khó chịu, vừa vào chăn nhóc con liền ôm bụng hừ hừ cong thành con tôm, Lăng Duệ luống cuống tay chân lấy túi chườm ra rót nước nóng cho Vương Việt. Hôm nay hắn không phải đi làm cũng không có chuyện gì, bé con nhà mình khó chịu thành như vậy, hắn cũng chỉ muốn ở cạnh để chăm sóc cậu.

Cậu đã đau đến mức bĩu môi còn cố kéo góc áo hắn, hỏi: "Chú ơi, khi nào chúng ta ra ngoài?"

"Còn muốn ra ngoài hả? Hôm nay không đi được không, cháu đã khó chịu như thế này, ở nhà nghỉ ngơi đi, chú chăm sóc cho cháu."

"Chú, cháu không cần chú chăm sóc cho cháu. Cháu có thể tự lo cho mình. Trước đây cháu cũng đau trong thời kỳ sinh lý, không sao đâu."

Vừa nghe xong, Lăng Duệ liền mất hứng, "Còn dám nói, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Trước kia không có ai chăm sóc cháu, bây giờ có chú rồi, cháu không cần phải gánh vác một mình nữa." Hắn rất mất hứng, nhưng tức giận nhất là vì trước kia mợ không hề chăm lo cho Vương Việt, trong khi hắn còn thương cậu không kịp.

"Nhưng, chú...Nếu chú ở lại chăm sóc cháu, vậy chẳng phải chú sẽ không thể đi thăm con trai sao?"

Mỗi lần bọn họ đi lên tỉnh, Lăng Duệ đều lái xe đưa Vương Việt đến viện điều dưỡng, mấy giờ sau hắn lại đi tìm cậu. Hắn biến mất mấy tiếng đồng hồ làm gì hắn chưa từng nói rõ, nhưng trong lòng Vương Việt lại rất rõ ràng.

Vương Việt tự biết mình không nên chen chân quá nhiều vào gia đình Lăng Duệ, hơn nữa vừa nghĩ đến Lăng Duệ thích phụ nữ chân chính, còn có một đứa con của riêng mình, cậu liền tủi thân muốn khóc. Cậu sợ mình nổi nóng khóc lên sẽ làm Lăng Duệ thấy cậu vô lý gây sự nổi giận lung tung, cho nên khi nói lời này liền hạ giọng rất nhẹ rất khẽ.

Lăng Duệ im lặng một lát nhìn về phía Vương Việt. Tóc của đứa nhỏ này rất dài, vài sợi tóc bị mồ hôi mỏng trên trán dính lại, giống như cảnh tượng lần đầu tiên hắn nhìn rõ diện mạo của Vương Việt. Cậu cũng yếu ớt vô lực nằm trên giường như vậy, tóc rối tung, tuy nhiên lại có một đôi mắt mông lung hơi nước, xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, một mỹ nhân điêu khắc từ thủy tinh.

Lăng Duệ gạt tóc Vương Việt ra, lại rút mấy tờ khăn giấy lau mồ hôi mỏng cho cậu. Hắn lắc đầu, "Không đi, chú không đi. Chú ở nhà chăm sóc cháu, không ở bên cạnh cháu, chú không yên tâm. "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com