ZingTruyen.Asia

(Lăng Việt) Thiên sứ

Chương 13.1

Junjunzi

Cảnh báo 🔞🔞🔞: Chương này và chương sau có chi tiết Tiểu Việt đến kinh nguyệt, bác sĩ Lăng giúp đỡ đưa tampon vào,... Tác giả miêu tả rất chi tiết nên ai dị ứng thì có thể thoát nhé (còn t thì thích lắm hị hị hị🤭🤭🤭 không hiểu sao từ lúc đu Lăng Việt là bị mê mấy tình tiết kiểu này hé hé hé 🤩🤩🤩)

****

"Này anh ơi, chờ một chút! Anh có phải là hộ gia đình ở phòng số 2 tầng mười không?"

Vừa định đóng cửa thang máy, Lăng Duệ lại bị người ta gọi lại, trong tay hắn còn xách theo rau củ vừa mua, vì vậy chỉ đành dùng mu bàn tay ấn nút mở cửa. Người đi vào cũng là một người đàn ông xấp xỉ bằng tuổi Lăng Duệ, cả người anh ta đều buồn bã ỉu xỉu, tuy nhiên trên mặt lại vẫn làm ra nụ cười áy náy xin lỗi.

"Là tôi, làm sao vậy?"

"Tôi là người thuê ở tầng trên phòng anh, sáng nay vừa trở về—— " Người đàn ông sống ở tầng trên ngáp lớn một cái, xem ra là còn chưa quen với sự chênh lệch múi giờ, "Thật sự rất xin lỗi anh về chuyện rò rỉ nước, anh thấy không, việc đầu tiên tôi làm khi về nước chính là tìm người đến sửa lại, hiện giờ đã sửa xong rồi, vừa nãy tôi cũng đã nói với người nhà anh. "

"Ồ, được rồi. Cảm ơn anh " Lăng Duệ rất khách sáo.

"Xin đừng cảm ơn tôi, hơn một tháng tôi không ở đây đã gây thêm phiền phức cho anh..." Người nọ lẩm bẩm, "Ai ui, phòng bị rò rỉ một tháng thì làm sao ở đây, thật sự xin lỗi..."

Lăng Duệ lập tức lễ phép đáp lại: "Thật ra cũng không có phiền phức gì lớn..."

Phiền phức lớn nhất trong tháng này đại khái chính là, đêm nào cũng ngủ chung giường chung gối với Vương Việt nhưng phải nhịn xuống. Nếu cứ tiếp tục như vậy, công năng nào đó của Lăng Duệ sớm muộn gì cũng bị hỏng mất.

Thang máy dừng ở tầng mười, Lăng Duệ chào tạm biệt với người nọ. Lúc đứng ở cửa nhà móc chìa khóa, động tác trên tay hắn lại có vài phần do dự.

Tối nay hẳn là Tiểu Việt sẽ trở về phòng cậu ngủ, dù sao chỗ rò rỉ đã được sửa xong, không cần phải ngủ cùng hắn nữa. Như vậy cũng tốt, đỡ phải nhịn thêm một đêm, Lăng Duệ cũng khó có thể tin được, dù sao hắn cũng là đàn ông ba mươi tuổi, vậy mà mỗi đêm còn phải thủ dâm một lần mới có thể ngủ tiếp, nếu cứ tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu nổi.

Nhưng khi nghĩ đến đêm nay, trên giường lớn không còn tên nhóc mềm mại tản ra mùi thơm kia nữa, Lăng Duệ lại có chút buồn bã mất mát.

Vừa mở cửa ra, hắn liền trông thấy đứa nhỏ đi dép mèo cam từ trong nhà chạy tới. Vẻ mặt của nhóc con rất hưng phấn, đôi mắt vốn đã to tròn bây giờ lại càng sáng lấp lánh, "Chú, chú về rồi!"

"Chú ơi, hôm nay hàng xóm trên lầu về, chú ấy đã sửa xong chỗ bị rò rỉ rồi."

Lăng Duệ đổi giày đi theo nhóc con vào phòng xem, chậu hứng nước đã được dọn đi, trên ván giường cũng không còn vết nước nữa.

Lăng Duệ giơ tay muốn sờ sờ đầu thiếu niên, lại sợ tay mình nâng quá cao, biên độ động tác quá lớn, có vẻ mất tự nhiên, bàn tay lơ lửng giữa không trung đặt lên vai thiếu niên, vỗ vỗ, "Được rồi. Bây giờ Tiểu Việt lại có phòng riêng. "

Thân thể thiếu niên rõ ràng hơi cứng đờ. Cậu chỉ là một đứa trẻ, nơi có vấn đề trong nhà được sửa nên tất nhiên rất vui vẻ, vì thế cậu liền quên mất mình không còn lý do gì để ngủ với chú nữa, bây giờ bị chú nhắc nhở, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái liền suy sụp.

"À..." Không muốn đề cập đến yêu cầu tùy hứng gây thêm phiền phức cho chú, đứa nhỏ dù không tình nguyện cũng đành phải ngoan ngoãn gật đầu.

Nhận thấy nhóc con không được vui, Lăng Duệ lại vỗ vỗ lưng cậu: "Ngày mai chú không phải đi làm, chúng ta đi thăm Vương Siêu được không? Vừa lúc cháu sắp khai giảng, thời tiết cũng bắt đầu lạnh, chúng ta ra ngoài đi dạo phố rồi mua chút quần áo mới được không, hửm?"

Dù hiểu chuyện nhưng Vương Việt cũng chỉ là trẻ con, đồng thời lại được Lăng Duệ nâng niu trong lòng bàn tay, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tươi tắn gật đầu.

"Dạ được!"

Vương Việt nằm một mình trên cái giường nhỏ ở phòng ngủ phụ, không còn ai tranh giành địa bàn với cậu, ngủ cũng coi như ổn, chỉ là tứ chi mỏi nhừ vô lực, bụng cũng đau âm ỉ. Cậu cố gắng mở mắt ra, lại bị ánh mặt trời chiếu tới ép buộc nhắm lại, biết rõ bây giờ đã rất muộn nhưng cậu không có sức lực rời giường.

"Tiểu Việt, ngủ nướng sao? Chú mua xong bữa sáng luôn rồi này, còn chưa dậy nổi?"

Lăng Duệ gõ cửa phòng ngủ, bên kia cửa truyền đến âm thanh yếu ớt của thiếu niên đáp. "Dạ...chú......"

Đứa nhỏ này, hơn tám giờ rồi còn chưa ngủ đủ? Có phải không quen giường nên tối qua ngủ không ngon?

Lăng Duệ không quấy rầy cậu nữa, dù sao cuộc hẹn với Lộc Phương Ninh là hai giờ chiều, hắn còn dư thời gian chờ nhóc con rời giường.

Nghe thấy Lăng Duệ thúc giục rời giường, Vương Việt liền dùng hết sức xốc chăn ngồi dậy. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, chân Vương Việt lại mềm nhũn không chịu nổi, giống như sức lực toàn thân đều bị rút ra khỏi bụng. Cậu vịn tủ đầu giường đứng lên, lúc xoay người mới phát hiện, giữa ga giường màu xám nhạt có dính ba vết bẩn nhỏ màu đen.

Đứa nhỏ sững sờ tại chỗ, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vài giây mới phản ứng kịp. Trách không được cậu vừa đau vừa yếu, thì ra là đến kinh nguyệt.

Trước kia cậu đã đến kinh nguyệt, cũng biết phải làm gì khi phía dưới đổ máu, thế nhưng cậu lại không biết phải nói gì với chú, chưa kể cậu còn làm bẩn khăn trải giường, và tất nhiên là cả quần.

Nhóc con vội vàng tháo khăn trải giường dính máu ra, tiếp đó ôm một cục vải lớn lẻn vào phòng vệ sinh. Sau khi chà xát xong vết bẩn, cậu liền vội vàng vứt khăn trải giường vào máy giặt, cuối cùng cởi quần ngủ cùng quần lót dính máu ra, lúc này cậu lại trợn tròn mắt.

Trong toilet nhà Lăng Duệ không có băng vệ sinh, Vương Việt đành phải ngồi trên bồn cầu luống cuống tay chân. Đột nhiên nhìn thấy cuộn giấy bên cạnh, cậu ngay lập tức xé lấy một chút, sau đó trở về phòng tìm một cái quần lót mới thật cẩn thận lót lên.

Làm xong hết tất cả, Vương Việt mới chậm chạp xuất hiện trong nhà ăn. Thấy cậu tới, Lăng Duệ liền đứng dậy đi vệ sinh rửa tay, kết quả lại nhìn thấy quần đùi mà nhóc con quên vứt vào trong máy giặt, hắn không nhịn được nhìn thêm hai lần, kết quả là vết máu đứa nhỏ muốn che giấu lại lọt vào mắt hắn.

Lăng Duệ vừa nhìn đã biết là chuyện gì xảy ra, hắn lo lắng đi về phòng ăn. "Tiểu Việt, có phải trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

Vương Việt không có khẩu vị ăn cơm, bụng như bị người ta nhéo một phen, còn đang nằm sấp trên bàn. Vừa nhìn đã biết là cậu đau bụng kinh, vậy mà còn cố tình giấu không muốn cho chú biết, cậu nhỏ giọng nói: "Cháu không có."

Thấy cậu khó chịu như vậy, Lăng Duệ cũng không kịp suy nghĩ vì sao nhóc con này lại giấu diếm với hắn, tiếp tục gặng hỏi cậu: "Tiểu Việt, lúc vào toilet chú nhìn thấy... Có phải cháu đến kì kinh nguyệt không, còn đau bụng không?"

Biết không thể gạt được bác sĩ sản khoa, Vương Việt đành phải gật gật đầu.

Lăng Duệ vội vàng rót cho cậu một cốc nước ấm: "Sao không nói với chú?... À, trong nhà không có băng vệ sinh, bây giờ cháu...?"

"Cháu dùng giấy vệ sinh..."

Sắc mặt Lăng Duệ trầm xuống, hắn hối hận không chịu nổi. Cơ quan sinh dục nữ của Tiểu Việt phát triển cực tốt, hắn rõ ràng biết rõ. Vương Việt còn có thể thai nghén cả một sinh mệnh, vậy thì làm sao có thể không có kỳ sinh lý chứ? Dù cho kinh nguyệt của đứa nhỏ này không đều đặn, nhưng hắn cũng nên chuẩn bị băng vệ sinh mới đúng.

Lăng Duệ dặn dò Vương Việt ở nhà ăn sáng, còn hắn gấp gáp đeo giày đi đến siêu thị.

Lúc Lăng Duệ trở về, nhóc con kia vẫn uể oải nằm sấp trên bàn như cũ, bánh bao không ăn, bánh quẩy cũng không đụng vào, chỉ có sữa đậu nành đã động vài ngụm. Lăng Duệ thấy cậu như vậy cũng không nói gì, trực tiếp đi tới bế ngang Vương Việt lên đi vào phòng tắm.

Vóc dáng đứa nhỏ này không thấp, thể trạng cũng gần bằng người lớn, nhưng cậu vẫn gầy, lúc được một người đàn ông cao gần mét chín ôm vào trong ngực, cậu liền mềm nhũn nhỏ bé rúc vào ngực Lăng Duệ.

Lăng Duệ bảo Vương Việt cởi quần ra, nhóc con thẹn thùng nhưng cũng làm theo, giấy vệ sinh dính một mảng máu nhỏ sẫm màu rơi xuống, Vương Việt vội vàng nhặt lên vứt đi, vành tai nhỏ nhắn đỏ như sắp cháy.

Lăng Duệ nói cậu không cần lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời là được rồi. Sau đó liền kéo đứa nhóc mông trần xuống dưới vòi hoa sen, "Khom lưng, chú rửa sạch chỗ này cho cháu, không rửa sạch cẩn thận sẽ sinh ra vi khuẩn."

Vương Việt liền ngoan ngoãn nâng mông trước mặt Lăng Duệ, lại một lần nữa phô bày thân thể dị dạng cho Lăng Duệ nhìn.

Không giống như lần trước, hiện giờ hạ thể của cậu đang chảy máu bẩn thỉu, rất bẩn, chẳng đẹp chút nào. Vương Việt cực kỳ khó xử, cậu vốn không muốn nói cho chú biết. Bởi cậu luôn cảm thấy chú nên xem nhẹ cơ quan dị thường này của cậu, chính là thứ đồ chơi này, để cậu ở trong bệnh viện, ở sâu trong hẻm nhỏ, giống như một con vật trong sở thú bị xiềng xích và roi da khống chế, lần lượt biểu diễn một vài tiết mục vụng về ngay trước mắt Lăng Duệ. Cậu nên là một cậu bé bình thường, khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, như vậy chú sẽ lớn tiếng giới thiệu cậu với bạn bè và gia đình, thay vì kỳ lạ như bây giờ, không thể nhìn mặt người khác, vừa khó xử lại gần như xấu xí. Cho nên cậu mới lựa chọn không nói, cho dù chỉ là giả vờ thôi cũng được, cậu chọn làm một đứa trẻ không để chú phải nhọc lòng.

Nhưng dòng nước ấm áp lau rửa âm hộ mập mạp mềm mại lại theo khe hở nhỏ hơi hé mở chảy xuôi, mang đi tơ máu cùng cục máu đông dư thừa, khiến cậu bất ngờ không kịp đề phòng mà run rẩy, vô tình khó có thể ức chế phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Lăng Duệ nhận thấy được sự bất an của cậu, nói như thế nào nhỉ, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm rửa sạch chỗ riêng tư cũng không dễ chịu, hắn hẳn là nên mau chóng chấm dứt việc này. Tuy nhiên, hình ảnh trước mắt lại làm cho Lăng Duệ muốn dừng mà không được, mông đứa nhỏ vừa trắng vừa tròn, ở giữa còn có âm hộ hồng hào nhô lên, hai miếng thịt mở ra một cái miệng nhỏ, thịt non đỏ sẫm ái muội lộ ra, cả âm vật đều được rửa sạch chảy nước đầm đìa, thỉnh thoảng   còn mẫn cảm run rẩy một chút, thật sự cũng quá khiêu dâm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia